Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kính Vạn Hoa Chết Chóc

Mới đầu khác thường, là trong nhà miêu không cho ôm. Lâm Thu Thạch phát hiện chung quanh hết thảy đều bắt đầu trở nên tràn ngập không phối hợp cảm. Sau đó một ngày nào đó, đương hắn đẩy ra trong nhà môn, lại phát hiện quen thuộc hàng hiên biến thành thật dài hành lang. Hành lang hai đầu, là mười hai phiến giống nhau như đúc cửa sắt. Chuyện xưa bởi vậy bắt đầu. Nguyễn Nam Chúc đối Lâm Thu Thạch nói, đương ngươi chăm chú nhìn vực sâu khi, vực sâu cũng đang nhìn chăm chú ngươi. Lâm Thu Thạch nghe xong lâm vào trầm tư, sau đó đối với vực sâu kéo xuống dây kéo quần... Nguyễn Nam Chúc: "... Ngươi đem quần cho ta hảo hảo mặc vào!" Không quậy sẽ chết bệnh kiều công X cùng nhau quậy trầm ổn thụ, sữa đông hai tầng tổ hợp, thần quái phong cách thăng cấp lưu. *** [Review] Kính vạn hoa chết chóc – Tây Tử Tự 30/01/2019 / HƯƠNGHÓMHỈNH 24 Votes Huhu truyện hay vcl, hay quá trời hay luôn, truyện hay nhất mình đọc trong thời gian gần đây. Lọt ngay vô top yêu thích, nhưng mà ko đọc lại đâu ạ, sợ vãi ra, cũng là cái bộ đam kinh dị nhất t từng đọc nữa. Ai yếu tim nhát gan nên xem ở chốn đông người vào ban ngày. Dành mấy buổi tối cày nên sợ quá trời, bí kíp chống sợ ma cho bà con là bật bài nhạc nào sôi động bốc bốc một tí, vừa nghe vừa đọc cho đỡ sợ. Với Tấn Giang hiện nay thì t cũng hiểu vì sao truyện lại có tích phân khủng bố như vậy. Oa oa oa phục tác giả quá, thấy tác giả bảo lúc viết bộ này đã gặp ác mộng nhiều lần, phải dậy hít mèo mới vượt qua được :)))) Trước cũng đọc mấy bộ của Tây Tử Tự, nhưng đều bỏ giữa chừng, bộ này thì theo hết ko bỏ chi tiết nào, dù nó kinh vị vãi đái. Nội dung nó đại khái là thế này, Lâm Thu Thạch – anh thụ của chúng ta, một bữa nọ bỗng dưng thấy 12 cánh cửa trong hành lang, anh mở một trong các cánh cửa đó ra và đi tới một thế giới xa lạ, phải cùng những người trong đó vượt qua thử thách, trốn tránh sự đuổi giết của quái vật để tìm ra chìa khóa và mở cánh cửa trở lại thế giới thực. Những người tiến vào cánh cửa đều là những người sắp chết, vượt qua cửa sẽ giúp họ kéo dài mạng sống, nhưng chưa ai từng đi hết 12 cánh cửa. Ở đó thụ gặp công, đồng hành cùng công và sau đó gia nhập tổ chức Hắc Diệu Thạch. Nói thật thì mình thấy thà chết luôn bên ngoài nó còn sướng hơn trăm lần đi vào cửa, vào cửa bị quái vật giết, vừa sợ vừa đau. Ra được thì được sống thêm, nhưng phải sống với nỗi sợ hãi, phải liên tiếp vào cửa, thương tích đầy mình, đối mặt với quái vật, đù má nhưng kiểu xuyên không vào 1001 bộ phim kinh dị vậy. Thôi cứ thả cho đời nó trôi đi đâu thì trôi, chết ở thực tại còn đỡ hơn bị ma nữ/quái thú/slenderman/quỷ không đầu/…. giết. Rất ưng công với thụ luôn, đủ manly, đủ thông minh, đủ lý trí và cũng đủ… bình thường. Nhân vật tam quan chính, ko hắc hóa vặn vẹo blah bloh, ko dị năng hay IQ vô cực như Conan. Thụ mang đến cho mình cảm giác giống như Ngô Tà ấy, vừa tỉnh táo vừa trầm ổn, trong sự thành thục cũng có điểm ngây thơ, né thính thần sầu, thần kinh thô như cục đá, hiền mà lại còn thích mèo nữa chứ, mị là con người đơn giản, ai thích mèo là mị có thiện cảm với người đóa ^3^ Thụ trưởng thành theo thời gian, càng lúc càng lợi hại, mình cũng đến là phục những nhân vật trong truyện ạ, dù ko có bàn tay vàng nhưng họ vẫn vượt qua được hiểm nguy, nhờ lý trí, may mắn và (theo mình) nhờ một phần ko nhỏ vào cái sự không sợ ma. Thề là sợ vcl, ban đầu thấy còn đỡ, về sau hãi ơi là hãi, kiểu mở cái tủ thấy xác trẻ sơ sinh, liếc cửa sổ thấy đôi mắt ngó mình, ngủ dậy thấy dưới giường đầy dấu tay máu, nhìn lên trần nhà thấy con ma bám trên đó,…. chết ngất tại chỗ luôn chứ chả cần động dao. Công là Nguyễn Nam Chúc, mỹ công niên hạ, đại lão kinh nghiệm đầy mình, dẫn dắt thụ qua những cánh cửa, bao bọc thụ nhưng vẫn để thụ tự trưởng thành. Anh thả thính nhiệt cmn tình nhưng toàn bị xếp vô friendzone, tội anh. Ko cuồng soái khốc bá duệ, bá đạo tổng tài or đại boss bàn tay kim cương, anh cũng phải trầy trật qua cửa, cũng bị ám ảnh tâm lý, bị trọng thương, phải trải qua hàng trăm cánh cửa mới tích lũy được kỹ năng và kinh nghiệm. Ngoài cửa thì hình tượng với mọi người là boss tận tụy, cao lãnh, chỉ thể hiện sự quan tâm đặc biệt với thụ, nhưng ko có nghĩa là ảnh ko màng đến người khác nhé. Vẫn giúp đỡ mọi người trong tổ chức, quan tâm tiền bối hậu bối, có ơn báo ơn có oán báo oán. Trong cửa thì nhây và gian manh, cũng dê (ngầm) nữa ???? Tình cảm được tác giả diễn tả tốt, ko máu chó cẩu huyết gì, những thời khắc sinh tử bên nhau đã khiến hai người ý thức rõ ràng được sự quan trọng của đối phương, lúc đầu có hi sinh mình vì người kia, rồi