Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Yêu Nữ Tiểu Nương Tử

Truyện Yêu Nữ Tiểu Nương Tử là một truyện mới được gửi đến bạn đọc trên trang đọc truyện online, một câu chuyện tình yêu với những khó khăn, những điều tưởng chừng như không thể nào trụ vững; tình yêu với những thử thách khiến ta nặng lòng. Đọc truyện mới này bạn sẽ được bước vào thế giới đầy những cung bậc cảm xúc khác nhau, cùng đọc và cảm nhận. “Nha đầu kĩ nữ” đệ nhất Mỹ Hồng Lâu như nàng không chọn chồng thì thôi mà mama dám bán trinh tiết của nàng cho tên công tử họ Phiến với giá 300 vạn lượng vàng nên nàng không ngại trèo cửa sổ mà trốn đi nha. Đang bị đuổi theo muốn xì khói nàng vấp phải xác một tân nương chết trên đường đến nhà chồng, vì tình thế khẩn cấp nàng cũng không cố ý mạo phạm người chết đâu nên trùm áo đỏ nằm kế kiệu hoa nhắm mắt, cầu nguyện giả chết nhằm trốn người của mama bắt về. Nàng mới tự nhủ mình thông minh giả chết trốn êm thì không ngờ tân lang đến thật, hắn còn nghĩ nàng “chắc” là tân nương của mình còn sống nên mang về. Hi hữu thêm nhà chồng chưa ai biết mặt tân nương thật ra sao nên tà tâm lại nổi lên, nàng quyết ở lại làm vợ đại tướng quân có cơm ăn áo mặc sung sướng tạm trốn mama “ít ngày”. Nhưng phu quân hờ của nàng cứng ngắt lạnh lùng như đá không muốn có vợ mà bị ép nên hiên ngang nói với cha mẹ 1 năm mới động phòng. Ừh thì 1 năm rồi động phòng cũng chẳng liên quan đến nàng, nàng chỉ ở đó giả làm nương tử hắn “ít ngày” thôi mà. Thế nhưng chết tiệt cái tên phu quân hờ đó say rượu về “ăn hết đậu hủ” của nàng rồi sau đó sĩ diện nói hắn chỉ “lỡ” thôi, nhất quyết sau 1 năm mới “lại động vào nàng”. Nàng tức rồi nha, giá nàng 300 vạn lượng lận đó hắn “ăn” xong định quỵt nợ hay sao? Thế là nàng dùng tất cả những chiêu dụ dỗ đàn ông “dã man” nhất quyết xem hắn có chịu đem sỉ diện vứt khỏi giường mà yêu thương nàng hay không? Truyện ngôn tình này là lời thủ thỉ nỉ non hay đến cuối cùng lại là lời oán trách. Yêu thương là nên cho đi hay nhận, là luôn sống và tồn tại, là như thế nào đây, đến cuối cùng ai giải thích được đây ??? Đọc truyện để tìm lời giải và theo dõi những truyện khác cùng thể loại: Duyên Tới Là Anh, Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến,... *** Đào hoa Chi nữ của Mỹ Hồng Lâu nổi tiếng vượt ngoài cả huyện Đốc Châu – Kỳ Mạc. Biết bao sĩ phu đa tình yêu cái đẹp cũng phải lặn lội đến một chuyến để tận mắt ngắm nhìn nhan sắc của mỹ nhân. Nhìn nàng ai cũng mê đắm như si như dại, trầm luân vạn kiếp cũng cam. Vào đêm nay Đào Chi sẽ bán thân đầu tiên đúng ngày nàng tròn 18 tuổi. Biết bao đại gia, công tử tranh nhau ra giá mua giấy bán thân của nàng. Tiếc là nữ nhân vật chính không phải cái nàng “Đào hoa Chi nữ” này đâu nha! ———– - An An đâu rồi? Bưng trà! - Đến liền! Đến liền! Từ trong bếp nhanh nhảu chạy ra một thân ảnh nhỏ bé, tay trái bưng ấm trà, tay phải bưng mâm đồ ăn thoăn thoắt làm việc. Đêm nay khách đông quá mức làm việc muốn bở hơi tai luôn vì thế dáng nhỏ cứ thế chạy qua chạy lại suốt không nghỉ. Mama của Mỹ Hồng Lâu là một ông bóng “xinh đẹp”, thừa kế sản nghiệp kinh doanh thanh lâu mấy đời của gia tộc. Các đại gia vẫn đang ra giá cho Đào Chi làm mama căng thẳng chờ. An An lại dâng trà ama, đưa mắt nhìn Đào Chi xinh đẹp và cả đám nam nhân háo sắc mà tặc lưỡi nhai bánh quế hoa mà nhốp nhép nói… - Mama yên tâm! Đào Chi tỉ đẹp nhất sẽ được giá còn cao hơn cả Mai Chi, Lan Chi, Huệ Chi nữa mà! Mama đưa mắt nhìn lại con nhóc mặc áo nam nhân, gương mặt lém lĩnh đứng quẹt mũi nói như ta đây người lớn cao thâm. Chẳng nghĩ gì mama đánh đầu nhóc cái bốp phun hết cả bánh đang nhai… - Nha đầu thúi, lo làm việc đi còn ở đây trấn an ai hả? - Âyda… tại con thấy mama căng thẳng quá mà! - Làm việc nhanh lên! Nhóc le lưỡi chạy đi nếu không bị mama xử phạt không cho ăn tối thì tiêu. Ồn ào náo nhiệt cả buổi tối cực khổ cuối cùng Đào Chi cũng được giá 100 vạn lượng kỉ lục tại Mỹ Hồng Lâu này. Và Đào Chi còn được về làm thiếp của tri