Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bữa Tối Ở Cherating

Thể Loại: Hiện đại, giả incest, thanh mai trúc mã… Edit: Oanh Mai Độ dài: 15 Chap Phiên Ngoại Truyện không có những cảnh H nóng bỏng như “Thoát khỏi Viêm Hoang” Không êm đềm như “Lục Thiếu Phàm, em yêu anh”. Câu truyện thật nhẹ nhàng ấm áp, tình bạn, tình yêu, tình cảm gia đình thật gần gũi. Nhã Văn và Nhã Quân là hai anh em. Nhã Quân, một người anh luôn ghét đứa em gái phiền toái của mình, thậm chí anh còn muốn cô bị phù thủy bắt đi… Nhã Văn, một đứa em gái nhút nhát lúc nào cũng đi sau anh trai mình… Một ngày kia, Nhã Quân biết được anh không phải là con trai ruột của Bùi gia, đồng nghĩa không phải là anh của Nhã Văn. Những tình cảm bắt đầu nảy sinh xuất phát từ những va chạm rất bình thường của cuộc sống, từ những thói quen. Tình cảm của Nhã Quân dành cho Nhã Văn cũng vậy, anh yêu đứa em gái của mình. Còn Nhã Văn sau khi biết tình cảm của anh trai, cô đã quyết định ra đi vì không thể chấp nhận được thứ tình yêu trái luân lý lẽ thường. Câu truyện đan xen giữa quá khứ và hiện tại, tình yêu giữa hai người như trò chơi đuổi bắt.. *** BỮA TỐI Ở CHERATING Tác giả : Xuân Thập Tam Thiếu Thể loại: 2S, Hiện Đại, giả incest, nam truy nữ, HE Số chương: 15 chương+ PN Nguồn convert: TTV Editor: Oanh Mai QA: OrchidsPham Nguồn: CQH ~ Giới Thiệu ~ "Bữa tối ở Cherating" là một câu chuyện nhẹ nhàng, dễ thương nhưng cũng không kém phần lãng mạn giữa hai anh em "giả" là Bùi Nhã Quân và Bùi Nhã Văn. Nhã Quân và Nhã Văn lớn lên trong một mái nhà, cùng nhau đến trường, cùng nhau trải qua tuổi học trò hoa mộng. Mọi thứ cứ êm đềm như thế cho đến một ngày, khi cả hai bước vào những năm cuối cấp hai, Nhã Quân biết được sự thật anh chỉ là con nuôi của cha mẹ Nhã Văn. Từ tình cảm quan tâm, chăm sóc như một người anh dành cho cô em gái Nhã Văn, Nhã Quân dần cảm mến và dành tình cảm đặc biệt cho cô em gái không chung dòng máu này. Điều này đã khiến Nhã Văn vô cùng hốt hoảng và sợ hãi. Thế là, Nhã Văn năm lần bảy lượt "trốn chạy" khỏi thứ tình cảm mà theo cô là "không thể chấp nhận" ấy, đầu tiên là đi học ở một trường đại học thật xa và sau đó là đến bãi biển Cherating - một trong những bãi biển đẹp nhất thế giới - để làm việc. Nhưng dù Nhã Văn có đi đến đâu thì bằng cách nào đó, Nhã Quân cũng tìm ra cô. Tình cảm của Nhã Quân dành cho Nhã Văn luôn là một thứ cảm xúc khó tách bạch giữa tình cảm anh em và tình yêu lãng mạn mà một chàng trai dành cho một cô gái. #spoil : À, truyện thỉnh thoảng xen lẫn giữa quá khứ và hiện tại . Như văn án. Namc từ nhỏ đã biết mình là con nuôi, nữc mãi cuối năm cấp 3 mới biết ( nhưng không nói) . Vì vậy nên namc của chúng ta từ nhỏ từ một thói quen quan tâm cô em gái và cả khi biết mình là con nuôi vẫn vậy và dần hình thành trong đầu dục vọng chiếm hữu với “em gái” mình . Nữc có mối tình đầu ( cũng không hẳn) với sư huynh khóa trên, mối tình này cũng trong sáng thôi, vì căn bản nữc lúc này chưa hiểu rõ yêu là gì, chẳng qua thấy sư huynh vừa học giỏi vừa đẹp trai … bla bla nên cứ “yêu” thôi chứ không mặn nồng gì cả. Và một ngày nữc phát hiện ra mình chính là người thứ 3 )) … cuối cùng cũng chia tay, hôm đấy namc an ủi nữc, vì namc quá yêu, k kiểm soát được nên hai người đã abcxyz, sáng hôm sau nữc tỉnh lại thì bỏ đi cherating k một lời từ biệt vì nghĩ hành vi tối qua đã vượt quá tình ae ( nữc đã tốt nghiệp đại học và biết namc là con nuôi từ mấy năm trước rồi), dù biết namc là con nuôi nhưng nữc vẫn muốn tiếp tục làm ae, muốn gia đình hạnh phúc, chưa từng nghĩ tới việc yêu “anh trai” mình và hành vi tối qua đã “vượt quá giới hạn” tình “ae” đó, không biết phải làm gì nên chị đã chọn cách TRỐN CHẠY ! Nhưng vẫn bị namc tìm ra được và truy tới cùng . Nói về namc, a rất chung tình , từ tình cảm anh em đơn thuần ngày xưa khi chưa biết mình là con nuôi đến khi biết mình là con nuôi thì a đã có nhiều hành vi và suy nghĩ vượt quá bổn phận người “anh trai” . A cũng bảo vệ nữc rất kỹ để k ai “ cướp” chị khỏi a được nhưng k ngờ là tự nữc vượt qua bức tường bảo vệ đó để “ yêu” một người không phải anh dù anh biết thứ mà “em gái” anh gọi là tình yêu vốn không phải tình yêu nhưng vẫn đau lòng … Trong thời gian nữc trốn chạy ( 3,4 năm gì đấy) a cũng đã thử yêu một ai đó nhưng không thành, tim anh chỉ chấp nhận một mình nữc mà thôi ( chú thích là namc sạch 100% ạ, vì mới thử yêu nhưng cũng chưa nắm tay người kia đâu huống chi các bước khác ) . Truyện không có tiểu tam tiểu tứ gì, chính xác là có một em chưa được gọi là người yêu cũ của namc vì mới đi xem phim cùng nhau nhưng chưa có hành động mờ ám nào cả và cũng k có ảnh hưởng gì đến nam nữc cả . Kết HE. Cộp mác sạch cả nụ hôn đầu cho nam nữc . Truyện 2S, vẫn có chút thịt nhưng không đủ nhét kẽ răng :)) . À, ngoài ra còn những nhân vật phụ tính cách cũng rất được. Đánh giá : 7/10 ***   Review "Bữa tối ở Cherating" By Trịnh Hoàng Phương --- Nếu một chàng trai bên bạn suốt từ nhỏ tới lớn, là người cùng chứng kiến những bước đi đầu tiên của bạn, chứng kiến lần bạn bị dâu đầu tiên, chứng kiến bạn hoảng sợ như một con cún khi bị ép học bơi, là người mua những chiếc áo lót đầu tiên cho bạn, hai