Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ở Lại Bên Anh

Tên truyện: Ở lại bên anh (Tại ngã thân biên). Tác giả: Khổ Tư. Tình trạng bản gốc: Hoàn thành 31 chương. Tình trạng bản edit: Hoàn thành toàn bộ, đã beta sơ lược lần 1. Raw: Tấn Giang. Dịch: Dichngay + Google Translate. Edit và beta: meomeoemlameo. Bìa: Canva. Thể loại: Orginal, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Chủ công, Slice of life, Office workers, Nhẹ nhàng, Ấm áp, Tình đầu, Cuộc sống thường ngày, Lâu ngày gặp lại. =============== Giới thiệu: Từ xưa đến nay, Trần Bách Kiêu luôn giống một chiếc đồng hồ đã lên dây cót, vận hành chuẩn xác. Chỉ là có đôi khi, trong khoảnh khắc giây nối tiếp giây, Trần Bách Kiêu lại nhớ tới người bạn Dương Trĩ từng học chung cấp 3 với mình. Anh còn nhớ như in hình ảnh Dương Trĩ đeo máy trợ thính, ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ làm bài thi. Ánh mắt anh xuyên qua đám đông giữa họ, lặng yên đậu lên bóng dáng mảnh khảnh của Dương Trĩ. Rất nhiều rất nhiều năm về sau, Trần Bách Kiêu vẫn luôn coi Dương Trĩ như giấc mộng đẹp của mình, chỉ khi say ngủ mới có thể gặp lại. Cho nên Trần Bách Kiêu cực kỳ ghét việc mất ngủ, anh phải mua loại gối thoải mái nhất, chiếc giường êm ái nhất. Dù sau khi mở mắt ra, tất cả đều tan biến, nhưng Dương Trĩ mãi mãi là áng văn sinh động nhất giữa cuộc đời nhạt nhẽo đơn điệu của Trần Bách Kiêu. – Anh yêu em. Nếu nói một lần em chưa nghe thấy, anh sẽ lặp lại dẫu phải muôn lần. Công là luật sư X Thụ là nhà thiết kế thời trang (bị khiếm thính). Đôi bên yêu thầm, HE. =============== Editor có lời: Alexa, bật tôi bài “Stay close to me” trong Yaoi On Fire nghe cho nó feels huhuhu ;;;A;;; Ngày mới lập blog là em có hứa với bản thân rằng edit 1 truyện ngôn rồi 1 truyện đam, mà rồi đào lắm hố ngôn quá quên bà cái hẹn với đam. Sau khi trui rèn qua 1000 bộ webtoon BL Hàn Quắc, em xin được debut đambiz bằng bộ truyện nhẹ nhàng wholesome ấm áp này. Kỳ thị đồng tính hả, we don’t know her, can’t relate, mời ra ngoài rẽ trái. Editor phổi bò, văn chương phổi bò, không chèn cảm nghĩ, không có nhu cầu nghe chửi nói chung, không có đam mê tìm hiểu về lý do bạn drop truyện lun nên nếu ai drop truyện thì cứ out ra, không cần thông báo đâu nha. À nhưng có nhận góp ý chính tả ngữ pháp sai lệch raw vân vân. Chúc các bác zui zẻ ấm lòng với năng lượng cầu zồng nha~ *** Review: “Stammi vicino/Ở lại bên anh Non te ne andare/Và đừng bao giờ rời xa Ho paura di perderti/Anh sợ phải mất đi em.” Trong buổi họp lớp cấp 3, luật sư Trần Bách Kiêu 27 tuổi gặp lại người bạn cùng lớp Dương Trĩ, nay đã trở thành nhà thiết kế thời trang. Anh nhớ lại mình từng yêu thầm cậu. Dương Trĩ là giấc mộng đẹp trong đời Trần Bách Kiêu, những tưởng không thể trở thành hiện thực. Duyên số run rủi, họ gặp lại nhau nhiều lần, và Dương Trĩ tới sống trong căn hộ của Trần Bách Kiêu. Hợp đồng sống chung 1 tháng, cũng là kế hoạch theo đuổi 1 tháng của Trần Bách Kiêu. Trong góc nhìn của anh, anh không biết Dương Trĩ có thích mình không, bởi vậy anh lo lắng, thấp thỏm, và vụng về bước từng bước để tới gần bên cậu. Dương Trĩ cũng thích Trần Bách Kiêu, ai nhìn cũng biết, chỉ trừ anh ngố Trần Bách Kiêu là không. 