Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Truyện Cổ Tích Dung Tục

Mới bắt đầu, Chu Mịch tưởng rằng Trương Liễm là đoạn trích trong câu truyện cổ tích của cô. Không ngờ sau này, anh lại trở thành văn học hiện thực khiến cô cười lạnh ba tiếng. Mới bắt đầu, Trương Liễm tưởng rằng Chu Mịch là người có tính cách mềm mỏng hiền lành, ít phải lo lắng. Không ngờ sau này, cô lại trở thành cô nhóc hay gây chuyện, ngoài anh ra không có ai đối phó được. Câu chuyện về một người theo chủ nghĩa vị kỷ tinh tế, vì yêu mà hoàn lương. Cũng là một câu chuyện “Gả cho chó nhất định không được thuận theo chó mà phải chó hơn cả anh ta”. Chuyện cũng có tên là “Ngày đầu tiên đi làm phát hiện ông chủ công ty và mình có một quan hệ bí mật không thể nói cho người khác”. Cũng không phải kết hôn thật. *** Ba ngày trước Chu Mịch phát hiện ra có gì không đúng, bởi vì kinh nguyệt của cô đã trễ của một tuần.   Tình trạng thế này cũng không phải là ít thấy trên cơ thể những cô gái khác, nhưng nếu là Chu Mịch thì có chút bất thường rồi. Bà dì của cô luôn luôn tuân thủ thời gian, mười năm nay đều như vậy, độ lệch ngày đến thăm trước sau rất hiếm khi vượt quá hai ngày.   Thoạt đầu cô không đặc biệt nghĩ chuyện này quá quan trọng, quyết định đợi một tuần trước, thế nhưng đã đến ngày thứ chín, trên người cũng không có bất kỳ triệu chứng đau lưng đau bụng nào, cô không tránh khỏi sinh nghi.   Chu Mịch nhớ lại một hồi, lại càng thấy không hiểu, trước khi ngủ cô lên mạng lén tìm kiếm những câu hỏi đáp có liên quan.   Kết quả chỉ ra rõ ràng: “Nếu như phụ nữ trong độ tuổi sinh đẻ xuất hiện hiện tượng chậm kinh nguyệt 10 ngày, tình huống này rất nghi ngờ có khả năng mang thai, vậy nên tốt nhất dùng nước tiểu lần đầu tiên của buổi sáng để kiểm tra xem có phải mang thai không.”   Bây giờ không chỉ dừng lại ở lo sợ bất an nữa, quả thực là bay đến tận mây xanh rồi, trái tim của Chu Mịch treo lơ lửng, không chắc được là do nguyên do gì.   Cô không phải là loại người qua loa đại khái như vậy, ngược lại thần kinh còn có chút nhạy cảm, không ngoài dự liệu mà mất ngủ cả đêm.   Nửa đêm rạng sáng, Chu Minh đặt que thử thai trên Taobao, động lực lớn nhất để mua hàng cũng không phải là để kiểm tra ra được kết quả, mà là trong phần bình luận có không ít người mua nói: Đây là vũ khí sắc bén để thúc giục bà dì tới.   Nhưng một chút may mắn trên phương diện huyền học này không đem lại bất kỳ hiệu quả nào, sáng sớm hôm sau, quần trong của cô vẫn khô cong.   Đã kéo dài mười ngày rồi.   Kết quả đã sờ sờ trước mắt, cô lại không dám đối mặt, càng không dám làm lộ ra, bao gồm cả bạn thân của mình.   Đương nhiên, cô cũng sợ kiểm tra nước tiểu ở nhà sẽ để lại dấu vết, để bố mẹ nhìn ra manh mối, cầm hộp hàng thôi mà cũng dè dặt như buôn lậu thuốc nổ.   Vậy nên, sáng sớm ngày thứ mười một, cô ôm chúng đến nhà vệ sinh của công ty, làm đúng theo các bước.   Tờ hướng dẫn yêu cầu để tĩnh từ 10 đến 20 phút rồi xem kết quả, thế nhưng hai vạch trên que thử thai trong tay cô chuyển thành màu đỏ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.   Hiện tượng này còn có một tên khoa học gọi là “Cường dương”, cho thấy việc mang thai là chuyện ván đã đóng thuyền, tuyệt đối không có khả năng phá ù*.   (*Trong mạt chược, “Phá ù” là để chỉ trường hợp một người tưởng rằng mình đã ù rồi, kết quả sau khi mọi người kiểm tra bài thì thấy không đủ điều kiện để ù.)   Cô mang thai rồi? Sao có thể như vậy?   Nghĩ lại lần sinh hoạt cuối cùng đã là gần một tháng trước rồi.   Hôm đó là hoạt động team building của Austar, ở một thị trấn sinh thái khu ngoại ô bên cạnh, tên là Tinh Nguyệt Loan, người ở các chi nhánh của công ty trên toàn quốc đều đổ xô về. Năm sông bốn biển, đông đúc chật chội, một thực tập sinh bé nhỏ như cô cũng ở đây góp vui cùng, là một con cá con chưa trải qua sự đời.   Buổi sáng tổ chức hội nghị, buổi chiều cùng chơi trò chơi, hoạt động cũng coi như đầy đủ.   Tối đó quay trở về khách sạn, còn chưa ngồi nóng mông, giám đốc bộ phận đã gào trong nhóm chat, mời mọi người đến quán rượu ở bến tàu dô một trận.   Giám đốc bộ phận của Chu Mịch họ Nguyên, là một người phụ nữ có năng lực nghiệp vụ rất mạnh, thế nhưng tính tình không nghiêm khắc, hòa đồng lại còn biết chơi.   Mọi người ngồi vây quanh trong phòng bao uống rượu, uống nhiều rồi, tinh thần khó tránh khỏi trở nên phấn khích, bắt đầu nói chuyện phiếm.   Tửu lượng của Chu Mịch bình thường, thói quen sau khi uống rượu cũng một lời khó nói hết, vậy nên cô không dám uống nhiều, chỉ yên phận làm tổ ở một góc sô pha, hai con mắt cứ chuyển động quay tròn, thỉnh thoảng lại cười đùa với mọi người.   