Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Sau một trận nổ, Du Tiểu Mặc bỗng chốc trờ thành đệ tử dưới danh của phái Thiên Tâm, hơn nữa tư chất rất kém. Ngay lúc hắn chuẩn bị thích ứng với hoàn cảnh, hắn nghe được một tin dữ, nếu như trong vòng nửa năm không thể luyện chế ra thành phẩm đã được chỉ định và trở thành đệ tử chính thức của phái Thiên Tâm, hắn sẽ bị đuổi khỏi phái… Vì thế, Du Tiểu Mặc đang cố gắng kiếm tiền để gặp tên Lăng Tiêu khoác da người, về sau hắn mới sững sờ nhận ra, tên này thật sự khoác một lớp da người… Thuộc tính của Lăng Tiêu: giả nhân giả nghĩa, phúc hắc. *** Du Tiểu Mặc sau khi bị tai nạn tan xác liền xuyên đến một thế giới khác mà tại đây con người có những khả năng siêu phàm, vượt trội về sức mạnh. Và điều đấy không thể ngăn cản được sự thật là em có tài phú hơn người, người ta tu luyện chân chính méo bằng em biết nửa tiếng trước. Rồi như định mệnh, anh công xuất thân từ phố đại gia xuống xóm nhà lá tìm người liền thấy hứng thú với em. Và sau đấy thì khỏi đoán, em chính là X-men mà anh đang cần tìm. Sau đấy thì hai đứa hai thiên phú trời ban thống trị từ ngõ này đến phường kia, cứ thằng nào khoẻ hay con ông cháu bà không thành bạn thì cũng có ân tình cần đáp, thằng nào phản diện ấy hả, khoẻ đến mấy thì cứ đợi chục chương là cũng phải chết thôi. Cả một bộ truyện dài đều nói về quá trình hai đứa phấn đấu từ tổ trưởng khu phố đến chủ tịch thành phố và cuối cùng đã thành công giành vị trí chủ tịch nước thống trị thế giới. Sau đây là một ít về thân thế của hai đứa. Du Tiểu Mặc sinh tại trái đất, vi diệu là ở đây cũng có những người tu chân các thứ [Xin đừng hoang mang mình có phải người trái đất không :]]] Gia tộc em chính là một thế lực lớn TẠI TRÁI ĐẤT về phương diện này. Lúc em sinh ra thì phụ huynh phát hiện em không có thiên phú vì mấy cái thử nghiệm rởm đời dẫn đến em méo biết đến cái gì mà chết tức tưởi và cuộc đời quay 180 độ sang màu hồng rực rỡ [Tác giả tuyệt đối không rủ rê tự vẫn :]]] Sau đấy thì như đã nói, em như một vị thần và trèo lên đỉnh thế giới. Còn về Lăng Tiêu thì từ lúc sinh ra đã éo le, mẹ anh thực ra không phải mẹ anh, bố anh không hoàn toàn là bố anh. Vì nhiều lí do mà bố mẹ anh hợp tác với nhau để có được đứa con xuất chúng dị hợp tử như anh. Người chân chính mang thai anh và trao nốt cho anh phần còn thiếu để anh trở nên bá cmn đạo là..... bố thứ hai anh. Và với một hệ gen biến dị vô cùng phong phú Lăng Tiêu đã thành công trong công tác chọn giống và tiến hoá trở thành bá chủ thế giới. Quá trình thì xin được lược bỏ vì quá nhiều thứ lảm nhảm. Đọc truyện để biết thêm cái kết HE như thế nào. Đánh giá Khá. Có đôi khi hơi sa đà quá. Nhiều thứ lảm nhảm mà hoàn toàn có thể cắt bớt đi, thay vì làm phim Ấn Độ với mỗi cái hít thở cũng phải viết để truyện nó dài ngoằng ra như vậy. Bàn tay vàng cũng hơi vi diệu. Quá phân biệt đối xử, nhân vật phản diện được gây dựng hoành tráng như vậy mà đánh tầm 50 chương đã đi ngỏm củ tỏi. Mỗi đứa phản diện xuất hiện như một vị thần và sau khi hết đất liền bị đá khỏi sân khấu không thương tiếc, chưa kịp chào khán giả một câu liền đi khỏi màn hình. Bất mãn cuối, đây là con trai đó, ngưng bánh bèo. Càng về cuối lại càng bánh bèo là thế nào??!!! H đầu truyện rất nhàm, may mà về cuối đã ổn hơn nhiều, tiến triển tốt...... cắt ngắn H đi. *** Vừa đọc xong truyện này, bây h lại còn đúng 00:12 nữa chứ, mình muốn review luôn cho nóng. Thực sự thì mình bắt đầu nản ở tầm chương 250 nhưng mình lại chợt nghĩ lại mục đích mình bắt đầu đọc, chính là tìm một câu chuyện ấm áp hài hước ngọt ngào an ủi cho