Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ba Đường Luân Hồi

Tựa gốc: Tam tuyến luân hồi / 三线轮回 Tác giả: Vĩ Ngư / 尾鱼 Người dịch: Nguyễn Hạ Lan, Cụt Thiết kế bìa: Nhi Cá Truyện được dịch theo sở thích cá nhân, phi lợi nhuận. Đề nghị không phát tán lung tung. Cảm ơn. Giới thiệu Họ đi tới tuyệt lộ, trước mặt không còn đường nữa, muốn quay đầu. Vậy họ có thành công không? Không biết, câu chuyện chưa kết thúc. *** #REVIEW: BA ĐƯỜNG LUÂN HỒI Tác giả: Vĩ Ngư Thể loại: Hiện đại, huyền huyễn, linh dị thần quái, trinh thám, HE CP: Em bé cao to ngốc nghếch x Bà chị thô lỗ cọc cằn Tình trạng: Edit hoàn Độ dài: 133 chương (4 quyển + 10 ngoại truyện) Link đọc: https://le4fevrier.wordpress.com/ba-duong-luan-hoi-vi-ngu/ Review: Bao Yin | Chỉnh ảnh: Tâm ------ Giới thiệu: Họ đi tới tuyệt lộ, trước mặt không còn đường nữa, muốn quay đầu. Vậy họ có thành công không? Không biết, câu chuyện chưa kết thúc. ------ Review: Phải nói mình thực sự quá u mê Vĩ Ngư, dù phân đoạn tình cảm của nam nữ chính đều rất ít ỏi, ít tới đáng thương. Nhưng bù lại, nội dung truyện của cô lại có sức hấp dẫn chí mạng đối với mình. Nên khi mình biết "Ba Đường Luân Hồi" hoàn thì không do dự một phút nào mà phi thẳng xuống cái hố sâu này. Mở đầu câu chuyện là năm 1996 ở Tam Giang Nguyên, nơi khởi nguồn của ba con sông lớn: Hoàng Hà, Trường Giang và Lan Thương - Mê Kông. Người ba họ Đinh - Khương - Dịch trong một lần mở khóa canh vàng mà đã xảy ra biến cố lớn ảnh hưởng tới tính mạng nhiều người trong dòng tộc. Dịch Táp lúc này là một cô bé 3 tuổi khá láu cá, cô may mắn thoát nạn nhưng những trưởng bối khác dần hoài nghi rằng liệu cô có còn "bình thường" nữa không? Ở thời điểm hiện tại, Tông Hàng phải sang Campuchia "thực tập" theo sự sắp xếp của ba. Không những không buồn chán mà anh còn tỏ ra vui mừng. Vì cuối cùng sau hơn 20 năm trời sống trong sự sung sướng đồng thời có nhiều gò bó, nay anh đã được tự do. Tông Hàng ở đầu câu chuyện có thể thấy được là một chàng trai trắng trẻo đẹp trai, có phần công tử bột. Sợ dính phải rắc rối, khá ngoan, ít phản nghịch, nghịch lắm của anh cũng chỉ là lén ba mẹ phóng moto ở ngoại thành. Mong muốn của anh là có một cuộc sống có nhiều sự va chạm, mới mẻ và nhiều điều thú vị hơn, vì sống mãi một cuộc sống nhàn nhã cũng chán lắm chứ không vui vẻ gì. Và có lẽ ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của Tông Hàng, bằng một sự hiểu lầm mà anh bị truy bắt và gặp Dịch Táp ở đây, tuy chỉ mới thấy cổ chân cùng với dòng chữ "đi chết" khá rừng rợn của cô. Tưởng chừng chỉ là một cô gái xấu xa đã hãm hại anh vậy thôi, nhưng khi chính thức thấy khuôn mặt Dịch Táp và sau đó được cô cứu lên bờ ở xóm bè nổi, anh biết rằng cuộc sống bình thường của mình đã chệch khỏi quỹ đạo mà nó vốn có. Tông Hàng có tính cách thuần khiết, ấm áp, và cũng rất tin người, sau khi chia tay Dịch Táp chuẩn bị về nhà vì tin nhầm người nên lại gặp xui xẻo mà mất mạng, để rồi sau khi sống lại, anh lại là anh, nhưng dường như không phải. Dịch Táp bất chợt nghĩ rằng có lẽ gia đình Tông Hàng nuôi dạy anh rất tốt, vì anh rất tôn trọng ý kiến của người khác. Trong giây phút anh đang kề cận cái chết, cần sự giúp đỡ của cô nhưng khi hỏi thì lại hỏi rằng không biết cô có phiền không. Anh sợ trở thành gánh nặng, gây rối loạn cuộc sống của Dịch Táp. Nhưng cái gì tới cũng phải tới, số mệnh của họ vốn đã dính liền bên nhau. Một tháng sau gặp lại trên con thuyền mà ba họ chuẩn bị để đi mở canh vàng, khi Dịch Táp biết rằng Tông Hàng vẫn ổn, và còn biết rằng Tông Hàng giờ cũng giống mình rồi, thì trong cô xuất hiện sự đồng cảm và muốn chia sẻ với Tông Hàng nhiều hơn. Và hai người đã trở thành cộng sự vững chắc của nhau, Dịch Táp đi đâu là Tông Hàng sẽ theo sát đó, nhiều lúc không nói chuyện, chỉ liếc mắt một cái cũng biết đối phương đang nghĩ gì. Từ đây là quá trình bắt đầu mở ra tầng tầng lớp lớp bí mật của ba họ, cái chết bí ẩn của rất nhiều người ở Tam Giang Nguyên cũng như nguyên nhân tại sao Tông Hàng và Dịch Táp có thể cải tử hoàn sinh. Cả chặng đường hai người cùng đồng hành với nhau chất chứa rất nhiều dư vị. Là niềm vui nhỏ bé khi khám phá ra một chi tiết mới, từ đó lồng thành một câu chuyện từ ngày xưa. Hay sự ấm áp bất chợt mà Dịch Táp nhận được từ sự săn sóc của Tông Hàng. Quãng thời gian này đã làm Tông Hàng trưởng thành lên rất nhiều, lột bỏ đi sự lông bông bất cần đời của mình mà khoác lên vẻ chín chắn. Suy nghĩ cũng ngày càng thấu đáo hơn mà không đơn thuần làm theo những gì mà bản thân thích như trước nữa. Gần như anh đặt an nguy của Dịch Táp lên hàng đầu, cứu người xong nhưng thấy cô vẫn bình ổn thì mới thở phào nhẹ nhõm. Hay như biết Dịch Táp thích trò câu cá ngày bé nên vẫn mua để đó cho cô chơi. Rất đáng yêu luôn! Tình cảm của hai người rất chậm, nhưng mình hoàn toàn có thể cảm nhận sự ngọt ngào bé nhỏ ấy giữa Hàng Hàng và Táp Táp. So với Dịch Táp thì Tông Hàng yếu thế hơn rất nhiều, nhưng không vì vậy mà anh không cố gắng để bảo vệ cô, khiến cho lòng Dịch Táp như có một vết mèo cào vậy, vừa ngứa nhưng cũng rất ấm áp. Hai người là một nửa tuyệt nhất của nhau, một Dịch Táp cộc tính là thế nhưng lại có thể cười hihi mà bắt nạt, nhéo má, vò đầu Tông Hàng lớn xác nhưng tính tình thì có phần ngây thơ và trẻ con. Để hình dung thì giống như bé Samoyed và một bé mèo vậy, tưởng sẽ cắn nhau nhưng khi thân thiết rồi thì lại hợp nhau không tả, bé mèo thì cứ hay vờn vờn bé chó, nhưng bé chó ngoài sủa tượng trưng thì lại âm thầm hưởng thụ cảm giác chọc ghẹo ấy. Sau khi bí mật phanh phui thì Tông Hàng nên trở về với gia đình mình rồi. Nhưng anh vẫn mong chờ sự hồi đáp của Dịch Táp đối với tình cảm của chính mình. Nhưng Dịch Táp vì lo sợ mình sẽ không thể sống lâu được, cô cũng đã có một số triệu chứng nên biết thời gian có lẽ không còn nhiều nữa, nên muốn đường ai nấy đi, không thể vì cô mà làm Tông Hàng chậm trễ cả một đời được. Nhưng định nghĩa về hạnh phúc của Tông