Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nụ Hôn Cứu Rỗi

Tóm tắt, Review và Đánh giá sách Nụ Hôn Cứu Rỗi của tác giả Bán Tiểu Cửu: [ Mỹ nữ chủ quán bar + Mỹ nam thợ xăm ] Ôn Túc An, mỹ nữ chủ quán bar ở phố Diên Tường, vậy mà bị tên bạn trai cặn bã phản bội. Không cần nghĩ ngợi nhiều, cô lập tức chia tay hắn, bắt đầu tìm lại tự do cho chính mình. Lâm Tứ, soái ca chủ tiệm xăm ở phố Diên Tường, luôn hờ hững với tất cả mọi sự vật và sự việc, vậy mà lại bị cuốn vào đôi mắt của bà chủ Ôn. Cô không muốn yêu đương, chỉ muốn làm bạn giường. Không sao, anh sẵn lòng làm bạn giường với cô, chờ cô bước ra khỏi bóng tối, cùng anh bước đi dưới ánh dương ấm áp. "Ôn Ôn, mỗi người chúng ta, trong cuộc đời này sẽ gặp rất nhiều người, anh tin rằng hai người ngay từ đầu gặp nhau nhất định đã đối xử chân thành với nhau, nên không thể nói cuộc gặp gỡ này là sai lầm, chỉ có thể nói thời gian trôi qua, con người thay đổi nên tạo ra ngã rẽ, thế thôi." [Một nụ hôn có thể đảo lộn vạn vật, một nụ hôn có thể cứu rỗi một người, một nụ hôn có thể đánh cắp trái tim, một nụ hôn có thể giết chết một người.] —— "Kiss Everywhere" Đây là một câu chuyện giữa hai con người trưởng thành trong những gia đình khiếm khuyết, sau này lại bị người mình yêu phản bội. Tìm thấy nhau sau nhiều tổn thương, cả hai cùng nhau thắp lên ánh sáng, cùng nhau tiến về phía trước. Lưu ý: 1. Phi song khiết, đảng song khiết mời quay xe (việc quan trọng nên phải để số 1) 2. Không nên bắt chước một số thói quen sinh hoạt của nam nữ chính, hút thuốc có hại cho sức khỏe, uống nhiều rượu lại càng có hại cho cơ thể, hãy chăm sóc thân thể, trân trọng sinh mệnh của mình, cùng nhau tạo nên một xã hội hài hòa. Một câu giới thiệu: Anh như khói thuốc, mạnh mẽ và kiên trì. Quan niệm: hãy sống cho chính mình *** Tóm tắt: Nụ Hôn Cứu Rỗi là câu chuyện về hai con người trưởng thành trong những gia đình khiếm khuyết, sau này lại bị người mình yêu phản bội. Ôn Túc An, mỹ nữ chủ quán bar, bị bạn trai phản bội sau nhiều năm chung sống. Cô quyết định chia tay và bắt đầu tìm lại tự do cho chính mình. Lâm Tứ, soái ca chủ tiệm xăm, luôn hờ hững với tất cả mọi thứ. Anh bị cuốn vào đôi mắt của Ôn Túc An và bắt đầu quan tâm đến cô. Ôn Túc An không muốn yêu đương, chỉ muốn làm bạn giường với Lâm Tứ. Lâm Tứ sẵn lòng làm bạn giường với cô, chờ cô bước ra khỏi bóng tối. Dần dần, họ nhận ra tình cảm của mình dành cho nhau. Lâm Tứ giúp Ôn Túc An vượt qua những tổn thương trong quá khứ, còn Ôn Túc An mang lại cho Lâm Tứ sự ấm áp và tình yêu. Review: Nụ Hôn Cứu Rỗi là một câu chuyện ngôn tình nhẹ nhàng, ngọt ngào. Tác giả đã khắc họa thành công những tổn thương của hai nhân vật chính và cách họ vượt qua những tổn thương đó để tìm thấy hạnh phúc. Ôn Túc An là một cô gái mạnh mẽ và kiên cường. Cô không để những tổn thương trong quá khứ khiến mình gục ngã. Cô luôn cố gắng sống cho chính mình và tìm kiếm hạnh phúc. Lâm Tứ là một người đàn ông ấm áp và kiên trì. Anh luôn ở bên cạnh Ôn Túc An, giúp đỡ cô vượt qua những khó khăn. Câu chuyện của họ là một lời nhắc nhở rằng chúng ta hãy sống cho chính mình và đừng để những tổn thương trong quá khứ khiến chúng ta gục ngã. Đánh giá: Nụ Hôn Cứu Rỗi là một câu chuyện đáng đọc. Tác giả đã viết rất hay và lôi cuốn. Câu chuyện nhẹ nhàng, ngọt ngào nhưng cũng không thiếu những giây phút xúc động. Một số ý kiến đánh giá khác: Ý kiến 1: "Nụ Hôn Cứu Rỗi là một câu chuyện rất hay và ý nghĩa. Tôi rất thích cách tác giả khắc họa những tổn thương của nhân vật chính và cách họ vượt qua những tổn thương đó. Câu chuyện cũng mang đến cho tôi nhiều suy ngẫm về cuộc sống." Ý kiến 2: "Nụ Hôn Cứu Rỗi là một câu chuyện ngôn tình nhẹ nhàng, ngọt ngào. Tôi rất thích cặp đôi Ôn Túc An và Lâm Tứ. Họ rất đẹp đôi và xứng đôi vừa lứa." Ý kiến 3: "Nụ Hôn Cứu Rỗi là một câu chuyện đáng đọc. Tuy nhiên, có một số chi tiết hơi phi logic khiến tôi hơi khó hiểu." Nhìn chung, Nụ Hôn Cứu Rỗi là một câu chuyện ngôn tình nhẹ nhàng, ngọt ngào và đáng đọc. ***   "Meo~" Một tiếng meo meo yếu ớt từ sau bụi cây truyền đến, sau đó từ phiến lá cây phát ra tiếng kêu khe khẽ, nước mưa từ kẽ lá tí tách nhỏ xuống. Đêm qua Vụ Thành đón trận mưa lớn, sáng nay vẫn tiếp tục từng trận mưa rào, trên mặt đất còn đọng lại những vũng nước nhỏ. Một con mèo tam thể từ trong bụi cây nhảy ra, trợn tròn mắt nhìn ra ngoài. "Tiểu Hoa" Lương Hạnh đang đứng trên bậc thang, một chân giẫm lên bồn hoa bên cạnh, trên tay đong đưa cây xúc xích xông khói. Tiểu Hoa kêu một tiếng meo meo dài, sau đó dựng đuôi chạy về phía Lương Hạnh. Lương Hạnh ngồi xổm xuống đưa xúc xích trong tay cho nó, Tiểu Hoa vội vàng nhảy lên bậc thang cắn một miếng. "Đói bụng lắm sao" Lương Hạnh vừa cho mèo ăn vừa nói, "Mập như vậy, ai nhìn còn tưởng mày là mèo nhà quyền quý. Thôi đi, dù sao cũng đáng yêu, A Tứ hẳn là không trách tao đâu." Vừa dứt lời, cánh cửa sau lưng bị mở ra, vang lên tiếng cọt kẹt cũ kỹ. Lương Hạnh quay đầu lại, trong tầm mắt là đôi chân dài mặc quần đùi màu xám, dừng một chút, ngẩng đầu nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn khi vừa mới thức dậy. Lương Hạnh lập tức nở nụ cười, giơ tay vẫy vẫy: "A Tứ, anh dậy rồi." Mặt trời xuyên qua đám mây rơi xuống làm cho làn da Lâm Tứ có chút tái nhợt, anh hơi híp mắt, vuốt mái tóc rối bù từ trước ra sau, lộ ra một đôi lông mày cứng cáp cùng một cái vết sẹo nông trên trán. Lâm Tứ đút tay vào túi quần, dựa vào cửa, cụp mắt nhìn con mèo đang ăn trộm xúc xích của mình. Anh giơ chân đá vào mông Lương Hạnh, giọng hơi khàn: "Tôi còn tự hỏi sao đồ ăn vặt của tôi bỗng dưng biến mất, thì ra là cậu mang đi làm từ thiện." Lương Hạnh nghiêng người về phía trước, suýt ngã xuống bậc thang. "Mẹ kiếp!" Lương Hạnh xoa mông đứng dậy, ủy khuất nói: "Đồ ăn vặt hết hạn rồi, sao không thể cho mèo hoang ăn?" Lâm Tứ bật cười, vỗ vỗ con mèo mập tròn như con heo, "Cậu gọi đây là mèo hoang?" Tiểu Hoa ăn xong xúc xích, thỏa mãn cúi đầu nằm trên mặt đất, lộ ra cái bụng mũm mĩm. "..." Lương Hạnh lập tức đổi chủ đề, kéo Lâm Tứ trở lại sân, "Anh, tối nay có kế hoạch gì không?" "Chuyện gì?" Lương Hạnh vỗ vai Lâm Tứ, "Ra ngoài chơi đi, chúng ta chuyển đến đây đã một tuần rồi, còn chưa ra khỏi cửa, nghe nói quán bar cuối ngõ tên Sầu Nhiên khá nổi tiếng, chủ quán còn là một mỹ nữ, anh muốn đi xem thử không?" Lâm Tứ nằm xuống ghế phơi nắng trong sân, giang rộng