sau đó đều hiểu rằng hai người thiếu một thì người còn lại sống cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên họ hứa với nhau rằng, sẽ ko miễn cưỡng bắt người kia phải sống mà ko có mình. Có một đoạn mình thích nhất truyện, ko phải cảnh đao to búa lớn gì đâu, nó là hành động bình thường thôi nhưng khiến mình thấy ngọt ngào lắm lắm. Lúc ấy mọi người ko thể ăn đồ ăn mà cánh cửa cung cấp, nhóm của công thụ có mang ít đồ trong người, phải nhịn đói, buổi tối chị đồng đội kia đi ngủ, công lén leo lên giường thụ, chia cho thụ một phần sô cô la. “Sô cô la chỉ có một miếng, hắn sẽ chia một nửa đưa cho Lâm Thu Thạch, nửa còn lại giấu đi, ngày mai lại đưa cho Lâm Thu Thạch.” Hành động nho nhỏ thôi nhưng thể hiện sự yêu thương quá đỗi ấy, ko chia hai nửa mỗi người một nửa, chỉ bảo mình có rồi, lẳng lặng cho thụ hết ❤ Truyện viết chắc tay, ko hề bị xuống chút nào, mỗi cánh cửa đều có đặc sắc riêng, ban đầu đọc thấy khá loạn và có sạn, nhưng về sau nhờ phục bút cũng giải thích được. Ko đến mức rối não rối trí quá, IQ thấp như mềnh cũng hiểu được ok, vì ban đầu đa phần là đi cửa cấp thấp để kiếm manh mối và rèn luyện, với nhân vật chính thì có thể qua được, nhưng ko có nghĩa là ko nguy hiểm, ko trầy trật, ko đáng sợ, nhiều lần suýt mất mạng ấy chứ. Mình thì sợ mấy chuyện ma đô thị hơn là chuyện ma tâm linh, vì nó gần với cuộc sống của mình hơn á, hãi vcl hãi. Sợ nhất là cánh cửa của Người đàn bà trong mưa, xem bức tranh xong thấy ghê quá luôn ấy, ám cmn ảnh, hiểu sao nó lại là tranh bị ma ám rồi. Ngủ tầng trên, một mình t một tầng, đêm mắc mà ko dám xuống nhà đi xả :v IQ các nhân vật vẫn online, có pháo hôi nhưng hợp lý và (quả thực là) phim kinh dị nào chả có pháo hôi. Điểm mình thích là ko khí giữa những người qua cửa đều khá hòa bình, bởi vì ko thể giết người công khai trong cửa, và có người mở cửa rồi thì người khác cũng vào được, nên ko có mấy màn giết chóc đồng loại, mưu ma chước quỷ hại nhau đau hết đầu, thật luôn, đấu với mấy con ma đã tã lắm rồi, hơi đâu đi đấu với người nữa. Tổ chức Hắc Diệu Thạch như một gia đình nhỏ ấy, ấm áp chan hòa quá cơ ^^ Còn có 2 boss Hạt Dẻ (mèo) và Bánh Gối (cún), còn gì tuyệt hơn. Tất nhiên cũng có điểm mình ko thích, đầu tiên là tác giả giết mấy nhân vật mình quý, huhuhu tui phải đọc bao nhiêu chap truyện sợ vãi linh hồn để gây dựng cảm tình với người ta đó, sao bà nỡ giết!! Cái chết nó đến quá đột ngột luôn ấy, làm ngỡ ngàng hụt hẫng và cũng tiếc nữa. Quái vật trong các cánh cửa thừa sức tiễn nvc lên trời, vì điều kiện tử vong quá khó xác định ở thời điểm ban đầu, mình nghĩ là nhờ may mắn nhiều nên mới ko chết, chứ ko là đi tong mấy bận rồi. Thiết lập thế giới trong cửa đôi khi cũng hơi lỏng lẻo, có lỗ hổng, nhưng ko sao, đọc vẫn tuyệt. Thế giới nào cũng cân não, đáng sợ và cua khét, chị em đọc truyện nhớ mũ nón đầy đủ ko cua té dập cmn đầu. Còn đôi ba chỗ nghi vấn, ví dụ vì sao người đồng hành với thụ lại dễ ngủ sâu như vậy? Thấy đến cuối vẫn ko nói??? Và cái to đùng nhất là cú plot twist cuối truyện, nó cũng là một cái kết hợp đấy, nhưng mình lại ko thích như vậy, vì tự dưng khiến mọi chuyện rối thêm một cách hời hợt. Mình muốn công cũng qua cửa như thụ, hai người sống bình thường bên nhau, vậy thôi. Dù làm vậy đến cuối thì bí ẩn về cánh cửa vẫn chưa giải đáp hết, nhưng với mình thì đó là một cái kết trọn vẹn và dễ hiểu. Sao bỗng dưng lại lòi ra thân phận công như vậy? Whyyyy? Đã đắp nặn nên một con người bình thường thì để họ bình thường luôn ko được sao, làm vậy lại tạo ra một nùi câu đố nữa…. Đấy là ý kiến của mình thôi, chứ cái kết mình ko ghét, cũng ko thấy nó có chỗ nào, ờm, khó chấp nhận. Tuy nhiên, sự hình thành nên cánh cửa vẫn chưa có lời giải đáp, tại sao chúng lại tồn tại, sức mạnh nào tạo nên chúng, chúng có tồn tại mãi mãi không? Tại sao bao người mà công lại ấn tượng sâu sắc với thụ? Mình thấy lượng người qua cửa cũng kha khá nhiều đấy chứ, hẳn một cộng đồng nhỏ, nên khả năng người bên ngoài biết đến nó cũng ko phải thấp đâu. Huhu đọc đến phiên ngoại hai anh em Trình Nhất Tạ và Trình Thiên Lý cảm động lắm luôn ấy, dù đất diễn ko nhiều nhưng đều khắc sâu vào lòng mình, nhất là người anh trai Nhất Tạ, à mình cũng thích cả người anh trai Trác Phi Tuyền nữa. Sẵn sàng làm tất cả vì em, bao bọc bảo vệ em, người em Trình Thiên Lý dù ngốc nghếch, ngây thơ nhưng ko làm người ta ghét, ngược lại còn là một điểm sáng trong câu chuyện u tối. Rồi cả cô diễn viên Đàm Tào Tào nữa, rất dễ thương dễ mến, đã mong có thể đọc về cô ấy nhiều hơn, haiz….. Một câu chuyện tuyệt vời, tác giả thật là tài quá, viết được câu chuyện cỡ này thì gặp ác mộng cũng dễ hiểu thôi. Dù rất