Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hoạ Mỹ Nhân

Bạn đang đọc truyện Hoạ Mỹ Nhân của tác giả Lam Ngân Thảo. Không ngờ được bản thân hoàn toàn trắng tay, mất đi hết thảy, lại còn gặp tai nạn giao thông... Trong một ngày cô mất hết tất cả, lại vô tình xuyên qua thời không từ một vụ tai nạn xe, đáng hận hơn là nguyên chủ mà cô xuyên vào tính tình nhu nhược, sắp bị ép gả cho một Vương Gia cũng không khá hơn được bao nhiêu... Trích đoạn: "Thưa quý khách, thẻ thanh toán của quý khách số dư không đủ ạ". Nhân viên cửa hàng trang sức trong đồng phục thanh lịch nói với Hoạ Y đang đứng trước quầy thanh toán. Hoạ Y có chút bối rối, rồi lấy ra từ trong ví một thẻ ngân hàng khác, cô nhân viên lịch sự nhận lấy thẻ mới. "Thưa quý khách, thẻ này cũng không đủ ạ". *** " Thưa quý khách, thẻ thanh toán của quý khách số dư không đủ ạ ". Nhân viên cửa hàng trang sức trong đồng phục thanh lịch nói với Hoạ Y đang đứng trước quầy thanh toán. Hoạ Y có chút bối rối, rồi lấy ra từ trong ví một thẻ ngân hàng khác, cô nhân viên lịch sự nhận lấy thẻ mới. "Thưa quý khách, thẻ này cũng không đủ ạ". Hoạ Y nhìn nhân viên cửa hàng bằng ánh mắt khó hiểu, cô nhớ rằng các thẻ ngân hàng của cô vẫn còn tiền, không lý nào lại biến mất một cách vô lý như vậy. * Reng....reng...* Tiếng chuông điện thoại vang lên trong ví, Hoạ Y rời khỏi quầy thanh toán quay mặt ra hướng khác cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị số di động của cô bạn thân Tiểu Tiểu. "Alo, Tiểu Tiểu là mình đây". "Hoạ Y, cậu đang ở đâu vậy hả?". Đầu dây bên kia giọng nói hấp tấp có chút hoảng loạn. "Mình đang ở cửa hàng trang sức, sao thế?" Cô có chút khó hiểu trước ngữ giọng nghiêm trọng của Tiểu Tiểu. "Giờ này mà cậu còn tâm trạng đi mua sắm sao? Cố Thanh Xuyên tên khốn kiếp đó hắn lấy danh nghĩa của cậu vay nợ ngân hàng, mang công ty ra thế chấp. Bây giờ đến hạn rồi nhân viên ngân hàng đang ở công ty đòi giải quyết kìa". Gương mặt thanh tú trở nên xám xịt, bàng hoàng với những gì tai vừa nghe thấy. "Tiểu Tiểu, bây giờ mình sẽ về công ty ngay". "Thành thật xin lỗi, tôi không lấy những món đồ này nữa, tôi có việc gấp, rất xin lỗi". Hoạ Y lập tức rời khỏi cửa hàng trang sức, ra đến bãi đỗ xe tiếng chuông điện thoại lại réo lên dồn dập. *Reng...reng...*, là cuộc gọi đến của mẹ Hoạ Y. "Mẹ, bây giờ con đang rất bận con sẽ gọi lại cho mẹ sau". "Hoạ Y à, ngân hàng báo đến toàn bộ số tiền trong tài khoản tiết kiệm của con cho mẹ đều biến mất". Hoạ Y còn chưa kịp dập máy thì tin dữ thứ hai kéo đến, tai của cô như ù đi trong phút chốc, cơ mặt run lên bất giác nhợt nhạt. "Cố Thanh Xuyên". Hắn ta là chồng sắp cưới của Hoạ Y, họ yêu nhau năm năm trong sự phản đối của mọi người xung quanh, nhưng cô chưa một lần nào từ bỏ tình yêu dành cho hắn, chỉ bằng những lời hứa ngọt ngào mà Cố Thanh Xuyên vẽ vời đã khiến cô tin như điếu đổ, mặc những lời góp ý khuyên nhủ của mẹ cô, mặc cho bạn bè thân thiết cũng ngày xa lánh cô. Những tưởng có thể ở cùng nhau bồi đắp cả đời, nào ngờ tên khốn đó lừa gạt cô ôm tiền bỏ trốn. Trong một ngày mất đi toàn bộ tài sản lẫn công ty mà cô hao tâm tổn sức gầy dựng, Hoạ Y như rơi vào vực sâu thăm thẳm. Cô lái chiếc ô tô màu bạc lao đi trên đường, trong tâm trí hỗn loạn cực độ. "Cố Thanh Xuyên, không phải như vậy đâu, đúng không? Chắc chắn anh ấy có nỗi khổ. không phải là như vậy..." Trên xe, Hoạ Y không ngừng gọi vào số điện thoại của hắn, nhưng mặc nhiên không gọi được, số máy luôn trong tình trạng bị khoá. Hoạ Y tâm trạng mù mịt, nước mắt của sự thất vọng rơi lã chã trên gương mặt xinh đẹp, đôi mắt cũng nhoè đi, đến giờ phút này cô còn tự hỏi bản thân bằng những câu ngớ ngẩn để tự lừa gạt chính mình, bây giờ thì không cần ai phải giải thích cô cũng tự có được câu trả lời rồi. Ngã tư đông đúc dòng xe lao nhanh qua nhau, Hoạ Y lúc này quên nhìn cả đèn tín hiệu đã chuyển sang đỏ, cô điều khiển xe phóng vượt qua vạch trắng kẻ đường, từ bên trái một chiếc ô tô chạy lao đến đâm thẳng vào ghế lái, Hoạ Y phát hiện ra thì đã không còn kịp để tránh đi nữa rồi. *Két......rầm...