Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngọt Như Mật

Văn án: Giai đoạn đầu thả thính lẫn nhau thủ đoạn cao siêu, giai đoạn cuối tập trung bán đường. _ _ _ _ _ _ Người người trong trường trung học đều biết Lộ Lâm lạnh lùng kiêu ngạo, một lòng chỉ nghĩ tới học tập. Tận đến khi khóa của bọn họ có học sinh chuyển trường chuyển tới, xinh đẹp lạnh nhạt mà phiêu dật, ngay cả giáo viên đối mặt với cô cũng nhỏ giọng nhẹ nhàng. Buổi tối, tại ký túc xá của nam sinh, có người nhắc tới học sinh chuyển trường, nói cô nàng eo nhỏ như nào, chân dài như nào, đẹp thì đẹp thật, mà quá lạnh lùng rồi. Những người còn lại đều đồng ý, lại hỏi Lộ Lâm thấy thế nào. Cậu ta lạnh lùng đáp một câu:"Không để ý." Mọi người nghĩ thầm: Học bá chính là học bá, một lòng hướng học nha. _ _ _ _ _ _ Đêm ấy, Lộ Lâm nằm trên giường ngủ, nhận được tin nhắn của học sinh chuyển trường. "Ngày nghĩ thì đêm mơ, cậu nhớ nghĩ đến tớ nhiều vào, đêm sẽ mơ thấy tớ nha." Sau đó, có tiết thể dục điểm danh, hai người đồng thời vắng mặt. Thầy thể dục cho ủy viên thể dục đi tìm bọn họ, ai ngờ lúc ủy viên thể dục cùng vài bạn học đẩy cửa phòng học ra liền nhìn thấy Lộ Lâm ôm eo học sinh chuyển trường đè cô xuống bàn học. Học sinh chuyển trường đỏ mắt: "Tớ sai rồi."   Nhắc nhở của reviewer: Truyện dành cho lứa tuổi dưới 18, là tuổi tâm hồn, không phải tuổi cơ thể. Vậy nên, những tâm hồn già cỗi xin mời lui bước quay đầu! (Những tâm hồn già cỗi bị ghét bỏ lặng lẽ đi ra... Reviewer: Những tâm hồn tuy già nua nhưng muốn trẻ hoá cũng có thể đọc nha ^^ Những tâm hồn già nua hân hoan quay trở lại~~~) Thường nghe nói, trên đời có những người ngay từ khi sinh ra đã đứng sẵn ở vạch đích, mà mình muốn được bổ sung thêm: trong chuyện tình cảm, đôi khi cũng sẽ như vậy, bao nhiêu người muốn có được trái tim của người ấy, nhưng có một người, ngay từ lúc bắt đầu thích và theo đuổi người ấy, thì người đó cũng đã đứng ở vạch đích rồi: bởi họ được người kia động lòng yêu thích và mở rộng cánh cửa trái tim đón chào. Tựa như khi Mễ Đường theo đuổi Lộ Lâm. Tựa như khi Lộ Lâm dung túng cho Mễ Đường theo đuổi anh, duy nhất mình cô, chỉ riêng mình cô. Ngày Mễ Đường nhập học tại trường cao trung Trường Lễ, trời nắng gắt. Đại tiểu thư cành vàng lá ngọc vốn không quen chịu khổ vừa chuyển từ Miền Bắc mát mẻ đến Miền Nam nóng bức vẫn còn chưa kịp thích ứng. Nhưng cái nóng khiến cô ghét bỏ ấy ngay lập tức đã dịu lại vào giây phút cô nhìn thấy Lộ Lâm. Giống như người lữ hành đang mỏi mệt bôn ba trên sa mạc khô cằn bỗng phát hiện ra ốc đảo xanh tươi, và được ban cho một ngụm nước mát lành tinh khiết vậy. Thế là ngay từ ngày đầu tiên đi học tại ngôi trường mới, học sinh chuyển trường Mễ Đường, cô công chúa nhỏ nhà họ Mễ, đệ nhất mỹ nữ xinh đẹp yêu kiều, đã có cho mình mục tiêu lớn: quyết định theo đuổi anh chàng học thần vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, quanh thân tản ra hơi thở kiêu ngạo khiến người ta không dám đến gần, cũng là cây vạn tuế ngàn năm không biết nở hoa trong mắt thần dân lớp 11 ban 3 khối Khoa học tự nhiên này. Anh lạnh như băng, không sao, vì cô đang nóng như lửa. Vừa vặn sẽ làm tan chảy tảng băng trong anh. (Mễ Đường tiểu thư có lời muốn nói: Không phải chủ động theo đuổi, mà là hấp dẫn. Thích thì trêu, chứ mình không có theo đuổi cậu ấy! Reviewer: Mễ Đường tiểu thư cao quý lãnh diễm nói thế nào thì chính là thế đó!) Bước đầu tiên trong kế hoạch: tiếp cận bằng cách học chung lớp. Tác chiến: Lớp của học thần chỉ toàn học sinh giỏi chọn lọc sao? Vừa vặn Mễ Đường tiểu thư, học tra chính thống, tuy học không giỏi nhưng bố lại rất nhiều tiền, vậy nên, chỉ cần mở lời bảo đại-gia-nhiều-tiền nhà mình nói qua với Hiệu trưởng một tiếng là được rồi. Bước thứ hai trong kế hoạch: trêu ghẹo, trêu ghẹo và tiếp tục trêu ghẹo Lộ Lâm a~ Tác chiến: Ngồi gần bàn, phát thanh bài hát trước toàn trường, trêu chọc qua Wechat, tặng đồ ăn, vẽ tranh,... (Nội tâm đối tượng bị trêu ghẹo Lộ Lâm: Mễ Đường mau tới đây trêu ghẹo tớ nữa đi~) Trích đoạn sương sương 101 câu nói gây thương nhớ của Mễ Đường tiểu thư: "Mễ Đường tiểu thư: Đêm nay đừng đóng cửa sổ, mình muốn lẻn vào trong giấc mơ của cậu... Lộ Lâm học thần: Được" "Lộ Lâm: Cậu vẽ lúc nào? Mễ Đường: Lúc làm bài thi thì nhớ đến cậu. Lộ Lâm: Lúc làm bài thi phải nghiêm túc. Mễ Đường: Ừ, nghiêm túc nghĩ đến cậu~" "Mễ Đường học tra: Nếu như cậu muốn mình học tốt hơn, thì mình sẽ trích