Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngũ Đại Thần Thú (Hoàng Nam)

Phần 1: Ký Sự Bản Ma ~ Chương 1

Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có đôi lần mắc sai lầm. Có những sai lầm khiến chúng ta phải trả một cái giá rất đắt nhưng cũng có những sai lầm khiến chúng ta trưởng thành hơn, chính chắn hơn. Ngày hôm nay tôi muốn kể lại cho các bạn nghe một câu chuyện của đời mình. Một kỉ niệm có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên,bởi chính nó đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi.

[.]

" Reng...reng..."tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi lười nhác chui ra khỏi chăn cầm điện thoại lên xem là ai gọi. Đang cau có vì bị phá giấc ngủ ngon lành thì ánh mắt tôi rơi vào màn hình điện thoại, là một dãy số lạ. tôi bắt máy, từ đầu dậy bên kia một giọng phụ nữ vang lên.

- A lô chào Nam, cô là Thùy chủ phòng khám đa khoa Tâm Đức, hồm vừa rồi Nam có đến phỏng vấn xin việc phải không?" Tìm mua: Ngũ Đại Thần Thú TiKi Lazada Shopee

Tôi suy nghi trong đầu một lát cố nhớ lại. Chả là tôi là một sinh viên mới ra trường vì học hành chẳng giỏi dang gì nên chỉ đậu vào một trường trung cấp y. ra trường mấy tháng nay đi xin việc ở các cơ sở y tế tư nhân, mãi tới hôm nay mới có một cơ sở liên hệ lại. Dù chưa nhớ ra cái phòng khám Tâm Đức này nằm ở đâu nhưng tôi vẫn trả lời lại, tránh làm phật ý người ta.

- à vâng..chào cô! Cháu là Nam đây ạ.

Đầu dây bên kia người phụ nữ tên Thùy nọ cười nói.

- cô vào vấn đề chính luôn nhé. Hiện tại phòng khám của cô đang tổ chức một chuyến công tác khám và chữa bệnh cho bà con vùng núi. Rất cần những người trẻ năng động như cháu. Không biết là cháu có muốn tham gia không?

Nghe cô Thùy nói như vậy, tôi không khỏi vui mừng. Cuối cùng sau mấy tháng tìm việc vất vả cũng có phòng khám nhận tôi vào làm. Tôi vui vẻ trả lời ngay mà không cần suy nghĩ.

- vậy tốt quá. Cháu cũng rất thích được đi đó đây.

- vậy hẹn Nam 2 giờ chiều nay đến phòng khám, cô sẽ trao đổi cụ thể về công việc nhé.

Cúp máy tôi vui như trúng số phi xuống giường chui vào nhà tắm, tuốt tát lại một chút. Nhìn lên đồng hồ cũng hơn 1 giờ chiều rồi. tôi hí hửng ăn vội bát mì rồi lấy xe phi đến địa chỉ phong khám Tâm Đức mà trong lúc tắm tôi mới nhớ ra. Phi xe khoảng 20 phút tôi đã có mặt tại phòng khám.

- Nam phải không? vào đây cháu.

Phía trong phòng khám một người phụ nữ tầm 45, 46 tuổi ăn mặc sang trọng bước ra vẫy tay gọi tôi. Tôi rụt dè tiến vào trong, nhìn thấy tôi có vẻ rụt dè cô Thùy khẻ cười, cô đợi cho tôi ổn định lại tâm lí lúc này cô Thùy mới lên tiếng

- Công việc cũng không có gì khó khăn lắm đâu vậy nên cháu cũng không cần lo lắng quá.

- Dạ vâng. Vì sau khi ra trường đây là nơi đầu tiên cháu làm việc nên có chút khẩn trương cô ạ. Mà lần đi khám bệnh này cụ thể là ở đâu vậy cô.

Tôi tò mò về nơi mình sắp đến nên quay sang cô Thùy hỏi.

- Lần này đoàn chúng ta lên các bản làng vùng núi tỉnh Hòa Bình khám bệnh và bán một số loại thuốc thực phẩm chức năng cho dân bản xung quanh.