người tưởng chừng không thể xa nhau cả đời. Đọc tóm tắt qua thế này chắc chắn bạn sẽ đoán đây là một câu chuyện thanh mai, trúc mã nhưng mà không nhé. Bởi lẽ anh và cô trong câu chuyện này là "anh em sinh đôi", chính vì thế mà mới có bao sự ngược tâm nhè nhẹ sau này. Bùi Nhã Quân là con trai được nhà họ Bùi nhận nuôi từ thuở nhỏ, đến tận ngày cha mẹ ly hôn anh mới biết được sự thật đau lòng này. Chính từ lúc ấy thế giới của anh chỉ còn bố và cô em gái Nhã Văn. Cảm giác bị bỏ rơi khiến anh biết rằng bằng mọi cách mình phải giữ được sự ấm áp ấy. Ở bên cô bao năm chứng kiến từng sự đổi thay của cô, nhiều lúc anh vẫn tự nhủ lòng cô chỉ là em gái mình, đến lúc nhận ra mình thích cô thì cô đã có mối tình đầu, dù anh dọa nạt bao cách vẫn không ăn thua, đành phải làm "chị Thanh Tâm" cho cô. Nếu mà không có cái lần vượt rào ấy thế thì có lẽ anh sẽ kết hôn sinh con với một người phụ nữ khác, còn cô sẽ đi làm và cũng tìm một người đàn ông khác chăng? "Không có ai có thể chia cắt chúng ta ngoài chính bản thân chúng ta." Đây là câu Nhã Văn đã nói với Nhã Quân và chính vì lần bốc đồng đó cô lựa chọn bỏ lại tất cả ra đi nhiều năm trời. Năm ấy cô mang theo áp lực, mang theo tội lỗi vì mình đã có hành động điên rồ với Nhã Quân. Song cô nào hay sự lựa chọn ấy của mình đã làm tổn thương Nhã Quân, tổn thương bố và nhất là chính bản thân cô. Một cô gái 22 năm được bảo bọc trong vòng tay gia đình vậy mà dám quyết tuyệt tha hương làm việc nơi đất khách quê người. Thật may là nỗi đau ấy cũng đã dần xóa nhòa theo thời gian. Chỉ là lần này liệu cô có đủ dũng cảm đối mặt? Ngoài hai nhân vật chính thì chúng ta còn bắt gặp lại những nhân vật cameo khác như nam phụ quốc dân Tưởng Bách Liệt, phát thanh viên quốc dân Tào Thư Lộ. Nếu ở nhiều tác phẩm khác Tưởng Bách Liệt chỉ đóng vai trò là bác sĩ thì ở đây chúng ta hiểu thêm được về quá khứ, về người con gái, về cô gái thầm mến anh suốt bao năm trời. Thư Lộ không còn là cô gái trẻ xốc nổi trong "Hạnh phúc tình yêu cõi bờ bên ấy" mà đóng vai trò một người thím với nhiều lời khuyên sâu sắc và đặc biệt cuốn sách ảnh "Bữa tối ở Cherating" ghi lại bao sắc thái của cô cháu gái mà Thư Lộ hằng yêu thương. Là Annie chỉ vì được cản bóng mà thầm mến suốt bao năm, nhưng biết rằng nó sẽ không có kết quả nên đã bước tiếp. Khoảng thời gian ở Cherating là thời điểm cả ba con người thân thiết Bùi Nhã Văn, Tưởng Bách Liệt, Annie sống như những người khác và tháo chạy quá khứ, để rồi một ngày họ trở lại và mang theo niềm hân hoan. "Bữa tối ở Cherating" không phải tác phẩm quá xuất sắc chỉ là khi đọc xong nó sẽ khiến bạn ao ước được đến đó một lần, được thử sống một lần như các nhân vật trong tác phẩm. *** Lilith hỏi thần: Cha ơi, vì sao con với Adam không giống nhau gì hết? Jehovah: Vì cậu ta là chồng con mà. Lilith: Vậy sao anh ta là nam, mà con lại là nữ? Tại sao so với anh ta con lại yếu ớt đến thế? Jehovah: Nhóc con! Con sinh ra đã được định như vậy, chỉ cần còn ở vườn địa đàng, con sẽ luôn là đứa yếu hơn. Lilith: Thế thì người hãy để con rời khỏi nơi này đi, con muốn trở nên thật mạnh mẽ cơ. Sau đó Lilith bỏ rơi Adam, rời khỏi thiên đường, hướng về biển lớn… “Đây là thần trừng phạt Lilith, hay Lilith tự trừng phạt mình?” “Không,” Có người nói, “Nhất định là do thần trừng phạt, Lilith vì sao muốn trừng phạt bản thân mình chứ? Nàng đã dũng cảm theo đuổi ước nguyện, khi Eve lại không dám mơ mộng viển vông về một ngày tự do cơ mà.” “Bởi vì,” Cô nghe được âm thanh của chính mình hồi đáp, “Adam và Lilith là anh em sinh đôi.” … Bùi Nhã Văn mở to đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà ố vàng, giọng nói trong giấc mơ ngày một rõ ràng, đến nỗi cô hoài nghi liệu có phải mình đã vô tình thốt ra những lời này hay không. Trong nháy mắt, đồng hồ báo thức phát ra tiếng chuông inh ỏi, Annie cô bạn cùng phòng của Nhã Văn rên rỉ tức giận, với tay chộp lấy nó, nhưng âm thanh vẫn vang lên bên tai Nhã Văn, cơ hồ chẳng thể tan biến. Annie đột nhiên bật dậy, làm ván gỗ trên chiếc giường đã có mười mấy năm lịch sử phát ra tiếng cọt kà cọt kẹt như kháng nghị việc sáng nào cũng bị cô nàng hành hạ. “Mình ghét nhất phải dậy vào sáng sớm,” Annie dùng giọng Đài Loan đặc sệt cằn nhằn, “May còn có cái đồng hồ ồn ào như muốn dựng người chết sống lại này đây.” Nhã Văn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ có mình cô biết bản thân cũng không phải bị chuông báo thức làm cho tỉnh giấc. Tiếng quan thoại của Clubmed Cherating là “Câu lạc bộ Điạ Trung Hải Trân Lập Đinh Loan “, tọa lạc trên Kuantan- một thành phố đẹp đến nao lòng bên bờ Đông bán đảo Malaysia. Trong những năm chín mươi của thế kỷ trước, nơi này từng là địa điểm nghỉ dưỡng tuyệt vời cho những du khách châu Âu đến Malay. Nhưng qua thời gian, các khu du lịch và thắng cảnh du lịch mọc lên như nấm, phòng khách sạn và cơ sở vật chất ở đây lại tương đối cũ kỹ nên cũng chẳng còn nhiều khách như giai đoạn cường thịnh. Tuy vậy đây vẫn là thánh điạ yêu thích của nhiều gia đình đến nghỉ mát, đơn giản vì chế độ G.O. độc quyền tại Clubmed giúp khách nước ngoài không còn phải lo lắng về vấn đề thông dịch ngôn ngữ bản địa nữa. Sau khi tốt nghiệp đại