Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chiết Chi (Giai Hạ Tù)

Khi Đoàn Lăng và Lục Tu Văn gặp lại, Lục Tu Văn đã bị phế bỏ võ công, thân lại trúng kịch độc, thầy thuốc nói chắc không sống qua được nửa năm. Còn Đoàn Lăng khi đó, nhờ có công diệt trừ ma giáo mà đã vang danh thiên hạ. Cảnh còn người mất, nhưng Lục Tu Văn lại chẳng để trong lòng, chỉ mỉm cười bảo với Đoàn Lăng, hắn hái cho y một cành hoa đào, y sẽ dẫn hắn tới chỗ Lục Tu Ngôn. “Bẻ giúp ta một cành đào.” “Ta muốn cành ở trên cao nhất, đơm hoa đẹp nhất.” Kí ức mà Đoàn Lăng không bao giờ có thể quên được, là một đêm nọ, có người bất chấp nguy hiểm mà trộm lệnh bài của giáo chủ ma giáo đưa cho hắn, giục hắn mau trốn khỏi đây. Người đó thoạt nhìn vô cùng chật vật, chắc chắn khi giáo chủ truy ra, y sẽ sống không bằng chết. Thế nhưng, y không quan tâm, chỉ một lòng muốn Đoàn Lăng rời khỏi ma giáo. Khoảnh khắc từ biệt, y nhón chân hôn lên môi hắn một cái. Sau đó, nụ hôn này đã trở thành kỉ niệm khắc cốt ghi tâm của Đoàn Lăng. Hắn biết tên người nọ, người nọ là Lục Tu Ngôn. Là người hắn mang ơn, cũng là người khiến hắn rung động. *** Lục Tu Văn và Lục Tu Ngôn là anh em sinh đôi, gần như không có ai có thể phân biệt được hai người, thế nhưng Đoàn Lăng có thể. Đoàn Lăng chỉ biết, người đối xử tốt với mình là Tu Ngôn, còn người hay bắt nạt mình là Tu Văn. Kể cả khi Lục Tu Văn cố ý mặc đồ của Lục Tu Ngôn để giả trang thành đệ đệ, hắn vẫn có thể nhận ra. Đoàn Lăng vô cùng tự tin với con mắt của mình, hắn có thể phân biệt được hai người, trăm lần như một, không chút sai sót. Thế nhưng vào thời khắc quan trọng nhất, hắn lại nhìn nhầm. Đoàn Lăng luôn nghĩ Lục Tu Ngôn là người đã cứu mình khỏi ma giáo, không màng đến tính mạng bản thân mà trộm lệnh bài của giáo chủ giúp hắn thoát thân, còn mình thì ở lại cam tâm tình nguyện mà chịu phạt. Vì thế sau khi ra khỏi ma giáo, Đoàn Lăng một lòng tu luyện, chỉ muốn mau chóng trở nên mạnh mẽ, lật đổ ma giáo, cứu Tu Ngôn ra. Mười năm, Đoàn Lăng luôn tâm tâm niệm niệm Lục Tu Ngôn; hay nói đúng hơn, hắn cứ nhớ mãi không quên người đã cứu hắn khỏi ma giáo năm đó. Mười năm, vì trộm lệnh bài của giáo chủ, Lục Tu Văn ở lại ma giáo bị phế hết võ công, trở thành vật thí nghiệm thuốc nhưng trong lòng vẫn chưa từng quên Đoàn Lăng. Chính vì hiểu nhầm Lục Tu Ngôn mới là người cứu mình, nên Đoàn Lăng đối với Lục Tu Văn vẫn chẳng mặn mà gì cho cam. Y như cái lúc còn ở ma giáo, hắn ghét Lục Tu Văn vì y luôn sai xử, làm khó mình. Mười năm sau Đoàn Lăng quả thực đã đánh cho ma giáo đại thương, thế nhưng người hắn tìm được chẳng phải Lục Tu Ngôn mà hắn tâm tâm niệm niệm, mà là Lục Tu Văn. Lục Tu Văn bây giờ không còn là Lục Tu Văn năm đó, là đệ tử kiêu ngạo nhất của giáo chủ ma giáo, mà là một người đang gần đất xa trời, trúng phải kịch độc, võ công bị phế. Thế nhưng Lục Tu Văn vẫn yêu Đoàn Lăng vô cùng. Yêu đến mức dù hắn có hiểu nhầm chuyện năm đó, cũng không một lời giải thích, chỉ cười cợt làm như không có chuyện gì, một bộ dáng vô tâm vô phế. Yêu hắn đến mức vì biết mình trúng độc không còn sống được bao lâu nữa, nên quyết định mang theo bí mật cùng lệnh bài năm nào xuống mồ. Yêu hắn đến mức dù bị hắn nhận nhầm là Tu Ngôn, nhưng vẫn nguyện ý trao thân cho hắn. Cuộc đời Lục Tu Văn chỉ đối xử thật lòng với hai người, một người là Lục Tu Ngôn - em trai song sinh của y, còn người thứ hai là Đoàn Lăng. Nhưng Đoàn Lăng lại không biết. *** Cảm giác ở bên cạnh người mình yêu, nhưng trong lòng người đó lại luôn nghĩ tới em trai của mình là cảm giác như thế nào? Lục Tu Văn là người rõ hơn ai hết, chẳng phải người y yêu, vẫn cứ hồn nhiên mà nghĩ em trai y mới là người cứu hắn, vẫn cứ yêu em trai y đó sao. Thế nhưng y vốn là người luôn nuốt ngược đau đớn vào trong, có bị thương nặng đến đây vẫn kiên cường cắn răng chịu đựng, chẳng hé nửa lời. Vì thế, Đoàn Lăng vĩnh viễn không biết được, y đã trả giá những gì để hắn có được ngày hôm nay. Lục Tu Văn biết thời gian của mình chẳng còn bao lâu nữa. Vì vậy, y cũng nói với Lục Tu Ngôn rằng, nếu như Đoàn Lăng hiểu nhầm thì cứ để hắn hiểu nhầm đi. Đoàn Lăng hiểu nhầm mười năm, thì cũng cứ để hắn hiểu nhầm cả đời. Bọn họ đã bỏ lỡ nhau quá lâu rồi, giờ có khiên cưỡng nối lại, cũng chỉ mang lại đau khổ cho nhau mà thôi. Ít ra lúc y chết, hắn cũng sẽ không cảm thấy đau lòng. Lục Tu Văn, Lục Tu Văn. Người này sao lại kiên cường đến mức đáng giận như vậy. Mình giận Đoàn Lăng ngốc nghếch, cũng giận Tu Văn quá si tình. Dẫu biết y yêu Đoàn Lăng không cần hồi đáp, thế nhưng mình cảm thấy quá bất công cho Tu Văn. Một người như y, lẽ ra có thể có tiền đồ xán lạn, võ công khiến thiên hạ ngưỡng mộ, cuối cùng lại vì một tấm lệnh bài cứu người mà trở nên tàn phế. Người như y, từng có bao nhiêu người kính vọng, cuối cùng cho đến tận lúc chết, vẫn không thể chân chính nói lời yêu với Đoàn Lăng. Mười năm quá dài, tình cảm nhận ra cũng quá muộn. Đến khi Đoàn Lăng nhận ra tình cảm của mình với Tu Văn, thì y đã đi rồi. Y đi ngay vào đêm giao thừa, giữa tiếng pháo hoa nổ trong tiết xuân đẹp nhất. Lúc bấy giờ, Đoàn Lăng mới biết mình đã đánh mất thứ gì. Hắn chật vật ngăn cản người ta đóng nắp quan tài của Lục Tu Văn, cầu xin được nói chuyện với y thêm một chút, thêm một chút… Nhưng có ích gì đâu, Lục Tu Văn đã đi rồi. *** Khi Lục Tu Ngôn đem hết thảy sự thật năm đó nói với Đoàn Lăng, thấy Đoàn Lăng hối hận và đau khổ, mình lại không thấy vui vẻ chút nào. Bởi vì dù biết thì có ích gì đâu? Ai sẽ trả lại mười năm sống không bằng chết cho Tu Văn? Ai sẽ bù đắp cho y những năm tháng đơn phương đằng đẵng kia? Người duy nhất làm được những điều này