Nghe cô Thùy nói tới đây tôi không khỏi thắc mắc. Không phải cô ấy nói là đi khám và chữa bệnh sao. Tôi nhìn thấy quảng cáo nhan nhản trên ti vi thực phẩm chức năng không phải là thuốc và không có tác dụng điều trị bệnh cơ mà. Suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong đầu tôi, tôi cũng không tiện hỏi. trò chuyện một chút về công việc thì tôi biết được vị trí của mình trong đoàn. Trong đoàn phân ra các mục khám bệnh. Đo độ loãng xương, đo huyết áp, siêu âm ổ bụng, phần phụ bằng máy siêu âm mini và cái quan trọng nhất là tư vấn về các loại bệnh để bán thuốc. Tôi một sinh viên trung cấp mới ra trường tất nhiên nằm trong mục đo huyết áp. Nghĩ cũng thấy nản một chút nhưng dù sao có công việc mà làm vẫn hơn là nằm nhà ăn bám bố mẹ. Buổi trò truyện kết thúc bằng việc thỏa thuận lương của tôi. 3 triệu một tháng nếu mồm miệng khéo léo chen được chân vào cái gọi là tổ tư vấn thì sẽ được tính phần trăm nếu bán được thuốc. Phải biết vào những năm 2013 mức lương 3 triệu lại nuôi ăn ở có xe đưa đón khi đi làm với một đứa sinh viên trung cấp mới ra trường như tôi là quá tốt rồi. lúc đó tôi như bị sự vui sướng khi tìm được công việc và những đãi ngộ rất tốt của phòng khám làm mờ mắt. Không mất quá nhiều thời gian, tôi đồng ý nhận việc và giao một số giấy tờ mang tính chất pháp lí cho cô Thùy mà không hề hay biết mình đang bước chân vào một tổ chức đem sức khỏe của người khác ra để chục lợi.

Chiều tối ngày hôm đó tôi về nhà trong sự vui mừng, phấn khích. Tôi khoe với bố mẹ về công việc mình mới tìm được. Bố mẹ tôi là dân quê chân chất chẳng để ý đến tiền lương của tôi được bao nhiêu, họ chỉ cần thấy tôi vui, kiếm được công việc theo đúng những gì đã được học, không uổng phí mấy năm đèn sách lại giúp được mọi người. như vậy là 2 người vui rồi.

Một tuần sau tối nhận được điện thoại của cô Thùy

- Cháu chuẩn bị đồ đi nhé, ngày mai đoàn sẽ xuất phát. Xe tiện đường đi qua nhà cháu sẽ đón cháu luôn

Tôi vâng dạ liên hồi sau đó chuẩn bị mấy bộ quần áo cùng đồ dùng cá nhân. Mẹ tôi thấy con trai đi làm xa nhà, sợ con chịu khổ nên rúi vào tay tôi 2 triệu bà nói

- Mới đi làm không có tiền, con cầm lấy lên đó thích ăn gì thì ăn, không lạ đồ ăn thức uống lại ốm ra, với cả công việc nếu con thấy không thích hợp thì nói với người ta một tiếng rồi về tìm việc khác. Mày tìm được công việc mẹ cũng vui nhưng chẳng hiểu sao từ qua đến giờ ruột gan cứ cồn cào. Trên đó rừng thiêng nước độc mọi chuyện phải cẩn thận nghe chưa con.

Nghe mẹ dặn dò thân là con trai nhưng tôi cũng không kìm nỗi nước mắt, tôi ôm lấy mẹ mà nói

- Mẹ yên tâm, con trai của mẹ sẽ làm được, con không để mẹ thất vọng đâu mà. Bố mẹ ở nhà giử gìn sức khỏe nhé. Lần đi khám bệnh này chắc phải mấy tháng liền ấy mẹ. Con nghe nói đi Hòa Bình rồi Sơn La nữa.

Mẹ ngân ngấn nước mắt gật gật đầu. Lúc này xe của phòng khám cũng đỗ trước cửa nhà. Tôi vội vã sách ba lô vẫy tay chào mẹ sau đó lên xe cùng cả đoàn. Xe lăn bánh đưa tất cả chúng tôi lên đường tới mọt nơi mà có lẽ cả cuộc đời tôi về sau sẽ không bao giờ có thể quên được.

- Xin chào tân binh

Một anh lớn tuổi thấy tôi bước lên xe liền cười nói, kế đó mấy anh chị cùng mấy đứa tầm tuổi tôi trong đoàn cũng lên tiếng chào hỏi. xem ra đoàn này cũng đã đi đây đó khá nhiều nơi rồi.

- Này cậu cũng là lần đầu tiên đi khám bệnh như thế này đúng không.

Một cô bé có ngoại hình dễ thương ngồi kế tôi quay sang hỏi.

Tôi hơi bị ngẫn người trước nét đẹp trong sáng của cố bé, một lát sau mới trả lời

- ừ, tôi mới ra trường, còn cậu...cậu tên gì, cũng lần đầu đi như thế này phải không? cô bé cười hiền lành sau đó trả lời.

- mình tên Trang, mình cũng mới ra trường.đây là công việc đầu tiên của mình đấy.

Nhìn Trang vẻ mặt vui mừng tôi cũng không ngạc nhiên, vì chính tôi cũng vậy mà.

- Mình tên Nam rất vui được làm quen với Trang. Cùng cố gắng nhé!

Trang cười tít mắt. lúc cả 2 đứa đang nói chuyện vui vẻ thì cô Thùy ở ghế đầu lên tiếng.

