Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trái Tim Thiếu Nữ

[Thể loại: Ngôn Tình, Tiểu thuyết, Truyện Sủng, Hiện Đại ] Thể loại: nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, vườn trường, ngọt sủng, HE, đô thị tình duyên, 1v1 Văn án:  Thời niên thiếu Mạnh Tư Duy từng thích Bùi Thầm, thích đến oanh oanh liệt liệt, trong trường không có là không biết Mạnh Tư Duy thích Bùi Thầm, thích đến mức dẫn dắt đội thi đấu của trường đến vị trí thứ nhất chỉ vì muốn nghe Bùi Thầm đọc đến tên của cô, thích đến nỗi từ bỏ thể dục bắt đầu ngày đêm bù lại bài học của tiết văn hóa, nhất định phải thi vào chung một trường đại học với Bùi Thầm. Chỉ tiếc có một số việc nhất định phải dựa thiên phú, ví dụ như học hành. Ngày Bùi Thầm nhận được thư thông báo của một ngôi trường danh giá, liếc nhìn điểm số ảm đạm của Mạnh Tư Duy, lạnh lùng bước qua cô, không nói một câu nào. Mạnh Tư Duy về đến nhà, mẹ cô cầm kính tìm một ngôi trường đại học gà rừng nào đấy mà cô có thể học, cô mở quyển lưu bút ra, cuối cùng cũng nhìn thấy dòng lưu bút Bùi Thầm để lại cho cô, anh viết một câu: Không biết tự lượng sức mình. Cuối cùng lần này Mạnh Tư Duy cũng thất tình, vứt quyển lưu bút đi, dọn dẹp đến trường học lại. Nhiều năm sau trong buổi họp lớp, có người nói với cô Bùi Thầm cũng đến. Mạnh Tư Duy đáp “Ồ”, tìm được người đàn ông vẫn kiêu ngạo bắt mắt nhất trong đám người như khi trước, cảm thán ánh mắt của mình năm đó không tệ, sau đó nói nói cười cười, cuối cùng ánh mắt cô cũng không còn dừng lại trên người anh. Tất cả các bạn ở đây đều cảm thán thời thế đổi thay, Mạnh Tư Duy lại có thể liếc mắt nhìn Bùi Thầm thêm một cái cũng lười, e là Bùi Thầm đã quên mất người tên Mạnh Tư Duy rồi. Mãi cho đến khi sau này có người gửi một đoạn video vào nhóm bạn học, trong màn đêm, Bùi Thầm ôm lấy Mạnh Tư Duy từ phía sau, hạ giọng khẩn cầu: “Đừng đi.” —— Thời đại lưu lượng các đoạn video ngắn là vua, khi các cơ quan đều đang sứt đầu mẻ trán hết sức vì nhiệm vụ khảo hạch KPI tuyên truyền, Cục Công an thành phố bất ngờ nắm giữ được “nhân tố nổi tiếng”, nữ cảnh sát cấp dưới Mạnh Tư Duy lần đầu tiên lên sóng được những người nghiện sắc đẹp điên cuồng nhấn ba triệu lượt thích, lần thứ hai lên sóng tay không quật ngã hai người đàn ông to cao. Vì thế Cục Công an thành phố nhân lúc còn đang nóng đẩy ra một loạt các đoạn video tuyên truyền ngắn như “Cảnh sát Tiểu Mạnh hướng dẫn mọi người cảnh giác với ma túy kiểu mới” “Cùng Mạnh Tư Duy đề phòng lừa đảo qua mạng”, số liệu KPI một bước lên trời, các tập thể đại quan phương hào cực kỳ hâm mộ. Chẳng mấy chốc đã có người đào ra được một tài khoản mạng xã hội nhỏ đã rất nhiều năm không dùng của mật mã lưu lượng Mạnh Tư Duy, một đoạn lịch sử vui buồn lẫn lộn đảo theo đuổi cuồng nhiệt thời thiếu nữ trên tài khoản này bị công khai cho toàn thiên hạ. Ngay lúc toàn thể mạng xã hội đang đau lòng khóc lóc vì chuyện này, cuối cùng nhân tố nổi tiếng cũng online lần nữa —— Mạnh Tư Duy: “Chuyện cũ năm xưa, đã quên, chớ cue” “Hoạt động xem mắt quy mô lớn dành cho thanh niên trong độ tuổi thích hợp ở thành phố XX, tôi là thí sinh thứ một trăm năm mươi hai báo danh tham gia xem mắt. Nhanh bấm vào đường link liên kết bên dưới để cùng tôi đi tìm mối tình duyên thế kỷ! Link đăng ký www. tôi muốn thoát ế pcsjb+.com” Tag: Đô thị tình duyên Yêu sâu sắc Dốc lòng nhân sinh Ngọt văn Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Mạnh Tư Duy *** Reviewer: AI_Mộc Miên Designer: AI_Nha Thanh Có nhiều lúc Mạnh Tư Duy nhớ về hình ảnh cô gái trẻ tuổi, sôi động nhiệt tình theo đuổi Bùi Thầm ngày còn ở lứa tuổi 17, 18 của mình mà cũng không hiểu tại sao mình có thể làm được. Rất nhiều người thời đi học đều từng thầm thương một cô bạn anh chàng nào đó, nhưng có thể theo đuổi hết mình, không đụng tường nam chẳng quay đầu thì không phải ai cũng làm được. Mạnh Tư Duy là một trong những người đã làm được điều ấy, chẳng qua, không thu được kết quả khả quan. … Trước khi trở thành một nữ cảnh sát nhân dân xinh đẹp đáng tin như bây giờ, Mạnh Tư Duy từng là một cô gái thể thao năng động, rạng rỡ và cực kỳ vô tư, là cầu thủ khúc côn cầu trên sàn nổi bật nhất thành phố C