Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chí Tôn Đặc Công

Tần Dương năm nay vừa tròn mười chín, thuận lợi tiến tới đô thành chọn vào trường Đại học Trung Hải, hy vọng có thể thành toàn ý nguyện của sư phó mình. Vừa tới nơi chưa thấy cảnh đẹp ở đâu, đã gặp ngay một toán cướp. Tần Dương hết va phải rắc rối này lại đụng chạm bất trắc kia, muốn cười khổ cho qua cũng chẳng còn mấy sức. Nhưng đâu ai ngờ, chàng thiếu niên Tần Dương 16 tuổi đã bị Thiên cổ ẩn môn dứt khoát ném vào Long Tổ, 19 tuổi trở thành Long Tổ chân truyền. Đại học Trung Hải năm nay, nhất định sẽ có một phen náo loạn! *** Nếu bạn muốn tìm một bộ truyện đô thị dị năng, tình tiết phát triển chậm rãi, nhân vật chính không máu chó/ không não tàn... Một bộ truyện mà có lẽ có thể đạt được cảm giác như khi bạn đọc Ẩn Sát thì không thể bỏ qua Chí Tôn Đặc Công. Cốt truyện bắt đầu xây dựng từ khi Tần Dương rời bỏ Long Tổ để đi học... *** - Hù người à?  Tần Dương đeo một balo du lịch đang đứng chờ đón taxi, cách đó không xa là trung tâm thương mại Cảnh Đông, khi hắn nhìn thấy xe cảnh sát vây kín phía trước trung tâm thương mại thì gương mặt hắn có chút bất đắc dĩ.  Hắn đang ở khu vực đậu xe taxi thì bị gọi sang làm chút việc, chuyện là ở trung tâm thương mại Cảnh Đông có bọn cướp tiệm vàng bắt cóc con tin, hắn đã tiện đường thì sẵn tiện hỗ trợ giải quyết luôn, cần phải cam đoan tất cả con tin an toàn.  Bọn người kia thật là đầu óc có vấn đề. Cần tiền đến điên rồi sao? Trung tâm thương mại Cảnh Đông nằm ở khu vực đông đúc, chẳng lẽ bọn người kia cảm thấy cướp tiền rồi có thể dễ dàng chạy trốn? Tầm mắt Tần Dương lướt qua những cảnh sát tránh ở sau xe giơ súng lục nhắm thẳng vào tiệm vàng, dừng trên người vị đặc cảnh đang chỉ thị những cảnh sát võ trang cách đó không xa, sau đó cất bước đi qua.  Quan chỉ huy phụ trách hiện trường chỉ ngón tay lên tờ bản vẽ cửa hàng, ánh mắt nghiêm túc đảo qua đội đặc cảnh.  - Bọn cướp gồm bốn người, trong tay bọn họ có súng lục tự chế, súng săn cùng dao nhỏ, trong phòng khách ước chừng có hai mươi người, bao gồm nhân viên tiệm vàng và khách hàng, trước mắt bọn họ tập trung ở góc đông bắc của phòng khách. - Bọn cướp này rất hung dữ và bất chấp, chuyên gia đàm phán đã cố gắng khuyên giải nhưng không có kết quả, hơn nữa vì thế đã chọc giận bọn cướp nên chúng đã nổ súng bắn một con tin, tuyên bố nếu không làm theo yêu cầu của chúng thì cách mười lăm phút sẽ bắn chết một con tin! - Chúng ta sẽ phái người đi vào đưa thức ăn nước uống, quan sát rõ ràng tình hình bên trong, tay súng bắn tỉa đã vào chỗ, chờ người của chúng ta rời khỏi tới báo tình huống liền bắt đầu hành động, các chú chuẩn bị sẵn sàng để đột kích! - Rõ!  Quan chỉ huy bố trí xong nhiệm vụ, ngẩng đầu, ánh mắt hơi đổi, tầm mắt nhìn về phía tần dương ở phía sau đội đặc cảnh. - Cậu là ai? Vào bằng cách nào? Đội đặc cảnh đang tập trung tinh thần đặc cảnh cũng đột nhiên quay đầu, ánh mắt cảnh giác nhìn Tần Dương.  