1 tháng Trần Bách Kiêu theo đuổi cậu, cũng là 1 tháng Dương Trĩ theo đuổi Trần Bách Kiêu, và băn khoăn về ý nghĩa trong từng hành động của anh. “Le tue mani, le tue gambe/Bàn tay em, đôi chân em, Le mie mani, le mie gambe/Bàn tay anh, đôi chân anh, I battiti del cuore/Con tim ta, Si fondono tra loro/Hòa chung nhịp đập.” Một câu chuyện đơn giản, không gập ghềnh, không có kẻ xấu chen chân, chướng ngại vật duy nhất là sự chậm tiêu của Trần Bách Kiêu. Khổ Tư là tác giả hay viết những câu chuyện đời thường, về người trưởng thành. Đây có lẽ là một trong những tác phẩm ngọt ngào và bình lặng nhất của chị. Không thấm đẫm nước mắt như “Anh biết mình sắp mất em” hay “Mối tình 10 năm”, nhưng “Ở lại bên anh” vẫn thấp thoáng nét buồn man mác của chị. Từ những cái nắm tay vụng trộm, những cái ôm đè nén, đến lời yêu mà người kia không thể nghe thấu. Tuy vậy, “Ở lại bên anh” đượm vị ngọt ngào hơn, vì hai nhân vật chính luôn hướng về nhau, và không bao giờ chùn bước. “Good things come to those who wait” – Ai chờ đợi sẽ được hưởng trái ngọt. Tình yêu của họ cuối cùng cũng bừng nở, như những bông hoa mà Trần Bách Kiêu mua tặng Dương Trĩ mỗi ngày. “Partiamo insieme/Hãy cùng chung bước Ora sono pronto/Giờ anh đã sẵn sàng.” “Ở lại bên anh” là một câu chuyện không có tình huống quá mới, cũng không sở hữu những “khúc cua gắt”, hay các phân đoạn ngược nhau quằn quại, nhưng nó tựa như tách trà ấm nóng, an ủi bạn trong ngày mưa lạnh giá. Hi vọng câu chuyện này sẽ sưởi ấm trái tim bạn, như cách nó sưởi ấm trái tim mình. I hope this world could be kinder to you. 6:59 PM, 30/03/2023. AlanFoxBT4C. Chú thích: Lời bài hát trong bài review là từ ca khúc “Stammi vicino/Stay close to me” thuộc anime Yuri on Ice. *** Tần Vân Tiêu năm nay 27 tuổi, vừa có công việc ổn định trong một doanh nghiệp nhà nước. Là lớp trưởng của lớp cấp 3, anh chàng chịu trách nhiệm tổ chức buổi họp lớp lần này. Anh ta vốn tưởng số người có thể liên lạc được trong lần này sẽ rất ít, nào ngờ mày bảo tao tao kêu mày, tối hôm đấy vẫn có khá đông bạn bè góp mặt. Họ chọn một nhà hàng trong trung tâm thương mại ở gần trung tâm thành phố, thuê phòng riêng xịn nhất, ốp kính trong suốt bốn mặt. Ánh hoàng hôn tắm đẫm căn phòng, mạ lớp hào quang mờ ảo lên những món ăn tinh xảo. 6 giờ rưỡi, đám bạn cùng lớp về cơ bản đã tới đủ, vẫn còn hai ghế trống trên bàn cơm, đều ở bên cạnh Tần Vân Tiêu. Là người tổ chức, anh chàng cầm chén rượu đứng lên trước, phát biểu mấy câu rất bình thường và khuôn sáo, mọi người hùa theo đứng dậy uống rượu với anh ta. Sau khi ngồi xuống, họ bắt đầu chuyện trò tán dóc. Có người hỏi để lại chỗ cho ai thế, Tần Vân Tiêu quét mắt một vòng, ngón tay gõ nhịp lên bàn ăn, nói: “Còn hai đứa chưa tới, một thằng là Trần Bách Kiêu.” Nhắc tới cái tên này, mọi người đồng loạt gật đầu, bắt đầu bàn tán về Trần Bách Kiêu. Nhưng chưa nói được mấy câu, cửa phòng đã bị đẩy ra, một người mặc comple chỉn chu đi vào. Những âm thanh ầm ĩ tựa như bị ấn nút tạm dừng, Tần Vân Tiêu đứng lên, vẫy tay với người nọ, nói: “Anh Kiêu đến rồi đấy à.” Trần Bách Kiêu gật đầu nhẹ, cởi áo khoác comple đưa cho nhân viên phục vụ, đi qua ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Tần Vân Tiêu. Ly rượu phát ra tiếng giòn tan khi chạm lên mặt bàn, có người rót rượu cho Trần Bách Kiêu. Anh nâng ly, bình thản nói: “Hôm nay bận việc quá, tao tới muộn, xin tự phạt.” Nửa ly rượu vang đỏ vào bụng, những tiếng nói chuyện ồn ã lại nổi lên xung quanh. Trần Bách Kiêu vẫn kiệm lời như trước. Có rất nhiều người tới mời rượu anh, Trần Bách Kiêu đều lịch sự uống ngay, cũng hoàn toàn không chối từ, nhưng rất ít nói mấy câu thừa thãi. Rượu quá nửa tuần, Tần Vân Tiêu mới