Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Quyến Rũ Đến Điên Dại

Thể loại: showbiz lẫn hắc đạo, nam nữ chính sạch, sủng ngược đan xen, truyện không phải thể loại ngọt ngào nhưng dù vậy vẫn mời mọi người nhảy hố, HE. Văn án: Bốn năm, giữa cả hai là sự giao lưu thân thể, chỉ là không ngờ, sự giao lưu này sớm đã sinh nghiện. Người đàn ông từ phía trên nhìn xuống, tròng mắt lạnh lẽo đến tột độ, lực bàn tay đặt ở cổ cô dần gia tăng. “Lợi dụng tôi, cái mạng của cô có lẽ không cần nữa rồi.” Cổ bị bóp chặt, sắc mặt cô dần nhăn lại nhưng vẫn không khuất phục, nở nụ cười châm biếm một cách đứt đoạn. “Ôn thiếu à, sao ngài lại có thể nói là tôi lợi dụng ngài được? Ngài sử dụng thân thể tôi, tôi lại mượn tay ngài, như thế là cả hai đều có lợi.” Rời đi hai năm, lần gặp lại nữa lại ở hiện trường quy tắc của giới giải trí. Ôn Thiệu Phong một tay đem cô về phòng, đôi con ngươi đen như mực sớm đã lạnh. “Chẳng phải cô muốn thực hiện quy tắc ngầm sao? Bán thân thể của cô mà phục vụ tôi, những thứ cô muốn sẽ có.” Không thể phản kháng, chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền. Có một thứ đã ăn thì sẽ nghiện, mà đã nghiện thì càng không thể dứt… “Tốt nhất đừng rời khỏi tôi, nếu không tôi không ngại chặt đứt cánh của em đâu.” “Còn phải xem ngài có chặt được không!”. … Lưu ý: Các tình tiết, nhân vật lẫn địa điểm trong truyện đều là HƯ CẤU. Không có ý đả kích hay bôi nhọ, bất cứ ngành nghề, chính trị, quốc gia, tôn giáo…nào. *** Tóm tắt truyện Quyến Rũ Đến Điên Dại Truyện kể về mối quan hệ giữa Ôn Thiệu Phong, một tổng giám đốc quyền lực và Bạch Tuyết, một cô gái trẻ xinh đẹp. Hai người gặp nhau trong một lần tình cờ và bắt đầu mối quan hệ dựa trên sự giao lưu thân thể. Sau bốn năm, Ôn Thiệu Phong yêu Bạch Tuyết nhưng không dám thổ lộ. Bạch Tuyết cũng dần có tình cảm với Ôn Thiệu Phong nhưng cô không muốn thừa nhận. Hai người chia tay nhau hai năm, nhưng khi gặp lại, họ vẫn không thể cưỡng lại được sức hút của đối phương. Họ tiếp tục mối quan hệ nhưng vẫn không thể vượt qua được rào cản về địa vị và gia thế. Review truyện Quyến Rũ Đến Điên Dại Truyện có cốt truyện khá hấp dẫn với những tình tiết kịch tính, bất ngờ. Nhân vật được xây dựng khá tốt, đặc biệt là nhân vật Ôn Thiệu Phong. Anh là một người đàn ông mạnh mẽ, quyền lực nhưng cũng rất si tình. Tuy nhiên, truyện cũng có một số điểm hạn chế như: Một số tình tiết trong truyện khá phi lý, không hợp logic. Nhân vật Bạch Tuyết có phần hơi yếu đuối, thiếu quyết đoán. Đánh giá truyện Quyến Rũ Đến Điên Dại Nhìn chung, Quyến Rũ Đến Điên Dại là một truyện ngôn tình khá hay, đáng để đọc. Truyện có thể thu hút được nhiều đối tượng độc giả, đặc biệt là những người yêu thích thể loại ngôn tình ngược tâm. Điểm đánh giá truyện Quyến Rũ Đến Điên Dại Nội dung: 7/10 Nhân vật: 7/10 Tình tiết: 7/10 Cốt truyện: 7/10 Kết thúc: 7/10 Tổng điểm: 7/10 *** Giao dịch với quỷ dữ là như thế nào? Chết? Hay là sống không bằng chết. Chỉ sợ là ngay cả hai điều đó, có mong muốn cũng không được. Với một ánh mắt cũng có thể khiến bạn tê liệt, như lời đường mật dụ dỗ, không cẩn thận sa bẫy lại chết ngay lập tức. ... Trong căn phòng hạng sang, mọi thứ nơi đây đều rất mới, toát lên mùi tiền. Khương Nhã chậm rãi mở mắt, đôi mắt như sao sáng lấp lánh cả bầu trời đêm nhưng lạnh buốt đến thấu xương. Cô đối diện với nam nhân trước mặt mình, chỉ thấy trong ánh mắt của hắn chứa toàn những tia chết chóc, chỉ hận là không thể gi3t chết cô ngay lập tức. Bàn tay to lớn nhanh chóng áp lấy chiếc cổ cao trắng ngần, chỉ vỏn vẹn một bàn tay đã hoàn toàn nắm trọn được chiếc cổ nhỏ nhắn của cô. Lực càng lúc càng mạnh, trong đôi con ngươi đen mù mịt u ám của hắn ánh lên những cái nhìn cao ngạo, và hơn thế nữa là khinh bỉ. Hắn cất giọng nói tựa thanh âm đ ến từ địa ngục, lạnh lẽo tột độ. “Lợi dụng tôi? Cái mạng của cô có lẽ không cần nữa rồi.” Cổ bị bóp chặt, sắc mặt cô dần nhăn lại, muốn nói nhưng lại không thể, cuối cùng nở nụ cười châm biếm, cười một cách đứt đoạn mà khó khăn. Nam nhân trước mặt nhìn gương mặt của cô dần tím tái, một điều gì đó khiến hắn buông tay. Khương Nhã vừa được buông, phổi nhanh chóng tiếp nhận từng đợt khí, cô há miệng ra mà thở. Nương theo chút ánh trăng mờ mịt bên ngoài khung cửa, sắc mặt cô dần hồng hào trở lại, cô nhếch môi kiều diễm, nét đẹp diễm lệ quyến rũ đến mê người. “Ôn thiếu à, sao ngài lại nói là tôi lợi dụng ngài được? Ngài sử dụng thân thể tôi, tôi lại mượn tay ngài, như thế là cả hai đều có lợi.” Làm sao nam nhân này lại có thể nói là cô lợi dụng hắn được. Chẳng qua chỉ là mượn tay hắn thôi. Cô nở nụ cười, đôi môi đỏ mọng không ngừng khích bác nam nhân trước mặt. Chết, cô đã từng nghĩ đến. Nếu hắn có giết cô, đừng nói đến đi tù, đám cảnh sát ngay cả việc đụng cũng phải nể hắn đến mấy phần. Ngay khi tiếp xúc với hắn, con đường của cô đã do một tay hắn nắm rồi. Giữa cả hai chẳng qua chỉ là sự tiếp xúc về thân thể. Hắn càng hài lòng về cô bao nhiêu, cô càng được đà mà lấn tới bấy nhiêu. Khi sự việc đã chín mùi, mọi thứ sẽ kết thúc! Bốn năm rồi, cô đợi ngày này rất lâu. Nam nhân trước mặt cô, kẻ cầm quyền tài phiệt của Ôn thị, tính khí tàn bạo, cao ngạo và quyết đoán. Không ai là biết được gia tài của hắn là bao nhiêu, chỉ biết rằng, nếu phải quy lên một con số nhất định thì chắc hẳn phải dùng tới đơn vị thiên văn. Bên cạnh đó còn nhúng tay vào giới hắc đạo buôn bán vũ khí, mối quan hệ với long đầu lão đại Chử Dịch, người đứng đầu giới hắc đạo rất được. Đối với hắn, phụ nữ chẳng qua chỉ là món đồ chơi, xài xong thì vứt. Thế nhưng cô cũng thật có phúc, được hắn để ý, lại còn làm đồ chơi lăn giường cùng hẳn bốn năm. Từng khớp ngón tay mỏng manh của cô đưa về phía gương mặt hắn, bàn tay nhanh chóng bị hắn nắm lấy, cả hai đều không có lấy một hơi ấm, lạnh lẽo. Hắn bóp chặt lấy tay cô. “Nếu đã là giao dịch, vậy thì làm tốt bổn phận của cô đêm nay. Sau đó, cút khỏi tầm mắt của tôi.” Có nghe lầm không? Hắn ta vậy mà lại tha cho cô đấy. Một tay hắn gẩy quai áo của cô, lộ ra khớp xương quai xanh trắng sứ đẹp đến tinh xảo. Đôi môi cúi xuống mà gặm lấy, là cắn xé, ngấu nghiến, trong miệng hắn tràn đầy hương vị ngọt ngào của cô. Bàn tay thô ráp len vào làn váy mỏng manh, ngay khi chạm vào làn da ấm áp mà mịn màng, tròng mắt nam nhân dần trở nên mù mịt hẳn. Không thể không thừa nhận, cơ thể của cô luôn không ngừng quyến rũ hắn đến điên dại. Động tác lần này không hề nhẹ nhàng, thô bạo xâm chiếm, đoạt lấy từng hơi thở trên người cô, như muốn trừng phạt, như muốn đem cô khắc sâu vào trong tủy. Đối với một kẻ như hắn, trước giờ chưa từng có bất kì ai lợi dụng hay là nói đến việc mở miệng thực hiện giao dịch với hắn. Vậy mà bản thân lại bị nữ nhân này dắt mũi. Sâu trong thâm tâm, nam nhân hơi cười khẩy bản thân một tiếng, hắn thật sự quá mất đề phòng. Nhìn gương mặt nữ nhân dưới thân mình đẹp kiều diễm đến lạ, vừa muốn gi3t chết cô, vừa muốn dạy dỗ để cho cô biết được bài học thích đáng. Chỉ trong một khắc khi tiến vào, ấm áp đan xen, cả hai như hòa làm một, cùng rơi vào trầm luân, rơi vào cái bẫy mà cả hai đều không ngờ tới. Ngoài trời, từng đợt tuyết một dày đặc. Hôm nay là đêm cuối cùng của mùa đông. Chỉ ngày mai thôi, sự sống mới sẽ bắt đầu, một năm mới lại bắt đầu. Một bông tuyết bám lên khung cửa sổ. Tinh khiết, đẹp đến lạ, xuyên qua ánh trăng vàng nhạt, phảng phất lên tấm kính hai thân thể đẹp như tranh vẽ nhưng lại có chút mờ ảo..   Mời các bạn mượn đọc sách Quyến Rũ Đến Điên Dại của tác giả BTNLing.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nghe Nói Nam Chính Là Poodle
Review by Lạc Dung: Ngay từ cái tên truyện chúng ta đã có thể thấy được tình huống dở khóc dở dở cười của nam chính rồi. Đúng vậy, nam chính Lăng Hàn, thiếu gia của tập đoàn Tĩnh Lăng, đẹp trai giàu có, không những thế còn là nam thần sáng tác nhạc cổ phong, lấy nghệ danh là Hàn Lâm, cực kỳ nổi tiếng trên mạng. Nhưng trớ trêu thay, vào một ngày đẹp trời nào đó, trên đường từ nước ngoài trở về nước Lăng Hàn đã gặp tai nạn xe cộ, cơ thể lâm vào tình trạng hôn mê sâu còn linh hồn thì lại xuyên vào một chú chó Poodle. Bất ngờ thay, cô chủ của chú chó Poodle tên Nhị Cẩu (Cái tên mà theo các nhân vật trong truyện nhận xét là: Quê mùa) là nữ chính Kiều Hạ, vi diệu hơn Kiều Hạ là một fan hâm mộ cuồng nhiệt đến độ não tàn của Hàn Lâm (tức Lăng Hàn). Nói về nữ chính Kiều Hạ của chúng ta một chút, cô là một tác giả mạng chuyên viết truyện H về nam thần, mà hình mẫu nam thần để cô viết truyện chính là Hàn Lâm :v Kiều Hạ là người cuồng âm thanh (thanh khống) nên khi biết đến Hàn Lâm với giọng hát trong veo, có 1-0-2 thì cô nàng đã say mê không có lối về. Trong những ngày hai người sống chung, Lăng Hàn từ một người đàn ông kiêu ngạo không thể chấp nhận nổi việc phi logic đang xảy đến với mình đến một chú chó “trung thành” yêu thích cô chủ của mình từ lúc nào không hay. Sau khi nam chính Lăng Hàn quay về cơ thể của mình thì bắt đầu công cuộc cưa đổ thần tượng cuồng nhiệt đến mức não tàn của mình, vì nam chính đẹp trai, giọng lại còn hay, tính tình còn tốt bụng nên là Kiều Hạ đổ cái rầm. Sau khi yêu nhau hai người ngọt ngọt ngào ngào, quả thực cực kỳ ngược chó độc thân, câu chuyện vừa sủng vừa thêm chút hài hước khiến mình đọc mà cứ phải tủm tỉm cười mãi. Gần cuối truyện hai người có chút xích mích nhỏ nhưng không vấn đề gì, xích mích có vài dòng thôi, cũng may Lăng Hàn mặt dày quá nên hai người lại sớm làm lành. Bên cạnh cặp nam nữ chính thì mình lại thích các nhân vật phụ hơn, tác giả đã tạo ra những nhân vật phụ có những tính cách rất dở hơi và tí tởn, ví dụ như cô bạn thân Tiêu Tiêu của nữ chính Kiều Hạ. Cứ thấy trai đẹp là hô to gọi nhỏ người ta là chồng mình, còn chưa cưa được người ta đã nghĩ luôn cả tên con mình với người ta rồi. Tiêu Tiêu đúng chuẩn một cô bạn thân mà ai cũng phải có, lúc cần thì rất đáng tin cậy, còn bình thường thì luôn đâm thọc và cười trên nỗi đau của người khác. Ngoài Tiêu Tiêu dở hơi ra thì cô con gái Lăng Liên Hạ của nam nữ chính cũng là một nhân vật vừa đáng yêu vừa khiến người ta phải cười không ngừng về độ tự luyến không ai địch nổi. Đây là một đoạn trích nhỏ về cô bé để mọi người hiểu rõ hơn chứ mình cạn lời rồi :v : Ở giữa sân nhỏ của nhà trẻ, mấy bé gái đứng xếp thành một hàng, đối diện là một cô bé thắt hai bím tóc xinh đẹp đang chống nạnh, nhìn các bé gái đang đứng. Cô bé ra dáng ho khan một tiếng, không biết học được ở đâu hắng giọng một cái, tiếng nói giòn tan vang lên: “Cha tớ nói, chúng ta là tiên nữ, tiên nữ không thể chơi với bọn con trai nước mũi tèm lem được, nếu không sau này thần tiên xinh đẹp sẽ không lấy chúng ta.” Trong hàng, một bé gái mặc đồ hình dưa hấu run rẩy giơ tay hỏi: “Vậy cậu đã gặp được thần tiên xinh đẹp chưa?” “Đương nhiên!” Cô bé thắt bím tóc tự hào trả lời, cô bé hơi nâng cằm lên, sợ người khác không biết mình đang tự hào: “Cha tớ chính là thần tiên xinh đẹp, cưới mẹ tớ là tiên nữ, sinh ra tớ chính là tiên nữ nhỏ.” Kiều Hạ đứng ở cửa ra vào: … Cho hỏi cái lỗ ở đâu? Cô cần một cái để chui xuống. Các cô giáo ở nhà trẻ đều cố nhịn cười, Kiều Hạ mặt dày rước “Tiên nữ nhỏ” nhà mình về nhà. Mà tiên nữ nhỏ họ Lăng còn không biết mình đã làm sai điều gì, cô bé ngốc nghếch nhìn mẹ mình: “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại đến đón con, cha đâu ạ?” Kiều Hạ mỉm cười: “Người cha thần tiên của con đi độ kiếp rồi.” Lăng Liên Hạ hoảng sợ che miệng lại, cô bé trợn tròn đôi mắt ngập nước thật to, trong đôi mắt đều là sự lo lắng: “Bác nói thần tiên độ kiếp rất nguy hiểm, mẹ mau đi cứu cha đi!” Khóe mắt Kiều Hạ giật giật, cô biết ngay là do chị Lăng Thần truyền bá quá nhiều tiểu thuyết tiên hiệp cho nhóc con này mà! Nhịn câu chửi tục sắp nói ra, Kiều Hạ tiếp tục mỉm cười: “Con không phải là tiên nữ nhỏ sao? Con phải đi cứu chứ.” Lăng Liên Hạ bị dáng vẻ mỉm cười của mẹ mình dọa sợ, cô bé tủi thân sắp khóc: “Con là tiên nữ nhỏ, mẹ là tiên nữ lớn, con không lợi hại bằng mẹ, mẹ mau đi đi!” Ngoài ra còn nhiều nhân vật phụ hài hước nữa, các bạn có thể đọc để tự cảm nhận. Truyện đọc thoải mái, về cơ bản là để giải trí, không phải động não, có một điểm mình không thích lắm là tình cảm của nam nữ chính đối với nhau đến khá sớm và nhanh, nếu chậm chậm một tí thì hay hơn :3 Truyện edit rất mượt, người edit truyền tải chất giọng hài hước và dở hơi của tác giả rất khá khiến mình cứ phải cười suốt. Truyện có pass, nhưng có thể chơi quiz để lấy pass, rất đơn giản. Cuối cùng, mời mọi người cùng nhảy hố ♥ Review by Tà Thần:   Lăng Hàn là thiếu gia của tập đoàn lớn Tĩnh Lăng, nhưng anh còn có một thân phận thứ hai, đó là đại thần Hàn Lâm nổi tiếng trong giới hát nhạc cổ phong. Hơn hai mươi năm cuộc đời anh vẫn trôi qua bình thường, cho tới một ngày nọ Ngọc hoàng Đại đế quá nhàm chán mà biến nó trở thành bất thường. Chính vì vậy, Lăng Hàn gặp tai nạn xe, linh hồn của anh… xuyên vào người một con chó poodle. Chú chó này tên Nhị Cẩu, chủ nhân đặt tên cho nó là Kiều Hạ. Kiều Hạ trùng hợp là một fan hâm mộ cuồng đến mức “não tàn” của Hàn Lâm, cô thậm chí còn đặt tên Weibo là “Mỗi ngày đều quỳ liếm nam thần” :v. Phản ứng đầu tiên của Lăng Hàn khi phát hiện mình biến thành chó là, gấp gáp nhìn xuống hạ bộ để xác nhận giới tính. Nhưng hành động này trong mắt Kiều Hạ lại thành… “Cún con của cô giơ chân sau lên, đầu cúi sát về phía đó, nó đang định liếm bi sao?” Ngày một, ngày hai anh còn chưa quen, nhưng Lăng Hàn dần dần cũng phải chấp nhận hiện thực quái dị, làm quen cuộc sống dưới cái tên Nhị Cẩu thô tục. Tuy nhiên, hàng ngày chung sống cùng Kiều Hạ, anh lại đem lòng yêu mến cô từ lúc nào, vậy nên anh chỉ đêm đêm mong ngóng được quay lại thân xác chính chủ, để anh có thể bước vào cuộc đời của Kiều Hạ với tư cách người cùng giống loài… Khoảnh khắc Lăng Hàn tỉnh dậy trong cơ thể của chính mình, anh mừng như điên, từng bước lập kế hoạch tiếp cận Kiều Hạ. Ánh mắt Lăng Hàn mỗi khi hướng về Kiều Hạ thấm đượm tình cảm đến nỗi chỉ có người mù mới không nhận ra tâm tư của anh. Với vẻ ngoài anh tuấn, sự quan tâm săn sóc, trên hết là giọng nói từ tính hấp dẫn giống hệt như thần tượng trong mộng, Kiều Hạ không khống chế được mà rung rinh trước anh. Cô cái gì cũng tốt, chỉ tội chứng thanh khống hơi nặng, nên khi yêu đương với Lăng Hàn, Kiều Hạ sử dụng toàn bộ đặc quyền của bạn gái với chấp niệm duy nhất là được nghe anh… rên =)). Anh lên tiếng xin lỗi trước khi Kiều Hạ nổi giận lần nữa: "Vợ à, anh sai rồi." Sắc mặt Kiều Hạ dịu xuống một chuý nhưng vẫn hừ lạnh: "Ai là vợ của anh?" "Vậy... vợ đại nhân? Vợ của anh? Bảo bối? Em yêu?" Lăng Hàn cúi đầu sát tai anh mập mờ nói: "Em muốn nghe cái gì, anh đều gọi được." Vẻ mặt Kiều Hạ như con cá sắp chết, giọng điệu cứng nhắc không gợn sóng: "À, em muốn nghe anh rên." Lăng Hàn: "..." Bố mẹ Kiều Hạ đột ngột ly hôn khi cô mới chỉ mười mấy tuổi nên nội tâm Kiều Hạ trưởng thành khá sớm, cô trở nên u ám khép kín, chẳng chịu qua lại với ai. Chính vì vậy khi biết chuyện, Lăng Hàn vô cùng nghiêm túc mà nói với bố của Kiểu Hạ “Cô ấy có cháu rồi, không cần mạnh mẽ.” Theo đánh giá của mình thì truyện hơi nhạt, không quá xuất sắc, hình tượng các nhân vật cũng không phải có điểm nhấn gì quá nổi bật, tuy nhiên thì đặc điểm của mỗi người đều thú vị. Truyện khá ngọt ngào, dễ thương và thể loại mới lạ là một điểm cộng cho các bạn khẩu vị nhẹ nhàng 
Ly Hồn Ký
Văn án: Mới đầu, chỉ là cô phát hiện trong nhà có một vị ốc đồng tiên sinh. (1) Sau đó thì cô bắt đầu có một bạn trai mà người khác không nhìn thấy được. Đúng lúc cô đang tưởng mình sẽ có một người chồng ‘quỷ’, cảm ơn trời đất, linh hồn anh cuối cùng cũng trở về xác. Danh sách thuộc tính của nam chính: Debuff: nhược điểm: Ly hồn, khi đối mặt với nữ chính chỉ số thông minh là âm. Buff: ưu điểm: đẹp trai √ cao to √ nấu nướng √ chiều vợ √ trung khuyển √ kiếm tiền √ làm việc nhà √…. Nam chính: (# ̄▽ ̄#) muốn cưới được vợ, điểm mấu chốt là phải lên được phòng khách, xuống được phòng bếp và vào được phòng ngủ của cô ấy! Nữ chính: Trong biển người mênh mông rộng lớn em chỉ có một linh hồn để bầu bạn…. Thôi quên đi, em sắp bị sự ngu ngốc của anh làm cho khóc rồi đấy, anh có biết không? (1) Ốc đồng tiên sinh: người đàn ông lý tưởng trong lòng các cô gái P/s 1: Trong trạng thái ly hồn, linh hồn và thể xác bị chia lìa, nhưng trạng thái của linh hồn không giống như quỷ hồn, cụ thể là ‘ly hồn ký’ có thêm vài yếu tố kì ảo, nội dung cụ thể có thể ấn vào Chương 1: Giới Thiệu. P/s 2: Chỉ có ngọt sủng không ngược, hoan nghênh mọi người nhảy hố. ---- Đầu tiên mình muốn hỏi là mọi