Người này là ai? Hắn đứng ở phía sau mình từ lúc nào, tại sao một chút cũng chưa cảm giác được? Tần Dương đem ánh mắt từ bản vẽ nhìn lên quan chỉ huy cười cười, thuận tay từ trong túi lấy ra một cuôn sổ màu đen đưa qua.  - Các người muốn phái người đi vào đưa thức ăn nước uống đúng không, để tôi đi cho. Quan chỉ huy có chút nghi hoặc cầm lấy cuốn sổ màu đen, vừa mở ra thì lập tức ánh mắt sáng ngời, khi ngẩng đầu nhìn thanh niên thì trong mắt ẩn chứa hai phần khiếp sợ.  - Tần thượng tá!  Chung quanh đặc cảnh nguyên bản còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn người thanh niên không biết đến đây tự lúc nào khi nghe được quan chỉ huy bật thốt lên xưng hô nọ thì ánh mắt liền thay đổi.  Thượng tá! Thanh niên này nhìn qua cũng mới hơn hai mươi tuổi, trên người mặc áo thun màu đen, quần jean, giày thể thao thường thấy, đeo một balo du lịch, cứ như là người đang đi chơi vậy. tuổi trẻ như thế đã là thượng tá? Hù người à? Một nhóm đặc cảnh quay đầu nhìn về phía quan chỉ huy, lại vừa lúc nhìn đến ánh mắt nóng bỏng của quan chỉ huy, mọi người theo bản năng lại đem ánh mắt chú ý đến cuốn sổ màu đen trên tay quan chỉ huy.  Đó là giấy chứng nhận? Quan chỉ huy đem giấy chứng nhận trả lại cho Tần Dương, ánh mắt tôn kính:  - Vậy xin nhờ cậu.  Tần Dương cười cười: - Không cần khách sáo, tôi vào xem.  Tần Dương buông balo du lịch, từ trong tay một cảnh sát cầm lấy túi thức ăn chuẩn bị tốt liền xoay người đi đến tiệm vàng. Các đặc cảnh hai mặt nhìn nhau, hắn cứ đi như vậy?  Tần Dương cầm theo túi giơ đôi tay, dựa theo yêu cầu của bọn cướp ở cửa xoay một vòng, xác nhận trên người không có vũ khí mới đi vào tiệm vàng.  Một nhóm nam nữ bị dồn lại ở một góc phòng khách, hai tên cướp trông coi bọn họ, một người cầm súng lục tự chế, một người cầm dao, hai tên cướp khác trong tay cầm súng săn, đứng sau cửa, khẩn trương nhìn chằm chằm bên ngoài.  - Lại đây!  Tên cướp đứng phía sau cửa cầm súng săn hung ác kéo Tần Dương qua, súng săn nhắm ngay ngực Tần Dương, một tên khác kiểm tra toàn thân hắn.  Xác nhận không có bất kỳ vũ khí nào, gã soát người giật lấy túi trong Tần Dương, hừ lạnh nói: “Biến đi!” Tần Dương còn chưa có làm gì, một tên cướp khác đã ngăn cản:  - Người này nếu là cảnh sát phái tới thì hơn phân nửa cũng là cảnh sát, khẳng định là tiến vào để dò xét tình huống của chúng ta, bắt cả hắn luôn đi, có hắn ở trong tay, chúng ta cũng có nhiều hơn hai phần đảm bảo khi đàm phán với cảnh sát.  - Có lý!  Gã cướp cầm túi cười dữ tợn, dùng súng săn đẩy đẩy lưng Tần Dương:  - Nếu đã tới thì không cần đi nữa, đi qua kia!  