dám quan sát người bạn cũ bên cạnh mình. Trần Bách Kiêu rất cao, dù anh đã ngồi xuống khá lâu, nhưng chiếc sơ mi trắng gần như không một nếp nhăn. Anh xắn cổ tay áo lên, để lộ một đoạn cánh tay cuồn cuộn cơ bắp. Những đường nét trên gương mặt anh sắc bén và sâu thẳm, khí chất lạnh lẽo, khuôn mặt điển trai. Thời cấp 3 Trần Bách Kiêu học rất khá, gần như lần nào cũng chiếm vị trí đầu của lớp họ. Lên đại học anh theo học tại một trường Luật danh giá, sau khi đi cao học ở nước ngoài, anh về nước đầu quân cho một công ty quốc nội rất nổi tiếng, làm việc chủ yếu về mảng thị trường tư bản. Lý lịch của Trần Bách Kiêu nhận được nhiều chú ý từ đám bạn bè cùng trang lứa, nhưng bản thân anh lại rất kín tiếng, cũng chẳng ai nghe ngóng được anh có liên hệ với đứa nào chung lớp không. Bao nhiêu người bảo anh là đứa phông bạt, nhưng Tần Vân Tiêu lại không cho là thế. Lũ thiên tài đều có thói cô độc, Trần Bách Kiêu tính cách quái gở, vụ này Tần Vân Tiêu đã biết thừa từ thời còn làm lớp trưởng lớp cấp 3. Xỉn rồi, tư duy và động tác của Tần Vân Tiêu bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát của anh chàng. Anh ta còn dám vươn tay đè bả vai Trần Bách Kiêu, trò chuyện với anh, chủ yếu là về những năm tháng xưa cũ. Trần Bách Kiêu khẽ nghiêng mặt nghe anh ta nói, nghe vô cùng nghiêm túc, khiến Tần Vân Tiêu lấy làm cảm động lắm, phải thở than: “Hồi đấy tao nói trước lớp chẳng đứa nào nghe, lần nào cũng chỉ có mày… mày với cái thằng…” Cái tên kia tựa như một khoảng trống mơ hồ trong đầu Tần Vân Tiêu. Anh chàng giơ ngón tay lên, lắc lư mấy vòng trong không trung, cuối cùng mới bật ra: “À, Dương Trĩ, hai đứa mày, là nghe nghiêm túc nhất.” Không biết tại sao, khi Tần Vân Tiêu nhắc tới Dương Trĩ, dường như Trần Bách Kiêu chợt ngẩn ngơ. Anh khựng lại một lát, rồi mới ừ một tiếng. “Nhưng sao hôm nay nó lại không tới nhỉ.” Tần Vân Tiêu khoác một tay lên vai Trần Bách Kiêu, quét mắt hết một vòng chiếc bàn tròn, rồi lại hỏi đứa khác bên cạnh mình: “Dương Trĩ đâu? Không phải nó bảo nó có đi à?” “Hả?” Xung quanh ồn quá, cậu bạn kia phải dí lại gần mới nghe được Tần Vân Tiêu nói gì, “À, Dương Trĩ hả, chắc nó sắp tới rồi đấy.” Tần Vân Tiêu vỗ đánh đét lên tay cậu kia, “Nó sắp tới sao mày không bảo, sao không gọi điện hỏi nó đi?” “Ây dầy…” Cậu bạn kia phẩy tay, đang định nói gì đó, thì lại có người bước vào. Người đi vào mặc một chiếc áo len đan rộng thùng thình, phối với quần shorts ngắn đến đầu gối, đeo một đôi tất dài đến bắp chân. Tóc cậu xoăn xoăn, nhuộm màu hơi sáng, trông cực kỳ mềm mại. Thứ khiến người ta chú ý nhất, chính là hai chiếc máy trợ thính trên tai cậu. “Ơ ừm… Chào mọi người, mình đến muộn.” Dương Trĩ đi vào, cả bàn chỉ còn một chỗ trống, cậu bèn kéo ghế ra. Lúc thấy bên cạnh mình là Trần Bách Kiêu, cậu hơi khựng lại, rồi mới ngồi xuống. “Sao đến muộn thế?” Tần Vân Tiêu bảo nhân viên phục vụ rót rượu cho cậu, “Bọn tao uống được mấy cữ rồi đấy, mày phải bù đi.” “Được thôi.” Dương Trĩ cười. Cuộc trò chuyện của mọi người bị ngắt quãng bởi việc nhỏ này, rồi lại nhanh chóng rôm rả như thường. Trần Bách Kiêu đang ăn một món hải sản bị nấu chín quá, nghe những người chung quanh nói chuyện với Dương Trĩ. Lúc trò chuyện với nhau, ai cũng tỏ vẻ đến là nhiệt tình, nhưng thực ra chỉ đang dụ Dương Trĩ uống rượu mà thôi. Trần Bách Kiêu chưa hề ngẩng đầu lên lần nào, mãi đến khi một món điểm tâm được đưa lên bàn kính, anh mới liếc qua, vươn tay ấn lại, hỏi Dương Trĩ: “Cậu có muốn ăn không?” Khi Trần Bách Kiêu lên tiếng, Dương Trĩ chưa phản ứng được ngay, phải đến lúc món ăn kia sắp bị xoay qua chỗ khác, cậu mới muộn màng gắp một miếng, lí nhí nói: “Cảm ơn cậu.” Món bánh ngàn lớp này rất ngon, miếng nào miếng nấy giòn tan, tỏa hương bánh thơm nức. Vị của loại mứt trái cây bên trong cũng hoàn toàn không phải hương liệu hóa học, mà là vị quả tươi thật. Lúc Dương Trĩ cúi đầu ăn, Trần Bách Kiêu mới quay sang nhìn cậu. Những đường nét trên gương mặt Dương Trĩ rất hiền hòa, diện mạo của cậu cũng như con người cậu, luôn mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng mềm mỏng. Dương Trĩ có một đôi mắt cún con, mắt vừa to vừa tròn, đuôi mắt hơi cụp. Mỗi lần cậu nhìn Trần Bách Kiêu thật nghiêm túc, trái tim Trần Bách Kiêu lại như một viên kẹo mềm, dòng chất lỏng ngọt ngào chảy ra từ trong nhân. “Mình cũng đến muộn,” Trần Bách Kiêu hơi vụng về bắt chuyện với cậu, “Hôm nay tự dưng có khách tới.” Dương Trĩ đã ăn xong miếng bánh ngàn lớp kia, cậu rút một tờ giấy lau vụn bánh bên môi, nói: “Mình nhớ lầm thời gian, mình tưởng 7 rưỡi mới bắt đầu, lúc xuống tàu điện thì đường lại tắc…” Nói đến đấy, mặt Dương Trĩ hơi có vẻ ấm ức tủi thân, “Vả lại hôm nay trời lạnh ghê, cậu có thấy thế không?” Trần Bách Kiêu chớp chớp mắt, cúi đầu, hình như muốn nhìn lại xem hôm nay Dương Trĩ mặc gì, nhưng anh không thấy được, nên bèn đáp: “Mình có, lạnh thật.” Dương Trĩ chưa nói được mấy câu với Trần Bách Kiêu là lại bị kéo đi uống rượu. Trần Bách Kiêu cứ im lặng ăn mãi, đợi tới bao giờ cậu được thả ra. Hiển nhiên tửu lượng của Dương Trĩ không tốt lắm, chẳng bao lâu sau mặt cậu đã ửng hồng, hai rặng mây đỏ lửng lơ trên gò má, đến cả vành tai và cổ cũng đổi màu theo. Khi người tiếp theo nâng ly, Trần Bách Kiêu đặt một bàn tay lên lưng ghế của Dương Trĩ, tay kia che kín miệng ly rượu của Dương Trĩ lại. “Cậu ấy hơi quá chén rồi,” Trần Bách Kiêu nói, “Ly này tao uống với mày nhé.” Người nọ sửng sốt, nhưng cũng không từ chối. Trần Bách Kiêu uống rượu thay Dương Trĩ xong, bỏ ly xuống. Dương Trĩ bèn xích lại gần, quan tâm hỏi anh: “Cậu không sao chứ?” Trần Bách Kiêu lắc đầu, thật ra chút rượu này chẳng nhằm nhò gì so với những buổi xã giao trước kia của anh, nhưng anh không nói vậy với Dương Trĩ. “Vậy cậu ăn chút gì đi.” Dương Trĩ gắp đồ ăn bỏ vào bát cho anh. Làm xong cậu mới cảm thấy có lẽ mình hơi sỗ sàng, nhưng khi cậu tính nói gì đó, thì đã thấy Trần Bách Kiêu cầm đũa từ tốn ăn. “Món này được đấy.” Trần Bách Kiêu cụp mắt bảo. Tới cuối bữa tiệc, một đĩa hoa quả được bày lên, nhiều người đã bắt đầu trao đổi phương thức liên lạc với nhau. Trần Bách Kiêu hơi váng đầu vì khí nóng trong phòng, anh muốn ra ngoài một lát, bèn đứng dậy. Đi được nửa hành lang, anh chợt nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, và tiếng Dương Trĩ gọi tên mình. Trần Bách Kiêu dừng bước, xoay người chờ Dương Trĩ chạy tới. Cậu thở hổn hển nho nhỏ trước mặt anh. “Mình sợ cậu uống say…” Dương Trĩ giải thích với anh. “Ừ,” Trần Bách Kiêu cúi đầu nhìn cậu, “Mình tính ra ban công.” Gió đêm rất lạnh, quả nhiên đúng như lời Dương Trĩ, nhiệt độ hôm nay rất thấp, trời rét căm căm. Vừa uống rượu xong nên cả hai đều rất nóng, lúc đứng cùng với nhau, họ như hai ngọn lửa, ấm áp lạ thường. “Nghe bọn nó bảo, cậu làm luật sư à?” Dương Trĩ hỏi. “Ừ,” Trần Bách Kiêu nhìn về phương xa, “Cậu thì sao?” “Mình ư? Hồi đại học mình theo ngành thiết kế, sau khi ra trường