Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Hán Việt: Xuyên việt thành phản phái yếu như hà hoạt mệnh Editor: Soup Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên việt, Xuyên sách, Chủ thụ, Cung đình hầu tước, Sảng văn, Nhẹ nhàng, Nhiều CP, Hài hước, Pháo hôi, 1v1 Văn án Bất ngờ xuyên thư, Tiêu Dư An chỉ biết thầm chửi moá mó.... Xuyên gì không xuyên, lại xuyên vào tiểu thuyết ngựa giống.... Mà ngựa giống mở hậu cung, ờ, tỉnh ra chắc không đến nỗi nào ha, cổ đại nạp thiếp là quá đỗi bình thường còn gì. Nhưng mà trọng điểm là, đây là câu chyện đoạn tụ á!!!!!! Tiêu Dư An xuyên thành thiếu niên quân vương, một nhân vật vô cùng thê thảm, vô cùng bi thương. Vì để sống sót, hắn chỉ có thể nỗ lực. Nhưng mà, mấy thanh niên Giáp Ất Bính Đinh gì đó ơi, mấy người muốn hại nam chính thì cứ hại, đừng có đem y đẩy tới bên người ông đây có được không??? Tiêu Dư An cảm thấy việc mình chiều chuộng sủng ái nam chính chẳng có gì sai hết, hắn chỉ đơn giản là muốn hưởng sái chút ánh sáng nhân vật chính thôi. Tiêu Dư An: “Đừng ngược nam chính nữa!!! Mấy người không sợ chết nhưng ông đây vẫn còn muốn sống á á á!!!” Đại khái thì đây là giai thoại về một tiểu thụ trước sủng ái công, về sau được công sủng lại, hài hước, nhẹ nhàng. *** Review: Tôi thấy manhua trước nên thử sang truyện chữ xem như thế nào, vì tôi vẫn đề cao truyện chữ hơn nếu có. Tôi thấy nhiều người khá là bình luận mang tính gay gắt về nhân vật Tiêu Dĩ An này, nên tôi sẽ làm sáng tỏ ý chả tôi về nhân vật này. Truyện tầm 60c đầu khá là hài hước, nhưng về sau khá là có chút ngược tâm vì thân phận của 2 người. Tiêu Dư An (thụ): Chương 1 bạn đọc sẽ thấy sự khôi hài về nhân vật Tiêu Dư An này, được cả nhà bồi dưỡng thành tổng tài bá đạo với đủ tính cách y như trong mấy cái video về Tổng Tài trong truyện ngôn tình ở tiktok á :))).  Nhưng quá khứ của anh thì không hề sáng lạn như văn phong của chương 1 đề cập đến. Tiêu Dư An có 1 người em bị tàn tật, cha anh bỏ mẹ con anh đi theo người vợ thứ 2. Không nhớ vì một lý do củ chuối xàm xí nào đó đã đẩy ông ta đến bước đường cùng, ông ta mới nhớ đến mình có vợ và 2 đứa con cả. Không có chỗ chốn, ông ta trở về nương tựa vào bọn họ nhưng tác giả lại không nhắc đến làm thế nào để Tiêu Dĩ An tiêu diệt người cha súc sinh của mình và lấy được tập đoàn. Quan điểm quan trọng có lẽ nhiều người cũng giống quan điểm này: Tiêu Dư An là vua của nước Bắc, tại sao lại vì Yến Hà Thanh - vua của nước Nam mà chấp nhận từ bỏ mọi đổ máu và cống hiến của dân mình mà đi theo người đó. Tôi cũng đã từng nghĩ như vậy và lý giải rất nhanh. Vốn dĩ ngay từ đầu Tiêu Dư An đã không coi mình là vua của nước Bắc nên mới có đoạn thú nhận với Yến Hà Thanh: "Ta đã từng chết, ta tên Tiêu - Dư - An, ta không phải vua nước Bắc nên nếu chết lần 2 ta cũng không sợ". Vốn dĩ việc nước Bắc sẽ bị diệt dưới tay Yến Hà Thanh là truyện đã được định đoạt, anh chỉ cần hoàn thành việc khi mình còn là vua nước Bắc và nhiệm vụ nữa là giúp nam chính thu thập hậu cung y như trong truyện đề cập đến. Nhưng chính vì cái chết của Hồng Tụ - 1 nô tỳ trung thành, mạng mẽ, đặt vua lên làm đầu đã khiến anh tỉnh ngộ. Anh không phải là người ngoài cuộc của truyện này nữa. Anh hối hận vì đã thả Yến Hà Thanh về nước, anh dốc lòng dùng những thứ ở hiện đại mình từng làm tổng tài để giúp đất nước thắng sự xâm chiếm của Nam quốc nhưng không thành. Về sau Dư An tự đi ra