Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cậu Thiếu Niên Tai Mèo Của Cô

 Truyện ngắn chữa lành ngọt ngào, Đầu bếp làm bánh ngọt ôn hoà × Chàng trai tai mèo xinh đẹp 】  Quý Hạ ở bên ngoài nhặt được một con mèo nhỏ thông minh xinh đẹp, sau đó cô phát hiện đồ đạc trong nhà mình dần bớt đi.  Mỗi lần nghi ngờ, con mèo nhỏ xinh đẹp kia chỉ biết nhìn cô với đôi mắt mèo vô tội của mình.  Cho đến một ngày, cô kết thúc công việc sớm và đi về nhà.  Vừa mở cửa ra, chàng trai có tai mèo cầm lấy hộp khoai tây chiên của cô, quay đầu nhìn cô.  Quý Hạ: ????  Chàng trai cũng sửng sốt, lỗ tai đỏ dần lên và nóng ran, không tự chủ mà dùng giọng chàng trai sẵn có mà mở miệng lấy lòng kêu một tiếng “Meo” theo bản năng.  Quý Hạ : ????  Con mèo nhà cô thành tinh rồi à???? *** Đêm khuya, có tiếng mở khóa phòng vang lên cành cạch, ánh đèn ấm áp trong phòng sáng lên. Quý Hạ để túi xách sang một bên, tựa người vào cửa hít thở một hơi, chuyển động phần eo và vai có chút mỏi mệt của mình. Cô là một đầu bếp bánh ngọt, tự mình mở một cửa tiệm bánh ngọt nhỏ. Quý Hạ thường làm một số bánh kem nhỏ để bán trong cửa tiệm, sau đó chủ yếu nhận một số đơn đặt làm riêng cho các bữa tiệc. Gần đây có một gia đình quyền thế đặt riêng một set menu tại cửa tiệm của cô cho sinh nhật của một trưởng bối trong nhà. Quý Hạ thiết kế đến mười mấy phiên bản của chiếc bánh kem chính thì bên kia mới hài lòng, cô bận rộn suốt mấy ngày nay cho đến giờ. Còn phải bận bịu thêm vài ngày nữa. Quý Hạ vừa nghĩ vừa đi vào phòng, bước được vài bước, cô liền nhìn thấy trên sô pha xuất hiện hai cái lỗ tai mèo màu cam đang run run. Quý Hạ dừng lại bước chân, nhìn về phía cái tai nhỏ, theo sau đó là một đôi mắt mèo màu hổ phách đang khép hờ, một chú mèo nhỏ với bộ lông màu cam trắng ló cái đầu ra từ phía sau ghế sô pha nhìn cô. Sau khi trông thấy cô, hai cái tai nhỏ kia cụp về phía trước, kêu lí nhí: “Meo?” Tiếng kêu ngái ngủ, như thể vừa bị ánh đèn làm cho thức giấc. Chú mèo nằm ườn ra, dùng ánh mắt làm nũng nhìn cô. Trái tim Quý Hạ lập tức tan chảy, sự mỏi mệt cũng vơi đi không ít. Cô nhấc chân đi đến trước sô pha, trực tiếp bế chú mèo con lên. Chú mèo nhỏ màu cam không có chút phản kháng nào cả, ưỡn người ra, mặc kệ hành động của Quý Hạ. Mãi đến khi —— Móng vuốt nhỏ của nó đặt lên ngực cô, cơ thể nhỏ bé của nó cứng đờ, đôi mắt mèo từ từ mở to, móng vuốt nhỏ mất tự nhiên rụt lại, như thể muốn dịch ra xa. Quý Hạ không hiểu được ý định của chú mèo con trong lòng mình nhưng có thể cảm nhận được hành động của nó. Cô hơi sợ nó sẽ cứ thế ngã xuống nên lại một lần nữa ôm nó vào trong lòng. Lúc