mình làm thiết kế thời trang một thời gian. Giờ mình với mấy đứa bạn học đang chung tay mở một studio riêng.” “Cậu giỏi thật.” Trần Bách Kiêu nghiêng mặt nhìn cậu. “Mình nào có,” Dương Trĩ lắc đầu, ngón tay bấu chặt vào lan can, “Mình chỉ là một tay thiết kế quèn, miễn cưỡng kiếm được miếng ăn qua ngày thôi.” Giọng điệu của cậu chỉ chùng xuống một thoáng, rồi Dương Trĩ lại ngước lên nhìn Trần Bách Kiêu, hỏi anh với vẻ vô cùng hứng thú: “Sau khi tốt nghiệp cấp 3 cậu làm gì thế? Kể cho mình nghe một chút được không?” Trần Bách Kiêu đương nhiên rất vui lòng. Anh nói bằng chất giọng đều đều, ngữ điệu bình thản, không lên không xuống, nhưng Dương Trĩ lại nghe vô cùng nghiêm túc. “Công ty mình nằm ở tầng 24, số nhà 422, đại lộ XX. Sau khi tốt nghiệp cử nhân chính quy thì mình ra nước ngoài học LLM một năm, về nước rồi mình vào công ty Luật bây giờ, chủ yếu làm nghiệp vụ liên quan đến thị trường tư bản, nhưng giữa đấy cũng từng làm tố tụng. Giờ dưới trướng mình có một trợ lý, đội ngũ rất ổn định.” (LLM: LLM là viết tắt của Latin Legum Magister, có nghĩa là Thạc sĩ Luật.) Chỉ trong mấy câu, Trần Bách Kiêu đã xuất sắc khái quát xong cuộc đời không có Dương Trĩ của mình. Dương Trĩ tựa vào lan can, Trần Bách Kiêu ngắm cậu từ đằng sau. Vì anh cao hơn cậu rất nhiều, nên cũng không lo Dương Trĩ sẽ phát hiện ra. Bởi vậy anh từ từ thả suy nghĩ trôi xa. Trần Bách Kiêu và Dương Trĩ là bạn cấp 3. Nói thật, thời cấp 3 họ rất ít giao du với nhau, đến nỗi gần như chẳng có quan hệ gì. Từ ngày đầu tiên ở trường trung học, Dương Trĩ đã đeo máy trợ thính. Cậu luôn ngồi một mình một góc, khi thì học bài, đôi lúc chỉ ngẩn ngơ. Vì hồi đó Trần Bách Kiêu học giỏi, lại đẹp trai, nên tuy anh kiệm lời, nhưng vẫn có khá nhiều người thích chơi với anh. Trần Bách Kiêu luôn được đám đông vây quanh, nhưng cứ thi thoảng, cũng như hôm nay vậy, anh lại thất thần liếc nhìn Dương Trĩ. Khi năm tháng phổ thông kết thúc, cuối cùng Trần Bách Kiêu không còn cơ hội kiếm tìm góc nhỏ có Dương Trĩ nữa. Họ không bàn luận gì thêm, Trần Bách Kiêu không dám chạm vào Dương Trĩ, nhưng lại sợ cậu lạnh, nên anh nói mình muốn đi vào. Dương Trĩ xoay người trước, cậu cũng uống nhiều rồi, bước chân hơi hẫng, thong thả đi đằng trước. Khi cậu gần ngã, Trần Bách Kiêu mới lại gần, cánh tay căng lên đỡ eo cậu. Toàn thân Dương Trĩ nóng rẫy, cậu tựa vào lòng Trần Bách Kiêu như một quả đào mềm, làn hơi ấm áp phả từng chút một vào ngực anh, kèm theo tiếng thở khe khẽ trầm trầm. Trần Bách Kiêu túm cánh tay cậu để cậu đứng vững, trái cổ hơi di động, do dự hỏi: “Dương Trĩ, mình có thể xin WeChat của cậu được không? “Thêm nữa, chắc là cậu không lái xe đúng không, mình muốn đưa cậu về nhà, được chứ?” (WeChat: mạng xã hội chat của bên Tàu, thủy tổ Zalo bên mình.). Mời các bạn mượn đọc sách Ở Lại Bên Anh của tác giả Khổ Tư.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đen Ăn Đen - Cư Ni Nhĩ Tư
Tuần vừa qua trong nhà xảy ra ít chuyện buồn, tâm trạng của Hoa Ban cũng theo đó sa sút hẳn. Mở kho ebook ra, trong đầu mình định sẽ đọc một truyện thật tăm tối. Màu đen là tối nhất, 2 chữ đen trong tựa truyện lại càng thêm tối. Cứ như thế mình bắt đầu gặm nhắm quyển Đen ăn đen một cách đau thương >_< Hóa ra truyện này không có chết chốc, ngược đãi, máu me, chém giết gì cả. Đại khái là mình đã bị lừa tình =.