Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Quỷ Mộ

Nghĩa, nhân vật chính của truyện, lên đường về Trà Vinh tìm con gái, trên đường gặp những điều kì lạ và ma quái.     Khi tìm được con rồi, Nghĩa lại bị cuốn vào vòng xoáy đi tìm một vật kì bí nhất ở Việt Nam, đó chính là đồng đen. Liệu bí ẩn Ngọc Đông Dương khi nào sẽ hé mở ? Liệu Nghĩa có sống sót trở về sau chuyến đi tìm đồng đen để đoàn tụ với con gái?     Tất cả vẫn còn là bí ẩn. *** Sắp đến 1/4, là hôm tôi sẽ update 2 chương truyện cuối của Quỷ Mộ, nhưng Quỷ Mộ vẫn còn 3 chương cuối. Theo dự định tôi sẽ viết 2 Quyển, 1 quyển tầm 30 chương. 3 chương cuối tôi để dành, để gửi cho nhà xuất bản. Trước hết, gửi lời xin lỗi đến toàn thể độc giả vì đã bắt các vị chờ đợi quá lâu chỉ để đọc hai chương truyện này. Vì điều đó, hôm nay tôi xin cung cấp những điểm thú vị trong bộ truyện mà tôi đã cố ý/vô tình thêm vào trong bộ truyện. - Hạ nguồn con sông Mekong quả thật rất nhiều cá lớn, có những con dài gần bốn mét. Tôi từng đọc được đâu đó, ở Mekong, người ta từng bắt được một con Ngân Long dài hai mét. - Hầm Quỷ, chi tiết này cũng hơi ko hợp lý một chút, vì địa thể ở vùng đó không thích hợp để xây dựng hầm căn cứ, nhưng xin các vị hãy bỏ qua, truyện mà, cứ để cho trí tưởng tượng của mình bay xa nhé. - Chi tiết con Út bị biến thành “Zombie” không phải là ngẫu nhiên, mà theo cách suy nghĩ của cá nhân tôi. Khi mở cửa hầm xác ở địa đạo, những oan hồn được giải phóng, nhập vào Út Mỹ, còn Bảy bại và Nghĩa… có lẽ là do “vong” nặng, không bị. - Con chó lửa, nhiều người cho rằng tôi dựa theo hình tượng con Xích Hống trong Ma thổi đèn, nhưng thật sự không hề có. Tôi xây dựng nó dựa trên giống chó hoang của miền Nam, lũ này đi theo bầy, ăn xác thối, tru tựa như sói. Dân Nam bộ còn gọi nó là chó rừng. Mà quả thật, khi tôi đọc lại, đúng là nó khá giống con Xích Hống, đây chỉ là 1 sự vô tình thôi. - Ở hầm mộ này, có xuất hiện 1 thứ rất quan trọng mà sau này, nếu bạn để ý, nó sẽ là chi tiết cực kì quan trọng để cho Quỷ Mộ- Quyển 2 có thể viết tiếp tục. Thử để ý đi nhé, tôi sẽ gợi ý bạn 1 chút, đó là 1 mục tiêu của cả đám. - 1 chi tiết hơi vô lý một chút, đó chính là nhà Tư Huyền, ở thời điểm này trong lịch sử, chẳng ai dám trưng cả đống châu báu ra như thế. Điểm này có lẽ là 1 cái sạn lớn trong truyện, tôi vô cùng tiếc vì đã không tìm hiểu kỹ càng trước viết. Xin lỗi các vị. - Về xác khí, cái này theo tôi được biết là có thật, nó vừa hợp tính khoa học vừa hợp tính huyền học. Hơi người chết có mang nhiều vi khuẩn, nấm mốc, hít vào thì đúng là hại sức khỏe vô cùng. Huyền học thì, con người sống mang 2 thứ khí âm dương, 2 thứ khí này cân bằng thì con người khỏe mạnh, nếu lệch đi sẽ bị bệnh tật hoặc tử vong, mà xác khí là âm khí, con người hít vào… thì phần khí âm sẽ trấn áp phần dương khí, đâm ra bị bệnh. - Đờm đen, thật ra ban đầu tôi định cho là máu đen, nhưng nghĩ lại như vậy thì ác quá… máu nào cho đủ. Và hôm đó tôi bị bệnh, tôi khạc ra 1 cục đờm xanh, thế rồi tôi tự dưng nghĩ đến… sao lại là máu mà không phải đờm. Hehe, thế đấy, đây là 1 sự vô tình. - Sẽ có người thắc mắc, vì sao tôi cho nhân vật của mình toàn cầm rựa, có nhiều người nghĩ nó gây nhàm chán và thiếu sự phong phú. Nhưng cá nhân tôi lại nghĩ, 1 đám những anh cao to đen hôi