Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bàn Tay Gã Đao Phủ - Jason Dark

Jason Dark khởi đầu sự nghiệp viết văn của mình vào năm 1966 với một tiểu thuyết giả tưởng. Sau đó, ông tiếp tục viết một vài tiểu thuyết hình sự và Western, cho tới khi sáng tác ra nhân vật John Singlair, một chàng thám tử tại London, nhân viên của Scotland Yard. Đối tượng theo dõi, diệt trừ của John không phải là những tội phạm bình thường. Cùng các bạn bè, cây thánh giá thần và khẩu Beretta bắn đạn bạc, John Singlair là một chuyên gia đuổi ma diệt quỷ. Thành công của những chuyến phiêu lưu mà John thực hiện đã đẩy sáng kiến thành một loạt truyện với số lượng độc giả không ngừng tăng.  Jason Dark sử dụng tất cả mọi “ngóc ngách” của thế giới bí hiểm, từ những huyền thoại cổ đại bao trùm châu lục như quỷ Medusa, ma cà rồng, cương thi... những câu chuyện của đạo Thiên Chúa, đạo Phật, đạo Hồi, các nhóm đạo Á, Mỹ, Âu, những truyền thuyết của từng địa phương cụ thể, trộn lẫn với những lý thuyết khoa học viễn tưởng hết sức hiện đại như trường thời gian, các trường vật chất, dòng điện sinh học cực mạnh... Chất huyền thoại được tác giả dùng để “xử lý” những vấn đề thời sự nóng bỏng theo một nhân sinh quan dương bản: bảo vệ môi trường, giữ gìn nền tảng gia đình, giữ gìn lòng tin vào cái thiện...  Trong mỗi một tiểu thuyết, tác giả cho người anh hùng của mình ra trận tại một địạ điểm cụ thể tại các nước châu Âu và kể cả các địa điểm tại châu Phi, châu Mỹ. Những yếu tố đặc thù trong những huyền thoại của địa phương được sử dụng làm nền tảng cho một cuộc đụng đầu quyết liệt giữa cái tốt và cái xấu. Mạch chuyện nhanh gọn là sức thu hút chính. Những nét miêu tả tuy thoáng qua song sắc sảo về phong cảnh, tập tục của địa phương cũng tạo nên một khía cạnh hấp dẫn khác. Một điểm cần nhấn mạnh trong loạt truyện John Singlair là giới hạn tuân thủ Luật Bảo vệ Thanh Thiếu niên của nước Đức được tác giả Jason Dark luôn luôn giữ vững: rất hấp dẫn, song không quá đẫm máu, không quá căng thẳng, không quá nhiều xác chết. Cái tốt, cái dương bản luôn vượt lên, luôn chiến thắng bản thân mình, đạt tới những đỉnh cao mới. *** Một số tác phẩm đã được dịch ra tiếng Việt do NXB Thanh Niên phát hành trong Tủ sách Lâu đài xanh hầu hết nằm trong series Geisterjäger John Sinclair hơn 300 cuốn lận: - Hòn đảo bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #002 - Die Totenkopf-Insel) - Bàn tay gã đao phủ (Geisterjäger John Sinclair #248 - Gatanos Galgenhand) - Điệu nhảy thầy tu (Geisterjäger John Sinclair #270 - Geistertanz der Teufelsmönche) - Câu đố bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #640 - Das Blut-Rätsel) - Nhóm đạo Wyang (Geisterjäger John Sinclair #688: Der Kult) - Điệu Tango bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #718: Tango Fatal) - Con quái vật sau những nụ hoa (Geisterjäger John Sinclair #731 - Die Blüten-Bestie) - Lưỡi dao bị nguyền rủa (Geisterjäger John Sinclair #740: Todesgruß der Templer) - Bi kịch người sói (Geisterjäger John Sinclair #759 - Werwolf-Wahnsinn) - Thiên tài bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #791 - Diondra, einfach mörderisch) - Bức tường đá kinh hoàng (Geisterjäger John Sinclair #865 - Auf ewig verflucht) - Con quỷ đất (Geisterjäger John Sinclair #879 - Das Erdmonster) - Con gái quỷ Medusa (Geisterjäger John Sinclair #1778 - Das Wappen der Medusa) - Lạc vào cõi ma - Đội quân ánh sáng - Dàn máy tính quỷ ám Các bản dịch tiếng Việt thường ghi nhầm tên tác giả là Jarson Dark. *** Cây thánh giá lướt một hình vòng cung lóe như tia chớp. Tôi cầm chắc sợi dây chuyền trong tay, bởi tôi không biết một khi tấm bùa của tôi chạm vào mặt gương kia liệu nó có quay trở lại hay không. Mọi việc sẽ được quyết định chỉ trong vòng một giây đồng hồ. Tôi muốn ngăn chặn một vụ giết người. Đúng hơn là hành động hủy diệt hoàn toàn Lucille. Giao tiếp! Cái thánh giá bằng bạc được vung hết sức, đập vào bề mặt chiếc gương. Liệu nó có đứng vững? Không, nó vỡ ra. Tôi nhìn mọi sự kiện như trong một đoạn phim quay chậm mặc dù nó xảy ra rất nhanh trước mặt tôi, những sự kiện tối quan trọng, đóng vai trò quyết định trong vụ này. Đầu tiên tôi nhìn thấy những vết rạn. Đó không phải là những đường nứt của thủy tinh bình thường, mà là những đường xiên xẹo dữ tợn lồng chéo vào nhau, những mảnh gương vỡ không dừng lại trong khuôn gương như bình thường, mà rơi xuống đất và tạo thành một đống mảnh vụn nho nhỏ bên dưới. Cùng trong tích tắc đó, tôi nghe một tiếng húyt sáo cao vói. Bức ảnh biến mất. Tôi chẳng nhìn thấy Lucille cũng không nhìn thấy gã đao phủ bí ẩn kia, mà chỉ nghe thấy một tiếng gừ, và sát ngay mặt tôi có một hơi thở lạnh giá thoảng qua. Chỉ có thế. Khi cây thánh giá văng trở về, mặt gương đã không còn tồn tại nữa. Suốt bốn cạnh hình chữ nhật chỉ còn lại một vài mảnh nhỏ. Cả những ngọn đèn hoặc đã bị vỡ hoặc đã bị tắt. Bây giờ nó trở thành một mảnh gương bình thường. Không một dấu vết cho biết trong đó có pháp lực. Tôi đứng đó và nhìn một lúc xuống nền phòng. Không hiểu sao tôi có cảm giác mình phải chấp nhận một cú thất bại. Tấm gương đã bị phá vỡ, tôi đã cắt ngang một liên hệ với thế giới khác, một chiếc cầu nối mà tôi không còn tái tạo lại được nữa. Tôi nhớ rất chính xác cái luồng khí lạnh đã phả lướt qua mặt tôi. Nó đã rời tấm gương. Có phải đó là hồn ma của gã đao phủ hay hồn ma của cả hai người đó? Không có câu trả lời, nhưng rõ là hành động của tôi đã thả ra một thứ gì đó có thể trở thành nguy hiểm. Một tiếng thở dài nảo nề nhắc tôi nhớ đến Tanith và tôi xoay người lại. Trời đất, trong mấy giây đồng hồ qua tôi hầu như không còn nghĩ tới chị nữa. Chị bây giờ ra sao? Tanith đã rướn thân lên trên. Mặt chị rất nhợt nhạt, nó trắng bệch ra đến mức tôi giật mình. Hai mắt chị ánh lên một tia sáng kỳ la. Đôi ngươi mở lớn, bờ môi run, hai cánh mũi phập phồng. Trong hai con ngươi của chị là một ánh nhìn mà tôi chưa bao giờ gặp ở Tanith. Quá lạ lẫm, quá khác biệt, quá nghi ngờ tuyệt vọng. Đúng thế, chính xác. Nghi ngờ là sự miêu tả đúng đắn nhất. Đã có cái gì đó xảy ra với chị. Hay sức chị không chịu nổi cuộc gọi hồn vừa rồi? Có phải tôi đã yêu cầu quá giới hạn? Phải chăng lẽ ra tôi nên tuân thủ theo ý muốn của chị thì hơn? Với xác suất rất cao, có lẽ như vậy. Tôi có lẽ đã bắt chị làm việc quá sức. Tôi mỉm cười với chị. - Tanith, chị nghe tôi nói không? Chuyện gì vừa xảy ra với chị vậy? Làm ơn trả lời đi! Chị xoay đầu, rõ là chị