Sau đó trong phòng bao có nhiều người hút thuốc, không khác gì lò luyện đan, khói hun lửa cháy. Cả người Chu Mịch khó chịu, lấy lý do đi vệ sinh để chạy khỏi quán bar, ra ngoài hít thở không khí.   Trong phòng và bên ngoài giống như hai thế giới.   Một bên yêu ma quỷ quái, đinh tai nhức óc, một bên không dính một chút phù phiếm, đất cùng trời yên lặng đến mức vừa vặn nhất.   Men theo hồ đi một đoạn, Chu Mịch nhìn ra xa thì thấy một người quen, cách cô một bến tàu hẹp, dáng người anh cao lớn, một tay chống lên lan can, hình như đang nói điện thoại.   Nói là người quen, cũng không phải hoàn toàn đúng.   Có lẽ anh cũng phát hiện ra cô, ánh mắt không tùy tiện lướt qua, chỉ yên lặng dừng trên khuôn mặt cô, môi trên dưới cũng không ngừng đóng mở, nhìn có vẻ chuyên tâm lại không tập trung.   Gió mang lời nói của người đàn ông bay đi, không còn được rõ ràng nữa.   Cũng làm cho chiếc áo sơ mi đen tuyền của anh phồng lên, làm nền cho nước da như phát sáng của anh.   Khoảnh khắc nhìn nhau, Chu Mịch dứt khoát quay đầu về hướng ngược lại, quyết định trở lại phòng bao, biến trở lại thành động vật sống thành đàn.   Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.   Chu Mịch rút ra, nhìn lướt qua cái tên, giống như bị bắt tại chỗ, tim đập mạnh một hồi.   Cô mím môi, nhận điện thoại.   Còn chưa kịp mở miệng, người đối diện đã nói trong tiếng gió: “Chạy cái gì.”   Chu Mịch bị đóng đinh tại chỗ bởi ba chữ lạnh nhạt mà dễ nghe ấy, buộc phải nói ra một lời chào hỏi tẻ ngắt từ đôi môi: “Chào sếp.”   Đối phương cười một tiếng, âm thanh trầm thấp, giống như hòn đá rơi xuống hồ, xao động thành vòng ánh sáng vỡ vụn, bắn lên tai người ta tạo nên cảm giác mát lạnh, Chu Mịch bất giác rụt cổ lại.   Mà câu chào hỏi cô vừa nói dường như đã làm lời tiếp theo của người đàn ông đặt thêm một tầng buff, đó chính là cảm giác mệnh lệnh và áp bức, anh nói bốn từ lời ít mà ý nhiều: “Qua đây nói chuyện.”   Mà không biết nói thế nào mà lại nói vào tận phòng khách sạn.   Người có quyền cao chức trọng đúng là giỏi, phòng đơn lớn hơn mấy lần so với phòng tiêu chuẩn của đám lắt nhắt bọn họ, giấy dán tường phức tạp, ánh đèn chói lọi, giống như là một cái lồng vàng mỹ lệ mà trống trải. Thế nhưng Chu Mịch không có thời gian để thưởng thức kỹ, anh như ngựa quen đường cũ, bắt chẹt cô phải kêu lên những tiếng “Ưm”. Lúc bị ép xuống, Chu Mịch hận không thể cong thành cây cung, chỉ để anh rút tên tiến vào.   Một khoảng thời gian không gặp, Chu Mịch hoàn toàn không có cách nào kháng cự, chỉ có thể để mặc mình nghẹt thở trong cơn sóng cuồn cuộn.   Nửa đường, anh còn thận trọng rút ra, mở ngăn kéo tìm đồ.   Sau khi kết thúc, Chu Mịch hướng mặt vào lồng ngực người đàn ông, anh gạt mái tóc ướt đẫm ra, lần đầu tiên nghe thấy anh gọi tên mình: “Chu Mịch.”   Tiếp theo đó lặp lại một lần nữa, giống như kiềm chế đã lâu: “Hóa ra em tên là Chu Mịch.”   Chu Mịch ngước mắt, ôm lấy mặt của anh, học theo giọng ấy: “Hóa ra anh tên là Trương Liễm.”   Anh cười: “Không phải gọi là sếp sao?”   “Không gọi nữa.” Chu Mịch lật người, quay lưng lại với anh, nói ra lý lẽ: “Trên giường trúc không có cấp bậc.”*   (*Trung Quốc có câu 床笫之欢 (Sàng chỉ chi hoan) – niềm vui trên giường trúc, để chỉ hoạt động tình dục giữa hai vợ chồng hoặc hai người khác tính.)   Trương Liễm bị câu nói của cô chọc cười, dùng khuỷu tay chống cao thân trên, hôn lên vai cô.   Chu Mịch cong người, vô tình đụng phải cằm anh, tự biết rằng lực không nhỏ, nhưng lại không xin lỗi: “Em phải ngủ một lát.”   Mặt Trương Liễm không biến sắc: “Có lẽ không được rồi.”   Chu Mịch liếc mắt qua, mái tóc mềm mại trượt qua những nếp nhăn ở gối: “Tại sao lại không được, hiệp hai anh còn phải đổi người sao?”   Trương Liễm không trả lời, chỉ hỏi: “Buổi tối không trở về phòng không sợ bị phát hiện sao?”   Chu Mịch rất có tài trong việc chế giễu người khác: “Chính anh mới là người sợ người khác phát hiện hơn đúng không.”   Thế nhưng Trương Liễm giống như là không biết tức giận, cảm xúc của anh hiếm khi dao động ở mức độ lớn: “Hôm nay em ở cùng phòng với ai?”   Chu Mịch thuận miệng nói dối một cái tên của đồng nghiệp nam cùng bộ phận.   Không thèm so đo, Trương Liễm bật cười, diễn cùng cô: “Ai sắp xếp vậy?”   Chu Mịch nói: “Nhân sự của anh.”   Trương Liễm nằm về, tiện tay ôm lấy cô: “Cố gắng không làm việc của người*.”   (*Đồng âm với nhân sự.)   