Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thịnh Thế Thanh Phong

Hệ liệt: Thần Toán Tứ Bộ Hệ Liệt Tên gốc: 晟世青风 Thể loại: Cổ trang, cung đình, giang hồ, giảo hoạt đế vương công x băng lãnh thụ CP chính: Ngao Thịnh x Tương Thanh Tình trạng: Hoàn [145 chương] Văn án: Ngao Thịnh từ bé đã lộ bản chất là sói, đến khi trưởng thành liền nghiễm nhiên trở thành một tên ác lang độc đoán tàn nhẫn. Làm hoàng đế, hắn luôn tỏ ra quyết đoán và lãnh khốc. Đại thần khuyên răng: “Hoàng Thượng, trị quốc phải dụng tâm.” Ngao Thịnh khinh khỉnh: “Hôn quân không bằng bạo quân.” Tương Thanh lại là một khối băng lạnh lẽo, hỉ nộ không lộ, vui buồn đều giấu. Chẳng qua, y chỉ ôn nhu với con sói kia một chú, thế mà hắn lại trầm mê bất chấp mọi thứ, bám lấy y không rời. Khi ấy, giữa ngôi vị hoàng đế và Tương Thanh, chỉ có thể chọn một, Ngao Thịnh đã chọn đế vị, bởi ngoài việc phải làm hoàng đế, hắn căn bản không có cơ hội để lựa chọn. Vì thế, Ngao Thịnh đăng cơ, Tương Thanh rời đi. Sau khi lên ngôi, Ngao Thịnh vận dụng hết toàn lực, chỉ vì mong tìm được Tương Thanh về. Hắn đã làm hoàng đế, đã có quyền lựa chọn. Đại thần can gián: “Hoàng Thượng, trong thiên hạ mỹ nhân nhiều vô số.” Ngao Thịnh cười nhạt: “Ta không có hứng thú với đám mỹ nhân ấy.” Đại thần nhíu mày: “Hoàng Thượng, lễ nghi…” Ngao Thịnh lạnh lùng cười: “Tìm không được Thanh về, ta liền bồi táng các ngươi cùng hai chữ lễ nghi.” *** Tóm tắt: 1 hoàng đế bất chấp lễ nghi chỉ cầu mong được sống cùng phu tử của mình đến trọn đời, si mê lưu luyến,thủy chung một lòng đã đổi cả tên nước thành tên của mình và ái nhân. Trong mắt những người không quen, không biết họ thì đó là hôn quân háo sắc và yêu nghiệt Đắc Kỷ đầu thai hại nước hại dân. Nhưng đối với người hiểu rõ họ thì đó là 1 người thông minh sắc sảo chung tình hiếm thấy và 1 người tử tế nhân từ chân thành. Họ đã cùng nhau trải qua những trận chiến cam go, đối mặt với hiểm nguy trùng trùng điệp điệp để có thể nhìn thấu tâm tư đối phương và tình cảm của chính mình.   Điểm trừ: Nhĩ Nhã muốn xây dựng nên cuộc chinh chiến hào hùng, nhiều kịch tính, nhiều diễn biến bất ngờ, nhiều sự kiện đan xen nhưng kết quả là vẫn như Hảo Mộc Vọng Thiên, càng cố gắng đưa vào nhiều thì lại càng sai nhiều và càng dư thừa nhiều. Có những sự kiện chẳng có ý nghĩa gì nhưng Nhã vẫn cứ cố đưa vào để tạo nên sự hồi hộp rồi sau đó lại quên đi mất cái sự kiện kia. Và điểm vô lý nhất trong tất cả những điểm vô lý là Nhã để cho người chết sống lại bằng cách dễ dàng đến mức ngỡ ngàng. Cảm nhận cá nhân: Do đọc 1 hệ liệt liên tiếp nhau nên những diễn biến trong các bộ trước vẫn còn nhớ rất rõ, khi thấy sự không trùng khớp nhau trong bộ sau khiến mình rất khó chịu. Không chỉ là sự không trùng khớp giữa các bộ truyện mà các tình tiết trong cùng 1 bộ lắm lúc cũng phi lý và chẳng liên quan gì đến nhau. Trong lúc đọc Thịnh Thế Thanh Phong, đã có vài lần mình phải tạm ngừng đọc trong vài ngày để sự khó chịu tạm lắng mới có thể quay lại đọc tiếp. Và nghe lời bé cún, mình chỉ tập trung vào tình cảm của các nhân vật mà không quá tập trung vào các tình tiết trong truyện nên đoạn sau dễ nuốt hơn rất nhiều. Xen lẫn trong những âm mưu toan tính, những trận đánh hùng hồn chính là cái tình cảm “Thanh còn Thịnh còn, Thanh mất Thịnh vong. Thịnh Thanh hai chữ, mãi chẳng phân ly”. Tình cảm của họ đến từ những ngày khi Ngao Thịnh bắt đầu vào kinh với thân phận thái tử , họ đã cùng nhau đề phòng, cùng nhau dè dặt, chưa biết bước tiến ngày sau thế nào. Trong những ngày tháng khó khăn ấy, Ngao Thịnh đã sớm nhận ra tình cảm của mình với Tương Thanh nhưng Tương Thanh vẫn mãi miết không nhận ra tình cảm của chính mình, hay nói đúng hơn tình cảm của Tương Thanh lúc này chưa đủ mạnh để Tương Thanh ở lại bên Ngao Thịnh mãi mãi. Sự ra đi của Tương Thanh giống như một cuộc chạy trốn, trốn khỏi sự trói buộc của tình cảm, trốn khỏi hạnh phúc mình không nên nhận khi có người đã vì mình mà tổn thương, đi để biết những khó khăn người kia sẽ phải đối mặt, đi để vì người kia tạo dựng nên một giang sơn vững chắc. Không phải là không về mà là chưa về vì chưa tìm hiểu đủ để có thể giúp người kia thâu tóm toàn bộ giang sơn, mà thật ra đó cũng chỉ là lý do để trì hoãn việc quay lại, cái chính vẫn là không biết phải đối diện với tình cảm của người kia như