Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Một Bước Lên Tiên

Lắm lúc vận khí dường như đã bỏ quên Bạch Diệc Phi, anh vô cùng cố gắng, chăm chỉ học tập, phấn đấu làm việc thế nhưng anh dường như không thể bắt được cơ hội nào. Những việc anh làm dường như không hề có kết quả, từ ban đầu hăng hái nỗ lực, anh càng ngày càng mất lòng tin, tâm trạng cũng càng u tối hơn... Mọi thứ cứ ngỡ đang lâm vào bế tắc khi em gái gặp nạn, ba mẹ vợ vô tâm, tiền tài nguy cấp, cứ tưởng cuộc đời anh cũng xong rồi. Nhưng không! Đây lại là một sự bắt đầu, sự bắt đầu cho nhân sinh thật sự của anh. *** "Cầu trời phù hộ cho nhà họ Lý chúng con an khang thịnh vượng, con cháu giỏi giang, đời đời sung túc”. Ông cụ nhà họ Lý vừa nói vừa kính cẩn cắm một nén hương vào lư hương. Hôm nay là tiệc họp mặt thường niên của đại gia đình nổi tiếng thành phố Giang Châu, gia tộc nhà họ Lý. Không khí của bữa tiệc náo nhiệt, tràn ngập những lời chúc tụng, ai nấy đều vui vẻ. Một thành viên có vai vế trong nhà họ Lý bỗng đứng lên nói lớn: "Thưa mọi người, gia tộc họ Lý chúng ta có được như ngày hôm nay đều là nhờ phúc của ông nội, nhân buổi tiệc ngày hôm nay, xin mời toàn thể con cháu nhà họ Lý kính tặng ông những món quà đặc biệt nhất, cũng là để minh chứng gia tộc chúng ta làm ăn phát đạt, đời đời thịnh vượng!" Vừa dứt lời, hàng chục người cùng lấy ra những món quà được chuẩn bị sẵn, xếp hàng ngay ngắn trật tự. Thế nhưng đúng lúc này, một bóng người vội vã xông vào cửa biệt thự nhà họ Lý, người này mặt mày xanh xao, khắp người còn dính đầy những vệt máu. Bạch Diệc Phi là con rể nhà họ Lý, trong mắt người khác, Bạch Diệc Phi là một kẻ ăn không ngồi rồi, không làm được việc gì ra hồn, chỉ ăn bám nhà họ Lý. “Sao bây giờ anh mới đến vậy!”, Lý Tuyết nhanh chóng kéo Bạch Diệc Phi sang một bên, nhỏ giọng hỏi, lo ngại rằng bộ dạng của anh sẽ bị các thành viên khác trong gia đình nhìn thấy. Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi:"Anh... em gái anh bị tai nạn giao thông, cần gấp 300 ngàn tệ để phẫu thuật!" Lý Tuyết chưa kịp lên tiếng thì mẹ vợ là Lưu Tử Vân đã nói trước: "Em gái anh bị tai nạn xe hơi? Vậy liên quan gì đến nhà chúng tôi? Chuyện gì quan trọng hơn phải ưu tiên làm trước chứ. Bây giờ đến lúc phải tặng quà ông nội rồi, anh đã mua quà chưa thế hả?” “Mẹ, con… con đã lấy 30 ngàn tệ tiền mua quà cho ông nội trả...trả trước tiền viện phí rồi!”, Bạch Diệc Phi nói xong câu này đầu cũng cúi xuống thấp hơn. “Anh nói cái gì cơ?”, sắc mặt Lưu Tử Vân đột nhiên trở nên u ám: “Tôi biết ngay anh là cái loại bỏ đi mà, làm việc gì cũng không nên hồn, tôi hỏi anh, ai cho phép anh lấy tiền mua quà đi làm việc khác hả?” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: "Xin mời Lý Tuyết nhà họ Lý, cùng chồng là Bạch Diệc Phi kính biếu quà ông nội!" Ngay khi giọng nói cất lên, mọi người đều hướng sự tập trung vào Bạch Diệc Phi, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc. "Có chuyện gì thế kia? Tại sao ngày vui trọng đại như hôm nay mà trên người lại dính toàn máu me như thế?" "Thật là xui xẻo mà!" Bạch Diệc Phi cắn chặt môi bước đến bên ông nội: "Ông nội, cháu... cháu muốn mượn ông một ít tiền. Em gái cháu bị tai nạn xe, cần gấp một khoản tiền để làm phẫu thuật..." Tất cả tiếng hoan hô lúc nãy đột ngột dừng hết lại, sắc mặt của ông cụ cũng dần dần trầm xuống. Cả đại sảnh bỗng chốc chìm vào im lặng, im lặng đến nỗi khiến người ta cảm thấy ghê sợ. Lưu Tử Vân xông tới, đưa tay tát một cái thật mạnh vào mặt Bạch Diệc Phi. "Anh nói cái gì vậy hả đồ khốn nạn? Hôm nay là đại tiệc thường niên của gia đình chúng ta đấy! Cái gì mà tai nạn xe cộ với phẫu thuật, toàn những điều xui xẻo!” Lưu Tử Vân vẫn luôn không thích Bạch Diệc Phi, bà ta cảm thấy có một tên con rể vô dụng như vậy, dù có đi đâu cũng chẳng ngẩng đầu lên được. Bạch Diệc Phi còn chưa kịp trả lời, Lý Phàm cũng đã đứng lên, vẻ mặt khinh thường nói: "Cũng thật là không biết xấu hổ? Không có tiền mua quà thì thôi đi, sao phải lôi cả em gái ra đây làm trò cười nữa". Lý Phàm là anh họ của Lý Tuyết, gã là thành viên đầy triển vọng thuộc thế hệ thứ ba của nhà họ Lý, địa vị trong gia tộc không phải dạng tầm thường. “Thưa ông nội, chuyện ngày hôm nay là lỗi của cháu, nhưng… nhưng khi em gái cháu cùng cháu chọn quà cho nội đã bị tai nạn xe hơi, giờ cần 300 ngàn tệ để phẫu thuật”, Bạch Diệc Phi nói với vẻ mặt đau khổ. “Ý của anh là sao? Em gái anh bị tai nạn là lỗi của ông nội sao?”, Lý Phàm vừa nói vừa nhìn Bạch Diệc Phi với nụ cười đầy đắc ý. Ông cụ nhà họ Lý nghe xong, khuôn mặt đột nhiên trở nên u ám một cách đáng sợ. “Không, không, cháu không có ý đó, cháu… cháu chỉ muốn hỏi, ông nội, ông có thể cho cháu mượn 300 ngàn tệ không!”, Bạch Diệc Phi khẽ nói. Nghe Bạch Diệc Phi vẫn còn đang nhắc đến chuyện này, Lưu Tử Vân bước nhanh đến chỗ Bạch Diệc Phi và đẩy mạnh anh một cái. “Đồ vô dụng, còn không mau mau cút đi?”, Lưu Tử Vân vẻ mặt ảm đạm nói: “Thật là mất mặt mà!” Bạch Diệc Phi bị đẩy mạnh đến loạng choạng suýt ngã, nhưng lại không có ý rời đi, còn nghẹn ngào nói: "Mẹ, em gái con vẫn đang đợi con trong bệnh viện. Không có tiền, không phẫu thuật được, nó sẽ chết mất!” Lưu Tử Vân lạnh lùng nói: "Vậy thì đi bệnh viện đi, còn ở đây làm gì nữa? Đừng làm ảnh hưởng tới không khí bữa tiệc của gia đình chúng tôi!" "Mẹ, mẹ đừng nói nữa! Chúng ta về nhà thôi, con sẽ nghĩ cách", Lý Tuyết rốt cuộc cũng không chịu được nữa, bước nhanh đến chỗ của Bạch Diệc Phi. Ông nội chẳng muốn để ý tới Bạch Diệc Phi nữa, tức giận xoay người rời khỏi đại sảnh. Lý Phàm nhìn gia đình Lý Tuyết với vẻ giễu cợt: "Em họ, hôm nay ông chồng tốt đẹp của em thật làm cả nhà xấu hổ. Nhưng với tình