năm ấy. Cô không phải kiểu người vừa giỏi văn hóa vừa tốt thể thao như hình mẫu lý tưởng của nhiều người, ngược lại, Mạnh Tư Duy giỏi thể thao vì cô yêu thể thao, vì cô dành rất nhiều thời gian tâm sức cho nó, và theo đó thì tất nhiên, việc học của cô cực kì nát. Mạnh Tư Duy thật sự không phải kiểu người của học hành. Vậy nên, sau này, cô có thể vì một người mà từ bỏ thời gian chơi khúc côn cầu của mình để đâm đầu vào học tập, bù lại những lỗ hổng kiến thức đã để đó hàng bao nhiêu năm nay, thật sự là khó mà tin được. Ở trường trung học Trường Nghi, chuyện Mạnh Tư Duy đơn phương Bùi Thầm đã là chuyện công khai không ai không biết. Các bạn học đa phần chỉ cười nhạo Mạnh Tư Duy, người ta thì mây tầng nào gặp mây tầng ấy, còn Mạnh Tư Duy đường đường là một kẻ học hành dốt nát lại nhất quyết mơ tưởng chàng trai đứng đầu toàn trường. Học sinh ấy mà, việc học là chính, nên họ sẽ thường để ý tới những con người vừa xinh đẹp vừa học giỏi hoặc có thể chu toàn mọi mặt về học tập và thể thao, còn kiểu người xinh xắn giỏi vận động như Mạnh Tư Duy thì không. Cô có thể khiến toàn trường không cách nào rời mắt khỏi cầu thủ mang áo số 7 trên sân đấu nhưng khi kết thúc trận đấu rồi, tất cả dư âm đều theo gió mà bay, còn lại chỉ là ấn tượng về một bạn nữ học hành kém cỏi. Nhưng với Mạnh Tư Duy thời ấy thì việc này không ảnh hưởng gì tới cô, thích ai ghét ai là quyền riêng của mỗi người, giống như cô thích Bùi Thầm và giống như mọi người không thích cô. Tuy Mạnh Tư Duy lớn lên trong một gia đình đơn thân nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân không phải một người hạnh phúc. Cô có người mẹ yêu thương ủng hộ cô hết mực, được theo đuổi đam mê của mình, gặp được chàng trai mình thích, có bạn bè có huấn luyện viên đồng hành. Vậy thì còn việc gì mà cô phải phàn nàn nữa. Mạnh Tư Duy rất lạc quan, rất tươi sáng, rất biết tránh nặng tìm nhẹ, cô rực rỡ như ánh mặt trời, nhưng ánh mặt trời này lại không thể làm tan chảy khối băng cứng đầu là Bùi Thầm. Có lẽ chúng ta nên nói một chút về anh chàng Bùi Thầm này. Người có thể làm Mạnh Tư Duy yêu thích tất nhiên không phải người bình thường, anh đẹp trai, cao ráo, còn học cực kì giỏi, có thể đứng đầu cả thành phố C cũng không vấn đề gì. Nhưng anh lại rất lạnh nhạt, về cơ bản, Bùi Thầm sẽ chỉ duy trì sự lịch sự cơ bản với tất cả mọi người, không chủ động trò chuyện hay kết thân với bất kỳ ai. Điều kì lạ duy nhất là, cái lịch sự cơ bản này lại không được áp dụng với Mạnh Tư Duy. Bùi Thầm luôn bày tỏ sự từ chối và ghét bỏ Mạnh Tư Duy rất thẳng thắn, chưa bao giờ nể mặt cô, từ ngày đầu tiên quen biết cho tới tận khi tốt nghiệp vẫn vậy. Ngầu  và đẹp trai nhưng lại phũ phàng. Vậy mà Mạnh Tư Duy vẫn thích anh, thích vô cùng thích, không phải cô không thấy sự từ chối rõ ràng của Bùi Thầm, mà là cô luôn có cách tư duy lạ lùng, có thể chỉ ra tất cả những hành động của Bùi Thầm không phải vì ghét cô. Cô có thể buồn một buổi tối, rồi sáng hôm sau lại rạng rỡ chào hỏi Bùi Thầm. Cô chưa bao giờ từ bỏ chàng trai mình thích, cô không học giỏi nhưng cô có thể nỗ lực dưới tư cách đội trưởng, dẫn đội khúc côn cầu của trường vào vòng chung kết giải đấu thành phố, chỉ vì muốn Bùi Thầm tới xem cô thi đấu, đọc tên cô trong buổi tuyên dương trước trường. Đó chính là cách theo đuổi tình yêu của cô gái tên Mạnh Tư Duy, một cô gái không đụng tường nam không quay đầu. Có những lúc, bạn thân của Mạnh Tư Duy là Chung Ý còn tưởng bức tường nam kia sẽ không tồn tại với Mạnh Tư Duy, nghĩ rằng cô sẽ tiếp tục yêu thích Bùi Thầm như thế. Cho đến buổi tối hôm đó, khi idol của Chung Ý sập nhà, khi cô gọi điện tới khóc lóc với Mạnh Tư Duy, đó cũng là ngày mà Mạnh Tư Duy đã đụng phải tường nam. Suốt hai năm quen biết, cho tới gần ngày tốt nghiệp, điều duy nhất Bùi Thầm không từ chối cô đó là viết cho cô một dòng lưu bút, đó là thứ mà cô đã nâng niu bao nhiêu ngày tháng, là động lực để cô học tập, dùng tất cả khả năng của mình để bù đắp kiến thức, dù học đến mức buồn nôn cũng không bỏ cuộc, chỉ vì muốn vào cùng một trường với Bùi Thầm. Nhưng sau tất cả nỗ lực, khoảnh khắc nhìn thấy dòng chữ "không biết tự lượng sức mình" trong quyển lưu