Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu

Ân Ân là một đứa trẻ bị vứt bỏ nên từ nhỏ đã chịu đủ loại ức hiếp. Cho đến ngày cô được Ân Lưu Tô nhận nuôi thì mới có được một gia đình, dù giản đơn nhưng rất ấm áp.  Ân Lưu Tô sống trong một con hẻm nhỏ, xung quanh đều là những gia đình nghèo khổ, thu nhập chỉ dựa vào việc đi đưa cơm hộp. Khuôn mặt già nua, thu nhập ít ỏi, chỉ dựa vào tính cách mạnh mẽ mà xây nên một khoảng trời cho Ân Ân. Ân Ân rất yêu mẹ, cô cứ tưởng mình có thể vĩnh viễn ở cạnh bà. Nhưng mà sau đó Ân Lưu Tô lại mất tích một cách thần bí, không còn thấy xuất hiện nữa.... *** Nhiều năm sau này, Ân Ân thi đậu vào trường đại học trọng điểm của cả nước vì muốn theo đuổi đối tượng cô thầm mến đã lâu, Cận Bạch Trạch. Vào ngày sinh viên năm nhất nhập học, vậy mà cô đã gặp lại mẹ của mình, Ân Lưu Tô! Bà không những không hề già đi mà ngược lại còn trở nên trẻ trung hơn nhiều, trông như bằng tuổi với Ân Ân! Cô tết hai bím tóc, xỏ khuyên tai, mặc một cái áo ba lỗ tập luyện đánh nhau với một nhóm nam sinh viên. Ân Lưu Tô trở thành đàn chị năm ba trẻ trung phô trương của Ân Ân. Ân Ân sợ đến ngây người. … Nhưng không chỉ có mỗi chuyện này khiến cô kinh ngạc. Ân Lưu Tô chẳng những là đàn chị xinh đẹp tài năng, mà còn là một nữ tổng giám đốc đã gây dựng sự nghiệp nhiều năm, tài sản kếch xù, là tấm gương vàng của Học viện Kinh tế. Ân Ân mới hiểu được cảm giác biến thành phú nhị đại chỉ trong một đêm. Hôm đó, Ân Lưu Tô ôm bả vai của Ân Ân, miệng ngậm một cọng cỏ, nhìn nam thần đẹp trai nhất của học viện Cận Bạch Trạch đang chơi ở trên sân bóng đối diện. “Tên nhóc này là người con thích ba năm?” Ân Ân đỏ mặt: “Vâng.” “Hình như cậu ấy đang làm nhân viên thực tập ở công ty của mẹ.” Ân Ân kinh ngạc nhìn Ân Lưu Tô, trên mặt tràn đầy dấu chấm hỏi. Ân Lưu Tô phun cọng cỏ ở trong miệng ra, kéo Ân Ân đến trước mặt Cận Bạch Trạch dù cho cô có liều mạng giãy giụa. “Trước mắt cậu là cơ hội cả đời không cần phải phấn đấu.” “Đây là con gái của bà chủ, tới chào hỏi một chút.” Cận Bạch Trạch nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Ân Ân, suy nghĩ vài giây rồi gọi: “Mẹ.” *** Có những đứa trẻ được bố mẹ ngóng trông ngày nó đến với thế giới này, nhưng, cũng có những đứa trẻ bị ruồng rẫy ngay từ thuở mới lọt lòng. Ta biết ngày ta được sinh ra, nhưng ở cô nhi viện, bọn trẻ lại biết ngày chúng bị mẹ cha từ bỏ, bởi, ngày sinh nhật của chúng được chọn dựa trên ngày chúng được đưa đến nơi này. Tạ Văn Thanh và Ân Ân đều là cô nhi. Gặp nhau trong cô nhi viện, nhờ chia đôi miếng ăn mà hai đứa trẻ trở thành anh em. Thật ra, ít ai biết rằng, Tạ Văn Thanh và Ân Ân không phải anh em máu mủ ruột thịt. Nhưng nhìn cái cách họ trân trọng phần tình thân này, nào có ai nghĩ thế nữa đâu, sự khuyết thiếu thân tình cũng được bù đắp vẹn tròn. Trước khi Ân Ân có cái tên thuộc về riêng mình, bên cạnh danh xưng “Ngôi sao thiểu năng trí tuệ” do ông anh trai ngố tàu đặt cho, mọi người thường gọi cô bé là “Tạ Tiểu Muội”, nghĩa là em gái họ Tạ. Chẳng có nguyên nhân sâu xa nào cho cái tên nửa nạc nửa mỡ này, gọi cô bé như thế cũng bởi vì, anh của cô bé là Tạ Văn Thanh. Tạ Văn Thanh là một thiếu niên mười tám tuổi có trái tim nhiệt huyết và đôi bàn tay trắng. Một trái tim đong đầy nhiệt huyết mới đủ sức chứa niềm đam mê ca hát, bởi nỗi, âm nhạc như một thức quà xa xỉ với bọn họ, những con người bên rìa của xã hội, những con người phải bon chen kiếm tìm vị trí mà họ thuộc về. Có những lúc, Tạ Văn Thanh sẽ như cây tùng cây bách, vững vàng đối diện với hết thảy mọi chông gai, thách thức để bảo vệ Ân Ân, cô em gái chẳng chung dòng máu. Dù cho phải ngủ dưới gầm cầu, sống một cuộc sống nay đây mai đó và bản thân mình chỉ mặc một bộ đồ cũ kỹ rách nát, anh cũng sẽ lo lắng cho em gái thật chu toàn, không để cô bé phải thiếu ăn thiếu mặc. Anh là chỗ dựa vững chắc cho Ân Ân, tuy vậy, cũng có những khi anh “trẻ trâu” chẳng ai bì kịp, thậm chí còn ngốc nghếch và rất dễ tin người. Rất nhiều lần tưng bừng phấn chấn “khởi nghiệp”, nhưng kết quả nhận lại chỉ toàn là cay đắng, tiền mất tật mang. Tạ Văn Thanh biết mình chỉ có hai bàn tay trắng nhưng anh chưa bao giờ lấy đó làm sự tự ti khiến chính mình muộn phiền. Nào ngờ đâu, có một người đã xuất hiện và làm thay đổi cuộc sống của họ. Cô gái đó tên là Ân Lưu Tô. Cô gái tên Ân Lưu Tô này rất kỳ lạ. Chẳng hiểu sao cứ một mực nói mình chỉ mới hai mươi tuổi, mà kỳ lạ thay, cô lại mang dáng hình của một bà cô ở tuổi tứ tuần. Còn nhớ, vào lần đầu tiên gặp mặt, đó là tình huống “gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ” đầy bất ổn của cô. Tạ Văn Thanh bị cô hiểu nhầm, cô tưởng anh là kẻ chuyên đi bắt cóc trẻ em nên đã đánh anh một trận no nê, và cuối cùng, họ đã cùng nhau vào đồn cảnh sát “uống trà”. Trong muôn vàn cách thức gặp gỡ, đánh nhau thành quen thân cũng chẳng hề hiếm lạ. Xem như là họ bắt đầu quen biết nhau từ dạo ấy. Nói cô xinh đẹp thì cũng không hẳn, nhưng tuyệt đối không xấu. Cái đẹp ở cô không phải là cái đẹp mà bất kỳ cô gái chàng trai tuổi đôi mươi nào cũng nhìn ra được. Mỗi lần nhìn thấy vết chân chim nơi khóe mắt cô, mấy sợi tóc bạc rũ xuống vầng trán và cả dáng người thừa cân xập xệ đó, Tạ Văn Thanh không sao hiểu được, rốt cuộc mình thích gì ở người ta thế nhỉ. Rõ ràng anh chẳng phải kiểu người có tâm hồn sâu sắc gì, thế nên, anh không thể rung động vì lý do “thấy được sự đồng điệu từ tâm hồn”. Rung động vì ngoại hình, càng không thể. Tuy mỗi cậu trai tuổi ấy đều cất giấu một bóng hồng trong lòng, nhưng có lẽ Ân Lưu Tô lại không phải là một đoá hoa bung nở. Cô của khi ấy, chỉ là một chiếc lá lúc xế chiều. Ấy thế mà, mỗi một cử chỉ, dù