người đọc văn án có cảm thấy thích thú không ạ? ^^ “Ly Hồn Ký” có nội dung khá lạ, nam chính Bạch Tuyên bị tai nạn nhưng thay vì được trọng sinh hay tỉnh lại hoặc xuyên không thì thân thể anh ấy vẫn nằm trong bệnh viện và linh hồn thì lang thang vất vưởng bên ngoài, không mục đích, không ai nhìn thấy, cho đến khi anh gặp được Kim Thu. Nữ chính Kim Thu chắc chắn là một sự tồn tại đặc biệt đối với Bạch Tuyên, chỉ có Kim Thu mới nhìn thấy, nghe thấy và chạm được Bạch Tuyên. Còn Bạch Tuyên thì chỉ chạm được những gì mà Kim Thu đã chạm qua, một sự tồn tại "lệ thuộc". Kim Thu cũng chỉ là một cô gái bình thường - ý mình là cô ấy không có thiên nhãn hay là pháp sư gì gì đó các kiểu nên khi nhìn thấy một người đàn ông xa lạ – mà thật ra chẳng khác gì hồn ma xuất hiện trong nhà mình, cô đã cực kì hoảng sợ. Người đàn ông đó còn trơ trơ ngây thơ vô tội không biết mình tự ý vào nhà người khác là sai trái nữa cơ ???????? Linh hồn Bạch Tuyên đi theo Kim Thu như một bản năng, anh quấn quít lấy Kim Thu mặc cho bị xua đuổi. Vì đơn giản, anh cảm nhận được mình rất hạnh phúc khi đến gần bên cô. Nhưng, có ai thắc mắc vì sao giữa hàng vạn con người Bạch Tuyên lại chỉ tìm đến Kim Thu không ạ? Rõ ràng là nơi anh bị tai nạn và nơi Kim Thu ở là hai thành phố cách xa nhau. Kim Thu cũng chắc chắn mình chưa từng gặp Bạch Tuyên và Bạch Tuyên cũng chưa một lần rời khỏi thành phố nơi anh sinh sống. Nhưng tại sao anh lại thấy Kim Thu vô cùng quen thuộc? Tại sao giữa hai người lại có những kí ức hệt như nhau? Tất cả sẽ được vén màn từ từ và thật sự rất bất ngờ đó nha. Bạch Tuyên đã mất đi kí ức mà chỉ còn nhớ được mỗi tên mình. Nhưng với các thuộc tính như ngây ngô một cách vô sỉ, mặt dày theo đuổi, thê nô, thích bị ngược đãi, cộng với vẻ ngoài siêu soái, Bạch Tuyên nhanh chóng đốn gục trái tim Kim Thu. Dù anh hoàn toàn không phải một con người bình thường bằng xương thịt, nhưng Kim Thu vẫn chấp nhận yêu anh. Vì anh là người đã bên cô lúc cô cần, sưởi ấm trái tim cô và yêu thương tôn trọng cô vô điều kiện. Hai người ở bên nhau bình bình yên yên và trải qua nhiều chuyện cực dở khóc dở cười. Nếu đem ra tưởng tượng thì trong mắt người ngoài Kim Thu luôn trong trạng thái nói chuyện một mình ????????. Vốn Kim Thu đã nghĩ nửa đời còn lại cô sẽ ở bên một người yêu vô hình như vậy. Lúc đó, cô vẫn đi làm còn Bạch Tuyên thì ở nhà làm “chàng ốc” ngoan hiền. Nhưng Bạch Tuyên bất ngờ quay về lại thân thể và tác giả đã mở ra cho chúng ta một câu chuyện hoàng tử lọ lem vô cùng ngọt ngào. Bạch Tuyên vốn là một cậu ấm thủ đô, một cậu ấm tự kỉ sống ngơ ngác hơn 26 năm cuộc đời, một "bông hoa" được hai nhà nội ngoại chở che trong lồng kính. Vốn dĩ Bạch Tuyên không muốn quay về thân thể vì anh sợ bóng sợ gió, sợ Kim Thu ghét bỏ trước kia mình ngốc nghếch. Ban đầu, mình nghĩ linh hồn Bạch Tuyên đơn thuần nhưng chắc khi về lại cơ thể sẽ "mạnh mẽ cường đại" lên đúng chuẩn đại boss. Nhưng không hề nhé. Khi linh hồn quay về thể xác, Bạch Tuyên dù có thông minh lên chút nhưng vẫn rất đơn thuần, vẫn ngốc ngốc đáng yêu như vậy. Và mục tiêu làm việc của anh cũng chỉ vì để kiếm tiền nuôi vợ, không muốn vợ phải đi làm việc vất vả - kể cả việc nhà, cơm nước, áo quần :v Thú vui của Bạch Tuyên trước sau như một, vẫn là "cầu vuốt lông, cầu ôm ấp, cầu yêu thương" :v. Nói đúng ra thì Bạch Tuyên là một thê nô có đẳng cấp, đúng chuẩn đội vợ lên đầu là trường sinh bất lão, để vợ làm việc là tội ác tày trời. “Trong suy nghĩ của Bạch Tuyên, vợ là để thương yêu, là bảo bối dùng để ôm vào lòng. Để vợ làm việc là tội ác tày trời.” * Đọc “Ly Hồn Ký” bạn sẽ không bị tức ngực hay khó thở bởi vì tình tiết truyện không có nhiều cao trào đâu ạ. “Ly Hồn Ký” như một câu chuyện cổ tích của hoàng tử và lọ lem, không có sự hiện diện của phù thủy xấu xa, không có sự ngăn cách về gia thế sang hèn. Vì đơn giản thê nô Bạch Tuyên rất yêu thương và sủng ái vợ, đối mặt với vợ chỉ số thông minh luôn auto về 0 và các yếu tố bên ngoài căn bản cũng không tác động đến não Bạch Tuyên được :v Trong câu chuyện tình yêu này mình thích cách Kim Thu kiên định với tình yêu của cô ấy, không có tâm lí thoái chí hay nản lòng trước vấn đề ở bên một con rùa vàng như Bạch Tuyên. Mình cũng thích cách Bạch Tuyên yêu thương Kim Thu. Anh không màng sĩ diện, không để các nhân tố khác làm tình yêu của họ nảy sinh bất cứ nguy cơ nào từ trong suy nghĩ. Và điều cuối cùng mình muốn nói chính là: "đây đúng là một câu chuyện cổ tích" thật ngọt ngào đáng yêu đến mức khiến người khác ghen tỵ . Vì bây giờ để tìm thấy một người đàn ông hoàn hảo thương vợ thê nô như Bạch Tuyên hẳn là gần tuyệt chủng rồi ạ ???????? --- Trích đoạn: Kim Thu chăm chú nhìn anh một lúc, ung dung thong thả nói: “Nhưng là em mơ thấy mình cầm roi quất anh.” Cô liếc, “Hoàn toàn khác với chuyện anh muốn.” “Hả, cái gì vậy.” Anh thất vọng bò xuống, chạy ra khỏi phòng, Kim Thu chưa kịp thở phào nhẹ nhõm liền thấy anh cầm một chiếc thắt lưng của cô đi vào, bò trở lại giường, cung kính nói: “Đến đây đi chủ nhân.” “…” Đây là logic gì vậy? Kim Thu hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người. Anh mang theo vài phần ngại ngùng: “Thì ra vợ thích chơi trò này, tuy rằng anh chưa từng thử qua, nhưng anh sẽ rất nghe lời, đến đây đi, đừng khách sáo.” --- Kim Thu véo một cái trên mông anh, Bạch Tuyên gào khóc một tiếng: “Vợ, em đừng luôn sờ mông anh như vậy, thật giống như đang sờ con nít.” “Không được à, em rất thích đó.” Kim Thu lại hung ác véo một cái, cười tủm tỉm hỏi