cầm rựa, quả thật rất ngầu. - Một chi tiết thú vị nữa, đó là Bảy bại, nhân vật này khá quan trọng trong câu truyện, Bảy bại trong truyện là một thằng mạng lớn, trời đánh không chết. Có biến cố thì hình như đều do nó gánh cả, và hình như là nhân vật bất tỉnh/ngủ nhiều nhất trong truyện. - Về thân thế của em Mai, nếu các bạn muốn biết, hãy search google tìm từ khóa “biệt đội Thiên Nga” - Ông Xường, đây là 1 nhân vật có thật trong lịch sử Sài Gòn, ông là người nắm trọn kinh tế của khu Chợ Lớn ngày xưa, tôi đã tìm hiểu về những đại gia Sài Gòn thời đó, nhưng quả thật, tôi chỉ thấy ông Xường là hợp… có lẽ vì ông là người Minh Hương. - Việc ăn thịt người của Trung Tài, có lẽ đây là chi tiết ớn óc nhất, nhưng lý giải trong truyện lại khiến mọi người thất vọng, để tôi bật mí nhé, chi tiết đó là ảo, sự thật tôi sẽ nói rõ trong ba phần cuối trong sách (nếu đc xuất bản) =.=” - Về phần súng ống, thật ra thời đó, việc buôn lậu súng khá là nhiều, thế nhưng tôi lại không thích cho nhân vật mình cầm súng ống cho lắm, tôi thích giáp lá cà hơn. Thời đó, Việt Nam còn buôn luôn cả súng phóng lựu. - Nanh hổ, cá nhân tôi thì khá là tin về việc nanh hổ, móng hổ có thể tránh tà ma. Nếu ai đọc Quỷ Mộ mà chưa đọc “Lên núi cấm săn rắn hổ mây” thì hãy tìm đọc, đó là nguồn gốc của cái nanh hổ của Nhân Vật chính. - Trở lại con Sơn Quỷ, nói thế nào nhỉ, đây là 1 đoạn gây hài là chính, tôi không muốn truyện của mình quá u ám và đậm màu chết chóc, nhưng đây cũng là chi tiết chấp nối để cứu sống nhân vật chính trong cái hang Khiển Thây Ngãi. Các bạn không thắc mắc vì sao tự dưng trong đêm tối lại có ánh đuốc lập lè dẫn đường thoát cho 2 nhân vật sao ? - Còn những kiến thức hạn hẹp mà tôi cố gắng lòng ghép vào truyện như lăng mộ và lăng tẩm, có 1 phần là thật 1 phần là do tôi tự tưởng tượng ra. Nếu ai có kiến thức, xin chỉ bảo, tôi vô cùng cảm ơn. Cuối cùng, chân thành cảm ơn anh em voz, gmb, mòe và những đọc giả đã theo dõi truyện suốt thời gian qua. Mọi người là động lực để tôi có thể cầm viết. Tôi còn nhỏ, kinh nghiệm không nhiều, dám liều mạng ở nhà mà viết truyện ngoài đường, nên truyện sẽ có nhiều điều không hợp tình hợp lý, mong các chỉ bảo để có thể hoàn thiện bộ truyện. Nói khách sáo là vậy, vì tôi biết có nhiều người lớn hơn tôi rất nhiều, nên viết những dòng này, tôi suy nghĩ kỹ càng, không dám trịch thượng. Chân thành cám ơn. William kính bút *** Nhớ lại hồi sau chiến tranh Việt Nam, độ năm 75 76. Tôi từ mặt trận về quê đoàn tụ với gia đình, nào ngờ về tới đất Cao Lãnh, Đồng Tháp, thì thấy ở đây nhà cửa tang hoang, không còn sinh khí. Tôi chạy đi tìm nhà mình, thấy bà con ở đó còn lác đác vài người, tôi hỏi thăm thì mới biết được rằng. Lúc tôi đi lính, vợ tôi bệnh nặng mà qua đời, đứa con gái thì được ông Tư Huyền, chủ bến ghe thương lòng nhận nuôi, chuyện cũng hơn mấy tháng rồi. Tôi Nghe xong muốn đứng không vững, trời đất tối sầm lại, Tôi liền hỏi: "Vậy bây giờ, chú có biết ông Tư Huyền ở đâu không?" Người đó nói: "Nghe đâu ổng đi theo sông Hậu, nghe đâu xuôi xuống Trà Vinh, Sóc Trăng để mần ăn gì đó, tôi cũng không rõ" Tôi nghe xong cũng mừng, tạm biết là con mình đang trong tay người quen, Thế là tôi mướn xe, đi đến Sông Tiền. Kím ghe xuồng gì đó để qua sông. Đến bờ sông Tiền, thấy nước chảy cuồn