Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đừng Nhìn, Tớ Đầu Hàng

Văn án : Biết Trì Ý bị mất ngủ, Tiêu Chỉ Hàn xung phong dỗ dành cô ngủ, giọng nói cà lơ phất phơ: “Dỗ cậu ngủ không phải rất dễ à? Hát hay kể chuyện, cậu chọn một cái đi.” Trì Ý suy nghĩ một lát rồi nói: “Cậu đọc bài học thuộc lòng cho tớ nghe đi.” Đầu bên kia im lặng, trong điện thoại vang lên tiếng lật sách ‘xoạt xoạt’. Đêm ấy, Tiêu Chỉ Hàn nhìn điện thoại, khó khăn đọc sách cả đêm.   Sau khi tốt nghiệp trung học, Tiêu Chỉ Hàn quay về trường tuyên truyền. Các đàn em khóa sau nhìn trai đẹp trong truyền thuyết của Trường Nhất Trung, khó nén kích động, đặt đủ loại câu hỏi. Đang lúc gay cấn, một cô gái xinh đẹp đi vào khiến cả hội trường vốn đã sôi nổi lại càng bùng nổ hơn. Thế là, bọn họ nhìn thấy người đứng trên đài khi nãy còn uể oải lười biếng, bây giờ nhìn chằm chằm cô gái đứng ở lối đi nhỏ, sau đó đột nhiên nở nụ cười. “Không phải các bạn vừa mới hỏi tôi, lúc học cấp ba có từng yêu đương không.” Tiêu Chỉ Hàn không trả lời trực tiếp: “Năm lớp mười một, vào một buổi tối tự học bị cúp điện, tôi đứng trong bóng tối chặn cô ấy ở cửa sau, nói với cô ấy một câu.” Bầu không khí vốn yên tĩnh trong nháy mắt nổ tung, các nữ sinh nhao nhao thét chói tai hỏi câu gì. Tiêu Chỉ Hàn cười, không hề che giấu nhìn về phía Trì Ý, giơ hai tay lên. “Nhìn xem, tớ đầu hàng cậu rồi.” ------ Mùa lạnh về rồi thì con người ta thường rúc vô chăn, nhâm nhi một câu chuyện đáng yêu và ngập tràn cẩu lương, đó là lý do vì sao bài review này ra đời. Bản thân là một người ế chỏng vó, không có tình yêu thời học sinh nên mình rất ham đọc các câu chuyện thanh xuân vườn trường. Và mình rất hài lòng với "Đừng Nhìn, Tớ Đầu Hàng", đủ đáng yêu, đủ ngọt, đủ ngược chết độc giả. Trì Ý - nữ chính của câu chuyện là một học bá đích thực. Chị học ban xã hội nhưng mình thấy môn nào chị cũng chuyên. Mới chuyển tới trường Trung học Nhất Trung thành phố Nam vào năm lớp 11 và học ở lớp 20, làm bài kiểm tra anh văn trên lớp được 23 điểm, cao nhất lớp. Xếp nhất thi giữa kỳ, đại khái môn nào cũng cao muốn xỉu. Giáo viên nhìn vô ai cũng nghĩ Trì Ý là một học sinh ba tốt tiêu chuẩn, đã thế tính tình còn hiền lành, dịu dàng. Nhưng mà, thật ra chị độc miệng lắm, mắng người cũng không hề thô tục mà đầy thơ văn. • "Này anh, anh là người máy à? Vậy nên không nghe hiểu ý tôi? Anh cứ cố gắng tiếp thị sản phẩm giáo dục trẻ em với một học sinh trung học như tôi làm gì? Tôi đề nghị anh đi sinh một đứa con còn nhanh hơn đấy, không phải nước phù sa không chảy ruộng ngoài sao? Cám ơn." • "Nhìn cho kỹ, tôi không muốn nói chuyện với mấy con chó đang sủa, không có nghĩa là cậu có thể đứng trước mặt tôi, nói những lời khó nghe của giống loài các cậu. Còn nữa, mặc kệ tôi với Tiêu Chỉ Hàn ai dụ dỗ ai, đó không phải chuyện cậu có thể nhúng tay vào. Nếu tôi còn nghe thấy cậu đi tung tin đồn về tôi và cậu ấy, cậu ấy chưa ra tay thì tôi đã đánh cậu trước." Tiêu Chỉ Hàn - Nhìn tên là biết anh nam chính đẹp trai rồi mọi người ơi. Lúc đầu anh xuất hiện như kiểu bad boy vậy á, anh với Trì Ý gặp nhau lần đầu là trong khu trò chơi. Lần đụng độ này cũng chả vui lắm vì sau đó khi hai người thành bạn cùng lớp, thậm chí là cùng bàn nhưng vẫn có ác cảm với nhau. Một người thì nói có mù mới thấy Trì Ý đẹp, người kia thì nói không có hứng thú với nam sinh chỉ được mỗi cái mặt cũng như Tiêu Chỉ Hàn chả phải gu của mình. Haha đọc tới đây là mình biết thế nào sau này có một đôi nào đó auto bị nghiệp quật nè . • "Tớ đã nói cho cậu biết chưa, mọi phiền não của tớ gần đây đều liên quan đến cậu." • "Lên lớp nhớ cậu, tan học cũng nhớ cậu, nằm mơ cũng nhớ cậu." • "Cậu nói xem, có phải lão tử chết mê chết mệt cậu rồi không?" Như diễn biến của một câu chuyện thanh xuân vườn trường