một phần thích cậu ra để lên chuyện học, nhưng chỉ một chút mà thôi, mình vẫn thích cậu nhất." Thế đó, cho nên đúc kết lại, quá trình truy "thần" này nếu phải tóm gọn trong một chữ sẽ là: ngọt, hai chữ: rất ngọt, ba chữ: ngọt như đường, nhấn mạnh thêm bằng bốn chữ thì chỉ có thể là: ngọt mà không ngấy! Đúng thế, viết truyện ngọt cũng là một nghệ thuật, và tác giả viết truyện ngọt sẽ phải như một đầu bếp tài hoa. Nêm nếm, pha chế mọi thứ nguyên liệu một cách vừa vặn để khiến người đọc không cảm thấy quá ngán và mệt mỏi vì phải ăn cẩu lương liên tục. Điều mà mình nghĩ là tác giả cuốn truyện này đã làm được, làm rất tốt~: Một chút bá đạo tùy hứng của "chị đại" Mễ Đường, pha vài phần đáng yêu, vài phần ngây ngô của tình đầu, một chút ngoài lạnh trong nóng của Lộ Lâm, thêm "thích mà không nói", thêm dung túng thiên vị vô hạn... vậy là chúng ta đã có cặp đôi "mật đường" hoàn hảo rồi: "Anh nhẹ nhàng nếm thử chút ngọt ngào em nói yêu anh Vẫn còn đây dư vị dịu dàng em trao Anh nhẹ nhàng nếm thử chút hương vị quyến rũ nồng nàn Em là tất cả những gì anh hằng mơ ước Anh nhẹ nhàng nếm thử chút ngọt ngào em nói yêu anh Chẳng nỡ lòng nào ăn mất viên kẹo biết cười Anh nhẹ nhàng nếm thử một chút thôi dù là không nhiều Nhưng anh sẽ đón nhận tất cả tình yêu em dành."* Có lẽ trong một dàn soái ca mỹ nữ ngôn tình muôn màu muôn vẻ, cá tính có, bá đạo có, độc đáo có... thì Lộ Lâm hay Mễ Đường không phải là những nhân vật quá mức nổi bật. Nhưng mình cảm thấy tác giả cũng đã phần nào thành công khi xây dựng nên con người họ. Một Mễ Đường tiểu thư con nhà giàu chính cống, được cưng chiều, rất tùy hứng nhưng không làm loạn, mỹ nữ chị đại lạnh lùng cao ngạo với cả thế giới nhưng lại siêu cấp ngoan hiền đáng yêu trước người con trai mình thích. Một Lộ Lâm học bá dường như chỉ biết học hành, kiệm lời, tích chữ như ngọc, ít khi chủ động nhưng bù lại, rất biết phối hợp với cô gái của mình, mặc cô tùy hứng, lời vàng một khi thốt ra thì sẽ khiến người ta khó cưỡng lại được sự rung động. Anh từng khép mình trong thế giới riêng nhưng thế giới đó đã mở ra vì cô, sống động ngập tràn hương sắc vị khi có cô. Hai con người bề ngoài nhìn lạnh nhạt với thế giới nhưng ở bên nhau thì lại toé lửa, cảm giác như sự ấm áp của họ là dành hết cho nhau, hay có lẽ, mỗi người chính là tác nhân khơi gợi sự dịu dàng nơi đáy lòng đối phương chăng?! *** "Ngọt như mật", truyện như tên, là một câu chuyện thanh xuân vườn trường rất ngọt ngào rất dễ thương, và chỉ có thế. Hoàn toàn không phải loại truyện cảm động, sâu sắc hay ý nghĩa gì đó, dùng để khuyến khích chúng ta phấn đấu trong học tập hay cuộc sống cũng không có, mặc dù về sau, một Mễ Đường siêu cấp tùy hứng vì để có thể ở bên Lộ Lâm thì đã cố gắng chăm chỉ học hành hơn một chút, nhưng chỉ một chút thôi. Đại khái thì, đây đúng là một cuốn truyện theo tiêu chí giải trí điển hình. Không cầu mang não, chống chỉ định những thành phần nghiêm túc. Vì thế khi đọc câu chuyện tình yêu học đường này, quả thật thuy thoảng, tinh thần học sinh ba tốt chăm ngoan học giỏi (chém ????!) trong mình cũng có chút suy nghĩ kiểu "Mễ Đường tiểu thư ơi, cô tưởng nhà cô giàu, cô xinh đẹp là có thể kiêu ngạo tuỳ hứng như vậy được sao? Không có chí hướng không chịu học hành chỉ lo theo đuổi trai thế ư???" Nhưng sau đó nghĩ kĩ lại thì...... Nhà giàu như vậy, nghiêm túc học hành để làm gì?! Lớn lên xinh đẹp như vậy, không tận dụng để làm gì?! Đúng thế, nếu đã có mọi lợi thế như vậy, tất nhiên là phải hảo hảo sống theo ý mình, làm việc mình muốn làm, theo đuổi người con trai mình thích mới là không có lỗi với bản thân a~ Cho nên, Mễ Đường tiểu thư à, cô thắng!!! Điểm trừ duy nhất của cuốn truyện này, nếu phải nhắc đến, hẳn là nếu như phần mở đầu triển khai chậm rãi theo kiểu tác giả đang dẫn độc giả cùng nhau thảnh thơi dạo bộ ngắm cảnh, nhưng về cuối đột nhiên tác giả lại viết như đang thi chạy marathon vậy, mọi thứ diễn biến hơi nhanh và hơi cụt, có chút khiến người ta hơi khó thích ứng. Người ta còn muốn biết nhiều hơn lúc hai người yêu nhau nơi đại học như thế nào, cầu hôn ra sao, tạo em bé bằng cách nào a (????)