Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bàn Tay Gã Đao Phủ - Jason Dark

Jason Dark khởi đầu sự nghiệp viết văn của mình vào năm 1966 với một tiểu thuyết giả tưởng. Sau đó, ông tiếp tục viết một vài tiểu thuyết hình sự và Western, cho tới khi sáng tác ra nhân vật John Singlair, một chàng thám tử tại London, nhân viên của Scotland Yard. Đối tượng theo dõi, diệt trừ của John không phải là những tội phạm bình thường. Cùng các bạn bè, cây thánh giá thần và khẩu Beretta bắn đạn bạc, John Singlair là một chuyên gia đuổi ma diệt quỷ. Thành công của những chuyến phiêu lưu mà John thực hiện đã đẩy sáng kiến thành một loạt truyện với số lượng độc giả không ngừng tăng.  Jason Dark sử dụng tất cả mọi “ngóc ngách” của thế giới bí hiểm, từ những huyền thoại cổ đại bao trùm châu lục như quỷ Medusa, ma cà rồng, cương thi... những câu chuyện của đạo Thiên Chúa, đạo Phật, đạo Hồi, các nhóm đạo Á, Mỹ, Âu, những truyền thuyết của từng địa phương cụ thể, trộn lẫn với những lý thuyết khoa học viễn tưởng hết sức hiện đại như trường thời gian, các trường vật chất, dòng điện sinh học cực mạnh... Chất huyền thoại được tác giả dùng để “xử lý” những vấn đề thời sự nóng bỏng theo một nhân sinh quan dương bản: bảo vệ môi trường, giữ gìn nền tảng gia đình, giữ gìn lòng tin vào cái thiện...  Trong mỗi một tiểu thuyết, tác giả cho người anh hùng của mình ra trận tại một địạ điểm cụ thể tại các nước châu Âu và kể cả các địa điểm tại châu Phi, châu Mỹ. Những yếu tố đặc thù trong những huyền thoại của địa phương được sử dụng làm nền tảng cho một cuộc đụng đầu quyết liệt giữa cái tốt và cái xấu. Mạch chuyện nhanh gọn là sức thu hút chính. Những nét miêu tả tuy thoáng qua song sắc sảo về phong cảnh, tập tục của địa phương cũng tạo nên một khía cạnh hấp dẫn khác. Một điểm cần nhấn mạnh trong loạt truyện John Singlair là giới hạn tuân thủ Luật Bảo vệ Thanh Thiếu niên của nước Đức được tác giả Jason Dark luôn luôn giữ vững: rất hấp dẫn, song không quá đẫm máu, không quá căng thẳng, không quá nhiều xác chết. Cái tốt, cái dương bản luôn vượt lên, luôn chiến thắng bản thân mình, đạt tới những đỉnh cao mới. *** Một số tác phẩm đã được dịch ra tiếng Việt do NXB Thanh Niên phát hành trong Tủ sách Lâu đài xanh hầu hết nằm trong series Geisterjäger John Sinclair hơn 300 cuốn lận: - Hòn đảo bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #002 - Die Totenkopf-Insel) - Bàn tay gã đao phủ (Geisterjäger John Sinclair #248 - Gatanos Galgenhand) - Điệu nhảy thầy tu (Geisterjäger John Sinclair #270 - Geistertanz der Teufelsmönche) - Câu đố bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #640 - Das Blut-Rätsel) - Nhóm đạo Wyang (Geisterjäger John Sinclair #688: Der Kult) - Điệu Tango bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #718: Tango Fatal) - Con quái vật sau những nụ hoa (Geisterjäger John Sinclair #731 - Die Blüten-Bestie) - Lưỡi dao bị nguyền rủa (Geisterjäger John Sinclair #740: Todesgruß der Templer) - Bi kịch người sói (Geisterjäger John Sinclair #759 - Werwolf-Wahnsinn) - Thiên tài bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #791 - Diondra, einfach mörderisch) - Bức tường đá kinh hoàng (Geisterjäger John Sinclair #865 - Auf ewig verflucht) - Con quỷ đất (Geisterjäger John Sinclair #879 - Das Erdmonster) - Con gái quỷ Medusa (Geisterjäger John Sinclair #1778 - Das Wappen der Medusa) - Lạc vào cõi ma - Đội quân ánh sáng - Dàn máy tính quỷ ám Các bản dịch tiếng Việt thường ghi nhầm tên tác giả là Jarson Dark. *** Cây thánh giá lướt một hình vòng cung lóe như tia chớp. Tôi cầm chắc sợi dây chuyền trong tay, bởi tôi không biết một khi tấm bùa của tôi chạm vào mặt gương kia liệu nó có quay trở lại hay không. Mọi việc sẽ được quyết định chỉ trong vòng một giây đồng hồ. Tôi muốn ngăn chặn một vụ giết người. Đúng hơn là hành động hủy diệt hoàn toàn Lucille. Giao tiếp! Cái thánh giá bằng bạc được vung hết sức, đập vào bề mặt chiếc gương. Liệu nó có đứng vững? Không, nó vỡ ra. Tôi nhìn mọi sự kiện như trong một đoạn phim quay chậm mặc dù nó xảy ra rất nhanh trước mặt tôi, những sự kiện tối quan trọng, đóng vai trò quyết định trong vụ này. Đầu tiên tôi nhìn thấy những vết rạn. Đó không phải là những đường nứt của thủy tinh bình thường, mà là những đường xiên xẹo dữ tợn lồng chéo vào nhau, những mảnh gương vỡ không dừng lại trong khuôn gương như bình thường, mà rơi xuống đất và tạo thành một đống mảnh vụn nho nhỏ bên dưới. Cùng trong tích tắc đó, tôi nghe một tiếng húyt sáo cao vói. Bức ảnh biến mất. Tôi chẳng nhìn thấy Lucille cũng không nhìn thấy gã đao phủ bí ẩn kia, mà chỉ nghe thấy một tiếng gừ, và sát ngay mặt tôi có một hơi thở lạnh giá thoảng qua. Chỉ có thế. Khi cây thánh giá văng trở về, mặt gương đã không còn tồn tại nữa. Suốt bốn cạnh hình chữ nhật chỉ còn lại một vài mảnh nhỏ. Cả những ngọn đèn hoặc đã bị vỡ hoặc đã bị tắt. Bây giờ nó trở thành một mảnh gương bình thường. Không một dấu vết cho biết trong đó có pháp lực. Tôi đứng đó và nhìn một lúc xuống nền phòng. Không hiểu sao tôi có cảm giác mình phải chấp nhận một cú thất bại. Tấm gương đã bị phá vỡ, tôi đã cắt ngang một liên hệ với thế giới khác, một chiếc cầu nối mà tôi không còn tái tạo lại được nữa. Tôi nhớ rất chính xác cái luồng khí lạnh đã phả lướt qua mặt tôi. Nó đã rời tấm gương. Có phải đó là hồn ma của gã đao phủ hay hồn ma của cả hai người đó? Không có câu trả lời, nhưng rõ là hành động của tôi đã thả ra một thứ gì đó có thể trở thành nguy hiểm. Một tiếng thở dài nảo nề nhắc tôi nhớ đến Tanith và tôi xoay người lại. Trời đất, trong mấy giây đồng hồ qua tôi hầu như không còn nghĩ tới chị nữa. Chị bây giờ ra sao? Tanith đã rướn thân lên trên. Mặt chị rất nhợt nhạt, nó trắng bệch ra đến mức tôi giật mình. Hai mắt chị ánh lên một tia sáng kỳ la. Đôi ngươi mở lớn, bờ môi run, hai cánh mũi phập phồng. Trong hai con ngươi của chị là một ánh nhìn mà tôi chưa bao