Hàng lại không giống thế. Đối với anh, được ở bên cạnh người mình thích dù ít nhưng cũng có kỷ niệm bên nhau, còn hơn là chia tay để rồi hối hận mãi mãi. Anh lại quay về Campuchia tìm Dịch Táp, lần này có cả sự ủng hộ của ba mẹ rồi nên anh lại càng hăng hái hơn. Cuối cùng cũng ôm được người đẹp về nhà. “Tôi chỉ muốn chúng ta có thể ở bên nhau, được bao lâu hay bấy lâu.” “Không phải con người nên đi về phía trước sao? Một năm nay, em nói muốn được yên lặng, tôi không tới quấy rầy em, nhưng em thử rồi, sống cũng đâu có tốt, chỉ tàm tạm mà thôi, vậy đổi sang một kiểu tốt hơn đi. Em theo tôi đi, cho tôi một cơ hội thử sức, dù cũng chỉ trong một năm thôi cũng được. Nếu hết hạn một năm mà em vẫn chẳng thấy có gì khá hơn thì cũng đâu ảnh hưởng em tiếp tục trở về với cuộc sống yên tĩnh của em, đúng không?” Dịch Táp cúi đầu, hỏi hắn: “Sao anh lại thích em chứ?” Cô cảm thấy mình trúng số thật rồi: Không dịu dàng đáng yêu gì, cũng không làm được việc gì tốt, cứng đầu cứng cổ, từ nhỏ đến lớn đã gây phiền nhiễu cho biết bao người, đột nhiên lại có một ngày, sau lưng cứ có một tên ngốc lẽo đẽo theo đuôi, cứ như sinh ra là để ứng đối với tính tình thối hoắc của cô, đuổi thế nào cũng không đi. Về nhân vật phụ, nổi bật nhất là thanh niên hoa lá hòe rất mê bươm bướm - Đinh Ngọc Điệp. Anh này ngang lứa với Dịch Táp - là ma nước trẻ tuổi nhất của nhà họ Đinh. Quan hệ với Dịch Táp giống như anh em bình thường trong nhà vậy, gặp nhau là chí chóe. Nhưng điểm mạnh của Đinh Ngọc Điệp là tự luyến, mặc dù sau lưng anh thì Dịch Táp đã gọi anh là óc thiêu thân rất nhiều lần rồi, ngốc hơn cả Tông Hàng. Đinh Ngọc Điệp là cây hài của truyện, 90% phân đoạn của ông này đều buồn cười hết ấy. Nhân vật phản diện nhưng không ai thấu được tâm tư - Đinh Thích. Ông này từ đầu mình đã không thích rồi vì ông ác lắm luôn. Nhưng về cuối truyện thì không phải như vậy, Đinh Thích cũng muốn có cuộc sống bình ổn nhưng vốn đã bị hướng đi theo con đường tội lỗi rồi, nên mình thấy thương ổng hơn tí. Truyện Vĩ Ngư về phần nội dung quả thật rất chặt chẽ, lúc mới đọc còn thấy hơi nhạt nhạt chứ càng về sau càng cuốn. Vừa đọc vừa há hốc mồm không hiểu sao cái nội dung kiểu này mà bả cũng nghĩ ra được. Sợ thì không đáng sợ đâu nhưng biết chân tướng thì mình nổi cả da gà... Nhân vật chính của Vĩ Ngư không rập khuôn một chút nào, nhưng có điểm chung là bạn nữ chính đều là nữ cường cả. Còn nam chính thì Tông Hàng là nam chính đáng yêu nhất mà mình thấy, thực sự luôn, ngốc ngốc nhưng đó lại là điểm cộng khiến Dịch Táp ngày càng muốn hiểu thêm về Tông Hàng nhiều hơn. Một điểm nhỏ xíu mình không thích là bạn dịch giả để cách xưng của Tông Hàng là "hắn" thay vì "anh", có cảm giác nghe vậy nó không được dễ gần lắm. Truyện hay, đề cử!!! ------ #LeoSing - fb/hoinhieuchu *** Mùa đông năm 1996, khu Zadoi**, Thanh Hải. **Quận Zadoi, trong khu tự trị Yushu của người Tây Tạng ở Thanh Hải Gió thổi như dao cắt. Dưới ánh trăng, vô số vết bánh xe xiêu vẹo đan xen trên sườn dốc thoai thoải, hơn mười chiếc xe cồng kềnh rải rác dừng lại kéo dài đến tận cuối vết bánh xe, trong xe đều có người, đèn xe có sáng có tối, từ trên cao nhìn xuống, mấy chiếc xe sáng đèn giống như đèn đom đóm rải rác khắp nơi, lại giống như con diều giấy đang đà rơi xuống, phía đuôi đuôi diều là vệt bánh xe kéo dài thật dài. Chính giữa là một chiếc Jeep BJ212 màu xanh quân đội, cửa sổ bên ghế lái hạ xuống một khe hở, từ bên trong vang lên bài hát chủ đề của bộ phim truyền hình HongKong ‘Bến Thượng Hải’ bằng tiếng Quảng. “Chuyển thiên loan chuyển thiên than, diệc vị bình phục thử trung tranh đấu…”** **Qua ngàn sóng ngoặt chuyển ngàn bến bãi, cũng chưa thoát khỏi sự tranh đấu này… Trong xe có ba người đang ngồi. Trên ghế lái là một ông già ngoài năm mươi tuổi, hai bên tóc mai cũng đã lưa thưa sợi bạc, khoác một chiếc áo khoác kiểu quân đội, cho tay vào túi lấy ra một gói đậu phộng rang. Ông già bóc từng hột từng hột, dùng tay chà xát tách lớp vỏ lụa bên ngoài, đất Tạng lạnh giá, khí hậu hanh khô, mảnh vỏ lụa nhỏ vỡ ra, vì tác dụng tĩnh điện mà dính khắp nơi mùi thơm im lìm tản ra trong không khí. Trên ghế phụ là một cô gái cỡ hai mươi, đầu gối kê một chiếc cassette cầm tay hiệu Sanyo của Nhật Bản, bài ‘Bến Thượng Hải’ đang phát ra từ chiếc máy này. Nhưng cô ta cũng không mấy tập trung nghe nhạc, mà đang nhìn vào một phấn vuông nho nhỏ, dặm phấn lên mặt, lớp bột phấn màu trắng đã dày cộm, ông già bị mùi hương nồng nặc hắc lên mũi, mới trợn mắt nhìn cô ta vẻ không vui, thốt lên một câu: “Mày đi làm việc chứ có phải đi thi sắc đẹp đâu?” Không giống ai! Tóc uốn dợn sóng, mặt mày bôi bôi trét trét trắng như cái bong bóng cá, chút nữa chắc lại tô son đỏ choét như máu gà, làm gì có con gái nhà đàng hoàng nào lại ăn mặc như vậy? Đều là học mấy minh tinh Hương Cảng mà ra. Cô gái trẻ đáp trả một cách bất cần: “Trang điểm cũng không ảnh hưởng tới việc con làm.” Trong lúc nói chuyện, bài ‘Bến Thượng Hải’ đã tới đoạn cuối, trước khi vào bài khác sẽ có mấy giây ngắt quãng, tiếng hát ngưng một chút, lúc này tiếng ồn từ chiếc máy bắt cá đồ chơi phía sau nghe có vẻ chướng tai. Mua cái băng cassette này chỉ vì cô ta muốn nghe bài ‘bến Thượng Hải’, cô ta quay lại, đồng thời tức giận liếc mắt nhìn người phía sau: “Ồn quá…Con đang định hỏi, ra ngoài làm việc đưa con nhỏ này theo làm cái gì vậy!” Mỗi câu mỗi chữ đều tỏ ra vẻ ghét bỏ. Phía sau là một bé gái ba bốn tuổi, đầu đội một chiếc mũ đỏ to bằng len, mặc một chiếc áo bông nền xanh chấm trắng rất dày, chân mang một đôi giày bông mũi tròn màu đen, chất liệu rất tốt, giữa hai lớp vải dồn đầy bông, bàn chân tựa bị sưng trông quá khổ. Cô nhóc đang cúi đầu chơi, đây là món đồ chơi rất thịnh hành lúc bấy giờ, là loại đồ chơi vặn dây cót, thân máy chỉ lớn cỡ bàn tay, mô phỏng hình dạng của cái hồ cá, trong hồ có năm con cá nhỏ, tùy lúc vặn dây cót nó sẽ trồi lên sụt xuống, mỗi khi nhô lên, con cá sẽ tự há