Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đóng Gói Gả Chồng (Sống Lại Tại Cửa Cục Dân Chính)

“Vậy chi bằng anh lấy tôi đi.” Bỗng nhiên Vu Đông đề nghị.   “Cô…” Hạ Phong còn tưởng mình nghe nhầm.   “Anh nhìn đi, bây giờ anh cũng phải tìm một người kết hôn để mẹ anh yên lòng, tôi cũng muốn kết hôn ngay bây giờ, đúng lúc chúng ta đều có mặt ở trước cửa cục dân chính, lại còn đem theo cả sổ hộ khẩu nữa! Quan trọng nhất là chúng ta đều vừa chia tay với người yêu cũ.” Vu Đông nói, “Đây chính là duyên phận đó!”   Đến khi rời khỏi cục dân chính, cầm trên tay một cuốn sổ màu đỏ vừa mới được làm xong, Hạ Phong vẫn chưa thích nghi kịp, sao mình lại kết hôn rồi?   Đây có phải là nhặt được vợ trước cửa cục dân chính trong truyền thuyết không?   Với một phần mở đầu có nhiều sự “ba chấm” như thế này thì những chương mở đầu rất thách thức sức chịu đựng của người đọc, bởi vì nếu không kham nổi cái logic phi logic này thì mọi người đã bỏ truyện luôn rồi.   Nhưng dần dần qua vài chương đầu, truyện bắt đầu quay về đúng cái cách mà mọi người mong đợi - có nội dung và có chút sâu lắng.   Hạ Phong cầu hôn bạn gái yêu đương bốn năm, ba lần đều bị cô ta từ chối, anh muốn nhanh chóng kết hôn vì mẹ đang bệnh nặng, anh sợ có chuyện mình sẽ hối hận. Cô gái ấy từ chối và bỏ anh lại trước cửa cục dân chính, hai người chia tay.   Vu Đông trọng sinh quay về nhiều năm trước, khi cô vừa tốt nghiệp đại học đã cãi lời ba mẹ, xách hành lý bỏ đi muốn kết hôn với bạn trai, kết cục bị tra nam đá ngay trước của cục dân chính, khóc đến ngất đi.   Nhớ đến kiếp trước sống một kiếp gái ế người người ý kiến chê bai, mối quan hệ với gia đình nát bét, cô quyết định tự đóng gói mình, túm chàng trai trước mắt kết hôn.   Hai người duyên kiếp hẩm hiu gặp nhau, xuất hiện một đoạn đối thoại dở khóc dở cười như trên rồi cùng chắp vá lại với nhau tạo thành một câu chuyện tình cảm mới. Có lẽ đây thật sự chính là duyên phận.   Nghe đoạn đầu thế này rất cạn lời phải không ạ? Chính mình cũng cảm thấy nó không hề được bình thường cho lắm.   Sau khi đăng ký kết hôn, Vu Đông xách theo hành lý về nhà Hạ Phong, hai người bắt đầu cuộc sống của hai vợ chồng mới cưới - đầy xa cách và ngượng ngùng.   Sự đối lập giữa phong cách thân sĩ của Hạ Phong và phong các tưng tưng phóng khoáng của Vu Đông làm cho cuộc sống hai người xảy ra biết bao nhiêu chuyện không biết nên khóc hay nên cười.   Hạ Phong là bác sĩ, thời gian làm việc và nghiên cứu bận rộn. Công việc của Vu Đông là người chủ trì một chương trình radio đêm khuya. Khi Vu Đông đi làm thì Hạ Phong chưa về, Vu Đông về thì Hạ Phong đã ngủ, Vu Đông dậy thì Hạ Phong lại đi làm, thời gian chênh lệch khiến họ thời gian gặp mặt cũng khó nói chi đến bồi dưỡng tình cảm.   Nhưng mà sự quan tâm nhỏ nhặt và ấm áp của chàng bác sĩ khiến cho Vu Đông giơ cờ đầu hàng, cô cảm thấy mình thích anh chồng “nhặt” được này rồi, nhất định sẽ theo đuổi được anh.   