hay nhưng xin lỗi gan t bé, nhát lắm ko dám đọc lại đâu ạ. ĐỀ CỬ NHA MỌI NGƯỜI!!! ĐÓN TẾT VUI VẺ NHA!!! *** Cảm nhận: Bộ truyện này rất hay, là một trong những bộ có nội dung cực kì lạ đối với tôi. Trong truyện, 12 cánh cửa sẽ dẫn đến những thế giới khác nhau, mỗi người sẽ nhập vai vào một nhân vật, hoàn thành nội dung của thế giới đó và tìm ra chiếc chìa khóa dẫn đến lối thoát. Có thể tạm cho rằng đó là một trò chơi tàn sát, bởi lẽ chẳng ai biết được ẩn tình bên trong như thế nào. Trong thời gian "trải nghiệm", nếu có người trùng khớp với các yêu cầu thế giới đặt ra sẽ phải chết. Cái chết trong cánh cửa đồng nghĩa với tử vong ngoài đời thực, vì vậy, sinh mạng con người tựa hồ rất mong manh. Ngay cả nhân vật và độc giả cũng phải dò dẫm từng bước để tìm đến đáp án cuối cùng đằng sau 12 cánh cửa kia. Xét về độ kinh dị, bộ này lại là một trong số những bộ khiến cho tôi sợ hãi thật sự. Nỗi sợ hãi và sự khinh khủng đó bắt nguồn từ những sinh vật không thể phân rõ người hay quỷ, những cố sự u ám đến lạnh người, chưa kể, đó còn là sự hoang mang thấp thỏm khi lưỡi hái tử thần lững lờ đặt trên cổ, là sự bí bách bức con người ta phát điên. Truyện còn khai thác góc tối đằng sau của con người, mạng mình mình lo, thân mình mình giữ, tử vong ngay trước mắt, còn có thể bận tâm đến ai? Tuy nhiên, truyện không quá mức khủng bố tinh thần mà vẫn còn những yếu tố thả lỏng rất hợp lý. Điểm sáng của truyện này chính là nằm ở tính cách công thụ. Anh công nhây bựa là người tạo tiếng cười cho mạch truyện, tính cách của ảnh vô sỉ đến cạn lời. Cá nhân tôi đánh giá rất cao tính cách của anh thụ, ảnh hiểu rõ mọi đạo lý, ảnh cũng biết có nhiều chuyện không phải do bản thân mình quyết định nên ảnh cực kì lý trí, gặp chuyện không chạy loạn mà bình tĩnh phân tích, cũng phân biệt đươc lúc nào có thể cứu người lúc nào nên bỏ mặc. Ưng hơn nữa là ảnh ý thức được bản thân mình không mạnh nên lựa chọn hoàn toàn tin tưởng vào kẻ già đời là anh công, chưa từng tự thân dây vào rắc rối như một số truyện khác. Bản edit đến chương 26, hai nhân vật chính vừa trải qua chỉ có 2 cánh cửa nên mọi thứ vẫn còn rất mơ hồ. Tuy nhiên do tôi đã lỡ sa hố nên tôi chắc chắn sẽ đu đến cùng. Truyện hay, tình tiết hợp tình hợp lý, cách giải quyết nhanh gọn dứt khoát, tuyến nhân vật đầy đủ và đa dạng, cách khai thác đề tài kinh dị mới mẻ, đây thật sự là một đam rất đáng đọc. Mấy cô nhảy hố chung với tôi đi, sẵn tiện qua bên nhà comment ủng hộ editor nữa cho mấy cổ có động lực nha. Edit khá là tốt. .Jeanne. *** Review | Kính vạn hoa chết chóc – Tây Tử Tự 10 THÁNG TƯ, 2021 / DU CA Tên sách: Kính vạn hoa chết chóc (Tử vong vạn hoa đồng) Tác giả: Tây Tử Tự Truyện này đã được Nxb Cẩm Phong mua bản quyền xuất bản gồm 4 tập. Theo mình đây là một quyển sách hay và khá trọn vẹn. Mặc dù cái kết vẫn khiến độc giả có nhiều ý kiến trái chiều. Vì sao lại gây ra nhiều ý kiến như vậy mình sẽ nói qua ở phần sau. Nguyễn Nam Chúc – Lâm Thu Thạch, ai là ngước bước vào cánh cửa? Đầu tiên phải nói là tác giả có lối viết vô cùng mạch lạc, kết nối câu chuyện logic. Bối cảnh diễn ra trong thế giới kỳ ảo nhưng lại mang đến cho người đọc một cảm giác rất thực. Vấn đề giữa sống và chết cũng như giá trị của con người được lồng ghép vào từng câu chuyện kinh dị hết sức tự nhiên. Tác giả sử dụng khá nhiều truyền thuyết kinh dị có thực nhưng lại mang đến một cảm giác khá tươi mới. Mỗi câu chuyện lại như bóc trần một bản chất của con người. Những kẻ hóa thành ma quỷ kia có khi thực tế bị những người xung quanh dồn ép vào đường chết. Mình nghĩ đến câu chuyện trong cánh cửa cấp 4 nhưng là lần vào cửa thứ 9 của Lâm Thu Thạch. Nữ chủ nhân họ Vu hóa thành quỷ bắt những đứa trẻ con đi hiến tế cho thần sông. Nhưng bắt đầu từ chuỗi bi kịch kia lại chính từ những con người trong ngôi làng ấy, đã nhẫn tâm đem con trai bà ta đi hiến tế. Đau thương biến thành thù hận. Đau thương đáp trả bằng đau thương và kinh hoàng. Có thể có những con người còn độc ác hơn cả ma quỷ. Dàn ma quỷ trong truyện Thứ hai là nói về nhân vật. Tác giả xây dựng một câu chuyện dài, cùng với số lượng nhân vật khá nhiều nhưng nhân vật nào cũng tạo được dấu ấn riêng, vô cùng sống động và đặc sắc. Không những nhân vật là con người mà nhân vật là ma quỷ cũng làm người đọc ấn tượng. Càng đọc về sau có lúc còn cảm thấy một số ma quỷ còn rất đáng yêu, tốt bụng nữa cơ, nhất là trong cánh cửa cấp 11 của Lâm Thu Thạch. Những ma quỷ như Tá Tử, Tương Nữ, hay Từ Cẩn trong cánh cửa trước có thể rất kinh dị, nhưng sang cửa 11 thì lại lộ ra những tính cách rất con người mang đên nhiều cảm thông cho độc giả. Về phần con người thì phải nói thật phần lớn nhân vật nào cũng rất dễ mến. Ai cũng có số lượng đất diễn vừa đủ, khi biến mất hoặc chết đi đều ít nhiều đã tạo một điểm nhấn nhất định trong lòng người đọc dù chỉ là thoáng qua hay đã theo sát các nhân vật chính. Anh chàng Lê Đông Nguyên ban đầu cứ nghĩ rằng xấu xa nhưng khi ra khỏi cánh cửa lại thành một chàng trai rất đáng yêu, cả cái cách theo đuổi Chúc Manh cũng quá ư là dễ thương. Chính vì một Lê Đông Nguyên như vậy nên khi thất bại ở cánh cửa lại khiến người đọc luyến tiếc. Tất nhiên khi nói đến nhân vật thì không thể không nói đến hai nhân vật chính. Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc. Phải nói là hai nhân vật được tác giả thiết kế tính cách khá mới lạ. Lâm Thu Thạch là một người an tĩnh, biết tiến biết lùi trong các vấn đề, hỏi những lúc cần hỏi, dù có tò mò đến mấy thì một khi người đối diện tỏ vẻ không muốn nói thì cũng sẽ không gắng sức tìm hiểu. Không cần phải là Nam Chúc, mình nghĩ một con người như vậy luôn tạo sự thoải mái cho những người xung quanh. Cứ ngỡ Lâm Thu Thạch là một hiền lành nhưng không phải, dù lần đầu vào cửa Lâm Thu Thạch đã có tố chất tâm lý cực tốt, lúc cần bạo lực cũng ra tay một cách không khoan nhượng. Nhưng nhìn chung từ đầu đến cuối Lâm Thu Thạch vẫn thể hiện là một người cực kỳ trầm ổn, chỉ duy nhất một lần Thu Thạch thể hiện cơn điên cuồng của bản thân là trong cánh cửa cấp 10. Một con người ôn hòa như vậy thế mà một khi điên lên thì bất chấp mọi điều. Nếu Nam Chúc chết đi thì Thu Thạch sẵn sàng cho mọi người chết cùng. Ban đầu mình cứ nghĩ Lâm Thu Thạch ở thế yếu và phụ thuộc trong mối quan hệ này nhưng những cánh cửa cuối lại quá ngạc nhiên về sự mạnh mẽ đáng kinh ngạc thậm chí còn hơn cả Nguyễn Nam chúc. Thực ra càng về cuối truyện mình lại luôn cảm thấy Lâm Thu Thạch lại giống một chàng trai vô cùng mạnh mẽ, trầm ổn không giống một anh chàng đơn giản, thuần khiết như ban đầu tưởng tượng. Đến những chương cuối cùng khi sự thật được hé mở thì ta càng thấy tính cách của Lâm Thu Thạch được xây dựng rất ổn định và đầy tính logic. Còn Nguyễn Nam Chúc nhân vật này được xây dựng bởi sự chồng lấn tính cách. Ngoài cửa một tính mà trong cửa một tính. Thế nhưng càng về cuối mình lại càng cảm giác Nguyễn Nam Chúc thậm chí còn có lúc nhân hậu hơn cả Lâm Thu Thạch. Nguyễn Nam Chúc thích giả gái, thích đóng kịch, có vẻ đẹp vô cùng rực rỡ thực sự tạo ấn tượng không chỉ với nhân vật trong truyện mà còn với cả độc giả. Dù mạnh mẽ, thông minh, quyết liệt nhưng Nguyễn Nam chúc lại gây cho mình cảm giác muốn bao bọc che chở. Nguyễn Nam Chúc một nhân vật vô cùng đặc sắc và khác biệt. Thứ ba, mình sẽ nói về đến cái kết. Có thể còn nhiều ý kiến nhưng với mình đây là một cái kết đẹp. Tất cả các nhân vật đều có một điểm dừng vừa đủ. Dù là người chết hay người còn sống đều đã chọn cho bản thân một lựa chọn phù hợp với hoàn cảnh. Có thể có nhiều người luyến tiếc về cái chết của Trình Thiên Lý nhưng việc lựa chọn của Trình Nhất Tạ ở cửa số 11 dường như giúp những trái tim tổn thương được sưởi ấm. Thậm chí cả Lê Đông Nguyên hay Đàm Tảo Tảo. Mình thích hai nhân vật này và cảm thấy rất đáng tiếc về cái chết của họ. Nhưng chính cánh cửa 11 đã là một cái kết đẹp mà tác giả yêu thương tất cả các nhân vật xây dựng lên. Còn về Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch. Tác giả muốn tạo một cú Plot twist ấn tượng, có thể nói gần như tất cả các độc giả đều bất ngờ về cái kết này. Cái kết này có thể giải thích cũng như củng cố một số vấn đề xuyên suốt câu chuyện. Đơn cử chính là tính cách của Lâm Thu Thạch. Rõ ràng đây là cánh cửa thứ 12 của Lâm Thu Thạch và với vai trò là thủ lĩnh của Hắc Diệu Thạch thì việc anh có bản lĩnh, sự trầm ổn, và mạnh mẽ là điều hiển nhiên. Tuy nhiên, ấn tượng thì ấn tượng nhưng lại chưa tạo được độ mượt mà cần thiết cho tổng thể câu chuyện. khiến cho nhiều người đọc cảm giác bị mông lung ở những chương sau. Mình sẽ đi sâu chi tiết giải thích nguyên nhân về việc này. Nguyên nhân chính cho việc này theo mình chưa hẳn là nằm ở việc nội dung của cái kết mà chính là tính cách của Nguyễn Nam Chúc. Ban đầu tính cách của Nguyễn Nam Chúc đã có sự chồng lấn nhưng vẫn tạo mức độ ổn định và đặc biệt người đọc có thể cảm nhận ở Nguyễn Nam Chúc chính là năng lực, thông minh, mạnh mẽ và quyết đoán. Tuy nhiên, từ sau khi ra khỏi cửa thứ 12, tức là khi cửa thứ 12 thành người, thì tính cách của Nguyễn Nam Chúc bị chông chênh. Có thể tác giả muốn xây dựng tính cách của Nguyễn Nam Chúc trở về như lúc ở trong cánh cửa, đó mới là tính cách thực của anh, còn tính cách ở phía ngoài cánh cửa là Nguyễn Nam chúc học theo tính cách của Lâm Thu Thạch. Dù vậy, bởi vì toàn bộ câu chuyện trải dài đến tận 140 chương đã mặc định, khắc họa một tính cách cho Nguyễn Nam Chúc, giờ đây bị tác giả phá bỏ hết. Mình vẫn nghĩ một Nam Chúc đáng yêu thường chỉ khi mặc đồ nữ là hợp lý nhất. Chính sự đỗ vỡ tính cách tạo nên sự đột ngột đối với độc giả, và sự thiếu bám sát tính cách của nhân vật. Đặt bên cạnh một Lâm Thu Thạch cực kỳ ổn định từ đầu đến cuối truyện thì Nguyễn Nam Chúc bị vênh ra hẳn, khiến người đọc đang yêu mến cặp đôi này bị hẫng hụt. Cứ có cảm giác, Lâm Thu Thạch đang yêu người khác chứ không phải là Nguyễn nam Chúc. Cả những mối quan hệ giữa những người xung quanh cũng chính vì sự mông lung như vậy mà trở nên khó nắm bắt. Lần này hai thế giới bị chồng lấn, thế giới thực trước đây của Lâm Thu Thạch và thế giới do cánh cửa thứ 12 tạo ra. Tác giả xây dựng cho Lâm Thu Thạch vì Nguyễn Nam Chúc mà phá vỡ đi thế giới thực trước kia của anh, mà sống lại với thế giới mà Nguyễn Nam Chúc đã tạo ra. Nhưng thế nào là thực, thế nào là ảo? Việc để sức mạnh của cánh cửa thứ 12, tức là Nguyễn Nam Chúc chồng vào thế giới thực khiến người đọc một lần nữa khó hiểu. Chính sự mông lung, khó nắm bắt của tính cách nhân vật và bối cảnh sự kiện dẫn đến nhiều ý kiến trái chiều dành cho cái kết của truyện. Thôi dù sao hai nhân vật chính còn sống hạnh phúc bên nhau cũng đã là một cái kết đẹp mà tác giả muốn mang đến. Mời các bạn đón đọc Kính Vạn Hoa Chết Chóc của tác giả Tây Tử Tự.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Xương Rồng Đốt Rương
Tiếng chuông im bặt. Bảy thanh lụi tàn. Quỷ nước tiêu tan. Quỷ núi tan tác. LƯU Ý: Nếu bạn là fan của Vĩ Ngư, nếu còn nhớ ông chú Thần Côn với một núi sách ghi chép sự lạ trên đời, luôn miệng gọi Nhạc Phong trong "Chuông gió" là Tiểu Phong Phong thì ở Xương Rồng Đốt Rương, chúng ta sẽ có cơ hội biết được nguồn gốc của nhân vật này và cả Sơn Quỷ, Thủy Qủy, cùng hằng hà những sự lạ kì dị về Thần Thú Thượng cổ. Truyện được viết trong bối cảnh mới, nhân vật mới, nên những bạn không đọc Chuông gió, hay Bảy thanh hung giản hay Ba đường luân hồi cũng đều sẽ hiểu được các liên kết trong truyện. + Thứ tự đọc các bộ trong hệ liệt Thần Côn là: Chuông gió - Bảy thanh hung giản - Ba đường luân hồi - Xương rồng đốt rương. + Tuy nhiên bạn vẫn có thể đọc hiểu được nội dung của một bộ bất kỳ trong bốn bộ trên khi đọc riêng lẻ bởi nội dung chính của chúng không liên quan quá nhiều đến nhau. Bản Trung: 龙骨焚箱 Thể loại: Huyền bí, truyền thuyết, OE *** Núi Ngọ Lăng, Tương Tây.  Đã gần nửa đêm, mưa lớn tầm tã, tiếng sấm đì đùng lướt qua mái hiên, hết đợt này lại tới đợt khác, cửa lớn hướng ra đường cái dưới tầng một khách sạn Vân Mộng Phong để mở một nửa, trong sảnh lớn ánh đèn mờ tối, chính giữa sảnh bày một cái bàn dài, bên trên đặt ngang một cái thớt gỗ bản lớn chất đống vô số những quả ớt tươi đỏ chói lọi.  Ông chủ khách sạn, Liễu Quan Quốc, một tay cầm một con dao sáng loáng, không ngừng xắt xuống nghe cộc cộc, trên khẩu trang dính không ít nước ớt. Bầu không khí ẩm thấp do mưa lớn bao bọc lấy hơi ớt cay xè vọt lên sà xuống, hun cho Liễu Quan Quốc phải nheo mắt lại, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn thành từng vệt, kéo dài chui vào tóc mai.  Lại một tia chớp nữa rạch ngang bầu trời, mạ lên cảnh vật bên ngoài cánh cửa một lớp nước màu sáng bạc. Liễu Quan Quốc vô thức ngước mắt, ánh sáng chớp lóe chỉ trong một tích tắc, gã chỉ kịp nhìn thấy xa xa lập lòe bóng núi mù mịt.  ***  Núi Ngọ Lăng thuộc huyện Ngọ Lăng, là một khu thắng cảnh mới được khai phá, gần núi thì ăn của núi, người trong huyện ào ào đổ xô đi mở hai loại dịch vụ, một là cho thuê xe du lịch, hai là mở nhà nghỉ khách sạn.  Con đường nơi khách sạn Vân Mộng Phong nằm trên cách khu thắng cảnh không xa, kề sát dưới chân núi, trông như một cái đai quấn lấy núi, mở cửa sổ ra, đập vào mắt chỉ toàn núi là núi, đến cả phòng bếp phòng vệ sinh cũng có view hướng ra núi, bởi vậy mà nhà nào nhà nấy đều xây lầu mở khách sạn, diện tích đất bề ngang không đủ để mở rộng thì chồng lên theo chiều dọc mà phát triển, cái cao cái thấp, cái chật cái hẹp, chen chúc dọc theo con đường, nhìn rất bắt mắt.  Hậu quả của cung vượt quá cầu là nhà nào kinh doanh cũng ảm đạm.  Đêm nay, Vân Mộng Phong chỉ có ba vị khách, song cũng không phải bởi đang mùa vắng khách nên mới hiu quạnh như vậy mà là vì một tuần trước, Liễu Quan Quốc đã ngừng nhận đặt phòng trên mạng qua các nền tảng online như ctrip.com hay qunar.com các loại. Gã thuê người về quét dọn lau rửa, phun thuốc diệt gián, đổi bóng đèn nâng cấp tốc độ đường truyền, chỉ vì một mục đích.  Nghênh đón lão đại.  Mời các bạn đón đọc Xương Rồng Đốt Rương của tác giả Vĩ Ngư.