~ Dù vậy, tựu chung, nếu bạn đang tìm kiếm một câu chuyện tình thanh xuân nhẹ nhàng, sủng ngọt, giúp thư giãn giải toả stress thì mình xin được đề cử "Ngọt như mật", với mạch truyện chậm rãi, không có kích thích hay bất ngờ, càng không có cẩu huyết ngược tâm, nhưng nó tựa như những làn gió dịu nhẹ của mùa thu, mơn man, vờn quanh trái tim bạn; lại tựa như một cốc trà sữa vị dâu tây khiến người ta dễ dàng chìm đắm vậy~ "Có bao nhiêu kẹo cũng không ngọt bằng một phần của em, em là mật ngọt nhất trên đời này, cũng là Mễ Đường của một mình anh"** *, Lời bài hát Ngọt ngào, ca sĩ Châu Kiệt Luân. **, Trích dẫn truyện. *** Mùa hè ở miền nam nóng hơn so với miền bắc, ánh mặt trời vừa chói chang vừa độc hại, không khí oi bức, bốn phía xung quanh như cái nồi hấp, làm cho người ta cảm thấy bực bội. Mễ Đường vừa mới xuống xe đã cảm thấy không chịu nổi cái loại cảm giác như bị nướng chín này. Bên trong và bên ngoài xe như là thiên đường và địa ngục, nếu không phải hẹn chờ Tạ Phong ở đối diện bên kia đường thì cô quả thật muốn lên xe về nhà ngay lập tức. Cảm thấy vô cùng buồn bực khó chịu nhưng cô vẫn chịu đựng, lấy một cái ô từ trong túi mở ra. Mễ Đường nghĩ thầm, may mà khi ra ngoài cô đã thoa hai lớp kem chống nắng. "Nhị tiểu thư, cô đi đường cẩn thận." Lão Dương lái xe kéo cửa kính xe xuống nói. "Vâng." Mễ đường rầu rĩ trả lời. Đúng lúc này, Tạ Phong đã nhìn thấy Mễ Đường, cậu ta gọi lớn tên của cô, "Chị Mễ!" Nghe tiếng gọi của cậu ta mà mấy người qua đường nhìn lại, sắc mặt của Mễ Đường sa sầm, vừa chạy về phía Tạ Phong vừa nói: "Cậu im miệng ngay." "Hi hi, đã lâu không gặp chị Mễ, thiếu chút nữa em không nhận ra chị!" Tạ Phong vừa trêu vừa cười, "Chị Mễ càng ngày càng xinh đẹp!" "Lâu không gặp? Mới có ba tháng." Suốt kỳ nghỉ hè dài Tạ Phong mới có ngày trở về một lần, cho nên bây giờ hai người mới gặp lại nhau. Mễ Đường cảm thấy nóng muốn chết, nhìn mồ hôi trên mặt cậu ta, ghét bỏ nói: "Cách xa tôi một chút, hôi muốn chết." "Làm sao mà hôi, trước khi đi ra ngoài em đã tắm rồi." Tạ Phong không để ý nói. "Tóm lại, cậu cách xa tôi ra." Mễ Đường nói. "Được rồi được rồi, chị Mễ vẫn sạch sẽ như vậy." Tạ Phong phất tay, cười tươi lấy lòng. Mễ Đường lúc này mới gật đầu, "Đi thôi." "Chị Mễ, sao chị lại đột nhiên chuyển trường?" hôm qua Tạ Phong nhận được điện thoại của Mễ Đường mà hoảng sợ, cậu và Mễ Đường trước đây học cùng một lớp nhưng vì ba cậu chuyển công tác đến nơi khác nên học kì trước cậu phải chuyển trường tới thành phố này. "Không sao, chuyển nhà." Mễ Đường mím môi, bộ dạng lười biếng không muốn nói nhiều, cô nâng mắt lên nhìn Tạ Phong: "Nghe nói cậu ở bên này sống không tồi? Lão đại của cả trường...... hả?" "A hi hi" Tạ Phong xấu hổ sờ mũi Trước kia hai người bọn họ học ở thủ đô, trong trường học đều là con nhà phú nhị đại, quan nhị đại ngay cả tinh nhị đại cũng có không ít, Tạ Phong chỉ là con nhà giàu mới nổi nên ở đây không được coi là gì vẫn luôn đi theo Mễ Đường lăn lộn. Cho đến tận khi cậu chuyển trường đến thành phố nhỏ phía nam này. Tạ Phong là người miền Bắc, thân hình cao lớn, còn từng học võ, tuy rằng là bán dũng thủy*, nhưng lúc trước còn ở trường và lúc này thì lại không giống nhau. *Đây là cách nói ẩn dụ của người địa phương, chỉ người ngu ngốc, không thông mình, học tập kém. Nam sinh miền nam ở đây vóc dáng đều thấp hơn so với cậu ta, với chiều cao một mét tám mươi sáu đứng giữa đám học sinh cũng đủ để kiêu ngạo, hơn nữa so với Lão Đại trong trường thì thật sự không để vào mắt. Mời các bạn đón đọc Ngọt Như Mật của tác giả Dư Vi Chi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiệm Đồ Cổ Á Xá Quyển 4 - Huyền Sắc
Audio Sách Nói Tiệm Đồ Cổ Á Xá   Đây là cuốn sách kể về câu chuyện của những món đồ cổ. Chúng đã nhuốm màu thời gian trăm năm nghìn năm. Mỗi vật đều ngưng đọng tâm huyết của người thợ, chan chứa tình cảm của người dùng. Mỗi vật đều thuộc về những chủ nhân khác nhau, đều có câu chuyện của riêng mình. Mỗi vật đều khác biệt với những thứ khác, thậm chí mỗi vết nứt và vết khuyết đều có lịch sử đặc biệt. Ai có thể nói, đồ cổ chỉ là đồ vật, đều là những vật không có sức sống?