có lẽ chỉ có Đoàn Lăng mà thôi, nhưng lúc hắn muốn, thì y cũng không còn sức mà nhận nữa. Lúc đọc tới đoạn Lục Tu Văn chết, mình đã nghĩ sao Khốn Ỷ Nguy Lâu lại viết một câu chuyện bi thương đến mực này. Nhưng may mắn rằng, Khốn Ỷ Nguy Lâu cũng không tàn nhẫn đến thế, không vẽ ra một mối tình si chỉ có hi sinh từ một phía khiến người đọc phải lật bàn bất bình. Vì Lục Tu Văn không chết, y “sống lại”. Giống như các tác phẩm trước của Khốn Ỷ Nguy Lâu mà mình đã đọc, thụ trong truyện của cô đều rất cường, rất thông minh. Mình thích Lục Tu Văn vì y dám theo đuổi tình yêu, dám yêu hết lòng mà không chút hối hận. Còn Đoàn Lăng, lúc đầu mình ác cảm với y vì y đối xử với Tu Văn có phần tệ bạc; thế nhưng nghĩ lại thì khi đó y cũng không biết sự thật nên cũng thông cảm phần nào. “Chiết chi” không chỉ khiến mình cảm động vì tình yêu giữa các nhân vật, mà cũng rất ngạc nhiên vì plot twist mà Khốn Ỷ Nguy Lâu cài cắm vào câu chuyện. Cái khiến mình cảm thấy tiếc hơn cả là, Lục Tu Văn và Đoàn Lăng có một cái kết đẹp nhưng nhân vật phụ trong truyện thì lại không như vậy. Sách xuất bản có bổ sung ba ngoại truyện mà trên mạng không có, trong đó có phiên ngoại về cặp phụ, không đến được với nhau vì ân oán tình thù, cuối cùng lại thành âm dương cách biệt. Đọc mà mình cứ canh cánh trong lòng, tiếc thương vô cùng. Và cuối cùng thì, Đoàn Lăng tìm thấy Lục Tu Văn, chuyện của hai người tưởng như đã đứt, nay lại lần nữa tiếp tục. Và rồi nhiều năm về sau, khi họ ở bên nhau, Đoàn Lăng cũng dịu dàng hái một cành đào đặt lên gối Lục Tu Văn. “Chiết chi” - ngắt một nhành hoa, cũng xin trao người cả mùa xuân tươi đẹp. ____ “ “: Trích từ truyện Review by #Ám Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tà dương như máu. Một hồi đại chiến đã gần đến hồi kết thúc. Đoàn Lăng giao đấu cùng Hữu hộ pháp của Thiên Tuyệt Giáo, cuối cùng vung một kiếm thẳng tay chém xuống. Máu bắn tung tóe lên mặt hắn, thủ cấp của kẻ kia xoay vài vòng trên không rồi chạm đất. Bản thân Đoàn Lăng cũng bị thương nhẹ, thế nhưng chiến ý đang sôi sục khiến hắn không thể dừng chân, tiếp tục lao vào đám đông đang tràn vào càn quét tàn dư của ma giáo Sau một trận này, Thiên Tuyệt Giáo hung hăng ngang ngược hơn mười năm nguyên khí đại thương, từ nay về sau không còn khả năng gây hại cho giang hồ. Đoàn Lăng thở phào một cái, chợt nghe bên cạnh có người kêu lên: “Phía dưới bãi đá có mật đạo!” Quần hùng chen chân tới nhìn, quả nhiên thấy cơ quan bí mật, cửa động lộ ra tối hun hút, bên trong sâu không thấy đáy, cũng không biết là thông đến nơi nào. Có người nghi hoặc: “Chẳng lẽ là nơi ma giáo giấu bảo vật?” Lại có kẻ nói: “Ma giáo giáo chủ đã chết, Hữu hộ pháp cũng đã đền tội, chỉ có Tả hộ pháp kia không thấy bóng dáng, nghe nói hắn chính là một nhân vật đa mưu túc trí, nói không chừng đã dùng mật đạo này bỏ chạy.” Đoàn Lăng đi ra từ trong đám võ lâm nhân sĩ, tay cầm cây đuốc, nói: “Ta xuống xem thử.” Liễu Dật phái Thanh Sơn là người thân thiết với hắn nhất, vội vã khuyên nhủ: “Đoàn đại ca, cẩn thận có trá.” “Không sao, ma giáo mưu mẹo nham hiểm, đương nhiên áp không được hạo nhiên chính khí.” Dứt lời, hắn liền thả người nhảy vào mật đạo, dựa vào ánh sáng le lói từ cây đuốc mà hướng phía trước đi đến. Đoàn Lăng thực chất cũng không tự tin quá đáng đến thế, mà là hắn có chút quen thuộc với cơ quan bẫy rập của nơi này. Vừa mới đi vài bước, hắn quả nhiên phát hiện ra vài cái, đều là mưa tên cát độc tầm thường. Đoàn Lăng công phu cao cường, dễ dàng tránh thoát, không bao lâu liền đi tới phần cuối của mật đạo. Nơi đó chỉ có một cánh cửa làm bằng đá, bên trên không hề có trang trí gì, nhìn đi nhìn lại đều thấy rất bình thường. Đoàn Lăng cũng không dám sơ suất, hắn chậm rãi thúc giục luồng khí trong đan điền, dùng nội kình bảo vệ đại huyệt trọng yếu quanh thân, lúc này mới dám đẩy cửa vào. Đằng sau cánh cửa là một gian phòng nhỏ, bốn góc tường treo mấy viên dạ minh châu to bằng ngón tay cái, tản ra ánh sáng yếu ớt. Bên trong không có bất luận mai phục nào, chỉ có một nam tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh chiếc bàn đá, đang cúi đầu chăm chú đánh đàn. Người này một thân huyền y, toàn thân cao thấp không mang trang sức gì ngoài kim quan cột trên mái tóc đen đổ xuống như thác. Đôi mắt của y cũng một màu đen sẫm, càng tương phản với hai bàn tay gảy đàn trắng như bạch ngọc. Y nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên liếc nhìn Đoàn Lăng, trên mặt bỗng lộ ra ý cười: “A Lăng, ngươi rốt cuộc đã tới rồi.” Đoàn Lăng nghe đến xưng hô này liền chấn động toàn thân, cây đuốc trong tay đột nhiên rơi xuống đất. Người nọ mỉm cười: “Sao vậy? Không nhận ra ta ư?” “Như thế nào lại… Suốt mười năm nay, mỗi ngày mỗi đêm ta đều nghĩ đến việc quay trở về cứu ngươi…” Ngực Đoàn Lăng phập phồng, đến khi nói ra miệng mới phát giác thanh âm của chính mình đang run rẩy. Người nọ đứng dậy, giống hệt như trong vô số giấc mộng của Đoàn Lăng, đi từng bước đến gần hắn. “Có những lời này của ngươi, cũng không uổng công ta chờ đợi mười năm.” “Tu Ngôn…” Đoàn Lăng trong lòng kích động, nhịn không được nắm lấy hai tay y. Lục Tu Ngôn nhưng lại vươn tay xoa nhẹ gương mặt hắn, ngón tay trắng như ngọc nhẹ nhàng lướt qua mi tâm, sau đó y liền ôm cổ hắn, cả người gần như ngã vào lòng Đoàn Lăng. Đoàn Lăng không khỏi ngừng thở. Chỉ chớp mắt sau, hắn xuất thủ như điện, giữ chặt lấy cổ tay trắng muốt của Lục Tu Ngôn. “Leng keng” một tiếng, một thanh chủy thủ từ tay y rơi xuống. Chỉ thiếu chút nữa là lưỡi dao sắc bén đó đã đâm vào lưng Đoàn Lăng. Đoàn Lăng mặt trầm như nước, từng chữ từng chữ thốt ra tên một người: “Lục Tu Văn, quả nhiên là ngươi!” Người trong lòng hắn đảo mắt một cái, bỗng nhiên thay đổi thành một bộ dáng khác hẳn rõ ràng mặt mũi vẫn như vậy, nhưng giờ không còn vẻ tao nhã lúc trước, trái lại mang theo một tia tà khí. Y hỏi: “Ngươi làm sao nhận ra?” Mời các bạn đón đọc Chiết Chi (Giai Hạ Tù) của tác giả Khốn Ỷ Nguy Lâu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Quỷ Tế
