Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thất Dạ Tuyết

Cốt truyện rất đơn giản, truyện chỉ có 4 nhân vật chính là Tiết Tử Dạ, Diệu Phong, Hoắc Triển Bạch, Đồng và trọng tâm là 7 đêm tuyết rơi dữ dội. Nhưng những sự kiện, giằng xé nội tâm trong 7 đêm ấy lại chẳng đơn giản chút nào…. Và đọng lại trong mình chỉ là đêm tuyết cuối cùng, khi Diệu Phong thân xác đã chịu cực hạn đau đớn ôm Tiết Tử Dạ chạy như bay trên cánh đồng tuyết đó. Đọc truyện lại lần 2, lần 3 cũng chỉ đọc bắt đầu từ lúc Diệu Phong đến cầu y ở Dược Sư cốc, lần đầu tiên gặp Tiết Tử Dạ mà thôi.  Nói thật là mình không hề thích cái bạn Hoắc Triển Bạch tí nào. Cứ nhu nhược, si tình, không có chính kiến, không mạnh mẽ và không oai hùng, ẻo lả. Yêu sâu sắc Thu Thủy Âm nhưng không thể cưới, trơ mắt nhìn nàng đi lấy và có con với người khác. Để rồi 8 năm ròng sức cùng lực kiệt đi tìm những dược liệu để chữa chạy cho đứa con của nàng ta với người khác chỉ vì muốn bù đắp? Vậy mà Thu Thủy Âm vẫn hận hắn. Lúc nào hắn cũng là người tới muộn. Ngay cả khi nhận ra Tiết Tử Dạ đã là bóng hình in đậm trong lòng, hắn cũng vẫn muộn, chẳng những lời hẹn uống rượu bên gốc mai không thành hiện thực, ngay cả nhìn nàng lần cuối hắn cũng không thể cho dù nàng ở trong ngực Diệu Phong chỉ cách hắn 1 tấc. Ước nguyện cuối cùng là muốn quy ẩn giang hồ cũng chả thực hiện được, chức Đỉnh kiếm các chủ bị người ta ấn vào tay. Rút cục, bạn HTB này chả bao giờ được sống vì mình, được làm điều mình thích, lúc nào cũng trơ mắt ra nhìn số phận. Nhân vật gì mà chán chết, chắng có tí sức sống, chả có tí cố gắng nào.    Tiết Tử Dạ- Cốc chủ Dược Sư cốc. Gia đình từ bé là thái y trong triều, không tránh khỏi âm mưu ân oán của triều đình, bị nhận án oan. Toàn bộ gia đình, nam bị tru di cửu tộc, nữ bị đi đầy. Năm tuổi, tận mắt chứng kiến mẹ mình bị hạ nhục tới chết. Sau khi được Minh Giới và Làng Ma Già cứu, thì Minh Giới lại trở thành một quái vật và bị giam giữ trong bóng tối. Làng Ma Già bị thảm sát vì cậu bé Minh Giới này. Tuyết Hoài và Tiết Tử Dã đã có thể chạy trốn. Nhưng ngay lúc đó dòng sông băng nứt ra, hai người bị rơi xuống sông – mối tình đầu tiên của Tiết Tử Dạ cũng chết trong băng giá khi cố gắng đem lại chút hơi ấm cuối cùng để cô có thể sống. Để rồi sau đó, khi sư phụ Liễu Thanh Nhiễm cứu cô ra khỏi sông băng, bệnh của cô đã không thể nào chữa khỏi, không thể ra khỏi Dược Sư cốc vì chỉ cần ra ngoài gió lạnh, cô sẽ chết. Hàng đêm, cô vẫn trăn trở với nỗi đau trong quá khứ, vẫn ôm một hi vọng trong 12 năm hồi sinh lại Tuyết Hoài đang nằm dưới dòng sông băng kia, vẫn đứng trên băng thì thầm những chuyện không đầu không cuối với người đó. Nhưng nàng cũng vẫn kiên cường sống, lấy nghề y cứu người. Một năm chỉ ban ra 10 Hồi Thiên Lệnh, chữa cho 10 người, mỗi người lấy 10 vạn lượng nhưng số tiền đó để nuôi sống những cô nhi trong cốc và những người dân xung quanh.  Tiết Tử Dạ lúc nào cũng mắng Hoắc Triển Bạch khi ôm một mối tình không bao giờ có với Thu Thủy Âm nhưng bản thân cô cũng biết mình chẳng khác gì khi cũng ôm mãi một ước mơ không tưởng phục sinh Tuyết Hoài trong 12 năm (sao si tình thế được nhỉ).  Rồi Diệu Phong xuất hiện. Phong biết Tiết Tử Dạ ngang tàng không sợ bất cứ thứ gì, chỉ sợ người ta chết trước mặt mình mà không cứu. Vì vậy, y tự đâm vào bụng mình để mời được Tiết Tử Dạ lên Đại Minh Cung chữa cho Giáo vương.  