đầu hàng, lấy thân phận vua của mình muốn bỏ qua cho dân, để họ sống cuộc sống yên ổn. Sau đó anh thay tên đổi họ, dùng tên thật của mình ở hiện đại, sống ở nông thôn giao với 4 nước - nay chỉ còn 3, nhận sư phụ và cũng học chữa trị, bốc thuốc. Tưởng có 1 cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ về sau nhưng không được nữa. Vốn dĩ anh không thể dùng khuôn mặt của vua nước Bắc mà sống được, số phận định đoạt anh phải chết. Yến Hà Thanh (công): Miêu tả chính là đẹp nghiêng nước nghiêng thành luôn, mang sự cao lãnh của một bề trên. Dù có bị nhốt làm tù binh của Bắc quốc nhưng vẫn không thể bị gột rửa được ánh hào quang của nam chínhhhh. Yến Hà Thanh chính là 1 kẻ si tình, hỏi hắn có hận Bắc quốc không? Có! Hắn có yêu Tiêu Dư An không? Có! Hắn nghĩ gì khi diệt Bắc quốc? Vì hắn biết Tiêu Dư An không phải vua nước Bắc nên hắn chọn quyết định sẽ diệt Bắc quốc, trả thù cho nước nhà. Nước Bắc tan rã, hắn biết 1 vị vua mất nước sẽ có cảm giác gì, hắn biết thà Tiêu Dư An chết còn cảm thấy sung sướng hơn khi sống 1 cuộc sống nước mất nhà tan, hên cạnh toàn là kẻ thù không đội chời trung. Yến Hà Thanh chính kiểu là kẻ không kiểu sợ hãi vò 1 lý do nào đó khi chuẩn bị tỏ tình với Dư An cả, rất thẳng thắn làm tôi có chút phục. Thực sự là một con người mạnh mẽ luôn. Tôi hơi bị úm luôn ó. Dù buồn nhưng tác giả vẫn xen lẫn nhân vật có sự đáng yêu, giải tỏa bầu không khí cho câu truyện. Dù có tận hơn 200c + 26pn nữa nhưng mỗi chương khá ngắn thôi. Đọc nhanh ấy mò, có gì m.n đọc nhớ. *** Là một con nhỏ siêu thích đọc ngọt, thấy cái tag “sảng văn”, “nhẹ nhàng” đương nhiên là mình không ngần ngại gì mà nhảy rồi :>>>. Nhưng truyện này nó tát mình một cái đau điếng luôn các bạn ạ, mình đọc mà mình phải lội lại xem có đọc nhầm tag của truyện khác không. Mong chiếc review này có thể gỡ phần nào mìn cho các bạn và đương nhiên là có spoiler nhé, bạn nào không thích bị ảnh hưởng đến cảm xúc khi đọc truyện thì nhanh tạm dừng ở đây nha nha!!! Và đây cũng là góc nhìn siêu chủ quan của mình nên hoan nghênh các bạn cùng chia sẻ/ tâm sự, nhưng cũng mong hãy tôn trọng cảm nhận cá nhân của mình ha. “Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao” là một cuốn truyện có phần đầu đáng yêu, phần cuối nhẹ nhàng, ngoại truyện thoải mái NHƯNG phần giữa lại mang đến cho mình – một đứa luôn mang tâm thế khi đọc truyện là phải nghiêm túc một cảm giác hơi hơi khó chịu. Đầu tiên mình sẽ nói về những mặt mà bản thân thích nhất. Tình cảm của hai nhân vật chính Tiêu Dư An và Yến Hà Thanh rất ư là đáng yêu, cả hai đều hết lòng yêu thương người kia. Hơn thế nữa, tác giả đã xây dựng Tiêu Dư An là một người lạc quan và tốt bụng, chính nhờ nhân vật này mà những đoạn “sảng” mang đúng nét nghĩa vui vẻ. Tuyến tình cảm ở những nhân vật phụ còn là một điểm thu hút riêng của truyện, họ đủ sức lôi cuốn chúng ta không kém gì nhân vật chính. Nhưng bên cạnh những điều trên thì vẫn có những điểm mình không thích lắm ở truyện. Tiêu Dư An khi xuyên sách trở thành một vị vua – người nắm giữ sinh mệnh của cả một đất nước. Mới đầu cậu nghĩ mình hoàn toàn là người ngoài, luôn đối xử tốt với nam chính trong truyện Yến Hà Thanh để sau này hắn có mang quân diệt quốc thì mình còn có cơ hội để sống sót. Tâm trạng của Tiêu Dư An lúc này mình hoàn toàn hiểu được bởi phàm là con người ai cũng có lòng cầu sinh, huống hồ nhân vật mà Tiêu Dư An lại là một vị