là nhỏ bé của cô, vẫn làm cho trái tim Tạ Văn Thanh bất giác đập liên hồi. Tuy hành trình họ đến bên nhau chẳng thể gọi là xuôi chèo mát mái, thậm chí còn thêm phần trắc trở khi họ đã xa cách nhau mười năm. Mười năm, quãng thời gian đủ dài để thay đổi mọi thứ. Quãng thời gian để Tạ Văn Thanh “lột xác” trở thành một người đàn ông chững chạc, quãng thời gian để Ân Ân lớn lên thành một cô thiếu nữ. Nhưng chẳng hiểu sao, tình cảm chân thành giữa họ cứ ngày một lớn dần lên theo năm tháng, mãi chẳng chịu vơi đi chút nào. Ngay từ ban đầu, nếu không có cô, nếu cô không xuất hiện và nhận nuôi Ân Ân, có lẽ bây giờ họ đã khác. Có thể vượt qua sự túng thiếu và được ấm no, cũng có thể sẽ mãi lạc lối trong thành phố tấp nập này. Có lời từng viết rằng, “Yêu là không bao giờ để mình phải nói câu ân hận” [*]. Nếu hành trình ngược lối này đã đưa họ đến bên nhau, vậy thì cứ để họ được ở bên nhau luôn mãi, cho đến ngày sau hết vẫn chẳng chia lìa. ““Tạ Văn Thanh, anh thích em từ bao giờ?” Đây là câu hỏi mà cô suy nghĩ thật lâu cũng không sao hiểu được. Vì sao lúc ấy anh lại thích cô đến mức không thể tưởng tượng, thẳng tiến không lùi. Tạ Văn Thanh nghĩ nghĩ, nghiêm túc mà đáp lời: “Vào buổi tối em và Ân Ân nghe anh kể chuyện đó, khi ấy, ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu vào mặt em, rất nhẹ nhàng, anh thấy em ôm Tiểu Muội vào trong ngực, tựa như một người mẹ ôm con gái vậy, trái tim anh tan chảy. Anh với con bé lưu lạc lâu như vậy, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên bỗng cảm giác được gia đình là gì.” Ân Lưu Tô còn nhớ mơ hồ chuyện ngày hôm đó, cô cười nhẹ nhàng: “Anh trai nhỏ, anh biết không, em cũng vậy.” Buổi chiều ngày cô dẫn hai người về nhà ấy, cô dựa vào cạnh cửa, nhìn Tạ Văn Thanh cả người đầy cơ bắp rắn chắc ngồi xổm xuống lấy khăn giấy lau mũi cho Ân Ân như một người ba, sau đó thuần thục mà tết cho cô bé hai bím tóc xinh đẹp. Vào khoảnh khắc đó, Ân Lưu Tô cảm giác được… Có lẽ cuộc lữ trình cô độc này, có thể tạm thời dừng lại được rồi. Tình yêu long trọng giữa bọn họ ấy, bắt đầu từ tình thân. Và cuối cùng, kết thúc cũng là tình thân.” … Với một câu chuyện lấy tình yêu làm điểm tựa, mình nghĩ mình sẽ tiết lộ đôi chút về nội dung, nó như một cách mình kể lại hành trình đọc. Còn với “Mẹ tôi trở thành hoa khôi học đường siêu ngầu”, một câu chuyện tuy vẫn có tình yêu, nhưng tình thân, tình nghĩa giữa người với người mới là màu sắc chủ đạo, thì mình chọn cách nói sơ lược về hoàn cảnh các nhân vật chính. Mình đánh giá rất cao nội dung truyện và cách tác giả giải quyết tình huống, cả những đoạn “tấu hài” của Tạ Văn Thanh nữa. Xuyên suốt quá trình đọc truyện, có thể bạn sẽ cười tung nóc hoặc chợt thấy nao nao trước một phân đoạn nho nhỏ trong truyện. Nếu bạn đang muốn tìm một câu chuyện đơn giản, cốt truyện không quá cầu kỳ nhưng vẫn mang đến cảm giác ấm áp, bạn đừng ngần ngại mà hãy thử đọc “Mẹ tôi trở thành hoa khôi học đường siêu ngầu” đi nhé! ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Team Samgo [*]: Trích “Câu chuyện tình yêu” – Erick Segal, Hoàng Cường dịch. *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Ngày đầu tiên sau khai giảng, một tin đồn mới nổi ồn ào khắp diễn đàn sinh viên đại học Nam Thị. “Mọi người đoán thử xem tôi vừa nhìn thấy ai ở tòa nhà số 10? Tạ Văn Thanh! Là ca sĩ nổi tiếng Tạ Văn Thanh đó!” “Ghê thật, lại thêm một fan cuồng.” “Tôi có thể chứng minh người này không bị điên. Vì tôi cũng thấy được, đeo khẩu trang trắng đen, đội ngược mũ lưỡi trai! Đúng là Tạ Văn Thanh, chồng của tôi có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.” “Vãi nồi, thật hay giả vậy?” “Anh ấy đi đưa sinh viên mới nhập học bị nữ quản lý cản lại trước ký túc xá nữ, không thể đi lên trên.” “Giờ tôi muốn xin làm quản lý ký túc xá nữ còn kịp không?” “Anh ấy đưa ai? Cầu mong không phải là đi đưa con gái của anh í!” “Ảnh vậy mà lén kết hôn á hả, muốn òa khóc luôn!” “Làm ơn đi, Tạ Văn Thanh mới ba mươi tuổi thôi, dù có con thật thì cũng không thể học năm nhất đại học đâu.” Ân Ân men theo bóng cây đi từ căn-tin đến phòng ngủ, một tay cầm hộp cơm, một tay nhấn bàn phím gửi tin nhắn. “Anh ngụy trang tốt thật nhưng vẫn bị phát hiện.” Tạ Văn Thanh: “Nhìn chủ đề nóng được tìm kiếm đi, anh đã nói rồi, đẹp trai như anh có đeo khẩu trang cũng không che nổi.” Ân Ân: “Bạn học đều nói em là con gái riêng của anh! QwQ” Tạ Văn Thanh: “Em có xác định là em thi vào trường học trọng điểm của cả nước không? [chỉ số thông minh đúng là cao ghê]” Ân Ân: “...” Đối diện có hai nữ sinh xách bình nước đang đi tới, nhìn thấy Ân Ân thì không nhịn được mà liếc mắt nhìn một cái. Ân Ân thấy hai người lấy di động ra, giống như là đang so sánh với ảnh chụp trên diễn đàn. Cô kéo cái mũ nhỏ màu vàng xuống che mặt. “Xin hỏi bạn là...” “Mình không phải.” Ân Ân cất bước chạy trốn trong nháy mắt trước khi nữ sinh viên này kịp hét lên điên cuồng, chạy còn nhanh hơn cả con chó. Có anh trai là người nổi tiếng, trên con đường trưởng thành của Ân Ân không tránh được việc bị người khác vây xem chỉ trỏ. Ân Ân trốn dưới cây ngô đồng, dùng sức ấn bàn phím gửi tin nhắn cho Tạ Văn Thanh. “Về sau anh còn đến trường em sẽ cắt đứt quan hệ với anh! [đao dính máu]” Tạ Văn Thanh: [Đã hủy bỏ chuyển khoản phí sinh hoạt] Ân Ân:??? Ân Ân: “Anh trai của em là tốt nhất trên thế giới [hôn hôn][hôn hôn]” ... Ân Ân mang theo hộp cơm leo lên tầng năm. Bạn cùng phòng tên là Mạc Lị Lị đã tới phòng ngủ, đang cực khổ mà bọc đệm chăn. Nhìn thấy Ân Ân, cô ấy thả vỏ chăn ca rô trắng xanh trong tay xuống, kinh ngạc nói: “Cậu nhìn quen ghê!” “Không, không, không, cậu nhận nhầm người rồi.” Cô đè thấp vành