Chu Mịch không kịp trở tay, va thẳng vào lồng ngực anh, tức giận liếc anh: “Nói như những việc anh làm đều là việc của người vậy.”   Trương Liễm rũ mắt, bắt gặp ánh mắt của cô, chút hư hỏng lỗi thời nhưng lại đúng mức lộ ra trong vẻ lười biếng: “Không phải anh vừa làm xong chuyện của người à?”   Chu Mịch không nặng không nhẹ đạp anh một cước, trần truồng rời khỏi giường, nhặt quần đùi ở trên thảm lên, rút điện thoại ở trong túi ra: “Sắp ba giờ rồi, em thật sự phải đi rồi.”   Trương Liễm ngồi thẳng dậy, nhìn cô thay quần áo xong, sau đó lại đưa mắt nhìn cô rời đi.   Lúc quay về phòng của mình, đồng nghiệp nữ ở cùng phòng đã ngủ rồi, còn phát ra tiếng ngáy nhỏ mà đều đặn. Chu Mịch ngồi trên đầu giường tối tăm, làn da trơn nhẵn, không biết là do mồ hôi đổ ra hay là bản chất vốn có đã như vậy.   Sau một trận kích thích tuyệt đối, luôn luôn đi kèm với sự chán nản và hụt hẫng, Chu Mịch thầm nghĩ cô thật sự giống như cô bé lọ lem lúc nửa đêm.   Đa sầu đa cảm một lúc, cô rón rén đi vào phòng tắm.   Trương Liễm để lại vài vết tích trên người cô, có đậm có nhạt, to nhỏ không giống nhau, giống như cánh hoa hồng rơi khắp nơi dưới làn da, thế nhưng vẫn tránh những vị trí trực quan, ẩn nấp ở nơi đủ kín đáo.   Trương Liễm là một con thú đực xảo quyệt, cho dù hoóc-môn đã chiếm lấy đại não, cũng có thể biểu đạt ý thức lãnh thổ của mình một cách trật tự.   Cô của sáng hôm sau mặc lên người một chiếc váy liền trắng bóp eo, lại biến trở về một cô sinh viên thanh thuần không rành thế sự.   Chu Mịch làm mặt quỷ với bản thân ở trong gương, mặc váy ngủ vào, trở về giường nghỉ ngơi.   Ngày hôm sau, trước khi lên xe buýt trở về, cô lại gặp Trương Liễm ở bãi đỗ xe.   Anh đang nói chuyện với một người phụ nữ ở lối đi. Người phụ nữ không thể nói là trẻ tuổi xinh đẹp, cười lên là có nếp nhăn, thế nhưng lại có chút phong tình khó gặp trên người thiếu nữ, giống như ca sĩ nổi tiếng trên họa báo vào những năm 60, 70.   Lúc nói chuyện hoặc lắng nghe người khác, anh thường mỉm cười, thế nhưng không phải là nụ cười từ bên trong, rất tạm thời, rất hời hợt, như phủ một tầng giả mạo mỏng mà tràn đầy sự lừa dối.   Chu Mịch thầm nghĩ, đây không phải là hiệp hai của anh đấy chứ.   Người ba mươi ba tuổi còn giỏi như này sao? Cô vô cùng nghi ngờ.   Nghiêng người dựa vào lưng ghế, Chu Mịch nhìn cặp đôi nam nữ từ sau cửa sổ lên cùng một chiếc xe. Xe của Trương Liễm, một chiếc Cayenne đen tuyền, cô chưa từng ngồi qua lần nào.   Chu Mịch vô cớ mỉm cười, rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho bạn thân:   [Tối qua tao lại làm cái đó với Anh Trai Người Sói rồi!]   Mức độ bùng nổ khiến bạn thân phải gửi vô số dấu chấm hỏi: [????????????]   Đồng thời là sự hoang mang khó hiểu: [Tháng trước hai người không liên lạc đúng không, không phải đã nói biết được thân phận của đối phương thì sẽ kết thúc mối quan hệ này lập tức sao?]   Chu Mịch hơi nhíu mày: [Tao cũng chẳng phải là người không tuân thủ nguyên tắc của trò chơi.]   Bạn thân: [Anh ta nhắc đến trước?]   Chu Mịch: [Đúng vậy, anh ta chủ động bắt chuyện với tao trước.]   Bạn thân: [Hôm qua là lần đầu tiên mày nói chuyện với anh ta kể từ khi đến công ty à?]   Chu Mịch: [Hình như là thế.]   Bạn thân: [Anh ta là ông chủ của mày đấy, như này có được coi là quy tắc ngầm không?]   Chu Mịch nói: [Ngầm cái đầu mày, nam vui nữ thích, ai cũng thỏa mãn. Tao cũng không phải làm thế vì để nhận được cái gì từ anh ta, đương nhiên tao cũng sẽ không chịu thiệt.]   Chu Mịch vẫn luôn cho rằng bản thân mình không thiệt.   Bao gồm cả lần đầu tiên lên giường với Trương Liễm một năm trước, tuyệt vời đến mức làm cô không thể quên đi.   Hôm đó cô thất tình, ngồi ở quán rượu, vô tình quen biết anh, không thể nói rõ là diễm ngộ hay là bừa bãi.   Cô buồn vui lẫn lộn trong men say, lúc lại khóc lúc lại cười, coi anh là bao cát, liên tục trách mắng rồi đánh đấm, lại coi anh là một con gấu đồ chơi, miệt mài kể khổ như đổ hạt đậu.   Người đàn ông không từ chối, hơn nữa lại còn vô cùng thành thạo, từ khúc dạo đầu đến đoạn cuối cùng, anh đều là một nghệ sĩ dương cầm tuyệt hảo, dẫn dắt cô lĩnh hội tổ khúc mây bay nước chảy.   Sáng hôm sau, tia nắng ban mai đầu tiên mới lên, khi ánh nắng nhạt chiếu lên giường, người đàn ông đứng dậy mặc áo vào. Thấy anh cài cúc cổ tay áo, trong lòng cô nảy sinh cảm giác không nỡ, lớn mật đề nghị: “Chúng ta còn có thể gặp nhau không, cứ duy trì quan hệ như thế này.”   Người đàn ông nghe vậy thì ngừng lại, buông tay lặng lẽ nhìn cô.   “Có đồng ý không vậy?” Chu Mịch không chùn bước bởi ánh mắt nghiên cứu và đánh giá của anh, thậm chí còn dũng cảm tiến lên như dòng thác, ngồi dậy làm nũng như một cô bạn gái nhỏ.   Anh cười nhạt: “Được.”   Hôm đó, bọn họ quy định rõ ràng, chỉ gặp mặt nhau ở khách sạn đã hẹn trước, không được để lộ bất kỳ thông tin cá nhân nào, không được làm phiền đối phương vào khoảng thời gian khác, hơn nữa chỉ được trao đổi số điện thoại.   Trước lần gặp nhau thứ hai, bọn họ đều có tinh thần tuân thủ lời hẹn rất cao, không nói một chữ nào, chỉ gửi cho nhau báo cáo kiểm tra sức khỏe trong vòng ba tháng đã xóa đi tên.   Bởi vì đã hẹn gặp nhau vào ngày mười lăm mỗi tháng, đều là ngày trăng tròn, Chu Mịch đổi tên người đàn ông thành “Anh Trai Người Sói”, khi nói với bạn về anh cũng hay dùng xưng hô này.   Nghĩ đến đây, Chu Mịch thoát khỏi Wechat, mở danh sách liên hệ ra nhìn một lượt.   Bốn chữ “Anh Trai Người Sói” vẫn sừng sững ở đó, không rõ là tên người hay nick name, thế nhưng cô không đổi thành “Trương Liễm” hay “Ông chủ”, cũng không đoán ra Trương Liễm lưu tên cô như thế nào.   Cô nghĩ, chắc cũng không phải hình dạng gì tốt đẹp.     Mời các bạn đón đọc Truyện Cổ Tích Dung Tục của tác giả Thất Bảo Tô.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! - Hạ Tử Lam
Lần đầu nàng gặp hắn, hắn nói: "Tiểu mỹ nhân nàng là bị mê hoặc bởi dung mạo anh tuấn tuyệt sắc của ta nên mới đến đây xem trộm ta tắm sao?" nàng đen mặt, "Ngươi có thể vô sỉ hơn được không?" Lần thứ hai nàng gặp hắn, hắn nói: "Tiểu mỹ nhân, nàng đã nhìn hết thảy thân thể ta rồi có phải nàng nên chịu trách nhiệm không?" nàng cau mày "Đào hoa ngươi vô số đi mà tìm mấy nàng ấy...ngươi có thể mặt dày hơn được không?" Lần thứ ba nàng gặp hắn "Ngươi có hai con đường một là chết hai là theo ta" má ơi nàng đắc tội với ai thế này, chỉ  'lỡ' nhìn hắn tắm một cái thôi mà [.....] Đôi khi chỉ khi mất một ai đó mới biết họ quan trọng đến mức nào... *** "Đây là cái thứ gì?" Khanh Khanh lật qua lật lại y phục trên bàn cau mày hỏi. Tô Yên bảo nữ thuộc hạ trong Dạ Nguyệt mang theo vài cái rương nhỏ đặt trong phòng nàng, Tô Yên nghe nàng hỏi cũng chỉ cười Khanh Khanh lại gần mấy cái rương nhỏ mở ra xem, bên trong rương là một số vòng vàng dây bạc, châu báo trâm cài, mấy rương kia là y phục đủ sắc màu cùng phấn son "Đại tẩu, người đem những thứ này đến để làm gì? Tẩu là tranh chấp với đại ca nên di cư sang đây?" Tô Yên phì cười "Những thứ này đều là của muội" "Của muội?" khuôn mặt nàng có chút méo mó "Có cần phải bảy sắc cầu vòng, bánh bèo thục nữ thế này không?". Tô Yên gõ trán nàng một cái "Cái gì mà bánh bèo, muội y như ngày trước dùng từ ngữ quái lạ" "Muội nhìn xem bộ y phục này thế nào?" Tô Yên chỉ vào huyết y đỏ tươi được treo trên gỗ móc y phục. Khanh Khanh lắc đầu "Quá đỏ, quá chói rồi". Tô Yên chỉ vào bộ y phục màu vàng nhạt bên cạnh "Cái này thì sao? Không quá chói chứ, rất thanh tao, hợp với muội" Khanh Khanh tặc lưỡi "Yếu đuối, thục nữ quá rồi!" ../ Mời các bạn đón đọc Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! của tác giả Hạ Tử Lam.
Tiểu Nam Phong - Cửu Nguyệt Hi
Tiểu nam phong là truyện thứ hai trong hệ liệt Thập tự của Cửu Nguyệt Hi. Cũng giống như Thời niên thiếu tươi đẹp ấy, Tiểu nam phong là một câu chuyện phác họa lại một cuộc sống thực tế tưởng chừng như rất bình thường nhưng lại vô cùng rùng rợn, về cái nhìn định kiến tiêu cực của xã hội đối với một người phụ nữ và lòng ghen ghét đố kỵ mà chính những người phụ nữ dành cho nhau. “Thế giới này điên cuồng, thối rữa, không có nhân tính, nhưng em lại thanh khiết, dịu dàng, không nhiễm chút bụi trần.” Bối cảnh của câu chuyện là ở một thị trấn nhỏ bé ven núi giáp biển, quê mùa và lạc hậu, cách xa nơi thành thị, cách xa với ánh sáng văn minh. Ở đây có những con người theo lý thuyết thì đáng ra phải nên là linh hồn thuần phác, chân chất, vậy nhưng không, họ tầm thường, nhỏ mọn, xấu xí, và coi sự xấu xí của mình là lẽ đương nhiên. Họ không hề ý thức được sự xấu xí của mình, lại tự cho mình là thước đo của cuộc sống mà tự o bế, tự dìm nghỉm, tự nhúng chàm lẫn nhau. Bởi vậy mà khi nhìn thấy một cá nhân xuất sắc, thoát tục, vượt ra khỏi thước đo bình thường của họ, họ liền tìm mọi cách chà đạp lên nó, vấy bẩn nó, đem sự khinh thường ngụy trang cho thói tự ti hèn kém mà chỉ trích nó. Nơi đó giống như một bức tranh vẽ một đáy giếng tăm tối lố nhố những con ễnh ương thấp bé to mồm hằng ngày chỉ biết đến khoảng trời hạn hẹp mà coi trời bằng vung. Trong bức tranh ấy có một con cá vàng xinh đẹp tên là Nam Nhã. Nam Nhã, người cũng những tên. Dường