Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nghe Quân Về

Bạn đang đọc truyện Nghe Quân Về của tác giả Mễ Hoa. Sau này Thái tử mưu phản, hắn quyết tâm muốn lôi ta cùng chết.   Ta ôm eo hắn khóc rất to: "Thái tôn! Em không muốn chết! Người lấy oán trả ơn!"   Biển lửa hừng hực ánh vào vẻ mặt của hắn, trông lộng lẫy mà tàn khốc đến cực điểm: "Em là nữ nhân duy nhất của cô, cô ở đâu, đương nhiên em phải ở đó."   Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Nàng Tựa Mật Đào hay Ngọn Sóng Không Tên. *** Lần đầu tiên gặp hoàng thái tôn ta chỉ mới mười tuổi, khi ấy ta là một tiểu cung tỳ được lão ma ma trong lãnh cung nuôi lớn. Lãnh cung ở lối giữa của Tây Lục Viện, là một nơi hoang vu tràn đầy âm u và trầm lặng. Năm ấy ta vẫn đang múc nước giặt quần áo trong Nghi Môn Viện như thường lệ, chợt thấy trong hành lang mọc đầy cỏ dại kia có một vị tiểu công tử đang từ xa đi tới. Tuổi tác của tiểu công tử không lớn, người mặc áo gấm, thân như trúc xanh. Mà ở đằng sau hắn, có một con chó ngao to khổng lồ đang hung dữ đuổi theo. Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, nửa xô nước ta vất vả lắm mới kéo lên được lại đột nhiên rơi cái bịch vào đáy giếng theo chuyển động của chiếc trục cán bánh xe cũ kĩ. Sau đó ta quát to một tiếng, cầm chiếc gậy gỗ trong chậu ra rồi chạy qua đánh chó. Hôm đó là tết Thượng Tị. Dân gian có tục chơi xuân và tắm rửa trừ tà bên bờ sông, vị Trương quý phi trong cung kia còn cử hành thêm cả yến tiệc tế thần. Thái tôn bị chó cắn một phát, ta cũng xui xẻo bị nó cắn cho một miếng, sau đó nó đã bị thủ lĩnh của đội thị vệ tuần sát trong cung chạy đến bắn chết. Đó là một con chó ngao, nghe nói nó được tộc phiên ở phía bắc mang đến cống nạp, xưa nay vẫn luôn được nuôi dưỡng ở Khu Vạn Sinh. Con có ngao có bộ lông dài đen nhánh, ngoại hình dũng mãnh, hung ác hơn mấy con chó được nuôi trong kinh kỳ nhiều. Càng quan trọng hơn là răng nanh của nó có độc. Hoàng thái tôn không bị sao cả, bởi vì hắn mặc áo giáp phòng thân ở bên trong. Ta thì không được như thế, suýt chút nữa đã đi tong một cái mạng. Lúc sau mãi mới nhặt được một cái mạng về, ta vừa tĩnh dưỡng được hơn một tháng thì đã bị gọi đến Điện Trọng Hoa ở Đông Cung. Năm đó hoàng thái tôn mười hai tuổi, hắn ngồi ngay ngắn trên cao đường, mặt mày bén nhọn, khí thế khiếp người. Ta dựa theo lời ma ma đã dặn trước đó, hai tay xếp lại trên mặt đất, quỳ xuống dập đầu không dám nhìn hắn. Cung điện cao lớn, nguy nga túc mục, chỉ nghe thấy thiếu niên lạnh lùng đầy uy nghiêm kia trầm giọng hỏi ta: "Tại sao lại muốn cứu cô?" Ta vốn định dựa theo lời ma ma đã dặn, trả lời hắn một câu [Thái tôn điện hạ là chủ tử, nô tỳ hộ chủ là việc nên làm.] Nhưng hết lần này tới lần khác do lo lắng quá nên ta lỡ quên béng hết lời bà ấy dặn. Thái tôn thấy ta không đáp lời, giọng nói không khỏi lại nghiêm khắc vài phần: "Ngẩng đầu lên, cô đang tra hỏi ngươi đấy!" Ta vội vàng ngẩng đầu, bất chợt bắt gặp đôi mắt đen nhánh kia của hắn, cả người bỗng nhiên sửng sốt cực kỳ. Hoàng thái tôn là hậu duệ quý tộc, khí phách trên người sinh ra đã có. Trông hắn còn tuấn tú đẹp trai như thế, làn da trắng như tuyết, ngũ quan đoan chính, mặt mày sắc bén, sống mũi cao thắng, màu môi hơi nhạt. Ta nhìn hắn, đầu óc đột nhiên quay cuồng, chợt buột miệng nói: "Điện hạ trông xinh đẹp." "Cái gì cơ?" "Điện hạ trông xinh đẹp." Ta lặp lại một lần nữa, vô cùng nghiêm túc: "A Ôn cũng xinh đẹp, hồi còn bé mỗi lần tổ chức tế thần vào ngày lễ Thượng Tị, mẹ ta đều sẽ mặc cho ta bộ quần áo nhìn hệt như long nữ để đi hội chùa. Chính là long nữ và đồng