Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chiều Khâm

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Bạch Du đều thuận buồm xuôi gió, bị thương thì đều khỏi rất nhanh, kể cả bị ốm cũng không ngoại lệ.  Mãi cho đến năm mười bảy tuổi, cô mơ một giấc mơ. Cuộc sống của cô ở trong mơ tương phản hoàn toàn với thế giới hiện thực, không những không có tiền mà còn bị coi như công cụ kiếm tiền, đến cuối cùng thậm chí còn bị mù, ngay cả chàng trai đã cố cứu giúp cô cũng không có kết cục tốt đẹp. * Tùy Khâm sống một cuộc đời tăm tối, ban ngày đi học, buổi tối đi làm, thỉnh thoảng còn đánh nhau. Cuộc sống cứ như vậy không có gì thay đổi, ngoại trừ những vết thương và cơn đau không thể giải thích được luôn xuất hiện trên cơ thể. Mãi cho đến một ngày có một cô gái có nốt ruồi đỏ giữa hai lông mày xông vào cuộc sống của anh: “Tùy Khâm, bây giờ đến lượt tớ cứu giúp cậu.” Tùy Khâm cười lạnh, tự cho mình là Bồ Tát chắc? * Không ngờ rằng, ánh trăng sáng trong lòng tất cả mọi người lại trở thành bí mật chẳng thể nói ra của Tùy Khâm. “Bồ Tát nhỏ, em muốn nuông chiều tôi kiểu gì đây?” * Rất lâu trước đây, Tùy Khâm đã từng cầu nguyện với Bồ Tát. “Dù cho thế giới có đảo lộn vẫn mong em luôn bình an.” * Bạch Du là tên gọi khác của Tinh Tinh – nghĩa là ngôi sao, vậy nên tên gọi ở nhà của Lâm Bạch Du là Tinh Tinh. Sau khi thi đại học xong, Lâm Bạch Du hỏi: “A Khâm, cậu muốn học ngành gì?” Tùy Khâm: “Muốn ngắm sao* cả đời.” *ngôi sao trong tiếng Trung có phiên âm là Tinh Tinh. Sau đó, đài thiên văn tuyên bố một hành tinh mới do anh phát hiện và được đặt tên là “Sao Lâm Bạch Du”, vĩnh viễn ghi dấu trong lịch sử thiên văn. Lúc mọi người đang chú ý, Tùy Khâm viết một câu lên mạng xã hội: “Tặng cho bà xã của tôi, cùng với tất cả những người đang ngắm nhìn vũ trụ.” * Vườn trường, cứu rỗi lẫn nhau. Câu cuối trích từ cuốn “Kim chỉ nam ngao du bầu trời đêm của một nhà thiên văn học”. – Từ khóa tìm kiếm: vai chính: Lâm Bạch Du, Tùy Khâm | Vai phụ: | cái khác:  Một câu giới thiệu tóm tắt: Vì em mà đảo lộn thế giới. Ý chính: Trái tim hướng về phía ánh sáng. * Câu cuối trích từ cuốn “Kim chỉ nam ngao du bầu trời đêm của một nhà thiên văn học” của Giáo sư Trịnh Xuân Thuận, tựa Việt có tên Một đêm Une nuit by Trinh Xuan Thuan do NXB Trẻ phát hành. *** Nữ chính trong sảng văn Quốc Khánh năm 2013, thời tiết trong trẻo, phố lớn ngõ nhỏ đều treo cờ đỏ và một vài biểu ngữ dịp quốc khánh. Chạng vạng lúc tan tầm và tan học, đường Nhân Dân bỗng nhiên xảy ra một vụ tai nạn giao thông, vô số người bị thương và hôn mê được đưa đến bệnh viện. Lâm Bạch Du cũng ở trong số đó. Nhưng mà cô cũng rất may mắn, chỉ đi ngang qua bị quẹt một cái, cổ tay bị xước một vết nhỏ, nhưng không biết vì sao lại ngất đi. Từ mười phút trước, Lâm Bạch Du đã tỉnh, cô nhìn chằm chằm cánh tay một lúc lâu, miệng vết thương dần dần thu nhỏ cho đến khi biến mất. Mấy y tá bận đến xoay vòng vòng, rốt cuộc đến phiên Lâm Bạch Du, thấy nốt ruồi đỏ giữa ấn đường của cô, y tá hơi sửng sốt. “Đưa tay ra.” Nhìn thấy cổ tay trơn bóng không tì vết, cô ấy "ồ" một tiếng: “Vết thương đâu?” Lâm Bạch Du nói rất có khí phách: “Hẳn là chị nhìn lầm rồi, tôi không bị thương.” Y tá nghe thế thì nửa tin nửa ngờ, nhưng mắt thấy là thật: “Chẳng lẽ người bị thương của