Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phiêu Du Giang Hồ - Hạ Tiểu Mạt

Thượng Quan Tình, mười bảy tuổi, là một thiếu nữ thế kỷ Hai mươi mốt hết sức bình thường, do sai sót nhỏ của người bạn sáng chế thiên tài Giang Thần, cô đã xuyên không trở về thời cổ đại. Tại đây cô bị mọi người nhầm lẫn với Thượng Quan nữ hiệp sau cái chết bất ngờ của vị nữ hiệp này. Nhờ thân phận mới, Thượng Quan Tình có được mối lương duyên đầy “oan nghiệt” với bốn huynh đệ nhà Âu Dương. Mặc dù cô đã “n+1” lần trốn tránh nhưng vẫn không thoát khỏi vòng vây của bốn “mỹ nam” này. Một Âu Dương Thiếu Nhân yêu mị, háo sắc nhưng cũng rất dịu dàng. Một Âu Dương Huyền lạnh lùng, cao ngạo nhưng luôn âm thầm bảo vệ. Một Âu Dương Y ngọt ngào, lãng mạn nhưng thi thoảng lại rất quái gở Lại thêm Âu Dương Thiếu Nhiên vô cùng ngây thơ, đáng yêu. Bốn huynh đệ nhà Âu Dương cũng là những người đầu tiên biết được bí mật về thân phận thực sự của Thượng Quan Tình. Cũng chính vì vậy mà kế hoạch “đào tạo” một “nữ hiệp” Thượng Quan Tình đại danh đỉnh đỉnh, võ công siêu phàm, uy chấn giang hồ đã ra đời. Và bắt đầu từ đó, Thượng Quan Tình tội nghiệp của chúng ta ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, ôm uất hận mà đi ngủ vì sự “dạy dỗ” đầy tâm huyết của bốn mỹ nam nhà Âu Dương. “Tiểu Tình, hôm nay chúng ta sẽ luyện cưỡi ngựa. Hãy tưởng tượng chút xíu nhé. Nàng và ta đang ở trong một khu rừng, thúc ngựa phi như bay, giống như chú chim nhỏ giữa rừng xanh đang dang rộng đôi cánh vậy. Cảnh tượng thật đẹp biết bao, trước mặt chúng ta ngập tràn hoa tươi như tắm mình dưới ánh trăng sáng, lúc đó màn đêm đã…” “Dừng! Đừng nói nữa!”, tôi vội vàng cắt lời huynh ấy. “Âu Dương Y, huynh có chắc là phải luyện cưỡi ngựa trong rừng mới được không?” “Tiểu Tình à, nàng không thấy lãng mạn hay sao?” Cảm giác mồ hôi lạnh như bão lốc túa khắp người tôi thế này là sao? Nhưng! Tôi có một dự cảm không lành, mặc dù quái nhân năm nào cũng có, nhưng quái nhân năm nay lại đặc biệt đông. Kỳ lạ, tại sao lại dừng ngựa? Tôi nhìn về phía trước, miệng há thành hình chữ O. “Âu… Âu Dương Y! Ở… ở đây sao lại có hổ thế?” “À! Ha ha! Tiểu Tình à, đây là con vật yêu quý mà ta muốn tặng nàng. Nàng thích không?”, Âu Dương Y vẻ mặt nịnh nọt nói với tôi. “Âu Dương Y, đồ dã man, đồ biến thái!”, con ngựa sợ hãi vội lao đi như bay, còn tôi tìm mọi cách cố sống cố chết bám chặt vào cổ nó. Cuối cùng, số phận của Thương Quan Tình sẽ đi đâu về đâu? Mời các bạn đón đọc “Phiêu Du Giang Hồ” của tác gải Hạ Tiểu Mạt để theo dõi câu chuyện này nhé. *** Trên thế giới này có một chân lý bất hủ: Rắn rết dù độc đến đâu cũng không độc bằng lòng dạ đàn bà. Trước khi biết được điều này, nếu bạn lỡ may trêu ghẹo nữ nhân, đành coi là bạn đen đủi không hiểu chuyện. Nhưng sau khi bạn hiểu được rồi mà vẫn muốn chòng ghẹo bọn họ, vậy thì bạn cũng chuẩn bị luôn tinh thần để đón nhận vận hạn của mình đi. Cho nên mới nói, các bạn đừng