Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bất Ngộ

Giới thiệu: Cố Hồng Kiến gần như là vì Lâm Tư Trạch mà sống. Tiếp đó có một ngày nàng chết đi. Rốt cuộc nàng phát hiện, bản thân có làm quỷ cũng không tính buông tha Lâm Tư Trạch. (!!!) Khẳng định nam chính Lâm Tư Trạch không phải tra nam, xin đừng ghét bỏ, nếu tra mình đã ngưng đọc từ lâu. Khẳng định nữ chính Cố Hồng Kiến không phải ngu muội, chỉ là khả năng tự chữa vết thương lòng quá mạnh, lại quá lạc quan xem nhẹ nỗi đau của bản thân => nên đọc xót xa lắm T.T --- Lần cuối cùng hai người cãi nhau Lâm Tư Trạch đã nói với Cố Hồng Kiến “Cuộc đời này không gặp lại nữa". Và thật sự đó là lần cuối cùng Lâm Tư Trạch gặp được Cố Hồng Kiến, ba tháng sau nàng hóa thành 1 mảnh hồn hoang quay trở lại kinh thành… Đọc “Bất ngộ” mình thấy được rất nhiều cái nếu như… Nếu như Cố Hồng Kiến không gặp Lâm Tư Trạch nàng sẽ chỉ mãi là một cung nữ nhỏ bé lầm lũi không thấy ngài mai, không ai trông nom dạy dỗ tử tế, không có cơ hội trở thành một người văn võ song toàn. Nếu như Cố Hồng Kiến không gặp Lâm Tư Trạch nàng sẽ không có ngày huy hoàng là nữ trạng nguyên đầu tiên của vương triều, chễm chệ trên chức vị Thị lang tham gia triều chính. Nàng sẽ không có ngày trở thành người phụ nữ duy nhất bên cạnh đế vương, được vua che chở bao dung, vô tư càn quấy. Nếu như Cố Hồng Kiến không gặp Lâm Tư Trạch, nàng sẽ không biết một người có thể hi sinh vì một người nhiều như vậy, hi sinh không cần đền đáp bất kì điều gì, có bị tổn thương cũng tự mình cười gượng giấu đi. Nếu như Cố Hồng Kiến không gặp Lâm Tư Trạch nàng có lẽ sẽ trôi qua một cuộc đời bình lặng không sóng gió, đến tuổi sẽ được xuất cung tìm một mối lương duyên giúp chồng dạy con sống nốt quãng đời còn lại, không phải trải qua một cuộc sống đầy sống gió, gió tanh mưa máu ngập trời. Nếu như Cố Hồng Kiến không gặp Lâm Tư Trạch, nàng sẽ không phải chết lạnh lẽo ở sa trường. Nhưng trên đời này không có cái gì gọi là “nếu như”. Cố Hồng Kiến đã gặp Lâm Tư Trạch, đã trở thành tri kỉ đắc lực phò tá đế vương, Cố Hồng Kiến đã là nữ trạng nguyên đầu tiên của vương triều, là thị lang một tay che trời, là người phụ nữ duy nhất của hậu cung Lâm Tư Trạch. Và cuối cùng nàng cũng đã chết. Mở đầu truyện là sự trở về của Cố Hồng Kiến, nàng tử trận ở biên ải xa xôi, thứ trở về kinh thành chỉ là một mảnh linh hồn bất lực. Cố Hồng Kiến quay về bên Lâm Tư Trạch ngay sau khi mất mạng ở sa trường, nàng không biết vì sao mình quay về, không hiểu tại sao đến lúc chết vẫn cứ phải về cạnh Lâm Tư Trạch, vẫn chấp mê bất ngộ như nửa đời trước của nàng. Trải dài khắp truyện là những hồi ức của Cố Hồng Kiến về 26 năm dài dằng dẵng của đời mình, trong đó nàng bỏ ra 20 năm để ở bên Lâm Tư Trạch - quãng thời gian đó có yêu, có đau thương nhưng nàng chưa bao giờ hối hận. Và “Bất ngộ” là câu chuyện kể về sự dằn vặt của Lâm Tư Trạch khi y gián tiếp đẩy Cố Hồng Kiến vào đường chết, khi y bất lực nhận ra mình đã đánh mất người quan trọng nhất nhưng không thể vãn hồi. Hai mươi năm, đời người có bao nhiêu lần hai mươi năm để ở cạnh và yêu thương một người? Để giúp người đó quân lâm thiên hạ, để nhìn người đó thích một người lại cưới một người khác mà cả hai đều không phải là mình? Cố Hồng Kiến được đưa đến làm cung nữ cho Lâm Tư Trạch năm nàng lên 6, được dạy dỗ để phò tá Lâm Tư Trạch làm nghiệp lớn, năm đó Lâm Tư Trạch lên 7 - chỉ là một hoàng tử thất sủng. Suốt 10 năm sau đó, cuộc sống của một hoàng tử không được yêu thương chẳng dễ dàng gì, nhất là những mùa đông cả hai co ro vì lạnh, đổ bệnh triền miên vì bị cắt xén đồ dùng. Mười năm ấy tác giả luôn chọn mốc thời gian là “đông chí”- thời điểm mùa đông lạnh tê tái nhất, thê lương nhất. Khi đó chỉ có hai người gắn bó với nhau, họ xem nhau là người mình tin tưởng nhất "y tin tưởng nàng, chính như nàng tin tưởng y, khi ấy, họ chỉ có lẫn nhau, bọn họ là chủ tử và hạ nhân, cũng là bằng hữu duy nhất tốt nhất, y là tiểu sư phụ của nàng, dạy nàng đọc sách biết chữ, nàng lại là thiếu nữ quái đản hung hăng càn quấy, dạy y cường thân kiện thể, cũng vừa là thầy vừa là bạn, khó mà dứt bỏ lẫn nhau." Trong những tháng ngày cùng chung hoạn nạn lời hứa thốt ra rất dễ dàng, Lâm Tư Trạch nói khi y lên được đỉnh cao y sẽ bảo vệ người y muốn bảo vệ, “Hồng Kiến, đến lúc đó, ta nhất định sẽ bảo vệ cô”. Mười năm đó đã ươm lên một mầm xanh trong lòng Cố Hồng Kiến, nàng không biết yêu sẽ như thế nào nhưng nàng biết mình có thể làm mọi thứ vì Lâm Tư Trạch. Năm 16 tuổi, tay Cố Hồng Kiến lần đầu nhuốm máu vì nghiệp lớn của Lâm Tư Trạch, để rồi khi xoay người lại nàng nghe y nói y đã thích một người con gái khác, xinh đẹp dịu dàng tinh khôi và cao quý , đã thích từ rất lâu rồi. Khi người con gái đó tự tử, mọi tội lỗi y quy lên người Cố Hồng Kiến, mọi lời hứa đều tan biến như tuyết gặp phải nắng xuân: “Người ta muốn bảo vệ chính là Tả Ninh Yên!” “Một câu nhẹ như tuyết, khi nàng nghe không thèm để ý, lại ghi nhớ đầy đủ lâu như thế, thế mà y lại nói, người y muốn bảo vệ, chính là Tả Ninh Yên” Cố Hồng Kiến thật sự rất vô tư, nàng vô tư trước nỗi đau của bản thân mình. Khi Lâm Tư Trạch đã vững ngôi trên đế vị, nàng bỏ đi và lại quay về với tư cách khác, không phải cung nữ, không phải bạn bè mà với tư cách trạng nguyên Cố Hoằng đường đường chính chính giúp đế vương phân ưu việc nước. Có lẽ cuộc đời Cố Hồng Kiến rời xa Lâm Tư Trạch là một việc khó khăn, nàng cứ loay hoay trong mê cung tình ái chấp mê cả một đời. “Nàng trốn chạy rời xa Lâm Tư Trạch, lại không chịu khống chế tự mình trở về bên người Lâm