mũ. “Tớ không nhận sai đâu, cậu học ở trường cấp ba Gia Văn đúng không?” Ân Ân nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm: “À, cậu cũng vậy à?” “Đúng là khéo thật đấy!” Mạc Lị Lị nói chuyện rất hưng phấn: “Tớ học ở lớp ba, còn cậu?” “Lớp bốn.” “Ha ha ha ha.” Mạc Lị Lị cười phá lên sang sảng: “Khó trách nhìn cậu thấy quen quen, hóa ra là học ở kế bên.” Có thể ở đại học gặp được bạn học cùng trường cấp ba lại còn ở chung một phòng ngủ, Ân Ân cũng vô cùng vui vẻ. Hai người giống như là “gặp được bạn cũ nơi đất khách quê người” vậy, cùng đi đến ban công vừa hóng gió vừa tám chuyện. Mạc Lị Lị nói chuyện có vẻ rất thần bí: “Cậu có biết Cận Bạch Trạch không?” Nhắc tới cái tên này, trái tim của Ân Ân đập thình thịch, khuôn mặt dù bị gió lạnh thổi qua vẫn cảm thấy nóng bỏng. Biết rất rõ ấy chứ. Hồi cấp ba, Ân Ân thắp đèn học bài hằng đêm để thi vào đại học trọng điểm phía Nam của cả nước, chỉ vì muốn được gần cậu hơn một chút. Ân Ân mua được quyển ghi chú môn Vật lý của Cận Bạch Trạch từ tiệm sách cũ. Mỗi ngày cô đều đặt trong cặp sách, luôn mang theo bên mình. Tạ Văn Thanh trào phúng cô không chỉ một lần: “Sao em không ôm quyển vở kia ngủ luôn đi.” Sau này cô thật sự ôm vở ngủ, xém chút nữa là anh ấy ném luôn cả người lẫn vở ra khỏi nhà. Mạc Lị Lị không nhìn thấy biểu cảm mất tự nhiên của Ân Ân, nói chuyện rất hưng phấn: “Hồi trước Cận Bạch Trạch đúng là quá xuất sắc! Ba năm đạt được học sinh xuất sắc nhất khóa, giải thưởng thi đua khoa học tự nhiên cầm mỏi cả tay, lại còn là nam thần số một, đẹp hơn cả mấy nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng mà...” Trái tim của Ân Ân bị Mạc Lị Lị làm cho chậm đi vài nhịp: “Nhưng mà sao?” “Cô cả của tớ là chủ nhiệm cấp ba của anh ấy. Đợt nghỉ hè tớ qua nhà cô chơi, nghe thấy bà cô cảm khái miết, cứ nói là một đứa trẻ tốt mà gặp cảnh như vậy thật là quá đáng tiếc...” “Đáng tiếc? Là chỉ cái gì?” Nhìn thấy Ân Ân cũng thích nghe, Mạc Lị Lị càng nói càng hăng... “Nghe nói lúc học năm hai đại học, anh ấy phải tạm nghỉ học nửa năm, gia đình bị phá sản. Hiện tại anh ấy... cũng rất thảm. Từ thiếu gia nhà giàu biến thành con nhà nghèo, nghe nói cũng không đi học được mấy buổi, đa phần là đi ra ngoài làm thêm kiếm tiền. Đúng rồi, cậu mà đặt cơm ở cái app giao hàng bên dưới trường học có khi còn gặp được anh ấy đến đưa cơm hộp đó.” Nghe được những lời này, Ân Ân có một loại cảm giác đã trải qua hơn trăm năm. Cậu ở trong lòng của cô là một thiếu niên mặc sơ mi trắng đại diện cho toàn thể học sinh lên phát biểu dưới cột cờ, một người tràn ngập nhiệt huyết, chí khí ngút trời. Cô khó lòng mà tưởng tượng được hình ảnh Cận Bạch Trạch đi giao cơm hộp. Rồng bị mắc cạn nhất định rất cô đơn. Ân Ân tò mò hỏi Mạc Lị Lị: “App giao đồ ăn mà cậu kể tên là gì thế?” “Cậu tìm: Giúp đỡ sinh viên đại học Nam Thị.” Ân Ân lấy di động tìm kiếm, đúng là thấy một cái app có icon màu xanh lam, ấn tải xuống. “App này do một đàn chị năm ba của Học viện Kinh tế tạo ra. Đàn chị này rất ghê gớm, nghe nói gia sản kếch xù, là thương hiệu bằng vàng sống của Học viện Kinh tế.” “Thật là lợi hại.” Ân Ân thuận miệng đáp lại, tải xong app thì ấn đăng nhập. Giao diện của app đơn giản ngắn gọn, tất cả những tiệm cơm trong ngoài trường học đều có, việc giao cơm do sinh viên trong trường làm nên sẽ đưa đến tận cửa phòng ngủ, rất tiện lợi. Người dùng còn có thế lựa chọn nhân viên giao cơm. Ân Ân xem trong mục nhân viên giao cơm đúng là có tên của Cận Bạch Trạch. Số lần giao cơm của anh là nhiều nhất. Ân Ân nhẫn nhịn một buổi chiều thấp thỏm bất an, cuối cùng cũng đến giờ cơm tối. Cô vào app chọn món cơm thịt nướng Brazil của một quán cơm trong trường học, sau đó tay run run mà chọn tên Cận Bạch Trạch. Năm phút sau, Mạc Lị Lị vừa vào cửa thì thấy Ân Ân đã tô son, chải đầu, thay một chiếc váy dài mới tinh đang vịn vào tường đi giày cao gót. “Cậu giỏi thật, mới nhập học mà đã đi hẹn hò à?” “Lấy cơm hộp thôi!” “Cậu đừng nói là đi lấy cơm hộp mà cũng cần trang điểm như đi gặp mặt mối tình đầu ấy nhé?” Ân Ân xuống lầu, đứng trước cửa tòa nhà số 10, trái tim vốn đập rộn ràng như nai con chạy loạn vẫn chưa bình tĩnh lại được. Chẳng mấy chốc... cô sẽ gặp được anh ấy! Ân Ân kích động nhắn một tin cho anh trai. “Anh, mau chỉ em với, thấy đối tượng yêu thầm thì nói cái gì đầu tiên, nói gì để đối phương ấn tượng sâu sắc?” Tạ Văn Thanh: “Tôi là em gái của siêu sao hạng nhất Tạ Văn Thanh, làm người yêu của tôi sẽ không thiệt thòi.” Ân Ân:... Tạ Văn Thanh thấy cô không trả lời thì gọi điện thoại: “Anh chuẩn bị đi một chuyến tới Hải Thành, có việc gì thì tìm trợ lý của anh.” Ân Ân rầu rĩ nói: “Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày thì hết hai trăm ngày anh ở Hải Thành rồi.” “Là đi làm việc.” “Anh đi hỏi thăm tin tức của mẹ chứ gì.” Tạ Văn Thanh vẫn cố chấp: “Là công việc yêu cầu chứ anh không đi tìm chị ấy.” Lúc Ân Ân học cấp hai thì mẹ cô, Ân Lưu Tô, bị mất tích, qua nhiều năm rồi mà vẫn không có thông tin gì của bà. Đã qua rất lâu nhưng cả Tạ Văn Thanh và Ân Ân đều không hề từ bỏ việc tìm kiếm. Hai năm trước, không biết Tạ Văn Thanh nghe được ai nói thấy một người phụ nữ giống Ân Lưu Tô ở Hải Thành nên cứ lâu lâu anh lại bay qua đó một chuyến. Tạ Văn Thanh vẫn luôn nhớ tới mẹ, tiếp tục đi tìm bà ấy. Ân Ân: “Chưa chắc mẹ đã ở Hải Thành, có khi đã rời đi. Anh có đi qua đó mấy lần cũng sẽ trở về tay không...” Tạ Văn Thanh dùng âm thanh đông cứng mà đánh gãy lời nói của cô: “Anh không tìm chị ấy, vì sao anh phải đi tìm. Chị ấy muốn đi đâu thì đi, làm gì có ai thèm chờ!” Ân Ân không đáp. Tạ Văn Thanh nhận ra mình giấu đầu lòi đuôi, thở dài một tiếng: “Cúp máy đây!” “Anh