bút, dường như tình cảm của Mạnh Tư Duy cũng rơi vỡ tan tành. Những người hết mình theo đuổi tình yêu thường cũng rất dứt khoát, Mạnh Tư Duy là thế. Lần cuối cùng gặp nhau thời học sinh, cô gửi Bùi Thầm một lời chúc, chúc anh sau này sẽ sống thật tốt, rồi từ đó trở đi, cô đã không còn quan tâm tới người tên Bùi Thầm nữa. … Rất nhiều năm trôi qua, lâu đến mức khi nhắc lại cái tên Bùi Thầm, Mạnh Tư Duy còn phải tốn công suy nghĩ một chút xem đây là ai mới nhớ ra, à, là người mà cô đã từng rất thích ở năm tháng cấp ba đó. Sau khi thi trượt đại học lần đầu năm ấy, Mạnh Tư Duy đã học lại, đỗ vào trường cảnh sát, tốt nghiệp thì trở thành một nữ cảnh sát nhân dân nuôi ước mơ vào đội hình sự của phân cục Trung Ninh thành phố C. Cô vẫn là một cô gái lạc quan cầu tiến như ngày nào, tuy đã trưởng thành hơn, có nhiều thứ phải gánh vác hơn nhưng tâm hồn của cô thì vẫn tươi sáng như thế. Cô sống rất tốt, rất vui vẻ, ở đại học còn từng yêu đương một lần, ra trường thì tiếp tục theo đuổi lý tưởng sống, dường như Bùi Thầm đã hoàn toàn biến mất trong tâm trí cô, chỉ đôi khi nhắc lại thì thoảng qua một chút rồi lại thôi. Cho đến khi cô gặp gỡ người bạn cùng phòng mới của mình, gặp lại gương mặt đã vắng bóng bao nhiêu năm nay trong trí nhớ cô, cô còn có thể tự nhiên cất lời chào hỏi: “Xin chào, Bùi Thầm.” “Em là Mạnh Tư Duy.” “Chúng ta từng là bạn học.” “Trước kia em từng theo đuổi anh.” … Mọi chuyện xảy đến như thể chẳng ai lường trước được, rất nhiều thứ nối đuôi nhau đi tới trong cuộc sống này, mãi lâu về sau, khi Bùi Thầm đã từ Bùi Thầm trở thành anh Bùi, người nhà của cảnh sát Mạnh thì vẫn khiến nhiều người không thể ngờ tới. Trong quá trình đó, có nhiều thứ về ngày xưa cũ đôi khi lướt qua một thoáng, về trò đùa dai của một bạn học, về một người luôn lặng lẽ nhưng hóa ra mới là người nặng tình hơn cả. Mạnh Tư Duy có đôi khi sẽ cảm thán, nếu ngày ấy mình nhìn kĩ dòng lưu bút đó hơn một chút thì liệu mọi chuyện có khác không? Nhưng chẳng ai trả lời được câu hỏi ấy, hiệu ứng cánh bướm là thế, một lần vỗ cánh của chú bướm nhỏ lại gây ra giông lốc ở nơi xa xôi nào đó. Tuy chỉ là những điều rất nhỏ nhặt nhưng nó đã thay đổi hành trình của cả chặng đường trong tương lai, tối hôm đó, Mạnh Tư Duy chỉ nhìn dòng lưu bút của Bùi Thầm trong một khoảnh khắc ngắn ngủi là thật, thời gian bảy năm không chút liên hệ giữa hai người cũng là thật. Chẳng ai có thể thay đổi quá khứ, bây giờ có thể ở bên nhau một lần nữa không phải do duyên phận, mà bởi vì chàng trai lặng thầm lạnh lùng khi xưa cuối cùng đã dám theo đuổi tình cảm trong lòng mình. Rất nhiều chuyện đã xảy ra cho đến khi Bùi Thầm và Mạnh Tư Duy về bên nhau, nhưng tựu chung, đó vẫn là nỗ lực đến từ hai phía, vì tình yêu mà họ mới nên một mái nhà. Hơn bảy năm trước, Mạnh Tư Duy chưa từng hối hận khi đã theo đuổi Bùi Thầm mãnh liệt như thế. Bảy năm sau này, Mạnh Tư Duy cũng rất thoải mái thừa nhận, cô vẫn còn thích anh. Còn Bùi Thầm, anh là một người lặng lẽ, tâm tư của anh chẳng cho ai biết, nhưng không có nghĩa là anh vô tình, có người có thể xác định tâm ý rồi hết mình vì tình yêu như Mạnh tư Duy, nhưng cũng có người phải tốn rất nhiều năm mới dám đuổi theo tâm ý trong lòng mình, đó chính là Bùi Thầm. Anh dùng bảy năm nhớ nhung một người rồi mới dám tiến tới gần người ấy, đó là cách nuôi nấng tình yêu của anh, chẳng có gì là sai, có chăng thì chỉ là hơi muộn một chút mà thôi. … “Trái Tim Thiếu Nữ” của tác giả Ma An là một bộ truyện mình khá đề cử cho các bạn tìm đọc. Với mình thì mình rất thích cách xây dựng nhân vật trong bộ truyện này, dứt khoát thẳng thắn, lạc quan tươi sáng. Câu chuyện xoay quanh Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm cùng những người xung quanh họ, chủ đề liên quan nhiều tới đời thường và ngành nghề của cảnh sát nhân dân. Tình tiết bộ truyện rất mạch lạc dễ hiểu, giải quyết rõ ràng những nút thắt được đưa ra, có lúc rất hài hước, có lúc thì rất cảm động. Nhìn chung, đây là một bộ truyện tương đối cuốn hút đó các bạn. Các bạn có thể tin tưởng và tìm đọc ha! ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Cá ăn muối cá vẫn ươn *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết   Mời các bạn mượn đọc sách Trái Tim Thiếu Nữ của tác giả Ma An.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc - Khiết Tâm