- Mọi người, mọi người. ngày hôm nay đoàn chúng ta có thêm 4 thành viên mới. Nam, Trang,Đưc, Mai. Mọi người hướng dẫn kèm cặp các em nó nhé.

Mọi người ai nấy đều vui vẻ đồng ý. Phía đầu xe tiếng một thanh niên vang lên

- Anh là Hùng tài xế, đẹp trai và ga lăng. Xìn chào mấy tân binh nhé.

Thì ra là anh tài xế phụ trách an toàn của cả đoàn trong chuyến đi này. Qua giọng điệu tôi đoán anh ấy là một người vui tính. Kế đó các anh chị còn lại trong đoàn cũng lên tiếng giới thiệu. Chị là Trinh, Chị là Dung, anh là Tâm, anh là Duy, anh là Việt rất vui khi được làm việc cùng các em. Nhìn không khí đoàn kết của cả đoàn tôi rất vui thầm nghĩ. công việc mình tìm được này quá thật không uổng phí mấy tháng lặn lội. tôi đưa mắt nhìn mặt mọi người như muốn nhớ kĩ khuôn mặt từng người cùng tên của họ, bất chợt tôi quay lại phía ghế sau. Vẫn còn một người nữa nãy giờ vẫn im lặng. Mũ tai bèo cụp hẵn xuống che toàn bộ khuôn mặt, tôi tặc lưỡi. có lẽ người ấy đang ngủ. Cũng không tiện đánh thức ngươi ta kẻo chưa kịp làm quen đã tạo ấn tượng xấu rồi. xe chạy rất lâu tôi không thể ngủ được vì sự háo hức, ghé mắt ra ngoài cửa ngắm phong cảnh núi rừng. Lúc này xe đang đi qua con đường núi khá chênh vênh, phía bên phải là núi, bên trái lại là vực thẳm không khí tỉnh mịch của núi rừng vừa làm phấn khích cái tính thích phiêu lưu mạo hiểm của tôi vừa mang đến trong tôi một sự mơ hồ hay nói đúng hơn là rờn rợn. Chả là ngày nhỏ tôi hay được bà nội kể cho nghe về những ông hổ, hay trăn lớn ăn thịt người. nghĩ đến cảnh sắp tới phải ăn nằm trong bản ở sâu trong rừng tôi lại thấy hơi rợn người. xe chạy thêm một đoạn thì anh Hùng tài xế nói

- Sắp đến trạm xăng rồi. mọi người xuống xe tranh thủ đi vệ sinh nhé. Nghỉ ngơi một lát rồi lại lên đường. Tầm 2 tiếng nữa là đến nơi thôi.

Xe dừng tại trạm xăng cả đoàn kéo nhau xuống xe đi vệ sinh. Người ngồi ghế sau lúc này cũng tỉnh ngủ. Tôi nhìn kĩ người ngồi ghế sau thi ra là một ông chú tuổi cũng tầm 50, chẳng trách gì được đối với sự sôi nổi của đám thanh niên chúng tôi chú chẳng để tâm đến. tôi nhìn ra chú là người lầm lì ít nói, khuôn mặt góc cạnh sương gió. Vì là người mới nên tôi cũng chủ động làm quen vì sau này còn làm việc với nhau dài dài.

- Dạ cháu chào chú. Cháu tên là Nam tân binh của đoàn chúng ta. Sau này trong công việc có gì cháu chưa biết rất mong chú chỉ dạy thêm cho cháu ạ.

Tôi lễ phép chào hỏi chú với một bộ mặt vô cùng thân thiện nhưng đáp lại tôi là một ánh mắt dò xét của chú, khiến tôi không khỏi lạnh người. chú im lặng một hồi sau đó cất tiếng.

- ừ.

Một câu trả lời lạnh đến không có gì có thể lạnh hơn, tôi nghĩ thầm.

- Thế thôi hả. Chú này cũng thật kì lạ.

Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng tôi cũng không phải là kẽ dễ bỏ cuộc. Tôi lại tiếp tục hỏi.

- Chú tên gì ạ. Chắc chú đi khám bệnh như thế này nhiều lắm rồi phải không chú. Đi khám như thế này chắc vui lắm chú nhỉ. Vừa được đi du lịch lại vừa kiếm được tiền.

Chú nọ liếc mắt nhìn về phía tôi trả lời

- Vui...? hừ. từ từ rồi biết. Đoàn này thay người liên tục ấy mà.