như Cửu Nguyệt Hi đã đem tất cả những phẩm chất tinh tế và nữ tính nhất của một người con gái dành tặng cho Nam Nhã. Xuyên suốt toàn bộ tác phẩm, nàng luôn xuất hiện trong những bộ xường xám duyên dáng, với dáng hình uyển chuyển, vừa mong manh dịu dàng lại vừa quyến rũ đến nao lòng, làm người ta không thể không liên tưởng đến bốn chữ: tuyệt đại tao nhã. Nam Nhã đại diện cho những tinh hoa thuần túy nhất của con người, một vẻ đẹp mà có thể ai cũng thấy được, nhưng không phải ai cũng cảm được. Mà ở nơi thị trấn nhỏ bé ấy, cái đẹp này lại đang bị những tâm hồn trần tục tầm thường ức hiếp. Vì đẹp nên bị ức hiếp. Đàn ông ức hiếp Nam Nhã bằng những đôi mắt thô bỉ ngập tràn dục vọng bẩn thỉu, mà phụ nữ thì ức hiếp nàng với những cái bụng nhỏ nhen chua loét mùi men ủ từ thói ganh tị và tự ti. Nhưng nào có hề gì, Nam Nhã chẳng màng để ý đến thế giới tanh tưởi xung quanh mình. Thái độ của nàng giống như một câu nói: People who talks behind my back will be always behind my back – Những kẻ nói xấu sau lưng tôi sẽ mãi mãi chỉ đứng sau lưng tôi. Nàng vẫn đẹp, vẫn thanh cao, vẫn là con cá vàng kiêu hãnh chẳng vì phải sống với đàn ếch mà thôi rạng ngời. Chẳng ai có thể vấy bẩn được Nam Nhã ngoại trừ chính nàng. Nhưng Nam Nhã chẳng hề cô đơn trong cái giếng ấy, bên cạnh nàng còn có Chu Lạc. Chu Lạc rất yêu Nam Nhã. Tình yêu của cậu là sự hòa lẫn giữa sự rung động sâu sắc trước vẻ đẹp thuần túy, lòng thấu hiểu giữa những tâm hồn đồng điệu, sự xót thương cho một linh hồn thanh khiết bị vây hãm trong đám đông hèn mọn và chấp niệm trung thành tuyệt đối dâng hiến cho tín ngưỡng tôn thờ cái đẹp chân chính. Cậu yêu nàng, yêu đến bất chấp, bất chấp tuổi tác, bất chấp hoàn cảnh, bất chấp con mắt ti tiện của thói đời. Đó là đặc tính của những cá nhân xuất sắc, họ độc lập và tìm kiếm, yêu mến, tôn trọng những cá nhân xuất sắc độc lập khác, chẳng cần phải để tâm đến lời đố kỵ miệt thị của những đám đông bầy đàn. Chu Lạc đã dành tặng cho Nam Nhã tình yêu đơn thuần nhất, kiên cường nhất của mình, giúp đỡ nàng, bao dung nàng, bảo vệ nàng, cố gắng vì nàng, khiến trái tim vì hoàn cảnh mà sắt đá của nàng phải cảm động vì mình. Nam Nhã là động lực của Chu Lạc, mà Chu Lạc cũng là động lực của Nam Nhã. Khi đọc truyện sẽ có cảm tưởng như chỉ có mình Chu Lạc nỗ lực cho cả hai vậy, bản thân Chu Lạc cũng nguyện ý đi một nghìn bước đến với Nam Nhã mà không cần nàng phải bước một bước nào về phía mình. Chuyện này sẽ khiến người đọc không nhịn được mà có chút cảm thấy Nam Nhã hơi ích kỷ. Nhưng đến cuối truyện, chúng ta đều sẽ nhận ra rằng sự thật là Nam Nhã cũng có cố gắng vì Chu Lạc, muộn hơn cậu, nhưng không hề chậm trễ. Như đã nói, chẳng ai có thể vấy bẩn Nam Nhã trừ chính nàng. Nàng cũng giống như Trần Niệm trong Thời niên thiếu tươi đẹp ấy, vì chán ghét cùng cực môi trường sống mà nảy sinh ác niệm, tự khuấy đục mình. Nhưng bởi có Chu Lạc, có tình yêu đầy vị tha của Chu Lạc mà nàng đã tự nguyện thanh lọc mình, lau đi vết nhơ trên tay mình, để một lần nữa quay lại với cái đẹp thuần khiết, để ở bên cậu. Tình yêu của hai người đẹp như vậy bởi trong họ luôn có lòng hướng thiện, tự mình hướng thiện và vì nhau mà hướng thiện. Đó chính là biểu tượng của chân – thiện – mỹ, tinh thần chủ đạo của hệ liệt Thập tự, là tính nhân văn cao đẹp mà Cửu Nguyệt Hi muốn thể hiện. Về mặt hình ảnh mà nói, Tiểu nam phong là câu chuyện có tính lãng mạn nhất trong số tất cả các truyện của Cửu Nguyệt Hi. Điều này được thể hiện ở tình tiết Chu Lạc theo đuổi Nam Nhã, mỗi buổi chiều đều đến đọc cho nàng nghe những câu thơ tình đầy tâm ý được cậu chọn lựa, nắn nót chép ra giấy, tặng cho nàng. Tình tiết ngọt ngào trong ngôn tình vốn chẳng thiếu, nhưng có thể đẹp và lãng mạn chạm đến ngưỡng nghệ thuật như hình ảnh này thì cực kỳ hiếm, giống như một hình ảnh biểu tượng trong một tác phẩm kinh điển vậy. Nó giúp cho truyện không chỉ mang tính nhân văn sâu sắc mà còn thắm đượm màu sắc nghệ thuật nữa. Kết lại, qua bộ truyện này, một lần nữa, Cửu Nguyệt Hi đã chứng minh thái độ nghiêm túc vươn đến những giá trị thực thụ trong văn chương của bản thân. Tấm lòng này của chị cũng thực đáng để trân trọng. Tiểu nam phong, cũng giống như những bộ truyện khác cùng tác giả, là một câu chuyện đáng đọc và đáng suy ngẫm. ----------------------- Thập Tự Hệ Liệt gồm có: Thời Niên Thiếu Tươi Đẹp Ấy Tiểu Nam Phong *** Chu Lạc từng cho rằng mình sẽ chết, khi cậu dõi mắt nhìn theo chiếc xe chở Nam Nhã đi xa, trái tim cậu tan nát, cậu ngã xuống, thấy núi non vẫn