thế nào khi bản thân chưa có sự rung động tương tự. Không phải là không có, chỉ là chưa giống nhau nên cảm thấy tình cảm kia giống gánh nặng. Một người thể hiện sự si mê của mình ra khắp mọi nơi mọi lúc trước mặt mọi người, một người thì thể hiện sự quan tâm bằng cách lúc nào cũng lo nghĩ làm sao mới có thể tạo nên những điều kiện thuận lợi cho người kia, bản thân có chịu thiệt thòi một tí cũng không sao. Tình cảm của Ngao Thịnh quá lớn, sự quan tâm của Ngao Thịnh quá nhiều, nỗi lo lắng bất an có thể sẽ lại không nhìn thấy Tương Thanh của Ngao Thịnh quá thường xuyên đến mức dễ khiến người ta xót xa cho Ngao Thịnh mà trách Tương Thanh sao lại vô tâm hững hờ đến vậy. Trái ngược với một Ngao Thịnh lúc nào cũng căng tràn sức sống như một ngọn lửa sung mãn, Tương Thanh lại dịu dàng như một dòng suối, thoạt trông thì rất bình lặng nhưng kỳ thực nước suối vẫn luôn di chuyển đổ về biển. Tương Thanh không có da mặt dày như Ngao Thịnh nên Tương Thanh chỉ có thể thể hiện tình cảm của mình bằng việc dốc hết tâm tư sức lực giúp Ngao Thịnh bình định chấn chỉnh giang sơn. Và vì không thường xuyên thể hiện nỗi lòng của mình nên khi Tương Thanh thể hiện nỗi nhớ trong những tháng ngày xa cách trước trận chiến cuối cùng khiến ta cảm thấy còn buồn bã hơn, còn da diết hơn nỗi lòng của Ngao Thịnh kia. Ở bên một Tương Thanh bình bình đạm đạm, chân thật chất phát khiến lòng ta bình tâm. Tình cảm dịu dàng mà Tương Thanh dành cho Ngao Thịnh, tình cảm da diết mà Ngao Thịnh dành cho Tương Thanh khiến ta cảm thấy lòng dâng tràn ngọn lửa sưởi ấm trong đêm đông Có nhiều bài hát về Thịnh Thế Thanh Phong nhưng mình thích nhất là bài Tình về trong nhà Beedance, có lẽ vì có lồng vào những đoạn hội thoại của hai người và có cả hình minh họa phác họa quá đúng sự cô độc của Tương Thanh và Ngao Thịnh. ***   Thuộc Thần Toán Tứ Bộ Hệ Liệt. Bộ thứ ba. Thể loại: nhất thụ nhất công, cổ trang, cung đình, lãnh tĩnh thụ, ác lang đế vương công. Nhân vật: Ngao Thịnh x Tương Thanh. Tương Thanh là tam đương gia của Hắc Vân Bảo nên đương nhiên võ nghệ cũng thuộc hàng cao thủ trong thiên hạ cũng chỉ đứng sau Tư Đồ và Mộc Lăng sau này có thêm Tần Vọng Thiên (tên này còn vượt được TĐ cơ mà). Tương Thanh nói là lãnh tĩnh lạnh lùng nhưng không phải vì tâm địa thế nào cả mà chỉ bởi y không hay cười lại hay cho rằng tài ăn nói của mình không tốt thực chất Tương Thanh rất đáng yêu, như Mộc Lăng nói là một Tương Thanh nhân hậu hiền như cục bột ai thích làm gì thì làm, y luôn độc lai độc vãng nhưng lại là người dễ chịu vì y tốt bụng nhìn ai cũng thấy mặt tốt, một Ngao Thịnh tâm cơ cũng không nhịn được mà yêu thương y. Lại nói đến Ngao Thịnh sinh ra là một hoàng tử nhưng lại phải ở chốn lãnh cung cùng mẫu hậu lúc mẫu thân chết hắn rời kinh thành, bị người ta khinh rẻ nên sớm đã có dã tâm, hắn khôn ngoan, độc địa là một con sói thật sự, ngay từ khi còn nhỏ đã biết tính toán mưu kế, nhưng hắn gặp được Hoàng Bán Tiên và Tư Đồ, một người dạy hắn võ công, một người dạy hắn sống khốn khéo chốn cung đình, cũng ở Hắc Vân Bảo hắn gặp được Tương Thanh sau này khi trở lại tranh đoạt ngôi vị Tương Thanh được lệnh đi theo hắn, Ngao Thịnh nhận ra chẳng ai trên đời này tốt với hắn như y, trong lúc tranh quyền đoạt vị hắn lại khiến Tương Thanh phải khổ sở nhưng vì hắn không còn sự lựa chọn, khi Ngao Thịnh lên ngôi, đổi quốc hiệu là Thịnh Thanh phồn vinh hưng thịnh nhưng Thanh của hắn lại đi mất rồi. Truyện bắt đầu là khi Tương Thanh sau ba năm phiêu bạt vì lí do gì thì mọi người nên đọc đã đồng ý quay về, lúc này Ngao Thịnh đã thấm nhuần nỗi nhớ dính lấy y như sam, chân thành đối đãi, yêu thương hết mực hắn thề rằng cho dù cả thiên hạ ai hắn cũng phải tính kế nhưng với Tương Thanh hắn chỉ có chân tâm, hắn cũng đã trưởng thành rất nhiều là một hoàng đế anh minh tính tình cũng khác trước, từ đây sẽ thấy một Ngao Thịnh không thể đáng yêu hơn được nữa!! Trong toàn bộ hệ liệt không có ai khiến cho tớ yêu thích như Tương Thanh và Ngao Thịnh, không phải là nhưng nhân vật nổi bần bật nhưng lại không hề kém cạnh chút nào, tình cảm giữa hai người bọn họ thì lại càng khiến người ta yêu thích hơn, một là đầu gỗ kiệm lời, một lại là sói lang nhưng yêu đầu gỗ hơn cả thiên hạ. Đời này Thịnh Thanh hai chữ không thể tách rời. Thịnh Thế Thanh Phong cũng là bộ mà