tâm hồn sau khi đọc một truyện hết sức nặng nề đau đớn nên mình lại tiếp tục. Và bởi vì mình đã không còn cái nhiệt huyết lúc mới đọc ngôn tình, lúc nào cũng sẵn sàng đọc những truyện dài đến cả 400, 500 chương nên con số 713 và 18 phiên ngoại thực sự là sự thử thách rất lớn. Vì truyện này mình nghĩ đã quá nổi tiếng quá kinh điển rồi nhỉ, công thụ quen nhau bên nhau yêu nhau rất tự nhiên và đáng yêu. Đoạn đầu truyện anh công rất thần bí, trí lực lại kinh người, bảo vệ em thụ không sai một chút nào. Sau đó là cả quá trình thu phục yêu thú và tiểu đệ cũng như đánh quái đánh háo hôi của 2 người, từng bước tạo nên 1 truyền thuyết. Điểm trừ của truyện là có vài chỗ hơi bị hở hoặc tác giả quên không làm sáng tỏ (cũng có thể tác giả làm mập mờ rồi nhưng mình vẫn không hiểu) ví dụ như rốt cuộc âm mưu của Lâm Tiếu là gì, đã làm gì mà khiến cho Lăng Tiêu lại thức dậy? Nhưng cũng chỉ là vài điểm nhỏ ở đấy thôi, tổng thể thì câu truyện vẫn rất hay, logic, có sức hút cao. Công lao lớn nhất ở đây chắc chắn là ở người edit rồi, edit rất hay rất thuần lại còn tự nhiên nhưng có điều mình băn khoăn mãi là về vấn đề giờ giấc. Bởi vì 1 canh giờ là 2 tiếng cho nên mình không biết canh giờ ở trong truyện là rốt cuộc là giờ chuẩn hay người edit của để vậy cho có phong thái cổ xưa và dễ hiểu. Còn một vấn đề nữa mình không biết là tại người edit hay nguyên tác tiếng Trung đã thế nhưng mà ngôn ngữ nói có hơi nhiều quá, nhiều đoạn cảm thấy thật hơi chối. Các cặp đôi phụ cũng rất đáng yêu, có điều tác giả chẳng chú tâm gì mấy, nuối tiếc nhất của mình là không được thấy đôi sư đồ Phó Thương Khung và Vệ Bạch chính thức từ ái đồ trở thành thê tử. Còn nữa, có một vấn đề chỉ nằm ở ngoại truyện, vấn đề này chính là nam phụ. Cũng vì một vài ảnh hưởng tâm lý trong cuộc sống hiện tại của mình và đặc biệt là sở thích cá nhân, mình có phần chướng mắt cái thứ tình cảm của em trai Tiểu Mặc dành cho Tiểu Mặc, cũng hơi chướng mắt cái cách đối xử và suy nghĩ của Tiểu Mặc về cái phần tình cảm không đơn thuần đấy. Đến bản thân em thụ còn thấy chột dạ khi nhắc đến mối quan hệ của em và em trai trước công thì chứng tỏ em thụ cũng đã có nhận thức về phần tình cảm ấy rồi nhưng mà thụ vẫn tình nguyện nghĩ rằng tình cảm ấy chỉ hơi đặc biệt hơn tình anh em chút xíu thôi. Nói thật thì khi thấy đoạn em trai Tiểu Mặc ghen với Lăng Tiêu mình còn thấy phẫn nộ và uất ức thay cho Lăng Tiêu. Nam phụ à, anh có quyền gì? Anh có quyền gì chứ? Mình lan man dài dòng về cái tiểu tiết này quá rồi, tốt xấu gì Lăng Tiêu cũng là chúa tể, cái phần tâm tư nhỏ nhoi lại còn vướng (cũng như chính là cái cớ để gần gũi) tầng quan hệ anh em này, sẽ giải quyết rất dễ dàng rồi. Nói chung thì bộ này rất hay và đáng đọc chỉ là nó có chút hơi dài quá. Mời các bạn đón đọc Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân của tác giả Doãn Gia.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Quỷ Thoại Liên Thiên - Thanh Khâu
Trước đây người ta tính trên đời có năm loại người, loại thứ năm là chuyên thu hút tai nạn về mình. Nhưng với Quỷ thoại liên thiên thì loại người thứ sáu đã nảy ra, đó là người chuyên thu hút ma quỷ về mình. An Tung là một tồn tại hết sức kỳ lạ, không hiểu sao chuyện quái dị bám theo cậu ta đặc biệt nhiều. Đi chợ thì rơi vào tay lũ làm thịt người, nghe hát thì có ma vờn trong nhạc, bắt xe thể nào cũng lên nhầm xe chở u linh… Khổ nỗi An Tung không hề an phận, nếu có điều gì nhiễu động, cậu ta sẽ lại gần, xem cho kỹ và đa phần trường hợp là sẽ nhúng tay can thiệp, bởi vậy ma quỷ không ai hẹn ai càng tích cực lượn lờ quanh cậu ta. Cái