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Ngũ Đại Thần Thú PDF của tác giả Hoàng Nam nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Bùa Yêu (Nguyễn Thanh Điền)
"Bùa Yêu", là chuyện ma kể về Long và vợ xảy ra trục trặc khiến vợ anh bỏ về nhà mẹ đẻ. Long rất yêu vợ, làm mọi cách để vợ quay về với mình nhưng cho dù làm thế nào cũng không xong. Cuối cùng, anh nghe lời một người bạn dụ dỗ, đi tìm một ông thầy nọ để thỉnh bùa yêu. Thế nhưng anh không ngờ hành động này của mình lại là thỉnh quỷ về nhà. Từ đó, căn nhà của anh liên tục xảy ra những hiện tượng lạ. Long lo lắng cho an nguy của người thân nên mời Quang, Hà và Hoàng, những người bạn làm thầy pháp của mình đến đuổi ma trừ tà. Phát sóng độc quyền trên website datdongradio.com của MC Nguyễn Huy. Mời quý thính giả cùng thưởng thức.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Bùa Yêu PDF của tác giả Nguyễn Thanh Điền nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Bóng Nước Tà Dương (Xư An)
"Bóng nước tà dương" là chuyện ma kể về những ân oán tình thù, những bí mật kinh hoàng bị che dấu trong căn nhà bề thế nhất nhì xứ Nam Kỳ của ông thống đốc Quỳnh. Mời quý thính giả cùng thưởng thức.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Bóng Nước Tà Dương PDF của tác giả Xư An nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Ẩn Thế Hào Môn (Uyển Nguyệt)
Nhà họ Phạm bao đời nay làm ăn hưng thịnh, giàu có nức tiếng trong vùng. Nhắc đến Phạm Gia không ai là không biết đến, nhà họ có một công ty sản xuất thức ăn chăn nuôi lớn nhất nhì khu vực phía bắc. Người ta đồn nhau rằng của cải của Phạm Gia nhiều đến mức con cháu ăn chơi ba đời cũng chẳng hết. Với gia thế cùng sự giàu có như vậy, Phạm Gia thừa sức sống xa hoa ở một thành phố lớn, nhưng họ vẫn chọn ở lại trên đất ông bà tổ tiên, nơi một vùng quê yên bình. Căn nhà của họ không phải là biệt thự xa hoa lộng lẫy, cũng chẳng phải là biệt phủ rộng bao la, mà chỉ là một căn nhà 2 tầng đơn giản, xung quanh căn nhà được trồng những cây ăn quả quen thuộc. Phạm Gia còn có lối sống vô cùng giản dị và hòa nhã với xóm làng, họ không phân biệt sang hèn, cao thấp, không tỏ vẻ ngạo nghễ, kiêu căng. Châm ngôn sống của Phạm Gia bao đời nay là " Dành cả một đời để đi theo lý tưởng", mà lý tưởng của họ chính là giúp đỡ những người nông dân nghèo, họ dạy người dân kỹ thuật chăn nuôi và hỗ trợ, cung cấp thức ăn gia súc. Vì vậy mà Phạm Gia rất được lòng mọi người, ai ai cũng dành cho Phạm Gia sự tôn trọng và kính nể. Người dân trong làng thường hay nói với nhau rằng, Phạm Gia thường xuyên làm việc thiện nên phúc đức sâu dày, vận khí gia đình ngày một tốt nên họ mới luôn may mắn trong chuyện làm ăn, con cháu thì đều giỏi giang xuất chúng, công ty thức ăn chăn nuôi PG của dòng họ ngày càng lớn mạnh. Thế nhưng nào ai ngờ rằng, một năm trở lại đây Phạm Gia bỗng xảy ra biến cố lớn, đàn ông trong nhà lần lượt ch.ết một cách khó hiểu. Đầu tiên là ông nội bị đột tử, khi đó mọi người trong gia đình chỉ nghĩ rằng ông đã ở cái tuổi gần đất xa trời lại cộng thêm bệnh huyết áp cao nên không tránh khỏi một ngày ông rời xa cõi đời này. Tìm mua: Ẩn Thế Hào Môn TiKi Lazada Shopee Dù cái ch.ết của ông nội không có gì đáng nghi ngờ nhưng người dân trong xóm vẫn khuyên người nhà nên đi coi bói xem người ch.