Lễ tế quỷ linh ẩn giấu dưới đáy biển sâu Chẳng qua chỉ bởi nhân tâm lan tràn quỷ kế mà ra. *** Đêm mưa như trút nước. Đây là một thôn trang nhỏ cạnh bờ biển, có đông đúc mấy cũng chỉ hơn 10 hộ gia đình, một khi đụng phải một buổi tối thủy triều dâng cùng mưa to xối xả này, mọi nhà lại càng đóng chặt cửa sổ. Ông Táo làng ở cửa thôn dưới cơn cuồng phong bạo vũ xâm nhập sớm đã bị đánh đến ngã trái ngã phải, mặt không chút thay đổi ngã nghiêng trên mặt đất, làm cho thôn vốn đã không hưng thịnh này càng tăng thêm phần cô quạnh. Trên thuyền chài cạnh biển, lưới đánh cá sợi đay rách mướp vung vẫy trong gió, thân lưới vốn đã không đầy đủ lắm bị mưa to vùi dập đến tả tơi, vài sợi chỉ đay bị hất che trên boong thuyền lem luốc, phảng phất như đang cười nhạo sự lạnh lùng của ông Táo làng. Có cụ già muốn ra ngoài nângông Táo làngdậy, ai ngờ vừa mở cửa chợt nghe được trong gió truyền đến trận trận gào khóc thảm thiết, trên con đường đất trong thôn đồ bằng tre cỏ mây trộn lẫn với lông gà hạt thóc bay loạn đầy trời, hơi chút không chú ý sẽ bị đập trúng. Thôn nho nhỏ tựa như mắc tội bị trời giáng cơn thịnh nộ vậy, trong khoảnh khắc âm tà đầy trời. Mời các bạn đón đọc Quỷ Tế của tác giả Hoàng Thành U Hỏa.
Cổ Thuật Phong Quỷ
Từ xưa đã có ba phái quỷ phong đó là ngự thú, cản thi, thầy phong thủy, thợ cản thi, người ngự thú, phái nào cũng có những năng lực khác nhau, họ đều là những người dẫn đầu trong nghề trộm mộ này. Thầy phong thủy là người chuyên dùng dị thuật đuổi quỷ trấn tà, bọn họ thời kính quỷ thần, tâm trí cơ linh, nhưng đã thoái ẩn hậu thế bấy lâu. Ngự thú là người thích huấn luyện mộ thú tương tự mèo đen, có câu chó hiểu tính người mèo hiểu tính quỷ, đó chính là lý do vì sao họ dùng mèo. Thợ cản thi họ chưa bao giờ để người khác nhìn thấy mình, bọn họ thường xuyên cản thi ngày đi ngàn dặm, chính là người thần bí nhất. Còn tôi chính là một người sinh viên bình thường, sau khi tiếp nhận thuật phong quỷ, cơ duyên xảo hợp mà kết bạn với một nhóm trộm mộ quái tài, cũng liên lụy đến sự kiện thần bí quỷ dị 70 năm trước. Nhân vật chính: Sở Dương, Đao Phong. Vai phụ: rất nhiều. Biên tập Tấn Giang đánh giá: Sở Dương vốn là một sinh viên tốt nghiệp đại học ăn không ngồi rồi, sau khi kế thừa thuật phong quỷ, có chút năng lực đối phó thánh vật thần quái. Ngày nào đó, trẻ con trong thôn chạy tới núi hoang khủng bố âm u không về, phụ huynh của đứa trẻ đến Sở gia cầu trợ, Sở Dương bị cha đá đi hỗ trợ. Trong khoảng thời gian đó, cậu không may bị mộ thú của trộm mộ cắn bị thương trúng độc, vì vậy bị bắt đi theo Đao Phong bắt đầu hành trình trộm mộ, mục đích chuyến này của họ đều có liên quan mật thiết đến sự kiện quỷ dị thần bí 70 năm trước...... Văn chương tràn ngập hơi thở thần quái, lời mở đầu giới thiệu tình tiết của thuật phong quỷ làm cho người ta cảm thấy hơi ớn lạnh, nhưng tác giả dùng ngôn ngữ khôi hài dí dỏm cho nhân vật chính hòa tan sắc thái khủng bố, làm cho người ta cũng có thể cười thoải mái. Tình tiết trộm mộ về sau càng hồi hộp đan xen, 70 năm trước tới cùng đã xảy ra chuyện. *** Tôi giơ đèn pin, khom lưng đi trên dốc Hoang Tước sau núi, hiện giờ đang là nửa đêm canh ba, bầu trời tối đen như mực ngay cả một ngôi sao cũng không có, trăng khuyết mờ mịt giấu trong mây, một chút ánh sáng cũng keo kiệt không chịu cho. Chung quanh gió lạnh từng trận, hoang vu yên tĩnh khiến cho lòng người ớn lạnh, tôi khép chặt quần áo, thầm nghĩ mau chóng đối phó việc này cho xong, về nhà lên mạng chơi game. “Tiểu Sở à, Tiểu Sở!” Chú Ngô cùng theo tôi đến đây rụt cổ đi phía sau tôi, trong miệng không ngừng kêu to, trên tay cứ mãi chọt sau lưng tôi. “Sùy.” Tôi không nhịn được trở tay vẫy ông ấy ra, lại bị ông ấy đưa tay chọt tới, thế nhưng tôi hiện giờ tập trung tinh thần cao độ, toàn bộ tâm tư đều đặt phía trước, căn bản không rảnh quay đầu lại nhìn ông ấy. “Chết tiệt! Tôi nói cho chú biết đừng chọt tôi nữa, còn chọt nữa tôi chọt thủng mắt chú đó.” Rốt cuộc bị ông ấy chọt đến trong lòng nổi lửa, tôi cau mày ngừng bước, con mắt tiếp tục nhìn bốn phía, sợ bỏ sót tí ti điểm khả nghi gì đó: “Chuyện gì, nói mau, nơi này không yên ổn đâu, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, không có thời gian chậm trễ nữa.” “Đó, đó là cái gì.” Chú Ngô dừng một chút, trong giọng nói lộ ra một tia run rẩy kỳ quái: “Tiểu Sở à, con làm ơn quay đầu lại xem liếc mắt xem giùm chú, sao chú cảm thấy phía sau có cái gì đó đang đi theo mình.” Cái gì ăn no rững mỡ không có chuyện gì làm đi theo dõi ông già bê như ông chứ? Trong lòng tôi khinh thường âm thầm phun ói, mặt ngoài lại bộ dáng lạnh lùng quay đầu lại: “Chỗ nào đâu, sao tôi không thấy.......” Còn chưa nói xong, cả người tôi đã cứng đờ tại chỗ, nào ngờ đâu sau lưng ông già Ngô thật sự có thứ gì đó, hơn nữa thứ kia xuất hiện vào loại thời điểm này, tuyệt đối có thể dọa người bình thường tè ra quần. Ông nội đã sớm nói với tôi, làm người phải để lại ba đường sống, hôm nay tôi xem như đã chân chính hiểu được đạo lý của câu này, sớm biết thế đánh chết tôi cũng không xem thường ông già bê này, ông bác này, con mẹ nó ông ấy thật là có bản lãnh có thể vẫy gọi được món hàng này tới đây.   Mời các bạn đón đọc Cổ Thuật Phong Quỷ của tác giả Hoàng Thành U Hỏa.