phủ một màu xanh biếc và bầu trời vẫn cao vời vợi. Lúc tỉnh lại còn ngửi được mùi thuốc khử trùng, cậu biết mình đang ở trong bệnh viện, cậu mở mắt ra hi vọng có thể nhìn thấy Nam Nhã, dù chỉ là vẻ mặt tuyệt tình của cô cũng được. Nhưng không có. Rất nhiều người vây quanh giường bệnh, nhưng không có Nam Nhã. Sau tám năm, cô chưa từng xuất hiện trước mặt cậu lần nào, cứ như cô chưa từng tồn tại trên cõi đời này vậy. Cửa tiệm sườn xám trong thị trấn Thanh Thủy cũng biến mất. Mặt bằng cửa tiệm đó nhanh chóng được một chủ cửa hàng văn phòng phẩm sang lại và thay thế. Ông bà Chu nhờ vả họ hàng, tài xế và Trần Quân đừng để lộ chuyện Chu Lạc và Nam Nhã ra ngoài, bọn họ không thể xóa bỏ Nam Nhã đi nên rất sợ Chu Lạc bị nghi ngờ tạo chứng cứ giả. Không ai nhẫn tâm tiếp tục làm tổn thương cậu thiếu niên ấy. Bí mật này đã được chôn vùi. Sau khi Nam Nhã biến mất, trên trấn lại nổi lên tin đồn, nói cô bỏ nhà đi theo tay đại gia nào đó, nhưng tin đồn chỉ được vài tháng thì chẳng ai còn buồn nhắc đến nữa. Chu Lạc không quay về thị trấn Thanh Thủy, cậu không thể chịu đựng được cảm giác cô độc trong phần mộ của chính mình. Hình như cậu là một người ngoại tộc, sống trên mảnh đất thân quen, khắp nơi đều là hình bóng của cô, nhưng không còn ai nhớ đến cô, không một ai. Chỉ có cậu. Vẫn còn canh chừng cái thị trấn nhỏ không chút đổi thay bị niêm phong tận sâu trong trí nhớ. Cảnh còn người mất, đây là sự tàn nhẫn đến mức nào? Tất cả mọi thứ năm đó vẫn còn, chỉ có cô là không. Nhiều năm như vậy, cậu vẫn phòng không chiếc bóng. Cô có bao nhiêu tuyệt tình, mới một chút tin tức cũng không cho cậu biết? Cậu nhớ cô đến phát điên lên, nhớ đến mức thù hận, trong trái tim cô có lẽ cậu không hề quan trọng chút nào nên mới một đi không trở lại. Cậu suy nghĩ rất nhiều, cớ sao cô phải đi. Cậu đã đưa ra rất nhiều lí do, phải chăng vì cậu đã vạch trần sự thật khiến cô mất đi cảm giác an toàn, hay vì Lâm Quế Hương chỉ trích khiến cô cảm thấy hổ thẹn? Hoặc có lẽ cô không tin cậu vẫn còn yêu cô tha thiết, cô cho rằng cậu chỉ thích cô như những gì người lớn hay nói, đó là rung động nhất thời, chỉ là ảo giác mà thôi, cho nên cô mới bỏ trốn khỏi cậu, cô chỉ đang khảo nghiệm cậu mà thôi. Nhưng cậu đã chứng minh rồi, chứng minh suốt tám năm qua, nhưng cô không một lần quay về nghiệm thu thành quả. Cô đã quên cậu rồi sao? ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Nam Phong của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Thời Niên Thiếu Tươi Đẹp Ấy - Cửu Nguyệt Hi
Tôi không phải là một người dễ xúc động. Kể từ khi biết đọc đến nay, tôi đã đọc không biết bao nhiêu là sách truyện, đông tây kim cổ gì cũng đọc cả, nhưng chưa bao giờ khóc vì một câu chuyện nào hết. Cho đến khi đọc Thời niên thiếu của tươi đẹp ấy. Cũng không phải bù lu bù loa gì, chỉ nhỏ vài giọt nước mắt thôi, nhưng đối với tôi, đó vẫn là một kỷ niệm cực kỳ sâu sắc ghi dấu trong cuộc đời đọc sách của tôi. Thời niên thiếu tươi đẹp ấy là một câu chuyện giống như một sợi dây buộc lấy trái tim người đọc vậy. Ban đầu sợi dây này chỉ hờ hững buộc lỏng thôi, nhưng người ta vẫn lờ mờ cảm nhận được nó khiến con tim phải thấp thỏm mà run lên nhè nhẹ. Càng đọc về sau, qua mỗi chương, nút buộc lại càng thắt sâu thêm, để rồi cuối cùng thít chặt vào tim khiến người ta nghẹt thở, đau lòng khôn nguôi. Tôi không hay đọc truyện thể loại thanh xuân vườn trường. Đa số những truyện thể loại này đều có chung một cảm giác là nuối tiếc tuổi xuân tươi đẹp đã qua, nhưng với Thời niên thiếu tươi đẹp ấy thì khác, nó đem lại cho người đọc một cái thở phào như được giải thoát: cuối cùng thì cái quãng thời gian tệ hại này cũng qua rồi. Bởi vậy mà tôi tìm thấy sự đồng cảm khi đọc truyện này. Đừng vội thương hại tôi, tôi không giống Trần Niệm, chưa bao giờ bị bắt nạt ở trường cả. Nhưng ngay từ năm đầu tiên học cấp ba, tôi đã nhận ra môi trường trường học chính là một xã hội thu nhỏ, tốt đẹp có, nhưng xấu bẩn cũng đầy rẫy, đủ loại mặt người. Tôi đã tận mắt chứng kiến hai cô bạn của mình bị cả lớp tẩy chay, đùa cợt, bịa đặt nói xấu, chứng kiến lớp trưởng bày mưu tính kế vu khống cho một trong hai cô bạn đó tội ăn cắp, chứng kiến một cô bạn khác bị học sinh ngoài trường dọa đánh chỉ vì có quan hệ nhắn tin qua lại thân thiết với một cậu hot boy trường bên, rồi sau đó chuyện vỡ lở ra cậu bạn ảo lòi và vụ dọa đánh đó là một kế hoạch cợt nhả dìm hàng của một (nhóm) con gái cùng lớp có “thâm thù đại hận” với bạn tôi. Lại được cả giáo viên chủ nhiệm vô tâm tắc trách, thiên