ết có phạm giờ xấu hay không? Nhưng Phạm Gia trước nay không tin vào mấy chuyện bói toán mà cứ để mọi thứ thuận theo ý trời. Ba tháng sau, nỗi đau ông nội mất còn chưa nguôi ngoai thì Phạm Gia lại nhận một tin dữ, con trai cùng cháu đích tôn đang trên đường đi gặp đối tác thì trời bỗng đổ cơn mưa to, do trời mưa nên đường trơn trượt, nước mưa lại làm khuất tầm nhìn nên chiếc xe của hai bố con mất lái đâm vào chiếc xe ở phía trước. Cuộc va chạm mạnh khiến hai bố con ch.ết luôn tại chỗ. Một lúc mất hai người đàn ông trụ cột trong gia đình đối với Phạm Gia là một cú sốc vô cùng lớn, không những người trong Phạm Gia mà cả người dân trong vùng, ai nấy đều thương tiếc, đau xót vô cùng tận. Nỗi đau thấu tận tâm can, người trong gia đình không ai còn đứng vững nổi nữa, một màn tang thương bao phủ cả một vùng quê. Niềm hy vọng duy nhất của Phạm Gia bây giờ chỉ còn một đứa cháu trai, nhưng đứa cháu này sống rất buông thả, ngày ngày tụ tập bạn bè, tiệc tùng thâu đêm suốt sáng tại các quán bar. Tuy đã 27 tuổi rồi nhưng chưa bao giờ nghiêm túc với chuyện làm ăn của gia đình, lúc nào cũng chỉ biết ỷ lại cho bố và anh trai. Không biết liệu rằng sau cú sốc lớn này, đứa cháu trai có thay đổi suy nghĩ để trưởng thành lên hay không? Nghĩ đến gia cảnh hiện tại, bà nội phải nuốt nước mắt ngược vào trong, nén chặt nỗi đau buồn vào tận sâu trong đáy lòng. Lúc này bà cần phải giữ gìn sức khỏe của mình vì hơn ai hết, bà biết nếu bà xảy ra mệnh hệ gì nữa thì chắc chắn dòng họ Phạm Gia sẽ nổi sóng lớn, chuyện tranh quyền đoạt vị là không thể tránh khỏi. Dù Phạm Gia không mê tín nhưng gần đây có quá nhiều chuyện xấu xảy ra khiến bà nội không thể ngồi yên được nữa, bà gọi con dâu lại rồi bảo: _ Con vào nhà chuẩn bị đi, hôm nay mẹ con ta sẽ đi coi bói một chuyến. Nói với con dâu xong, bà nội quay sang quản gia Tự đang đứng bên cạnh, bà hỏi: _ Đường đến nhà thầy Vang đó khó đi lắm phải không? Chắc phải nhờ đến quản gia Tự dẫn đường rồi. _ Vâng. Tôi đi chuẩn bị ngay đây ạ. Nhà thầy Vang nằm sâu trong hẻm núi, đường vừa nhỏ vừa gồ ghề nên ô tô không thể vào được, phải đi bộ 2km mới đến căn nhà chòi của thầy. Bà nội vừa bước chân vào cửa thì đã nghe tiếng thầy Vang vọng ra: _ Nhà bà mới có người mất, mà người này ch.ết vào ngày, giờ không hợp tuổi, rơi vào kiếp sát nên mới dẫn đến trùng tang. Phải cần làm lễ cắt trùng tang ngay nếu không nhà bà sẽ không còn người nối dõi. Nghe những lời thầy Vang nói, bà Kính bị hoảng sợ, bà phải bám chặt vào tay con dâu để giữ bình tĩnh. Cả một cơ ngơi lớn bà và ông đã nhọc công gìn giữ và phát triển, nếu không còn ai kế nghiệp thì cơ ngơi này sẽ chia năm sẻ bảy vào tay những người trong dòng họ, bà sao có thể đành lòng. Bằng bất cứ mọi giá, kể cả là đánh đổi cả tính mạng bà cũng phải bảo vệ đứa cháu trai duy nhất được an toàn. Bà khẩn khoản nhờ thầy Vang nhanh chóng làm lễ cắt trùng tang, nhưng muốn làm lễ cắt trùng tang thì trước hết cần phải coi ngày và giờ đẹp, đâu có phải muốn làm là làm ngay được. Mà sau một hồi tính toán kỹ lưỡng thì cuối tháng này mới được ngày, tức là còn nửa tháng nữa mới có thể làm lễ cắt trùng tang. Ngày nào còn chưa làm lễ là ngày đó trong lòng bà Kính lo lắng, thấp thỏm. Từ hôm ở nhà thầy Vang về, bà cấm cửa không cho đứa cháu trai của bà ra khỏi nhà nửa bước, bà còn thuê thêm cả chục vệ sĩ ngày đêm canh trừng, phòng đứa cháu trai bỏ trốn. Sau bao ngày mất ăn, mất ngủ, cuối cùng bà cũng giữ được đứa cháu trai an toàn cho đến ngày làm lễ. Sáng hôm đó, bà cùng con dâu và quản gia Tự dậy thật sớm để đến chùa An Phúc như lời thầy Vang dặn. Thế nhưng buổi hóa giải trùng tang vừa kết thúc, bà Kính còn chưa