đôi chân dài, lấy điện thoại di động ra, uể oải đáp: "Không đi" "Mẹ kiếp, mỹ nữ không hấp dẫn nổi anh nữa à, A Tứ, anh không phải muốn đi tu đúng không?" Lâm Tứ bấm vào trò chơi, nghe vậy cười toe toét, "Ừm, tôi đích thị muốn làm tu sĩ." Lương Hạnh khinh thường nói: "Em không tin, hôm qua em còn nhìn thấy trong máy tính của anh có video mới tải về, như vậy mà tu sĩ gì?" "Cậu có chắc đó không phải do cậu tải xuống không?" "Miễn đi, tôi không thèm xem ba cái loại đó." "Tôi cũng không xem, vậy hẳn là của Huy Tử." "Huy Tử thích xem loại đó à?" "Chắc vậy" Âm thanh của hai người khuất sau cánh cửa đá. Bên kia bức tường, một hình dáng mảnh khảnh xuyên qua cầu thang. "Lai Phúc." Ôn Túc An gọi Tiểu Hoa đang nằm trước cửa, Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn cô, tiếp tục li3m bộ lông của nó. "Ăn no xong không nhận người, đúng là mèo của trăm họ." Ôn Túc An đi tới, vén váy ngồi xổm xuống, khẽ khều cái đầu béo tròn của nó. Tiểu Hoa ngẩng đầu, híp mắt dụi dụi vào ngón tay Ôn Túc An, sau đó vươn đầu lưỡi li3m láp ngón tay cô. "Thôi đi, bây giờ mới biết lấy lòng tao à." Ôn Túc An sờ sờ, ngẩng đầu nhìn cửa hàng vừa khai trương một tuần trước. —— 【Khổ Tư】 Một tiệm xăm được trang trí rất gọn gàng. Ôn Túc An mỉm cười, hình như chủ tiệm xăm này cũng là một thanh niên thích văn chương, đặt tên cửa hàng mang theo một loại khí chất u sầu cô độc giống cô. Trời đã khuya, Ôn Túc An đút cho Tiểu Hoa một ít thức ăn cho mèo rồi đứng dậy ra về. —— Ở sâu trong đường Yên Lan, một quán bar treo tấm biển [Sầu Nhiên] chính thức mở cửa lúc sáu giờ tối. Ôn Túc An đẩy một cánh cửa gỗ kiểu cổ, nhân viên quán bar đang chuẩn bị dọn dẹp, ban nhạc phía trên sân khấu đang điều chỉnh thiết bị. Nhân viên nhìn thấy cô đứng ở cửa liền lên tiếng chào. "Chị Ôn" "Chào buổi tối chị Ôn." "Ôn Túc An, chị tới rồi" Mai Túc chạy tới, nắm lấy cánh tay Ôn Túc An, kéo cô qua một bên. Mai Túc chỉ tay vào ca sĩ chính trên sân khấu, nũng nịu nói: "Chị coi, ca sỹ chính kia đẹp trai không, em lúc đó cũng chỉ thử gửi lời mời thôi, ai ngờ họ thật sự nhận lời." Ôn Túc An nghiêm mặt, gật đầu, "Ừm, cậu trai trẻ kia khá giống em." "Đúng đó, vậy chị xem xét ký hợp đồng dài hạn với họ đi ạ." "Em cho chị tiền?" "Dạ?" Ôn Túc An vỗ mông Mai Túc, nói: "Sắp mở cửa rồi, em đi chuẩn bị đi, nếu làm việc tốt thì chị sẽ thay em nói chuyện." "Chị Ôn vạn tuế!!!" Ôn Túc An đi tới quầy bar, người pha chế rượu chào cô một tiếng, bắt đầu pha đồ uống cho cô, cả buổi không dám ngẩng đầu lên. Ôn Túc An nhận lấy ly cocktail, nhìn người thanh niên đang pha chế, im lặng cười cười, không nói gì. Cô nhón gót, ngồi xuống chiếc ghế cao, chống tay lên mặt quầy, sau đó khẽ tì tay nâng mặt quan sát. Buổi tối, đúng 6 giờ, quán bar mở cửa, khách hàng lần lượt bước vào. Ôn Túc An dựa vào quầy bar, dáng người ở tư thế này càng thêm uyển chuyển, cô đưa tay nâng chiếc khăn choàng lên, cúi đầu gõ điện thoại. 【W.】: Hôm nay mấy giờ anh tan làm? 【 Cố Chính 】: Xem tình hình này chắc là phải tăng ca. 【W.】: Đến đón em được không? 【 Cố Chính 】: Cũng không biết, có thể sáng sớm mới về nhà, em xong việc thì về nhà trước đi. 【W.】: Ừm. Ôn Túc An không trả lời nữa, đặt điện thoại lên bàn, hai tay siết chặt khăn choàng, nhìn màn trình diễn trên sân khấu. —— Mười giờ tối, trước quán bar. "Đi thôi, hôm nay tôi đãi anh em." Lương Hạnh gọi bạn bè tới, lại kéo thêm Lâm Tứ đi, nói là muốn dẫn anh đi phá giới. Lâm Tứ không từ chối được, lại nghĩ mình và anh em lâu ngày không ở cùng nhau nên đành đồng ý. Một nhóm bảy tám người tìm một chỗ ngồi trong quán, gọi vài chai rượu, mấy cô gái được La Tử Huy gọi đến lần lượt ngồi xuống. Một cô gái tóc đen mặc váy ống ngồi bên cạnh Lâm Tứ, cô cúi người rót một ly rượu, đưa cho Lâm Tứ. "Anh Lâm," Ôn Uyển Uyển khẽ gọi, giọng điệu e lệ và dịu dàng, Lâm Tứ quay đầu nhìn. Cô gái ngước đôi mắt tròn xoe lên, đưa ly rượu cho Lâm Tứ, "Rượu." Lâm Tứ yên lặng nhìn cô một lúc, không nhìn ra đó là cảm xúc gì, một lúc sau, anh cong môi, cầm lấy ly rượu. "Cảm ơn." La Tử Huy nhìn thấy động tĩnh bên phía Lâm Tứ, cúi người nói: "Anh, cô gái này có phải loại anh thích không?" Lâm Tứ đặt lại ly rượu xuống bàn thủy tinh, dựa lưng vào sô pha, liếc cậu ta một cái, "Tất cả đều nhàm chán." "Ha ha, em đang lo cho anh thôi, anh thích loại nào thì phải nói để em nhìn giúp chứ." Lâm Tứ lười nói chuyện với cậu ta, La Tử Huy còn đang nói tiếp thì đột nhiên vươn tay kéo anh lại, sân khấu bị chặn một lúc lâu bây giờ hoàn toàn mở ra. Ánh đèn trên sân khấu mờ đi rồi sáng trở lại, dưới ánh đèn sân khấu, người phụ nữ có mái tóc xoăn dài màu đen, mặc chiếc váy hai dây màu đen đơn giản nhưng lại tôn lên những đường cong của cô, chiếc khăn choàng buông hờ hững trên cánh tay, đầu tua rua rơi trên mặt đất. Cô một tay cầm micro, vuốt tóc, hơi hé đôi môi đỏ mọng: "Bài hát tiếp theo Kiss Everywhere là dành tặng cho mọi người." Ngay lập tức, những tràng vỗ tay và cổ vũ nồng nhiệt nổ ra từ phía khán giả. "Mẹ kiếp, quá xinh đẹp." Lương Hạnh trợn tròn mắt. La Tử Huy lập tức nói: "Đây chính là cô chủ quán bar xinh đẹp mà tôi đã kể với mọi người đấy." Xuyên qua đám đông đang cổ vũ cuồng nhiệt, Lâm Tứ sững sờ nhìn người phụ nữ trên sân khấu một lúc.Cô lắc lư theo điệu nhạc, phát âm tiếng Quảng Đông chuẩn, giọng nói lười biếng và gợi cảm giúp tôn lên vẻ ngoài của cô một cách hoàn hảo. "Hãy cẩn thận Một nụ hôn làm đảo lộn tất cả chúng sinh Một nụ hôn cứu rỗi ai đó Nhiệt độ cơ thể được hồi phục Sẵn sàng tặng ai đó Một nụ hôn đánh cắp trái tim Một nụ hôn gi3t chết một con người..." Cô thành thạo, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ gợi cảm nhưng không dung tục, không khoe khoang nhưng có thể trói chặt lòng người. Lâm Tứ nhìn cô từ xa, tâm tình dao động. "Mẹ kiếp, đúng là tuyệt phẩm, Lâm Ca, có phải là rất đẹp không?" La Tử Huy nghiêng người, hưng phấn nói. Một khuôn mặt to lớn che khuất tầm nhìn, Lâm Tứ hoàn hồn, khẽ nhíu mày, "Chậc chậc, mấy người thật ồn ào." "Ồn ào gì, em chỉ vừa nói một tiếng." Một bài chỉ dài ba bốn phút, Ôn Túc An hôm nay tâm tình tốt, hào phóng giảm giá 20% cho khán giả, khán giả lại reo hò ầm ĩ. Cô đi xuống sân khấu, Mai Túc còn chưa hồi hồn, thấy Ôn Túc An đi xuống, cô ấy tiến lên đón, "Hát một bài thôi à? Chị hát thêm mấy bài nữa đi." Ôn Túc An cởi khăn choàng, tùy ý gấp lại, nhét vào tay Mai Túc, " Đừng được nước lấn tới, chị nói một