lại, “Không thể sao?” Bạch Tuyên cởi quần ra, ngoan ngoãn nằm sấp: “Không có, vợ à em sờ đi.” Cuộc sống thật tươi đẹp, đời người chuyện hạnh phúc nhất chẳng lẽ không phải là phơi nắng để vợ chải lông cho sao? ----- * Trích từ truyện Review by #Hạ Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Review by Lạc Dung   Bỗng một ngày nọ, bạn bỗng dưng có cảm giác có ai đi đó nhìn mình, đi theo mình, thậm chí những thứ bạn quên chưa làm bỗng tự dưng đã được làm hết rồi, ví dụ như tối quên vứt rác, hôm sau đã thấy túi rác đó ở bãi rác, hay quên tài liệu làm việc ở nhà, hôm sau đã thấy nó ngay ngắn trên bàn làm việc, hoặc là hôm sau tỉnh dậy thấy có người lấy kem đánh răng hộ cho, còn chuẩn bị cả nước ấm cho mình uống, trong khi bạn lại ở một mình việc thì chắc chắn ai cũng sẽ sợ muốn chết. Nhất là khi bạn còn sợ ma, có lẽ đã bị dọa đến muốn ngất xỉu rồi, làm gì còn bình tĩnh được chứ. Nhưng không, đây là ngôn tình, và dù có là ma, thì cũng là một con ma siêu đẹp trai, lại còn thê nô, lên được phòng khách xuống được phòng bếp. Ly Hồn Ký là câu chuyện kể về nữ chính Kim Thu và con ma (Nói chính xác chỉ là một linh hồn bị thoát xác, chứ chưa chết, nhưng gọi con ma cho nhanh) Bạch Tuyên đẹp trai, thê nô đến nỗi không thể thê nô hơn được nữa, lại cực kỳ trung khuyển, luôn luôn bám dính lấy Kim Thu. Lần đầu tiên hai người gặp nhau là lúc Kim Thu đang tắm, bị trượt chân thì Bạch Tuyên vội hiện hình đỡ Kim Thu, tất nhiên đỡ là việc bình thường thôi, nhưng chàng trai này lại đặt tay đúng vào phần ngực của Kim Thu, và lúc đó đang tắm, thì đương nhiên phải khỏa thân rồi. Vậy đấy, tình huống không mấy đẹp mặt cho lắm. Độc giả có thể hiểu mà. Và lần gặp mặt chính thức của hai người (Trên kia chỉ là lần gặp mặt chưa chính thức và rất ngại ngùng) là lúc Kim Thu dán bùa lên cánh cửa, đang dán thì nam chính Bạch Tuyên xuất hiện hỏi: “Nhà không có quỷ, em dán bùa làm gì thế?” Và tất nhiên Kim Thu sợ gần chết. Sợ thì sợ nhưng thấy con ma này đẹp trai quá nên Kim Thu cũng đơ ra mất 1 lá. Ai mà chẳng yêu cái đẹp, nhất là trai đẹp nữa chứ hí hí hí ♥ Và cũng vì vừa đẹp trai lại tốt bụng nên Bạch Tuyên đã được ở lại nhà Kim Thu. Nói đi cũng phải nói lại, Kim Thu ngoài miệng thì sắc bén nhưng lại dễ mềm lòng. Tuy cũng có điều kiện này nọ, nào là cách xa 10m, hay không được đụng chạm vào người, nhưng lửa gần rơm thì lâu ngày cũng bén, sớm muộn gì mấy điều kiện cũng bị xóa bỏ thôi. Thế là bắt đầu cuộc sống một người một ma đầy màu sắc, từ từ thích ứng rồi bắt đầu yêu nhau. Có lẽ vì Bạch Tuyên là linh hồn nên cũng rất hay liên quan đến các con ma khác, trong truyện nhiều lần nhắc đến vài con ma hay xuất hiện, nào là con ma ở nhà đối diện (Nhà đối diện có một cô gái chết oan nên biến thành ma), rồi lại còn có ma nữ nhập vào đồng nghiệp của Kim Thu, kể cả đến lúc Bạch Tuyên quay trở lại thể xác rồi nhưng vẫn gặp ma. Người ta gọi là có duyên đấy. Mấy đoạn này đọc không ghê lắm, chỉ là hơi sờ sợ thôi. Kim Thu mặc dù cũng sợ nhưng dần cũng quen luôn rồi. Ở đầu truyện, Bạch Tuyên mang đến cho người đọc một cảm giác đây là chàng trai hào hoa, phong nhã, đã tuấn tú nhanh nhẹn lại còn dịu dàng, rất biết quan tâm Kim Thu nhưng về sau, rõ ràng là một con chó lớn bám người, bám chặt, lại còn thê nô đến nỗi mất hết cả hình tượng. Nhiều lúc cực giống một đứa trẻ con trong thân xác người lớn, cũng biến thái nữa, thật sự rất biến thái, quá biến thái và… cũng đáng yêu. À còn hơi ngốc, ừ nhiều lúc ngốc thật. Nhưng cái này có lý do cả. Vì sao lại nói là biến thái? Lần đầu tiên hiện hình Bạch Tuyên đã vô tình đặt tay lên ngực Kim Thu và nhìn thấy toàn bộ cơ thể cô, Kim Thu đã mặc định cho rằng đây là một con ma háo sắc, sau đó Bạch Tuyên nhiều lần nói thích Kim Thu, muốn ôm hôn, muốn được ở bên cạnh Kim Thu, và nhiều lần đã sinh ra phản ứng sinh lý với Kim Thu, ngay trước mặt cô nàng luôn, Bạch Tuyên cũng nhiều lần thẩm du nữa mà toàn bị Kim Thu phát hiện và bắt gặp… Cái này, đúng là biến thái rồi, nhưng đàn ông con trai ai chẳng vậy, chúng ta nhìn vào thấy cũng bình thường thôi :))) Bạch Tuyên vốn bị tai nạn giao thông mà hồn lìa khỏi xác, lúc linh hồn rời khỏi cơ thể thì tự động tìm đến Kim Thu và cứ đi theo thôi. Nói là linh hồn nhưng cũng chỉ có một mình Kim Thu chạm vào được Bạch Tuyên thôi (Phải chạm vào được chứ, không chạm thì hôn làm sao được, xxoo làm sao được). Còn nói đến lý do vì sao hồn lìa khỏi xác thì tự động đi theo Kim Thu thì là do hai người đã có duyên từ kiếp trước. Ở kiếp trước, nữ chính Kim Thu đã vẽ Bạch Tuyên, sau đó nhờ khát vọng mãnh liệt của Kim Thu mà Bạch Tuyên ngưng tụ lại, bước ra khỏi tranh và quan tâm chăm sóc đến Kim Thu, theo truyện thì gọi là họa linh đấy, sau Kim Thu chết, Bạch Tuyên cũng luôn ở bên. Đến kiếp sau, Bạch Tuyên ra đời, lúc ra đời thì vẫn bình thường, nhưng sau một đêm lại trở thành một đứa trẻ ngây ngốc, chỉ số thông minh thấp kém. Cũng chỉ là vì Bạch Tuyên cảm nhận được cô sắp ra đời, nên tách một phách khỏi thân thể, bay về phía xa. Một nửa linh hồn thì ở trong cơ thể suốt 20 năm, nửa còn lại thì vẫn luôn ở bên cạnh làm bạn với cô, thỉnh thoảng có xuất hiện, sau đó lại bị quên đi, nhưng vẫn chưa bao giờ rời xa Kim Thu. Cho đến lúc xảy ra tai nạn giao thông,  nửa linh hồn kia của Bạch Tuyên cũng ra ngoài, sau đó hai linh hồn hợp lại làm một. À kiếp này nam chính là con nhà giàu, là một rùa vàng chính hiệu đó. Nữ chính ngôn tình đều thế, vơ đại một đám cũng toàn kim cương vương lão ngũ hoặc cao phú soái :))) Về phần nữ chính