và bạn cùng bàn với nhau thì Hàn bảo với Trì Trì là lâu ngày sinh tình. Thích nhau rồi thì cà cưa, ghẹo nhau làm nhóm bạn của Tiêu Chỉ Hàn nổi da gà. Tuy nhiên, thì Trì Ý không đồng ý quen nhau lúc cấp 3 vì sợ lỡ dở việc học cho nên Hàn bảo tạm thời là "bạn trai" thực tập aka bạn cùng bàn. Đôi này thì là giúp đỡ cùng nhau tiến bộ trong học tập, Tiêu Chỉ Hàn từ hạng nhất từ dưới đếm lên nhưng sau khi có tình yêu vào rồi thì tiến bộ vượt bậc luôn. Trì Ý thì vẫn học bá vậy thôi, thi đại học sau này cũng là thủ khoa ban xã hội, hơn nữa còn phá kỷ lục điểm của bản xã hội trước đó nữa. Nói về màn chiều "vợ" của nam chính thì nhiều lắm. Biết Trì Ý tủi thân vì bạn cùng ký túc xá được ba mua thùng bánh kẹo thì anh cũng đi mua liền một hộp, mà còn toàn là bánh kẹo ngoại. Hay như một dòng trạng thái vu vơ trên Wechat của Trì Ý là chị muốn có túi thần kỳ của Doraemon, sau đó anh cũng mua một đống Doraemon đủ size về tặng chị. Đủ giàu. Nói về sự giàu thì không phải một mình Hàn bảo giàu mà Trì Trì cũng giàu nữa. Hài nhất là đoạn bắt "trộm", giải quyết người ganh ghét mình của chị Ý, đầy hơi thở của kẻ có tiền, quá xá đỉnh luôn. Thi đại học xong thì hai người yêu nhau, tình cảm vẫn tốt rồi sau này cưới nhau thôi. Đôi chính có cái kết cực kỳ viên mãn. • “Tiêu Chỉ Hàn, kỳ thật em không hề mạnh mẽ.” • “Em có anh mà.” • Tất cả buồn bã đều để lại quá khứ. Từ khi gặp được anh. Giá băng tan hết, ngân hà sáng soi. Bởi vì trong thế giới của em, Anh chính là tình yêu. Nói về nhân vật phụ thì Phương Vũ Thành - bạn thân của Tiêu Chỉ Hàn là một cây hài ở chính văn, nhưng qua đến các ngoại truyện cuối của anh thì trời ơi, anh quay ngoắt 180 độ thành hình tượng men cool ngầu, bá đạo??? Mém nữa mình ngất vì Phương Vũ Thành bình thường chơi với Tiêu Chỉ Hàn thì như một bạn trẻ "ngốc nghếch" vậy đó, xong rồi suốt ngày so sắc đẹp của mình với Hàn bảo  Nói chung là hình tượng thanh niên ngốc manh. Còn bạn gái của Phương Vũ Thành? Ở chính văn có lộ xíu xiu, ai tinh mắt là thấy. Mọi người hỏi về cảnh mình ấn tượng nhất truyện? Là cảnh cặp đôi phòng bên cạnh mây mưa rất mãnh liệt trong khách sạn mà Trì Ý và Tiêu Chỉ Hàn ở ngay sau hôm thi đại học. Thịt của đôi chính? Ở ngoại truyện nha mọi người. Cảnh ở khách sạn có tí vụn thôi chứ chả làm ăn gì cả  ------ "Đừng Nhìn, Tớ Đầu Hàng" là một câu chuyện đáng yêu, đọc giải trí rất dễ thương. Đọc xong thì mình chỉ ước gì mình thông minh như Trì Ý và có một Tiêu Chỉ Hàn cho bản thân thôi. Truyện có pass quiz từ chương 45 đến 56, pass comment về truyện cho 10 chương ngoại truyện. Với pass quiz thì mọi người nhớ để ý các chi tiết nhỏ nhé. *** Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, ngành du lịch cả nước bước vào khoảng thời gian cao điểm. Thời tiết rất tốt, những ngày qua thành phố Nam vốn dĩ có mưa phùn lác đác nhưng nay mặt trời chiếu xuống cuốn trôi cơn giá lạnh. Tám giờ sáng. Trì Ý ngồi trên ghế ăn sáng, cô cúi đầu xúc một thìa cháo, không nhanh không chậm đưa vào miệng. Căn nhà rộng không quá trăm mét vuông, bức tường trắng tinh đã hơi ngả vàng, bên trong trang trí đơn điệu, chiếc khăn trải bàn kẻ caro màu đỏ rực có thể xem là đồ trang trí bắt mắt nhất ngôi nhà. Màu sắc và hoa văn nhìn khá sang trọng, bất cứ ai cũng không nghĩ rằng nó được mua ở cửa hàng trang trí với giá chín đồng. Lâm San dựa vào ghế khoanh tay trước ngực, vẻ mặt không cam lòng nhìn chằm chằm Trì Ý phía đối diện. Chợt cô ta đứng dậy, giơ tay chỉ mặt Trì Ý, mắt nhìn Trương Phương Phương: “Mẹ, không phải mẹ đã nói Quốc Khánh năm nay dẫn con đi chơi sao? Tại sao vì một người lạ mà bắt con ở nhà?” Mặc dù Trương Phương Phương cũng nghĩ như vậy, nhưng ở trước mặt Trì Ý, sắc mặt bà vẫn hơi khó coi, nháy mắt với Lâm San: “Con nói gì thế, đây là chị họ của con, không