chưa hiểu lời tôi. Thế rồi hai bàn tay của chị rời khỏi quả cầu thủy tinh và chị ngẩng lên nhìn tôi. - Tanith, nói gì đi chứ! Chị lắc đầu. Một cái lắc đầu kỳ quặc ma quái, không một âm thanh duy nhất nào thoát ra khỏi miệng chị. Chị câm nín như một con cá. Tôi lấy hơi thật sâu. Đã có chuyện xảy ra với Tanith, và rõ là tôi có một phần tội lỗi trong chuyện này, không gì có thể tha thứ cho tôi được. Tự động, tôi bước sang bên khi chị đặt bàn tay phải lên trên mặt bàn và chống vào đó, nhổm người lên. Giờ tôi chỉ còn biết quan sát chị, quan sát những cử động cứng đờ kỳ lạ của chị, quan sát chị đi về phía trước với một vẻ mặt trầm ngâm, trán nhăn lại thành rất nhiều nếp nhăn sâu hoắm. Có vẻ như chị đang nghĩ về một việc gì đó, một việc khiến chị rất chú tâm. Tôi để chị đi. Chỉ cần hai bước chân, Tanith đến bên tôi, bước một bước thứ ba, đi ngang qua mặt tôi, dừng lại một lúc, rồi đột ngột xoay người lại. Chị nhìn tôi trân trân. - Tanith. - Tôi nói khẽ. Một nét xa lạ phủ lên trên gương mặt chị khi chị trả lời tôi, câu trả lời khiến tôi giật nảy người. - A! Ông là ai, thưa ông? Thôi được, câu trả lời cũng đã kỳ quặc rồi. Nhưng giọng nói đối với tôi còn trầm trọng hơn. Nó hoàn toàn không phải giọng Tanith, mà là giọng của một người lạ, và tôi linh cảm thấy ai đang nói chuyện với mình. Lucille! * * * * * Tôi không thét lên, không bỏ chạy mà bình tĩnh đứng lại. Đầu tiên phải vượt ngay qua cơn sốc kia đã. Một vài giây đồng hồ sau, tỏi bắt đầu suy nghĩ tỉnh táo và logic trở lại. Hồn ma của Lucille, thứ mà đầu tiên tôi đã nhìn thấy trong tấm gương, đã nhập vào cơ thể Tanith. Nó đã tìm thấy ở đó sự chở che trước cái hồn ma nguy hiểm của gã đao phủ. Hiện tôi không biết một lời giải thích khác, và cứ theo như kinh nghiệm thì đây là lời giải thích đúng sự thật. - Tôi vừa hỏi ông, thưa ông. - Tôi lại nghe giọng của cô ta, và Tanith nhìn thẳng vào mặt tôi. Một cảm giác kỳ quặc, khi ta đứng trước một người thân quen đang nói chuyện bằng giọng của một kẻ khác. Cả tôi cũng không thể làm quen ngay được với hiện trạng quái gở này, tôi lấy hơi thật sâu. - Tôi là John Sinclair! Tanith nhăn trán lại. Chị suy nghĩ, suy nghĩ rất tập trung và vất vả, nhưng rồi lại lắc đầu và nhún vai. - Tôi rất tiếc, nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy tên ông. Ông có hẹn trước không, ông Sinclair? - Không. - Vậy tôi có thể cho ông một cái hẹn. Ta đi sang văn phòng của tôi nhé? - Dĩ nhiên rồi. Vừa lắc đầu và người vừa như một phần mê đi, tôi bước theo “người đàn bà lạ” ra ngoài hành lang, rồi chúng tôi rẽ sang phải đến văn phòng. Tanith/Lucille bây giờ có dáng đi hơi cứng. Chị gây ấn tượng như người không hiểu việc mình đang làm là có nên hay không. Chị mở cửa và bước vào trong căn phòng, rồi chị dừng lại trước bàn viết. Cánh tay chuyển động, tìm đến công tắc đèn bàn, tức thì một bóng đèn sáng lên bên dưới chụp đèn màu đỏ. - Mời ông ngồi. - Chị nói với tôi. Tôi ngồi trên một chiếc ghế đối diện với chị. Chúng tôi nhìn được vào mặt nhau. Không một dấu vết trên khuôn mặt chị cho biết rằng chị đã nhớ lại hoặc nhận ra tôi. Đối với Tanith bây giờ tôi là một người lạ. - Nào, ông Sinclair, tôi được phép ghi thời điểm nào đây? - Tùy ý bà. - Xin lỗi, nhưng