Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bệnh Yêu (Đằng La Vi Chi)

Trọng sinh quay trở về năm lớp 11, khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong quãng đời ngắn ngủi của Mạnh Thính.

Lần này chắc chắn cô sẽ sống thật tốt.

Thực hiện lại ước mơ nhảy của mình.

Sẽ không để khuôn mặt mình bị hủy hoại chỉ vì lao vào biển lửa cứu em gái độc ác vô ơn, sẽ giữ gìn nhan sắc của mình.

Càng không dây vào Giang Nhẫn, thiếu niên ác ma sau này cầm dao giết người. Tìm mua: Bệnh Yêu TiKi Lazada Shopee

Sau đó vào mùa hè năm lớp 11 ấy, Mạnh Thính quay về lấy sách tiếng Anh.

Ở khúc ngoặt cầu thang, đám thiếu niên hư hỏng tụ tập hút thuốc.

Cô dừng lại không dám đi qua.

Nhưng không ngờ nghe thấy tiếng cười càn rỡ điên cuồng của tên côn đồ Giang Nhẫn: “Ông đây thích mẫu người thế nào à? Mẫu người giống Mạnh Thính đó.”

“Anh Nhẫn, không thể nào, hoa khôi trường học khó theo đuổi lắm.”

“Ông đây nhịn cả một đời.”

Sống vì cô, chết vì cô, hai tay nhuốm đầy máu tươi vì cô, phủi hết cát bụi trên bia mộ vì cô.

Lưu ý nhỏ:

Nữ chính trọng sinh về thời còn đi học, chăm chỉ học tập, kiên trì với ước mơ của mình, phong cách truyện lạc quan ấm áp.

Nam chính chỉ vì nụ cười của người đẹp mà không so đo gì.

Vâng, sau khi cày hết 94 chương convert với cái tên Bệnh Trạng Sủng Ái. Mình bèn cực kỳ cực kỳ muốn đào nên đi search google xem đã có nhà nào làm bộ này chưa. Bấy giờ mới phát hiện đã có nhà bạn Hedy làm đến chương 29 rồi???? Vậy mà mình đã cần mẫn đọc convert từ chương đầu tiên đấy, thế có khổ không cơ chứ, nên để tránh cho người khác gặp phải tình huống éo le như mình, mình đã cẩn thận viết hoa hai chữ ĐANG EDIT cho mọi người dễ thấy???? Mình gặp bộ này một cách rất tình cờ, đó là lúc lượn wikidich coi có thể kiếm được bộ nào đủ sức níu giữ bước chân mình lại hay không, đột nhiên bộ này đập vào mắt mình, chính xác là cái lượt đọc của bộ này đập vào mắt. So với những bộ truyện chỉ vài nghìn lượt đọc nằm bên cạnh thì bộ này có lượt đọc khủng khiếp - gần 100k lận. Một con số mà ngay cả truyện đã dịch/edit cũng mơ ước. Mình bèn click vào, và thế là anh chàng mắc chứng hung bạo với cái tên Giang Nhẫn đã trói chân mình luôn????

Truyện được bắt đầu vào thời điểm trùng sinh của nữ chính Mạnh Thính. Nữ chính của chúng ta chính là một mỹ nhân tài sắc vẹn toàn điển hình, không có lấy dù chỉ một chút xíu khuyết điểm. Túm lại chính là bàn tay vàng trong truyền thuyết đấy ạ. Nhiều lúc tác giả miêu tả hơi bị quá mức, đọc ảo lòi kinh dị. Ai không thích bàn tay vàng chắc sẽ hơi khó chịu với độ push nữ chính quá đà này. Bởi nữ chính được miêu tả là một mỹ nhân không ai sánh bằng, 10 người nhìn thì cả 10 người đều ngơ ngẩn, đẹp hơn cả minh tinh nổi tiếng. Không những thế nữ chính còn học giỏi, luôn đứng nhất tất cả các môn, năng khiếu cũng vượt trội khi mà từ đàn hát ca múa đều vượt bậc. Buồn cười nhất là cái tình tiết tác giả miêu tả nữ chính học múa ba lê nhưng đã bỏ bẵng 4 năm, vậy mà 4 năm sau dễ dàng quay lại, vừa tập lại được tháng trời đã đi thi giành giải nhì giải ba. Với một đứa từng làm bộ truyện riêng về ba lê như mình thì tình tiết này ảo, ảo tung chảo, ảo nghiêng ngả. Bởi riêng bộ môn cần sự dẻo dai như ba lê thì một khi đã ngừng tập thì chắc chắn các cơ sẽ cứng lại ngay, để quay lại sẽ là cả một quá trình gian nan đầy máu và nước mắt (Nhan Tiếu của mịiiiii) chứ không hề nhẹ nhàng và thảnh thơi như Mạnh Thính đâuuuu. Nhưng mà nếu như bỏ qua tất cả mấy tình tiết vô lý phía trên, thì phải nói là truyện này hay. Hay thật sự hay. Còn vì sao hay thì phiền mọi người lại phải đọc tiếp mấy lời lảm nhảm sau đây của mình nha.