phải người lạ, còn không xin lỗi chị họ đi.” Lâm San nghe thấy vậy thì không vui: “Nó không phải chị họ con, sao con phải xin lỗi nó?” Cái nhà này vốn chỉ có một đứa con là cô, sao gần đây mọi chuyện cô đều phải nhường nó, bây giờ còn phải xin lỗi nó? Không có cửa đâu. “Trì Ý, con đừng so đo với em nó nhé, nó bị chú dì chiều hư.” Thấy Lâm San không nghe lời dạy dỗ, Trương Phương Phương cũng không muốn Lâm San bị bẽ mặt trước mặt Trì Ý. Con bé là họ hàng của chồng bà, không có quan hệ gì với bà, bà không thể vì một người ngoài mà khiến con gái bảo bối của mình khó xử. Trì Ý liếc nhìn Lâm San, khẽ lắc đầu. Thấy Trì Ý nhìn mình, Lâm San hừ một tiếng, trông thấy cô quay lưng bưng chén đi vào bếp thì lập tức ôm cánh tay Trương Phương Phương lắc lắc: “Sao mẹ lại cho nó ở nhà mình, để nó ở khách sạn không được sao? Một nhà ba người vốn đã chật chội, giờ có thêm một người nữa, làm gì cũng bất tiện.” “Nó chỉ ở có vài ngày, nhịn một chút sẽ qua, ai bảo ba con nhiệt tình, không nói hai lời đã đưa người về đây.” Sợ Trì Ý nghe được, Trương Phương Phương hạ giọng: “Hơn nữa, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy cho nó ở khách sạn.” “Nó có tiền, con đã nhìn thấy cái đồng hồ của nó trên mạng, cái đấy có giá vài ngàn…” Thấy Trương Phương Phương không tin, Lâm San vừa định nói thêm vài câu thì Trì Ý đã đi ra, bắt gặp ánh mắt không một tia tình cảm của Trì Ý, Lâm San nuốt một ngụm nước bọt, không nói gì nữa. Trì Ý rút khăn giấy ra lau tay rồi ném chính xác vào sọt rác, dáng vẻ ngoan ngoãn dễ bảo, phảng phất như những gì Lâm San vừa thấy chỉ là ảo giác. “Thím, con đã rửa sạch chén.” Biết mẹ con Lâm San không chào đón mình, Trì Ý cũng không có ý định ở lại đây khiến người ta ngứa mắt: “Con ra ngoài đi dạo một lúc, thím không cần phần cơm tối cho con.” Cửa chống trộm được kéo ra, Trương Phương Phương đi đến cửa sổ phòng khách, nhìn bóng dáng Trì Ý nhanh chóng biến mất, quay đầu nhìn Lâm San không đồng ý mở miệng: “Dù sao cũng là ba con đưa về, chờ qua Quốc Khánh nó sẽ dọn đến trường học. Hơn nữa, mấy ngày này vừa hay có người rửa chén…” Trương Phương Phương im bặt khi nhìn thấy bồn rửa chén. Trong ngăn đầu tiên của tủ khử trùng chỉ đặt mỗi hai cái chén sứ đã rửa sạch sẽ, trong bồn rửa có hai cái chén vẫn còn nằm đó. Trong đó có một cái chén nhỏ chuyên dùng của Lâm San. Ra khỏi căn nhà đó, Trì Ý cảm thấy không gian yên tĩnh hẳn đi. Trì Ý cầm ly nước đá, so sánh kiến trúc bên đường với ký hiệu trên bảng chỉ đường để tìm đường. Khi còn bé cô từng sống ở Thành phố Nam mấy năm, cô không sinh ra và lớn lên ở đây, cũng không có ký ức lẫn tình cảm gì đặc biệt với thành phố này, với cô nơi này hoàn toàn xa lạ. Những tòa nhà cao tầng nằm san sát nhau, nổi tiếng nhất Thành phố Nam là khu CBD, phân bố rải rác nhiều cửa hàng lớn nhỏ, những tấm kính trên tòa nhà cao mấy chục tầng ở giữa không trung phản xạ ánh nắng tỏa ra những tia sáng lung linh, xoay tròn biến ảo thành đủ loại màu sắc, lộng lẫy mơ hồ. Trì Ý giơ tay che mí mắt, xuyên qua những khe hở ngón tay quan sát trung tâm thương mại đứng sừng sững ở gần đó. Mặt ngoài của tòa nhà là lớp cửa kính trong suốt, dưới ánh sáng mặt trời, cả tòa nhà biến thành một khối màu xanh lam, thiết kế đánh thẳng vào thị giác người nhìn, trên những công trình nhỏ xung quanh đều treo những tấm biển quảng cáo, chủ yếu là quảng cáo cho trung tâm thương mại. BLUEBOX, trung tâm thương mại lớn nhất Thành phố Nam, chủ yếu kinh doanh khách sạn, quán bar, nhà hàng với món ăn của nhiều quốc gia, cùng với đủ lọai giải trí khác nhau.   Mời các bạn đón đọc Đừng Nhìn, Tớ Đầu Hàng của tác giả Thường Đông.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiểu Tỳ Linh Lan