Tần Dương sắc mặt bình tĩnh, thuận theo đi tới góc có con tin, tên cướp cầm súng lục vẻ mặt âm ngoan đã đi tới, duỗi tay chộp vào quần áo của Tần Dương. Đôi mắt vốn bình tĩnh của Tần Dương đột nhiên lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, hắn đột nhiên duỗi tay bắt được bàn tay của gã cướp rồi đột nhiên bẻ gãy. Ca! Bàn tay của gã bị bẻ gãy về phía sau thành một tư thế kì cục, gã kêu thảm thiết ra tiếng, Tần Dương đã trở tay bắt lấy súng tay trong tay gã cướp, đẩy sang bên cạnh, họng súng nhắm ngay gã. Tên cướp phía sau nhìn thấy Tần Dương bỗng nhiên động thủ, theo bản năng bóp cò súng, đạn bắn trúng tên cướp bị bẻ gãy bàn tay, trước ngực gã máu tươi ồ ạt chảy ra, cơ thể cũng ngã xuống. Tần Dương tay trái bỗng nhiên kéo một chút, súng săn đã rơi vào trong tay của hắn, hắn cũng không có thay đổi súng săn, trực tiếp bắt lấy nòng súng trở tay vung lên, súng săn hung hăng nện ở trên đầu người đàn ông phía sau, gã lập tức té xỉu, giống như như mì sợi rơi xuống. Tần Dương lộn nhào một vòng, cầm lên súng lục trên mặt đất, nâng lên họng súng nhắm ngay tên cướp đứng ở cửa bóp cò. Tên cướp đứng ở cửa nguyên bản còn quan sát bên ngoài, nghe được tiếng súng vang liền quay đầu, còn chưa kịp nâng súng thì ngực liền đã liên tục trúng đạn, thân mình vô lực dựa vào vách tường trượt xuống. Cuối cùng là tên cướp mới giơ lên dao, còn không kịp xông tới thì Tần Dương đã chuyển đầu súng, họng súng tối đen nhắm ngay đầu hắn. tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, đội đặc cảnh lần lượt bước vào, nhìn cảnh tượng trước mắt, lại nhìn về phía Tần Dương, ánh mắt đều đã tràn ngập kính nể! Người này thật là lợi hại! Tần Dương đem súng đưa cho một đặc cảnh, xoay người rời đi cửa hàng, cũng không đi chào hỏi quan chỉ huy, thừa dịp hỗn loạn cầm lấy balo của mình lặng yên rời đi trung tâm thương mại,gọi một chiếc xe taxi mà đi. Tần Dương lấy ra di động, gọi lại số cuộc gọi vừa rồi. - Boss, bọn cướp đã bắt được, con tin an toàn. - Làm tốt lắm, tôi liền biết có cậu ra tay thì khẳng định không thành vấn đề. - Đừng khen tôi, ngài khen tôi thì chẳng có chuyện gì tốt, tôi đi Trung Hải đây, không có việc gì không cần tìm tôi, không đúng, cho dù có việc cũng không cần tìm tôi, để tôi thoải mái hai năm, nhiệm vụ cứu vớt thế giới ngài tìm người khác đi, cúp đây! Tần Dương chưa cho đối phương cơ hội trả lời liền dứt khoát cắt đứt điện thoại, khóe miệng hơi hơi nhếch lên hai phân. Ông lão này là chuyên gia lừa dối người, cũng không thể cho hắn cơ hội lừa dối chính mình! Xe taxi ngừng lại trước nhà ga, Tần Dương thanh toán tiền xe, đeo balo xuống xe, đi tới cửa trạm, mới đi được vài bước lại ngừng lại. Ở phía trước hắn có ba nam một nữ đứng thành một hàng, ba đôi mắt đều nhìn hắn. Ba nam đều hơn ba mươi tuổi, nữ nhỏ hơn một chút, đại khái hai mươi bốn, hai mươi năm tuổi, nam ánh mắt sắc bén, gương mặt cương nghị, nữ xinh đẹp hơn người, anh tư phóng khoáng, tuy rằng bọn họ mặc thường phục, nhưng mà trên người có một loại đặc thù khí chất lại không thể che dấu được, phảng phất hạc trong bầy gà. Bốn người nhìn Tần Dương, ánh mắt nóng cháy, chỉnh tề hô lên: - Đại ca! Tần Dương dừng lại bước chân, cười khổ nói:  - Không phải nói không cho các người đến tiễn sao, sao lại vẫn tới? Mời các bạn đón đọc Chí Tôn Đặc Công của tác giả 8 Nan.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Toàn Năng Khí Thiếu - Mai Can Thái Thiếu Bính