này, cái đầu nhỏ của nó vùi thẳng vào trong lồng ngực Quý Hạ. “Meo, meo!” Đợi đến khi cuối cùng nó cũng điều chỉnh xong tư thế, ngẩng đầu lên thì thấy Quý Hạ đang cười dịu dàng nhìn mình, giọng điệu ôn hòa mềm mại. “Bé yêu Cam Ngọt hôm nay ở nhà có ngoan không nào?” Quý Hạ có một khuôn mặt mỹ nhân tiêu chuẩn, xinh đẹp thoát tục, không quá lộng lẫy nhưng cũng chẳng tẻ nhạt tầm thường, tạo cho người ta một loại cảm giác rất nhẹ nhàng, hệt như tắm mình trong gió xuân. Tai của chú mèo nhỏ bất giác run lên, cúi đầu xuống, giọng mềm mại, lông tơ trên lỗ tai cũng toát ra vẻ đáng yêu: “Meo.” “Nào, để má mi xem hôm nay con có ngoan ngoãn ăn cơm hay không nào.” Chú mèo con vẫy đuôi, giọng điệu có chút bất mãn: “Meo.” Mỗi lần Quý Hạ tự xưng là má mi thì nó đều có phản ứng như thế này. Khiến Quý Hạ phải nghi ngờ không biết là nó có nghe hiểu được lời cô nói hay không. Cô nhặt được con mèo màu cam trắng này ở trước cửa tiệm mình nửa tháng trước. Cũng chẳng biết là nó đến từ đâu, ngày nào cũng ngồi xổm trước cửa tiệm nhìn cô chằm chằm với ánh mắt đầy mong mỏi, lại còn cao ngạo chỉ để cho một mình cô sờ. Nó nhìn chằm chằm Quý Hạ mấy ngày, cô cũng chẳng thấy chủ nhân của nó đâu cả, ngược lại lần nào nó cũng nhìn cô rời đi với vẻ đáng thương vô cùng, sau đó cuộn mình nằm ngủ ở cửa tiệm. Bé bi đáng thương quá ngoan, quá đáng yêu, khiến Quý Hạ - người trước giờ chưa từng nghĩ đến việc nuôi mèo – cuối cùng vẫn không thể không ôm bé bi đáng yêu này về nuôi sau khi hỏi thăm một vòng mà không tìm thấy được chủ nhân của nó. Ôm chú mèo trong ngực, Quý Hạ đi về phía phòng bếp. Bé bi này thế mà kén ăn, không ăn thức ăn cho mèo, chỉ ăn cơm mà thôi, hôm nay thế mà rất ngoan ngoãn ăn cơm. Quý Hạ vừa thu dọn đồ đạc trong nhà vừa cảm thấy hơi nghi hoặc. Chẳng biết có phải là ảo giác của cô hay không —— Đồ uống trong tủ lạnh thiếu mất một lon, bánh mousse hôm qua làm xong thiếu mất một ít, thùng đồ ăn vặt của cô hình như cũng thiếu mất vài gói khoai tây chiên… Hơn nữa cô luôn có cảm giác, đây không phải là lần đầu tiên. Quý Hạ vừa thầm nghĩ vừa lấy một lon nước trái cây, tiếp theo đóng cửa tủ lạnh lại. Sau đó cô cúi đầu nhìn Cam Ngọt. Không biết nhóc này có cảm nhận được sự nghi ngờ của cô hay không, nó ngửa đầu lên trông cực kỳ vô tội, lỗ tai run run, sau đó nhẹ nhàng nhổm lên, dùng khuôn mặt nhỏ của mình cọ vào mu bàn tay Quý Hạ. Quả thật là muốn làm tan chảy trái tim người khác mà. Hành động làm nũng nhỏ này khiến Quý Hạ tạm gác lại nghi vấn này. Có khi nào là cô tự ăn rồi quên mất? Bởi vì đợt này bận quá nên mới luôn có cảm giác như thế này? Quý Hạ nhấp