Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vừa Gặp Đã Thương

♠ Tên gốc: Một Niệm Mới Gặp ♠ Hán Việt: Nhất Niệm Sơ Kiến ♠ Tác giả: Tống Cửu Cận ♠ Edit: Le Ciel ♠ Độ dài: 165 chương chính văn + 24 phiên ngoại ♠ Thể loại: Hiện đại, Ngọt, Sủng, Giới giải trí, Đô thị tình duyên, Ấm áp, 1v1, HE ♠ Văn án 1: Thẩm Vọng Tân ra mắt năm năm, gương mặt lúc nào cũng hòa nhã ấm áp, được công nhận là tốt tính, sau đó hợp tác với người mới Tô Tinh Dã trong bộ phim ≪Quyền Mưu≫, trở thành cặp đôi màn ảnh hot nhất bấy giờ, CP “Vọng Tinh” nổi danh thiên hạ. Trong một buổi phỏng vấn, Tô Tinh Dã bị phóng viên hỏi có ấn tượng gì về Thẩm Vọng Tân. Tô Tĩnh Dã mỉm cười nhìn ống kính, điềm nhiên nói: “Thầy Thẩm là đàn anh, quan tâm tôi như một người anh trai vậy.” Phỏng vấn xong, Tô Tĩnh Dã về nhà, đèn còn chưa kịp bật thì tay đã bị nắm lấy, sau đó bị áp vào bức tường lạnh lẽo, cô cảm nhận được hơi thở nóng hổi của ai kia, nghe anh nói: “Ngoan, gọi một tiếng đi.” Im lặng vài giây, cô kề vào trán anh, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Gọi cái gì?” ♠ Văn án 2: Tô Tinh Dã có khí chất thanh tao lạnh lùng, là “thần tiên tỷ tỷ” trong lòng fans, cho đến một hôm nào đó cô bỗng đăng Weibo. Tô Tinh Dã S: Fans của ca ca mau like, share, comment đê! Tặng tạp chí của ca ca cho 12280 người may mắn!!! Kèm theo tấm ảnh hóa đơn mua tạp chí thành công cùng tài khoản Weibo sáng lấp lánh: Tinh Tinh muốn gả cho ca ca Mãn Thiên Tinh: Đm!! Tinh Bảo bị nhầm nick?!!! Lượng Tân Tân: Khí phách này tụi tui biết!! Cái nick này tụi tui cũng biết!! Đm!!! Cư dân mạng: Rúng động bay màu!!! *** Reviewer: Chun Poster: LMM@PHC Liệu trong chúng ta có mấy ai tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên? Đối với mình rất khó để có cảm giác yêu ai đó ngay từ cái nhìn đầu tiên vì mình nghĩ đó chẳng qua là sự cảm nắng nhất thời. Thế nhưng sau khi đọc xong “Vừa gặp đã thương”, mình đã có một cách nhìn hoàn toàn khác về điều này. Tô Tinh Dã là thiên kim tiểu thư của Tô gia, thế nhưng cô không hề có thói ương ngạnh, đỏng đảnh, chanh chua thường thấy ở một cô tiểu thư nhà giàu, trái lại cô là một cô gái vô cùng xinh đẹp, có khí chất thanh tao và biết cách đối nhân xử thế. Mặc dù có ngoại hình xuất sắc và gia thế tốt, nhưng cô lại là một cô gái thiếu thốn tình cảm và dễ bị tổn thương. Giống như Thẩm Vọng Tân từng nói rằng “cô là một công chúa nhỏ cô độc và nhạy cảm”. Còn Thẩm Vọng Tân, bề ngoài anh là một chàng trai ấm áp như gió xuân, luôn thân thiện với mọi người nhưng bên trong anh lại là một người cứng rắn và quật cường. Chính anh là người đã sưởi ấm trái tim và thế giới cô độc của Tô Tinh Dã. Lần đầu tiên họ gặp nhau là khi Tô Tinh Dã nhận lời mời đóng vai Tiên Nhạc trong bộ phim “Triêu Dương Công chúa”. Mặc dù cả hai không đóng chung phân cảnh nào trong phim, thế nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy anh là trái tim cô đã bị hẫng đi một nhịp. Có một câu nói mà mình thấy khá hay, đó là: “Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời”. Câu này hoàn toàn đúng với Tô Tinh Dã, vì cô đã “say” Thẩm Vọng Tân kể từ khi nhìn thấy anh. Sau lần gặp gỡ ấy, Tô Tinh Dã từ một vũ công chuyên nghiệp đã bước chân vào giới giải trí phức tạp. Một phần là vì cô muốn đến gần anh hơn, phần còn lại là vì cô đã cô đơn quá lâu, cũng chính vì cô đơn quá lâu nên sau khi cảm nhận được sự náo nhiệt vui vẻ thì cô lại luyến tiếc nó. Khi đọc đến đây mình cứ nghĩ Tô Tinh Dã chỉ nhất thời tùy hứng, thậm chí mình còn nghi ngờ sự lựa chọn của cô ấy. Thế nhưng sự thật chứng minh rằng Tô Tinh Dã luôn nghiêm túc với sự lựa chọn của mình, không những thế cô còn làm rất tốt cả hai vai trò là diễn viên và vũ công chuyên nghiệp. Ngay cả việc yêu Thẩm Vọng Tân cũng là sự lựa chọn đúng đắn nhất của cô. Thẩm Vọng Tân vốn là người thông minh, dĩ nhiên anh nhận ra Tô Tinh Dã thích mình. Ban đầu anh nghĩ tình cảm của mình dành cho cô là do anh chưa thoát khỏi vai diễn. Vì thế anh đã lao đầu vào công việc