Siêu Cấp Tài Xế Địa Phủ
Tần Hạo không cẩn thận cùng nhật nguyệt khách vận ký kết khế ước, trở thành âm dương tài xế, xe tải quỷ hồn xuyên toa âm dương hai giới. Tần Hạo chỉ đành phải nhận tài lên phải thuyền giặc, nhưng là rất nhanh hắn phát hiện đây cũng là một mỹ soa. Tại âm phủ bình thường mỏ sắt, ở nhân gian nhưng là rất tốt bảo ngọc. Nắm giữ một thân pháp thuật Tần Hạo, không việc gì có thể tướng mạo phong thủy, đuổi quỷ hàng ma, gõ gõ bọn họ trúc giang cũng phi thường cao hứng. Gì đó? Y tổ biển thước tâm nguyện chưa dứt, muốn trở lại nhân gian đúc thành công đức? Không thành vấn đề ta có thể mang ngươi ra ngoài đi dạo một chút, có thể điều kiện tiên quyết là ngươi muốn dạy ta y thuật... Nuôi chỉ Thần Thú Đế Thính, chẳng những có thể tìm theo tiếng kiếm tích, cũng có thể phân biệt nghe đồ cổ bản chính. Cuộc sống này trải qua không nên quá tiêu sái! *** "Không thể nào ? Đây chính là ta phải lái xe ?" Đêm khuya , khi Tần Hạo nhìn đến chiếc này lập tức từ mình mở xe buýt lúc , cảm giác rất không ngờ , có chút trợn mắt ngoác mồm. Chỉ thấy chiếc này xe buýt , toàn thân màu trắng đen , làm cho người ta một loại nghiêm túc , thâm trầm cảm giác , hơn nữa cùng với những cái khác xe bất đồng là , chiếc xe này cửa sau xe lại có ba cánh cửa! Hơn nữa mỗi một cánh cửa trên đối mặt ứng , còn có mấy cái sáng lên ánh đèn , theo thứ tự là trắng , hắc , đỏ ba loại nhan sắc. "Ta chỉ muốn làm cái bình thường xe buýt tài xế a , lái xe có muốn hay không cao cấp như vậy?" Tần Hạo thở dài nói. Tần Hạo nguyên lai là một cái tài xế xe buýt , bất quá sau đó công ty vỡ nợ , hắn lấy được rồi nhất bút thất nghiệp bảo đảm kim sau , lại tại trên mạng tìm một cái công tác mới , ngay tại lúc này nhà này nhật nguyệt khách vận công ty. Mà công ty này chủ quản , vậy mà không có yêu cầu để cho Tần Hạo thử xe , liền trực tiếp mượn dùng hắn , mà hắn nhiệm vụ là làm việc ban đêm , là mở 11 đường chuyến xe cuối , theo Khang Môn Trạm đến Phúc Hưng Trạm , nửa đêm mười hai giờ theo trạm xe khởi hành , sau đó ba giờ sáng thời điểm , theo Phúc Hưng Trạm trở lại. Bất quá , Tần Hạo phát hiện mấy cái tương đối kỳ quái vấn đề. Đó chính là , chuyến này xe buýt là vừa đứng thức thẳng tới , nói đúng là sở hữu lên xe hành khách , chỗ đến mục đích , đều là chung nhau trạm cuối — Phúc Hưng Trạm. Hơn nữa chủ quản dặn dò qua , tại đường về trên đường , có bất kỳ người lên xe , đều không thể chở. Mặc dù cảm giác nhà này khách vận công ty có chút kỳ quái , thế nhưng tại 5000 khối tiền lương , cùng với năm tiền bảo hiểm không tệ đãi ngộ xuống , Tần Hạo vẫn là quyết định làm công việc này. . . Tần Hạo tùy tiện chọn một đạo cửa xe , đi lên xe buýt , nhìn một chút bên trong xe vẫn là bình thường , dài 12 mét , rộng 2. 5 mét , cao tắc là 3. 7 mét , tổng cộng 36 cái chỗ ngồi , là tiêu chuẩn xe buýt phối trí , hơn nữa xe cũng là thật mới. Tần Hạo ở nơi này trên xe , nhảy cỡn lên chân dùng sức đi xuống đạp , phát hiện cái xe này cầu cũng không tệ , thật củng cố , so với hắn lúc trước mở kia mấy chiếc xe buýt , nhìn qua cũng muốn giỏi hơn. Ngồi ở chỗ tài xế ngồi , cảm thụ một chút , vô luận là tay lái vẫn là đổi tốc độ cái , cảm giác cũng không tệ , hơn nữa ghế lái cũng là rất mềm mại , ngồi lên rất thoải mái , cùng ngồi ở trên ghế sa lon không sai biệt lắm. Mười hai giờ vừa đến , Tần Hạo đúng lúc khởi hành. Tựu tại lúc này , "Nhật nguyệt" khách vận công ty bảng hiệu , "Nhật nguyệt" hai cái lóe lên huỳnh quang chữ , quả nhiên tại lóe lên một cái sau đó , biến thành "Dương âm" hai chữ. . . Mười hai giờ khuya chung , trên đường cũng chỉ có rất ít xe cộ rồi , Tần Hạo trước kia cũng bình thường làm việc ban đêm , trực đêm có một cái rất lớn chỗ tốt chính là không kẹt xe , mạo hiểm cũng so với thiếu. Mà Giang thành thị cảnh đêm cũng là rất đẹp , tấm bảng quảng cáo , cầu đèn nê ông , đủ mọi màu sắc , xinh đẹp tuyệt vời , Tần Hạo cứ như vậy , khá là nhàn nhã mở ra xe buýt , chạy tại phố lớn ngõ nhỏ tử trung. . . Đến Khang Môn Trạm , Tần Hạo thấy xa xa , một cái toàn thân mặc Bạch y nhân , trên tay giơ lên một cái tam giác mặt lá cờ nhỏ , mà phía sau hắn , chính là đứng một người hai mươi tuổi nam tử trẻ tuổi. Đậu xe xuống sau đó , Bạch y nhân tại nam tử bên tai nói những gì , đàn ông kia chất phác gật gật đầu , sau đó liền đi lên xe , đầu qua tiền sau , ngồi ở vị trí , Tần Hạo cố ý liếc nhìn , chỉ thấy hắn là thông qua sáng màu đỏ đèn tín hiệu cánh cửa kia đi lên xe. Tần Hạo cảm thấy có chút kỳ quái , chờ trong chốc lát , thấy Bạch y nhân không có cần lên xe ý tứ , Tần Hạo trong đầu nghĩ , có lẽ đây là phụ trách lĩnh hành khách lên xe người đi, vì vậy Tần Hạo mới một lần nữa lái xe , tiếp tục đi đến trạm kế tiếp. Tần Hạo sau khi thông qua coi kính , phát hiện cái này hơn hai mươi tuổi nam tử , một mặt chất phác cùng mờ mịt , nhìn về phía ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì. Đến trạm kế tiếp Thanh Bình Trạm , đi lên một người đẹp , hắn mặc OL đồng phục giả bộ , trên chân một đôi vớ màu da , vóc người rất hot , mà nàng là thông qua hiện ra hắc đèn cánh cửa kia đi tới , Tần Hạo thấy vậy , không khỏi nuốt nước miếng , không nghĩ đến như vậy một đại mỹ nữ , cũng sẽ ngồi chuyến tàu đêm a , không khỏi đưa tới hắn mơ mộng. Chỉ là , người mỹ nữ này thần sắc , nhưng là có chút sầu bi , giữa hai lông mày có vẻ thương cảm , để cho Tần Hạo có một loại ta thấy mà yêu cảm giác. Mà lần này phụ trách chỉ dẫn là một người quần áo đen , sau đó cũng cùng trước Bạch y nhân giống nhau , lặng yên không một tiếng động biến mất trong bóng đêm. . .   Mời các bạn đón đọc Siêu Cấp Tài Xế Địa Phủ của tác giả Quật Cường Tiểu Miên Dương.