ơi, anh nghĩ... bà ấy còn sống không?” Thật lâu sau, một giọng nói đàn ông trầm trầm truyền đến: “Một người phụ nữ như chị ấy nhất định đang sống ở nơi nào đó, còn sống tốt hơn cả chúng ta.” ... Ân Ân cúp điện thoại, dùng tay xoa xoa đôi mắt hơi cay. Năm ấy, Ân Lưu Tô nhận nuôi một đứa trẻ bảy tuổi lang thang không nơi nương tựa, còn đặt tên cho nó là Ân Ân. Tiện thể cũng nhận nuôi luôn cả Tạ Văn Thanh cùng một cô nhi viện với cô. Mẹ Ân Lưu Tô lúc đó hơn bốn mươi tuổi, Ân Ân bảy tuổi, Tạ Văn Thanh mười tám tuổi. Một gia đình ba người dù tuổi tác khác biệt rất nhiều nhưng lại dựa vào nhau sống sót, trải qua một cuộc sống hỗn loạn nhưng vẫn hạnh phúc. Về sau, Tạ Văn Thanh ký hợp đồng với một công ty phát hành đĩa nhạc. Anh ấy kiếm được khoản tiền đầu tiên vui vẻ về nhà. Ngày đó, Ân Lưu Tô đã rời đi, chưa từng trở lại. Từ đó về sau không còn tin tức gì của người ấy nữa. ... Ngày qua ngày, năm này qua năm khác. Ân Ân nghĩ, có lẽ cả đời này cũng không còn được gặp lại mẹ của mình. Đột nhiên có một tiếng chuông xe đạp thanh thúy rất dễ nghe vang lên, từ cây ngô đồng tiến tới gần. Một cô gái đạp xe về phía Ân Ân rồi thắng mạnh trước mặt cô. “Hi, là bạn gọi cơm hộp đúng không?” Tiếng nói rất lưu loát rõ ràng. Ân Ân ngẩng đầu, thấy cô gái tết một bím tóc, tai đeo mấy cái khuyên nhọn, áo thun quần jean rách. Trên người của cô gái tràn ngập sức sống thanh xuân, đôi mắt phượng hẹp dài có vẻ thong dong rất tự nhiên. Cô gái đưa hộp cơm cho Ân Ân: “Nick name là Tạ Tiểu Muội, đúng không?” “Đúng... đúng rồi.” Ân Ân lúc này chỉ cảm thấy rất hoảng hốt. Cô gái trước mặt có bảy, tám phần giống mẹ của cô, Ân Lưu Tô. Đặc biệt là đuôi mí mắt trái có một nốt ruồi đỏ nhạt, giống mẹ cô y như đúc. Đúng là gặp quỷ rồi! Không chỉ có bề ngoài, mà ngay cả khí thế siêu ngầu, làm việc nhanh nhẹn, lưu loát cũng cực kỳ giống. Trong đầu Ân Ân hiện lên một suy đoán rất máu chó. Cô gái đặt cơm hộp vào tay cô còn thuận miệng cười nói: “Đây, cơm hộp của bạn. Cầm chắc nha.” Ân Ân thấy cô gái định đi thì vội gọi lại: “Bạn ơi... xin lỗi, mình muốn hỏi một chút, mình muốn hỏi...” Thấy cô chần chừ, cô gái cười sang sảng: “Bạn muốn hỏi gì?” Ân Ân nhìn cô gái có lẽ là người thân ruột thịt của mẹ mình, lấy hết can đảm lên tiếng: “Mẹ của bạn họ gì?” “...” Cô gái nhìn cô như kiểu nhìn người đầu óc có vấn đề, dưới ánh mắt chăm chú hơi hơi nguy hiểm, Ân Ân vội sửa lời: “Thật ra mình muốn hỏi... Người giao hàng mình chọn là Cận Bạch Trạch.” Cô gái đoán được tâm tư của cô, cười thoải mái trả lời: “À, trong trường học có mười người đặt cơm hộp thì có chín người chọn Cận Bạch Trạch đi giao, địa chỉ đều là đến ký túc xá nữ. Cậu ấy không làm kịp, đơn hàng của bạn lại ở gần nên mình tiện tay đưa tới cho bạn.” “Bạn... bạn là?” “Mình là người sáng lập app Giúp đỡ sinh viên đại học Nam Thị.” Nói xong, cô gái rút một tấm danh thiếp từ trong ví ra đưa cho Ân Ân: “Sau này có đặt cơm hộp, nhận chuyển phát nhanh, mua đồ ăn vặt,... đều có thể sử dụng app, sinh viên mới nhập học còn có ưu đãi khác.” Dưới bóng hoàng hôn, thiếu nữ nói dứt câu thì leo lên xe đạp, vẫy vẫy tay đi xa dần. Ân Ân còn nhìn theo bóng dáng nhanh nhẹn một lúc mới đưa tầm mắt đặt lên tấm danh thiếp. Cô kêu lên sợ hãi, tấm danh thiếp tuột khỏi tay theo gió rơi xuống mặt đường nhựa. Trên danh thiếp còn in rõ tên của mẹ cô. Ân Lưu Tô. Mời các bạn mượn đọc sách Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu của tác giả Xuân Phong Lựu Hỏa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trời Sáng Nói Tạm Biệt
Các bạn đang đọc truyện Trời Sáng Nói Tạm Biệt của tác giả Đường Nhã, truyện thuộc thể loại ngôn tình đặc sắc. Anh và cô đơn thuần chỉ là tình cảm anh em, vậy mà không ai nghĩ cô lại hiến dâng đêm đầu tiên của mình cho anh! Sau đêm hôm đó, anh vẫn đối xử với cô một cách tàn nhẫn, anh vẫn lạnh nhạt và anh nói rằng anh sẽ chẳng bao giờ yêu cô. Đau khổ cô bỏ đi năm năm và bây giờ cô gặp lại anh, anh giờ đã khác, đã trở thành tổng giám đốc! Nhưng bản thân cô giờ đây không muốn điều tồi tệ xảy ra với mình thêm một lần nào nữa... *** Đêm lạnh như nước. Anh đứng ở nơi ánh trăng giao nhau với bóng tối, áo sơ mi trắng tùy ý khoác, thân thể thon dài lười biếng tựa tại cửa sổ sát đất, ngón giữa ưu nhã đang kẹp một điếu thuốc nhỏ dài màu xanh nhạt, khói lượn lờ vòng quanh, thong thả kéo dài. Khẽ nhếch khóe môi phác họa đường vòng cung tà khí mà mê người, tựa như đùa cợt, tóc rơi trên trán che lại con ngươi màu rám nắng chứa đầy hỗn tạp của anh, ngón giữa hiện lên một điểm đỏ nhỏ, vào lúc này lại càng lộ vẻ quỷ dị thần bí. . . . . . Tiếng bước chân nhẹ y hệt như mèo khiến anh khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy cô đứng ở dưới ánh trăng. Chân không êm ái giẫm ở trên sàn nhà lạnh lẽo, ngượng ngùng mà không biết làm sao ôm chặt cái mền trước ngực, đầu vai trắng nõn lóe lên ánh sáng bạc mê người, tóc dài buông xõa, đặc biệt mê hoặc, đỏ ửng trên mặt tuyên bố rõ ràng vừa trải qua tình dục, đẹp khiến cho người ta không cách nào hô hấp. . . . . . Nhưng không bao gồm anh. Khóe môi ý cười châm chọc có thể thấy rõ, anh nhìn ngoài cửa sổ nhàn nhạt hít một hơi thuốc, môi mỏng vô tình chậm rãi nhả ra, đôi mắt mông muội của anh. . . . . . Giọng nói trầm thấp mị hoặc: "Trời đã sáng." Toàn thân cô cứng ngắc hơi chấn động một cái, cắn môi dưới chấp nhận số mệnh nói nhỏ: "Em biết rồi." Khói mù tản đi trong con ngươi màu rám nắng, nụ cười đùa cợt không giảm: "Đi thôi." Đúng vậy, trước khi trời sáng, để tất cả mọi chuyện trở về vị trí cũ, trở lại vị trí vốn có, không thể để cho người khác phát hiện, đây là một loại cấm kỵ. . . . . . Cô tuyệt vọng xoay người, lại nghe