bài là một bài, được rồi, em quan sát giúp chị, chị về bên kia ngồi nghỉ ngơi." Ôn Túc An đi lại quầy bar, ngồi lên ghế đẩu cao, giày cao gót nhẹ nhàng đá ngang dưới ghế. Bên kia, La Tử Huy huých cùi chỏ vào Lâm Tứ, động viên: "Anh, người đẹp về chỗ ngồi rồi, anh đẹp trai như vậy, ra tay chắc chắn có kết quả." Lâm Tứ liếc xéo cậu ta một cái. Lương Hạnh cũng la ó: "A Tứ, đừng có giả bộ, vừa nãy ánh mắt anh dính chặt vào người ta, giờ lại giả bộ không quan tâm." Lâm Tứ cảm thấy đêm nay nếu không chiều theo ý muốn của những người này, có lẽ mình sẽ không thể rời khỏi quán bar, liền uể oải đứng dậy đi về phía Ôn Túc An. Tin nhắn gửi cho Cố Chính một tiếng trước vẫn chưa được trả lời, Ôn Túc An có chút buồn bực, nhưng cũng không thể làm gì. Đèn bên cạnh lúc này bị người che mất, Ôn Túc An quay đầu lại nhìn. Người đàn ông ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh cô, dáng người cao lớn, một chân gác lên thanh ngang, mũi bàn chân còn lại khẽ chạm đất, đầu ngón tay gõ hai cái lên mặt bàn, nói: "Một ly Tequila." Một giọng nói dễ nghe. Bartender lưu loát pha đồ uống, người đàn ông quay đầu sang một bên, ánh đèn trên sân khấu vừa vặn chiếu xuống dưới, ánh sáng xanh đậm lướt qua đôi lông mày sâu, chiếc mũi cao, cuối cùng quét qua đôi môi mỏng. Họ nhìn nhau chằm chằm trong vài giây. Trong quán bar có đủ loại người, Ôn Túc An đã gặp qua muôn hình vạn trạng, nhưng cô vẫn sẽ rất khách quan mà nói, anh chàng này là một anh chàng đẹp trai, cũng là loại đàn ông được các cô gái sẵn sàng lao đầu vào như thiêu thân. Nói chính xác hơn, giống như một kẻ lưu manh đẹp trai. Ôn Túc An không hoang mang, chỉ cong môi cười. Tequila được đẩy tới, Lâm Tứ nâng ly rượu lên, thản nhiên nói: "Em hát rất hay." Ôn Túc An bình tĩnh đáp: "Cám ơn." Ly Tequila của Lâm Tứ bỏ thêm mấy viên đá, anh nhấp một ngụm, ngậm rượu trong miệng, đầu lưỡi hơi tê dại, chậm rãi nuốt xuống. Ôn Túc An rất ít khi thấy người uống Tequila thế này nên bất giác nhìn anh thêm vài lần, Lâm Tứ khẽ nhướng mày. Ôn Túc An giải thích: "Chỉ là có rất ít người uống Tequila nguyên chất, mọi người bình thường đều thêm chanh và muối." Lâm Tứ gật đầu, đặt ly xuống, "Ừm, uống thì có nhiều cách, chủ yếu là tôi thấy phiền phức thôi." Ôn Túc An buồn cười nói: "Quả nhiên có quá nhiều quy trình, chi bằng cứ như vậy uống." Âm nhạc trong quán bar không biết từ lúc nào đã chuyển sang điệu jazz tiết tấu chậm rãi, sự mơ hồ kèm theo cảm giác mập mờ dần dần ngưng tụ trong không khí. Tâm điểm của những ánh mắt gặp nhau, trong một môi trường như quán bar, tình cảm của những người trưởng thành rất dễ bùng phát. "Con gái thích hợp uống Tequila sunrise hơn." Lâm Tứ khóa chặt ánh mắt Ôn Túc An, đề nghị: "Uống chút gì không, tôi mời." Đây là tín hiệu hiển nhiên giữa người lớn với nhau, Ôn Túc An nhìn anh, cũng không né tránh, một lúc sau mới cười nói: "Không có đạo lý để khách mời chủ nhà, anh muốn uống gì cứ nói, ghi sổ tên tôi là được." Điện thoại di động trên quầy bar sáng lên, Ôn Túc An liếc nhìn thông báo có cuộc gọi đến, cầm di động bước xuống ghế cao. "Chị" Một giọng nói đột nhiên từ bên kia truyền đến, Ôn Túc An nhìn sang, một thiếu niên hình như khoảng hơn hai mươi tuổi, gãi đầu bối rối hỏi: "Có thể thêm Wechat không?" Cách trò chuyện của mọi người bắt đầu bằng việc yêu cầu Wechat, nhưng rõ ràng, đây không phải là một cách hay cho lắm. Ôn Túc An cười, trực tiếp trả lời: "Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi." Cậu bé lập tức đỏ mặt, nói: "Thực xin lỗi." Điện thoại vẫn rung, Ôn Túc An nhấn nút trả lời rồi bước ra ngoài. Phảng phất hương thơm mát lạnh tản ra, Lâm Tứ ngồi trên chiếc ghế cao, dựa vào quầy bar, nhìn cậu bé cười nửa miệng nói: "Cậu bé, cách làm quen như vậy ở quán bar hình như đã lỗi thời rồi." Cậu thiếu niên càng xấu hổ hơn, chạy vụt đi như trốn tránh. Lâm Tứ cười tủm tỉm, quay trở lại quầy bar, người phục vụ hỏi: "Anh còn muốn uống gì nữa không?" "Không cần." Lâm Tứ quay đầu lại, thấy Ôn Túc An đi ra ngoài, cánh tay trắng nõn như hoa sen mở cửa, gió bên ngoài thổi vào, thổi tung mái tóc xõa trên vai cô, cũng siết chặt đường cong trên eo cô. Lâm Tứ thu hồi ánh mắt, uống cạn ly Tequila. "Thật đáng tiếc" Mời các bạn mượn đọc sách Nụ Hôn Cứu Rỗi của tác giả Bán Tiểu Cửu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Một Đời Trầm Luân
Thể loại: Cổ Đại, Đam Mỹ Giới thiệu: Nam nhân thẫn thờ, ngồi dưới nền tuyết trắng lạnh giá. Bộ y phục đại hôn cũng vì vậy mà bị tuyết bao phủ. Y ngẩng đầu, nhìn vào một khoảng không vô định. Siết chặt nắm tay, y khép lại đôi mắt phượng dài, nước mắt cố kiềm nén không hiểu vì lý gì lại nhẹ nhàng rơi xuống. Chỉ là diễn mà thôi...cớ gì lại tự ảo tưởng xem nó là thật.... Đường đường là vua của một nước, cớ gì bây giờ lại phải đợi chờ một điều mà vốn dĩ bản thân hiểu rõ sẽ chẳng thể nào đạt được? - An công tử, tuyết nhiều như vậy, có lẽ A Phong sẽ không về kịp đâu! Thiếu nữ nhìn y lo lắng nói. Rõ ràng đây chỉ là một vở kịch, cớ gì An công tử lại phải nặng lòng như thế? - Ta biết chứ... Ta biết hắn sẽ không về kịp, ta cũng biết hắn thật chất chẳng muốn trở về. Thái Phong, đến cả ảo mộng của ta..ngươi vậy mà vẫn muốn tự tay bóp nát... Cao Thừa An ta, quả là trò cười.. - ---------- Tướng quân, vô tình, lãnh khốc công (Triều Thái Phong) x hoàng đế, mỹ thụ (Cao Thừa An). Đường trộn thủy tinh, truy thê, ngược, HE, 1v1 Có các cp phụ. *** Tóm tắt Một Đời Trầm Luân là câu chuyện về mối tình giữa Cao Thừa An, hoàng đế của Đại Lương, và Triều Thái Phong, tướng quân của Đại Lương. Cao Thừa An là một người ôn nhu, thiện lương, nhưng lại mang trong mình một mối tình đơn phương với Triều Thái Phong, người mà anh đã gặp từ khi còn nhỏ. Triều Thái Phong là một người lạnh lùng, vô tình, và anh luôn coi Cao Thừa An như một người bạn thân thiết. Mối tình của họ trải qua nhiều thăng trầm, nhưng cuối cùng cũng có một cái kết viên mãn. Review Một Đời Trầm Luân là một câu chuyện tình yêu ngược tâm, nhưng lại có một cái kết HE. Tác giả Kim Aiko đã xây dựng hai nhân vật chính rất thành công, mỗi người đều có những nét tính cách riêng biệt. Cao Thừa An là một nhân vật đáng thương, anh yêu Triều Thái Phong từ tận đáy lòng, nhưng lại luôn bị Triều Thái Phong phũ phàng. Anh đã phải trải qua nhiều đau khổ và dằn vặt, nhưng cuối cùng anh cũng đã có được hạnh phúc. Triều Thái Phong là một nhân vật phức