có dại mà trêu chọc phụ nữ. Cô nương tôi tuy bình thường trông có vẻ dịu dàng lương thiện. Nhưng cũng không thể vì thấy tôi dịu dàng lương thiện như thế mà tưởng tôi dễ bắt nạt đâu nhé. Quăng cây gậy trong tay đi, tôi mỉm cười nhìn hai khuôn mặt đang kêu gào thảm thiết, bị dây trói cuốn quanh người. “Xong, giờ việc phải làm trước tiên là đưa Tần Ngữ đến Bách U cốc”, tôi vỗ vỗ tay, nói sảng khoái. Âu Dương Thiếu Nhân tủi thân ngước lên nhìn tôi: “Vậy còn bọn ta?”. Tôi cười cười: “Đương nhiên là đi cùng rồi. Mặc Nguyệt, Triều Lưu, hai huynh giúp tôi đỡ bọn họ nhé. Đây là chuyện nhà, chúng tôi về nhà sẽ xử lý tiếp”. Hừ, vì ở bên ngoài nên tôi còn để cho họ chút thể diện, may mà họ cũng là người ít nhiều có danh tiếng trên giang hồ đấy. Về đến nhà thì sẽ biết tay tôi. “Cẩn thận chút, đừng để hai người đó chạy mất”, vừa kéo Tần Ngữ đi, tôi vừa khoát tay nói. Đi được một đoạn, hình như tôi nghe thấy tiếng thở dài của Mặc Nguyệt: “Xin lỗi, bọn ta thật không thể làm khác, các huynh cũng nên quen dần đi”. Tôi nhếch mép, Tần Ngữ ngẩng đầu hỏi tôi: “Tình tỷ, tỷ định xử lý bọn họ thế nào?”. Tôi mỉm cười, chỉ chỉ vào mũi cậu ta: “Bí mật. Ngươi phải nhớ, đến Bách U cốc rồi thì phải chăm chỉ học võ từ cốc chủ, còn phải chăm chỉ trau dồi kiến thức, sau hai ba năm nữa được ra ngoài, phải nhớ đến tìm ta tỉ thí”. Tần Ngữ cau mày, hỏi: “Tỉ thí cái gì?”. Tôi cười: “Chính là ta muốn xem thực sự cậu có trở nên xuất sắc hay không?”. “Thực ra, ta cảm thấy ở bên cạnh Tình tỷ, ta học được rất nhiều thứ”, Tần Ngữ cắn môi nói. Tôi bất giác cảm thán, tên tiểu tử này nếu thực sự đi theo tôi, không khéo lại học hết cả những thứ không nên học. Tôi tuy là lúc nào cũng lộ ra cái vẻ uyên bác, sở hữu tri thức cả một ngàn năm. Nhưng thực tình cũng có một vài phương diện không tốt, nếu để hắn theo tôi, Tần Ngữ hắn nhất định sẽ bị tiêm nhiễm những điều không tốt đó. “Không cần đâu, Tình tỷ đây cả đời chỉ thích tự do, chuyện dạy dỗ giáo dục người khác ta không làm được. Nhưng Tần Ngữ, ta có đạo lý này vẫn muốn dạy cho ngươi, ngươi phải nhớ kỹ những lời ta nói. Thứ quan trọng nhất của con người không phải thân thể hay bất cứ thứ gì khác. Thứ quan trọng nhất của con ngưởi chính là một tấm lòng ngay thẳng. Đó chính là thứ giúp ngươi tồn tại. Bất luận sau này có xảy ra chuyện gì, bất luận bản thân phải làm điều gì, ngươi đều phải xuất phát từ tấm lòng của mình, phải nhớ, nếu lòng ngươi ngay thẳng, dù lưng có cong, ngươi cũng vẫn đứng thẳng được. Ngược lại, nếu lòng ngươi có chút tà niệm, dù ngươi có cố thế nào, cũng không thể ngẩng cao đầu”, tôi khẽ cười, nói với cậu thiếu niên mười sáu tuổi. Những lời này tôi đã muốn nói với hắn từ lâu rồi. Tần Ngữ ngẫm nghĩ một hồi, ngẩng đầu nở nụ cười nhìn tôi: “Tuy ta chưa thực sự hiểu hết đạo lý ấy, nhưng Tình tỷ, ta sẽ ghi nhớ. Đợi đến khi ta thực sự hiểu được, trở thành một người đàn ông chân chính, oai hùng, dũng mãnh, ta sẽ đến tìm tỷ”. Tôi