Nàng nhớ rõ trước khi mình nhảy xuống giếng tự vẫn, trong đầu chỉ có một ý niệm- Nếu như có kiếp sau, nàng sẽ dũng cảm hơn một chút, Không cần quan tâm cái gì là thân phận khác biệt, sẽ giữ chặt lấy thiếu gia mà nàng yêu. Nếu như cuộc sống có thể thật sự bắt đầu một lần nữa…. Khi Linh Lan mở mắt ra một lần nữa thì cảm thấy tất cả như một giấc mơ. Nàng trở lại là chính mình năm mười lăm tuổi, năm ấy vẫn chưa có hầu hạ thiếu gia. Thiếu phu nhân vẫn chưa vào cửa, Thiếu gia cũng không có gặp bất trắc, Phu nhân càng không bị tức giận mà chết. Nàng biết sau không lâu nữa trong phủ sẽ có biến đổi, thiếu gia phải gánh lấy gia nghiệp chỉ chực sụp đổ. Nàng cũng biết rất nhanh phu nhân sẽ phái nàng đi hầu hạ thiếu gia, sau đó hai người yêu nhau. Nàng thuận lợi đi tới bên cạnh thiếu gia, mà cũng vì giữ được trí nhớ kiếp trước nên có những cách nhìn độc đáo. Giúp đỡ thiếu gia thành công cứu vãn hiệu buôn của Đòan gia, cho nên thóat khỏi thân phận tôi tớ, từ một nô tì nho nhỏ biến thành tiểu thư. Mặc dù như vậy lại đưa tới kẻ có ham muốn bắt cóc, nhưng thiếu gia lại đúng lúc xuất hiện cứu vớt nàng. Hai người cùng nhau thổ lộ tình cảm, ước nguyện sẽ không bao giờ tách ra! Nàng biết chuyện bọn họ yêu nhau nhất định sẽ không được phu nhân cho phép, cũng sẽ gặp rất nhiều trở ngại. Nhưng nàng nhất định phải trở thành Đoàn phủ thiếu phu nhân, bởi vì đây chính là sứ mệnh để nàng sống lại… *** Trước khi trọng sinh, Linh Lan vì không dám biểu lộ tình cảm với Nhị thiếu gia Đoàn Lỗi (do ngại thân phận tỳ nữ), nên gián tiếp hại Đoàn gia (do thiếu phu nhân Tô Như Yên là người độc ác), bản thân nàng cũng gặp kết cục xấu. Sau khi trọng sinh, Linh Lan quyết tâm thay đổi vận mệnh. Nàng giúp Đoàn Lỗi nhanh chóng “hồi sinh” Đoàn gia nhờ kiến thức của mười năm trước và biết trước thời cục. Người đời đồn rằng Linh Lan là tiên nữ giáng trần. Cũng chính vì thế nên dẫn đến sự chú ý của nam phụ tham lam. Đoàn Lỗi có tình cảm với Linh Lan, muốn cưới nàng làm thê và không nạp thiếp. Đoàn phu nhân không chịu vì thân phận tỳ nữ của Linh Lan. Cùng lúc đó, Tô Như Yên xuất hiện sớm nửa năm. Trong một lần bị bắt cóc (do Đoàn phu nhân gây ra), Linh Lan bị mất trí nhớ, nhưng được Đoàn Lỗi kể lại, nàng từ từ lấy lại trí nhớ, nhưng vẫn giả vờ như còn mất trí để Đoàn Lỗi đưa nàng về Lam Châu, gặp lại Đoàn phu nhân. Cuối cùng, HE. Trong truyện có một khúc thế này: Thì ra là trước khi Tô Như Yên đến Lam Châu, thế nhưng đã có người trong lòng, mà người nọ chính là lý do khiến nàng phản bội thiếu gia, rồi tư thông với Hà Thiên Lâm. Thì ra hai người bọn họ từng là một đôi! Ai mà ngờ được chứ? Lúc đầu mình nghe nhắc đến kiếp trước Tô Như Yên có thai với Hà Thiên Lâm, mình cũng đoán hai người đó có gì với nhau từ trước rồi :v Hơi dễ đoán mà hai nhân vật chính đến gần cuối truyện mới đoán được :3 Vì là đoản văn nên 2 lần nữ chính bị bắt cóc đều được cứu rất nhanh, vừa bị bắt liền được cứu rồi. Mình cứ nhầm tưởng nam chính phải làm chức cao ghê gớm, có nhiều hộ vệ tài giỏi lắm… thật ra nam chính là thương nhân có nhiều tiền thôi. Tuy mình không thích truyện ngược nhưng như vậy khá buồn cười =)) Tính cách nữ chính tạm chấp nhận được. Vì là tỳ nữ nên Linh Lan cũng chẳng có nhiều tâm kế, được một cái là tấm lòng nàng thiện lương, nhờ kiếp trước nên biết trước tiên cơ, có kinh nghiệm sống, nên dù bị bắt cóc hai lần, mình vẫn không đưa Linh Lan vào kiểu nữ chính bánh bèo vô dụng. Một điểm khó hiểu, kiếp trước Tô Như Yên đâu bị bắt gặp lúc đang gặp Hà Thiên Lâm, kiếp này lại bị. Không phải do nam chính làm, vì hắn cũng rất ngạc nhiên. Vậy chắc do nữ chính trọng sinh nên có vài việc thay đổi chăng? Hơi vô lý một chút! Truyện sủng ngọt, tạm ổn, đọc giải trí cũng được. Thế nhưng để đọng lại ấn tượng thì không. Cho truyện này 2/5 điểm. Mời các bạn đón đọc Tiểu Tỳ Linh Lan của tác giả Kim Huyên.
