Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ (B.Ệ.N.H Sạch Sẽ Lâu Ngày Khó Chữa)

Văn án:   Tống Sanh ở trong nhà Khuất Diễn Trọng ăn cổ vịt, dùng găng tay trong tủ của hắn, sau đó cô mới biết hắn dùng những chiếc găng tay đó để giải quyết vấn đề sinh lý của chính mình.   Một người đàn ông mắc bệnh sạch sẽ đến mức giải quyết vấn đề sinh lý cũng phải đeo găng tay, thế nhưng lại có thể chịu đựng cô, Tống Sanh cảm thấy đây thật sự là tình yêu đích thực.   Từ khi biết Khuất Diễn Trọng, Tống Sanh liền không biết xấu hổ hằng ngày ân ái.   Thẳng đến khi cô phát hiện hắn ngoại trừ là ‘bác sĩ lạnh lùng cấm dục mắc bệnh sạch sẽ’ còn đồng thời là 'sát nhân'. (*) ***  Tống Sanh gặp Khuất Diễn Trọng vào một buổi sáng nắng ấm, cô mới đuổi bắt xong một tên cướp qua mấy dãy phố, giày gãy gót, quần áo xộc xệch, người đầy mồ hôi. Hắn mặc bộ tây trang sạch sẽ, im lặng đứng đó cũng tỏa ra khí lạnh không ai dám tới gần. Khi cô vươn đôi tay còn dính bụi bẩn của mình ra nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, rõ ràng Khuất Diễn Trọng đã nhăn mày, nhưng vẫn không nói một lời. Hắn chỉ lặng lẽ lấy khăn giấy trong túi ra, lau tỉ mỉ bàn tay mới tiếp xúc với cô. Lúc đó, Tống Sanh vẫn chưa ý thức được mình vừa làm chuyện ngu ngốc gì.   Khuất Diễn Trọng mắc bệnh sạch sẽ rất nặng, không bao giờ tiếp xúc với người khác quá gần, cũng không ăn uống bên ngoài, càng không tùy tiện ngồi ở những nơi đông người. Hắn là một bác sĩ thiên tài, thường ngày làm việc ở bệnh viện, có lúc cũng thỉnh giảng ở trường đại học và được cục cảnh sát mời hỗ trợ một số vụ án khó.   Trước đây có nữ sinh nọ muốn làm thân, kéo tay hắn, liền bị Khuất Diễn Trọng không chút lưu tình lấy dao phẫu thuật trong túi rạch mất một lớp da. Bởi vậy dù mang khuôn mặt anh tuấn nhưng thực sự không ai dám tiếp xúc với hắn trong cự li gần. Con người này thật là quá quỷ dị.    Nhưng Tống Sanh lại không nghĩ như vậy. Mỗi lần gặp nhau, mặc dù chút bệnh sạch sẽ của Khuất Diễn Trọng có hơi bất tiện, nhưng hắn chưa lần nào trách mắng hay mạnh tay với cô nha. Cô nhếch nhác ngồi trên xe của hắn, hắn sẽ lẳng lặng đưa khăn cho cô lau. Cô đói bụng, hắn sẽ dắt cô đến nhà hàng mình có thể tạm ngồi, chờ cô ăn xong rồi mới đi. Hắn còn dẫn cô tới cô nhi viện, nơi hắn giúp đỡ những đứa trẻ không gia đình có một mái ấm. Trong mắt Tống Sanh, Khuất Diễn Trọng chính là một người đàn ông ấm áp dịu dàng hiếm có.   Nhưng sự dịu dàng đó hắn chỉ dành riêng cho cô. Không một ai biết rằng, nội tâm hắn đen tối đến mức nào. Hắn là một tên tội phạm, lúc nào cũng thèm khát máu tươi, có thể lặng lẽ giết người không chớp mắt. Trên thế giới này không ai có thể thân cận với hắn. Nhưng hết lần này đến lần khác Khuất Diễn Trọng lại nhớ rõ cô cảnh sát có má lúm đồng tiền tươi như hoa. Hắn không ngại cô lấm lem, cũng không sợ khi tiếp xúc với làn da ấm nóng của cô, mặc dù biết rõ cô cố ý đến gần mình cũng chẳng hề ngăn cản. Thậm chí, hắn còn mơ hồ cảm thấy dục vọng chiếm hữu của mình với cô gái ấy. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn thèm khát một vật sống đến thế.   Tống Sanh chuyển đến sống đối diện với Khuất Diễn Trọng, bắt đầu bước ngoặt mới trong cuộc đời mình. Cô cảnh sát có một khuyết điểm chí mạng, đó là không thể kiềm lòng được trước những sinh vật cô đơn nhỏ bé. Đám trẻ trong cô nhi viện cũng vậy, mà Khuất Diễn Trọng cũng như vậy.    Phải, trong mắt cô, Khuất Diễn Trọng dẫu có lạnh lùng đến mấy nhưng lại giống như một đứa trẻ trong thân xác người lớn, cự tuyệt tiếp xúc với thế giới, giấu mình gặm nhấm nội tâm cô độc. Cô muốn tiến vào cuộc sống của hắn, dùng trái tim nóng của mình sưởi ấm tâm hồn lạnh lẽo ấy. Vì vậy, trong lúc thất thần, cô đã quyết tâm theo đuổi Khuất Diễn Trọng từ lúc nào không hay.   Hai con người, hai tính cách trái ngược hoàn toàn, một như mặt trời lấp lánh ánh sáng, một như bóng tối âm u lạnh lẽo, lại chọn cách ở bên nhau. Bệnh sạch sẽ của Khuất Diễn Trọng cũng chẳng thể thắng được mỗi khi hắn ở cạnh cô. Cô nghịch ngợm thì đã sao, hắn sẽ lẳng lặng thu dọn tinh tươm. Cô được hắn đặt trên đầu tim mà yêu thương, thậm chí đến chết cũng không màng.   Nhưng thân phận của hai người ngay từ đầu đã định sẵn kết cục cho mối tình này. Khuất Diễn Trọng không chỉ mắc bệnh sạch sẽ, hắn còn bị điên. Đó là bệnh di truyền, một khi yêu là sẽ muốn điên cuồng chiếm hữu. Mẹ của hắn vì yêu mà giết chết người bà thân cận nhất, lại lấy hắn làm đồ chơi để hành hạ, thỏa mãn sự bệnh hoạn của mình.   Tuổi niên thiếu đã để lại trong lòng Khuất Diễn Trọng bóng ma vĩnh viễn không thể xóa nhòa. Khi biết được người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn đã xuất hiện, mẹ và người cậu độc ác của hắn lần nữa lộ diện, muốn diệt trừ hậu họa.   Chuyện tình của hai người dường như rơi vào bế tắc khi thân thế của hai bên đều được hé mở. Họ sẽ không thể có kết thúc tốt đẹp.   Cuối truyện là một nút thắt cực kỳ bất ngờ, sẽ khiến bạn đọc nào yếu tim bị sốc không hề nhẹ. Để giữ tính hấp dẫn cho truyện thì tớ sẽ không bật mí đâu ạ, nhưng các bạn phải chuẩn bị tinh thần trước đấy nhé.   Thể loại truyện có vẻ ngược nhưng thực ra đây lại là một cuốn sách sủng từ đầu đến... gần cuối. Nam chính tuy biến thái nhưng là do ngoại cảnh tác động, cũng khá đáng thương, thật ra sâu bên trong anh vẫn là một người tốt. Còn nữ chính có phần tùy hứng và nghịch ngợm, nhưng cô cũng có quá khứ riêng, khiến cô không thể nào giống như người bình thường được. Cả hai người tuy không có hạnh phúc ở kiếp này, nhưng sẽ được ở bên nhau mãi mãi trong một cuộc đời khác.   Đây là một cuốn truyện hay (trừ phần cuối ra ạ), nhiệt liệt đề cử cho mọi người cùng đọc nhé.   _____________   (*) Trích đoạn rver tự edit theo bản cv. Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Lần đầu Sở Nhứ và Du Hàn Thâm gặp nhau có chút kịch tính. Khi đó Sở Nhứ chỉ là một cô bé chưa tới hai mươi mới ra xã hội, trong buổi họp thường niên của công ty, cô theo các trưởng bối đi hát, uống không ít rượu. Cô là cô gái tốt bụng, lại hay xấu hổ, sống nội tâm, không học được cách từ chối, cho nên cứ như vậy mà khiến nhiều người thích trêu đùa mình. Đám người bắt đầu chơi trò nói thật hay mạo hiểm, Sở Nhứ say mơ hồ bị xúi giục chơi trò mạo hiểm, cô vừa ra khỏi cửa liền tới khu quân sự bên cạnh, đứng đó là người quân nhân đĩnh bạc như điêu khắc. Con ma men vui cười kêu Sở Nhứ tới gần "bức tượng" kia, ai ngờ trong chớp mắt mê mang, Sở Nhứ đúng là làm thật. Mọi người còn chưa kịp tới ngăn cản, cô gái say khướt này đã nhào tới ôm hôn chàng quân nhân đứng gác, dâng lên nụ hôn đầu tiên chính mình bảo tồn suốt hai mươi năm, sau đó ngây ngô cười trượt xuống chân anh. Vì thế, hôm sau, Sở Nhứ tỉnh lại là lúc đang bị tạm thời giam giữ ở sở, lý do là tấn công cảnh sát. Ký ức trở về, Sở Nhứ lập tức đỏ mặt, ai cũng có thể lý giải tâm tình của một em gái sau khi làm chuyện lưu manh là như thế nào. Ngồi xổm bên mép giường, Sở Nhứ hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống. Một cảnh sát trẻ tuổi cười rộ tới mở cửa, đưa ngón tay cái với cô: "Cô bé, thật ghê gớm, ngay cả đội trưởng Du lạnh lùng của bọn anh cũng dám xuống ta, dũng khí đáng khen! Xui cho em gặp phải đội trưởng Du nghiêm túc, nếu đổi lại là người khác, nói không chừng em đã không cần ở chỗ này, nhưng đội trưởng Du cũng không phải người không hiểu nhân tình, vốn dĩ cũng không phải chuyện lớn gì..." Trong một màn dong dài này, Sở Nhứ như con chim nhỏ cúi người rời khỏi chỗ tạm giam. Có lẽ đây là lần đầu tiên mất mặt trong hai mươi năm cuộc đời, cô say rượu ép hôn anh quân nhân đứng gác rồi bị cảnh sát giam lỏng cả đêm. Sau đó một tháng, Sở Nhứ gặp lại Du Hàn Thâm, tuy cô hoàn toàn không nhận ra đây là người một tháng trước bị mình ép hôn, dù sao hôm đó trời tối không nhìn thấy rõ, hơn nữa cô còn đang say. ... Mời các bạn đón đọc Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ (B.Ệ.N.H Sạch Sẽ Lâu Ngày Khó Chữa) của tác giả Phù Hoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cớ Sao Nói Không Yêu - Cố Tây Tước
*Trích đoạn đặc sắc [Khi nam chính được qua nhà người yêu] “Tối nay anh ngủ ở đâu?” “Anh hỏi thế là có ý gì?” “Chẳng có ý gì cả. Anh hỏi thế để chuẩn bị sẵn tinh thần thôi” Nguyễn Tĩnh che mặt giả vờ không biết, “Anh thích ngủ ở đâu thì ngủ.” “Anh nghĩ anh thích giường của em” Trong lòng Nguyễn Tĩnh giờ phút này đã bình tĩnh trở lại, cô còn có tâm trạng nói đùa “anh nhớ phải giữ gìn phong thái quý ông đấy!” Triệu Khải Ngôn ngồi bên cạnh gật đầu, “anh sẽ cố hết sức!” [Mặt dày] “Ngày mai mấy giờ anh lên máy bay?” “Bảy giờ sáng. Về đến nhà chắc là tối rồi.” “Anh muốn em tới đón không?” “Như vậy có phiền em không? Nhưng mà, phiền em vậy!” “A” [Khi mấy cái đuôi tìm đến tận cửa] “Tôi thích cô ấy” Anh đã nói chuyện điện thoại xong, khi nghe thấy cậu ấy, anh liền liếc mắt nhìn về phía Trương Hải Lâm. Hải Lâm không hiểu vẻ mặt bình tĩnh của đối phương là có ý gì, anh ta từ chối