để cố gắng không nghĩ đến cô, anh muốn dùng bận rộn để giúp mình mau chóng thoát khỏi mớ bòng bong này. Nhưng sự kiên trì của anh lập tức tan thành mây khói, bởi anh đã nhận ra mình thực sự thích cô, là Thẩm Vọng Tân thích Tô Tinh Dã. Nhan đề “Vừa Gặp Đã Thương” phần nào cho ta hiểu được câu chuyện tình yêu của hai nhân vật chính. Trong tình yêu ta không thể nói trước được điều gì, vì mỗi người có một cách yêu riêng, một cách cảm nhận riêng và hơn hết là chúng ta có những rung cảm khác nhau khi yêu. Dù là yêu lâu dài hay yêu từ cái nhìn đầu tiên thì điều quan trọng nhất vẫn là cách mà chúng ta chịu trách nhiệm với những cảm xúc và sự lựa chọn của mình, giống như cái cách mà Tô Tinh Dã đã làm vậy. Xuyên suốt câu chuyện tình cảm của đôi trẻ rất ngọt ngào. Nếu bạn cảm thấy mệt mỏi và chán chường với những drama và muốn cân bằng lại cảm xúc, hay chỉ đơn giản là bạn thích những câu chuyện ngọt ngào thì đừng bỏ lỡ “Vừa Gặp Đã Thương” của Tống Cửu Cận nhé. *** Vào một buổi chiều mùa hè, ánh chiều tà dần tắt, ánh sáng màu vàng chiếu qua ô cửa sổ thủy tinh sạch sẽ, lưu lại từng vết loang lổ lấm ta lấm tấm trên sàn nhà. Một lúc lâu sau, tiếng nhạc trong phòng tập từ từ ngừng lại. Một cô gái mặc bộ trang phục múa màu đen đang ngồi trên sàn nhà, khuôn mặt trắng nõn, thân hình gầy gò, mái tóc dài đen nhánh được búi lên, đang khom người xếp lại giày múa của mình.  “Tinh Dã?” Một giọng nữ ôn hòa truyền tới từ cửa phòng tập.  Tô Tinh Dã theo bản năng xoay người lại nhìn nơi âm thanh phát ra, là cô giáo dạy múa của bọn họ, Ôn Viện, “Cô Ôn?”  Ôn Viện mỉm cười đi về phía cô: “Tinh Dã, chuyện lần trước cô nói với em đã suy nghĩ đến đâu rồi?”  Chuyện này nên bắt đầu kể từ tháng trước. Chú họ của Ôn Viện, Triệu Hoa, là một đạo diễn, hiện tại đang ưu tiên quay một bộ phim cổ trang đại IP [*], mà vẫn còn một nhân vật trong kịch bản chưa tìm được diễn viên thích hợp. Đúng lúc được Ôn Viện mời sang trường học của bọn họ xem biểu diễn văn nghệ, rất khéo chính là Triệu Hoa vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng người đang múa chính trên sân khấu, Tô Tinh Dã.  [*] Phim được chuyển thể từ sản phẩm trí tuệ (tiểu thuyết) được đầu tư lớn  Bộ phim truyền hình mà Triệu Hoa hiện đang quay có tên là ≪Triêu Dương Công chúa≫, trong kịch bản có một nhân vật nữ thứ N là Tiên Nhạc cô nương, có kỹ thuật múa rất cao, tuy rằng không có nhiều cảnh diễn, nhưng lại là một vai rất đáng chú ý trong phim. Là một trong những nhân vật nữ được khắc họa đẹp nhất trong nguyên tác, lần đầu xuất hiện đã được miêu tả như thế này.  “Da trắng hơn tuyết, dung mạo thanh lệ, như một nàng tiên, nàng mặc một bộ váy lụa trắng dài, eo không đủ một nắm tay, nàng xoay tròn, làn váy xòe ra như một đóa hoa sen, một nụ cười khi ngoài đầu nhìn lại, tất cả phong tình đều quẩn quanh đuôi mày…” Cũng bởi vì đoạn miêu tả này đã khiến cho trong đầu Triệu Hoa xuất hiện một hình tượng mỹ nữ tiêu chuẩn, nhưng từ lúc khởi động máy đến nay đã sắp nửa tháng mà từ đầu tới cuối ông vẫn chưa tìm được Tiên Nhạc cô nương phù hợp theo ý mình, mãi đến khi nhìn thấy Tô Tinh Dã trên sàn nhảy, mỹ nữ trong đầu lập tức hiện lên một khuôn mặt rõ ràng.  Ôn Viện được ông nhờ đi khuyên Tô Tinh Dã đóng vai khách mời Tiên Nhạc cô nương.  Tô Tinh Dã hỏi: “Nhưng cô Ôn, em không phải xuất thân chính quy, như vậy cũng không sao à?”  Ôn Viện nỗ lực khuyên bảo: “Nhân vật này mỗi lần xuất hiện chủ yếu đều là nhảy múa, lời thoại cũng không nhiều, chuyện này em không cần lo đâu.”  Kỳ thực còn một câu Ôn Viện không có nói ra, đó chính là Tiên Nhạc thuộc loại băng sơn mỹ nhân, mà điểm này thì lại có chút tương đồng với Tô Tinh Dã. Cô đã làm giáo viên dạy múa của cô ấy hai năm, trông thấy người này luôn nhẹ tựa mây gió, dường như vĩnh viễn cũng không hề có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến cô vậy, nói thẳng ra chính là lạnh lùng vô cảm.  