học, Nhã Văn liền trở thành nhân viên G.O. trong dây chuyền du lịch này. G.O. có thể nôm na hiểu là “Người tổ chức sự kiện thân thiện”, thực tế những người đó kiêm luôn rất nhiều việc. Ngoài làm tốt nhiệm vụ được giao, họ còn tham gia các hoạt động biểu diễn buổi tối, tổ chức vũ hội hay làm bồi bàn ở quán ba, hơn nữa phải luôn luôn giữ nụ cười trên môi và kịp thời giúp khách hàng giải quyết các vấn đề cá nhân. Mới đầu Nhã Văn ở đảo Bali công tác hai năm, sau đi Bintan, năm trước mới xin chuyển đến Cherating. Ngoại trừ việc giới thiệu với khách khứa làng du lịch Trung Quốc, công việc chính của cô là huấn luyện bắn tên. Bảy giờ sáng là giờ bắt đầu tiệc đứng hàng ngày, đối với khách đến đây nghỉ dưỡng mà nói, ba bữa đều được thưởng thức mỹ thực phong phú đa dạng khiến họ vô cùng hưng phấn và vui vẻ. Nhưng nhân viên thì cảm thấy mãi cũng thành quen, lâu dần không tránh khỏi cảm giác nhàm chán. “Trời đất quỷ thần, sữa chua gì mùi vị nhạt thếch muốn phát ói quá đi mất!” Annie vừa phàn nàn vừa xúc một thìa đầy cho vào miệng. “Sữa chua gặp cô cũng muốn phun không kém.” Tưởng Bách Liệt đặt khay và bát ngồi xuống đối diện với Nhã Văn. Anh ta là bartender, như mọi nhân viên ở đây, da dẻ anh đen bóng vì phơi nắng, ánh mắt dài nhỏ chỉ cần khẽ đảo qua là có thể khiến vô vàn phụ nữ chết mê chết mệt, du khách cùng người ngoài nghề đều gọi anh là Gabriel. Anh ta là người Đài Loan, chất giọng tuy không giống với Annie cho lắm, nhưng Nhã Văn cảm thấy cũng có thể dùng từ “Nhã nhặn” để hình dung vậy. Nhã Văn đằng hắng cổ họng: “Xem lại đi cô nương, mỗi lần đều chê ỏng chê eo chúng mình nhàm chán muốn chết, cuối cùng vẫn phải bám đuôi tụi này đi ăn đấy thôi. Nhìn cậu mãi tụi này cũng phát ốm lên rồi.” Annie nhướng mắt tức giận, Nhã Văn và Tưởng Bách Liệt thấy biểu tình trên mặt cô nàng thì không khỏi phì cười. “Mấy tên vô vị.” Annie chẳng nói chẳng rằng ngốn hết hộp sữa chua, sau tiếp tục xả giận lên mấy món Malaysia. “Nghe đồn cuối tuần trước có thêm đồng nghiệp mới, cũng là người Đài Loan nhé.” Nhã Văn lên tiếng. Mời các bạn đón đọc Bữa Tối Ở Cherating của tác giả Xuân Thập Tam Thiếu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngọc Lâu Xuân
Warning: Truyện có yếu tố cấm luyến,vui lòng cân nhắc kỹ trước khi đọc ạ. ... Tư Sơ Niệm vốn là đích trưởng nữ của Tư gia, phụ thân nàng tuy đã qua đời từ khi nàng còn nhỏ, nhưng nhờ tổ phụ mà Tư gia vẫn luôn hưng thịnh. Khi Tư Sơ Niệm dần trưởng thành, trở thành một thiếu nữ mười lăm, nàng thông minh xinh đẹp, cầm kỳ thi họa đều tinh thông.  Sơ Niệm biết Tư gia của mình đã dần suy tàn, thân là đích nữ, nàng mang trên mình trách nhiệm góp phần chấn hưng gia tộc. Và để làm được điều đó, Tư Sơ Niệm được gả đến Từ gia theo hôn ước đã định sẵn từ trước, trở thành Nhị thiếu phu nhân của Từ gia.  Trượng phu của Sơ Niệm là cháu trai đích tôn Từ gia - Từ Bang Đạt nổi danh khắp kinh thành là một con ma ốm. Từ khi trong bụng mẹ thì y đã là một nhược thai, khi sinh ra đã ốm yếu bệnh tật quanh năm, có thể đến bây giờ cũng chỉ là nhờ thuốc men cầm cự.  Những kẻ nhàn rỗi trong thành còn cá cược với nhau rằng chắc chắn y sẽ không thể sống qua hai mươi tuổi. Quả thật, sau khi Sơ Niệm gả vào Từ gia chỉ hơn nửa tháng thì Từ Bang Đạt qua đời vì một cơn cảm lạnh.  Sơ Niệm cứ thể trở thành một quả phụ. Nàng an phận thủ tiết cho vong phu ba năm. Nay nàng chỉ mới mười tám tuổi đã bị vây giữa chốn tường cao này, nghe theo lời mẹ chồng nhận một đứa con thừa tự.  Sơ Niệm cảm thấy chính mình kỳ thật chỉ là một cái bài vị sống thay trượng phu nàng trong phủ đệ Từ gia. Khi nào cần nàng thì cháu dâu này sẽ xuất hiện, nàng sẽ bị đưa ra triển lãm cho mọi người xem, để họ biết rằng cháu đích tôn của Từ gia mặc dù đã mất, nhưng vẫn còn có nàng.    Từ Nhược Lân là con trai trưởng Từ gia, nhờ lập được nhiều đại công mà trở thành trọng thần nòng cốt của triều đình khi tuổi tròn ba mươi. Trái ngược với Tư Sơ Niệm, hoàn cảnh sống từ nhỏ của hắn vốn không tốt đẹp gì. Mẫu thân hắn là một nữ tử người Hồ. Từ khi sinh ra và dần trưởng thành, Từ Nhược Lân vẫn luôn sống cùng mẫu thân ở bộ lạc người Hồ.  Khi Nhược Lân bảy tuổi thì mẫu thân hắn qua đời, hắn mới được phụ thân đón về Từ gia nhận tổ quy tông. Từ nhỏ hắn đã không nghe lời ai dạy dỗ, hung bạo ngang tàng giống như ngựa hoang vậy, trên dưới Từ gia không ai là không thấy phiền. Nhưng nhờ có phụ thân che chở mà Nhược Lân không bị ai tổn hại, bình an lớn lên. Cho đến khi Từ Nhược Lân mười bốn tuổi, hắn nhập ngũ đến phương Bắc, thỉnh thoảng mới trở về Từ gia.  Năm Từ Nhược Lân mười chín tuổi, hắn theo lời trưởng bối trong nhà mà cưới đường tỷ của Tư Sơ Niệm làm thê tử. Sau khi thành hôn, cả hai có một nữ nhi đầu lòng thì chưa đầy hai năm sau, thê tử của hắn lại hương tiêu ngọc vẫn sau một cơn bạo bệnh. Từ Nhược Lân để nữ nhi mình lại cho Từ gia nuôi dưỡng, còn mình thì lại tiếp tục rong ruổi thực hiện giấc mơ chốn sa trường của mình. Lần đầu tiên Từ Nhược Lân gặp Tư Sơ Niệm, khi hắn hai mươi bảy tuổi, là khi kỳ tang của Từ Bang Đạt đang diễn ra. Hắn đối với Tư Sơ Niệm, là nhất kiến chung tình. Dù biết mối quan hệ của hắn và nàng và cấm kỵ, nhưng người như hắn vốn không quan tâm đến cái gì là đạo lý luân thường. Chỉ cần hắn thích, hắn sẽ bất chấp tất cả để đoạt được.  