Đây là cuốn sách kể về câu chuyện của những món đồ cổ, nếu chúng không thể nói chuyện, vậy tôi sẽ dùng câu chữ của mình để ghi chép lại một cách trung thành những câu chuyện của chúng. Chào mừng đến với Á xá, xin hãy khẽ lời… Suỵt… Cổ vật trong tiệm đồ cổ Á xá, mỗi một thứ đều có câu chuyện của riêng mình, cất dữ nhiều năm, không có ai lắng nghe, nhưng chúng đều đang chờ đợi. *** Năm 238 trước công nguyên, Doanh Chính hai mươi hai tuổi dựa theo thông lệ tới cựu đô Ung nước Tần làm lễ đội mũ, dùng ngọc bích Hòa thị nổi tiếng thiên hạ để chế tác thành ngọc tỉ (Ngọc bích Hòa thị). Năm 232 trước công nguyên, Cơ Thanh nhìn hai con dấu sừng tê y hệt nhau, cuối cùng đập vỡ một trong hai cái (Ấn sừng tê). Năm 230 trước công nguyên, công tử Hồ Hợi chào đời, Tần Thủy Hoàng bắt đầu đại nghiệp thống nhất sáu nước. Năm 221 trước công nguyên, Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, xưng là Thủy Hoàng đế. Năm 219 trước công nguyên, Triệu Cao tặng Hồ Hợi một chiếc Ti Nam tiêu (Ti Nam tiêu). Năm 214 trước công nguyên, Hồ Hợi ham hưởng lạc, xây dựng một khu đình viện theo mô hình bàn cờ Lục Bác (Cờ Lục Bác). Năm 213 trước công nguyên, Hồ Hợi vô cùng muốn Thanh Trấn Khuê mà phụ hoàng ban cho hoàng huynh Phù Tô (Thanh Trấn Khuê). Năm 210 trước công nguyên, Tần Thủy Hoàng chết trong khi tuần du, Triệu Cao dùng bút Bạch Trạch để sửa di chiếu, Phù Tô bị giết. Gã chủ tiệm bị lừa vào lăng Tần Thủy Hoàng, bị giết (Bút Bạch Trạch). Năm 209 trước công nguyên, Lưu Doanh có được một chiếc vu sơn mài luôn đầy nước (Vu Chấn Ngưỡng). Năm 207 trước công nguyên, triều Tần sụp đổ, Hồ Hợi "chết" (Chiếc Cân Đồng). Năm 202 trước công nguyên, loạn lạc cuối thời Tần, gã chủ tiệm đổi tên là Hàn Tín, quyết chiến với Hạng Vũ ở Cai Hạ, Hạng Vũ tự vẫn ở bên bờ Ô Giang (Ngu Mỹ Nhân). Năm 202 trước công nguyên, Lưu Bang lên ngôi lập nhà Đại Hán, chẻ trúc ghi thề, ban cho công thần đan thư thiết khế (Miễn Tử Bài). Năm 130 trước công nguyên, hoàng hậu Trần A Kiều bị phế truất, về ở trong cung Trường Môn. Năm 124 trước công nguyên, Hoắc Khứ Bệnh lấy được một chiếc gương đồng từ chỗ bà dì (Gương Ngư Văn). Năm 110 trước công nguyên, gã chủ tiệm mua được một con rối bằng gỗ ngô đồng (Rối Vu Cổ). Năm 105 trước công nguyên, Hán Vũ đế ngẫu nhiên mơ thấy Lý phu nhân đã mất đi vào giấc mộng, ban cho ông hương Hành Vu. Sau khi tỉnh dậy Hán Vũ đế tìm khắp nơi không thấy, nhưng ngửi thấy mùi hương, hương thơm hồi lâu không bay đi (Hương Hành Vu). Năm 3, lần đầu tiên từ đầu tới chân Vương Yến đeo trâm vàng, ngọc bội, xức phấn thơm, ăn vận đẹp nhất ngồi giữa cung Vệ Ương, trở thành hoàng hậu đại Hán. Nhưng phu quân của nàng lại nhìn nàng với ánh mắt thù địch (Mũ Giải Trãi). Năm 10, Lưu Tú dùng đồng Kim Thác Đao đổi lấy một chiếc bàn tính ở một gánh hàng, viên Định Bàn châu trên đó không di chuyển được (Định Bàn châu). Năm 186, cuối đời Hán, gã chủ tiệm làm thầy dạy học ở nhà họ Chu, dạy hai học trò là Chu Du và Chu cẩn (Lược Lưu Thanh). Năm 190, Hán Hiến Đế Lưu Hiệp bị cầm tù, lúc sắp chết đói, thì được cho mấy chiếc bánh và một miếng câu đai bằng ngọc (Câu Đai Ngọc). Năm 422, khi Lưu Dụ trút hơi thở cuối cùng, đã bỏ con xúc xắc luôn giúp cho ông ta đánh bạc thắng xuống (Xúc xắc ngà). Năm 448, Thái Võ Đế nhà Bắc Ngụy thu được một bức tượng Phật đã nứt, phong trào diệt Phật làm quá gắt, phải chịu báo ứng khiến con cháu sau này đều chết sớm (Độc Ngọc Phật). Năm 560, Cao Trường Cung có được một chiếc mặt nạ quỷ vàng, đánh đâu thắng đó (Mặt nạ vàng). Năm 600, Dương Quảng khi ấy còn làm hoàng tử đã có được chiếc đạc Long Văn (Đạc Long Văn). Năm 705, vị nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc nhắm mắt xuôi tay, trong lăng tẩm của bà có một tấm bia Vô Tự khắc bằng đá Thọ Sơn (Vô Tự Bi). Năm 706, trong Á Xá trưng bày một chiếc váy có giá trị liên thành, gây ra một cuộc tranh giành theo đuổi trong giới thượng lưu ở Trường An một thời, chủ nhân của nó chính là An Lạc công chúa Lý Khỏa Nhi (Váy Chức Thành). Năm 719, Lô Sinh buồn bã vì không được như ý nguyện, vào kinh dự thi lại thi rớt. Một hôm trên đường đi qua Hàm Đan, anh ta tựa ghế ngủ trong một khách điếm, mơ thấy mình đỗ cao làm quan tới chức thượng thư bộ Hộ, con cháu đầy nhà, hưởng vinh hoa phú quý, kết quả khi tỉnh mộng thấy chủ nhà nấu cơm vẫn chưa chín (Gối Hoàng Lương). Năm 951, từ tiệm Á Xá, Triệu Khuông Nghĩa 12 tuổi có được chiếc rìu Thiên Việt mà chỉ thiên tử mới cầm được, sau đó phát hiện ra chiếc rìu này anh trai Triệu Khuông Dận cũng cầm được (Rìu Thiên Việt). Năm 1061, Vương Tuấn Dân đỗ trạng nguyên khoa thi năm Tân Sửu. Không lâu sau gã chủ tiệm nhặt được miếng ngọc Ông Trọng ngày càng nhiều vết nứt ở một ngõ hẻm trong Khai Phong phủ (Ngọc Ông Trọng). Năm 1066, tháng chín năm Nhâm Ngọ, đại tướng Tây Hạ Nhân Đa Hãn dẫn ba vạn tinh binh tấn công thành Hoàn Châu, đánh lâu không đổ. Con trai Vũ Tương Công là Địch Vịnh huyết chiến ba ngày, ba nghìn quân giết hơn vạn quân địch, cuối cùng vì tường thành sập