tử ở dưới tòa của Bồ Tát đó, được rất nhiều người khiêng lên đi trên phố, mẹ ta nói chỉ có người nào xinh đẹp thì mới được ngồi ở trên đó thôi." Trong lời nói không dấu được vẻ đắc ý. Thái tôn nghe vậy thì lại mím môi, hồi lâu sau mới lên tiếng hỏi ta: "Ngươi là con gái út nhà quận trưởng của huyện Tiêu ở Dự Châu sao?" "Đúng vậy, cha ta tên là Văn Túc, ta tên là Văn Sênh, nhưng sau khi vào cung bọn họ nói ta không thể lại dùng tên cũ nữa, cho nên bây giờ ta tên là A Ôn." Ta thành thật trả lời. Văn Sênh vào cung năm sáu tuổi, trước đó cũng là tiểu thư cành vàng lá ngọc được nuông chiều của nhà quan lại nơi quê quán. Năm Cảnh Thọ thứ năm, Hoàng đế đi tuần ở phía nam, lúc đi ngang qua huyện Tiêu ngắm đèn thì bị ám sát dẫn đến việc Hiếu Văn hoàng hậu tạ thế. Hiếu Văn hoàng hậu là vợ cả của Cảnh đế, hai người tình cảm thâm hậu, khi ấy hoàng đế cực kỳ bi ai, huyện Tiêu máu chảy thành sông. Thích sử của Dự Châu và các quan viên địa phương đều bởi vì không kịp thời hộ chủ nên cả nhà đều bị lưu đày, duy chỉ có mấy cô bé còn nhỏ thì bị bắt vào cung làm nô. Ta từng tên là Văn Sênh, ngay từ ngày thơ bé đã không giống với người khác, đến ba tuổi rưỡi rồi mà còn không thể mở miệng nói chuyện. Cha ta thường gọi ta là bé ngốc. Ông ấy thờ phụng đạo Năm đấu gạo (*), từng mời một đạo sư tới đoán mệnh cho ta. (*) Thiên sư Đạo, còn gọi là Ngũ Đấu Mễ Đạo (đạo Năm đấu gạo), Chính Nhất Đạo, Chính Nhất Minh Uy Chi Đạo, là một giáo phái ra đời trong giai đoạn đầu của Đạo giáo, tức cuối đời Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc, do Trương Lăng sáng lập. Ban đầu, tôn giáo này không có tên gọi chính thức, thường được gọi là Ngũ Đấu Mễ Đạo do khi các tín đồ nhập giáo đều phải nộp 5 đấu gạo, do đó mà thành tên. Đạo sư nói mệnh của ta là đồng nữ mạng quý, tuy rằng tâm trí trẻ con nhưng lại cao quý hơn người thường. Cái miệng lưỡi dẻo quẹo của ông ta dỗ dành đến nỗi cha ta lại giao thêm vài chục đấu gạo nữa. Tội nô thì có mạng quý gì chứ. Trên đường bị áp giải về kinh ta lại ngã bệnh một hồi, sau đó bọn họ phát hiện ra rằng ta chỉ là một kẻ ngốc nên vừa vào cung thì vú già quản sự đã lập tức ném ta cho mấy lão ma ma trong lối giữa của lãnh cung. Chỉ để lại một câu ---- "Có sống được hay không thì phải xem mệnh của nó, nếu chết thì thông báo cho Lưu Xuân một tiếng, cuốn vào cái chiếu rồi ném ra bên ngoài chôn đi." Các ma ma đều đã lớn tuổi, thiện tâm. Ta còn nhỏ tuổi, mạng cứng. Cứ như vậy, ta sống trong lãnh cung đến năm mười tuổi. Hoàng thái tôn hỏi ta có bằng lòng ở lại Cung Trọng Hoa không. Ta trả lời không hề do dự: "Bằng lòng." Ta nghĩ sở dĩ hắn lên tiếng để cho ta ở lại Cung Trọng Hoa thế này, một là bởi vì ta cầm gậy đánh chó, còn hai nhất định là bởi vì gương mặt ta trông giống đứa bé ở trên bức tranh tết bằng gỗ trong đào hoa ổ ở dân gian. Các ma ma luôn nói như vậy, họ còn nói do hoàng thái tôn thấy ta ngoan ngoãn, lại còn trông xinh đẹp đáng yêu nên mới cố gắng giữ ta lại. Quế Hoa ma ma nói: "Nếu thái tôn bằng lòng giữ con lại thì con phải đồng ý ngay." "Sao phải thế ạ?" "Tiểu A Ôn, con nhìn khu vực lối giữa này mà xem, trừ mấy bà lão như chúng ta thì chỉ toàn là những phi tần bị phế kia, người bị điên, kẻ bị bệnh, chết thì cũng chết cả rồi. Còn có cả cái loại dơ bẩn như Lưu Xuân ở đây, chúng ta có thể che chở con mấy năm nữa đâu, bị nhốt ở nơi này thì vĩnh viễn sẽ không có đường ra. Nếu có thể đến chỗ của thái tôn thì đó chính là mệnh của con." Mời các bạn mượn đọc sách Nghe Quân Về của tác giả Mễ Hoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kim Chủ, Bị Lừa Rồi!