thấy anh tàn nhẫn hỏi: "Em yêu tôi sao?" Nước mắt không tiếng động chảy xuống, cô nghẹn ngào cũng không hối hận: "Em yêu anh." "Nhưng tôi không thương em, đến chết đều không yêu." Tâm đau đớn như tê liệt, cô cười khẽ gật đầu, chậm rãi rời đi phòng của anh. Nếu có người hỏi, Thượng Đế cho cô thêm một cơ hội, cô vẫn nguyện ý muốn gặp được người đàn ông bình thường như ác ma khát máu vô tình, cô nghiêm túc gật đầu giống như đứa ngốc, coi như xuống địa ngục cô cũng muốn gặp anh, yêu anh. Cho dù là lật ngược như vậy, trời sáng nên nói tạm biệt. Một năm kia, Lâm Tử Huân lần đầu tiên nhìn thấy Thiệu Diên. Sự xuất hiện của anh khiến Lâm Tử Huân bất ngờ, đã làm cho cô nhanh chóng không kịp xây dựng phòng tuyến ở trong lòng, để cho anh thẳng tắp xông vào linh hồn của cô. Vóc người anh thon dài gầy miễn cưỡng tựa vào bên cửa lớn nhà cô, gió mang hơi lạnh giống như mang theo nồng đậm đau thương, lướt qua mái tóc đen như mực của hắn, còn có gương mặt gầy gò tinh tế nhưng lại hơi nghi ngờ, con ngươi màu rám nắng của anh giống như mã não hấp dẫn mê người, nhìn phương xa mất hồn, không, hoặc là đang suy nghĩ gì. Một cỗ sương khói nhàn nhạt từ môi mỏng mị hoặc của anh chậm rãi thở ra, tiếp theo đường cong ý cười trào phúng tràn ra, một tay anh đút vào túi quần, một tay kẹp một điếu thuốc dài nhỏ màu xanh nhạt từ từ hít một hơi, lại thở ra, híp hai mắt lại, giống như là không đem toàn bộ thế giới để ở trong mắt, tà tứ mà cuồng vọng. Lâm Tử Huân đứng cách hắn cự ly không tới năm mét, kinh ngạc nhìn anh, cho đến khi ánh mắt lười biếng của anh nghiêng mắt nhìn cô, mang theo thâm ý cô không thể lý giải, làm cho lòng của cô không hề báo động trước đập bịch bịch. . . . . . Tuổi của anh xem ra giống như cô, mà giọng nói so với nam sinh cùng lứa lại trầm thấp rất nhiều, giống âm thanh ma quỷ: "Cô là Lâm Tử Huân?" Gió mang hơi lạnh phất qua cổ trắng nõn của cô, làm cho cô bất giác toàn thân nổi da gà, cô ngơ ngác gật đầu, sau đó ngây ngốc hỏi: "Anh là ai?" Anh cười nhạo, nhẹ nhàng, cơ hồ gần như không thể nghe thấy, nhưng không có trả lời cô. Thời điểm Lâm Tử Huân còn không kịp làm rõ suy nghĩ, đột nhiên cửa chính Lâm gia mở ra, cha mẹ cô dẫn một đôi vợ chồng giống như con buôn ra ngoài, trong tay vợ chồng con buôn còn nắm một tờ chi phiếu thật chặt, giá trị chi phiếu rất lớn. . . . . . "Được, làm phiền hai vị rồi, vậy chúng ta đi trước đây." Vợ chồng con buôn cung kính khom người về phía vợ chồng Lâm gia, sau đó che giấu chán ghét trong mắt "từ ái" nói với anh đang đứng ở bên cạnh cửa chính: "Từ nay về sau, cô cô và dượng không thể chăm sóc con nữa, tất cả đều do Lâm gia giám hộ rồi, con phải chăm sóc mình thật tốt." Thì ra là. . . . . . Bọn họ là người thân của anh. Mời các bạn đón đọc Trời Sáng Nói Tạm Biệt của tác giả Đường Nhã.
Tặng Người Một Bó Hoa Diên Vĩ
Ở đâu đó trên thế giới này, có lẽ sẽ có một người, luôn làm chúng ta nhớ mãi tận sâu trong đáy lòng, mỗi khi trôi qua thời tuổi trẻ. Nghĩ về anh, là nhớ đến những khoảng thời gian vui tươi, những ngày hạnh phúc. Nhưng, nếu như thật sự có một người như vậy, tôi nhất định sẽ hướng trời cao cầu nguyện, để cho chúng tôi cả đời này cũng không tiếp tục gặp lại nhau. Một bức ảnh của quá khứ, chỉ nên đặt vào trang sách của sự hồi tưởng và quý trọng. *** TẶNG NGƯỜI MỘT BÓ HOA DIÊN VĨ (Tên tiếng Trung: 送你一束鸢尾花) Tác giả: Đường Thất Công Tử Thể loại: Hiện đại, SE, Truyện ngắn Tình trạng: Hoàn Trên thế giới này, có lẽ có một người, đến từ những tháng năm tuổi trẻ, mà chúng ta giấu kỹ tận đáy lòng, nhớ nhung người đó, nhớ tới cả những ngày tươi đẹp đã qua, những tháng ngày hạnh phúc hồn nhiên ấy. Nhưng, nếu thật sự có một người như vậy, phải hướng lên trời cao cầu nguyện, để chúng con suốt đời không gặp nhau. Giống như một tấm hình cũ, cần đặt nó trong tập sách ảnh, hồi ức và trân trọng. Nội dung truyện: Khi đọc xong cuốn truyện, không biết nên diễn tả cảm xúc của mình thế nào nhỉ? Có lẽ là một chút hụt hẫng, một chút tiếc nuối, một chút buồn cho đoạn tình cảm đơn phương của họ chăng? Uhm… có lẽ là như vậy!! Nội dung truyện được kể lại thông qua nhân vật tôi – Đàm Nhiên, một cô gái tính cách có phần nhút nhát và hơi tự ti. Vào năm cô thôi việc, để quay về kinh doanh nhà trọ nhỏ ấp ủ đã 3 năm, cô vờ như vô tình hỏi thăm về tin tức của Nhậm Phi – chàng trai cô thầm mến. Phần lớn những lời đồn cô nhận về được là nói: “Sau khi tốt nghiệp đại học cậu ấy đã đi Châu Úc du học, học một mạch đến trên tiến sĩ; có người nói một thời gian trước gặp cậu ấy ở thành phố C, hình như đã về nước, vào làm chuyên gia phân tích đầu tư cho một công ty chứng khoán”. Mặc dù thu thập được chút thông tin về anh nhưng đa phần cô đều không tin cho lắm. Đến khi, Tiểu An - bạn của cô nhắn trên MSN, gõ một hàng chữ đậm thật lớn cho cô xem: “Nhậm Phi à, nghe đâu một thời gian trước kết hôn rồi đấy, cô dâu chính là người cặp thành một đôi với cậu ấy hồi cuối năm tư, tên là gì ấy nhỉ? A, Michelle.” Lúc này cô nghĩ đoạn hồi ức không có gì đặc biệt này cũng sắp đi đến hồi kết. Vì thời gian 6 năm cô vẫn luôn ghi tạc cậu ấy tận đáy lòng, và có lẽ bởi từng đoạn thời gian xóa nhòa, sau hai nghìn ngày đêm, việc hồi tưởng về cậu ấy đã mất đi ý nghĩa vốn có, biết đâu cũng đã biến thành một loại tô-tem biểu tượng tinh thần. Thế nhưng, tuần thứ hai kể từ khi từ chức, chuyển tới quán trọ nhỏ nơi được mẹ cô quản lý rất tốt, cha cô thì dỡ hàng tường gạch cũ đổi thành hai hàng rào gỗ làm từ gỗ thông, tường vi màu hồng phấn leo đầy trên mặt hàng rào, dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh chiếu rọi. Cô cứ nghĩ rằng, bản thân ở tuổi hai mươi bảy đã mất đi toàn bộ những cảm nhận về