Đôi điều muốn nói. 1.     Chân thành cảm ơn người đã hướng dẫn tôi edit: Ami - ngocquynh520 ( ai yêu tiểu thuyết TQ mà từng lang thang trong diễn đàn đều biết Ami rất nổi tiếng). 2.     Đây là truyện đầu tiên tôi edit tự lập, do đó còn nhiều chỗ sai sót mong mọi người chỉ bảo thêm. 3.     Tôi ko phải là tác giả cũng ko biết tiếng Trung vì vậy ko đảm bảo nội dung truyện đúng 100% vs ý của tác giả, chỉ dùng  hết sức mh truyền tải nội dung truyện cho mọi người thưởng thức. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. *** Không phải chỉ là tổng giám đốc thôi sao! Phải ở nơi cao khó tìm như vậy sao? Cô chẳng qua là đưa cái thư mời cho hắn. Thiếu chút nữa không còn sức lực mà mất nửa cái mạng! Thật may là, cô gặp được một người đàn ông lạ mà tốt bụng. Nói có thể giúp cô tìm được tổng giám đốc đó, Cô thật là quá may mắn! Ô. . . . . . Chuyện làm sao lại biến thành như này! ? Cô ở trước mặt người đàn ông xa lạ này. Mang tổng giám đốc đó ra mắng cho bõ tức Còn ở buổi liên hoan của tổng giám đốc chạy lên trộm điểm tâm cho hắn ăn. Nhưng, thế nào cô cũng không nghĩ đến. Người đàn ông xa lạ này, lại chính là tổng giám đốc - người mà miệng cô từng mắng té tát!? *** Giác quan thứ sáu nói cho hắn biết, chuyện lớn rồi. Không chờ thêm một giây đồng hồ, Mục Thiên Dương lập tức đứng lên đi về phía chuông khẩn cáp báo hoả hoạn. Hắn vươn tay, đè xuống. Trong khoảng thời gian ngắn, chuông báo vang dội cả tòa cao ốc Babel, thanh âm chói tai phá vỡ sự bình yên vốn có của khu cao ốc này. "Cao ốc Ba bel bị hỏa hoạn rồi ! ?" " Cao ốc Ba bel bị hỏa hoạn rồi! ?" Các nhân viên trong cao ốc Babel, đều từ trong phòng làm việc vọt ra đại sảnh, bay vọt vào cầu thang thoát hiểm. Lúc này, trừ chạy trối chết ra ngoài, còn có chuyện quan trọng hơn? ! Sau một khắc, Mục Thiên Dương lợi dụng hệ thống truyền thanh triệu tập lại tất cả nhân viên. "Không có hỏa hoạn. Tôi yêu cầu mọi người lục tìm mọi gian phòng, phòng họp, bất kỳ chỗ nào có thể chỗ giấu người!" Mục Thiên Dương nói: "Người nào tìm được Doãn Thần Lam trước, tôi sẽ thưởng. . . . . . Một vạn" Một vạn? ! Một vạn? ! Bọn họ không có nghe lầm chớ? Mời các bạn đón đọc Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc của tác giả Khiết Tâm.
Khách Điếm Đại Long Môn - Tinh Dã Anh
Người kế thừa khách điếm Đại Long Môn cũng chính là nhân vật chính của câu chuyện chính là Long Tiểu Hoa, đại tiểu thư nhà họ Long, một cô gái  ham chơi, lười học, thích đọc “dâm” thư. Năm bảy tuổi, nàng vô tình rước về nhà một chàng thiếu niên – người đã khiến cuộc đời nàng thay đổi, đó chính là Long Hiểu Ất, Thập cửu hoàng tử bị tội lưu đày. Biết con gái mình không đủ sức chèo chống sản nghiệp, lại thấy Long Hiểu Ất là đứa trẻ tinh anh tài giỏi hơn người, mẹ của Long Tiểu Hoa đã sắp xếp cho nàng và Hiểu Ất kết hôn vào năm nàng mười một tuổi, ngay trước khi bà qua đời, với hy vọng Long Hiểu Ất sẽ có thể mở mang khách điếm và bảo vệ con gái mình. Tân lang tân nương còn chưa kịp động phòng thì có tin Long phu nhân qua đời, Long Hiểu Ất ngay lập tức giật phắt tấm khăn trùm đầu của tân nương và tuyên bố bỏ vợ, đẩy nàng xuống làm tiểu nhị của khách điếm để nàng tự mình lao động kiếm ăn. Dù vậy Long Tiểu Hoa vẫn giữ bản tính cũ, ham ăn lười làm, không chịu học hỏi, không thèm để tâm việc quản lý khách điếm, lúc nào cũng ôm lấy mấy quyển dâm thư rồi mong chờ chàng bạch mã hoàng tử nào đó tới cứu mình thoát khỏi nanh vuốt của “bà mẹ kế” Long Hiểu Ất. Cuối cùng, đúng như tâm nguyện của nàng, Bạch Phong Ninh – Bạch mã hoàng tử đã thực sự xuất hiện, và “bà mẹ kế” Long Hiểu Ất với thân phận thực của mình cũng phải ra đi. Thế nhưng tới lúc này, nàng lại chợt nhận ra, đối với nàng, điều gì mới là quan trọng nhất. *** Tinh Dã Anh - Người không được ngọt ngào như tên, thường xuyên đi đêm dẫn đến hậu quả trực tiếp là được gấu trúc nhận nhầm là đồng loại, người trong giang hồ thường gọi là “Yêu nghiệt”, pháp hiệu “Anh yêu nghiệt”, từ đó mới ngộ ra sứ mạng của mình là hạ giới làm nhiễu loạn nhân gian, mê hoặc các bạn