huyện Linh Giao nữa thật quá tốt. Nhưng khi Đào Chi đã xuất môn thì mọi người lại thấy cảnh mama bệnh liệt giường khóc lóc rất là thảm nha. Tất nhiên số tiền chuộc thân Đào Chi ông ấy lấy một nửa rồi nhưng buồn khóc là vì tứ đại mỹ nhân đều đi, sau này Mỹ Hồng Lâu còn gì để hút khách chứ. An An chán nản vào hết xoa tay, nắn chân dỗ mama mà cũng nhìn 10 kĩ nữ mới được mua vào còn đang sợ hãi khóc lóc nhưng không có ai là mỹ nhân cả. Một cái thanh lâu không có mỹ kĩ nữ thì làm sao còn làm ăn chứ? Mama cầm lấy trà rên rỉ… - Làm sao đây An An ơi! Mỹ Hồng Lâu này chẳng lẽ đóng cửa trong tay ta sao? Mẹ ta đệ nhất mama trên cao sẽ chửi ta đến điếc tai cho coi hic… - Làm sao đây An An ơi! Mỹ Hồng Lâu này chẳng lẽ đóng cửa trong tay ta sao? Mẹ ta đệ nhất mama trên cao sẽ chửi ta đến điếc tai cho coi hic… Nhìn cảnh này ai mà không buồn theo huống chi người đang đau khổ là mama yêu dấu của nhóc nha. Cô nhóc ngồi xuống gác chân xoa cằm nhìn 10 kĩ nữ mới đang được “đào tạo”. Đúng là so ra chỉ là kĩ nữ hạng trung thôi. Nhóc nhíu mày nói… - Mama chịu khó bỏ ít tiền mua người đẹp một chút đi! - Ahhh… Mỹ nhân bây giờ đâu có dễ kiếm chứ. Bọn buôn người cố tìm chạy đôn chạy đáo cũng tìm không ra. - Ây… nếu miễn cưỡng chăm chút chắc họ cũng sẽ đẹp hơn nhưng cần nâng cao tay nghề hơn ! An An nói làm mama tỉnh táo vực dậy. Ông ấy đã nhìn thấy lối đi rọi sáng tâm hồn mong manh của ông ấy dẫn đến núi tiền rồi nên trào lệ ôm lấy An An bé bỏng. Nhóc con cũng cười vỗ vỗ vai an ủi lại. - Đúng là chỉ có An An của ta thông minh. Chúng ta sẽ đào tạo một người đàn hát, nhảy múa như tiên nữ để hút khách. - Hì… con thì phải thông minh thôi haha! Nhóc con cười khì vì với kinh nghiệm ở thanh lâu từ lúc 3 tuổi đến nay 12 năm thì cái gì trong thanh lâu mà nàng không rành. Mama cũng chính vì thế cưng yêu nàng chỉ sau mấy “con công” kiếm tiền cho ông ấy thôi. Thế là ngay lập tức 10 kĩ nữ mới được kiểm tra độ dẻo dai. Song họ toàn là mấy cô nương quê mùa, tay chân thô kệch làm sao múa may gì. Mama nhìn cảnh chưa chi lại muốn khóc nữa rồi. Nhóc con vội vã chạy lại chỗ họ mà cầm dải lụa mà giúp họ kẻo mama thất vọng sẽ còn chịu không nổi hơn… - Múa căn bản là sự mềm mại, uyển chuyển theo nhạc. Các cô nương hãy thử nghĩ mình là lụa, là nước hay gió chẳng hạn cứ thế mà làm. Mama đang thấy thê thảm lắm cũng mở to mắt nhìn. Nhóc cầm lụa thân người mềm như không xương, dẻo nhưng không nhu yếu dễ dàng uyển chuyển cầm lụa cả người uốn ngửa ra sau. Lưng cong, chân vững, bàn tay mang theo cùng lụa mềm mại tạo ra một dáng múa đẹp mắt. Nàng chỉ cố chỉ cho họ hiểu, 10 cô kĩ nữ mới cũng vỗ tay ngưỡng mộ làm cô nhóc le lưỡi cười khoái chí. Mama giờ mới nhìn kĩ con bé ốm tong teo, da ngăm, răng mọc chưa đủ năm nào nay cũng có chút ra dáng thiếu nữ rồi. Ông ấy đăm chiêu hỏi… - Con biết múa hồi nào vậy An An? - Chậc… Ở đây ngày nào cũng thấy mấy tỉ tỉ tập luyện mà! - Con còn biết làm gì nữa không thử làm mẫu cho họ coi đi! - Quá dễ! An An cười cầm ngay đàn tì bà lên gảy nhẹ ra một khúc tấu vô cùng điêu luyện, dáng vẻ hảo hảo mỹ miều không cần chỉnh lại gì cả.     An An cười cầm ngay đàn tì bà lên gảy nhẹ ra một khúc tấu vô cùng điêu luyện, dáng vẻ hảo hảo mỹ miều không cần chỉnh lại gì cả. Chuyển sang thập lục cầm cũng vẫn thành thạo mà tạo ra âm thanh chốn tiên bồng. Mấy cô tân kĩ nữ chỉ biết há hốc vỗ tay miết vì nhóc tuổi nhỏ tài cao nha. Thấy được hưởng ứng nồng nhiệt, An An tận tình làm hết những gì mình biết trong cái thanh lâu này như có thể thổi sáo, hát, múa với bình rượu, thậm chí cả những vũ điệu gợi tình trên bàn dù dáng người chẳng có gì hấp dẫn như mấy tỉ tỉ. Mama cũng bất giác vỗ vỗ tay vì không ngờ mình đã vô tình nuôi dạy một tiểu nha đầu kĩ nữ bán nghệ xuất sắc như thế đến giờ không hay. An An cười toe toét quẹt mũi lên mặt khi được khen. Nhóc con này chỉ có bề ngoài lóc chóc là chưa được thôi nên mama vội níu nàng lại… - Con đi tắm thay đồ đi! - Hôm qua con tắm rồi mà! – Cô nhóc