vua bị nam chính giết thảm. Nhưng sau này chính vì cái chết của Hồng Tụ - một tì nữ bên mình mà Tiêu Dư An đã ngộ ra mình luôn mang theo trách nhiệm là bảo vệ quốc gia bảo vệ nhân dân. “Thế nhưng hắn hiện tại là quân vương Bắc quốc, trên vai khiêng chính là khí phách Bắc quốc, trong sông dài lịch sử, có lẽ không thể tránh khỏi chuyện thay đổi triều đại, nhưng mà thân là người ở trong đó, sẽ đem hai chữ quốc gia khắc sâu vào xương cốt, tan vào trong máu, in dấu vào trong tim” […] “Hắn sao lại muốn sống tạm? Sao có thể mưu toan sống tạm kia chứ!” Tiêu Dư An đã quyết định kiến thiết đất nước, cải tổ quân đội chờ ngày nghênh chiến với quân của Yến Hoài Thanh. Thế mà khi thua trận, khi bao tính mạng ngã xuống, tác giả lại cho Tiêu Dư An sử dụng lí lẽ “Đến cuối cùng bản thân chỉ là người ngoài cuộc, biết trước nhiều chuyện như vậy nhưng lại không thay đổi được gì, bị ông trời trêu đùa” để làm lí do cho việc Tiêu Dư An không hận Yên Hà Thanh và sẵn sàng trở về bên hắn một lần nữa. Thật sự đối với một đứa sống nghiêm túc như mình thì lí do này không hề thuyết phục. Vì bảo vệ Bắc quốc mà bao tướng sĩ phải hy sinh, họ không tiếc bản thân mình, liều chết cũng phải phá được kho thóc giặc, dù biết cái chết cận kề trước mắt mà vẫn không sợ hãi hát vang bài ca dao ca ngợi ấm no yên bình của Bắc quốc. Không những thế đó còn là một sợi dây tình cảm chưa kịp cất thành lời. Một thái giám già gieo mình tự tử trên mảnh đất quê hương. Một vị tướng tự trách mình đến hóa điên. Bao nhiêu mất mát kể cho hết. Theo suy nghĩ của bản thân mình thì dù là một người dân bé nhỏ cũng sẽ nuôi đủ căm hờn, thế mà Tiêu Dư An đã có suy nghĩ mình là vua – mang theo sứ mệnh to lớn lại không hề hận Yến Hà Thanh. Điểm vô lí này làm mình rất ư rất ư là khó chịu. Có lẽ nếu tác giả có thể phần nào giảm nhẹ những đau thương trong chiến tranh ở cuốn truyện này thì mình đã không có tâm trạng bức bách đến thế. Nó kéo dài đến cả gần cuối truyện cho đến khi tác giả mở ra một lối thoát thì sự nặng nề trong mình mới phần nào giảm bớt. Tiêu Dư An trọng sinh chính là giải pháp tốt nhất. Tiêu Dư An nếu đến với Yến Hà Thanh khi từng là một đế vương Bắc quốc thì theo mình (một đứa xét nét với đủ thứ trên đời, trái tính trái nết) thì ngàn lời xin lỗi, ngàn cái dập đầu cũng không thể tha thứ. Tuy biện pháp này vẫn còn chút gì đó nửa vời, chưa triệt để nhưng đã làm giải tỏa phần nào tâm lý trong mình. Và nếu các bạn đọc truyện mà lỡ yêu thích các nhân vật phụ thì cũng đừng buồn nhiều, ở phần phiên ngoại bạn sẽ được gặp lại họ tràn đầy vui vẻ, hạnh phúc. Mọi người đều xứng đáng được như vậy mà!!! Nói chung là mình xin tổng kết “Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao” bằng vài câu ngắn gọn như sau: Khó tính như mình: Có thể đọc. Khó tính hơn mình: Cân nhắc kĩ trước khi đọc. Dễ tính, thoải mái: Đọc ngay nè bạn ơi. Đọc kĩ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng (ý là đọc tag á): Không áp dụng cho cuốn truyện này đâu nha :>>>. *** Review : Xuyên thành vai ác phải sống làm sao 25 Tháng Tư, 2020 nhimkishu XUYÊN THÀNH VAI ÁC PHẢI SỐNG LÀM SAO Tác giả : Y Y Dĩ Dực Thể loại : Nguyên sang, đam mỹ, cổ đại, HE, tình cảm, xuyên việt, xuyên sách, chủ thụ, cung đình hầu tước, sảng văn, nhẹ nhàng, nhiều CP, hài hước, pháo hôi, 1v1 Editor : Soup Review : Nhím Truyện thực sự hay, dài nhưng rất cuốn. Mình  thích cách tác giả  miêu tả diễn biến tâm