miệng, lộ ra miếng nam châm được gắn trong đó. Trên đầu sợi dây câu cũng có gắn một miếng nam châm nhỏ, khi thả đúng vị trí trên miệng cá thì có thể câu được nó lên. Nghe chị gái nói về mình, cô bé thận trọng đưa tay ra, vặn dây cót, sau đó sụt sịt mũi rồi ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn lem luốc, khuôn mặt cũng giống như hầu hết những đứa trẻ khác, hai bên má cũng ửng hồng do không được giữ ấm thích hợp, lại bị gió thổi lạnh cóng quá mà ra. Đôi mắt tròn xoe mở to, nhìn ông già, lại nhìn cô gái trẻ. Ông già sập mặt: “Ở nhà không có ai, lại ra ngoài lâu như vậy, giao em mày cho hàng xóm mà yên tâm được sao? Cô có ra dáng một người chị chút nào không vậy!” Cô gái trẻ bị chửi, ngoảnh lại đem cơn tức đổ lên đầu cô em: “Nhìn cái gì? Có tin tao móc mắt mày ra không?” Cô bé lập tức cúi gằm đầu. Mời các bạn đón đọc Ba Đường Luân Hồi của tác giả Vĩ Ngư.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hồi Sinh Từ Kiếp Quỷ
Hồi Sinh Từ Kiếp Quỷ là một câu chuyện mượn yếu tố thần tiên ma quái để nói lên thực tế của xã hội đương thời. Cuốn sách kể về hành trình đi tìm chồng của một cô gái người dân tộc thiểu số bất hạnh, từng là nạn nhân của nạn buôn người. Vì cô thành tâm cúng bái ở một cây hòe thần nghìn năm tuổi nên trước ngày lên đường, cô được quỷ hòe tặng cho năm con mọt tinh. Năm con mọt đại diện cho năm loại người trong xã hội, tu ba trăm năm mới được một thân con mọt này. Mỗi lần gặp khó khăn không thể hóa giải được, cô nuốt một con mọt thì sẽ được tai qua nạn khỏi. Nhưng chuyện không chỉ đơn giản như thế, những lần đầu tiên, khi cô nuốt mọt thì cơ thể sẽ thay hồn đổi phách, trong thân xác cô giờ là linh hồn của con mọt thay cô giải quyết công việc, còn linh hồn của cô thì mê man trong nhánh cây hòe, nhưng đến lần cuối cùng, mọt tinh không chỉ chiếm mất thể xác của cô mà còn gây ra một cơn gió tanh mưa máu, thiên hạ đại loạn… Vậy cô phải làm thế nào để lấy lại thân xác, làm thế nào để giành giật lại người cô yêu từ tay Diêm Vương, và cả những âm mưu, tranh chấp, thay đổi triều đại… tất cả đều có trong câu chuyện này. *** Review Hồi sinh từ kiếp quỷ Thường thì mình tuy thích đọc truyện cổ đại nhưng nhìn thấy kiểu nữ chính này sẽ tránh xa ngay, kiểu nữ chính bánh bèo suốt ngày khóc ấy. Nhưng trong lúc rảnh rỗi không có gì làm và chỉ có quyển này ở bên cạnh thì đã đọc một mạch hết cả quyển và thực sự thay đổi cách nhìn về truyện, đặc biệt là An Mi. An Mi là một người con gái Hồ, loại người mạt hạng trong xã hội phong kiến xưa, loại người đóng khế làm nô hoặc bán rẻ tiếng cười trong các quán rượu. Nói chung là gái Hồ không có kết cục gì tốt đẹp, tựa như Khang Cổ Nhĩ – một cô gái vượt biên rất thân với An Mi – đã tự vẫn khi thấy người mình yêu kết hôn với người khác. An Mi không phải là quá xinh đẹp, thậm chí nàng còn rất ngờ nghệch và yếu đuối, cũng chính vì nàng nên 5 loại sâu mọt mới có cơ hội làm loạn thiên hạ. Nhưng người ngốc có phúc, cuối cùng chính sự kiên cường bất khuất và hi sinh hết lòng của An Mi đã cảm động một Phù Trường Khanh lòng dạ sắt đá, làm hắn nguyện thay đổi bản thân vì nàng, nhận ra Đỗ Thục (con mọt thứ năm) chỉ qua một lần gặp mặt. Nếu xếp An Mi vào thể loại nữ chính bánh bèo thì phải nghĩ đến những gian khổ tủi nhục nàng chịu đựng và đã vượt qua để đương đầu sóng vai cùng Phù Trường Khanh, suýt nữa đã tiêu tán hồn phách để cứu mạng Phù Trường Khanh. Nhưng nếu xếp An Mi vào thể loại nữ cường thì càng không thỏa đáng, vì nàng luôn tránh khó khăn và khóc trong bất lực vì không thể làm chủ cuộc sống của mình. Ban đầu vừa đọc mình đã đoán Phù Trường Khanh là nam chính, nhưng thực sự tính cách của anh này quá đáng ghét, luôn vênh mặt kiêu ngạo. Nhìn người hầu Tiểu Đàn kia là biết, chó cậy mặt chủ, mấy lần gặp mặt vô tình của Phù Trường Khanh với An Mi chẳng có gì tốt đẹp, chỉ đi lướt qua nhau mà thôi. Bản tính Phù Trường Khanh ác độc, chuyên nghĩ ra vô số hình phạt tàn nhẫn cho phạm nhân, cũng cực ghét tham quan nên Phù thứ sử là người ai ai cũng muốn lấy lòng. Nhưng không phải ai cũng lấy lòng được, nếu không khéo thì sẽ lập tức vào ngục trong khi còn chẳng hiểu lý do.   Cũng vì những tháng ngày cùng chung hoạn nạn nơi Đột Quyết mới làm Phù Trường Khanh hiểu rõ An Mi, nhưng hắn cũng là một kẻ nhẫn tâm đến cùng cực khi buộc An Mi phải chọn làm thiếp hay coi như không quen biết. Phù Trường Khanh này tàn độc đến tận xương tủy, ác với cả mình lẫn cả người mình yêu, nhưng tất cả cũng chỉ vì muốn bảo vệ An Mi. Nàng và hắn tuy trong lòng đều đầy vết thương, nhưng khi đến với nhau là duyên trời tác hợp. Quỷ Hòe Quỷ Liễu có lẽ là nhân vật quan trọng nhất. Họ tạo ra cơ hội để An Mi và Phù Trường Khanh gặp gỡ, cứu sống Phù Trường Khanh và An Mi, vậy mà suýt chút nữa bị hắn đốn cây. Mình rất thích cp này, đặc biệt là chi tiết “quan tài gỗ Liễu khắc uyên ương song hí”. Đỗ Thục có lẽ là nhân vật phản diện lớn nhất, nhưng cũng là nhân vật mình thích nhất. Mình đã đọc đi đọc lại phần đó không biết bao nhiêu lần. Đỗ Thục tính cách quả quyết, nhẹ nhàng mà tàn nhẫn, nàng gieo rắc đại họa cho cả đất nước, làm những người chứa chấp nàng đều chết cả. Đỗ Thục là một diễn viên trời phú, một nhà thông thái, một bậc thầy ngoại giao siêu đẳng, nàng cũng là một người trọng tình trọng nghĩa với những huynh đệ đã tu hành cùng nàng, và nàng cố gắng thực hiện sứ mệnh cuối cùng của mình. Trong truyện, Đỗ Thục lúc nào cũng thảnh thơi, ung dung, nắm hết mọi thứ trong lòng bàn tay, tuy cuối cùng lật thuyền vì Phù Trường Khanh nhưng mình cũng thở phào nhẹ nhõm vì một cái kết HE. Quyển này của Thủy Hợp khá u buồn, sâu lắng, làm mình vừa đọc vừa lau nước mắt nhưng cũng có nhiều chi tiết hài hước. Giọng văn dịu dàng cuốn hút làm cho cái kết trở nên hoàn mỹ, dù cả An Mi và Phù Trường Khanh sau này đều thương tích đầy mình, theo nghĩa đen. Thời đó có một lời nói lưu truyền, “Lạc Dương có Phù Trường Khanh tài hoa tuấn tú, Kinh đô có