* Tiếng phanh gấp kéo rít, giữa ngã tư đông đúc hai chiếc xe va chạm vào nhau tạo nên tiếng động lớn như bom nổ, hai đầu xe đều vỡ tan nát, trên mặt đường máu chảy đỏ thẫm không ngừng lan ra. Hoạ Y trong tư thế trút ngược thân, cánh tay thò ra khỏi cửa tại vị trí vô lăng, bàn tay toàn là máu, cô gượng nhìn xung quanh người tập trung đông nghẹt, khói bóc lên nghi ngút ở những nơi bị va đập hỏng hóc văng đến đang nằm la liệt gần đó, đầu Hoạ Y đau dữ dội, khắp người không thể động đậy được. Tầm nhìn bắt đầu như có một lớp sương trắng đục làm nhòe mọi thứ, rồi dần dần chuyển sang đen tối mất đi ý thức. Trong không gian đen tối không nhìn thấy được gì đó Hoạ Y nghe có một giọng nữ lảnh lót, dịu dàng đang gọi tên mình. "Hoạ Y. Hoạ Y Ta và cô thật có duyên. Thay vì hai người chúng ta đều chết đi thì ông trời lại ban cho cô thêm một cơ hội. Nếu cô đã đến đây rồi thì mong rằng cô có thể giúp ta một tâm nguyện không?" Hoạ Y cứ đi mãi lần mò theo tiếng nói kia trong mịt tối, dần dần trước mắt hiện ra rõ hơn một cô gái có dung mạo rất giống với cô. Nhưng lạ thay cô gái kia ăn mặc như thời cổ đại, có phần giản dị không xa hoa lộng lẫy như các bộ phim cổ trang thường thấy. Hoạ Y mang theo sự nghi hoặc bước đến: "Cô là ai?" Cô gái kia không trả lời câu hỏi của Hoạ Y, chỉ nở nụ cười nhu mì rồi nói: "Từ nay trở đi cô giúp ta có một cuộc đời mới, hãy thay ta trả mối thù đã nhẫn nhịn rất nhiều năm. Làm ơn thay ta sống một cuộc đời hạnh phúc, làm ơn thay ta viết nên ước nguyện mà ta chưa dám làm". Cô gái kia hai hàng nước mắt cứ rơi không ngừng, gương mặt đẹp đẽ lùi xa Hoạ Y dần dần chìm vào khoảng không vô định, sau khi cô gái đó biến mất một thứ mùi hương ngọt ngào len lỏi bao quanh cơ thể của Hoạ Y, trước mặt có rất nhiều cánh hoa đỏ bay theo gió ùa đến, vây quanh thân cô như thể được hoá phép thần thông. Bỗng luồng sáng rất thuần khiết, không sáng chói, cũng không nóng bức ôm trọn cơ thể của Hoạ Y, cảm giác đau đớn do tai nạn vừa xảy ra biến mất, thay vào đó lại vô cùng dễ chịu, thoải mái. Tinh thần thả lỏng, hai tay dang rộng hít thở thật sâu, mi mắt từ từ khép lại chìm vào giấc ngủ. "Đại tiểu thư, làm ơn thức dậy đi, đồ phế vật". Một bàn tay tốc mạnh chăn đang đắp của người trên giường, nắm mạnh vai rung lắc thô bạo. Hoạ Y bị tiếng gọi ồn ào làm cho tỉnh giấc, mở mắt ra là trần nhà cổ kín, cô bàng hoàng nhìn về phía tiếng người vừa nói. Một người phụ nữ trung niên ăn mặc thời cổ, trông cũng rất giản dị, nhưng có điều y phục của bà ta nhìn sạch sẽ và đẹp hơn y phục của cô gái vừa thấy trong giấc mơ. Bà ta không ngừng sỉ nhục cô, ném bát cơm và vài dĩa thức ăn lên bàn rồi lẩm bẩm. "Thân phận gì chứ, chỉ là một tiện nhân bị ghẻ lạnh. Sao không chết quách cho xong làm phiền bà đây tới đưa cơm. Sắp cút khỏi đây rồi vẫn còn báo." Xong rồi quay sang Hoạ Y hất cao cằm: "Ăn nhanh đi rồi thay đồ, kiệu hoa sắp đến rồi". Bà ta không kiêng nể đi ra đóng rầm cửa lại, khiến Hoạ Y còn chưa hoàng hồn có chút bối rối, bất ngờ. Hoạ Y đứng lên rời khỏi chiếc giường đơn sơ nhìn quanh căn phòng cô đang đứng. Mọi thứ xung quanh vô cùng u tối, căn phòng ẩm thấp thiếu sáng, bày trí cực kỳ đơn giản, mà hầu như cũng chẳng có gì để bày trí, vỏn vẹn một bàn gỗ tròn giữa phòng, vài chiếc ghế, cạnh giường là một cây đèn và chậu nước rửa mặt của thời cổ xưa. Dưới chân giường bàn dài gỗ có chiếc gương đặt bên trên đã cũ kỹ, ố vàng. Hoạ Y khó hiểu đi đến bên chiếc gương đã nứt nhìn thấy bản thân đang mặc y phục giống hệt cô gái vừa mơ, đầu có chút choáng tựa như đã ngủ một giấc ngủ rất dài. "Đây là nơi nào? Sao mình lại ăn mặc thành thế này?" Cánh cửa mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu trực diện vào làm Hoạ Y chói mắt, một tiểu nha đầu chừng mười hai, mười ba tuổi đi vào. "Tiểu thư, người tỉnh rồi sao? Phương ma ma không làm khó người chứ?" Hoạ Y nhìn chằm chằm nha đầu ấy. * Tiểu thư? Bản thân vô tình xuyên không rồi sao?* Hoá ra cô là tiểu thư sao, nhưng y phục cô đang mặc so với y phục của Phương ma ma gì đó còn xấu xí hơn nhiều phần. Đột nhiên đầu Hoạ Y đau dữ dội, điếng lên từng hồi khiến cô phải ôm đầu nhăn nhó. * Âng..