tớ thích nhất. Trích dẫn một đoạn: Tương Thanh có chút bất mãn lườm hắn một cái, nói, "Ba ngày trước ngươi đã bắt đầu lo lắng. Bình thường khi ngồi xuống, ngươi hay lấy tay trái vén vạt áo, mấy ngày nay lại dùng tay phải. Lúc ăn cơm cũng không nhớ dùng canh, trước khi đi ngủ thì rửa mặt đến hai lần ... Những điều đó chứng minh trong lòng ngươi đang có điều không yên. Còn có, nếu ngươi nhướn mày bên trái là đang nghĩ đến chuyện xấu, nhướn mày bên phải là mất hứng không vui. Nhếch miệng bên phải là cười xấu xa, bên trái là đang cười nhạo người khác. Gõ ngón tay nghĩa là đang có tâm sự. Sờ cằm là vừa nghĩ ra chủ ý. Hai hàng lông mày cùng nhíu lại có nghĩa ngươi đang cảm thấy rất phiền." Ngao Thịnh ngây ngốc nghe, Tương Thanh bước tới vỗ nhẹ lên vai hắn, "Gọi ngươi là Thịnh nhi cũng đúng. Ngươi còn chưa trưởng thành nữa kìa." Nói xong, xoay người qua quàng khăn lên cổ, chuẩn bị rời đi lại bị Ngao Thịnh từ phía sau vươn tay ôm lấy, "Thanh ... quả nhiên ngươi là tốt nhất." Đủ sâu đậm đủ chân thành đủ ngọt ngào chưa..... Còn một bộ cuối của Thần Toán Tứ Bộ hệ liệt là Quốc Tướng Gia Thần Toán ( Viên Liệt x Ân Tịch Ly. Ân Tịch Ly là phụ thân của Hoàng Bán Tiên, Viên Liệt là thúc của Ngao Thịnh) bất quá tớ không có thiện cảm lắm với nhân vật Ân Tịch Ly nên chưa quyết định đọc, mọi người tự cảm nhận nhé.   Mời các bạn đón đọc Thịnh Thế Thanh Phong của tác giả Nhĩ Nhã.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tử Việt Lan San
Dạ Lan San vốn là thiên hạ đệ nhất đại bang bang chủ nhưng sau khi xuất quan liền phát hiện ra bản thân đã bị quên lãng, đành phải tự mình cưỡi ngựa trở về. Tiểu thiếu gia Thần Tử Việt, bề ngoài có vẻ là người thuần lương vô hại nhưng thực chất lại là một tiểu hồ ly chính cống. Đoạn Tinh phó bảo chủ chính là một thân thần công cái thế, am hiểu kinh thương, mang trên mình trách nhiệm nuôi sống một đống mễ trùng nhưng lại bị một Thần Côn nào đó nói tục tằng. Quân sư Gia Cát Thiên Diên, mang theo một đam mê đối với các loại độc, miệng lưỡi sắc sảo nhưng tâm địa lại thiện lương, coi việc đau khổ của Đoạn Tinh làm niềm vui cho cuộc sống, nhưng cuối cùng lại bị ăn rồi đóng gói mang theo. Khác, có nữ hiệp Bạch Nhược Manh lớn tuổi cùng với Thiếu trang chủ Tiền trang Mộc Tiên Nhiên nhị một quả. Trên đây mọi người mỗi ngày tại Vân Sát Bảo đều vô cùng – náo nhiệt, sống phóng túng, gà bay chó sủa. Ngoài Vân Sát Bảo, đương triều Thiên Tử Hoa Thiên Lang bày đặt ba nghìn mỹ nhân không cần, lại cô đơn đem thanh mai trúc mã Chiến Thần Lâm Hạo Dương xem trọng trong mắt, nắm ở trong tay, chôn ở trong lòng. Vì thế Lâm tướng quân cũng rất ảo não, Hoàng Thượng vừa nhìn thấy mình đã muốn làm, đây là vì mao a vì mao?! Lại cố tình còn có một Mạc Bắc lang, đối Thiên Lang Chiến Thần Lâm Hạo Dương nhớ mãi không quên... Có ái có ngọt có ôn nhu, giang hồ kỳ thật rất nháo ~ *** Anh em, toi đọc xong bộ này rồi đấy. À hôm trước nói nhầm ý, Nhất mộng giang hồ hệ liệt bộ 1 là Tử Việt Lan San, bộ 2 là Bán sơn yên vũ quá giang hồ xong mới tới Lâm lạc tịch chiếu nhá. Cảm giác bộ này ngắn kinh hồn, chẳng bù cho lúc đọc Bạo tiếu giang hồ hệ liệt, mỗi bộ dài kinh khủng luôn. Bộ này có mấy couple chính là Dạ Lan San x Thần Tử Việt, Đoạn Tinh x Gia Cát, Hoa Thiên Lang x Lâm Hạo Dương. Giờ đang bận nên cũng ngại rì viu dài. Túm lại là 3 cặp này ai cũng có tình cảm với đối phương cơ mà đ' dám nói ra thôi. Dạ bảo chủ thì thích Tiểu Việt thôi rồi, cái lúc mà Tiểu Việt bị nội thương mà Gia Cát cũng không chắc có thể chữa được ý, có một cách là  phải trao đổi nội lực với Dạ Bảo chủ, may ra Tiểu Việt còn có thể sống, nhưng hi vọng không cao. Tiểu Việt lo cho Dạ bảo chủ nên không đồng ý. Lúc mà Tiểu Việt nội thương nặng kinh hồn rồi, Dạ bảo chủ nói một câu cảm động dã man: "Ngươi sao lại ngốc như vậy, không phải đổi nội lực với ta là ổn sao, mạng đều có thể cho ngươi, huống chi là những thứ này ..." Ôi mẹ tôi, chả hiểu kiểu quái gì đọc xong câu đấy cảm động lâng lâng, nảy ra một loại xúc động muốn lấy chồng. Rồi là Gia Cát bảo nếu tìm được Tuyết liên có chín cánh hoa thì Tiểu Việt có khả năng cứu được. Cơ mà lúc Dạ Lan San tìm thấy Tuyết liên thì cmn có mỗi tám cánh. Mà cánh hoa Tuyết liên trăm năm mới nở một cánh. Ôi mẹ, lúc đấy tưởng tuyệt vọng rồi cơ. "Nếu nó chịu nở, mạng ta cũng cho nó." "Ta chờ đến khi nó nở mới thôi, nếu không chờ được, Tiểu Việt đi đâu, ta sẽ theo đó." Xong ảnh quỳ ở đấy suốt, cuối cùng đến ngày thứ 4, vừa tròn chín trăm năm, hoa đấy đấy nở cánh thứ chín. Sướng điên.    