Tiết Tử Dạ đã khâm phục đức tính trung thành tới chết của Phong. Đứng canh cửa phòng cho nàng ngủ. Vì quen đứng cạnh cửa phòng người ta cả đêm? Hay là bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng mất mạng vì bảo vệ một người nào đó? Rồi khi nàng đưa thuốc giải độc Băng tằm, Phong nhất quyết không uống vì “Giáo vương xưa nay vốn rất cô độc, rất khó tin tưởng người khác… nếu không phải tại hạ trúng độc Băng tằm, cần đến thuốc giải của người mỗi tháng, làm sao người để tại hạ ở bên cạnh hầu hạ như vậy? Người trong giáo lúc nào cũng rình rập người như sói như hổ, tại hạ muốn ở lại.” (má ơi bạn Phong này đúng là một thằng điên thật).  Tiết Tử Dạ có bắt đầu cảm động, có thấy ấm áp khi chính Phong biết cô không chịu được lạnh mà phải dùng Dục Xuân Phong liên tục đẩy khí nóng vào mặc dù có thể hao tốn không ít sinh lực. Chăm sóc tới mức, điểm tâm, rượu để khắc chế hàn độc trong người cô Phong cũng phải dùng nội công để làm nóng lên. Phong một mình giết chết đám thuộc hạ của Đồng, khi cô giả vờ ngất xỉu đi, Phong cũng đã bất chấp tính mạng của mình để truyền Dục Xuân Phong cho cô, lúc này cô mới có thể giết chết Phi Thiên, cứu Phong một mạng. Khi cô cảm giác mình hụt hơi vì thấy nụ cười tưởng như vĩnh viễn trở nở trên gương mặt anh tuấn kia, không biết từ lúc nào, đã tắt mất! Y… y đang bi thương điều gì?  Phong- một sát thủ cô độc, lạnh lùng, trong mắt chỉ có 1 mình Vương Giáo, bàng quan với mọi thế sự bên ngoài. Biết hắn nuôi mình bằng độc vậy mà vẫn một lòng trung thành. Vì thế hắn mới có thể luyện được Dục Xuân Phong. Nhưng từ khi nào, tưởng như tâm hồn tĩnh lặng đó đã dậy sóng, Dục xuân phong đã không thể phát tác. Vì sao, vì Tiết Tử Dạ đã dần đánh thức con người mang tên Nhã Di trong hắn. Vì Tiết Tử Dạ đã lạnh đến hôn mê bất tỉnh, làn môi tím ngắt, tay chân cứng đờ vì đã đắp tấm áo choàng của nàng cho hắn. Trong tim Diệu Phong chợt dâng lên một nỗi sợ xưa nay chưa từng có – đó là cảm giác chưa từng xuất hiện kể từ khi y bước vào Đại Quang Minh cung mười mấy năm. Y sợ nàng biết được sự thật sẽ hận hắn như thế nào? Nhưng, chính sự xuất hiện của nàng, đã khiến y nhớ lại nỗi đau như bị thiêu đốt cùng sự giày vò như muốn xé toác con tim ra làm đôi ấy.  Bao nhiêu năm nay, y vẫn luôn bình lặng và an lòng như thế, chưa bao giờ dao động dù chỉ một chút. Nhưng… tại sao vào lúc này, trong lòng lại dấy lên một nỗi đau sâu sắc mà bí ẩn như vậy? Y… có phải y đang hối hận? Y hối hận bàn tay mình từng nhuốm máu không biết bao nhiêu người, hối hận vì đã từng làm tổn thương người con gái trước mắt? Hối hận vì ngày xưa nếu chỉ nhẹ tay một chút thôi, có lẽ Tuyết Hoài và Tiết Tử Dã đã có thể sống một cuộc đời bình thường, ngắm Bắc cực quang nhưng trong mộng…  Lần đầu tiên trong đời, Phong phản kháng mệnh lệnh của Vương Giáo, lần đầu tiên cúi đầu xin hắn tha cho Tiết Tử Dạ, vì nàng mà phải nhận những trượng đao giáng xuống lưng mình. Lần đầu tiên, nụ cười mười mấy năm như một đã biến mất, cả vẻ thản nhiên hờ hững của mười mấy năm cũng bị phá mất. Trong mắt Phong, không còn chỉ có lòng tin kiên định, thuần túy với chém giết nữa – thanh kiếm vô tưởng vô niệm này… cuối cùng cũng bị đánh gãy rồi!  Sau khi Diệu Thủy nói cho Tiết Tử Dạ chân tướng sự việc, nói luôn cả việc ngày xưa Phong đã tham gia trận thảm sát đó. Nàng vẫn quỳ xuống cầu xin Giáo vương tha cho Phong khi Diệu Phong không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, giữa chừng nhanh chóng biến chiêu, kéo giật nàng ra sau, rồi xông lên phía trước, nghiến răng đối chưởng với Giáo vương!  Y chưa hề có ý nghĩ bội phản Giáo vương, chỉ là khoảng khắc đó diễn ra quá nhanh khiến y không kịp suy nghĩ, bất luận thế nào, y cũng quyết không thể để Tiết Tử Dạ chết ngay trước mắt mình được. Thậm chí nàng vấn cố gắng gọi tên Nhã Di, thương tâm xé ruột loạng choạng bổ về phía y khi y hứng cho chị gái Diệu Thủy của mình một trượng của Giáo Vương. Cố gắng nhét tất cả những viên thuốc vào miệng y nhằm cứu y thêm lần này nữa.  