Vốn chỉ là một tên làm công với đồng lương còi cõm, đi xe cùi, ăn cơm bụi sống qua ngày. Thế mà ông trời lại cho hắn đổi đời khi bộc lộ đủ thứ năng lực trên người, khiến nhà nhà săn đón, biến thành mỹ vị trong mắt các người đẹp. - Haiz, đáng lẽ chỉ cần gương mặt là đủ ăn cơm, hết lần này đến lần khác phải trổ tài rồi, thật không thể yên tịnh mà.. Tần Xuyên nhức đầu thốt lên. *** Phản ứng của hắn rất nhanh, thân thể đột ngột rời ghế, ôm cổ Diệp Tiểu Nhu, từ chỗ ngồi tránh sang một bên, vừa vặn tránh được cú nện đó của Vương Đại Hải. Biểu tình của Tần Xuyên nhanh chóng trở nên lạnh lùng, không ôn hòa như lúc vừa rồi nữa, ánh mắt sắc bén nhìn Vương Đại Hải. May mà Diệp Tiểu Nhu không bị thương, nếu không cho dù gặp phải phiền toái thì hắn cũng sẽ ra tay dạy dỗ đối phương. Vương Đại Hải cảm thấy hoa mắt, người bỏ chạy sang một bên khiến gã vồ ếch hụt. Khi gã quay lại, nhìn thấy Tần Xuyên ôm Diệp Tiểu Nhu, ánh mắt rơi vào tay Tần Xuyên, thở hổn hển mà rống lớn: - Mau bỏ tay của mày ra! Hai lúa! Tay? Tần Xuyên sửng sốt, đột nhiên ý thức được tay của mình đang để ở một vị trí mềm mại co dãn, giống như đậu hũ non vậy. Lại cúi đầu, chứng kiến vẻ ướt át kiều diễm cảu Diệp Tiểu Nhu, hai mắt trong veo như nước, xấu hổ mà cúi đầu. Tuy rằng Tần Xuyên rất không nỡ vứt bỏ cảm xúc lúc này, nhưng trong tiếng cười xấu xa của đám người xung quanh, vẫn đành bỏ tay ở mông Diệp Tiểu Nhu ra. - Tiểu Nhu Nhu, em biết là anh rất thuần khiết, đây chỉ là một chuyện hiểu lầm. Tần Xuyên biết rõ kỳ thực Diệp Tiểu Nhu rất bảo thủ, hơi ăn chút đậu hũ thì được, nhưng sờ mông thì đã vượt qua điểm giới hạn. - Ừm, em biết. ... Mời các bạn đón đọc Toàn Năng Khí Thiếu của tác giả Mai Can Thái Thiếu Bính.
Phòng Thuật - Bào Bàn
Truyện đô thị dị năng Phòng Thuật của tác giả Bào Bàn tiết tấu nhanh, không khí phấn đấu và kinh doanh sôi động. Đọc truyện này gợi lên cái máu kinh doanh, làm giàu, lập sự nghiệp... nhưng cũng không làm giảm tính giải trí đáng có của truyện. Bình thường hắn chỉ là nhân viên môi giới bất động sản tên là Trương Vĩ trong một lần bất ngờ bị thương ở đầu do bị đối thủ cạnh tranh đánh lén, đã vô tình có được dị năng "Độc Tâm Thuật". "Độc Tâm Thuật" giúp hắn có thể đọc được suy nghĩ trong đầu của người khác, để rồi trong ngành kinh doanh bất động sản chuyên lừa lọc dối trá nhau, hắn đoán được ý tưởng chân thật của khách hàng, của đối thủ, của đối tác kinh doanh. Chính vì vậy nhờ đó, Trương Vĩ có thêm lòng tin lăn lộn trong ngành kinh doanh môi giới bất động sản, thăng tiến trên con đường công danh như diều gặp gió. Minh