vụ tai nạn này quá nhiều nên tôi nhớ nhầm người à…” Chờ sau khi cô ấy rời đi, Lâm Bạch Du mới thở phào nhẹ nhõm. Không phải lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này. Từ nhỏ đến lớn, trên cơ bản cô chưa từng bị thương, nói đúng ra là cho dù bị thương, miệng vết thương rất nhanh sẽ biến mất. Không chỉ là miệng vết thương, bao gồm cả cảm mạo, vân vân... Việc kỳ lạ này vẫn luôn là bí mật của nhà họ Lâm, trước giờ chưa có người nào khác biết, Lâm Bạch Du vẫn cảm thấy mình là người may mắn. Nói không chừng mình là nữ chính trong sảng văn, con cưng của trời. Nhưng vào lúc nãy, cách nghĩ của Lâm Bạch Du đã thay đổi. Bởi vì trên đường tới bệnh viện, cô đã mơ một giấc mơ. Trong mơ, cô không sống cuộc sống của sảng văn, trong đầu cô hiện lên một đoạn phim khổ tình, cô lại là nữ chính trong kịch bản phim khổ tình ấy. Cô không chỉ không phải là bạch phú mỹ[*], sống trong một tòa nhà cũ nát. [*] Bạch phú mỹ: Chỉ hình tượng một cô gái trẻ trắng trẻo giàu có xinh đẹp. Mà còn vô cùng thảm! Nghe nói giấc mơ thì trái ngược với hiện thực, quả thật quá tương phản. Ví như ở hiện thực, cha mẹ Lâm Bạch Du đều còn sống. Nhưng ở trong mơ, khi cô lên cấp hai, cha mẹ vì làm việc nghĩa mà qua đời. Bởi vì tuổi còn nhỏ, còn chưa thành niên, cả nhà bác cả bình thường không liên lạc gì mấy xuất hiện, lo hậu sự cho cha mẹ Lâm Bạch Du, sau đó nhận nuôi cô, cũng lấy đi tiền bồi thường. Ban đầu, Lâm Bạch Du cho rằng bọn họ là người tốt. Sau đó, bọn họ lộ ra gương mặt thật. Bởi vì chuyện làm việc nghĩa mà có bên truyền thông của địa phương tới phỏng vấn Lâm Bạch Du, cô sinh ra ngoan ngoãn lại xinh đẹp, học hành giỏi giang, phần lớn khán giả rất tốt bụng nên tự tổ chức quyên góp. Cả nhà bác cả đương nhiên lấy đi tiền quyên góp. Bởi vì số người xem và độ chú ý rất cao, sau đó lại có một ít đơn vị truyền thông muốn tới đưa tin, dường như bác cả lại thấy được cơ hội phát tài. “Tinh Tinh, tiền bồi thường của cha mẹ cháu không nhiều, sau này cháu còn phải sinh hoạt, đi học, cho nên nếu mọi người hỏi cháu, cháu phải khóc, bọn họ mới có thể cho tiền cháu.” Bạch Du là tên gọi khác của ngôi sao (tinh tinh), cho nên nhũ danh của Lâm Bạch Du là Tinh Tinh. Cô nghe mấy lời này, nghe đến cấp ba. Cả nhà bác cả có được lợi lộc, ban đầu không ngừng nhận phỏng vấn, sau đó độ hot biến mất, họ bắt đầu chủ động tìm chương trình TV, ép Lâm Bạch Du ghi hình. Mấy chương trình đó cũng không phải là tốt, Lâm Bạch Du trở thành công cụ kiếm tiền của bọn họ. Không khóc thì nhỏ thuốc nhỏ mắt, hoặc là véo cô. Đương nhiên những khoản quyên góp đó chỉ có một phần là có thể tới tay cô. Lâm Bạch Du sờ đôi mắt xinh đẹp của mình, cô thích nhất là đôi mắt của mình, kết quả là trong mơ, vì số lần khóc quá nhiều làm cho cô không nhìn rõ mọi vật lắm. Trong mơ, cô chịu khổ, muốn rời khỏi nhà bác cả. Kết quả sau khi thi đại học, thông báo trúng tuyển bị mất, còn bị em họ[*] thay mình đi học đại học, cô thì vì đủ 18 tuổi nên bị đuổi ra khỏi nhà. [*] Ở bên Trung chị em họ thường tính theo ai sinh ra trước là anh/chị. Hai mắt Lâm Bạch Du từ nhìn mọi vật không rõ ràng cho đến nhìn gì cũng là những đường nét mơ hồ. Cô như thế này, căn bản không cách nào sinh hoạt như bình thường. Có thể nói là thảm tới cực điểm. Có lẽ là vì quá thảm, rốt cuộc lúc