Tư Trạch, lý do duy nhất có thể thuyết phục chính nàng, chính là nàng nói với bản thân, về bên cạnh y đi, sau đó làm bề tôi.” Những năm đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời Cố Hồng Kiến và có lẽ cũng là của Lâm Tư Trạch, hai người ở bên nhau chung sống như đôi tình nhân thắm thiết. Đế vương không mở rộng hậu cung, Cố thị lang độc sủng. Lâm Tư Trạch nói: “Nhập hậu cung, làm Hoàng hậu.” ,“Ta đã nói rồi, muốn nàng mãi mãi đứng ở bên cạnh ta. Tuy rằng năm đó khi nói những lời này, cũng chưa từng nghĩ đến, sẽ là hàm nghĩa như vậy. Nhưng hiện tại, địa vị Hoàng hậu, trừ nàng ra, ta không muốn ai khác.” Nếu nói Lâm Tư Trạch không yêu Cố Hồng Kiến là không đúng, chỉ là y không biết rõ lòng mình nhưng y cũng không hề yêu người con gái tên Tả Ninh Yên kia. Trong “Bất ngộ”, Tả Ninh Yên thậm chí còn không thể xếp được vào vai nữ phụ, cô chỉ là một giấc mộng thời niên thiếu của Lâm Tư Trạch, một giấc mộng y chưa bao giờ chạm tới. Nhưng Tả Ninh Yên là ngọn nguồn của mọi hiểu lầm, của mọi nỗi đau. “Cuộc đời này không gặp lại nữa”, thật sự không còn cơ hội gặp lại nữa. Một phút nóng giận Lâm Tư Trạch đã phái Cố Hồng Kiến cầm quân ra biên ải, thật nực cười cho sự ngu muội ấy. Một giây sai lầm - hối hận cả đời. Cố Hồng Kiến dù có mạnh mẽ thì nàng vẫn chỉ là một cô gái, dù có võ phòng thân nhưng làm sao đủ để đối chọi với tướng địch dày dặn kinh nghiệm sa trường. Khi bị phái đi đánh giặc Cố Hồng Kiến đã biết mình chắc chắn sẽ chết nhưng nàng bỗng thấy chết không còn quá đáng sợ... Lần cuối cùng... nàng đem tính mạng mình để đổi lấy bình yên cho đất nước của y, để kết thúc chuỗi ngày nàng lấy mục đích sống là y. Cố Hồng Kiến đã sống cả một đời vì Lâm Tư Trạch, việc nàng làm đều vì đế nghiệp mà Lâm Tư Trạch hướng đến. Nhưng người đời không hiểu, Lâm Tư Trạch từng giận nàng tàn nhẫn, thiên hạ trách nàng thủ đoạn lòng dạ độc ác nhưng đâu ai nghĩ tất cả những việc nàng làm đều vì bảo vệ Lâm Tư Trạch, tất cả những người nàng tính kế đều là những kẻ cản trở Lâm Tư Trạch. Họ đâu biết nàng nhiều đêm thức trắng vì ác mộng, vì nỗi ám ảnh bởi đôi tay nhuốm đầy máu người. Khi chỉ còn là một sợi hồn hoang quay về đế đô, Cố Hồng Kiến cũng chưa một lần oán hận bất kì ai, nàng chỉ vu vơ muốn biết Lâm Tư Trạch sẽ thế nào khi biết tin nàng chết, liệu y có khóc không, có đau lòng cho nàng chút nào hay không. Lâm Tư Trạch không phụ kì vọng của Cố Hồng Kiến, Lâm Tư Trạch trước mặt bá quan ngất xỉu trên ghế rồng, được thị vệ bế xuống như công chúa. Lâm Tư Trạch đã nhận ra tình cảm của mình quá muộn màng, thật sự rất muộn màng. Khi muốn sửa sai thì biết được cái sai đó không thể nào sửa được, y đã chính tay giết Cố Hồng Kiến, chính y ban lệnh, chính y bảo nàng rời đi, để khi nàng chết y tự dằn vặt tinh thần và tự ngược đãi bản thân. Bởi ngoài chính bản thân ra thì y không trách ai khác được. Lê thân thể mang bệnh tật, Lâm Tư Trạch tự mình tìm ra biên cương, y thầm nhủ cũng như gieo cho bản thân niềm hy vọng cuối cùng: sống phải thấy người, chết phải để y tìm được xác. “Ta biết ta hiện tại không thích hợp đi Hỗ Châu, đi rồi rất có thể phải giao tính mạng ở đó. Nhưng nàng ở nơi ấy, nên ta nhất định phải đi.” Lâm Tư Trạch khẽ nói, “Nếu nàng còn sống, ta liền đưa nàng trở về, nàng muốn làm đại thần, thì tiếp tục làm quyền cao chức trọng của nàng Cố Thị lang, Cố Thái sư đều được. Nhưng nếu nàng mệt rồi, chỉ muốn làm một cô gái nhỏ, vậy thì nhập cung làm Hoàng hậu của ta, nếu nàng ngay cả thế đều cảm thấy phiền phức, vậy... Ta cũng không làm hoàng đế nữa, cùng nàng đi làm người bình thường, được không?” Trước khi Cố Hồng Kiến hoàn toàn tan biến vào hư vô, Lâm Tư Trạch cuối cùng cũng gặp được Cố Hồng Kiến, y nói muốn kiếp sau được gặp lại nàng. Cố Hồng Kiến cũng hứa hẹn, hứa hẹn kiếp sau sẽ cho Lâm Tư Trạch hiểu nàng đã sống kiếp này như thế nào, giọng điệu chỉ như kể một câu chuyện xưa, không chứa một tia mỉa mai thù oán: “Kiếp sau? Được. Nếu thực sự có kiếp sau, nếu chúng ta thật sự muốn bên nhau lần nữa, thì, kiếp sau ta làm nam, chàng làm nữ. Chàng từ nhỏ phải ái mộ ta, sùng kính ta, vì ta quét sạch hết thảy chướng ngại, lại phải trơ mắt nhìn ta, yêu một người, cưới một người khác, hai người lại đều không phải chàng. Chàng phải yêu ta, yêu đến si cuồng, yêu đến ai ai cũng biết, lại từ đầu đến cuối không chiếm được toàn tâm toàn ý của ta, chàng phải bị ta hiểu lầm vô số lần, thương tổn, cả đời vì ta mấy lần đổ lệ, cuối cùng còn phải vì ta mà chết, sau khi chết cũng không được an bình, hóa thành một sợi hồn hoang bay đến bên ta… Như thế, mới không phụ ta trọn đời này.” ... “Bất ngộ” đã kể nên một câu chuyện tình yêu, họ yêu nhau nhưng đã bỏ lỡ nhau từ rất lâu trước kia, từ mùa đông đầu tiên họ lướt qua nhau, từ một chén canh sinh ra mọi hiểu lầm ngang trái kiếp này. Giữa họ điều thiếu sót chính là thấu hiểu, nếu Lâm Tư Trạch hiểu Cố Hồng Kiến chắc bi kịch đã không xảy ra, nếu Cố Hồng Kiến chịu nói ra tất cả, cuộc tình đó sẽ không đau thương đến vậy. _________ " ": Trích từ truyện Review by #Hạ Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Thời điểm Cố Hồng Kiến mở mắt ra, nhìn thấy được cảnh tượng quen thuộc, lại có chút xa lạ. Thư phòng cũng không coi là quá lớn sáng sủa thanh tịnh, trên chiếc bàn gỗ lê chạm trổ hoa cúc còn một đống tấu chương thăm hỏi rải rác hỗn độn, mà phía trên đằng sau bộ bàn ghế là bức hoành phi “Văn Đạo đường”, ba chữ này mạnh mẽ có lực, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, đúng là đương kim hoàng đế Thiên Mẫn quốc Lâm Tư Trạch tự tay viết, mà hoành