Việt Cổ Di Tình
Trích dẫn văn án: Thương Khung khẽ híp mắt cúi xuống nhìn cô, lạnh nhạt hỏi: “Nàng yêu ta?”… Diệp Thiện Thiện cúi đầu im lặng… Thương Khung lạnh lùng tóm lấy cổ cô: “Nói…” Khóe môi Diệp Thiện Thiện đau đến rúm ró lại: “Yêu…” Thương Khung cau mày: “Yêu nhiều không?…” Ánh mắt kinh hoàng của Diệp Thiện Thiện lướt qua đống thi thể đẫm máu rải đầy sau lưng hắn… Thương Khung lẳng lặng siết cái gáy mịn màng trong tay…   Diệp Thiện Thiện khó nhọc hít thở từng hơi… “Rất yêu, rất yêu.” Thương Khung thỏa mãn buông tay… Diệp Thiện Thiện âm thầm thở phào… Đột nhiên vang lên tiếng vải gấm bị xé… Thương Khung buông tay, áo choàng và yếm rơi xuống từng mảnh vụn… Khóe môi nhếch lên một cách xảo quyệt: “Nàng chứng minh cho ta xem!” Tay thon dài chậm rãi vươn tới da mềm mại trơn láng… Ánh mắt lập lòe: “Nàng yêu ta?”… “Rốt cuộc yêu đến mức nào?” ----------------------- Đọc văn án hẳn nhiều bạn nghĩ nó sẽ là một truyện ngược đúng không? Xin thưa là văn án lừa tình thôi ạ, à mà cũng không hẳn là không ngược vì mới gặp mà nam chính Thương Khung đã tẩn cho nữ chính Diệp Thiện Thiện của chúng ta 20 trượng rồi. Vì sao? Chỉ vì nàng dám đạp hắn một cước rồi bỏ trốn! Quay trở lại khởi nguồn câu chuyện, Diệp Thiện Thiện vốn là một cô gái xinh đẹp, sống cuộc sống vui tươi ở hiện đại, nhưng một lần bị sét đánh mà xuyên qua. Xuyên thế nào mà lại ngay lúc nam chính Thương Khung đang bị truy sát xém mất cả mạng. Thế là trong đêm mưa gió đó nàng cứu hắn, băng bó vết thương cho hắn, vô về hắn như một đứa bé vì nhìn biểu hiện sợt sệt của hắn trong tiếng sấm nổ đùng đúng ngoài kia, trông hắn run rẩy không khác gì một đứa trẻ. Nhưng khi người đàn ông đó tỉnh lại nàng mới biết mình đã lầm, hắn tuyệt đối là một tên ác ma. Hắn hạ độc nàng, nàng đạp hắn một cước rồi bỏ trốn. Không biết nói sao, có lẽ Thiện Thiện của chúng ta vận cứt chó, nên vừa trốn được tên ác ma kia thì lại rơi vào tay bọn buôn người, còn mém xíu bị cưỡng bức, nhưng may mắn được Diễm tỷ, là một tú bà ở Khôi Hương Lâu cứu được. Tuy nhiên may mắn chẳng kéo dài bao lâu, Diễm tỷ lại hạ độc nàng, đẩy nàng đến Vân Ẩn điện để trộm tàng bản đồ. Và ở đây Diệp Thiện Thiện lại một lần nữa đối diện ác mà kia cũng chính là điện chủ của Vân Ẩn điện, một trong hai điện lớn nhất Đại Kiền. Vừa vào đã bị hắn phạt cho 20 trượng, từ tì nữ của hoa khôi Khôi Hương lâu, bị hắn bắt làm tì nữ cận thân của hắn. Chỉnh cho nàng lên bờ xuống ruộng luôn. Hắn thích mặc áo trắng, bắt nàng thức cả đêm may cho hắn đã vậy còn bắt nàng cũng phải mặc áo trắng, áo quần của hắn không thích ai đụng vào ngoài nàng, Diệp Thiện Thiện một lần nhờ cô nương khác giặt giùm 2 cái áo của hắn, kết quả về bị hắn trừng cho toát cả mồ hồ bắt đi giặt lại 5 lần 7 lượt. Nhiều khi Diệp Thiện Thiện không khỏi suy đoán không biết mũi Thương Khung có phải mũi chó hay không nữa nha, sao thính thế? Không ngờ Diệp Thiện Thiện đoán bậy đoán bạ vậy mà lại trúng. Thương Khung cũng chính là Ngân Lang vương của tộc Ngân Lang từ thời viễn cổ. Đó là bí mật hắn che giấu bấy lâu nay, cũng chính là mục tiêu bị giang hồ không ngừng theo đuổi. Bí mật vì sao hắn lại có tính khát máu như vậy, bí mật vì sao hắn lại không tin vào tình yêu như vậy, đến cuối cùng Diệp Thiện Thiện mới biết được. Truyện tuy có đôi chút ngược, nhưng nhìn chung vẫn là sủng. Cách nam chính bảo vệ nữ chính cũng rất âm thầm. Mặc dù biết rõ nữ chính tiếp cận mình vì mục đích gì, hắn cũng chỉ âm thầm giúp nàng giải trừ hết các mối hậu họa. Buồn cười nhất là lúc cả hai rơi xuống vực, nam chính bị mất trí nhớ, chị nữ chính thừa dịp muốn tẩy não hắn, nhưng không ngờ chưa kịp thành đã bị nam chính viện cớ đó “ dạy dỗ “ cho một trận. --------------- Review by Pisà - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Một năm trước, nàng phải mất 39 bước mới đi hết một bức tường đá, 47 bước mới đi hết từ góc này đến góc đối diện của căn phòng. Năm năm trước, khi mới đặt chân đến đây, nàng đã mất nhiều bước hơn nữa mới đo được hết căn mật thất này. Lúc 8 tuổi, khi mới bị nhốt trong căn mật thất này, nàng chẳng thể nhìn thấy gì, chỉ biết loạng choạng bám theo mép tường mà dò dẫm từng bước một, thường xuyên bị vấp ngã bởi những vật cản dưới chân. Nàng đã dùng bước chân để đo nơi ở mới của mình - dù là đi từ bên nào chăng nữa, cả thảy đều là 51 bước. Đi hết một bức vách, trước mặt nàng là một bức tường đá lạnh lẽo chắn ngang, trên tường le lói một chút ánh sáng mơ hồ. Nàng cứ thế mò mẫm trong bóng tối, các bức tường đều giống nhau: ẩm thấp và lạnh buốt, trên tường có chạm khắc những hoa văn, và lốm đốm những giọt nước toát ra rồi ngưng tụ. Còn cái chỗ mà có chút ánh sáng