Tô Tinh Dã hơi rũ mắt xuống, tựa hồ đang suy nghĩ thật kỹ, hai giây sau, cô mới nói với Ôn Viện: “Được, em sẽ cố gắng hết sức.” Sau khi trở lại ký túc xá, Triệu Hoa lại lần nữa liên lạc với cô qua WeChat.  Triệu Hoa: [Tiểu Tô, tôi nghe Tiểu Viện nói, cô thật sự đã đồng ý nhận vai Tiên Nhạc cô nương này rồi hả?]  Tô Tinh Dã: [Vâng. Nếu như tôi làm không tốt, hi vọng đạo diễn Triệu chỉ dẫn nhiều hơn.]  Triệu Hoa: [Không thành vấn đề, không thành vấn đề, cứ khiêu vũ giống như bình thường cô hay làm là được rồi.]  Triệu Hoa: [À phải rồi, trường học của các cô rất nhanh sẽ cho nghỉ hè phải không? Vậy cô xem, đầu tháng Bảy có thể vào tổ không?]  Hiện tại đã là đầu tháng Bảy rồi, trường của bọn họ sẽ cho nghỉ hè từ ngày 13, đến giữa tháng là có thể trực tiếp vào tổ. Vì thế, cô trả lời lại: [Có thể ạ.]  Sau khi được nghỉ hè vào ngày 13 tháng 07, Tô Tinh Dã trực tiếp thuê xe tới sân bay, lúc ở trên taxi, cô mới báo với người nhà một tiếng.  “Tinh Tinh, sao em lại không nói sớm chứ? Chị thấy mình nên đi cùng em tới Hàng Châu mới phải đó?”  “Chị Vân, chị không cần lo lắng cho em đâu, em cũng đâu còn là đứa trẻ nữa.”  Dương Vân là quản gia phụ trách chuyện sinh hoạt của Tô Tinh Dã, cuộc sống của cô vẫn luôn do chị ấy xử lý, nên tự nhiên cảm tình giữa cả hai rất tốt, khó trách chị ấy lại muốn đi Hàng Châu cùng cô.  “Nhưng mà…”  Tô Tinh Dã cắt ngang lời chị: “Em sẽ tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, huống hồ cũng chỉ có một tuần thôi mà.”  Dương Vân hiểu tính cô, thấy thế cũng chỉ có thể dặn dò cẩn thận một phen, sau đó lại hỏi: “Tinh Tinh, chuyện này có cần nói cho ông chủ biết không?”  Tô Tinh Dã suy nghĩ một lát: “Không cần nói đâu.”  Dương Vân ở đầu bên kia trầm mặc vài giây, rồi “ôi” một tiếng.  Khi đến sân bay Hàng Châu thì đã hơn chín giờ tối. Triệu Hoa sợ cô không tìm được chỗ, còn cố ý phái nhân viên đoàn phim đến đón cô.  Nhân viên này đã xem qua ảnh của cô, bởi vậy ở trong đám người vừa liếc mắt đã nhận ra cô ngay, cô ấy cảm thấy ở ngoài đời Tô Tinh Dã còn đẹp hơn trong hình, khí chất ưu việt, thật không hổ là người học múa, chẳng trách đạo diễn Triệu lại kiên trì muốn cô đóng vai khách mời như thế. Đứng sững vài giây, cô ấy mới phản ứng lại, hướng về phía cô vẫy tay: “Cô Tô, cô Tô.”  Tô Tinh Dã nhìn thấy một cô gái đang ra sức vẫy tay với mình, vừa vẫy vừa chạy tới gần.  “Chào cô, cô Tô. Tôi là nhân viên Tiểu Mặc của đoàn phim Triêu Dương, đây là thẻ công tác của tôi. Đạo diễn Triệu bảo tôi đến đón cô.” Tiểu Mặc vừa nói vừa đưa thẻ công tác cho Tô Tinh Dã xem.  Sau khi xác nhận thẻ công tác, Tô Tinh Dã hơi gật đầu với cô ấy.  Tiểu Mặc đưa tay định đón lấy hành lý của cô, nhưng Tô Tinh Dã lễ phép từ chối: “Không sao đâu, tôi tự xách được mà.”  Lúc ra khỏi sân bay, Tiểu Mặc len lén đánh giá cô vài lần. Kỳ thực cô ấy ở trong giới này không phải mới một, hai ngày, cũng đã gặp qua rất nhiều nữ nghệ sĩ xinh đẹp, cho nên Tô Tinh Dã cũng không phải cô gái xinh đẹp nhất mà cô từng gặp, nhưng tuyệt đối là người có khí chất nhất, loại phong độ này không thể dùng từ ngữ để hình dung, thanh lệ xuất trần, đại khái chính là vậy.  Tiểu Mặc đưa cô đến khách sạn mà đoàn phim đang ở, lúc này đã là mười giờ hơn. “Cô Tô, chúng tôi đã dùng danh nghĩa đoàn phim để thuê một phòng cho cô rồi. Nhóm của đạo diễn Triệu vẫn đang ở tổ phim. Sáu giờ sáng mai tôi sẽ đến gọi cô, sáu giờ rưỡi chúng ta xuất phát, tôi sẽ dẫn cô vào tổ. Hôm nay đã trễ rồi, cô nghỉ ngơi sớm một chút nhé?”  Tô Tinh Dã gật đầu với Tiểu Mặc: “Được, vậy làm phiền cô rồi.”  “Không phiền, không phiền đâu.”  Sáu giờ sáng hôm sau, Tiểu Mặc đúng giờ đến gõ cửa phòng Tô Tinh Dã. Nhưng gõ vài tiếng cũng không nghe thấy tiếng đáp lại, không khỏi nói thầm trong lòng, chẳng lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ?  Đương lúc cô ấy ảo não sao tối qua lại không xin số điện thoại hay WeChat thì trên hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Cô ấy theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang thì nhìn thấy người mà cô cho rằng còn chưa ngủ dậy, Tô Tinh Dã.  