* Hàng loạt những hình ảnh về thể xác này hiện ra tường tận. *Hoá ra chủ nhân của thân xác này là đại tiểu thư nhà họ Chu, cha là tướng quân vang danh khắp Nguyệt Quốc tên Chu Lương, mẹ là Cao Quân Hoa đã qua đời nhiều năm trước, lúc còn sống hiền từ phúc hậu, nhưng cha cô cưới bà là vì gia đình ép buộc do gia thế của Cao Quân Hoa bấy giờ có thể giúp ích được cho Chu Gia trên triều đình. Sau khi Cao Quân Hoa mắc bạo bệnh qua đời, Cao Gia gặp biến cố vị thế yếu đi, Chu tướng quân vốn luôn căm thù mối hôn sự giữa ông và mẹ Chu Hoạ Y, khiến cho người ông ta yêu nhất là Ninh Nhược Lan nghĩ quẩn gieo mình xuống sông sâu tự tử, từ đó Chu Hoạ Y luôn là cái gai trong mắt Chu Lương, ông ta rước Ninh Tố Nguyệt là muội muội ruột của Ninh Nhược Lan về sủng ái, hai người họ sớm đã gian díu từ rất lâu, nhưng do Cao Gia đang thịnh thế, nên không dám làm mất lòng, sau cho bà ta lên làm chủ mẫu nắm giữ quyền hành trong Chu Gia. Chu Hoạ Y là con vợ cả, bị bà ta và con gái của mình là Chu Tố Cầm ngược đãi, hãm hại. Một đại tiểu thư lại bị đối xử đến không bằng kẻ hầu, ngay cả nô tỳ, ma ma nhỏ nhoi trong phủ cũng có thể mặc sức mắng chửi, chà đạp. " Chu Hoạ Y, ta và cô cùng tên, cùng lúc khổ sở, nhưng đổi lại ông trời lại ưu ái cho ta. Nay ta đã nương nhờ thân xác này, ta hứa với cô sẽ giúp cô hoàn thành tâm nguyện ". Hoạ Y thầm nghĩ. Bên cạnh nha đầu A Tô không ngừng lay gọi, đỡ lấy cô lo lắng: " Tiểu thư, người có sao không?" "Ta không sao." A Tô đứng cạnh thút thít, nước mắt cứ vậy mà rơi xuống như đứa trẻ lên năm: " Tiểu thư, em tội nghiệp cho người...hic...hic. Ở trong Chu Phủ này không ai chịu yêu thương người, bị đánh mắng vô cớ, bị bỏ đói nhiều ngày. Lại sắp phải gả đi cho một kẻ không bình thường". "Gả đi?" Hoạ Y nghe được mình sắp bị gả đi liền kích động hỏi A Tô, đôi mắt mở to nhìn cô gái nhỏ. A Tô gật gật đầu, rồi nhìn Hoạ Y khó hiểu. "Tiểu thư, người làm sao vậy? Người bị bệnh rồi sao? Đến chuyện sắp phải gả đi cũng không nhớ." A Tô đưa tay sờ trán Hoạ Y kiểm tra thân nhiệt. "Em nói ta sắp gả đi, là gả cho ai?" Nha đầu tỏ vẻ không vui xót xa cho Chu Hoạ Y, vừa nói lại vừa mếu. "Em nghe được tên Tam Vương Gia đó đầu óc có vấn đề, năm nay đã hai mươi nhưng trí tuệ chỉ bằng trẻ lên năm, vì vậy hoàng thượng không hề sủng ái hắn. Chưa thành thân đã cho ngài ấy khai phủ, phủ đệ lại cách hoàng cung rất xa, cứ như là bị đuổi khéo vậy. Hoàng thượng nghe theo lời của Thái Tử hạ chỉ ban hôn cho vị Vương Gia khờ đó với tiểu thư, để có người trông trẻ thay ông ấy". Hoạ Y lấy tay che miệng của A Tô, tránh để nha đầu nói càng. "Em không được nói những lời này cho bất kỳ ai, để hoàng thượng biết được chúng ta sẽ rơi đầu đó". A Tô bị những lời của Hoạ Y doạ sợ, lập tức nín lặng nước mắt vẫn còn rươm rướm trên mí. Hoạ Y trầm mặc một lúc, thầm nghĩ kiếp trước bị phản bội còn mất cả công ty, đi đường lại bị tai nạn xe dẫn tới mất mạng. Sau khi xuyên không lại xui xẻo bị gả cho một vương gia thất sủng, đầu óc không được bình thường, là phúc hay là hoạ còn chưa biết được. "Phúc là do con người tạo, Hoạ cũng là chính con người gây ra, là phúc hay là hoạ cũng không phải tự nhiên mà đến". Hoạ Y chợt vỗ tay lên mặt bàn rầm một tiếng rồi lẩm bẩm một mình, A Tô khó hiểu hỏi cô: "Tiểu thư, người nói gì vậy ạ, em nghe không hiểu". "Không có gì, chỉ là sau khi đi qua sinh tử ngộ ra được đạo lý làm người thôi". A Tô ở độ tuổi còn nhỏ, những lời này của Hoạ Y thật sự đã làm khó nha đầu. Hoạ Y nhìn gương mặt nhỏ nhắn cười dịu dàng với A Tô. Phương ma ma cùng hai tỳ nữ theo sau cầm một khay gỗ, bên trên là hỷ phục đi vào, sắc mặt khó coi chán ghét, đặt như ném trên bàn. "Không ăn thì cũng nhanh chóng thay y phục đi, đừng có làm lỡ giờ lành của Tam Vương Gia ". Hoạ Y trông thấy bà ta ký ức ngược đãi chủ thể liền hiện ra một loạt thời gian bị bà ta đánh mắng, sai bảo như người hầu trong phủ tướng quân, lòng hậm hực báo thù cho Chu Hoạ Y đã chết. Hoạ Y đứng lên nhìn bà ta bằng ánh mắt sắt như thanh