tạp, anh yêu Cao Thừa An, nhưng lại không muốn thừa nhận. Anh luôn tự dối lòng mình, cho rằng anh không xứng đáng với Cao Thừa An. Nhưng cuối cùng, anh cũng đã nhận ra tình yêu của mình dành cho Cao Thừa An, và anh đã thay đổi bản thân để trở thành một người tốt hơn. Ngoài hai nhân vật chính, tác giả Kim Aiko còn xây dựng các nhân vật phụ rất thú vị, góp phần làm cho câu chuyện thêm phần hấp dẫn. Đánh giá Một Đời Trầm Luân là một câu chuyện tình yêu hay và cảm động. Tác phẩm đã mang đến cho người đọc những cung bậc cảm xúc khác nhau, từ vui, buồn, giận, hờn, đến hạnh phúc. Tác giả Kim Aiko đã viết rất tốt, câu văn mượt mà, lối kể chuyện lôi cuốn. Các tình tiết trong truyện được sắp xếp hợp lý, tạo nên một mạch truyện logic và hấp dẫn. Nếu bạn là một fan của thể loại đam mỹ ngược tâm, thì Một Đời Trầm Luân là một tác phẩm mà bạn không nên bỏ qua. Điểm cộng: Hai nhân vật chính được xây dựng rất thành công Cốt truyện hấp dẫn, nhiều tình tiết bất ngờ Kết thúc HE Điểm trừ: Một số tình tiết có thể gây khó chịu cho một số độc giả Kết luận: Một Đời Trầm Luân là một câu chuyện tình yêu hay và cảm động, xứng đáng được đọc. *** - Người đang chờ điều gì? "..." - Rõ ràng biết hắn đã phản bội người vẫn cố chấp không hiểu hay sao? Tiểu thái giám An Lâm bên cạnh đau đớn nhìn chủ tử của mình. Hoàng đế của cậu bị sao vậy? Rõ ràng là trên vạn người cớ gì giờ đây lại phải hèn mọn đến thế? - Trẫm đang chờ.. Chờ hắn quay đầu, chờ ván cờ đặt cược của trẫm hoàn thành trọn vẹn. - Chờ? Hắn đã đi từ rất lâu rồi! Người còn ở đây thì nhất định sẽ chết! An Lâm đau đớn nói, trong giọng nói là bi ai khó tả. - Tay của trẫm đã đẫm máu nhiều rồi.. kết cục này không phải rất tốt hay sao? Đế vương cười nhạt, vẻ mặt không có gì là sợ hãi. Sinh tử gì đó sớm muộn cũng sẽ đến mà thôi.. cưỡng cầu cũng chẳng được gì cả.. chỉ là nếu có thể vẫn mong có cơ hội giành lại giang sơn thiện hạ.. - Còn ngươi, tại sao không đi? Y quay đầu nhìn tiểu thái giám bên cạnh. Tên ngốc này theo y cũng đã lâu. Bây giờ trong cung đại loạn cớ gì lại chưa chịu bỏ trốn? - Nô tài là người của hoàng thượng, có chết cũng sẽ không bỏ lại người! Tiểu thái giám cúi đầu kiên quyết. - Không bỏ lại ta.. Y rũ mi, đôi mắt phũ lấy một lớp sương mờ mịt. Người đó cũng từng nói như vậy.. "Ngài yên tâm, có ra sao ta vẫn sẽ ở bên cạnh ngài.." Quả nhiên vẫn sẽ như vậy.. tất cả cuối cùng chỉ là lời nói gió thoảng mà thôi.. - Khá khen cho ngươi, vẫn có thể yên vị không sợ hãi! Băt chợt, một giọng nói khinh bỉ mang đầy sự châm biếm vang vọng. Ngẩng mặt lên nhìn, liền thấy bóng kẻ thù quen thuộc. - Hắn đâu? Y mấp máy môi. - Hắn? Ha.. thật không ngờ, kẻ như ngươi lại si tình đến thế! Tên đó đúng là làm rất tốt! Kẻ đối diện cười lớn, vẻ mặt hả hê như đang xem một trò đùa thấp kém. - Cuối cùng hắn vẫn không tới.. Y lẩm bẩm, khẽ nhắm lại đôi mắt phượng của mình. Ván cờ này dẫu biết tính sai ta vẫn không từ bỏ. Con người này, dẫu biết vô tình ta vẫn không thể ngừng yêu. Đế vương như ta một đời cao thượng, cuối cùng lại đánh mất tất cả trong tay người mình yêu. Quả thật là chuyện khôi hài đến đau lòng.. * * * "Rốt cuộc.. ngươi có từng yêu ta hay không?" Y thơ thẩn, đôi mắt sầu muộn nhìn xuống nơi duy nhất trong ngục giam được ánh trăng sáng chiếu rọi. Hoàng đế Cao Thừa An nắm mọi vương quyền như y cuối cùng lại trở nên hèn mọn thấp kém đến mức này.. Thái Phong.. ngươi hài lòng rồi chứ? Thù gia tộc, thù giết hôn thê.. chắc hẳn ngươi cảm thấy rất viên mãn.. Y khép đôi mắt lại, không hiểu sao nước mắt bất chợt lại rơi xuống. Trái tim, đau như bị cứa thành từng mảnh vụn nhỏ. Phụ hoàng.. người quả nhiên rất anh minh. Hoàng nhi thua thật rồi.. vương triều, xã tắc cũng không còn trong tay.. người nói xem, đây có phải là do triều Cao chúng ta gây chuyện nên bị trời phạt hay không? Ở dưới đó, phụ hoàng và mẫu hậu, liệu có muốn nhìn thấy đứa nghịch tử này hay không? * * * - Hoàng thượng, Triều Thái Phong đang trên đường trở lại! Một binh sĩ chạy nhanh vào vội vàng bẩm báo. Lang Kiều nhướn mi, vẻ mặt không có gì là bất ngờ. Tên đó, phát hiện cũng rất nhanh.. Gã bật cười. Bàn tay tiếp tục vuốt v e "vật nhỏ" trong lòng mình. - Chậc, đúng là tình sâu nghĩa nặng! Xem ra, tên Thái Phong đó cũng chẳng còn nhớ là ai lúc trước muốn cùng ta hợp tác lật đổ Cao Thừa An.. Nói đến đây, gã cảm thán một cái. Ái tình đúng là rất thú vị. Có thể khiến cho kẻ luôn sống trong hận thù như Triều Thái Phong quay đầu buông bỏ tất cả, đúng thật là khiến người ta không kiềm được mà thích thú. - Được rồi, ngươi lui đi! Gã phất tay, vẻ mặt không tỏ ra điều gì. Có lẽ độ khoảng hai, ba ngày sau tên đó sẽ trở lại cũng không chừng. Binh sĩ tuân lệnh, sau đó mau chóng lui ra ngoài. - Ngươi nói xem, chủ tử của ngươi sẽ phản ứng thế nào đây? Lang Kiều trơ trẽn xoa lên đôi gò má của người trong lòng. Kẻ này cũng rất lợi hại, luôn khiến gã rạo rực. - Tên khốn! An Lâm - tiểu thái giam đi theo bên cạnh Cao Thừa An nghiến răng căm phẫn. Thật không ngờ, cuối cùng cậu lại rơi vào tay tên khốn bỉ ổi này. - Chậc, chậc.. A Lâm, không phải trước đó ngươi rất thích ta hay sao? Lang Kiều nhếch môi, gương mặt gã vốn rất tuấn mỹ, mũi cao thẳng tắp lại pha chút ma mị quyến rũ cộng thêm cả cặp mắt hồ ly khiến người ta không khỏi chìm đắm run sợ. An Lâm nghe gã nhắc lại ký ức một thời liền im lặng không đáp. Có chết, cậu cũng không muốn nhớ lại quá khứ đó.. bởi lẽ, nó khiến cậu cảm thấy thảm hại.. thảm hại trước chủ tử của mình.. thảm hại trước tình cảm thuần túy bị đem ra chà đạp.. - Muốn chém, muốn giết, thì cứ tùy ngươi! Cậu cắn răng, vẻ mặt kiên quyết không khuất phục. Nếu không phải hoàng thượng còn sống, cậu bây giờ cũng chẳng muốn tồn tại. - A Lâm, sao tính khí lại nóng như vậy? Có phải là học theo chủ tử của ngươi không? Gã vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi nhưng bàn tay ôm lấy cậu đã dùng sức siết lại. - Đau.. An Lâm nhăn mi, vẻ mặt có chút khổ sở. - Ngươi nên nhớ, sống chết hiện tại của các ngươi là nằm trong tay ta, vả lại.. chắc ngươi không muốn Cao Thừa An xảy ra chuyện đúng chứ? Gã nâng mắt, lộ ra sự phấn khích khi thấy sự biến đổi trên gương mặt khả ái. - Ngươi! Cậu trợn to mắt như không tin vào tai mình. Năm xưa, tại sao cậu có thể để vẻ ngoài này đánh lừa? Bây giờ, muốn hối hận thì cũng đã không còn kịp...     Mời các bạn mượn đọc sách Một Đời Trầm Luân của tác giả Kim Aiko.