Thể loại : ngôn tình cổ đại, cung đấu, nữ cường, HE. Nhân vật chính : Ân Trục Ly, Thẩm Đình Giao. "Thẩm Đình GIao, trả tiền đây!" "Ta và nàng chỉ nói đến tình thôi!" Nợ tiền thì trả tiền, nợ thịt thì trả tình. Kim chủ bị lừa rồi! Spoil của sis Loyal  "Truyện này được viết chung series với Thủy Chữ Đại Thần nói về triều Đại Huỳnh. Đây là một câu chuyện nói về một nữ cường thông minh, báo thù cho mẹ, giành ngôi cho chồng. Nhưng cuối cùng mới biết ra mình đã bị lừa. Chồng mình thật không hề ngây thơ "tiểu bạch thỏ" như chàng vẫn tỏ ra. Ai là fans của Nhất Độ Quân Hoa thì cũng biết cách viết văn của her rồi mình không cần nói nữa nhé. Hài hài, tưng tửng và lúc đang vui sẽ tát mình một cú, tát đau rồi lại đem kẹo dụ mình. Nói chung tác phẩm này nam chính rất dễ thương thuộc loại siêu sạch, không khốn như mấy anh khác nên ngược cũng có vẻ ít đi.  *** KIM CHỦ, BỊ LỪA RỒI Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Thể loại: cổ đại, ngôn tình, cung đấu, nữ cường, HE Tình trạng: Hoàn Review bởi: Thương Hoài Hoài - fb/hoinhieuchu ----- Ngắn gọn: tiên hoàng lập quốc chưa bao lâu, quốc khố trống rỗng, tiền trong tiền ngoài đều dựa vào Quốc thương Ân gia. Ân Đại đương gia Trục Ly thông minh hơn người, vô cùng lợi hại, ai nấy đều biết nàng thích Thẩm Đình Giao - một nhàn vương vô dụng, yếu ớt, xinh đẹp như tiên. Hoàng đế chỉ hôn Trục Ly cho Phúc Lộc vương Đình Giao. Trục Ly là con gái của Khúc Thiên tướng quân, với hắn có thù giết mẹ sâu như biển, Trục Ly rốt cục tính toán gì? Vị trí Phúc Lộc vương phi có vai trò gì trong kế hoạch của nàng? Nữ chính lợi hại, kiếm được tiền, báo được thù, giúp được chồng. Nam chính giả ngốc, giả tiểu mĩ thụ được bao nuôi. Dài dòng: Trục Ly thích trêu hoa ghẹo nguyệt, trái ôm tiểu quan, phải ôm kĩ nữ. Trục Ly cợt nhả, hành vi vô sỉ, lưu manh. Trục Ly nay lừa mai gạt, vì đạt được mục đích cuối cùng mà không từ thủ đoạn, giết anh giết cha, một tay Đại đương gia thay đổi thời đại, Trục Ly phò trợ ai, người đó sẽ là vua. ---Trích--- Ân Trục Ly: Mặc dù ta mang theo sáo nhưng không thổi sáo, ngươi biết vì sao không? Đàn Việt: Vì sao? Ân Trục Ly: Bởi vì thổi sáo làm cho Bản đại đương gia nghĩ tới chuyện thổi tiêu. --- (ai không hiểu xin mời xem hình ảnh thổi sáo và thổi tiêu) Thế nhưng mấy ai biết được, có một Ân Trục Ly dịu dàng, ngoan ngoãn, Trục Ly như thế, chỉ xuất hiện trước mặt sư phụ của nàng - Đường Ẩn. Mẹ ruột mất sớm, nàng nhận Ân Mộng Diên là mẹ, được dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc, Mộng Diên hận cha nàng, trút nỗi hận đó lên người Trục Ly, mỗi lần phạm lỗi, gia pháp 100 roi không hơn không kém, phạt quỳ từ tường 1 đêm chẳng hề thương xót. Đến năm 8 tuổi, thúc thúc muốn cưỡng bức nàng, Trục Ly đâm chết thúc thúc, máu thịt be bét, trở thành cơn ác mộng triền miên của một bé gái, thế mà mẹ lại đánh nàng chết đi sống lại, mắng nàng độc ác giống cha, Trục Ly xót xa mà hỏi, rốt cục các người là người thân của ta hay kẻ thù của ta. Với một đứa trẻ cô đơn như thế, Đường Ẩn trở thành ánh sáng ấm áp duy nhất trong cuộc đời Trục Ly. Chỉ cần là lời sư phụ nói, Trục Ly tuyệt đối không cãi lại. Ân Đại đương gia thường ngày tuỳ tiện lại từng len lén cầm tay Đường Ẩn, hôn từng chút từng chút lên bàn tay ấy, kính cẩn, nâng niu như vật báu trên đời. "Cảnh đẹp của thành Lạc Dương này vậy mà vẫn thua một cái nhăn mày, cười mỉm của sư phụ ta." Đường Ẩn dạy nàng cầm kỳ thi hoạ, dạy nàng đạo đức làm người, đưa nàng thoát khỏi ác mộng. Một Đường Ẩn dịu dàng, khí chất thanh thanh trong rừng Khê Thuỷ, luôn là nơi Trục Ly hướng về. Dù nàng mưu mô ra sao, giả dối thế nào, chỉ cần tìm về Đường Ẩn, sẽ luôn là đứa trẻ nghịch ngợm được yêu chiều. ---trích--- Đường Ẩn buông tay nàng ra, vẻ mặt thành khẩn “Sau này nếu có người hỏi lai lịch sư phụ của Ân Đại đương gia, xin Đại Đương gia đừng bao giờ nhắc tới Đường Mỗ. Mặc dù núi cao nước xa, nhưng trong giang hồ sẽ có ngày gặp, Đường mỗ xấu hổ không chịu nổi, xin nhờ xin nhờ.” Ân Trục Ly vui vẻ ra mặt “Về sau lúc bản Đại đương gia gặp người khác, câu đầu tiên sẽ nói “Khụ, gia sư chính là Đường Ẩn tiên sinh…”” ------ Một Đường Ẩn như thế, cuối cùng vẫn bỏ Trục Ly mà đi. Ngày đó, Đường Ẩn nằm im lìm trên mặt đất, dưới thân đầy máu, Khúc