sau cũng xuất hiện một vài chuyện tốt. Ví như, hai mắt cô không hỏng hoàn toàn, nhưng Lâm Bạch Du cơ bản không nhìn thấy được người ta nhặt về, dốc lòng chăm sóc. Cô không nhìn rõ người đàn ông kia trông như thế nào, nhưng nghe người khác đều gọi anh là anh Tùy. Sau đó, cô thật sự bị mù, nhưng đã làm phẫu thuật. Nhưng chuyện tốt cũng không tốt được quá lâu. Bởi vì làm xong giải phẫu, còn đang trong giai đoạn khôi phục, Lâm Bạch Du bị cảnh sát cứu ra. Gia đình bác cả lần nữa xuất hiện, nói cô bị cầm tù. Người cứu cô bị liệt kê các loại tội, là một vai phản diện. Bởi vì anh là vai phản diện, cho nên việc đã làm đều sai. … Nên rất thảm. Lâm Bạch Du không có cách nào không để tâm đến giấc mơ này, cô thuận buồm xuôi gió mười bảy năm, vốn chưa từng mơ giấc mơ đáng sợ như vậy. Trở nên nghèo! Trở thành người mù! Cô mở mắt, chuyện đầu tiên làm chính là mở túi ra, sau khi thấy mấy trăm tệ bên cạnh thẻ học sinh mới yên tâm. May quá, tiền vẫn còn. - Tóm lược lại nội dung của bộ phim khổ tình trong mơ một lượt, Lâm Bạch Du vẫn phần nào hoài nghi đối với những nội dung không thật đó. Ví như vừa rồi cô thật sự tìm ra được đường Nam Hòe. Từ khi chuyển đến thành phố Phong Nam, Lâm Bạch Du chưa hề biết còn có con đường này. Lâm Bạch Du nghĩ tới nghĩ lui bèn ngồi lên xe buýt số 39. Cô đã tra đường, trạm cuối của tuyến 39 chính là đường Nam Hòe. Gần đến nơi, hành khách trên xe buýt đều là các bà lão quẹt thẻ người già để ra ngoài mua rau, đều không kiêng nể gì mà nhìn về phía cô gái đang đứng. Tuyến đường này bọn họ đã đi vài chục năm, trên cơ bản đều quen biết nhau, cũng không thấy nhà ai có họ hàng xinh đẹp như vậy. Trắng đến lóa mắt, đặc biệt là nốt ruồi son giữa mày, như đứa bé trên tranh tết, tiên nữ dưới chỗ Quan Âm ngồi. “Tới đường Nam Hòe rồi, mời xuống xe ở cửa sau.” Lâm Bạch Du như trút được gánh nặng, nhanh chóng xuống xe. Đập ngay vào mắt là một con hẻm nhỏ rách nát, đầu ngõ có một cây hòe lớn, đây là một hẻm cũ, cũng có thể gọi là khu dân nghèo. Cửa sổ mấy nhà ở gần đầu hẻm mở rộng, nhô ra quần áo đang phơi trên móc ở ban công, còn có thể thấy chiếc qu4n lót màu hồng xinh đẹp. Trong mơ, cô ở chỗ này. Hiện tại, Lâm Bạch Du đang mặc chiếc váy công chúa mới tinh màu trắng và giày da, đứng trên phiến đá xanh bẩn thỉu, nhìn hiện thực và giấc mơ trùng khớp thì chỉ cảm thấy thần kỳ. Hóa ra thật sự có đường Nam Hòe. Lâm Bạch Du nhớ lại giấc mơ kia, nhà người bác cả hút máu ở đây, cô được đưa tới đây nuôi nấng, ở 6 năm liền. Chẳng qua trong đầu xem kịch giống như cưỡi ngựa xem hoa, cô cũng không nhớ rõ một vài chi tiết nhỏ. Lâm Bạch Du đảo qua đầu đường Nam Hòe, một bà lão đang rửa rau, mẹ chồng nàng dâu cãi nhau, mẹ đánh con… Đều trùng khớp với những người trong mơ. Giống như trong hiện thực, chỉ có một mình cô khác biệt, tách rời khỏi đường Nam Hòe. Ngay cả tiệm tạp hoá đầu hẻm cũng còn. Lúc này, trong tiệm tạp hóa ngoại trừ Vương Quế Hương mà Lâm Bạch Du từng gặp ở trong mơ thì còn có một người đàn ông đeo dây chuyền vàng. “Cái này thật sự có thể lên TV sao?” Ánh mắt Lâm Bạch Du dừng trên mặt Vương Quế Hương, sau đó lại dừng trên cái mâm có hoa văn phức tạp trong tay người đàn ông. Gần đây đang thịnh hành một chương trình giám định bảo vật, không ít người đều lục lọi đồ gia truyền, mơ giấc mơ đẹp về đồ cổ đáng giá hàng chục triệu. Cũng có người lợi dụng điều này giả danh lừa bịp, trong nhà Vương Quế Hương có cái mâm thời Dân Quốc, cứ như vậy mà bị kẻ lừa đảo lừa đi mất. Sau đó hàng xóm láng giềng ở đường Nam Hòe thấy cái mâm của nhà họ Vương trên TV, chẳng qua khi đó đã thành đồ của kẻ lừa đảo. “Đương nhiên, chỉ cần chuyên gia giám định là đồ cổ, bà sẽ phát tài.” Người đàn ông thề thốt: “Bà đồng ý là được.” “Đồng…” “Chú có thẻ công tác chứ?” Lâm Bạch Du bước vào tiệm tạp hóa: “Thím Vương, thím phải xác định ông ta là nhân viên công tác của chương trình mới được.” Vương Quế Hương chợt nhìn thấy một cô gái xa lạ xinh đẹp, không phản ứng kịp làm sao cô lại quen mình: “Đúng đúng đúng, thẻ công tác!” Người đàn ông nhìn về phía Lâm Bạch Du, vẻ mặt không vui, cầm sợi dây chuyền vàng lên: “Tôi cần gì lừa các người? Nhìn xem đây là cái gì! Tôi mà phải lừa người khác?!” Lâm Bạch Du hất cằm lên: “Vậy chú để chúng tôi xem thẻ công tác.” “Còn nữa, chú à, sợi dây chuyền trên cổ phai màu rồi kìa.” Vương Quế Hương trừng to mắt, quả nhiên nhìn thấy trên bề mặt hạt châu lộ ra một phần màu đen: “Đồ giả!” Bà giành cái mâm lại, thịt trên mặt theo động tác mà run lên, đối phương ngây ra nên không có sức bằng bà. “Chương trình gì, không lên không lên!” “Bà mới phai màu!” Người đàn ông cuống quýt buông tay, thấy chuyện tốt bị phá, lại thấy dường như Lâm Bạch Du là học sinh nên tay cũng nâng lên theo: “Xen vào việc người khác!” “Thím Vương.” Người đàn ông chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh lẽo thổi qua phía sau lưng, cái tay vốn muốn vung ra dừng giữa không trung. Lâm Bạch Du quay đầu lại. Thiếu niên đứng ở cửa ngũ quan sắc nét, quần áo màu trắng. Anh nhìn liếc người đàn ông đeo dây chuyền vàng, đi vào tiệm tạp hóa. Ánh mặt trời lúc chạng vạng dừng trên mặt anh, rõ ràng là màu ấm, nhưng Lâm Bạch Du lại nhìn ra trong ánh mắt lãnh đạm và lạnh lùng mang theo cảm giác xa cách lạnh lẽo. Vương Quế Hương hỏi: “Muốn mua gì?” “Băng cá nhân.” Lâm Bạch Du cảm thấy giọng này rất quen tai, dường như đã nghe ở đâu đó rồi. “Lại là băng cá nhân, cháu ba ngày thì hai ngày bị thương, sao mà cứ không dứt được.” Vương Quế Hương hùng hùng hổ hổ, lấy ra một hộp băng cá nhân: “Lần này bị thương ở đâu?” “Cánh tay.” “Đã nói rồi, ở chỗ thím không bán chịu.” Lâm Bạch Du thấy thiếu niên đặt một đồng lên quầy tính tiền. Vương Quế Hương nhét trở lại, sửa miệng: “Ngày mai cháu giúp thím trông tiệm nửa ngày là được.” Lúc rời khỏi tiệm tạp hóa, thiếu niên và Lâm Bạch Du chạm mắt nhau. Anh lia mắt, ánh mắt dừng ở nốt ruồi giữa ấn đường của cô vài giây. Cô rạng rỡ xinh đẹp không hợp với nơi này. Lâm Bạch Du theo bản năng lui về phía sau một bước, nhìn anh cầm băng cá nhân rời đi, biến mất ở con hẻm dơ bẩn. Mà kẻ lừa đảo vừa rồi còn muốn động thủ đã nhân lúc bọn họ không chú ý mà chạy từ sớm. “Thím Vương, tâm địa thím thật tốt.” Cô quay người lại. Trong mơ, tiệm tạp hóa cũng là nơi cô thường xuyên tới mua. Chẳng qua hôm nay là lần đầu tiên thấy ở hiện thực, thế mà cô lại không có chút cảm giác xa lạ nào, cứ như đã quen biết với Vương Quế Hương rất lâu. “Nói hươu nói vượn! Cháu khen tôi thì tôi cũng không bán chịu đâu!” Vương Quế Hương cự tuyệt lời đánh giá này, bỗng nhiên nhớ tới: “Sao cháu biết tôi họ Vương?” Lâm Bạch Du cũng không thể nói, cháu quen biết thím trong mơ. Cô tìm một cái cớ: “Cháu đến tìm họ hàng trước kia. Lúc trước nghe bác ấy nói về thím, nhưng không biết bác ấy có còn sống ở đây không.” Vương Quế Hương cũng không nghi ngờ: “Người ở đây tôi đều quen, cháu nói xem.” “Thím quen Lâm Hữu Chí chứ?” “Chưa từng nghe.” Lâm Bạch Du đổi vấn đề: “Không ở số 54 ạ?” Vương Quế Hương lắc đầu: “Ở số 54 không phải họ Lâm, là họ Tùy.” Họ này khiến Lâm Bạch Du nghĩ tới một người khác. Một người đàn ông phạm tội chồng chất, lại dang rộng cánh tay đối với cô, anh bị miêu tả thành vai phản diện, xấu xa như thế, vậy ở hiện thực hẳn là rất tốt nhỉ. Vương Quế Hương đánh giá trên người Lâm Bạch Du mặc không phải là váy bình thường, cũng không biết khi nào nhà họ Tùy lại có thêm một người bà con. “Cháu là họ hàng nhà đó à? Tôi khuyên cháu đừng nên đến đó.” Bà đè thấp giọng: “Nhà đó đều không phải người tốt.” Cũng không biết là chuyện gì, Vương Quế Hương rất thích cô gái lần đầu tiên gặp mặt này, đường Nam Hòe không có cô gái ngoan như vậy. “Thấy nam sinh vừa mua băng cá nhân kia không, chính là ví dụ, bị ngược đãi không ít.” Vương Quế Hương khinh thường nói: “Tùy Khâm có thể sống đến được giờ cũng không dễ dàng.” Nghe thấy cái tên này, Lâm Bạch Du sửng sốt. Cái tên này và vai phản diện trong mơ là cùng một tên. Trùng hợp như vậy. ** “Mong em mỗi năm bình an, cho dù thế giới có đảo điên.” - -----oOo------ Mời các bạn mượn đọc sách Chiều Khâm của tác giả Khương Chi Ngư.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tuyệt Đối Khế Hợp - Y Đình Mạt Đồng
Hạ Tử Thần chơi nhân vật nữ vốn là muốn giúp người mình thích chắn hoa đào, nhưng cậu cũng không phải nữ, cuối cùng lại bại bởi một cô gái. Tính hướng khiến cậu cầm được cũng buông được, cũng học được sự nhẫn nại cùng biết buông tha. Một cơ hội ngẫu nhiên, Hạ Tử Thần gặp Tàn Mặc Vô Ngân. Hai người yên lặng mà ăn ý phối hợp khiến Hạ Tử Thần hưởng thụ niềm vui cùng thoải mái trong game Chờ đợi cốc cacao nóng, cuối cùng hai người trong hiện thực cũng đã cùng xuất hiện. Cố Hủ cẩn thận quan tâm Hạ Tử Thần khiến cậu cảm thấy ám áp cùng tự tin. Thân ảnh màu trắng kia tựa như một trang giấy trắng, một lần nữa viết lên cảm tình cùng cuộc sống của Hạ Tử Thần….. Yêu, thật ra cũng không khó như vậy….. – tuyệt đối phù hợp. *** Nghỉ ngơi một tuần, Hạ Tử Thần chính thức quay về công ty đi làm, cuộc sống trôi qua như trước. Sau khi Hạ Ngự Trạch đến Cố thị làm việc, nơi đó cách công ty của Cố Hủ gần hơn rất nhiều, vậy nên buổi tối nếu rảnh, Hạ Tử Thần và Cố Hủ sẽ cùng ăn cơm với Hạ Ngự Trạch, có đôi khi Cố Diễm cũng sẽ gia nhập, đều là người cùng một nhà nên càng hòa hợp hơn. Tình hình hiện tại của Lôi gia không quá khả quan, nghe nói hai anh em tranh giành gia sản rất gay gắt, hai người đều muốn có nhiều hơn chừng nào hay chừng đó, Lôi lão gia ở bệnh viện nghe nói hai hạng mục đầu tư trước đó đã thua lỗ, tức giận đến phát bệnh tim, cơ thể vốn đã không ổn lại càng bệnh hơn, hiện giờ đã hôn mê thì nhiều mà thanh tỉnh thì ít. Sau khi tin tức Lôi lão gia tình trạng không ổn truyền ra, đối tác trước đó cũng bất động thanh sắc mà rút lui, những người trước đó có ý định hợp tác cũng dần dần xa lánh, thậm chí biến mất. Lôi Thành và Lôi Tín vẫn tự nghĩ bản thân