Đối với Tư Sơ Niệm, hắn giống như là một cơn ác mộng vậy. Từ Nhược Lân là huynh trưởng của trượng phu nàng, nhưng hắn lại ngang ngược bá đạo xông vào cuộc đời Sơ Niệm. Có khi hắn lại ngọt ngào dụ dỗ, khiến cho một người mất đi phụ thân từ nhỏ như nàng nảy sinh cảm giác an toàn, tìm được nơi nương tựa.  Thế nên một người non nớt chưa hiểu sự đời như nàng rốt cục bị hắn dụ dỗ, trót lỡ đã bước chân xuống bùn lầy, từng bước từng bước là vạn kiếp bất phục, không thể quay đầu. Mối quan hệ trời đất bất dung này cứ kéo dài bao nhiêu năm, thì nàng vẫn không thể nào dứt ra khỏi.  Từ Nhược Lân hắn, đã từng thủ thỉ bên tai sẽ tìm cách cho nàng một danh phận, nếu hắn phụ bạc thì sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết. Đó là lời thề hẹn cuối cùng hắn dành cho nàng trước khi tiếp tục đi chinh chiến.  Khi Từ Nhược Lân đã đi về nơi sa trường, thì Tư Sơ Niệm đã nhận ra mình mang thai hài tử với Từ Nhược Lân. Không may chuyện này lại lọt đến tay các bậc trưởng bối trong nhà. Ai có thể chấp nhận được việc này? Nhị thiếu phu nhân thủ tiết ba năm lại mang thai với huynh trưởng trượng phu. Nàng bị coi là nỗi ô nhục của cả gia tộc hai bên.  Tư Sơ Niệm bị đưa đến am ni cô, uống thuốc phá thai. Khoảng thời gian ấy là khoảng thời gian khốn đốn nhất trong cuộc đời của nàng. Sơ Niệm chịu đựng cơn bệnh tật hành hạ sáu tháng ở am ni cô, nhưng sau đó nàng lại nhận được tin rằng Từ Nhược Lân đã trở về, nhưng không phải trở về để cứu nàng, mà hắn trở về để cưới Quận chúa đương triều làm thê tử. Không thể chịu đựng thêm được nữa, Sơ Niệm bỏ mạng trong cơn ai oán ngập trời.  "Ta chờ ngươi lâu như vậy, ngươi từ đầu đến cuối vẫn không đến. Ngươi phụ ta, ta cũng nguyện ngươi bị vạn tiễn xuyên tâm. Tâm nguyện duy nhất chính là đời người nếu có kiếp sau, nguyện xin làm một cây hoa râm bụt không có linh hồn, cho dù sớm nở tối tàn thì cũng từng rực rỡ." May mắn thay trời vẫn còn thương xót, Tư Sơ Niệm bỗng nhiên có thể quay trở lại thời điểm trước ngày tân hôn của nàng với Từ Bang Đạt. Được cơ hội để sống sót thêm một đời, Tư Sơ Niệm quyết không thể bước vào vết xe đổ trước kia nữa. Nàng không thể lại dây dưa cùng Từ Nhược Lân, không thể mê muội như trước kia nữa.  Nhưng người được trùng sinh không chỉ có mình nàng, mà còn có người đã từng phụ bạc nàng kiếp trước - Từ Nhược Lân. Khi hắn nhận ra mình được quay về khoảng thời gian ba năm trước, tại thời điểm ngày thành hôn của Sơ Niệm và Bang Đạt. Hắn đã điên cuồng thúc ngựa ngày đêm về kinh thành, chỉ mong có thể gặp lại nàng, có thể nói với nàng bao nhiêu điều mà kiếp trước chưa kịp thổ lộ.  Nhưng khi hắn thấy nàng dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình, thấy thái độ dửng dưng của nàng, hắn lại chùn bước. Hóa ra người sống lại sau một kiếp người chỉ có mình hắn thôi sao? Chỉ có hắn ôm hết nỗi đau thương từng trải qua kiếp trước còn nàng lại chẳng hề hay biết điều gì?  Nhưng điều này ắt sẽ tốt cho nàng, kiếp trước vốn đã là một đoạn nghiệt duyên, kiếp này sao lại phải níu kéo, chi bằng để cho cả hai một cuộc sống riêng của bản thân mình. Buông tay, có lẽ là giải pháp tốt nhất cho đôi bên.  Tư Sơ Niệm và Từ Nhược Lân sẽ rời xa đối phương vĩnh viễn chăng? Và Tư Sơ Niệm sẽ thay đổi vận mệnh của mình ra sao? Các bạn hãy đọc "Ngọc lâu xuân" để tìm ra câu trả lời nhé :v Tớ biết tác giả Thanh Ca Nhất Phiến qua "Nghê thường thiết y" nhưng nếu so sánh thì tớ cảm thấy "Ngọc lâu xuân" không bằng. Ở phần đầu truyện tác giả tạo mạch truyện rất tốt, nhưng dần về sau mạch truyện không được duy trì như ban đầu nữa nên tạo cảm giác hơi nhàm một tí. Tác giả đã tạo ra quá nhiều tuyến nhân vật phụ nên tớ rất hay bị rối trong quá trình nhảy hố.  Đó chỉ là một số ý kiến riêng của tớ thôi. Biết đâu "Ngọc lâu xuân" sẽ là một bộ truyện hợp gu với bạn. Thế nên nếu các bạn yêu thích thể loại này thì hãy nhảy hố cùng tớ nhé :v _________ " ": trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mùng tám tháng bảy năm đầu Kiến Sơ, ngày này, chính là đại thọ bảy mươi của Ngụy quốc công Từ phủ – Tư quốc thái nước Đại Sở. Mà năm này, cũng vừa đúng chấm dứt ba năm loạn thế giằng co. Nguyên Khang đế vốn là thái tử Triệu Khám trước đây, chỉ sau ba năm ngồi trên ngai vàng đã vội vã tháo chạy khỏi đế đô Kim Lăng, sau đó không rõ tung tích. Bình vương Triệu Cư đăng cơ, quốc thể đại định. Một đời vua một đời thần. Tân đế vừa mới đăng cơ, đương nhiên một bên trấn áp thế lực phản nghịch trong triều còn sót lại, một bên luận công ban thưởng soi sáng hoàng ân. Trưởng tôn Từ Nhược Lân của phủ Ngụy quốc công, trước giờ vốn là tâm phúc của Triệu Cư. Trong quá khứ ba năm chiến sự với Nguyên Khang đế, y đã lập được không ít công lao hãn mã, ngày nay hiển nhiên là quyền thế hơn người. Y chẳng những được thụ phong tước nhất đẳng trung dũng bá, còn kèm thêm chức nhất phẩm thái tử thái bảo. Chưa đầy ba mươi tuổi, y đã được đề cử vào nội các, cùng các đại thần tư lịch hơn người, trọng thần nòng cốt của triều đình bàn bạc triều chính, trở thành đại thần trẻ tuổi nhất nhập chủ nội các trong hơn một trăm