cuộn, tôi nhìn mà nghĩ cho cuộc đời tự như con sông, chảy hoài chảy hoài, chảy qua là không lưu luyến gì lại được. Đời đi lính, tử biệt với đồng đội anh em, nay lại phải gặp cái cảnh sinh ly với gia đình con cái. Bất giác tôi thở dài. Trời lúc này chập chen tối, cũng không tìm thấy ghe xuồng nào để qua sông được, tôi đành gối đầu trên balo, nằm ngủ một chút. Nữa đêm chợt nghe có tiếng xuồng máy chạy, tôi tỉnh ngay. Ngửa đầu thì thấy trăng treo lơ lửng. Tôi đứng bên bờ sông, thấy xa xa có cái xuồng máy chạy xuôi dòng, tôi mừng húm, đưa tay lên miệng rồi hét to: "Xuồng ơi" Giữa bốn bề nghe tiếng tôi vang vọng, người trên xuồng hình như cũng đã thấy tôi, cái xuồng liền ghé vào bờ. Tôi thấy ngồi trên xuồng là một thằng thanh niên, cũng bự con lắm, tầm khoảng 25, với một con bé gái tầm mười tám mười chín, nom cũng xinh. Tôi hỏi: "Anh trai, cho tôi đi nhờ qua kia bờ được không ?" Thằng thanh niên nhìn tôi chăm chú nói: "Anh là bộ đội về quê hả ?" Tôi gật đầu, đoạn tôi cũng không dấu diếm gì thằng thanh niên, tôi kể lại chuyện nhà, nói là muốn về Trà Vinh tìm con gái. Thằng thanh niên gật gù, nó nói: "Em tên Bảy bại, còn nhỏ này là Út Mỹ. Mà em nói thật, ban đêm đừng băng sông, nguy hiểm lắm" Tôi hiếu kỳ hỏi: "Dạo gần đây, nghe nói có cá lớn, thuyền ghe nào nhỏ nhỏ cỡ này mà ban đêm ban hôm đi sang sông là nó húc lủng thuyền hết" Tôi thấy kì kì, chuyện thủy quái này thì tôi nghe nhiều chứ cũng chưa có ai chứng thực, tôi cười nói: "Xã hội bây giờ phát triển, anh cứ nghĩ mấy thứ ma quái đó làm gì" Thằng Bảy gãi đầu, nó cũng khù khờ nói lại: "Em cũng không tin, nhưng thấy người ta kể lại, em cũng thấy sợ lắm Mời các bạn đón đọc Quỷ Mộ của tác giả William Windless.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Âm Trung Của Quỷ
Nội dung chính của câu chuyện nói về một sinh viên xa nhà phải ở nhà trọ là  Toàn cũng bắt đầu từ ngày đó  cuộc đời cậu gặp nhiều những biến cố xảy đến liên tiếp. Cậu được tiếp xúc với những thế lực không tồn tại ở thế giới này và qua đó hiểu được câu chuyện của một cuộc đời khác *** Ngoài trời mưa tầm tã, trong căn nhà nhỏ nằm sâu trong ngõ tối heo hút, bầu không khí đang nặng như chì. Toàn vừa biết kết quả thi đại học. Số điểm không hề thấp nhưng vẫn quá xa vời với chữ "Đỗ". Bố Toàn hút điếu thuốc phì phèo, giọng đay nghiến: "Hổ cho bao nhiêu năm đầu tư ăn học, là con bác sĩ mà không đỗ nổi ngành Y, tao quá nhục vì mày!". Toàn cúi mặt ê chề, không dám nói gì. Bao nhiêu năm nay, sống trong một gia đình gia giáo, truyền thống, tất cả những gì Toàn làm chỉ có thể là vâng lời. Cậu nhu nhược và yếu đuối. Thi Y vốn dĩ không phải mong muốn của cậu, nhưng vì bố cậu muốn, cậu vẫn cố chiều lòng ông. " Không được!"- Bố Toàn đập tay xuống bàn " Bằng giá nào tao cũng phải để cho mày học cho được!". Thế là hè năm đó, bố Toàn gửi Toàn lên Thái Nguyên để học trường Y trên đó. *** Lần đầu xa nhà với một chàng trai vốn dĩ được bao bọc từ bé như Toàn sẽ có đôi chút khó khăn. Toàn ở cùng với bác họ, gia đình có cả thảy năm người ở trong một căn nhà be bé bên cạnh đồi chè. Toàn ở cùng với phòng với Bin- cậu em họ xa còn cô bé Bông ngủ cùng bố mẹ. Việc học tập trên trường mới rất vất vả, sau một ngày học miệt mài trên trường, có một đống bài tập chờ Toàn xử lý. Cũng vì thế mà