một ngụm nước trái cây hỗn hợp, nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó ôm chú mèo con trong ngực ngồi trên sô pha nghỉ ngơi một chút, trêu đùa Cam Ngọt trong ngực. Nói là trêu nó, nhưng Quý Hạ nhìn mình duỗi tay ra huơ huơ trước mắt nó cả người này, nó ghé vào trong ngực cô nhìn một lúc lâu mới giơ móng vuốt lên rất là qua loa có lệ, đè ngón tay cô lại. Nói thế nào nhỉ… Quý Hạ có cảm giác là bản thân mình bị trêu mới đúng. Một lát sau, chú mèo con trong ngực đã ngáp mấy cái liên tiếp, Quý Hạ liếc nhìn đồng hồ. Chuẩn bị đánh răng rửa mặt đi ngủ thôi. Quý Hạ đứng dậy đi vào phòng ngủ, đặt chú mèo con trong ngực lên giường. Một cục mèo lông xù nhẹ nhàng đáp xuống giường, móng vuốt nhỏ giẫm lên chiếc giường mềm mại mấy cái. Thấy Quý Hạ đi vào phòng tắm rồi, nó mới chậm rãi ngồi xổm xuống, đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách thản nhiên, có chút lười biếng đợi cô. Mười lăm phút sau, Quý Hạ bước ra từ phòng tắm, nhìn chú mèo con đang ngoan ngoãn ở tại chỗ chờ cô, ý cười lập tức hiện lên nơi đáy mắt. Cô nâng bé bi đáng yêu lên cao: “Ngoan vậy ta?” Cô vừa nói vừa hôn lên tai chú mèo nhỏ. Quý Hạ lập tức thấy lỗ tai bé bi đáng yêu run lên, bàn chân nhỏ đè lên vai mình, sau đó giãy giụa nhảy ra khỏi vòng tay cô. Sau đó nó cuộn mình trên gối đầu của cô một cách khá là lạnh lùng hờ hững, đôi mắt mèo xinh đẹp màu hổ phách ngước lên nhìn cô. Nếu Quý Hạ nhìn kỹ, có thể thấy cái đuôi của nó hơi vung vẩy, nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ đáng yêu lạnh lùng kia. Vừa rồi vẫn là một bé bi dễ thương dính người, bây giờ chẳng hiểu sao lại chạy đi mất, nhưng thôi tính nết của loài sinh vật tên mèo này chính là như vậy. Quý Hạ cũng không tiếp tục trêu nó nữa, cô nằm xuống giường, vươn tay tắt đèn đi, nhắm mắt lại, vuốt ve chú mèo con đang ngồi xổm trên gối, giọng nói có chút ngái ngủ: “Cam Ngọt, ngủ ngon nhé.” Một lát sau, từ trong đêm tối truyền đến một tiếng mèo kêu nũng nịu. Quý Hạ cực kỳ mệt mỏi, hô hấp dần dần bình ổn. Tất nhiên cô không nhìn thấy được sự mờ ảo dưới ánh trăng. Chú mèo con ngồi xổm trên gối nghiêng đầu nhìn Quý Hạ một chốc, đôi mắt mèo màu hổ phách xinh đẹp. Hai cái tai nhỏ run run. Sau đó lại cúi cái đầu nhỏ của mình xuống, giơ chân trước lên, đè hai cái tai nhỏ của mình xuống, sau đó lại lặng lẽ nghiêng đầu liếc nhìn Quý Hạ rồi vùi cả cái thân mèo vào trong chăn. Vùi vào trong chăn rồi, không thấy mèo con đâu nữa, chỉ thấy hai cái tai nhỏ kia từ từ vểnh lai, run run, vành tai phiếm hồng. *** Sáng hôm sau Quý Hạ thức dậy hơi muộn, vừa mở mắt ra đã cảm nhận được sự ấm áp