hình hiện tại của em, muốn bỏ ra 300 ngàn tệ e rằng cũng rất khó phải không? Có cần người anh họ này của em giúp đỡ không?" Bạch Diệc Phi nghe vậy rất cảm kích, không ngờ người anh họ ngày thường coi thường mình như vậy, hôm nay lại đồng ý ra tay giúp đỡ. Chẳng đợi Bạch Diệc Phi nói cảm ơn, gã ta đã nói tiếp: "Chỉ cần Bạch Diệc Phi quỳ xuống khấu đầu 3 cái ở trước mặt mọi người thì anh sẽ cho mượn!" “Lý Phàm, anh đừng có quá đáng!”, Lý Tuyết tức giận nói. Trong mắt Lý Tuyết, cho dù Bạch Diệc Phi có vô dụng đến đâu thì cũng là chồng cô, người khác không được phép xúc phạm anh quá đáng. Chỉ là, Lý Phàm nói không sai, hiện tại công ty cô đang gặp khó khăn, làm ăn hầu như đều thua lỗ, thực sự không thể có 300 ngàn tệ. Trước kia Lý Phàm và Lý Tuyết từng có khúc mắc, không ngờ gã ta lại thù dai đến tận bây giờ. “Lý Tuyết, đừng có thấy người ta tốt bụng lại được đà lấn tới”, Lý Phàm bình tĩnh nói. "Được rồi, anh không cần nói nữa, Bạch Diệc Phi, chúng ta đi thôi". “Anh không đi được, không có tiền phẫu thuật, em gái anh phải làm sao?”, Bạch Diệc Phi hai tay nắm chặt tóc, chậm rãi đi về phía Lý Phàm, bộ dạng như sắp quỳ xuống. "Đủ rồi!" Lúc này, một vị trưởng bối nhà họ Lý đi ra, nói: "Còn thấy chưa đủ xấu hổ sao? Người nhà hôm nay đều ở đây, Lý Phàm cháu cũng đừng quá đáng quá. Hơn nữa, đầu gối của loại người như Bạch Diệc Phi cũng không đáng 300 ngàn tệ". Lý Phàm nghe xong khóe miệng cong lên, lấy điện thoại di động ra: "Được rồi, Bạch Diệc Phi, tôi có thể cho anh mượn tiền, nhưng tiền lãi mỗi tuần là 300 ngàn tệ, nếu không trả được trong một tuần thì sang tuần thứ hai sẽ là 600 ngàn tệ, anh đồng ý không?" "Không được, trả lãi thế này đắt quá!" Lý Tuyết lập tức phản đối. “Tôi đồng ý!”, bất chấp sự phản đối của Lý Tuyết, Bạch Diệc Phi nhanh chóng đồng ý. "Được, mọi người đã nghe thấy rồi đấy, làm chứng cho tôi nhé, hy vọng gia đình em họ sẽ không quỵt tiền vay nợ”, Lý Phàm nói xong cười hả hê, sau đó chuyển tiền cho Bạch Diệc Phi. Bạch Diệc Phi nhận tiền rồi nhanh chóng rời khỏi đại sảnh. Một giờ sau, khi Bạch Diệc Phi vội vàng đến bệnh viện, y tá mới nói cho anh biết Bạch Diệc Linh đang trải qua ca phẫu thuật, hơn nữa đích thân trưởng khoa phụ trách ca mổ và các chuyên gia hàng đầu của bệnh viện đã chăm sóc cho cô. “Cô y tá, tôi muốn hỏi, rốt cuộc là ai đã thay tôi trả tiền phẫu thuật?”, Bạch Diệc Phi cảm thấy thật khó hiểu. Vừa dứt lời, một giọng nói trầm ấm truyền đến: "Không cần hỏi cô ấy nữa, là ta!" Bạch Diệc Phi nghe tiếng liền xoay mình lại thì thấy một người đàn ông có năm sáu vệ sĩ theo sau đang bước nhanh tới chỗ mình. “Ở đây không tiện nói chuyện, đi cùng ta nào!”, người đàn ông vỗ vai Bạch Diệc Phi, dẫn anh đến cửa phòng phẫu thuật. Các vệ sĩ được chia thành hai nhóm bảo vệ ở hành lang để ngăn không cho bất kì ai làm phiền cuộc nói chuyện