không tệ, nhưng chỉ cần là người có đầu óc, đều nhìn ra không có Lôi lão gia thì tất cả sẽ kết thúc. Mà hiện giờ những thương nhân có thể ra mặt có mấy người là kẻ ngốc? Tất nhiên là chạy thật xa rồi. Còn Trầm gia và Phạm gia đã bị cuốn vào trong, có muốn thoát ra cũng không được. Sau khi Hạ Ngự Trạch vào Cố thị, ông không gặp lại Lôi Tín nữa. Hạ Tử Thần đang nghỉ học, mỗi ngày đi làm cùng Cố Hủ cũng không có gặp ông ta. Đây là chuyện không thể tốt hơn với hai cha con cậu, cuộc sống của bọn họ liền khôi phục sự yên bình trước kia. Chỉ là bọn họ không biết Lôi Tín có đến Thịnh Thần tìm Hạ Tử Thần. Cố thị ông ta không dám xông vào, chỉ cần Hạ Ngự Trạch không muốn gặp ông ta, bảo vệ dưới tầng sẽ rất có trách nhiệm đuổi người đi, cho nên ông ta chọn đi đến Thịnh Thần có cảm giác tốt hơn. Chẳng qua Cố Hủ cũng đã sớm chuẩn bị, khi Hạ Tử Thần nghỉ ngơi đã sắp xếp nhân viên bảo vệ thỏa đáng, trong đó còn có bảo vệ chuyên nghiệp tham gia vào, tầng của phòng tài vụ lại đặc biệt tăng thêm bảo vệ. Vì không để nhân viên nghi hoặc, Cố Hủ giải thích là: cuối năm nên xã hội khá rối loạn, tăng mạnh bảo an của công ty cũng là vì muốn mọi người yên tâm công tác. ... Mời các bạn đón đọc Tuyệt Đối Khế Hợp của tác giả Y Đình Mạt Đồng.
Tiểu Long Nữ Bất Nữ - Hi Hòa Thanh Linh
Tiếu Lang, đầu óc tế bào đơn giản. Năm đầu tiên bước vào trung học, gặp gỡ bạn cùng lớp kiêm cùng phòng Vương Mân. Vương Mân, tính cách chín chắn lại thâm tàng bất lộ, trường kỳ tiếp xúc khiến cậu phát giác cậu bạn Tiếu Lang này, đôi lúc ngớ ngẩn đôi lúc động kinh, bản tính có chút khờ dại nhưng lại rất đáng yêu. Bắt đầu chỉ là những hành động săn sóc chiếu cố trong vô ý thức, lại dần dần phát triển thành một loại dục vọng muốn giữ lấy cho riêng mình, tình cảm của Vương Mân sẽ biến hóa như thế nào? Khi yêu phá kiển mà ra, thiếu niên nho nhỏ sẽ phải làm thế nào để nắm lấy tay người trong lòng mình. Người ta bảo rằng, quen bạn bất cẩn, có đôi khi sẽ vướng vào cửu tử nhất sinh. Lại bảo, đời này có được một người bạn tốt, chết cũng không hối hận! Nếu nhắc đến trung học, mọi người sẽ nhớ đến điều gì? Thời còn đi học, phần lớn đều mang theo loại cảm giác “thống hận” những đống bài tập chất đống như núi, những tiết học căng thẳng hay những đề bài khó nhằn… Nhưng mà, đến lúc tốt nghiệp rồi, còn lại chỉ là hoài niệm. Quên đi những kỳ thi căng thẳng đầy hồi hộp, quên đi những khóa học nối tiếp khóa học, quên đi những việc xấu hổ cùng với không như ý muốn. Chỉ còn sót lại những cảm xúc mông lung mơ hồ của một thời tình yêu học trò đầy lén lút, những nhiệt tình đầy đơn thuần khờ dại, những giọt mồ hôi nóng cháy ngày hè, những tiếng cười vô tư vô lự. Thuở đến trường vẫn xanh biếc trong miền ký ức, theo thời gian lặng lẽ trôi đi vẫn mãi tươi mát như thuở nào. Bạn có muốn, một lần nữa trở lại tuổi mười lăm không? Để rồi, thể nghiệm lại một chút, cảm giác tim đập đến khó có thể kềm nén… *** Buổi gặp mặt này ước chừng có khoảng năm mươi mấy người tham dự, nhà trường đặt sẵn ba gian phòng lớn ở khách sạn khu trung tâm thương mại Hoa Hải, cả đám học sinh tụ thành từng nhóm làm quen tán gẫu, náo nhiệt vô cùng. Tiếu Lang, Vương Mân cùng với vài nam sinh cùng niên khóa ngồi chung một bàn, mà các nữ sinh thì lại ngồi ở bàn khác. Bàn này chỉ có mỗi Phùng