Lúc này, cô mặc một bộ đồ thể thao màu trắng sữa, mái tóc đen dài được buộc sau gáy, không trang điểm mà để mặt mộc.  Tiểu Mặc nhìn cô, yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, làm sao bây giờ? Sao cô giống như là bị một cô gái mê hoặc vậy?!!  “Cô Tô, cô đi chạy bộ buổi sáng sao?”  Tô Tinh Dã đi tới trước mặt, ôn hòa gật đầu với cô ấy một cái: “Ừ, đúng vậy.”  Tiểu Mặc im lặng, chẳng trách dáng người lại tốt như vậy, mà các vũ công đều biết kiềm chế bản thân, không tốt mới là lạ!  “Thật ngại quá, chờ tôi mấy phút, tôi tắm rửa thay quần áo là xong rồi.” Tô Tinh Dã nói với Tiểu Mặc.  Tiểu Mặc gật đầu liên tục: “Được, được, không cần vội.”  Khoảng chừng mười phút sau, Tô Tinh Dã bước ra, bộ thể thao trên người đã đổi thành áo phông trắng, quần bò đen cạp cao, mang giày thể thao, tóc đã sấy khô xõa ra phía sau. Không trang điểm, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, môi hồng răng trắng. Tiểu Mặc cảm thấy ngoại trừ khí chất xinh đẹp bên ngoài, cô còn là mỹ nữ mặt mộc nữa!  Phim trường tại Hàng Châu có vô số đoàn phim. Sau khi xuống xe, cô đi theo Tiểu Mặc vào gặp gỡ đoàn phim ≪Triêu Dương Công chúa≫.  Từ xa Trì Hủ nhìn thấy một bóng người cao gầy, trong mắt lộ ra nét vui mừng. Cậu ta nói với trợ lý bên cạnh một tiếng rồi bước nhanh tới trước, khoác tay lên vai Thẩm Vọng Tân, nói vẻ cợt nhả: “Anh, chào buổi sáng.”  Thẩm Vọng Tân bị người ta ôm, thân thể hơi cong lại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu ta: “Ừ, chào.”  Thật ra đây là lần đầu bọn họ hợp tác với nhau, nhưng bởi vì tuổi của tất cả mọi người đều xấp xỉ nhau, hơn nữa Trì Hủ luôn cảm thấy trên người Thẩm Vọng Tân có một sự thân thuộc không tên nên đặc biệt thích tán gẫu với anh.  “À, đúng rồi, để em kể cho anh nghe một chuyện.”  “Nói.”  “Thì trong kịch bản của chúng ta có một nhân vật là Tiên Nhạc cô nương mà. Vừa nãy em nghe nhân viên nói đã chọn được diễn viên rồi. Sáng nay sẽ vào tổ, là sinh viên Học viện múa Bắc Kinh, có người nói rằng trông rất xinh đẹp.”  Thẩm Vọng Tân gật đầu “ừ” một tiếng.  Trì Hủ: “Anh chỉ ừ thôi hả?”  “Nếu không thì sao?”  “Ôi, anh à, anh cũng nhạt quá rồi đấy?”  Trì Hủ có chút nhụt chí, tuy bọn họ chỉ mới quen biết nhau một thời gian nhưng cậu thật sự cảm thấy Thẩm Vọng Tân đã phát huy cái sự không gần nữ sắc đến cực hạn.  Trên đường đến phòng hóa trang, Trì Hủ không hề báo trước kéo tay Thẩm Vọng Tân lại: “Đợi đã… anh xem kìa, người đang đi chung với Tiểu Mặc bên kia chính là Tiên Nhạc phải không?”  Thẩm Vọng Tân nhìn theo hướng ngón tay Trì Hủ, quả nhiên nhìn thấy một cô gái có vóc người mảnh khảnh đang đứng cạnh Tiểu Mặc, đưa lưng về phía họ.  “Chẳng lẽ người học múa nào cũng có dáng người thẳng tắp như vậy sao?”  Lưng của cô gái rất thẳng, tóc dài chấm lưng, áo phông trắng đóng vào trong quần bò đen.  “Chỉ cần nhìn bóng lưng thôi em cũng biết nhất định cô ấy rất đẹp.” Không chờ Thẩm Vọng Tân trả lời, Trì Hủ lại tiếp tục kinh ngạc thốt lên: “Trời ạ, từ trước tới nay em chưa từng gặp cô gái nào có eo nhỏ như thế. Anh nói xem, eo của cô ấy có tới 60 không?”  Thẩm Vọng Tân: “…..”  Trì Hủ suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Anh, anh xem chúng ta có cần tới đó chào hỏi không?”  Thẩm Vọng Tân liếc cậu ta một cái: “Tôi thấy chắc cậu chưa bị đạo diễn Triệu mắng đủ nhỉ?”  Trì Hủ: “…..” Thôi được rồi, vừa nghĩ tới bị đạo diễn Triệu mắng cậu liền thấy kinh hãi. Dù chỉ mới vào tổ được một tháng nhưng cậu đã bị đạo diễn Triệu mắng đến mức hoài nghi cuộc đời, đã vậy còn bị bóng ma tâm lý nữa. Mời các bạn đón đọc Vừa Gặp Đã Thương của tác giả Tống Cửu Cận.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sở Vương Phi - Ninh Nhi