giữa người đàn ông và Bạch Diệc Phi. “Xin hỏi ông rốt cuộc là ai?”, Bạch Diệc Phi hỏi, giọng nói có chút run rẩy. Anh biết rất rõ người đàn ông trước mặt nhất định không phải người tầm thường. “Phàm nhi, ta là bố của con và Linh Nhi!”, người đàn ông nói với giọng phấn khích, hai tay ấn vào vai Bạch Diệc Phi nói: “Ta là Bạch Vân Bằng!” Vừa nghe lời người đàn ông trước mặt nói, Bạch Diệc Phi lộ rõ sự sửng sốt! Một lúc lâu sau, Bạch Diệc Phi mới lấy lại bình tĩnh, hỏi một cách nghi ngờ: "Thưa ông, chắc ông nhận nhầm người rồi, tôi có bố mẹ". Bạch Vân Bằng ân cần nhìn Bạch Diệc Phi: "Ta biết có thể con sẽ không tin, đây là biên bản xét nghiệm ADN của bố và Linh Nhi, còn đây là một vài bức ảnh các con từ khi còn quấn khăn, đặc biệt là vết bớt trên lưng. Lúc nhỏ đưa các con rời xa, là do ta có nỗi khổ riêng". Nhìn những tài liệu mà Bạch Vân Bằng đưa, trong lòng Bạch Diệc Phi vô cùng kinh ngạc, bởi vì anh chắc chắn đứa bé trong bức ảnh trên tay là anh, có cả em gái của anh, và người đang ôm họ là người đàn ông trước mặt anh tự nhận là Bạch Vân Bằng. Sau đó, Bạch Vân Bằng lấy ra một thẻ ngân hàng màu tím sẫm. "Phàm Nhi, đây là thẻ hạng đế vương, ở Hoa Hạ này chỉ có 20 cái. Hôm nay bố tặng nó cho con. Trong thẻ này có ba trăm triệu". Tiếp đó, Bạch Vân Bằng lấy ra một chiếc nhẫn khác đeo vào ngón giữa của Bạch Diệc Phi: "Chỉ với chiếc nhẫn này, con có thể rút một tỷ từ bất kỳ ngân hàng nào ở Hoa Hạ, coi như ta bù đắp cho con”. Đầu tiên là ba trăm triệu, bây giờ lại thêm một tỷ? Nếu là người khác, Bạch Diệc Phi nhất định sẽ không tin, nhưng anh cũng không biết tại sao, những lời này nếu từ miệng Bạch Vân Bằng nói ra chẳng làm người khác có lấy một chút nghi ngờ. Bạch Vân Bằng đưa cho Bạch Diệc Phi một tấm danh thiếp: "Đây là số điện thoại của ta. Lần này vết thương của Linh Nhi rất nghiêm trọng, ta sợ điều trị ở bệnh viện này sẽ để lại di chứng, nên một khi tình trạng của con bé ổn định hơn, ta sẽ sẽ đến đón con bé". Bạch Diệc Phi không từ chối lời đề nghị của Bạch Vân Bằng, bởi nếu Diệc Linh sau tai nạn để lại di chứng gì, anh sẽ hối hận cả đời. Nửa giờ sau, cửa phòng phẫu thuật chậm rãi mở ra, Bạch Diệc Linh toàn thân quấn đầy băng trắng. Bạch Vân Bằng vừa nhìn thấy liền đau lòng khôn xiết, xua xua tay, vệ sĩ bên cạnh liền gật đầu rồi gọi điện thoại, sau đó một chiếc xe y tế chạy tới, đón Bạch Diệc Linh đi. Nhìn thấy cảnh này, hòn đá nặng trĩu trong lòng Bạch Diệc Phi cuối cùng nhẹ đi phần nào! Vỗ vỗ vai Bạch Diệc Phi, Bạch Vân Bằng nhìn anh bằng ánh mắt đầy tâm tư, sau đó quay người rời đi. Bạch Diệc Phi sờ chiếc thẻ trong túi, bắt taxi đến ngân hàng! Mặc dù Bạch Vân Bằng không có vẻ gì là đang nói đùa, nhưng Bạch Diệc Phi vẫn muốn kiểm tra xem có phải thật không. Mười phút sau, Bạch Diệc Phi mặt mày trắng bệch bước ra khỏi ngân hàng. Bạch Diệc Phi