lí của thụ trong quá trình xuyên thư, rõ ràng cốt truyện nào của đam mỹ xuyên thư cũng là nhân vật chính vào phá nát nội dung nhưng cách mà tác giả xây dựng tình huống, tâm lí nhân vật rất hay và ý nghĩa. Mọi người nên đọc nha. Truyện kể về một thanh niên vừa đẻ ra đã phải vất vả đi lùi về vạch đích, sinh ra đã mang số mệnh trở thành tổng tài, cả cuộc đời lớn lên sống trong “âm mưu” duy nhất của gia tộc đó là làm sao kiếm được chân mệnh thiên tử cho bạn. Là nữ chính xinh xắn năng động lại không tham tiền trong truyền thuyết, tổng tài ném tiền vào mặt còn cầm tiền ném lại? Là bạn thụ cute mỏng manh yếu ớt ai ai cũng coi thường trong công ty rồi một ngày kia bị tổng tài bắt gặp gương mặt xinh đẹp tuyệt trần giấu sau hai cái đít chai dày cộp? Âm mưu gia tộc còn chưa hoàn thành thì tọp một cái bạn xuyên vào quyển sách văn ngựa đực, cả thế gian là hậu cung của nam chính, nam chính một đêm 7 lần, một lần 7 tiếng. Như bao cốt truyện khác, làm gì có thanh niên nào xuyên thư mà được rơi vào cái số tử tế đâu. Không làm pháo hôi thì cũng là ác ma chống lại nam chính. Y như rằng, bạn nhà ta vừa mở mắt ra đã sắm vai thanh niên hoàng đế thích nhất là chơi gay, xâm lược đất nước của nam chính rồi còn suốt ngày lăm lăm cái mông ảnh. Cuối truyện bị con nhà người ta lôi ra lột da lóc thịt làm sashimi. Bạn thụ vừa tỉnh lại biết kết cục nhân vật của mình, sợ hết hồn cái … còn nguyên, vội vàng tranh thủ còn cứu vãn được mà đi yêu thương chiều chuộng chăm sóc công từ cái răng cái tóc đến góc con người. Người ta xuyên thư chỉ với ước muốn giữ nguyên cốt truyện, bảo vệ cúc hoa. Bạn thụ nhà ta xuyên thư chỉ mong thay đổi nội dung, bảo vệ tính mạng. Nhưng phải làm sao mà thay đổi đây, tình yêu và sự ấm áp của bạn dành cho một gã hoàng tử lưu lạc có chiến thắng được mối thù diệt quốc? Liệu sự anh minh hết lòng vì dân vì đất nước của bạn có thay đổi được số phận của một quốc gia đã định trước phải biến mất hay không? Đánh giá : 9/10   Mời các bạn đón đọc Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao của tác giả Y Y Dĩ Dực.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa - Thương Hải Di Mặc
Vũ lịch năm thứ 17, sinh thần thứ buốn mươi của Hoàn Vũ Đế – Một đời minh quân. Chín châu thái bình, bốn biển hỉ hoan. Bách tính đồng lòng dựng lên một tòa bảo tháp chín tầng, mừng thọ hoàng đế. Hoàn Vũ Đế tại vị mười bảy năm, cải tổ triều chính, chỉnh đốn kỷ cương, nam bình Uy Nô, bắc dẹp man di, khai sáng một triều đại thái bình thịnh thế. Vạn dân ca ngợi, xưng tụng người đích thực Chân long Thiên Tử, vạn thế minh quân! *** Mùng năm tháng năm là sinh thần Hoàn Vũ Đế. Dưới chân bảo tháp, người thiết yến quần thần mừng thọ. Đàn sáo réo rắt, yến tiệc linh đình, rượu không ngừng chảy, trên tấm thảm nhung kiêu sa lộng lẫy, từng đoàn mỹ cơ (1) như những đàn chim sặc sỡ uyển chuyển bay múa, say sưa ca vũ, không khí tràn ngập thống khoái hân hoan. Hoàng đế vừa sang tuổi tứ tuần khẽ nâng ly rượu, hảo tửu sắc đỏ như máu, sóng sánh lay động theo nhịp tay đung đưa. Quần thần có người liếc trộm, bên trong chiếc long bào màu đen thêu rồng vàng kim tuyến hiện lên bóng dáng cao gầy, nét mặt trầm lặng như huyền ngọc, sóng mũi thẳng tắp như sóng đao cao ngạo, đôi mắt sáng quắc như điện chớp khẽ đảo tròng, không ai không khỏi cảm thấy toàn thân kinh động, không dám đối diện. Đôi mày kiếm thật dài xếch lên chạm vào tóc mai,  toát ra vẻ ung dung uy nghiêm vô thượng. Quần thần cảm thán: Bệ hạ tuấn mỹ vô song, khi còn trẻ không biết có bao nhiêu mỹ nhân trong thiên hạ vì người mà mê cuồng… Quần thần nâng chén chúc mừng: “Chúc bệ hạ vạn thọ vô cương!