khổ thứ hai là An Tung không có năng lực gì mà đối phó với ngần ấy ma quỷ tai ương, nên cao xanh dun dủi cho cậu ta một người bạn cùng phòng thâm sâu khó lường, sát cánh cùng cậu ta qua từng chặng đường bắt ma đuổi quỷ.Anh ta đẹp trai, thư sinh, có sức hút với phụ nữ, nhưng lại lạnh lùng với tất cả, chỉ che chở nhiệt tình với một mình An Tung và quái đản nhất là, không từ bỏ cơ hội nào để thể hiện thái độ chiếm hữu đối với cậu ta.Quỷ thoại liên thiên là triền miên truyện về những âm ảnh dương gian, cũng là âm ảnh về những cảm xúc còn nhập nhoạng giữa hai bờ tối sáng. Quỷ Thoại Liên Thiên thoạt tiên ra mắt trên mạng văn học Tấn Giang, được đánh giá là truyện kinh dị hay nhất năm 2009. Về sau đăng dài kỳ trên tạp chí Huyền nghi chí với hình minh họa của Ngọc Yên Tiên Sinh. Cũng bén duyên giải thưởng như chính câu chuyện, bộ hình minh họa đậm chất liêu trai này liền đó đã đoạt giải mini manga đẹp nhất năm 2012 tại Trung Quốc. *** Ý kiến của người biên tập: 1. Phù…nói thế nào nhỉ, lại đâm đầu vào thứ không nên đâm đầu vào rồi… Thật ra, Lục Mịnh quyết định biên tập bộ này không phải vì yếu tố kinh dị, mặc dù bộ này thực sự quá kinh khủng, bao nhiêu đêm đọc nó là bấy nhiêu đêm ngủ mơ thấy ác mộng T0T. Nhưng lý do thực sự khi biên tập bộ này là vì những “thông tin” chứa bên trong nó làm Lục Mịnh cảm thấy có hứng thú. Đối với một người chuyên nghiên cứu văn hóa như Lục Mịnh mà nói, tuy Trung Quốc không phải là chuyên ngành của Lục Mịnh, nhưng những câu chuyện trong này, những thông tin mang tính “văn hóa truyền thống” của nó làm Lục Mịnh cảm thấy…ngứa tay *cười*. Trong quá trình biên tập có thể tranh thủ tra cứu một chút thông tin, biết thêm một chút chuyện, Lục Mịnh cũng thấy rất vui. 2. Nhưng nói gì thì nói, thể loại này cũng là một thể loại ít nhiều có…”vấn đề”. Lục Mịnh thực sự nghĩ có vài chuyện trong này không thích hợp đọc lúc nửa đêm, cũng không thích hợp cho trẻ em dưới 16 tuổi (có thể rating Lục Mịnh để hơi cao, các em nhỏ bây giờ…trưởng thành nhanh lắm, nhưng ngay cả Lục Mịnh cũng bị nó dọa suýt khóc mấy bận, cho nên nói trước thì hơn). Nếu các bạn là người có thần kinh không được vững, hay là yếu bóng vía, hay thuộc thể chất dễ dụ ma tới, thì thôi, đừng đọc ngủ sẽ ngon hơn, nhé ~ Lưu ý dành riêng cho “Quỷ thoại liên thiên”: 1. Đây là tác phẩm được biên tập chưa thông qua sự đồng ý của tác giả, không dùng để phát tán rộng rãi và vì mục đích thương mại. Bản dịch này chỉ tồn tại duy nhất trên WP của Lục Mịnh, mọi tồn tại ở những nơi khác đều là hình thức đạo văn, nếu Lục Mịnh phát hiện ra, sẽ lập tức drop. 2. Bản dịch được biên tập lại dựa trên bản dịch của chương trình QT, bản thân người biên tập không biết tiếng Trung Quốc. Sai sót là không thể tránh khỏi, nếu quý khách phát hiện ra, xin vui lòng chỉ giúp, Lục Mịnh rất vui được sửa sai. 3. Đây là một bộ dài.i.i.i.i~ Trùng hợp làm sao, số chương của nó và “Hyaku monogatari” (100 câu chuyện ma) là tương đồng nhau. Sau khi hoàn thành “Tiếu ngạo online du”, Lục Mịnh sẽ từ từ biên tập nó. Tuy nhiên, sắp tới, quỹ thời gian của Lục Mịnh có thể nói là bận đến phát khóc lên được. Cho nên có khả năng là bộ này sẽ lết cực kỳ chậm. Mong các bạn thật, thật kiên nhẫn với nó. Được cái là bộ này bao gồm những câu chuyện lẻ, gần như không có liên hệ gì với nhau, cho nên tiến độ của tác phẩm thực ra không ảnh hưởng gì tới việc thưởng thức nó lắm. Một lưu ý nho nhỏ nữa: Lục Mịnh sẽ cố gắng hạn chế không up bộ này vào ban đêm, mà các bạn cũng đừng đọc nó vào ban đêm, nhé ~~~ Mời các bạn đón đọc Quỷ Thoại Liên Thiên của tác giả Thanh Khâu.