Còn về Đoạn Tinh với Gia Cát, toi thích đôi này lắm nà. Kiểu bọn thần y tiểu thụ đứa nào cũng độc miệng hay sao ế. Cơ mà Gia Cát lúc thì như kiểu đanh đá lắm, lúc thì moe moe thấy thương luôn. Gia Cát với Đoạn Tinh chửi nhau suốt ngày, à nói chung là cãi cọ linh tinh thế thôi, còn đánh hay chí choé. Nhưng Đoạn Tinh võ công đệ nhị thiên hạ lại chẳng bao giờ dùng lực, đánh cũng chỉ đánh yêu. Còn Gia Cát thì ôi thôi, dùng hết sức bình sinh đánh luôn ấy. Về sau tự nhiên chả hiểu sao Gia Cát nó nhận ra tình cảm của mình với Đoạn Tinh, kiểu thích thích rồi, nhưng mà nghe mấy người trong Vân Sát Bảo nói là Đoạn Tinh mời rất nhiều tú nương lên núi. Nghe vậy, Gia Cát lên cơn ghen bỏ đi. Ẻm đứng dưới chân núi 1 ngày 1 đêm chờ Đoạn Tinh đi tìm, nhưng mà chẳng thấy ảnh xuống núi. Giận quá bỏ đi, xong tình cờ các kiểu lưu lạc vào hoàng cung. Ở đấy thì gặp Lâm Hạo Phong, anh Phong đẹp giai đem lòng thích Gia Cát, cơ mà Gia Cát đ' yêu ảnh nên ảnh thất cmn tình. Về sau Đoạn Tinh ngơ ngơ hiểu được lòng mình, phi ngựa một mạch đến hoàng cung tìm Gia Cát. Trải qua nhiều chuyện, hai trẻ HE vui vẻ. Còn đôi cuối cùng, đôi này ngược nhau thôi rồi. Anh hoàng đế Hoa Thiên Lang thích Thiên Lang đệ nhất chiến thần Lâm Hạo  Dương, mà bé Dương cũng thích lại ảnh nữa. Nhưng mà không nói ra, tại vì sợ người ta đàm tiếu ý. Người trong nước ai cũng biết quan hệ của hoàng đế với Lâm Hạo Dương. Năm nào thuận buồm xuôi gió, nhân dân an cư vui vẻ thì người ta ca tụng Hoa Thiên Lang có tài trị nước, năm nào thiên tai khổ cực, người ta chửi mắng Lâm Hạo Dương mị hoặc hoàng đế. Cmn bất công vcl ra ý. Lâm Hạo Dương luôn cố gắng đánh giặc thật tốt, giúp Hoa Thiên Lang bảo vệ an ổn cho đất nước, chỉ vì muốn ảnh ít lo lắng hơn. Nhưng hai đứa vẫn cứ yêu ghét chẳng rõ, trong lòng có người ta mà có dám bày tỏ đâu. May mà có em Lãnh Tịch Chiếu  (sẽ gặp em ở bộ Lâm lạc tịch chiếu) mở đường cho, thông não cho mới hiểu được đấy, ngu thế chứ. Lãnh Tịch Chiếu: "Đây là ngọc bội của năm đó hoàng thượng cướp trên người ta đưa cho ngươi, ngươi lúc ấy làm mất không tìm, y nhặt được đeo suốt hai mươi năm. Các ngươi đều là ngốc tử, yêu đến mệt mỏi như vậy." Huhu, cuối cùng hai ẻm cũng nhận ra mình ứa thể thiếu người kia, xong về cung đoàn tụ thế là HE cả lũ nhá. Chờ mấy hôm nữa đọc xong Lâm Lạc Tịch Chiếu rồi rìu viu nốt hệ liệt này cho.  [Văn án]   Dạ Lan San là giang hồ đệ nhất đại bang bang chủ, lại ngay ngày xuất quan chịu khổ bị mọi người quên lãng, đành phải tự mình hùng hùng hổ hổ cưỡi ngựa trở về. Tiểu thiếu gia Thần Tử Việt cà lơ phất phơ, nhìn có vẻ như thuần lương vô hại, nhưng thực chất là một tiểu hồ ly khoác da thỏ tử. Phó bảo chủ Đoạn Tinh võ công cái thế lại am hiểu kinh thương, gánh vác trách nhiệm trọng đại nuôi sống một đống mễ trùng, phí sức lao động còn bị Thần Côn nào đó nói tục tằng. Quân sư Gia Cát Thiên Diên ham mê các loại độc dược, miệng lưỡi sắc bén tâm địa thiện lương, lấy tổn thương của Đoạn Tinh làm phương thức giải trí tốt nhất của nhân sinh, cuối cùng bị ăn làm mạt tịnh cộng thêm đóng gói mang đi. Khác, có nữ hiệp Bạch Nhược Manh lớn tuổi cùng với Thiếu trang chủ Tiền trang Mộc Tiên Nhiên nhị một quả. Trên đây mọi người mỗi ngày tại Vân Sát Bảo đều vô cùng – náo nhiệt, sống phóng túng, gà bay chó sủa. Ngoài Vân Sát Bảo, đương triều Thiên Tử Hoa Thiên Lang bày đặt ba nghìn mỹ nhân không cần, lại cô đơn đem thanh mai trúc mã Chiến Thần Lâm Hạo Dương xem trọng trong mắt, nắm ở trong tay, chôn ở trong lòng. Vì thế Lâm tướng quân cũng rất ảo não, Hoàng Thượng vừa nhìn thấy mình đã muốn làm, đây là vì mao a vì mao? ! Lại cố tình còn có một Mạc Bắc lang, đối Thiên Lang Chiến Thần Lâm Hạo Dương nhớ mãi không quên. . . Có ái có ngọt có ôn nhu, giang hồ kỳ thật rất nháo ~ Nội dung: Giang hồ ân oán, thiên chi kiêu tử thiên tác chi hòa Vai chính: Dạ Lan San, Thần Tử Việt ┃ Phối hợp diễn: Đoạn Tinh, Chư Cát Thiên Diên, Bạch Nhược Manh, Hoa Thiên Lang, Lâm Hạo Dương, Gia Luật thanh ┃ Khác: đam mỹ, giá không, ngọt văn   Mời các bạn đón đọc Tử Việt Lan San của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.