~~~~~~~” Hoàn Vũ Đế ngự trên ghế Cửu Long, hướng về phía quần thần gần xa đáp lễ, rồi đưa lên miệng một hơi uống cạn. Hào khí ngất trời! “Tuyệt!” – Quần thần tán thưởng. Yến tiệc đang lúc cao trào, Hoàn Vũ Đế hưởng ứng yêu cầu của bá quan, chậm rãi đứng dậy, bước lên chín tầng bảo tháp. Đỉnh tháp cao vút, gió lạnh thấu xương, gió phất long bào phần phật. Gió lồng lộng thổi, nguyệt quang ngời sáng lạ lùng, tựa dòng thủy ngân bàng bạc đổ xuống, dát lên đỉnh tháp một tầng lấp lánh. Hoàn Vũ Đế đứng lặng bên lan can hồi lâu, im lìm, lặng lẽ, tựa hồ không nghe hơi thở, tựa như người đã chờ đợi nỗi cô tịch thê lương này cả một đời người… “Khuynh Vũ…” – Đôi môi như tuyết lạnh khẽ mấp máy, run rẩy. Thanh âm rất nhỏ, lập tức tan biến giữa trời pháo hoa rực rỡ. Pháo hoa vút lên cao, bung xòe ra mọi hướng, như sương như tuyết, như hỏa thụ ngân hoa (2), bầu trời đêm trong một thoáng sáng rực như ban ngày, liên tục không dứt… Hoàn Vũ Đế hồi tưởng những năm tháng khinh cuồng tuổi trẻ, khóe miệng khẽ nhếch cười. Trong ánh trăng mông lung huyền hoặc, phảng phất bóng dáng một thiếu niên áo trắng đến cạnh – lạnh nhạt, cao nhã, tôn quý, giữa trán người nọ, điểm một vệt chu sa thắm đỏ, đang nhìn người ôn nhu cười, đẹp như tranh vẽ. “Khuynh Vũ, xem pháo hoa kìa!” – Hoàn Vũ Đế cao hứng reo lên… Thoắt ngoảnh mặt sang bên cạnh, nào có ai… Không khí đông cứng lại, lạnh băng, như đang đùa giỡn, cười nhạo nhà vua. Đúng vậy, nam tử áo trắng từng sóng vai cùng mình ngắm nhìn trời đất đã sớm không còn nữa. Còn đâu hơi ấm của y, còn đâu thanh âm lạnh nhạt, còn đâu ánh mắt băng khiết, bình thản của y… Chính là ta… Ta được cả thiên hạ, nhưng lại mất đi một người… Giữa không trung, pháo hoa xòe rực rỡ… Trên đỉnh tháp, cô độc bóng một người… Hoàn Vũ Đế đứng lặng lẽ, cô tịch, bóng dáng lộ ra vẻ thê lương tịch mịch trước nay chưa từng tỏ ra với bất kỳ ai. Nhớ lại ngày nào, nam tử ôn nhu trầm tĩnh ngồi trên luân y, trầm ngâm đối diện mình mà nói: “Trong cõi hồng trần mà thiếu vắng ngươi, Tiếu Khuynh Vũ tịch liêu biết bao nhiêu!” Lúc ấy, tuy khóe miệng y mỉm cười, nhưng lời nói ra hốt nhiên mang vẻ bi thương, không khỏi làm người sa lệ. Gió trên đỉnh tháp vốn lạnh như băng dường như cũng dịu đi, mơn man lay động, giữa trời đêm lặng lẽ ủi an, ve vuốt, tựa hồ muốn gửi đến một chút thâm tình lưu luyến từ chốn xa xôi. Ngày vui chóng tan, cảnh còn người mất, gió réo bi thương, người lặng bàng hoàng… Bỗng nhiên, người quay đầu nhìn lại, cả người bần thần ngẩn ngơ như đang nhìn thấy nam tử cao hoa tôn quý đang ngồi trên luân y, con ngươi đen láy trong suốt đang mở to, ôn nhu nhìn mình, chân mày khẽ nhếch, giữa trán, thoáng điểm một vệt chu sa đỏ thắm long lanh, như ẩn như hiện… Hoàn Vũ Đế hốt nhiên nhận ra, chính mình, lệ đã tuôn đẫm mặt! Ánh trăng đổ tràn trên tấm lưng run rẩy của Hoàn Vũ Đế. Tất cả mọi người không ai có thể nhìn thấy, nam nhân kiên nghị hoa quý trên đỉnh tháp kia, sát phạt dư đoạt, nói một không hai, tưởng chừng như vĩnh viễn không thể thay đổi, trong một thoáng chốc, trở nên giống một đứa trẻ…Thất thanh khóc rống …! Mời các bạn đón đọc Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa của tác giả Thương Hải Di Mặc.