cậu lơ là việc nhà, bác gái không vừa ý ra mặt. Một hôm, sau một bữa cơm, Toàn biết ý bèn vội vàng rửa bát rồi vào trong phòng. Cảm thấy bức bí, thấy cậu em rủ ra ngoài chơi hóng mát, Toàn vội gật đầu đồng ý. Đằng sau ngôi nhà nhỏ là đồi chè, không biết ai là chủ. Màn đêm buông xuống, gió hiu hiu khiến từng tán cây xao động. Hai anh em đi dạo dưới trăng, thằng cu Bin nhanh nhẹn hái trộm mấy lá chè về để pha uống. Trong tiếng gió Toàn nghe thấy tiếng sáo liu hiu xa xa đâu đó. Chợt nghe tiếng gọi: "Toàn...ơi". Toàn giật mình nhìn quanh, con đường vắng chẳng một bóng người. Toàn hỏi Bin: "Em có nghe thấy tiếng gì không?"- Cậu bé lắc đầu rồi cắm cúi đi tiếp. Lại có tiếng: "Đây này...Đây...này". Toàn lạnh toát sống lưng. Nhìn lên trên đỉnh đồi Toàn chợt thấy một bóng đen đang đứng im nhìn xuống, bờ vai nhô lên một cách khó hiểu. Người lạ chợt lúc lắc cái đầu, nghiêng cổ sang trái, lại nghiêng cổ sang phải...Toàn túm lấy áo Bin, ngoắc ngoắc nó nhìn lên trên. Nhìn lại lần nữa, bóng người đã biến mất. Toàn toát mồ hôi hột, giục thằng bé em mau về. Về đến nhà, Toàn chẳng dám kể với ai. Đêm ấy vắt tay lên trán Toàn suy nghĩ, thằng cu Bin thì đã ngủ từ bao giờ. Toàn thấy có điều gì lạ lắm. Hình như, hình như vai người đó cao hơn bình thường...Toàn cảm giác như là, người đó quay cổ ngược từ đằng trước ra đằng sau vậy...Rùng mình, Toàn cố nhắm mắt ngủ. *** Đêm Rằm Trung Thu, con đường làng náo nhiệt. Trẻ em chạy qua lại, tới nhà văn hóa xin bánh kẹo. Toàn ở nhà học bài, nhìn ra cửa sổ đối diện giường ngủ thấy bé Bông đang thơ thẩn chơi ngoài vườn. Toàn gọi hỏi: " Em không đi chơi hả Bông?". Cô bé 6 tuổi ngẩng lên chạy lại, vịn tay vào khung sắt đáp: "Em chơi ở nhà vui hơn, có chú này cho em nhiều bánh kẹo lắm." Toàn lo lắng. Thời buổi này bắt cóc nhiều lắm, bao nhiêu vụ rồi còn gì. Toàn ngó ra vườn xem ai đang lân la cạnh con bé. Nhưng chẳng thấy ai cả. Hai bác thì đều đi vắng cả rồi, hôm nay ai cũng phải tham gia tổ chức Trung Thu cho bọn trẻ trong làng. Người lớn thì tụ tập uống trà tán chuyện, bọn trẻ con diễu quanh. Còn mình Toàn ở nhà nhận nhiệm vụ trông bé Bông. Toàn vội giục Bông vào nhà. Cô bé bướng bỉnh: "Em không vào đâu, ở ngoài này vui hơn, chú ý cho em nhiều bánh trung thu lắm, anh ăn không?" Cô bé hồn nhiên đưa tay qua khung sắt, mở nắm tay ra Toàn thấy bên trong toàn là đất. Cô bé nhoẻn miệng cười, hàm rang dính đất nhoe nhoét. Toàn giật mình quát: "Bông! Sao em lại ăn đất bẩn thế hả!". Con bé trợn tròn mắt bảo: "em ăn bánh chú kia cho mà". Nói rồi con bé chỉ tay về phía đồi chè. Liên tưởng đến việc lần trước, Toàn lại lạnh sống lưng. Cậu chạy thẳng ra vườn bế thốc Bông vào. Con bé giãy giụa, khóc lóc ầm ĩ. Toàn rửa ráy cho cô bé rồi đóng cửa sổ nhìn ra đồi chè vào, ngồi chờ mọi người về. Về nhà, bác gái thấy con bé nhem nhuốc, khóc lóc ỉ ôi, lại trách khéo Toàn. Không ai biết sự việc kì quái vừa xảy ra hôm nay. Khác máu tanh lòng, ở với bác họ không được thoải mái, Toàn đành xin bố mẹ cho ra ở trọ. Bố mẹ cũng đồng ý. Toàn tạm biệt căn phòng nhỏ nhìn ra đồi chè, ước ao không bao giờ phải quay lại ngủ thêm 1 đêm nào ở đây nữa. Tuy nhiên, Toàn không biết rằng, những ngày tháng sau này còn nhiều điều kinh khủng hơn thế. Mời các bạn đón đọc Âm Trung Của Quỷ của tác giả Thục Linh.