cho ý kiến sao? “Tôi thích Nguyễn Tĩnh” “Ờ, tôi là bạn trai của cô ấy.” Hải Lâm chính thức sụp đổ. [Hóa sói ngọt ngào] Tối hôm đó, Triệu Khải Ngôn có chút phóng túng tùy tiện. Anh cơ hồ vừa mới bước vào cửa đã bắt đầu hôn cô và cấp bách lột bỏ hết quần áo trên người cô ra. Qủa thật như thiên lôi đang lên cơn thịnh nộ! Ngày hôm sau, Nguyễn Tĩnh chỉ có một cảm giác duy nhất, đó là cảm giác tê dại. Sau đó rất lâu, khi quan hệ giữa hai người càng thêm “tốt đẹp”, đồng thời cũng là lúc Nguyễn Tĩnh có thể hỏi đến vấn đề đó mà không thấy đỏ mặt nữa, cô đã hỏi một câu, “Sao hôm đó anh như dã thú vậy?” Câu trả lời của anh là, “ Em mặc váy trắng trông rất đẹp!” …………………… Truyện của Cố Tây Tước thì lúc nào cũng nhẹ nhàng rồi, bộ này cũng như thế. Không quá kịch tính nhưng vẫn đủ những tình tiết lên xuống làm người đọc chờ mong vào tình cảm của cặp nam nữ chính Triệu Khải Ngôn và Nguyễn Tĩnh.  Nguyễn Tĩnh thời còn đi học từng theo đuổi nam phụ Tưởng Nghiêm, như cô nói là hao hết mọi ý chí chiến đấu vì người đàn ông đó, để rồi sau này đối với tình yêu, Nguyễn Tĩnh luôn là một thái độ “ Vô dục vô cầu”. Cho đến khi gặp Triệu Khải Ngôn.  Lần đầu tiên là trên chuyến xe lửa khi cô về nhà. Lần thứ hai là khi đang tham quan giáo đường. Lần thứ ba là khi cô theo chị mình đi gặp bạn. Phải nói duyên phận của bọn họ đến một cách mà chính cả hai không thể ngờ đến.  Triệu Khải Ngôn đẹp trai, thời niên thiếu cũng thuộc dạng thích mạo hiểm, và là người khó nắm bắt. Đối với ai anh cũng đều giữ một thái độ nho nhã, lịch sự nên quả thật làm người khác không thể hiểu được suy nghĩ của anh. Chính vì cái bản tính như thế nên con đường theo đuổi vợ mới gian nan.  Cá nhân mình thấy đoạn theo đuổi khá dễ thương, Triệu Khải Ngôn mặc dù bản tính đối với người ngoài khá tự đại nhưng đối với Nguyễn Tĩnh lại không hiểu sao thấy “nhát gái” thế :v. Kiềm chế không được hôn phớt một cái xong lúng túng xin lỗi, mấy ngày sau sợ không dám gặp mặt người ta. Một lần khác lại cả gan hôn sâu hơn, xong lại xin lỗi nói lần sau không dám nữa =)). Nhiều lần muốn thổ lộ nhưng cứ lo sợ Nguyễn Tĩnh từ chối, đến khi không kiềm nén được nữa bày tỏ tình cảm với người ta, ai dè... bị từ chối thật =)) Thanh niên tự ái, thế là quay sang làm lơ các kiểu. Lơ thì lơ nhưng thấy cô cười cười nói nói với người khác thì lại phát cáu, cáu xong lại quay sang theo đuổi tiếp.  Còn nữ chính Nguyễn Tĩnh không phải cố ý “ngược” bạn Triệu Khải Ngôn, mà vì cô cảm thấy khi bản thân chưa xác định được cảm giác kỳ lạ trong lòng mình là gì, cô vẫn mong có thể làm bạn với anh. Nhưng khi cô đã rõ ràng mọi cảm xúc trong lòng thì cũng rất thẳng thắng đồng ý mối quan hệ này.  Những ai yêu mến phong cách truyện của Cố Tây Tước thì đừng bỏ qua hố này nhé :) ---------------- Review by Pisà - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 Des by Tơ Tần *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban
Môi Anh Đào - Khương Chi Ngư