đổ mà chiến bại. Ba nghìn quân không ai đầu hàng, hết lòng vì nước (Tiền Vô Bội). Năm 1100, thời Tống, Á Xá đặt ở Biện Lương Khai Phong. Gã chủ tiệm gặp Tống Huy Tông Triệu Cật. Áo Xích Long được thêu thêm rồng, Tứ Quý Đồ nhận chủ nhân (Tứ Quý Đồ). Năm 1135, thời Nam Tống, bên cầu Đoạn Kiều ở Tây Hồ, Hàng Châu, Bạch Lộ cho một thư sinh mượn ô (Ô Đạch Xà). Năm 1348, cuối thời Nguyên, gã chủ tiệm tìm thấy một cây nến quen thuộc trong một ngôi chùa nhỏ. Năm 1370, ngôi chùa đó được đổi tên là chùa Hoàng Giác, nhưng nến thì thiếu mất một cây quan trọng nhất (Nến Nhân Ngư). Năm 1371, ngoài chùa Hoàng Giác, Chu Nguyên Chương thôi không đuổi theo nến Nhân Ngư nữa, nhờ đó mà có được chiếc quạt có thể phân biệt lời nói thật và lời nói dối (Quạt Ngũ Minh). Năm 1390, cả nhà Hàn Quốc công Lý Thiện Trường bị chém giết, tịch thu tài sản, Lý Định Viễn ôm chiếc tráp đồng ông nội giao cho, âm thầm nghiến răng cầu nguyện (Thiên Như Ý). Năm 1532, những năm Gia Tĩnh triều Minh, Á Xá ở Tô Châu, Lục Tử Cương và Hạ Trạch Lan gặp nhau. Lục Tử Cương ở lại Á Xá, có được Ngô Đao. Nám 1542, Á Xá chuyển đến kinh thành, Lục Tử Cương và Hạ Trạch Lan lại gặp nhau, Côn Ngô Đao trùng phùng. Cung biến năm Nhâm Dần, Hạ Trạch Lan vì liên lụy mà chết. Khóa Trường Mệnh được hoàn thành (Khóa Trường Mệnh). Nám 1552, Lục Tử Cương bị chém đầu vì đắc tội với hoàng đế (Côn Ngô Đao). Năm 1554, Đô chỉ huy kiểm sự tỉnh Sơn Đông Thích Kế Quang mời phu nhân duyệt binh trong doanh trại (Giáo Khuất Lô). Năm 1673, những năm Khang Hy đời Thanh, Á Xá ở kinh thành, gã chủ tiệm giả làm con hát để tránh lệnh cạo đầu. Gã hẹn mua bản thảo của Hồng Thăng, ngăn ông bán Hề Mặc (Mực Đình Khuê). Năm 1759, tù trưởng bộ tộc Hồi Hoắc Tập Chiếm phản loạn bị triều Thanh truy giết, tướng quân Triệu Huệ bắt sống vương phi dâng tặng Càn Long. Càn Long phong làm Hương phi. Để lấy lòng nàng, Càn Long đã cho người thu thập bảy viên đá quý màu sắc khác nhau từ các nơi ở nước ngoài, làm thành một chiếc vòng tay hồi ức tặng nàng (Vòng Hương phi). Năm 1925, ngày 10 tháng 10 Bảo tàng Cố Cung Bắc Bình được thành lập. Năm 1933, ngày 6 tháng 2, lô đồ cổ văn vật đầu tiên của Cố Cung bắt đầu xếp lên xe vận chuyển, vì chiến loạn nên hàng triệu món đồ cổ bắt đầu bị di dời vạn dặm. Năm 1945, Cảnh Lăng (mộ của Khang Hy) bị trộm, chiếc chén Cửu Long tùy táng không biết đã mất đâu (Chén Cửu Long). Năm 1947, tháng 12 tại Triều Thiên Cung, Nam Kinh, tất cả văn vật đồ cổ bị di dời cuối cùng đã quy về một mối. Năm 1948, bắt đầu có nhiều văn vật liên tục được chuyển tới Đài Loan (Bồ Đề Tử). Năm 1965, trong quần thể mộ Vọng Sơn Sở gần thành phố Kinh Châu, tỉnh Hồ Bắc, khai quật được một thanh bảo kiếm sắc bén thời Chiến Quốc (Kiếm Việt vương). Năm 2008, Á Xá chuyển đến một con phố thương mại cổ kính ở Hàng Châu, một tối nọ bác sĩ đã mở cánh cửa của Á Xá. Năm 2008, gã chủ tiệm bán cho một tay luật sư trẻ tuổi chiếc nhẫn có hình xương hổ gồ lên (Hổ cốt thiếp). Năm 2010, có một thị dân ở Hàng Châu nói rằng gần thôn Pháp Vân dưới chân núi Linh Ấn, họ từng tận mắt chứng kiến thấy một con thần thú lạc đà alpaca cổ dài chân ngắn (Sơn Hải Kinh). Năm 2010, tiểu thuyết gia lừng danh Tiêu Tịch rơi vào vụ hung án, gây lên cuộc tranh luận về hướng phát triển nội dung của tiểu thuyết bán chạy trong nước (Ngọc Thủy Thương). Năm 2010, gã chủ tiệm và bác sĩ đi tìm chiếc áo ngọc sợi vàng còn lại, mà đã đi vào địa cung Tần lăng (Áo Xích Long). Năm 2011, Hồ Hợi phát hiện ra kiếp sau của hoàng huynh. Năm 2011, gã chủ tiệm và bác sĩ đi Ai Cập, tìm được cuốn sách Vong Linh có thể hiệu hồi những linh hồn từ viễn cổ (Sách Vong Linh). Năm 2012, Phù Tô chiếm cơ thể của bác sĩ, chủ tiệm bắt đầu thu thập 12 món đồ cổ đế vương để trấn áp Càn Khôn đại trận. Năm 2013, Lục Tử Cương tìm được một chiếc la bàn trong đống kỳ vật dị bảo ở Á Xá (Niết la bàn). Năm 2014, ở Yên Giao, Bắc Kinh phát hiện ra một ngôi cổ mộ thời Minh, khai quật được nhiều vật phẩm quý, trong đó có một đôi vòng ngọc chạm rỗng hình dải đồng, bên trong có thể nhìn thấy lạc khoản tên Tử Cương rất rõ ràng, được các chuyên gia bước đầu nhận định là vòng ngọc điêu khắc hiếm thấy của thợ khắc ngọc nổi tiếng Lục Tử Cương những năm Gia Tĩnh (Song Khiêu Thoát). Câu chuyện về Á Xá vẫn còn tiếp tục... Dòng thời gian 2000 năm của chủ tiệm vẫn đang đợi bổ sung dần dần ^_^   Mời các bạn đón đọc Tiệm Đồ Cổ Á Xá Quyển 4 của tác giả Huyền Sắc.
Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt - Đản Đản 1113
Trên đời này có lẽ không còn ai yêu Dịch Bắc như Y Y, Cô yêu Dịch Bắc, yêu đến nhập cốt tủy, Bao năm bên anh, tìm mọi cách để kết hôn với anh, cố gắng tất cả nhưng cũng chỉ đổi lấy được hình ảnh anh ân ái bên người đàn ông khác Đúng vậy, Y Y yêu Dich Bắc, nhưng anh không yêu cô, đúng hơn là anh không yêu đàn bà, anh là GAY Một tình yêu điên cuồng đến tuyệt vọng, cô cố cứu vãn nó, mang thai khi vẫn là xử nữ, nhưng đổi lại là gì ? Anh đưa cô lên bàn giải phẫu Tuyệt vọng Ly hôn Bỏ đi Khi cô trở lại, dường như mọi việc đã khác đi Tình yêu ấy, khi cô cố gắng chôn vùi nó để bắt đầu cuộc sống mới thì anh lúc này lại chen vào cuộc sống của cô. Liệu, cô có được hạnh phúc hay không?  *** Mang theo Tiểu Già, chúng tôi một nhà ba người đi vào siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt. “Mẹ! Chú Trầm kìa!” Đột nhiên, Tiểu Già hưng phấn vỗ cánh tay của tôi kêu lên. Tôi cười nhẹ, làm sao có thể chứ?.... Dịch Bắc mấy năm nay luôn ở nước ngoài và chúng tôi đã lâu không có liên lạc… Đứa bé này vẫn rất muốn gặp lại chú Chú Trầm, nên luôn nhìn bóng dáng tương tự mà nhận sai người. Nhưng ngay cả Thiếu Nghệ đang nắm tay tôi, cũng cứng đờ lại… Tôi ngước mắt nhìn lên, cách phía trước đó không xa có một người đàn ông khí chất thuần khiết, đi bên cạnh một người phụ nữ trầm tĩnh. Người phụ nữ đó bụng hơi gồ lên, chắc là đã có thai mấy tháng. Có thể thấy được, người đàn ông này rất lo lắng cho người phụ nữ kia, ngay cả khi cô ta lấy tay cầm vật gì đó cũng bị cấm. Tôi giật mình, người đàn ông cẩn thận, che chở đó đúng thật là Dịch Bắc. Mà người phụ nữ mặc áo choàng, tóc dài quả nhiên là Y Y. Cô ấy không còn là cô gái nhỏ nhắn của ngày trước nữa. Cô ấy thay đổi thật nhiều, trong đôi mắt không còn nét ti nghịch, tuỳ hứng nữa. Hai người họ một bên chọn đồ dùng, một bên hỏi ý lẫn nhau…..Một người dịu dàng săn sóc, một người ngoan ngoãn nghe theo. ...... Mời các bạn đón đọc Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt của tác giả Đản Đản 1113.
Trấn Hồn - Priest
Triệu Vân Lan nói: Ở trong lòng con, hắn chính là như châu như ngọc, có một không hai. Triệu Vân Lan nói: Trên thế gian có một loại người, không phải là kiểu người bản thân mình thấy tốt đẹp thế nào, hoa nhường nguyệt thẹn thế nào, có một không hai ra sao để mà phải vì người đó làm một quân vương chẳng màng triều sớm; chỉ là cảm thấy nếu làm chuyện có lỗi với hắn, thì chẳng bằng cái thá gì. Triệu Vân Lan nói: Ngươi có biết nỗi thống khổ lớn nhất trong đời người là gì không? Chính là lấy phải một bà xã quá thông minh, ý tưởng trong đầu ùn ùn không dứt….sớm muộn gì ta cũng sẽ bị những ý tưởng ấy dồn cho không biết đâu mà lần. Triệu Vân Lan nói: Thẩm Nguy, nếu như ngươi còn dám lừa ta một lần nữa, ta thực sự sẽ không bỏ qua cho ngươi. *** Thẩm Nguy nói: Người trong cả thiên hạ này đều có lỗi với ta, chỉ duy ngươi là không. Thẩm Nguy nói: Một đời người chỉ có thể vì hai việc mà cam tâm chịu chết, vì thiên hạ gia quốc thành toàn trung hiếu đạo nghĩa, và vì tri kỉ thành toàn chính mình – tiền lệ từ xưa có thể bỏ mình vì tri kỉ, ta nếu có thể vì ngươi mà chết, đương nhiên cũng chịu vì ngươi mà sống, ta không có gì phải tiếc nuối. Ngươi chưa từng rơi nước mắt, đừng khóc vì ta. Thẩm Nguy nói: Có đôi khi ta cũng nghĩ, nếu có một ngày ngươi nhớ ra mọi chuyện, ta có thể nói với ngươi, ngươi thấy không, tất cả những gì đã đáp ứng ngươi ta đều làm được, không một tia cắt xén, không một câu nuốt lời, khi đó ngươi sẽ cho ta biểu tình gì đây? Thẩm Nguy nói: Ngay cả hồn phách của ta cũng ngập đầy bóng tối, duy chỉ có trái tim để đặt ngươi bên trong là còn chút sạch sẽ mà thôi, máu vẫn còn màu đỏ, dùng nó bảo vệ ngươi, ta nguyện ý. *** Trấn hồn người sống, an tìm người chết… … Chuộc tội lỗi chưa xong, quay vòng quay vô tận. Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, linh dị thần quái, mỹ công tuấn thụ, cường cường, 1×1, HE. Haiz, tôi không chắc đây là một cái review tử tế đâu, vì tôi vẫn chưa ổn định sau 2 ngày đọc xong truyện. Điều quan trọng là mỹ công tuấn thụ, ừ, bởi vì 3 lí do. Thứ nhất là tôi là đứa không thích đọc spoil trước, cực kì ghét luôn. Thứ hai là tôi từng lượn cmt có liên quan đến truyện này rồi, tức là đã vô tình nghe mấy bạn spoil nhưng chẳng nhớ. Thứ ba là trước khi đọc tôi có nhìn cái thể loại “mỹ công tuấn thụ” rồi cơ mà đọc thì không kết luận được thế éo nào là mỹ với chả tuấn, ngôn ngữ giới hạn.! Và thế là ‘bùm’, nhầm công với thụ, đau đớn lắm. Lúc đọc đến đoạn nhân-vật-tôi-nghĩ-là-công sáng dậy đau eo vì bị thông. Con mẹ nó thở không ra hơi luôn T^T. Thẩm Nguy là công và Triệu Vân Lan là thụ. Nếu có ai trót đọc phải cái bài viết dẩm đời của tôi trước khi đọc truyện hãy ghi nhớ nhé! Và nếu được ghi thể loại theo ý mình, tôi sẽ viết là ôn nhu da mặt mỏng thâm tình không tự nhiên công và ngầu bá nhây nháo dẻo mỏ thụ. Trên đời này có thể loại thụ ngầu lòi vãi chưởng, mở mồm ra gọi người ta “bà xã” rồi còn lầy lội hỏi người thương là được hầu hạ có ưng ý không à? Còn công thì nhẹ nhàng, ôn nhu, nhắc đến chuyện xxx thì đỏ mặt vlin là sao. Duy chỉ có một điều Thẩm Nguy hơn Triệu Vân Lan là Triệu Vân Lan kiếp này chỉ là người thường, trên giường đéo thể lật Thẩm Nguy có pháp thuật kia lên. Mẹ kiếp thật là… Haiz! Lúc đấy tôi chỉ hi vọng con mẹ nó chỉ là hỗ công thôi, cơ mà đời éo như mơ! Ồ, còn về nội dung truyện. Đây là một trong những best về đam mỹ thể loại linh dị thần quái. Đọc xong cảm giác của tôi choáng ngợp vì cách xây dựng câu chuyện, những yếu tố đan cài, chi tiết nhỏ xíu cũng có dụng ý và tôi phải hét lên: “Đòe mòe tinh tế vãi.” Thẩm Nguy không phải chỉ là một thầy giáo nhỏ dạy ở đại học mà là Trảm hồn sứ, vạn người e sợ. Đương nhiên Triệu Vân Lan cũng không chỉ là Lệnh chủ của Trấn Hồn, thân phận của y thực sự là ngầu con mẹ nó mù mắt chó, mà Thẩm Nguy chả là mẹ gì cơ. Huhu, thụ của tôi ngầu quá T^T. Nhưng cơ bản là không muốn tiết lộ nhiều đâu. Nên là tôi sẽ dừng lại ở thân phận hai người. Cục điều tra đặc biệt ở số 4 đường Quang Minh chính là nơi làm việc của Triệu Vân Lan. Dưới y là một lũ người, à không, phải gọi là quái vật, kì kì quái quái. Ở đó có tên sư “rởm” Lâm Tĩnh, thật ra cực kì phi phàm, cơ mà tên này là người chuyên gia gây trò và bị mọi người oánh, sở thích là selfie ghi dấu kỉ niệm mỗi lần làm nhiệm vụ. Thi vương Sở Thứ Chi có khả năng điều khiển cương thi và lúc éo nào cũng lạnh lùng, ngầu lòi, thực ra lại rất quan tâm đến cậu nhóc họ Quách. Chúc Hồng, xà yêu, sống tình cảm, nhưng không yêu đuối, lại crush sếp Triệu xong bị người ta phũ phàng, nhưng tóm lại vẫn là một ngự tỷ. Uông Chủy, một hồn ma ngây thơ, bị giết bởi thanh mai trúc mã và Tang Tán, tên thanh mai trúc mã của Uông Chủy, vì không thể nói thành thạo tiếng phổ thông mà bị mèo mập đùa cợt. Đại Khánh, con mèo đen mập mạp, chảnh chó, chọn cá chiên thay vì thức ăn cho mèo, vô sỉ y như chủ nhân Triệu Vân Lan, cũng là con mèo khiến tôi cực kỳ, cực kỳ muốn nuôi mèo (ham muốn mãnh liệt lâu nay là nuôi mèo cứ bùng cháy vì nó ấy). Cậu thanh niên Quách Trường Thành, là con người duy nhất (thật ra lai lịch cũng không tầm thường), nhát gan đệ nhất, lại suốt ngày bị sếp đùa cợt, dọa sợ đến ngất xỉu, cơ nhưng lại là người vô cùng, vô cùng lương thiện. Quay lại hai nhân vật chính nào. Thật ra thì với nội dung truyện cực kì hấp dẫn và kiểu cường cường như thế thì chuyện ai công ai thụ cũng không quan trọng lắm đâu, bởi vì chuyện giường chiếu cũng chỉ một nốt nhạc và Triệu Vân Lan vẫn luôn tỏa ra hào quang của một đại nhân 1 nằm trên nếu như bạn bỏ qua đoạn xxx kia. Thẩm Nguy một lòng thâm tình với Triệu Vân Lan mà Triệu Vân Lan khi chưa nhớ ra tiền kiếp thì cũng bị thu hút bởi thầy Thẩm. Một màn theo đuổi người ta, lầy lội, ngầu lòi, mặt dày tự nhiên tắt ngóm khi biết Thẩm Nguy là Trảm hồn sứ. Nhưng Triệu Vân Lan vốn dĩ không chỉ đơn thuần là thích, mối quan hệ vẫn cứ dây dưa không dứt mà Thẩm Nguy lúc nóng lúc lạnh cũng chấp nhận mặc kệ tất cả và nghe theo trái tim. Chính vì không tiết lộ được thân phận của Triệu Vân Lan nên tôi sẽ không phân tích nữa vậy. Triệu Vân Lan từng nói với Thẩm Nguy: “Ta có trong tay danh sơn đại xuyên của cả thiên hạ này, nghĩ lại cũng chả có gì đáng để kiêu ngạo, chẳng qua chỉ là một đống đá vụn nước sông mà thôi. Cả người đại khái chỉ có mảnh chân tâm này là đáng giá mấy cân, ngươi muốn hay không? Cầm lấy.”   Nếu bạn muốn đọc một bộ đam mỹ hấp dẫn, nếu bạn thích thể loại linh dị thần quái, nếu bạn thích cường cường, cứ đọc đi. Không hối hận đâu, cơ mà phải nhớ ai công ai thụ không bị sốc nhé!   Mời các bạn đón đọc Trấn Hồn của tác giả Priest.
A Nam - Twentine
Thể loại: Hiện đại thực tế, nữ cá tính trải đời, nam thật thà thâm tình, nữ không sạch, sắc, OE. Độ dài: 64 chương Tình trạng: Hoàn edit --------------------------------- “A Nam” - câu chuyện kể về hành trình đi tìm vợ của một chàng trai dân tộc thiểu số. Rất lạ lùng, rất kích thích. Thành Vân là một phụ nữ xinh đẹp. Khí chất trên người cô là do được tôi luyện nhiều năm và qua rất nhiều biến cố nghiêng trời lệch đất. Thành Vân gặp Chu Đông Nam chẳng phải là duyên số gì cả, chỉ là trên đường đi công tác trở về gặp chút sự cố nên cô đành thay đổi lộ trình, thay vì về Bắc Kinh thì phải dừng ở Quý Châu.  Chu Đông Nam càng không có gì nổi trội. Anh mang dáng dấp của một người dân tộc thiểu số điển hình, rắn chắc và đen đúa. Chỉ có điều, anh không hề xấu xí. Có lẽ vì quá nhàm chán, cũng có lẽ vì đã gặp quá nhiều đàn ông da trắng đậm chất thành thị, Thành Vân bất chợt cảm thấy hứng thú với anh chàng mới gặp này. Anh ta làm rất nhiều công việc. Dường như chân lý sống của anh ta chính là kiếm tiền, không còn gì khác.  Thành Vân là một người phụ nữ quyến rũ, ma mị. Cô dùng chính lợi thế đó của mình để trêu chọc anh chàng thật thà ấy. Thuê cái xe cà tàng của anh để đi tham quan, dụ dỗ anh đưa mình về bản làng anh sống, cùng rất rất nhiều hành động mang tính khiêu khích khác nữa. Nếu là một người đàn ông bình thường, có lẽ đã không thể cưỡng lại sức hấp dẫn ấy của Thành Vân. Nhưng Chu Đông Nam không như thế. Đừng nói khuôn mặt anh vốn đã chẳng có nhiều biểu cảm, mà cho dù có, anh cũng cố hết sức kìm nén lại. Vì anh biết rõ, cô trêu chọc anh. Người thành phố luôn như vậy sao? Dù biết trước sẽ không có kết quả, vẫn muốn khiến người ta nhớ mãi không quên?  