Còn Phong, chàng bàng hoàng nhận ra một sự thật, khi nghe Diệu Thủy giễu cợt” Thật không ngờ đấy, Phong – thì ra ngoài Giáo vương ra, không ngờ ngươi còn có thể yêu người thứ 2”.  Đúng, Phong đã yêu Tiết Tử Dạ. Nỗi đau giằng xé tâm can dâng lên mãnh liệt, cơ hồ muốn nghiền nát trái tim của y thành bột mịn khi y phát hiện khí huyết của nàng đã không thể vận hành thông suốt. Sắc mặt Tiết Tử Dạ mỗi lúc một tái đi, hơi thở dần dần yếu ớt, còn y thì chỉ biết thúc thủ vô sách đứng bên cạnh, lòng đau như cắt.  Khoảng khắc giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, cuối cùng y cũng hét lên được thành tiếng giữa màn gió tuyết mênh mông. Nỗi đau nhiều năm tràn lên khỏi đáy lòng, tàn nhẫn xé nát trái tim đã chết khô, cuối cùng y cũng không cần phải áp chế bản thân nữa, để mặc cho bi thương cùng phẫn nộ nhấn chìm mình đi.  Phong không còn nghĩ được gì, vội vàng ôm Tiết Tử Dạ chạy như bay xuống núi, không thể để nàng chết. Ngay cả khi đối mặt với Thất Kiếm, vừa bế nàng vữa giao chiến, cho dù hy sinh cả một cánh tay để đỡ kiếm y cũng không tiếc. Vì người đó bây giờ đã trở nên quan trọng nhất trong cuộc đời tăm tối của y.  Nhưng nàng đã chết. Chết khi Phong ôm nàng chạy trong tuyết, khi Phong vẫn vô vọng truyền khí ấm để nàng sống sót. Toàn thân Diệu Phong như đông cứng lại, không thể cầm cự được, hai gối mềm nhũn, chầm chậm quỳ xuống mặt đất băng lạnh, úp tay che mặt, không kiềm chế nổi mà bật khóc nức nở. Y bất chấp tất cả để mang về sinh mệnh cho nàng, tại sao nàng lại tự mình kết thúc? Tại sao!  Sáng hôm sau, Phong thổi khúc “cát sinh”. Tiếng nhạc như tiếng khóc than, nhưng người thổi thì lại không hề ủ ê buồn thảm. Phải trải qua giày vò giằng xé thế nào, mới có thể khiến bao nhiêu tình cảm vừa manh nha nhú lên trong lòng một con người đã lại đóng băng toàn bộ? Phong sẽ không thể nào quên, chỉ mong gió tuyết sẽ vùi chôn tất cả. Ở đó, nàng từng cùng y kề vai huyết chiến, sưởi ấm cho nhau trong màn tuyết trắng lạnh giá – đó là sự ấm áp mà cả đời này y chưa từng cảm nhận, cũng không còn cơ hội cảm nhận nữa. Trên cánh đồng tuyết đó, y đã bất ngờ có được thứ cả đời y chưa từng sở hữu, tựa như một tia chớp lóe lên giữa đêm đen vĩnh viễn, tuy chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, song lại khiến y lần đầu tiên mở to ra nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới mẻ.  Và Phong cũng sẽ nhớ mãi hình ảnh Tiết Tử Dạ rúc mình vào trong áo lông ấm áp như con thú nhỏ bị thương, nàng ngẩng đầu lên nhìn gương mặt luôn mỉm cười kia như đang suy tư gì đó: “Thực ra, có thể sống cả đời vì một người nào đó… cũng rất hay. Diệu Phong, ngài cảm thấy hạnh phúc không?” Review Sweetiesandrose: 1 tháng nay lại bấn loạn lại với tiểu thuyết TQ. Xem ra mình càng ngày càng ít thuốc chữa được :D. Bỏ bê YM, bỏ bê fb, thờ ơ với mọi thứ xung quanh.  Đi làm về ăn cơm xong là trèo lên giường ôm sách hoặc Kindle đọc truyện tới khuya rồi vật ra ngủ. Luyện hết các thế loại từ thần tiên, ngôn tình, cổ đại, xuyên không… miễn là tiểu thuyết nào có chuyện tình yêu hay ho, SE hay HE đều ok hết.  Chẹp, còn mấy thời gian rảnh rỗi nhàn hạ để có thể chìm đắm trong những sở thích của mình như thế này nữa đâu, nên cố mà tận hưởng đi. Mình không có thói quen review toàn bộ truyện, chỉ tập trung vào review những nhân vật hoặc cặp đôi nào mình thích. Và đa số những nhân vật mình thích đi ngược lại ý thích của đa số người.  