Tháng Năm Qua
Review bởi: Cucu ???? Giới thiệu: Đó là chàng trai tôi yêu. Người cùng tôi đi qua những năm tháng thanh xuân tao nhã khi xưa. Quý Khâm Dương – công, Tạ Mạnh – thụ, mỹ công soái thụ là hai nhân vật chính. ???? Đây là một câu truyện nhẹ nhàng, ấm áp từ thời thanh xuân đến lúc trưởng thành. Tạ Mạnh vì một vài lý do mà đến học tại Trung học W, vốn là một trường tầm thấp so với năng lực của cậu. Những tưởng cuộc sống cấp 3 sẽ trôi qua một cách bình lặng, ấy thế mà định mệnh lại cho cậu gặp gỡ Quý Khâm Dương và thế là từ đây cuộc đời cậu đã rẽ sang một bước ngoặt mới. ???? Nếu ví Tạ Mạnh như dòng nước êm ả mà có chút lạnh lẽo, thì Quý Khâm Dương tựa như ánh Mặt Trời toả hơi ấm cho dòng nước ấy. Hai bạn từ lúc quen biết đến lúc thân thiết cũng tốn một khoảng thời gian kha khá, vì vốn dĩ hai bạn như ở hai thế giới khác nhau. Một Tạ Mạnh mồ côi cha mẹ, sống với bà từ nhỏ, gia cảnh bình thường, là học sinh giỏi toàn diện, trò cưng của bao thầy cô. Một Quý Khâm Dương đẹp trai, nhà giàu, có chút nổi loạn bất cần, điển hình của học lệch :))) Nhưng trong sự đối lập ấy lại tồn tại một sợi dây liên kết kỳ lạ khiến hai bạn không kiềm lòng được mà luôn để ý đến đối phương rồi rơi vào hố tình lúc nào không hay. Cùng nhau học tập, cùng nhau phấn đấu, cùng nhau trải qua khoảng thời gian đẹp nhất của thời thanh xuân, cùng nhau sóng vai vượt qua bão táp cuộc đời. Tình cảm của hai bạn chính là thứ bao người mơ ước và ngưỡng mộ. Trong truyện cũng có vài "người thứ ba" le lói nhưng hoàn toàn không chen được chân nào vào giữa hai bạn, đọc rất an tâm luôn :))) ???? Bên cạnh tình yêu, truyện còn chú trọng khắc hoạ tình bạn và tình gia đình. Nhóm bạn thân của hai nhân vật chính gồm Giang ngu ngốc, Tề mama, Trác người sắt, Hàn đại gia. Tổ hợp này cũng lắm chuyện cười ra nước mắt, khóc xong lại cười. Đó là chuyện tình ảo tung chảo của Giang Giang và "nữ thần Nhu Nhu", là quá trình theo đuổi vợ đầy khó khăn gian khổ của Hàn đại gia, là chuỗi ngày "ăn thức ăn cho chó" của cả nhóm mỗi khi Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương tung đường. Nhưng ấn tượng nhất với mình là câu chuyện của Trác Tiểu Viễn - Trác người sắt, thật sự cảm động và day dứt, mình không muốn spoil nên các bạn hãy đọc truyện để cảm nhận thêm nhé, cũng may đến ngoại truyện thì cuộc đời bạn ấy cũng có tí gọi là màu hồng. ???? Đoạn cấp 3 trong truyện rất xuất sắc, nhưng từ giai đoạn đại học trở đi thì hơi kém nhiệt một chút. Có thể do bước chuyển tiếp từ cấp 3 lên đại học của hai bạn yên ả quá khiến mình cảm thấy hơi không thực tế :v Đoạn lập nghiệp của hai bạn cũng khai thác chưa sâu sắc lắm, đọc vẫn biết là khó khăn đấy vất vả đấy mệt mỏi đấy nhưng lại không cảm nhận được những khó khăn vất vả mệt mỏi ấy, có thể vì giọng văn nhẹ nhàng quá chăng? Tổng thể truyện đem lại một cảm giác rất yên bình, sau bao sóng gió thì mặt biển lại lặng yên, người có tình vẫn ở bên nhau, những gì tốt đẹp vẫn vẹn nguyên như ban đầu. Giọng văn của bạn Red de Ed thật sự hợp với không khí của truyện, thỉnh thoảng đọc mấy lời tâm tình cuối chương của bạn cũng thú vị lắm ❤️ Nhiệt liệt đề cử cho bạn nào cần tìm chút bình yên cho tâm hồn sau những ngày dài đối mặt với cuộc sống khắc nghiệt nhé ❤️ . . . . . Một chút tâm sự hơi không liên quan: Lúc đọc truyện này mình chợt nhớ tới Mười năm yêu anh nhất, tác giả Vô Nghi Ninh Tử. Cùng là gặp nhau thuở thiếu thời, cùng là bên nhau ngày mưa gió, nhưng một bên thì được hưởng quả ngọt, một bên lại chỉ toàn đắng cay... *** Văn án: Đó là chàng trai tôi yêu. Người cùng tôi đi qua những năm tháng thanh xuân tao nhã khi xưa. --- Biên tập đánh giá: Vốn là học sinh xuất sắc, song vì thi không đủ điểm mà Tạ Mạnh đến học ở Trung học W. Tại đây cậu gặp gỡ Quý Khâm Dương – một người có tính cách hoàn toàn đối lập mình. Trong những năm tháng thanh xuân dào dạt tại Trung học, hai thiếu niên dần nảy sinh tình cảm, cùng nhau thi lên Đại học. Trải qua thanh xuân, qua những mơ mộng cùng trui rèn trong cuộc sống, tình cảm hai người càng lúc càng sâu sắc, để sau cùng trở về quê cũ, cả hai lại cùng nắm tay làm bạn đời, ôn chuyện những tháng năm qua. Tác giả dùng bút pháp dịu dàng, đem những năm tháng xanh tươi ấy kể lại mượt mà, từng chút tinh tế triển khai, khắc hoạ sâu sắc hình tượng hai thiếu niên tới lúc trưởng thành, thanh xuân tùy ý bung nở. Kết hợp phong thổ nhiều nơi, cùng sự khác biệt giữa sinh hoạt đời thường và thực tại cuộc sống, câu chuyện xoay quanh tình bạn, tình thân cũng như tình yêu của hai nhân vật chính, khiến độc giả tựa như đi qua tháng năm, đi qua liên tiếp quá khứ và tương lai. Câu chuyện về quãng thời gian trôi qua như nước, như hoa mĩ quyến, về tuổi trẻ như mộng, vừa tốt đẹp, cũng rất đỗi dịu dàng. --- Đây có lẽ là một trong những câu chuyện ấm áp nhưng lại khiến mình khóc mười lần như một, không phải vì đau lòng, mà là vì câu chuyện quá đỗi ấm áp và thực tế, đến nỗi khiến mình tin rằng, trên đời này hóa ra tình yêu và tình bạn cũng có thể đẹp đến như vậy. Truyện kể về thành phố Giang Nam - nơi có 6 người bạn thân thiết đã cùng nhau trải qua cả thời thanh xuân cấp 3 đến tận lúc già với mọi buồn vui, hạnh phúc, đau khổ, mất mát,... Đó là: Quý Khâm Dương, Tạ Mạnh, Tề Phi, Trác Tiểu Viễn, Trương Giang Giang và Hàn Đông. Tình yêu của Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh khá êm ả như một dòng suối, không có nhiều chuyện để ngược nhau. Nhưng không hiểu sao nó lại khiến mình cảm thấy chuyện tình này vô cùng thật. Dĩ nhiên, trong cuộc sống không phải lúc nào cũng viên mãn, hai người