thích đọc ngôn tình. Một lần lật gia phả phát hiện tổ tiên từng có một vị cử nhân làm quan tam phẩm, thế là thừa kế truyền thống tốt đẹp của cha ông nên cũng đua đòi kiếm tấm bằng thạc sĩ chơi. Tư tưởng méo mó, ngòi bút lệch lạc. Đến giờ phong cách viết của “Anh yêu nghiệt” vẫn méo mó như vậy đồng thời chết không hối cải! Thề quyết khai phá ra một con đường tiểu thuyết ngôn tình đặc chất yêu nghiệt! *** Long Hiểu Ất cười, buông tấm bạt xuống rồi quay người nhìn một binh sĩ đang quỳ bên ngoài, tay cầm tấm kim bài quen thuộc. Hắn vội hỏi binh sĩ đó: - Bà ấy đang ở đâu? - Thưa Huyên vương gia, đang ở bên ngoài lều ạ. - Mau mời bà ấy vào. - Vâng. Trang phục màu xám, khăn che mặt màu xám, Huyên phi ăn mặc theo cách của người phiên thổ được mời vào lều của chủ soái. Ánh mắt bà lướt qua tấm bản đồ thành Tân Bình được treo trong lều. Những ngón tay thon dài của bà lộ ra ngoài trên những sợi lông xám của tấm áo choàng nhưng không hề có ý định vén khăn che mặt. Bà vẫn giữ quy tắc không để người ngoài thấy mặt của hoàng cung phiên quốc. Huyên phi bước đến trước mặt người đàn ông mặc bộ đồ đen hơi cúi người, định quỳ gối trước hắn. Hắn giật lùi lại phía sau vì kinh sợ trước nghi thức này, định quỳ xuống hành lễ thì bị bà ngăn lại: - Vương gia không cần đa lễ. Tiện thiếp có mấy câu muốn nói. Nói xong sẽ đi ngay. - … Mẫu phi… - Xin Vương gia đừng vì tiện thiếp mà khuấy động can qua. Xin hãy thu quân, tiện thiếp xin cúi đầu tạ ơn. Nói xong, bà chuẩn bị quỳ xuống thì hắn giơ tay ngăn lại nói: - Mẫu phi, là con cứu giá chậm trễ, người… - Vương gia nói đùa sao? Tiện thiếp có muốn nhận người con như Vương gia cũng không nhận được. Tiện thiếp vô phúc nên không thể nhận câu gọi mẫu phi của Vương gia. Hắn ngước lên nhìn bà, môi mím chặt, tay nắm chặt. Hắn đã bao lần sang phiên quốc chỉ mong được gặp mẫu phi một lần nhưng đều không thành, hắn đã nghĩ rằng hoàng cung phiên quốc quản lý nghiêm ngặt. Thế nhưng bây giờ bà lại có thể không đem theo một người mà vẫn vào được doanh trại của hắn. Lẽ nào không phải bà không thể mà là bà không hề muốn gặp hắn sao? Bà không hề muốn nhận người con như hắn. Mời các bạn đón đọc Khách Điếm Đại Long Môn của tác giả Tinh Dã Anh.
Hy Du Ký - Tinh Dã Anh
Gặp được Đường Tam Tạng, nhiệm vụ của Tề Thiên Đại Thánh là đưa ngài đến Tây Thiên. Gặp trúng Đường Tam Hảo, nhiệm vụ của Tề Thiên Sanh là đưa nàng lên kiệu hoa. Cùng hướng đến mục tiêu giúp người làm niềm vui, trong khi một con khỉ có thể tạo nên nghiệp lớn, lưu danh muôn thuở, còn hắn, mang tiếng là con người, thế nhưng sao lại xui xẻo đến mức này cơ chứ. Nếu so sánh đẳng cấp của mình với người ta thì phải nói là xa tít mù khơi, nhìn mãi cũng chẳng thấy. Kẻ nào nói nha đầu đó không thể gả đi được? Nàng ta rõ ràng bận bịu ra phết kia kìa? Muội phụ thì cứ quấn dính lấy nàng, tủy phu thì có ý đồ mờ ám với nàng, ngay cả kẻ thù không đội trời chung với hắn - thằng cha đã có vợ bên người cũng không nguôi ý định trêu cợt nàng! Cuốn Tây Du Ký kia viết sao mà hay thế, Quyển Liêm đại tướng quân, Thiên Bồng nguyên soái, cả con ngựa Bạch Long kia nữa, tất cả đều đồng tâm hiệp lực hộ tống Đường Tăng thẳng tiến Tây phương bái kiến Như Lai. Nhưng đến lượt hắn, sao mấy tên khốn chết tiệt này đều muốn cùng ''Tề Thiên đại thánh'' hắn ca bài ca cạnh tranh, đoạt thịt Đường Tăng từ trong tay hắn? *** Tinh Dã Anh - Người không được ngọt ngào như tên, thường xuyên đi đêm dẫn đến hậu quả trực tiếp là được gấu trúc nhận nhầm là đồng loại, người trong giang hồ thường gọi là “Yêu nghiệt”, pháp hiệu “Anh yêu nghiệt”, từ đó mới ngộ ra sứ mạng của mình là hạ giới làm nhiễu loạn nhân gian, mê hoặc các bạn thích đọc ngôn tình. Một lần lật gia phả phát hiện tổ tiên từng có một vị cử nhân làm quan tam phẩm, thế là thừa kế truyền thống tốt đẹp của cha ông nên cũng đua đòi kiếm tấm bằng thạc sĩ chơi. Tư tưởng méo mó, ngòi bút lệch lạc. Đến giờ phong cách viết của “Anh yêu nghiệt” vẫn méo mó như vậy đồng thời chết không hối cải! Thề quyết khai phá ra một con đường tiểu thuyết ngôn tình đặc chất yêu nghiệt! *** Tên tội phạm truy nã đã bị bắt giữ, tiếp theo nên làm gì đây? Đương nhiên là áp giải hắn về kinh thành