giờ gặp ở Tanith. Quá lạ lẫm, quá khác biệt, quá nghi ngờ tuyệt vọng. Đúng thế, chính xác. Nghi ngờ là sự miêu tả đúng đắn nhất. Đã có cái gì đó xảy ra với chị. Hay sức chị không chịu nổi cuộc gọi hồn vừa rồi? Có phải tôi đã yêu cầu quá giới hạn? Phải chăng lẽ ra tôi nên tuân thủ theo ý muốn của chị thì hơn? Với xác suất rất cao, có lẽ như vậy. Tôi có lẽ đã bắt chị làm việc quá sức. Tôi mỉm cười với chị. - Tanith, chị nghe tôi nói không? Chuyện gì vừa xảy ra với chị vậy? Làm ơn trả lời đi! Chị xoay đầu, rõ là chị chưa hiểu lời tôi. Thế rồi hai bàn tay của chị rời khỏi quả cầu thủy tinh và chị ngẩng lên nhìn tôi. - Tanith, nói gì đi chứ! Chị lắc đầu. Một cái lắc đầu kỳ quặc ma quái, không một âm thanh duy nhất nào thoát ra khỏi miệng chị. Chị câm nín như một con cá. Tôi lấy hơi thật sâu. Đã có chuyện xảy ra với Tanith, và rõ là tôi có một phần tội lỗi trong chuyện này, không gì có thể tha thứ cho tôi được. Tự động, tôi bước sang bên khi chị đặt bàn tay phải lên trên mặt bàn và chống vào đó, nhổm người lên. Giờ tôi chỉ còn biết quan sát chị, quan sát những cử động cứng đờ kỳ lạ của chị, quan sát chị đi về phía trước với một vẻ mặt trầm ngâm, trán nhăn lại thành rất nhiều nếp nhăn sâu hoắm. Có vẻ như chị đang nghĩ về một việc gì đó, một việc khiến chị rất chú tâm. Tôi để chị đi. Chỉ cần hai bước chân, Tanith đến bên tôi, bước một bước thứ ba, đi ngang qua mặt tôi, dừng lại một lúc, rồi đột ngột xoay người lại. Chị nhìn tôi trân trân. - Tanith. - Tôi nói khẽ. Một nét xa lạ phủ lên trên gương mặt chị khi chị trả lời tôi, câu trả lời khiến tôi giật nảy người. - A! Ông là ai, thưa ông? Thôi được, câu trả lời cũng đã kỳ quặc rồi. Nhưng giọng nói đối với tôi còn trầm trọng hơn. Nó hoàn toàn không phải giọng Tanith, mà là giọng của một người lạ, và tôi linh cảm thấy ai đang nói chuyện với mình. Lucille! * * * * * Tôi không thét lên, không bỏ chạy mà bình tĩnh đứng lại. Đầu tiên phải vượt ngay qua cơn sốc kia đã. Một vài giây đồng hồ sau, tỏi bắt đầu suy nghĩ tỉnh táo và logic trở lại. Hồn ma của Lucille, thứ mà đầu tiên tôi đã nhìn thấy trong tấm gương, đã nhập vào cơ thể Tanith. Nó đã tìm thấy ở đó sự chở che trước cái hồn ma nguy hiểm của gã đao phủ. Hiện tôi không biết một lời giải thích khác, và cứ theo như kinh nghiệm thì đây là lời giải thích đúng sự thật. - Tôi vừa hỏi ông, thưa ông. - Tôi lại nghe giọng của cô ta, và Tanith nhìn thẳng vào mặt tôi. Một cảm giác kỳ quặc, khi ta đứng trước một người thân quen đang nói chuyện bằng giọng của một kẻ khác. Cả tôi cũng không thể làm quen ngay được với hiện trạng quái gở này, tôi lấy hơi thật sâu. - Tôi là John Sinclair! Tanith nhăn trán lại. Chị suy nghĩ, suy nghĩ rất tập trung và vất vả, nhưng rồi lại lắc đầu và nhún vai. - Tôi rất tiếc, nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy tên ông. Ông có hẹn trước không, ông Sinclair? - Không. - Vậy tôi có thể cho ông một cái hẹn. Ta đi sang văn phòng của tôi nhé? - Dĩ nhiên rồi. Vừa lắc đầu và người vừa như một phần mê đi, tôi bước theo “người đàn bà lạ” ra ngoài hành lang, rồi chúng tôi rẽ sang phải đến văn phòng. Tanith/Lucille bây giờ có dáng đi hơi cứng. Chị gây ấn tượng như người không hiểu việc mình đang làm là có nên hay không. Chị mở cửa và bước vào trong căn phòng, rồi chị dừng lại trước bàn viết. Cánh tay chuyển động, tìm đến công tắc đèn bàn, tức thì một bóng đèn sáng lên bên dưới chụp đèn màu đỏ. - Mời ông ngồi. - Chị nói với tôi. Tôi ngồi trên một chiếc ghế đối diện với chị. Chúng tôi nhìn được vào mặt nhau. Không một dấu vết trên khuôn mặt chị cho biết rằng chị đã nhớ lại hoặc nhận ra tôi. Đối với Tanith bây giờ tôi là một người lạ. - Nào, ông Sinclair, tôi được phép ghi thời điểm nào đây? - Tùy ý bà. - Xin lỗi, nhưng tôi tương đối bận. Xin ông thông cảm rằng tôi... - Bao giờ thì bà có thời gian? - Tôi cắt lời Tanith. - Tôi có thể tiếp ông vào giữa hai vị khách khác ở sáng ngày mai. Chắc là lần gặp đầu, đúng không? - Vâng. - Ông đã lần nào tới gặp một bạn đồng nghiệp của tôi? - Chưa, một người quen đã cho tôi biết địa chỉ của bà và tôi muốn nhờ tới sự hỗ trợ của bà. Bà có một danh tiếng tốt. Người đàn bà vui vẻ mỉm cười và đáp: - Ai cũng cố hết sức mình, ồng Sinclair. - Nói xong, chị gật đầu. Tôi biết cử chỉ này. Nó có nghĩa là Tanith/Lucille đã muốn kết thúc cuộc nói chuyện. Trước khi chị nhỏm dậy, tôi đã đứng lên. Người ta đã lừa tôi thật ngoạn mục. Tôi phải làm gì bây giờ đây? Ở lại chăng? Chắc người đàn bà sẽ không đồng ý. Toàn bộ tình huống đột ngột gây ấn tượng quái gở, nực cười. Mặt khác lại cũng nguy hiểm lên gấp bội, bởi tôi không được phép để Tanith ở một mình. Trong sự tồn tại bây giờ, chị quả thật đã biến thành một quả bom sống có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Nhưng nếu tôi ở lại đây, người đàn bà này chắc chắn sẽ ném tôi ra ngoài hoặc là đe dọa gọi cảnh sát. Bởi muốn bảo vệ tình trạng vô danh của mình, tôi chẳng còn một khả năng nào khác là đầu tiên tạm tuân theo ý chị. Một khi đã bước ra khỏi căn hộ này, chắc chắn tôi sẽ tìm cách ở lại gần Tanith, tôi nhủ thầm như vậy. Thế còn hồn ma của gã đao phủ đang ở đâu? Nó đã rời tấm gương, tôi chắc như thế. Vậy mà tôi không biết nó đang ẩn nấp ở chỗ nào. Chắc chắn phải là một ngóc ngách nào đó trong những căn phòng này. Tanith/Lucille thậm chí còn muốn mở cửa cho tôi. Bàn tay trái của chị đặt lên nắm đấm, trong khi tay phải giơ về phía tôi. Chị mỉm cười. Đó là một nụ cười làm ăn, ánh mắt của chị không ấm áp lên mấy chút. - Sáng mai ta gặp nhau, ông Sinclair. - Dĩ nhiên. - Tôi bắt bàn tay đang chìa ra, đã muốn nói thêm một câu nào nữa thì đúng lúc đó, chuông bên cửa réo vang. Tinh huống trở thành thú vị! * * * * * Tanith/Lucille rút bàn tay ra khỏi tay tôi. Chị vừa làm điều đó vừa nhăn trán, cân nhắc rồi có vẻ băn khoăn, rõ là chị không tính đến chuyện có khách. - Ai thế nhỉ? - Chị lẩm bẩm. Tôi cười. - Chẳng lẽ bà lại hỏi tôi? Tôi rất