kiếm, mang theo sát khí trấn áp hiên ngang của bà ta, Phương ma ma chưa bao giờ nhìn thấy thái độ đường đường này của Chu Hoạ Y, nhất thời bị hoảng lên mà hạ giọng. "Ta theo lời căn dặn của nhị tiểu thư mang cho cô ít thức ăn còn có thể ăn được, y phục cũng chuẩn bị xong xuôi. Đại tiểu thư của các người còn không mau chải chuốt, trang điểm". Nói xong thì liền đặt bàn toạ to béo xuống ghế ngồi, Hoạ Y quát lớn một tiếng khiến bà ta ba phần hồn giật bắn người ngồi dậy. "Đứng lên". "Yo, hôm nay đại tiểu thư lại tỏ thái độ gì đây?" "Phương ma ma, bà còn biết gọi là đại tiểu thư sao, ta cứ tưởng chủ nhân của bà không biết dạy bảo nô tỳ, để những người thấp hèn như bà không phân rõ tôn ti chủ tớ". Hoạ Y đạo mạo ngồi xuống ghế, tại vị trí mà bà ta vừa bị làm kinh hãi đứng dậy, dõng dạc giáo huấn. "Yo, hôm nay cô còn đòi phân chủ tớ, ta là người của nhị tiểu thư, ý của cô là nhị tiểu thư không biết dạy dỗ ta à?" *Bốp* "Hỗn xược". Hoạ Y thẳng tay tát một cái như trời giáng lên khuôn mặt to bè nám nắng của Phương ma ma. Bà ta đau điếng tay bưng mặt, trên má in rõ năm ngón tay.. Mời các bạn mượn đọc sách Hoạ Mỹ Nhân của tác giả Lam Ngân Thảo.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ly Hôn - Thần Vụ Quang
Những chuyện đã cũ coi như hãy để nó qua đi, giống như một mảng ký ức đẹp, không cần khiến bản thân khó xử, chúng ta về sau nếu như có duyên sẽ còn gặp lại. Lâm An Nhàn cô là một người yếu đuối chỉ biết chịu đựng, cô vẫn sống cuộc sống bình dị của chính mình cho đến khi gặp lại Qúy Văn Nghiêu, người mà sáu năm qua cô không muốn nhớ đến. Đối mặt với Quý Văn Nghêu công thành danh toại, nắm trong tay nhiều quyền thế, cuộc sống của Lâm An Nhàn không còn có thể “an nhàn” được nữa mà bắt đầu trở nên hỗn loạn. *** Lâm An Nhàn là một cô gái hiền lành và khá nhu nhược, từ nhỏ đến lớn mọi chuyện cô đều nghe lời cha mẹ sắp đặt: từ học tập, hẹn hò cho đến kết hôn. Mà cha mẹ Lâm cũng chẳng phải cha mẹ tốt gì, chọn con rể hoàn toàn dựa vào nhà cửa, tiền tài của đối phương. Chính vì vậy chọn tới chọn lui mới quyết định gả cho nam phụ Phó Minh Hạo mà bỏ qua nam chính Qúy Văn Nghêu.  Một phần vì bản tính, một phần vì muốn yên ổn sống qua ngày nên sau khi gả về Phó gia, Lâm An Nhàn vẫn tiếp tục nhẫn nhịn gia đình chồng “cực phẩm” này. Nhưng cuộc sống ẩn nhẫn và yên ổn của cô đã bị khuấy đảo bởi một người đàn ông, phải đó chính là Qúy Văn Nghêu. Lâm An Nhàn không nhớ nhưng Qúy Văn Nghêu lại chưa từng quên, người con gái đã ở trong tim anh suốt 6 năm qua. Thời niên thiếu vì bị Lâm An Nhàn hay chính xác hơn là Lâm gia từ chối vì gia cảnh nghèo, Qúy Văn Nghêu đã quyết tâm phấn đấu từ một thanh niên không có gì trở thành một người đàn ông vàng mà nhiều cô gái mong ước. Tình cờ gặp lại Lâm An Nhàn, Qúy Văn Nghêu lúc đầu chỉ muốn trả thù người con gái đã bỏ mình năm xưa, nhưng dần dân anh đã nhận ra rằng, thì ra từ đó đến giờ, tình cảm anh dành cho cô vẫn chưa hề thay đổi.  Chính vì vậy Qúy Văn Nghêu đã quyết tâm lên kế hoạch đem người con gái mình yêu trở về trong vòng tay mình. Thế là gian tình giữa hai người này bắt đầu rồi đấy :v Phải nói anh Qúy này mặt không những dày mà tính còn lầy không chịu nổi. Không chỉ cưỡng ép con gái nhà lành mà còn uy hiếp con nhà người ta nữa chứ. Qúy Văn Nghêu một bên thì ra sức vừa ép vừa dụ dỗ, một bên vẫn không quên tính kế gia đình chồng cũng như người chồng hiện tại của Lâm An Nhàn. Cuối cùng, sau một sự việc ngoài ý muốn, anh Qúy yêu “vợ” như mạng đã nổi danh thanh niên đốt tiền nhanh nhất trong các quý ông ngôn tình cũng đã chinh phục được người đẹp - Ý mình ở đây là đốt tiền theo nghĩa đen đấy :v  Cuối truyện có xuất hiện một hiểu lầm nho nhỏ, nhưng nhờ vậy chúng ta mới biết được thêm một tính xấu của nam chính nhà Thần Vụ Quang: ''giận cá chém thớt''! Chẳng là anh lỡ dại chọc chị nhà nổi giận, không thể đánh, không thể mắng, thế là anh quyết định trút tất cả lên những người mà anh cho là gián tiếp làm cô giận anh :v Chồng cũ cặn bã bị anh chỉnh “cúc hoa” te tua, nam phụ khác cũng bị anh chỉnh về kinh tế, em gái, cha mẹ thì được một phen hốt hoảng đến nổi phải tức tốc đi qua nhà Lâm An Nhàn “để đem vợ về cho con trai”.  