Việc tùy tiện kết hôn với một cô gái vừa gặp lần đầu đã phá vỡ nguyên tắc sống của Hạ Phong, anh sống gần ba mươi năm luôn gói mình trong nguyên tắc, trong cuộc sống cũng như trong công việc anh không cho phép có sự bất trắc, nhưng Vu Đông chính là người mạnh mẽ chen vào cuộc sống của anh.   Phá vỡ được một lần thì việc Vu Đông chui được vào tim Hạ Phong cũng không phải việc gì khó. Chuyện bác sĩ Hạ độc thân hoàng kim của khoa ngoại đã kết hôn, hai vợ chồng ân ân ái ái làm tan nát con tim bao nhiều người.   Nói một chút về công việc của Vu Đông, mình cảm thấy những buổi làm việc của Vu Đông rất cảm động - cô hay kể những câu chuyện tâm sự về đêm hay đúng hơn là truyền cảm hứng cho người khác, thật sự giúp được rất nhiều người.   Từ công việc thì mình thấy nội tâm Vu Đông rất sâu sắc, không còn cảm giác tưng tưng như ấn tượng ban đầu, vì dù sao cô cũng là người trọng sinh, trong thân xác hai mươi hai là trái tim gần ba mươi tuổi rồi.   Cuộc sống vợ chồng của Vu Đông và Hạ Phong không có những đoạn mãnh liệt, không có cao trào, hai người cứ an ổn bên nhau, cùng quan tâm chăm sóc nhau, ngọt ngào hạnh phúc.   Vì vậy, nếu bạn không quá khó tính cho một bộ truyện đọc giải trí thì hãy nhảy hố nhé. ____   " ": Trích từ truyện   Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Vu Đông cảm thấy trong người không còn chút sức lực nào, mắt vừa khô vừa đau, giống như thiếu nước mà ngất đi vậy, rốt cuộc mình bị gì vậy? Dùng hết sức lực còn sót lại, dù đang rất đau nhưng Vu Đông cũng cố gắng mở mắt ra, thấy một thân hình người đàn ông cao lớn đang đứng ngược sáng trước mặt mình, bóng người bao trùm lên cơ thể nên cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt. Người đàn ông giống như đang nói gì đó, Vu Đông mơ màng một hồi lâu mới nghe được đối phương đang nói cái gì. ”Cô không sao chứ?” Lát sau Vu Đông mới phản ứng lại, hình như có gì không đúng lắm, đáng ra mình phải đang mặc đồ ngủ mới mua và ngủ trong căn hộ sang trọng của mình, sao tự dưng lại ngồi ở một nơi xa lạ như thế này. Nhìn quanh một hồi, bỗng nhiên đập vào mắt Vu Đông năm chữ lớn khiến đầu óc đang mơ hồ trong nháy mắt đông cứng lại: “Cục dân chính Thượng Hải” Chuyện gì vậy? Vu Đông đứng dậy, nhưng người cô đang rất yếu, vì đứng dậy quá nhanh nên trước mắt lại tối sầm rồi lại ngã xuống. ”Cô không sao chứ?” Người đàn ông vội vàng giúp cô. Bây giờ Vu Đông mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt, dáng dấp vừa đứng đắn lại vừa dịu dàng, một chiếc kính tròn gọng vàng cũng không ngăn được ân cần thoáng qua trong mắt. Cô không hề quen biết người này, nhưng sao lại cảm thấy quen mắt vậy nhỉ? ”Anh... Trông anh hơi quen.” Vu Đông đầu gỗ nói. ”Có thể là do nửa tiếng trước lúc cô bị bạn trai nói lời chia tay, thì đúng lúc đó đứng bên cạnh cô, tôi cũng bị bạn gái của mình đá. Chắc cũng có liên quan đến nhau.” Người đàn ông cười khổ. “...” Bị bạn trai