le lói kia, sờ vào trơn nhẵn, có lẽ cũng cùng chất liệu với mái trần, là một loại ngọc lưu ly hay thủy tinh gì đó, phát ra ánh sáng màu xanh u ám. Nàng đứng thần người hồi lâu, rồi khe khẽ gõ lên bức tường, chờ đợi một cánh cửa nào đó mở ra, những mong có thể dẫn đến một thế giới hoàn toàn khác. Thế nhưng, bức tường vẫn không hề động đậy. Nàng nghiêng đầu, áp má vào tấm kính trên tường, chợt nghe thấy tiếng nước vỗ về dâu đây, dường như có hàng trằm ngàn con cá lớn đang bơi lội ngoài kia, làm dậy lên từng cơn sóng... Để có thể nghe kỹ hơn, vô tình nàng đã đặt tay lên bức tường đá, và khi từ từ áp vào, bỗng nhiên, có cái gì đó bỏng rẫy khiến nàng giật nảy người rồi ngã lăn ra đất. Có kết giới! Bốn mặt của căn mật thất này vốn đã có những kết giới bất khả xâm phạm! Những hồn ma bên ngoài biển nước rộng lớn kia còn chẳng thể vào đây, đương nhiên nàng làm sao mà thoát ra ngoài được! Ở bên trên, thứ ánh sáng xanh u ám và sâu thẳm, phát ra những tia sáng yếu ớt, le lói, chỉ đủ để cho nàng biết lúc này mình đang đứng ở đâu. Rất lâu sau, cô bé tám tuổi là nàng ngồi xuống, gục đầu lên đầu gối, đôi vai gầy so lại, và khóc, khóc không thành tiếng. Là Hồng Liên U Ngọc! Đây đúng là Hồng Liên U Ngục ở sâu thẳm dưới đáy Thánh hồ! Nàng... nàng thực sự đã bị nhốt vào căn ngục tối này rồi! Tế Tư đại nhân đã không còn cần nàng nữa, các trưởng lão cũng không thương tình mà cầu xin giúp nàng lấy nửa câu. Còn cha nàng ư? Từ khi mới lên ba, nàng đã bị cha bỏ lại ở nghĩa địa nơi loài sen nhỏ mài đỏ Mạn Châu Sa nở rộ, rồi sau đó nàng đã từng được mang tước hiệu thật hiển hách: "Giáo Chủ Bái Nguyệt!" Tế Tư đại nhân nuôi nàng năm năm, nhưng từ khi đại nhân bắt một con bé cũng bằng tuổi nàng từ Thí Kiếm sơn trang về nuôi, ngài đã chỉ còn quan tâm đến con bé tính tình quái gở đó. Ngài còn gọi con bé đó là "Tiểu Diệp Tử", hết lòng yêu chiều và sẵn sàng cho nó mọi thứ, kể cả là vị trí Giáo Chủ Bái Nguyệt của nàng. Thế nhưng, một đứa trẻ như nàng lúc đó làm sao ngờ được vận hạn lại đến với mình quá nhanh như thế! Mời các bạn đón đọc Việt Cổ Di Tình của tác giả Nguyệt Hạ Kim Hồ.
Sủng Phi Bướng Bỉnh Của Vương Gia
Haiz! Nàng thật xui xẻo a! Vốn là nàng muốn theo tổng tiêu đầu đại ca đi khắp Đại Giang Nam Bắc, mở rộng tầm nhìn, hoàn thành tâm nguyện đi khắp thiên hạ. Không nghĩ đến giữa đường lại gặp phải sơn tặc cướp hết tiền bạc. Hại nàng trong lúc hỗn chiến, đầu bị trọng thương, thậm chí còn quên đi tình lang cùng mình “Tư đính chung thân”. May mắn thay hắn không chỉ tuấn tú mà còn rất có tình có nghĩa. Ngoài việc chủ động tìm nàng thừa nhận hôn ước, hắn còn bán thân cho ân nhân cứu mạng nàng, nguyện ý cùng nàng ở trà quán Long Phượng làm trâu làm ngựa…… Hắn nói bởi vì hắn một nghèo hai trắng nên mới không dám đến cửa cầu hôn, chỉ có thể cùng nàng bỏ trốn đi, không cho ai biết chuyện. Nhưng là---- ----------vì sao nàng tiến cung cùng chủ tử ,“không cẩn thận” phát hiện hắn chính là Vương gia. Hơn nữa hắn trở thành hung thủ đáng chết thiếu một chút là hại cả nhà nàng. *** Trong Phượng Thiên Thành gần đây có quán trà sắp khai trương. Trên tấm biển treo trên lâu phòng đề bốn chữ vàng kim to “Quán trà Long Phượng” Cư dân Phượng Thiên Thành thấy quán trà này trang hoàng hoa lệ đã lâu nhưng vẫn không khai trương buôn bán, nhiều người đã bắt đầu khó chịu, lại thấy trên tường trước quán dán một tấm giấy màu đỏ--- Tuyển: Hai người chưởng quỹ, bao ăn bao ở, đãi ngộ tốt. Mấy người đầu bếp, bao ăn bao ở, đãi ngộ tốt. Mấy người bồi bàn, bao ăn bao ở, đãi ngộ tốt. Mấy người nữ đầu bếp, bao ăn bao ở, đãi ngộ tốt. Kẻ có ý, xin mời vào trong phỏng vấn. Tấm giấy này dán lên, đầu đường cuối ngõ không có ai không thảo luận, chủ tử tiệm trà này có phải có vấn đề không?, quán trà sắp khai trương mà bây giờ chưa có đủ người làm. Tin tức này truyền đi xôn xao khắp Phượng Thiên Thành, rất nhiều người chắc chắn quán trà Long Phượng trong vòng nữa năm sẽ đóng cửa, bởi vì có một chủ nhân không biết tính toán tỉ mỉ. Bất kể như thế nào, quán trà này cũng thiếu công nhân... Người có hứng thú hãy triệu tập vào bên trong đi! Chương 1 Nàng như gió xuân phất qua tâm hồn tuyệt vọng. Vừa như đông dương chiếu sáng tiền đồ âm u. An ủi tất cả nỗi bi thống. Mang cho ta dũng khí sinh tồn... Một nam tử cao gầy trên tuấn mã, rong ruổi trên đất trời đầy bụi bậm. Lẽ ra trên gò má phải có nét tuấn mỹ của tuổi trẻ, nhưng khuôn mặt lại tràn ngập vẻ tang thương, thân áo Nhược Tuyết trắng sáng lại dính vào một tảng lớn đỏ thẫm. Hắn cố nén đau đớn truyền từ bả vai, nơi đang bị một đoạn mưa tên bắn vào.   Mời các bạn đón đọc Sủng Phi Bướng Bỉnh Của Vương Gia của tác giả Mễ Lộ Lộ.