thẫm mỹ nghệ thuật, nhưng khoảnh khắc này lại có thể khiến cô nhớ tới câu chuyện cổ tích từng đọc lúc ấu thơ và… nhớ tới Nhậm Phi. [Nhậm Phi, cậu ấy đã trở thành điều gì rồi? Trong sân quán trọ có một gốc tương tư do người chủ cũ trồng, thân cây cao và thẳng tắp, có mùi thơm nồng, xanh tươi tốt, đẹp đẽ không nói nên lời, như dáng vẻ cậu ấy hồi đại học. Còn cậu ấy hiện tại, dáng vẻ sẽ ra sao?] Và một ngày đầu hạ, sáng sớm đã lạnh lẽo, cô bước ra sân nơi có một đám sinh viên đại học Mỹ thuật đến vẽ tả thực và vào trọ ở đây. Giữa tiếng cười đùa của các thiếu niên nơi sân vườn, dưới tàng cây tương tư cách đó không xa, có người nhận điện thoại xong vừa lúc xoay người lại, khoảnh khắc đó, trên gương mặt khôi ngô của anh lộ ra một chút sửng sốt, còn cô trống ngực đập thình thịch. Anh ngập ngừng gọi tên cô: “Đàm Nhiên?”, còn cô giơ bàn tay đang run rẩy và nụ cười có lẽ cũng cứng đơ, chào hỏi anh: “Đã lâu không gặp, Nhậm Phi.” Dáng vẻ của anh vẫn như trong trí nhớ cô, dường như không có thay đổi nào. Hai người đứng đó ngăn cách bởi hai cái bàn, nhưng thời gian thật sự là sáu năm. Có một câu nói hay thế này: “Có một số người cả đời không nên gặp nhau, nếu có gặp lại, sẽ định trước là một vở bi kịch, không bao giờ có hồi kết.” Lần gặp lại định mệnh này là vì vô tình vợ anh Mễ Tuyết (Michelle), mang học sinh đến đây để tập vẽ tả thực và cũng nhờ vậy, hai người họ mới biết được đáp án cho tình cảm xưa kia của mình. Tôi nhìn họa tiết giống như đúc hoa văn trên chiếc ống đựng bút đã vỡ nát mà tôi yêu quý nhất kia, phải kiềm chế tất cả tình cảm mới có thể thốt lên hỏi: “Chiếc ống đựng bút kia, là của cậu tặng tớ?” Cậu ấy xoay xoay cái chén không trong tay, cũng không hề nhìn tôi, hồi lâu mới nói: “Có lẽ vậy…” Thật lâu sau, lại nói: “Lúc tốt nghiệp, tớ nhớ đã từng hỏi cậu, sau này muốn đi đâu, muốn làm gì? Cậu bảo cậu định đi Châu Úc, tiếp tục đi học.” Cậu ấy ngẩng đầu cười như có như không: “Tớ không ngờ được, cuối cùng cậu lại mở quán trọ này.” Thì ra anh vì một lời nói của cô mà đi Úc, còn cô mất 6 năm vì yêu anh mà cũng không chấp nhận ai khác. Và rồi cô lại tiếp tục lựa chọn vác hành lý lên đi đến một nơi không xa, cũng chẳng gần, có lẽ nó có thể cho cô nhớ những điều gì, hay quên đi những gì, mỗi một chuyến đi chính là một cuộc sống mới… Cảm nhận về truyện "Tặng người một bó hoa Diên Vĩ" “Tặng người một bó hoa Diên Vĩ” – Lúc đầu đọc tên truyện, mình nghĩ chắc lại là một tình yêu trải qua nhiều sóng gió, thử thách, nhưng vẫn đến được với nhau như những bộ truyện khác của Đường Thất Công Tử. Tuy nhiên...“Ơh, không phải như vậy! Thật sự không phải như vậy!!" Sau 1 phút mặc niệm, trầm tĩnh lại mới có thể thốt ra: "Hóa ra cũng có loại tình yêu như thế!!” Tình yêu trong truyện là thứ tình cảm nhàn nhạt như nước ngày mưa chiều Thu, khẽ táp vào mặt mình, nhè nhẹ, tê tê, lạnh ngắt, đôi khi làm ta thích, đôi khi làm ta đau, thiếu nó ta vẫn đi lại, vẫn làm việc, vẫn ăn vẫn uống. ac4f7fe275370462b987666028abcacb-1 Hai người rõ ràng là yêu, rõ ràng là không thể quên, song tất cả chỉ là mảnh vỡ còn lại của chiếc bình kỷ niệm, gợi cho ta một chút đau thương, nếu cứ ôm lấy nó sẽ cứa vào da chảy máu. Nhưng lại không nỡ vứt bỏ thứ vật chứng duy nhất chứng minh giá trị của bản thân ở một phương diện nào đó. Tôi thường nghĩ nếu như trong hàng vạn người mình có thể nhận ra chân mệnh của mình, hay là giữa biển người bao la có người cứ nhìn mình thì hay biết mấy. Nhưng tôi biết, cuộc sống quá ít sự trùng lặp. Cô gái trong truyện thầm nhớ một chàng trai rất lâu, có vẻ như sẽ chẳng quên anh, có vẻ như tự mình làm mình lỡ dở, một ngày kia phát hiện ra anh cũng từng có tình cảm với mình. Mà chàng trai năm nào, hẳn là cũng đã như cô, chờ mong, hy vọng rồi thất vọng nhìn về phía cô. Nhưng mà, cuộc đời cũng giống như đường đi, đi qua rồi, mặc dù có thể ngoái lại, vẫy tay chào người, hay thậm chí chạy lại nói với nhau đôi câu, cũng sẽ vẫn là đường ai nấy đi, vẫn là hai ngã đường. Ai cũng phải đi tiếp con đường của mình, có mấy người có thể bỏ lại tất cả, chạy về phía nhau? Nếu ngày ấy cô nhận ra bông hoa kia là hoa Diên Vĩ, mọi chuyện có phải sẽ khác. Nếu lúc ấy một trong hai người cố nói thêm vài câu, có lẽ sẽ khác, nếu lúc ấy có một sự kiện bất ngờ xảy ra, tác động mạnh tới họ, có lẽ sẽ khác. Nhưng chẳng có gì xảy ra. Như cuộc sống vẫn luôn phải vậy. Ký ức đó để lại tiếc nuối, cũng để lại nơi trái tim một vết sẹo, nhưng không có nghĩa là không tốt. Bởi vì nó sẽ nhắc ta về một thời đã qua, chỉ cần cho chẳng cần nhận lại, ngốc nghếch khờ dại ngóng chờ, đem trái tim mình dâng lên cho người, chẳng cần quan tâm thái độ của người, chỉ nghĩ đến trái tim mình đã thấy vui vẻ. Ký ức còn lại trong lòng, không phải là những đớn đau thất vọng của một mối tình đơn phương, chết yểu ngay từ trong trứng nước của một tâm hồn thuần khiết lần đầu biết yêu, cũng chẳng phải nuối tiếc một mối tình có lẽ sẽ rất đẹp, mà là nụ hoa Diên Vĩ kia, là người đứng tựa cửa mỉm cười như gió xuân thoảng qua, là một ngày một tháng một năm kia, trái tim ta đã từng chợt ngân lên một điệu nhạc bất thường. Và biết đâu… một ngày một tháng một năm khác, sẽ có một ánh nắng khác nhận ra và đến bên ta cuốn đi những sương giá rất lạnh. Có thể sẽ không sớm, song nhất định sẽ có chỉ cần ta luôn mỉm cười! *Ý nghĩa hoa Diên Vĩ: Lòng trung thành, sự khôn ngoan, lòng dũng cảm, niềm hy vọng. Ở Trung Quốc, hoa Diên Vĩ tượng trưng cho tình bạn và tình yêu, tương lai tươi sáng, đầy hứa hẹn. Nhưng cũng có ý kiến cho rằng, ngôn ngữ của hoa Diên Vĩ là chỉ một tình yêu tuyệt vọng. ***   Mời các bạn đón đọc Tặng Người Một Bó Hoa Diên Vĩ của tác giả Đường Thất Công Tử.