tiếc, bà mới là người lên lịch. - Vâng, dĩ nhiên, chỉ có điều tôi không biết tôi đã hẹn trước ai đến vào giờ này. Kỳ thật! - Có lẽ là một cô Judy Jackson nào đó. - Judy? A a... à, tôi tin rằng... không... - Chị nhún vai rồi xoay lưng lại phía tôi, trong khi chuông đổ hồi thứ hai. Lần này, tôi can thiệp một cách chủ động, mở cửa ra, không nhìn thấy một ai và bấm nút cửa để khách có thể mở cửa ở dưới nhà. Tôi nghe thấy tiếng cửa mở. Thế rồi tôi nghe thấy những bước chân người và nhận ra rằng, có hai người đang nói chuyện với nhau. Một người đàn ông và một người đàn bà. Tôi không hiểu được họ nói gì. Nhưng họ nhanh chóng xuất hiện trong tầm nhìn của tôi. Đầu tiên là cô gái. Cô ta ngẩng lên nhìn phía tôi. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, và tôi nhớ lại rõ là mình đã nhìn thấy gương mặt này trên những tờ quảng cáo. Judy Jackson là một ngôi sao địa phương. - Ông đâu có phải là bà Tanith. - Cô ta nói thay cho lời chào, khi đứng lại trước mặt tôi. - Không, không, cô Jackson. Bà Tanith đang chờ cô. - Thế thì ta vào thôi. - Câu này cô nói với người đi cùng, một anh chàng khoe khoang phách lối, gã không thèm ném lấy cho tôi một cái nhìn duy nhất và chen ngay qua ngưỡng cửa, nơi Tanith đang chờ. Tôi căng thẳng theo dõi cuộc gặp gỡ. Judy Jackson không phải đến đây lần đầu tiên. Cô gái sẽ phản ứng ra sao khi đột ngột nghe thấy giọng nói của Lucille từ một khuôn miệng khác? Tôi đóng cánh cửa lại đằng sau hai vị khách. ... Mời các bạn đón đọc Bàn Tay Gã Đao Phủ của tác giả Jason Dark.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tử Thần Thiện Lương
Con người sinh ra đã mang tính lương thiện trong người. Vậy phải trải qua những biến cố như thế nào trong cuộc đời thì phần thiện kia biến mất? Những đứa trẻ vốn như thiên sứ lại trở thành những tên sát nhân liên hoàn máu lạnh? Ngày hôm đó, cuộc đời của chúng phải trải một biến cố khủng khiếp nhưng nếu có cánh tay vươn ra với chúng thì có lẽ tất cả đều không giống như hiện tại? Văn Mạt năm nay 30 tuổi, hiện đã giữ chức Phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu tội phạm của cục an ninh quốc gia, đã nghiên cứu tâm lý tội phạm suốt 12 năm qua. Ở địa phương, cô luôn được đội cảnh sát hình sự yêu cầu tiếp viện khi gặp phải những vu án đẫm máu không thể giải quyết được, đem tội phạm ra trước công lý.​ Cuốn sách Bản Chất Tâm Lý Học Tội Phạm gồm 2 quyển: Quyển 1: Nỗi Buồn Của Búp Bê Quyển 2: Tử Thần Thiện Lương Tử Thần Thiện Lương gồm có: CÂU CHUYỆN MA Ở BỆNH VIỆN THÀNH PHỐ SÁT NHÂN TRONG BỆNH VIỆN CÁI CHẾT THỨ HAI SƯƠNG MÙ DÀY ĐẶC CÁI CHẾT CỦA HÀN HUỶ HÂN LÁ THƯ TỪ TỬ THẦN PHÁC HỌA CHÂN DUNG TÂM LÝ HỌC TỘI PHẠM NGƯỜI BỊ HẠI ĐẶC BIỆT PHÒNG MỔ THỨ BA CÂU CHUYỆN CŨ CỦA HOÀNG THU NGUYỆT (THƯỢNG) CÂU CHUYỆN CŨ CỦA HOÀNG THU NGUYỆT (HẠ) TRANH CHẤP NỘI BỘ TỬ THẦN GÃY CÁNH KHÚC NHẠC DẠO ĐIÊN LOẠN GIẾT MỘT NGƯỜI, CỨU MỘT NGƯỜI KẾT CỤC CỦA TỘI ÁC Mời các bạn đón đọc Tử Thần Thiện Lương của tác giả Huyền Nghi.