nhíu mày không hiểu. - Nữ nhi gì mà 2 ngày mới tắm hèn gì lúc nào cũng lem nhem, hôi như chuột! - Con đâu có hôi! Nhóc bị ép đi cũng giơ tay, giơ chân ngửi thử mình có hôi thật như mama nói hay không. Mama hồi hộp chờ nên đi qua đi lại và nhóc con cũng ra với bộ áo hồng lụa nhiều tầng. Tóc ướt xoã ra, gương mặt còn non nhưng vẫn ra nét thanh tú rồi. Da chưa được trắng nhưng là do nhóc chơi bời ngoài nắng xem ra cũng có thể khắc phục. An An đứng không hiểu mama làm gì cứ đi vòng vòng nhìn mình như thế. Ông ấy xoa cằm, nhóc con ốm nên cơ thể cũng chưa đầy đặn hết nhưng mới 15 tuổi thôi có thể phát triển tiếp. Nhóc níu níu áo hỏi khi ông ấy suy tư dữ dội… - Sao mama lại bắt con mặc áo này? - An nhi! Hay là… con làm kĩ nữ bán nghệ cho ta nha An An yêu dấu! Mama cười nịnh bợ vì mắt thấy núi tiền nhỏ rồi nha. Bắt đầu với mấy cô nương kia chưa biết gì thì chỉ cần “chỉnh” An An lại sẽ nhanh hút khách, có tiền mau hơn. Con nhóc sững ra rồi hoả khí cháy rực. Bộ dạng nhỏ là thế mà mạnh như trâu vác ngược cái bàn lên, một chân gác lên ghế mama đang ngồi để lấy thế doạ người. Ông ấy run rẩy co rúm lại vì trông nhóc hung dữ không thua tướng cướp. - Mama có tin ngày này năm sau là lễ tiên thường nhất chi niên của người hay không thì con cho nói lại đó! - Ta còn yêu đời lắm con bình tĩnh đi! – Ông ấy không muốn chết vì cái bàn thật không đẹp mắt nha. - Con được bán vô đây làm nha đầu hầu bàn chứ không làm kĩ nữ nha mama! An An thở dốc vì giận quá mức. Ông nọ phải cố để nhóc con bình tĩnh hạ bàn xuống rồi mới an tâm từ từ nói chuyện khuyên nhủ… - Ta biết mà. Tại giờ ta thấy con rất thích hợp đó nha. Con giúp ta hút khách kiếm nhiều tiền thì khi con tròn 18 tuổi ta sẽ trả giấy bán thân cho con thay vì con phải làm hầu bàn đến năm 20 tuổi. Lời cho con 2 năm mà có tiền rồi còn gì!? Nhóc nghe xong hơi đơ đơ ra suy nghĩ lại ngay. Mama cười hảo nịnh mong nàng sẽ chịu làm heo vàng ình kiếm tiền. Trong mắt ông ấy chưa chi đã có hai thỏi vàng cực to sáng rỡ lấp lánh. An An chu môi hỏi… Nhóc nghe xong hơi đơ đơ ra suy nghĩ lại ngay. Mama cười hảo nịnh mong nàng sẽ chịu làm heo vàng ình kiếm tiền. Trong mắt ông ấy chưa chi đã có hai thỏi vàng cực to sáng rỡ lấp lánh. An An chu môi hỏi… - Trả thật không đó mama!? - Thật mà, con ở đây từ lúc còn tè dầm ta thương con còn hơn mấy con cún trong nhà làm sao ta lừa con được. Chỉ cần 3 năm kiếm tiền cho ta, khi con đi ta sẽ cho con số tiền để sau này về nhà làm cái gì đó kiếm sống sau này! Nhóc con nghe, lại lấy bánh ra vừa nhai vừa suy nghĩ mông lung. Cha nàng năm xưa say rượu, cờ bạc nợ nần đã bán nàng đi. Trong khi nhóc ở trong thanh lâu “hưởng phước” thì các tiểu đệ, tiểu muội vẫn được ở với cha mẹ vui vẻ “hưởng nghèo”. An An đôi khi giận cha bán mình, đôi lúc thì lại muốn về dù gì mình cũng có nhà cửa, người thân. Nếu về có một số tiền lớn trong tay có thể buôn bán nhỏ, đời sống về sau không cần lo lắng nữa. Và An An không cắn bánh nữa quay sang nhìn mama ánh mắt còn mê tiền hơn… - Nếu khách cho tiền riêng không ama ăn bớt! - Con là tiểu hồ ly mà ta nào dám ăn bớt! – Kĩ nữ khác hiền hiền ông ấy quản lí còn được chứ nha đầu rành thanh lâu như An An còn dữ dội hơn cả ông ấy nữa. - Ưhm… vậy con sẽ giúp mama và con có thật là nhiều ngân lượng, đưa danh tiếng Mỹ Hồng Lâu này trở thành đệ nhất lầu xanh trong truyền thuyết luôn! - Woa! An An của ta là số một! Mama cười te tét mừng lắm vì kĩ viện của mình chắc sẽ có tiến triển tốt đẹp hơn với nha đầu lắm trò tinh quái này. Nhóc cũng quẹt mũi thật khoái chí khi thành tiểu kĩ nữ bán nghệ không suy nghĩ gì về có tai tiếng hay không tai tiếng cho phận nữ nhi của mình. Dù sao cũng lớn lên trong thanh lâu còn gì mà sợ nữa. Mời các bạn đón đọc Yêu Nữ Tiểu Nương Tử của tác giả Pé Chồn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trường Hận (Vô Tâm) - Đạm Anh