tướng quân cắt đầu chàng chúc đoàn quân mã đáo thành công. Sau cùng, 20 năm gắn bó cũng không giữ được chàng, thứ Đường Ẩn để lại cho Trục Ly chỉ là vệt máu trên đôi giày. Trục Ly không khóc, chỉ cười. Trục Ly không vì một người đã chết mà vứt bỏ điều gì, thù phải báo vẫn báo, việc cần làm vẫn làm. "Thù lớn đã báo, cửa nát nhà tan… Tiên sinh, Trục Ly vui gì đây?" Đời này của Trục Ly, yếu đuối nhất có lẽ là khi mò mẫm trong nghĩa trang, sờ từng bia mộ tìm tên Đường Ẩn. "Sư phụ. Sư phụ ở đâu?" Tìm mãi chẳng ra, đành ngồi bừa đâu đó, băng tan ướt váy, thế mà người không lạnh, uống từng ngụm rượu. “Trẫm sẽ sai người đào hắn lên, cho ngươi nhìn bộ dạng của hắn. Ngươi có tưởng tượng được giờ Đường Ẩn ra sao không? Thi thể chia lìa, cốt nhục hư thối, nước từ xác chết rỉ ra, giòi bọ lúc nhúc…” "Thì sao hả bệ hạ? Dù người đó hóa thành phù sa cát bụi, ta vẫn yêu chàng như thế" Sau này, có lẽ Trục Ly đã vì Đình Giao mà rung động, nhưng với nàng, sự dịu dàng của Đường Ẩn đã khắc cốt ghi tâm, không bao giờ quên được, bởi vì "trên trời dưới đất này chỉ có một Đường Ẩn, duy nhất một người.” Một điều nữa mình thích ở Trục Ly là sự tỉnh táo, lí trí. Ngoài Đường Ẩn, nàng không hoàn toàn tin một ai, tính kế tất cả, chu toàn tất cả. Việc cần làm thì vô tình mà làm, người cần giết cũng lạnh lùng mà giết. Nhưng giúp được ai cũng giúp hết mình, cho cai ngục trung hậu một chức quan nho nhỏ, giúp mẹ con nhà bán thịt ăn sung mặc sướng, cho cậu bé Triêu Hỉ lương thiện một tương lai an nhàn... Đặc biệt ở chỗ Trục Ly mà đã chán ghét thì dù nam chính có đè lên nàng cũng ghê tởm muốn ói, để Trục Ly tự đè thì không sao. Để động phòng được với Đình Giao Trục Ly phải uống tận 2 viên xuân dược mới không nửa đường đứt gánh "Giá mà có thể thì nô tỳ cũng không muốn làm kẻ khô rang thiếu nước thế này, Cửu gia được thế mà.” Truyện không mấy ngược, nhưng đủ làm ta xót xa. Tình người ấm lạnh, thắng làm vua thua làm giặc , chẳng ai là tiểu nhân, cũng không ai là quân tử (có lẽ Đường Ẩn là nhân vật duy nhất một mực cố chấp, không làm việc trái lương tâm). Như Khúc Thiên, một dũng tướng sa trường, công thần lập quốc, thế nhưng ích kỉ, có lỗi với vợ con, cũng có lỗi với tiên đế. "Nhìn kỹ ngài cả đời này: làm tướng bất trung, làm người bất tín, làm chồng giết vợ, làm cha vứt bỏ con. Ngài bất trung bất tín đến mức này, bất nhân bất nghĩa đến dường này, sao có thể là cha ta?” Nam chính chìm hơn nhiều so với nữ chính, điểm nổi bật duy nhất là si tình. Truyện này mình về team nữ chính, gần cuối truyện, nam chính muốn mãi giữ nữ chính trong hậu cung, điều này rất ích kỉ, nhưng Trục Ly là ai, muốn ở thì ở, muốn đi không ai giữ được. Mình dừng ở chương 70/77, bởi đến đấy với mình đã rất đẹp rồi, Trục Ly tự do phóng khoáng, cao chạy xa bay, 7 chương sau có lẽ hai người sẽ về bên nhau, ai mong Trục Ly - Đình Giao thành đôi có thể đọc tiếp. ---Trục Ly vô sỉ--- "Ai dám đụng tới nam nhân của ta, ta sẽ ngủ với nam nhân của người đó để báo thù!!” ---Trục Ly đen tối--- Hậu cung của đế vương… phải có ba nghìn son phấn. Nhưng trong thâm cung này, chỉ có một nam nhân, lại cần phải chia cho nhiều người như vậy. Vật kia vốn cũng không lớn, nếu như thật sự thái thành lát mỏng, một người có thể được mấy miếng chứ? ---Đình Giao si tình--- "Chẳng qua ngươi khinh ta yêu ngươi, hơn mười năm, ngươi trăm phương ngàn kế thận trọng, chẳng qua là để ta yêu ngươi!” *** #Review KIM CHỦ, BỊ LỪA RỒI!  Tác giả : Nhất Độ Quân Hoa Thể loại : Cổ đại, hài, nữ cường, nam giả ngốc, gia đấu, HE Độ dài : 76 chương Tình trạng : Hoàn -------------- Ở cái triều Đại Huỳnh này, từ tên ăn xin cho tới kẻ ăn trộm, từ trẻ nhỏ cho tới người già, từ bất nam bất nữ cho tới hoạn quan thái giám,... không ai không biết  Ân gia là gia tộc thương nhân giàu có nhất thành Trường An, à không, phải là giàu nhất đất nước mới đúng. Mà người “cầm đầu”  Ân gia chính là đại đương gia đương nhiệm Ân Trục Ly. Bí quyết kiếm tiền của nàng là gì? Thứ nhất, lừa tiền; thứ hai, lừa tình; thứ ba, lừa cả tình lẫn tiền, trong đó nạn nhân thê thảm nhất bị lừa bằng cả ba phương pháp trên, không ai khác ngoài đương kim Cửu Vương gia - Thẩm Đình Giao. Trên thế giới này có hai loại phụ nữ: loại trước mềm yếu không ra gió, sử dụng đàn ông làm việc; loại sau kiên cường độc lập, chuyện gì cũng tự lo, không phải nói cũng biết Ân Trục Ly dĩ nhiên là loại số hai. Nàng là một nữ cường chuẩn của chuẩn, có tiền có gia thế, có võ công, có trí tuệ và hơn hết là có cả bản chất phúc hắc ăn sâu tận trong xương.  … Ân Trục Ly ngửa đầu nhìn cây liễu trụi lủi bên bờ “Ngài đối với rượu, dế, đồ cổ, nữ nhân, đều rất hiểu biết nha.”  Thẩm Đình Giao giận “Bổn vương cũng rất hiểu biết âm luật và thưởng thức ca múa nha.”  Ân Trục Ly nghi ngờ “Vậy ngài múa một chút xem xem.”  Thẩm Đình Giao hừ lạnh, Ân Trục Ly vỗ vỗ vai hắn “Cửu Gia, ngài sắp nhảy hồ rồi, không còn cơ hội múa đâu.” Thẩm Đình Giao cuối cùng nổi giận “Đủ rồi nha, nàng có thể nói một câu không nhắc tới chuyện nhảy hồ không hả?! Bổn vương nói muốn nhảy hồ hồi nào?! Có người an ủi người khác vậy sao?”  Vẻ mặt Ân Trục Ly càng kinh ngạc “Ai nói là ta tới an ủi?! Rõ ràng là tại hạ tới để xem Cửu Gia nhảy hồ nha! Vương Gia nhảy hồ, cảnh tượng hiếm thấy, nếu không phải vậy thì ta bỏ hết công chuyện chạy tới đây làm gì?” vẻ mặt của nàng lại trở nên kinh hoảng “Vương gia, ngài không thể không nhảy, ta còn đang định xem xong sẽ viết thành truyện để bán!” Sắc mặt của Thẩm Đình Giao càng lúc càng đen, khuôn mặt tuấn tú hết trắng rồi xanh, hết xanh rồi đỏ rồi đen, hắn bất thình lình đứng lên, đá Ân Trục Ly một cái “Ân Trục Ly, nàng đi chết đi!”  Ân Trục Ly đương nhiên không sợ hắn, cười ha ha nghiêng người né, không ngờ nàng đang ngồi bên hồ, né như vậy làm Cửu vương gia một cước đạp vào không khí, cạch một tiếng, cắm đầu xuống hồ! ---- Trái ngược với nữ cường nhân Ân Trục Ly, Cửu vương gia Thẩm Đình Giao có dáng vẻ của một nam sủng từ đầu đến chân: thân người ẻo lả, gương mặt yêu nghiệt lúc nào cũng bị so sánh với tiểu quan (kỹ nam), điểm chung duy nhất giữa hai người họ là thú tính lưu manh. Khi bị chỉ hôn với Ân Trục Ly, Thẩm Đình Giao chỉ có ý định duy nhất là lợi dụng nàng để lên ngôi hoàng đế. Thế nhưng chỉ khi nàng phát hiện sự thật và bỏ đi, hắn mới nhận ra, hắn có thể giả ngốc chịu sự khinh thường vài chục năm cũng không thể nào để nàng rời xa hắn dù chỉ một ngày. Thẩm Đình Giao từ một vương gia ngày ngày chỉ biết chơi bời trác táng trở thành một vị đế vương sủng ái vợ nhất trong lịch sử hoàng triều: ngân khố ít ỏi, Ân Trục Ly xa hoa dâm dật muốn may quần áo mới, hắn cắn răng mặc lại áo bào cũ; nàng ăn sơn hào hải vị hàng ngày, hắn đành ăn cơm canh đạm bạc một chút,.. Tình hình đó có thể miêu tả như sau : “Nếu hoàng hậu muốn chọc thủng trời, Gia Dụ đế sẽ nghĩ cách làm thang leo lên.” Ân Trục Ly là một người yêu ghét rõ ràng “Bởi vì khi nàng đã muốn thì thuốc độc cũng thành rượu ngon. Nàng không ngại người khác cười nàng điên cuồng hay ngu xuẩn. Nàng bảo vệ thứ nàng muốn bảo vệ, trả giá những gì nàng có thể trả giá là bởi vì nàng tình nguyện làm thế, không liên quan đến xứng hay không xứng, đáng hay không đáng.”  Trước kia nàng chưa bao giờ đặt hắn ở trong lòng, nhưng nhờ có tấm lòng chân thành và hơn hết là những tháng ngày ăn tiêu dè sẻn, Thẩm Đình Giao cuối cùng đã giành được trái tim của Ân đại đương gia. … Nàng bình tĩnh, nền nã, ánh mắt dịu dàng: “Từ đầu đến cuối, ngươi luôn là yếu tố ngoài ý muốn của ta. Ta không hề nghĩ ta sẽ ở lại cái triều đình hỗn loạn này, cho nên…” - Nàng từ từ nắm tay hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn - “Ta không diễn trò. Ngươi là kỳ tích của ta.” ---- Đến với Nhất Độ Quân Hoa, bạn phải hiểu một điều “nơi đâu có tình yêu, nơi đó có ngược văn”, nhưng hãy đọc bộ truyện này để thay đổi thành kiến má 1 Độ chỉ viết SE và truyện buồn nha :v Dù truyện vẫn có những chi tiết buồn muốn rơi nước mắt nhưng đa phần vẫn rất lầy lội, lầy từ nam nữ chính lầy thẳng tới dàn nhân vật phụ :v Tình tiết truyện gắn kết chặt chẽ, giọng văn hài hước nhưng vẫn có những chi tiết cảm động làm ta thổn thức không thôi. Nếu bạn là fan ruột của 1 Độ hay những câu chuyện “cười ra nước mắt” thì còn chần chờ gì mà không nhảy hố ngay đi! "Thẩm Đình Giao, trả tiền đây!"  "Ta và nàng chỉ nói đến tình thôi!"  Nợ tiền thì trả tiền, nợ thịt thì trả tình. Kim chủ bị lừa rồi! -------------- Review by Tuệ Tần - lustaveland.com Mời các bạn đón đọc Kim Chủ, Bị Lừa Rồi! của tác giả Nhất Độ Quân Hoa.