Án Mạng Thôn Trinh Phụ - Võ Hoàng Phúc
Trong lúc làm lễ thần Huyền Võ, một người đã phát hiện ra xác chết dưới sông Hậu, anh ta nghi ngờ là Quỷ Sông. Hai từ Quỷ Sông này khiến cho người trong thôn Trinh Phụ sợ hãi. Kéo theo đó là hàng loạt những chuyện kinh dị xãy ra. *** Dẫu biết Đặng Phong không phải là người, cậu ta chỉ là một ưu linh có tiên khí bao quanh, tuy nhiên nếu không giải cứu cậu ta ngay, có lẽ kết cục sẽ là hồn siêu phách tán, không gì cứu vãn nổi. "Phúc Phúc". Giọng nói nghẹn ứ nơi cổ họng của Đặng Phong vang lên. Tôi vội vàng quay sang, thì nhìn thấy cậu ta đang cầm đoạn đao chỉ về phía Tâm Ma. Lúc này tôi mới nhận ra, cây đoạn đao đó dường như đang dần tan biến. "Mau lên". Đặng Phong như thể hét lớn, có vẻ như linh lực của cậu ta sắp hết, và cậu ta đang dần hồn siêu phách tán. "Im miệng". ... Mời các bạn đón đọc Án Mạng Thôn Trinh Phụ của tác giả Võ Hoàng Phúc.
Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt - Li Duo Wu
Thế kỷ 21, nàng là một trong những người nổi tiếng thế giới trong lĩnh vực khảo cổ.  Một sớm xuyên qua, trở thành Tam tiểu thư Kỷ gia ở Cẩm Giang thành, vốn nên sống nhưng bị chết đói.  Cha không yêu, bị ghét bỏ, thân thể nho nhỏ trời sinh không đủ dinh dưỡng!  Vì thế, để kiếm bạc ăn cơm no, nàng làm lại nghề cũ - Pháp y chuyên môn hoạ người chết!  Một đôi tay khéo léo, vuốt ve xương trắng, phá được án treo ngàn năm.  Hắn là Vương gia mĩ mạo lạnh lùng, chỉ vì nụ cười của mỹ nhân, không ngần ngại ném đi những nguyên tắc đạo đức của mình, liên tục tán tỉnh nàng.  "Vương gia, sờ một lần, một ngàn lượng."  "Bổn vương cho ngươi một vạn lượng, hôn một cái!" *** Đồng thời khi nói chuyện, nữ tử nâng ống tay áo lên, chắn nơi chóp mũi, làm ra một bộ dáng ghét bỏ. Trên đài, Mị Hương cúi đầu càng thấp, dùng tay kéo kéo chiếc khăn quàng cổ trên vai, che che cổ mình lại. Nhưng vẫn lộ ra một vết sẹo màu tím đỏ trên cổ của nàng ấy. Dấu vết giống như bị người lột da, nhưng cũng giống như bị bỏng bởi lửa cháy nóng, da thịt nhăn nheo, thực sự có chút đáng sợ. Nhưng nếu như được bọc kín mít một chút, thật ra rất khó nhìn thấy. Bởi vì giọng nói của nữ tử rất lớn, khách nhân xung quanh đều nhìn về phía Mị Hương, bắt đầu sôi nổi nghị luận, chỉ chỉ trỏ trỏ. Chưởng quầy sợ ảnh hưởng tới danh dự tửu lầu, sau khi giải thích với nữ tử kia vài câu, lập tức chạy đến trên đài. Chưởng quầy dùng sức kéo ống tay áo Mị Hương một chút, tàn nhẫn nói một câu ở bên tai nàng ấy: "Không phải bảo ngươi dùng đồ che cổ ngươi rồi hay sao? Đã xảy ra mấy lần rồi, ngươi đang định không để ta làm ăn buôn bán nữa sao? Ngươi có phải thật sự muốn cút đi hay không?" ... Mời các bạn đón đọc Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt của tác giả Li Duo Wu.