tôi tương đối bận. Xin ông thông cảm rằng tôi... - Bao giờ thì bà có thời gian? - Tôi cắt lời Tanith. - Tôi có thể tiếp ông vào giữa hai vị khách khác ở sáng ngày mai. Chắc là lần gặp đầu, đúng không? - Vâng. - Ông đã lần nào tới gặp một bạn đồng nghiệp của tôi? - Chưa, một người quen đã cho tôi biết địa chỉ của bà và tôi muốn nhờ tới sự hỗ trợ của bà. Bà có một danh tiếng tốt. Người đàn bà vui vẻ mỉm cười và đáp: - Ai cũng cố hết sức mình, ồng Sinclair. - Nói xong, chị gật đầu. Tôi biết cử chỉ này. Nó có nghĩa là Tanith/Lucille đã muốn kết thúc cuộc nói chuyện. Trước khi chị nhỏm dậy, tôi đã đứng lên. Người ta đã lừa tôi thật ngoạn mục. Tôi phải làm gì bây giờ đây? Ở lại chăng? Chắc người đàn bà sẽ không đồng ý. Toàn bộ tình huống đột ngột gây ấn tượng quái gở, nực cười. Mặt khác lại cũng nguy hiểm lên gấp bội, bởi tôi không được phép để Tanith ở một mình. Trong sự tồn tại bây giờ, chị quả thật đã biến thành một quả bom sống có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Nhưng nếu tôi ở lại đây, người đàn bà này chắc chắn sẽ ném tôi ra ngoài hoặc là đe dọa gọi cảnh sát. Bởi muốn bảo vệ tình trạng vô danh của mình, tôi chẳng còn một khả năng nào khác là đầu tiên tạm tuân theo ý chị. Một khi đã bước ra khỏi căn hộ này, chắc chắn tôi sẽ tìm cách ở lại gần Tanith, tôi nhủ thầm như vậy. Thế còn hồn ma của gã đao phủ đang ở đâu? Nó đã rời tấm gương, tôi chắc như thế. Vậy mà tôi không biết nó đang ẩn nấp ở chỗ nào. Chắc chắn phải là một ngóc ngách nào đó trong những căn phòng này. Tanith/Lucille thậm chí còn muốn mở cửa cho tôi. Bàn tay trái của chị đặt lên nắm đấm, trong khi tay phải giơ về phía tôi. Chị mỉm cười. Đó là một nụ cười làm ăn, ánh mắt của chị không ấm áp lên mấy chút. - Sáng mai ta gặp nhau, ông Sinclair. - Dĩ nhiên. - Tôi bắt bàn tay đang chìa ra, đã muốn nói thêm một câu nào nữa thì đúng lúc đó, chuông bên cửa réo vang. Tinh huống trở thành thú vị! * * * * * Tanith/Lucille rút bàn tay ra khỏi tay tôi. Chị vừa làm điều đó vừa nhăn trán, cân nhắc rồi có vẻ băn khoăn, rõ là chị không tính đến chuyện có khách. - Ai thế nhỉ? - Chị lẩm bẩm. Tôi cười. - Chẳng lẽ bà lại hỏi tôi? Tôi rất tiếc, bà mới là người lên lịch. - Vâng, dĩ nhiên, chỉ có điều tôi không biết tôi đã hẹn trước ai đến vào giờ này. Kỳ thật! - Có lẽ là một cô Judy Jackson nào đó. - Judy? A a... à, tôi tin rằng... không... - Chị nhún vai rồi xoay lưng lại phía tôi, trong khi chuông đổ hồi thứ hai. Lần này, tôi can thiệp một cách chủ động, mở cửa ra, không nhìn thấy một ai và bấm nút cửa để khách có thể mở cửa ở dưới nhà. Tôi nghe thấy tiếng cửa mở. Thế rồi tôi nghe thấy những bước chân người và nhận ra rằng, có hai người đang nói chuyện với nhau. Một người đàn ông và một người đàn bà. Tôi không hiểu được họ nói gì. Nhưng họ nhanh chóng xuất hiện trong tầm nhìn của tôi. Đầu tiên là cô gái. Cô ta ngẩng lên nhìn phía tôi. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, và tôi nhớ lại rõ là mình đã nhìn thấy gương mặt này trên những tờ quảng cáo. Judy Jackson là một ngôi sao địa phương. - Ông đâu có phải là bà Tanith. - Cô ta nói thay cho lời chào, khi đứng lại trước mặt tôi. - Không, không, cô Jackson. Bà Tanith đang chờ cô. - Thế thì ta vào thôi. - Câu này cô nói với người đi cùng, một anh chàng khoe khoang phách lối, gã không thèm ném lấy cho tôi một cái nhìn duy nhất và chen ngay qua ngưỡng cửa, nơi Tanith đang chờ. Tôi căng thẳng theo dõi cuộc gặp gỡ. Judy Jackson không phải đến đây lần đầu tiên. Cô gái sẽ phản ứng ra sao khi đột ngột nghe thấy giọng nói của Lucille từ một khuôn miệng khác? Tôi đóng cánh cửa lại đằng sau hai vị khách. ... Mời các bạn đón đọc Bàn Tay Gã Đao Phủ của tác giả Jason Dark.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Người Điều Khiển Tâm Lý III - Dực Tô Thức Quỷ
Tôi phân tích tâm lý của họ, tôi cũng giống như họ? Đội trưởng đội Điều Tra Đặc Biệt và đội viên làm bảo mẫu cho cô gái mặt lạnh? *** Đây là câu chuyện kể về Đội Điều tra đặc biệt chuyên xử lí các vụ án khó. Đội trưởng tên Tần Uyên, tính cách hơi nóng nảy, là người cuồng công việc. Một ngày, cục trưởng đưa một cô gái trẻ tên Mộc Cửu, là tiến sĩ tâm lí tội phạm, gia nhập vào đội. Đội trưởng Tần Uyên dù khó chịu nhưng cũng đành chấp nhận, còn phải cho cô ta ở cùng nhà. Mộc Cửu còn rất ít tuổi mà đã là thiên tài, tuy nhiên tính cách lại có phần kì dị. Cô nàng đến máy tính cũng không dùng mà khi phân tích tâm lý tội phạm lại không lệch một li. Cô làm việc rất năng suất, nhưng ăn uống cũng năng suất không kém, đặc biệt còn ham ngủ. Không ít lần tính cách này làm Tần Uyên và cả đội “ngã ngửa”. *** Một cuộc chiến khốc liệt giữa cái thiện và cái ác, giữa ánh sáng và bóng tối, giữa sự sống và cái chết. Những bí ẩn được che dấu đằng sau mỗi vụ án; tình yêu, tình bạn và tình thân đâu là lời giải đáp?? Mộc Cửu, tiến sĩ tâm lý tội phạm với vẻ ngoài nhỏ nhắn cùng một đôi mắt đen nhánh khiến người đối diện không thể nào quên, một thành viên mới của Đội Điều Tra Đặc Biệt. Từ nhỏ đã trải qua không ít biến cố khiến cho tính tình Mộc Cửu trở nên kỳ lạ, bản thân cô cũng tự nhận mình là một tên “biến thái”. Mộc Cửu được ví như người cổ đại ở thế giới hiện đại, khi mà đến điện thoại di động cô cũng không có mà máy vi tính cũng không hề biết cách sử dụng. OTZ!!! Tần Uyên – đội trưởng Đội Điều Tra Đặc Biệt, tuy tính cách có phần nghiêm nghị lạnh lùng nhưng anh là một người đội trưởng có trách nhiệm. Bằng tài năng và sự giúp đỡ của những đồng nghiệp trong đội, Tần Uyên đã dẫn dắt đội phá những vụ án hóc búa ở trong và ngoài thành phố X. Mở đầu câu chuyện là những bí ẩn từ “Trò chơi mật thất”; những cái chết bí ẩn, tình tiết của vụ án xoay quanh nhân vật Trần Tử Sơ – hoa khôi đại học Minh Khả. Đội Điều Tra Đặc Biệt bắt đầu tham gia vào vụ án, những chứng cứ tại hiện trường, từng phân tích lập luận được đưa. Vụ án được khép lại nhanh chóng bởi những đầu mối do Mộc Cửu cung cấp, cô lại lần nữa khiến cả đội bất ngờ không thôi. Vụ án tiếp theo được mở ra ở thành phố Y, với cái chết của nữ minh tinh đình đám Hàn Giai Lệ; những tranh chấp nảy sinh khi hai đội điều tra của hai thành phố X và Y hợp tác cùng nhau. Đặc biệt khi Phùng Hoàn – người yêu cũ của Tần Uyên không ngừng gây sóng gió… *** Mọi chuyện trở nên rắc rối khi những thành viên của Đội Điều Tra Đặc Biệt đều gặp nạn, hai nữ sát thủ bí ẩn không ngừng khiêu khích Mộc Cửu. Bọn chúng bắt đầu với những người ở bên cạnh Cửu Cửu với