= Mà truyện này cũng không cho mình tí cảm xúc nào để viết review cả, lạ thật! (Chắc vì tâm trạng không tốt) Nếu đem so sánh mặt bằng chung thì Đen ăn đen vẫn hay chán, nếu đem so sánh những bộ lớn thì Đen ăn đen vẫn chưa thấm vào đâu. Tạm thời xếp loại trung bình khá đi. Cho rating 4.25 =)) Truyện này không cho cảm giác gây cấn, xung đột cũng thường thường, túm lại là không có chất kích thích. Mạch truyện nhè nhẹ, đều đều và vô số chi tiết lãng mạn. Nếu bạn muốn tìm cảm giác ân ân ái ái, sự âu yếm ngọt ngào của mùi vị tình tứ thì truyện này có lẽ hợp. Thật ra Hoa Ban theo trường phái lãng mạn-hành động nên mình thích những chuyện vừa “ngọt” và “cay”, cứ đều đều theo mô tuýp cũ thì mình ngán tận cổ rồi. Cái hay nhất của truyện này có lẽ là tạo ra hình tượng nữ chính độc lập và thành công trong nghề báo. Một nữ nhà báo bạo dạn, gan lì, thách thức mọi bí mật để rồi vạch trần sự thật bằng cây bút của mình. Cũng chính cái tật bướng bĩnh này đã đẩy cô đến vực thẳm cuối cùng . Đúng thật ngành báo chí chỉ thua ngành cảnh sát, có thể xếp ngang bằng ngành luật sư. Người làm báo đòi hỏi một tinh thần thép, dám nhìn, dám nghĩ, dám viết dù có bị đe dọa, hãm hại. Có lẽ chính cái tố chất liều lĩnh trong con người Mạc Ninh đã lấy được trái tim của Cố Chuẩn. Cô gái Mạc Ninh thuộc tuýp phụ nữ tự lập hiện đại. Cô dám thừa nhận mình đã yêu và cũng ngây ngô tìm cách tiếp cận anh. Trong khi cảm xúc của Mạc Ninh vô cùng rõ ràng thì Cố Chuẩn lại có nhiều điều uẩn khúc. Hoa Ban cho là hình tượng nam chính khá thất bại vì thiếu mất nền móng. Một căn nhà dù đẹp thế nào mà phần móng không chắc cũng dễ lung lây. Có lẽ Cư Ni Nhĩ Tư nên kể rõ hơn vì sao anh hình thành tính cách thờ ơ, lạnh lùng, khó gần như vậy. Tốt nhất là nên tạo cho anh một quá khứ với một mảnh tình dang dở nào đó thì người đọc sẽ thấy anh ta sâu sắc hơn. Nói về tình yêu của hai người hì tiến triển khá thuận lợi. Không có sự ngăn cản của gia đình. Bố mẹ Cố Chuẩn thật ra còn rất yêu thích Mạc Ninh, bà Cố còn xác định cô là mẫu con dâu yêu thích của bà. Người thứ ba, thứ tư thì có xuất iện nhưng mờ nhạt, không có sức ảnh hưởng bao nhiêu. Chủ yếu làm khó cuộc tình của hai người là ở Cố Chuẩn. Anh chàng này luôn cho rằng cô ấy không thể hiểu mình, tự cho là ta đây cao thâm, khó ai bước qua được cái “sâu sắc” trong tâm hồn anh. (nhưng mà tự anh ta cho là vậy chứ Hoa Ban đã bảo là chàng này thiếu nền móng mà ^^) Vậy rồi tới phút chót thì hóa ra chính bản thân Cố Chuẩn mới là người không hiểu Mạc Ninh. Vì sự “không hiểu” này mà suýt nữa anh đánh mất cô. Bây giờ thì mình rất thắc mắc về ý nghĩa nhan đề. Thế nào là Đen ăn đen? Trong truyện không nói gì về màu đen hết. Ây da, tác giả muốn thử thách trí tưởng tượng “phong phú quá đáng” của mình đây mà. Có thể cả nam và nữ chính đều là con cờ đen, chung một bản chất như nhau, củng là một cực của nam châm. Thay vì đẩy thì lại hút, thay vì là đồng đội thì lại ăn nhau. Thoi tóm lại là mình không biết vì sao tựa truyện như vậy. Bạn nào hiểu thì la lên nhe! ^^ Nói một chút về phương diện ngôn ngữ + diễn đạt. Ebook này thiệt là thiếu sót. Không ghi tên người dịch, người edit hay người làm ebook gì cả, chẳng rõ là truyện dịch hay edit nữa. Văn phong khá chuẩn, không mang dáng dấp của cv là bao, có lẽ là dịch. Nhưng cách kể cũng đơn giản, không hoa hòe, không đố chữ, không miêu tả nhiều nên edit cũng dễ dàng. Truyện xoáy sâu vào tình tiết, khắc họa cảnh vật thất nhạt, không đáng kể nhưng diễn tả tâm lý thì công phu, rõ ràng và có đầu tư nhiều. Như vậy, đây là bộ truyện dùng để giết thì