Tra Công Đến Chết Đều Cho Ta Là Bạch Liên Hoa - Đường Vỹ Soái
Văn án: “Nhiệm vụ của Tạ Mộc là làm cho tra công yêu mình. Cái cậu am hiểu nhất, chính là ngụy trang thành một đóa bạch liên hoa. Điềm đạm đáng yêu, thiện lương lại thiên chân. Cho dù cậu có trở thành chiếc giày rách bị tra công vứt bỏ, cũng không sao cả, Tạ Mộc rất nhanh sẽ khiến cho họ phải quỳ xuống xin lỗi, đem chính trái tim mình móc ra mà dâng lên cho cậu.”(*) … Tạ Mộc xuyên qua thế giới thứ nhất, xuyên qua thế giới thứ hai, xuyên qua thế giới thứ ba, thế giới nào cũng gặp toàn tra công.  Tra công thứ nhất đem cậu cho bạn hắn chịch chịch chịch; tra công thứ hai giết bố mẹ cậu; tra công thứ ba coi cậu là thế thân, lúc không cần nữa thì lại đưa cậu lên giường kẻ khác; tra công thứ tư còn giết con của cậu và hắn... Tạ Mộc đi qua bao thế giới có tra công cặn bã, dù trong lòng bực mình muốn chết, nhưng vẫn phải giả bộ bản thân luôn là một đóa bạch liên hoa ngây thơ yếu ớt. Khi bị khi dễ thì tuyệt đối cũng không thể chống trả, chỉ có thể khóc lóc khóc lóc, khi bị vứt bỏ vẫn một mực mù quáng đuổi theo tra công, rất có tinh thần của một tiểu bạch thỏ si tình khiến cho người ta tiếc thương. Tra công đều nghĩ Tạ Mộc ngây thơ dễ dụ, ai ngờ Tạ Mộc không phải bạch liên hoa, cũng không phải đèn cạn dầu mà tùy ý để bản thân bị chà đạp. Kẻ nào tệ bạc với cậu, cậu sẽ bắt kẻ đó phải trả giá gấp bội. Bọn tra công cặn bã, tất cả đều bị Tạ Mộc “chơi đến chết”. Tạ Mộc vô cùng thông minh. Bản thân cũng là đàn ông, nên cậu hiểu rõ đàn ông yêu thích cảm giác chinh phục thế nào, ưa thích loại hình tiểu thụ nào, dễ mủi lòng thương xót trước việc nào… Cậu có thể khiến cho tra công trước vứt bỏ mình, sau lại quỳ xuống chân cậu khóc lóc xin một cơ hội quay lại; cũng có thể khiến tra công yêu cậu mê mệt không lối thoát, đến tận lúc chết vẫn chỉ tâm tâm niệm niệm một mình cậu. “Tra công đến chết vẫn cho rằng tôi là bạch liên hoa” là một bộ khóa xuyên gồm nhiều thế giới mà ở những thế giới đó, Tạ Mộc, cùng với sự trợ giúp của hệ thống, phải làm nhiệm vụ công lược tra công. Khác với những bộ khoái xuyên mình đã đọc khi trước, Tạ Mộc chưa bao giờ bị rơi vào thế yếu. Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu. Vì thế, nói tác giả đã buff cho Tạ Mộc bàn tay vàng thì cũng chẳng sai. :v  Các thế giới của Đường Vỹ Soái trong truyện này đều có chung một motifs: Tra công chính vứt bỏ Tạ Mộc, sau đó Tạ Mộc lại được tra công thứ hai, thứ ba, để ý, tra công chính hối hận, tìm mọi cách níu kéo; vậy là một đám tra công quần nhau thành một đoàn. Còn Tạ Mộc chỉ việc ngồi diễn tròn vai một bạch liên hoa là ổn.  Điểm chung của những thế giới này là ngoài có tra công chính ra, những tra công bên lề đều yêu Tạ Mộc mê mệt, vì yêu mà không từ thủ đoạn, sẵn sàng vì Tạ Mộc mà bày mưu tính kế, thậm chí nhịn nhục khiến bản thân cũng trở nên vô cùng thấp kém. Nói ra thì, tuy các thế giới đều toàn tra công đấy, nhưng đọc qua đọc lại không hiểu sao mình vẫn thấy thương thương =]] Tra công nào cũng nghĩ Tạ Mộc nặng tình, nhưng hóa ra Tạ Mộc mới chính là người vô tình nhất. Cậu chưa bao giờ thật sự yêu bọn hắn, mà chỉ diễn vai bạch liên hoa nhằm hoàn thành nhiệm vụ công lược mà thôi. So với tình cảm của Tạ Mộc với tra công thứ nhất, thì bộ này gây ấn tượng với mình hơn ở tình yêu của tra công thứ hai với Tạ Mộc. Đó là kiểu tình yêu cuồng si, biết rõ Tạ Mộc một lòng chỉ hướng đến người kia, nhưng lại không nhịn được muốn ôm cậu trong lòng. Mời các bạn đón đọc Tra Công Đến Chết Đều Cho Ta Là Bạch Liên Hoa của tác giả Đường Vỹ Soái.