Truyện này có phần nào giống với ''Hơn Cả Hôn Nhân'' về một số tình tiết như nữ chính đã có gia đình, nam chính xuất hiện và phá tan gia đình đó, gia đình chồng là cực phẩm hay những ức chế từ các nhân vật phụ gây ra cho nữ chính. Nhưng mình cảm thấy bộ này không hay như ''Hơn Cả Hôn Nhân'' và mình đặc biệt không thích tính cách nữ chính trong truyện này. Lúc đầu thì nhu nhược, về sau nữa thì không rõ ràng, cứ dây dưa giữa hai bên làm mình rất khó chịu - cực kỳ khó chịu. Về cuối tác giả cũng cho mọi người nhận ra là nữ chính thật ra biết tất cả, chẳng qua muốn nhẫn nhịn để đáp trả từ từ… nhưng nói chung là vẫn không đủ thỏa mãn bù đắp cho những ức chế lúc trước gây ra cho độc giả :v.  Nam chính của Thần Vụ Quang thì khỏi bàn :v cứ gọi là sủng nữ chính vô hạn, sắc bỉ vô đối :v, để có được nữ chính thì bất chấp luôn.  “Không ai có thể ngăn cản mình và An Nhàn bên nhau, kể cả An Nhàn cũng không được” Anh nam chính này là áp dụng triệt để tuyệt chiêu “Ăn vạ” - “một khóc, hai nháo, ba thắt cổ” đấy.  Có thể nói mình khá thích cách viết truyện sắc của Thần Vụ Quang, nhưng bộ này mình thật sự không đánh giá cao lắm. Xây dựng nam nữ chính trong truyện thì không có đột phá mấy, nhưng được cái tra nam thật làm mình bỡ ngỡ, vì lúc đầu đọc quả thật tác giả đã thành công làm mình “trách lầm” nữ chính:v Về sau vỡ lẽ mới biết tra nam lần này quá là khéo ngụy trang. Ngoài ra còn phải nói đến phần edit lúc đầu lại không mượt, làm tụt cảm xúc người đọc như mình rất nhiều. Hiện CQH đang beta lại, đọc hay hơn nhiều lắm. Nếu bạn là sắc nữ, hay muốn kiếm truyện thuộc gu giống "Hơn Cả Hôn Nhân" thể có thể đọc tạm bộ này xem sao. ________ " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Hôn_Quân Bìa: #Họa Gian Phi Mời các bạn đón đọc Ly Hôn của tác giả Thần Vụ Quang.
Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Nguyệt Hạ Khuynh Ca
Nàng là huyết mạch duy nhất Thần Sáng Thế lưu lại, bị tộc nhân phản bội, linh mạch bị đoạt, moi tim mà chết, ngã xuống Vị Diện cấp bậc thấp nhất. Luân hồi chuyển thế, tái thế sống lại, mai kia trí nhớ sống lại, linh mạch thức tỉnh, một tay y thuật cứu sống người chết, hồi sinh bạch cốt, thần thú ngũ hệ gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, thiếu của nàng, đều phải trả lại tất cả cho nàng. Vị hôn phu vong ân bội nghĩa, đá rớt. Đại sư tỷ lòng dạ độc ác, phế bỏ. Trưởng lão học viện âm hiểm ngoan độc, tiêu diệt. Triệu Hoán Thú của ngươi hung tàn, bá đạo, chưng cách thủy. Nhặt được một mỹ nam núi băng. . . . .Ách, cái này phải xử lý như thế nào?    Mắt phượng của mỹ nam nheo lại: "Không bằng đóng gói đem đi, dù sao nàng cũng đã mua mạng của ta rồi."    "Hả? Ta dùng cái gì mà có thể mua được cái mạng cực kỳ tốt của ngươi?"    "Lòng của nàng."    "Nói vớ vẩn! Ta giao tâm của ta cho ngươi khi nào, làm sao ta lại không biết?" Bạch Vũ trừng mắt.    Mỹ nam bình tĩnh ôm lấy nàng: "Kiếp trước." *** Sau khi ba người cất bước, Ám Hồ đi ra từ sau sảnh đường, nhìn Ám Lân: "Ngươi có nắm chắc không cần Thánh Quân ra mặt cũng có thể giải quyết chuyện lời đồn?" Nói là lời đồn, nhưng trong lòng bọn họ đều rõ ràng thật ra là sự thật. Chính vì là sự thật, mới không dễ giải quyết. "Thánh Quân không thể ra mặt, ngươi cũng không thể thay Thánh Quân ra mặt. Cho dù ai trong các ngươi ra ngoài cũng có thể bị nhìn thấu, chỉ có thể dùng biện pháp khác." Ám Lân u lãnh nheo mắt lại, khóe miệng gợi lên một chút thâm ý: "Thật ra chuyện lời đồn nhảm gì gì đó, chỉ cần ba vị Vương không tin, vẫn giải quyết rất đơn giản." Ám Hồ nháy mắt mấy cái: "Ngươi nghĩ phải làm sao bây giờ?" "Nếu lời đồn đã bay đầy trời, dứt khoát truyền càng kỳ lạ hơn một chút." Ám Lân đã dự tính trong lòng trước nói. "Ám Lân đại nhân, Ám Ưng đại nhân trở lại." Lúc này, một ám vệ đến nhỏ giọng bẩm báo. Ám Lân biến sắc, lập tức cùng Ám Hồ đến mật thất. ... Mời các bạn đón đọc Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê của tác giả Nguyệt Hạ Khuynh Ca.
Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc - Chu Mẫn
Thực ra trong tim mỗi người luôn có một cái dằm. Có người chấp nhận sống với cái dằm đó, đau đớn âm ỉ từ ngày này sang ngày khác. Có người lại bằng mọi cách lôi cái dằm ấy ra, để chỉ đau đớn một lần, rồi sống tiếp với cái cảm xúc trơ trọi. Hoặc có người cố tìm kiếm miếng gạc để xoá đi nỗi đau do cái dằm gây ra. . . Bằng cách này hay cách khác, chúng ta luôn muốn quên đi cái dằm đó, để không phải nhức nhối mỗi khi nhớ lại bản thân đã từng ngu dại như thế nào. . . *** Trời mưa như muốn bão. Từng hạt mưa nặng trĩu xối xả lao xuống mặt đất, trắng xoá che mờ tầm nhìn. Trên tầng cao nhất của toà nhà C.est, người đàn ông sở hữu mọi chuẩn mực đẹp đẽ, từ ngoại hình đến sản nghiệp. Anh ngồi lặng lẽ uống rượu, loại rượu được ủ từ những năm 1962. Khi đã chếnh choáng say, anh lại thấm thía nỗi đau của người thất tình. ... Mời các bạn đón đọc Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc của tác giả Chu Mẫn.
Tương Tỉnh - Quân Ước
Người ta nói, cha mẹ đặt tên cho con cái thường mang theo mong muốn của bản thân mình trong đó, nhưng thực tế thì đứa trẻ khi lớn lên, lại có tính cách hoàn toàn ngược lại. Khương Tỉnh là một ví dụ. Cô tên Khương Tỉnh, nhưng hầu hết những chuyện mà cô đã làm, đều không “tỉnh”. Năm mười ba tuổi cô gặp mối tình đầu, Thẩm Bạc An.  Mười lăm tuổi, cô hẹn hò, bị ba Khương đánh suýt chết vẫn không từ bỏ.  Mười bảy tuổi, giấu cả nhà thay đổi nguyện vọng thi đại học, quyết tâm thi vào trường mà Thẩm Bạc An làm giảng viên.  Sau khi tốt nghiệp, vì bị la mắng mà tức giận bày ra một bữa tiệc rượu tuyên bố kết hôn.  Tiếp đến chính là, sống cùng Thẩm Bạc An. Khương Tỉnh, chính là một người sống bản năng như vậy. Trong mối quan hệ này, tất thảy cô đều tự mình đưa ra quyết định, cho nên, khi hậu quả xảy đến, cô cũng tự mình gánh chịu. Sự mài mòn của thời gian là có thật. Trong mười năm theo đuổi tình yêu, cô chưa bao giờ buông tay, nhưng anh ta không còn kiên trì nữa. Sự thay đổi tâm lý ở lứa tuổi này là rất lớn, Khương Tỉnh năm 13 tuổi làm sao giống Khương Tỉnh 23 tuổi? Nhưng cái mà cô thay đổi, không bao gồm tình cảm dành cho anh ta. Cô chỉ là trưởng thành hơn, hiểu chuyện hơn, cũng tự lập hơn, không còn phụ thuộc vào anh ta như trước kia nữa. Nhưng Thẩm Bạc An lại cảm thấy mất mát. Vì mất mát nên mới đi tìm nơi khác để lấp đầy. Ngoại tình. Khương Tỉnh là phóng viên du lịch, một năm phải đi công tác hết mấy tháng, nhưng tiểu biệt không thắng nổi tân hôn, sự lạnh nhạt lấn át tất cả. Khương Tỉnh mạnh mẽ, thẳng tính nhưng cô vẫn có sự nhạy cảm của phụ nữ. Khi phát hiện sự thay lòng của Thẩm Bạc An, cô chỉ nói: “Anh tự nói, đừng hy vọng là tôi. Anh tự nói, anh không yêu tôi, anh yêu người khác. Anh tự nói, Khương Tỉnh, chúng ta chia tay.” Cứ như vậy, một cái bạt tai trước mặt anh và người tình, Khương Tỉnh bước ra khỏi cuộc đời Thẩm Bạc An không một lần quay đầu. Có lẽ, đây mới chính là ý nghĩa của chữ “tỉnh” trong tên cô. Yêu, cuồng nhiệt như lửa. Kết thúc, lại lạnh lẽo như băng. Đoạn tình cảm không lý trí kia sẽ chẳng có gì đáng nói, nếu như giữa đường không xuất hiện một Trần Thứ. Mối quan hệ của hai người lúc đó, dính một chỗ với Thẩm Bạc An. Trần Thứ là sinh viên của anh ta. Nhưng nói một cách chính xác, anh chỉ là một người vô tình cô gặp phải. Gặp lần đầu là trên chuyến xe lửa, anh dùng cách riêng của mình, bảo vệ cô. Không ai ngờ, lần gặp tiếp theo, anh lại chứng kiến bước ngoặt cuộc đời Khương Tỉnh. Một mảng tối đen. Nhìn bóng lưng Khương Tỉnh quay đi, anh cũng không biết, trái tim mình đã lặng lẽ khắc ghi. Trong mắt mọi người, Khương Tỉnh uổng phí 10 năm thanh xuân bên một tên bất nghĩa, lại bỏ tiếp 5 năm để quên đi sự thật ấy. Nhưng không phải. 10 năm đầu