Nàng tên thật là Vân Mộng, là một nữ chiến sĩ an ninh của thế giới hiện đại, gặp nạn mà xuyên không về quá khứ, thời điểm Vương Triều Tây Sở thái bình dưới triều vua Ngọc Càn. Nàng sống lại trong thân thể của Vân Thiên Mộng, đại tiểu thư của Vân Tương Phủ, vốn đã tự tử khi bị từ hôn. Bằng trí thông minh của một nữ điều tra viên, với sắc đẹp của một tiểu thư khuê các, bằng những lời nói sắc sảo, nàng đương đầu với những thế lực ganh ghét, muốn hãm hại mình. Mẹ kế Tô di nương, Thái phi, em gái cùng cha khác mẹ Vân Nhược Tuyết, thái tử của nước lân bang,... không một ai có thể đánh bại nàng trong những cuộc đấu trí nghẹt thở. Nàng đã khiến bao nhiêu chàng trai phải si mê điên đảo. Thần vương cao ngạo vốn đã từ hôn với nàng, tại sao lại hối hận, tại sao bằng mọi giá muốn giành lại trái tim nàng? Dung công tử thông minh, tài trí luôn lặng lẽ âm thầm ở bên nàng, ủng hộ nàng? Chàng Sở Phi Dương- đệ nhất nhân tài của Tây Sở... Cuối cùng, ai sẽ là người giành được trái tim thiếu nữ tài sắc vẹn toàn này? Những âm mưu chốn cung đình, những toan tính quốc gia, nàng cuối cùng sẽ đối mặt và vượt qua những điều ấy như thế nào? *** Vương gia… Vương gia… xin người… xin đừng từ hôn! Xin người mà…” Trên điện Kim Loan nguy nga lộng lẫy, thật lâu thật lâu sau vẫn còn vang vọng lại âm thanh van xin đau khổ của một thiếu nữ nhỏ bé. Chỉ là, bộ dáng tiều tụy đáng yêu của nàng lại không làm một ai thương xót. Các cung nhân đều không làm gì cả ngoài việc hầu hạ chủ tử bên cạnh mình, mà một vài vị chủ tử có mặt đều không hẹn mà cùng nhìn về phía nam nhân mà thiếu nữ kia đang van xin. “Thần vương, khanh xem, việc này…” Ngồi ngay ngắn trên long ỷ, vua Ngọc Càn quét mắt xuống người đứng phía dưới, ngược lại có chút khó xử nhìn về phía vị Thần vương đang đứng giữa điện kia. Cô gái thấy vẻ mặt lúng túng của vua Ngọc Càn, trong đáy mắt lệ quang tràn ra, hiện lên tia hi vọng, đôi mắt sáng ngời long lanh nước mắt kia càng là khẩn cầu mà hướng về Thần vương đứng bên cạnh, mong hắn có thể thay đổi chủ ý. “Ý thần đã quyết, mong hoàng thượng thành toàn!” Nhưng đổi lại chỉ là sự cự tuyệt không hề do dự của Thần vương. “Đừng mà… đừng mà…”. Nhất thời không tiếp thụ được việc Thần vương ba lần bốn lượt từ chối, nàng lắc đầu như trống bỏi, nước mắt dâng lên tràn qua khóe mi, cánh môi phấn hồng bởi vì quá mức kích động mà run nhẹ. Nhưng biểu tình của Thần vương vẫn băng lãnh, âm ngoan khiến cho thiếu nữ không dám biểu hiện rõ mâu thuẫn mãnh liệt trong lòng ra ngoài, chỉ có thể ngơ ngẩn, thất thần tự nói với chính mình. Mà trên đại điện, mọi người bởi vì lời nói của Thần vương mà ngừng hô hấp. Cô gái sắc mặt tái nhợt như tuyết, ánh mắt cầu xin nhìn quanh đại điện một vòng, cắn mạnh môi dưới hướng tới phía trước Thần vương mà quỳ xuống: “Vương gia… Mộng nhi xin người… ngàn vạn lần xin đừng từ hôn… xin người…”. Lời khẩn cầu đứt quãng trong miệng, thiếu nữ không để ý đến ánh mắt ghét bỏ của mọi người, chỉ không ngừng dùng lực dập đầu trước Thần vương. Bên trong đại điện nhất thời vang lên những âm thanh hít sâu, từng đạo ánh mắt khinh bỉ trong khoảnh khắc đều bắn về phía cô gái đang không ngừng dập đầu kia. Nhìn ra ánh mắt của mọi người, bên tai lại không ngừng vang lên tiếng dập đầu, khiến Thần vương ánh mắt đang nhìn ra xa, đột nhiên cau mày lại, sau đó đôi mắt mang theo tia chán ghét cúi đầu nhìn xuống thiếu nữ bên cạnh mình. Nhìn thấy nàng bộ dạng nhu nhược khiếp đảm đang khóc sướt mướt, sắc mặt liền trầm xuống, giọng điệu lãnh lẽo dị thường một lần nữa mở miệng: “Bổn vương tuyệt đối sẽ không lấy một người yếu đuối, nhát gan như ngươi làm phi tử.” Lời nói xong, Thần vương đưa mắt đi nới khác, không nói thêm câu nào nữa. Nghe được câu trả lời quyết tuyệt như vậy, cô gái đột nhiên buông thõng hai tay, hai chân mềm nhũn ngồi trên đất, đáy mắt xẹt qua tia tuyệt vọng, hàm răng cắn chặt môi dưới làm bật ra tơ máu. Bị Thần vương ngang nhiên từ hôn, dù sao thì nàng Vân Thiên Mộng cũng là thiên kim khuê phòng, sợ rằng đời này muốn gả đi cũng chỉ là si tâm vọng tưởng. Mà giờ phút này ánh mắt chán ghét của mọi người càng thêm kích động Vân Thiên Mộng, khiến nàng đột nhiên cười lớn dường như là đã thương tâm đến phát điên rồi. “ Ha ha… haha…” ... Mời các bạn đón đọc Sở Vương Phi của tác giả Ninh Nhi.