Giao Ước!
Nữ chính có tên rất đẹp đó là Hướng Dương, con người cô cũng giống như tên rất yêu đời, nhưng mọi chuyện hoàn toàn thay đổi chỉ sau một tai nạn tưởng chừng như đã lấy đi tính mạng của cô, cũng kể từ đó cô bị mắc chứng mất ngủ và bắt đầu cảm nhận được khả năng kỳ lạ của bản thân, một điều mà không phải ai cũng dám đối mặt đó là nhìn thấy những linh hồn và ma quỷ. Chính vì khả năng bí ẩn này, cô trở nên u sầu và khép kín với cuộc sống xung quanh. Một ngày nọ trời đổ cơn mưa, tại một gia tộc nổi tiếng giàu có sống cách biệt trong một khu rừng ngoại ô thành phố, có một người con trai bị tai nạn giao thông chết cách đây hai năm trên đoàn đường hoang vắng. Người ta gọi là giao lộ âm dương. Bà mẹ muốn tìm một người vợ cho con trai mình nên đã nhờ một bà thầy bói nổi tiếng ở Trung Quốc chuyên làm mối cho người chết, đám cưới của những linh hồn.  Vì gia đình không chấp một đứa con gái quái dị như Hướng Dương, nên ruồng bỏ cô. Cô đi lang thang một mình trên đoạn đường vắng mà không biết rằng mình đã vào giao lộ âm dương, và tình cờ gặp bà thầy bói đó. Từ đây cuộc sống của cô bắt đầu thay đổi. *** Một ngày trời đổ cơn mưa tầm tã, hàng triệu hạt mưa rơi không ngừng nghỉ. Hướng Dương lang thang như một con thiêu thân trên con hoang vắng với hai bên hàng cây thông cao ngút ngàn, không có một cái xe nào qua lại, một bóng người cũng không. Cô cứ thế mà đi như người mất hồn vậy. Vẻ mặt hốc hác xanh xao, với đôi mắt thâm quần mơ màng, vô định. Từ đầu đến chân ướt như chuột lột, cơ thể lạnh cóng hết cả. Bộ váy trắng dính ướt dính vào người. Từ ngày bị tai nạn giao thông tới giờ, khả năng nhìn thấy những linh hồn lang thang vất vướng ngày càng tăng. Lúc đó cô sợ hãi, cô hoảng loạn. Chính điều đó nên gia đình đã hất hủi cô như người dưng vậy. Giờ cô chẳng biết mình đang đi về đâu nữa, mơ hồ, bất định. Chắc cô phải đi chết thì mới giải thoát kiếp này thôi. Bất chợt có một con xe hơi hướng cổ dừng lại, Hướng Dương dừng bước nhíu mày nhìn. Cánh cửa xe mở, một người đàn bà mặc bộ đồ váy màu đen, khuôn mặt trang điểm đậm nét, trên tay còn cầm theo một chuỗi hạt, bung cây dù bước xuống xe. Ánh mắt bà ta nhìn cô từ trên xuống dưới chứa đầy sát khí len lỏi. Bà ta chính là người thầy bói nổi tiếng chuyên làm đám cưới người chết. Bà ta thầm nghĩ: "Cô gái này còn sống như nằm trên ranh giới của cái chết. Thoạt nhìn cô ta có ý định đi tìm cái chết, rất phù hợp để làm dâu cho gia tộc nhà họ Đào kia." Hướng Dương chẳng quan tâm mà ngoảnh mặt bước đi. "Này cô gái, cô đang buồn chuyện gì sao? Có ý định đi chết phải không?" Hướng Dương đứng lại, quay người nhìn bà ta với ánh mắt vô hồn không chứa đựng cảm xúc gì, cô thầm nghĩ: "Bà ta đọc được suy nghĩ của mình sao?" Bà ta tiếp lời: "Qua hết con đường này sẽ đến đại lộ âm dương. Tôi sẽ giúp cô quên đi hết nổi buồn cô đang mang kia. Tôi nghĩ nơi này sẽ cho cô niềm vui đấy." "Niềm vui?" Hướng Dương nhíu mày nhìn bà ta hỏi. "Phải! Một khi bước qua giao lộ âm dương này, cuộc sống của cô sẽ hoàn toàn thay đổi. Hãy cùng hòa nhập vào xã hội của những vong hồn nào." "Xã hội của những vong hồn?" Hướng Dương một lần nữa ngạc nhiên thốt lên. "Nếu cô con ở cai xã hội mà cô đang sống hiện tại thì sẽ toàn gây nổi sợ hãi cho người khác phải không? Bởi cô có khả năng nhìn thấy những vong hồn. Giao lộ âm dương là nơi thuộc về cô." Dù sao thì cô cũng đang cảm thấy chán đời, gia đình ruồng bỏ, nhìn những hồn ma cứ đang luẩn quẩn trước mặt mình cũng ngán ngẩm. Thôi thì cô chấp nhận theo bà ta cho xong. ... Mời các bạn đón đọc Giao Ước! của tác giả An Viên.