xoa xoa mái đầu hắn, thân thiết kéo hắn vào trong lòng. Tên tiểu tử này, hình như lúc này trông hắn rất đáng yêu. Quyết định rồi, nếu sau này hắn ta trở nên đẹp trai hơn, tôi nhất định sẽ tìm cho hắn một cô vợ xinh đẹp. Đi một lúc lâu, tôi thực sự không kìm được nữa, cuối cùng mở miệng hỏi lão nhân đang dẫn đường trước mặt. “Lão minh chủ à, sắp tới chưa vậy?” Mời các bạn đón đọc Phiêu Du Giang Hồ của tác giả Hạ Tiểu Mạt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tình Hận - Tư Ngoạn Thuần Dương
Huynh đệ tương tàn, một trận chiến sặc mùi huyết tanh, nhuộm thẫm chốn hoàng cung lộng lẫy trong màu đỏ bi thương. Năm đó, chàng chấp nhận đánh đổi lương tâm, hi sinh tất thảy để đổi lấy ngôi vị cửu ngũ chí tôn, một lòng chỉ mong có được nàng. Chàng vốn dĩ là hoàng đế quyền uy lẫy lừng, nắm giữ thiên hạ trong lòng bàn tay, giang sơn bốn bể thu trọn vào mắt, cớ sao chỉ có nàng, người chàng yêu đến tê tâm liệt phế là không thể chạm tới?! Ước mong lớn nhất đời này là có thể nắm tay nàng sống trọn một kiếp đến tận khi xế bóng chiều tà, mãi mãi không lìa xa. Đáng tiếc, thứ tình yêu sâu đậm ấy lại khởi nguồn cho những năm tháng đằng đẵng tràn ngập thù hận, day dứt, khổ đau. Cuồng si nàng, khao khát nàng, chàng chưa từng hối hận. Điều chàng hối hận duy nhất, chính là mang cùng huyết thống với người con gái chàng yêu thương... *** Warning : Có yếu tố incest Hãy xem thêm "Khảo sát" ở profile để trao đổi với tác giả về những vấn đề liên quan đến tác phẩm. *** Niềm hi vọng vừa nhen nhóm đã vụt tắt bởi lời nói của Trác Vũ Hạo, Tử Mai vừa tức vừa lo, cuống quýt phân bua mà gần như gắt lên với người đối diện: - Thuần vương đã hứa rồi mà sao dám tự ý nuốt lời ! Ngài toàn lấy lí do này nọ để chống chế cho lá gan chuột nhắt của ngài thôi. Rõ ràng phụ thân tiểu nữ bị oan, chắc chắn là thế, nhưng Tô vương và Lạc vương không những đi rêu rao khắp nơi mà còn dọa nếu tiểu nữ đến gặp Khanh Liêu hoàng đế thì sẽ bị Người nhốt vào ngục tối như phụ thân, rồi khổ sở mà chết. Tiểu nữ có nỗi niềm lại không biết sẻ chia cùng ai, tưởng hôm nay gặp được Thuần vương là có thể yên tâm dựa dẫm, vậy mà ngài chưa kịp cho tiểu nữ hi vọng đã vội vàng dập tắt nó. Trác Vũ Hạo chẳng biết nên nói gì, cứ im lặng nhìn Tử Mai khóc lóc hồi lâu, cuối cùng cũng không đành lòng trơ mắt nhìn liền gật đại một cái, trong đầu chỉ thầm cầu trời khấn Phật sao cho phụ hoàng không tức giận tới mức ném luôn chàng vào đại lao cùng Triệu giám quân và con gái ông ta. Chàng đột ngột nắm lấy bàn tay Triệu Tử Mai đang đưa lên lau nước mắt, quả quyết bảo: - Được rồi, ngươi đi theo ta, chúng ta cùng đến điện Khả Nhiên diện kiến phụ hoàng và Thượng Tiễn tướng quân. Nhớ, dù Triệu giám quân có làm sao cũng chớ kích động, cứ ngoan ngoãn để ta giải trình. Ta là hoàng tử, có lẽ mọi người sẽ tôn trọng ý kiến của ta hơn là của một nữ nhi như ngươi. ... Mời các bạn đón đọc Tình Hận của tác giả Tư Ngoạn Thuần Dương.