Nghiệp Chướng
“ Trong cuộc sống chúng ta thường nghe đến cái “ Nghiệp “ mà mỗi người phải gánh. Nghiệp của kiếp trước chưa trả hết thì kiếp sau phải trả. Đôi khi “ Nghiệp” được hình thành ngay trong cuộc sống hiện tại, những lầm lỗi gây ra trong một gia đình sẽ bị báo ứng vào con cái, anh chị em, người thân của họ với mức độ nặng nhẹ khác nhau. Nói đơn giản “ Nghiệp “ chính là khi bạn mắc lỗi và tai ương sẽ giáng xuống đầu chính những người thân của bạn. Con người sống thường không biết, không chú ý hoặc không quan tâm đến cái “ Nghiệp “ của mình. Họ sống ích kỷ, sống chỉ biết bản thân và họ quên mất một điều : Cho dù họ có chết đi thì “ Nghiệp “ vẫn còn. Không chỉ thế, nếu gây Nghiệp Chướng quá nặng thì hậu quả sẽ không phải chỉ một người gánh chịu mà còn là rất nhiều người và đáng sợ hơn nó sẽ còn kéo dài cho đến nhiều đời kế tiếp. “ Đó là những lời nói của anh Huấn nói với tôi trong cuộc nói chuyện cách đây một tháng. Và hôm nay, khi đứng bên trên huyệt mộ nhìn người ta đang thòng dây thừng đưa quan tài anh xuống dưới cái hố mới được đào cách đây một ngày, trời thì mưa rả rích. Tháng 7 mưa ngâu, hay người ta còn gọi là Mưa Thất Tịch. Nhưng giữa nghĩa địa hoang vắng, nổi lên những nấm mồ lạnh lẽo, nhiều ngôi mộ đã phủ rêu xanh, nước ve trắng đã chuyển sang màu ố đen kịt. Tiếng gào khóc thảm thiết của mẹ anh Huấn như xé tan cái bầu không khí u ám, đau thương đến tột cùng này. Bởi đây là đứa con trai thứ 3 của bà Hoài được đưa xuống mồ trong 6 năm qua. Đọc truyện, nghe truyện mới nhất cập nhật thường xuyên tại truyenaudiohay.com “ Kịch…kịch..” Nền đất bùn khá trơn bởi trời mưa nên vất vả lắm người ta mới đặt được chiếc quan tài nằm ngay ngắn đúng vị trí của huyệt mộ đã được đào sẵn. Cũng chẳng có ai đi đưa ngoài những người thân trong gia đình anh Huấn, tôi đúng ra cũng bị vợ bắt ở nhà bởi vì không chỉ riêng vợ tôi mà cả làng này đều rùng mình hoảng sợ khi anh Huấn qua đời. Cái họ sợ không phải là cái chết của anh Huấn, mà đã 6 năm nay, cách 2 năm một lần cứ vào ngày mùng 10 tháng 7 âm lịch, một người con của bà Hoài lại chết. Dân làng gọi đó là Trùng Tang. Nhưng không đi sao được khi mà nhà tôi với nhà anh Huấn chỉ cách nhau đúng một giậu mồng tơi. Trong số 4 người con của bà Hoài thì anh Huấn là người thân với tôi nhất, có lẽ cũng do tuổi của anh Huấn là trẻ nhất so với những người còn lại. Bà Hoài có cả thảy 4 người con, ba trai, 1 gái. Chồng bà Hoài đã qua đời cách đây cũng khá lâu. Ba người con trai lần lượt sinh năm 1972, 1975, 1980, còn người con gái sinh năm 1977. Anh Huấn là con út, anh hơn tôi 10 tuổi nhưng vì gần nhà nên từ bé tôi đã rất thân với anh. Bà Hoài năm nay cũng đã trên 80 tuổi, nếu phải nói ở đây ai là người bất hạnh nhất thì chính là bà Hoài. Sống đã gần hết cuộc đời, mái tóc của bà Hoài giờ đây bói không ra một sợi tóc đen. Nhưng bà đã chứng kiến cái chết của chồng, rồi cái chết của ba cậu con trai. Nhìn tấm lưng còng cúi rạp, phủ phục trên nền đất bùn, bàn tay bà Hòa túm chặt những khóm cỏ giày xéo trong đau đớn tuyệt vọng tôi thấy bà Hoài thật đáng thương. Chuyện người chết hàng ngày có lẽ rất bình thường bởi vì ngày nào chẳng có người chết. Nhưng chuyện một gia đình có đến 4 người đàn ông đã chết, trong đó ba cậu con trai lần lượt chết theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, xong còn mất trùng một ngày thì chắc hẳn nó là một câu chuyện được chú ý. Dân làng ngay từ cái chết của người con trai thứ 2 của bà Hoài đã truyền tai nhau những câu chuyện kỳ bí về cái mảnh đất mà gia đình bà Hoài đang ở. Những câu chuyện thoạt nghe qua có vẻ sẽ không ai tin, nhưng nó là sự thật. Bởi nếu là người dân bên ngoài đồn tôi cũng chẳng tin, nhưng những điều mà tôi sắp kể cho các bạn sau đây lại được chính một người trong gia đình bà Hoài kể lại. Người đang nằm trong quan tài bên dưới cái huyệt đang dần bị phủ kín kia, anh Huấn. Nghiệp Chướng Full Truyện Ma mới nhất của tác giả Trường Lê Mời các bạn đón đọc Nghiệp Chướng của tác giả Trường Lê.