Ôm Ấp Yêu Thương
Chuyện xoay quanh tình yêu của thiếu nữ tài năng tuyệt sắc, mạo hiểm nhiệt huyết ngọt ngào cưng chiều đem lòng thương yêu nam nhân chính là nội dung của truyện Ôm Ấp Yêu Thương của tác giả Nhan Tiểu Ngôn. Truyện thuộc thể loại ngôn tình, nội dung hư cấu, đem lại cho bạn đọc những tình huống bất ngờ, dí dỏm. Chỉ vì một lần vô ý ngoài biển, khiến Lạc Tiểu Anh thân là nhiếp ảnh gia vô ý xông vào thế giới thần trộm, cùng bọn cướp BLACK cùng nhau xông xáo ổ Hải Tặc. Đánh thuê,  xả hội đen, các mưu kế tàn sát lẫn nhau, các loại lừa lọc, trộm tình và trộm người là một trong những tình tiết gây cấn, xoay quanh những nhân vật chính.. *** Nữ theo đuổi nam, trộm người, trộm tâm, trộm này nọ là chuyện xưa. Muốn biết thỏ trắng nhỏ làm như thế nào ăn khô sói xám lớn rồi lau sạch không? Một lần ngoài ý muốn trên biển, khiến Lạc Tiểu Anh thân là nhiếp ảnh gia vô ý xông vào thế giới thần trộm, cùng bọn cướp BLACK cùng nhau xông xáo ổhải tặc. Tham gia Thanh Mai trộm bảo vật, lại cuốn vào cạnh tranh bên trong chính đảng tà ác, trở thành mục tiêu của sát thủ. Mạng treo lên một khắc thì BLACK cứu cô, Tiểu Anh đối với đạo tặc lãnh khốc sinh ra lòng ái mộ đồng thời cũng lập chí, nguyện phải làm một hiệp khách. Nhiệm vụ thứ nhất chính là lấy trộm trái tim của BLACK, Tiểu Anh có thể thực hiện được nguyện vọng của mình không? Ôm ấp yêu thương, nữ theo đuổi nam, chuyện tình của thiếu nữ ấm áp và đạo tặc lãnh khốc. Nhiệt huyết mạo hiểm ngọt ngào cưng chiều, nội dung liên quan đến sát thủ thần trộm, lính đánh thuê tập đoàn xã hội đen, các loại âm mưu quỷ kế, các loại lừa gạt cùng bị lừa, các loại trộm người cùng bị trộm. . . . . . Nội dung hư cấu, chớ nói ba quan, trộm cũng có đạo.  *** Trời xanh, biển xanh, rượu ngon, thức ăn ngon, du thuyền xa hoa, cuộc sống vừa lòng không gì hơn cái này! Ở giữa mặt biển mênh mông, du thuyền khổng lồ xa hoa nhanh chóng đi về phía trước, mũi thuyền phất phơ theo gió biển, sóng bạc đuôi thuyền ngập trời. Người nhận được lời mời lên Phi Thuyền Nguyệt Thần đều là nhân vật nổi tiếng trong giới Quý tộc, dân nghèo duy nhất chỉ có Lạc Tiểu Anh. Có toàn bộ vinh hạnh này bởi vì cô đạt được giải thưởng chụp ảnh quốc tế, mới có thể được tạp chí du lịch nổi tiếng nước M mời tới, chụp lại hình ảnh hùng vĩ và hoa lệ của Phi Thuyền Nguyệt Thần. Thân là nhiếp ảnh gia tự do, Lạc Tiểu Anh cảm thấy may mắn và kiêu ngạo lần thứ n vì lựa chọn nghề nghiệp của mình. Lúc này tầng dưới du thuyền, trong đại sảnh bữa tiệc, tiếng nhạc du dương, ca múa vui mừng, thân sĩ giày tây cùng nhóm thục nữ làn váy lay động nâng ly cổ cao chuyện trò vui vẻ. Khu thức ăn ngon, Lạc Tiểu Anh vừa chơi vừa làm việc, múc một muỗng kem đặt ở trong miệng, hưởng thụ hương vị ngọt ngào do kem mang tới đồng thời mắt to nhìn thân sĩ và thục nữ trong sàn nhảy. Bên tai truyền tới âm thanh nhai thức ăn nhồm nhoàm, Lạc Tiểu Anh theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt hai người phương Đông một cao một thấp, người đàn ông thấp tự mình nhai nuốt thịt hun khói liên tục. Hóa ra còn có người ăn còn hoàn hảo hơn so với cô! Lạc Tiểu Anh thu hồi ánh mắt giải quyết một muỗng kem cuối cùng, nâng cái máy ảnh treo ở trên cổ lên, ống kính hướng một góc hội họa trên vách tường trong đại sảnh, hoa văn tượng gỗ, tay vịn cầu thang, tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ . . . . . . Từng cái một lưu lại trong máy ảnh. Ống kính quét qua đám người hào nhoáng rạng rỡ, bóng dáng cao lớn màu đen tiến vào trong tầm mắt. Xuyên thấu qua ống kính, rõ ràng nhìn thấy người đàn ông nghiêng thân thể một mình uống rượu, thân thể trẻ tuổi, nhìn qua bộ dạng không quá ba mươi tuổi. Khuôn mặt hoàn mỹ, góc cạnh rõ ràng, thân hình cao to, bộ xương cường tráng, có một loại thiết cốt tranh tranh, tư thế thà chết cũng không khuất phục. Rất cường thế, cũng rất sắc bén. Ống kính phóng to nhắm ngay bên cạnh, phóng to, phóng to nữa. . . . . . Đường cong gương mặt quá mức nguội lạnh, làn da cũng không đủ trắng nõn, không phải kiểu khuôn mặt tuấn mỹ nên vốn không thuộc phạm vi săn bắt của Lạc Tiểu Anh, nhưng ánh mắt người đàn ông quá hấp dẫn người, giống như nhựa cao su dính chặt ống kính, làm cho người ta muốn dời cũng không thể dời đi. Người đàn ông bỗng quay đầu, thật giống như phát hiện hành động rình coi của cô, con ngươi mang theo ánh sao lẫm liệt nhìn sang. Lạc Tiểu Anh cảm giác như là bị đông lạnh, lại tựa như ánh dao quất tới, tay run ấn nhanh xuống. "Tách tách" Cặp mắt chủ nhân lãnh khốc kia cứ thế bị ghi lại. Con mắt sắc nghiêm nghị của người đàn ông, trong mắt tất cả đều là bất mãn, Lạc Tiểu Anh để máy chụp hình xuống, nhếch miệng lên, mắt khẽ cong, trả lại bằng nụ cười xin lỗi đối với hành động chụp ảnh của mình. Tiếng nhạc tiếng người huyên náo khắp đại sảnh, cách những hình ảnh mỹ lệ, cách giao thoa ly rượu, mắt to dịu dàng thùy mị cùng con ngươi hẹp dài lạnh lùng nhìn thẳng vào nhau. Ánh mắt của người đàn ông dính chặt tầm mắt cô, không rời đi, không tránh thoát. "Thịch! Thịch! Thịch!" Lạc Tiểu Anh rõ ràng nghe được tiếng tim đập của mình. "Nhìn xem, là vợ chồng Cách Lâm Tư của tập đoàn Rachel." Trong đám người hô to một tiếng, lập tức hội tụ ánh mắt của mọi người đến trên bậc thang. Cách Lâm Tư phu nhân trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp, tóc hoa râm, khoác lên cánh tay chồng, chậm rãi men theo tay vịn cầu thang hoa văn điêu khắc bước xuống. Váy dài kéo đất, ngọc sáng lóng lánh, mặt Cách Lâm Tư phu nhân cười như hoa, mặt Cách Lâm Tư tiên sinh đỏ lừ. Tất cả mọi người hướng ánh nhìn chăm chú về phía đôi vợ chồng mới cưới này, Lạc Tiểu Anh và người đàn ông áo đen cũng vậy. Mời các bạn đón đọc Ôm Ấp Yêu Thương của tác giả Nhan Tiểu Ngôn.