Người Điều Khiển Tâm Lý III - Dực Tô Thức Quỷ
Tôi phân tích tâm lý của họ, tôi cũng giống như họ? Đội trưởng đội Điều Tra Đặc Biệt và đội viên làm bảo mẫu cho cô gái mặt lạnh? *** Đây là câu chuyện kể về Đội Điều tra đặc biệt chuyên xử lí các vụ án khó. Đội trưởng tên Tần Uyên, tính cách hơi nóng nảy, là người cuồng công việc. Một ngày, cục trưởng đưa một cô gái trẻ tên Mộc Cửu, là tiến sĩ tâm lí tội phạm, gia nhập vào đội. Đội trưởng Tần Uyên dù khó chịu nhưng cũng đành chấp nhận, còn phải cho cô ta ở cùng nhà. Mộc Cửu còn rất ít tuổi mà đã là thiên tài, tuy nhiên tính cách lại có phần kì dị. Cô nàng đến máy tính cũng không dùng mà khi phân tích tâm lý tội phạm lại không lệch một li. Cô làm việc rất năng suất, nhưng ăn uống cũng năng suất không kém, đặc biệt còn ham ngủ. Không ít lần tính cách này làm Tần Uyên và cả đội “ngã ngửa”. *** Một cuộc chiến khốc liệt giữa cái thiện và cái ác, giữa ánh sáng và bóng tối, giữa sự sống và cái chết. Những bí ẩn được che dấu đằng sau mỗi vụ án; tình yêu, tình bạn và tình thân đâu là lời giải đáp?? Mộc Cửu, tiến sĩ tâm lý tội phạm với vẻ ngoài nhỏ nhắn cùng một đôi mắt đen nhánh khiến người đối diện không thể nào quên, một thành viên mới của Đội Điều Tra Đặc Biệt. Từ nhỏ đã trải qua không ít biến cố khiến cho tính tình Mộc Cửu trở nên kỳ lạ, bản thân cô cũng tự nhận mình là một tên “biến thái”. Mộc Cửu được ví như người cổ đại ở thế giới hiện đại, khi mà đến điện thoại di động cô cũng không có mà máy vi tính cũng không hề biết cách sử dụng. OTZ!!! Tần Uyên – đội trưởng Đội Điều Tra Đặc Biệt, tuy tính cách có phần nghiêm nghị lạnh lùng nhưng anh là một người đội trưởng có trách nhiệm. Bằng tài năng và sự giúp đỡ của những đồng nghiệp trong đội, Tần Uyên đã dẫn dắt đội phá những vụ án hóc búa ở trong và ngoài thành phố X. Mở đầu câu chuyện là những bí ẩn từ “Trò chơi mật thất”; những cái chết bí ẩn, tình tiết của vụ án xoay quanh nhân vật Trần Tử Sơ – hoa khôi đại học Minh Khả. Đội Điều Tra Đặc Biệt bắt đầu tham gia vào vụ án, những chứng cứ tại hiện trường, từng phân tích lập luận được đưa. Vụ án được khép lại nhanh chóng bởi những đầu mối do Mộc Cửu cung cấp, cô lại lần nữa khiến cả đội bất ngờ không thôi. Vụ án tiếp theo được mở ra ở thành phố Y, với cái chết của nữ minh tinh đình đám Hàn Giai Lệ; những tranh chấp nảy sinh khi hai đội điều tra của hai thành phố X và Y hợp tác cùng nhau. Đặc biệt khi Phùng Hoàn – người yêu cũ của Tần Uyên không ngừng gây sóng gió… *** Mọi chuyện trở nên rắc rối khi những thành viên của Đội Điều Tra Đặc Biệt đều gặp nạn, hai nữ sát thủ bí ẩn không ngừng khiêu khích Mộc Cửu. Bọn chúng bắt đầu với những người ở bên cạnh Cửu Cửu với mong muốn ép cô trở lại thế giới đầy tăm tối đó. Bí mật về thân thế của Tiểu Cửu ra sao? Người mẹ mà cô vẫn không ngừng tìm kiếm thế nào??? Liệu rằng sau tất cả những thành viên của đội có còn chào đón cô như trước kia?? Mong rằng các bạn sẽ có câu trả lời sau khi đọc truyện. Với lối kể chuyện ngắn gọn đầy súc tích, Dực Tô Thức Quỷ đã mang bạn đọc bước vào thế giới khác - một thế giới mà mở đó sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong chốc lát. Một câu chuyện về đề tài tâm lý tội phạm, những ẩn khuất lần lượt được giải đáp sau mỗi vụ án, nếu bạn là người yêu thích thể loại trinh thám thì đừng bỏ qua tác phẩm gay cấn này nhé. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^.^ Mời các bạn đón đọc Người Điều Khiển Tâm Lý III của tác giả Dực Tô Thức Quỷ.