kịp thở phào thì liền nghe được tin dữ. Cháu trai duy nhất của bà trèo qua cửa sổ tầng hai định bỏ trốn nhưng không may trượt chân ngã xuống đất, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện. Con dâu của bà nghe tin con trai bị vậy liền ngất luôn tại chỗ, còn bà thì chân tay bủn rủn, đầu óc tối sầm lại, cảm tưởng như trời đất sụp đổ. Nỗi đau chồng chất nỗi đau, bà kêu lên đầy oán hận: _ Ông trời ơi là ông trời ơi!!! Sao ông lại để con khổ tâm thế này, thà ông ɢɨết con đi con hơn…. Thầy Vang nhìn bà Kính đầy thương cảm, ông vỗ vai bà trấn an: _ Bà yên tâm, tính mạng của cháu trai bà vẫn giữ được… Cậu Khiêm bị chấn thương sọ não, sau một thời gian điều trị thì cậu vẫn giữ được tính mạng như lời thầy Vang nói, tuy nhiên cậu không thể đứng dậy đi lại, nói chuyện như người bình thường được nữa mà nằm bất động một chỗ. Bác sĩ nói cậu bị rơi vào trạng thái sống thực vật, để phục hồi được là rất khó. Bầu không khí ảm đạm bao trùm cả căn nhà, Phạm Gia bây giờ chỉ còn lại toàn là phụ nữ vậy nên không tránh khỏi nhiều kẻ dòm ngó. Ở cái tuổi như của bà Kính, đáng lẽ ra là được nghỉ ngơi, an dưỡng tuổi già thì bà lại phải đứng lên gánh vác cả một công ty lớn. Mấy năm nay bà đã rửa tay gác kiếm, không còn muốn lăn lộn, đấu đá trong thị trường kinh doanh đầy cạm bẫy này nữa. Thế nhưng bây giờ bà không đứng lên lãnh đạo thì chắc chắn vị trí này sẽ rơi vào tay kẻ khác, bà sao có thể đành lòng. Bà đã có mấy chục này kinh nghiệm trên thương trường, vậy nên tài lãnh đạo của bà không phải là dạng vừa. Bà cố giữ chiếc ghế chủ tịch này với hy vọng cháu trai của bà sẽ sớm tỉnh lại, còn nếu không thể hồi phục lại được thì bà đã có cách khác. Bà ngồi trong phòng làm việc trầm tư một hồi thật lâu, sau đó bà cầm điện thoại trên bàn rồi gọi cho thư ký Loan: _ Cô lên phòng, tôi muốn gặp. _ Dạ vâng, thưa bà… Chưa đầy một phút sau thư ký Loan đã có mặt, bà lấp lửng: _ Tôi muốn lấy vợ cho thằng Khiêm….. Thư ký Loan nghe xong, trong lòng không khỏi sửng sốt nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra không cảm xúc để không làm phật lòng chủ tịch. Cô hỏi lại: _ Bà muốn lấy vợ cho cậu Khiêm ạ? _ Ừ. Nói đúng hơn là mua người về đẻ con nối dõi cho Phạm Gia. Nhưng tôi muốn chuyện này làm thật kín đáo, tuyệt đối không để lộ tin ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Phạm Gia. Hơn nữa tôi vừa đọc có một bản báo cáo ghi nhà ông Huyện ở làng Quan, cách đây không lâu trang trại của ông ta bị cháy lớn do chập điện, mấy ngàn con lợn bị ૮ɦếƭ cháy hết, mà số tiền cám ông ta nợ công ty đến cả chục tỷ, bây giờ không có khả năng để trả nợ nữa. Tôi muốn cô tìm hiểu xem nhà đó có con gái đến tuổi lấy chồng chưa, nếu có thì vừa hay, một bên cần tiền còn một bên cần người, sẽ dễ dàng thỏa thuận. Ông Huyện thì Loan còn lạ gì nữa, nhà ông ấy sát vách nhà cô, hôm vụ cháy xảy ra cô cũng có mặt ở đó để chữa cháy giúp. Vợ chồng ông ấy quả thật rất đáng thương, bao năm vất vả phấn đấu làm ăn mãi mới khá giả lên chút thì trong một đêm lại mất sạch. Từ hôm đó đến nay, hai ông bà cứ như người mất hồn, chẳng còn thiết tha làm ăn gì nữa. Cô khẽ nhìn bà Kính rồi nói: _ Thưa bà, nhà ông Huyện ở gần nhà tôi. Nhà ông ấy có hai cô con gái đều đã đến tuổi lấy chồng. Cô con gái lớn tên Thu Quỳnh, năm nay 20 tuổi, đang học đại học y, còn cô con gái út tên Thu Đào, năm nay 19 tuổi, vì học hành không được tốt nên học hết cấp ba xong thì ở nhà phụ giúp việc chăn nuôi cho ba mẹ. Cả hai cô con gái đều thuộc