mong muốn ép cô trở lại thế giới đầy tăm tối đó. Bí mật về thân thế của Tiểu Cửu ra sao? Người mẹ mà cô vẫn không ngừng tìm kiếm thế nào??? Liệu rằng sau tất cả những thành viên của đội có còn chào đón cô như trước kia?? Mong rằng các bạn sẽ có câu trả lời sau khi đọc truyện. Với lối kể chuyện ngắn gọn đầy súc tích, Dực Tô Thức Quỷ đã mang bạn đọc bước vào thế giới khác - một thế giới mà mở đó sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong chốc lát. Một câu chuyện về đề tài tâm lý tội phạm, những ẩn khuất lần lượt được giải đáp sau mỗi vụ án, nếu bạn là người yêu thích thể loại trinh thám thì đừng bỏ qua tác phẩm gay cấn này nhé. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^.^ Mời các bạn đón đọc Người Điều Khiển Tâm Lý III của tác giả Dực Tô Thức Quỷ.
Kiếp Nạn Người Sói - Vương Văn Kiệt
Liệu bạn có cảm thấy một đôi mắt đỏ lừ đang dõi theo bạn từ một góc khuất nào đó? Tại một trường đại học, các hiện tượng kì dị liên tiếp xảy ra, sau khi năm nữ sinh ở cùng một căn phòng trong kí túc xá nhận được những bức thư khác nhau, lần lượt chết đi một cách bí ẩn. Rốt cuộc, ai đã đứng phía sau giết chết họ? Những vụ án giết người, phá xác hung tàn khiến trường học không còn bình yên. Sau khi cảnh sát vào cuộc, chân tướng cũng dần dần hiện ra, chính vào lúc tất cả mọi việc sắp được làm rõ, một âm mưu thâm độc mới lại âm thầm tiếp diễn… Khi xâu chuỗi tất cả những nghi vấn và sự việc tưởng như không liên quan với nhau lại, người ta phát hiện ra những bí mật kinh hoàng. Những tiếng hú kỳ lạ trong đêm đen, những con người dị thường xuất quỷ nhập thần, những tội lỗi ghi khắc trong linh hồn… Rốt cuộc mười tám năm trước đã xảy ra chuyện gì? Không ai biết rõ, hung án vẫn tiếp tục diễn ra, nạn nhân tiếp theo, rất có thể là bạn… *** Đây là tiểu thuyết dài kỳ thứ ba của tôi, phải mất hơn ba tháng mới viết xong bộ tiểu thuyết này. Nói thật lòng, tôi đã nhiều lần đắn đo về cách sắp xếp nhân vật trong truyện. Đối với tôi mà nói, viết truyện là một công việc cực kỳ vui vẻ, tạo ra tình tiết câu chuyện, sắp xếp số phận của các nhân vật trong tiểu thuyết cũng rất thú vị và hấp dẫn. Lúc viết cuốn “Kiếp nạn người sói” này cũng như vậy, tôi luôn cho rằng mỗi một vật đều có giá trị tồn tại của nó. Kinh dị không chỉ là hoảng loạn, bên trong còn ẩn chứa nhân tính và dục vọng, có thể phản ánh được bộ mặt xấu xa của con người rõ rệt hơn bất cứ thứ nào khác. Trong xã hội hiện nay, có bao nhiêu người vì tiền bạc mà không từ thủ đoạn, cho dù đó là làm những chuyện vô nhân tính, tất cả cũng chỉ vì có được món tiền lớn. Cuốn sách này kể về một hành trình khá dài, sau nhiều tháng tôi đã hoàn thành xong bộ tiểu thuyết kinh dị vừa lạnh giá lại vừa ấm áp này. Cũng giống như một hành trình du lịch tìm về con đường chính đạo, nhất định phải đi qua những con đường u tối, sa mạc hoang vu, mưa bão mãnh liệt, mới có thể nhận được ánh mặt trời ấm áp giữa không trung. Trong người bắt đầu phát ra thứ cảm giác đau đớn ngấm vào tận xương tủy, cuộc hành trình trước kia là bắt đầu cũng là kết thúc của tai họa, dùng sự ấm áp kết thúc vận mệnh của tất cả mọi người. Đây là bộ tiểu thuyết kinh dị thứ ba, có lẽ đã bắt đầu quen thuộc với những cuốn tiểu thuyết hãi