phi ấy, chính là Cố Hồng Kiến tự tay cầm một bộ dao khắc, từng vạch từng nét khắc thành. (Văn Đạo : lắng nghe đạo lí) Nơi này là Văn Đạo đường, tuy rằng thoạt nhìn chẳng qua là một thư phòng bình thường mà lịch sự tao nhã, trên thực tế lại là ngự thư phòng của Lâm Tư Trạch. Nhưng, Cố Hồng Kiến nàng vì cái gì lại ở chỗ này? Cố Hồng Kiến vốn nên ở xa hoàng cung, thậm chí toàn bộ Hỗ Châu đều cách xa kinh thành vạn dặm, nàng vừa giao chiến cùng danh tướng Bách Lý Sầm của Kí Phong quốc, tuy rằng chúng tướng sĩ Thiên Mẫn quốc không nhục sứ mệnh, trăm cay ngàn đắng chiếm lĩnh được Hỗ Châu, nhưng Cố Hồng Kiến giao thủ với Bách Lý Sầm tưởng chừng như không có phần thắng nào đã bị hắn đánh bại — Bách Lý Sầm một thương hất nàng xuống ngựa, rồi sau đó thừa thắng xông lên, một thương nữa đâm xuống ngực nàng, nàng liền mất đi ý thức. Bách Lý Sầm không phải trẻ con vắt mũi chưa sạch, mà là tướng quân trẻ tuổi lại thân kinh bách chiến, là sư tử biết được một ngoạm cắn cổ con mồi, bởi vậy, ở một khắc Cố Hồng Kiến ngã ngựa ấy, nàng đã biết mình tất nhiên sẽ chết. Chuẩn xác mà nói, hơn ba tháng trước, thời điểm Cố Hồng Kiến rời khỏi kinh thành, mang theo năm vạn binh mã phụng mệnh đi đánh hạ Hỗ Châu, nàng cũng đã biết mình tất nhiên sẽ chết. Nhưng hiện tại là chuyện gì xảy ra? Nàng không những không chết, còn xuất hiện tại thư phòng của Lâm Tư Trạch ở nơi xa ngoài ngàn dặm……? Cố Hồng Kiến cau mày, cực kỳ khó hiểu đi hai bước, lại phát hiện toàn thân mình nhẹ bẫng như tơ liễu, chỉ là vừa nghĩ muốn di chuyển một chút, liền ngay lập tức đến phía trong bình phong nơi Lâm Tư Trạch nghỉ ngơi. Lâm Tư Trạch cư nhiên ở đây. Y thoạt nhìn có chút mệt mỏi, dựa vào trên nhuyễn tháp, hai mắt khép lại, phía dưới mắt có một quầng xanh đen mờ mờ, trong tay trái còn nắm một quyển tấu chương. Chỉ là tuy rằng y hiện tại thoạt nhìn rất mỏi mệt, lại vẫn như cũ trước sau như một cực kỳ tuấn lãng, vì hai mắt hơi khép, lông mi dài mà cong trên mí mắt càng có thể thấy được rõ ràng, theo hô hấp của y khẽ rung, tựa như cánh bướm lay động. Đuôi mắt y hơi hơi xéo lên, nếu như dịu dàng mà mang theo tình cảm nhìn người, dứt khoát có thể câu mất hồn phách người ta, nhưng nếu như tức giận mà lạnh lùng nhìn người khác, thì sẽ khiến cho người ta cảm thấy như rớt vào hầm băng, toàn thân phát lạnh. Hai loại ánh mắt này, Cố Hồng Kiến đều từng chân thực chịu đựng, bởi vậy rất có cảm ngộ. Nhưng hiện tại y yên lặng ngủ, che dấu đôi mắt sáng rỡ lưu chuyển, ngược lại xem ra vô cùng dịu dàng. Lại phối với sống mũi cao thẳng, không kể đôi môi mỏng nhợt nhạt, còn có làn da trắng nõn trong suốt còn hơn so với Cố Hồng Kiến hàng năm bôn ba…… Đẹp thay một bức mỹ nhân nghỉ ngơi. Nhưng Cố Hồng Kiến lại không có tâm tư gì thưởng thức, nàng bức thiết muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì thế nàng lại “Đi” đến bên người Lâm Tư Trạch, muốn vươn tay đẩy đẩy Lâm Tư Trạch, đánh thức y. Lâm Tư Trạch rất ghét lúc ngủ bị người đánh thức, nếu thật sự là khi hắn cực kỳ mỏi mệt bị mấy việc râu ria làm tỉnh, còn có thể giận dữ, nhưng Cố Hồng Kiến trước nay không sợ, dù sao chọc Lâm Tư Trạch chán ghét với chọc Lâm Tư Trạch nổi giận vốn chính là thế mạnh của nàng. Nhưng lúc này đây nàng thất bại. Nàng nhìn thấy tay mình xuyên qua bả vai Lâm Tư Trạch, sau đó toàn bộ xuyên ra, mà Lâm Tư Trạch vẫn an lành nằm ở chỗ đó, căn bản không chịu quấy nhiễu gì, vẫn như cũ ngủ rất sâu. Cố Hồng Kiến chớp chớp mắt, thu tay, lại thử một lần nữa. Không hề ngoài dự liệu, tay nàng lại lần nữa xuyên qua thân thể Lâm Tư Trạch. Nàng không thể đánh thức Lâm Tư Trạch, có điều là đã không còn quan trọng, bởi vì hết thảy đều thực rõ ràng. Nàng quả nhiên đã chết, chỉ là, đại khái biến thành một linh hồn. Mời các bạn đón đọc Bất Ngộ của tác giả Tắc Mộ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

ABO - Vợ Chồng Gà - Tinh Phân Dữu Tử Trà
“Gà mái bất ngờ chết sạch, chỉ còn lại gà trống không thể giao phối, nhân loại sắp mất đi loài gà, không có trứng gà ăn. Nhưng rất may, đã có hoóc môn ABO, loài gà lại có thể tiếp tục giao phối sinh sản, đẻ trứng nở gà con. Nó là một con gà omega vừa nhỏ vừa gầy vừa vô dụng, chẳng hề được chào đón, thậm chí khó có thể đẻ trứng. Cho đến một ngày, nó nhặt được một con gà alpha "vừa béo vừa mù". Sau này, hai chúng nó trở thành cặp gà alpha đẹp nhất và gà omega đẻ nhiều nhất.” … Tiểu Kỷ là một con gà trống. Hơn nữa nó còn là một con gà trống rất xấu. Gầy teo như gà bệnh, nếu là người khác phỏng chừng đã sớm mang nó đi làm thịt hoặc bán quách đi cho đỡ chật chuồng.  Nhưng may mắn Tiểu Kỷ sống trên núi với cậu chủ vô cùng từ ái và yêu thương đám gà nhà mình nên thoát được kiếp này. Dịch bệnh kéo đến, gà mái bất ngờ chết sạch. Cậu chủ quyết định tiêm hoóc môn cho đám gà quê của mình với mong muốn có một con gà Alpha hoặc ít nhất cũng có Omega (hai chủng loại này rất được xã hội coi trọng). Tiểu Kỷ được sao sáng chiếu mệnh, oanh oanh liệt liệt từ gà bệnh xấu xí trở thành con gà Omega duy nhất trên núi, mặc dù nó (vẫn) xấu như trước.  Thế nhưng mặc dù đã trở thành gà Omega, bác sĩ vẫn nói thể chất của Tiểu Kỷ không thích hợp để đẻ trứng. Nghĩa là ngoài việc mang hoóc môn Omega quý hiếm ra, nó vẫn chỉ là một con gà trống gầy teo xấu xí mà thôi.  Những tưởng cuộc sống của Tiểu Kỷ sẽ yên ả trôi qua nơi núi non này thì bất thình lình một ngày nó nhặt được một con gà trống Alpha - gọi là Đại Kế. Khi được Tiểu Kỷ nhặt về, Đại Kế rất xấu. Theo lời Tiểu Kỷ thì nó bị phát phì - tức là tiểu công của chúng ta khi gặp tiểu thụ thì cân nặng rất là dư thừa nha . Mắt sưng húp vì vừa bị đánh, không mở ra được. Vì thế Tiểu Kỷ đã từng nhận định Đại Kế là một con gà trống Alpha đã béo lại còn mù.  