vị cán bộ lớp và đám học sinh nổi bật nữa. Tôi đã chứng kiến tất cả những điều ấy (nếu không phải có chút bản lĩnh riêng chắc bản thân tôi cũng bị tẩy chay ra trò), vậy nên tôi căm ghét trường học kinh khủng, đến mức mà cuối cấp, buổi chụp kỷ yếu tôi cũng không thèm đến (và vì thế mà sau đó nhận được một đống lời châm chỉa sau lưng). Cửu Nguyệt Hi đã khắc họa rất chi tiết xã hội thu nhỏ ấy, về lũ bắt nạt – những kẻ săn mồi và những đứa trẻ yếu đuối, khiếm khuyết – con mồi yêu thích của chúng, về sự thờ ơ, hiếu kỳ của đám đông hèn hạ, về sự cứng nhắc vô cảm của pháp luật đối với trẻ vị thành niên. Tất cả đã tạo nên cho câu chuyện một bầu không khí u ám, khó thở, vừa lạnh lùng lại vừa châm chọc, càng về sau lại càng đậm, giống như một môi trường bị rút cạn dần ôxy vậy. Đó là cuộc sống của Trần Niệm, cũng như là cuộc sống của rất nhiều những đứa trẻ nạn nhân của bạo lực học đường. Trong không gian tăm tối giam giữ Trần Niệm ấy, Bắc Dã đã xuất hiện, một bàn tay thô ráp mà dịu dàng, thắp lên ngọn lửa soi sáng tâm hồn đang run rẩy của cô bé. “Là ai dịu dàng, cẩn thận, lặng lẽ thắp lên ngọn đèn trong lòng ai như thế.” Trần Niệm và Bắc Dã dường như là hai con người đến từ hai thế giới đối lập nhau: Trần Niệm – con gái nhà lành, học sinh giỏi, xinh xắn, ngoan hiền, tương lai xán lạn; Bắc Dã – mẹ là gái điếm, bố là tội phạm cưỡng hiếp, thành phần cá biệt trong trường nghề, đầu gấu, bất hảo, tương lai mờ mịt. Những tưởng giữa hai đứa trẻ chẳng có sự tương đồng nào, nhưng không, cuộc sống của hai cô cậu đã giao nhau ở cùng một điểm: cô đơn. Họ đều là những đứa trẻ cô đơn. Mối quan hệ cộng sinh khăng khít giữa Bắc Dã và Trần Niệm bắt đầu từ một giây phút “lo chuyện bao đồng” của Trần Niệm. Cô gái nhỏ tưởng chừng như yếu đuối và nhút nhát ấy khi nhìn thấy cậu nam sinh bị đánh hội đồng đã không hề bàng quan làm ngơ mà lén lút định báo cảnh sát, để rồi bị liên lụy, bị bọn đầu gấu cướp sạch tiền, lại bị ép hôn cậu. Hành động đó của cô đã khiến Bắc Dã ghi nhớ. Ai nói cứ thành phần cá biệt là nhân cách thối tha? Cùng là đầu gấu học đường nhưng Bắc Dã không hề chế giễu tật nói lắp của Trần Niệm. Cậu trả tiền cho cô, đi theo bảo vệ cô, giúp đỡ cô không bị bắt nạt, kiên nhẫn chữa tật nói lắp cho cô, ở bên cạnh chậm rãi cổ vũ, vỗ về cô. Bản thân cậu cũng trầy trật vết thương nhưng cậu vẫn che chở cho cô. Khi trong cơn khủng hoảng nặng nề nhất của tuổi niên thiếu, khi mất lòng tin vào cảnh sát, vào pháp luật, vào “chính nghĩa”, khi chính mẹ ruột cũng vì bận rộn mà chẳng đoái hoài gì đến, Trần Niệm đã lựa chọn Bắc Dã, nương tựa vào cậu, tin tưởng cậu. Tôi thích Trần Niệm, cũng thích Bắc Dã, thích cách họ vượt qua chông gai bảo toàn lòng hướng thiện, thích mối tình chân thành thuần lương của họ. Bắc Dã đã khơi dậy trong lòng Trần Niệm một sự kiên định, quật cường. Kẻ bất hảo bị xã hội coi thường lại chính là người cứu rỗi cô gái tốt đẹp mà xã hội không buồn màng đến. Trong cái thành phố lạnh lẽo ấy, chỉ họ mới hiểu được nhau, một mối tình vừa yên ả lặng lẽ vừa bền chặt sâu đậm. Không khoa trương, không nhiều lời, nắm chặt tay nhau đi qua bão tố. Một mối tình khiến người khác phải rung động, vừa đau lòng lại vừa thấy ngọt ngào. Bắc Dã không phải một nam chính tiêu chuẩn: khi cô gặp nạn cậu đã không đến kịp. Nhưng không vì điều đó mà Trần Niệm mất lòng tin vào cậu. Phải tin tưởng nhiều đến thế nào mới có thể khiến một cô bé khi vướng vào án mạng đã chọn gọi cho một cậu thiếu niên chứ không phải là cảnh sát? Phải yêu nhiều đến thế nào mới có thể khiến một cậu thiếu niên cắn chặt răng vơ hết tội nghiệt vào mình để kéo dài thời gian cho cô thiếu nữ được thi tốt nghiệp? Cao trào cuối truyện thật sự đã bóp nghẹt tim phổi người đọc, ám ảnh lấy trí óc người ta. Sự che chở của Bắc Dã dành cho Trần Niệm, sự tin tưởng của Trần Niệm dành cho Bắc Dã, sự thấu hiểu lẫn nhau của cả hai người khiến người ta phải cảm động, và càng cảm động hơn khi đó mới chỉ là hai cô cậu thiếu niên mười bảy tuổi! Những đứa trẻ thiếu thốn khiếm khuyết, bởi vì có nhau mà vẹn tròn. Thời niên thiếu đau thương của hai người, bởi vì có nhau mà trở nên tươi đẹp. Để đến cuối cùng, chúng ta đều sẽ không nhịn được mà cảm thán: “Thật may là họ có nhau!”