 "Ta cùng sư phụ thành thân, sư phụ cái gì cũng tốt, duy nhất không tốt chính là không yêu ta. Ta thề, kiếp sau sẽ là người vô tâm."  Kiếp này, nữ chính - mang một chữ Uyển đi đầu thai, nhưng không phải là Tạ Uyển của kiếp trước, mà là Tiêu Uyển - 1 quận chúa của kiếp này. Nàng cái gì cũng có, cha mẹ, anh cả yêu thương, nhưng chỉ có một điều, họ nói nàng là người vô tâm. Sống 10 mấy năm mang theo căn bệnh kì lạ, điều duy nhất làm nàng có hứng thú đến Nam Thư Quán là nghe Dịch Phong đàn. Bỗng một hôm, từ đâu cha mẹ "ôm" về 1 cao nhân, bắt nàng nhận làm sư phụ, hắn hứa hắn sẽ chữa khỏi bệnh cho nàng....  Thẩm Yến, kiếp trước nam chính có 1 thân tuyệt thế võ công, được mệnh danh là vô song công tử, cả đời chỉ thu nhận một đồ đệ của ân nhân, nhưng lại không rõ tình cảm là thứ gì. Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, nàng lại thích hắn, tìm cách để hắn phải cưới nàng. Nhưng nàng đã lầm, hắn là một kẻ vô tâm, 2 năm, đổi lấy sự tương kính như tân của hắn. Nàng đã sai, sai trầm trọng, sai lầm ấy kéo theo cốt nhục của hắn phải theo nàng. Sau khi nàng chết, hắn nhận ra lòng mình, tự phế 1 thân tuyệt kĩ võ công, làm 9999 việc thiện để được mang kí ức kiếp này khi đầu thai. Và hắn - Thẩm Hoàng đã được như ý, cái ngày nàng kính trà nhận hắn làm sư phụ, hắn như lạc về thời gian khi nàng bái sư ở kiếp trước.  Tần Mộc Viễn, y là bạn thanh mai trúc mã của Tạ Uyển, hôn phu môn đăng hộ đối của nàng. Từ nhỏ y chỉ có 1 ý nguyện, đó là cưới nàng về làm vợ. Nhưng sao nàng lại phản bội y theo hắn, nàng không gọi y là Cẩn Du ca ca. Được, kiếp này y mang cái tên Cẩn Du (tên tự) của kiếp trước theo kiếp này, y sẽ đầu thai vào gia đình có gia thế hơn, để xem nàng còn không gọi y 2 tiếng Cẩn Du hay không?  Kiếp trước là 3 người, kiếp này là 4 người. Liệu Tần Mộc Viễn kiếp này là ai? Dịch Phong là mắc xích gì của câu chuyện? Con người muốn vô tâm thì được hay không? Kẻ cố ý làm sai ý trời sẽ bị trừng phạt....  Đây là 1 truyện ngược nam rất đáng đọc. Không như những truyện khác, nữ chính mang theo kí ức mà xa lánh nam chính, lần này chính nam chính là người nhớ hết thảy mọi chuyện, sờ cũng không sờ được, chỉ ráng đứng nhìn mong nàng được hạnh phúc.   Nam phụ truyện này khá biến thái, nữ chính chết được khá lâu, xác đã bị phân hủy nhưng vẫn đào lên bái đường cưới nàng về làm vợ. Cái cảnh diễn tả ổng hôn cái xác mà mình muốn ói cả cơm  Khi nam chính về nhà phát hiện ra cướp về hắn đành lập mộ cho thê tử, 1 người 2 mộ, 2 vi phu vì nàng mà lập.  Truyện đan xen 2 kiếp khá thú vị, nhưng chính vì thế mà nhiều chỗ tác giả viết còn tối ý, hơi mông lung và có phần khó hiểu. Dường như đã dồn hết công lực vào đầu truyện, đến cuối cùng thì lại không thỏa mãn được người đọc... Điển hình của rất nhiều tác giả ngôn... Nếu...nếu nó được xây dựng chặt chẽ hơn, đánh mạnh về ngôn từ cũng như một số quyết định của nữ chính, không cà lơ ất ơ như này thì nó thật sự rất tuyệt   Nói chung mình không thích nữ chính cho lắm, kiếp trước thì quá tiểu thư bị nuông chiều đến ương ngạnh, kiếp này thì vô tâm đến nỗi nhiều khi muốn chửi ngu  nam phụ tuy ác nhưng chỉ vì nữ chính, thật sự tuy nam phụ rất biến thái nhưng mình thấy đáng thương nhiều hơn. Nam chính thì bị ngược chưa đãaaaa. #team_cuồng_ngược_nam. Nhiều lúc tác giả xây dựng hình ảnh nam chính khá mờ nhạt. Ngoại trừ thâm tình ra thì thật mình chả nhớ gì ngoài nhớ anh nam phụ hơn  Tội nhất là kẻ thứ 4 vô duyên vô cớ bị dính vào, rồi chết 1 cách thảm thương huhu ( *** Lần đầu tiên Thẩm Yến gặp Tạ Uyển là khi Tạ Uyển còn là một tiểu cô nương mới đến tuổi dậy thì, hai búi tóc bánh bao tròn trịa, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn cực kỳ giống trái táo nặng trịch trên ngọn cây. Đương nhiên, những điều này đều là sau khi Thẩm Yến bị phế võ công mới nhớ lại. Còn lúc đó, khi Thẩm Yến gặp Tạ Uyển thì chỉ có một ấn tượng -- Con gái của ân nhân. Người giang hồ đều biết có ba nơi không thể chọc. Một, không chọc Thiên môn. Hai, không chọc Ma giáo. Ba, không chọc Tạ gia thành Thiệu Lăng. Thiên môn chính là môn phái thần bí nhất giang hồ, dùng từvõ công cái thếcũng không thể miêu tả được võ công cao cường của môn phái này, Vô Song công tử Thẩm Yến được người trong giang hồ xưng tụng cũng là người của Thiên môn. Ma giáo vẫn luôn coi Thiên môn là cái gai trong mắt, ba lần bốn lượt ám sát Đại đệ tử Thẩm Yến của Thiên môn, đáng tiếc là chưa thành công được lần nào, nhưng nghị lực của Ma giáo phi phàm, đến nay vẫn đang siêng năng nghĩ biện pháp mới để giết chết Thẩm Yến. Mà Tạ gia thành Thiệu Lăng sở dĩ không thể chọc, ngoại trừ nguyên nhân từng có hai vị Minh chủ võ lâm ra, thì chính là Tạ gia phú khả địch quốc[1]. [1] Phú khả địch quốc: giàu hơn quốc gia. Khi Thẩm Yến còn trẻ, Thẩm gia từng bị người hãm hại, sắp bị tai ương ngục tù, thì Tạ Nam Phong luyến tiếc kỳ tài liền thuận tay cứu một nhà Thẩm Yến. Sau đó Thẩm Yến bái nhập Thiên môn, đến khi cái tên Vô Song truyền khắp đại giang Nam Bắc, thì Thẩm Yến cũng chưa từng quên ân huệ năm đó. Thẩm Yến đến thăm hỏi Tạ phủ, cũng muốn đến trả ơn. Tạ Nam Phong sờ râu, trầm ngâm một lát, "Tiểu nữ năm nay mười hai, được nuông chiều thành tính, lão phu đang muốn tìm cho con bé một sư phụ có võ công cao cường." Kết quả là, Tạ Uyển trở thành đồ đệ đầu tiên của Thẩm Yến, cũng là người cuối cùng.   Mời các bạn đón đọc Trường Hận (Vô Tâm) của tác giả Đạm Anh.
Ngọc Bội Thái Tử Gia - Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
Cô năm nhà Trường Hưng hầu lúc bé bị người đánh tráo, khiến cô con gái nhà nông một bước lên trời, trở thành tiểu thư hầu phủ, còn tiểu thư chân chính lưu lạc nhân gian, trải qua mười ba năm gian khổ. Sau mười ba năm, rốt cuộc Sở Cẩm Dao cũng quay về bên cha mẹ ruột, nhưng đáng xẩu hổ là, mẹ chê cô cử chỉ thô tục, một lòng yêu thương “cô con gái ban đầu”, đến bà nội cũng luyến tiếc không rời cô cháu gái đã nuôi mười ba năm, đứng ra làm chủ, để cô ả giả mạo tiếp tục làm thiên kim phủ hầu. Sở Cẩm Dao lớn lên trong nghèo khó, không hoà hợp với người trong phủ, sau lần thứ n bị em họ ngáng chân, Sở Cẩm Dao lén trốn trong phòng lau nước mắt, bất ngờ phát hiện ngọc bội của cô vậy mà biết nói. Tính tình của ngọc bội không tốt, nhưng sẽ nhẫn nại nghe cô than thở, dạy cô trạch đấu, hướng dẫn cô ngược tra. Cho đến một ngày, Sở Cẩm Dao gặp được Thái tử điện hạ tiếng xấu đầy đường. “Nói ra chắc các người không tin, nhưng nhìn ngọc bội tinh của ta và Thái tử điện hạ giống nhau như đúc.” Lời tác giả: Vì có yếu tố hồn lìa khỏi xác nên mới gắn mác huyền huyễn, cả truyện không còn yếu tố ma quỷ tu chân tu tiên nào khác, cứ xem như đây là một bộ cổ đại bình thường là được. *** Ít có bộ nào mà chưa đọc hết mình đã phải nhảy lên review thế này. Truyện hay, cực lực đề cử!!!!  Truyện mở đầu với motip 'ly miêu hoán chúa' quen thuộc nhưng diễn biến về sau thì không theo lối cũ tí nào.  Nữ chính vốn là tiểu thư hầu phủ bị nhà nông hộ đánh tráo, sống 13 năm nơi thôn nghèo thì được cha ruột đón về hầu phủ. Tính cách của nữ chính khá là đặc biệt và mình cực kỳ thích cô nàng nữ chính này. Cô nàng thẳng thắn thừa nhận niềm vui lớn nhất khi được đón về là thoát khỏi cảnh đói nghèo, làm lụng vất vả đến nỗi sưng tay phù chân, thoát khỏi những trận đòn vô cớ của đôi cha mẹ nông dân, chứ không phải là niềm vui sum vầy bên cha mẹ ruột. Trở về hầu phủ, nữ chính phải đối mặt với người mẹ ruột thương con nuôi hơn con đẻ, người tổ mẫu lấy ích lợi gia tộc làm đầu, cha thì tất bật xã giao chẳng mấy khi nhìn mặt con cái, một loạt anh chị em họ thì càng khỏi phải nói, chỉ rình rập dẫm nhau xuống nước để bản thân được biến thành 'nhân thượng nhân'. Phong cách hầu phủ thanh kỳ thế nào mình xin phép không nói trước, tránh chị em mất hứng thú khi đọc. Nữ chính tuy là kiên cường, thông minh những giữa rừng yêu quái đã tẩm dâm nơi hậu trạch nửa đời người thì có thông minh đến đâu nữ chính cũng phải ăn bẹp. Và tèn tén ten, nữ chính không vấp ngã thì làm sao tác giả để nam chính lên sàn được.  