giờ. Nó không hời hợt nên đọc không thấy uổng, phù hợp cho ai thích lãng mạn dịu dàng. Bài review này mình viết không có gì lôi cuốn, có sao nói vậy thoi mà cũng không có để nhiều tâm tư vào. Hy vọng lần sau sẽ nhiệt huyết hơn. Chào các bạn, cảm ơn vì đã đọc. Nếu các bạn rỗi rãi thì xin mời xem qua truyện mình viết nhe, đề nghị nên đọc bộ Diễn viên đa năng – bộ mình ưng ý nhất. Xem thử mình viết truyện có hay như viết review không. (Quảng cáo chút xíu ấy mà^^ Chắc mình phải tìm ai đó viết review cho truyện của mình thoi. Hay là mặt dày tự đi khen mèo dài đuôi đây ta??? ^^)) Review: hoabanland.wordpress.com *** Lúc Mạc Ninh đến bên cạnh xe Cố Chuẩn, phát hiện đèn xe đang mở, người cũng không ngồi trên ghế. Đứng nhìn hồi lâu, sau hố gọi lớn “Cố Chuẩn”. Lúc này cửa sau xe mới chậm rãi hạ xuống. Mạc Ninh đi đến, Cố Chuẩn đã mở cửa cho cô. “Sao lại ngồi phía sau?”. Mạc Ninh ngồi vào chô, tuỳ ý gợi chủ đề, muốn làm không khí dịu đi một chút. “Phía trước sáng quá”. Mạc Ninh không hiểu, ánh sáng nhạt chiếu tới, cô giống như cảm thấy tóc Cố Chuẩn vẫn còn ẩm, cứ như thế duỗi tay sờ, quả như cô đoán. Mi nhắn lại, cô nói “Anh không sấy tóc sao?”. Cố Chuẩn nằm ở trên ghế, giọng bình thản.“Em còn không cho anh thời gian làm khô”. “Về nhà?”. Rốt cuộc cũng nói ra.“Em với Khâu Tuân chỉ là bạn tốt”. “Ừ”. “Lúc vừa đến Bắc Kinh, vì công việc không ổn định, chỗ ở không ổn định, rất hoang mang”. Chậm rãi, Mạc Ninh cũng đã quen dần với bóng tối, nhắm mắt nằm lên ghế.“Khâu Tuân hợp tác cùng bạn trai Tô Dã Nghi, vô tình em gặp lại anh ta, anh cũng biết, em với anh ta quen nhau ở Tahiti. Dịch tự lúc trước bận làm dự án, Tô Dã Nghi vì bận chăm sóc anh ta, Chu Nhất Nặc cũng có chuyện của mình và Chu Xung, em lại chưa quen với cuộc sống ở Bắc Kinh, Khâu Tuân lại rảnh rỗi, vì thế rất tự nhiên, chúng em cứ thế trở thành bạn bè”. “Anh ta rất tốt, là một người đáng để làm bạn, thế nhưng nếu để em gọi tên thân phận của anh ta, em sẽ xếp anh ta vào loại ‘khuê mật’. Nói như thế, anh hiểu không?”. Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, anh ẩn mình trong bóng đêm, không lộ ra tâm tình gì. ... Mời các bạn đón đọc Đen Ăn Đen của tác giả Cư Ni Nhĩ Tư.
Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh - Bình Quả Thụ
Thích sao? Anh không biết. Anh chỉ biết người này rõ ràng yếu đuối vô cùng, lại vẫn hết lần này đến lần khác bảo vệ anh. Anh chỉ biết người này có lúc nhát gan vô cùng, nhưng riêng đối với chuyện của anh luôn lớn gan bất thường. Anh chỉ biết từ rất sớm, anh đã muốn quan hệ của bọn họ gần gũi hơn, càng ngày càng gần gũi hơn nữa. Rốt cuộc là muốn gần gũi đến mức độ nào? Gần đến độ không thể tách ra được. *** Lâm Sênh diễn tập xong thì nhìn thấy Tống Diệm đang đứng ngay cạnh cửa. Anh ta đút tay trong túi, đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu. Trợ lý Tiểu Triệu vội vã bước lên trước: “Lão đại, anh đến rồi.” Tống Diệm không nói một lời. Lâm Sênh cũng không để ý đến anh ta, cầm khăn lên lau mồ hôi. Tiểu Triệu thấy tình hình có vẻ không ổn, hai người này tuy bình thường cãi nhau không ngớt, nhưng sao lần này mức độ căng thẳng lại càng cao hơn thế này. Cậu vội lên tiếng: “Anh Sênh, anh nói chuyện với lão đại đã nhé, em đến đằng kia giúp anh kiểm tra trang phục biểu diễn, mấy đồ anh cần em để ở trên bàn rồi đấy”, nói xong liền chuồn thẳng. ... Mời các bạn đón đọc Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh của tác giả Bình Quả Thụ.