Thịnh Thế Sủng Phi
Thịnh Thế Sủng Phi kể đến Nguyên thái tử Lý Thần bị phế năm năm sau tập họp binh mã tiến sát kinh thành, buộc đệ đệ hãm hại mình là Nhân Tông đế nhường ngôi, đoạt lại tất cả thuộc về mình, thuận đường đoạt luôn hậu phi của hắn. Mà sủng phi của Tân Đế, vốn chính là tần phi Chu Thanh Nhược của Nhân Tông đế, nói ra, Tân Đế bất kể là trên giường hay dưới giường đều rất nam nhân, so với Nhân Tông hoàng đế mạnh hơn rất nhiều, nàng rất thỏa mãn. Diễn biến nhỏ trong truyện online: Xù lông Tân Đế: Grừ….! Bọn họ nói ta là Bạo Quân, ta liền giết giết giết. Chu Nhược Thanh: Ngoan, đó là ghen tỵ, chúng ta không tạo sát nghiệt, ta làm thịt viên cho chàng ăn. Tân Đế biến thân thành chó nhỏ đưa ra hai móng vuốt, mở đôi mắt ngập nước: tăng thêm, muốn hai viên. Xù lông Tân Đế: Grừ……! Bọn họ nói ta là hôn quân, tam cung lục viện chỉ biết cưng chiều một mình nàng. Chu Nhược Thanh: Ngoan, đó là ghen tỵ! Chúng ta không tạo ác nghiệt, ta làm thịt viên cho chàng ăn. Tân Đế biến thân thành chó nhỏ đưa ra hai móng vuốt, mở ra đôi mắt ngập nước: tăng thêm, muốn ba viên. Chu Nhược Thanh:…… Tân Đế: Lần trước nàng đã cho hai. 1. Góc nhìn nữ chính, nữ xuyên không. 2. Mặc dù không muốn nói, nhưng đây là văn sạch như trong Điền viên cốc hương. (chủ yếu cảm thấy đối với nữ chính có chút điểm công bằng…… Bạn đọc đọc xong chương 1 sẽ hiểu ý tứ của ta) 3. Nữ chính là người bình thường, không cần cầu mong sâu xa thông minh trâu bò gì đó (chủ yếu là bộ não tác giả nhỏ bé không viết được dạng văn quá cao siêu gì), chỉ là loại văn ung dung tự tại tiểu bạch thỏ ngọt ngào thôi. *** #Review THỊNH THẾ SỦNG PHI  Tác giả: Bích Vân Thiên Thể loại: Cổ đại, ít cung đấu, ngọt, sủng, song xử* (Ghi song xử rồi nha, đừng ai bay vào cmt hỏi nam nữ chính có sạch không là HQ giận đấy :
Luyến Nô
Converter: Vi Ừn Bi Edit: Bội Nghi + Tuhu (2 chương đầu), Thủy Nguyệt Vân. Beta: Kỳ Doanh, Thủy Nguyệt Vân Khuất Dận Kì, hắn là kiệt tác tuyệt mĩ của trời đất, với dung mạo xuất chúng kia, không có gì có thể hoàn mỹ như hắn…… Đối với nữ nhân, hắn có thể đùa bỡn, có thể cùng diễn trò, có thể tàn nhẫn, nhưng lại không bao giờ là thật lòng. Nô nhi, nàng không tranh giành với thế gian, đơn thuần như thế, đôi mắt trong sáng như thủy tinh, âm thanh tuyệt mĩ, nồng ấm mê hoặc lòng người…… Sự trong sáng đặc biệt của nàng làm nổi dậy ma tính trong người hắn, khiến hắn muốn làm nàng mất đi sự vô tư, trong sáng, không hiểu chuyện đời đó. Nhưng mà, cái gì hắn cũng đã tính tới, nhưng lại quên mất thâm tâm đã sớm trầm luân vì nàng…… Đối mặt với tình yêu say đắm của nàng, hắn dễ dàng lần nữa không khống chế được…… Cho đến khi cõi lòng nàng tan nát mà rời đi, hắn mới đột nhiên phát hiện rằng, đời này hắn không thể sống thiếu nàng…… *** Bên trong chiếc màn che bằng bạc, một đôi nam nữ đang cuồng loạn triền miên, cùng nhau tấu lên giai điệu mang theo dư vị kích tình. Thật lâu sau, khi hết thảy đã trở nên yên tĩnh, nam tử xoay người lùi lại, nhưng vẫn còn những hơi thở gấp do chưa bình ổn, khuôn mặt hắn tản ra hơi lạnh. “Kỳ” giọng nói nữ tử đầy mị hoặc, nhẹ nhàng ôm hắn từ phía sau, dung nhan tuyệt mĩ không muốn rời xa, nhẹ nhàng cọ vào bờ lưng hắn. Hắn, tên gọi là Khuất Dận Kỳ, có một dụng mạo có thể làm nữ nhân khắp thiên hạ thần hồn điên đảo, cũng có được khí lực mà người người ao ước, càng đừng nói là chỉ khiến cho người khác ngất xỉu, hắn có rất nhiều gia sản, tài năng xuất chúng, khiến cho rất nhiều nam nhân không theo kịp. Một nam tử với những điều kiện tốt như vậy, chỉ cần là nữ nhân, ai mà không ham muốn, mong chờ được hắn cúi nhìn? Nhưng hắn lại cố tình coi trọng nàng, có tình ý với nàng…… Nhớ tới việc hắn đối đãi ôn tồn với nàng, thật sự như một giấc mơ khiến nàng cảm thấy vui sướng lâng lâng. A! Nàng thật sự rất yêu, rất yêu hắn –”Hả?” Khuất Dận Kỳ nhìn vào ánh mắt si mê của nàng, lãnh đạm trả lời. Hắn hừ lạnh. Đúng là nữ nhân. Một nụ cười lạnh như băng rất khó nhìn thấy nhẹ nhàng biến mất khỏi khóe môi hắn. “Kỳ, thiếp yêu chàng –” giọng nàng nỉ non như có thể khiến người khác mất hồn. Nhưng … nàng lại không phát hiện, hắn lơ đãng nhíu mi, tỏ vẻ mất hứng. Lại là những lời này – một câu mà hắn đã chán ngấy, nhàm đến cực điểm! Được bao nhiêu lâu chứ? Hắn nhớ lại, từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng đến nay, hình như còn chưa được một tháng, thật sự rất dễ thu phục mà. Gương mặt hắn nổi lên sự phiền chán, tất cả