thì đúng, nhưng cô không hối hận, chính vì vậy cô không cần dùng 5 năm kia để quên bất cứ điều gì cả. Chỉ đơn giản là, Khương Tỉnh chưa gặp được. Chưa gặp người mới, chứ không phải cô đơn vì chưa buông được người cũ. Người mới đến, là Trần Thứ. Hai người gặp lại sau 5 năm, hoàn cảnh thay đổi rất nhiều. Trần Thứ đã chuyển ngành, cũng đã tốt nghiệp thạc sĩ, đang làm ở viện thiết kế. Anh thuê nhà của chị họ Khương Tỉnh. Còn cô, vẫn là phóng viên du lịch, thỉnh thoảng mới về ở chỗ này. Hai người cứ tình cờ như vậy, gặp lại nhau. Nói nhân duyên hai người dai dẳng, không bằng nói ấn tượng về nhau quá mạnh. Khương Tỉnh nhớ như in lần đầu anh giúp cô trên xe lửa, vì nhớ, nên mới gặp lại đã nhận ra. Rồi anh lại một lần nữa giúp cô, khi cô gặp chuyện ngoài ý muốn, sau 5 năm anh vẫn cứ tốt đẹp như vậy khiến Khương Tỉnh giật mình. “Cô chỉ biết anh sắp 25 tuổi, có thể là người Giang Tây, từng học luật ở đại học T, là học trò của Thẩm Bạc An, hiện tại làm kiến trúc. Ngoài ra không còn gì nữa. Nhưng có một chuyện, cô hoàn toàn hiểu rõ, rất chắc chắn. Giờ khắc này, cô đã rung động trước anh.” Vì rung động, nên mới vài ngày đã không nhịn được hôn lên má anh, rồi lại hỏi: “Anh có ghét không? Nếu không ghét, tôi muốn làm lại lần nữa.” Anh nói, “việc cô làm, tôi không ghét.” Vậy là lần tiếp theo, Khương Tỉnh tiến thẳng tới môi anh. Đối với một cô gái như Khương Tỉnh, cho dù có yêu bao nhiêu lần, yêu bao nhiêu người cũng sẽ như vậy. Nồng nhiệt, đong đầy. Nhưng Trần Thứ thì khác, anh chưa từng yêu ai, chưa từng có cảm giác với ai. Nhưng anh không không chế được mình trước Khương Tỉnh. Cô châm một que diêm, anh bằng lòng phủ tất cả rơm lên đó, thiêu rụi mọi thứ cùng cô. Khi hai người ở cạnh nhau, không chỉ có ăn uống, yêu đương, ngủ nghỉ. Còn có gia đình, còn có một thứ đáng sợ gọi là “tương lai”. 5 năm trước, Khương Tỉnh mang mặc cảm tội lỗi về nhà, nhưng ba mẹ và chị cô, không ai nhắc một lời. Vết thương trong lòng ai cũng lớn, chỉ sợ chạm nhẹ sẽ nứt toác. Cho nên Trần Thứ bây giờ, đang phải gánh chịu sự liên lụy đó. Việc Trần Thứ nhỏ hơn Khương Tỉnh 4 tuổi sẽ không phải là vấn đề gì to tát, nhưng đối với sự tổn thương của Khương Tỉnh, cả nhà cô không muốn đánh cược nữa. Tất cả đều phản đối. Chị cô hỏi, em có đảm bảo được tương lai anh ta không giống Thẩm Bạc An không, cô nói: “Nếu ai cũng không có cách nào đảm bảo chuyện sau này, vậy em không muốn nghĩ, khi nào em không còn thích anh ấy, khi nào anh ấy sẽ thích người khác, không thể khống chế thì không cần khống chế.” Khương Tỉnh của bây giờ không khác trước kia là mấy. Nói đi là đi, muốn yêu là đến. Cô là người có kinh nghiệm, tất cả những “lần đầu tiên” của Trần Thứ, đều là cô dẫn dắt. Nhưng anh vốn là đàn ông, anh không cần cô dạy. Chỉ là, Khương Tỉnh hơi bất ngờ. Đến cả làm tình, anh cũng nghiêm túc và chân thành như vậy. “Em đừng động đậy.” “Sao thế?” Mặt Trần Thứ chưa hết đỏ, bây giờ còn đỏ hơn. Anh nói, “Em đừng động đậy nữa, anh lại muốn.” Anh muốn, nhưng anh không làm, vì sợ cô đau. Trần Thứ chính là như vậy, trầm lặng và ấm áp. Đứng trước áp lực từ gia đình Khương Tỉnh, anh không hề nản lòng. Nhưng khi thấy cô vì anh mà gặp nguy hiểm, anh lập tức từ bỏ. Tình yêu là chuyện của hai người. Hai bàn tay đan vào nhau, chỉ cần một người còn nắm thì người kia không thể buông được. Khương Tỉnh hiểu rõ, trong mối quan hệ của hai người, Trần Thứ là tờ giấy trắng. Nhưng anh tình nguyện chứa đựng những nét vẽ xám xịt của cô. Vì vậy, điều mà Khương Tỉnh muốn làm, chính là dùng cái màu xám xịt ấy của mình, vẽ ra tương lai cho hai người. Không cần màu hồng, chỉ cần rõ ràng và chắc chắn. “Em biết, anh ấy có nghiêm túc như thế nào, cố gắng nhiều thế nào, các người đều không quan tâm. Anh ấy tốt bao nhiêu, các