Lần đầu tiên Tô Khả Tây gặp Lục Vũ, là năm cô mười bảy tuổi. Khi ấy là học kỳ đầu của lớp mười một, nhà trường có tổ chức một buổi tham quan ngoại khóa. Khi đến địa điểm tham quan, Tô Khả Tây lại không nhớ vị trí xe của lớp mình ở đâu. Kết quả là cô đi nhầm lên xe của lớp khác, cũng nhờ vậy mà gặp được Lục Vũ. Lại nói, Tô Khả Tây ở trường Gia Thủy thường cùng bạn thân của mình đi đánh nhau khắp nơi, vì vậy cô rất rất rất thiếu sự rụt rè mà một thiếu nữ thường có. Lần đầu gặp Lục Vũ, Tô Khả Tây đã bị vẻ ngoài đẹp trai và khí chất hơn người của anh hớp hồn. Cô hỏi anh vị trí xe lớp mình, khi đi còn không quên hôn trộm Lục Vũ một cái. Tô Khả Tây và Lục Vũ học khác lớp nhau, nhưng điều đó không ngăn cách được tình yêu "nhất kiến chung tình" của cô dành cho anh. Tô Khả Tây theo đuổi anh một cách nhiệt tình, nhưng đổi lại Lục Vũ lại từ chối cô thẳng thừng. Anh lấy cớ không thích con gái tóc dài, tuy rằng anh chỉ viện cớ nhưng Tô Khả Tây thực sự cắt tóc ngắn. Trước sự theo đuổi đầy kiên trì của cô, anh cũng đã chấp nhận tình cảm ấy. Cả hai ở bên nhau một năm, thì đột nhiên Lục Vũ lại biến mất. Anh không nói không rằng mà chuyển trường, thậm chí đổi cả số điện thoại, không ai có thể liên lạc được. Anh giống như bốc hơi khỏi thế giới này vậy, Tô Khả Tây không thể gặp anh lần nào. Mãi đến khoảng hai tháng sau, Tô Khả Tây tình cờ gặp lại Lục Vũ trong bệnh viện. Thời gian không lâu gì mấy, nhưng cô cảm thấy anh rất khác khi xưa, giống như là hai người khác biệt vậy. Lục Vũ giống như cố tình tỏ ra xa cách, không muốn có quan hệ gì với cô, nhưng Tô Khả Tây làm sao có thể để yên được. Lục Vũ lùi một bước, cô liền tiến hai bước, để xem xem anh có trốn được cô hay không? Mời các bạn đón đọc Môi Anh Đào của tác giả Khương Chi Ngư.
Nương Tử, Ta Yêu Em - Xích Ma ĐL
Về vấn đề ‘Phá vỡ bối cảnh lịch sử’, Truyện được mượn bối cảnh đất nước Đại Việt trong những năm đầu thời vua Lê Thánh Tông. Lưu ý nho nhỏ là mình chỉ ‘mượn’ bối cảnh thôi, hình tượng nhân vật, các sự kiện xảy ra trong truyện đều là do sự hư cấu mà nên. Sở dĩ có dòng lưu ý này là để cho các bạn dễ hình dung được cảnh đất nước khi nhân vật xuyên không về quá khứ, hoàn toàn không lấy Lịch Sử của đất nước làm nền móng nha. Nên nếu các bạn thấy những tình huống, nhân vật như vua, hoàng tử, công chúa,… hay những địa danh, vùng miền, trang phục không giống, không có thật trong lịch sử triều đại Hậu Lê thì là vì mình đã hư cấu toàn bộ, không hề có giá trị thực tế nhé ^^ Lục Tiếu Trình: “Quận chúa, ngươi vì sao vẫn khăng khăng đòi lấy ta? Dù sao ta…” Lê Hinh: “Ý ta đã quyết, ngươi đừng hòng ngăn cản.” Lục Tiếu Trình: “…” ~o0o~ Lục Tiếu Trình: “Ngươi ngày đó biết ta là nữ nhi, sao vẫn quyết định…” Quyết định đâm đầu vào vậy a? Lê Hinh: “Vì sao tướng công là nữ nhi, ta lại không thể cưới? Nếu không phải ta làm vợ của ngươi, thì đừng hòng là người khác.” “…” “Còn chuyện gì thắc mắc?” “Nương tử, ta yêu em!” Mời các bạn đón đọc Nương Tử, Ta Yêu Em của tác giả Xích Ma ĐL.