Loạn Thế Vi Vương - Cố Tuyết Nhu
Một cuốn sách rung động tận tâm can về giai đoạn lịch sử hưng vong của Trung Nguyên, một khúc chiến ca thời loạn trải quả mười năm dài đằng đẵng. Thiên hạ ngập khói lửa, non sông bị tàn phá, vương đạo ở ngay trong lòng mỗi người. Liệu với đại nghĩa và thâm tình, con người ta có thể chiến thắng mọi khó khăn. Tập 1: Vốn là một cậu ấm mười sáu tuổi ăn sung mặc sướng, trước gia cảnh đột ngột thay đổi, Du Diểu chỉ còn mỗi sơn trang hoang vu do người mẹ quá cố để lại và người nô bộc Khuyển Nhung rất mực trung thành. Hoàn cảnh khó khăn quẫn bách khi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng đã trở thành thử thách lớn lao đầu tiên trong đời cậu… Tập 2: Đến kỳ khoa cử, Du Diểu vào kinh dự thi, ngờ đâu bộ tộc phương Bắc xâm lược, thế như chẻ tre đánh thẳng xuống phía Nam, người Hán ồ ạt chạy nạn, khói lửa bốn bề, nước mất nhà tan, lang thang phiêu bạt không chốn lương thân… Tập 3: Du Hiểu và các huynh đệ kết nghĩa vượt qua cảnh ngộ lưu lạc cùng khốn, về đến Giang Nam dốc hết sức lực gầy dựng nửa mảnh giang sơn đã bị giày xéo dưới gót sắt quân thù… Tập 4: Cảnh đẹp khó tồn tại lâu dài, Nam Triều thoi thóp hơi tàn phải đối mặt với vô vàn âu lo hoạn nạn cả trong lẫn ngoài. Triều đình rối ren, quyền thần đấu đá, nhưng sau bao cơn sóng gió, ánh trăng nơi đại mạc vẫn vằng vặc sáng trong… Mời các bạn đón đọc Loạn Thế Vi Vương của tác giả Cố Tuyết Nhu.
Hắc Phong Thành Chiến Ký - Nhĩ Nhã
Hắc Phong Thành Chiến Ký là phần tiếp theo của Long Đồ Án Quyển Tập , bao gồm mười chiến dịch, địa điểm chủ yếu là Hắc Phong Thành ở Tây Bắc, đồng thời cũng có tình tiết phá án xen kẽ giữa các chiến dịch ~~ Sự xuất hiện của Ác Đế Thành phá vỡ bình yên của vùng Tây Bắc, trận chiến giữa chính và tà hết sức căng thẳng. Vụ án kết hợp với chiến dịch, toàn bộ nhân vật trong Long Đồ tiếp tục trải qua những câu chuyện truyền kỳ. *** Núi Hắc Phong nằm ở phía Nam của Thành Hắc Phong, đỉnh núi quanh năm tuyết phủ, sườn núi cây cối tốt tươi, chân núi có suối nhỏ đan xen, quả là một ngọn núi bốn mùa luân chuyển. Con đường quan đạo kéo dài từ biên giới Trung Nguyên cho tới Hắc Phong Thành do xe ngựa thường xuyên qua lại, cho nên vô cùng rộng rãi, mặt đất cũng vì vậy mà bằng phẳng. Bốn phía của quan đạo đều có núi bao phủ, chỉ cần vòng qua núi Hắc Phong là có thể trực tiếp đi thẳng tới cửa thành phía Nam của Hắc Phong Thành. Dưới chân núi