Hảo Mộc Vọng Thiên - Nhĩ Nhã
Mộc Lăng có một gốc Vọng Thiên Thụ, xem như bảo bối. Bắt được tiểu tặc trộm gỗ, một tên mười bảy mười tám tuổi như hắn lại khi dễ một đứa bé trai bảy tám tuổi, đùa một chút thả đi, lại đùa lại thả, lại thả lại đùa. Dã tiểu tử lúc đầu còn ngang ngạnh, sau đó trộm gỗ bị sét đánh, liền ngoan ngoãn, Mộc Lăng chữa bệnh cho nó, cứu mạng nó. Sau đó khỏi bệnh, tiểu tử trước khi đi còn hướng mặt lên đại thụ hô to: “Họ Mộc kia, từ hôm nay trở đi ta đổi tên thành Tần Vọng Thiên, ngươi chờ, sớm hay muộn có một ngày, gia sẽ đoạt lại gốc cây này.” Mười năm sau, Mộc Lăng là thần y, thiên hạ đệ nhất người tốt. Mười năm sau, Tần Vọng Thiên là mã tặc, thiên hạ đệ nhất đại phôi đản. Một ngày đầu thu, Mộc Lăng đi xa, đi tìm dược liệu có thể làm cho mình trường mệnh bách tuế, trước khi xuất hành hắn tự thỏa thuận ba điều: Một, không lo chuyện bao đồng! Hai, không lo chuyện bao đồng! Ba, không lo chuyện bao đồng! *** Rét đậm, cực lạnh, bầu trời Mạc Bắc cả ngày âm u, hoa tuyết từng luồng lớn lơ lơ lửng lửng… Hậu viện Tu La Bảo, cửa phòng Tần Vọng Thiên khép chặt. “Đại ca” Giáp bưng một nồi canh bồ câu chạy tới, nói với Tần Vọng Thiên đang mặc áo đơn luyện công trong sân: “Cái này nấu cho đại phu.” “Được.” Tần Vọng Thiên đưa tay nhận lấy, ra ý bảo mọi người tiếp tục làm việc, thu đao lại, xoay người mở cửa vào phòng. Tần Vọng Thiên vừa vào cửa, phản ứng đầu tiên là —— cháy rồi? Sao lại nóng như thế a! Vừa xoay mặt nhìn, liền thấy trên mặt đất có ba chậu than lớn, trong phòng ấm áp dễ chịu. Mộc Lăng mặc y phục mùa đông, cuộn trong chăn xem sổ sách. “Lăng.” Tần Vọng Thiên đi đến, đưa khay qua, cười nói: “Bồ câu ngươi muốn đây.” Mộc Lăng nhận khay để lên bàn nhỏ trên giường, vừa mở nắp vừa oán hận: “Lạnh chết!” ... Mời các bạn đón đọc Hảo Mộc Vọng Thiên của tác giả Nhĩ Nhã.
Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi - Do Đại Đích Yên
La Tiểu Lâu bất ngờ trùng sinh đến 4000 năm sau. một thời đại cơ giáp. Nhưng khi làm chiến sĩ cơ giáp thì cuộc sống của hắn lại rất gian nan. Khi không thích ứng được nữa hắn đã bị bắt kí một khế ước nô lệ. Nhìn nam nhân kia cường đại bá đạo, La Tiểu Lâu phi thường thức thời khuất phục…   (Tên riêng qua từng bản edit khác nhau sẽ khác nhau) Tên người Yates = Athes = Á Đặc Tư (bạn của La Tiểu Lâu, chiến binh cơ giáp) Siever = Tây Thụy Nhĩ (Thụy Minh thú) Road = La Đức Carlos = Cáp Đốn (trung tướng) Abel = Á Bá (chế tạo sư cơ giáp) Gerald = Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức (Hoàng kim thú) Althon = Thánh Ngải Bá Nạp (vua của Artodis, bố St. Gerald) Maxime = Mark Asim (123 – anh trai 125) Tina = Vi Toa Welder = Uy Đức Tên riêng khác Dị dung sở = Viện dị thú = Viện dị dạng Tinh cầu Grey = Bụi tinh hệ Lan Đạt = Renda Đặc Lai Tư = Teles = Theles A Đặc Đế Tư = Artodis = Ethedis Xảo Khắc Lực = Socola *** Một ngàn năm đã trôi qua, coi như đại cường nhân mang gien SSSS Nguyên Tích cũng đã trở thành lão nhân. Dù vậy, trong mắt La Tiểu Lâu, hắn luôn là người tuấn mỹ nhất, đẹp trai nhất. Vương vị của hắn đã sớm truyền cho Nguyên Dục, còn hai đứa trẻ khác của họ cũng đã có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn. Lúc này, khi ánh mắt trời dần tà xuống, trong phòng chỉ có hắn và La Tiểu Lâu. Tất cả mọi người đều bị Nguyên Tích nhốt ở bên ngoài, hắn không cho phép bất luận kẻ nào vào quấy nhiễu. Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu yên lặng nằm trên giường, hắn từ từ quỳ gối trên tấm thảm thật dày, dầu vết ngàn năm ở ngực đang tản phát ra nóng rực, phảng phất có thể đả thương da. Nhưng hắn không cảm giác được, có một loại đau đớn còn khắc sâu hơn vạn phần đang làn tràn toàn bộ cơ thể hắn. La Tiểu Lâu rốt cục rời đi hắn, sẽ không mở mắt ra hướng về phía hắn mỉm cười, sẽ không dâng lên thức ăn hợp khẩu vị của hắn nhất, sẽ không lúc hắn ngã bệnh thì dung túng hắn đủ điều, sẽ không hôn hắn, nói với hắn, ta yêu ngươi. ... Mời các bạn đón đọc Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi của tác giả Do Đại Đích Yên.