Chắc mọi người đang thắc mắc tại sao một con người toàn vẹn cả mười phần như Mạnh Thính mà kiếp trước lại xảy ra chuyện đau khổ đến mức chết đi rồi trùng sinh đúng không? Thật ra thì cũng đơn giản thôi, người tài thì thường bị lắm kẻ xung quanh ganh ghét. Ấy thế mà người ganh ghét và đẩy Mạnh Thính đến chỗ chết ở kiếp trước lại chẳng phải những người ngoài kia, mà chính là cô em gái ruột dư ngày ngày chị chị em em ngay bên cạnh. Kiếp trước vì cứu cô em kế Thư Lan mà Mạnh Thính bỏng nặng đến mức huỷ dung, rồi cuối cùng chết bởi tay ả ta trong một vụ lở đất. Sống lại kiếp này, Mạnh Thính tự nhủ hai điều: Thứ nhất - quyết định mặc kệ ả em gái sói mắt trắng bạc tình kia để sống cuộc đời của mình. Thứ hai, cũng chính là mục tiêu quan trọng nhất - Tránh xa chó điên Giang Nhẫn, tội phạm giết người trong tương lai. Điều thứ nhất thì Mạnh Thính đã làm được, còn điều thứ hai thì... quên đi. Vì chó điên đã đuổi thì chạy sao thoát????

Rồi rồi đã đến lượt Tiểu Giang Gia lên sàn. Nam chính Giang Nhẫn là một công tử nhà giàu chính hiệu, nhà anh giàu đến mức dù anh mắc bệnh thần kinh (như người đời vẫn gọi) thì vẫn có ối gái tranh nhau bu lấy. Anh ngổ ngáo, nhuộm tóc bạc trắng đầu, xỏ khuyên tai, miệng lúc nào cũng phì phèo điếu thuốc. Trông anh giống một thằng du côn hơn là giống một công tử nhà giàu. Mà thật ra thì anh du côn thật, cả thành phố B nơi anh sinh ra không một ai là không biết đến danh tiếng bất trị của anh, anh đánh cậu anh đến mức nhập viện rồi bị bố đuổi khỏi nhà, anh ngông nghênh bỏ sang thành phố khác, vừa đến trường mới anh đấm luôn giáo viên cho nhập viện một thể. Trong mắt người khác, anh là một tên điên không thể chọc vào, một phú nhị đại đầu óc rỗng tuếch vung tiền như rác. Nhưng thật ra, ẩn sâu bên trong con người anh là cả một câu chuyện dài.

Một cậu bé vừa mới sinh ra đã mắc bệnh, khóc hoài không thôi. Vì thế anh được đặt cho cái tên “Nhẫn” - với ước mong anh có thể biết nhẫn nhịn trước cuộc đời. Oái oăm thay, cái tên Nhẫn này, lại vận vào cả đời anh. Anh nhẫn, không phải là nhẫn nhịn trước bản tính thô bạo của mình, mà lại nhẫn trước bệnh tật của bản thân. Một đứa trẻ vừa sinh ra đã bị mẹ đẻ ghét bỏ, ghét anh vì anh thô lỗ tục tằn giống hệt bố mình, một thương nhân cả người chỉ toàn mùi tiền. Mẹ anh - người phụ nữ thanh cao tài hoa, nhưng lại ghét bỏ chính đứa con mình sinh ra như thế đấy. Bà coi thường bố của con trai mình, đội nón xanh cho ông, để rồi chết trong tay người đàn ông khác. Dù vậy, bố Giang Nhẫn vẫn yêu vợ mình suốt cả cuộc đời. Giang Nhẫn đã từng cười nhạo sự mù quáng mê muội của bố mình, anh căm ghét người phụ nữ đã sinh ra nhưng vứt bỏ mình, căm ghét luôn tất cả những người phụ nữ kiêu ngạo thanh cao giống bà ta. Nhưng, lại là chữ nhưng. Cuối cùng cuộc đời lại vẫn để anh gặp và yêu một cô gái xinh đẹp tài hoa vượt bậc, chẳng khác thậm chí còn hơn hẳn mẹ anh ngày xưa.