Đêm Mưa Tử Thần
Đêm mưa điên cuồng, nữ luật sư chết thảm trong biệt thự, người trần truồng, tử trạng quỷ dị. Không ngờ, đây chỉ mới bắt đầu, những hung án thảm thiết liên tiếp xảy ra sau đó, cảnh sát dưới sự giúp đỡ của nhà tâm lý học tội phạm Hàn Ấn, kéo tơ lột kén, tìm kiếm mật mã tâm lý ác ma giết người bố trí tầng tầng. Nhưng càng xâm nhập điều tra, xuất hiện trong tầm mắt cảnh sát càng nhiều bóng dáng của ác ma hơn, tới cùng ai mới là ác ma thật sự? *** Hàn Ấn đang mơ. Hàn Ấn đeo cặp sách nhảy chân sáo tới cửa nhà. Trong phòng truyền ra tiếng cười rất quen thuộc, đó là thanh âm anh chờ đợi đã lâu. Anh vội vã đẩy cửa ra, quả nhiên là mẹ, vẫn trẻ trung, xinh đẹp như vậy. "Mẹ, con đã về!" Anh hưng phấn kêu to. Mẹ anh vươn đôi tay về phía anh, trong ánh mắt tràn ngập nhớ nhung. Anh nhào vào lòng, mẹ ôm chặt anh, vuốt ve đầu anh, anh cảm thấy thật hạnh phúc. "Mẹ còn chưa đi sao?" Anh ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi. Mẹ anh mỉm cười lắc đầu, đứng dậy nắm bàn tay nhỏ bé của anh bước ra khỏi phòng. Đi mãi đi mãi, trước mắt anh xuất hiện một tòa cao ốc, tòa cao ốc kia nhìn như quen thuộc, rồi lại có chút xa lạ. "Mẹ, chúng ta phải chuyển nhà rồi sao?" Mẹ anh gật đầu. Hàn Ấn vỗ tay: "Thật tốt quá, không cần ở căn nhà trệt kia nữa! Nhà trệt nóng lắm, muỗi lại nhiều!" Mẹ đưa anh vào tòa cao ốc. Tòa cao ốc cao lắm, dường như hơn mười tầng, họ theo cầu thang xoắn ốc đi thật lâu. Cuối cùng, họ đi tới trước một cánh cửa, đẩy cửa, hóa ra là sân thượng. Một trận cát vàng thổi qua, mờ mắt Hàn Ấn. Anh cúi đầu lấy tay dụi, ngẩng đầu lên lại, mẹ đã đứng trên gờ sân thượng. Trên người mẹ anh chẳng biết khi nào đã khoác một tấm lụa trắng, lụa trắng đang tung bay trong gió, mẹ anh phiêu dật như tiên nữ. Anh gọi một tiếng mẹ, mẹ quay đầu lại. Không! Đây không phải mẹ, đó là Vương Mạn, trong hai tròng mắt Vương Mạn đầy nước mắt, hình như có muôn vàn khuất nhục. Hô hấp của Hàn Ấn trở nên dồn dập hẳn, hình như đã dự cảm được gì đó. Vương Mạn thật sự như tiên nữ bay xuống. "Đừng mà..." Hàn Ấn liều mạng dốc toàn lực nhào về phía Vương Mạn. Nhưng chậm một bước, trong tay anh nắm chặt một mảnh lụa trắng, phía dưới Vương Mạn đã hóa thành một vũng máu. Hàn Ấn, mộng chưa tỉnh, lệ đã giàn giụa. ... Hạng Hạo Nhiên đang mơ. Hạng Hạo Nhiên chẳng biết mình đang ở đâu, trước mắt là một vùng núi rừng um tùm xanh ngắt, mây khói lượn lờ, màu sương mênh mông, trong không khí lưu động một loại quỷ dị nói không nên lời. Tiếng quạ đen gào thảm thiết, tiếng bước chân chạy trốn dồn dập, tiếng thở dốc ồ ồ, lộn xộn trộn vào nhau quanh quẩn giữa không cốc. Khi tiếng vang kia từ xa đến gần, giống như ảo lại như thật, đến cuối cùng chẳng biết tại sao lại im bặt. Mây mù đã tan hết trong nháy mắt, bóng dáng hai người hiện ra trong tầm mắt của Hạng Hạo Nhiên -- Là một người đàn ông và một người phụ nữ. Phụ nữ, Hạng Hạo Nhiên quen thuộc đến mức không thể quen hơn, chỉ dựa vào thân hình có thể nhìn ra ngay, đó là vợ của y Liễu Thuần. Còn dáng vẻ đàn ông mới đầu hơi mơ hồ, nhưng khi Hạng Hạo Nhiên mở to hai mắt đi về phía trước muốn nhận rõ ràng, lại đột nhiên phát hiện đó là khuôn mặt quen thuộc hơn nữa -- Đó rõ ràng chính là y. Tại sao có thể như vậy? Y trăm điều khó giải thích. Sau đó, hình ảnh càng khó bề tưởng nổi đã xuất hiện: Người đàn ông -- Cũng chính là y, thế mà lại rút súng bên hông, không chút do dự bắn về phía Liễu Thuần liền mấy phát. Liễu Thuần ngã ầm xuống đất, máu tươi như núi lửa phun trào từ trong cơ thể cô, tung tóe bốn phía, chỉ khoảng nửa khắc đã nhuộm đỏ cả mặt đất, nhuộm đỏ rừng cây, nhuộm đỏ bầu trời, nhuộm đỏ cả thế giới. Freud đã từng nói trong một quyển sách《 Thích Mộng 》: Mộng đều là thỏa mãn nguyện vọng. Nói rộng hơn, mộng sẽ đem dục vọng, sợ hãi, vui sướng, bi thương, phẫn nộ, lo lắng, tội lỗi các loại tâm trạng trong tiềm thức của bạn, dùng phương thức lảng tránh hiện thực biểu hiện ra. Vậy, Hàn Ấn đang trông mong gì sao? Hạng Hạo Nhiên đang sợ hãi gì sao? Mời các bạn đón đọc Đêm Mưa Tử Thần của tác giả Cương Tuyết Ấn.