lúc này mới cảm thấy chân như không đứng vững nữa, nguyên nhân rất đơn giản, trong thẻ này thật sự có 300 triệu! Khó khăn lắm mới về đến nhà, Bạch Diệc Phi vừa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng cãi vã vọng ra từ trong nhà. "Con ơi là con, con có bị ngốc không? Hôm nay tên rác rưởi kia đã làm mất mặt nhà ta lắm rồi, giờ con còn định bán nhà vì nó nữa sao?", Lưu Tử Vân phẫn nộ gầm lên. Mời các bạn mượn đọc sách Một Bước Lên Tiên của tác giả Mai Bát Gia.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngã Năng Khán Kiến Thục Luyện Độ
Ta có thể trông thấy độ thành thạo Ngô Úy Nắm giữ kỹ năng: Sáng tác (Sơ cấp) độ thành thạo: 1321/ 2000 Tài nấu nướng (Trung cấp) độ thành thạo: 489/ 5000 ... Thức tỉnh dị năng Ngô Úy nhìn một chút thuộc tính của mình trang bìa, dứt khoát kiên quyết vung đao tự cung! *** Hai trăm chín mươi mốt qua cửa Thế giới này là không công bình. Có người vừa ra đời ngay tại tới hạn lên, có người phấn đấu cả đời, liền người khác cái gọi là‘ cùng’ cũng không đạt được. Ngô Úy loại này thì càng là so nhân sinh người thắng càng thêm biến thái khai mở treo người chơi. Hắn đời này theo vừa ra đời liền nhất định trở thành chí cao vô thượng tồn tại. Sau lưng có đoán được người bảo kê, có gấu thừa nam trông coi, bản thân còn có không biết đã trải qua nhiều ít thế giới mới cuối cùng đánh bóng đi ra dị năng. Như vậy xuất thân, như vậy nội tình, đừng nói là toàn bộ thế giới, chính là vô số song song thế giới cũng tìm không ra một người. Nhưng như vậy xuất thân như vậy khai mở treo tồn tại kỳ thật cũng có được bi ai của mình, đó chính là hắn theo sinh ra ngay từ đầu, hắn hết thảy đều là được an bài tốt. ... Mời các bạn đón đọc Ngã Năng Khán Kiến Thục Luyện Độ của tác giả Nộ Tiếu.
Ngã Chích Tưởng Đương Nhất Cá An Tĩnh Đích Học Bá (Ta Chỉ Muốn Làm Một Cái An Tĩnh Học Bá)
"Ngươi khát vọng tri thức sao?" "Không, ta khát vọng muội tử, rất moe cái chủng loại kia!" "Làm ngươi chạm tới nhân loại tri thức đỉnh phong, không gì làm không được ngươi muốn cái gì liền có cái gì." "Vậy ta khát vọng tri thức!" *** Lần này là thật hoàn thành. An bài một đứa con cái song toàn kết cục, không thể nói là thập toàn thập mỹ, nhưng cũng coi như cục bộ công đức viên mãn. Có thể là bởi vì ta trình độ có hạn đi, viết đến đằng sau, học thuật trình độ theo không kịp, viết rất mạnh mẽ, rất xấu hổ. Cho nên, liền đến nơi này đi. Có rất nhiều độc giả thêm ta QQ hỏi ta là cái gì trình độ, học ngành nào, tốt nghiệp ở cái nào trường đại học. Ta trước kia không dám trả lời, dù sao ta là bản khoa tốt nghiệp, viết loại này học bá văn, kỳ thật hoảng một nhóm. Dù sao hiện tại kết thúc, ta liền thống nhất trả lời đi.   Mời các bạn đón đọc Ngã Chích Tưởng Đương Nhất Cá An Tĩnh Đích Học Bá (Ta Chỉ Muốn Làm Một Cái An Tĩnh Học Bá) của tác giả Thuật Tiểu Thành.