Chu Đông Nam quả thật không thể quên Thành Vân. Trải qua vài ngày cùng nhau, lấy đâu ra tình cảm sâu đậm? Thành Vân không hề biết rằng, người khác vùng miền quan niệm cũng khác. Ngày đó ở cầu Phong Vũ, với cô chỉ là tình một đêm. Nhưng với Chu Đông Nam, lại là ký ức khắc sâu. Đó là lần đầu tiên của anh, trúc trắc nhưng ngọt ngào. Thành Vân trở về thành phố phồn hoa đô thị, không hề nhớ gì đến đoạn đường rẽ kia. Cô lại trở về là một giám đốc chi nhánh bảo hiểm, dù chỉ là hữu danh vô thực. Cái danh này là Lý Vân Sùng cho cô. Mười hai năm ở bên cạnh ông ta, Thành Vân đôi khi cũng chẳng thể định nghĩa mối quan hệ này. Ở bên ngoài đều cho rằng, cô là người phụ nữ được bao dưỡng của ông ta. Nhưng có ở bên trong thì mới biết, ông ta chưa từng chạm vào Thành Vân. Cùng ăn cơm, cùng uống trà, cùng tiếp đãi khách, cùng nhau trải qua hầu hết các sự kiện trong 12 năm, chỉ có cùng giường là không.  Cái cách mà Lý Vân Sùng bao dưỡng cô, giống như là nuôi một con thú cưng vậy. Nhặt về, dạy dỗ theo cách mà ông ta muốn, để đến một lúc nào đó, nó sẽ trưởng thành theo khuôn mẫu mà ông ta đặt ra, cứ như vậy trói chặt cuộc đời với ông ta. Vì thế, Lý Vân Sùng có một phong cách vô cùng điềm tĩnh, không bao giờ để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến tâm trạng mình, kể cả chuyện Thành Vân ra ngoài tìm đàn ông. Phải, Thành Vân không hề sạch sẽ. Lúc Lý Vân Sùng thu nhận cô, là lúc cô đang đi tìm người đàn ông đã chung sống cùng cô 2 năm ròng rã. Lý Vân Sùng hứa sẽ giúp, nhưng giúp kiểu gì thì chỉ có ông ta biết. Còn điều mà Thành Vân biết, chính là người đàn ông kia đã biệt tăm biệt tích không có ngày về. Cứ như vậy, Thành Vân ở lại bên cạnh Lý Vân Sùng, sống nhạt như một con búp bê có hơi thở. Cho đến ngày gặp lại Chu Đông Nam. Thành Vân không ngờ một người đàn ông chân chất như anh lại có can đảm chạy đến một nơi như Bắc Kinh này. Cô vốn dĩ không hề nhớ tới anh, nhưng không có nghĩa là những ký ức trên cầu Phong Vũ ngày đó không ấn tượng. Chỉ là cô đã quen sống như vậy, không đặt nặng bất cứ điều gì, cũng không có gì quan trọng đáng để cô lưu tâm cả. Cô chọn quên đi. Chu Đông Nam cũng từng muốn như vậy. Cây cầu Phong Vũ trăm năm tuổi mà anh cũng dám đốt, chỉ vì không muốn nhớ lại ngày hôm đó và người phụ nữ đó. Nhưng không hề có tác dụng. Anh vẫn không thể quên. Anh cũng từng có bạn gái là người thành thị, còn bị người ta lừa hết tiền. Lẽ ra anh phải có kinh nghiệm, phải tránh xa loại phụ nữ có độc này chứ. Nhưng những chuyện phức tạp như vậy, Chu Đông Nam không nghĩ được, cũng không muốn nghĩ. Anh là người dân tộc, thẳng thắn thật thà, trái tim bảo sao thì nghe vậy. Thế là anh đi tìm cô. Ai hỏi, anh bảo anh đi tìm vợ. Việc gặp lại Chu Đông Nam khiến cuộc sống của Thành Vân hoàn toàn đảo lộn. Cô không thể thờ ơ được nữa. Có nhiều lúc, không biết là Chu Đông Nam quá thông minh hay là quá hiểu Thành Vân, mà hết lần này đến lần khác, người khơi mào mọi chuyện lại là cô. Cô chủ động gọi điện, chủ động đến tìm, chủ động “muốn” anh.  Chu Đông Nam vẫn cứ như vậy, mang khuôn mặt ngàn năm không đổi quan tâm cô, chiều chuộng cô. Chẳng biết từ lúc nào, Thành Vân lại đắm chìm vào mối tình này. Cho nên, cô muốn thoát khỏi Lý Vân Sùng. Thành Vân không hề biết rằng, ông ta đâu cần cô mở miệng đã nắm rõ mọi chuyện, cũng đã ra tay dàn xếp. Chỉ là không ngờ, tên dân tộc thiểu số thấp kém kia lại có thể kiên cường như vậy. Đánh đuổi cũng không đi, nhận tiền rồi cũng không chịu đi. Cuối cùng ông ta đành phải gây áp lực từ phía Thành Vân. Nhưng ông ta sai rồi, sai ở chỗ ông ta nghĩ mình nắm được mọi chuyện. Ông ta vốn dĩ không biết rằng, trước kia Thành Vân để ông ta điều khiển là bởi vì cô không quan tâm chứ không phải cô nghe lời. Bản chất thực sự của Thành Vân chưa bao giờ thay đổi. Cô không phải là vật cưng mà ông nuôi, cô có suy nghĩ, có tình cảm. Đến khi nó bộc phát thì ông có tài giỏi cỡ nào cũng chẳng ngăn lại được. “Chấp nhất đến cuối cùng, cả thân thể lẫn tâm hồn đều hướng về một phía, những chuyện đã qua, đều chỉ vì một người.” Thành Vân đã yêu, là yêu cho đến chết. Để có thể đến với Chu Đông Nam, cô bằng lòng trở về điểm xuất phát. “Em chỉ có hai bàn tay trắng nên khi yêu anh, em chỉ có thể hiến dâng chính mình.” ….. Nếu như có thể, Thành Vân không bao giờ muốn để cho Chu Đông Nam phải dính líu vì mình. Nếu như có thể, cô không bao giờ muốn để cho anh biết, cô đã sống vô nghĩa như thế nào cho đến ngày gặp anh. Nhưng anh đã nói, anh sẽ chờ cô. Anh sẽ về nhà chờ cô.  Thành Vân chấp nhận hậu quả ngày hôm nay, xem như là cô trả lại ân tình của Lý Vân Sùng những năm qua. Sau này, cô không nợ ai nữa. Chỉ nợ một mình Chu Đông Nam, chính là A Nam của cô. “Tình đến cực hạn, người sẽ đáng thương.” _________ " ": Trích từ truyện Review by #Lâm Tần Bìa: #Họa Gian Phi Mời các bạn đón đọc A Nam của tác giả Twentine.