Điều Đẹp Nhất Cho Em
Ben De Backer, 17 tuổi và là một nonbinary. Sau khi come out với bố mẹ, Ben bị đuổi ra khỏi nhà giữa đêm tối với thời tiết -1 độ C mà không kịp đi nổi đôi giày. Đau đớn, tuyệt vọng và suy sụp, Ben chỉ còn cách cầu cứu người chị gái đã hơn 10 năm chưa nói chuyện. Khi chuyển sang sống với người chị và bắt đầu ở ngôi trường mới, Ben phải học cách kết nối lại một mối quan hệ đã bị đứt gãy từ lâu. Kèm với đó là chứng rối loạn lo âu khiến Ben càng ngày càng khổ sở, khép kín và cô độc hơn. Mong ước nhỏ bé duy nhất của Ben là sống sót và tốt nghiệp ra khỏi trường, bỗng chốc bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của Nathan Allan – chàng trai cao gầy, với làn da nâu sẫm. Bằng lòng nhiệt tình, tốt bụng và sự thuần khiết của mình, liệu Nathan có thể giúp Ben mở lòng lại với thế giới xung quanh sau những tổn thương và nỗi đau mà Ben đã phải trải qua? Một câu chuyện tình nhẹ nhàng, ngọt ngào và đầy cảm động giúp hàn gắn những nỗi đau, thắp sáng hy vọng về tình yêu, tình bạn và mối quan hệ gia đình. "Chân thành, lãng mạn và lặng lẽ đột phá. Cuốn sách này sẽ cứu sống mọi người." - Becky Albertalli, tác giả của cuốn sách Simon vs. the Homo Sapiens Agenda *** Mason Deaver là một nonbinary, là tác giả và là thủ thư đến từ một thị trấn nhỏ ở Bắc Carolina, Hoa Kỳ. Ngoài những lúc làm việc hoặc viết lách, Mason thích vào bếp làm bánh hoặc ra ngoài làm vườn. Bạn có thể tìm hiểu thông tin của Mason tại website masondeaverwrites.com ĐIỀU ĐẸP NHẤT CHO EM là tiểu thuyết đầu tay của Mason, xuất bản năm 2019. Đây là cuốn tiểu thuyết đặc biệt, viết về tình cảm gia đình, tình bạn, tình yêu và vấn đề trầm cảm ở tuổi vị thành niên. Một cuốn sách đặc biệt về LGBT+ *** “Ben, con yêu, con sao thế?” Mẹ thu cái đĩa trước mặt tôi với bữa tối trên đó gần như vẫn còn nguyên. Có lẽ tôi đã kịp nhai một hoặc hai miếng trước khi thức ăn rơi vào bụng như hòn đá khiến cơn thèm ăn ít ỏi đầu bữa biến mất. “Vâng, con ổn!” - Tôi nói với mẹ. Trả lời như vậy luôn dễ dàng và tốt hơn là khiến mẹ tôi vì lo lắng mà lôi ra nào là nhiệt kế rồi từng lọ thuốc có sẵn trong tủ - “Chỉ là con đang mải suy nghĩ về nhiều thứ thôi.” Vậy đấy. Đó không hẳn là một lời hoàn toàn nói dối. “Chuyện ở trường hả?” Bố hỏi. Tôi gật đầu. “Con đang tụt hạng sao?” “Không ạ, chỉ là đang có rất nhiều chuyện xảy ra...” Lại nữa, đây cũng không phải là một lời hoàn toàn nói dối. Liệu có đúng là nói dối không nếu tôi chỉ đang cố giấu giếm một số thông tin nhất định? “Ừm!” - Mẹ bắt đầu - “Miễn là con duy trì thành tích. Khi nào thì học bạ của con được gửi về nhà?” “Tuần tới ạ.” Tất cả sẽ là điểm A, ngoại trừ môn tiếng Anh, khả năng cao là tôi sẽ nhận được câu nói bố mẹ không giận, chỉ thấy thất vọng. “Con có chắc là con cảm thấy ổn không đấy? Con biết những thay đổi nhiệt độ kiểu này luôn khiến cơ thể con mệt mỏi mà.” - Mẹ tiến về phía tôi, khẽ vuốt chỗ tóc ra khỏi trán - “Người con hơi nóng đấy.” “Con ổn mà!” - Tôi gạt tay mẹ - “Con thề là chỉ hơi mệt thôi!” Và tôi nghĩ với mẹ như vậy là đủ bởi mẹ đã thoáng mỉm cười. “Thôi được rồi!” - Mẹ vẫn liên tục nhìn theo tôi trong khi rời đi -“Chúng ta nên thu xếp một buổi sửa sang lại tóc tai cho con, đằng sau gáy bắt đầu mọc quá dài rồi đấy.” “Vâng!” - Tôi nhấm nháp chút nước chỉ để bắt bản thân làm một việc gì đó - “Con đã nói với bố mẹ rằng Gabby Daniels phải rời khỏi vị trí chủ tịch Câu lạc bộ Nghệ thuật chưa nhỉ?” “Chưa đâu con, đã xảy ra chuyện gì à?” Mẹ hỏi. “Con nghĩ vị trí đó quá sức với bạn ấy, vì bạn ấy tham gia gần như tất cả các câu lạc bộ ở trường. Nhưng điều đó có nghĩa là con sẽ được tiếp quản vị trí của Gabby!” “Ồ, con yêu, quả là tuyệt vời!” - Từ bồn rửa, mẹ nói vọng ra, tay đang rửa qua đĩa một lượt trước khi xếp chúng vào máy rửa bát - “Con có dự định gì mới cho câu lạc bộ không?” “Chủ yếu là tổ chức các sự kiện và các chuyến dã ngoại mẹ ạ. Vốn dĩ con vẫn thay Gabby chuẩn bị cho hầu hết các sự kiện, nên công việc sắp tới sẽ không khác là mấy.” “Con chắc việc đó sẽ không ảnh hưởng đến chuyện học hành chứ?” - Bố lên tiếng, khẽ nhăn mặt.