tinh, phu nhân, các “sửu nữ” cùng với nhiều loại khách hàng khác đều đua nhau kéo tới, đều muốn hóa trang để được lên sân khấu. Cùng theo dõi truyện sẽ rõ nội dung nhé các bạn. Ngoài ra, các bạn có thể đến với tác phẩm Quan Bảng đầy nổi bật và đặc sắc của tác giả Ẩn Vi Giả. *** - Nhức đầu quá trời ơi! Đây là chỗ nào? Trong một phòng khám bệnh ở tiểu khu Nhã Uyển ở Kinh thành, một thanh niên hơn 20 tuổi nằm trên giường bệnh chậm rãi mở hai mắt ra, ánh sáng chói mắt chiếu vào trên mặt, khiến cho hắn không tự chủ được nhíu mắt lại nghiêng đầu đi, nhưng mà vào lúc vặn vẹo cổ, trên đầu truyền đến một cơn đau đầu kịch liệt, khiến cho hắn không khỏi tặc lưỡi hít hà rên lên một tiếng. Nam nhân nằm trên giường bệnh này tên là Trương Vĩ, là nhân viên môi giới của Công ty Bất động sản Trung Thông trong tiểu khu, bởi vì xảy ra xung đột với nhân viên của công ty bất động sản khác, trong lúc hỗn loạn Trương Vĩ bị người ta đánh lén, may mắn được đồng nghiệp nhanh chóng đưa đến phòng khám, nhờ bác sĩ kịp thời điều trị hữu hiệu nên đã khống chế bệnh tình, mới không có xảy ra chuyện lớn gì. - Trương Vĩ, cậu cuối cùng cũng đã tỉnh lại, cậu đã hôn mê nửa ngày rồi, cảm giác thấy thế nào rồi? Một thanh niên đang cầm điện thoại di động xem tiểu thuyết, nghe được giọng nói của Trương Vĩ, lập tức đứng lên từ giường đối diện, trong giọng nói mang theo một chút mừng rỡ. Người thanh niên này tên là Vương Kiến Phát, là đồng nghiệp cùng vào công ty làm cùng lượt với Trương Vĩ, tính cách của hai người đều có chút hướng nội, và trong công việc hay giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, chỗ ở cũng rất gần, do đó theo một cách tự nhiên đã trở thành bạn tốt của nhau. - Không sao, chỉ có điều hơi đau đầu một chút, nơi này là phòng khám dưới tòa nhà số 3 hả? Trương Vĩ dần dần hồi tưởng lại tình cảnh mà bản thân mình trước khi hôn mê, cất tiếng hỏi có chút hư nhược. - Ừ, bác sĩ nói cậu hơi chấn thương sọ não nhẹ, nhưng mà không cần lo lắng, nghỉ ngơi thêm hai ngày thì khỏe hẳn thôi. Vương Kiến Phát bỏ điện thoại di động vào trong âu phục, lấy một cái ly giấy từ giường bệnh ở trên tủ đầu giường, đi tới máy nước uống rót nửa ly nước, rồi như làm ảo thuật móc ra một cái ống hút, đưa tới tay trái của Trương Vĩ nói: - Uống chút nước đi, cho thông cổ. - Ừ... Trương Vĩ đặt ly giấy ở ngực, ngậm ống hút, uống vài ngụm, cảm giác cổ họng hết khát, chuẩn bị cái đặt ly lên trên tủ đầu giường, nhưng lại bị Vương Kiến Phát tay mắt lanh lẹ tiếp lấy. - Đưa cho mình đi, cậu đừng động, nghỉ ngơi cho thật khỏe đi. Vương Kiến Phát thuận tay đặt ly lên trên tủ đầu giường. - Kiến Phát, có thấy thằng nào đánh mình bất tỉnh không? Hạ thủ thật là con bà nó đen. Trương Vĩ khó khăn nhúc nhích cái cổ, trên đầu lại truyền tới sự đau đớn do sưng căng và chấn động, hỏi có phần nổi giận. Mời các bạn đón đọc Phòng Thuật của tác giả Bào Bàn.