Quý Tử Ngang đường đường chính chính.” Phù Trường Khanh: “Quý Tử Ngang là hạng gà chó gì mà dám so sánh với ta.” Và hai bậc anh tài này đều có tính cách như nhau, kiêu căng ngạo mạn như nhau, người giám sát kẻ kia chém đầu, kẻ đứng dưới nhìn người mất đầu. Chung quy đều chết dưới tay Đỗ Thục, người mà cả hai đều lơ là. _Kyo_ *** Tác giả: Thủy Hợp Thuở nhỏ sống ở Nam Kinh, cực kỳ yêu thích tiểu thuyết. Trong số đó đã từng say mê những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, thần tiên ma quái, thích tưởng tượng những văn nhân nhạy cảm ẩn nấp trong số những nhân vật phong lưu, và mong một ngày nào đó có đủ khả năng để hạ bút viết về những nhân vật đầy mâu thuẫn như vậy… *** “Này Quỷ Hòe, có muốn cá cược không?” “Hở? Cược chuyện gì? Cược cái gì?” “Cược xem sau khi ngươi bị sét đánh đen thui thì còn ai thờ cúng ngươi nữa không. Ai thua thì dùng hình dạng nguyên thủy của người đó làm quan tài.” “Khà khà, lấy… thân gỗ thần nghìn năm làm quan tài, lão Liễu… lấy thi thể to lớn của ngươi?” “Bớt nói những câu đùa nhạt nhẽo đi. Nào, tới đây…” Tại một thôn nhỏ tên Tiểu Trạch ở phía tây nam huyện Phù Phong, quận Thủy Bình ở Tần Châu, An Mi đang tranh thủ thời gian chạng vạng rảnh rỗi để ngâm cả cánh tay đầy thương tích vào dòng nước suối mát lạnh. Dòng suối có một vùng nước trong và lặng sóng tại chỗ dòng chảy hiền hòa, vừa hay in bóng khuôn mặt khổ sở của nàng. Đó là một khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn như sữa dê,ngũ quan thanh tú và rõ nét, nhất là đôi lông mày đen nhánh dưới tóc mái, nó như trăng non, dài mảnh, phần đuôi lại hơi xếch lên. Thái dương mịn màng như lấp lánh các tia sáng xanh… Ấy vậy mà đôi lông mày phong lưu như thế lúc này đây đang nhíu lại, đôi con ngươi đen láy hơi run rẩy, hoảng loạn dưới hàng mi dày. “Mình phải đi tìm chàng…” Sau khi thở dồn dập một hồi lâu, An Mi ngẩn người nhìn ráng mây hồng trôi qua dưới đáy nước màu xanh lam, nàng lẩm bẩm, vừa sợ hãi nhưng cũng rất kiên quyết. An Mi họ An, đây là một trong “Chiêu Vũ cửu tính1” nổi danh của người Hồ, nguyên quán tại Tây Vực, châu An Tức nước An2. 1.Chiêu Vũ cửu tính, hay còn được gọi là “Chín họ người Hồ”, là tên gọi chung cho chín nước nằm bên ngoài núi Thông Lĩnh, Trung Quốc: nước Khang, An, Thạch, Mễ, Sử, Tào, Hà, Hỏa Tầm, Mậu Địa. Tổ tiên của chín họ cũng như chín nước này là tộc người Nguyệt thị cư trú rất sớm ở thành Chiêu Vũ, núi Kỳ Liên. Trước Công nguyên, họ bị người Hung Nô truy đuổi, phải chuyển đến phía tây núi Thông Lĩnh, trước tiên lập ra nước Khang rồi sau mới phân nhánh mà thành chín nước. Quân vương của chín nước này đều có thêm hai chữ “Chiêu Vũ” trước họ của mình để dòng họ không bị mất gốc. 2.Nước An vào thời Hán còn có tên gọi là nước An Tức, do đó hai tên riêng này trong truyện đều chỉ nước An. Ngạn ngữ đất Tần có câu: “Người Hồ năm trăm năm sau có họ Bạch họ Khang, nghìn năm sau mang họ Triệu họ Trương.” Thật ra câu này là câu châm chọc người ta nói về người Hồ. Trước triều đình Đại Ngụy ngày nay, Trung Nguyên có mấy trăm năm bị ngoại tộc tàn sát. Hai mươi năm trước, thiên hạ được họ Thiệu dân tộc Hán thống nhất mới xem như kết thúc cục diện người Hồ làm loạn. Tuy rằng triều Đại Ngụy ngày nay cũng chưa thể nói là thái bình thịnh thế, trời yên biển lặng nhưng dù sao thì người Hồ hung ác cũng đã lùi ra quan ngoại. Sau khi được mở mày mở mặt thì thái độ của những người Hán từng chịu đủ loại ức hiếp khó tránh hơi quá khích với người Hồ. Cũng đúng như câu ngạn ngữ trên - có lẽ một nhánh dân tộc Hồ định cư tại Trung Nguyên năm trăm năm vẫn giữ họ Triệu hay Trương thì bọn họ vẫn cứ là người Hồ. Dòng máu thấp hèn đã được gắn vào họ ngay từ lúc mới sinh ra. “Mình phải đi tìm chàng.” “Chàng” trong lời An Mi chính là phu quân của nàng - Từ Trân, vào ngày tân hôn đã bị quan binh dẫn đi Lạc Dương xây kênh Đại Hưng. Từ hai mươi năm trước, khi người Hồ quấy nhiễu Trung Nguyên rồi phải lùi ra quan ngoại tới nay, hằng năm có rất nhiều thương nhân người Hồ mua thiếu nữ Hồ ở chợ đàn bà tại Quy Từ, Vu Chân1, rồi đi nghìn dặm xa xôi tới bán ở Trung Nguyên. Xưa nay, những cô gái Hồ xinh đẹp giá rẻ chính là lựa chọn đầu tiên của người nghèo khi mua vợ. 1.Tên hai nước ở Tây Vực. Lúc An Mi mười hai tuổi thì được nhà họ Từ bỏ mười lăm nghìn tiền mua từ một quán rượu ở huyện Phù Phong. Mấy năm qua, từ lớn tới bé nhà họ Từ đều sai nàng như đầy tớ, cho tới năm ngoái nàng hơn mười sáu tuổi thì làm lễ chải tóc2, thành thân với Từ Trân. Ai ngờ vào ngày nàng thành thân thì quan sai đi bắt tráng đinh tới bất ngờ, kết quả là dù đã làm lễ chải tóc nhưng cuộc sống không thay đổi gì cả, thậm chí bà mẹ chồng có tính cách quái đản còn quy chụp chuyện rời đi của con trai là tại nàng, từ đó càng bắt nàng làm nhiều việc hơn. 2.Một trong các tập tục cưới hỏi của dân tộc Hán, trước khi kết hôn thì các cô gái phải thay đổi kiểu tóc, đồng thời cạo sạch phần lông tơ trên mặt. “Cưới một đứa con gái người Hồ quả nhiên không may mắn.” Khi bà mẹ chồng của nàng là Vương thị nhìn chằm chằm nàng làm việc thì thường đảo đôi con ngươi phát sáng, bĩu môi nói. “Lại chả biết ngày sinh tháng đẻ, ai mà biết có phải khắc mệnh không, mặt nhọn má gầy mắt hồ ly, càng lớn càng không biết an phận…” An Mi đã nhẫn nhịn thành quen, cũng không cãi lại mà chỉ nhẫn nhục chịu khó, một lòng trông ngóng Từ Trân có thể trở về sớm. Không ngờ đợi một năm cũng không thấy tin tức, chỉ nghe nói lao dịch trên kênh Đại Hưng chết hết nhóm này đến nhóm khác, những người không chết thì do cả ngày ngâm mình trong nước mà chân cũng có dòi. Đa phần đều trở nên tàn phế. Thời gian càng dài thì Từ Vương thị càng cho rằng con trai cả của bà ta tám phần đã mất mạng, liền nghĩ đến chuyện để An Mi thành thân với đứa con trai nhỏ - Từ Bảo - năm nay mới mười bốn tuổi. Trong lòng An Mi trăm nghìn lần không đồng ý nên khó giấu được đôi ba ý hiển hiện trong lời nói, tuy nhiên nếu nàng chống đối lại Từ Vương