rồi. Tề Thiên Sanh bị dì Đường tam túm lên cỗ xe ngựa hoàng gia, lòng cứ ấm ức tức tối không thôi. “Đường đậu hũ”. “Sao?” “Rốt cuộc nàng thích ta ở điểm nào vậy?” “Ơ hay? Chuyện này chẳng phải nên để nữ nhân hỏi ư?” “… Ta muốn hỏi đấy, không được sao?” “Rồi rồi rồi.” Từ sau khi con khỉ này bị sét đánh, dường như tính tình của hắn có vẻ bốc đồng hơn thì phải, “Yhif… tại chảng có rất nhiều ưu điểm”. “Ví dụ xem?” “Ví dụ như, ơ…” “… Nàng đang đắn đo cái gì thế hả?” Ngay cả một ưu điểm cũng không kể ra được sao? “Ta có xe có nhà, phụ mẫu đều đã mất, đến cái điểm tốt cơ bản như thế của một nam nhân, nàng cũng không kể ra nổi sao?” “Tỷ phu còn chưa có chết, làm gì chàng cứ rủa mãi thế?” “Mẹ kiếp! Ông ta mà chết được có khi cũng chết luôn rồi ấy chứ.” Nếu không để tránh hắn trở thành một tên ác bá cướp giật, ông già đó cũng leo lên bàn thờ mà ngối sớm rồi. “Vậy thân thể có tính không? Lúc ôm chàng em thấy rất thoải mái…” “Thế thì nàng phải khen dáng vẻ của ta nhiều vào, như vậy ta mới thấy vui được. Mà đợi đã… Cái đáp án đầy tính ham muốn thể xác kiểu này chẳng phải là lời cửa miệng của cánh nam nhân sao?” “Cũng tại chàng cứ muốn hỏi cái câu nữ nhân hay hỏi ấy, nen em chỉ cs thể hco chàng đáp án nam nhân hay nói nhất thôi.” “… Mà này, lúc về nàng nhớ tạt ngang qua hiệu thuốc cạnh cổng thành nhé, vào đó mà tán dóc với ông chủ tiệm một lúc.” “Tán dóc? Chàng bảo em vào đó nói gì với ổng?” “Thì nàng cứ vào đó nói với ông ấy rằng, chẳng biết cái thứ ở đũng quần tiểu gia nhà tôi có phải để trang trí hay không, chứ tôi thấy nó được việc ra phết!” Thị Kiếm và Phụng Tiên ngồi trên cỗ xe ngựa đung đưa xóc long sòng sọc kia mà đần mặt nhìn nhau. Mời các bạn đón đọc Hy Du Ký của tác giả Tinh Dã Anh.
Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! - Khinh Ca Mạn
Văn án: Tiên đồng nói: “Tôn thượng, đồ đệ của người nhìn lén người tắm rửa kìa?” Vị sư phụ nào đó thản nhiên như không: “Đối với sự việc không biết, tò mò một chút bao giờ cũng tốt.” Lại nói: “Tôn thượng, đồ đệ của ngài vẽ một quyển xuân cung, nam tử trên đó là ngài kìa?” Vị sư phụ nào đó cầm lấy nhìn một cái: “Kỹ thuật vẽ tranh của đồ đệ thật tốt, vi sư rất vui mừng.” Lại nói nữa: “Hoa đào của đồ đệ ngài tìm tới cửa.” Vị sư phụ nào đó rút kiếm ra: “Đợi ta đi đánh đóa hoa này tàn phế!” Tiên môn có đệ tử vừa trưởng thành, nữ tử nào đó mặt đỏ tai hồng, mắt mang theo hoa đào: “Sư phụ, ta... Ta muốn phạm thượng.” *** Từ khi bắt đầu có ký ức, Thiên Âm biết mình chỉ là một đứa bé ăn xin. Nàng không cha không mẹ, không biết thân nhân là ai. Nàng cứ làm một kẻ ăn xin phiêu bạt từ thành này sang thành khác, lang thang từ trấn này qua trấn nọ. Đã có lần Thiên Âm tự hỏi, liệu mình sống như vậy để làm gì? Mục tiêu sống của nàng là chi? Thiên Âm hoàn toàn không biết. Nhưng trong thâm tâm này chỉ biết được rằng, nàng đang chờ đợi, đang tìm kiếm một người. Người đó là ai? Thiên Âm hoàn toàn mờ mịt. Chờ đợi một người nhưng lại chẳng biết người đó là ai, nghe quả thật hoang đường. Thế nhưng, Thiên Âm vẫn luôn có cảm giác rằng, chờ đợi người đó chính là sứ mệnh của cả cuộc đời nàng. Trong một lần va chạm một thiên kim tiểu thư của một gia đình quyền thế, Thiên Âm đã đắc tội với vị tiểu thư kia. Thật không may vị tiểu thư này lại là người tu tiên, vì vậy nàng ta càng không buông tha cho Thiên Âm. Thiên Âm bị đuổi bắt đến thừa sống thiếu chết, trong lúc chạy trốn thì không hiểu thế nào mà nàng lại xông vào được tiên sơn Thái A. Thiên Âm bị lạc vào núi Thái A, nơi mà đâu đâu cũng là đệ tử tu tiên chưa nói. Điều đáng nói là người nơi đây nhìn thấy nàng lại một mực nhận định Thiên Âm mang thần thể, chính là thể chất trời sinh, tương lai nhất định sẽ trở thành Tiên tôn thứ hai tại Thái A. Lại nói, Tiên tôn là một danh xưng vô cùng cao quý, dành cho người mang sức mạnh cường đại đạt đến một cảnh giới nhất định. Thái A có một vị Tiên tôn duy nhất, người đã mang Thái A trở nên nổi danh trong giới tiên môn, vị Tiên tôn này tên Trọng Hoa. Mọi người ở Thái A đều nhận định Thiên Âm là người mang thần thể, vì vậy rất mong có thể chỉ bảo nàng để nàng trở thành Tiên tôn thứ hai. Vì vậy mà Thiên Âm trở thành đệ tử của Thái A