Phong Khí Quan Trường
Hắn - một người bình thường bất ngờ chết vì tai nạn, đột nhiên trở thành con em nhà hào môn chốn quan trường. Đổi một nhân sinh khác, hay tiếp tục cuộc sống phong lưu phóng túng trước đây? Vốn nên là nhân sinh của hai người, nhưng định mệnh sắp xếp chung đứng cùng nhau trong một thân xác. Câu chuyện được bắt đầu... *** Có ai từng lặng yên ngồi trong xe chờ đợi tham gia tang lễ của chính mình? Thẩm Hoài ngồi trong xe, đưa mắt nhìn qua cửa kính. Bên ngoài vệt nắng thấu qua từng tán lá trước cửa ngôi chùa cổ để lại dưới mặt đất những vết da báo loang lổ, hệt như tử thần đang trầm ngủ khiến hắn nhìn đến thất thần. Mặt sau là ba tòa Phật tháp cổ vòm tròn, kiến trúc để lại từ thời Dân Quốc, có lịch sử gần ngàn năm với cái tên - Thiên Ninh tự. Ba tòa Phật tháp này vốn là tư gia của nhà tư bản lớn nhất thành phố Đông Hoa thời Dân Quốc – Tôn gia. Từng viên gạch, mái ngói cho đến ba pho tượng Quan Âm ở đây đều một thời nổi danh khắp tỉnh thành. Trước giải phóng, Tôn gia dẫn cả nhà sang định cư ở hải ngoại, đến sau điền trạch gia sản lẫn tòa Phật tháp nơi đây lần lượt bị sung công. Thập niên 50, tòa Phật tháp trở thành nghĩa trang nhân dân, đa phần thị dân xung quanh đều đem tro cốt người thân gửi vào trong chùa. Trong chùa nơi đâu cũng thấy từng cây đại thụ mấy người ôm, màu xanh trong lành tươi mát phủ kín cả khối kiến trúc, cảnh trí cực kỳ hữu tình u nhã. Với ai không sợ dính phải hơi người chết thì đây có lẽ là phong cảnh đáng để thưởng thức nhất thành phố Đông Hoa. Trước cửa Phật tháp có một quảng trường nhỏ, Thẩm Hoài đánh xe dừng lại bên lề quảng trường, dưới bóng gốc tùng xanh ngắt, đưa mắt nhìn chiếc xe tải Giải Phóng chậm rãi chạy qua, rồi dừng lại ngoài cửa lớn ngôi chùa… Thẩm Hoài nhìn thấy người bạn lâu lăm, cũng là đồng nghiệp cùng làm ở xưởng thép Triệu Đông dừng xe, từ ca bin bước xuống, lách nhanh đến cửa xe bên phải, mở cửa ra… Em gái hắn tay nâng hủ tro cốt xám chì bước xuống, trên khuôn mặt ngây thơ còn ngấn nước mắt, đôi tròng mắt khóc đến sưng đỏ, khiến Thẩm Hoài ngồi trong xe nhìn mà nước mắt giàn dụa nhỏ xuống vô lăng… Bạn bè, thân thích cùng theo đưa tiễn tay nâng vòng hoa lục đục bước xuống theo, từng dòng chữ đen trên vòng hoa trắng như gai góc đâm vào mắt hắn, đau nhói….: “Thương tiếc tiễn đưa người đồng nghiệp, người bạn - Tô Hải Văn”. Đã ba ngày qua đi sau cái giờ phút định mệnh ấy, nhưng cảm giác chấn kinh lẫn hỗn loạn khi đó vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Giờ đây, nhìn thấy em gái quằn quại trong đau khổ, tâm lý Thẩm Hoài lại càng cảm nhận rõ rệt như ai đó đang đâm vào tim mình. Không biết bao lần hắn muốn mở cửa xe xông ra, lớn tiếng nói cho em gái biết: “Tiểu Lê, anh là Hải Văn đây! Anh không chết, anh là anh trai của em đây mà…” Chỉ đáng tiếc, giờ hắn đang sống trong thân thể của người khác. Em gái, thân thích lẫn đồng nghiệp ngày xưa đều không ai có