đá? Trước cửa cục dân chính? Vu Đông nhìn phía bên cạnh, đúng là có một chiếc vali màu hồng, trời ơi, không lẽ đây là thời gian mười năm trước khi cô chạy trốn đến Thượng Hải để tìm tên bạn trai cặn bã kết hôn nhưng rồi lại bị vất bỏ một cách thê thảm sao? Ngày 7, tháng 7, năm 2007!!!! Vu Đông lấy điện thoại ra nhìn, ngày tháng trên màn hình chiếc điện thoại Nokia quen thuộc kia khẳng định rằng cô không hề đoán sai. Phải nói Vu Đông đúng là người đen nhất trong lịch sử, tốt nghiệp đại học vào năm hai mươi hai tuổi, năm đó cô không quan tâm bố mẹ phản đối thế nào, cô kéo vali trốn đến Thượng Hải trong đêm đến nương tựa người mà cô gọi đó là bạn trai, lại còn hẹn nhau ở cục dân chính để đăng ký kết hôn. Nhưng kết quả mà cô nhận được lại là bị bạn trai nói lời chia tay trước cửa cục dân chính. Lúc đó nói gì thì Vu Đông cũng không nhớ, chỉ nhớ đại khái là, bây giờ cô vừa mới tốt nghiệp đã muốn gả cho một người ở Thượng Hải là không nên, bố mẹ của hắn không cho phép hai người ở chung với nhau. Cuối cùng hắn đưa cho cô 10000 tệ, gọi là phí chia tay. Sau đó cô đứng một mình giữa trời nắng chói chang, khóc đến ngất đi, khi tỉnh lại thì đã nằm ở bệnh viện, y tá nói có một người đàn ông đã đưa cô đến, còn nộp giúp cô mấy trăm nghìn tiền thuốc than, nhưng không để lại tên. Nghĩ lại thì người đó chắc hẳn là người đang đứng trước mặt cô. Mời các bạn đón đọc Đóng Gói Gả Chồng (Sống Lại Tại Cửa Cục Dân Chính) của tác giả Bạo Táo Đích Bàng Giải.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Em Mù Mới Yêu Anh - Bàn Lật Tử
Truyện 3s, hài sủng, showbiz, tổng tài cực chảnh, không tiểu tam không máu chó, hoàn HE, 65 chương.  Truyện kể về tình yêu của một vị tổng giám đốc cái gì không thiếu chỉ có khiêm tốn là không có =)) và một diễn viên có tiếng đi đến đâu công ty phá sản tới đó.  Truyện ngọt ngào dễ thương, hai người cũng hay cắn nhau như cho với mèo nhưng hay lên mang ngược cẩu ( độc thân bên TQ gọi là single dog). Dàn diễn viên phụ trong này cũng rất bá đạo *** Trực trong đồn công an là người cảnh sát lần trước. Anh ta để thanh niên áo đen bị đánh chảy máu rửa sạch mặt trước, sau đó đưa ra mấy miếng dán vết thương. "Người theo dõi cô tên là Khiêu Nhậm Cường, trước kia vô cùng hèn hạ, dâm ô với phụ nữ tới nỗi bị kiện." Cảnh sát nói với Bùi Anh: "Theo khai báo, anh ta trong lúc vô tình nhìn thấy cô, ban đầu cũng không biết cô là minh tinh, chẳng qua chỉ cảm thấy cô dáng dấp xinh đẹp nên có ý xấu. Lần trước, sau khi cô báo cảnh sát cậu ta cũng có chút sợ, đã thu lại chút, sau đó nhìn tin tức về cô trên weibo lại không nhịn được." Một bên anh paparazi đập bàn: "Loại người không biết hối cải này phải xử phạt thật nặng! Phạt nặng!" Cảnh sát nhìn anh ta: "Nên xử lý như thế nào chúng tôi sẽ dựa vào luật pháp, nhưng tiểu tử anh ra tay thật độc ác, đập đầu anh ta thành lỗ lớn như vậy." ... Mời các bạn đón đọc Em Mù Mới Yêu Anh của tác giả Bàn Lật Tử.
Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt
Sống lại nông gia thành một đứa bé, chuyện nhà nhiều thị phi. Nhà nghèo ít bạc bị người khi dễ? Không sợ! Có cha có nương có đại ca! Một nhà đồng lòng thật ấm áp, xem ta mang theo người nhà làm giàu. Phu quân? Khụ khụ, nhà còn nghèo nào đâu nghĩ lựa chọn... *** Tàn thu bắt đầu mùa đông, mỗi ngày một lạnh hơn. Người ta đã mặc áo bông. Trong thời gian ngắn, thành bắc đã dấu hiệu mới. Đường lớn lát đá uốn lượn, đã không còn cảnh một cơn gió nổi lên là một thân bụi đất. Hiện tại trời có nổi gió đổ mưa cũng có thể thong dong đi. Muốn nói đến trước đây thì nên nói như thế nào, mang guốc gỗ, khoác áo dầu, tư thái càng thêm lả lướt. Vừa vặn hôm nay trời đổ mưa, Hoàng bà mối thành bắc đã sớm ra cửa. Trên mặt bôi phấn tỉ mỉ, mặc vào áo màu đỏ tía, vẻ mặt rất vừa lòng trang phục và đạo cụ của mình. Nhìn trời mưa, tự tay chỉnh sửa lại áo vải dầu trên người, cố kéo cho ngay ngắn, có chút hối hận lúc trước mình thu gọn lại phần eo trên áo mưa, bước đi trên đôi guốc gỗ, hai ngón tay nhè nhẹ cầm lấy cái khăn màu mật thơm nức, xong xuôi mới đi ra cửa. ... Mời các bạn đón đọc Điền Viên Cốc Hương của tác giả Thẩm Duyệt.
Bình An của Anh - Tích Hòa
Lúc cô bé nói: Em là tiểu Hoa, nội rất thương em. Anh đáp: Cái thứ hoa dại ven đường như mày thì ai thèm thương. Sau khi nội qua đời rồi, em trai được sinh ra, đúng là chẳng còn ai thương em. Nhưng sau này lớn lên, đóa hoa dại bướng bỉnh kiên cường này lại đâm rễ cắm cọc thật sâu trong lòng anh. Anh nói: Hứa Bình An, anh đưa hết tiền mừng tuổi cho em, em đi mua máy trợ thính được không? Cô nói: Không cần, em nghe rõ mà. ~~> Nói đơn giản, thì đây là chuyện tình chung thủy của cậu thiếu niên với cô bé Hứa Bình An. Nhân vật chính: Hứa Bình An, Thẩm Hi Tri *** Khác với nữ sinh, bình thường nam sinh đăng kí chạy 3000m đều là người giỏi thể thao, tham gia thi đấu đều là những nam sinh cao to, được các nữ sinh chào đón. Mà hội trưởng hội học sinh năm nào cũng thi chạy 3000m, nên phần thi này lại càng được các nữ sinh mong chờ. Đại hội thể dục thể thao ngày cuối cùng thi chạy bền 3000m, nữ thi trước nam, lúc Tiểu Hoa đứng trong hàng ngũ khởi động thì bé Hứa Đống được anh hai đón đến trường. Với học sinh tiểu học thì cấp 2 và cấp 3 giống như cái gì đó xa xôi không thể chạm đến, cậu bé kéo tay anh hai sợ hãi, còn Bạo Bạo nghênh ngang đi theo sau, nó chẳng sợ gì hết, thỉnh thoảng lại cắn bông hoa chiếc lá, có khi còn đuổi theo các nữ sinh mấy bước mới chạy về. Bé Hứa Đống vừa vào trường liền bám lấy Thẩm Hi Tri hỏi: “Chị ở đâu rồi?” Thẩm Hi Tri nhìn cậu bé cười, chỉ hướng sân vận động đông đúc. Hứa Đống bé nhỏ lấy trong cặp ra một chai sữa, nói để cho chị uống, chị uống rồi có thể chạy về nhất. Thẩm Hi Tri sờ đầu cậu: “Em ở đây là chị có thể chạy về nhất thôi.” ... Mời các bạn đón đọc Bình An của Anh của tác giả Tích Hòa.
Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng! - Lăng Lam Ca
Thúy Kiều bán mình chuộc cha, hai lần bị lừa bán vào kĩ viện, bị bắt làm nô tì, hai lần được sư Giác Duyên cứu, trải qua vô vàn sóng gió cuộc đời, cuối cùng được đoàn tụ cùng gia đình… Đó là toàn bộ cuộc đời của Vương Thúy Kiều, con gái lớn của Vương viên ngoại, vậy người đời có mấy ai nhớ rằng còn có một Vương Thúy Vân? Thúy Vân không phải bán thân, vẫn được sống cùng người thân nhưng mấy ai hiểu được nỗi lòng của nàng? Nhân sinh là thế, cuối cùng cái gì còn, cái gì mất… Thúy Vân nàng, cho đến chết mới phát hiện ra một điều, hóa ra nàng không có gì cả, chỉ biết sống cúi đầu dưới cái bóng vô cùng to lớn của đại tỉ, chịu ơn của đại tỉ, tài hoa không bằng đại tỉ, không được yêu thương như đại tỉ… “Chết, có thể buông tay được rồi. Vị trí vợ lẻ này, ta không cần, tình yêu của tướng công, ta không có, ngay cả đứa bé trong bụng cũng không giữ được, đến phút cuối, người có được tất cả lại là đại tỉ của ta, thật bất ngờ có phải không?” Nàng chỉ là một nhân vật quần chúng làm nền cho sự tài hoa khéo léo của đại tỉ mà thôi! Chết đi rồi những tưởng mọi chuyện đã kết thúc, nào ngờ khi tỉnh lại lần nữa lại phát hiện ra mình đã quay về thời gian hai mươi năm trước, khi ấy nàng chỉ là tiểu cô nương mười tuổi, gia đình vẫn trọn vẹn yên ấm. Có điều như thế cũng không giúp ích được gì? Nàng không thể ngăn cản đại tỉ bán mình, vẫn tiếp tục chăm sóc cha mẹ, lo lắng cho Vương Quan, nhưng chỉ khác một chuyện, nàng đã không còn là Thúy Vân của ngày trước nữa rồi. Thất hứa thì sao? Thúy Vân chịu ơn của đại tỉ thật, nhưng việc đó không có nghĩa là nàng sẽ đồng ý thay đại tỉ gả cho Kim Trọng. Nàng vẫn là một cô gái, có tài có sắc, tương lai nàng sẽ do nàng quyết định, ai có thể định đoạt? Chịu ơn đại tỉ, nàng sẽ trả. Đại tỉ gặp nạn, nàng sẽ giúp đỡ. Nhưng tuyệt đối không ngu ngốc mặc cho người khác định đoạt nữa. Cứ ngỡ nhân duyên của nàng đã sớm phai nhạt, nào ngờ khi gặp được hắn, trong người lại bắt đầu xuất hiện nhiều thứ cảm xúc kì lạ… Chỉ tiếc, hắn lại là một duyên nợ kiếp trước của đại tỉ… Có điều, cái duyên nợ này của đại tỉ lại cứ đeo dính lấy nàng như sam, một tấc cũng không bỏ ra. Hắn muốn gì? Thay đổi số mạng của hắn? Thay đổi số mạng của nàng? Gặp được hắn là hạnh phúc hay bi kịch của cuộc đời nàng đây? *** Hoạn Thư uống hơn nửa vò rượu to, trên tay vẫn không chịu buông bầu rượu nhỏ xuống mà cứ lắc lắc liên hồi. Nàng giắt bầu rượu hồ lô bên hông mình, rút kiếm ra chĩa thẳng vào mặt Trần Đông mà hô to: “Trần Đông, lần trước tỉ thí thua