Hoằng Khải cùng với hai người họ là thuộc về lớp bình thường, những người còn lại cơ hồ đều là học sinh lớp ưu tú với thực nghiệm. Một vị đàn chị khoa kinh tế học bước lại chào hỏi bắt chuyện cùng đám nam sinh bên này, cô nàng này vài năm trước chính là thủ khoa của ban tự nhiên, vốn dĩ đích thân đi sang chào hỏi là muốn lôi kéo đám đàn em chú ý tới mình, nhưng nói một lúc mới phát giác có hai tên nam sinh không thèm bận tâm đến mình, châu đầu kề tai thì thầm cùng nhau cái gì đó ở một góc, đến chú ý cũng không thèm chú ý một cái. Lúc nãy cả đám người đều tự giới thiệu lẫn nhau, cũng biết được tên của hai nam sinh nọ, nhưng mà thưc sự không ngờ hai tên nam sinh mà quan hệ lại thân thiết tới mức như vậy, cả hai người đều vô cùng tự nhiên không thèm kiêng nể ai, thoải mái cười đùa thân mật, giống như không ai có thể chen vào giữa bọn họ được. Nữ sinh như cô nàng trước giờ vẫn luôn được kính nể, tâm cao khí ngạo, lúc này lại bị người khác không thèm nhìn tới, cảm thấy có chút phiền muộn, liền dứt khoát chỉ mặt gọi tên hai người “Nè hai đứa bên kia, Vương Mân Tiếu Lang đúng không?” Hai nam sinh sửng sốt, quay đầu lại nhìn. Nữ sinh nói “Tên tôi là Cố Thước Di, sinh viên khoa kinh tế Kinh Đại, là người liên hệ giữa các đồng hương J tỉnh lần này.” Thấy hai người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Cố Thước Di lại nói tiếp “Vương Mân có di động chứ, đọc để tôi lưu lại cái, có gì cũng thuận lợi liên hệ hơn, Tiếu Lang, cậu sang bàn bên kia tìm một người tên Trịnh Phàm, tên đó xem như đứng đầu trong đám đồng hương chúng ta ở Khoa Đại.” ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Long Nữ Bất Nữ của tác giả Hi Hòa Thanh Linh.
Hồ Giá - Tính Hầu Đích
Hồ Thập Bát được sinh ra trong một gia đình hồ ly đông anh chị em cùng mẹ khác cha. Mẹ là đệ nhất yêu giới mỹ nhân hồ ly, vì quá xinh đẹp nên không thèm lấy chồng, các anh chị em đều mỹ mạo hơn người, chỉ riêng có Hồ Thập Bát bị xem như dị loại vì “không giống ai”. Hồ Thập Bát có thể xem như tuấn tú ở nhân giới, nhưng ở yêu giới vốn xem trọng dáng vẻ kiều diễm thướt tha, cho nên cao lớn anh tuấn như Hồ Thập Bát (em nó có sáu khối cơ bụng) xem như là hàng tồn kho, ế ẩm, gả đi không được. Hồ phu nhân rất đau lòng con của mình nên tìm đủ cách mai mối, nhưng đến nhà toàn là yêu quái thấp kém, tàn tật. Đến khi đến xem mắt đối tượng là một lang yêu đẹp trai thì nàng vô cùng mừng rỡ, cho rằng lần này nhất định phải thành công. Nào ngờ Lang công tử thực ra đã có người yêu, vì Lang tộc nghèo khó, tài chính túng quẫn nên đành phải đến vì của hồi môn nhà Hồ Thập Bát. Hồ Thập Bát trượng nghĩa, gạt mẹ mình lấy vốn riêng tặng cho Lang công tử thành hôn, sau đó đi nhân giới giải sầu. Ở nhân giới Hồ Thập Bát có điền sản khắp nơi, trong đó có một tòa tửu lâu là Túy Tiên lâu, nổi tiếng rượu ngon là Túy long ẩm. Lúc đó một công tử bạch y, dung mạo tuyệt trần đang mắng chửi buộc chưởng quầy đổi tên rượu, Hồ Thập Bát đứng ra can thiệp, bị người ta đánh cho gần chết. Thì ra công tử áo trắng là Long thần. Ảnh vừa là tiên vừa là long, nên nghe tên rượu nổi giận là phải roài  Hồ Thập Bát trở về hay tin Hồ phu nhân nổi giận đốt nhà. Sợ Hồ phu nhân đến phá tan đám cưới của Lang công tử nên Hồ Thập Bát đành nói dối là mình đã tại nhân giới tìm được ý