thị thì nhất định sẽ phải chịu một trận đòn nặng. Nàng không muốn gả cho người khác, huống hồ trượng phu còn chưa có tin báo tử chính xác. Có khi tìm tới kênh Đại Hưng ở Lạc Dương thì có thể tìm được trượng phu; cho dù phải ở lại nơi đó, ở bên trượng phu tiếp tục đi lính, hoặc tìm việc giặt giũ may vá gần đấy làm kế sinh nhai thì cuộc sống cũng sẽ tốt hơn bây giờ chứ? Khi lòng nàng đã quyết thì dường như nàng nhìn thấy một tia hy vọng. Nàng phấn khích chạy xuống một con dốc thoai thoải, đón làn gió đêm mùa thu thổi qua bãi lau sậy trắng đang bay nhảy. Nàng chạy một mạch đến bên gốc cây hòe lớn ở đầu thôn, quỳ xuống một cách thành kính, cầu khấn. Đó là một cây thần trong thôn, hằng năm người dân đều làm lễ cúng tế bên gốc cây. Mùa thu năm ngoái, một trận sấm chớp kỳ lạ đã chém cháy cả cây đại thụ, làm nó không thể đâm chồi non được nữa. Trưởng lão trong thôn cho rằng cây thần bị trời phạt, nhất định có lý do không may mắn nào đấy, từ đó bèn dỡ bàn tế, cờ dài ở cây. Từ sau khi bỏ cúng bái thì dân trong thôn cũng dần dần không để ý tới cây hòe này nữa, thường ngày đi qua cũng chẳng thèm liếc nhìn một cái, chỉ có điều không dám tự ý đốn cái cây đã chết khô đi làm củi đốt mà thôi. Trong thôn chỉ còn An Mi là vẫn nhớ tới cây hòe, bình thường nàng hay lén chạy tới cúi lạy, cầu khấn một hồi. Có khi đi lấy nước ngang qua cũng không mất hy vọng mà vẩy ít nước cho nó, mong có một ngày nào đó nó có thể sống lại. “Thần Hòe phù hộ, phù hộ cho con đi Lạc Dương tìm thấy phu quân, phù hộ cho con đêm nay lên đường thuận lợi…” Hai tay An Mi đang chắp lại thành hình chữ thập, miệng đang đọc lời cầu khấn thì nàng chợt thấy sắc trời tối hẳn, ráng mây hồng trên bầu trời mênh mông kia bỗng chốc tan biến. Đêm tối lạnh lẽo ập xuống. An Mi giật mình sợ hãi trước cảnh tượng kỳ quái bất thình lình này, nàng không dám nhúc nhích cả một lúc lâu. Bỗng có tiếng cười êm tai đằng sau cây hòe đã chết khô, tiếp theo đó là tiếng bước chân loạt soạt, dường như có người đang giẫm lên cỏ, đi về phía nàng. “Ngày xưa thì vây quanh ta mồm năm miệng mười, ta cũng lười để ý; nay chỉ còn mỗi một tín đồ, ta đây lại có hứng nghe xem nàng ta muốn cầu gì đây.” An Mi nhìn chằm chằm người đàn ông mặc quần áo màu xanh đi ra từ đằng sau cây hòe, nàng há hốc miệng, nghẹn họng, ngẩn ra nhìn. Người đàn ông áo xanh vẫn luôn nở nụ cười, nhìn nàng an ủi: “Ngươi đừng sợ, ta chính là cây hòe này.” Mời các bạn đón đọc Hồi Sinh Từ Kiếp Quỷ của tác giả Thủy Hợp.
Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Thể loại: Kinh dị, hiện đại, nam thâm tình, hài Convert + Edit: lamnguyetminh, meo_mup Số chương: 500c Sở Niệm là người thừa kế của gia tộc trừ ma nhưng cô cũng chưa từng nghĩ tới, bản thân sống qua hai mươi năm nhưng mối tình đầu lại là với một cương thi ngàn năm! Được rồi! niệm thấy anh vừa nguyện ý làm tay chân sai sử cho tiểu thư tôi, lại chịu xuất tiền chu cấp, tôi miễn cưỡng thu nhận anh vậy. Thế nhưng...Ông chủ lớn à! anh đừng cắn tôi đó nha! Lưu ý: Ai yếu tim đừng đọc^-^ *** Sở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. ”Niệm Niệm, sao con còn ở trên giường hả?” Trong lúc Sở Niệm ngẩn người, bà nội từ từ bay đến bên cạnh cô, nghiêm túc nhìn cháu gái của mình đang sợ hết hồn. ”Bà nội! Ngài không thể hù dọa cháu gái của ngài chứ!” Sở Niệm nhìn bà nội ngồi ở trên hồ lô, oán giận đấm xuống giường bày tỏ kháng nghị. Bà nội lại không cho là đúng, cũng mặc kệ cháu gái mình, tiện tay ném một cái đồng hồ báo thức lên giường Sở Niệm. ”Con còn không xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn ngủ nữa! Con phải biết ông chủ Tôn muốn con đúng mười giờ đến trước cửa công ty của ông ta, nếu con đến muộn một phút, vụ giao dịch kia sẽ mất đấy.” ”Con xin bà đó, con đã sớm đặt đồng hồ báo thức là chín giờ rồi, sao có thể trễ ạ.” ”Con xem lại cho bà rồi hãy nói.” Sở Niệm bất mãn cong cong môi, cầm đồng hồ báo thức lên nhìn, sau đó, cả người hóa đá trong nháy mắt...... Chín giờ bốn mươi phút, đúng vậy! Chính là kim ngắn chỉ số chín, kim dài chỉ số tám, không nhiều, không ít, chín giờ bốn mươi phút! ”Làm sao có thể, làm sao có thể!” Sở Niệm kêu rên, hô to. Cô nhớ rõ ngày hôm qua trở về chắc chắn đã đặt báo thức đúng chín giờ sáng rồi mới ngủ mà, làm sao nó có thể không kêu chứ!-;’’;ll;;;e;;;q’’’’uyyd’’’ô..,,..nnnn,...-=- Nhớ tới bản mặt keo kiệt của ông chủ Tôn, nhớ tới một triệu tệ sắp đến tay lại rất có thể hóa thành bọt nước, Sở Niệm lại càng rên dài, càng lúc càng không tiết chế. Lật tay tiếp được gối đầu bà nội ném thẳng đến, Sở Niệm cũng mặc kệ mộng gì, người đàn ông nào, nhanh chóng rời giường chạy vội vào phòng vệ sinh. Rửa mặt, đánh răng, thay quần áo, trang điểm, người bình thường mất đến một giờ cũng chưa thể hoàn thành, vậy mà Sở Niệm chỉ dùng mười phút! Nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, cô nói với bà nội đang nhìn chằm chằm mình: “Bà nội, vì không để cho hương nhang châu Úc nhập khẩu của ngài trở thành không khí, cháu gái quyết định dùng Thuẫn pháp (phép chắn), ngài không ngại chứ?” Bà nội nhướn mày, Thuẫn pháp luôn là pháp thuật mà nhà họ Sở cấm dùng vào ban ngày. Dù sao thì tự nhiên xuất hiện một người, đến chỗ nào cũng sẽ gây ra khủng hoảng. Nhưng vào lúc nơi nơi đều kẹt xe này, suy nghĩ đến bản thân vẫn luôn nhớ đến hương nhang châu Úc, bà nội cũng mặc kệ quy củ tổ tông gì đó, gật đầu ngầm cho phép. Sở Niệm thấy thế, cúi đầu cười như tên trộm, từ trong túi lấy ra một tấm bùa chú, miệng niệm vài tiếng, liền nhắm mắt, biến mất. Mộ Thành, cao ốc Hoành Thu. Sở Niệm không rảnh chú ý đến người bên cạnh kinh hô, nhìn đồng hồ điện tử trên nóc cao ốc, vỗ tay phát ra tiếng. ”Good, thời gian vừa vặn.” Khinh bỉ liếc nhìn ông chủ Tôn đứng cách đó không xa, cô liền đẩy cửa, đi vào cao ốc, vào thang máy. Chỉ là, khi thang máy dừng ở tầng 14 thì cửa lại không mở.   Mời các bạn đón đọc Truyền Nhân Trừ Ma Bạn Trai Tôi Là Cương Thi của tác giả Trì Đường.