Kim Thu thì từng có người yêu cũ thời đi học, cô nàng này mạnh mẽ, không bánh bèo hay thánh mẫu, cũng chẳng bạch liên hoa, nói chung là dạng nữ chính bình thường nhưng đều làm vừa lòng người đọc. Lúc đầu mới đọc mình chỉ nghĩ là một câu chuyện sủng ngọt hết sức bình thường, không ngờ giữa hai người lại có duyên phận này, cảm thấy rất bất ngờ cũng rất xúc động. Truyện cũng không có tiểu tam tiểu tứ gì, HE và edit cực mượt. Nhiệt liệt đề cử ♥   Review Hoa Tuyết: Cô nhân viên công sở Kim Thu có ngoại hình bình thường, tính cách bình thường, gia cảnh bình thường,… một ngày nọ lại gặp chuyện bất thường. Cô linh cảm rằng trong nhà mình đang có “ai đó” đang và cứ luôn theo dõi mình -_- Và linh cảm đó ngày một rõ ràng hơn khi “ai đó” trong nhà cô bắt đồng hành động ngày càng lộ liễu hơn như giặt quần áo cho cô, làm cơm cho cô, dọn dẹp nhà cho cô…. điều đó làm Kim Thu rất hoang mang (nếu là mình thì mình bỏ nhà đi ngay và luôn rồi chứ) Rồi đến một ngày những lo sợ mơ hồ đó cũng biến mất, thay vào đó là nỗi sợ tột cùng vì “ai đó” đã hiện hình lên để cứu Kim Thu khi cô bị ngã. Lúc đấy, Kim Thu mới biết thì ra ma còn có thể đẹp trai như vậy, đẹp trai đến nỗi cô muốn sợ cũng không sợ được, muốn đuổi “nó” đi cũng đuổi không đành. Một phần vì “anh ma” Bạch Tuyên cực kỳ đẹp trai, lại cực kỳ biến thái, à không, là cực kỳ thích Kim Thu. Luôn chăm lo quấn quýt cho Kim Thu nên cô tạm thời cho anh ở lại nhà mình với điều kiện không được lại gần cô, và đương nhiên là điều kiện ấy không có hiệu lực, vì mỗi lần ở cạnh Kim Thu, Bạch Tuyên luôn vồ lấy cô ôm hôn làm nũng, đúng vậy, là làm nũng, vì Bạch Tuyên là một con ma đẹp trai có tính cách dễ thương đáng yêu. Và rồi người gần ma lâu ngày cũng hết sợ, và chuyển sang yêu. Kim Thu cứ tưởng sẽ ở bên cạnh một linh hồn như thế đến suốt đời, cho đến khi tất cả các bí ẩn được giải thích, thân thế của Bạch Tuyên, lý do anh đến bên cô và lý do chỉ có mình cô có thể thấy được linh hồn của anh. Tất nhiên cuối cùng Bạch Tuyên được trở về thân thể của mình và sống như một người bình thường ở bên cạnh Kim Thu như một cặp vợ chồng bình thường rồi. Ưu điểm của truyện này là nội dung khá mới mẻ, 100% sủng ngọt đáng yêu. Khuyết điểm là (đối với mình) truyện nhiều tình tiết vô lý, nữ chính (đối với mình) là gan dạ đến không tưởng tượng được luôn, đọc hơi chán, mình lướt hơi bị nhiều luôn đó, chỉ đọc giải trí thôi. ^^   Mời các bạn đón đọc Ly Hồn Ký của tác giả Thanh Thanh Lục La Quần.
Ồn Ào Nhỏ
Nữ chính Đại Khinh là con gái của một gia đình nhà giàu, nhưng cô từ nhỏ chưa bao giờ thấy mặt cha đẻ. Lớn lên bên mẹ, dượng và em gái cùng mẹ khác cha, Đại Khinh luôn bị mẹ ghẻ lạnh vì cô làm bà nhớ đến người chồng trước.  Vì muốn có một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, sau buổi xem mắt, mẹ quyết định gả cô cho anh - Đường Tống. Nhưng đây không phải là câu chuyện về một cuộc hôn nhân không tình yêu, bởi vì, cô đã có tình cảm đơn phương với anh, từ 8 năm về trước.  16 tuổi cô thích anh, từng gặp gỡ, nhưng anh không hề nhớ cô. Sau trận bóng rổ, Đại Khinh nhặt được ví của Đường Tống, nhưng chưa kịp hoàn vật lại cho chủ thì giữa đường lại nhảy ra một nữ đồng học nhận sẽ trả lại ví cho anh. Cô vì thế mà lần đầu bỏ lỡ nhân duyên, gián tiếp nối tơ hồng cho anh và mối tình đầu - Phạm Vận.   Gia đình bắt anh phải chia tay với bạn gái do không môn đăng hộ đối, Đường Tống mới có cuộc hôn nhân kinh tế cùng Đại Khinh. Từ những cảm xúc lẫn lộn ban dầu, dần dần anh bỗng muốn tìm hiểu cô. Anh phát hiện ra cô gái mới lớn hay thẹn thùng này thế mà lại là một nữ lưu manh, và ở bên cô anh luôn cảm thấy vui vẻ thoải mái đến lạ. Lại phát hiện người vợ trên danh nghĩa của mình hoa gặp hoa nở, người gặp người thích. Quanh cô không thiếu người ái mộ theo đuổi, muốn xuất chúng có xuất chúng, muốn môn đăng hộ đối lại càng dễ dàng nhưng tại sao cô lại chọn anh? Đường Tống càng muốn tìm hiểu rõ, thì càng lún sâu vào lòng yêu thích người phụ nữ ấy, rồi chậm rãi rơi vào bể tình trầm luân từ lúc nào không hay.  Tưởng chừng hạnh phúc sẽ đến với hai người thì em gái cô tự tử. Cô ấy yêu bạn của anh, nhưng tình cảm của chàng trai đã dành cho Phạm Vận. Tại sao chị em cô đều yêu phải những người đàn ông có dính dáng tới Phạm Vận? Đại Khinh muốn buông tay, muốn ra đi, vì cô sợ mình sẽ có kết cục như em gái. Nhưng Đường Tống luôn âm thầm đi theo bảo vệ cô. Anh nói, hãy trở lại bên anh, làm lại từ đầu, đừng tốn thời gian của chúng ta thêm nữa... ________________________ Đường Tống nghiêm túc ừ một tiếng — "Ừ, hâm mộ ghen tị." "Ý anh là anh hâm mộ đến ghen tị Vĩ Vĩ yêu thích em sao? Ý là anh có gì đó với Vĩ Vĩ?" — Tôi cười cười. "Hai người đàn ông có thể làm gì, súng đấu súng à" — Đường Tống bắt đầu nổi gian tà lên. "Xoay lưng lại cũng được mà" — Tôi đề nghị. Đường Tống im lặng một hồi, rốt cuộc nói — "Bà xã, em quá hung ác đi" ______________________ Bạn nào đọc truyện của TKK rồi thì sẽ biết motip truyện luôn hài hước, nhưng đã ngược thì rất đau lòng như "Bạn trai ta là sói" đoạn nam phụ chết mà mình khóc tức tưởi luôn -.