Gà trống alpha vừa béo lại vừa mù này là con gà cưng của một ông trùm - vâng, nói cách khác, bối cánh của Đại Kế rất lớn đó ạ. Em nó là đại gia trong đám gà.  Và đại gia thì luôn có bóng hồng đi theo đúng không nào. Bóng hồng mà Đại Kế chọn… tất nhiên là Tiểu Kỷ rồi, còn ai vào đây nữa.  _________________________ “Gần đây tớ phát hiện ra Đại Kế thật là một con gà alpha kỳ lạ. Rõ ràng là cậu chủ đã thu dọn cho nó một một cái ổ cực kỳ ấm áp, vừa sạch sẽ vừa thoải mái, lại không để mấy gà khác quấy rầy. Vậy mà nó lại không thích, nói cảm giác không an toàn, cứ nằng nặc đòi chen chúc một chỗ với tớ mới chịu. Trong thời gian "Đại Kế dưỡng thương, buổi tối thì không ra khỏi ổ, ban ngày thì lại càng lười hơn, không hề chủ động đi kiếm ăn, ngoại trừ tớ ra thì không muốn tiếp xúc với bất cứ gà nào, một bộ gà sống chớ lại gần.” ... “Đại Kế thật là một con gà kỳ quái. Hồi trước thì không nói làm gì, còn bây giờ tớ thật không thể hiểu nổi. Cũng đều là bới đất kiếm trùn ăn, Đại Kế lại ngại bẩn ngại phiền, liếc mắt khinh thường mấy con gà khác, vậy mà nó lại thích ăn mấy con trùn mà tớ bắt được, lại còn đòi tớ phải dùng mỏ đút cho nó ăn mới được. Có lẽ Đại Kế rất thiếu tình thương của mẹ, mấy hạt thóc với mấy con trùn có dính nước miếng của tớ vậy mà nó cũng chịu ăn. Tớ còn tưởng rằng gà quý xờ tộc như Đại Kế đây sẽ mắc bệnh sạch sẽ quá mức, rồi là chê gà khác dơ bẩn nọ kia.” ____________________________ Tiểu Kỷ rất là đáng yêu luôn nhé. Vì truyện viết theo góc nhìn của Tiểu Kỷ nên thấy em suy nghĩ đơn giản và ngây thơ hết sức luôn ấy, cơ mà em không ngốc lắm đâu, vẫn rất chu đáo và biết lo cho người khác nhé. Nửa đêm bị ăn đậu hũ, ẻm còn tưởng mình nằm mộng xuân cơ mà. (♡´艸`) _______________ “Tụi tớ chiên tranh lạnh hai ngày, đến tối ngày thứ ba, trong khi tớ đang ngủ thì có ai đó lấy mỏ mổ mổ tớ, mấy cái vào miệng, mấy cái vào mông. Trong cơn mơ màng, tớ còn nghe thấy câu hỏi: “Em có bằng lòng sinh gà con cho anh không?” Khi đó tớ còn tưởng là mình đang nằm mơ. Ngủ dậy, nhớ lại hình ảnh trong mơ không khỏi mặt đỏ bừng tim đập thình thịch: ôi mình dậy thì rồi, cũng bắt đầu mộng xuân.” _________________ Lúc được giới thiệu cho truyện này mình cũng hơi đắn đo vì chưa đọc thú x thú bao giờ, nhưng mà khi bắt đầu đọc thì đọc từ đầu đến cuối không dứt ra được luôn . Trí tưởng tượng của tác giả thật phong phú, truyện được kể theo lời của tiểu thụ Tiểu Kê, rất là moe moe moe moe nha. Giọng edit cũng rất mượt, rất tự nhiên. Đây là một trong những bộ mình tâm đắc nhất cho đến thời điểm hiện tại. Lúc đọc vừa cười vừa khóc với hai em gà, đáng yêu chết mất. ♡^▽^♡ Thế nhưng (bao giờ cũng thế) sóng gió lại đến sau những ngày yên bình . Ông chủ của Đại Kế cuối cùng cũng tìm được nó, mang nó về nhà. Tiểu Kỷ bắt đầu hành trình đi tìm Đại Kế. Nhưng mà khi nó tới nơi, Đại Kế đã bị... mất trí nhớ. Vâng, cuộc đời thì luôn éo le như vậy đấy. Tiểu Kỷ đành phải ở lại, ngày ngày nói chuyện khơi ngợi kỉ niệm để Đại Kế nhớ ra. Và cuối cùng, sau một màn "anh hùng cứu mỹ nhân" - Đại Kế cứu Tiểu Kỷ khỏi kiếp bị làm thịt, thì đôi bên cũng thừa nhận tình cảm chính thức và về chung một chuồng  Nếu bạn muốn tìm một câu truyện có cốt hay và mới thì mình xin nhiệt liệt đề cử “ABO vợ chồng gà”. Mình khá chắc chắn là bạn sẽ không phải thất vọng đâu, một đứa kị thú thú, nhân thú… vân vân, như mình còn nuốt được ngon lành mà. (♡´艸`) Trước thấy có vài bạn comment nói chờ review đam sủng thì hôm nay có đam sủng đây. Hi vọng bộ truyện này hợp ý các bạn nhé.  Review by #Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc ABO - Vợ Chồng Gà của tác giả Tinh Phân Dữu Tử Trà.
Ký Ức Độc Quyền - Mộc Phù Sinh
Có hay không một người trong sinh mệnh của bạn, mỗi một ánh nhìn mỗi một nụ cười, từng câu từng chữ của người đó đều đặc biệt đến thế. Người đó từng là thầy giáo của bạn. Người đó từng là thần tượng của bạn. Người đó cũng được người cùng ngành kính ngưỡng. Nhưng rồi có một ngày, thân phận của người đó chỉ duy nhất là, your man.” *** Nữ sinh năm ba khoa ngữ văn Anh trường Đại học A – Tiết Đồng trong một lần xem tài liệu trong phòng thi đã bị người thầy trẻ trung “dễ thương” Mộ Thừa Hòa bắt được, từ đó giữa hai người bắt đầu có một “mối duyên nan giải”. Đầu tiên là thầy Mộ đến dạy thế giáoviên đứng lớp môn tự chọn tiếng Nga, Tiết Đồng bị bắt đi học thêm, khiến cô càng ngày càng hận. Nhưng dần già cô phát hiện thầy Mộ là một người thầy có nội hàm và rất có sức hút…. Sau đó, trò Tiết Đồng từ từ nảy sinh tình cảm thầm kín, dùng một câu cổ thi để diễn tả chính là “Trên núi có rừng rừng có cây, lòng ta có chàng chàng không hay.” Đến khi Tiết Đồng tốt nghiệp, trải qua một số việc xảy ra từ gia đình và trong công việc, cô dần trưởng thành, cũng ngày một hiểu hơn về quá khứ của đối phương, tình cảm mông lung âm thầm bị che đậy ấy từ đó bị vén đi, và …. *** Thể loại : Hiện đại, học đường, sư đồ luyến, ngọt ngào, HE. Độ dài : 12 chương chính văn + 2 phiên ngoại. Tình trạng : Đã xuất bản, hoàn. Đơn vị phát hành: Amunbooks - Sách văn học *** Tiết Đồng là sinh viên đại học A. Sao hả ? Bạn nghĩ sinh viên đại học A danh tiếng thì sẽ không có chuyện gian lận ? Vậy thì bạn nhầm to rồi nhé. Tiết Đồng chính là điển hình của sinh viên chăm chỉ, chính xác, là chăm chỉ làm phao. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tiết Đồng làm phao, nhưng lại không sử dụng mà hảo tâm đưa cho một người bạn cùng phòng mượn. Kết cục là người bạn kia làm rơi phao, Tiết Đồng cảm thấy tiếc rẻ thành quả của mình, cúi xuống nhặt, sau đó... Sau đó, tất nhiên là bị giám thị bắt được. Mà giám thị này lại vô cùng đẹp trai, vô cùng trẻ tuổi, cũng chính là thầy dạy tiếng Nga của cô sau này. Thế nhưng bị bắt phao vốn là chuyện không vinh quang gì, hơn nữa chẳng ai lại có hảo cảm với những người "đang tâm" gọi mình lên phòng giám thị để trò chuyện về vấn đề gian lận cả. Tiết Đồng rất nghĩa khí, trước khi rời đi còn đối đáp với Mộ Thừa Hòa thế này : "Trước khi đi, tôi nóng hừng hực mà quay đầu lại: “Thầy!” Đã xem cái chết như về với cát bụi. “Ừm, còn có gì muốn nói?” “Làm phiền thầy trả nó cho em.” “Để làm gì?” Nam nhân hỏi tự nhiên. “Chiều nay thi Pháp luật đại cương em còn phải dùng.” Tôi đáp." Từ đây nối "nghiệt duyên" của sinh viên Tiết Đồng và thầy giáo Mộ Thừa Hòa bắt đầu. Lúc đầu Tiết Đồng không nghĩ sẽ học tiếng Nga, nhưng bị bạn bè lôi kéo, rốt cuộc không có tiền đồ chọn tiếng Nga làm môn Ngoại ngữ 2. Cô chỉ thật không ngờ, giáo viên dạy thay môn đó lại chính là Mộ Thừa Hòa - người bắt được mình gian lận tại trận cách đây không lâu, nhưng may thay lại tốt bụng không báo với cấp trên. Lần đầu tiên Tiết Đồng gặp Mộ Thừa Hòa là khi đang cúi xuống nhặt phao thi. Lần thứ hai Tiết Đồng gặp Mộ Thừa Hòa, anh đứng trên bục giảng, thong thả nói : “Thầy Trần đã đến nơi khác huấn luyện, tôi sẽ thay thầy Trần dạy các em môn tiếng Nga.” Lần thứ ba Tiết Đồng gặp Mộ Thừa Hòa... Lần thứ tư Tiết Đồng gặp Mộ Thừa Hòa... Không phải là chỉ gặp riêng vì Mộ Thừa Hòa muốn sửa phát âm cho cô, thậm chí còn bị bắt quét phòng làm việc cho anh; sau đó mất mặt nhất là ra quán karaoke đêm khuya, bị cảnh sát bắt, Tiết Đồng gan thỏ đế không dám gọi về trường, đành phải gọi điện cầu cứu Mộ Thừa Hòa. Từ khi gặp Mộ Thừa Hòa, cuộc sống của Tiết Đồng dường như liên tiếp thi nhau kết giao với xui xẻo, nhưng cũng không ít niềm vui kéo tới. Không thể phủ nhận từ khi gặp Mộ Thừa Hòa, mỗi ngày của cô liền tràn ngập màu sắc. Mà Mộ Thừa Hòa từ khi gặp Tiết Đồng cũng là như vậy. Mộc Phù Sinh đã viết một câu truyện về thầy trò rất hay, nhẹ nhàng, bình lặng, rất thực tế, không hề cho người ta cảm giác kệch cỡm. Gia đình Tiết Đồng không được êm ấm, gia đình Mộ Thừa Hòa cũng không được tính là hạnh phúc. Bên trong vẻ ngoài luôn hoạt bát vui vẻ của Tiết Đồng là một vết thương, bên trong vẻ ngoài luôn ôn nhu bình đạm của Mộ Thừa Hòa là một nỗi ám ảnh. Hai người này gặp nhau, lúc đầu tưởng là "nghiệt duyên", nhưng thực ra lại là lương duyên. Khi đọc xong câu truyện này, cũng không nhớ mình đã cười bao nhiêu lần, thực sự là một câu truyện rất đáng yêu. Nỗi đau trong văn của Mộc Phù Sinh chỉ nhẹ nhàng lướt qua như lông vũ, giống như muốn nhắc nhở rằng, dù có thế nào, niềm vui cũng không thể biến mất. Hỏi đọc "Ký ức độc quyền" có đau lòng không, đương nhiên là có chứ. Nhưng Mộc Phù Sinh là một trong số ít những tác giả không hề tìm cách tô đậm nỗi đau, thậm chí còn cố gắng làm giảm nó, vì thế người đọc dù có khóc cũng không cảm thấy nặng nề. Mộc Phù Sinh đã viết một tình yêu rất đẹp, nó đã hoàn toàn trở thành một “Ký ức độc quyền” của Tiết Đồng và Mộ Thừa Hòa. Gì cơ ? Muốn khám phá ký ức của họ hả ? Vậy thì còn chần chừ gì nữa, mau đọc truyện thôi ! ----------------- Review by Ám Dung Hoa - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Ký Ức Độc Quyền của tác giả Mộc Phù Sinh.
Công Chúa Nhỏ Của Anh Siêu Ngọt - Hàn Đại Bảo
Nhà họ Lâm tại thành phố S là một gia tộc giàu có, sở hữu khối tài sản khổng lồ. Nhà họ có ba người con trai và một cô con gái út tên là Lâm Gia. Khi Lâm Gia chào đời, vì mẹ khó sinh nên em bé trong bụng bị thiếu oxi lên não. Do vậy Lâm Gia bẩm sinh không thể thông minh như những đứa trẻ bình thường khác. Tuy vậy, cô vẫn là con gái cưng trong nhà, em gái út của ba người anh trai. Tình yêu thương của mọi người dành cho cô không hề vì chuyện đó mà suy giảm, chỉ cần cô sống khỏe mạnh vui vẻ là đủ. Có thể nói, Lâm Gia ngậm thìa vàng mà lớn lên, cả nhà họ Lâm ai cũng đều thương yêu cưng chiều cô như trân bảo. Lâm Gia cứ thế sống trong vòng tay bảo bọc của cha mẹ và ba anh trai mà dần dần trưởng thành. Chỉ cần cô thích, bất cứ thứ gì họ cũng đều có thể tìm cách đem đến trước mặt cô. Lại nói, nhà họ Lâm và nhà họ Khương quen biết nhau khá thân thiết. Vì vậy vào kì nghỉ hè Lâm Gia lớp mười một, cha mẹ Lâm và cha mẹ Khương cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới. Anh cả và anh hai của Lâm Gia đều phải công tác ở nước ngoài, cô được giao cho anh ba trông giữ. Thế nhưng anh ba cô vì theo đuổi bạn gái mà lặn lội đến Nhật Bản. Cuối cùng, Lâm Gia được anh ba vô cùng "trách nhiệm" gửi đến nhà họ Khương, ở chung với con trai nhà này  Lâm Gia đến nhà họ Khương sống một thời gian, cùng với con trai dy nhất của họ là Khương Nguyên. Lần đầu tiên sống xa nhà, Lâm Gia vô cùng lo lắng, nhưng may mắn người giúp việc ở đây vô cùng hiền hòa, đối xử rất tốt với cô. Chỉ có điều Khương Nguyên lại quá hung dữ, đôi lúc làm cô hoảng sợ. Khương Nguyên và Lâm Gia tuy ở chung một căn nhà nhưng cả hai lại rất ít chạm mặt nhau. Nhưng khi Lâm Gia xảy ra vấn đề gì, Khương Nguyên lại là người đầu tiên đến và giúp đỡ cô. Cậu luôn xuất hiện vào lúc cô yếu đuối nhất, chật vật nhất và nắm lấy tay cô, cứu cô khỏi rắc rối. Sau đó, vì một số việc nho nhỏ mà Lâm Gia phải ở nhà Khương Nguyên suốt một mùa hè, rồi còn được chuyển trường đến nơi cậu đang học. Khương Nguyên và Lâm Gia bằng tuổi nhau, nhưng cậu và cô lại hoàn toàn đối