hùng, cho nên tôi thường xuyên lạc chân giữa những hãi hùng ấy, đôi khi cũng bắt gặp những miêu tả tình cảm bên trong. Tình bạn, tình yêu, tình thân được đặt trong chiếc bình màu đen tràn đầy bất trắc, len lỏi cùng những bí mật riêng tư, sau cùng va chạm, cọ xát để tìm đường ra ngoài. Tình tiết không còn bị từ ngữ khống chế mà lúc viết lúc dừng tùy theo tình cảm, sau cùng luôn là một dấu chấm. Có lẽ đây là một thói quen viết truyện không tốt, bởi vì tôi đã viết xong đề cương cả truyện từ lâu, chỉ là đôi khi lại bị lệch hướng bởi một vài ý niệm hoặc ham muốn nào đó, ngay chính bản thân tôi cũng không biết phải kết truyện bằng phương thức thế nào. Cho nên, mỗi lần đăng tải câu chuyện lên mạng, mỗi lần các bạn hỏi tôi kết cục sau cùng thế nào, tôi đều mơ màng đáp lại, tôi vẫn chưa viết xong, tôi không biết được kết cục ra sao. Mọi người thường không hiểu được cách viết truyện như vậy, tôi lại cảm thấy dùng cách đó để sáng tác truyện kinh dị dường như sẽ tạo ra được cảm giác bất ngờ khó đoán. Tôi cho rằng, tiểu thuyết là một cuộc tìm kiếm bằng linh hồn, bởi vậy tôi thường đeo lên những chiếc mặt nạ của các nhân vật khác nhau, trải nghiệm những cuộc đời khác nhau bằng ngôn từ để kiếm tìm kết thúc chưa ai biết trước. Cuốn sách này cũng là như vậy. Trong một cuốn sách đương nhiên chẳng thể nào thiếu được là tình yêu lặng thầm. Từ Giai Thần là một người đàn ông vô cùng dịu dàng, Lý Bích Hoa vì thù hận mà rơi vào vực thẳm. Tôi đã tạo ra một Chu Thiên quá đỗi hoàn mỹ, thế nhưng sau cùng lại yêu thích Từ Giai Thần hơn cả, có lẽ bởi vì tấm chân tình kia của anh đã khiến người ta phải đau lòng, phải cảm động. Thực ra ý nguyện ban đầu của tôi là hy vọng sáng tác ra một cuốn truyện kinh dị bình thường, chẳng bao lâu, tôi liền phát hiện mình đã dùng bút pháp kinh dị để miêu tả những tình tiết cảm động, khiến bộ tiểu thuyết này càng thêm đặc sắc. Lo nghĩ là một chiếc chìa khóa mở ra tất cả các tình cảm, dưới danh nghĩa tình yêu, dẫn dụ tất cả các câu chuyện rơi vào vòng xoáy khủng bố cực đại, các bí mật trong quá khứ dần dần hiện ra. Thực ra đây là một cách viết truyện cực kỳ bình thường, mỗi người đều canh cánh trong lòng vì những sai lầm trong quá khứ. Nỗi hoảng sợ bắt nguồn từ sự bất an trong lòng, điều này gần như đã trở thành điều mà cả bộ tiểu thuyết này muốn diễn đạt, còn điều mà bản thân tôi muốn nói chính là sức mạnh của nhân tính. Nói cho cùng tất cả mọi câu chuyện đều bắt đầu từ một vài người hoặc ân oán từ đời trước. Còn hung thủ sau cùng chỉ do quá đỗi bi thương, khốn khổ mà tính cách biến đổi, trở thành một kẻ ác độc. Trên con đường sáng tác tiểu thuyết kinh dị, tôi là một người không đủ đơn thuần, lúc nào cũng muốn tìm điểm sáng hy vọng giữa đêm đen, để độc giả có thể gạt bỏ sợ hãi, từ đó cảm nhận được sự tốt đẹp của tình yêu. Cho nên từ đầu tới cuối, chúng ta đều ngủ say trong ánh sáng ấm áp, trải qua một khoảng thời gian dài. Thực ra chỉ cần một người không có tâm ma, dù cho có chuyện gì xảy ra cũng không thể sợ hãi. Vào lúc khủng hoảng, vẫn còn ánh sáng ấm áp xung quanh, đây chính là thứ tình yêu chẳng có ai đúng ai sai, nhưng lại đau đớn quặn lòng. Mời các bạn đón đọc Kiếp Nạn Người Sói của tác giả Vương Văn Kiệt.