- Truyện hay nhưng mình chỉ đánh giá 3★ vì nữ chính không sạch, bị bạn thân của nam chính cưỡng bức. Nhưng mình không thể ghét anh vì có ngoại truyện về anh rất đáng thương, một đời yêu cô không thể quên. Truyện rất hay, đáng để đọc, các bạn hãy nhảy hố đi =)) Review by Tuệ tần (Ann) - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Vừa đọc xong nên mình viết cảm nhận luôn. Hơi thất vọng vì mình khá thích thể loại cưới trước yêu sau. Đại Khinh là một cô gái không có tình yêu thương của mẹ, thậm chí mẹ cô còn đẩy cô xuống cầu thang, thật sự mình rất ghét những tình tiết bố/mẹ nhìn thấy hình ảnh người cũ từ người con gái mà đâm ra hận, đánh đập nó, quá tàn nhẫn không chấp nhận được. Cô yêu thầm Đường Tống 8 năm. Khi anh chia tay cùng bạn gái cũ Phạm Vận, sau khi được giới thiệu, vì môn đăng hộ đối nên Đại Khinh cùng anh lấy nhau. Những tưởng ước mơ đã thành hiện thực, Đường Tống đối xử với Đại Khinh không tệ, anh còn muốn bắt đầu lại từ đầu với cô. Nhưng bản tính con người vốn là tham lam, Đại Khinh muốn cả trái tim anh, chứ không phải chỉ là một phần. Cô cùng em gái đều có chung một tình địch, đó là Phạm Vận. Người yêu cũ của Đường Tống là Phạm Vận, người em gái Tần Lệ của Đại Khinh yêu là Dương Dương, cũng lại yêu Phạm Vận. Vì Phạm Vận mà Tần Lệ tự sát, đó là một cú sốc lớn với Đại Khinh, sau đó Đại Khinh ra đi. Đường Tống đã yêu cô tự lúc nào nên theo dõi, bảo vệ cô. Cuối cùng 2 người hạnh phúc cùng nhau. Thú thật mình không thích các nhân vật trong truyện này, Đại Khinh, lúc đầu cảm thấy khá được nhưng từ lúc dây dưa với Hoà Nhất mình đã không thích, và y như rằng đúng là cô đã sai lầm, để bản thân bị thương tổn :(( anh nam chính thì ôi!!! Không thể thích nổi, từ đầu khi còn tình cảm với Phạm Vận thì không nói, nhưng lúc sau khi yêu nữ chính rồi vẫn dùng dằng chưa dứt với Phạm Vận, đọc rất bực, thêm 1 đám bạn của anh này, cô người yêu cũ Phạm Vận, Dương Dương, a Vane, Hoà Nhất, thấy chẳng ai bình thường cả???????????? *** Đây là cuốn truyện đầu tiên của Tát Không Không mà mình đọc và cảm thấy buồn từ đầu đến cuối. Truyện không quá xuất sắc, nhưng mình cho điểm 8, vì mình cảm thấy đồng cảm. Câu chuyện kể về một cô gái yêu đơn phương một chàng trai nhưng lại để vuột mất rất nhiều cơ hội để được ở bên người ấy. Đến cuối cùng, khi trước mắt cô có một cơ hội, dù là cô biết người ấy không yêu cô, dù là cô biết xung quanh cô còn nhiều người đàn ông tốt hơn hắn, nhưng cô vẫn nắm lấy cơ hội đó, cưới hắn, ở bên hắn, yêu hắn, vì đối với cô như thế cũng là hạnh phúc :) Điểm trừ : - Nữ chính không sạch, vì bị nam phụ (aka bạn thân nam chính) cưỡng bức. Mình rất kị truyện nam nữ chính không sạch, tuy nhiên, mình vẫn đọc, vì nếu bạn đọc hết cuốn truyện, bạn sẽ thấy chi tiết ấy chẳng là gì so với những "lợi ích" mà nó đem lại. - Truyện khá ổn nhưng không phải là không tì vết. Mình cho điểm 8 theo tình cảm nhưng trên thực tế, truyện có rất nhiều điểm khó chịu mà đặc biệt là các tình tiết ngược rất dài rất lê thê gây cho người đọc cảm giác mệt mỏi. Và cả cái cách tác giả tháo nút các nút thắt mà bà đặt ra mình cũng không thấy thỏa mãn mà thấy đau, rất đau. Có lẽ do mình ít khi đọc truyện buồn nên cảm thấy cuốn truyện này rất buồn. Các bạn có thể thử nếu các bạn muốn nếm thử nỗi đau mà nữ chính, nam phụ và em gái cô ấy phải hứng chịu.   Mời các bạn đón đọc Ồn Ào Nhỏ của tác giả Tát Không Không.
Ảnh Đế Là Miêu Nô
Văn án: Du Nhiên là một biên kịch mới vào nghề, tài hoa hơn người nhưng lại không có danh tiếng. Cố Khải xuất thân là diễn viên nhí, năm mười tám tuổi đạt giải thưởng Nam diễn viên xuất sắc nhất, trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Cha mẹ lần lượt tái hôn, Cố Khải trở nên cô độc, ham muốn duy nhất là cho mèo ăn. Nhưng anh không hề hay biết, bản thân mình đang nuôi dưỡng một nàng mèo có thể biến thành người. Làm người thì bị ghét bỏ, làm mèo lại được cung phụng. Du Nhiên thường xuyên cảm khái, là người còn không bằng một con mèo. Hứa Du Nhiên là một nàng mèo Ragdoll kiêu ngạo, “huyết thống của Hứa gia cực kỳ đặc biệt, có thể chuyển biến tự do giữa dạng người và dạng mèo. Nhưng khi chưa tròn mười tám tuổi, mỗi tháng đều sẽ có một ngày bất kỳ bị cưỡng chế biến thành mèo. Hai mươi bốn giờ sau khi biến thành mèo mới có thể khôi phục năng lực chuyển đổi tự do, một lần nữa trở về thành người.” Một lần Hứa Du Nhiên biến thành mèo đi dạo ngoài công viên, vô tình gặp được cậu nhóc Cố Khải khi ấy đang lạc lõng bơ vơ vì gia đình đổ vỡ, nàng mèo quý phái vì thức ăn chấp nhận hạ mình an ủi cậu nhóc kia một chút. Ai mà ngờ được lại đụng trúng một tên hoàn cảnh đáng thương, đã cuồng mèo lại còn giỏi làm nũng với mèo cơ chứ, cứ thế Hứa Du Nhiên cũng không đành lòng bỏ mặc cậu ta, cứ đến cuối tuần lại chạy đến chơi với Cố Khải. Tại sao là cuối tuần đến chơi mà không ở cùng luôn, bởi vì ai bảo cô là một con mèo nhưng không những phải đến trường, tối phải làm bài tập mà còn phải thi đại học nữa chứ. Cố Khải là diễn viên xuất đạo từ nhỏ, lớn lên trong ánh hào quang, trưởng thành từ những vai diễn nhí, anh nhận được giải ảnh đế khi tuổi còn rất trẻ. Gia đình đổ vỡ khi Cố Khải còn nhỏ, cha mẹ không quan tâm cảm nhận của anh làm cho anh rất cần một chỗ dựa tinh thần, bé mèo Ragdoll lạnh lùng xuất hiện bên cạnh khi anh cảm thấy gục ngã chính là thứ anh yêu quý nhất. Cho nên Cố ảnh đế quay phim xong tất tả chạy về nhà vì biết hôm nay mèo nhỏ sẽ đến, Cố ảnh đế hủy các cuộc hẹn quay về nấu thức ăn cho mèo nhỏ ăn vì biết em ấy rất kén chọn. Đối với những ảnh đế khác, việc muốn họ đóng phim phải dùng tiền, dùng sức mạnh đoàn đội hay kịch bản các loại, còn đối với Cố Khải chỉ cần nói “tôi có mèo Ragdoll lạnh lùng” là đủ. Cố Khải lập tức ngả mũ đầu hàng đồng ý quay một bộ phim chiếu mạng không có giá trị đối với bản thân chỉ để được gần mèo nhỏ một chút. Bởi anh biết mèo Ragdoll có rất nhiều, nhưng Ragdoll lại lạnh lùng khó chiều chỉ có mèo nhỏ của anh thôi. Mèo nhỏ khó tính không cho anh hôn, không cho vuốt lưng cũng không chịu về ở với anh, nhưng anh tình nguyện đem hết lòng mình dâng ra cho mèo nhỏ, đúng chuẩn là một sen mẫu mực. Hứa Du Nhiên “phiên bản người” xuất hiện trước mặt Cố Khải với tư cách chủ của mèo nhỏ, chịu đủ sự ghét bỏ của Cố Khải chỉ vì cô không cho mèo nhỏ đến chơi với anh. Cố Khải đối với Hứa Du Nhiên lãnh đạm vì xem cô là “tình địch”, đối với mèo lại nhỏ dịu dàng chiều chuộng vô cùng, anh hay ở trước mặt mèo nhỏ nói xấu Hứa Du Nhiên nhằm dụ mèo nhỏ về ở luôn với mình, khi đó Hứa Du Nhiên biểu thị “Tôi biết hết đấy, anh cứ nói tiếp đi.” =..