Dạo gần đây thích Ngọc Tự Hàn, Dung Viên, Mộ Ngôn… Hnay đọc xong Thất Dạ Tuyết, thì lại đi ngược lại hầu hết, thích Diệu Phong chứ không phải thích Hoắc Triển Bạch. Thất Dạ Tuyết- 7 đêm tuyết là tác phẩm của Thương Nguyệt. Tác giả này có vẻ như đang nổi lên ở TQ khi được sánh ngang với Kim Dung về tiểu thuyết võ hiệp. Nhưng thực tế thì truyện của Thương Nguyệt chỉ mượn bối cảnh võ hiệp, cuộc chiến giữa các bang phái để lồng vào đó những câu chuyện tình yêu, tình huynh đệ, nghĩa tử sâu sắc và nhân văn, còn yếu tố kiếm hiệp chỉ là thứ yếu, xuất hiện không nhiều trong truyện. Cốt truyện rất đơn giản, truyện chỉ có 4 nhân vật chính là Tiết Tử Dạ, Diệu Phong, Hoắc Triển Bạch, Đồng và trọng tâm là 7 đêm tuyết rơi dữ dội. Nhưng những sự kiện, giằng xé nội tâm trong 7 đêm ấy lại chẳng đơn giản chút nào…. Và đọng lại trong mình chỉ là đêm tuyết cuối cùng, khi Diệu Phong thân xác đã chịu cực hạn  đau đớn ôm Tiết Tử Dạ chạy như bay trên cánh đồng tuyết đó. Đọc truyện lại lần 2, lần 3 cũng chỉ đọc bắt đầu từ lúc Diệu Phong đến cầu y ở Dược Sư cốc, lần đầu tiên gặp Tiết Tử Dạ mà thôi. Nói thật là mình không hề thích cái bạn Hoắc Triển Bạch  tí nào. Cứ nhu nhược, si tình, không có chính kiến, không mạnh mẽ và không oai hùng, ẻo lả như một nữ nhi vậy đó. Yêu sâu sắc Thu Thủy Âm nhưng không thể cưới, trơ mắt nhìn nàng đi lấy và có con với người khác. Để rồi 8 năm ròng sức cùng lực kiệt đi tìm những dược liệu để chữa chạy cho đứa con của nàng ta với người khác chỉ vì muốn bù đắp? Vậy mà Thu Thủy Âm vẫn hận hắn. Lúc nào hắn cũng là người tới muộn. Ngay cả khhi nhận ra Tiết Tử Dạ đã là bóng hình in đậm trong lòng, hắn cũng vẫn muộn, chẳng những lời hẹn uống rượu bên gốc mai ko thành hiện thực, ngay cả nhìn nàng lần cuối hắn cũng không thể cho dù nàng ở trong ngực Diệu Phong chỉ cách hắn 1 tấc. Ước nguyện cuối cùng là muốn quy ẩn giang hồ cũng chả thực hiện được, chức Đỉnh kiếm các chủ bị người ta ấn vào tay. Rút cục, bạn HTB này chả bao giờ được sống vì mình, được làm điều mình thích, lúc nào cũng trơ mắt ra nhìn số phận. Nhân vật j mà chán chết, chắng có tí sức sống, chả có tí cố gắng nào. Tiết Tử Dạ- Cốc chủ Dược Sư cốc. Gia đình từ bé là thái y trong triều, không tránh khỏi âm mưu ân oán của triều đình, bị nhận án oan. Toàn bộ gia đình, nam bị tru di cửu tộc, nữ bị đi đầy. 5 tuổi, tận mắt chứng kiến mẹ mình bị hạ nhục tới chết. Sau khi được Minh Giới và làng Ma Già cứu, thì Minh Giới lại trở thành một quái vật và bị giam giữ trong bóng tối. Làng Ma Già bị thảm sát vì cậu bé Minh Giới này. Tuyết Hoài và Tiết Tử Dã đã có thể chạy trốn. Nhưng ngay lúc đó dòng sông băng nứt ra, hai người bị rơi xuống sông – mối tình đầu tiên của Tiết Tử Dạ cũng chết trong băng giá khi cố gắng đem lại chút hơi ấm cuối cùng để cô có thể sống. Để rồi sau đó, khi sư phụ Liễu Thanh Nhiễm cứu cô ra khỏi sông băng, bệnh của cô đã không thể nào chữa khỏi, không thể ra khỏi Dược Sư cốc vì chỉ cần ra ngoài gió lanh, cô sẽ chết. Hàng đêm, cô vẫn trăn trở với nỗi đau trong quá khứ, vẫn ôm một hi vọng trong 12 năm hồi sinh lại Tuyết Hoài đang nằm dưới dòng sông băng kia, vẫn đứng trên băng thì thầm những chuyện không đầu không cuối với người đó. Nhưng nàng cũng vẫn kiên cường sống, lấy nghề y cứu người. Một năm chỉ ban ra 10 Hồi Thiên Lệnh, chữa cho 10 người, mỗi người lấy 10 vạn lượng nhưng số tiền đó để nuôi sống những cô nhi trong cốc và những người dân xung quanh. Tiết Tử Dạ lúc nào cũng mắng Hoắc Triển Bạch khi ôm một mối tình không bao giờ có với Thu Thủy Âm nhưng bản thân cô cũng biết mình chẳng khác gì khi cũng ôm mãi một ước mơ không tưởng phục sinh Tuyết Hoài trong 12 năm (sao si tình thế được nhỉ). Rồi Diệu Phong