thể nhận ra. Tay Thẩm Hoài bấu chặt lấy vô lăng, gân xanh nổi lên chằng chịt, móng tay đâm sâu vào da thịt nhưng hắn không cảm thấy đau đớn chút nào. Vốn hắn đã phải chết rồi, trong hủ tro cốt mà em gái đang cầm chính là tro tàn sau khi hỏa táng thân thể hắn. Nhưng ý thức và linh hồn thì vẫn tồn tại, sống bám trong thân thể của người khác…. Có hai chiếc xe đưa tang theo sau nữa, trên đó chở đồng nghiệp của hắn trước đây. Song bọn họ không tiến vào trong chùa mà chạy lại sát quảng trường, đứng dưới bóng cây nghỉ ngơi hút thuốc, không một ai chú ý đến trong chiếc xe nhỏ dừng lại ven đường kia lại có người. “Hải Văn cứ thế mà chết, nghĩ cũng thật đáng tiếc. Sớm biết kết cục thế này, không bằng trước kia chịu đi theo lão Hùng cùng điều lên thị ủy…” “Lão Hùng lên thị ủy cũng muốn đem Hải Văn theo. Nhưng mà lúc ấy trong xưởng đang hợp tác cải tiến kỹ thuật chuyển sang lò liên đúc với bên Nhật, công việc của xưởng lại không thiếu Hải Văn được…” “Nói cho cùng thì vẫn tại Hải Văn mềm lòng, khi đó hắn mà lên thị ủy với lão Hùng, chỉ bằng loại leo lên nhờ liếm gót giày lãnh đạo như Cố hầu tử cũng đòi ngăn cản hắn? Cậu nói thử xem, mấy năm nay Hải Văn có uất ức không? Vì sao hắn phải sống nhục như thế, chẳng phải trong tay không quyền không tiền ư? Hải Văn càng có tài hoa thì càng bị loại người như Cố hầu tử trù dập… Nói cho cùng không phải là sợ sau này bị Hải Văn ngồi cưỡi trên đầu? Mấy năm nay Hải Văn nhẫn nhục chịu đựng, đến khi thi được nghiên cứu sinh Đại học Bắc Kinh, tưởng từ nay không phải nhìn sắc mặt Cố hầu tử nữa. Ai ngờ lại xảy ra chuyện tai bay vạ gió thế này, ông trời thật đúng là quá bất công.” ... Mời các bạn đón đọc Phong Khí Quan Trường của tác giả Cảnh Tục.
Cực Phẩm Thiên Kiêu - Mộ Anh Lạc
Bên cạnh tựa truyện đậm chất ngôn tình lại mang đến cho độc giả những tình khúc thùy mị, ngọt ngào thì huyền huyễn lại là truyện có yếu tố phép thuật, kỳ ảo được đặt trong bối cảnh siêu tưởng. Bên cạnh đó, Cực Phầm Thiên Kiêu là truyện hay có nội dung vừa mang nét dịu dàng, ngọt ngào của ngôn tình lẫn nét mộng mị đầy huyền ảo của huyền huyễn, cho bạn đọc một tác phẩm mới lạ, đáng thưởng thức. ***  Dương Hiểu Đồng, một nữ sinh viên bình thường đến không thể nào bình thường hơn. Một lần vô tình, phát hiện người mình yêu sâu đậm cùng bạn thân mình phải bội! Nguyên lai tất cả mọi thứ cô tưởng là tình yêu sâu đậm cũng chỉ là lừa dối, sự khinh bỉ chán ghét mới chính là sự thật về cảm xúc họ dành cho cô. Khi cô đau khổ đến muốn chết đi sống lại, thì một Thiên Thượng Bảo Điển không biết từ đâu trên trời rơi xuống. Từ đây, tất cả các loại kỳ ngộ cùng nhau kéo đến. Trở nên xinh đẹp, thông thạo các kỹ năng: ngoại ngữ, khiêu vũ, luyện đan, nhạc khí, lễ nghi,…tất cả mọi thứ cô từ từ học thông thạo một cách dễ dàng Sau tất cả, sự kiên cường, ngạo khí…sáng rọi tỏa ra sức quyến rũ bốn phương, càng đưa tới vô số thiên tài tuấn nam cùng nhau tranh