Giang Nhẫn điên, nên khi yêu anh cũng điên chẳng kém. Anh mặt dày, bám chặt lấy Mạnh Thính không buông. Anh dùng đủ mọi cách để tiếp cận với cô mà chẳng hề biết cô đang hết sức trốn tránh mình do nỗi sợ kiếp trước. Nhiều lúc mình phải phì cười vì sự ngô nghê của Giang Nhẫn, anh tưởng Mạnh Thính ghét vì mình thô tục, anh bèn gắng trở nên giỏi giang ngoan ngoãn hơn. Thử tưởng tượng một anh đẹp trai tóc trắng ngầu như trái bầu, vì để cưa cẩm mỹ nữ mà húi cua luôn thì nó buồn cười cỡ nào:))) Một anh học tra dốt nát tu chí gắng sức học tập, nhưng học ngày học đêm mà từ điểm 2 lên được hẳn điểm 3 nó càng buồn cười đến đâu =))))))) Dù biết Mạnh Thính ghét mình, nhưng anh vẫn kiên trì không bỏ, nhiều lúc mình vừa buồn cười vừa đau lòng cho anh, mình giận sao Mạnh Thính sắt đá quá, chờ hoài chờ mãi, chờ đến lúc mình đang định bỏ cuộc không đọc nữa thì. may quá, rốt cuộc bả cũng động lòng rồi.

Trước khi yêu Mạnh Thính lạnh lùng bao nhiêu, thì sau khi yêu nhau Mạnh Thính ngọt ngào bấy nhiêu. Cô bao dung, tin tưởng và trân trọng Giang Nhẫn. Giang Nhẫn điên, nên đã yêu là anh chỉ yêu một người đến điên cuồng. Bệnh của anh từ hung bạo biến thành bệnh Mạnh Thính. Anh yêu Mạnh Thính vô điều kiện, còn Mạnh Thính, còn Giang Nhẫn. Mất Mạnh Thính - Giang Nhẫn cũng mất theo. Cô là tín ngưỡng, là cả bầu trời của anh. Sống vì cô, chết vì cô, hai tay nhuốm đầy máu tươi vì cô, phủi hết cát bụi trên bia mộ cũng vì cô. ❤️

Đây là một bộ truyện xứng đáng được xếp vào list truyện hay nhất năm 2019 của mình. Nội dung đơn giản chỉ là tình yêu, nhưng bên trong tình yêu cũng bao gồm tất thảy. Bộ truyện này còn rất nhiều những nhân vật phụ khác nữa, một ba Thư tuyệt vời yêu thương con riêng của vợ như chính con gái ruột, một Thư Dương ngoài lạnh trong nóng, một Giang Tổng một lòng si mê với người vợ đã khuất... mỗi người bọn họ đều là một mảnh ghép không thể thiếu trong bộ truyện. Nhưng trong bài review này mình xin phép không nhắc nhiều đến họ. Mà mọi người hãy tự đọc để hiểu hơn về họ nhé.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Đằng La Vi Chi":Bệnh YêuKhông Tin Anh Yêu Thầm Em ĐâuThân Nhiệt Của Ác MaHắc Nguyệt Quang

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Bệnh Yêu PDF của tác giả Đằng La Vi Chi nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Seoul Ngọt Ngào - Jung Yi Hyun
Cuốn sách đưa người đọc vào thế giới nội tâm của một cô gái Hàn Quốc hiện đại trước ngưỡng của tuổi ba mươi với biết bao trăn trở về tình yêu, đường đời và cuộc sống. "Seoul ngọt ngào" là chuyện đời của Oh Eun Shu - một phụ nữ bước sang tuổi ba mươi với cuộc đời hết sức bình thường tại thành phố Seoul náo nhiệt, nhưng các vấn đề tiền bạc và tình duyên đã hợp thành một thách thức to lớn, khác thường mà cô phải đối mặt.   Giọng văn của Jung Yi Hyun hài hước, nhẹ nhàng nhưng không kém phần cuốn hút. Chị dẫn dắt người đọc đến với một thế hệ U30 của thành phố Seoul hiện đại náo nhiệt, nơi có những cô gái hối hả tìm kiếm hạnh phúc riêng cho mình, đấu tranh để có được tự do cá nhân trong thời đại mới và thỏa hiệp với những truyền thống cũ. "Trong mỗi cuộc đời bình thường luôn đầy ắp những điều khác thường và đặc biệt" đó là điều mà nữ nhà văn xứ Hàn gửi gắm trong cuốn tiểu thuyết đầu tay này. Tiểu thuyết này giúp Jung Yi Hyun nhận giải thưởng văn học Lee Sang, giải thưởng văn học Lee Hyo Seok (Hàn Quốc). Độc giả Hàn đã đón nhận Seoul ngọt ngào rất nồng nhiệt và nó mau chóng trở thành tiểu thuyết ăn khách tại Hàn Quốc. Tác phẩm cũng đã được chuyển thể thành phim truyền hình. *** Nhà văn Jung Yi Hyun sinh năm 1972 tại Seoul. Truyện ngắn đầu tay Tình yêu lãng mạn và xã hội nhận được giải thưởng nhà văn trẻ của giải thưởng Văn học và xã hội lần 1, giúp chị có mặt trong văn đàn. Tiếp theo, truyện ngắn Sự cô độc của người khác của chị được giải thưởng văn học Lee Hyo Seok năm 2004, truyện ngắn Trung tâm thương mại Sam Pung đoạt giải thưởng văn học hiện đại lần thứ 51 (2006). *** Vào ngày kết hôn của người yêu cũ, người ta thường làm gì nhỉ? Có thể sẽ bỏ đi du lịch một mình. Nằm dài bên bờ biển Nam Thái Bình Dương, vừa nhâm nhi cocktail vừa tận hưởng cảm giác mát mẻ, đằng nào chuyện cũng thế rồi thì hãy cầu cho bọn họ được hạnh phúc vậy. Cũng có thể chất đầy một ba lô đá cuội leo lên núi Bắc Hàn, hoặc đi bộ qua cầu ngầm Jamsu. Và vừa xuống núi vừa ném từng hòn đá cuội, hoặc đứng lặng nhìn sóng nhấp nhô trên sông rồi đột nhiên òa lên nức nở, thế cũng chẳng sao cả. Vậy còn tôi thì sao? Tôi đã đi làm. Vào sáng thứ tư, như tất cả những nhân viên công ty khác trên đời. Kì nghỉ phép của năm nay tôi đã dùng hết từ mùa hè năm ngoái, vả lại chiều nay có một buổi thuyết trình quan trọng nên tôi không thể đến nói rằng “Sếp, cho em nghỉ một ngày để em lên núi Bắc Hàn nhé!”. Và cũng không thể điện thoại cho chú rể để chất vấn tại sao anh lại cưới vào đúng ngày thứ tư mà không phải là ngày cuối tuần. Không biết là may mắn hay bất hạnh, nhưng tôi không phải là người làm quá tới mức ấy. Thành thật mà nói cho đến tận trưa, tôi đã quên béng mất hôm nay là ngày cưới của anh ta cho đến khi dịch vụ báo tin của điện thoại réo lên báo hiệu ngày kỉ niệm. Khoảnh khắc từ 11g59 sáng chuyển sang 12g00 trưa, tôi đang nghĩ xem nên ra phở Hòa ăn phở Việt hay tới Dong Chung Hung để ăn mì đen thì chuông điện thoại réo vang. Màn hình điện thoại hiện ra dòng chữ “Tin buồn, Gorilla thiệt mạng!”. Gorilla[1], cái biệt danh mà anh ta không hề muốn công nhận nó. Gorilla, nếu tôi có lỡ miệng nói ra cái từ “kết hôn” thì kiểu gì anh ta cũng run lên bần bật. — Con gái gì mà không biết suy nghĩ sâu xa. Em không biết ở xã hội Hàn Quốc này, kết hôn cũng giống như cái cương ngựa ghìm chân người ta hay sao? Khoảnh khắc làm lễ cưới, đó chính là lúc người ta bước chân vào trong mộ mà nằm. Chính miệng anh ta đã phát ra từ “mộ”, vậy thì đúng 12g00 trưa, tại một nhà hàng tiệc cưới nào đó ở Kangnam, anh ta chắc chắn sẽ thở hắt ra cho mà coi. Mới ngày nào còn ngon ngọt rằng đừng trói buộc nhau bởi cái cách kết hợp vô nghĩa và đầy hình thức ấy, hãy sống và yêu nhau mãi mãi một cách tự do. Mới chia tay với tôi chưa đầy sáu tháng, anh ta đã gửi thiệp cưới tới. Cùng với tấm thiệp cưới là mảnh giấy nhỏ với dòng chữ “Eun Shu thân mến! Chúng ta đã thật sự như người nhà đúng không nào? Với em thì anh tin rằng em sẽ thực lòng chúc mừng cho anh. Chúc em mạnh khỏe”. Kiểu viết gà bới vẫn không hề thay đổi. Tôi, sau khi lần lượt xé nhỏ tấm thiệp cưới và mảnh giấy vứt vào thùng rác bèn mở máy điện thoại, vào menu dịch vụ báo ngày kỉ niệm, nhập ngày cưới của anh ta vào với suy nghĩ đến ngày đó, sau khi hướng về phía Nam chắp tay thành tâm vái, tôi sẽ ném một bông hoa cúc xuống sàn và dẫm nát nó bằng gót giày cao gót. Điện thoại báo cho tôi biết ngày này, giờ chỉ cần bùng lên cơn phẫn nộ đã kìm nén bấy lâu nay là được! Nhưng thật lạ! Máu không trào ngược lên, ngực không hồi hộp và tim cũng chẳng đập thình thình. Cũng không hề cảm giác bị phản bội, ghen tuông hay thương hại mình nữa. Chỉ thấy bụng đói dã man vào giữa trưa như bao nhiêu ngày khác. Tôi gọi một tô mì Jajangmyeon lớn và vét sạch sành sanh. Ăn xong chỉ ợ lên một tiếng vì no chứ không hề cảm thấy một tí tình cảm mãnh liệt nào. Thay cho ly cocktail của resort bên bờ Nam Thái Bình Dương là ly cà phê Mocha giá 3.800 won trong quán Starbucks. Trong lúc cầm ly cà phê và quay trở lại văn phòng, đầu tôi mông lung với suy nghĩ lạ lùng. Tôi đã yêu anh ta. Anh ta cũng đã yêu tôi. Chắc chắn là như vậy. Tôi đã nghĩ như vậy. Nhưng tại sao tôi lại không hề có cảm giác gì nhỉ? Hay tại máu tôi đã trở nên nguội ngắt rồi? Và sau này sẽ dần dần trở nên lạnh giá? Đột nhiên tôi cảm thấy sợ. Cứ như thế này, biết đâu lại già đi và đông cứng như cá đông lạnh để trong tủ đông. Có nghĩa là trở thành một con người vô cảm mãi mãi. Ngụm cà phê Mocha, mặc dù đã đổ đầy siro sao vẫn đắng ngắt trong miệng. Điều này không phải là vì kí ức còn lại với người yêu cũ. Nghĩ tới tương lai u ám, mờ đục giống như mắt cá đông lạnh khiến sống mũi tôi cay xè. Tôi nhìn đồng hồ. Chỉ còn hai tiếng nữa, tôi sẽ phải thực hiện một bài thuyết trình vô cùng quan trọng. Nếu để cho mascara nhòe đi sẽ thật nguy hiểm. Thay vì đóng cửa toilet lại để nức nở, tôi xì mũi một cái thật mạnh. Vào ngày cưới của người yêu cũ, tôi đã không nhỏ một giọt nước mắt. Chỉ thấy rằng mình đã trở thành người lớn. Sau khi lau sạch mũi, vừa bước vào văn phòng đã nghe văng vẳng tiếng ông Hwang trưởng phòng: — Các cô cũng chuẩn bị nhanh lên, trang điểm lại đi. — Sao ạ? Hai cô bé sinh viên mới vào thực tập cách đây mấy ngày, mắt tròn mắt dẹt. — Các cô cũng cùng tới công ty khách hàng luôn. Khi thuyết trình mà bối cảnh nhạt nhẽo quá cũng không được. Thêm các cô cho có không khí chứ, chỉ có mấy cái mặt nặng trình trịch của tôi và cô Eun Shu kia thì hỏng việc. Có thêm mấy khuôn mặt trắng trẻo như của các cô đây cho người ta ngắm cũng sẽ đỡ buồn hơn. Mời các bạn đón đọc Seoul Ngọt Ngào của tác giả Jung Yi Hyun.
Ngày 210 - Natsume Soseki
"Ngày 210" được xuất bản lần đầu tiên vào năm 1096 tại Nhật Bản. Một cuốn sách nhỏ, dày chưa đến 100 trang, nhưng lại chứa đựng trong đó sức nặng ghê gớm. Tiểu thuyết thể nghiệm một lối kể chuyện qua hình thức đối đáp kéo dài giữa hai chàng thanh niên khác nhau về tính cách là Kei và Roku khi họ cố sức leo lên đỉnh Aso đang rền rĩ như muốn bùng nổ phun trào dung nham. Và họ phải đối mặt với ngày 210, theo âm lịch là ngày bão tố. Những trường đoạn đối đáp của họ không chỉ thể hiện không khí căng thẳng khốc liệt của thiên nhiên vào ngày núi lửa và bão tố hoành hành mà còn cho thấy những xung đột xã hội gay gắt âm u. Hành trình leo núi đầy ám ảnh của họ liệu có thành không, tác giả để mở cho trí tưởng tượng của người đọc. Tiểu thuyết còn là một phối hợp thú vị giữa thể nhật ký văn chương rất Nhật có truyền thống lâu đời và thể tự truyện pha hư cấu của phương Tây. Tác phẩm dựa trên một hành trình thật sự của Soseki đến Kyushu năm 1899 cùng với người bạn thân là Yamakawa Shinjiro. Hai người gặp bão tố ngày 210 khi thực hiện cuộc leo lên đỉnh Aso. Núi lửa phun trào, văn hóa cũ suy tàn, bão tố ập về… Và những người trẻ tuổi vẫn đi lên với những bước chân đầy trầm tư, khát vọng. Soseki vốn được xem là “một con tắc kè hoa” trong văn hóa, tức là luôn luôn biến đổi chứ không bao giờ chịu đóng khung mình trong những hình thức lặp lại. Người mới đọc Soseki hẳn sẽ có chút ngỡ ngàng nếu biết rằng một Gối đầu lên cỏ mong manh đẹp đẽ như hư ảo, và một Tôi là con mèo sắc sảo, hài hước, giễu nhại lại đều do một Soseki tạo nên. Ngày 210 có lẽ là cuốn sách thể hiện sự đổi mới quyết liệt nhất trong suốt thời gian sáng tác của Soseki. Với lối viết thể nghiệm mới, khi sáng tác cả một tiểu thuyết chỉ bằng những trường đoạn đối thoại dài liên tục, Soseki không những tạo được sự mới mẻ, mà còn đề cập được rất nhiều vấn đề sâu sắc về con người, thời cuộc của xã hội Nhật Bản lúc bấy giờ. Kết thúc cuốn sách, người đọc không hề biết rằng Kei và Roku rốt cuộc có tiếp tục đi đến đỉnh của ngọn núi lửa Aso ấy không. Chỉ có một cõi bụi mù thẫm sương mở ra trước mắt. Ấy cũng là một cái kết rộng mở như dư âm đọng lại trong những bài thơ haiku rất ngắn trong văn học Nhật. Mời các bạn đón đọc Ngày 210 của tác giả Natsume Soseki.
Yêu Người Tử Tù - Gong Ji Young
Mười lăm năm trước, Yoo Jeong từ một cô bé hiền lành, chăm chỉ, ngoan ngoãn đã chịu một cú sốc lớn khiến cuộc đời cô hoàn toàn thay đổi. Sau lần tự tử thứ ba bất thành, cô trót hứa với cô Mônica, là cô ruột và cũng là một nữ tu, phải tới trại giam Seoul để gặp những người tử tù. Tại đây, cô đã gặp Yoon Soo - một kẻ giết người bị kết án tử hình. Mặc dù rất ghê tởm tội ác của anh ta, nhưng có một điều gì đó trong sâu thẳm tâm hồn người đàn ông này khiến Yoo Jeong chú ý. Cô trở lại thăm anh vào tuần tiếp theo, rồi những tuần tiếp theo nữa... Dần dà, một thứ tình cảm khác lạ đã nhen nhóm lên bên trong họ. Nó như một phép màu quyền năng giúp họ vượt qua những thương tổn, làm thay đổi con người và niềm tin của họ. Cho đến khi cả hai có thể gọi tên mối quan hệ ấy thì chợt nhận ra thời gian hạnh phúc còn lại quá ngắn ngủi... *** "Tôi đã trải qua một quãng thời gian vô cùng hạnh phúc khi tôi viết cuốn tiểu thuyết này. Nếu tôi không viết cuốn tiểu thuyết này, chắc tôi sẽ chỉ nói được câu “Tôi không biết” cũng như chẳng bao giờ tôi biết được những mặt khác của xã hội mà chúng ta đang sống. Tôi đã được gặp họ - những người biết tự kiểm điểm lại bản thân mình, những người như