xuất hiện. Phong biết Tiết Tử Dạ ngang tàng không sợ bất cứ thứ j, chỉ sợ người ta chết trước mặt mình mà không cứu. Vì vậy, y tự đâm vào  bụng mình để mời đc Tiết Tử Dạ lên Đại Minh Cung chữa cho Giáo vương. Tiết Tử Dạ đã khâm phục đức tính trung thành tới chết của Phong. Đứng canh cửa phòng cho nàng ngủ. Vì quen đứng cạnh cửa phòng người ta cả đêm? Hay là bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng mất mạng vì bảo vệ một người nào đó? Rồi khi nàng đưa thuốc giải độc Băng tằm, Phong nhất quyết không uống vì “Giáo vương xưa nay vốn rất cô độc, rất khó tin tưởng người khác… nếu không phải tại hạ trúng độc Băng tằm, cần đến thuốc giải của người mỗi tháng, làm sao người để tại hạ ở bên cạnh hầu hạ như vậy? Người trong giáo lúc nào cũng rình rập người như sói như hổ, tại hạ muốn ở lại.” (má ơi bạn Phong này đúng là một thằng điên thật). Tiết Tử Dạ có bắt đầu cảm động, có thấy ấm áp khi chính Phong biết cô không chịu được lạnh mà phải dùng Dục Xuân Phong liên tục đẩy khí nóng vào mặc dù có thể hao tốn không ít sinh lực. Chăm sóc tới mức, điểm tâm, rượu để khắc chế hàn độc trong người cô Phong cũng phải dùng nội công để làm nóng lên. Phong một mình giết chết đám thuộc hạ của Đồng, khi cô giả vờ ngất xỉu đi, Phong cũng đã bất chấp tính mạng của mình để truyền Dục Xuân Phong cho cô, lúc này cô mới có thể giết chết Phi Thiên, cứu Phong một mạng. Khi cô cảm giác mình hụt hơi vì thấy nụ cười tưởng như vĩnh viễn trở nở trên gương mặt anh tuấn kia, không biết từ lúc nào, đã tắt mất! Y… y đang bi thương điều gì? Phong- một sát thủ cô độc, lạnh lùng, trong mắt chỉ có 1 mình Vương Giáo, bàng quan với mọi thế sự bên ngoài. Biết hắn nuôi mình bằng độc vậy mà vẫn một lòng trung thành. Vì thế hắn mới có thể luyện được Dục Xuân Phong. Nhưng từ khi nào, tưởng như tâm hồn tĩnh lặng đó đã dậy sóng, Dục xuân phong đã không thể phát tác. Vì sao, vì Tiết Tử Dạ đã dần đánh thức con người mang tên Nhã Di trong hắn. Vì Tiết Tử Dạ đã lạnh đến hôn mê bất tỉnh, làn môi tím ngắt, tay chân cứng đờ vì đã đắp tấm áo choàng của nàng cho hắn. Trong tim Diệu Phong chợt dâng lên một nỗi sợ xưa nay chưa từng có –  đó là cảm giác chưa từng xuất hiện kể từ khi y bước vào Đại Quang Minh cung mười mấy năm. Y sợ nàng biết được sự thật sẽ hận hắn như thế nào? Nhưng, chính sự xuất hiện của nàng, đã khiến y nhớ lại nỗi đau như bị thiêu đốt cùng sự giày vò như muốn xé toác con tim ra làm đôi ấy. Bao nhiêu năm nay, y vẫn luôn bình lặng và an lòng như thế, chưa bao giờ dao động dù chỉ một chút. Nhưng… tại sao vào lúc này, trong lòng lại dấy lên một nỗi đau sâu sắc mà bí ẩn như vậy? Y… có phải y đang hối hận? Y hối hận bàn tay mình từng nhuốm máu không biết bao nhiêu người, hối hận vì đã từng làm tổn thương người con gái trước mắt?Hối hận vì ngày xưa nếu chỉ nhẹ tay một chút thôi, có lẽ Tuyết Hoài và Tiết Tử Dã đã có thể sống một cđ bình thường, ngắm Bắc cực quang nhưng trong mộng… Lần đầu tiên trong đời, Phong phản kháng mệnh lệnh của Vương Giáo, lần đầu tiên cúi đầu xin hắn tha cho Tiết Tử Dạ, vì nàng mà phải nhận những trượng đao giáng xuống lưng mình. Lần đầu tiên, nụ cười mười mấy năm như một đã biến mất, cả vẻ thản nhiên hờ hững của mười mấy năm cũng bị phá mất. Trong mắt Phong, không còn chỉ có lòng tin kiên định, thuần túy với chém giết nữa – thanh kiếm vô tưởng vô niệm này… cuối cùng cũng bị đánh gãy rồi! Sau khi Diệu Thủy nói cho Tiết Tử Dạ chân tướng sự việc, nói luôn cả việc ngày xưa Phong đã tham gia trận thảm sát đó. Nàng vẫn quỳ xuống cầu xin Giáo vương tha cho Phong khi Diệu Phong không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, giữa