Khuynh Quốc Nương Tử Ta Từ Nơi Khác Đến
Khả Nguyệt Lam là một sinh viên chính cống khoa Công Nghệ Ô Tô. Suốt ngày chui dưới gầm xe tháo bánh bảo dưỡng từng chút một. Một hôm vẫn như thường lệ cô đến garage ô tô để thực tập. Nào ngờ kích nâng gầm bị sụt, Khả Nguyệt Lam bị đè nửa người trên ở phía dưới. Coi như lần này chết thật rồi, chết một cách khó coi, tai nạn lao động. Đến khi tỉnh dậy trong rừng trúc, bị linh cẩu đuổi theo, được nam nhân kỳ quái cứu. Khả Nguyệt Lam mới nhận ra: - Mình xuyên sách rồi???? "Thiên Tử Nam Dương" là một quyển truyện viết về ngôn tình cổ đại cô đọc nó từ năm nhất, cũng khá hay. Nam chính là hoàng đế đương triều, thương yêu con dân, nhan sắc "đáng đồng tiền bát gạo". Nữ chính thì là con nhà quan bị oan tội mưu phảm nên vào cung làm tì nữ. Cô thật sự không thích nữ chính, bị đám phi tần trù dập chỉ có khóc lóc than thở, nhưng mà là có ánh hào quang của nữ chính nên rất được lòng dân. Nhưng tại sao cô lại xuyên vào sách? Cô vào nhân vật gì? Nữ chính? Nữ phụ? Rốt cuộc không làm nhân vật nào cả, mà xây cho mình một nhân vật mới. Từ đã từ đã! Tại sao..... ta với nam phụ bị ghét nhất trong truyện lại ăn cơm cùng nồi, nằm cùng giường??? Còn sinh đôi huynh muội cho hắn?? Ta cũng ghét hắn cơ mà! Hắn vốn dĩ phải nham hiểm thâm độc tranh giành ngôi vương với nam chính, đến cuối cùng bị tứ mã phanh thây cơ mà. Sao giờ lại ngồi đây nũng nịu đòi ta ôm??? *** Tóm tắt Khả Nguyệt Lam là một sinh viên khoa Công Nghệ Ô Tô, xuyên vào thế giới của cuốn tiểu thuyết ngôn tình cổ đại "Thiên Tử Nam Dương". Cô xuyên vào thân xác của một cô gái nông thôn mồ côi, được nam phụ của truyện, Cố Phàm, cứu sống và nhận nuôi. Khả Nguyệt Lam quyết định không trở thành nữ chính hay nữ phụ của truyện, mà sẽ xây dựng cho mình một cuộc sống mới. Cô học cách làm việc nhà, học võ thuật, và dần dần trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, tự lập. Cố Phàm, vốn dĩ là một nhân vật phản diện trong truyện, nhưng dưới sự tác động của Khả Nguyệt Lam, anh dần trở nên tốt bụng và lương thiện hơn. Anh yêu Khả Nguyệt Lam và sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ cô. Cuối cùng, Khả Nguyệt Lam và Cố Phàm cùng nhau xây dựng một cuộc sống hạnh phúc, viên mãn. Review "Khuynh Quốc Nương Tử Ta Từ Nơi Khác Đến" là một câu chuyện ngôn tình cổ đại hài hước, hấp dẫn. Tác giả đã xây dựng một thế giới truyện với những tình tiết thú vị, những nhân vật đáng yêu, và những tình huống dở khóc dở cười. Khả Nguyệt Lam là một nhân vật nữ chính cá tính, mạnh mẽ, và độc lập. Cô không hề dựa dẫm vào nam chính, mà tự mình xây dựng cho mình một cuộc sống tốt đẹp. Cố Phàm là một nhân vật nam chính điển trai, tài năng, và chung tình. Anh yêu Khả Nguyệt Lam một cách chân thành và hết lòng bảo vệ cô. Câu chuyện có nhiều tình tiết hài hước, khiến người đọc phải bật cười. Tuy nhiên, tác giả cũng không quên lồng ghép những bài học sâu sắc về tình yêu, tình bạn, và cuộc sống. Đánh giá "Khuynh Quốc Nương Tử Ta Từ Nơi Khác Đến" là một câu chuyện đáng đọc. Tác phẩm có nội dung hấp dẫn, nhân vật thú vị, và những tình huống hài hước. Câu chuyện sẽ mang đến cho bạn những giây phút thư giãn và vui vẻ. Dưới đây là một số điểm cộng của truyện: Nội dung hấp dẫn, lôi cuốn Nhân vật cá tính, đáng yêu Tình tiết hài hước Bài học sâu sắc Tuy nhiên, truyện cũng có một số điểm trừ nhỏ như: Một số tình tiết hơi phi logic Tốc độ phát triển của mối quan hệ giữa nam chính và nữ chính hơi nhanh Nhìn chung, "Khuynh Quốc Nương Tử Ta Từ Nơi Khác Đến" là một câu chuyện ngôn tình cổ đại đáng đọc. *** Tiếng mưa ào ào rơi bên ngoài một Garage xe ô tô lớn. Một màn mưa sương phủ đầy đường, trong sân garage còn có mấy chiếc ô tô đậu ngay ngắn chờ sửa chữa. Những thợ bảo dưỡng xe đang tất bật sửa chửa kiểm tra, người tháo bánh xe, người đang nằm dưới gầm xe để sửa, người thì đang tẩy màu sơn cũ để lên màu mới. Khả Nguyệt Lam che ô chạy nhanh vào cất tiếng: - Aida, mưa lớn quá. May mà mang ô không đi được nửa đường dính mưa chết. Một người con trai tóc vàng, trên người lấm lem dầu nhớt trườn từ gầm một chiếc Mecerdes màu đen ra, nhe cái răng khểnh cười: - Nguyệt Lam, dính mưa không chết được đâu. Lâu lâu dính một chút chẳng sao. Khả Nguyệt Lam giũ giũ ô rồi gác lên một cái sào cạnh cửa kéo, cô đi đến tủ đồ mặc đồ bảo hộ vào: - Anh dính thì dính. Em không dính. Một anh chàng béo tóc xoăn xoăn đang sửa chiếc xe khác cạnh đó liền đưa chân đá anh tóc vàng một cái: - Cậu mà chọc Nguyệt Lam nữa thì tôi vứt cậu đi luôn đấy. Trang bị khẩu trang, kính chắn bụi xong xuôi. Khả Nguyệt Lam đi nhìn vài chiếc xe cần sửa rồi hỏi: - Anh Hứa Sinh, em làm cái nào? Đồ Hứa Sinh đang bọc lại nội thất trong chiếc Toyota, anh nói lớn: - Chiếc BMW bên kia cần đổi màu sơn, anh hỏi chủ xe xong ghi lại rồi. Nguyệt Lam gật đầu đi lại chiếc BMW màu trắng ngà, lấy tờ giấy khi chú và bảng màu được khoanh rồi vào kho lấy sơn màu xám. Một mình cô xử lý chiếc xe, tẩy màu, chà sơn, đánh bóng vân vân. Cô là một người tự chủ, tuy chỉ là một sinh viên thực tập nhưng năng xuất làm việc rất tốt mà lại nhanh. Tuy sức lực không bằng con trai nhưng đám con gái cũng bị bỏ lại xa. Độc nhất là khoa Công Nghệ ô tô nói chung và năm cô học nói riêng có mỗi một mình cô là con gái. Mà được vào lớp 1, ba lớp còn lại và các khoá kia cũng chỉ đành ngậm ngùi đắng cay. Nên trong trường cô cũng có chút tiếng tăm, được gọi là" cúc hoạ mi khoa ô tô" hay là " mãnh nữ không ai dám