nơi cằm. Cô nhìn xuống, lập tức trông thấy đường cong gáy của chú mèo con xinh đẹp màu cam trắng đang dán sát vào đường cong cổ của cô, cứ thế ngủ trên gối đầu của Quý Hạ. Chẳng biết nó dịch đến đây từ khi nào, có điều đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên, Quý Hạ cúi đầu cọ cọ cái đầu nhỏ của nó. “Meo…” Mời các bạn mượn đọc sách Cậu Thiếu Niên Tai Mèo Của Cô của tác giả Quân Khuynh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hoàng Hậu Lười Y Nhân - Mỗ R
Y Nhân, nữ họa sĩ xuyên không vô tài vô mạo, mong ước lớn nhất là có thể quang minh chính đại hết ăn lại nằm, cả ngày chỉ biết mơ mơ màng màng. Hạ Lan Tuyết, luận bề ngoài thì nam hay nữ đều không sánh kịp, dù là Vương gia nhưng ngày ngày chỉ ham ngâm thơ uống rượu lại chơi gái, nhà có một chính phi, ba trắc phi, ái thiếp càng vô số. Ngày thành thân, khi y vén màn kiệu hoa… “Lần đầu tiên thấy nàng, nàng ngủ say như vậy, an ổn như vậy, khiến ta…” “Thế nào?” “Muốn đánh nàng!” *** Bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, không chỉ có người của Viêm Quốc mà ngay cả Hạ Lan Khâm và Hạ Lan Tuyết nhìn thấy cũng đông mắt cứng lưỡi. Cuối cùng, vẫn là Hạ Lan Khâm phản ứng nhanh chóng, một mặt phân phó thuộc hạ dẫn người hỏa tốc gấp rút tiếp viện, một mặt tự mình gia nhập chiến cuộc. Hạ Lan Tuyết vốn cũng muốn đi xem thế nào, lại bị Hạ Lan Khâm không khách khí vỗ vai, “Đệ ở lại đây đi, không được cử động!” Cho dù Hạ Lan Tuyết đã trở thành hoàng đế nhưng ở trong mắt Hạ Lan Khâm, anh vẫn là một tiểu đệ đệ không để cho người khác yên tâm. Hạ Lan Tuyết lần này không kiên trì nữa, ngoan ngoãn ở lại tại chỗ, nhìn Hạ Lan Khâm dẫn một tiểu đội chạy về phía ánh lửa phần phật. Anh không cần chờ bao lâu, Hạ Lan Khâm đã chạy trở về. Hạ Lan Khâm trở về còn ôm theo một người, vẻ mặt lo lắng hô to: “Lập tức trở về nơi đóng quân, tìm Phượng Cửu tiên sinh!” Người hắn đang ôm, chính là Phượng Thất đã gần hấp hối. Hạ Lan Tuyết căn bản không kịp hỏi han điều gì, Hạ Lan Khâm đã lướt qua bên cạnh anh, chạy vọt đi. Rất hiếm khi nhìn thấy Hạ Lan Khâm có thần sắc như vậy, thất kinh thật sự. Trong ấn tượng của Hạ Lan Tuyết, Nhị ca luôn luôn khí định thần nhàn, là một tướng quân tuyệt thế nắm trọn chiến cuộc trong tay. Hạ Lan Tuyết vừa cảm thán vừa xoay người, định hỏi người cùng đi xem Y Nhân thế nào. Nào biết anh vừa mới xoay người lại, một người tòan thân vô cùng bẩn thỉu, trên khuôn mặt bé nhỏ cũng đen sì sì đã đứng trước mặt anh. Trên sa mạc không trăng không sao, chỉ có ánh đuốc lay động. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Lười Y Nhân của tác giả Mỗ R.
Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt - Lạc Thanh
Tô Hiểu Nguyệt, ở hiện đại là một cô nàng đại lười (tự nhận mình là Tô Đại Lười), trong một đêm nóng bức nàng vô tình xuyên không nhập vào thân thể của nữ nhi độc nhất nhà Đỗ tể tường (lý do rất củ chuối) Đỗ Hiểu Nguyệt, bị thái hậu chỉ định tiến cung làm phi, sau này vô tình trở thành Hoàng hậu. Chỉ là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Tô Hiểu Nguyệt dù ở thời đại nào cũng lười như trước. Hậu cung sâu như biển, lười nữ có thể an toàn sinh tồn hay không? Với những sóng gió trong cung làm thế nào để nàng có thể duy trì một cuộc sống an nhàn, thanh bình. Nàng sống trong hoàng cung như cá gặp nước,tại sao như vậy? Chúng ta hãy cùng xem nang đã làm gì mà có thể nhàn nhã, lười nhác, đắc ý mà sinh sống. *** “Thái Hậu giá đáo!” Một tiếng nói cao vút vang lên. Đàm Văn Hạo mau chóng cất đi hết những tâm tình ban nãy và tỏ vẻ bình tĩnh thường gặp, tuy nhiên nét u buồn vẫn không thể giấu đi trong đôi mắt người. “Bái kiến Thái Hậu.” Y đứng dậy, hơi cúi người hành lễ, giọng điệu bình thản như không có chút tình cảm nào. “Hoàng… Hoàng Thượng.” Thái Hậu hơi run rẩy, người ngập ngừng như muốn nói gì đó rồi lại thôi, trong ánh mắt có vẻ đau lòng khôn xiết, cả sự hối hận, buồn bã, cũng như sự tuyệt vọng khó nhìn thấu. “Hoàng Hậu sao rồi? Đã tỉnh dậy chưa? Nghe nói đã mời cả đại phu từ ngoài kinh vào, họ nói sao?” Thái Hậu cố gắng giữ bình tĩnh, bước chậm tới trước mặt Đàm Văn Hạo và dừng lại một chút, nhưng trước sau y đều không nhìn bà lấy một cái, bà đành chuyển sự chú ý của mình, nhìn sang phía Đỗ Hiểu Nguyệt đã gần như chết rồi, cất tiếng nói nhẹ bẫng. Đàm Văn Hạo hơi mím môi, trong khoảnh khắc, y thực sự muốn vứt bỏ sự kiên trì trong lòng mà gọi bà một tiếng “ Mẫu hậu” như xưa, chỉ là… “Đã phiền Thái Hậu lo lắng, Hoàng Hậu rất khỏe, chỉ ngủ say thôi, rồi nàng sẽ tỉnh dậy!” Giọng nói mơ hồ dừng ở từ cuối cùng, sự không dám chắc trong lòng cũng lan tỏa, nàng rồi sẽ tỉnh lại, phải không?! Thái Hậu bám chặt vào cây trượng hòng giữ cho cơ thể khỏi chấn động, mỗi câu mỗi tiếng “Thái Hậu” thực sự rất khó nghe, rất giống cái gai đâm vào tim. Tình trạng này đã diễn ra bốn ngày nay, từ hôm bà đích thân tới Ngự Phượng Các thăm Đỗ Hiểu Nguyệt, y đã không gọi một tiếng “Mẫu hậu” nào rồi! Khi y dùng ánh mắt cũng như giọng điệu xa lạ ấy để gọi hai chữ “Thái Hậu”, bà liền biết rằng y nhất định đã biết chuyện đó rồi. Mặc dù y chưa nói rõ hay bóc trần sự thật, dù y không tìm bà để chất vấn, bà cũng biết y sẽ không bao giờ gọi nàng là “Mẫu hậu” nữa! “Ta nghe nói Phương trượng của Cảm Hoa tự ở cách kinh thành chín mươi dặm là một vị cao tăng, có thể hóa giải rất nhiều chuyện kỳ quái. Hoàng Hậu mê man bất tỉnh như thế này chắc chắn là vì đã đụng chạm phải cái gì đó, thế nên ta đã mời Phương trượng đến… ’ ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt của tác giả Lạc Thanh.