cũng phải hy sinh vì nhau khá nhiều. Trong đó, có một chi tiết mà mình khá thích, đó là Quý Khâm Dương rõ ràng hát rất hay, có khả năng sáng tác tốt và sở hữu một ngoại-hình-sinh-ra-để-làm-người-nổi-tiếng. Nhưng ngay từ cấp 3, cậu đã có ý nghĩ muốn bảo vệ tình yêu của mình bằng cách lùi về phía sau hậu trường làm một nhà sản xuất âm nhạc, chứ không chường mặt lên phía trước làm một nghệ sĩ đa năng để hưởng thụ mọi tiền tài vật chất mà sự nổi tiếng mang lại. Không phải vì Quý Khâm Dương không thích nổi tiếng, mà vì cậu nghĩ rằng: Nếu có một ngày mình nổi tiếng, áp lực dư luận làm người của công chúng sẽ là trở ngại cho Tạ Mạnh, thà mình lui về sau, ai quan tâm một nhà sản xuất âm nhạc tính hướng như thế nào chứ! Không hiểu sao, mình thật sự rất cảm động trước tình huống này, bởi vì đơn giản là mình làm trong ngành giải trí, mình quen biết một cặp đôi đã bên nhau gần 7 năm, cũng có một người là nhà sản xuất âm nhạc như Quý Khâm Dương vậy. Không phải anh ấy không thể hát, mà vì anh ấy muốn bảo vệ người yêu và chuyện tình cảm của mình nên tình nguyện lùi về phía sau. Chính vì vậy, mặc dù câu chuyện của Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh rất ngọt ngào, nhưng mình không hề thấy nó ảo, mà tin rằng, chỉ cần có tình yêu thật sự, chuyện tình đẹp như vậy vẫn hoàn toàn có thể xảy ra! Bên cạnh đó, bất kỳ ai đã đọc qua truyện này cũng đều đồng ý với mình rằng, câu chuyện tình giữa Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh thật sự rất đẹp, nhưng đẹp nhất, đáng trân trọng nhất vẫn là tình bạn giữa 6 người họ. Lập nghiệp ở Bắc Kinh, phải chịu bao nhiêu vất vả trong sự nghiệp, đồng tiền tích lũy được là vô cùng khó khăn, nhưng chưa cần Tiểu Viễn mở miệng vay tiền để chữa bệnh cho cô em gái, Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh đã sẵn sàng đưa hết tiền cho bạn không chút chần chừ; Trương Giang Giang - người vì bênh bạn bè mà sẵn sàng tiết lộ sự thật mất mặt của bản thân trước mặt “cô gái” cậu thích để bảo vệ cho Tạ Mạnh và cũng là người khi bà của Tạ Mạnh qua đời, đã khóc thật nhiều hơn cả cậu và nói: “Để tớ khóc thay cậu”; Hàn Đông và Quý Khâm Dương luôn tin tưởng vô điều kiện vào Tạ Mạnh - sẵn sàng đứng ra thay cậu giải quyết mọi hiểu lầm và oan ức mà tất cả mọi người đã nhận định rằng đó là lỗi của cậu; hay như “Tề ma ma” Tề Phi, khi tất cả bạn bè đều rời Giang Nam đi nơi khác lập nghiệp, cậu đã ôm từng người và bảo: “Tôi ở đây mở rộng địa bàn để ngày sau các cậu về có thể dựa vào tôi”... Đây chỉ là vài điều tốt đẹp mà họ làm cho nhóm bạn của mình, còn nhiều và nhiều hơn thế nữa… Dù lên ĐH và khi ra trường đi làm, không phải 6 người lúc nào cũng có thể gặp nhau, ở gần nhau, nhưng chỉ cần một người có việc, cả nhóm lại luôn có mặt bên cạnh để cùng đương đầu, hỗ trợ. Một tình bạn mà bảo đảm bất kỳ ai đọc cũng sẽ cảm thấy gato kinh khủng và ao ước có được một “gia đình” hạnh phúc như thế. Đây là một câu chuyện mà mỗi lần đọc lại, mình đều mỉm cười khi nước mắt đang rơi vì quá đỗi nhập tâm vào cuộc đời của 6 người họ; một bộ truyện mà mình nhiệt liệt đề cử. Hy vọng sau khi đọc xong, mọi người cũng có thể vào đây chia sẻ cảm xúc của mọi người cùng mình nhé. #TN Mời các bạn đón đọc Tháng Năm Qua của tác giả Tĩnh Thuỷ Biên.
Ngủ Ngon, Hẹn Mai Nhé
"Ngủ ngon, hẹn mai nhé”! Ngay từ tựa đề, Nagira Yuu đã mở ra một khung cảnh rất đời thường, bắt đầu bằng một lời chúc ngủ ngon quen thuộc và rất đỗi bình yên. Cũng giống như bối cảnh nơi câu chuyện của chúng ta xảy ra, "Ngủ ngon, hẹn mai nhé” mở ra bức tranh một đô thị bình thường, có nhịp sống hối hả, có những con người ganh đua, ích kỷ; cũng có những khoảng lặng thanh tĩnh, có những con người chân thật, ấm áp, mang trong mình trái tim khao khát yêu và được yêu. Giống như đa phần các light novel khác, nhịp kể của "Ngủ ngon, hẹn mai nhé” rất chậm, đủ cho ta cảm nhận được cái hay của từng câu chữ. Phải nói rằng, dù là bút pháp miêu tả phong cảnh, hay miêu tả nội tâm con người, cũng được Nagira sử dụng một cách thành công và đầy tinh tế, từng câu từng chữ đều mang cảm xúc chân thật, khiến người ta như hòa mình vào cuộc sống nhân vật, khiến người ta mỉm cười, và cũng khiến người ta bật khóc. Về cốt truyện, đáng lẽ ra, "Ngủ ngon, hẹn mai nhé” đã mang một câu chuyện rất đỗi bình thường. Một cặp đôi đồng tính do mặc cảm đơn phương mà chia tách, một người buông mình theo quan niệm xã hội mà theo đuổi giấc mơ cưới vợ sinh con, một người nhất tâm nhất niệm sống thật với chính mình, cố quên đi quá khứ hạnh phúc và vết thương lòng quá sâu. Đó là trường hợp của Shinji và Tsugumi. Thế nhưng, câu truyện chỉ thực sự bắt đầu khi Tsugumi gặp được Sakutaro, một thanh niên mắc bệnh đãng trí. Sakutaro đã từng không dám thừa nhận tình cảm của mình, chỉ bởi vì cậu sợ, sẽ có ngày cậu đánh mất kí ức về người mình yêu thương. Tình yêu của Tsugumi và Sakutaro giống như một trò chơi trốn tìm, người e ngại, người cố gắng phủ nhận. Có lẽ chính vì lý do ấy, mà mặc dù giọng văn rất nhẹ nhàng, nhưng từng trang sách đều phảng phất một nỗi buồn, một nỗi buồn không khiến người ta đau đến tê tâm liệt phế, nhưng lại là một nỗi buồn dai dẳng, giống như bếp lửa âm ỉ cháy trong tâm khảm mỗi người. Tôi cũng đặc biệt ấn tượng với nhân vật ông Areno, ông dường như là trung gian xúc tác giữa Tsugumi và Sakutaro, đem hai người đến bên nhau, hơn nữa, từng câu ông nói, đều tựa như đang mang những triết lí về cuộc sống. “Mất đi rồi mới nhận ra mình đã có những gì thì đau khổ nhỉ...” "Đối với Sakutaro cậu là người vô cùng quan trọng, là nam hay nữ đều không