tán." Khả Nguyệt Lam được con trai trong khoa rất để ý đến, hoà đồng, gần gũi, rất có cảm giác giống như......!anh em chí cốt. Mỗi khi có người khoa nào đến bắt chuyện làm quen thì hơn ba trăm đám đực rựa kia xù lông nhe nanh múa vuốt. - Đừng đụng đến anh em tao. - Mày không có cửa. - Cút ngay trước khi bố đá mày ra khỏi trường. - Tao lấy cờ lê đập đầu mày đấy. - Lam đại ca không thiếu trai. Ngoài ra sinh viên nữ khoa khác cũng rất sùng bái ca tụng cô. Được biệt danh mỹ miều là " chị Lam đẹp trai." Biết bao nhiêu cô gái nguyện bị bẻ cong trước cô. Nguyệt Lam cũng khổ tâm lắm chứ bộ. Ất ơ ngất ngơ kiểu nào đó mà hơn hai mươi hai năm chưa có mảnh tình vắt vai. Cả ngày tiếp xúc với đám con trai và xe cộ thế này, có ai mà chịu được cơ chứ. Gần tám giờ tối mọi người mới xong việc. Ở garage này được cái mệt khi nào nghỉ khi đó, nên là nhân viên rất thoải mái. Đa số nhân viên nam đều ở lại garage, vì nơi đó có cấp kí túc xá. Còn Khả Nguyệt Lam thì ở ngoài, vì một phần cô là nữ và chỉ là nhân viên thực tập. Tính Chí là chàng trai tóc vàng răng khểnh, đã trở về ký túc xá tắm xong xuôi, sạch sẽ đẹp đẽ đi ra: - Đi ăn thôi. Gần tám giờ rồi. Hôm nay là cuối tuần, họ rủ nhau đi ăn, tại vì thường thứ hai sẽ không có mấy khách. Khả Nguyệt Lam c ởi đồ bảo hộ bỏ vào một cái túi đen, cô nói: - Mấy anh đi đi, mai em còn một bản báo cáo về hệ thống truyền lực. Em về trước. Đồ Hứa Sinh là quản lý ở garage, anh lái xe của mình đến nói: - Sẵn tiện đưa em về nhà luôn. Khả Nguyệt Lam gật đầu leo lên ghế phía sau, theo đó là Tính Chí và A Vũ. Nam Tuấn ngồi ghế lái phụ, anh nói: - Nguyệt Lam sắp tốt nghiệp chưa? Cô trả lời: - Năm sau đó. Em mới năm ba, còn phảo lên năm bốn. Từ garage đến căn phòng cô thuê ở cũng không xa lắm, chỉ khoảng hai mươi phút đi xe, bình thường cô sẽ bắt xe bus để đến trường hoặc chỗ làm. Cầm lấy cái túi rồi xuống xe, cô vẫy tay: - Mấy anh đi nhé, đừng uống nhiều quá. Rồi trở về dãy nhà thuê. Căn nhà cô thuê khá nhỏ, nằm ở tầng hai, có một phòng khách, một phòng bếp, một phòng ngủ và ban công phơi đồ. Tắm táp ăn uống xong xuôi cô nằm bò trên giường làm báo cáo. Đến hơn mười một giờ thì tắt đèn đi ngủ. Dạo này cô hơi sợ đi ngủ, tại vì không biết thế nào cô đều có cảm giác rất lạ. Mỗi khi tỉnh dậy đều cảm thấy sợ hãi, cố gắng nhớ lại giấc mơ nhưng không thể. -------- Tách....!tách....!tách Những giọt mưa từ những tán lá trúc rơi xuống ô màu trắng. Nam nhân kia đưa tay ra hứng giọt mưa trong veo, nó chảy xuống từ ngón tay anh rồi rơi lên đất. Cung Dịch Nguyên Cố ánh mắt lạnh tanh, gương mặt không chút biểu cảm nhìn vào phía rừng trúc bạt ngàn. Ngũ quan sắc sảo, mắt phượng mày kiếm, mũi cao môi mỏng. Mái tóc dài được cài thêm một cây trâm ngọc bích. Trên người mặc một bộ cổ phục màu đỏ sẫm được thêu thùa tinh xảo, hắn khoác phía ngoài một chiếc áo choàng lông cừu dày. Nhìn hắn không khác gì một công tử đào hoa phong trần. So với vẻ bề ngoài phong lưu như thế, hắn lại là một vương gia, thủ đoạn đê hèn. Hắn phất tay áo rồi rảo bước quay lại con đường mòn, nơi có con ngựa kéo theo một cỗ kiệu. Một người đàn ông nom chỉ khoảng hơn hai mươi vén rèm kiệu cho hắn thu ô bước vào rồi nhanh chóng lên xe ngựa thúc đi. Hắn hỏi: - Vương gia, nên đi đâu? Cung Dịch Nguyên Cố chống cây ô bên thành xe rồi trả lời: - Trở về Sơn Trúc viện. Người lái xe có chút do dự: - Nhưng mà ngài không trở về phủ, thái phi sẽ nghi ngờ. Cung Dịch Nguyên Cố vén rèm cửa sổ lên nhìn ra ngoài: - Ngươi đưa tin đồn ra ngoài bảo ta lâm bệnh nặng nên đã dưỡng thương, không trở về. Người lái xe gật đầu rồi không hỏi tiếp. Chiếc xe ngựa nhanh chóng ra khỏi rừng trúc âm u, đến trước căn nhà gỗ thì mưa đã tạnh. Cung Dịch Nguyên Cố xuống xe đi đến mở cửa cổng, cánh cửa kẽo kẹt vì đã cũ, hắn không bận tâm mấy. Hắn quay lại nói: - Tình Quân, ngươi quay về bảo với Cửu vương gia rằng một tháng dưỡng thương xong ta sẽ về. Tình Quân gật đầu rồi đánh xe ngựa đi. Cung Dịch Nguyên Cố đi qua cái sân lát sỏi đá để vào Sơn Trúc viện. Căn nhà không quá lớn, lại thoáng mát. Bên phía chính diện là một phòng khách và thư phòng. Theo một hàng lang có mái che chếch sang bên phải một chút thì là phòng ngủ. Từ phòng ngủ đi thêm trăm bước ra phía sau nữa là nhà bếp và nhà kho. Phía sân sau để trống, có một con ngựa ô được nhốt trong chuồng. Sân trước cũng chỉ có vài khóm hoa lác đác và một mái hiên hòng ngồi hóng mát. Xung quanh viện được tường rào xây kiên cố bảo vệ. Hắn đi vào thư phòng, cởi chiếc áo choàng đặt lên ghế rồi ngồi xuống bàn đọc sách. Tháng trước hắn đi đến Thành Châu bị ám sát. Theo bản lĩnh của hắn thì đám thích khách này chỉ được coi là ruồi muỗi. Nhưng Cung Dịch Nguyên Cố muốn nhân cơ hội này bãi công trở về nghỉ ngơi một thời gian, nên giả vờ đã bị trúng độc rất nặng. Quân tử không nghi ngờ gì mà cho hắn nghỉ dưỡng thương nửa năm, tận dụng cơ hội này trở về rừng trúc lo chuyện giang hồ. Sơn Trúc viện nhìn qua có vẻ tĩnh mịch, yên ả. Nhưng thật ra là một khu rừng chết, tre trúc bạt ngàn, chỉ cần lạc vào sẽ chẳng biết hướng ra. Mà trkng đó còn có những động vật máu lạnh chực chờ vồ xác, khi có người vào thì xác mất mà hồn lại vất vưởng. Cung Dịch Nguyên Cố trở về đây để tiện thuận lợi cho hắn việc chiêu binh mãi mã, nắm chuyện giang sơn trong lòng bàn tay. Hòng ngày lật đổ hoàng đế đương triều..   Mời các bạn mượn đọc sách Khuynh Quốc Nương Tử Ta Từ Nơi Khác Đến của tác giả Dương Hy Tuyết Gia.
Hoài Tổng Anh Tránh Ra!