Hoàng Cung Tư Truyện - Selene Lee
Đang yên đang lành,chỉ là ham muốn đọc sách nổi lên thôi mà?Có cần phải đối xử với cô thế không? Xuyên qua cuốn sách đang bán chạy nhất,trở thành nữ phụ có kết cục bi thảm nhất.Cô phải làm cái gì bây giờ? Phải thay đổi kế hoạch thôi!Tránh xa tên hoàng đế ngựa đực kia ra,tiêu dao thiên hạ,cứu người chữa bệnh mới là phong cách của cô! *** Trong một khoảnh khắc nào đó,cơ thể của bạn sẽ không thể tự chủ được hành động của chính mình mà dẫn đến mâu thuẫn... Từ khi còn rất nhỏ,hắn luôn có những giấc mơ kỳ lạ hằng đêm về một thế giới xa xôi nào đó với những thứ kỳ quái,có những đồ vật gọi là xe hơi , ti vi, máy bay...những thứ mà mãi đến ngàn năm sau mới có thể tận mắt nhìn thấy được...rồi cả một nụ cười khắc sâu vào tâm trí không thể nào dứt bỏ,không thể nào không nghĩ về.Lúc đó hắn chỉ xem mọi chuyện như một giấc mộng kỳ lạ vô nghĩa, và theo thời gian, cũng sẽ dần dần phai mờ nhạt nhòa... Không phải không yêu, mà là vì nỗi tương tư quá sâu đậm,không thể nào diễn tả được bằng lời nói...Kỳ Nhật hắn đã từng gặp qua rất nhiều kẻ ngu ngốc , thậm chí điên cuồng chỉ vì một chữ "tình" , liệu một chữ đó có thể ảnh hưởng đến thế sao?-Hắn tò mò hỏi mẫu hậu đang ngồi bóc vỏ quýt bên cạnh, lúc đó nàng chỉ mỉm cười, xoa đầu hắn vài cái,dịu dàng nói: " Một khi con đã tìm được người con sẵn sàng dùng cả giang sơn hay mạng sống để đánh đổi,con sẽ hiểu được điều đó thôi."- Hắn chỉ cười khinh miệt...chỉ là một nữ nhân thôi mà , có đáng phải vứt bỏ mọi thứ không?...Nhưng trong đầu lại không tự chủ mà nghĩ đến người con gái hằng đêm xuất hiện trong giấc mộng... Sau khi mẫu thân chết đi,hắn cũng không còn gì để nuối tiếc , dần dần trở thành một kẻ xa cách lạnh lùng, cuộc sống và số phận phải làm một đấng quân vương không cho phép hắn ,được có giây phút nào mềm yếu.Tất cả mọi thứ xung quanh đều là công cụ để thực hiện lý tưởng lớn của đời mình, nhạt nhẽo rỗng tuếch... cuộc sống tưởng chừng cứ vô nghĩa trôi đi như thế...cho đến khi nàng xuất hiện... ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Cung Tư Truyện của tác giả Selene Lee.
Hậu Cung Mưu Sinh Kế - Tiểu Nhiên Hoa Khai
Đời trước có câu nói: Không nghĩ làm tướng quân binh lính không phải là binh lính tốt. Đời này cuộc sống nói cho nàng: Không nghĩ làm hoàng hậu phi tử không phải là phi tử tốt. Vì thế: Sinh mệnh không dứt, cung đấu không ngừng. *** Ta tên là Phong Hoằng Sâm, năm nay sáu tuổi. Tên của ta cùng các ca ca không đồng dạng, bởi vì phụ hoàng nói, ta là bảo bối của hắn cùng mẫu hậu, cho nên ta là Hoằng Sâm, sâm, ý nghĩa là trân bảo. Ta tự giới thiệu trước, ta muốn nhớ kỹ tin tức tốt trước. Phụ hoàng nói, sang năm ta nên đi Sùng Văn quá học, cho nên trực tiếp xách ta đưa về hoàng cung. Thật ra thì ta biết, phụ hoàng ghen tị mẫu hậu quan tâm ta hơn, cho nên mới muốn đuổi ta đi. Bất quá, trở về hoàng cung thì trở về hoàng cung đi, Tứ ca ta là hoàng đế, là đầu lĩnh lớn nhất trong hoàng cung, Tứ ca lại yêu thương ta nhất, nếu ta gây hoạ, Tứ ca chắc sẽ không giống như phụ hoàng đánh tiểu thí thí của ta. Hơn nữa, Đại điệt tử (cháu trai) của ta cũng đọc sách ở Sùng Văn quán, ta trở về hoàng cung, mới có thể cùng Đại điệt tử cùng nhau chơi đùa. ... Mời các bạn đón đọc Hậu Cung Mưu Sinh Kế của tác giả Tiểu Nhiên Hoa Khai.