Mao Sơn Thuật Chi Tróc Quỷ Cao Thủ
Mao sơn thuật, một mực bị đắp lên sắc thái thần bí đích thần bí đạo thuật, khu bùa vẽ quỷ thần bí khó lường! Lưu Tam Thủy, một cái thiếu niên từ nhỏ liền cùng sư phụ học tập mao sơn thuật ở sơn thôn, có một chút thành tựu sau liền bị vô lương sư phụ đuổi đến đô thị, mỹ kỳ danh viết lịch luyện hồng trần! Từ nay, Lưu Tam Thủy bắt đầu hắn đô thị bắt quỷ sinh hoạt, từng cái chuyện quỷ dị theo nhau mà đến, ! Lại nhìn Tam Thủy như thế nào bằng vào mao sơn thuật từng cái phá giải, mang ngài thấy một phen kinh sợ vạn phần bắt quỷ thế giới! *** "Quỷ" cái này để cho người đàm chi sắc biến đích một chữ, từ xưa tới nay liên quan tới vật này miêu tả nhiều không kể xiết, đã có quỷ, vậy liền có bắt quỷ người, mà mao sơn, chính là trong đó một nhánh, lấy khu bùa vẽ quỷ mà truyền lưu ngàn năm, bất quá ở bây giờ Tin Tức hóa đích thời đại, quá nhiều cái gì đã có thể thông qua khoa học giải thích, mà quỷ cũng bị phổ biến cho rằng là không tồn tại một loại sự vật, về phần bắt quỷ thuật, bây giờ thông hiểu người ít lại càng ít, đa số lừa gạt đồ, đặc biệt là trải qua thập niên 60 đánh bốn cũ sau, những lão tổ này Tông vật lưu lại cơ hồ liền tuyệt tích. Lý gia thôn, ở vào hoa hạ đông nam đích một cái hẻo lánh trong sơn thôn, này liền có một cái sẽ này người có bản lãnh, người của Lý gia thôn cũng gọi hắn Lưu đại sư, Lưu đại sư thà nói ở tại Lý gia thôn, không bằng nói là ở tại Lý gia thôn phía sau trên núi một cái Mao trong nhà tranh, người trong thôn chỉ biết hắn họ Lưu, bản lãnh lớn vô cùng, hắn còn có một cái tiểu đồ đệ, gọi là Lưu Tam Thủy, bây giờ mười chín tuổi, khi còn bé cũng là một da hài tử. "Này, lão đầu, lão đầu" lúc này chính là sáng sớm bốn giờ hơn, trời bên ngoài còn không có sáng lên, một cái nhìn chừng hai mươi tuổi trẻ tuổi người lớn tiếng đích kêu trên giường lão đầu. Nhưng trả lời hắn nhưng là một trận tiếng ngáy, lão đầu này mặc rách nát trường bào màu xám, tóc rối bời, không biết bao lâu chưa có rửa, dáng vẻ nhìn vô cùng lão, mặt đầy nếp nhăn, giống như cây khô da một dạng lão giả tựa hồ ngủ rất say, nghe được người tuổi trẻ đang gọi hắn, mím môi một cái lật người ngủ tiếp. "Hừ, chính mình ngủ ngược lại thơm tho, ngày ngày buộc ta ba giờ liền đứng lên luyện công, đáng giận lão già kia." Lưu Tam Thủy nhìn lên trước mặt lão đầu khò khò ngủ say, không khỏi mặt đầy hận hận nói. Lưu Tam Thủy dung mạo rất một dạng nhưng là của hắn đôi mắt kia lại phá lệ sáng ngời, lông mày rất nồng, da thịt cổ đồng sắc, mặc nhưng là 70-80 niên đại cái chủng loại kia vải dệt thủ công làm quần áo, tóc hắn rất dài, để cho người nhìn là lạ, thầy trò hai đều giống như từ cổ đại chuyển kiếp tới. Cũng không trách Tam Thủy than phiền, hắn không biết mình cha mẹ là ai, chỉ biết mình hiểu chuyện sau liền bắt đầu nổi thống khổ của hắn sinh hoạt, bốn năm tuổi thời điểm liền bị ném tới Thôn phía sau nghĩa địa bên trên, lão đầu nói là luyện mật, có thể thời điểm đó Tam Thủy làm thế nào biết những thứ này, cũng mặc kệ hắn thế nào khóc rống, đều vô ích, sau tới một lúc sau, Tam Thủy dần dần thích ứng loại cảm giác này, một năm sau khi, Tam Thủy đã có thể ở nghĩa địa bên trên ngã đầu liền ngủ, mặc dù chung quanh thỉnh thoảng có chút chuyện quỷ dị, nhưng đối với Tam Thủy mà nói, đã sớm thấy có lạ hay không. Đang lúc hắn vì thế dương dương đắc ý thời điểm, lại phát hiện mình sai lầm rồi, sai vượt quá bình thường, nổi thống khổ của mình sinh không sống qua vừa mới bắt đầu mà thôi, rồi sau đó Lưu lão đầu sẽ không để cho hắn đi nghĩa địa, mà gọi là hắn mỗi ngày ba giờ liền thức dậy, mặt hướng về phía đông, dựa theo Lưu lão đầu nói phương pháp luyện công, luyện xong công sau chính là rèn luyện thân thể, sau khi là học tập vẽ bùa, sau đó là luyện tập thần chú, Lưu Tam Thủy biết, đây cũng là mao sơn thuật. Lưu Tam Thủy đối với ở phương diện này đích xác là có chút thiên phú, bây giờ bất quá mười chín niên kỉ, lại đã đến xuống Mao đích mức độ, coi như tiến dần từng bước. Xuống Mao đã có thể thông linh, bất quá chẳng qua là thấy thông mức độ, chỉ có thể mời nhiều chút thông thường quỷ, cũng không có gì tác dụng quá lớn, bất quá đối với luôn luôn lười biếng Tam Thủy mà nói, đã cố gắng hết sức không dễ dàng. Tam Thủy con ngươi to hơi hơi chuyển một cái, cười nói: "Sư phụ, Vương quả phụ tới tìm ngươi." "Cách lão tử, chạy mau." Lưu lão đầu nghe lời này một cái, giống như là một lò xo như thế "Cọ" một chút liền từ trên giường nhảy cỡn lên, liền hướng cửa chạy như điên, tốc độ kia so với một hai chục tuổi trẻ tuổi người sợ cò nhanh hơn rất nhiều, nhưng hắn mới vừa tới cửa, liền cảm giác có chút không đúng, ngược lại mặt đầy lửa giận đích nhìn cười đễu Lưu Tam Thủy. "Hảo tiểu tử, lại hù dọa ta một lần, cho ta đi vẽ Trấn Thi Phù, trước khi trời sáng không vẽ tốt năm mươi tấm, ngày mai liền 100 tấm, cách lão tử." "Sư phụ, hảo sư phụ của ta, không muốn a..." Tam Thủy nghe này nhất thời mặt đầy vẻ lo lắng, sau đó lại tràn đầy lấy lòng nhìn Lưu lão đầu, thỉnh cầu bỏ qua. "Dài dòng nữa hôm nay liền 100 tấm!" Lưu lão đầu thật giống như vì hả giận, cầm lên hắn thuốc phiện túi hít một hơi thật sâu, cười híp mắt nhìn đến Tam Thủy. Tam Thủy nhìn một cái thì biết rõ không vui, giận dữ đạo: "Đáng giận lão đầu, chờ ngươi chết, xem ta không câu nệ của ngươi Hồn đến, cho ngươi ngày ngày vẽ bùa." Lưu lão đầu nghe này không chỉ không có tức giận, ngược lại "Hắc hắc" cười nói: "Tiểu tử, lão đầu tử cho dù chết, ở âm phủ cũng tuyệt đối sống được tiêu sái, bằng đạo hạnh của ngươi muốn câu ta Hồn, sợ rằng còn lớn hơn vài