có quân doanh của Triệu gia quân, một phần của đại quân Trung Lộc đóng ở đây, quân trướng kéo dài tới trăm dặm, tính từ cửa Nam của thành Hắc Phong cho đến núi Hắc Phong, tổng số quân lính lên tới mười hai vạn người. Phía Bắc Hắc Phong Thành giáp với núi Hắc Phong, phía Nam giáp Đại Tống, phía Tây Bắc lại giáp với một tòa thành hết sức phồn hoa - Tây Châu Phủ. Trên sườn núi phía Nam có rất nhiều chùa và miếu, có cả những ngôi chùa gần nghìn năm tuổi, hương khói rất vượng. Một ngày sáng sớm, tại một ngôi miếu gọi là 'Lưu Vân Tự' tọa lạc ở lưng chừng sườn núi phía Tây Nam của thành Hắc Phong, có hai vị tiểu hòa thượng mang theo cây chổi rơm, ngáp một cái rồi quét lá rụng trước cửa. Hai người vừa quét vừa trò chuyện, mấy ngày hôm trước quan tiên phong của Triệu gia quân là 'Hỏa Kỳ Lân' Âu Dương Thiếu Chinh mang theo kỵ binh trở về quân doanh, phỏng chừng nguyên soái Triệu Phổ cũng sắp dẫn binh mã quay về. Trong lúc trò chuyện, phía bên kia rừng truyền đến tiếng "xào xạc" khác thường, không giống tiếng gió thổi, cứ như đang có vật gì đó đang di chuyển vậy. "Ai nha!" Tiểu hòa thượng nhỏ tuổi chạy đến trốn phía sau lưng của tiểu hòa thượng lớn hơn, "Sư huynh, không phải là dã thú xuống núi đấy chứ?" Vị tiểu hòa thượng lớn hơn có chút bất đắc dĩ nhìn sư đệ của hắn, "Núi Hắc Phong làm gì có dã thú, nhưng mà hươu sao thì có rất nhiều đấy. Chúng không cắn người, ngược lại còn rất thú vị, đệ có mang theo bánh không? Nếu chúng chạy đến, chúng ta cho bọn nó ăn đi." Tiểu hòa thượng kia vừa mới nói xong chữ "đi", trong rừng cây liền "viu" một tiếng, một con Hắc Hổ cực lớn chui ra, bay qua đỉnh đầu của hai tiểu hòa thượng rồi nhảy vào khu rừng bên dưới núi. Hai tiểu hòa thượng vẫn duy trì tư thế há hốc miệng ngẩng đầu nhìn bầu trời. "Sư huynh, đó là hươu sao à?" Mãi một lúc lâu, tiểu hòa thượng túm lấy vị sư huynh đang trợn mắt há mồm, hỏi, "Nó có ăn bánh không?" Lúc này, trong rừng lại truyền đến một loạt tiếng động xôn xao, hai tiểu hòa thượng sợ tới mức ôm nhau thành một cục. "Viu viu" hai cái, trong rừng cây lại xuất hiện vài bóng người, chẳng qua hiện tại không phải hắc hổ mà là vài người thợ săn mang theo cung tên. "Tiểu hòa thượng!" Dẫn đầu là một thiếu niên cường tráng hỏi hai người, "Có thấy một con hắc hổ không?" "Cái này..." Hai vị tiểu hòa thượng cùng nhau gật đầu. ... Mời các bạn đón đọc Hắc Phong Thành Chiến Ký của tác giả Nhĩ Nhã.