ngươi, lần này thì đừng hòng bổn cô nương nhường nhịn ngươi nữa nhé!” “Sặc!”, Trần Đông đang đứng gần đó nghe Hoạn Thư bảo với mình như thế thì phát sặc, ho khụ khụ không dứt. Chúng cướp biển trên tàu thấy phong thái của Hoạn Thư thì vỗ đùi khen ngợi không dứt, miệng la tốt tốt, sau đó ngồi dàn đội hình chờ nhìn cảnh tượng máu chảy đầu rơi sắp tới, dường như không có vẻ gì là lo lắng hay sợ hãi cả. Trần Đông định lên tiếng ngăn cản Hoạn Thư lại, nào ngờ Hoạn Thư nói là làm, tung người nhảy tới chỗ Trần Đông đang đứng mà đấm đá thật. Lần này đúng là nàng không hề nương tay, chiêu thức bay bay lượn lượn, Thúy Vân nhìn không rõ nên chỉ thấy Trần Đông khéo léo tránh né, vừa né vừa cố khuyên nhủ: “Hoạn Thư, nàng say rồi thì nghỉ ngơi đi!” “Say cái con mẹ nhà ngươi! Hây!!!” Một kiếm bổ tới, Trần Đông dứt khoát chạy, không đánh nữa. Đám đông ngồi phía sau đang hò reo cổ vũ, thấy Trần Đông chạy về phía này thì ai cũng la hoảng lên chạy theo. Nãy giờ Hoạn Thư ra toàn sát chiêu với Trần Đông, bây giờ mà Hoạn Thư lại đây thật chắc thủ tiêu luôn bọn họ mất. Trần Đông bỏ chạy, đương nhiên Hoạn Thư không tha, đuổi theo sát nút. Nàng leo lên trên lan can gỗ của tàu đứng, tay chống nạnh bên hông: “Trần Đông, ta xem ngươi trốn ở chỗ nào nhé, giỏi thì trốn luôn đi!” Ngay lúc này, tàu nhẹ lắc lư một cái khiến Hoạn Thư chao đảo đứng không vững, nguy cơ rơi xuống biển là rất cao. Trần Đông hốt hoảng từ trên cột buồm nhảy xuống túm lấy Hoạn Thư kéo ngược lại, chân nàng chưa kịp chạm đất, kiếm đã kề sát bên cánh tay Trần Đông. Hoạn Thư cười ha ha: “Sao hả, có nhận là mình thua hay không?” Từ Hải cười to: “Trần Đông thua Hoạn Thư cô nương rồi! Cô nương tha cho hắn đi!” Tiết mục kể chuyện đêm khuya nhờ có Hoạn Thư mà giải tán sớm, ai làm việc nấy, Từ Hải cùng Trần Đông phải đi họp bàn gì đó, Thúy Vân cùng Hoạn Thư không để tâm, chỉ yên lặng đứng trên tàu ngắm nhìn cảnh biển đêm. Trăng trên cao hắt ánh sáng xuống biển tạo nên những vệt dài như được dát bạc trải dọc tới tận chân trời. Tăng thanh gió mát thế này, đúng là không cảnh hữu tình! Biển hôm nay rất êm, chốc chốc tàu mới lắc lư vài cái nhưng rất nhịp nhàng. Thúy Vân nhắm hờ đôi mắt thì bị Hoạn Thư gọi dậy: “Này, tiểu tử, uống rượu với ta đi!” Thấy Thúy Vân e ngại không dám uống, Hoạn Thư khẳng định: “Không có say đâu! Rượu này khá nhẹ mà!” “Thôi, ta không uống được đâu!” “Ta bảo này, thử nghĩ tới chuyện gì buồn thật là buồn xem! Đang buồn như thế lại uống rượu vào...” ... Mời các bạn đón đọc Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng! của tác giả Lăng Lam Ca.