Quỷ Thê - Mạt Hồi
Anh là một phóng viên chuyên tìm những tin tức nóng hổi mới ra lò, viết về những sự kiện nổi nhất hiện nay chưa từng xảy ra, với ngòi bút của anh từ một câu chuyện bình thường cũng có thể biến thành rất lớn và nóng hổi hất. Trong một lần nghe ngóng, anh đã nghe thấy được một tin tức vô cùng hot đó chính là trên núi có một quỷ vương rất bí hiểm. Anh vô tình trở thành mục tiêu của quỷ vương và biến thành vị hôn phu bất đắc dĩ của quỷ vương. Nhưng chỉ là tin đồn thật chất quỷ vương chính là một cô gái xinh đẹp nhưng lại cô đơn trong chính căn nhà của mình muốn tìm một người bầu bạn và người đó chính là anh một người mà cô chờ đợi bấy lâu nay. *** Thân là chuyên lan ký giả của tạp chí “Tham tầm cổ đại thần bí sự kiện” Tần Tiêu đi theo đám người để thu hoạch một chút tin tức, trong một thôn trang ngụ tại một nơi nào đó ngoài ngoại ô tiềm ẩn một chuyện tuyệt đối sẽ làm hắn kinh kỳ. Tin tức này, làm cho Tần Tiêu gần đây vốn không tìm ra được đề tài gì mới lạ mà sinh ra lo lắng có chút chờ mong. Thế là, vào sáng sớm một ngày trời đầy gió, Tần Tiêu cùng với Giang Nham – nhiếp ảnh ký giả hai người chạy xe trên con đường dẫn đến tiểu thôn trang nằm sâu trong rừng ít người biết tới. Ngoại ô cách thị khu chỉ một đoạn đường, một đoạn đường phái trước bọn hắn đi vô cùng thuận lợi không gặp bất kỳ phiền phức nào. Tuy nhiên, khi đi tới gần cuối đoạn đường, cũng chính là đã đến được ngoại ô thành phố xa xôi, lúc người dẫn đường từ quốc lộ quay đầu tiến nhập một con đường nhỏ ẩn sâu trong rừng cây, phiền phức liền bắt đầu nối gót mà tới. Tần Tiêu bọn hắn lái xe tiến vào con đường nhỏ như ẩn như hiện không có điểm dừng bên trong rừng cây, con đường nhỏ đầy những hố cùng bùn loãng trên mặt. Lúc bắt đầu thì bọn hắn còn có thể miễn cưỡng tiến vào, nhưng đường đi dần dần hẹp lại không khác gì một tiểu đạo. Tần Tiêu cùng Giang Nham không đường chọn lựa đành phải xuống xe đi bộ. “Ha ha, một nơi bí ẩn, xem ra thật sự sẽ tìm được một chuyện kỳ bí nào đó không hề tầm thường nha!” Nhìn lên dương quan phía trên hoàn toàn đã bị những cây đại thụ vươn tới tận mây che khuất, hình thành nên một nơi âm u lại có chút âm lãnh nhượng Tần Tiêu không thể không hưng phấn cười nói trong lúc bước đi. “Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chúng ta không bị lạc đường.” Giang Nham trên vai khoát máy chụp ảnh không có lạc quan được như Tần Tiêu mà cười khổ nói. “Chắc sẽ không lạc đường đâu.” Nhìn thì thấy trong khu rừng rậm rạp này chỉ có độc một con đường, Tần Tiêu không phải thực khẳng định nói, “Đường chỉ có một, sao có thể lạc đường chứ.” “Chính là chúng ta đã qua nơi này hơn ba lần rồi .” Giang Nham không khỏi lại nâng lên cổ tay xem thời gian trên chiếc đồng hồ, “Hiện tại, đã là bốn giờ năm mươi phút chiều rồi .” “Di, đã trễ như thế?” Tần Tiêu vẫn tập trung tiến bước nghe hắn nói như thế, sửng sốt một chút. “Tần Tiêu, chúng ta không biết phải đi bao lâu nữa mới tới được đích, tiếp tục đi nữa thì trời sẽ tối. Bằng không, chúng ta về trước đi, lần sau lại tới?” “Này. . . . . .” Đề nghị củaGiang Nham nhượng Tần Tiêu cúi đầu suy tư. Giang Nham nói cũng không phải không có đạo lý, ở khu rừng đi từ nãy đến giờ không thấy có dã thú hung mãnh xuất hiện, nhưng buối tối sẽ xuất hiện cái gì thì mọi người không thể dự liệu được , vì an toàn, trở về là phải. Nhưng mà, đã đi lâu như thế rồi, lại bỏ cuộc như vầy, hắn thật tại có chút không cam lòng. . . . . . Ngay lúc này, sâu trong khu rừng đột nhiên thổi tới một trận đại phong, đại phong cứ dồn dập thổi tới, sau đó một tiếng thanh nhạc ẩn ẩn ước ước không biết từ nơi nào truyền tới. “Ngươi nghe, có nhạc thanh. Nhất định là sắp đến mục tiêu rồi !” Tần Tiêu trong lòng rung động, bỏ mặc Giang Nham đang hô to phía sau, liền cúi đầu tiếp tục bước nhanh vào rừng. “Tần Tiêu!” Nhìn Tần Tiêu bước nhanh rời đi, thân ảnh sắp biến mất giữa thụ lâm, Giang Nham không đường chọn lựa, đành phải chạy nhanh theo hắn. Bọn hắn bước nhanh xuyên qua một mảnh lại một mảnh tùng lâm, đi hơn mười phút thì, con đường nhỏ vẫn kéo dài đột nhiên rẽ làm hai ngã. ... Mời các bạn đón đọc Quỷ Thê của tác giả Mạt Hồi.