năm trở lại nay của Đại Sở. Từ Nhược Lân quyền thế hơn người, nên phủ Ngụy quốc công vốn đã suy vi trong thời loạn vì bị Nguyên Khang đế ghét bỏ tự nhiên cũng nước lên thì thuyền lên, nhảy vọt trở thành hào môn thế gia hưng thịnh nhất đế đô Kim Lăng hiện giờ, trăm năm thế gia, lại huy sinh hoa đường, quế khai nguyệt điện (*), phồn thịnh quang vinh kể đâu cho hết. Hôm nay, ngày đại thọ bảy mươi Tư quốc thái, chẳng những con cháu Từ gia tề tụ, ngay cả trong cung cũng ban thưởng cho một đôi kim lan như ý nạm vàng cùng một đôi hạ liễn do chính hoàng đế ngự bút. Từ gia cho mời những người thợ lành nghề nhất, dùng gỗ trầm hương lâu năm chạm trổ thành bức hoành phi thẳng đứng, phủ một lớp sơn nhủ vàng, hiện đang treo cao cao hai bên trái phải phía trên hai cây cột lớn trong thọ phòng. Trái đề “Nhật nguyệt song huy duy nhân giả thọ”, phải đáp “Âm dương hợp đức thực xưa nay hi”, hoành phi “Vụ túc đằng huy”. Tân khách lui tới đều tất cung tất kính tán thưởng một phen, thật sự không sao tả xiết phú quý vinh hoa, khí thế bừng bừng. (*) 辉生华堂,桂开月殿: huy sinh hoa đường, quế khai nguyệt điện (trong nhà bừng lên ánh sáng rực rỡ, hoa nguyệt quế nở trong điện) chỉ sự may mắn, vinh hoa phú quý, điềm tốt lành… Tư Sơ Niệm giờ phút này chỉ đứng lặng yên tại vị trí của nàng, theo dòng người tiến về phía Tư Quốc thái người đang ngồi uy nghi chính giữa hoa đường, để hành lễ mừng thọ. Cả hoa đường rực rỡ ánh nến, bình phong tơ lụa, nam đông nữ tây, đều theo trật tự tôn ti lớn nhỏ mà xếp hàng. Mọi người nghe xướng lễ đồng loạt quỳ xuống, khiến cho hoa đường vốn được cơi nới từ năm gian đại sảnh, ba gian mái hiên, thềm trong thềm ngoài, đều đứng đầy người đăng đăng không một tấc trống. Chỗ Sơ Niệm đứng đúng là ngay sát phía trên, vị trí trung tâm gần bên cạnh Tư quốc thái, chỉ cách sau mẹ chồng của nàng – hiện giờ là đại quốc công phu nhân đời thứ tám Liêu thị, nên có thể thấy được nàng ở quốc công phủ cũng có địa vị hơn người. Kể ra thì rất đơn giản, nàng kỳ thật chính là cháu dâu đích tôn của thế gia hào môn này. Nói cách khác, nếu nàng mệnh tốt, mệnh cũng đủ dài, có một ngày, nàng sẽ trở thành đại quốc công phu nhân đời thứ chín, giống như bà cô Tư quốc thái của nàng bây giờ vậy, nhận quỳ lạy của đám con cháu tôn tử —— Nhưng sự thật là, từ năm nàng mười lăm tuổi, nửa tháng sau khi bước chân vào quốc công phủ thì con trai trưởng Từ gia – con ma ốm – Từ Bang Đạt – trượng phu của nàng, đã chết. Nay nàng chỉ mới mười tám tuổi đã bị vây giữa chốn tường cao này, nghe theo lời đại phòng nhận Từ Thuyên làm con thừa tự, làm quả phụ trẻ thủ tiết suốt ba năm. Đa số thời điểm, Sơ Niệm cảm thấy chính mình kỳ thật chỉ là một cái bài vị sống thay trượng phu nàng trong Quốc công phủ. Khi nào cần nàng thì cháu dâu đức tôn này sẽ xuất hiện, nàng sẽ bị đưa ra triển lãm cho mọi người xem, để họ biết rằng cháu đích tôn của Từ gia mặc dù đã mất, nhưng vẫn còn nàng – người chưa mất này sẽ vĩnh viễn dùng một loại thái độ cung kính, nhún nhường mà cam tâm này, tồn tại vì Từ gia, vì người quá cố mà chống đỡ như một bảng hiệu sống, cho hắn mãi mãi hưởng thụ tế bái cùng hương khói đến từ chính nhân gian này. Mời các bạn đón đọc Ngọc Lâu Xuân của tác giả Thanh Ca Nhất Phiến.
Bá Đạo Yêu Em
Văn án:   “Ngay từ lúc em còn ngây thơ không biết, tôi đã thích em rồi. Có lẽ, sự hấp dẫn tôi đầu tiên chính là vẻ ngoài xinh đẹp của em. Nhưng chính sự ấm áp, duyên dáng nên em đã thu hút, hấp dẫn tôi.   Để rồi cũng chính là từ đó về sau, nơi nào có em đều là thiên đường đối với tôi. Những nơi em đi qua không thể thiếu bước chân tôi và không gian nào có hơi thở của em thì đó chính là điểm tựa.   Em luôn cho rằng tôi là người bá đạo, lạnh lùng và vô tình nhưng thực ra em mới là người yêu thương tôi nhất…” *** Chuyện bắt đầu ở một trấn nhỏ nằm gần vùng biên giới Vân Nam.   Thanh Hà vốn chỉ là một giáo viên bình thường, nhưng lại bất ngờ ở nơi trấn nhỏ yên bình ấy gặp được một đại ma đầu. Bạch Nhất Ngạn cũng chỉ nghĩ rằng mình sẽ dừng chân ở chốn này một thời gian, sau đó sẽ rời đi, lại không ngờ gặp được một vật nhỏ ngây thơ thanh thuần, vừa trắng vừa mềm.   Trong một lần tới nhà học sinh vì muốn tìm hiểu lý do và động viên học sinh tới lớp, Thanh Hà gặp Bạch Nhất Ngạn. Nhất Ngạn vào lần đầu tiên hai người gặp mặt ấy, cư xử vô cùng ôn hòa lễ độ, khiến Thanh Hà cứ nghĩ hắn cũng chỉ là một học sinh bình thường, vì vướng chuyện gia đình nên không đi học đầy đủ mà không ngờ rằng, học sinh của cô chính là một chú sói đuôi to.   Trấn nhỏ đột nhiên xuất hiện khủng bố xả súng, sói đuôi to mạc danh kì diệu xuất hiện, cứu sống Thanh Hà trong gang tấc. Thanh Hà mặc dù sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, chỉ sợ rằng học sinh của mình cũng bị dọa sợ mà không biết rằng, những việc như thế này đối với Bạch Nhất Ngạn không quá xa lạ.   Cuộc sống của cậu gắn liền với những tranh chấp và địa vị, ngay cả khi cô ngồi trong căn nhà kia, hỏi thăm lí do “vì sao em không đến trường”, thì trong một căn phòng khác, có một người đàn ông đang thoi thóp vì bị Bạch Nhất Ngạn “xử lí” dở. Thanh Hà cũng không biết rằng, cô vừa rời khỏi căn nhà ấy, Bạch Nhất Ngạn đã một phát tiễn tên đó xuống suối vàng.   