ảnh hưởng gì. Liệu cậu có thể trở về bên nó không?” “Sakutaro thật sự đã thay đổi từ khi gặp cậu. Ông có thể cảm nhận được bước chân lật bật như cỏ dại đong đưa theo dõi kia nay đã được cắm rễ vững vàng và phục hồi sức sống” Cuối cùng thì, thật may mắn, câu chuyện mang đến một HE. Giống như một câu thơ tôi từng đọc, "như mọi con đường đều dẫn đến thành Rome, những người yêu nhau cuối cùng sẽ đều trở về bên nhau”, Tsugumi và Sakutaro cùng nhau về một nhà, giúp nhau hàn gắn vết thương, giúp nhau vượt qua mặc cảm. Điểm đặc biệt của cái kết, đó là ngay cả khi Tsugumi ra đi, Sakutaro vẫn yên bình sống tiếp, mang theo hồi ức của hai người, những hồi ức mà Tsugumi ghi lại trong "Chuyện Sakutaro”. Để rồi đợi đến một ngày, chính hình dáng cậu cũng tan vào hoàng hôn, đến bên cạnh Tsugumi... Câu chuyện khiến tôi liên tưởng đến lời một bài hát, "Câu chuyện của chúng ta không già đi, tuổi thanh xuân cũng không tàn lụi. Không cần nói lời từ biệt, cũng chẳng cần phải bi thương” (Thời gian đẹp nhất). Nói một chút về tranh minh họa của Oyamada Ami, từng bức tranh sensei vẽ đều mang cảm xúc chân thật của nhân vật, nét vẽ chau chuốt tinh tế, giống như, trong văn có họa, trong họa có văn. Kết hợp cả hai yếu tố lại, chúng ta có một "Ngủ ngon, hẹn mai nhé” thấm đượm tình yêu, lòng cảm thông và sự mạnh mẽ giữa những người yêu nhau. Còn bạn, bạn đã có cho mình một cuốn "Ngủ ngon, hẹn mai nhé” chưa? ---------------------------------------------- Xin chào mọi người, tất cả những ai đã đủ kiên nhẫn đọc xong cái review dài dằng dặc này của Thỏ, mình làm quen chút nhé :3 Thỏ, bút danh đầy đủ là Miêu Thỏ Lam Lục hoặc Hà An Viên, là maknae của page, tính cả tuổi đời và thời gian cầm bút viết. Thỏ là học sinh chuyên ngữ, viết lách là do đam mê, cũng như một nghề tay trái vậy, vào page là do các ss lôi kéo (=))))), rất vui vì được ở đây chia sẻ suy nghĩ cùng mọi người :3 Thỏ còn trẻ, thiếu sót là điều không thể tránh khỏi, vậy nên Thỏ rất mong nhận được sự chia sẻ, giúp đỡ, đóng góp từ các độc giả của page ^^ Nói một chút về chữ kí, thật ra nó cũng không hàm ý sâu xa gì đâu, Tuzi là pinyin của 兔子 trong tiếng Trung, có nghĩa là Thỏ (*^ω^*) Thanks for reading ヾ(*´∀`*)ノ Review #Tuzi *** Rất lâu rất lâu rồi, quay ngược lại quãng thời gian kể từ khi tôi lần đầu đọc tiểu thuyết, đọc rất nhiều rồi cũng chưa từng bao giờ khiến cảm xúc của bản thân bị biến đổi như thế này. Tôi không phải một người xúc động hay đa cảm nhưng Ngủ ngon, hẹn mai nhé đã khiến tôi khóc nhiều thế này (cười). Và cũng rất lâu rồi tôi mới có trọn vẹn cảm xúc để nói lên được cảm nhận hoàn thiện của bản thân như lần này. Tôi có rất rất nhiều sách, nhưng chưa từng một lần chịu bỏ tiền ra mua Light Novel, thật ra vì tôi không mấy hứng thú với văn hóa Nhật. Không thích cũng không ghét, là thứ cảm giác “rất bình thường” đối với văn hóa Nhật nhưng phải khẳng định rằng những tác phẩm văn học Nhật đều đẹp dịu dàng và có ma lực thu hút tôi rất lớn, tôi cũng không rõ vì lí do gì đây cứ như bản thân đã tự áp đặt quy tắc “không mua Light Novel” nhưng mà vì Nagira-sensei tôi đã phá vỡ quy tắc vớ vẩn này hai lần rồi. Tôi sẽ chỉ chịu bỏ tiền đối với những Light Novel tôi thực sự thích… (Tôi dài dòng quá rồi, thật vui khi bạn vẫn đủ kiên nhẫn để đọc đến lúc này. Thật cám ơn!) Văn học Nhật chú trọng chất văn hơn nhiều. Tận dụng các thủ pháp gợi tả và ví von. Khung cảnh và hình ảnh sử dụng rất thơ mộng, êm đềm, bình yên và đượm hơi thở thanh xuân. Ngủ ngon, hẹn mai nhé có thể nói là tác phẩm rõ ràng những yếu tố đó. Ngay lần đầu nhìn thấy quyển sách này, ấn tượng đầu tiên là cover đẹp kinh khủng. Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi phải có nó. Bắt đầu lật dở xem xét bên trong, ấn tượng tiếp theo là những bức vẽ thật dịu dàng Oyamada Amy. Nariga nói rằng sensei và Oyamada đã chọn nền màu xanh cho bức tranh, khiến nó trở nên tối hơn và cảm xúc khung cảnh ban đêm chân thực nhiều hơn một chút hòa lẫn vào màu sắc của tình yều. Và nó thật sự rất đẹp, đẹp lắm, vì quá choáng ngợp tôi quyết định phải đọc, phải đọc ngay thôi! Những tình tiết hay biến cố trong câu chuyện rất thực tế, trong cuộc sống cũng luôn luôn lặp đi lặp lại, Ngủ ngon, hẹn mai nhé không chỉ đơn thuần là một câu chuyện tình yêu nữa, nó đã sớm trở thành một thứ cảm xúc thật chân thật, một câu chuyện khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Nội dung khá nhẹ nhàng, xuyên suốt câu chuyện truyện không có nhiều biến cố, không kịch tính tuy nhiên rất cảm động, khiến tôi nhớ đến 50 first dates hay 100 first dates. À thì nội dung tương đối như nhau nhưng nói thế này thì không ổn rồi, bút lực của Nagira-sensei đương nhiên không thể đánh đồng với tác phẩm khác được vì mỗi nhà văn là một phong cách đặc biệt của riêng họ mà (cười) :> Từng câu chữ của sensei là một cảm giác nhẹ nhàng tuyệt vời len vào sâu thẳm cảm xúc. Ngủ ngon, hẹn mai nhé! Một câu chuyện tình yêu khiến bạn có thể nghĩ đến bài hát Youth của Reply 1988: “Tuổi xuân nhiệt huyết rồi cũng đi qua, tôi tha thứ dù người đã rời xa”, và “hoa héo tàn rồi hoa lại nở”. Ngủ ngon, hẹn mai nhé là câu chuyện nặng nề và đáng nhớ, câu chuyện dung dị như sóng mặt hồ ấy thôi, lăn tăn nhấp nhô buồn vui xen kẽ, đôi khi khiến trái tim bạn nghẹn ngào lắm đấy. Câu chuyện chua xót về nhà văn Tsugumi 35 tuổi nhút nhát khép kín, đã quen sống trong yên ấm và bao bọc, bỗng bị đẩy bật ra đời sau khi tình cảm tan vỡ. Nhà văn Tsugumi chung sống với người yêu của mình trong 9 năm, đột nhiên người yêu của anh tuyên bố rằng anh ta không muốn tiếp tục nữa