Năm Tháng Vô Định - Gặp Em Ngày Xuân Phân - Dư Lạc Thuần
Tuổi trẻ, họ có những bồng bột, háo thắng, và phạm sai lầm. Ba người bọn họ: Một lạnh lùng, một điềm tĩnh, một hào hoa, bọn họ phong lưu, trăng hoa, thật tâm yêu một người phụ nữ là chuyện nực cười nhất thiên hạ. Vậy mà ông trời lại se duyên cho họ, tưởng chừng hạnh phúc là mãi mãi nhưng rốt cuộc lại khiến ba người phụ nữ ấy tổn thương sâu nặng.  "Ba người đàn ông chúng ta, đều theo đuổi người phụ nữ của riêng mình... cuối cùng lại làm họ tổn thương." *** Trong một lần truy sát, hắn vô tình gây tai nạn làm một gia đình chết thảm. Trước khi chết, người cha đã van nài hắn cứu con mình. Kể từ đó hắn nhận nuôi cô.  Một ông trùm nguy hiểm nhất thế giới lại cưng chiều cô như bảo vật. Hắn muốn, cô không bao giờ biết được sự thật về cái chết của bố mẹ mình. Nhưng cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, hắn làm sao có thể giấu được bí mật cả đời. Cô căm hận hắn mà bỏ đi, hắn điên cuồng tìm kiếm nhưng đều thất bại. 5 năm sau, cô trở thành cảnh sát tài giỏi, hắn là mục tiêu của cô! Trong đầu cô chỉ có hai lý do sống: 1, tống hắn vào tù. 2, khiến hắn phải đau khổ cả đời. Một vòng lẩn quẩn yêu hận suốt mười bốn năm, sủng có ngược có. Đối với hắn cô là bảo vật, còn đối với cô, hắn là kẻ thù giết cha mẹ không đội trời chung. *Xuân phân, theo lịch Trung Quốc cổ đại, là điểm giữa của mùa xuân,  nó là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch và tiết khí này bắt đầu từ điểm giữa(20-21/3) mùa xuân. *** Khi Diệp Dao còn nhỏ, được An Thực lấy họ mình đặt cho cô, gọi là An Dao. Đối với cô, An Thực vừa là ân nhân vừa là người thân, nên cô rất quý mến hắn. Có lần Lăng Nghị hỏi “An Thực, cậu cảm thấy cô bé này thế nào?” Hắn điềm nhiên đám “Dễ nuôi!” Lăng Nghị lại hỏi “Nghe nói hai người rất ít nói chuyện?” An Thực lườm anh một cái “Chuyện nhà tôi cậu quan tâm làm gì?” “À...chuyện-nhà-cậu? Được được, người ngoài như tôi không nên tìm hiểu nội tình sâu bên trong.” Lăng Nghị lại giở giọng gian tà ra. Thật ra, đa phần, hắn và cô rất ít khi gặp mặt trong nhà, nhưng chỉ cần hắn ở nhà cả ngày, An Dao sẽ liên tục làm phiền, nói rất nhiều. Những ngày đầu hắn cảm thấy rất phiền phức nhưng dần dần cũng thấy quen. Buổi sáng trước khi đi học, cô cùng An Thực dùng buổi sáng “Chú à, sắp tới ngày họp phụ huynh.” Khi An Thực đăng ký nhập học tiểu học cho An Dao, đã dùng thân phận người giám hộ duy nhất. Thấy An Thực trầm ngâm không trả lời, cô hiểu chuyện nói tiếp “Nếu chú không muốn đi cũng không sao đâu. Cháu sẽ nhờ chị Tố Nghi.” ... Mời các bạn đón đọc Năm Tháng Vô Định - Gặp Em Ngày Xuân Phân của tác giả Dư Lạc Thuần.