Diệp Gia - Triệt Dạ Lưu Hương
Trong mùa muôn hoa rơi rớt và héo rũ ấy, họ quen nhau. Vẻn vẹn một cái nhìn đã quyết định cả cuộc đời về sau. Có lẽ bởi anh trốn tránh, vờ hờ hững để quên đi mảng ký ức không nên có này; có lẽ bởi anh nhát gan, không đủ dũng khí mà đẩy người anh yêu vào vòng tay cô gái khác. Nhìn cậu kết hôn, nhìn cậu có con. Nhìn cậu từ một cô nhi nay đã gia đình đề huề. Thế nhưng, anh nào có hay, cậu vẫn hằng chôn sâu bóng hình cậu thật sự yêu thương vào đáy lòng. Để rồi khi bắt gặp bốn con chữ "W, H, H, L", mọi thứ mới hoàn toàn tan rã. Kén nhộng bấy lâu anh tạo ra khóa kín chính mình, bỗng chốc bị rạch toang… Hai người họ, một là đội trưởng đội phòng chống ma túy biên giới, một là cảnh sát cơ trí xuất thân cô nhi. Trong vụ án truy bắt tội phạm này, đã không chỉ là đấu tranh cho chính nghĩa, mà còn là cuộc đua của tình yêu. *** Có người từng nói với tôi, trong bốn mùa, chỉ có âm thanh mùa thu là có thể ngấm vào xương cốt bạn. Đó là thứ âm thanh phù hợp nhất với bản chất sinh mệnh. Nếu nói chết chính là vùi lấp trong băng tuyết mùa đông, thì những tháng ngày chúng ta còn sống chính là những tháng ngày lang thang trong mùa thu. Lúc ấy tôi nghe xong cũng chẳng thiết tha gì, xem đó như lời nghe được khi say. Mà mặc dù có tỉnh, tôi cũng sẽ không cảm thấy bi thương, vì vào mùa trăm hoa bị quên lãng ấy, tôi quen biết Diệp Gia. Đó là một ngày vừa qua đầu thu, ánh mặt trời vẫn rất nóng và gay gắt, nhưng gió đã có phần mạnh hơn. Diệp Gia cúi đầu, đi phía sau một đội người. Tôi lúc ấy cũng không biết cậu chính là Lâm Diệp Gia tôi hao tổn tâm trí muốn tìm, một Lâm Diệp Gia nghe nói trời sinh phải làm cảnh sát, người duy nhất ở trường trong giờ dạy vật lộn tự do đánh ngã huấn luyện viên, là học viên trong lớp mô phỏng đối kháng chỉ một mà đánh bại cả tổ. Nói thật thì, ảnh chụp cậu ấy trên lý lịch sơ lược khiến tôi có phần hoài nghi đây chỉ là một anh chàng ngây ngô, đơn thuần và phảng phất chút ngượng ngùng. Ấn tượng khắc sâu nhất chính là cậu có hàng mi rất đen, chỉ cần hàng mi ấy thôi đã có thể bắt gặp vài phần sát khí. Mặc dù kinh ngạc, nhưng tôi không hề do dự. Đại đội chống buôn lậu ma túy nơi biên giới khi ấy không đông đúc nhân tài như sau này, thay vào đó là thiếu người trầm trọng. Mà tôi, tôi cũng đang vô cùng hăng hái, vô cùng vội vã quyết tâm phải làm nên tên tuổi, để người cha cao cao tại thượng kia xem. Lâm Diệp Gia đúng là nhân tài mà người ở mỗi cục đều muốn cướp lấy, trải qua đấu đá, cuối cùng vẫn bị tôi đoạt đi. Nhân tài như vậy, cuối cùng tên tuổi làm sao có thể rơi xuống một đại đội nho nhỏ chống buôn ma túy chẳng tên tuổi như thế, tôi chưa từng nghĩ đến việc ấy có liên quan gì với cha mình, mãi đến khi thư ký Vương đến đưa tư liệu cười nói, lần sau trở về nhớ nói tốt cho bọn chú với cha cháu. Vậy nên lúc Diệp Gia tiến vào, tôi kìm nén lửa giận trong bụng, vừa thấy có kẻ bước vô liền quát: “Đều ngẩng đầu lên cho tôi!” Và rồi, giữa nhiều người đến thế, tôi liếc mắt một cái chỉ thấy mỗi Diệp Gia. Hoặc có lẽ, mặc kệ là ai đi chăng nữa, nếu cậu đứng giữa bộn bề đám đông, người đầu tiên mắt tôi có thể nhìn thấy luôn là Diệp Gia. Tóc cậu không được coi là ngắn, nhưng cũng chẳng phải rất dài, lọn tóc trên trán rũ xuống như dòng chảy của biển, hàng mi rất đen, đôi mắt sáng ngời trong vắt, thứ lấp lánh trong mắt cậu dưới ánh nắng ban trưa như một con cá quẫy đuôi bơi lội. Cậu mặc một bộ quần áo màu trắng đơn giản, có hai khuy áo chưa cài, nhưng không vì vậy mà trông có vẻ tùy tiện hoặc biếng nhác. Sau đó, tôi đã nghĩ đến một lúc lâu mới nhớ được cậu giống thứ gì, cậu giống một chú hươu, sẽ làm người liên tưởng đến thảo nguyên mênh mông vô bờ, liên tưởng đến trời xanh mây trắng, thuần khiết mà tự do. Diệp Gia là người sẽ khơi dậy dục vọng chiếm giữ hoặc bảo vệ trong sâu thẳm con người. Tôi nghĩ, tôi thuộc vế sau. ... Mời các bạn đón đọc Diệp Gia của tác giả Triệt Dạ Lưu Hương.