vì anh ta muốn có con. Tsugumi rất sốc và đau khổ, là u uất, thất bại và bơ vơ. Anh bị mất phương hướng, không biết đi đâu về đâu, cũng không biết tương lai của bản thân sẽ ra sao. Và con người chúng ta ai cũng có tình yêu vì con người luôn mưu cầu hạnh phúc, bởi lẽ đó mà Tsugumi gặp được Shinji, Sakutaro đến với Tsugumi. Họ tìm đến nhau để vun đắp nên hạnh phúc, cùng nhau gây dựng một gia đình; họ cần nhau để sưởi ấm trái tim đôi bên, vỗ về an ủi lẫn nhau khi đối phương gục ngã trở thành một nửa trọn vẹn để hòa vào nhịp đập để duy trì hơi ấm và sự sống. Ban đầu Shinji và Tsugumi đến với nhau chẳng phải đã tạo thành một GIA ĐÌNH đúng nghĩa rồi sao? Nhưng, vì sự ích kỉ và sợ thua kém người khác, Shinji đã vứt bỏ Tsugumi. Shinji không phải người xấu, cuộc sống đã gây ra trở ngại đến từ xã hội khiến anh sai lầm – sai lầm không thể cứu vãn như chiếc kéo kim loại lãnh lùng dứt khoát cắt đứt sợi dây liên kết giữa anh và Tsugumi. Hai người đàn ông đến với nhau chắc chắn từ đầu đã không còn nghĩ đến chuyện có con, Shinji đã dùng lí do tàn khốc ấy để làm cái cớ để ruồng bỏ Tsugumi yếu đuối. 10 năm, 1 năm Tsugumi gặp gỡ Shinji, 9 năm thành gia đình duy nhất, Tsugumi được Shinji bảo bọc yêu thương, đã rất hạnh phúc. Shinji bên cạnh anh khiến Tsugumi đã coi đấy là một điều hiển nhiên, dần dần từ sâu trong anh đã tự ám thị bản thân phụ thuộc vào hơi ấm của Shinji. Tsugumi vẫn chưa trưởng thành, cô đơn đến phát sợ, anh cần tình yêu và hơi ấm mà nhưng Shinji đã dứt khoát vứt bỏ anh mất rồi. Dựa dẫm vào hơi ấm của đối phương quá lâu, ngày buông tay Tsugumi sợ hãi, bơ vơ, anh cần một nơi chốn để về…… Mình thật quá ngây thơ Chẳng cảm nhận được gì cả (Tr.35) Chẳng kết nối được bất cứ thứ gì Vài tuần sau đó, trên đường trở về sau khi gặp người bán nhà, anh vô tình gặp Sakutaro, cậu trai trẻ 27 tuổi. Công việc của Sakutaro là những công việc lặt vặt như giúp đỡ người lớn tuổi mua sắm đồ đạc và tìm những chú mèo đi lạc. Hạnh phúc đột ngột tan vỡ, Tsugumi bơ vơ nhận được sự giúp đỡ từ chàng trai Sakutaro nhiệt tình, cho anh một chốn dung thân. Cậu trai Sakutaro còn là một fan hâm mộ lớn của nhà văn Tsugumi, ông nội của cậu là chủ nhân khu chung cư Maison Areno, và anh đã có một nơi để ở. Xung quanh Tsugumi là những người hàng xóm vui vẻ, họ là những con người nhẹ nhàng, những con người luôn luôn hạnh phúc và dễ tính nhưng nhà văn lại mang trong lòng gánh nặng không muốn chia sẻ với bất cứ ai. Cho dù không phải là yêu, đôi lúc người ta vẫn muốn chạm vào hơi ấm của một ai đó. Và cũng có thể, bản thân sẽ được hơi ấm ấy cứu rỗi. “Bất cứ khi nào cậu muốn, tôi sẽ nắm tay cậu. Tuy chỉ có thể giúp cậu chừng này, nhưng tôi luôn sẵn sàng”. (Tr.96) Tsugumi và Sakutaro đã giúp đỡ lẫn nhau, Sakutaro cho Tsugumi một nơi chốn, Tsugumi xuất hiện xóa đi cảm giác cô đơn cho Sakutaro. Một nhà văn với vết thương lòng và một người hâm mộ thấu hiểu tác phẩm của anh nhất, cả hai đều gánh trên vai một bóng đen u ám. Rời khỏi tổ ấm do người khác dựng nên, anh bắt đầu học cách tự kéo kén, bao lấy sự tổn thương của mình, cũng bao bọc cả tổn thương của cậu. Cuộc sống là phải đối mặt với nhiều rắc rối, phải chấp nhận nó. Anh bắt đầu tình cảm thứ hai của đời mình, không phải từ sự yêu thích đơn thuần, mà từ sự cần thiết nhau. Tsugumi sợ cô đơn và anh cần ai đó san sẻ, trái tim Sakutaro thì hổng lỗ chỗ và căn bệnh đãng trí đang ăn mòn trái tim cậu. “Tôi sẽ không yêu ai nữa” Căn bệnh khiến cậu sợ hãi. Sakutaro và Tsugumi luôn nói họ là bạn bè nhưng hai người chỉ đang lừa dối bản thân mình, đau khổ biết chừng nào. “Mất đi rồi mới nhận ra mình đã có những gì thì đau khổ nhỉ…”(Tr.224) Ông nội Areno đã nói như thế, quả thực rất đáng sợ. Đãng trí chưa hẳn là mất trí nhớ, chỉ là quên đi tạm thời. Sakutaro sợ rằng anh sẽ quên đi người mình yêu nhất. Anh yêu Tsugumi. “Đối với Sakutaro cậu là người vô cùng quan trọng, là nam hay nữ đều không ảnh hưởng gì. Liệu cậu có thể trở về bên nó không?”(Tr. 226) “Sakutaro thật sự đã thay đổi từ khi gặp cậu. Ông có thể cảm nhận được bước chân lật bật như cỏ dại đong đưa theo dõi kia nay đã được cắm rễ vững vàng và phục hồi sức sống” (Tr224) Tsugumi và Sakutaro đã từng để bản thân. mất kiềm chế, hành động của hai nhân vật đã mất kiểm soát không còn chỉ dừng lại ở nắm tay nữa: lên giường, khi mà hai người vẫn chưa gọi là “người yêu” đúng nghĩa của nhau. Lên giường với ai hay không thì liên quan gì? Quan trọng nhất không phải là vấn đề hai người đã làm gì trên giường, họ không dùng thân xác đã thoải mãn đôi bên. Bạn đang khó hiểu phải không, là vì họ đang dùng hành động ấy để an ủi lẫn nhau, Tsugumi tự nguyện nếu có thể khiến Sakutaro cảm thấy thoải mái hơn, anh muốn gỡ bỏ tảng đá trong lòng cậu. Nhưng điều đó vẫn không khiến hai nhân vật khá hơn, họ đang càng lúc càng đau đớn hơn. Bản thân anh lúc này chính là gánh nặng của cậu (Tr.226) Xúc động, thổn thức nỗi lòng khi nghe tiếng gọị của trái tim. Âm thanh gợi nhắc về hạnh phúc, về gia đình trọn vẹn. Nỗi đau buồn mà Tsugumi phải chịu đựng hay chính là nỗi đau và sợ hãi bản thân sẽ sai mà Sakutaro phải gánh chịu từ căn bệnh đãng trí của cậu. Saku luôn sợ một ngày nào đó thật kinh khủng và đáng sợ cậu sẽ quên đi người mà mình yêu nhất, sẽ quên đi bản thân mình là ai? Sống còn nghĩa lý chi nữa? Số phận hay điều bất hạnh có thể ngăn trở họ bên cạnh nhau nhưng không thể tiêu diệt được tình yêu chân thành trong trái tim hai người. Đó là ý chí đấu tranh và khát vọng hạnh phúc mãnh liệt nhưng vì căn bệnh đã ngăn trở. Con người vẫn luôn sợ cô đơn mà. Tình yêu