Vô Sắc Vô Hoan
Tiếp nối chuỗi series các nhân vật xuyên sách, hôm nay tôi muốn giới thiệu với các bạn một bộ truyện của Quất Hoa Tán Lý có tên “Vô sắc vô hoan” (Không thịt không vui). Nhắc đến tác giả này không thể bỏ qua tác phẩm ngả nghiêng giới ngôn tình một thời, “Tướng quân ở trên, ta ở dưới”, mà tôi sẽ review trong vài ngày sắp tới. Đúng như cái tên, không thịt không vui, nữ chính số nhọ của chúng ta sau khi đọc một bộ tiểu thuyết np sắc tình, vô tình xuyên không vào nhân vật Lâm Lạc Nhi trong truyện. Mà Lâm Lạc Nhi là ai, chính là nữ chính của tiểu thuyết np, xinh đẹp tuyệt trần, ba vòng ngon nghẻ, khiến mọi thể loại giống đực đều vừa gặp đã yêu, nảy sinh ham muốn abc xyz với nàng. Mà lúc này, Lâm Lạc Nhi tuy chưa tròn mười tuổi nhưng dung nhan nghiêng nước nghiêng thành đã thấp thoáng ẩn hiện, thu hút các thể loại “cầm thú” ngấp nghé. Nữ chính của chúng ta ngậm ngùi nén đau thương, quyết tâm phải dùng mọi cách thoát khỏi số phận bị n người đè trên giường của Lâm Lạc Nhi. Thế là nàng bôi đen mặt, cắt tóc sọc dưa, cắt lông mi nhổ lông mày, trở thành con bé quái dị.   Nhưng mà số nữ chính có cố cũng không thoát được, trải qua bao trốn tránh khó khăn, “Lâm Lạc Nhi” cuối cùng cũng phải tiếp xúc với hai cầm thú đầu tiên, Nam Cung đại gia và con trai ông ta. Và kể từ đó, số phận nàng đã định sẵn phải chạy trốn muôn nơi, vì cứ thoát khỏi tên này thì tên cầm thú khác lại xuất hiện. Mà tên sau lại càng cầm thú, càng biến thái hơn tên trước. “Lâm Lạc Nhi” phải làm thế nào mới thoát khỏi số phận của nữ chính truyện H đây??? Tuy “nguyên tác” của sách là truyện np cao H cộng thêm tí sm, nhưng thực tế đó chỉ là một tác phẩm Quất Hoa Tán Lý bịa ra, cho nên các bạn có thể yên tâm là truyện không hề có cảnh nào cấm trẻ em :v. Nữ chính “Lâm Lạc Nhi” tính cách thẳng thắn, cũng khá thông minh và tỉnh táo, tuy đôi khi bị các “cầm thú” ăn đậu hũ một chút nhưng vẫn bảo trì được tấm thân trong trắng trong suốt truyện. Hệ thống nam phụ trong truyện này nhiều vô kể, nhưng đối với tôi, nổi bật nhất vẫn là Nam Cung thiếu gia – Nam Cung Minh. Nam Cung Minh tuy là một trong số những “cầm thú” trong list nhưng lúc ban đầu, anh này vẫn là người hiền lành. Chính vì hiền lành quá nên sau này anh bị nữ chính xoay như dế mà vẫn tưởng nàng là người tốt nhất thế gian. Đến gần cuối truyện, tuy anh có hơi biến chất và thực dụng hơn một chút nhưng bản tính thiện lương thì vẫn còn, khiến người đọc không thể ghét nổi. Còn một người nữa là Thác Bạt Tuyệt Mệnh, nam phụ này tính tình ngốc nghếch, có tư tưởng yêu là cứ thế tiến tới không cần suy nghĩ nhiều. Vì vậy anh ta mạnh mẽ “cướp” nữ chính về làm vợ (tuy sau này đã thất bại). Nhưng thực chất Thác Bạt là người tốt, là người quan tâm đến cảm nhận của nữ chính nhất, thậm chí có thể vì hạnh phúc của nàng mà hi sinh bản thân mình. Tuy nhiên tất cả những anh nam phụ kể trên đều không vượt qua được nam chính. Tôi sẽ không tiết lộ nhiều về nam chính đâu, kẻo mất hứng thú của bạn đọc ^^! Chỉ biết anh này là người luôn bên cạnh Lâm Lạc Nhi, giúp nàng vượt qua khó khăn, cứu nàng khỏi tay đám “cầm thú”. Anh có mắt thẩm mĩ cực kì lạ lùng, sắc đẹp của nữ chính vào mắt anh cứ như nhìn heo nái. Và cũng chính anh đã chiếm đoạt thành công thân thể nữ chính theo một cách khó tưởng tượng nhất :v. Tổng hợp những câu nói ngọt hơn đường của nam chính: “Nếu thích ai, ta liền cả đời chỉ đối xử tốt với một mình nàng.” “Nếu nàng chết đi rồi, trên đời này sẽ không có người mỗi ngày nghĩ đến ta. Cho dù ta chết, nàng cũng không thể quên ta được.” “Lạc Nhi, ta không biết nói lời dễ nghe. Ta chỉ biết thật lâu trước kia, trái tim của mình đã thuộc về nàng. Nàng chết, ta liền không có tim, trong đầu chỉ có cừu hận. Cho nên, nàng ở lại đi, không nên lại đem trái tim của ta mang đi được không?” Truyện lúc hài thì cười không ngớt, nhưng lúc bi thì lại khóc sụt sùi. Quá trình trốn tránh khỏi đám “cầm thú” của nữ chính cực kì gian khổ, cũng không thiếu việc bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần. Tuy nhiên đoạn ngược không có nhiều lắm nên các bạn cứ yên tâm nhảy hố. Kết thúc truyện