chục năm đâu rồi, không có tâm thông bản lĩnh, đừng có mơ." "Hừ" Tam Thủy không có cách nào phản bác, hắn mặc dù không biết Lưu lão đầu đến trình độ nào, nhưng tuyệt đối cường đại rất, bởi vì tại hắn mười bốn tuổi thời điểm, ngày đó chính là nửa tháng bảy, Quỷ Môn quan mở rộng ra lúc, Lưu lão đầu không biết như thế nào cùng Hắc Bạch Vô Thường xích mích, dám đem hai cái Câu hồn sứ giả đánh về Địa Phủ. Mà mao sơn thuật lại chia làm bên trên Mao, bên trong Mao cùng xuống Mao, xuống Mao liền có thể thông linh mời lên thân, này lại phút sáu thông, thấy thông, mắt thông, tai thông, tâm thông, linh thông cùng thần thông, phân biệt đối ứng ba cái cảnh giới, bất quá theo Lưu lão đầu nói, này thần thông cảnh giới bây giờ sợ là không người có thể đạt tới. Tam Thủy từ tùy thân vàng trong túi vải lấy ra vẽ bùa gì đó, đầu tiên xuất ra một cây bút lông, chiếc bút này cũng không phải là bất đồng bút lông, ở mao sơn thuật bên trong gọi là "Xá bút", nhìn kỹ phía trên lại có thật nhiều nhỏ bé phù văn. Bằng Tam Thủy đích đạo hạnh, không có này bút là tuyệt đối không được, sau đó hắn lại lấy ra một đĩa nhỏ mực đỏ, cùng với màu vàng lá bùa, Trấn Thi Phù đích cấp bậc mặc dù không cao, nhưng đối với Tam Thủy mà nói, trước khi trời sáng năm mươi cũng tuyệt đối là một không nhỏ đo. Tam Thủy đem hết thảy đều chuẩn bị xong, liền bắt đầu hạ bút, bất luận một loại nào Phù, nó Phù đầu cùng Phù thân cũng rất trọng yếu, nhưng trọng yếu nhất vẫn là Phù mật, không có Phù mật, đó bất quá là một tấm vô dụng giấy vụn thôi. Hắn Phù mật chính là Lưu lão đầu thân truyền, chính tông mao sơn Phù. Tam Thủy mới vừa vẽ xong bảy cái Phù, cũng đã đầu đầy mồ hôi, đang chuẩn bị vẽ thứ tám cái lúc, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người, phải biết Tam Thủy thầy trò hai ở trên núi, lúc này trời còn chưa sáng, người bình thường là không dám tới này, hắn định nhãn nhìn một cái, chỉ thấy một cái năm sáu chục tuổi nông thôn đàn bà chính sãi bước đi đến, mang trên mặt nóng nảy. "Sư phụ, Vương quả phụ tới." Tam Thủy gân giọng hô. "Tiểu tử, còn muốn gạt ta, vẽ 100 tấm, không phải là nhìn lén nàng tắm bị ngươi phát hiện mà, đều bị ngươi uy hiếp bao nhiêu lần, cách lão tử..." Lưu lão đầu nghe một chút Tam Thủy lại nói như vậy, nhất thời tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt đích lớn tiếng nói. Bất quá hắn mà nói còn chưa nói một nửa, liền ngậm miệng lại, bởi vì phụ nữ kia đã tiến vào, phía sau đi theo mặt đầy cười mờ ám đích Lưu Tam Thủy. Lưu lão đầu thấy phụ nhân này sau, lập tức đổi một bộ mặt nhọn, cười hì hì nói: "Vương đại muội tử tới a, chuyện gì à?" Nếu là bình thường Vương quả phụ nghe được lời nói mới rồi nhất định phải lung tung mắng mấy cái, nhưng bây giờ không thời gian cố nhiều như vậy, nàng vội vã đạo: "Lưu đại sư, thôn chúng ta tới ba cái người kỳ quái, xem bộ dáng là người bên ngoài, tối ngày hôm qua liền chạy đến nhà ta tới, trong đó có người rất đáng sợ, hắn thật giống như rất lạnh dáng vẻ, sắc mặt tái nhợt, không ngừng mài răng, chúng ta đây chỉ có ngươi biết cứu người, liền tới gọi ngươi tới." "Ồ?" Lưu lão đầu nghe này lông mày nhắc tới, cầm lên tẩu hút thuốc liền đi ra phía ngoài. "Vương đại muội tử, đi thôi, chúng ta đi nhìn người nọ một chút, tiểu tử, ngươi cũng tới, mấy người kia sợ là gặp bánh chưng." Lưu lão đầu trong miệng bánh chưng, cũng không phải chúng ta ăn bánh chưng, ở mao sơn thuật bên trong, bánh chưng chính là cương thi ý tứ.   Mời các bạn đón đọc Mao Sơn Thuật Chi Tróc Quỷ Cao Thủ của tác giả Tiểu Thanh Trường Đàm.
Trinh Nữ Báo Thù
Mùa Xuân tháng 4 năm 1962 tại Cần Thơ, lúc bấy giờ Cần Thơ là một trong sáu tỉnh nhỏ của An Giang dưới thời Đệ nhất Cộng Hòa có tên là Phong Dinh (1957). "Tại một ngôi làng nhỏ ở Huyện Long Mỹ đã xảy ra một vụ án kỳ bí nhất mà cho tới lúc bây giờ vẫn không ai có thể giải thích được chuyện gì đã xảy ra. Các trinh sát thời đó đã cố hết sức để tìm ra nguyên nhân nhưng vẫn bó tay trước sự việc. Qua lời kể lại của một số người dân, không ai trong nhóm trinh sát có thể biết được ai là người đúng, ai là người sai. Người thì nói kia, người thì nói nọ khiến cho câu chuyện càng đi vào bế tắc. Sự việc tại hiện trường cho ta thấy đây là vụ án giết người trầm trọng, cả gia đình nhà ông Thái tất cả là 8 mạng người đều chết một cách bí ẩn. Theo lời kể của những người dân gần đó, gia đình họ rất bình thường không gây thù oán với ai và họ sống rất là khép kín." (Trích Báo Cần Thơ 1962) Vậy sự việc phát sinh từ đâu và nguyên nhân là gì, cho đến bây giờ đó vẫn là dấu chấm? *** Vào một ngày đẹp trời tháng 5 - 18 năm trước, một ngôi nhà èo uột trước con đường đầy nắng chói chang. Ngôi nhà ba gian được lớp ngối bằng lá dừa khô theo năm tháng đã ngả màu nắng vàng. Một cô bé nhỏ nhắn đang vẽ những đám mây dưới cát trước cửa nhà. Nhạn - con của bà Diệu một cô gái cỡ chừng 14 tuổi, lứa tuổi mà các cô chiêu cậu ấm chỉ làm có một việc là ăn học. Nhưng với Nhạn thì khác, con nhà nghèo, cô mất cha từ năm lên 8, mẹ cô cực khổ nuôi cô lớn lên nhưng không có đủ tiền cho cô ăn học, sáng sớm cô phải dậy sớm phụ mẹ làm việc nhà để mẹ cô ra đồng làm thuê, kiếm tiền mưu sinh... Tuy cuộc sống vô cùng khó khăn nhưng Nhạn lúc nào cũng vui vẻ và không bao giờ tỏ ra mệt mỏi, chỉ cần được ở với mẹ trong một cuộc sống bình thường giản dị đủ ăn đủ mặc là cô mãn nguyện lắm rồi. Nhan sắc của cô so với những cô gái quanh vùng thì phải nói là hơn hẳn, chỉ mới 14 tuổi mà cô đã ra dáng của một thiếu nữ trẻ nhưng có mấy ai biết . Ở những nơi như thế này sẽ không ai để ý đến ai, họ chỉ biết làm việc để phục vụ cho những phú hộ giàu có. Phú Hộ Thái là một trong những địa chủ lớn nhất trong vùng thời đó, ông và vợ có 3 người con trai đó là Toàn, Trí và Dũng. Gia sản của ông thì không ai có thể đếm được bao nhiêu mẫu ruộng và đất, ông cho dân đen thuê đất giá rất cao khiến không ai mà không khổ sở Toàn – con trai cả, người được mệnh danh là công tử ăn chơi nhất vùng, có thể nói nếu so với công tử Bạc Liêu thì cũng ngang hàng với nhau, tối ngày chỉ có rượu chè và gái điếm – một kẻ phá gia chi tử. Trí – con trai thứ, là bà con với ông đỏ bà đen, một kẻ chỉ biết hưởng thụ từ những trò bài bạc, cá độ, đá gà. Tiền có nhiều đến mấy cũng như nước trôi qua cầu, chỉ khổ cho những người dân lương thiện tối ngày làm việc cho chúng ăn xài. Dũng thì lại khác, anh có vẻ ngược lại với hai người anh của mình, từ nhỏ anh đã rất thông minh nên ông Thái cho anh ăn học đàng hoàng tử tế. Bằng khuôn mặt bảnh bao và tài ăn nói lịch sự anh đã thu hút rất nhiều các cô gái quanh vùng. Ông Thái cũng đã gửi gấm tương lai cho Dũng rất nhiều vì ông nghỉ rằng chỉ có Dũng là người duy nhất sẽ thay ông quản lý tài sản của gia đình. Ngoài mặt thì ông Thái rất hiền lành và điềm đạm – người xưa thường nói nhìn người đừng nhìn bên ngoài – ban ngày thì ông như một người chồng người cha bình thường nhưng khi đêm đến thì ông lại lẻn đi mèo mả gà đồng đến tờ mờ sáng mới về. Với độ tuổi chỉ mới 59 có lẽ ông vẫn còn khỏe mạnh chán. Bà Bích – vợ ông Thái, lúc đầu thì còn tỏ ra thái độ ghen tuông nhưng do quá biết tính tình của chồng từ trước với lại đã có với ông 3 mặt con rồi nên bà cũng thôi không quan tâm tới chuyện này nữa, mà có quan tâm tới cũng chẳng được gì miễn là ông Thái đừng cho người ngoài biết kẻo lại mang tiếng cho gia đình mà bà sợ nhất là điều này. Với tuổi 52 nhưng bà vẫn còn rất trẻ so với độ tuổi của mình, với khuôn mặt nghiêm nghị và vô cùng sắc sảo, bà tỏ vẻ rất am hiểu và quan tâm đến cuộc sống của gia đình, có thể nói ngoài ông Thái ra bà là người có quyền uy nhất trong nhà. Bước vào nhà mồ hôi nhể nhại. bà Diệu – mẹ của Nhạn cất tiếng gọi con gái ngoan của Mình. - Nấu cơm chưa con, hôm nay bác Ba có cho mẹ con mình mấy gói xôi vò nè, còn nóng ăn đi kẻo không ngon. - Dạ mẹ - Nhạn trả lời, hồi sáng có bác Tư Vịt tới tìm mẹ còn nói là có chuyện gấp muốn gặp mẹ, khi nào mẹ về thì qua nhà bác ấy. - Rồi mẹ biết rồi con ăn đi kẻo nguội!. Bỏ gói xôi vò ăn dỡ xuống bàn bà Diệu vội đi ra ngoài. *** Con đường mòn đầy nắng chạy dài xa xa, bà Diệu vừa đi vừa nghĩ: "không biết chị Tư Vịt gặp mình gấp là có chuyện gì, sao mà trong lòng thấy lo lắng quá". - Ấy ấy Diệu ơi! chị Tư nè vào đi em. – Bà Tư Vịt vẫy tay gọi bà Diệu vào nhà với khuôn mặt háo hức. - Nghe con Nhạn nói là chị kiếm em, có gì không chị! - Ấy ấy không gì đâu em ngồi xuống nghe chị nói nè, số là nhà ông phú hộ Thái xóm trên muốn có đứa bé gái làm con ở luôn để lo cơm nước và săn sóc cho bà nhà. Ý là chị muốn em để con Nhạn vào nhà ông Thái, nghe nói tiền cũng ko ít đâu nha. - Chị muốn em bán con à! – Bà Diệu bỡ ngỡ trước câu nói của bà Tư. Không được đâu! con nhỏ mới 14, nó vẫn còn nhỏ với lại em cũng chẳng muốn bán con đâu. - Ấy ấy sao lại nói là bán, chị đâu có nói em bán con, chỉ là để con bé vào nhà đó thôi, nhà ông bà Thái giàu sang lắm, con em sẽ không chịu khổ đâu với lại em sẽ có chút tiền vốn làm ăn vậy là đâu có gì sai. Mai mốt nếu em có tiền thì chuộc nó về cũng đâu có muộn. Bà Diệu có chút xao lòng, bà đắn đo không biết quyết định ra sao. - Thôi được rồi để em về suy nghĩ, chị cho em thời gian với lại em cần hỏi ý kiến con bé, em không thể quyết định được. - Ồ không sao! Em cứ từ từ suy nghĩ nhưng thời gian cũng gấp lắm không là người khác hưởng đó nha em. Không khéo là về sau em hối hận đó. - Em biết rồi! - Bà Diệu cáo từ ra về. *** Chiều tối, sau bữa cơm hai mẹ con bà Diệu tâm sự với nhau, bà xoa đầu đứa con gái bé bỏng của mình và nhìn nó thật kỹ, phải khó khăn lắm bà mới cầm được nước mắt của mình. Cứ nghĩ đến câu chuyện ban trưa giữa bà với bà Tư là bà cảm thấy khó chịu trong lòng vô cùng. - Mẹ àh! – Nhạn ngước nhìn bà, chuyện gì vậy mẹ ? con thấy mẹ sao ấy cứ buồn từ chiều đến bây giờ, từ khi mẹ từ nhà bác Tư về. - Không có gì đâu con, mà nè bác Tư có nói với mẹ là nhà ông Thái xóm trên muốn có một đứa ở để lo lắng và săn sóc cho vợ, cho nên .... - Mẹ muốn con vào nhà ông Thái gì đó làm người ở phải không?! - Nhạn cắt ngang câu nói ấp úng của mẹ. Bà Diệu cuối đầu không nói gì, trong lòng bà đau như cắt khi nghe con gái hỏi. Nước mắt tuôn rơi. - Mẹ không muốn bán con đâu! Bà Tư nói là số tiền sẽ không ít, đủ để mẹ có vốn làm ăn, với lại nhà ấy giàu có.... sau này mẹ có tiền sẽ chuộc con sau nhưng nếu con không đồng ý thì mẹ sẽ không bán con.... Mắt Nhạn cũng đã nhòa, cô bé xoa nhẹ mái tóc mẹ, mái đầu đã lâm râm bạc màu muối tiêu vì những năm tháng gòng gánh nuôi con. Nhạn thương mẹ thương hoàn cảnh gia đình. Cô lau nước mắt mẹ và nói: - Mẹ! mẹ trả lời với bác Tư ra sao? - Mẹ nói là mẹ cần thời gian suy nghĩ, vả lại quan trọng nhất là con có đồng ý hay không...- Bà nhìn ra cửa sổ, đôi mắt ướt nhòa ẩn chứa sự bi thương. - Con đồng ý! – Nhạn cười, nụ cười tươi tắn, trên môi vẫn còn đọng lại vài giọt lệ. *** Nữa khuya, gió thổi lòng lọng trên ngôi nhà èo uột, đêm nay Nhạn không ngủ, cô nhìn những đám mây nhỏ mình vẽ ban sáng. Bất chợt ngước nhìn những đám mây trên trời, tóc mai bay nhẹ trong gió. - Rồi đây đời mình sẽ ra sao? – Cô thì thầm trong gió. Mời các bạn đón đọc Trinh Nữ Báo Thù của tác giả Nguyễn Thế Trị.