lập. Khương Nguyên là con trai duy nhất của Khương gia giàu có, từ nhỏ đã biết vị trí của mình, hiểu được lòng người nóng lạnh. Khương Nguyên khoác lên mình vẻ trầm mặt lạnh lùng không phù hợp với lứa tuổi thiếu niên. Lâm Gia thì không, cô lớn lên trong sự yêu chiều vô hạn của cha mẹ và anh trai, luôn lạc quan vui vẻ, ngây thơ chẳng hiểu sự đời. Đối với một Lâm Gia như thế, Khương Nguyên mới hiểu thì ra trong gia tộc hào môn vẫn có một người đơn thuần, thiện lương như vậy. Sau khi Lâm Gia chuyển trường liền trở thành bạn cùng lớp với Khương Nguyên. Cô từ nhỏ đã học ở trường tư nhân dành cho con nhà giàu, bây giờ lại đột ngột chuyển đến trường bình dân khiến cô có phần xa lạ, nhưng lại cảm thấy rất thú vị. Nói Lâm Gia ngốc, chi bằng nói cô suy nghĩ đơn giản, lạc quan mà tích cực. Lâm Gia ngây thơ nên sống vô cùng thoải mái, đối với cô chẳng có gì phức tạp. Nhưng cũng do suy nghĩ này mà cô bị một vài người bạn xấu ghen ghét bắt nạt, may mắn là luôn có những người bên cạnh che chở, bảo bọc cô, trong đó có Khương Nguyên. Có thể nói Khương Nguyên cũng là một nam chính rất thích tự vả  Ban đầu cậu dặn Lâm Gia vô cùng kỹ càng rằng không được cho người khác biết hai người ở chung nhà, đến trường phải tỏ ra không quen biết gì nhau. Thế nhưng khi Lâm Gia làm lơ cậu thật thì Khương Nguyên lại thấy khó chịu  Tình cảm của Khương Nguyên và Lâm Gia đến rất tự nhiên, cũng rất nhẹ nhàng. Qua những ngày tháng sống cùng một mái nhà, học cùng một lớp học thì cậu nhận ra tình cảm của bản thân mình đối với cô bạn học Lâm Gia. Vừa hay, Lâm Gia cũng có tình cảm với cậu. Khương Nguyên đối với Lâm Gia là cưng chiều, dịu dàng, ôn nhu đối với người khác thì lạnh lùng ít nói. Lâm Gia đối với Khương Nguyên là dựa dẫm, ỷ vào, cứ thế mà cả hai ở bên nhau. Khương Nguyên có thể dễ dàng dụ dỗ Lâm Gia ngốc nghếch, nhưng ba người trai trai của cô thì lại không. Mọi việc dần trở nên khó khăn với cậu khi anh trai Lâm Gia về nước, cha mẹ hai bên cũng đi du lịch trở về. Lâm Gia là tiểu bảo bối của nhà họ Lâm, làm sao có thể yên tâm giao cho tên nhóc Khương Nguyên này được? Con đường bạn gái về nhà của Khương Nguyên sẽ còn rất khó khăn đây :3 "Công chúa nhỏ của anh siêu ngọt" là một câu chuyện vô cùng ngọt ngào, vô cùng đáng yêu thích hợp cho những bạn yêu thích thanh xuân vườn trường. Tuy nhiên, nữ chính được xây dựng là một "tiểu bạch thỏ", dẫu biết hoàn cảnh của nữ chính nhưng thỉnh thoảng tớ vẫn không cảm được nhân vật này. Có lẽ tớ quen đọc nữ cường nên thật sự không thích Lâm Gia cho lắm, tình tiết tác giả xây dựng để làm nổi bật lên sự ngốc nghếch đáng yêu của nữ chính có hơi khoa trương, đôi lúc dở hơi thế nào ấy. Nhưng nếu các bạn yêu thích câu chuyện sủng ngọt nhẹ nhàng như thế này thì hãy bỏ qua những lỗi nhỏ ấy mà nhảy hố nhé! ______________ " ": Trích từ truyện Review by #Anh Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Gấu Bụng Bự: hi ae dị là bộ công túa đã hoàn rồi, nhà mình vẫn đang trên đà tìm bộ mới để edit típ. Tuần này hôm nào cũng 11 12h mới về đến nhà nên không đăng truyện cho ae được, vì vậy hôm nay đăng một lần chương để ae đọc cho đã nhaaaa. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ bộ truyện này, mong mọi người sẽ còn ủng hộ những bộ tiếp theo của Đảo Gấu Mập nhe. - ---------- Thực tế, chuyện Khương Nguyên muốn đính hôn với Lâm Gia, anh đã nói trước với Khương Tiên Niên rồi, tất nhiên bọn họ đều đồng ý cả hai tay. Hứa Vân đã làm công tác tiền trạm " Cưới vợ" trước, bà đã tẩy não hoàn toàn cho Tiêu Mai, Tiêu Mai cũng nghĩ mãi cuối cùng thái độ cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Cũng may có Tiêu Mai thống nhất ở cùng mặt trận với bọn họ nên Khương Nguyên mới dám ngả bài trước mặt Lâm Chấn Hoa. Trong mắt của Lâm Chấn Hoa, không ai yêu Lâm Gia hơn ông, cho dù Khương Nguyên có yêu Lâm Gia hay không đối với ông mà nói cũng không quan trọng, mà chủ yếu là tâm nguyện của Lâm Gia. Mặc dù từ nhỏ cô đều rất ngoan ngoãn nghe lời chưa bao giờ cãi lời người lớn, nhưng Lâm Chấn Hoa không muốn gượng ép cô.Nếu như hôm nay Lâm Gia không có chút cảm tình nào với Khương Nguyên thì đến tư cách Khương Nguyên vào thư phòng nói chuyện với ông cũng không có. Lâm Chấn Hoa phải thừa nhận rằng con gái ông thích Khương Nguyên, cho dù cái thích này chỉ nhất thời thôi cũng được, tình cảm không bền cũng được, chỉ cần Lâm Gia thích Khương Nguyên ở bên cạnh cả ngày cả đêm thì một phút anh ta cũng không được rời đi. Nhưng ngay cả như vậy thì Lâm Chấn Hoa vẫn chưa từng muốn cho Lâm Gia kết hôn, để Lâm Gia ở bên cạnh ông cả đời là cách tốt nhất mà ông nghĩ tới. Vì vậy khi đối mặt với Khương Nguyên nghiêm túc nói yêu Lâm Gia, Lâm Chấn Hoa khinh thường cười một tiếng: "A, tôi biết cậu yêu con bé, không ai không yêu Lâm Gia. Nhưng người trẻ tuổi thường hay nghĩ nhiều, tôi sẽ không để Lâm Gia gả cho cậu, cả đời con bé không cần kết hôn, tốt nhất cậu dẹp ý niệm này đi." Khương Nguyên chắc đã sớm lường trước ông sẽ nói vậy, vẻ mặt bình tĩnh không hề ngạc nhiên. "Chú Lâm, thứ lỗi cho cháu mạo phạm nói một câu, chú có thể giữ Lâm Gia bên cạnh được bao lâu? Chú và dì Tiêu ở bên Lâm Gia được đến lúc nào? Đến khi chú và dì Tiêu mất đi thì Lâm Gia phải làm sao?" "Tên nhóc thối này! Cậu đang nguyền rủa tôi đấy à?!" Lâm Chấn Hoa nghe xong sắc mặt lập tức đen xì "Đừng tưởng có ba cậu ở đây mà tôi không dám đánh nhé!" Nhìn thấy mặt Khương Nguyên không sợ hãi, ngay cả vẻ lo lắng cũng không thấy xuất hiện, Lâm Phong đứng bên cạnh Lâm Chấn Hoa lúc này mới mở miêng. "Còn có tôi và Song." Lâm Phong