người cũng không biết. Không sao, em quan tâm, em biết.” Muốn như vậy, cần đối diện sự thật. Sự phản đối của mọi người, không cần phải né tránh. “Chị không nói những lời đó thì cũng sẽ có người khác nói, em không ngăn được miệng người khác, cũng không bịt tai anh ấy được.” Biết khó khăn ở chỗ nào, thì mới có cách để giải quyết. Nghĩ lại, lúc đó Thẩm Bạc An chưa từng cố gắng cùng cô đối mặt với gia đình, nhưng Trần Thứ lại khác. Anh dám làm, dám nhận. Anh không nói lời hoa mỹ, chỉ nói thật lòng mình. “Loại cảm giác này, rất khó diễn tả cho người khác, con cũng chưa từng yêu ai, không có cách nào để so sánh nhưng bản thân con…. Bản thân con rất rõ… ở bên cạnh Khương Khương khiến con cảm thấy, dường như tất cả những cái không tốt đều trở nên tốt hơn.” “Là người mình thích, cho nên những chuyện bình thường đều trở nên khác biệt.” Chỉ như vậy, Khương Tỉnh và gia đình cô đã hiểu. “Sau khi gặp anh, những gì đã qua đều tan thành mây khói.” Anh đã tự mình dẹp bỏ rào cản của gia đình, Khương Tỉnh cũng muốn dọn đường cho anh. Đối với tình cảm cố chấp của thanh mai trúc mã, cô chỉ có thể một lời dứt khoát: “Anh nói rất đúng, em cũng không biết có thể ở bên anh ấy bao lâu, nhưng em sẽ cố gắng. Mặt khác, anh đừng chờ đợi, dù không có anh ấy, kết cục của em cũng không phải là anh.” Cuộc sống chính là như vậy, có khó khăn, có vấp ngã. Và tình yêu chính là động lực có thể khiến cho tất cả những thứ ấy, không còn quan trọng nữa. ... “Những thứ hỗn độn kia đều đã qua, quãng đời còn lại có anh.” ------------- P/S: Lời tôi muốn nói ở đây, chính là một lời xin lỗi. Xin lỗi vì đã có chút lòng riêng, lừa các bạn đến bây giờ. Lẽ ra ngay trên phần thể loại, tôi nên ghi chú rằng, nữ chính này không sạch và hơn nam chính 4 tuổi. Nhưng tôi đã không làm vậy, bởi vì tôi chỉ là không muốn các bạn, vì cái yếu tố đó mà bỏ qua câu chuyện ý nghĩa này. Khương Tỉnh có sạch hay không, để Trần Thứ cảm nhận là được. Hai người có xứng hay không, bản thân họ thấy là được. “Chọn tình yêu hay là nghe lý trí?” Khương Tỉnh và Trần Thứ đều chọn tình yêu và dùng lý trí để bảo vệ sự lựa chọn của mình.  Còn có điều gì trên đời ý nghĩa hơn, phải không? Tôi tin rằng, trong chúng ta ai cũng sẽ có lúc đối diện với sự lựa chọn như vậy. Tôi chúc cho các bạn, dù lựa chọn thế nào, cũng sẽ tìm được hạnh phúc, giống Khương Tỉnh và Trần Thứ. _________________ " '': Trích dẫn từ truyện Review by #Lâm Tần Bìa: #Họa Gian Phi *** Ở một mức độ nào đó mà nói, mùa đông ở phía Nam lạnh hơn so với phía Bắc. Khương Tỉnh đến bây giờ vẫn nhớ rõ lời của bạn cùng phòng Tề San San… “Ở phương Bắc chỉ lạnh đơn thuần thôi, đến phía nam, loại lạnh này giống như dội lên đầu một chậu nước đá rồi bật quạt thổi vào mặt vậy.” Khương Tỉnh cảm thấy Tề San San nói không sai tí nào, phía nam giá lạnh ẩm ướt thật sự khiến người ta khổ sở. Vậy mà Trần Thứ còn phải đi công tác cuối năm, ở bên ngoài hơn nửa tháng, Khương Tỉnh mua hai chiếc áo lông đã treo trong phòng mười ngày, đến bây giờ cũng chưa thể đưa cho anh thử. Sáng ngày hai mươi tháng chạp, rốt cục nhận được tin nhắn của Trần Thứ. Công việc của anh đã xong, buổi chiều có thể trở về. Đúng lúc là thứ sáu, công việc ở tòa soạn không nhiều, ba giờ Khương Tỉnh đã làm xong hết công việc, vội vàng chạy tới phòng họp, di động ở trong túi để chế độ im lặng, cứ một lát cô lại lấy ra xem nhưng vẫn không có tin nhắn hay cuộc gọi nào. Sáng nay Khương Tỉnh tra thời tiết, biết được Tây An hôm nay có thể có tuyết rơi, đoán là chuyến bay bị ảnh hưởng. Đến khi cuộc họp kết thúc, cô cầm túi lên, tùy tiện quàng khăn quàng cổ, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện cho Trần Thứ. Vừa reo hai tiếng, bên kia đã nhận. ... Mời các bạn đón đọc Tương Tỉnh của tác giả Quân Ước.