Nguyệt Mê Tân Độ (Trăng Mờ Bến Cũ)
Luc Triển Đình được mệnh danh là một trong tứ đại tài tử trong kinh thành, ngoài ra còn là một ngự y trong cung, có sở thích muốn tự do tự tại. Đáng tiếc là vào lúc Thánh Vũ hoàng đế băng hà,và cũng vào lúc đó thì Lục Triển Đình lại xuất hiện ở Dưỡng Tâm điện nên bị cuốn vào cuộc tranh đấu cung đình. Thân là tù nhân của Thập thất hoàng tử Diệc Dụ, Lục Triển Đình bất ngờ được quý nhân tương trợ chạy thoát ra ngoài cung cấm, nhưng ngờ đâu lại vào nhà mẹ đẻ của phi thiếp Thập hoàng tử. Để tránh lại lần nữa bị cuốn vào cuộc tranh chấp chính trị, Lục Triển Đình tùy thời cơ trốn chạy, tình cờ gặp Vương gia- Diệc Nhân cùng Vương phi hồi phủ thăm người thân, thiết giáp kỵ binh của Diệc Dụ càng không ngừng đuổi tới. Vì để bảo vệ tính mạng của Lục Triển Đình, Diệc Nhân bắt lấy thời cơ ra chỉ thị giết địch. Lục Triển Đình chưa từng ngờ tới, thì ra hai vị hoàng tử mưu tính hại nhau không chỉ vì giang sơn mà còn là vì y. *** Nguyệt Mê hệ liệt (月迷系列) Nguyệt Mê Tân Độ (月迷津渡) | Thames | Đông Quân Vấn Liễu (东君问柳) Hôi Y Nô (灰衣奴) *** Bắc Quốc đầu mùa xuân, hộ vệ của Hạnh Hoa lâu hung dữ kéo một nam tử không thương tiếc mà ném ra ngoài cửa. Tiếp đó một nữ tử thân vận phiên lĩnh[1] màu thạch thanh áo khoác ngoài ngân thử, váy trứu sa[2] đỏ thẫm đi ra. Nàng trang điểm thật sự tinh xảo khéo léo như một bức tranh nguyên thủy, chẳng qua là trải qua một đêm không ngủ, liền mất đi vẻ đẹp tinh tế nhưng lại tạo ra một sự biến đổi nhẹ nhàng, cùng với đôi mắt mông lung buồn ngủ trông thật xứng. Từ xa nhìn lại, nàng tựa như bước ra từ một bức tranh thuỷ mặc[3]. Nam tử nằm trên mặt đất phì một tiếng bật cười. Y mặc phong phanh duy nhất bộ nội y bằng sợi đay, râu mọc đầy mặt, mặc dù khuôn mặt dài với đường nét ngũ quan coi như đoan chính nhưng bên trái mày có một hắc chí[4]nên nhìn không ra được vẻ tuấn lãng. Đôi môi mỏng khẽ cong, giống như một sự cám dỗ nói không nên lời. ” Thật khó cho tẩu, đại tẩu, nơi này tẩu cũng có thể tìm được.” Nàng kia bộ dáng giận dữ, nhưng dường như đang kiệt lực áp chế tức giận, nói: ” Phụ thân cùng đại ca ngươi hôm qua từng người từng người bị triều đình triệu tiến cung, bây giờ còn chưa thấy trở về, ngươi không biết quan tâm, lại ở phong hoa tửu nguyệt uống rượu vui chơi, đến nỗi râu mọc đen như trời đêm thế kia.” Bị nàng nói như thế, nam tử nọ tựa hồ muốn nâng mình dậy nhưng vị rượu đêm qua vẫn còn nên y miễn cưỡng ngồi dậy, ôm lấy đầu, ân một tiếng, rồi mới uể oải nói: “Bọn họ vốn là ngự y, thâu đêm suốt sáng không về, hiển nhiên là trong cung có người hoạn bệnh nặng, tẩu không cần khẩn trương như vậy, phân phó Tiểu Phúc Tử vào cung nghe ngóng một chút làđược.” “Vấn đề là phái Tiểu Phúc Tử đi, hắn không có trở về.” Nàng kia thanh âm run nhè nhẹ nói: “Ta lại phái Tiểu Tường Tử đi, hắn cũng không trở về.” Nam tử thấy nữ tử lộ ra vẻ lo sợ không yên, không kềm nổi hòa nhã nói: “Tử Thanh, không cần lo lắng, đệ đi thay tẩu xem một chút.” Hai người trong một lúc cùng nhau không nói gì, cách một hồi lâu, Tử Thanh mới nói: “Ngươi còn không mau đứng lên, trời mùa đông giá rét, đệ xem đệ mặc như vậy…” *** Lục Triển Đình ở Thần Vũ môn lĩnh bài, liền thẳng đến Dưỡng Tâm điện. Đương kim Hoàng thượng thân thể vi cùng[6], phụ thân cùng đại ca hơn phân nửa là vì thế ở lại. Lục Triển Đình tuy rằng cũng là ngự y, nhưng ngoài mặt thì lại là ác danh,ngoại trừ tiểu miêu tiểu cẩu được người nào quý nhân trong triều nuôi dưỡng bị bệnhthì ai cũng sẽ không thật sự để y bắt mạch chẩn bệnh.Lục Triển Đình một mạch đi tới Dưỡng Tâm điện, nơi ấy bấy giờ không người canh gác. Dưỡng Tâm điện cửa khép hờ, Lục Triển Đình nhịn không được nhẹ nhàng đẩy ra. Y đi thẳng đến nội thất, bên trong không những không có thị vệ, ngay cả nội thị thái giám cũng không thấy một ai. Lục Triển Đình vô cùng kinh ngạc đi vào, y có ý muốn rời đi, nhưng trong nội thất lại truyền ra tiếng rên rỉ … Đó là tiếng thở dốc của người sắp chết, Lục Triển Đình vô luận như thế nào cũng bước không ra cước bộ. Y cắn răng một cái vào nội thất, gặp một hoàng y lão nhân đang nửa nằm trên tháp, nghe được tiếng bước chân, liền thốt ra âm giọng khàn khàn kêu khát. Lục Triển Đình vội vàng nửa quỳ vái chào: “Thần, nội y Lục Triển Đình khấu kiến Ngô hoàng vạn tuế.” Lão nhân run rẩy chỉ trứơc ấm trà, như trước kêu nước. Lục triển đình cũng ngoảnh lại nhìn, không hơn lão mà kêu lên một tiếng, vội vàng cầm chén trà mang đến lão nhân trước mặt. Lão nhân kia ôm đồm lấy chén trà trên tay y hướng lên trên uống một hơi. Lão thấy Lục Triển Đình nhíu mày nhìn, liền thở dốc hỏi: “Liệu có phải hay không trẫm sẽ không qua được?” “Bẩm Hoàng Thượng, thứ thần mạo phạm, cho phép thần nhìn kỹ xem sao?” Lục Triển Đình được lão nhân chấp nhận, vươn tay bắt mạch, kiểm tra cổ gáy lão, y thấy bên mép lão có một vật thể màu vàng, bèn lấy tay thấm ướt, vói vào miệng, lập tức sắc mặt đại biến, thất thanh nói: “Lưu hoàng[5].” Y quay đầu hỏi lão nhân: “Là ai cho Hoàng Thượng uống lưu hoàng?” Lão nhân còn chưa đáp, chợt nghe phía sau có người nhỏ giọng lời nói nhỏ nhẹ nói: “Đúng là Lục đại nhân ngài a.” Một người thân mặc áo mãng bào[6] màu lam tơ vàng của thái giám đang tủm tỉm cười đứng ở cửa. Lục Triển Đình giật mình đứng lên, hỏi: “Ta?” ​​​​​​​ Mời các bạn đón đọc Nguyệt Mê Tân Độ (Trăng Mờ Bến Cũ) của tác giả Triệt Dạ Lưu Hương.