Câu chuyện về hai con người vô tình quen nhau, yêu nhau rồi xảy ra những tranh chấp hiểu lầm không đáng có. Rõ ràng vô cùng yêu thích nhưng lại luôn phiên làm tổn thương nhau. Những hiểu lầm sẽ luôn tiếp diễn hay được hóa giải. Cuộc đụng độ của tổng giám đốc mặt than ngoài lạnh trong nóng x cô tiểu thư ngọt ngào nhưng không ngu ngốc. *** Trong không gian mờ ảo, ánh đèn nhấp nháy sáng lóa, Tịnh Kỳ với một thân hình bốc lửa, dáng người quyến rũ mặc một chiếc đen ngắn bó sát. Đôi chân dài trắng nõn được bọc bởi một lớp tất đen huyền bí nóng bỏng. Từ khi cô bước vào mọi ánh nhìn của đàn ông trong quán đều như có như không mà lướt qua người cô. Có những người còn không hề kiêng dè mà nhìn chằm chằm vào ngực cô, điển hình như tên béo ngồi cách cô hai ghế kia. “Cho tôi một ly Hennessy XO Cognac.” Tịnh Kỳ nói với người pha chế còn không quên nhẹ nhàng nháy mắt với anh ta. “Qúy cô xinh đẹp, xin đợi một chút.” Rất nhanh sau đó anh ta đem ra một ly Hennessy XO Cognac. Tịnh Kỳ nhìn ly rượu màu nâu nhạt đang tỏa ra mùi thơm. Cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đầu tiên cô cảm nhận được hương vị của trái cây khô như mận khô và quả sung khô. Tiếp theo là nhiều mùi hương của sôcôla và hạt tiêu đen, được hòa quyện bởi quế, đinh hương và thảo quả. Mùi vị hài hòa giữa các mùi hương được tạo điểm nhấn bởi các nốt hương tiêu và hương từ gỗ sồi. Tịnh Kỳ vừa uống vừa gọi điện cho Lưu Mộng Tuyền. Chuông điện thoại reo lên lập tức đầu dây bên kia đã bắt máy. “Lưu Mộng Tuyền cậu rốt cuộc muốn chậm chạp như con rùa đến bao giờ?” Tịnh Kỳ hét nhỏ, cô đã hẹn cô ấy hơn 30 phút trước mà đến tận bây giờ vẫn không thấy mặt mũi cô ấy đâu cả. “Đại tiểu thư ơi, em đến rồi đây. Em vào ngay đây ạ” Lưu Mộng Tuyền thấp giọng nói. Cái con người này thật là chỉ giỏi hành hạ cô. Tối nay Lưu Mộng Tuyền mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh nhạt kiểu quán bar, chiếc váy hở nửa vai bó sát dài đến nửa đùi, đôi chân dài thướt tha khiến tỉ lệ đàn ông quay đầu rất cao. Cũng chính vì điều này mà trong mắt cánh đàn ông ở đây hai người như miếng mồi ngon béo bở. “Giống cô ấy.” Lưu Mộng Tuyền nói với nhân viên quầy pha chế. Người đàn ông gật đầu. Một lát sau ly rượu đã được đưa lên. Hai người vừa thưởng thức vừa trò chuyện đến khi ngà ngà say Tịnh Kỳ mới có thể chút hết nỗi buồn với Lưu Mộng Tuyền. Cô đưa hai tay ôm má cô ấy quay về phía mình. “Mộng Tuyền, mình có xinh đẹp không? Có quyến rũ không?” Đôi lông mày thanh mảnh nhăn nhẹ, môi đỏ hơi chu, khuôn mặt ửng hồng vì say. “Đẹp chết người, cho tớ hôn một cái.” Lưu Mộng Tuyền hướng về phía Tịnh Kỳ muốn hôn. Tịnh Kỳ ngay lập tức ghét bỏ mà đẩy cô ấy ra. “Tra nữ, đi mà hôn các anh giai của cậu.” Dừng một lúc, cô ấy lại nói tiếp: “Huhuhu tại sao anh ta có thể bỏ tớ mà đi với Ninh Cẩm cơ chứ. Còn nói cái gì mà tớ không có sức quyến rũ của phụ nữ. Đúng là tên mù mà.” Người đàn ông pha chế liếc nhìn cô. Tên kia đúng là mắt mù thật. “Hắn dám nói như vậy. Tớ đã nói ngay từ đầu cậu nên bỏ hắn ta cậu không tin. Để giải tỏa tớ gọi vài em trai đến uống nhé.” Lưu Mộng Tuyền nói ra ý kiến mà cô ấy cho là giải quyết nỗi buồn nhanh nhất. Bình thường chắc chắn Tịnh Kỳ sẽ không đồng ý nhưng hôm nay cô muốn chứng minh cô cũng có hương vị phụ nữ nên… “Mộng Tuyền, cậu gọi đi, tớ đi vệ sinh một lát. Rồi quay lại ngay.” Cô đứng lên rời khỏi ghế, trừ gương mặt hơi đỏ ra thì mọi thứ rất bình thường nên Lưu Mộng Tuyền không nghĩ là cô ấy đã say đến nỗi không nhận ra mặt người. Tịnh Kỳ đi vệ sinh xong đến ngã rẽ cô không rẽ bên phải mà lại rẽ nhầm sang bên phải khu phòng riêng cho khách. Đến đây cô không thể nào phân biệt được nữa nên chọn đại một phòng đi vào. Căn phòng tối um, Tịnh Kỳ sờ mãi không thấy công tắc liền mở miệng gọi Lưu Mộng Tuyền. Thật tốt cô ấy lại nghĩ đã đến phòng mình. “Mộng Tuyền… Mộng Tuyền… Lưu Mộng Tuyền.” Đúng lúc này, cô đột nhiên va phải một bức tường co dãn phát ra lửa nóng hầm hập. Tịnh Kỳ dùng đôi tay mềm như bông sờ nhẹ, cô thấy một viên đậu nhỏ. Hình như khá thích thú cô xoa một cái, còn không quên dùng tay kia véo bên còn lại. Có thể trong màn đêm tối làm cho người ta không kiêng dè nên Tịnh Kỳ còn hăng hái gặm nhẹ. Bức tường đang bị cô dày vò kia mắng một tiếng. Trong hơi thở tỏa ra của “bức tường” thoang thoảng mùi rượu. Đã thế bàn tay đang véo hạt đậu còn không biết tự lượng sức mình mà di chuyển tiếp xuống dưới. Cứ như một con rắn nhỏ trườn bò trên cơ thể anh ta. Cuối cùng Hoài Cẩm Nam không thể chịu được nữa, lại mắng một câu th ô tục rồi cô khiêng ném lên giường. “Ưm” Tịnh Kỳ nhỏ giọng kêu một tiếng. Tuy rằng giường mềm mại nhưng bị ném xuống cũng khá đau. Cô hơi hơi ngồi dậy, chu đôi môi mỏng. “Đau” “Tôi còn đau hơn em.” Hoài Cẩm Nam ngay lập tức đè lên người cô. Người phụ nữ này liên tiếp trêu chọc làm cho anh cứng lên rồi. Dứt lời, anh không kịp để cô phản ứng liền cúi xuống hôn cô ngấu nghiến. Đôi tay từ từ cởi khóa áo khoác của cô rồi len lỏi vào dưới lớp áo len mỏng kia. Vừa chạm vào anh đã cảm nhận được cái bánh bao nóng hầm hập thật lớn, mềm mại và như tỏa ra sức hút kỳ lạ khiến anh mê mẩn nó. Môi lưỡi của hai người quấn chặt vào nhau. Tịnh Kỳ không nuốt kịp nước miếng làm nó chảy xuống theo cằm, vì khó khăn trong việc hít thở bộ ng ực càng phập phồng, Hoài Cẩm Nam thu hết tất cả vào trong mắt tất cả đều khiến anh phát điên. “Ưm… Ưm không thở được.” Giọng nói gần như cầu xin, mang theo sự nức nở nhè nhẹ. Có thể do cô đáng thương hoặc có thể do con mãnh thú trong cơ thể yêu cầu anh buông tha cho đôi môi đang sưng tấy kia. Anh lướt qua cằm rồi dừng lại rất lâu ở cổ, mỗi lần đến và rời đi đều để lại những vết sẫm ghê người. Tịnh Kỳ không chịu được sự lão luyện của anh mà không ngừng thở gấp và rên nhẹ. “Cởi áo cho tôi.” Giọng nói khàn khàn mang theo sự từ tính, làm Tịnh Kỳ muốn xoa nhẹ đôi tai. Cô gần như làm theo bản năng mà giúp anh cởi từng khuy áo. Tuy nhiên lại vì ý loạn tình m3 mà sờ s0ạng lung tung khiến Hoài Cẩm Nam phải tự mình cởi bỏ. Cơ thể màu đồng chắc khỏe, vạm vỡ ẩn chứa sức mạnh to lớn. Không đến hai phút, hai người đã ở trong tình trạng như em bé sơ sinh cuốn lấy nhau. Hoài Cẩm Nam cúi người hôn lấy bánh bao thơm ngọt đang gọi mời rất nhanh hai hạt đậu của cô đã trở nên cứng rắn. Được một lúc Hoài Cẩm Nam nắm lấy tay Tịnh Kỳ đưa xuống vật n@m tính của mình. Tịnh Kỳ vừa sờ vào thứ vừa nóng vừa to lớn kia. Do tò mò mà cô còn xoay xoay tay vài vòng, thứ kia càng lớn thêm. Cô không tự chủ được thốt lên. “Lớn quá, nóng nữa.” Được rồi người đàn ông nào mà không thích được người khác khen lớn cơ chứ. Hoài Cẩm Nam cười nhẹ, lời nói thoát ra lại khiến người nghe đỏ mặt. Anh cúi người cắn nhẹ tai cô, khiến cô run lên bên dưới càng tiết ra thứ kì quái làm cô không nhìn được vặn vẹo. “Lớn mới làm tiểu yêu tinh như em thích được. Xoa giúp tôi.” Hoài Cẩm Nam cầm tay chỉ dạy. Rất nhanh Tịnh Kỳ đã theo kịp tiết tấu của anh. “Tốt lắm, đúng là bé ngoan.” Như khen thưởng bàn tay anh mò xuống vườn mật đào đang tỏa ra mùi thơm của cô. Đôi mắt gần như dán chặt vào nơi đó, cảm giác nóng rực làm nơi nữ tính của Tịnh Kỳ không thể hiểu được càng co rút, chảy ra nhiều nước hơn. Tịnh Kỳ rụt rè kêu nhẹ, lại không biết sự thẹn thùng đáng yêu của mình k1ch thích mạnh mẽ đến người đàn ông phía trên làm anh ta muốn đâm vào cô. “Ư đừng nhìn ư… ư” Cô nhẹ nhàng kẹp chặt chân. Nhưng vẫn chậm hơn Hoài Cẩm Nam một bước. “Đau, đau quá...” Tịnh Kỳ khóc nấc lên, cô chỉ cảm thấy bên dưới của mình chật cứng, căng đầy giống như bị xé rách. Hoài Cẩm Nam năm nay ba mươi tuổi, từ nhỏ đã là người nắm quyền lực trong tay nhưng anh lại chưa từng nếm thử mùi vị của phụ nữ. Nhưng anh tuyệt đối tin tưởng, đây sẽ là nơi tuyệt nhất, mồ hôi trên trán ướt sũng, anh phải kiềm chế lắm mới không buông súng đầu hàng. Anh lập tức hơi lùi, lại dồn lực lên mông, th úc mạnh, liên tục đâm vào rút ra, tay nắm chặt hai chân cô, không để cô cựa quậy nhúc nhích làm lệch đi động tác của anh. “A a...a a..