Sói đuôi to là con ông cháu cha, ô đủ dù lớn, cũng rất tài giỏi. Bạch Nhất Ngạn chính là thiên kiêu chi tử, muốn gì được đó, một phần là vì có căn cơ vững chắc, một phần là vì cậu chính là mẫu người đã thích cái gì thì nhất định sẽ giành lấy bằng được.   Đáng thương cho Thanh Hà bị Bạch Nhất Ngạn nhắm trúng, bị cậu “đùa” đến người không còn mảnh vải, hai mắt rưng rưng. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Thế là quãng đường “đùa đùa chơi chơi” của hai người chính thức bắt đầu, từ ghét bỏ tới thân quen, từ thân quen tới quyết định nắm tay nhau bước vào lễ đường, tâm viên ý mãn.   Câu chuyện kết thúc. :v   ***   “Bá đạo yêu em” tóm tắt cho gọn thì là một cậu học trò cảm mến giáo viên của mình, ăn cô sạch sẽ từ đầu đến chân, sau đó tâm viên ý mãn mà tổ chức hôn lễ; tóm tắt dài hơn chút thì như mình đã viết ở trên.   Sau khi đọc xong truyện, có hai điều trong bộ này đọng lại trong cái não cá vàng của mình: thứ nhất, có nhiều cảnh hành động được mô tả tỉ mỉ, thứ hai, nhiều H quá. O__O   Tác giả xây dựng Bạch Nhất Ngạn là một người bá đạo, cho nên có rất nhiều những màn “đùa giỡn” của cậu với cô giáo Thanh Hà. Phải nói rằng mình không bài xích truyện H, nhưng có nhiều màn “đùa giỡn” khiến mình khá phản cảm (ngay từ những chương đầu truyện chứ chưa cần phải tới những chương sau sau).   Nhất là cảnh Bạch Nhất Ngạn vào nhà Thanh Hà vì quần áo bị ướt - lúc này hai người cũng mới tính là vừa gặp thôi nha, mà cậu đã đè cô ra rồi lột sạch, bắt đầu đùa giỡn cơ thể… rồi. Mình đọc tới đó đúng kiểu “wtf lẹ vậy??” Và thế là ấn tượng của mình với Bạch Nhất Ngạn chẳng phải là bá đạo hay lưu manh kiểu đáng yêu phúc hắc nữa, mà giống như người lâu ngày không làm nên dục cầu bất mãn hơn.   Nếu đọc thì bạn cũng sẽ hiểu, những suy nghĩ của Bạch Nhất Ngạn ngay từ khi mới gặp Thanh Hà, đa số đều dính tới dục niệm và cảnh giường chiếu. Mình đã qua thời gian gặm H bất chấp rồi nên đọc cảm thấy hơi bị phản cảm một chút.   Còn Thanh Hà được xây dựng theo hình mẫu nữ dịu dàng đoan trang, hơi chút là đỏ mặt, mắng “lưu manh”, cho người ta cảm giác như cô là một đóa hoa yếu ớt. Nhưng mà khi bị Nhất Ngạn đùa giỡn thì cô cũng có xu hướng hùa theo (mặc dù hai người vừa gặp và cô cũng là bị đè ra một cách khá bất ngờ).   Mình thừa nhận mình hơi khó chịu với Thanh Hà, vì thà rằng cô là một người bạo dạn và có kinh nghiệm nhưng muốn giữ trọn phẩm tiết của mình; còn hơn khi tác giả viết cô là người chưa có kinh nghiệm, còn trong trắng thanh thuần mà hành động thì trái ngược. Kết hợp với sự vô sỉ của Bạch Nhất Ngạn thì mình chẳng còn thấy đáng yêu chút nào nữa luôn ấy.   Đọc review từ nãy tới giờ, chắc bạn sẽ nghĩ mình chuẩn bị rate cho bộ truyện này thang âm vô cùng luôn? Đừng nhầm nhé, vì ở trên tuy là ấn tượng của mình, song mạch chuyện vẫn tiếp diễn khá trôi chảy và tốt, về sau mình cũng không còn khó chịu nữa mà đọc một cách thoải mái hơn. Có điều đối với “Bá đạo yêu em”, mình vốn đã có ấn tượng không tốt về hai nhân vật chính từ đầu, nên mình sẽ không đọc lại nó lần hai.   Tuy vậy công bằng mà nói, gạt bỏ các suy nghĩ chủ quan của mình, đây vẫn là một bộ truyện tương đối chỉn chu, được đầu tư về văn phong và nội dung, cách cảnh hành động, cảnh tình cảm, cảnh H,... không cảnh nào bị bỏ bê hay mô tả qua loa; edit tương đối mượt mà. Nếu như bạn là fan của sư đồ, hắc bang và lại thích H, thì có thể thử đọc “Bá đạo yêu em” xem sao nhé. ^ ^ _____   Review by #Ám Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Nơi này là một thị trấn nhỏ nằm gần vùng biên giới Vân Nam. Đường phố nhỏ hẹp, khu dân cư với những bức tường ngói loang lổ chắp vá, cùng những biển hiệu cửa hàng tạp hóa mọc hàng hàng chen chúc nhau, trên phố thì cứ đi vài bước là bắt gặp đá xanh chất đống nằm ngổn ngang, thỉnh thoảng còn trông thấy vài căn gác được xây bằng ván ép gỗ đỏ đỏ vàng vàng. Thanh Hà ở nơi này đã hơn nửa năm. Nhà cô nằm cạnh mép một bờ sông, chính giữa là tòa tháp chuông màu đen, ngôi nhà với bốn vách tường màu trắng, ván cửa được sơn bằng nhiều lớp sơn màu đỏ, trông rất sinh động vui mắt. Đối diện dòng sông nhỏ là những hàng cây hòe cao ngất ngưởng với nhiều cành nhánh rủ sát mặt sông, mùa này đang vào thời kỳ lá rụng, từng phiến lá úa vàng in hình chao lượn dập dờn trên mặt nước. Hôm nay là thứ Bảy, vốn cô được ở nhà nghỉ ngơi không cần ra ngoài, nhưng vì chuyện kia mà trời vừa sáng cô đã phải rời giường. Ngồi trên đò một lát rồi đỗ lại ở bến đò cạnh dòng kênh giáp với chợ. Đi qua khỏi đầu cầu là đến đoạn hành lang đi bộ, một bên bờ sông là thành lan can gỗ được chạm trổ khắc hoa, phía bên phải là một dãy quán cóc bán hàng ăn uống nằm sát nhau nối dài uốn lượn, hiện đã có một số quán đang kéo cửa xếp xình xịch để chuẩn bị mở cửa buôn bán. Sau khi lên bờ, cô cầm địa chỉ nơi cần đến phân tích xem nên đi đường nào. Ông chủ bán mì bốc nắm mì sợi vừa cán xong để lên bàn hỏi, “Ngài giáo Thanh Hà, cô mua mì hả?” Ở thị trấn nhỏ sát vùng biên giới như nơi này người có học thức cực hiếm. Vì vậy nên một giáo sư trung học như Thanh Hà cũng được xưng là ngài giáo. Mời các bạn đón đọc Bá Đạo Yêu Em của tác giả Lý Mộ Tịch.