tiên môn. Sư phụ của nàng, chính là vị Tiên tôn Trọng Hoa kia. Thiên Âm cứ như thế, bắt đầu con đường tu tiên dài đằng đẵng. Thiên Âm chỉ vừa trở thành đệ tử tiên môn, nàng vẫn chỉ là một phàm nhân bình thường. Người đã tu thành tiên thì không cần ăn uống, nhưng Thiên Âm nàng thì vẫn biết đói bụng. Ngày đầu tiên đến Thái A nàng bắt gà tiên nướng ăn, ngày sau thì bắt tiên hạc của tiên nhân khác để lấp đầy bụng, ngày sau nữa thì bắt là rùa tiên để nấu canh. Vì vậy mà Thiên Âm trở thành nỗi sợ hãi đối với tiên thú trên ngọn núi Thái A :v Thiên Âm ngày ngày sống trong điện Cửu Trọng cùng với sư phụ Trọng Hoa. Đây không phải là lần đầu tiên Trọng Hoa nhận đồ đệ, trước Thiên Âm chàng còn có hai nam đệ tử. Thế nhưng đối với Thiên Âm, chàng đối xử vô cùng đặc biệt. Cưng chiều nàng hết mực, luôn bao bọc chở che Thiên Âm, thậm chí một người luôn lạnh nhạt như chàng liền có thể vì nàng gặp nguy hiểm mà lộ ra vẻ mặt khẩn trương. Có lẽ là do hai nam đồ đệ trước của chàng tuy là đệ tử nhưng đối với Trọng Hoa tôn kính quá mức, thậm chí có hơi xa cách. Khác với Thiên Âm, tiểu cô nương nghịch ngợm này vô cùng bám người. Thiên Âm là người đầu tiên nói với Trọng Hoa nàng không muốn rời xa chàng. Và nhờ có sự xuất hiện của Thiên Âm, điện Cửu Trọng vốn luôn tĩnh mịch liền náo nhiệt hẳn lên. Ngày Thiên Âm đến Thái A là khi nàng chỉ là một nữ hài mười một tuổi. Bởi vì thân phận đặc biệt của mình mà Thiên Âm chịu nhiều sự ghen ghét của các đồng môn, không tiếc ra tay bắt nạt nàng. Thiên Âm từ đó dốc lòng tu luyện, một lòng mong sớm ngày thành tài, có sức mạnh để trả thù những người đã đối xử tệ với mình. Thời gian như nước chảy, thoáng chốc đã trôi qua sáu năm kể từ ngày Thiên Âm trở thành đệ tử Trọng Hoa. Giờ đây tiểu cô nương nghịch ngợm năm xưa đã trổ mã thành một nữ tử xinh đẹp thanh thoát động lòng người. Sáu năm nay nàng bởi vì ám ảnh chuyện tu luyện mà không ra khỏi điện Cửu Trọng nửa bước, một lòng dốc sức mong trở nên mạnh mẽ hơn. Trong quãng thời gian này, Thiên Âm cũng nhận ra tình cảm khác thường của mình đối với sư phụ Trọng Hoa. Chỉ cần nhìn thấy Trọng Hoa, Thiên Âm khó lòng có thể dời mắt đi nơi khác. Hay khi tiếp xúc gần với chàng, nàng sẽ không khống chế được bản thân mà đỏ mặt. Hay khi nhìn Trọng Hoa sẽ bất giác liên tưởng đến những cảnh tượng trong xuân cung đồ :v Hóa ra tiểu Thiên Âm đã sa vào lưới tình với sư phụ Trọng Hoa mất rồi. Trọng Hoa vốn là Tiên tôn cao cao tại thượng, sống đã ngàn vạn năm, vô dục vô cầu, vốn luôn lạnh nhạt. Mọi người ai ai cũng đều kính trọng chàng, cũng chỉ có một mình tiểu đồ đệ Thiên Âm dám đến gần chàng. Chỉ có nàng dám to gan trêu chọc chàng: "Sư phụ lớn lên thật đẹp mắt." Chỉ có nàng dám lấy mẫu khuôn mặt chàng để vẽ đông cung đồ. Tình cảm vượt quá mức tình sư đồ của Thiên Âm vốn Trọng Hoa chẳng hề hay biết, đến khi thứ tình cảm đó quá mức mãnh liệt đến nỗi chẳng thể che giấu được nữa, Trọng Hoa mới nhận ra sự bất thường. Trọng Hoa luôn cưng chiều, tận tâm dạy bảo cho Thiên Âm, nhưng dù vậy chàng đối với nàng chỉ đơn thuần là tình sư đồ mà thôi. Vì vậy mà khi biết được Thiên Âm có tình ý với mình, việc mà Trọng Hoa làm đầu tiên chính là để cho Thiên Âm chết tâm. Thậm chí chàng không ngại thành hôn cùng một nữ tử khác, chỉ để nàng dừng lại đoạn tình cảm sai lầm này. Việc sư và đồ yêu nhau chính là trái đạo lý luân thường, không khác gì loạn luân, nếu phạm phải sẽ nhận phải trừng phạt tan thành tro bụi. Tất cả mọi người đều chẳng thể chấp nhận được tình cảm sư đồ - thứ tình cảm được xem là bất chính này. Vậy Thiên Âm sẽ phải làm gì với tình yêu đơn phương của bản thân dành cho Trọng Hoa đây? Khi mà nhiều biến cố đang dần dần ập đến, hé lộ nhiều huyền cơ về thân thế của nàng. Hãy cùng tớ theo dõi câu chuyện để tìm ra câu trả lời nhé! "Sư phụ quá mê người, đồ đệ phạm thượng!" là một câu chuyện ngược sủng đan xen, đưa bạn đọc đến các cung bậc cảm xúc khác nhau. Truyện có thể xem là khá nhẹ nhàng vì chứa nhiều tình tiết hài hước, các phân đoạn ngược tâm cũng không quá nặng nề. Nếu bạn đang cần một câu chuyện giải trí cuối tuần thì đây là một lựa chọn thích hợp đó! *** Ta tên là Cung Nguyệt. Trước khi chưa từng gặp