đoạt. Hắn, lãnh khốc tà mị Hắn, tuấn dật ôn nhu Hắn, bá đạo si tình Vô số hắn, hắn…. Đối mặt với tình yêu, cô cười nhạo không thôi, cuối cùng ai có thể dùng tình cảm chân thành ấm áp làm tan chảy trái tim băng giá này… ***  Chính cuộc đời đầy thử thách của Dương Hiểu Đồng đã thu hút không ít độc giả chiêm nghiệm. Mặt khác Tiên Ma Biến, Thế Giới Hoàn Mỹ sẽ là những tác phẩm đáng trải nghiệm mà bạn đọc có thể thưởng thức. *** Trong phòng ngủ 4 người, 4 chiếc giường đều ngăn nắp, sạch sẽ, vừa nhìn là có thể biết đây là phòng ngủ của nữ sinh, nắng tháng tư xuyên qua ô cửa kính chiếu vào phòng ngủ, ánh nắng vàng ươm chiếu lên người Hiểu Đồng, không khỏi làm cô nheo mắt lại. Lấy tay che thái dương che chắn tia nắng chói mắt, nâng tay nhìn đống hồ chỉ thời gian 11:30am, trên mặt mang theo tia cười ngọt ngào, đã sắp đến giờ cơm trưa a. Động tác nhanh chóng như cái máy, thay quần áo ngủ, sửa sang một phen, mang theo cặp mắt kính dày cộm, vẻ mặt tươi cười tiêu sái ra khỏi phòng ngủ. Bọn chị em trong phòng đã sớm đi ăn cơm, chỉ có mình cô bây giờ mới ra khỏi cửa, bởi vì cô phải đợi bạn trai mình, Trình Thiên Lỗi! Một năm nay, mỗi ngày cô đều cùng y ăn cơm, hiện tại cô rất muốn mau chóng được nhìn thấy hắn. Không giống như những đôi tình nhân bình thường, qua thời gian dài liền mệt mỏi, chán nhau, nhưng Dương Hiểu Đồng lại phát hiện, theo thời gian càng tăng, cô càng thích Trình Thiên Lỗi nhiều hơn, đem hết toàn bộ tâm tư của cô đặt trên người hắn. Nữ nhân, luôn như vậy, một khi chân chính yêu thương một người, sẽ một mực yêu hắn. Cô, Dương Hiểu Đồng, năm nay 20 tuổi, là sinh viên năm hai trường Đại Thụy. Cô là một sinh viên bình thường, diện mạo bình thường, cô học tập cũng tương đối, cho nên sau khi vào năm hai không chút do dự chuyển vào nơi này, vào môi trường mới, đối với cô mà nói cũng chưa có thay đổi gì quá lớn. Trong nhà khó khăn, khiến cuộc sống của cô túng quẫn, vì không muốn để cho ba mạ có thêm áp lực, nên cô vừa làm vừa học, chỉ cần có thời gian rảnh sẽ đi làm thêm tại một quán ăn, tuy không có thời gian rãnh rỗi, nhưng cô thấy cuộc sống thật phong phú. Một năm trước, vô tình cô phát hiện mình không phải con ruột của ba mẹ mình, về phần ba mẹ ruột của mình là ai cô cũng không biết, cũng không có thắc mắc hay tìm hiểu. Nhiều năm qua, cô đã sớm coi họ như ba mẹ ruột của mình, họ đối xử với cô không khác gì so với em trai mình, sau khi biết được sự thật này, cô đối với ba mẹ càng thêm cảm kích, đồng thời cũng biết rõ họ vì cô mà đã đánh đổi rất nhiều, cô cần tự lực của mình mà báo đáp họ. Cuộc sống vốn khó khăn, nếu không có cô cuộc sống của họ sẽ không giống như bậy giờ, cho nên quyết định tương lai cô nhất định phải hiếu thuận với bọn họ.Thời gian học đại học, niềm vui lớn nhất của cô chính là quen biết Trình Thiên Lỗi (Sally: chị đã vui mứng quá sớm). ... Mời các bạn đón đọc Cực Phẩm Thiên Kiêu của tác giả Mộ Anh Lạc.