trung nhân nên phụ Lang công tử. Hồ phu nhân mừng rỡ, hỏi người đó thế nào. Vì thế, đâm lao đành phải theo lao, Hồ Thập Bát đem dung mạo, pháp lực của bạn Long thần Ngao Kiệt ra miêu tả, chỉ sửa đổi 1 chi tiết đó là ko phải Long thần mà là người tu chân…. *** Tin mừng! Tin mừng! Thất Long Quân thiên giới Ngao Kiệt cùng Hồ Thập Bát yêu giới Phất Lai Sơn rốt cuộc cũng thành thân ~! Sáng hôm qua, trời mới tờ mờ sáng, một đoàn thần tiên trên tay mang theo thải hà tráo ánh kim quang, đạp tường vân, hùng hùng hổ hổ một đám, bay đến yêu giới. Lữ Đồng Tân hiện tại đã trở thành người quen chốn yêu giới, cắm phất trần ra sau lưng, làm trò trước mặt chúng yêu nơi yêu giới, tay trái khoác tay Thập Bát, tay phải lôi kéo Ngao Kiệt, cười sang sảng bảo, một trăm năm mươi năm trước ta từng đến yêu giới đề thân một chuyến, bây giờ đã một trăm năm mươi năm sau, rốt cuộc kẻ hữu tình cũng đã được đoàn tụ ~! Hôm nay Lão Long Quân cùng Thất Long Quân đến cửa định ngày thành thân, các vị hương thân yêu giới, hôm nay có thời gian cứ đến nhà Thập Bát dùng thân yến ha ~! Dứt lời liền lôi cả Thập Bát cùng Tiểu Thất đi, phía sau là một đoàn thần tiên, ngữ điệu lên giọng lại còn ra vẻ rêu rao mời gọi, thân thiết hòa ái vẫy tay cùng chúng yêu, theo đường cũ mà đến nhà Hồng Ngọc. Đến nhà Hồng Ngọc, gặp thân gia, bái lễ cái, Lữ đạo trưởng liền biến thành bà mối ~ thải lễ một trăm năm mươi năm trước đã đưa, hôm nay lại mang đến thêm một số nữa, lễ nghĩa gì đó đều đã làm trọn vẹn a ~! Hồng Ngọc nhìn thấy Tiểu Thất sau khi biến thân thì giật mình kinh ngạc, nhưng thấy bộ dạng Tiểu Thất bám dính lấy Thập Bát không khác chút nào so với một trăm năm mươi năm trước, cũng thấy yên lòng, thế là đi sang chào hỏi thông gia Lão Long Quân, lại bị mấy thần tiên thi nhau chúc mừng ~! Thử nói xem, có kẻ nào có cơ hội một lúc mà gặp quá chừng thần tiên như vậy đâu, lúc ấy Hồng Ngọc gật đầu chào hỏi, thiếu điều muốn xỉu. ... Mời các bạn đón đọc Hồ Giá của tác giả Tính Hầu Đích.
Ái Phi Trẫm Là Đặc Công - Dương Giai Ny
Cô từng là đặc công cao cấp thuộc tổ hành động của cục Quốc An khu A, biệt hiệu là Đoạt Mệnh: Cùng với Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) Còn hiện tại, cô là phi tử thân mang tội bị trói trên ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực để chờ thiêu thành tro bụi! Hắn yêu hoàng tẩu của mình, bất chấp lễ chế thế tục giam giữ nàng tại hậu cung của mình: Nhưng rồi có một ngày, hắn bỗng phát hiện người con gái ấy từ lâu đã trở nên thật xa lạ. *** “Ánh Nhi.” Người ngồi trên một con ngựa khác mở miệng, chính là Tần đại ca. “Ánh Nhi muội phải giữ mình bảo trọng. Ta cũng sẽ không về Tộc Nhu Thiên nữa. Hoàng Thượng cho ta hầu hạ gần người, lại đồng ý cho ta vào Thân Vệ Quân. Ánh Nhi muội không cần lo lắng cho ta, cho dù Tần đại ca là thái giám, cũng sẽ để mình sống có tôn nghiêm.” Vệ Lai gật đầu, đối diện với ba người này, cảm kích không thể nói được tình cảm trong lòng, vì vậy đành phải im lặng. Hoắc Thiên Trạm cứ nhìn hai người họ nhẹ giục ngựa nghênh ngang đi, một nụ cười khổ làm động đậy khóe miệng. Một phong thư đã bị nàng đốt vẫn rõ mồn một trước mắt, thế nhưng bây giờ hắn lại chỉ có thể chọn cách quên đi hoàn toàn. ... Mời các bạn đón đọc Ái Phi Trẫm Là Đặc Công của tác giả Dương Giai Ny.