“ - Hãy nhớ đến thỏa thuận của chúng ta: Nếu điểm của con tụt dốc, con phải rời cái câu lạc bộ đó.” Ông ngồi thẳng người. “Vâng, thưa bố.” - Một chút lo lắng vụt qua tâm trí, tôi cảm giác như đang có một cái gì đó dần thít chặt vào hộp sọ của mình, tôi nhìn mẹ, hy vọng bà sẽ nói một điều gì đó, nhưng không. Bà chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn như cái cách bà thường hay làm mỗi khi bố xử sự tương tự - “Con hiểu.” Bố thở dài rồi bước vào phòng làm việc khi tôi đang vơ lấy những chiếc đĩa cuối cùng trên bàn và đem về phía quầy, trước khi lôi các hộp nhựa Tupperware* ra để cất đồ ăn thừa. Tupperware là thương hiệu sản xuất hộp nhựa nguyên sinh của Mỹ, nổi tiếng nhờ tính năng an toàn với sức khỏe, thân thiện với môi trường - ND. “Cảm ơn con, con yêu!” Mẹ không ngẩng đầu lên khỏi đống bát đĩa. “Không có gì ạ!” - Tôi nói với mẹ - “Công việc của mẹ dạo này thế nào?” “Ồ, con biết đấy...” - Mẹ nhún vai - “Bác sĩ Jameson vẫn tiếp tục đưa giấy tờ của ông ta cho mẹ thay vì tự xử lý.” “Ông ta mà tự xử lý giấy tờ của mình ư?” - Tôi trêu - “Quả là một chuyện hài hước.” “Thật mà!” - Mẹ cười thầm rồi mở to mắt nhìn tôi, bảo: “Một ngày nào đó, mẹ thề mẹ sẽ nói chuyện với ông ta cho ra nhẽ.” “Chẳng phải mẹ từng bảo con rằng đừng bao giờ làm liều cơ mà?” “Thì đúng là vậy! Nhưng ở đây mẹ là người lớn và mẹ có thể làm mọi điều mẹ muốn.” - Mẹ cười vang rồi đặt đống bát đĩa qua một bên - “Thế hôm nay con đã làm gì?” “Chẳng gì cả, thực sự là vậy. Con vẽ một chút, làm vài bài tập phải nộp sau kỳ nghỉ, không có gì quá đặc sắc.” Lại nữa, chỉ giấu giếm thông tin. Một ngày của tôi chủ yếu gồm các việc: hoảng loạn đến phát điên về những điều tôi sắp làm, xem lại các video trên YouTube về cách người ta thực hiện điều đó, đọc lại các tin nhắn cũ từ Mariam và gần như phải bỏ đi hết chỗ sandwich bơ đậu phộng tôi đã chuẩn bị cho bữa trưa. Bạn biết đấy, những việc điển hình hằng ngày. Mẹ xếp chiếc đĩa cuối cùng lên giá phơi trong lúc tôi cất các hộp Tupperware vào tủ lạnh. “Con thật sự ổn chứ? Con không ăn phải thứ gì lạ đúng không?” Mẹ cố với tay tới hòng sờ vào trán tôi lần nữa, nhưng tôi đã tránh kịp. “Con hứa với mẹ, con hoàn toàn ổn mà.” Nói dối. “Nếu con đã nói vậy...” - Mẹ cẩn thận gấp những chiếc khăn lau bát đĩa đặt cạnh bồn rửa - “Con vẫn sẽ xem phim chứ?” “Vâng, chắc chắn rồi, lát nữa con sẽ ra ngoài đó.” “Có lẽ ông ấy sẽ không bắt chúng ta xem ở nhà một mình đến lần thứ hai mươi đâu.” Mẹ lẩm nhẩm, tôi nghĩ chủ yếu là bà đang tự nói với chính mình. “Nó thuộc hàng kinh điển mà!” - Tôi nói đùa và bà cười với tôi, rồi bà lấy chiếc túi con đựng chỗ kẹo bạc hà* mới làm cách đây mấy hôm trước khi mất hút vào phòng khách. Nguyên văn: peppermint bark, là một loại bánh kẹo sô-cô-la bạc hà dành cho dịp Giáng sinh - ND. Mẹ vừa rời đi, tôi lập tức ôm lấy bồn rửa và cố gồng mình trụ vững phòng khi bữa tối của tôi cuộn trào lên. Tôi có thể làm được điều này, sẽ ổn thôi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, đây chắc chắn là điều đúng đắn nên làm. Tôi hiểu bố mẹ mình, họ hiểu tôi và họ xứng đáng được biết điều này về tôi. Và tôi muốn nói với họ, tôi thực sự, thực sự muốn lắm. Cho nên, đó chính xác là những gì tôi