gỡ Mặc Tử Tụ, ta chỉ là một đứa bé ăn xin Nhân giới. Một ngày kia, mùa xuân tháng ba, cầu nhỏ nước chảy hoa rụng ửng hồng. Yên Vũ Giang Nam*, hắn đứng ở trên cầu ngắm phong cảnh, ta cũng đang trong góc tường nhìn hắn. Yên Vũ Giang Nam*: Mưa bụi Giang Nam. Khi đó ta mười một tuổi. Lúc hắn xoay người, ta bị sắc đẹp của hắn hung hăng ghim vào mắt khiến ta chói mắt. Tóc trắng như tuyết, hồng y như máu. Người quay lại này kinh ngạc, từ đó đâm vào trong lòng ta. Ta không biết hắn là đi đến trước mặt của ta như thế nào, đôi mắt đen như mực của hắn nhìn ta chằm chằm, thân thể tường đồng vách sắt được tôi luyện nhờ làm khất cái từ nhỏ của ta đỏ lên. Hắn nhìn chằm chằm ta hồi lâu, nói: "Dáng dấp thật giống như nàng khi còn bé." Sau đó, dẫn ta trở về Ma giới. Ta biết được, thì ra là, hắn chính là Ma nhân có diện mạo xấu xí tàn bạo nhẫn tâm được truyền lại từ trong miệng mọi người. Còn là một Ma tôn. Hắn nhận ta làm đệ tử, cũng không cho ta kêu hắn là sư phụ, buộc ta kêu hắn là “Mặc ca ca”. Tuy sư phụ anh tuấn xinh đẹp, nhưng vẫn không thay đổi được sự thật hắn là lão ma tôn ngàn năm, ta che giấu lương tâm từng tiếng ngọt ngào kêu hắn là ca ca, nghĩ làm sao cũng cảm thấy ta thua thiệt. Sau liền bắt đầu kêu hắn là “Sư phụ Mặc ca ca" . Hắn lấy tính tình ta bướng bỉnh không còn cách nào, liền ngầm cho phép. Sư phụ đối với ta cực tốt. Tốt đến mức có thể vì ta lấy xuống ngôi sao trong thiên hạ, cũng không cho ta rời khỏi tầm mắt hắn chút nào. Mà ta vẫn cảm thấy dù sao mình cũng là một đứa bé có chiều sâu tư tưởng, không thể để cho sư phụ sống mấy ngàn năm làm phai mờ bản tính của ta. Dù sao cũng muốn tự do bay nhảy khắp nơi, vui đùa một chút, mới xem như là một một tuổi thơ tốt đẹp. Ma giới đối với một phàm nhân như ta mà nói, thật là tồn tại nguy cơ khắp nơi. Một lần kia ta thừa dịp hắn bế quan chạy ra khỏi điện Cửu U, đần độn u mê đi tới rừng ma thú, suýt nữa trở thành bữa ăn của Quỷ Xa Đại Điểu thì hắn giống như là một cơn mưa gấp rút chạy tới cứu ta. Lại giết sạch người phụ trách hầu hạ của ta. Từ đó trở đi, ta liền an phận rồi. Ta nghĩ, ta thật ra thì không có ưu điểm gì, nhưng ta là tên ăn xin thức thời biết đâu là giới hạn của mọi người. Vì vậy, ta liền nghiêm túc chăm chỉ cẩn trọng làm đồ đệ nghe lời của hắn. Hắn cứ liên tục mang ta chạy đến Lục giới không có mục đích, tựa như đang tìm người nào. Lần chạy này, liền chạy sáu năm. Hắn không biết mệt mỏi, dung nhan như cũ. Mà ta, cũng đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Sư phụ mãi cứ nhìn ta ngẩn người, ôm ta vào trong lòng, trình độ thân thiết vượt qua giới hạn của sư đồ. Hắn nói: "Đợi kiếp sau ngươi đầu thai, ta dẫn ngươi trở về Ma giới được không?" Ta không hiểu hắn vì sao tình nguyện tìm ta kiếp sau, cũng không muốn dạy ta tu hành. Thế nhưng hắn lại chỉ nói một câu: làm người phàm cho tốt. Hắn vừa nói người phàm tốt, như vậy làm người phàm cho tốt thôi. Một năm kia, Liễu Nhứ* như bông. Một ngày kia, cảnh xuân vô cùng tôt lành. Liễu Nhứ*: hạt của cây liễu có tơ, có thể bay theo gió. Lưu Quang nhất thống Tiên giới, được Tiên giới tôn làm Thiên đế. Hắn dẫn ta đến điện Thái A. Hỏi hắn nguyên nhân. Nói, nếu nàng vẫn còn, thấy được hôm nay Lưu Quang phong quang* như vậy, nhất định phải chen vào một chân. Phong quang*: nở mày nở mặt Ta hiểu biết rõ, ta chỉ là cái bóng của “nàng”. Đến nay, ta không biết “nàng”tên gọi là gì. Lại biết, dung mạo của nàng và ta hết sức giống nhau! Ở Tiên giới tất cả mọi người đối với người xuất hiện bên cạnh hắn cảm thấy khiếp sợ lại tức giận, ta thấy được một thiếu nữ, từng bước từng bước từ dưới bậc đi tới. Mặc dù sư phụ luôn nói ta đẹp, nhưng thiếu nữ này, lại khiến cho ta tự ti mặc cảm. Nàng ở trong đám người đứng nghiêm cực kỳ lâu, đám người xuyên qua thân thể của nàng, vẻ mặt của nàng sóng nước chẳng xao. Ta không biết nàng đang nhìn cái gì, thật lâu sao, nàng đi rồi. Ở trong gió, ta hình như nghe thấy nàng sâu kín than nhẹ một tiếng. Đang muốn đuổi theo, cổ tay bị người nắm lại. Sư phụ hỏi ta: "Mới vừa rồi nhìn cái gì?" "Ta thấy được một. . . . . ." Mời các bạn đón đọc Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! của tác giả Khinh Ca Mạn.