Nhật Ký Tân Hôn
Truyện Nhật Ký Tân Hôn của tác giả Đường Nhã. Trong cái rủi vẫn còn cái may. Câu chuyện này sẽ là một minh chứng cho điều ấy khi mà Thẩm Hạ Chí , một cô gái bất hạnh mồ côi cha mẹ từ nhỏ . Cô và chị gái của mình sống nương tựa vào nhau nhưng lúc nào chị gái cũng ngửa tay xin tiền cô...Đến năm 18 tuổi, cô nhận ra một điều nếu không có tiền thì cuộc sống của mình sẽ mãi đen tối. Từ đó cuộc sống ở đợ của cô bắt đầu, ngày này qua ngày nọ cô làm việc rất chăm chỉ nhưng cô đã sớm nghỉ việc bởi những ông chủ của cô đa số là những lão già háo sắc,luôn muốn lợi dụng cô. Rồi đến một ngày cô gặp anh, một người con trai 27 tuổi, đẹp trai, giàu có. Cô đã bị anh xách về , bắt cô phải tự gả cho anh ... Cuộc sống mới của cô bắt đầu !!! *** “A, món mới nha, em muốn ăn món này, món này, món này nữa, ô ô... Làm sao đây, món nào cũng ngon hết, món nào em cũng muốn ăn.” “Em ăn hết được sao?” “Ăn không hết thì anh ăn chứ sao.” “Em đúng là tiểu quỷ tham ăn!” “Cái gì mà tiểu quỷ chứ? Không phải là anh rõ nhất sao, hôm qua anh còn nói em “lớn” rồi đấy!” “Phốc...” Ở một nơi hẻo lánh có một tiệm bánh ngọt nhỏ nhưng lại được trang trí với phong cách rất ấm áp. Trong tiệm, một đôi tình nhân đang mắng yêu nhau làm không ít khách trong tiệm cười trộm, thỉnh thoảng họ còn vểnh tai lên nghe một chút nội dung “ướt át” giữa họ. Lúc này, một bóng dáng nhỏ nhắn từ phòng bếp đi ra, trong tay là mấy dĩa bánh ngọt vừa mới làm xong. Gương mặt cô nhỏ nhắn lại có vẻ hơi ngốc nghếch, cô nở nụ cười điềm đạm, dịu dàng nói: “Được rồi, được rồi, đừng quậy nữa, muốn ăn gì.” “Ô ô... chị Thẩm, chị phải đòi lại công bằng cho em, rõ ràng là anh ấy ăn hiếp em mà.” “Chị Thẩm, oan uổng quá.” Thẩm Hạ Chí bật cười, đem bánh ngọt cho mấy vị khách quen rồi gõ đầu cô gái nhỏ một cái: “Em nha, đừng có lúc nào cũng bắt nạt Đại Hùng, cẩn thận sau này cậu ta không cần em nữa.” “Anh ấy dám!” Tiểu Kỳ lập tức bày ra bộ dạng Mụ Dạ Xoa, làm không ít khách ôm bụng cười lăn lộn. Thẩm Hạ Chí cũng che miệng cười, tiệm bánh này của cô giống như một gia đình nhỏ, khách đến đây sẽ dần dần yêu thích nơi này. Khách hàng không chỉ đến đây để thưởng thức tài nghệ của cô, thỉnh thoảng họ còn tìm cô tâm sự, chia sẻ nỗi niềm. Cuộc sống như vậy còn gì mà không thỏa mãn chứ? Huống chi, cô còn có một tiểu bảo bối đáng yêu mà. Thật ra thì, chỉ cần không nhớ đến người kia thì mọi chuyện đều tốt, thật sự rất tốt, chỉ cần… không nghĩ đến anh. Tiểu Kỳ thấy Thẩm Hạ Chí có chút trầm tư liền kéo kéo tay cô: “Chị Thẩm, chị đang nghĩ gì vậy?” “À?” Thẩm Hạ Chí hoàn hồn: “Chị không nghĩ gì cả.” Tiểu Kỳ lập tức gào to đứng phắt dậy, bày ra khuôn mặt đau khổ: “Chị Thẩm, em thật đáng thương mà.” “Em làm sao vậy?” Thẩm Hạ Chí sờ sờ đầu tiểu Kỳ. “Em... Em muốn kết hôn!” “Cái gì?” Thẩm Hạ Chí giật mình, vội vàng nhìn về phía Đại Hùng: “Hai người muốn kết hôn?” “Đúng vậy.” Đại Hùng đỏ mặt gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Chị Thẩm, hôm nay chúng em đặc biệt tới đây đưa thiệp mừng cho chị, lúc chúng em kết hôn chị phải tới nhé. Chị… chị cũng coi như là người làm mai cho chúng em. Chị cũng biết đó, lần đầu tiên em gặp Tiểu Kỳ cũng là ở tiệm bánh này, hi hi.” Thẩm Hạ Chí còn chưa lên tiếng thì Tiểu Kỳ đã ai oán cắt lời cô: “Ô... chị Thẩm, thật ra thì người ta không muốn gả sớm như vậy đâu... người ta mới mười tám tuổi à, còn cả tương lai tốt đẹp phía trước.” Đại Hùng vội vàng lắc đầu: “Không được không được, tương lai của em phải có anh, anh cũng không còn nhỏ... ai biết được sau này em có bị người khác cướp mất không.” “Ai thèm quan tâm anh chứ!” Thẩm Hạ Chí nhìn hai người lại đấu võ mồm, bất đắc dĩ cười cười. Cô không nói nhiều nữa, cô biết hai người nhất định sẽ hạnh phúc. Mặc dù hai người này luôn cãi vã nhưng người ngoài lại nhìn ra được là họ rất ăn ý với nhau.” Mười tám tuổi... Đúng là còn nhỏ, còn rất trẻ.   Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Tân Hôn của tác giả Đường Nhã.