Chưởng Thượng Kiều (Thanh Mộng Áp Ngân Hà)
Tên khác: Thanh mộng áp ngân hà Đánh giá nội dung truyện: ★★★★✰ Đánh giá nam nữ chính: ★★★★✰ Đánh giá bản convert truyện: ★★★★✰ Đề cử: ★★★★✰ “Mình từng hứa sẽ vượt qua, vậy mà kết thúc rời xa. Cớ sao vẫn mãi yêu anh dại khờ” * Chân Chu kết hôn với Hướng Tinh Bắc mười năm, thế nhưng thời gian chung đụng dùng một bàn tay cũng có thể đếm hết. Những đêm cô đơn kéo dài, sự lạnh nhạt của mẹ chồng cùng vết thương không thể khép miệng từ việc mất đi một sinh mệnh khiến Chân Chu quyết định lấy thân phận người nhà lên Viễn Dương chiến hạm, đưa Hướng Tinh Bắc thỏa thuận ly hôn. Chân Chu vốn cho rằng chia tay là một sự giải thoát, cứ cho rằng duyên cạn, tình tan, từ nay về sau sẽ không còn lưu luyến. Thế nhưng, vào giây phút nhận được tin tức Hứa Tinh Bắc gặp nạn trên biển, mang theo ký ức cùng tình yêu của bọn họ chôn vùi dưới ba vạn biển sâu, Chân Chu rốt cuộc không thể phủ nhận trái tim cô vẫn luôn hướng về anh. Dù rằng, những năm tháng kết hôn đó là cô đơn chồng chất, thế nhưng vẫn tốt hơn là những đêm dài gặm nhấm nỗi đau không còn anh trên đời. Nếu có cơ hội làm lại, Chân Chu tình nguyện chịu thương tổn, cũng nhất định không buông tay anh, khiến tình yêu của bọn họ trở thành âm dương cách trở. Giữa nỗi đau trập trùng cùng nỗi nhớ, Chân Chu gặp được mèo yêu. Hắn nói, chỉ cần cô tình nguyện luân hồi, ở mỗi kiếp khiến cho “bản thể” * của Hướng Tinh Bắc lại yêu cô, đến mức sẵn sàng hy sinh tính mạng, thì cô có thể có được cơ hội để cứu lấy anh ở kiếp này. Nhưng nếu, cô không làm được, cái giá phải trả chính là cả tính mạng.  Mèo yêu hỏi cô có nguyện ý, vì anh mà đặc cược, cô liền không do dự mà gật đầu. Chỉ cần có thể khiến anh trở lại, cho dù trả giá cỡ nào, cô cũng đồng ý. *** “Em ôm ấp tình yêu tỉnh lại từ trong giấc mộng Anh vẫn cố chấp đợi chờ, chưa hề rời bỏ em Mỗi lần tỉnh giấc là một lần luyến tiếc Đừng do dự nữa vì anh chính là sự kỳ vọng đẹp nhất trong lòng em.” * Từ trong mộng tỉnh lại lần thứ nhất, Chân Chu trở thành một xà yêu, bị giam hãm trong linh thạch. Cô chờ đợi ở nơi này suốt năm trăm năm, rốt cuộc cũng gặp được người muốn gặp. Thế nhưng, ở thế giới tu tiên này, Hướng Tinh Bắc không còn là Hướng Tinh Bắc. Anh là Thanh Tử Dương, là đệ tử nhỏ tuổi nhất của Hồng Quân lão tổ, đã tu đạo ngàn năm, còn thiếu một bước, sẽ trở thành Thượng Quân.  Chân Chu mang theo tình yêu của kiếp trước, mặt dày quấn lấy, rốt cục cũng khiến Thanh Tử Dương động phàm tâm. Thế nhưng bọn họ, một người là tiên, một kẻ là yêu, lại bởi vì vận mệnh an bài, không thể không yêu nhưng lại cũng chẳng thể bên nhau.  Thanh Tử Dương vì động tâm mà trả giá đại giới, bị nhốt trong Minh đàm một ngàn năm, rốt cục, ở những ngày tháng cuối cùng của mình, cũng có thể gặp lại tiểu xà yêu, ở trong lòng Chân Chu mà nhắm mắt. Mang theo nước mắt ly biệt, tỉnh lại một lần, Thanh Tử Dương đã chết, tu tiên giới cũng không còn. Trước mắt Chân Chu, là một đại lục huyền bí, nơi chỉ có các loại thú cùng nhau sinh tồn, còn cô lại là nhân loại duy nhất.  Hướng Tinh Bắc ở thế giới này, bản thể là một chú rồng, tương ngộ cô lúc vẫn còn chưa hoàn toàn “lột xác”. Chân Chu gọi bản thể này của Hướng Tinh Bắc là Trụ, lý do đơn giản vì lần đầu gặp gỡ trong tình cảnh quá mức đẫm máu mà chú rồng nhỏ này thực sự quá hung tàn, khiến cô nhớ đến Trụ Vương. * Bọn họ cùng nhau trưởng thành, cùng nhau chiến đấu sinh tồn, từng bước trở thành bá chủ của lục địa. Thế nhưng, người và thú tuổi thọ vốn khác biệt. Khi Chân Chu dần già đi, Trụ lại vẫn còn trong giai đoạn thanh xuân. Vì thế, kết cục của lần này, là Chân Chu rời đi trước, trong vòng ôm và tiếng rên rỉ đau khổ của Trụ. Mộng tỉnh, tình vẫn còn đây, nhưng Chân Chu đã lần nữa luân hồi, bước vào thế giới dân quốc chiến loạn. Kiếp này, cô là tiểu cô nương bị câm, do gia cảnh sa sút, bị người thân lừa gạt gả cho Tam thiếu gia đã chết nhà họ Từ.  Thế nhưng, không lâu sau, người chồng bị cho là đã chết của Chân Chu bỗng trở lại, lắc mình trở thành đốc quân, càng bất ngờ hơn nữa, người này chính là bản thể của Hướng Tinh Bắc ở kiếp này - Từ Trí Thâm.  Ban đầu, anh vốn muốn giải trừ hôn ước với cô, thế nhưng, Chân Chu đâu chịu. Biết bao cay đắng cô mới tìm thấy anh, sao có thể buông tay. Vì thế, bọn họ làm hiệp ước, đợi đến khi anh giúp cô chữa khỏi bệnh câm, bọn họ liền chia tay.  Trong thời gian ước định ấy, Chân chu hao tổn hết tâm cơ, dùng một điệu múa, rốt cục cũng câu được trái tim của Từ đốc quân. Thế nhưng, dân quốc chiến loạn, giữa mưa bom bão đạn, cả người anh đầy máu, viết xuống tay cô bốn chữ nguyện kiếp sau gặp lại, cũng đặt dấu chấm hết cho kiếp này của hai người. *** Luân hồi ba kiếp, gặp lại rồi chia ly, mang theo hơi ấm cuối cùng từ bàn tay Từ Trí Thâm, Chân Chu quay về với thực tại, vừa lúc có thể cứu Hướng Tinh Bắc, đồng thời lại cho bọn họ một cơ hội để bắt đầu lại. Những năm tháng đau khổ, cô đơn đó, là anh không tốt, khiến em một mình chịu đựng, chỉ cần em ở cạnh bên, anh liền dùng hết phần đời còn lại, vì em vẽ lên mười năm lại mười năm ấm áp. *** Chân Chu cùng với Hướng Tinh Bắc chính là nhất kiến chung tình. Cô dành hết thanh xuân rực rỡ nhất để đuổi theo anh, rốt cục như nguyện trở thành Hướng phu nhân. Thế nhưng, người cùng cô kết hôn là một quân nhân binh chủng đặc biệt, quanh năm sống cùng biển lớn. Cô chịu đựng mười năm cô đơn, sự lạnh nhạt của mẹ chồng, cuối cùng cũng không thể bước tiếp liền dứt khoát chia tay.  