Đạo Sĩ Kinh Kỳ
Ngày nay mọi người sống trong cuộc sống hiện đại mà liệu có còn tồn tại những loại bùa chú, ma thuật nữa hay không? Ngoài ra còn có ma quỷ tồn tại trên đời này không? Liệu có những đạo sĩ trừ ma diệt quỷ? Cùng đón đọc truyện Đạo Sĩ Kinh Kỳ của Trần Hữu Khương để phần nào có được câu trả lời cho riêng mình nhé. Tóm tắt truyện: Mọi chuyện bắt đầu từ cái chết của một người bạn mà một cậu học trò bình thường nghiện truyện ma bỗng chốc trở thành đạo sĩ tập sự. Từ đó, Lâm lại phát hiện ra nhiều điều kì lạ về chính bản thân mình. Liệu rằng cuộc sống của Lâm có bị đảo lộn? *** " - Tha thu... Lôi Phá Quyền...! Những tia sét vẫn còn bao quanh nắm đấm của tôi như xác nhận lại chưởng lực vừa rồi từ đâu mà ra, con ma cà rồng hộc máu tươi đau đớn nói không lên lời, rồi nó gồng hết sức lại rống lên một tiếng cực lớn... " Lâm chăm chú đọc bộ truyện "Tôi là đạo sĩ" của tác giả Nguyễn Điệp. Hắn rất thích bộ truyện này, luôn mơ ước trở nên bá đạo như nhân vật Đ trong truyện, đi khắp nơi trừ gian diệt ác với những khả năng dị thường... Mạc Lâm - một thiếu niên 17 tuổi, hiện đang theo học tại một trường nội trú tư thục của thành phố, lực học cũng không phải là yếu nhưng cũng tạm đủ để lên lớp đều đều. Sở thích của cậu là tìm hiểu về những bí ẩn tâm linh trong cuộc sống và đọc các tiểu thuyết kinh dị. Ước mơ của Lâm là trở nên bá đạo, sở hữu nhiều dị năng như các nhân vật chính trong các bộ truyện như "Đạo sĩ tản mạn kì", "Vùng đất vô hình" hay cực ngầu, nhiều tài phép như huyền thoại Lâm Chánh Anh... Vậy nên Lâm luôn chìm đắm trong mớ suy nghĩ viễn vông, tư tưởng luôn ở trên mây khiến vẻ bề ngoài lúc nào cũng khù khờ, lờ đờ như mấy thằng thiểu năng. ... - Lâm! Lâm...xuống dọn dẹp nhà cửa phụ mẹ coi! Đi học cả tuần về rồi cứ ở trên phòng suốt là sao? Chẳng là hôm nay chủ nhật, Lâm về nhà vào cuối tuần để nghỉ ngơi và chuẩn bị cho tuần học mới. Và như thường lệ lại nhốt mình trong phòng để nghiền ngẫm mấy bộ truyện yêu thích. Cho tới khi nghe mẹ gọi. - Dạ...! Con xuống liền... - Lâm uể oải đáp, mắt rời khỏi màn hình laptop, gấp máy lại rồi bước xuống lầu. - Mày coi dọn dẹp nhà kho cho gọn lại, để mẹ đem mớ đồ cũ cất vô cho đỡ chật nhà, đồ đạc gì đâu tha về cả đống... Lâm miễn cưỡng bước vào nhà kho cùng cây chổi, dọn nhà kho là công việc mà cậu ghét nhất... - Khụ khụ! Bụi bặm gì dữ vậy trời! Lâm vừa quét vừa than thở. - Ế! Có cái gì vậy ta? – Cậu chú ý đến một chiếc hộp nhỏ đặt trên nóc tủ đồ cũ - "Nguyễn Đ nhờ vớ được cái hộp của bà nội mà trở thành đạo sĩ bá đạo, có khi nào..." - Lâm thầm nghĩ, mừng rỡ khi mình đang trong hoàn cảnh giống nhân vật Đ, biết đâu lớ ngớ lại vớ huy chương thì bá cmn đạo rồi. Nhanh chóng, Lâm lôi ngay chiếc hộp xuống, phủi lớp bụi dày bám trên nắp và mở ra. Tim đập thình thịch, mồ hôi chảy ướt cả trán, mọi giác quan hoạt động hết công suất. Hai tay run run mở chốt khóa, đẩy nhẹ nắp hộp ra. Lâm tưởng tượng trong hộp sẽ là một quyển sách cũ kỹ ghi đủ mọi loại bùa chú ấn quyết trừ tà. Nhưng đời thì méo bao giờ như mơ...