đau ..đau “ Nước mắt cô lăn dài, kêu lên đau đớn kèm theo tiếng r3n rỉ nho nhỏ, cô đâu biết tiếng kêu của mình càng k1ch thích người đàn ông trước mặt càng thêm hưng phấn quay cuồng. "Ư ư… Anh nhẹ một chút ư ư… Sẽ chết mất.” Đầu Tịnh Kỳ va chạm với thành giường, bộ ng ực của cô không ngừng lắc lư, làm Hoài Cẩm Nam càng thêm điên cuồng. Anh nhận ra cô là lần đầu tiên nhưng anh không nhịn được. Cô như con cá thơm ngon đặt ngay trước mũi con mèo đói. Tất cả đều không chống cự được. Vì thế động tác ra vào càng nhanh và mạnh hơn. “Ưm… nhẹ một… chút.” Cô rên nhẹ, thân thể run rẩy. “Xiết tôi chặt như vậy còn bảo tôi chậm lại.”  Anh nói xong, bàn tay to lớn xoa bóp ngực của cô rồi lại cố ý ép người đ è xuống để càng vùi sâu vào bên trong, dẫn tới Tịnh Kỳ th ở dốc.  “Nói cho tôi biết tên của cô.” “Ừ… ừm…” Cô nhắm mắt, tiếng hừ nhè nhẹ bật ra, phía dưới của người đàn ông to, dài nhét đầy cơ thể cô, căng chướng hết sức khó chịu, cô cắn môi không muốn nói tên mình cho anh biết. “Không nói? Vậy tôi rút ra.” Lời uy hiếp tà ác được đưa ra, vẻ mặt anh nhàn nhã chờ đợi rồi từ từ rút ra. Nhưng trên thực tế trong lòng đang nhẫn nhịn sắp hỏng bét, anh muốn đâm vào ngay lập tức. “Tịnh Kỳ, tôi gọi Tịnh Kỳ...” Nói xong, cô lại cắn môi bày ra bộ dạng cực kỳ ủy khuất, xoắn nhẹ eo. “Tịnh Kỳ...” Anh trầm ngâm, sau đó thỏa mãn cô mà đâm vào nơi m3m mại. Đầu anh vùi ở ngực cô, cắn m*t đầu ng ực ngọt ngào, anh bị cảm xúc vui sướng lấn áp, chỉ biết điên cuồng thả trôi nhu cầu của mình trên cơ thể cô. Tối đó Tịnh Kỳ bị anh ép buộc cả đêm, kêu khóc đến khi sức lực cạn kiệt. Cuối cùng đến gần ba giờ sáng anh mới chịu dừng lại..   Mời các bạn mượn đọc sách Hoài Tổng Anh Tránh Ra! Của tác giả Bánh Cam (Orange).
Trúc Mã Của Tôi
Tóm tắt, review và đánh giá truyện Trúc Mã Của Tôi của tác giả A Phán: Thể loại: ngôn tình, thanh mai trúc mã, ngọt sủng, gương vỡ lại lành Vì là quyển đầu tiên mình edit nên có lỗi gì mong mọi người góp ý nhẹ nhàng thui ạ. Không cẩn thận ngủ với trúc mã, tôi nói với anh ấy: “Chia tay đi, chúng ta quá quen thuộc rồi, không còn cảm giác mới mẻ nữa” Vài năm sau, vào ngày kỉ niệm thành lập của công ty, sếp mời chúng tôi đi ăn. Tôi từ chối, lấy lí do là trúc mã của tôi bị tai nạn xe mất rồi, tôi muốn đi tham dự đám tang của anh ấy. Tối đó, khi tôi đang uống rượu cùng một anh đẹp trai trong quán bar, sếp của tôi đột nhiên xuất hiện với sắc mặt u ám. Anh dồn tôi vào góc tối, chất vấn bên tai tôi: “Anh chết lúc nào, tại sao anh lại không biết” *** Sau khi chia tay Cố Tư Thừa 5 năm, chúng tôi gặp lại nhau một cách đầy bất ngờ Anh ấy trở thành sếp của tôi, mà tôi chỉ là nhân viên nhỏ bé trong công ty. Chúng tôi là thanh mai trúc mã. Khi lên đại học, chúng tôi hẹn hò hơn một năm. Sở dĩ cùng anh ấy ở bên nhau vì là tôi tức giận, xúc động nhất thời. Nam thần mà tôi yêu thầm tỏ tình với một cô gái trong lễ hội âm nhạc, tôi chịu sự đả kích lớn, một mình chạy vào quán bar uống rượu. Cố Tư Thừa đi tìm tôi, nhưng lúc đó tôi chỉ nóng lòng muốn tìm một lối thoát để buông bỏ đoạn tình cảm này, tôi đè anh ấy xuống sofa: “Cậu có muốn làm bạn trai tớ không?” Không ngờ tới anh ấy lại đồng ý. Tôi hôn anh ấy, đó chính là nụ hôn đầu của tôi. Về phương diện này, tôi không cần người dạy, vừa chạm vào môi anh, tôi đã biết cách trêu chọc anh. Cố Tư Thừa từ nhỏ đã là một người nhàm chán, chậm chạp trong việc hòa nhập, còn mắc chứng sợ xã hội. Người không quen đều nói anh ấy lạnh lùng. Mỗi lần nghe mọi người nói vậy, tôi đều cười lớn: “Lạnh lùng cái gì chứ, anh ấy là sợ xã hội thì có” Giống như tôi, anh ấy cũng rất ngây thơ trong chuyện tình cảm, đến việc hôn cũng là tôi dạy anh ấy. Có thể là tối đó bị k1ch thích đến điên rồi, tôi lại ngủ với anh ấy. Mọi việc đêm đó tôi đều không nhớ rõ, chỉ nhớ là anh ấy rất dịu dàng. Chúng tôi phối hợp rất ăn ý. Khi chia tay, tôi nói với anh rằng: “ Qúa quen thuộc rồi, chơi chán thì không còn cảm giác mới mẻ nữa” Tôi cảm thấy mình rất tra, rất cặn bã. Dù trong lòng tự mắng bản thân rất nhiều lần, tôi vẫn quyết định chia tay. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh, tôi có chút không nỡ, nhưng không thể là không thể. Cho dù phương diện trên giường rất phù hợp, những không có tình cảm, thì có thể gọi là tình yêu sao. Hôm đó đúng lúc là ngày lễ tốt nghiệp, có người ở lễ tốt nghiệp cầu hôn mà tôi lại chia tay vào đúng lễ tốt nghiệp. Đối với Cố Tư Thừa mà nói, tôi chính là mối tình đầu mà anh ấy chán ghét và căm hận. Sau khi chia tay với anh ấy, tôi cực kỳ khó xử, nhìn thấy trong mắt anh không còn sự đơn thuần, luôn cảm thấy có lỗi với anh ấy. Sau đó, tôi bắt đầu trốn tránh không muốn gặp anh, thậm chí sau đó cũng không về nhà nữa. Trốn tránh anh 5 năm, trái đất thật tròn, chúng tôi lại gặp nhau. Điều đáng sợ là, anh ấy vậy mà trở thành sếp của tôi. Anh ấy còn trẻ, tương lai có triển vọng, lại thông minh là kiểu người dù ở đâu cũng sẽ tỏa sáng. Mà tôi là một học tra, sau khi tốt nghiệp thì đi làm thuê cho tư bản, là người tầm thường vô vị. Năm năm không gặp, anh ấy như biến thành người khác. Trước đây là mắc chứng sợ xã hội, bây giờ là lạnh nhạt. Mỗi lần nhìn thấy anh, tôi cảm giác như đang chịu một loại áp lực, nhất là khi anh nhìn vào mắt tôi. Ánh mắt căm hận và chán ghét, khiến tôi lạnh sống lưng. Không còn là chàng thiếu niên năm ấy, anh đã trở nên trưởng thành, chững chạc hơn, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tràn đầy hormone nam tính, đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý của các cô gái. Cao m8, lại vừa đẹp trai vừa có tiền, anh là người tình trong mộng của mọi cô gái. Người tình trong mộng của người khác, không phải là tôi. Cho dù 5 năm đã trôi qua, tôi vẫn thấy có lỗi với anh, mỗi lần dự tiệc, tôi đều cúi thấp đầu, không dám nhìn anh. Ra khỏi phòng trà, tôi đến chết cũng không ngờ mình lại đụng phải anh còn làm đổ cà phê lên người anh. Mời các bạn mượn đọc sách Trúc Mã Của Tôi của tác giả A Phán.