nói, "Tình trạng của Gia Gia rất đặc biệt cho nên không thể để cho em gái tôi gặp nguy hiểm trong bất cứ trường hợp nào." Khương Nguyên hỏi lại anh: "Chẳng nhẽ anh định cả đời không kết hôn? Nếu như anh kết hôn thì sẽ có gia đình của mình, thế Lâm Gia phải tiếp tục sống với mấy người sao?" Lâm Phong không một chút do dự nói: "Nhà của tôi cũng là của Gia Gia." Khương Nguyên lắc đầu nói: "Anh nói không để cho Lâm Gia gặp nguy hiểm, nhưng anh phải biết rằng cô ấy tốt bụng như vậy nhất định sẽ không để anh phải khó xử, cho dù bị uất ức cũng không bao giờ nói ra. Nếu như anh cứ bắt cô ấy trở thành một phần trong gia đình của mình thì đối với Lâm Gia lại rất nguy hiểm." Lâm Phong còn chưa kịp trả lời, Lâm Chấn Hoa đã cười nhạt nói với Khương Nguyên "Cậu không nên nói những lời đe dọa như thế, mấy đứa chúng nó chắc chắn sẽ không tìm chị dâu mà không đối xử tốt với Gia Gia, cậu tính sai rồi." Khương Nguyên nhìn Lâm Phong, "Anh cả à, anh cũng nghĩ như vậy sao?" Lâm Phong yên lặng một lát rồi sau đó gật đầu. Khương Nguyên vẫn lắc đầu. "Em tin anh sẽ tìm được một người vợ hiền lành đảm đang, vợ của anh cũng sẽ đối xử tốt với Lâm Gia vì cô ấy là em gái anh, nhưng em hỏi lại anh. Anh có nghĩ tới chuyện lúc anh kết hôn thậm chí có con cái, tinh lực của anh sẽ bị phân tán đến lúc đó anh có quan tâm được hết mọi người không?" Lâm Phong nhíu mày nhìn anh. Anh phải thừa nhận tình huống Khương Nguyên nói không phải không có khả năng phát sinh, đừng nói đến chuyện kết hôn sinh con mà cho dù hiện tại, anh một mình cũng không có thời gian toàn tâm toàn ý với Lâm Gia, anh còn phải làm việc, nếu anh quan tâm được tới Lâm Gia thì căn bản sẽ không có chuyện Lâm Gia bị đưa đi như thế. Khương Nguyên thấy anh không nói câu nào, rồi đưa mắt sang nhìn Lâm Chấn Hoa: "Chú Lâm, cháu biết chú yêu Lâm Gia, chính bởi vì chúng ta đều yêu thương cô ấy nên mới có thể đem tất cả khuyết điểm của cô ấy thành ưu điểm. Nhưng trên thế giới ngoài chúng ta vẫn tồn tại những người như Lê Mẫn. Chú không thể ích kỷ mà bắt tất cả mọi người phải yêu thương và bảo vệ cô ấy như chúng ta, cho dù là chị dâu của cô ấy." Câu nói của anh khiến không khí trong thư phòng bỗng yên lặng và hơi nghiêm trọng. Lâm Phong vẫn nhíu mày như đang suy nghĩ tới vấn đề anh nói, còn Lâm Chấn Hoa chỉ nghĩ những lời anh nói đều là chó má, đều là ngụy biện, làm ông không nhịn được xị mặt hỏi: "Cuối cùng thì cậu muốn nói gì?" Hai người Lâm Chấn Hoa và Lâm Phong cho dù là năng lực hay kinh nghiệm trong cuộc sống đều hơn hẳn Khương Nguyên, một mình Khương Nguyên đối mặt với hai người, nói không lo lắng là không thể, nhưng để có dũng khí cho anh thản nhiên đối mặt với bọn họ rồi yêu cầu muốn đính hôn với Lâm Gia là anh biết rằng những cái mà anh có thể cho Lâm Gia thì hai người họ không thể. Anh im lặng hít một hơi thật sâu bình tĩnh mà tự tin nói cho hai người biết: "Cháu muốn nói là Lâm Gia cần một ngôi nhà thuộc về cô ấy, ở nơi đó cô ấy là trung tâm, được bảo vệ toàn tâm toàn ý, sự lương thiện rồi bướng bỉnh đáng yêu của cô ấy sẽ được bảo vệ thích đáng. Mà một gia đình như vậy, yêu thương cô ấy như vậy chỉ có cháu mới có thể cho." ... Mời các bạn đón đọc Công Chúa Nhỏ Của Anh Siêu Ngọt của tác giả Hàn Đại Bảo.
Chí Dã - Đinh Mặc
Vào một ngày đông tuyết trắng, trong không gian bay bổng những nốt nhạc du dương, Sầm Dã và ban nhạc rock Triều Mộ bất ngờ xông vào cuộc sống của Hứa Tầm Sênh. Thế giới êm ả bên chiếc đàn tranh của cô bỗng có thêm sự xuất hiện của tiếng đàn guitar rộn rã. Hai âm điệu vừa đối lập vừa quấn quýt, giao thoa. Khi những cung đàn khẽ rung, chính là lúc hai trái tim hòa chung nhịp đập. Anh mải miết chinh phục những đỉnh cao âm nhạc, cũng âm thầm chinh phục trái tim cô. Có chán nản, có tổn thương, có vấp ngã, có huy hoàng, vòng tròn thành bại không ngừng lặp lại, nhưng cô gái đứng trước mặt anh vẫn mãi là Hứa Tầm Sênh như ngày đầu mới gặp. Từ lúc hai bàn tay trắng đến khi bước trên điện thần rực rỡ hào quang, trái tim Sầm Dã chỉ tồn tại duy nhất hai điều: Âm nhạc và Hứa Tầm Sênh. *** Nếu bạn là fans mù quáng của Đinh Mặc như người review thì chắc chắn bạn sẽ đọc hết cuốn này. Nếu bạn mong đợi một cuốn sách về tuổi trẻ thì chắc bạn sẽ hợp vì Đinh Mặc đã nói đây là cuốn sách viết về tuổi trẻ. Nếu bạn vẫn còn đang đi học, ngồi trên ghế nhà trường, tràn đầy mơ mộng về cuộc sống, chắc chắn bạn hợp với cuốn này. Tuy là một fans Đinh Mặc lâu năm nhưng mình không khuyến khích cũng như gợi ý cho cuốn sách này. "Chí dã" là cuốn sách lấy đề tài hoàn toàn khác với các đề tài trước đó của Đinh Mặc. Tác phẩm lấy đề tài tuổi trẻ, ước mơ và có chút dính dấp đến showbiz. Có lẽ Đinh Mặc đặt yếu tố tuổi trẻ và ước mơ nên hàng đầu nên tác phẩm này chỉ tập trung duy nhất vào hai yếu tố đó mà bỏ qua hoàn toàn sự thực tế. Ban đầu đọc văn án và khoảng hai phần ba tác phẩm mình đã mong đây sẽ là một cuốn hiện thực và có độ ngược khá như "Mạc phụ Hàn Hạ" nhưng rồi Đinh Mặc đã bóp nát ảo tưởng của mình bởi nó quá hường phấn, quá không thật. Ban nhạc Triều Mộ thành công nhanh quá, Sầm Dã chỉ mất hai năm lên đến đỉnh cao, thoát ly khỏi hẳn công ty chống lưng phía sau cho mình, scandal của Sầm Dã được giải quyết đơn giản như trò trẻ con, mọi người trong giới showbiz sao mà đáng yêu tốt bụng quá trời trong khi ai biết về Cbiz đủ hiểu nó thối nát cỡ nào. Thêm vào đó Hứa Tầm Sênh sao mà tha thứ cho Sầm Dã dễ dàng quá vậy khi người đàn ông ấy đã từng suýt phản bội cô. Điểm thứ hai mình không thích ở tác phẩm này đó là xây dựng nam chính quá không thuyết phục. Đinh Mặc