=!!! Trước mặt một tên cuồng mèo thì người còn không bằng mèo. Nhưng dần dần, Cố Khải cũng phát hiện sự khác lạ khi Hứa Du Nhiên xuất hiện thì mèo nhỏ không biết đi đâu, mèo nhỏ đến thì Hứa Du Nhiên lại vô cớ biến mất. Trong một lần tình cờ thì Cố Khải cũng biết được sự thật Hứa Du Nhiên là mèo nhỏ và mèo nhỏ là Hứa Du Nhiên. Cố Khải cũng phát hiện cô gái mình xem là “tình địch” kia là một biên kịch vô cùng tài năng, kịch bản cô viết ra làm mê đảo hàng loạt khán giả. Vốn chính là mèo nhỏ, tính tình Hứa Du Nhiên cũng y hệt mèo nhỏ anh yêu thương, dần dần Cố Khải cũng tự đổ trước Hứa Du Nhiên. Hành động theo đuổi của Cố Khải bắt đầu trước khi Hứa Du Nhiên biết mình bị lộ đuôi mèo, làm cô còn tưởng anh theo đuổi cô, lấy cô về để cô mang theo mèo nhỏ làm của hồi môn về nhà anh, một cách dụ mèo đầy hy sinh á. "Ảnh đế là miêu nô" với độ dài chỉ hơn hai mươi chương, nội dung là những tình tiết đơn giản xoay quanh quá trình từ yêu mèo sang yêu người, không có nhiều khó khăn, kết cục cũng hơi nhanh, nếu không muốn nói là rất nhanh, hai người về với nhau chỉ được miêu tả trong chương cuối, thật sự hơi gây hụt hẫng cho mình. Tuy nhiên phần đầu và giữa truyện cũng đủ cho người đọc thấy độ yêu mèo sủng mèo của Cố Khải, liên tưởng đến yêu Hứa Du Nhiên sủng Hứa Du Nhiên sau này thì cũng đủ thấy ngọt ngào rồi. Vì vậy, “Ảnh đế là miêu nô” rất thích hợp cho các bạn dễ tính, cần một chút nhẹ nhàng dễ thương cho cuộc sống vui tươi, hoặc là muốn xem một nam chính đáng yêu và yêu thương động vật cũng được nè. --- “…” Trích từ truyện Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Hứa Du Nhiên, sinh viên đại học năm thứ tư chuyên ngành biên kịch sân khấu điện ảnh, sẽ tốt nghiệp vào tháng bảy năm nay. Vừa nghĩ đến tốt nghiệp nghĩa là sẽ thất nghiệp, cô không nhịn được lại ủ rũ đứng dậy. "Biên kịch nào mới bước ra ngoài xã hội cũng đều vậy cả, tìm công việc đàng hoàng còn khó hơn cả lên trời." Các bạn cùng phòng tôi một câu, cậu một câu tán gẫu với nhau. "Mặc dù ngưỡng cửa để được ra mắt khá thấp, nhưng cũng khó để tụi mình tạo ra sự khác biệt, với lại tớ cũng không biết khi nào mình mới có thể pha trộn dấu ấn cá nhân của mình vào trong tác phẩm nữa." "Không tiếng tăm, không người quen, không có lý do để người khác liếc mắt đến mình. Thôi, hết khổ là tốt rồi. Chỉ có một số ít người mới có thể đứng trên đỉnh kim tự tháp, vậy cũng kiếm được chút ít tiền rồi." "Tớ sợ tớ sẽ chết đói trước khi hết khổ mất." Tâm trạng của Du Nhiên trầm trọng dần. Bạn cùng phòng Giáp còn phiền muộn nhiều hơn, "Thảm hại hơn nữa là, không phải cứ có tài hoa là có thể đứng đầu. Tớ nghe nói, năm ngoái có một học trưởng rất tài năng, một mình viết nên một tuyệt tác. Kết quả là sau khi tác phẩm hoàn thành, một đám người bước ra nhận sự tán thưởng, nói rằng đó là thành quả của cả nhóm. Nhưng ngoại trừ điền tên vào phần biên kịch, mấy người đó chẳng làm gì cả." "Chuyện như vậy cũng không hiếm thấy lắm." Bạn cùng phòng Ất cười gằn, "có thể viết tên mình vào cột biên kịch đã rất tốt rồi. Mấy cậu có biết XXX ở lớp kế bên không? Vắt hết óc để viết một kịch bản, kết quả bị mưu hại, kịch bản trực tiếp biến thành của người khác. Cái tên đó lừa đời lấy tiếng được cả danh và lợi, còn bản thân tác giả lại chẳng được gì cả." Bạn cùng phòng Bính chân thành nói, "Bởi vậy nên tụi mình phải nỗ lực trèo lên cao. Tiếng tăm lớn, fan nhiều, người khác mới không dám leo lên đầu mình ngồi. Ở giai đoạn người mới này chính là chữ "KHỔ BỨC" viết in hoa cực lớn đó." Tóm lại, Du Nhiên luôn có cảm giác mình đã chọn sai chuyên ngành rồi, tiền đồ đặc biệt ảm đạm tăm tối. "Mà thôi, cũng đừng lo lắng quá, có lẽ là tại người ta không có ấn tượng gì với tác phẩm của tớ thôi." Bạn cùng phòng Giáp nửa đùa nửa thật nói, "Tác phẩm kinh diễm mới có người cướp, chứ căn bản mấy tác phẩm bình thường cũng chẳng có ai quan tâm đâu. Dù gì tụi mình cũng có thể đổi nghề, tóm lại có tay có chân sẽ không thể chết đói được." Cô ấy nói nghe thật nhẹ nhàng làm sao. Du Nhiên nghi hoặc nói thẳng, "Nếu cậu đổi nghề, chẳng phải là phí mất bốn năm học đại học sao? Bạn cùng phòng Giáp lúc này quay lại liếc cô một cái, "Đầu óc cậu giỏi như vậy, sợ gì chứ? Tớ nhìn đi nhìn lại thì, trong bốn đứa tụi mình thì cậu là người có khả năng nhất đó." Bạn cùng phòng Ất, bạn cùng phòng Bính gật đầu liên tục. Du Nhiên á khẩu không trả lời được, không hiểu tại sao mấy người bạn này lại có lòng tin đối với cô như thế. * Tháng Ba, gió xuân ấm áp, khí trời nắng ráo sáng sủa. Nhưng vừa nghĩ tới đây là học kì cuối cùng của thời đại học, Hứa Du Nhiên làm gì cũng không cao hứng nổi. "Cậu tìm được việc chưa?" Bạn tốt của cô, Chu Khả Tâm, hỏi dò. "Không tiếng tăm, không tác phẩm, không ai muốn." Du Nhiên tổng kết ngắn gọn tình cảnh thê thảm của mình, sau đó hỏi ngược lại, "Còn cậu thì sao?" Mời các bạn đón đọc Ảnh Đế Là Miêu Nô của tác giả Khinh Vân Đạm.