giữa Tsugumi và Sakutaro lớn lên rất nhanh, thứ tình yêu chân thành vẹn nguyên và mộc mạc nhất. Chẳng có điều gì trên đời có thể giết chết được tình yêu ấy, tình yêu như mầm cây lớn lên rất nhanh để tiếp lấy ánh nắng trên trời xanh rọi xuống sưởi ấm hai trái tim. Đau buồn và khoảng trống trong tim đã nhanh được lấp đầy, tình yêu vượt quá tất cả dần mạnh mẽ hơn. Những kí ức thường nhật vụn nhỏ bình dị nhưng ấm áp đong đầy trong tim. Đối với họ khi tình yêu đã đong đầy, hai người một lòng chân thành với đối phương chẳng yêu cầu phải hoàn hảo, cũng không quan tâm đến ưu hay nhược điểm của nhau. Đôi bên cùng vun đắp hạnh phúc, vỗ về an ủi lẫn nhau. Sự ấm áp lan tỏa gắn chặt hai trái tim không rời. Họ lại về bên nhau. Chi tiết ngôi nhà trọ trong truyện chắc chắn không thể không nhắc đến được. Kiểu ngôi nhà lí tưởng, đẹp lắm, Nagira-sensei miêu tả cảm thấy cứ yên bình thế nào ấy, có vườn rau này, dây thường xuân leo trên tường, có cửa kính màu, … Lãng mạn êm dịu lắm. Dưới ngòi bút của sensei, bằng ngôn từ thi vị lơ lửng, hành văn trầm ngâm dịu dàng, tính cách nhân vật đôn hậu và nồng ấm, Nagira Yuu đã khuấy rất nhiều êm ái vào câu chuyện này, những dòng văn gợn lên thành dòng cảm xúc êm đềm bật lên được mỗi quan hệ giữa tất cả nhân vật, một câu chuyện khởi đầu từ chua xót và bất lực. Phong cảnh hòa lẫn trong không khí gia đình hằng ngày chứa đầy những dòng kí ức nhỏ để yêu thương. Ngay ban đầu khi bắt đầu đọc tôi đã cảm thấy nghi ngờ rồi, cảm xúc bị chi phối ngay từ đầu. Đã có một vài lần tôi đã phải dừng lại bởi vì xúc động dồn dập quá nhiều. Tôi tin chắc khi đọc tác phẩm này bạn cũng sẽ y như tôi thôi, sẽ được trải nghiệm qua thứ cảm xúc không thể nói lên lời. Phức tạp cực kì. Cách dẫn dắt tình tiết câu chuyện của Nagira khiến trái tim người đọc rất đau. Khoảng thời gian diễn biến câu chuyện rất thực tế, như tôi nói nó không chỉ đơn thuần là câu chuyện nữa mà bản thân những nhân vật như đang sống. Thời gian trôi tự nhiên theo chính quy luật của nó, thời gian sẽ nói lên quá trình sống của mỗi con người – mỗi người đều có một câu chuyện riêng. Và đó là một cái gì đó rất khó nói khiến tôi càng thêm yêu câu chuyện giữa Tsugumi và Sakutaro nhiều hơn. Thậm chí khi mà những dòng chữ miêu tả về chuyện của mỗi nhân vật chỉ là một vài trang, sensei chỉ chú trọng đặc tả cảm xúc và nội tâm họ. Các nhân vật vẫn tự nhiên hòa vào dòng thời gian của câu chuyện để sắp xếp ra cảm xúc của họ. Tôi đọc rất nhanh nhưng rồi lại bắt đầu tua chầm chậm những câu chuyện ngắn ở phần cuối. Ừm, đoạn cuối đã khiến tôi khóc đấy, happy ending, đọc cảm thấy vừa mãn nguyện vừa day dứt ấy. Cảm xúc thực sự rất khó diễn tả, rất là lộn xộn :>. Rất khó nói. Sức sống mãnh liệt của tình yêu vượt lên trên sự sống và cái chết. “Quên lãng, theo một nghĩa nào đó, cũng chính là được cứu rỗi” (Tr.268) Cứ thế đến suốt cuộc đời, Tsugumi vẫn luôn bên cạnh bao dung và chân thành yêu thương Sakutaro. Cậu chẳng còn sợ hãi căn bệnh của mình nữa, mặc kệ cho nó dần trở nên nặng hơn hay không. Sakutaro cảm thấy có Tsugumi bên cạnh là hạnh phúc rồi, cậu không cần cố gắng nhớ vì đã có anh nhớ thay cậu, kí ức vẫn luôn sống đó thôi. Với cậu và anh ngoài những kỉ niệm của ngày hôm nay thì chẳng gì quan trọng hơn nữa, không cần phải trông ngóng đến ngày mai nữa. Tình yêu giữa Saku và Tsugumi là bất diệt, kí ức luôn tươi đẹp dịu êm, nó vẫn luôn sống và trẻ mãi… Cho đến cuối cùng khi Tsugumi trở về với mây trời, Sakutaro vẫn yên lòng sống tiếp để tận hưởng những kí ức mà Tsugumi đã để lại cho cậu, vẫn chờ, vẫn luôn hoài niệm, thong dong trở đến ngày họ lại cũng nhau vĩnh hằng tan vào ráng chiều mênh mang. Một cái kết khá lạ nhỉ? Với thể loại tiểu thuyết lãng mạn, bạn có thể lờ mờ đoán trước thử kết thúc chỉ đơn giản bằng cách nhìn vào bìa, nhân vật chính nắm chặt tay nhau – cái nắm ấy còn chặt hơn khi sợi dây thường xuân quấn chặt tay họ lại. Nhưng khi đọc vẫn có cảm giác lo lắng bởi vì bạn không biết chắc chắn kết thúc sẽ diễn biến ra sao? Hương hoa trà thơm ngát, vị đào ngọt ngào đong đầy trong ký ức. Sau một giấc ngủ dài, sớm mai thức dậy, thế giới nho nhỏ ấy liệu có còn nguyên vẹn? Nếu tất cả mọi thứ đều cứ mãi diễn ra tốt đẹp? Nếu tất cả mọi thứ sẽ vỡ tan ra thật nhiều mảnh? Kể từ khi tôi đọc sách của Nagira-sensei, tôi biết tôi có thể tin tưởng cô ấy sẽ không tùy tiện cho ra một cái kết. Với Nagira cô luôn để cho thời gian trả lời tất cả. Ví như diễn biến câu chuyện, tôi tự hỏi kết thúc sẽ thế nào. Như tôi đã nói, cái kết này không phải là cái kết thường thấy cho thể loại BL, cho dù không phải đi chăng nữa chí ít tôi chưa từng đọc được cái kết như câu chuyện này: Họ cùng nhau hạnh phúc đến già. Nhưng nó rất hoàn hảo và vô cùng phù hợp với diễn biến tình tiết và tôi thích nó kinh khủng. Làm gì có ai không già đi chứ! Tôi không chắc chắn phải biểu đạt từ ngữ như thế nào để diễn tả chính xác về điều đó, nhưng tôi sẽ cố gắng cho bạn biết câu chuyện ấy đã để lại những gì trong tâm trí tôi. Ngay cả khi bạn đứng trong bếp nấu ăn, những hình ảnh đậm hương vị gia đình trong Ngủ ngon, hẹn mai nhé cũng khiến bạn nhớ đến những chi tiết từ câu chuyện và bạn sẽ bật khóc một lần nữa… Bạn còn đắn đo điều gì nữa, đừng bỏ lỡ “Ngủ ngon, hẹn mai nhé” chứ. Bạn hãy đọc nó đi! P/s: Yang luôn cảm thấy khuynh hướng tính dục của Tsu-Saku cũng khá lành mạnh nên hai người họ mới sống thọ, phải không? Cái này là lảm nhảm thôi. Cám ơn bạn đã dành thời gian đọc mấy dòng chữ này. Thật cám ơn! Cầu hồn ~~~~~ Mời các bạn đón đọc Ngủ Ngon, Hẹn Mai Nhé của tác giả Nagira Yuu.