sắp làm. “Ben, đem cho bố bỏng ngô.” - Bố gọi ra từ phòng và tôi lại thấy lòng như thắt lại. Tôi với lấy một hộp bỏng cỡ lớn trên giá, loại có bốn vị khác nhau mà bố thường mua vào Giáng sinh rồi tôi di chuyển đến căn phòng, mặc cho hai chân tê cứng như bị phủ mấy lớp xi măng. Không khí Giáng sinh như vẫn còn hiện hữu. Thực ra cả mẹ và tôi đều nhất trí rằng mọi người chưa đủ coi trọng dịp lễ này, nên bà thường lùi việc trang trí cây và nhà cửa tới tận ngày đầu năm mới. Tôi không biết các gia đình khác có làm như vậy hay không, nhưng đó là điểm tôi thích nhất ở mẹ. Bà vừa quyết định Elf sẽ là bộ phim cho tối nay, ngoại trừ việc chúng tôi không có bản sao của nó nên bà phải tìm phim trên truyền hình cáp. Dĩ nhiên khó hon so với tưởng tượng vì đa số các kênh đã dừng chiếu lần hai các phim chủ đề Giáng sinh khi kỳ nghỉ kết thúc. Tôi gợi ý tìm phiên bản có thể thuê trực tuyến, nhưng cả hai người họ đều không hứng thứ cho lắm. “Thôi chuẩn bị chiếu Lampoon rồi.” Nói xong, bố cắn miếng bỏng ngô cái rộp. Phim đang đến phân cảnh nhân vật do Will Ferrell thủ vai song ca cùng Zooey Deschanel trong lúc cô đang tắm. Tôi hiểu hình tượng nhân vật của anh ta là kiểu ngây thơ hoặc tương tự thế, nhưng chẳng hiểu sao khi xem tôi vẫn thấy hơi rùng mình. “Phụ nữ phải như thế này chứ! ” - Bố cười khoái chí rồi cắn thêm một miếng bỏng ngô vị sô-cô-la - “Phải không, Ben?” “Đúng ạ.” Tôi cố gắng tỏ ra hứng thứ với câu đùa của ông, mặc dù nó hoàn toàn xa vời với sự thật. Tôi tự hỏi liệu họ đã bao giờ nhìn xuyên qua lớp hóa trang kia, liệu họ đã từng vui thứ với ý nghĩ tôi còn là một thứ gì đó ngoài thằng con trai hoàn hảo trong mắt họ. Tôi không thích nói dối ông ấy. Và mẹ nữa... Về cơ bản, tôi luôn sống như một kẻ dối trá. Bởi họ đâu hay biết tất tần tật mọi thứ về tôi. Tôi đã cất công chuẩn bị cho nó đến tận tối nay, hay đúng hơn là trong suốt vài tuần qua. Nó là nguyên nhân khiến tôi không thiết tha ăn uống, là lý do tôi không thể tập trung vào bất cứ thứ gì trong mấy tuần vừa rồi. Kỳ nghỉ Giáng sinh bỗng trôi chậm như sên bò bởi tôi đã hứa với bản thân rằng nó phải diễn ra ngay lúc này, nhất định phải là một khoảnh khắc nào đó trong kỳ nghỉ. Tôi linh cảm tối nay là thời điểm thích hợp dù chẳng thể lý giải vì sao. Có lẽ phép màu Giáng sinh đang tiếp thêm cho tôi sức mạnh. Tis the season* mà! Câu văn đầy đủ là 'Tis the season to be jolly (tạm dịch: Đến lúc để vui chơi rồi!) trích từ lời bài hát mừng Giáng sinh "Deck the Halls" sáng tác năm 1862. Cụm từ này thường được dùng ở Mỹ để đề cập đến những điều xảy ra trong thời gian nghỉ lễ kéo dài khoáng từ lễ Tạ ơn đến Giáng sinh - ND. Trên tivi bắt đầu chiếu một vài mẩu quảng cáo, một hãng xe hơi đang chạy chương trình giảm giá cho kỳ nghỉ với cách nhấn nhá tên chương trình theo kiểu “Kỳ-Kỳ-Kỳ nghỉ”. Trộm liếc nhìn sang, tôi thấy bố đang lắc đầu. “Không được rồi!” Tôi nghe ông lẩm nhẩm. Mariam đã cùng tôi trải qua khoảnh khắc như thế này sáu lần; tôi chỉ cần chờ tới thời khắc tốt, một giấc ngủ trong đêm, khi tất cả chúng tôi đều cảm thấy thoải mái. Sẽ ổn thôi! Mariam liên tục trấn an tôi. Tất cả rồi sẽ ổn thôi và cuối cùng tôi sẽ thấy nhẹ nhõm sau khi nói hết ra những trăn trở, hẳn sẽ tuyệt lắm và họ sẽ tôn trọng điều tôi đã thổ lộ. Rồi tất cả mọi thứ đều sẽ ổn thôi. Tôi không ngừng tự nhủ bây giờ chính là lúc. Liên tiếp rồi lại liên tiếp mỗi khi bộ phim chạy và quảng cáo giữa giờ lại xuất hiện. Nhưng mỗi lần tôi mở miệng, ngôn từ như phản bội tôi, tôi không thể cất lời. Tôi không nên hoảng sợ nữa. Nhưng vì lý do nào đó, tôi vẫn thấy sợ hãi cho dù ý chí mạnh mẽ tới đâu. Tôi không thể vượt qua thứ cảm xúc này. Là