Dạ Thoại - Ninh Hàng Nhất
Trời chập tối, hai sinh viên đến nhà một vị giáo sư tâm lí học, mục đích là để thỉnh giáo về chuyện tâm lí sợ hãi của con người gì gì đó. Giáo sư đồng ý kể cho bọn họ nghe ba câu chuyện, nhưng với điều kiện là sau khi nghe xong, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì, hoặc phát sinh vấn đề nào đó, tất cả đều không liên quan đến ông. Bọn họ có đủ can đảm để nghe hết ba câu chuyện khủng hoảng ấy hay không? Mà thần bí nhất chính là “câu chuyện thứ tư”, còn có thêm câu chuyện thứ tư nữa ư? Sau khi hai sinh viên nghe xong chuyện, sẽ xảy ra chuyện không thể tưởng tượng gì? Chuyện: U Minh Quái Đàm chính là câu chuyện kinh dị, tâm lí ám ảnh mà hiện tại tác giả Ninh Hàng Nhất cảm thấy vừa ý nhất. Những cái chết kinh hoàng thay nhau xuất hiện, ẩn phía sau là chân tướng khó lường, vô cùng hấp dẫn.  *** U Minh Quái Đàm gồm có: Dạ Thoại Giao Ước Tử Vong ... *** Tác giả Ninh Hàng Nhất tên thật là Ninh Hàng, là nhà văn chuyên viết tiểu thuyết trinh thám kinh dị. Anh bắt đầu nghiệp viết từ năm 1999, tới nay đã là một tay bút chuyên nghiệp kiêm biên kịch phim. Tác phẩm của anh được đăng trên nhiều các tạp chí, trang mạng lớn của Trung Quốc, còn được dịch và đăng trên các tạp chí ngoại văn. Một số tác phẩm tiêu biểu có thể kể đến “Tiếng đêm”, “Hẹn với thần chết”, “Chuyến đi sống còn”, “Lời nguyền ngày tận thế”. Ninh Hàng Nhất được đánh giá là cây đại thụ trong làng tiểu thuyết trinh thám mới, là “Alfred Hitchcock” của Trung Quốc. Bộ tiểu thuyết trinh thám 1/14 Trò chơi tử thần gồm có 5 tập hiện đã được xuất bản xong tại Việt Nam, đã được khá nhiều độc giả Việt đón nhận, được đánh giá là bộ tiểu thuyết trinh thám xen lẫn kinh dị gây tiếng vang lớn. Trò chơi cấm là một trong những cuốn series trinh thám mới nhất của tác giả này được xuất bản tại Việt Nam.   Mời các bạn đón đọc Dạ Thoại của tác giả Ninh Hàng Nhất.
Những Chuyện Ma Kinh Hoàng - Joan Axelrod-Contrada
Những Câu Chuyện Dân Gian Rùng Rợn nằm trong bộ 4 cuốn những câu chuyện đáng sợ, là tập hợp những truyện dân gian rùng rợn nhất của nhiều nước. Những câu chuyện được truyền miệng qua nhiều thế hệ, độ thật giả vẫn không chứng thực được nhưng có giá trị nhân văn, gieo nhân nào gặt quả nấy, thích hợp cho độc giả yêu thích thể loại truyện kinh dị. Những Câu Chuyện Đáng Sợ gồm có: Những Câu Chuyện Dân Gian Rùng Rợn Những Truyền Thuyết Thành Thị Ám Ảnh Những Thần Thoại Ớn Xương Những Chuyện Ma Kinh Hoàng Mời các bạn đón đọc Những Câu Chuyện Dân Gian Rùng Rợn của tác giả Megan Kopp.