à nhầm, méo như truyện... bên trong chiếc hộp chỉ vỏn vẹn một quyển vở hiệu....ba cây bút cùng những dòng chữ và nhiều con số: "Cô 6 bán chè: 26 - 50 ngàn. Chị 7 đầu xóm: 39 - 70 ngàn. ......." - Mắc thằng bố nó! Làm mừng hụt - Lâm bực bội ném chiếc hộp vào một góc rồi nhanh chóng dọn dẹp lại nhà kho sau đó về phòng nghiền ngẫm tiếp những chương cuối dang dở của bộ "Tôi là đạo sĩ". Mà có cái Lâm rất bực đó là tác giả Nguyễn Điệp viết truyện rất ngắn, vừa liếc cái là hết ngay nên lúc nào cũng phải đợi tầm 3-4 chap truyện Lâm mới bắt đầu đọc. ________________ Sáng đầu tuần... - Ê Lâm, dậy đi, cô gọi mày kìa - Tuấn - bạn thân của Lâm đang lay mạnh. - A...a...a...Tha thu...Lôi Phá Quyền...! - Lâm đứng bật dậy la lớn, hai tay đẩy mạnh về trước làm bà cô già giật mình xém chút té ngửa. Cả lớp được một trận cười vỡ bụng, Tuấn lắc đầu ngao ngán... - Ra hành lang đứng ngay cho tôi...! _________ -Còn nữa- Mời các bạn đón đọc Đạo Sĩ Kinh Kỳ của tác giả Trần Hữu Khương.
Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký
Cơn ác mộng đã bắt đầu tại một ngôi làng khi phát hiện ra một xác chết treo cổ trong khu rừng gần đó... *** Đang bắt đầu chuẩn bị lên đàn để giải ngãi thì lão sư thầy của thằng cà lăm mới lên tiếng. -Khoan đã! Giọng chú Lâm ngơ ngác hỏi: -Có chuyện gì vậy sư? Lúc này sư mới hạ giọng lại và nói: -Kiếp nạn lần này thầy sẽ giúp chịu thay cho cả nhà con, thầy chỉ có một thỉnh cầu là sau khi thầy diên tịch thì hãy thu nhận thằng bé cà lăm này làm đệ tử, thằng bé rất tội nghiệp, cả nhà nó đều bị mấy ông thầy pháp khác bên tàu thư ếm liên lụy đến cả nhà… Ông chú nghe đến đây mà người ổng cứ run run, ngay cả tôi sau khi nghe sư thầy nói về hoàn cảnh của thanh niên cà lăm thì cũng không khỏi rùng mình… tự trong tâm tôi khi gặp phải kiếp nạn ở làng chú Lâm và giờ nghe thêm cái này nữa nên hơi khiếp sợ những cuộc chiến như vậy, nó không đẫm máu nhưng sự tàn bạo của nó lại kinh khủng hơn bao giờ hết. Bùa mà làng chú Lâm dính phải cũng có tầm ảnh hưởng y như vậy, nếu giải được thì phải chết cả ba đời luôn chứ không phải nhận cho riêng mình, đó cũng chính là lí do vì sao tôi luôn lo sợ chú giải bùa. Quay trở lại hiện trường! Lúc này chú Lâm đang thủ sẵn trên tay mớ bùa kèm nhang đèn, sau khi nghe sư ra mặt giúp đỡ cho kiếp nạn này của chú mà lúc đó tôi nhìn chú Lâm cứ thấy chú ái náy thế nào ấy, cũng không lạ gì khi chuyện này nó còn liên lụy đến cả nhà sư thầy nữa nên chú Lâm đã lắc đầu từ chối. -Thưa sư! Có lẽ đây là ý trời rồi cho nên con không muốn bất cứ ai phải gánh chịu thay con, dù cho có tận diệt tam tộc thì con cũng vẫn phải làm. Nói rồi chú Lâm quay nhìn tôi, chú lại xoa đầu tôi rồi nói trong nghẹn ngào. -Long à...! Ai am Sơ Ri....!!! Hãy tha lỗi cho chú nghe con. Ngay lúc này chiếc điện thoại trong túi của tôi bỗng reo lên phát đúng bài nhạc. “Em đi xa quáaaa…. Em đi xa anh quáaaa…. Là la lá” ♪ Càng làm cho không khí trở nên u uất đến nhối lòng, rồi cái giây phút chú đưa tay lên chuẩn bị phá đảo thì cùng lúc đó sư thầy nhanh chóng đánh chú Lâm ngất xỉu, kêu tôi và thằng cà lăm dìu chú về nhà, để lại một mình sư thầy ở lại giải quyết. Dù tôi biết rằng điều đó là vô cùng nghiệt ngã đối với chú khi phải nhờ đến sư thầy cứu giúp trong khi bản thân chú lại là một đạo sĩ cao tay, trước khi đi sư có nói với hai người bọn tôi rằng: -Nhiệm vụ này phải là của thầy! Bởi không khi tự nhiên thầy dẫn thằng cà lăm đến gặp Lâm và con, giờ con đã hiểu chưa??? Tôi gật đầu, còn riêng thằng cà lăm thì ôm sư phụ của hắn khóc nức nở, sư thầy còn nhắn nhũ cậu ấy rất nhiều thứ, xong xuôi rồi mới theo tôi trở về nhà. Suốt đêm hôm đó không ai ngủ được, tiếng kêu la thất thanh của những người dân trong làng vẫn cứ ráo riết như xe cứu hỏa, những ngôi nhà nhỏ mọc sang sát nhau dù nghe rõ những âm thanh đó nhưng vẫn tuyệt nhiên đóng kín cửa như không có chuyện gì xảy ra. Tôi và thằng cà lăm ở trong nhà nhưng đứng ngồi không yên, tiếng đập cửa từ bên ngoài vẫn cứ phát ra đều đặn, ban đầu chỉ là những tiếng gõ cửa nhẹ nhàng nhưng càng về sau nó lại càng mạnh và dồn dập hơn, nó khiến cho hai thằng đực rựa núp sau cánh cửa ấy sợ đến nổi thất kinh hồn vía luôn vậy, những âm thanh tạp chất bên ngoài cứ như một dàn hợp ca vậy. Tiếng gió trời se lạnh thổi ồn ào trong đêm, tiếng bước chân ngoài cửa “lộp cộp” rồì đùng vội vã, tiếp theo lại đến tiếng ai đó khóc như ai oan trong đêm. Tôi và thằng cà lăm vẫn cứ ngồi bệch dưới sàn nhà và dựa lưng chắn ngang ở cửa mặc cho những tiếng đập cửa cứ như bom tấn bên ngoài, lúc đó tim tôi đập thình thịch mà không sao hiểu được, kiểu như phải cố thoát khỏi một thứ gì đó đang sắp giết tôi. Cho đến khi đến canh ba, gà bắt đầu gáy thì trong lúc vật vờ chú Lâm tỉnh lại sau mấy tiếng nằm bất tỉnh, thì mới biết là mọi chuyện đã quá muộn, sư thầy đã tự tay giải bùa thay cho chú. Mà phải nói thật là công lực của thầy cũng cứng vãi ra luôn, mới đập nhẹ sau gáy ông chú một phát là ổng lăn ra xỉu tại chỗ rồi, chứ gặp người thường thì ổng cũng không dễ bị đánh lén vậy đâu. Một thời gian sau, sau cái đêm kinh khủng đó… chú Lâm, tôi và cả thằng cà lăm lên chùa thắp hương cho sư thầy, thằng cà lăm chính là thằng khóc nhiều nhất. Cũng chả trách được vì hai thầy trò khá là giống nhau về hoàn cảnh, cả hai người đều là cô nhi và được đem vào chùa từ rất sớm, cho nên khi được thầy nhận làm đệ tử từ năm mười tuổi cho đến bây giờ thì cậu ta luôn luôn xem thầy của cậu như là một người cha vậy. Riêng về phần tên đạo sĩ đáng ghét kia thì mãi đến vài tháng sau đó, bác Dương từ bên Tàu gọi qua cho chú Lâm hay tin là ông bạn năm xưa của ổng đã bị xe đụng chết thì ông chú Lâm nhà tôi mới biết. Các bạn biết rồi đó! Ở đời có nhân có quả… cho nên làm chuyện gì cũng phải biết suy trước tính sau, nếu việc lợi mình mà hại người thì tuyệt đối đừng nên làm kẻo tổn phước rồi đến một ngày phải gặp họa. Bản thân tôi từ sau chuyện đó thì chú lại trả tôi về quê với mẹ, bảo với tôi là sau này nếu có duyên ắt sẽ còn gặp lại, cũng từ đó tôi và chú mất liên lạc với nhau luôn, tôi cũng không biết hiện giờ chú Lâm đã chu du đến thế giới nào rồi nhưng có một điều tôi chắc chắn rằng … “Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký” tài giỏi nhất vẫn chỉ có mỗi mình chú Lâm nhà tôi thôi… À khoan!!! Câu chuyện về chú Lâm vẫn còn tiếp diễn chứ? … ^^ sẽ tiếp diễn! Nhưng gặp lại chú Lâm khi nào thì đó lại là bí mật.:v Mời các bạn đón đọc Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký của tác giả Tiểu Hỏa Long.