Nam chính là đương triều Thái tử, do vết thương trí mạng khi hành quân đánh giặc mà hồn lìa khỏi xác, nhập vô mảnh ngọc bội của nữ chính. Không thể đứng ngoài nhìn nữ chính loạn đâm đầu bị người khác cười nhạo được nữa, anh quyết tâm đứng ra dạy cho nữ chính biết, thế nào mới là cao thủ cung... à nhầm trạch đấu. Dạy ở đây không có nghĩa là nữ chính bị phụ thuộc vào nam chính, gặp phải vấn đề anh sẽ để chị tự nghĩ, nghĩ hồi lâu không ra thì chỉ điểm đôi chút, đã chỉ điểm 1 lần thì sẽ không có lần 2 cho cùng một sự việc.  Trong cổ ngôn, có 3 điều kiện khiến cho mình quyết định có nên đọc tiếp bộ truyện này hay không: 1. Lễ giáo các loại. 2. Tính cách tuyến nhân vật phụ 3. Sự logic trong từng sự việc  Không phải nói ngoa chứ bộ truyện này khiến mình thực sự bất ngờ từ chương đầu tiên cũng như phải lập tức xếp nó vào danh sách yêu thích khi mới đọc tới chương 10. Lễ giáo thì khỏi nói, không quá rườm rà nhưng quy củ đầy đủ. Tuyến nhân vật phụ mỗi người một vẻ, chỉ có đại trí giả ngu chứ không một ai thiếu não. Cách các sự việc diễn ra hoàn toàn không gượng ép, loáng thoáng có thể thấy được phục bút của tác giả từ những chương trước. Mình xin trích 1 vài chi tiết nhỏ trong truyện: "Sở lão phu nhân muốn mượn Sở Cẩm Dao để mà trèo cao, Sở Cẩm Dao cũng có ý mượn danh lão phu nhân nuôi trồng thế lực của mình, hiện giờ bọn họ là quan hệ 'sống chết có nhau'. Vấn đề duy nhất là, Sở lão phu nhân tính toán gả nàng cho nhà nào? Nếu là gả làm vợ kế cho ông già 70 80 nào đó, vậy thì lại khác, Sở Cẩm Dao dù có bỏ mạng cũng phải làm ầm lên cho cái nhà này biết tay. Sở lão phu nhân nhìn Sở Cẩm Dao chuyển từ ngờ vực, đến bừng tỉnh, lại tới trấn định bình tĩnh. Sở lão phu nhân rất là vừa lòng, đây mới là nhân tài đáng giá gia tộc khuynh lực bồi dưỡng, với mình, với gia tộc, với nhà chồng tương lai, đều rất có ích. Chỉ có người như vậy, mới đáng để quý tộc liên hôn, kết hai họ chi hảo. Nếu không, nơi nào là kết thân, có mà kết thù thì có.” "Sở lão phu nhân mấy ngày nay cả nằm mơ cũng cười ra tiếng. Bà sảng khoái cực kỳ, Sở Cẩm Dao cướp vị trí Thái Tử Phi của huyện chủ, chảng khác nào hung hăng đánh mặt đối phương, Sở lão phu nhân quả thực là vui sướng nói không nên lời. Đến nỗi đoạt đồ vật của người khác là tốt hay xấu tính…… Sở lão phu nhân nghĩ thầm, trách không được trước kia đám tiểu thiếp thích đoạt đồ của bà như vậy, quả nhiên, đoạt được mới là thoải mái nhất.”  Mình sẽ không tiết lộ quá nhiều về tính tiết bộ truyện, viết review này chủ yếu là để bày tỏ quan điểm cá nhân, hội mình có ai ưng bộ cổ ngôn trạch đấu nào thấy ok thì giới thiệu mình với nhá! *** Sở Cẩm Dao vừa vào cửa, ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở nàng. Sở Cẩm Dao hơi hoảng sợ, hôm nay có chuyện gì vậy, sao mọi người lại mặc như thế này. Lẽ nào có khách đến nhà sao? Hôm qua Sở Châu hồi phủ, Sở Cẩm Dao cũng mặc y phục mới may để gặp khách, nhưng là vì lúc ấy Sở Cẩm Nhàn và Sở Cẩm Dao đang ở cạnh Sở lão phu nhân ngồi ở noãn các mà thiêu thùa may vá, sau đó Thất tiểu thư đến. Khi rời khỏi đây, Thất tiểu thư vô ý làm đổ trà lên y phục của Sở Cẩm Dao. Thật đúng là đủ “cố ý” cùng “không cẩn thận” đây. Sở Cẩm Dao dù có rất nhiều lời cần nói cũng chỉ đành nhanh chóng trở về đổi xiêm y. Mà ngay lúc nàng quay trở về, trời đã muộn rồi. Cho nên hôm nay rất nhiều người chưa nhìn thấy y phục mới của Sở Cẩm Dao. Hôm nay thấy nàng đã giặt sạch sẽ váy áo, rồi mặc đến đây, những người trong nhà chính vừa thấy thì trong mắt chỉ hiện lên kinh diễm lại kinh ngạc không thôi. Sở Cẩm Dao từ nhỏ đã phải làm việc đồng áng, so với mấy vị tiểu thư ngày ngày tháng tháng không rời cửa thì phải hoạt động hơn rất nhiều. Sức khỏe tốt, dáng người cũng cao. Trên người nàng là áo giao lĩnh, tay áo dài rộng. Cổ tay có thiêu hoa phù dung màu hồng nhạt. Váy dài phía dưới là váy mã diện, thiêu hoa tím nhạt trên nền váy trắng Vân Cẩm. Ở trên sườn nếp gấp đều dùng tơ lụa để viền hoa, đè sát nếp gấp. Phía dưới quả thật phẳng phiu mà tự nhiên. Bên dưới còn một dải lụa, còn đánh tua cuối váy hoa. Dải lụa