nữ nhân đều có đức hạnh như thế này sao? Không hiểu rõ quy luật của trò chơi mà vẫn nhảy vào, thật khó khiến hắn không sinh ra ác cảm. Trên đời này chẳng lẽ thực sự không có nữ nhân nào đặc biệt ư? Nữ nhân, khi yêu thì thực sự đã nghĩ quá nhiều, nhưng lại quên, chữ tâm, không phải ai cũng có. “Thì sao?” hắn không mang theo biểu tình gì tiếp lời. lúc này Nàng mới thoáng phục hồi tinh thần lại. ” thiếp…… Có chuyện muốn nói với chàng, chàng nghe xong nhất định sẽ rất vui vẻ .” Nàng thực sự ảo tưởng hắn sẽ ôm lấy nàng cùng nhau thêu dệt nên bức tranh đầy tình ý. “Ồ?” Lúc này phản ứng lạnh nhạt của Khuất Dận Kỳ giảm bớt. Hắn hoài nghi, nữ nhân này có gì để làm hắn vui vẻ chứ? “Thiếp –” Nàng cúi đầu thật thấp, nhỏ giọng nói: ” thiếp mang thai .” “Mang thai?” Tiếng hoan hô vui mừng mà nàng đoán lại không hề vang lên, hắn chỉ nhíu mi, rất nhanh lại khôi phục sự bình tĩnh. “Sao vậy? chàng không vui sao?” nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn đang trầm mặc. “Vì sao không uống thuốc?” Giọng nói của Khuất Dận Kỳ nhẹ nhàng, bình thản, hai mày kiếm cũng không tự giác mà nhíu lại. “Thiếp biết chàng thương thiếp, không đành lòng để thiếp phải đau đớn, nhưng mà Khuất gia không thể không có người nối dõi nha! Chàng tốt với thiếp như vậy, thiếp vì chàng mà chịu khổ một chút thì có tính gì? Cho nên –”[ chị ấy tự sướng kinh nhêỷ =)) ] “Cho nên ngươi liền tự quyết định, không có sự đồng ý của ta, liền đem thuốc đổ đi?” Sao cơ? Nàng sao lại cảm thấy giờ phút này sự ôn nhu của hắn lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo nhỉ? Khuất Dận Kỳ mỉm cười, nét mặt không có một chút độ ấm, khóe môi không hề có ý cười. “Muốn nghe câu trả lời của ta không?” “Thiếp…..” trước ánh mắt lạnh lùng của hắn, nàng bất giác co rúm lại. Nữ nhân Ngu ngốc! Nàng thực nghĩ hắn vì nàng mà đau lòng sao? A! Sai lầm rồi, hoàn toàn sai! Bởi vì nàng không xứng mang thai con của hắn, hắn cũng không cần nữ nhân gì để giúp hắn sinh con cả. Mời các bạn đón đọc Luyến Nô của tác giả Lâu Vũ Tình.
Lược Thê
Convert: meoconlunar (tangthuvien.vn) Edit và Beta: Độc Tiếu Khuynh Thành Số chương: 20 Trên đời này, có ai trọng yếu đến mức không thể nào thay thế được? Cổ chi cấm kỵ, bầu trời không thể có hai mặt trời, nhà có cặp song sinh, tất chính là đại họa… Ai, gia tộc có cặp huynh đệ song sinh không khác gì mang lời nguyền, nói vậy cũng không sai. Huynh trưởng nhận hết mọi sủng ái cùng kính trọng, mà hắn, lại trở thành ma quỷ, không phải người tốt Hơn nữa khi mà hắn gặp được nữ nhân khiến hắn phải hao tổn tâm tư muốn có được…. Nàng vốn xinh đẹp. dung mạo như tuyết, nhưng lại lạnh lùng, trầm mặc ít nói Cùng với việc, trong mắt nàng chỉ ái mộ duy nhất huynh trưởng Mộ Dung Thao, không hề có hắn. Để có thể được nàng ngoái đầu nhìn mình, nhìn chính mình một lần thật rõ ràng Hắn đánh cược cả tính mạng, phản bội cả tình thân, chấp nhận tẩu hỏa nhập ma… Chỉ mong có được nàng, tâm của nàng, khiến giấc mơ hạnh phúc kia có thể trở thành sự thật. Hắn hiểu được, hạnh phúc mà hắn đoạt lấy, sớm hay muộn cũng sẽ phải trả lại… Hắn không sợ chết, chỉ sợ trong ánh mắt lạnh băng của nàng chỉ có sự vô tình… Sợ chính mình dùng hết tâm cơ, cũng không thay thế được hình bóng của một nam nhân khác… *** Tên tác phẩm: Lược thê Tác giả: Lâu Vũ Tình Thể loại: Ngôn tình, ngược, cổ đại, gương vỡ lại lành, He Gồm 22 chương (2 quyển). Truyện nằm trong hệ liệt Vi thành khúc. Ngoài lề: Hệ liệt "Vi thành khúc" gồm ba tác phẩm Chồng khờ, Mua phu và Lược thê. Với mình, đây là ba tác phẩm đều hay, ý nghĩa, cảm động và đáng đọc. Nghe tên tác giả những bạn hay đọc truyện ngược chắc sẽ thấy quen quen. Đúng thế, đây cũng chính là tác giả của tác phẩm siêu ngược nổi danh "Thất tịch không mưa". Mình nghĩ đây là một sự bảo chứng cho các tác phẩm khác của tác giả, nên các bạn cứ yên tâm đọc nhé. Các bạn nghĩ sao về việc kì thì chuyện sinh đôi và lựa chọn vứt bỏ một đứa trẻ sơ sinh vì tin rằng nó sẽ đem lại điều xấu cho gia tộc? Mình nghĩ rằng có lẽ tất cả chúng ta đều thấy đây là việc làm sai trái và vô nhân đạo. Nhưng nam chính trong tác phẩm từ khi lọt lòng đã phải gánh cái danh sao chổi và bị cả gia tộc từ bỏ. Rõ rành sinh ra mang thân phận là thiếu gia của một gia tộc to lớn nhưng rốt cuộc lại phải lớn lên trong rách nát đói nghèo, thử hỏi khi biết sự thật có hận không? Không hận có lẽ chính là câu trả lời dối trá nhất. Vì hận thù mà nam chính đã có những