Hoàng Hậu Độc Nhất - Hải Đích Vãn Lưu
Ai nói chế độ một phu một thê vĩ đại của đế vương chỉ có thể xuất hiện trong chuyện xưa? Ai nói những kẻ khiến người ta phải đập bàn gọi một tiếng yêu nghiệt đều mang dạng tà tứ điên cuồng thích giả nghiêm chỉnh? Ai nói mấy kẻ yếu đuối mảnh mai đến tận xương đều là một đám dễ bắt nạt? Sự thật chứng minh, hậu cung cũng có thể trở thành mây bay, yêu nghiệt là giống loài có nhiều dạng, chỉ khoác ba cái đuôi sói to là trên người đã có một lớp da sáng như da dê. *** Sau khi Trương Y Kiều chuyển kiếp, nàng đã hoàn toàn hiểu được mấy chân lí ấy. Cho tới nay nàng cũng chỉ có một tâm nguyện nho nhỏ, đó chính là nhổ sạch lông kẻ lạnh lùng khó chịu trước mặt này!!!! Một câu nói giới thiệu vắng tắt: Cung đình triều Đại Minh, truyền kì một chọi một hoàn mỹ nhất trong lịch sử Trung Quốc. P/S: Không phải là dạng sủng thông thường! Nam chính dịu dàng nhưng phúc hắc, ít nói nhưng lời nói ra lại vô cùng ác độc đầy thú vị, vì bệnh tật nên rất dễ bị đạp ngã~~ Mục tiêu của chúng ta là: Không có sủng hơn, chỉ có sủng nhất! Nam chính bị bệnh, cả hai đều sạch, nam nữ chính cũng rất thâm tình, kết cục HE. Nội dung truyện: Thiên chi kiêu tử chuyển kiếp xuyên không, cung đình hầu tước chung tình. *** Y Kiều chỉ nhướng mày, lòng thầm suy nghĩ tới cái tên 'Trình đại ca' trong miệng nàng sẽ không phải là nam tử thanh sam ngạo mạn trong quán trà đó chứ. Bởi vì, nếu nàng nhớ không lầm, hắn cũng mang họ Trình. Hơn nữa, từ lúc nàng nói đến chuyện kết luận gà thỏ chung cũi thì phỏng đoán này rất có khả năng là đúng. Nếu không thì đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? "Ừ." Mặc Ý thản nhiên lên tiếng: "Có cao nhân chỉ điểm." Y Kiều giật bắn mình. Nàng nhanh chóng quay đầu nhìn về phía hắn, chợt cảm thấy mục tiêu quá gần, vội quay lại. Nàng có hơi lo lắng, chỉ sợ hắn sẽ khai mình ra. Vốn những chuyện như thế này, nàng chỉ ở cạnh xem náo nhiệt là tốt rồi, không ngờ lại bị kéo theo. Nếu nàng kia xem mình như tình địch thì thật sự không ổn. "Cao nhân? Là ai có được vinh hạnh được biểu ca gọi như thế? Chẳng lẽ là tiên nhân ba đầu sáu tay ư?" Ánh mắt của mỹ nhân có phần tịch mịch, cố gượng nở một nụ cười, tràn đầy đau khổ. Y Kiều không khỏi thở dài, cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Thật ra thì nàng không làm gì cả, nhưng sao cứ cảm thấy lời nói của mình đã bị phóng đại rồi nhỉ? Xem ra đây chính là chỗ tốt khi có chỗ dựa, có thể tinh lọc được trí khôn và thành quả trăm ngàn năm qua từ các bậc tiền bối đi trước trong một quá trình học tập ngắn, từ đó dễ dàng lấy được những giá trị đã được tích lũy trong thời gian lịch sử dài lâu của loài người. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Độc Nhất của tác giả Hải Đích Vãn Lưu.