Ngã Bất Thị Đại Minh Tinh A
Người trùng sinh Sở Thanh không muốn trở thành đại minh tinh, mà lại hắn nhân sinh chỉ có hai cái đơn giản nguyện vọng. 1. Cưới một cái yêu chính mình bình thường lão bà, an ổn sinh hoạt. 2. Tiếng trầm phát đại tài. Đáng tiếc, hắn hai cái này nguyện vọng chú định thất bại. Trứ danh tác gia, thi nhân, Thiên Vương ca sĩ, các loại Ảnh Đế, Thị Đế, phòng bán vé kỳ tích bị không giải thích được gắn ở trên đầu của hắn, đánh nát nguyện vọng của hắn. . . "Cái gì? Ta là đại minh tinh?" "Cái gì? Berlin lại trao giải rồi? Không đi." "Lấy cớ? Có cái gì lấy cớ a, ta ngày đó đau bụng, khẳng định không đi được. . ." *** "Thanh tử, ngươi suy nghĩ kỹ càng a, một minh tinh rời đi sân khấu, liền xem như cái này minh tinh đã từng lại lửa tái xuất tên, hai năm sau cũng sẽ bị người quên lãng, dù sao đây là một cái biến chuyển từng ngày thế giới, một khi bị người quên lãng chờ ngươi nghĩ lại về sân khấu thời điểm, hết thảy liền sẽ không đồng dạng, dù sao thời gian hai năm có thể cải biến rất rất nhiều đồ vật..." "Ta suy nghĩ kỹ càng, tóm lại, tiếp xuống hai năm này thời gian Oánh Huy truyền thông liền giao cho ngươi đi..." "Cái này. . . Ngươi! Tốt a, ngươi là lão bản, ngươi nói tính, công ty kia bên trong về sau có cái gì trọng yếu đại sự, ta phát hòm thư cho ngươi?" "Ừm, tốt, ta thấy được sẽ xử lý." "Cái gì! Cái này không thể được, ngươi nhất định phải mỗi ngày nhìn biết không?" "A a a. Ta đã biết." ... Mời các bạn đón đọc Ngã Bất Thị Đại Minh Tinh A của tác giả Vu Mã Hành.
Nan Đạo Ngã Thị Thần
Lưu tinh vạch phá trời cao , tương tự phá vỡ thế giới bình tĩnh. Siêu phàm lực lượng giáng lâm nhân gian, là ai trong bóng đêm rình mò, là ai tại bên tai ta nói nhỏ. Khi gào thét vỡ nát thương khung, khi lực lượng san bằng vực sâu, khi tất cả sinh tử đều bị chúa tể bọn hắn xưng hô ta là —— thần. ***   "Ngài tốt, mời hỏi ngài đối trò chơi có ý kiến gì?" "Ta cảm thấy kỹ năng thiết kế rất không hợp lý, tỉ như Lỗ Ban số bảy, hắn bắn đi ra rõ ràng là đạn, vì cái gì bị đánh tới ảnh hình người không có việc gì đồng dạng." "Ây... Không có việc gì là chỉ..." "Bị viên đạn đánh trúng người, không nên giảm tốc, ngã xuống đất, chảy máu a?" "Còn có Lỗ Ban số bảy làm một người máy, ta cảm thấy hắn bị đao thương côn bổng cái gì chặt cái mấy trăm hạ đều không chết, cũng rất hợp lý a." ... Mời các bạn đón đọc Nan Đạo Ngã Thị Thần của tác giả Hùng Lang Cẩu.