. Bên cạnh hai nhân vật chính, nhân vật nam phụ Trịnh Dịch. Giữa xã hội thật giả lẫn lộn, đầy rẫy bất công ấy, anh là đại diện hiếm hoi của chính nghĩa thực thụ, một đốm lửa nhỏ nhoi mà mạnh mẽ giữ cho ánh sáng chân lý không bị dập tắt. Nhờ có anh không ngừng nỗ lực mà sự thật mới được phơi bày. Đó vốn nên là hình tượng của pháp luật, của cảnh sát. Qua đi hết cả những cao trào đau đớn ấy, điều thực sự khiến tôi phải rơi nước mắt lại là ở ngoại truyện, ở lá thư mà Trần Niệm gửi cảnh sát Trịnh. Sau này Cửu Nguyệt Hi đã bỏ ngoại truyện đó đi với lý do không phù hợp với tính cách nhân vật, tôi cũng không hiểu tại sao chị lại cảm thấy như vậy. Tôi thì cho rằng ngoại truyện này là một cú chốt đẹp và rất đi vào lòng người của truyện. Bởi sau tất cả, nó đã khẳng định vẻ đẹp thiện lương, giàu lòng vị tha của các nhân vật, tính nhân văn của cả câu chuyện, khiến người ta nhớ mãi không quên. [ Trần Niệm à, anh thường nghĩ, anh rất muốn biết hiện giờ em còn tin tưởng hay không? Tin tưởng chân, thiện, mỹ; tin tưởng vào việc “tin tưởng” bản thân. Nếu vẫn vậy, anh cảm kích vô cùng. Trịnh Dịch —— Trong một lá thư anh hỏi em còn tin tưởng hay không? Tin tưởng chân, thiện, mỹ; tin tưởng vào việc “tin tưởng” bản thân. Cảnh sát Trịnh, chỉ vì có Bắc Dã, em vẫn tin tưởng. Trần Niệm ]
Sự Dịu Dàng Khó Cưỡng - Diệp Lạc Vô Tâm
Sinh nhật lần thứ 14, Quan Tiểu Úc gặp tình yêu sét đánh tại Bule Pub. Anh chàng lạ mắt trông cao quý và hấp dẫn đã thu hút ánh nhìn và trái tim cô bé mới lớn. Rồi khi nhìn chàng trai xa lạ kia khoác vai người đẹp rời đi, “mối tình đầu thơ ngây” của cô bỗng tan thành mây khói. Năm cô 22 tuổi, bố mẹ cô sắp xếp một cuộc gặp mặt với Âu Dương Y Phàm, anh chàng nổi tiếng đẹp trai, giỏi giang, con nhà gia, hai nhà đã có hẹn ước với nhau từ nhỏ. Nhưng vì nghe nói anh ta là một “hoa hoa công tử”, thay người yêu còn nhanh hơn cả thay áo, Quan Tiểu Úc chưa kịp gặp mặt đã lén trốn đi mất. Cô rất ghét loại người như anh ta. Rời khỏi quán trà, cô vô tình đụng phải Ivan, anh chàng đẹp trai cô tình cờ gặp trong bữa tiệc sinh nhật một người bạn. Và trong lúc “nguy cấp”, cô đã lên xe anh ta để chạy trốn khỏi cuộc gặp không mong muốn. Tiếp xúc nhiều với Ivan, cô mới hiểu đằng sau khuôn mặt bất cần đời, luôn ung dung, tươi cười kia là một người hết lòng vì bạn bè, một con người quyết đoán trong công việc đầy áp lực và hơn hết là một trái tim si tình trong tình yêu. Dần dần cô có cảm tình rồi rung động trước Ivan, quyết định cho anh cơ hội để có thể trở thành bạn trai của cô. Nhưng định mệnh thật trớ trêu khi đến sinh nhật lần thứ 23, Tiểu Úc phát hiện tên hoa hoa công tử Âu Dương Y Phàm và Ivan hóa ra chỉ là một người… Trong truyện “Sự dịu dàng khó cưỡng”, độc giả còn gặp lại nhân vật Lăng Lăng - bạn cùng phòng của Quan Tiểu Úc và Giáo sư Dương Lam Hàng - anh họ của Âu Dương Y Phàm trong “Mãi mãi là bao xa” và câu chuyện tình yêu lãng mạn của họ; anh chàng Lâm Quân Dật trong “Chân trời góc bể”. *** Diệp Lạc Vô Tâm là nữ tác giả ngôn tình Trung Quốc được các độc giả trên các trang mạng văn học yêu thích. Cô được biết đến qua những truyện ngôn tình nổi tiếng như Ngủ cùng sói, Hôn sói, Chân trời góc bể, Mãi mãi là bao xa, Gió đem ký ức thổi thành những cánh hoa... Sự dịu dàng khó cưỡng là tác phẩm mới nhất của cô. Sinh nhật thứ 14, Quan Tiểu Úc gặp tình yêu sét đánh tại Bule Pub. Mối tình đầu thơ ngây của cô bỗng tan thành mây khói khi chàng trai xa lạ khoác vai người đẹp rời đi. Năm 22 tuổi, bố mẹ cô sắp xếp một cuộc gặp mặt với Âu Dương Y Phàm. Anh chàng nổi tiếng đẹp trai, giỏi giang, con nhà gia thế. Hai nhà có hẹn ước với nhau từ nhỏ. Nhưng vì nghe nói anh ta là một hoa hoa công tử, thay người yêu nhanh hơn thay áo, Quan Tiểu Úc chưa kịp gặp mặt đã lén trốn đi mất. Cô rất ghét loại người như anh ta.   Rời khỏi quán trà, cô vô tình đụng phải một người và trong lúc nguy cấp, cô đã lên xe anh ta để chạy trốn khỏi cuộc xem mắt không mong muốn. Người đàn ông đó có tên tiếng anh là Ivan. Tiếp xúc nhiều với anh, cô hiểu đằng sau khuôn mặt bất cần đời, luôn tươi cười kia là một người hết lòng vì bạn bè, quyết đoán trong công việc đầy áp lực. Hơn hết, đó là một người đàn ông si tình trong tình yêu. Dần dần Tiểu Úc rung động trước Ivan, quyết định cho anh cơ hội để có thể trở thành bạn trai của cô. Nhưng định mệnh thật trớ trêu khi đúng lúc Tiểu Úc quyết định sẽ mở lòng ra với Ivan thì bí mật của anh cũng bại lộ. Hóa ra Ivan và Âu Dương Y Phàm chỉ là cùng một người… Trong truyện Sự dịu dàng khó cưỡng, độc giả sẽ gặp lại nhân vật Lăng Lăng - bạn cùng phòng của Quan Tiểu Úc và Giáo sư Dương Lam Hàng - anh họ của Âu Dương Y Phàm trong Mãi mãi là bao xa và câu chuyện tình yêu lãng mạn của họ. Mời các bạn đón đọc Sự Dịu Dàng Khó Cưỡng của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm.