Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân

Editor: Sapphire Không nghĩ rằng Lục Xuyến vốn đường đường là một nam nhân chính cống lại có ngày được xuyên không, “Ngươi giống cái này, so với giống cái yếu nhất trong bộ lạc chúng ta còn nhỏ gầy hơn! Ế? Ngươi tại sao còn lùn nữa?” Hùng nhân đổi bên móng vuốt vỗ vai của hắn, đập hắn chúi người xuống đất. “Ta lần đầu tiên thấy giống cái cũng sẽ có vật này.” Sư nhân nhìn chằm chằm JJ của hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói. “Không sao, cho dù có cái này cũng sẽ không ảnh hưởng hứng thú của chúng ta đối với ngươi! Ngươi là giống cái giỏi nhất.” Một đám dã thú lưỡi chảy nước miếng vẻ mặt thèm thuồng nói. Lục Sướng không thể nhịn được nữa, nhìn trời điên cuồng hét lên:“Lão tử là giống đực…… Không đúng, lão tử là nam nhân!” Lúc này một Báo nhân giống cái xoa đầu của hắn:“Ta lần đầu tiên gặp giống cái mảnh mai như ngươi đó.” Lục Sướng ngửa đầu nhìn “Giống cái” cao gần hai mét, triệt để câm nín. Đờ heo, còn ai tin hắn thật sự là nam nhân a? Nội dung: Dị giới đại lục xuyên qua thời không ảo tưởng không gian Diễn viên: Lục Sướng ┃ phối hợp diễn: Leo, Rick, Mộ Liên, vv… ┃ khác: Dị giới đại lục, xuyên qua, 1×1 *** Vốn để ăn mừng lần thất tình thứ mười ba mà đi du lịch bộ lên núi, đang ở giữa sườn núi gặp mưa to tầm tã, muốn cũng không còn chỗ trốn, còn bi kịch thất lạc với đoàn lữ hành. Lục Sướng toàn thân ướt đẫm giơ lên ngón giữa với ông trời, rồi bị một đạo sấm sét đánh cho hôn mê. Khi hắn mở mắt ra, bắt đầu không ngừng phàn nàn ông trời quá xá nhỏ mọn, không phải chỉ là làm một cái thủ thế khá hùng hồn thôi sao? Có cần quăng hắn tới một vùng núi khắp nơi đều là đại thụ che trời không vậy? Tuy cảnh vật bốn phía không tệ, nhưng bây giờ Lục Sướng không có tâm tình ngắm cảnh, bởi vì hắn phát hiện mình có thể là gặp phải xuyên qua đâu đâu cũng có mất rồi. Cây cối xung quanh vô cùng cao lớn, cây trăm năm già nhất xưa nhất trước đây hắn gặp ở trong này cũng chỉ là độ cao trung bình, gốc đại thụ nào cũng thẳng tắp duỗi lên bầu trời, chặn hết ánh mặt trời chói mắt. Lục Sướng lấy điện thoại ra quơ quơ, không có gì bất ngờ, hoàn toàn không có tín hiệu, đừng nói nơi này có thể là thế giới khác, coi như là ở địa cầu, phỏng chừng cũng không có sóng của nhà đài nào có thể dạo chơi đến rừng rậm có phong cách nguyên thủy như vậy. Bất kể là rừng rậm thất lạc của thế giới khác hay là địa cầu, đầu tiên cần làm, nhất định là phân biệt rõ phương hướng, xem xét hoàn cảnh, nhìn xem nơi này an toàn không, có thức ăn không, có đường ra không. Hắn theo trong balo lấy ra la bàn cùng mã tấu Thụy Sĩ, khắc “SOS” trên trên cành một gốc cây thoạt nhìn trông thấp nhất, kỳ vọng các nhà khảo cổ học đến có thể thấy thông điệp hắn cầu cứu. Khắc xong dấu hiệu, Lục Sướng mở ra la bàn, lại phát hiện một chuyện làm hắn bi ai — kim la bàn đang không ngừng chuyển động, chính là không chịu dừng lại, chứng tỏ nơi này từ trường hỗn loạn, không thể dựa vào công cụ phân biệt rõ phương hướng. Hiện tượng này một lần nữa chứng minh nơi đây có thể không phải địa cầu, thậm chí không phải cái vũ trụ hắn biết rõ kia, hết thảy thường thức sống của hắn ở trong này có lẽ đều là vô dụng. Hắn không cách nào phân biệt rõ thực vật xung quanh có độc hay không, không biết ở đây mặt trơi có mọc phía đông lặn phía tây không, không biết hoàn cảnh nơi này. Lục Sướng có chút vô lực co quắp ngồi trên cỏ, trong nội tâm hối hận hành vi bất kính với ông trời của mình lúc trước. Tuy luồng sét kia có thể chỉ là bất ngờ, không liên quan đến ông trời, nhưng dù sao cũng là sau khi mình bi phẫn khoa tay múa chân ra ngón giữa mới xảy ra, có lẽ thật sự chọc giận vị thần nào đó tương đối nhỏ mọn, rồi một cước đá hắn đến cái thế giới không biết tên này. Có lẽ cầu nguyện một chút sẽ được trở về, Lục Sướng lạc quan nghĩ, có lẽ vị thần kia chỉ là muốn giáo huấn hắn, thấy hắn thành tâm thành ý xin lỗi, có lẽ sẽ tha thứ hắn, lại phát một luồng sét đến đánh cho hắn trở về. Tuy hắn không có tín ngưỡng, nhưng tạm thời ôm chân phật còn hơn. Lục Sướng hai tay tạo thành chữ thập, trong miệng lẩm bẩm, cầu xin kim cổ nội ngoại từ Lão Tử đến Thích Ca Mâu Ni tới chúa Jesus chúa Cơ-Đốc cả mấy lần. Hắn không tin mình lại xui xẻo như vậy, thất tình gặp mưa lớn bất ngờ, rồi gặp sấm sét, sấm sét đánh cho xuyên qua. Lục Sướng cảm thấy, chỉ cần mình thành tâm, nhất định sẽ cứu vãn được. Một giờ… hai giờ… ba giờ trôi qua — Trong bụng đói meo làm phẫn nộ theo trong lòng hắn dâng theo, chó cùng rứt giậu. Lục Sướng phẫn nộ một lần nữa giơ lên ngón giữa với trời, vì vậy, chuyện càng bi thương đã xảy ra — Trong bụi cỏ rất cao cách hai mét sau lưng phát ra tiếng xột xoạt, như là có thứ gì đó đạp lên. Lục Sướng đang giơ ngón giữa cứng ngắc quay đầu, đối mặt với một đôi mắt màu vàng. Một con sư tử lớn màu vàng cao tới hai mét đang nhìn chằm chằm hắn, đầu lưỡi dài màu máu duỗi ra, liếm mép một vòng rồi thu trở về. Lục Sướng cảm thấy chân mềm nhũn, lưng rét run. Hắn đam mê du lịch đã từng làm nghiên cứu về các loại động vật, theo hắn biết, sư tử lớn nhất được phát hiện trên thế giới, cũng không quá 1.3 mét, nhưng con sư tử trước mắt này, rõ ràng tương đương khi hắn đứng thẳng lên. Bây giờ nên làm gì? Đánh nó? Lục Sướng nhìn hàm răng bén nhọn của sư tử, âm thầm chối bỏ ý nghĩ này, sẽ chỉ làm hắn chết nhanh hơn. Chạy sao? Ánh mắt phóng về phía vóc dáng to lớn của sư tử, tứ chi kiện tráng, Lục Sướng cảm thấy cho dù mình có mọc cánh bay cũng không thoát được con sư tử với tốc độ 100 m/s này nổi năm giây. Như vậy, cũng chỉ còn lại có một con đường — giả chết. Lục Sướng ngốc ngốc nằm trên mặt đất, hai tay mở rộng, ngừng thở. Sư tử nghiêng đầu, chậm rãi đi đến trước người hắn, cúi đầu xuống, hít hà mặt cùng tóc của hắn. Lục Sướng căng thẳng trong nội tâm, chỉ cảm thấy hơi thở nóng hầm hập xẹt qua mặt mình, cổ, trước ngực, bụng — sau đó, dừng ở cái nơi nào đó không nên ngừng kia. Dù cho làm người chết cũng không so được với bị sư tử biến thành thuốc bổ tráng dương nhá! Lục Sướng lập tức ngồi dậy, một quyền nện ở trên thân sư tử đang cúi đầu không ngừng ngửi. “Grào –” Sư tử ngẩng đầu rống lớn một tiếng, chân trước nâng lên, nhào tới hắn Lục Sướng cầm thật chặt mã tấu Thụy Sĩ trong tay, chỉ đợi sư tử cắn cổ hắn thì đâm nó cùng liều mạng. Nhưng sư tử không cắn cổ họng hắn, mà là dùng hai cái chân trước, ghim hai tay Lục Sướng trên mặt đất, đôi mắt to màu vàng nhìn vào hai mắt đầy sợ hãi của Lục Sướng. Nó cúi đầu xuống, lè lưỡi nhẹ nhàng liếm trên mặt Lục Sướng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm trầm thấp. Lục Sướng trừng mắt nhìn con sư tử, phát hiện khóe miệng nó cong lên, như là nhoẻn ra một nụ cười, trong mắt chảy ra nét thỏa mãn. Hắn nhất định là điên rồi, sư tử biết cười, lại còn có biểu cảm nhân tính hóa như vậy? Lục Sướng cảm giác mình đang nằm mơ, dứt khoát nhắm mắt lại, chờ tỉnh dậy có lẽ sẽ phát hiện, mình căn bản cũng không xuyên, không ở trong núi, càng không bị bạn gái đá. Nhưng sư tử không cho hắn cơ hội hôn mê, nó há cái miệng rộng, cắn xé áo thun của hắn, da thịt Lục Sướng trắng noãn liền bạo lộ trong không khí. Sư tử bị màu da hiếm thấy này khiến cho ngây ngốc một chút, sau đó cúi đầu xuống, lại ngửi ngửi ngực hắn. Hơi thở cực nóng phun trên lồng ngực xích lõa của Lục Sướng, kích khởi làm hắn run rẩy một trận, hai điểm trước ngực không tự chủ được đứng thẳng dậy, trên da thịt trắng noãn hết sức mê người. Sư tử cười, duỗi đầu lưỡi ra, khẽ liếm trên hai điểm đỏ thẫm. Trên đầu lưỡi của nó có một điểm gồ, làm Lục Sướng cảm thấy tê tê, còn có chút đau đớn, hắn không khỏi “A” kêu đau một tiếng. Âm thanh không cao này kích thích sư tử, đồng tử nó hơi co lại, càng thêm chuyên chú liếm Lục Sướng, khiến hai điểm vốn đã đứng lên trở nên càng cứng rắn, tới mức có thể dùng đầu lưỡi liếm qua lại cảm nhận. Lục Sướng trợn mắt há hốc mồm, đây là sao? Hắn chẳng lẽ đang tại bị một con sư tử khổng lồ đùa giỡn? Hơn nữa con sư tử này thủ đoạn ve vãn cực kỳ cao minh, làm phía dưới hắn không khỏi có chút đứng lên. “Mẹ kiếp! Mày cái đồ hỗn đản này! Cái con sư tử háo sắc chết tiệt này, nhanh cút xuống cho tao!” Hắn vừa mắng, vừa liều mạng giãy dụa. Cơ mà hình thể cùng lực đạo lại không cùng một trục Ox, sư tử hoàn toàn không thèm để ý hắn giãy dụa, tiếp tục chuyên chú tiến hành sự nghiệp của mình. Lục Sướng rống lên một lát, cảm thấy toàn thân vô lực, nằm trên mặt đất há miệng thở dốc. Sư tử động chân trước, kéo hai tay hắn duỗi trên mặt đất xuống phía dưới, đồng thời cái đầu bự cũng trượt xuống, cuối cùng dừng ở bên hông Lục Sướng, mở ra miệng rộng cắn nát toàn bộ cái quần hắn, khiến cho hắn vô lực bày ra ở đáy mắt sư tử. Sư tử có chút nghiêng đầu, như là có chút bất ngờ, chần chừ cúi cái đầu lớn xuống. Xúc cảm tê dại làm cho Lục Sướng thật sự chịu đựng không nổi, liều mạng ngẩng đầu lên lớn tiếng chửi bậy, nhưng giọng của hắn giống như làm cho sư tử càng thêm hưng phấn, động tác lưỡi cũng nhanh hơn, chỉ chốc lát sau, liền khiến hắn hoàn toàn hưng phấn. Nếu như có thể huy động mã tấu trong tay, Lục Sướng tuyệt đối sẽ một phát cắt rơi đầu lưỡi của sư tử, sau đó trực tiếp cắt cổ tự sát, quả thực chính là xấu hổ muốn chết! Sư tử ngẩng đầu rống lên một tiếng, chân trước nâng lên, buông lỏng kiềm chế với Lục Sướng. Lục Sướng vừa được tự do, lập tức cầm lấy đao đâm về phía sư tử. Sự thật đã chứng minh, con thỏ cho dù có cầm khẩu AK47 cũng không cách nào làm tổn thương đến một sợi lông của diều hâu, theo tính chất bắc cầu, công kích của Lục Sướng không có nổi chút tác dụng nào với sư tử. Nó chỉ đảo đuôi qua, cột hai tay Lục Sướng vào cùng một chỗ, mã tấu không tiếng động rơi trên mặt đất. Sư tử đảo thân về phía sau, ngồi xổm trước ngực Lục Sướng, cái đuôi chăm chú trói lại hai tay của hắn, đầu đuôi còn đang nhẹ nhàng quét động trước ngực của hắn, như đang khiêu khích. (tư thế “^(“-không-nhấn-shift) Lục Sướng liều mạng giãy dụa, hai chân đá lung tung, bị sư tử đè lại, lần thứ hai bày ra không sót gì, sư tử gầm lên, lần nữa cúi đầu xuống. Trong tê dại mang một tia đau nhức làm cho Lục Sướng không cách nào thích ứng, chỉ có thể trầm thấp nức nở nghẹn ngào, tùy ý sư tử không ngừng phát động thế công với hắn. Dần dần, hắn cảm thấy có một chút không đúng, trước ngực giống như có thứ gì đó đang nóng lên biến cứng, đè trước ngực hắn. Sẽ không phải là…… Ngay lúc hắn liều mạng chối bỏ ý nghĩ này của mình thì, sư tử đứng dậy, cái đuôi khẽ nhúc nhích, nâng hai tay Lục Sướng lên, lướt qua đỉnh đầu, hai chân sau tách ra, vượt qua đứng ở chỗ trên đầu Lục Sướng, làm hắn tinh tường trông thấy thứ đang dần dần biến cứng kia. Lục Sướng nuốt nước miếng một cái, cái này…… không phải nó muốn — Rất không cho phép hắn nghĩ nhiều, sư tử thế công nhanh hơn, từng đợt khoái cảm truyền đến, làm hắn dần dần đạt tới đỉnh, cuối cùng rốt cục duy trì không được, một đạo nhiệt lưu từ trong cơ thể bắn ra. Lục Sướng chết lặng nằm trên mặt đất, chằm chằm nhìn vào sư tử hùng vĩ, nghĩ, để hắn chết nhanh chút đi mà. Chất lỏng mang theo một tia khí vị kích thích chảy ra, còn có một chút không cẩn thận tung tóe đến trong miệng sư tử, cái đầu to của sư tử không ngừng lay động, toàn thân kịch liệt run run, như là đang chịu đựng cái gì. Ngay sau đó, chuyện làm cho Lục Sướng càng giật mình đã xảy ra — thân thể sư tử dần dần thu nhỏ lại, cái đuôi biến mất, lông dài không ngừng co rút lại, cuối cùng hóa thành một nam tử cao lớn tóc vàng, vô lực ghé vào trên người Lục Sướng. Lục Sướng được tự do, lập tức bò lên, hung hăng cắn ngón giữa của mình một cái — cho dù không phải đang nằm mơ, cũng phải trừng phạt cái thứ thích gây họa này mới được! Mời các bạn đón đọc Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân của tác giả Thanh Sắc Vũ Dực.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chúc Mừng Sinh Nhật - Điệp Chi Linh
Tầm Mộng giải tán làm các fan hâm mộ vô cùng đau lòng. Nhiều năm trôi qua, tại tuần diễn cả nước của Lưu Tầm, Dương Trần ngồi xem hắn biểu diễn. Tề Việt bị đuổi học, trong lúc quay phim Dư Phi lại ngoài ý muốn bị thương Rốt cuộc năm đó giải tán là vì nguyên nhân gì? Mà bốn người tình như thủ túc, tình yêu thâm sâu ngày xưa lại trở thành như vậy… *** Mùa hè năm 2008, buổi nhạc hội của hắn rốt cuộc cũng diễn ra tại thành phố của tôi.   Thành phố không lớn, chỉ có một quảng trường, lại dán đầy áp-phích buổi biểu diễn.   Tôi đứng dưới tấm áp-phích, nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ được phóng to của hắn, không biết có phải vì ánh mặt trời chói mắt quá hay chăng, đột nhiên thấy mắt mình nhoi nhói.   Về nhà rồi, tôi lại lấy cuốn danh bạ điện thoại trong ngăn bàn, bấm số gọi cho Dư Phi.   “Anh Dương Trần, anh tìm em có chuyện gì vậy?” Vừa nghe giọng nói của tôi, cậu ta liền nói một câu như vậy.   Lời nói khách khí làm tôi thấy khó chịu, cũng không tiện mở miệng, vì thế ôn tồn nói, “Không có gì, nhớ cậu, nên hỏi thăm cậu vậy mà.” Cậu ấy nói, “Vậy à.” Sau đó, yên lặng thật lâu.   Tôi đột nhiên cảm thấy mình thực dối trá.   Trước kia lúc còn bên cạnh cậu ấy, mặt đối mặt, gọi điện, nhắn tin, chuyện nhàm chán gì cũng làm, còn bây giờ chỉ khi có việc mới liên lạc.   Người vừa đi khỏi trà nguội lạnh, vốn chẳng sai.   Tôi ho một tiếng, sau đó bèn mượn cớ.   “Bạn của tôi muốn đi xem buổi biểu diễn của Lưu Tầm, có thể giúp tôi xoay một vé được không?”   Cậu ta yên lặng một chút. ... Mời các bạn đón đọc Chúc Mừng Sinh Nhật của tác giả Điệp Chi Linh.
Cái Giá Để Hồi Sinh - Dạ Đích
Thanh xuân của người khác là những ngày nắng hạ rực rỡ, hay những làn gió thu mát nhẹ thổi lá vàng rơi ngập sân trường. Còn thanh xuân của cậu lại là một chiều đông ảm đạm, bước về nhà với ô cửa không sáng đèn, vì chính cha mẹ ruột đã bỏ đi không chút tiếc thương đứa con trai mới vừa mười sáu. Sống không ai hay, chết không ai biết, không siêu thoát, chẳng cam tâm. Nếu tuổi trẻ có thể hai lần thắm lại, nếu ngọn nến sinh mệnh lại được thắp lên, mọi đại giá trên đời Tô Nham đều nguyện trả. Có ân phải đền, có oán phải báo. Vậy còn, tình yêu khắc cốt ghi tâm của cả một kiếp người, khi gặp lại liệu duyên còn nối? *** Thành phố D khu nam, vào lúc giữa trưa, mưa to tầm tả, sấm sét vang trời. Nhà xưởng bỏ hoang, trong dây cảnh giới, một đám cảnh sát đang dầm mưa làm việc. “Người chết nam, tuổi trên dưới hai mươi, xem quần áo hẳn là sinh viên. Phán đoán ban đầu, thời gian tử vong khoảng mười lăm ngày trước, nguyên nhân tử vong là do ngực bị đâm ba nhát dao.” Pháp y nghiêm túc nói ra phán đoán ban đầu, nhân viên cảnh sát mặt trấn vây quanh thi thể chụp ảnh, tìm kiếm dấu vết để lại. Thi thể vặn vẹo nằm ngửa, mắt mở to như chuông đồng không nhắm lại, ruồi muỗi vo ve bâu quanh y, tham lam hưởng thụ thi thể nọ, thật lâu không chịu bay đi. “……Tin tức hôm nay, thi thể nam phát hiện mười ngày trước tại nhà xưởng bỏ hoang đã được xác định danh tính, người bị hại là nam, Tô Nham, hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp đại học D …… Thi thể tạm thời không có người nhận……” Tô Nham chết trong mùa hè tốt nghiệp đại học oi bức nọ. Ruồi bọ bâu đầy thi thể, ai cũng không nhớ rõ y. Người chết như đèn tắt, yêu cũng được hận cũng được, không cách nào bận lòng. Nếu như nhân sinh có thể lặp lại. ... Mời các bạn đón đọc Cái Giá Để Hồi Sinh của các tác giả Dạ Đích.
Bất Khả Kháng Lực - Lam Lâm
Lớn lên trong cô nhi viện, suốt thời thơ ấu ấy Thư Niệm vẫn hằng mong mình được như cô công chúa được chàng hoàng tử đến giải thoát cho mình. Hoàng tử không đến, nhưng "cậu chủ" thì có. Cậu chủ tính tình quái thai khó chiều và cực kì gàn dở. Cậu chủ Tạ Viêm đó kiên định, rất kiên định nghĩ rằng đời này mình không thích đàn ông. Hết lần này đến lần khác, hắn hữu ý rồi vô tình đẩy luôn Thư Niệm, phương thuốc bình ổn cho tâm hồn dần rời xa mình. Cuộc cút bắt kẻ chạy người đuổi, chung quy vì 1 chữ tình. Yêu và muốn được yêu, chấp nhận và được chấp nhận, liệu đến khi nào họ mới thực sự thẳng thắn mở lòng với nhau? Tình yêu của hai người đến khi nào hòa chung một lối? *** Thư Niệm nhớ mãi cảnh tượng lần đầu tiên cậu gặp Tạ Viêm. Đó là một ngày nắng đẹp. Cậu đang ngồi xổm trong một góc vườn, giở một cuốn truyện tranh vốn đã hơi cũ ra đọc. Thư Niệm kì thực đã xem qua rất nhiều lần, hình ảnh và nội dung trong từng trang giấy chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể hiển hiện rõ nét trong đầu, hiệu ứng lập thể (3D ý) rất chân thật. Nhưng cậu vẫn háo hức xem lại, có lẽ bởi vì đây là cuốn truyện duy nhất cậu có. Cũng như những cô bé trong trại mồ côi, cậu thích nhất chàng hoàng tử trong truyện. Chàng ta cưỡi trên lưng một chú ngựa trắng cao cao, khuôn mặt anh tuấn mà trang phục thì đẹp mắt, lại mang theo thanh kiếm oai phong lẫm liệt, chỉ thoáng chốc thôi đã đánh bại con rồng lớn, giải cứu nàng công chúa khỏi tòa lâu đài. Trang đó Thư Niệm đã xem đi xem lại mãi, hâm mộ vô cùng. Cậu cũng muốn được như nàng công chúa, tựa như được viết trong hồi kết truyện, “Từ đấy về sau sống một cuộc đời hạnh phúc.” Thư Niệm năm đó đã mười hai tuổi, nhưng có nhìn thế nào đi nữa cũng giống một đứa bé chưa lên mười. Gầy yếu đến mức ngay cả đứng cũng muốn không vững. Nơi cậu lớn lên, được gọi là “Viện phúc lợi Hạnh Phúc”. Dù tất cả mọi cô nhi viện trên đời này đều chẳng thành thật tự nhận là “cô nhi viện”, nhưng lẽ ra người ta cũng không nên gán cho nó cái tên hoàn toàn chẳng hợp tình hợp cảnh tí xíu nào… Nào là “Hạnh Phúc”, “Hồng Tâm” (tim hồng ý, ọe), “Thiên Sứ”, “Nhân Ái”… Đâu cũng như đâu! Tiếc thay, mãi tận bây giờ Thư Niệm vẫn chưa hiểu ý nghĩa từ “hạnh phúc” này là như thế nào. Tất nhiên, nói ra thì niềm vui không hẳn là không có. Chẳng hạn khi có phóng viên tới phỏng vấn được diện tạm bộ cánh mới, đêm Noel sẽ được hơn mọi ngày một miếng thịt lợn hun khói, lại còn… hình như là không còn gì nữa. ... Mời các bạn đón đọc Bất Khả Kháng Lực của tác giả Lam Lâm.
Độc Giả Và Nhân Vật Chính Đích Thị Là Chân Tình - Đồi
Đỗ Trạch là một tên độc giả anti fan (rởm), chính vì cái lý luận trai không hư gái không thương, độc giả không ném đá tác giả không nhìn thấy. Tên độc giả ngốc nghếch cuồng tín vào chân lý “càng yêu càng chửi”, cứ thế theo dõi tiểu thuyết dài kỳ trong nỗi niềm đau đớn cứ tuần hoàn hết ném đá rồi lại bấm phiếu đề cử, bấm phiếu đề cử rồi lại ném đá… Mà hôm nay, một bình luận ném đá Đỗ Trạch gửi cho tác phẩm mới “Hỗn Huyết” của tác giả, không ngờ lại để tác giả đọc được! Kể từ đó, nhân vật chính tươi sáng ngời ngời - Tu - từ một thiếu niên thiên tài của học viện phép thuật tức khắc thức tỉnh dòng máu Undead, biến thành một bộ xương trắng một cách thần kỳ! Tên độc giả anti fan ngốc nghếch liền tức ói máu… Tác Giả! Anh Thắng Rồi! Bất ngờ hơn còn ở phía sau. Chủ hàng nơi Đỗ Trạch mua sách đã gửi nhầm cuốn đồng nhân cao H của “Hỗn Huyết” cho cậu, và thế là Đỗ Trạch - mắt đeo kính cận dày cộp, tai đeo máy trợ thính - cứ thế xuyên-không vào trong “Hỗn Huyết” một cách phản khoa học! Một cuốn tiểu thuyết của độc giả, nhưng lại là cả cuộc đời của nhân vật chính. Một fan trung thành mang theo tuyệt kĩ xuyên không tới, rốt cuộc người này là cứu tinh của nhân vật chính, hay là kẻ hủy diệt? *** Độc giả: Tôi là một ngụy anti-fan Đỗ Trạch là một ngụy anti-fan. .Ngụy anti-fan có thể giải thích như thế này: có một đám người đối xử với thần tượng của mình tàn bạo y chang như với kẻ thù, đủ kiểu soi mói đủ kiểu chửi bới, thể hiện triệt để tinh thần “Tương ái tương sát”(Yêu nhau giết nhau).. Đỗ Trạch lựa chọn trở thành một ngụy anti-fan cũng vì ba nguyên nhân. Thứ nhất đương nhiên là nguyên nhân xuất hiện của ngụy anti-fan: soi mói, chửi bới, thu hút sự chú ý cho người mình yêu thích từ một góc độ khác. Họ không thể khiến người ấy được vinh quang tột đỉnh thì phải phá rồi dựng, bôi đen người ấy để thu hút ánh mắt của quần chúng, khơi gợi sự chú ý và đồng cảm của người khác đối với người ấy. Sau khi đã thành công khiến người yêu thích nổi tiếng, họ cũng công thành lui thân.. Thứ hai, chuyện Đỗ Trạch thích làm nhất là post bài soi mói thần tượng của cậu, sau đó ngồi chờ những fan khác của người ta nhảy ra công khai ném đá lại mình. Nhìn những fan khác không ngừng post bài ở dưới để phản bác, Đỗ Trạch vô cùng thỏa mãn: tốt lắm, ý tôi là thế đó. Các anh em à, cứ tiếp tục phát huy tinh thần đó đi ~. Nguyên nhân cuối cùng là do một chút tâm tư nhộn nhạo của Đỗ Trạch. Tình cảm của fan dành cho thần tượng đương nhiên là vừa yêu vừa kính. Nhưng họ cũng ôm ấp một thứ tình cảm khác: muốn chủ động tiếp cận người ta, nhưng thứ nhất là sợ quấy rầy đối phương, thứ nhì là sợ người ta chả thèm để mắt tới. Vì thế họ chỉ có thể cố gắng lưu lại dấu ấn của mình để khiến người ta chú ý, giống như cô gái tim thì đen thui mà lại tỏ vẻ rụt rè ngượng ngùng ngồi chờ người yêu đến giở khăn voan lên. Đại nhân, đại nhân, mau tới đây nhận em đi ~ Em rất dễ nuôi đó! ... Mời các bạn đón đọc Độc Giả Và Nhân Vật Chính Đích Thị Là Chân Tình của tác giả Đồi.