chừng nhanh chóng biến chiêu, kéo giật nàng ra sau, rồi xông lên phía trước, nghiến răng đối chưởng với Giáo vương! Y chưa hề có ý nghĩ bội phản Giáo vương, chỉ là khoảng khắc đó diễn ra quá nhanh khiến y không kịp suy nghĩ, bất luận thế nào, y cũng quyết không thể để Tiết Tử Dạ chết ngay trước mắt mình được. Thậm chí nàng vấn cố gắng gọi tên Nhã Di, thương tâm xé ruột loạng choạng bổ về phía y khi y hứng cho chị gái Diệu Thủy của mình một trượng của Giáo Vương. Cố  gắng nhét tất cả những viên thuốc vào miệng y nhằm cứu y thêm lần này nữa. Còn Phong, chàng bàng hoàng nhận ra một sự thật, khi nghe Diệu Thủy giễu cợt” Thật không ngờ đấy, Phong – thì ra ngoài Giáo vương ra, không ngờ ngươi còn có thể yêu người thứ 2”. Đúng, Phong đã yêu Tiết Tử Dạ. Nỗi đau giằng xé tâm can dâng lên mãnh liệt, cơ hồ muốn nghiền nát trái tim của y thành bột mịn khi  y  phát hiện khí huyết của nàng đã không thể vận hành thông suốt. Sắc mặt Tiết Tử Dạ mỗi lúc một tái đi, hơi thở dần dần yếu ớt, còn y thì chỉ biết thúc thủ vô sách đứng bên cạnh, lòng đau như cắt. Khoảng khắc giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, cuối cùng y cũng hét lên được thành tiếng giữa màn gió tuyết mênh mông. Nỗi đau nhiều năm tràn lên khỏi đáy lòng, tàn nhẫn xé nát trái tim đã chết khô, cuối cùng y cũng không cần phải áp chế bản thân nữa, để mặc cho bi thương cùng phẫn nộ nhấn chìm mình đi. Phong không còn nghĩ được gì, vội vàng ôm Tiết Tử Dạ chạy như bay xuống núi, không thể để nàng chết. Ngay cả khi đối mặt với Thất Kiếm, vừa bế nàng vữa giao chiến, cho dù hy sinh cả một cánh tay để đỡ kiếm y cũng không tiếc. Vì người đó bây giờ đã trở nên quan trọng nhất trong cuộc đời tăm tối của y. Thân thể của y lúc này, có lẽ đã sắp đến cực hạn tới nơi rồi nhưng Phong ôm chặt nữ tử đang say ngủ chạy trên đồng tuyết trắng xóa, hai mắt hoa lên, thân thể khô kiệt, đôi tay từ từ đông cứng lại trong gió lạnh, tuyết phủ mờ cả quá khứ lẫn tương lai… Nếu như nói trên thế gian này thật sự có “thời gian dừng lại”, vậy thì đây chính là thời khắc ấy. Trên quãng đường ngắn ngủi đó, tình cảm dồn nén cả đời y đều bùng cháy trọn vẹn. Nhưng nàng đã chết. Chết khi Phong ôm nàng chạy trong tuyết, khi Phong vẫn vô vọng truyền khí ấm để nàng sống sót. Toàn thân Diệu Phong như đông cứng lại, không thể cầm cự được, hai gối mềm nhũn, chầm chậm quỳ xuống mặt đất băng lạnh, úp tay che mặt, không kiềm chế nổi mà bật khóc nức nở. “Tại sao?” Y vừa khóc vừa không ngừng lẩm bẩm nói một mình, giơ bàn tay lên, phảnh phất như muốn xác định cảnh tượng trước mắt là thực sự, hai tay run rẩy đến không thể điều khiển nổi: “Tại sao?” Y bất chấp tất cả để mang về sinh mệnh cho nàng, tại sao nàng lại tự mình kết thúc? Tại sao! Sáng hôm sau, Phong thổi khúc “cát sinh”. Tiếng nhạc như tiếng khóc than, nhưng người thổi thì lại không hề ủ ê buồn thảm. Phải trải qua giày vò giằng xé thế nào, mới có thể khiến bao nhiêu tình cảm vừa manh nha nhú lên trong lòng một con người đã lại đóng băng toàn bộ? Tiết Tử Dạ. Ta không biết nàng có yêu Phong hay không nhưng nàng đã đánh thức thiếu niên Nhã Di bấy lâu nay vẫn say ngủ tận sâu thẳm trong đáy lòng y, khiến y không còn chỉ là một thanh kiếm sắc lạnh lẽo nữa… Nhưng rồi, cùng với sự ra đi vội vã của nàng, tất cả đều đã kết thúc. Phong sẽ không thể nào quên, chỉ mong gió tuyết sẽ vùi chôn tất cả. Ở đó, nàng từng cùng y kề vai huyết chiến, sưởi ấm cho nhau trong màn tuyết trắng lạnh giá – đó là sự ấm áp mà cả đời này y chưa từng cảm nhận, cũng không còn cơ hội cảm nhận nữa. Trên cánh đồng tuyết đó, y đã bất ngờ có được thứ cả đời