điềm báo hay cái gì đó chăng. Một dấu hiệu nhắc tôi không nên làm việc này. Nhưng dẫu có ra sao, tôi vẫn phải làm. Tôi không giải thích được vì sao, chỉ là tôi cảm nhận được điều đó từ sâu thẳm bên trong. Và tận đáy lòng mình, tôi tin tưởng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Thật sến sẩm, nhưng tôi sẽ chờ tới lúc bộ phim kết thúc, khi tất cả mọi người ở cạnh nhau đều vui vẻ và tôi nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của mẹ. Trông bố khá thờ ơ, nhưng lúc nào ông chẳng vậy. Phải là bây giờ. Tôi thực sự cảm nhận được điều đó. “Này, con đã muốn nói với hai người điều này...” - Tôi lên tiếng, giọng khô không khốc. “Được chứ.” - Mẹ dựa lưng vào chiếc đi-văng, bắt chéo chân rồi đưa tay đỡ lấy đầu - “Có chuyện gì vậy?” Bố với chiếc điều khiển và vặn nhỏ tiếng tivi. “Con... ” Tôi có thể làm được. Thở đều nào! Bụng tôi quặn thắt lại như có cái gì đó đang xoắn vào nhau và nhất quyết không chịu dừng cho đến khi thời khắc này qua đi. Rồi mọi thứ sẽ sáng tỏ và tôi sẽ cảm thấy tự do. “Con đã muốn nói với bố mẹ một chuyện.” Lúc này, bố nhìn tôi. Chính là lúc này. Thực ra khá là hài hước, cái kịch bản tôi đã tự viết trước rồi gõ vào Word để tôi có thể nói ra đủ hết những gì muốn nói đã hoàn toàn biến mất khỏi trí nhớ. Giống như có ai đó đã gạt hết đi vậy. Có lẽ như vậy lại tốt hơn; có lẽ nhờ thế mà tôi sẽ thành thực nhất với họ. Nếu câu thoại đến từ tôi chứ không phải phiên bản tôi đã qua tập luyện, chắc sẽ giúp được, chắc sẽ tốt hơn nhỉ? Tôi nói ra. Thật chậm rãi. Ban đầu, sự thanh thản ôm trọn lấy tôi. Tôi đoán mình đã thực sự cảm thấy thư thái. Tôi chỉ ước rằng câm giác đó kéo dài lâu hơn. Mời các bạn đón đọc Điều Đẹp Nhất Cho Em của tác giả Mason Deaver & Diệu Linh (dịch).
Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui - Từ Từ Đồ Chi
Công: Trịnh tiên sinh cao 1m86, thích các cô nàng da trắng ngực to đã hơn 30 năm, không cẩn thận yêu phải Viên tiên sinh da nâu ngực phẳng, đã vậy còn cao tới 1m89, từ đó về sau không thể không cùng giày độn đế làm bạn, ngày ngày sống chung hòa thuận. Thụ: Viên tiên sinh FA đã 27 năm, đơn phương N lần đều không có kết quả, cuối cùng cũng gặp được tình yêu đích thực là Trịnh tiên sinh, nhưng Trịnh tiên sinh lại là một tên cuồng bóp vếu, vì vậy cậu không thể không mua… miếng dán ngực hết hộp này đến hộp khác. … Viên Thụy rất phiền não. Bởi vì Trịnh Thu Dương thích ngực lớn, nghiện bóp ngực, cho nên mỗi lần XXX xong, ngực của Viên Thụy đều bị sưng thê thảm. Viên Thụy rất phiền não. Vì Trịnh Thu Dương thích ngực lớn, nên cậu không biết rằng ảnh có thật sự “cong” hay chưa. Vì dù sao trước khi yêu Viên Thụy, Trịnh Thu Dương cũng đã từng có bạn gái. Trịnh Thu Dương cũng rất phiền não. Viên Tiểu Thụy nhà anh quá mê giai, cứ thấy giai đẹp mắt sẽ sáng lên, tuy biết rằng giai đẹp cũng chỉ để ngắm, còn anh mới là để yêu; thế nhưng Trịnh Thu Dương vẫn không nhịn được mà uống hết hũ dấm này đến hũ dấm khác. Trịnh Thu Dương vô cùng phiền não. Tình cũ của Viên Tiểu Thụy tới rồi, còn cái gì mà mẹ nuôi, anh trai nuôi xuất hiện. Trịnh Thu Dương sâu sắc cảm thấy bị đe dọa. Trước kia anh phải mất rất lâu mới quen được với việc dùng miếng lót giày (vì Viên Thụy cao hơn anh), thì giờ khi đứng trước sắc đẹp và chiều cao của “anh trai nuôi” Viên Tiểu Thụy, Trịnh Thu Dương lại một lần nghiến răng ken két. Đây tóm lại là một câu chuyện tình yêu của hai người yêu nhau say đắm, tính phúc sinh hoạt hài hòa, XXX thường xuyên và khoa học, câu chuyện của một trung khuyển công và ngốc nghếch thụ. ᏊꈍꈊꈍᏊ Mời các bạn đón đọc Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui của tác giả Từ Từ Đồ Chi.