Tàn Thứ Phẩm
Giới thiệu: “Ta ôm mối hận thù ẩn sâu trong máu xương và âm mưu ấp ủ nhiều năm, biến mình thành một âm hồn chết đi sống lại, chìm vào đầm lầy, chìm xuống vực sâu. Ta muốn cắm bộ rễ thối nát, mọc ra bụi gai kịch độc, đâm xuyên nền văn minh dối trá này. Ta xuống tận cùng bùn lầy… nhặt được một vì sao.” Thời đại lịch Tân Tinh, kỷ nguyên mà khoảng cách trong một lần du lịch được tính bằng năm ánh sáng, khoa học kỹ thuật phát triển tối ưu, con người vừa sinh ra đã có hệ thống Vườn Địa Đàng chăm sóc tận răng và cung cấp nền giáo dục sơ cấp, liên lạc xuyên thiên hà bằng thiết bị đầu cuối cá nhân, phương tiện giao thông là tàu vũ trụ, người dân trên tám đại thiên hà đang sống trong những ngày êm đềm thoải mái. Thế nhưng, càng là một xã hội thoạt nhìn bình yên thịnh trị, lại càng tồn đọng nhiều vấn đề bất cập, nhiều sự chênh lệch thiếu cân bằng chỉ có tích lũy mà không thể giải quyết được. “Đây là thời đại tốt nhất, cũng là thời đại tệ nhất.” Trích: Chuyện hai thành phố – Dickens. Đối lập với Thiên hà số 1 hiện đại tiện nghi, là một Thiên hà số 8 xung đột nội loạn không ngừng nghỉ, vật tư thiếu thốn, chướng khí mù mịt. Đối lập với liên minh quân sự tám đại thiên hà vì đã lâu không có chiến tranh nên dần yếu thế trước quản ủy hội Vườn Địa Đàng, là những quân đoàn “hải tặc vũ trụ” âm mưu trùng trùng cùng thù hận ngút trời chờ ngày trở lại. Đây là câu chuyện về chiến tranh vũ trụ, về âm mưu chính trị, về sự đối lập gay gắt giữa nhiều trường phái tư tưởng, về tham vọng thống trị của con người. Và cũng là câu chuyện tình yêu của vị thượng tướng liên minh được đánh giá là tâm cơ thâm trầm, lưu manh nổi danh vũ trụ, với một cậu hiệu trưởng đầy nhiệt huyết và lý tưởng cao cả, thích tạt súp gà động viên người ta, ước mơ trở thành một nhà giáo dục vĩ đại. *** Tàn Thứ Phẩm là một bộ truyện vô cùng khó nuốt. Đối với những người không quen đọc thể loại tương lai – cơ giáp, Tàn Thứ Phẩm có thể khiến bạn choáng ngợp với một lô lốc những thuật ngữ về trang thiết bị kỹ thuật, điểm nhảy vũ trụ… Bộ truyện này cũng rất phức tạp với nhiều phe phái chính trị - xã hội vừa đối chọi cạnh tranh nhau về mặt tư tưởng, lại vừa bắt tay hợp tác với nhau về mặt lợi ích. Chiến tranh trong Tàn Thứ Phẩm không chỉ là cuộc chiến giữa con người với con người ở những quốc gia trên Trái Đất, mà đã trở thành cuộc chiến giữa thiên hà với thiên hà, giữa con người với con người và giữa con người với máy móc. Mình từng đọc qua khá nhiều tác phẩm đam mỹ thể loại tương lai – cơ giáp, và vấn đề mà rất nhiều tác giả gặp phải chính là: thứ nhất, đối với bối cảnh truyện đặt ở tương lai, với xã hội phát triển hơn nhiều so với năm 2020 của chúng ta hiện tại, hệ tư tưởng, cách suy nghĩ và những vấn đề tồn đọng của con người trong truyện lại vẫn mắc kẹt ở những vấn đề của thế kỷ 21 này, không phù hợp với thời đại được nhắc đến trong truyện. Thứ hai, nội dung cốt truyện không tương xứng với thiết lập bối cảnh, tức là với đề tài tương lai cơ giáp, có thể mở rộng phân tích rất nhiều vấn đề vĩ mô, nhưng các tác giả khác lại không tận dụng được mà chỉ khai thác những vấn đề nhỏ kém phức tạp hơn hẳn. Đối với Tàn Thứ Phẩm, Priest giải quyết hai yêu cầu trên rất tốt, nội dung câu chuyện hoành tráng, phức tạp và mang hơi thở của thời đại mới. Con người từ khi được sinh ra đã được hệ thống Vườn Địa Đàng phục vụ hết mức. Đấy là một hệ thống mạng tinh thần có thể kết nối giữa người và máy, hỗ trợ mọi công năng trong cuộc sống của con người, chữa trị bệnh tật, đồng thời còn có thể kích thích cảm giác, điều tiết hormone để tiêu trừ những cảm xúc tiêu cực. Tuy được giới hạn bằng rất nhiều điều khoản pháp luật nghiêm cấm kỹ thuật Vườn Địa Đàng quấy nhiễu nhận thức bình thường và tư tưởng tự do của con người, nhưng một khi đã quá phụ thuộc vào một kỹ thuật nào đó thì khi nó mất đi, con người sẽ nhanh chóng rơi vào khủng hoảng. Bên cạnh đó, cũng có rất nhiều người trời sinh trong lực tinh thần có chỗ thiếu hụt, không thể kết nối vào hệ thống Vườn Địa Đàng, gọi là “chứng não rỗng”, và cũng là những đối tượng “hàng thải loại” sống nhan nhản ở Thiên hà số 8, không được cung cấp những tiện nghi sinh hoạt đáng phải có mà bất cứ công dân nào của liên minh bảy đại thiên hà đều được nhận. Về mặt chính trị, với việc hải tặc vũ trụ đã lui vào sau màn và Vườn Địa Đàng ngày càng được cải tiến và thâm nhập sâu hơn vào đời sống của người dân, quân ủy quân sự của liên minh các đại thiên hà dần dần trở nên lép vế so với quản ủy hội Vườn Địa Đàng, dẫn đến những cạnh tranh ngầm về mặt lợi ích. Trong tổ chức hải tặc vũ trụ, có Đoàn Quang Vinh vì mối thù với quân liên minh mấy trăm năm trước mà quyết