bước đi lầm đường lạc lối, khi mà chàng tưởng chừng đã có tất cả cũng là lúc chàng mất tất cả. Trước đó, chàng nghèo nhưng chàng có người thương người xót, giờ chàng đứng trên núi bạc nhưng lại chỉ là một kẻ cô độc. Đây là một trong những nam chính mình thấy ấn tượng và thích thú. Chàng làm mọi thứ để dành lại thứ chàng cho rằng đó là của mình chỉ do hận thù, suy nghĩ sai lầm chứ không hề vì tham lam, lóa mắt về sự giàu có. Và khi nhận ra sai lầm của mình chàng cũng dễ dàng từ bỏ sự giàu có lẫn cả tính mạng để đền lỗi. Phải day dứt đau khổ thế nào người ta mới có thể tự hạ độc bản thân để tìm tới cái chết. Tuy là ngôn tình nhưng cả tác phẩm không hề chăm chăm vào mỗi chuyện tình yêu mà tác giả cũng đã lồng ghép rất khéo những chi tiết về tình cảm gia đình. Một người đại ca tốt, một đại tẩu độc miệng nhưng mềm lòng có lẽ chính là những bù đắp lớn cho vết thương tình thân mà nam chính phải chịu. Chỉ với 20 chương truyện, nam chính đã phải kinh qua đủ mọi nỗi đau, sự ngược của tác giả mềm mại uyển chuyển dưới những con chữ nhưng lại là những cây kim châm thấu tâm can. *** Đau! Đau vô biên vô hạn, như sóng thủy triều đánh úp lại, từng đợt từng đợt, chiếm lĩnh toàn bộ tri giác của hắn. Mơ mơ màng màng tỉnh lại, không thể phân biệt được người với người, lại thủy chung biết rõ, có người luôn ở bên cạnh hắn, bón thuốc cho hắn, ân cần cùng cẩn thận quan tâm. Đại phu đến rồi lại đi, đi rồi lại đến, không thể phán đoán được rốt cuộc đã trôi qua bao nhiêu ngày bao nhiêu đêm, khi ý thức được hồi phục rõ ràng, chỉ nhìn thấy ánh đèn... Nàng... đâu? Nữ tử một tấc cũng không rời, luôn dốc lòng chiếu cố hắn, đã đi đâu rồi? Tâm, hoảng, đang muốn đứng dậy tìm kiếm, không cẩn thận động phải vết thương, đau đớn không hề lưu tình ập đến, toàn thân đau thấu xương, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, cơ thể hư nhuyễn ngã xuống giường. Đồng thời, cửa phòng bị mở ra, mùi thuốc cùng mùi thơm y phục quen thuộc của nữ tử theo gió bay đến. Là nàng! Hắn an tâm, không tiếp tục giãy dụa. “Gia chủ, người bị thương rất nặng, xin đừng cử động.” Nữ tử đem bát dược đặt ở bên cạnh giường. Động tác vừa rồi, khiến vết thương rỉ máu, nàng lưu loát thay đi lớp băng dính máu, bôi thuốc cầm máu một lần nữa, nhiều ngày lặp đi lặp lại cũng đã trở nên thành thục. Hắn, mắt cũng không chớp một cái nhìn nàng, nhiều ngày qua, trong mơ cũng thủy chung theo đuổi giọng nói lãnh đạm, hiện tại mới có thể chân chính mở mắt, nhìn khuôn mặt của nàng. Nữ tử cực mĩ, phù nhan như tuyết, dung nhan mặc dù không thể làm cho người ta vừa gặp đã yêu, nhưng cũng là một giai nhân tuyệt lệ, gặp rồi khó quên, chỉ tiếc lạnh lùng, làm hỏng cả một khuôn mặt đẹp. Tựa như đầu xuân mang theo hơi lạnh, lạnh lẽo không mang theo gợn sóng, không một chút cảm xúc. Ngoại trừ nhức nhối từ vết thương trên ngực, nàng chưa từng khiến hắn đau đớn vì vô tình chạm phải vết thương. Dụng tâm như vậy, thâm ý như vậy, giấu đằng sau đôi mắt lạnh lùng, lại có mấy người có thể nhìn ra. Nữ tử như vậy... Hắn thở dài. Nếu không phải hiểu nàng, thủy chung luôn đem mắt đặt ở trên người nàng, sợ là sẽ để lỡ mất, sẽ cô phụ. Xử lý vết thương tốt, tiếp đó bưng bát nước thuốc, bón từng muỗng cho hắn. Vì tránh khiến cho hắn chịu nhiều đau đớn, nàng không có dìu hắn đứng dậy, khiến cho việc bón thuốc phải mất thêm nhiều công sức, nhưng nàng vẫn cẩn thận bón từng muỗng, thuốc tràn ra khóe môi liền nhẹ nhàng lau đi, không có một chút thiếu kiên nhẫn. Bón xong một chén thuốc, cũng đã qua thời gian một chén trà. Nàng thu thập mọi thứ thỏa đáng, lại thêm dầu cho chiếc đèn trong phòng, chuẩn bị mọi thứ xong, liền cúi người hành lễ. “Gia chủ tạm nghỉ, ta đi phân phó đầu bếp chuẩn bị thiện.” “Chờ...” Hắn mở miệng, giọng nói khàn đục, suy yếu. “Gia chủ có gì phân phó?” “Ngươi... gọi ta là gì?” Nữ nhân giật mình, ngạc nhiên ngẩng đầu. Chỉ là một khắc, hắn nhìn thấy trong ánh mắt lạnh lùng của nàng có phút phập phồng. Nhưng, cũng thực ngắn ngủi. Nàng lại nhanh chóng trở về vẻ hờ hững cùng bình tĩnh vốn có. “Gia chủ, người là chủ tử của ta.” “Như vậy... ta là ai?” Bốn phía yên lặng. Sự im lặng nặng nề kéo dài thật lâu, chỉ nghe thấy tiếng tí tách của ngọn đèn đang cháy, ngẫu nhiên truyền đến tiếng lá cây đung đưa theo gió. Thật lâu sau, tiếng nói nhẹ nhàng mà kiên định, chậm chạp cất lên: “Mộ Dung Thao, người là Mộ Dung Thao.” Mời các bạn đón đọc Lược Thê của tác giả Lâu Vũ Tình.