y chưa từng sở hữu, tựa như một tia chớp lóe lên giữa đêm đen vĩnh viễn, tuy chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, song lại khiến y lần đầu tiên mở to ra nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới mẻ. Y sẽ nhớ mãi dáng vẻ run rẩy của nàng khi cố kiềm chế lúc độc chất phát tác, nhớ mãi bàn tay nàng nắm chặt lấy vai y thế nào, nhớ mãi lúc nàng hấp hối ngước mắt lên nhìn bầu trời xám xịt đang đổ tuyết, mừng rỡ reo lên như đứa trẻ. Đương nhiên, y cũng nhớ mũi kim châm quyết đoán đâm sâu vào huyệt đạo nơi cổ họng nàng – những ký ức ấy tựa như một thanh đao, mỗi lần nhớ đến là lại cắt sâu vào tim một vết thương sâu hoắm, chỉ cần y còn sống một ngày, thứ hình phạt lăng trì này sẽ mãi không bao giờ dừng lại. Và Phong cũng sẽ nhớ mãi hình ảnh Tiết Tử Dạ rúc mình vào trong áo lông ấm áp như con thú nhỏ bị thương, nàng ngẩng đầu lên nhìn gương mặt luôn mỉm cười kia như đang suy tư gì đó: “Thực ra, có thể sống cả đời vì một người nào đó… cũng rất hay. Diệu Phong, ngài cảm thấy hạnh phúc không?” Mời các bạn đón đọc Thất Dạ Tuyết của tác giả Thương Nguyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hàng Không Bán - Lam Lâm
Tên eBook: Hàng Không Bán (full prc, pdf, epub) Tác giả: Lam Lâm  Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, Văn học phương Đông Công ty phát hành: AMAK Nhà xuất bản: NXB Văn Học Trọng lượng vận chuyển (gram): 380 Kích thước: 13 x 20.5 cm Số trang: 260 Ngày xuất bản: 06-01-  2015 Hình thức: Bìa Mềm Giá bìa:  68.000 ₫ Nguồn: https://www.facebook.com/groups/eb.fun.free   Ebook: Đào Tiểu Vũ eBoo k - www.dtv-ebook.com Giới thiệu: Suốt ba mươi năm, Lâm Hàn sống một cuộc sống đầy tẻ nhạt, lại ôm một mối tình đơn phương vô vọng. Sinh nhật ba mươi tuổi, cậu quyết định bước chân vào quán bar, hòng tìm vui trong chốc lát. Nhưng ai mà biết được, anh chàng xui xẻo này cũng có thể "nhặt" được "vàng". "Hàng" cậu ta "mua" được lần này là một người cực kỳ hoàn hảo - Diệp Tu Thác. Diệp Tu Thác không chỉ mở rộng vòng tay với cậu, săn sóc cậu, dạy cho cậu biết thế nào là ấm áp, thế nào là được yêu thương; mà còn giải thoát cho cậu khỏi sự ám ảnh về cuộc tình đơn phương chỉ biết cho đi mà không chút nào nhận lại. Yêu thương không thể chỉ có hi sinh mà còn cần đền đáp. Mời các bạn đón đọc Hàng không bán của tác giả Lam Lâm.
Là Yêu Hay là Hận - Linh Hy
Tên eBook: Là Yêu Hay Là Hận (full prc, pdf, epub) Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết Thể loại: Lãng mạn, Ngôn tình, Văn học phương Đông Nguồn: kites.vn Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com   Giới thiệu: Năm 15 tuổi, Lâm Hàng Cảnh xa cha, đơn độc đi phương bắc đến nhà bạn của cha mình là Tiêu đại soái để ở nhờ, đây là lần đầu tiên cô gặp Tiêu Bắc Thần. Năm 19 tuổi, Tiêu Bắc Thần đâm chết mối tình đầu Mục Tử Chính của cô, thậm chí cưỡng ép cô một cách điên cuồng... Hai năm sau, khi cô và Tiêu Bắc Thần gặp nhau lần nữa, cô đã là vợ ân nhân của hắn. Còn hắn thà bội nghĩa cũng không từ thủ đoạn ép cô về bên mình. Sự dối trá của hắn, sự tàn nhẫn của hắn, sự điên cuồng của hắn, sự cố chấp của hắn...Vì cô mà hắn bày mưu hết lần này đến lần khác, cũng chỉ để giữ cô, nhưng lại không có được trái tim cô. Hắn dốc lòng vì cô, nhưng trong ánh mắt sáng ngời của cô, hắn yêu đến hèn mọn. Suy cho cùng vẫn là tình đậm sâu nhưng duyên phận mỏng. Sống chết, xa cách, loáng cái đã bảy năm. Tiêu gia giàu có ngày đó nay đã lụn bại, thành trì lớn như vậy nay chỉ còn hắn và cô, tình yêu sâu đậm mà tuyệt vọng này liệu có thể xóa mờ hận thù vô hạn?  Mời các bạn đón đọc Là Yêu Hay Là Hận của tác giả Linh Hy.