chí phục hận; có Hiệp Hội Chống Utopia với mục đích chính là xét lại thanh kiếm hai lưỡi khoa học kỹ thuật và kêu gọi mọi người về với tự nhiên một cách thích hợp; đồng thời cũng có Quân Đoàn Tự Do, phát triển kỹ thuật chip điện tử, tuyên bố có thể khiến con người trở nên mạnh mẽ vô song, không gì không làm được, nhưng thực chất cũng chỉ là một “Vườn Địa Đàng” phiên bản đặc biệt, ngấm ngầm tước đi quyền tự do của con người mà họ chả hay biết gì. Tuy nhiên, con người vẫn là con người, cho dù có gặp biết bao gian nan trắc trở, họ vẫn sẽ tìm được cách vượt qua, luôn tìm đến tự do, như dây leo bền bỉ, vươn mình hướng đến ánh sáng. Đọc truyện của Priest, đôi khi bạn sẽ cảm thấy đây không phải là một câu chuyện đam mỹ có yếu tố xã hội, mà là một câu chuyện xã hội với tuyến tình cảm đam mỹ làm yếu tố phụ trợ. Tàn Thứ Phẩm cũng không phải là ngoại lệ. Cơ mà cho dù có thể bị những yếu tố khác giành đất diễn, tuyến tình cảm trong truyện cũng hoàn toàn không bị lu mờ. Tình cảm trong Tàn Thứ Phẩm là sự trung thành, tin tưởng lẫn nhau vô điều kiện giữa những người đồng đội; là sức sống, niềm tin, là lòng trắc ẩn giữa người với người cùng nhau vượt qua hoạn nạn; cũng là tình yêu cho dù còn một chút hơi tàn cũng nhất định phải tìm về bên nhau. Nếu bạn đang tìm kiếm một tác phẩm đam mỹ thật sự khác biệt, phản ánh thực trạng xã hội một cách hiện thực, nhưng đồng thời cũng đầy vẻ đẹp của trí tưởng tượng, thì chắc chắn sẽ không phải thất vọng vì Tàn Thứ Phẩm đâu. Đối với mình thì đây là tác phẩm có nội dung đồ sộ, phức tạp và cũng xuất sắc nhất của Priest tính đến thời điểm hiện tại. ⚡️⚡️ Bonus: hiệu trưởng Lục thật sự đáng yêu lắm luôn á . Và nhất định, nhất định, nhất định phải cẩn thận lật thuyền. *** Mình là con người đơn giản, thấy Priest là mình auto nhảy thôi =)) Đầu tiên nói qua nội dung và thể loại truyện, cá nhân mình thì không thích khoa học viễn tưởng vũ trụ lắm vì hơi khó hiểu, sau khi nhảy hố Tàn thứ phẩm thì mình nhận ra mình đúng là không hợp thể loại này :< Đọc mấy chương đầu (edit rồi) đã đủ để nơ ron xoắn mấy vòng rồi, lúc sau đọc QT thì còn thảm hơn, không hiểu ba cái thiết định vũ trụ với mớ lí thuyết về cơ giáp nó ra làm sao hết ;;__;; Nói chung mình đọc với tinh thần hiểu chỗ nào hay chỗ ý thôi, bây giờ mình khái quát ra bối cảnh truyện nó là như thế này: Mấy nghìn mấy vạn năm sau gì đó, loài người bước sang kỉ nguyên mới, không còn chen chúc trong một địa cầu bé nhỏ nữa mà là sống trong vũ trụ, da vàng da trắng da đen cũng không phân chia gì, nước non cũng không còn, tất cả túm lại là “loài người”, sống trong một Liên minh, thủ đô đặt ở hành tinh Voutto của tinh hệ thứ nhất. Có tổng cộng tám tinh hệ, mỗi tinh hệ gồm nhiều hành tinh nhỏ, trong không gian có mấy cái gọi là “điểm quá độ” để cơ giáp thực hiện bước nhảy để di chuyển. Ngoài tám tinh hệ ra thì còn lẻ tẻ bên ngoài vài căn cứ của hải tặc vũ trụ, dân buôn lậu, các loại phản nghịch khác. Đấy là thời đại khoa học kĩ thuật cực cực phát triển rồi, thời đại của máy móc và trí tuệ nhân tạo ấy. Tuổi thọ con người kéo dài đến 300 năm, tuổi thanh xuân khoảng hơn 200 năm ( cho nên mặc dù anh Tĩnh Hằng hơn em Tất Hành những ba mươi mấy tuổi  thì cũng chẳng thấm vào đâu :>) Con người thì từ lúc sinh ra được đăng kí vào một cái gọi là Vườn địa đàng, kiểu như một mạng lưới phủ sóng toàn quốc ấy, cái đó có thể truyền tri thức vào não con người từ khi còn là sơ sinh, ngoài ra còn có chức năng điều tiết cảm xúc, phân bố hormone, tóm lại là nếu sống trong ý thì không bao giờ có cảm xúc tiêu cực. À Vườn địa đàng chỉ áp dụng cho bảy tinh hệ đầu thôi, tinh hệ thứ tám kiểu như dân quê ý, không được hưởng gì hết, máy móc công nghệ cũng không phát triển, đời sống dân cư nghèo khổ như thời cổ đại địa cầu, đã thế lại còn không có quyền tự trị quân đội, tóm lại là khổ vl khổ, hết ốm đau bệnh tật đến bị hải tặc xâm lược. Đấy sơ qua bối cảnh là như thế. Còn nhân vật thì đm mình ấn tượng Lâm Tĩnh Hằng nhất hicc người đâu mà ngầu vlll TT Xứng đáng xếp top 1 những bạn thụ công nhất =))) Ảnh là thượng tướng của pháo đài Bạch Ngân nhé, dưới tay có nhân công trí năng Trạm Lô, còn có Bạch Ngân thập vệ, ai nghe tên anh cũng phải run rẩy thổn thức ;___; Ngoài mặt thì anh có chút máu lạnh sắt đá, vì đại cục anh không tiếc hi sinh người thường, nhưng sau khi ở cùng Lục hiệu trưởng lâu thì anh cũng dần mềm lòng đi nhiều rồi :> Anh đối xử với người khác có phần lạnh nhạt cơ mà anh chiều Lục hiệu trưởng hết lòng luôn, chỉ cần Lục hiệu trưởng muốn thì anh cái gì cũng làm, ngay cả việc cho Lục hiệu trưởng nằm trên ahihi =))) Về Lục Tất Hành aka Lục hiệu trưởng, ấn tượng đầu tiên của mình về ảnh