có màu tím đậm hơn so với hoa văn tím, một dải đè một dải, khi đi lại giống như khổng tước xòe đuôi. Mà Sở Cẩm Dao vốn cao mà thon thả, ăn mặc như vậy vừa áo ngắn lại váy mã diện, càng lộ rõ vòng eo thon gọn, duyên dáng mà yêu kiều. Sở lão phu nhân nhìn thấy Sở Cẩm Dao mặc trang phục này nên nhìn kỹ hơn nhưng không nói gì. Lão phu nhân trong lòng nghĩ thầm, Ngũ tiểu thư tuy rằng lớn lên là cực phẩm, nhưng quy củ chung quy không thể bằng cô nương lớn lên ở Hầu phủ được. Quả là đáng tiếc. Mà Sở Châu nhìn một lúc sau, nhịn không được mà rằng: “Y phục này… là thiêu phường nhà nào làm nên?” Sở Cẩm Dao trả lời: “Là nha hoàn cắt ạ” Sở Cẩm Dao cũng có chút suy nghĩ, không thể nói là chính mình làm. Nếu không, sau này có thể được người ta hỏi đến. Hơn nữa, nếu sau này có người đến cửa nhờ làm, vậy thì phải giải quyết ra sao? Sở Châu nghe thấy nha hoàn làm, chỉ gật đầu nói: “Tẩu tẩu an bài cho con mấy nha hoàn tốt lắm” Này váy hoa, quả thật rất đẹp. Sở Cẩm Diệu vừa rồi còn phong quang vô hạn, áp xuống chúng tỷ muội. Nhưng mà Sở Cẩm Dao vừa đến thì mọi người đều bị hấp dẫn đi rồi. Luận quý trọng, váy áo của Sở Cẩm Dao thật sự không thể bằng được Sở Cẩm Diệu. Nhưng làm người khác không thể chấp nhận được chính là, người ta quần áo cắt may rất đẹp, cũng có phần mới mẻ. Sở Cẩm Diệu thấy nếu bực có thể chết người thì nàng đã sớm ức chết rồi. Đặc biệt là Lâm Hi Ninh, Sở Cẩm Diệu vừa vào, quả thật Sở Cẩm Diệu nhìn thấy trong ánh mắt Lâm Hi Ninh sáng lên một chút. Bây giờ Sở Cẩm Diệu nhìn sang, oán hận mà nắm chặt khăn tay của mình. Quả nhiên, nam nhân đều có đức hạnh này. Không cần biết bên ngoài miệng bọn họ nói gì, trong lòng vẫn cảm thấy nhan sắc là trên hết. Sở Cẩm Diệu và Lâm Hi Ninh từ nhỏ đã là huynh muội, Sở Châu quả thật rất thích Sở Cẩm Diệu. Khi còn nhỏ, Sở Châu còn cười nói với Triệu phu nhân trêu ghẹo, không bằng về sau cho hai người làm một đôi hoan hỉ oan gia. Triệu phu nhân khi ấy chỉ cười mà qua, nhưng trong lòng lại nhớ kỹ, trong lúc không có ai mới nhẹ nhàng hỏi dò Sở Cẩm Diệu. ... Mời các bạn đón đọc Ngọc Bội Thái Tử Gia của tác giả Cửu Nguyệt Lưu Hỏa.
Độc Sủng Thánh Tâm - Thịnh Thế Thanh Ca
Người nam nhân năm xưa bị Tần gia cô nương đội nón xanh hiện giờ đăng cơ vì Đế. Toàn bộ Đại Diệp triều đều chờ xem Tần gia gặp xui xẻo. Sau đó, Tần gia đền bù cho Hoàng thượng một cô nương khác.   Nghe đồn cô nương này lớn lên lả lướt xinh đẹp, ngoan ngoan đáng yêu, một lần đạt được thánh tâm.   Rồi sau đó, các nương nương khác trong hậu cung không còn 'đất dụng võ'.   Rồi lại sau đó nữa, Hoàng Thượng cảm thấy bản thân mình làm một vụ mua bán lỗ vốn - mất hết cả vốn gốc.   *** Lúc Tiêu Nháo Nháo ba tuổi thì Tiêu Nghiêu tìm tiên sinh dạy vỡ lòng cho thằng bé, Thái tử bắt đầu học vỡ lòng là chuyện vô cùng quan trọng, cần phải tìm tiên sinh từ sớm. Lúc Tần Phiên Phiên rãnh rỗi cũng sẽ dạy nó đọc sách, 《 Tam Tự Kinh 》, 《 Bách Gia Tính 》 nàng đều dạy qua. "Nhân chi sơ, tính bản thiện; tính tương cận, tập tương viễn..." Giọng đọc non nớt của trẻ con vang lên từng câu. Tần Phiên Phiên ngồi đối diện với thằng bé, nhìn nó mở đôi mắt to tròn đen nháy nghiêm túc đọc sách thì mặt nàng lại nóng lên. Bởi vì chuyện xấu nàng đã làm trước đó, sai Hình ma ma viết mấy bài thơ Đường hay Tống từ rồi cả 《 Tam Tự Kinh 》, 《 Bách Gia Tính 》 ở sau lưng. Lấy lý do muốn giám sát Hoàng thượng đọc sách kết quả lại trở thành tình thú của nàng và Hoàng thượng. Bây giờ nàng bắt đầu dạy Tiêu Nháo Nháo đọc sách nên những tình thú trước đây bị quên mất thì bây giờ Hoàng thượng lại lôi ra. Buổi tối hôm trước trên lưng nàng viết cái gì thì sáng hôm sau nàng phải dạy Tiêu Nháo Nháo cái đó. Kết quả là ban ngày ban mặt nàng nghe nhóc con đọc 《 Tam Tự Kinh 》 đến buổi lại nghe ngôi cửu ngũ háo sắc đọc 《 Tam Tự Kinh 》 bên tai nàng. Nên bây giờ chỉ cần nghe mấy thứ này thì tai nàng đỏ bừng, cả người không được thoải mái. ... Mời các bạn đón đọc Độc Sủng Thánh Tâm của tác giả Thịnh Thế Thanh Ca.
Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang - Tô Tiếu
Văn án Tên truyện: Tiểu hồng mạo rơi vào tay đại sắc lang, cho nên mọi người có thể tự tưởng tượng diễn biến câu chuyện — Truyện này kể về một cô bé đầu trùm khăn đỏ không ngừng phản kháng phản kháng, còn một con sói háo sắc không ngừng áp bức áp bức. Lấy lời nhân vật chính tổng kết đối với văn này như sau: Tiểu hồng mạo (cô bé quàng khăn đỏ): Đây là chuyện xưa về một thiếu nữ vô tội không ngừng phấn đấu. Đại sắc lang (con sói háo sắc): Đây là chuyện xưa về một thanh niên si tình không ngừng theo đuổi. Về phần chân tướng — Chỉ có độc giả mới biết được . Nội dung chính: Oan gia vui mừng, ân oán giang hồ, kinh tủng huyền nghi, tình hữu độc chung. *** Xin chào, lại là mình. Mình vừa đọc xong truyện này trong 1 ngày, vì cười quá nhiều nên bụng co thắt, đang nằm viết review trong tình trạng chườm túi nóng ~  Giang hồ dạo gần đây đều buôn dưa lê một chủ đề hết sức nóng hổi: "Kiếm Thần vừa hạ đo ván chưởng môn phái Nga Mi, chính thức trở thành kẻ mạnh nhất trong thiên hạ". (Kiếm Thần có tên là Diệp Thần)  Ngay cả Đỗ Phi Phi, nữ hiệp Miêu Vũ đao cũng hâm mộ Diệp Thần cực kì.  Đỗ Phi Phi cái gì cũng tốt, đao tốt, võ công tốt, tính tình tốt, duy nhất có cái đầu không được tốt. Hậu quả của việc sở hữu cái đầu gỗ, là bị Diệp Thần vang danh thiên hạ dùng 1000 lượng bạc lừa nàng làm "bảo kê" cho hắn, đến cuối cùng nàng mới biết thì ra nàng phải "bảo kê" cho hắn cả 3 đời 3 kiếp nha~  Phi Phi ngốc vô cùng căm giận, vì cái gì mà nàng cầm ngân phiếu, ngân phiếu bay mất, nàng được bạn tốt mời đi ăn cơm, nhưng bạn tốt lại bảo không đem theo tiền, còn đòi gả nàng cho Vinh thịt heo gán nợ. Những tưởng thanh niên áo trắng kia tốt bụng thuê nàng làm "bảo kê" chỉ 3 tháng, ai ngờ là nàng từ đầu tới cuối bị lừa, bị lừa tới khi hắn ăn nàng sạch sành sanh nàng còn chưa tin được.  Truyện có 2 âm mưu lớn từ đầu tới cuối, nhưng đối với Kiếm Thần và Phi Phi nhà chúng ta, 2 chuyện đó chẳng quan hệ gì, cũng chẳng đáng để bọn họ để tâm. Diệp Thần khi được hỏi tại sao lại để ý đến chuyện đó, hắn bình thản trả lời: "Ta đang rất nhàm chán".   Người người, nhà nhà tiếp xúc với Diệp Thần chỉ mong mình đủ mạnh để 1 đao chém chết hắn, còn nếu kẻ nào chịu đựng tốt một chút thì âm thầm nội thương, tới mức suýt hộc máu.  Diệp Thần độc miệng, Diệp Thần vô lại, Diệp Thần mặt dày không biến sắc dù là đang làm việc ác. Cách Diệp Thần yêu Phi Phi cũng làm người ngoài đồng cảm. Diệp Thần hạ độc dược vào đồ ăn của Phi Phi, Diệp Thần nửa đêm dội nước lạnh bắt nàng đi dạo, Diệp Thần ..... Nói chung cách yêu của anh là cho chị nhà chịu khổ ải mới cho ăn đường. Còn kẻ anh không quan tâm, anh trực tiếp ném cho bóng lưng hoặc cho hắn trực tiếp nằm dưới mồ xanh cỏ dại.  Nữ chính không phải loại tiểu bạch ngu ngốc, bánh bèo, vô năng đâu. Chỉ ngô nghê trước nam chính thôi. Còn với kẻ khác thì hoàn toàn ngược lại. Nữ chính sống rất thực tế, tính đúng kiểu nữ hiệp giang hồ.  Chuyện tình yêu độc lạ nhưng đẹp. Nói chung trời sinh Diệp Thần là dành cho Phi Phi. Nhất kiến chung tình, không tiểu tam, không cẩu huyết, không ngược, chỉ có cười đến nội thương.  Truyện phù hợp đọc giải trí, đọc là cười đến tim gan cũng đau, nên ai đang ăn xin đừng lạc lối, cảm ơn đã đọc. *** Diệp Thần: Phi Phi à… PhiPhi: Không, ta chưaăn gì cả! Diệp Thần: Vậy bánh trung thu trên tay nànglà ai gặm? Phi Phi: Con chuột! Ta không muốn lãng phí nên mới định ăn. Diệp Thần: Nàng thừa nhận nàngđịnh ăn nó một mình? Phi Phi: Không! Đó chỉ là dự định ban nãy, bây giờ ta quyết định để cho chàngăn. Diệp Thần: Đưa bánh bị chuột gặm cho ta ăn? Phi Phi à… Phi Phi: [Khóc ròng] Đừng gọi nữa, nói thẳng ra chàngmuốn thế nào đây? Diệp Thần: Trung thu vui vẻ!Hẹn gặp trên giường! Phi Phi: …   Mời các bạn đón đọc Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang của tác giả Tô Tiếu.