Những tưởng, thời gian đã biến tình yêu thành tro tàn, thế nhưng, giây phút nhận được tin anh mãi mãi rời đi cùng biển sâu vạn trượng, trái tim cô vẫn không theo khống chế mà đau nhói. Cô nguyện trải qua luân hồi, tìm anh, yêu anh, lần nữa lại mang anh về bên cạnh.  Chân Chu là một cô gái thông minh nhưng đồng thời cũng là một người ích kỷ. Cô yêu một người nhiều năm đến thế, có thể vì anh trả giá tính mạng lại không nguyện vì anh cúi đầu, cùng mẹ chồng cởi bỏ khúc mắc, cùng anh một lần chân chính nói ra nguyện vọng của bản thân. Cho đến khi mất đi, mới vội vàng đi tìm, vội vã đuổi theo. Hướng Tinh Bắc là một người hùng của quốc gia, thế nhưng anh lại là một kẻ tệ bạc với tình yêu. Anh yêu Chân Chu, thế nhưng lại để cô cô đơn mười năm, một mình đối mặt với tất cả các vấn đề. Anh cho rằng cô độc lập, cô mạnh mẽ nên ỷ lại vào tình yêu của cô, để cuối cùng kết thúc là một lá đơn ly hôn chính tay cô mang đến.  May mắn là bọn họ lại có một cơ hội nữa gặp lại, may mắn anh từng viết xuống dòng thư bảy chữ “em là rượu nguyên chất của anh”, mới đổi lại một kiếp có thể nắm tay cô đi đến bạc đầu. Điều khiến tớ suy nghĩ nhất là truyện này, chính là việc liệu tình yêu của Chân Chu có thực sự hoàn toàn là dành cho Hướng Tinh Bắc. Cô ấy trải qua ba kiếp, gặp được ba người đàn ông khác nhau.  Mặc dù bọn họ đều là “bản thể” của Hướng Tinh Bắc nhưng rốt cuộc lại cũng không thật sự là Hướng Tinh Bắc. Bởi yếu tố hoàn cảnh tác động, khiến cho bọn họ có suy nghĩ riêng, mang theo một phần tính cách độc lập so với Hướng Tinh Bắc nguyên bản. Chân Chu mang theo tình yêu với Hướng Tinh Bắc mà đến, nhưng đến cùng, tình yêu này có bởi vì hoàn cảnh tác động mà biến thể? Nếu cô ấy yêu Hướng Tinh Bắc ban đầu, vậy tình cảm với Thanh Tử Dương, Trụ hay Từ Trí Thâm là gì? Ngoài ra thì tớ cảm thấy cách tác giả sắp đặt các chuỗi thời gian chưa thực sự hợp lí. Tớ vẫn hy vọng là đi từ thượng cổ đến cổ đại, dân quốc rồi quay về hiện tại. Nhưng thay vì cổ đại, tác giả lại chèn một thế giới nhân thú khiến tớ có cảm giác rối loạn logic. Nhìn chung thì tác giả viết chắc tay, nếu tách riêng từng thế giới thì rất cảm động. Ngay cả đoạn quay về thực tại, tác giả cũng viết rất tốt biến chuyển tâm lý của nữ chính. Cái cảm giác tỉnh mà như không tỉnh, cảm giác lưu luyến, không thể tự thoát ra thực sự rất chân thật và hợp lý. Đây là một bộ xuyên nhanh khá có đầu tư và có thể gợi cho người đọc nhiều suy nghĩ. Vì thế, nếu muốn trở thành các thiếu nam, thiếu nữ có nội hàm, thì các bạn nên thử nhảy hố nhé. __________ Chú thích theo thứ tự: *trích lyric bài hát “Yêu em dại khờ” do Lou Hoàng thể hiện, có sửa đổi cho phù hợp với nội dung truyền đạt trong rv. *bản thể: Một bản sao chép của nam chính ở kiếp khác. Mỗi một thế giới, nam chính sẽ “đầu thai” thành một nhân vật mới, gọi chung là bản thể ở kiếp đó. *trích bản dịch lời bài hát “Sự kỳ vọng đẹp nhất” do Châu Bút Sướng thể hiện. *Trụ Vương: Hoàng đế trong Đắc Kỷ - Trụ Vương, là nhân vật nổi tiếng tàn bạo. Review by #Gian Thần - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 *** Phun hết dạ dày sáng nay đi xuống tất cả đồ vật, cuối cùng nôn liền gan thủy đều ra tới, Chân Chu lưỡi căn phiếm khổ, ghé vào khoang kia trương lược hiện hiệp trắc thiết giường phía trên, nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt. Nàng thề, chờ lần này trở về, cả đời này, nàng cũng sẽ không lại đi đi nhờ bất luận cái gì tàu thuỷ. Theo hạm thể bị sóng lớn chụp hơi hơi chấn động, lại một trận đầu váng mắt hoa cảm tùy theo đánh úp lại, Chân Chu sắc mặt trắng bệch, năm ngón tay nắm chặt thiết giường đầu giường lan can, trợn mắt cúi người hướng ra ngoài, lại nôn vài cái, lại rốt cuộc phun không ra bất cứ thứ gì. “Muội tử! Ngươi như vậy không thể được a! Ta lại đi tìm lão Lý!” Nói chuyện, là cùng Chân Chu cùng nhau đi nhờ này tiếp viện hạm đi hướng ở vào biển rộng chỗ sâu trong mỗ tiều đảo vấn an trượng phu Chương tỷ. Chương tỷ 40 tuổi, đăng hạm sau bị an bài cùng Chân Chu ở tại cùng khoang. Nàng tính cách hào sảng, nhiệt tâm mà hay nói, khởi điểm thấy Chân Chu tuổi trẻ xinh đẹp, thoạt nhìn giống mới vừa tốt nghiệp đại học tiến vào xã hội không lâu, cho rằng nàng là đi thăm tân hôn đã bị bách chia lìa trượng phu, chờ biết được nàng đã kết hôn mười năm, kinh ngạc qua đi, liền muội tử muội tử kêu Chân Chu, lại bởi vì cùng là người nhà duyên cớ, thấy Chân Chu thân thể không khoẻ, đối nàng rất là chiếu cố. Chân Chu biết chính mình say tàu, chuyến này phía trước đã làm tốt đầy đủ dự bị, các loại say tàu dược toàn bộ bị tề, nhưng kết quả không làm nên chuyện gì. Từ bước lên này lấy mười lăm tiết khi tốc đi ở biển rộng phía trên viễn dương hạm ngày đầu tiên khởi, mặc dù mặt biển gió êm sóng lặng, đứng ở boong tàu phía trên, nàng cũng cảm thấy choáng váng đầu tưởng phun, mấy ngày trước nàng cơ bản nằm ở trên giường, từ ngày hôm qua bắt đầu, theo thuyền thâm nhập ngoại hải, sóng gió tăng lên, nàng say tàu càng sâu, đã tới rồi ăn cái gì phun gì đó nông nỗi. Chương tỷ trong miệng lão Lý là này hạm thượng phụ trách tiếp đãi các nàng này đó thăm người thân người nhà một cái người phụ trách, biết Chân Chu trượng phu, biết được Chân Chu say tàu phản ứng lợi hại, sợ nàng nôn mửa nghiêm trọng mất nước, tối hôm qua cố ý mang đến tùy thuyền bác sĩ, cho nàng điếu quá một lọ nước muối. Chân Chu hữu khí vô lực mà lắc lắc đầu: “Hắn sự cũng nhiều, đừng lão phiền toái hắn, ta không có việc gì. Tỷ, phiền toái ngươi giúp ta bắt lấy dược, ta ăn ngủ thì tốt rồi……” br /> Mời các bạn đón đọc Chưởng Thượng Kiều (Thanh Mộng Áp Ngân Hà) của tác giả Bồng Lai Khách.