là 1 vs 1, cũng không có np hay sm gì cả. Trích đoạn cuối truyện: “Bởi vì dung mạo khiến cho ta bị đuổi bắt nhiều năm, ta nhát như chuột, ngoại trừ ở phòng của mình, chưa bao giờ dỡ xuống dịch dung, đối mặt với người khác thì sợ hãi đến cực điểm. “Ngẩng đầu, không phải sợ.” hắn đưa cho ta một cái hoa đăng cá chép, “Từ nay về sau, nàng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đi ở trên đường, muốn đi làm sao đều được, sẽ không bao giờ có người làm khó nàng, thương tổn nàng nữa.” Trước kia một mình ra khỏi cửa, cho dù ta hoá trang thành lão thái bà, đều có thể bị lưu manh vô lại đùa giỡn. Bây giờ đi từ đầu đường đến cuối phố, nam nữ trẻ tuổi hoặc gã say rượu túm năm tụm ba luôn kinh ngạc nhìn về phía chúng ta, sau đó cười cười rời đi, không dám quấy rầy. Tảng đá lớn đặt ở trong lòng nhiều năm bỗng nhiên dập nát, nam nhân ở bên cạnh ta không hề là đứa nhỏ mười lăm tuổi nữa, hắn đã đủ để làm chỗ nương tựa che chở ngăn tránh mưa gió của ta. Về sau ta có thể giống như những nữ nhân bình thường, thích trang điểm ăn mặc như thế nào liền trang điểm ăn mặc như thế đó, có thể đi mua trâm gài tóc cùng đồ trang sức mà mình thích, có thể vứt bỏ những cái áo choàng của quả phụ nặng nề xấu xí này, không cần cắt tóc lung tung, không cần cắt đi lông mi. Có hắn ở bên người, cái gì cũng không cần sợ hãi!” ------------ Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Trong cánh rừng bạt ngàn, loài chim gì cũng có. Trong muôn loại tiểu thuyết, rác rưởi cũng không ít, quyển các bạn đang xem cũng không ngoại lệ. Ta thật bội phục cái số con rệp của mình, nói chính xác hơn là cái tay của ta, học theo gương Thần Nông xưa kia nghiên cứu y thuật tự mình thử hơn trăm loại thảo dược, nhằm phân biệt ra độc thảo và dược thảo; Ta cũng đọc đủ loại sách dành cho mọi lứa tuổi>_< . Lúc nhìn thấy bộ [Vô sắc vô hoan] này thì đã là nửa đêm rồi, nghĩ nó là ngôn tình hài, cho nên bấm nút đọc thử, ai ngờ … nó lại là ngược văn 21+ Năm nay ta vừa tròn 21 tuổi, vừa đủ, thấy đây là tác phẩm của người mới, vẫn chưa có điểm đánh giá . Đọc thử mấy chương, càng xem càng… Giọng văn miêu tả còn rất yếu, tình tiết bất hợp lý, nhân vật và tính cách được miêu tả cực kỳ phóng đại, chỉ dùng H để hấp dẫn độc giả, thật chán nản. Nội dung viết về nghĩa nữ của Nam Cung gia Lâm Lạc Nhi, xinh đẹp tuyệt trần, quả đúng là “Hồng nhan khuynh thành” khiến nghĩa phụ cầm thú cùng..e hèm.. nghĩa huynh cầm thú trở mặt thành thù. Tiểu Hầu gia cầm thú đến chơi, thấy nàng xinh đẹp lại dùng mưu kế cướp đi, muốn cải tạo nàng thành…đồ chơi. Lâm Lạc Nhi vất vả dịch dung trốn đi, trên đường mệt quá nên …ngủ, tình cờ gặp sát thủ cầm thú đang đi tìm kho báu. Bị nhìn thấy dung nhan thật rồi lại thêm vài đoạn “yêu nàng sẽ chinh phục thân thể của nàng trước” H a H. Sau lại được đại hiệp cứu ra, tưởng tương lai có chỗ dựa. Nào ngờ, đại hiệp cũng…haiz lại là cầm thú chà đạp nàng vô cùng thê thảmTrong giấc mộng, ta không biết mình đã chạy bao lâu. Dưới chân là đất đỏ phì nhiêu, mấy hòn đá nhỏ đâm vào chân hơi đau đau, trước mắt là lớp lớp cải dầu đang nở hoa vàng nhạt, từng gian nhà nhỏ có khói bếp lượn lờ, phía bắc, trên bầu trời xanh thẳm có bóng chim nhạn xẹt qua. Xa xa có một vị nông phụ tốt bụng đang dắt bò nhìn ta ngoắc ngoắc: “Lạc nha đầu hết bệnh rồi à, sao đầu tóc rối bù lại chạy ra đây? Mau trở về, đừng để trúng gió.” “Ụm bò~” Con bò ngẩng đầu, cũng nhìn về phía ta kêu vài tiếng. Đầu óc ta mơ mơ màng màng , trong mộng cảm thấy mình giống như một cô bé 7, 8 tuổi mặc cổ trang. Nông phụ lại lải nhải hai câu, sau đó vội vã đi về nhà. “Mèo mít ướt đâu!” có tiếng trẻ con non nớt ,vài tên tiểu quỷ chạy lại , vây quanh ta, cười hi hi ha ha thật xấu xa. Ta cũng nhìn bọn họ cười cười, chào hỏi thực khách khí:“Các ngươi hảo.” Đám tiểu quỷ sửng sốt một chút, khe khẽ nói nhỏ vài câu, trong đó tên cao nhất đứng dậy, hắn cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền với cái răng khểnh đáng yêu, vươn nắm tay nói:“Đến đây, có đồ tốt cho ngươi.” Ta vui tươi hớn hở đưa tay nhận lễ vật. Mời các bạn đón đọc Vô Sắc Vô Hoan của tác giả Quất Hoa Tán Lý.