vào dạng có nhan sắc, nhưng cô chị thì nhỉnh hơn một chút ạ. Bà Kính gật gù nghe chừng hài lòng lắm, bà chậm rãi bảo: _ Rõ ràng là cô chị hơn về mọi mặt nhỉ, lại còn đang học đại học y, sẽ giúp ích cho cháu trai của ta. Cô lập tức cho người xuống đó thỏa thuận, nếu họ đồng ý gả con gái lớn vào Phạm Gia thì ta sẽ trừ hết số tiền nợ cho họ. Bằng không ta đành phải siết nhà của bọn họ để trừ nợ thôi. Ông Huyện nhận được lời đề nghị của Phạm Gia thì vừa mừng lại vừa lo, chỉ cần cô con gái của ông gả vào Phạm Gia thì ông không còn phải khổ sở vì nợ nần nữa, nhưng cái giá phải trả là hạnh phúc cả một đời của cô con gái. Mà đứa con gái này lại là đứa ông yêu thương nhất. Ông còn chưa biết mở lời thế nào với cô con gái thì đã thấy bóng dáng nó từ ngoài cổng chạy vào, nó cương quyết: _ Không đời nào con chịu lấy cái người sống mà như đã ૮ɦếƭ ấy đâu, con đường đường là sinh viên đại học y, tương lai rộng mở, bét nhất thì con cũng lấy được người làm cùng ngành mà… Ánh mắt ông Huyện hiện lên đầy vẻ bất lực, ông cầm tay con gái, giọng nói nghèn nghẹn: _ Con là người thông minh nên hiểu rõ tình cảnh của nhà mình lúc này mà, nhà mình vỡ nợ rồi, bây giờ tiền ăn còn phải chạy từng bữa nói gì đến chuyện có tiền cho con đi học nữa. Ba thương con nhưng ba hết cách rồi, ba không còn sự lựa chọn nào khác, ba thật sự bế tắc. Dù ông có năn nỉ thế nào thì đứa con gái ngang ngược của ông nó cũng không chịu hiểu, nó hét lên: _ Con không biết….. không biết…. con mặc kệ, con phải trở thành bác sĩ, con sẽ lấy người có đủ tay chân, đủ tỉnh táo để chăm sóc, bảo vệ con. Còn nếu ba cố tình ép con thì con sẽ nhảy sông tự vẫn cho ba xem….. Nói đến đây, Thu Quỳnh liền chỉ tay vào người Thu Đào, cô nói tiếp: _ Cái Đào nó không có ước mơ, cũng chẳng còn học hành gì, sao ba không gả nó đi để trừ nợ, sao nhất định phải là con. Ông Huyện khổ sở giải thích: _ Nhưng nhà họ không ưng ý em gái con, họ chê cái Đào nhà mình học vấn thấp, không xứng với nhà người ta. Thu Quỳnh bĩu môi: _ Lấy vợ cho một thằng cháu sắp ch.ết mà vẫn còn kén chọn, thật nực cười…. _ Ngậm miệng lại nếu không muốn nhà mình phải gặp rắc rối. Bà Liễu từ nãy đến giờ nằm trong gian buồng đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện của bố con Quỳnh, con gái của bà nói chuyện quá ngỗ ngược khiến bà đang ốm cũng phải bật dậy lên tiếng, bà quắc mắt lên nói tiếp: _ Đào ra ngoài vườn cho mấy con gà ăn giúp mẹ, còn Quỳnh vào phòng mẹ nói chuyện. Chẳng biết bà Liễu đã dạy bảo những gì mà khiến Quỳnh đồng ý gả cho Phạm Gia. Nhưng khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, đến ngày đón dâu thì một sự thật được phơi bày, Quỳnh không phải con gái ruột của ông bà Huyện. Chuyện cách đây 20 năm, bạn ông Huyện cùng vợ vượt biên sang Mỹ, họ để lại đứa con gái mới sinh nhờ ông bà Huyện chăm sóc. Bẵng đi một thời gian dài không thấy người bạn đó quay về nên ông bà Huyện nghĩ rằng họ đã quên đứa con gái này rồi vậy mà bây giờ đột nhiên họ lại quay về nhận con vào đúng lúc quan trọng thế này khiến ông bà Huyện rối như tơ. Bà Liễu phải nói khéo lắm thì bên Phạm Gia mới chịu nguôi giận, họ đồng ý cho Thu Đào thay thế Thu Quỳnh nhưng chỉ được trừ một nửa số nợ, số nợ còn lại để đến khi nào Thu Đào sinh được con nối dõi cho Phạm Gia thì lúc đó mới được trừ hết. Trong một ngày Đào nhận đến hai cú sốc khiến cô sợ hãi chỉ biết nép vào một góc tường, cô không biết phải đối mặt với những chuyện này như thế nào nữa. Từ thuở bé đến giờ cô còn