Cặp Đôi Xui Xẻo - Bạch Giới
Bạn đang đọc truyện Cặp đôi xui xẻo của tác giả Trạm Lượng trên website đọc truyện online.  Đúng vậy, hắn và cô thật sự là “bạn cùng chung hoạn nạn”, tình cảm không ai sánh được! Có điều, khi bất cứ ai hỏi hai người bọn họ quen nhau như thế nào thì hắn và cô cũng rất ăn ý… thà chết chứ không cung khai! Đùa cái gì chứ, muốn bọn họ thành thật thừa nhận, nói hắn và cô là vì duyên “chó” mà kết bạn sao?  Là vì “chó rượt” nên bị ép thành một cặp… vậy mặt mũi của bọn họ biết để vào đâu chứ! Cho nên đương nhiên hắn và cô phải tay nắm tay, lòng bảo lòng cùng nhau giữ vững bí mật!  Nhưng khi nụ hôn đầu tiên của cô bị hắn cường đoạt đi, vậy mà hắn lại hoàn toàn không nói sorry với cô. Còn dám khăng khăng nói đó chẳng qua là dán “Salonpas” mà thôi, bảo cô đừng so đo như vậy.  Cái này, cái này… mà còn có thể nhịn được thì không gì không thể nhịn nữa. Cô quyết định chiến tranh lạnh với hắn, xem xem ai lợi hại hơn? Nhưng khi hắn bị cô chỉnh thảm, số xui phát huy công lực, trở thành đệ tử của thần xui xẻo thật sự thì… Cô lại không nỡ hơn bất cứ ai, nhịn không được mà muốn dịu dàng với hắn một chút.  Cái này… chẳng lẽ là tình yêu?! Nghĩ như vậy, hai “đại biểu xui xẻo” lập tức quyết định dắt tay nhau đi về phía con đường hạnh phúc thênh thang. Có điều… xui xẻo sẽ không di truyền mới đúng chứ! *** Hắn nghĩ không ai có thể xui xẻo hơn hắn được nữa! Nếu hắn tự nhận là thiên hạ đệ nhị xui xẻo thì tuyệt đối không ai dám xưng đệ nhất. Có điều trên thực tế cũng không có ai muốn giành chức đệ nhất này! “Thế nào?” Hoả nhãn kim tinh trừng trừng ông thầy bói mù đang không ngừng sờ soạng bàn tay mình, cũng không biết là thật sự đang sờ xương cốt hay là ăn đậu hủ của hắn, chàng trai đã sắp không còn tính nhẫn nại nữa. Đáng ghét! Chắc chắn là hắn xui đến nỗi não ngâm vào nước rồi nên mới có thể thực sự đi tin mấy lời đồn, chạy tới cho ông già mù – nghe nói là thần toán này xem số, muốn biết rốt cuộc là mình xui bẩm sinh hay là ý trời khó tránh? Sờ sờ soạng soạng cả buổi trời, rốt cuộc ông thầy bói mù cũng gật gù đắc ý (vì đã coi ra), lại than ngắn thở dài. “Xui thật! Xui thật! Cả đời này chưa từng thấy người xui xẻo một cách kỳ lạ đến thế…” Trong cái xui có tài lộc, trong tài lộc có cái xui. Hiếm thấy, thật hiếm thấy! Bị những lời vừa mở miệng ra là một tràng lời xui ý xẻo này chọc giận, chàng trai nhịn không được mà gầm lên giận dữ. “Hứ! Cái gì gọi là ‘cả đời này chưa từng thấy’? Người mù còn có thể nhìn thấy người ta sao? Căn bản chính là giả danh lừa bịp!” Con mẹ nó! Cư nhiên xui đến mức ngay cả đi coi bói cũng có thể gặp phải kẻ lừa bịp, trên đời này còn có người xúi quẩy như hắn sao? “Mẹ nó! Cái gì mà thần toán? Thần toán cái con khỉ! Mình là thằng ngu nên mới có thể chạy tới cho một cái lão mù đùa giỡn…” Tức giận đến nỗi xé cả bảng hiệu, đồng thời với việc trở mặt rời đi, miệng chàng trai còn đang căm phẫn không thôi mà lải nhải. “Sao người mù lại không có thể thấy được người chứ? Ta mắt mù nhưng lòng sáng a!” Bất đắc dĩ mà giải thích, ngặt nỗi khách đã tức giận bỏ đi, ông thầy bói mù chỉ có thể phí công gọi theo, lại rung đùi đắc ý. “Gần đây những người trẻ tuổi thật không có tính nhẫn nại, ta còn chưa có nói xong mà… Thôi vậy, có tiền thu trước là tốt rồi.” ……………………….. Cô nghĩ không ai có thể xui xẻo hơn cô được nữa! Nếu cô tự nhận là thiên hạ đệ nhị xui xẻo thì tuyệt đối không ai dám xưng đệ nhất. Có điều trên thực tế cũng không có ai muốn giành chức đệ nhất này! “Thế nào?” Đôi mắt trong veo nhìn ông thấy bói mù đang cầm lấy tay mình sờ sờ nắn nắn, cô gái bi ai truy hỏi. Ôi… Nhất định là cô xui đến nỗi bị xe đụng hư não rồi nên mới có thể coi ngựa chết thành ngựa sống mà chạy tới cho ông thầy bói mù – nghe nói là rất linh này tính xem vận xui của mình có thể có ngày chấm dứt không? Đã từng có kinh nghiệm bị xé bảng hiệu, ông thầy bói mù im lặng thật lâu, lúc này mới thật cẩn thận mà tìm từ, cuối cùng chỉ dùng một chữ để kết luận: “Xui!” “Ông không thể an ủi tôi một chút sao? Thầy bói không phải là một dạng bác sĩ tâm lí khác sao? Ông có đạo đức nghề nghiệp hay không chứ?” Bị một từ “xui” đập vào làm cả người bị thương, lại nhớ đến cuộc sống liên tiếp xúi quẩy từ nhỏ đến lớn, cô gái không nén được mà bi phẫn mà lên án, lại thương tâm mà khóc òa. “Hu hu… dù sao tôi cũng đã định trước là phải làm người xui xẻo rồi…” Không nói gì mà nhìn theo người khách vừa khóc vừa bỏ đi, muốn ngăn cũng ngăn không kịp, ông thầy bói mù chỉ có thể bất đắc dĩ mà ngửa mặt lên trời than: “Ta còn chưa nói xong mà, cô xui thì có xui, nhưng trong cái xui có chồng che chở… Ai~ya! Gần đây, những người trẻ tuổi đều không chịu nghe cho hết câu sao chứ?” ... Mời các bạn đón đọc ​Cặp Đôi Xui Xẻo của tác giả Bạch Giới.
Đậu Đậu, Em Chưa Biết Yêu - Niêm Đường
BE, aka Bad Ending, ý chỉ “Kết thúc không hoàn mỹ, có khuyết điểm”; ngược lại thì HE (Happy Ending) chính là “Kết thúc tốt đẹp, chữa khỏi lòng người”. Từ đó cho thấy, bình thường HE có ý nghĩa “Hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau”. Và tất nhiên là, chúng ta có thể hiểu được ý nghĩa chân chính của BE là: Vị hoàng tử phải lòng công chúa ấy, hắn hắc hóa*. Như bạn thấy, bài văn này tên gọi [Đậu Đậu, em chưa biết yêu]; cho nên nó kể về, một nhân vật chính không biết yêu là quái gì xuyên vào thế giới 2D, nơi chứa nhiều các vị lão gia anh tuấn và phải công lược* bọn họ ra kết thúc [BE] tổng cộng 100 lần mới được về nhà - Một câu chuyện về sự cố gắng quyết tâm siêu tục khí. À đúng rồi, sau này cô đã biết yêu là gì. Quyết tâm đến nhường nào ha!!!! Các thế giới: Gintama, Psycho-Pass, One Piece, Fate/Zero, Magi: The Labyrinth of Magic, Highschool of The Dead *Hắc hóa: tinh thần thay đổi theo chiều hướng xấu. *Công lược (攻略): Đối với dòng game hẹn hò, công lược được khái quát là lập kế hoạch, sách lược và cách thực hiện một cách toàn diện. Công lược có thể hiểu như: theo đuổi, tán tỉnh, cưa cẩm, chinh phục,... hoặc cũng chính là walkthrough. Tống mạn là nhân vật chính xuyên qua nhiều thế giới manga/anime, hoặc một thế giới tổng hợp nhiều manga/anime bên trong. *** Tại sân thi đấu trò chơi lớn nhất thành phố B, năm phút trước vừa kết thúc một trận chung kết giải thi đấu game World Cup cỡ lớn. Thắng bại đã phân, dù là game thủ trong sân hay là mọt game ở ngoài xem phát sóng trực tiếp đều vỡ òa, điên cuồng hò hét tên người thắng. "Tinh thần Đậu, mã lực Đậu, Đậu thần dưới đáy quần có thiên địa ♂" Đã từ ghế tuyển thủ đi tới hậu đài, Đường Tiểu Đậu nghe được câu "Đậu thần dưới đáy quần có thiên địa ♂" ấy, phun ra "Phụt" một cái. Cô đứng lên kéo xuống mũ trùm đen che mặt lại, chỉ lộ ra chiếc cằm nhọn tái nhợt, theo đồng đội từ con đường đặc biệt rời khỏi sân đấu, tránh đi những khán giả đang kích động dữ dội. Đến khu vực công cộng bên ngoài, cô còn chưa bước ra hai bước, đã bị cô bé trước mặt nhào tới ôm vào lòng! "Đậu ca ca ~ người ta nhớ cậu muốn chết!" "Tiểu Bạch..." Đường Tiểu Đậu lôi kéo cô bạn thân xinh đẹp đang có xu hướng treo trên người mình: "Tối nay đi ăn ở đâu?" "Đi nhà cậu!" Tiểu Bạch cười hì hì khoác tay Đường Tiểu Đậu. "Tớ có đem theo trò chơi mới sang đây nè ♂" Mười phút sau, hai người đã ngồi vào một buồng xe trống trải trong tàu điện ngầm. Đường Tiểu Đậu uốn thành con tôm, chân mang giày Martin thong dong đạp vách thùng xe. Cô chuyên tâm loay hoay điện thoại trên tay, dùng súng ngắm cảm ứng trọng lực liên tiếp headshot người chơi đối điện. Tiểu Bạch ở cạnh bên mắt lom lom nhìn sườn mặt chuyên chú của Đường Tiểu Đậu, "Đậu Đậu, cậu hạng mấy rồi?" ---- Cái game xạ kích này cũng là do cô đề cử cho Đường Tiểu Đậu chơi tuần trước. Đường Tiểu Đậu ngã người, lười biếng nói: "Ai biết." Tiểu Bạch bám víu trên người cô nhìn một lát, xanh mặt. Trên giao diện trò chơi, bảng xếp hạng toàn quốc hiển thị một chuỗi con số khủng khiếp ---- Đường Tiểu Đậu chỉ tốn ba ngày đã lọt top mười toàn quốc, xem bộ còn có xu thế tăng lên nữa! "... Quái vật game!" Tiểu Bạch nhìn chằm chằm năm ngón tay bay múa linh hoạt của Đường Tiểu Đậu, "Tớ thấy lúc anh cậu chơi, tốc độ tay cũng giống cậu, vì sao số trận thắng của cậu nhiều vậy?" "Trò chơi mà, tôi luyện kỹ thuật đến trình độ nhất định thì cũng kẻ tám lạng người nửa cân." Đường Tiểu Đậu khẽ nghiêng vai để tiện cho tên lóc chóc bên cạnh dựa vào thoải mái hơn, dù rằng thật ra cô không có mấy lạng thịt. "Đến lúc đó, liều mạng thì cần xét tâm lý." Cô đưa tay chỉ một người chơi ở màn hình trước mặt mới vừa thò đầu ra, tên là [Tên hay đều nhường cho chó xài rồi], "Ví dụ như người này, trong đội ngũ bọn họ thì thực lực và kỹ thuật của hắn đều là mạnh nhất, thế nhưng tính cách nông nổi hấp tấp. Vừa mở màn, tớ liền giết ba cái đồng đội gà của hắn, còn cố ý đánh chữ nói đội ngũ bọn họ thua trận là tại vì hắn, người khác đều bị tay mơ như hắn liên lụy." Đường Tiểu Đậu gợi lên một nụ cười có phần lưu manh, nhấn mạnh chữ "tay mơ". "Người anh em đó lập tức không bình tĩnh, spam tới một phút mắng tớ 'mông cũng không hiểu còn phun bậy'..." Khi đang nói chuyện, ngón tay cô trượt qua màn hình cảm ứng ném ra một quả bom cay, lại cấp tốc chuyển đổi thành kính ngắm rồi bóp cò súng! Bịch một tiếng, khuyển thủ [Tên hay đều nhường cho chó xài rồi] bị headshot, nhược liễu phù phong (1) ngủm ---- (1) Yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió "Xem nè, hắn phỏng chừng tức giận đến tay run, đang bận đánh chữ mắng tớ đây, chẳng phải còn không né được sao?" Tiểu Bạch bị rung động đến thất điên bát đảo: "Ồ ồ, còn có chiêu này! Xin chỉ giáo!'' ... Mời các bạn đón đọc Đậu Đậu, Em Chưa Biết Yêu của tác giả Niêm Đường.