đã có ý muốn xây dựng Sầm Dã thành Lâm Mạc Thần version 2 nhưng quả thực Sầm Dã khó mà so được với Lâm Mạc Thần. Mình chấp nhận ban đầu Sầm Dã bồng bột, sống hết mình cho đam mê, nhưng mình không chấp nhận Sầm Dã của hai năm xa cách mà thành công đến quá dễ dàng, hơn thế Đinh Mặc không đủ độ ngược với Sầm Dã khi mà chỉ qua tầm khoảng hơn mấy tháng mà đã dễ dàng theo đuổi lại Hứa Tầm Sênh. Mô típ theo đuổi lại Hứa Tầm Sênh khiến mình nhớ tới Tô Lập trong "Khi lướt qua nhau" đã theo đuổi Tống Giai Nam. Cũng là trở thành một người bạn tri âm qua mạng, nhưng Tô Lập có gì đó đi sâu dần vào tâm trí Tống Giai Nam thì Sầm Dã sao quá dễ dàng bắt lấy trái tim Hứa Tầm Sênh. Mình biết Đinh Mặc muốn xây dựng một nhân vật không mắc chứng "một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng", nhưng phải chăng Hứa Tầm Sênh quá dễ dàng tin người. Mình cảm thấy chỉ cần hai năm mà Đinh Mặc đã dễ dàng xây dựng cho Sầm Dã đạt tới đỉnh cao khiến cho người đọc như mình cảm thấy dưa ép chín không ngọt. Bởi lẽ mình là đứa đu theo idol hơn chục năm và idol nhà mình phải chật vật rất lâu mới được công nhận là huyền thoại, là nhóm nhạc nữ đỉnh cao. Vậy nên yếu tố này hoàn toàn không thuyết phục mình. Điểm thứ ba mình không thích ở tác phẩm đó là xây dựng Hứa Tầm Sênh quá siêu thực, gần như biết chơi mọi nhạc cụ, đàn tranh siêu đỉnh, piano cũng cấp 10, đã thế còn có một giọng hát du dương cộng thêm khả năng sáng tác có thể được coi là đại thần trên mạng. Dù biết Đinh Mặc xây dựng cho Hứa Tầm Sênh xuất thân từ gia đình có truyền thống âm nhạc, bạn trai cũ là thiên tài hát chính trong nhóm nhạc rock&roll, bản thân Hứa Tầm Sênh cũng có thiên phú nhưng mình vẫn không thể nào chấp nhận quả buff nhân vật kinh khủng đến vậy. Thêm yếu tố Hứa Tầm Sênh khi còn hoạt động cùng Triều Mộ không lộ mặt khi thi đấu và thậm chí quảng cáo đại ngôn cũng không cần lộ rõ mặt càng thể hiện điểm trừ lớn cũng như lỗi hổng nặng về kiến thức Cbiz. Có lẽ Đinh Mặc viết cuốn sách này nhằm cổ vũ người trẻ tuổi hướng đến ước mơ, nhưng với mình kiểu nội dung viển vông thế này sẽ khiến những nhiều người không đối mặt được với hiện thực tàn nhẫn. Nếu như mình còn ở lứa tuổi teen, đang đi học, chưa ra trường đi làm có lẽ mình sẽ thích "Chí dã", nhưng mà mình đã quá tuổi sống trong thế giới màu hồng, quá tuổi phải sống chết với ước mơ. Rate: 2/5 Người viết: Rabbitlyn *** Trương Thiên Dao đi trở về xe, trong ngực tràn ngập buồn bực, trong đầu cũng đần độn, thấy mọi người đang nhìn mình, đều là biểu lộ xem kịch vui. Chỉ có Sầm Dã, sắc mặt lạnh như băng khó coi, trong ánh mắt cũng âm trầm. Trương Thiên Dao chỉ cảm thấy một ngọn lửa bùng cháy trong lòng, ngồi vào ghế cạnh tài xế: "Lái xe!" Trương Hải nói: "Dao Tử, làm sao vậy?" Huy Tử khẽ cười: "Không phải là lại bị từ chối đấy chứ?" "Câm miệng!" Trương Thiên Dao gần như lập tức rống lên. Thấy anh ta như thế, Huy Tử cũng khẽ giật mình, ngượng ngùng không lên tiếng. Triệu Đàm và Sầm Dã đều không nói chuyện. Đi một lát, Trương Hải hỏi: "Vậy có đi uống rượu không, dù sao cũng phải chúc mừng một chút." Giọng Trương Thiên Dao suy sụp: "Các người đi đi, thả tôi ở phía trước là được." "Đừng mà!" Mấy người mở miệng khuyên nhủ. Trương Thiên Dao không chịu, cuối cùng vẫn xuống xe. Đã là nửa đêm, cửa hàng còn mở rất ít, khắp nơi đều là cảnh tối lửa tắt đèn, Trương Thiên Dao tìm quán ăn khuya bọn họ thường đi, gọi bia, chậm rãi sầu khổ uống vào. Không bao lâu, đã có người ngồi xuống bên cạnh anh ta. Trương Thiên Dao liếc, là Sầm Dã và Triệu Đàm, trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì, ôn hòa cùng bực bội, mệt mỏi và bất đắc dĩ, vì vậy không lên tiếng, tiếp tục ngửa đầu uống bia. "Cho mỗi người chúng tôi ba chai." Sầm Dã nói với ông chủ. "Đệch, hôm nay rõ ràng là chuyện vui vẻ, thật vất vả mới giành được thắng lợi. Hai người các cậu đừng có đều là dáng vẻ mượn rượu tiêu sầu." Triệu Đàm khuyên nhủ. "Cậu ta khởi đầu trước nhé." Sầm Dã nhàn nhạt nói, "Vậy chúng ta làm sao bây giờ, còn không phải theo cùng?" Lời này vốn có hàm ý vui đùa, Triệu Đàm hợp thời cười, muốn giảm bớt bầu không khí, Sầm Dã nói xong cũng nhìn Trương Thiên Dao. Ai ngờ tên này không thèm chịu nể mặt mũi, nốc hết một cốc nói: "Không muốn thì cút ngay, tôi không thiếu một anh em." Triệu Đàm nghĩ thầm hỏng rồi, quả nhiên Sầm Dã từ từ thay đổi sắc mặt, sau đó trào phúng cười: "Cho rằng ông đây thèm cậu lắm à? Dao Tử, gần đây con mợ nó cậu đang làm gì? Buổi tối hôm nay đàn sai mấy âm, vừa rồi còn khiến Hứa Tầm Sênh giận, cậu xem mình đang làm gì? Tạm bợ sao? Vì một cô gái ngay cả ban nhạc cũng không để ý?" Anh nói rất có lý, nếu là bình thường, có lẽ có thể mắng tỉnh người anh em kia. Thế nhưng mà tối nay, anh không nhắc tới Hứa Tầm Sênh còn tốt, nhắc tới Trương Thiên Dao lòng lại tràn đầy mãnh liệt đau đớn và ghen ghét. Trong đầu nhanh chóng hiện lên câu nói cuối cùng kia của Hứa Tầm Sênh: trong lòng tôi có người rồi. Trương Thiên Dao bỏ cốc bia, quay người nắm chặt cổ áo Sầm Dã: "Mợ nó đừng ở trước mặt tôi nhắc tới Hứa Tầm Sênh!" Triệu Đàm vội khuyên can, muốn tách hai người bọn họ ra, nhưng Sầm Dã nhìn chằm chằm vào Trương Thiên Dao, tiếng nói còn lạnh hơn: "Tôi nhắc đến cô ấy thì làm sao?" Trương Thiên Dao cười lạnh, đầu óc còn không kịp phản ứng, một cú đấm đã vung ra. Sầm Dã bị trúng giữa mặt, lập tức chảy máu mũi, kéo Trương Thiên Dao ra khỏi bàn đấm. Triệu Đàm thầm kêu không tốt, ông chủ quán đã hét lên, nhưng làm sao ngăn cản được hai người đang bốc hoả. Mời các bạn đón đọc Chí Dã của tác giả Đinh Mặc.