chưa ra khỏi cái lũy tre làng này, bây giờ đột nhiên phải đi lấy chồng, cô sao có thể thích ứng nổi. Bà Liễu thấy con gái đang hoảng sợ thì liền tiến lại gần, bà ôm Đào vào lòng trấn an: _ Không cần phải quá lo lắng đâu, Phạm Gia trước giờ nổi tiếng là tử tế và quý người, nên họ sẽ không làm khó dễ con, cứ an tâm về bên ấy. Còn về phần chồng con tuy là nằm bất động nhưng chỉ cần con sinh được cháu trai nối dõi cho nhà họ thì mẹ chắc chắn cả đời con sẽ là phu nhân cao sang, quyền quý. Người ta hay nói " Trong họa có phúc", vượt qua được giông bão thì mới có thể nhìn thấy ánh mặt trời. Nói xong, bà Liễu đưa tay lên vuốt mái tóc đen dài của con gái một lần nữa rồi ngậm ngùi trao cho Phạm Gia. Giờ đẹp đã tới, không thể chậm trễ thêm, Đào lên xe về nhà chồng, trên xe ngoài bà nội chồng ra còn có cả chị Loan, chị ngồi bên cạnh nói chuyện với Đào để Đào bớt căng thẳng: _ Trước giờ chị cứ thắc mắc sao em với cái Quỳnh là hai chị em mà lại khác nhau thế, giờ mới vỡ lẽ Quỳnh hóa ra là con nuôi. Mà kể ra thì gia đình kia cũng kỳ, đi biền biệt bao năm không thư từ, hỏi han hay có một chút chu cấp nào, giờ về đưa cho nhà em chút ít tiền rồi đòi nhận con. Nghĩ mà chị thấy tức dùm cho ba mẹ em luôn ấy. Để nuôi được một đứa con học đến đại học thì đó là cả một quá trình vất vả, công sinh thành lớn thật đấy nhưng công dưỡng dục còn lớn hơn. Nói đến đây chị Loan liền quay sang Đào hỏi: _ Mà cái Quỳnh cũng nhận ba mẹ ruột nó luôn à Đào? Đào nhỏ nhẹ đáp: _ Vâng. Chị Loan thở dài: _ Thế chắc là nó cũng muốn sang Mỹ rồi. _ Ba mẹ ruột chị Quỳnh nói là không qua Mỹ nữa, hai bác ấy đi nhiều năm như vậy cũng đủ rồi, bây giờ có chút vốn ở nhà làm ăn buôn bán nhỏ để an dưỡng tuổi già thôi. _ Vậy hả, vậy mà chị tưởng họ về nhận con để đón qua Mỹ. Từ nãy đến giờ bà Kính chỉ ngồi yên lặng quan sát cháu dâu qua kính chiếu hậu, dù bà không ưng ý gì đứa cháu dâu này nhưng bà cũng không thể phủ nhận được rằng đứa cháu dâu này có khuôn mặt rất dễ mến, qua cách nói chuyện bà cũng đoán được nó là đứa hiền lành. Nhưng đối với bà, hiền lành quá tức là nhu nhược và ngu ngốc, sẽ chẳng thể làm lên cơm cháo gì, rồi nó sẽ lại vô dụng như mẹ chồng của nó. Về đến Phạm Gia, Đào được một người làm trong nhà dẫn vào một phòng nhỏ, Đào được trang điểm nhẹ nhàng rồi mặc lên người chiếc áo tân thời màu đỏ. Sau đó người làm dẫn Đào lên nhà trên để làm lễ gia tiên. Khi đã làm xong xuôi các Nghi thức, Đào được đưa về phòng tân hôn để gặp chú rể. Lúc này là lúc Đào hồi hộp nhất, dù chỉ là một người chồng nằm bất động thôi nhưng cũng khiến tim Đào như muốn rớt ra ngoài, Đào rón rén theo mọi người lên tầng hai, thế nhưng vừa đi đến cửa phòng thì đột nhiên một con chim đen từ trong phòng cậu Khiêm bay ra, quản gia Tự nhìn thấy vậy liền trợn mắt hét lên: _ Có điềm dữ rồi bà ơi, chim đen bay vào phòng người ốm, cậu Khiêm lành ít dữ nhiều rồi….Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Ẩn Thế Hào Môn PDF của tác giả Uyển Nguyệt nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Ái Nộ (Độc Tử)
"Ái Nộ" là chuyện ma kể về một vị quan tri phủ trẻ công chính liêm mình. Ngày chàng lên kinh ứng thí cũng là ngày chàng mất đi người vợ hiền chịu khó lo cho chàng ăn học. Để rồi khi công thành danh toại, chỉ còn có thể gặp lại nàng qua hình hài sương khói. Mời quý thính giả cùng thưởng thức.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Ái Nộ PDF của tác giả Độc Tử nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.