được tái sinh một lần nữa, những người vừa phải sống vừa phải chịu đựng những nỗi đau đớn tột cùng, những người đã sẵn sàng dang tay chấp nhận và tha thứ tội lỗi cho chính kẻ thù của mình dù không dễ dàng gì, hay những người lúc nào cũng luôn làm những việc thiện, việc tốt để giúp đỡ những người kém may mắn, cùng với họ tôi đã trải qua “Một khoảng thời gian hạnh phúc”. Tôi cũng mong rằng trong thời gian gặp tôi, họ cũng đã trải qua một khoảng thời gian hạnh phúc." Trong mùa đông lạnh giá mà ai cũng tưởng rằng vạn vật trên thế gian này đều đã chết,những nhành cây ngoài cửa sổ đang khẽ vươn ra những chồi non xanh,trên nền đất lạnh lẽo và tăm tối.Một mùa xuân mới,đang lặng lẽ về. (GONG JI-YOUNG) *** Harlem là một ví dụ điển hình cho sự tố cáo của Chúa đối với một bộ phận người giàu có đang sống và kiếm tiền ở những khu trung tâm thương mại lớn cũng như ở thành phố New York. Tất cả những tệ nạn như nhà thổ, gái mại dâm, hay những kẻ nghiện ma túy v.v... chính là sự phán xét của Chúa về một bộ phận người trong xã hội của chúng ta, là tấm gương phản chiếu những hành động xấu xa tội lỗi nhiều không đếm xuể, là sự giả dối đã được làm cho bóng bẩy để hợp với giá trị và phong cách của Park Avenue. - Thomas Merton - *** Tôi muốn bắt đầu kể câu chuyện ấy ngay bây giờ. Đó là câu chuyện về một kẻ giết người. Hoặc cũng có thể gọi là câu chuyện kể về một gia đình không có gì khác ngoài sự đau khổ, một gia đình mà trong cuộc sống thường nhật chỉ toàn nghe thấy những tiếng chửi rủa, tiếng roi gậy hay tiếng kêu thét. Đó cũng là câu chuyện về một con người luôn cho rằng mình là kẻ bất hạnh nhất trên thế gian này, câu chuyện đó - câu chuyện của chính tôi. Ngày đó, có hai người phụ nữ và một cô gái trẻ đã bị chết. Tôi từng tin rằng người phụ nữ đó - bà ta đáng chết lắm vì có cho bà ta sống thì cũng chẳng được giá trị gì. Loại người đó mà có nhiều tiền trong tay thì cũng chẳng khác gì một loài sâu bọ được bọc trong một tấm lụa mịn mềm. Trong cái thế giới vô tình và bất bình đẳng này, nếu cho tôi được dùng số tiền ấy vào những việc tốt đáng làm khác thì tôi nghĩ chắc sẽ hợp lý hơn rất nhiều. Nhưng... tôi cũng muốn kể ra đây một cô gái khác. Đó là một cô gái mà bản thân chẳng có lấy một thứ gì đáng giá trên thế gian này. Cô gái ấy đã sống cả cuộc đời vì người khác, nhưng cô ấy lại đang chết dần chết mòn. Giá như lúc đó tôi có trong tay ba triệu won thì tôi đã có thể cứu sống được cô ấy. Nhưng lúc đó tôi lấy đâu ra được ba triệu won cơ chứ, mà cô ấy thì cứ từng ngày từng giờ cận kề với cái chết. Nếu trên đời này có Chúa, thực ra tôi cũng không biết là trên đời này có Chúa thật hay không vì từ trước đến giờ tôi đã sống mà không hề biết đến sự tồn tại của Chúa, nhưng nếu trên đời này có Chúa thật thì tôi nghĩ chắc Ngài sẽ hiểu cho hành động của tôi. Cũng như sẽ bảo rằng hành động của tôi là chính đáng. ... Mời các bạn đón đọc Yêu Người Tử Tù của tác giả Gong Ji Young.
Xuân Yến - An Ni Bảo Bối