Ninh Phi - Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
Ninh Phi bỏ phu quân, rời phủ. Cùng Tô Hy Tuần tổ chức đám cưới linh đình trước mặt phu quân cũ. Nương tựa vào nam nhân thì còn yêu đương cái gì, chỉ có bình đẳng mới lâu dài được thôi. *** Diệp Vân Thanh nổi tiếng ở bẩn. Nghe nói Tô Hy Tuần từng thấy cả mộc nhĩ hay cây nấm gì đấy ở trong phòng hắn. Còn nghe đâu nếu lật cái gối hắn đang dùng lên thì mặt trái mọc đầy nấm mốc đủ màu, đủ loại. Đừng bị ánh mắt nhiều lúc rất sắc bén của hắn lừa, hành động của hắn đôi khi rất ra dáng hiệp khách, nhưng sự lười nhác trong xương cốt của hắn có thể che hết tất cả các ưu điểm kia. Ban đầu sơn trại cũng không biết vì sao hắn lại bẩn như vậy, sau khi thân phận hắn bị bại lộ thì mọi người mới chợt hiểu ra. Hóa ra là vậy, hóa ra là cành vàng lá ngọc lớn lên trong thâm cung, biết ngay rằng hắn có cung nữ chăm lo cái ăn cái mặc từ nhỏ, quần áo thì giơ tay ra mặc, cơm đến thì chỉ việc há mồm. Đến khi bản thân quyết định sống cuộc sống độc lập thì không còn ai lo tới những chuyện nhỏ nhặt đó nữa, thế là trở thành người như ngày hôm nay. Dù phòng của Diệp Vân Thanh có tiếng là vùng đất của nấm mốc nhưng người chủ phòng là Diệp Vân Thanh đây vẫn làm theo ý mình như trước, ngày ngày sống tiêu diêu tự tại. Nhưng gần đây rõ ràng hắn đã lâm vào tình cảnh khó khăn, trong cuộc đời Diệp Vân Thanh có thêm một người phụ nữ, chính là người phụ nữ của Tô Hy Tuần! ... Mời các bạn đón đọc ​Ninh Phi của tác giả Cuồng Ngôn Thiên Tiếu.
Vương gia! Vương Phi có hỉ!!! - Minh Nguyệt Ngọc Anh
Nhân vật chính trong câu chuyện ngôn tình sủng có tựa đề Vương Gia! Vương Phi Có Hỉ!!! của tác giả Minh Nguyệt Ngọc Anh là Băng Tuyết Nhi và Hiên Viên Lãnh. Người chị em thân thiết nhất lại vì sự đố kỵ mà hãm hại cô. Cô vì thành toàn cho người đó mà nhảy xuống vách núi nhưng may mắn không chết. Cô xuyên không qua trở thành đứa trẻ bị mọi người coi là phế vật. Cuối cùng mọi chuyện sẽ ra sao? Cô sẽ làm gì để thích ứng với hoàn cảnh nơi này? *** Băng Tuyết Nhi nhìn qua Lão, Mị, Ảnh, Dạ, Thiên, Minh Mai, Minh Trúc, MInh Lan, Lục Địch U, cuối cùng dừng lại trên người Lão, môi anh đào khẽ mở: “Thúc Thúc, Tuyết Nhi về rồi.” Lão nhìn nàng, đôi mắt đạm mạc lần đầu tiên ươn ướt. “Trở về là tốt rồi.” Ánh trăng sáng tỏ, gió khẽ đung đưa y bào, mọi người nhìn nhau, cùng nở nụ cười.. “Muội muội, ta muốn bế cháu gái của ta.” Lục Địch U nhìn Hiên Viên Lãnh và Minh Trúc đang bế hai đứa nhỏ, mắt sáng lên. “Vương Phi, chúng ta cũng muốn.” Ảnh cùng 3 thiếu niên cũng thôi lạnh lùng, chạy về phía hai đứa bé. “Không được tranh với ta.” Lục Địch U trừng mắt nhìn bốn thiếu niên, thân thủ ngăn bọn họ lại. “Vì sao lại không thể?” “……” Mời các bạn đón đọc Vương gia! Vương Phi có hỉ!!! của tác giả Minh Nguyệt Ngọc Anh.