là một thanh niên thánh mẫu có tấm lòng rộng lớn bao la trùm kín cả thiên hạ, kiểu ôm chí lớn viển vông ấy. Những lời ảnh nói nghe qua thì hào hùng hoành tráng các kiểu nhưng ngẫm nghĩ mới thấy toàn là những lời kêu gọi sáo rỗng (mà ảnh gọi là canh gà/ chicken soup for soul ấy) So Lục Tất Hành với Lâm Tĩnh Hằng thì thấy Lục Tất Hành trẻ người non dạ hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút ngây thơ, thậm chí lúc đầu mình còn hoài nghi không biết ảnh có ontop nổi không ???? Nhưng dần dà Lục Tất Hành cũng trưởng thành lên theo thời gian, từ một thanh niên ôm hùng tâm tráng chí viển vông đã cứng cáp trở thành một người đàn ông có thể gánh vác trách nhiệm, không chỉ là với một hai người mà là cả một tinh hệ, từ Lục hiệu trưởng trở thành Lục tổng trưởng. Mà nguyên nhân  khiến Lục Tất Hành buộc phải thay da hoán cốt, ấy lại là sự ra đi đằng đẵng mười sáu năm của Lâm Tĩnh Hằng. Điều làm mình cảm động nhất trong tình cảm của hai người, không phải là những cái ôm hôn, mà là khi một Lâm Tĩnh Hằng  gan góc như sắt thép lại luôn không nhịn được mà chiều chuộng Lục Tất Hành, là khi Lâm Tĩnh Hằng nói “Chỉ cần cậu còn ở đây, tôi nhất định sẽ trở về”. Còn điều làm mình đau lòng nhất, không phải là khi Lâm Tĩnh Hằng tưởng như chết đi rồi, không phải là mười sáu năm xa cách, mà là khi gặp lại, Lục Tất Hành đã nói “Tôi không cách nào đem người mà anh có chút thích kia trả lại cho anh”. Người tưởng rằng chết nay lại trở về, đôi tình nhân ly tán nay lại trùng phùng, những tưởng lập tức sẽ hạnh phúc, nhưng mà lại không thể lờ đi được sự tàn phá của thời gian. Mười sáu năm biến Lục Tất Hành ngây ngô khi xưa thành một tổng trưởng có chút tâm cơ, nới rộng khoảng cách giữa hai người bằng những bí mật — Nhưng có một điều mà thời gian không cách nào thay đổi được, có là cảm tình sâu đậm đã in sâu hằn vết trong trái tim hai người, chỉ cần dám yêu, chỉ cần còn yêu — “Cuộc sống của tôi chỉ còn dư lại một chút ý nghĩa này, không thích có thể không cần sao?” Lục Tất Hành thay đổi, có hề gì đâu? Sâu thẳm nội tâm hắn vẫn là một thiếu niên ngây ngô yêu đến lo được lo mất. Lâm Tĩnh Hằng vẫn cam nguyện bao dung hắn, chiều chuộng hắn. Có bí mật thì đồng thời san sẻ, có khó khăn thì cùng nhau vượt qua, hoạn nạn thì càng thấy chân tình :> (À đúng rồi, mình cảm thấy couple này có chút gì đó giông giống với Cố Quân và Trường Canh bên Sát Phá Lang =))) Cũng là kiểu thụ xông pha chiến trường, công trị quốc bình thiên hạ ấy =))) Mình thích truyện của Priest chính là vì ngoài nhân vật chính ra, các nhân vật còn lại đều rất thú vị, có màu sắc riêng, tâm hồn riêng, câu chuyện riêng, không ai là thừa thãi. Như bốn học trò của Lục hiệu trưởng mỗi người một vẻ, như AI Trạm Lô lải nhải dong dài, như Độc nhãn ưng luôn làm bộ thờ ơ kỳ thực rất yêu thương Lục Tất Hành…Và bên cạnh tình yêu lứa đôi, những tình cảm quan trọng khác cũng được khắc họa hết sức chân thực. Tình anh em của Lâm Tĩnh Hằng và Lâm Tĩnh Xu, tình cha con của Lục Tín và Lục Tất Hành, còn cả tình đồng đội, tình bạn bè — Và cả tín ngưỡng. “Mọi người sống trong tín ngưỡng, bị hủy bởi tín ngưỡng. Mọi người lại từ trong tro tàn của tín ngưỡng mà trọng sinh.” Hừm, còn một đoạn nữa khá hay nè. Trong Mặc độc Pi đại đã từng nhắc đến một câu “Khi bạn nhìn vực sâu, vực sâu cũng nhìn lại bạn” hay là “Người tiêu diệt ác quỷ, phải cẩn thận mình cũng sẽ biến thành ác quỷ” (đại khái thế minh không nhớ rõ lắm), thì trong Tàn thứ phẩm cũng có một đoạn: “Tại sáng sớm trắng đêm không ngủ kia, hắn đột nhiên nghĩ, Lâm Tĩnh Hằng là người cao ngạo nói một không hai như vậy, vì cái gì lại để mặc Trạm Lô ở bên tai nói nhảm thật nhiều năm, chưa từng có ý muốn cấm công năng tự chủ của nó? Trạm Lô hàng này thậm chí còn từng liên hợp cùng người khac bẫy chủ nhân nó. Trong nháy mắt, hắn hiểu được, một người cầm kiếm sắc đi đêm, nhất định phải mang theo một chiếc xiềng xích, cho dù chỉ có thể khóa lại một ngón út, cũng có thể khiến hắn ở một nơi không gì cố kỵ, tại thời điểm quên hết tất cả, nhẹ nhàng mà kéo hắn một cái.” Tóm lại, Tàn Thứ Phẩm là một câu chuyện hay, tuy rằng mình không thích nó bằng những truyện khác của Pi đại (vì hơi khó hiểu), nhưng mình vẫn tích cực tích cực đề cử nhé :>   Mời các bạn đón đọc Tàn Thứ Phẩm của tác giả Priest.
Kim Phong Ngọc Lộ
Văn án: Cố sự về một vị Vương gia nói lắp muốn “trâu già gặm cỏ non” mà không dám ra tay. --- Lâu lắm mới thầy nhà Hoại Băng hoàn thêm bộ nữa nên mình vội vàng nhảy hố ngay và luôn, và gu chọn truyện của Băng Băng hầu như chưa bao giờ làm mình thất vọng. Kim Phong Ngọc Lộ là hệ liệt của bộ Tam Hỉ (bộ này nghe đồn vẫn chưa ai hốt, cầu cao nhân gom ẻm về :”