Cuốn sách dường như nằm trong khoảng chín muồi trên con đường viết lách của An Ni Bảo Bối. Càng đọc, người ta càng thấy một nỗi day dứt không yên trong lòng tác giả. Đọc sách cũng như soi lại mình, mỗi người đều phải gánh lấy gánh nặng riêng. Một phụ nữ tha hương đang hoài niệm trong thế giới thực. Một cô gái trẻ hình thành trong tưởng tượng hư ảo. Hai người xa lạ, sinh sống ở những không gian thời gian tách biệt, không hề hay biết đến sự tồn tại của nhau, đã luân phiên bước qua cuốn sách này, để đến cuối cùng, tương phùng tương ngộ nhờ ngòi bút của một người đàn bà viết. Sau lưng họ là tiếng mưa chạm xuống biển khơi. Là cây cầu cổ xưa đã tiêu tan cùng phong hoa thời đại cũ. Là cả những người đàn ông không nên yêu nhưng đã án ngữ ở một chỗ vĩnh hằng trong tâm hồn họ. Họ đẩy lại hết, băng mình vào những chuyến đi xa. Mỗi điểm đến mới là một cánh cửa dẫn họ lại gần với nội tâm, với sự nhận biết bản thân, với nguồn cội khai sinh… Đi và soi lại mình trong thế giới, cũng soi cả thế giới bằng tâm hồn mình. Những chuyến di chuyển vật chất của họ, bởi vậy cũng chính là cuộc du hành của tâm tưởng. Những năm gần đây An Ni Bảo Bối sáng tác đã thưa đi, nhưng tinh thần về viết và đi của cô vẫn quán xuyến như nhất trong từng tác phẩm. Vẫn những mối tình và trắc trở của cuộc sống thành đô. Những đàn ông đàn bà cô đơn và khao khát. Những dục vọng phải đánh đổi và trả giá. Những linh hồn vừa tỉnh táo vừa đa cảm. Cùng những bất an không nơi xoa dịu. Đi để tìm kiếm. Viết để chiêm nghiệm. Trang sách để sẻ chia, không kêu gọi, nổi loạn, nhưng vẫn thẳm sâu, nhẹ nhàng, đằm thắm… Xuân yến. Có lẽ, sau những hành trình tìm kiếm và lãng quên, một bữa tiệc mùa xuân là cần thiết, hầu thanh tẩy những bụi bặm tổn thương, đặt tình yêu vào tay con người trong hình dáng tinh khôi và nguyên sơ nhất. *** Ngòi bút của An Ni bên ngoài thì mềm mại như nước chảy nhưng không hề khoan nhượng, không bỏ qua bất cứ ngóc ngách sâu kín nào của tâm tư, từng chút từng chút bóc trần  chân tướng, lạnh lùng phơi bày sự tồn tại chân thực của con người, đời sống và các mối quan hệ. An Ni chưa bao giờ tỏ ra khoan nhượng hay chùn tay dù những phân tích, bóc tách, lột trần của cô ẩn sâu dưới những lời văn mượt mà thẳm sâu, không hề phô trương, lặng lẽ chảy trôi mà có sức thẩm thấu, gột rửa bền bỉ, đồng thời cũng trong trẻo, sắc lạnh và đau đớn vì nhìn thấu, giống như ý nghĩa chữ “Lẫm” mà nhân vật Tín Đức xăm trên gáy. An Ni cũng không ngại ngần phơi bày những khía cạnh khuất lấp đằng sau sự ra đời của một tác phẩm, quá trình sáng tác đầy đau đớn song cũng đầy khoái cảm của nhà văn. Tác giả quyết liệt phủ nhận những danh xưng hào nhoáng mà người đời gán cho nghề viết và cách nhìn nhận mang tính bề nổi về nó. Với cô, viết là một hành vi đầy tính cá nhân, đồng thời cũng là một hành vi mang tính nhận thức của bản thân người viết “về mối quan hệ giữa con người với bản thân và với ngoại giới trên cơ sở thể nghiệm tình cảm và hành động.” Với ý nghĩa này, bản thân độc giả và chính nhân vật chẳng phải cũng là tác giả của chính cuộc đời mình hay sao?! An Ni Bảo Bối sáng tác đã mười năm. Xuân yến dường như nằm trong khoảng chín muồi trên con đường viết lách của cô, vì thế càng đọc càng thấy một nỗi day dứt không yên trỗi dậy trong lòng, càng đọc càng thấy như một mạch nước ngầm âm ỉ rỉ mãi thấm mãi… *** Nhận định "Cuối cùng thì vẫn ở lại. Chẳng đi đâu cả. Không thể dễ dàng vứt bỏ mọi thứ. Bởi không đảm đương nổi những hệ lụy, không đủ dũng cảm và sự trơ lỳ cảm xúc để thực hiện. Tiểu thuyết cũng chỉ là tiểu thuyết. Tiểu thuyết không thể là đời thường. Và đọc An Ni Bảo Bối, có chăng để thỏa những chuyến đi mộng tưởng, những cuộc tình hư ảo đau thương? Nếu ai từng nuôi trong lòng một thú đau thương, một khoái cảm thường trực với sự cô độc và lìa bỏ, sẽ dễ dàng đồng cảm với những trang viết này." (Lê Ngọc Phương) Mời các bạn đón đọc Xuân Yến của tác giả An Ni Bảo Bối.