Vợ Cóc của Hoàng Tử Ếch - Hạ Nhiễm Tuyết
Tên eBooK: Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch (full prc, pdf, epub) Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết Thể loại: Hiện đại, Ngôn tình, Văn học Phương Đông Dịch: Lilianna Nguồn: olasontrang.wordpress.com Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com   Giới thiệu:   Anh là con của thị trưởng, là người nổi tiếng nhất trong số những người đàn ông hoàng kim độc thân trong thành phố này . Có xe, có nhà, có sự nghiệp, còn có một vị hôn thê xinh đẹp, từ khi sinh ra, cuộc đời anh liền thuận buồm xuôi gió . Mà cô, chỉ là một người lượm ve chai, lại tàn tật một chân, thuộc tầng lớp lao động thấp kém, thậm chí có đôi khi còn không đủ tiền ăn cơm. Anh sống thoải mái, sung sướng, giàu có .Cuộc sống của cô lại khó khăn, hèn mọn, thấp kém. Bản thân anh và cô vốn dĩ là một khoảng cách rất xa, hoàn toàn khác biệt. Cô là cóc, anh là thiên nga, anh là hoa tươi trong khi cô là phân trâu, hai người họ vốn là hai đường thẳng song song có lẽ chẳng bao giờ gặp nhau. Nhưng sự đời không thể ngờ, anh sau một hồi nữa sống nữa chết lại trở thành một đứa bé sơ sinh được cô nhặt về. Anh bất đắc dĩ, chán ghét, cực chán ghét, không lúc nào anh không nghĩ thoát khỏi cô. Nhưng cũng chính cô lại đặt hết thảy yêu thương đứa trẻ mang trong mình linh hồn một người đàn ông này. Cô không nỡ ăn, không nỡ mặc đem tất cả tiền dành dụm của mình nuôi đứa bé. Anh cho rằng, anh sẽ chán ghét cô cả đời nhưng sau lại phát hiện anh thế nhưng lại có một chút thích cô, thậm chí ngày càng nhiều hơn, cuối cùng là rất rất nhiều. Cho đến khi anh quyết định sẽ làm cô trở thành nàng ếch. Khi anh trở lại là chính mình thì…… cô lại chết…..
Lãnh Cung Thái Tử Phi - Mị Tử Diên
Tên eBook: Lãnh cung thái tử phi (full prc, pdf, epub) Tác giả: Mị Tử Diên Thể loại: Cổ đại, HE, Ngược, Ngôn tình, Văn học phương Đông   Editor: Tinh Dạ Tử Yên, Âu Dương Nhược Thần   Beta: Lãnh Vân Nguyệt   Nguồn: tuyetlinhthiendiem.wordpress.com   Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Văn án:   Bởi vì một nguyên nhân đặc biệt, nàng được gả đến biệt quốc xa xôi, trở thành thái tử phi.   Gả cho Thái tử, trong khi hắn đã có người trong tâm từ lâu.   Đêm tân hôn, hắn nói hắn không muốn viên phòng   Nàng cắt vỡ cổ tay mình, lấy máu giả làm lạc hồng .   Hắn nói, nếu đã làm cần phải làm sao cho không có một kẽ hở.   Vì vậy nàng dùng chủy thủ hủy đi thủ cung sa trên tay.   Hắn vì muốn làm nàng khổ sở, tân hôn ngày thứ hai, cưới vô số tiểu thiếp cùng sủng cơ, ôm trong lòng nói nàng ta là nữ nhân hắn yêu nhất.   Nàng chấp nhận sự lạnh bạc cùng trào phúng, địa vị thái tử phi hữu danh vô thực.   Hoàng hậu biết được người hắn yêu nhất, ép buộc hắn cùng nàng viên phòng .   Từ đêm đó, hận thù với nàng lại càng khắc sâu.   Nàng lợi dụng bản thân mình tài hoa tốt đẹp giúp đỡ hắn giữ vững địa vị, nhưng đổi lại hắn càng thêm căm ghét.   Nàng mang thai.   Hắn vì không muốn người hắn yêu bị ủy khuất, cho nàng một chén thuốc sẩy thai.   Nàng không chút do dự cầm bát dược uống hết.   Nàng tận tâm hết sức, không thẹn trời đất, nhưng chỉ đổi lại là bị hắn tống lãnh cung.   Mời các bạn đón đọc Lãnh Cung Thái Tử Phi của tác giả Mị Tử Diên.