Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngọc Lụa Vàng

Cuối cùng thì Lục Đình Trấn cũng tìm được cô người yêu giả c hết của mình. Ánh nắng không thể xuyên qua rèm cửa màu đen dày dặn, Lục Đình Trấn quăng chiếc bật lửa sang một bên, nheo mắt nhìn Chương Chi Vi đang ngồi trên sofa màu lục sẫm. Tựa như một khối ngọc trầm mình trong đầm sâu. Trông cô thật yếu đuối và bơ vơ: “Rốt cuộc phải thế nào thì chú mới chịu buông tha tôi?” Lục Đình Trấn lặng thinh. Khói đàn hương vấn vít, tựa như ba năm trước. Ba năm trước, Chương Chi Vi cũng như thế này, ngồi trên chiếc giường màu lục sẫm, hai tay ôm lấy vai mình, mắt sáng lấp lánh. Lúc ấy, cô vừa hân hoan vừa thẹn thùng mà hỏi: “Cháu có thể ở bên cạnh chú mãi mãi không?” Tác giả có lời muốn nói: 1. Thời gian đầu Chi Vi yêu đương kiểu trẻ con, từ đắm chìm trong tình yêu rồi dần dần tỉnh ra, 1v1, ai gu hiện thực không nên nhảy hố. 2. Bối cảnh tham khảo Hồng Kông, Malaysia, Anh Quốc những năm 1982 - 1986. Đây đã được coi là thời hiện đại, mọi cuộc đối thoại đều dùng tiếng phổ thông, vì vốn từ tiếng Quảng Đông của tác giả có hạn. 3. Ai theo đuổi truyện mang đậm phong cách Hồng Kông xin dừng bước, bộ truyện này không dính dáng đến ân oán hào môn, cũng không liên quan đến cuộc đấu đá của các bang phái phạm pháp, chỉ có hai người yêu đương “anh đuổi em chạy”. 4. Ngọc lụa vàng có độ cứng cao, tính chất ổn định, mượn ngọc quý để tượng trưng cho tính cách kiên định của nữ chính. 5. Ai bị cuồng nam chính chớ có xem. Nếu gu chúng ta không giống nhau, không hợp nhau thì bạn yêu à, tuyệt đối đừng xem. *** Ngày mà Chương Chi Vi hỏi Lục Đình Trấn: “Cháu có thể ở bên chú mãi mãi không?”, anh đã trả lời rằng: “Chẳng ai có thể mãi mãi ở bên một người khác.” Nếu Lục Đình Trấn biết có một ngày anh nhận được tin Chương Chi Vi biến mất ở một nơi cách anh rất xa, anh sẽ không trả lời như vậy. Nếu Lục Đình Trấn biết rằng có một ngày anh nguyện cho cô tất cả những gì cô muốn nhưng Vi Vi của anh thì không còn nhận được nữa rồi, anh sẽ trả lời khác đi. Anh biết khi hỏi câu ấy, Chương Chi Vi đã dùng tất cả sự dũng cảm, tất cả tình yêu nồng cháy, ngây ngô, bất chấp luân thường đạo lý của cô, nhưng anh lại bỏ lỡ nó mất rồi… *** Cuộc đời của Lục Đình Trấn trái ngược hoàn toàn với Chương Chi Vi, từ khi sinh ra anh đã có được mọi thứ tốt đẹp: ngoại hình điển trai, có tiền tài, có quyền thế hiếm ai sánh bằng. Còn Chương Chi Vi chỉ là một cô nhi, nhờ cha nuôi của cô dùng thân mình bảo vệ cho ông chủ Lục mà cô được nhà họ Lục nhận nuôi. Mối quan hệ giữa họ không tồi, từ nhỏ Chương Chi Vi đã biết làm nũng với anh, ngày ngày gọi anh “chú Lục ơi”, “chú Lục à”. Lục Đình Trấn cũng vui vẻ chiều chuộng cô giống như nuôi một em gái nhỏ, tạo điều kiện tốt nhất cho cô học tập, làm đại tiểu thư nhà họ Lục. Lâu dần trái tim thiếu nữ của Chương Chi Vi không thể kháng cự sự dịu dàng, chiều chuộng của anh, cô đắm chìm trong bể tình. “Đáng tiếc người sa vào lưới tình dường như chỉ có một mình cô.” Tình yêu của Chương Chi Vi có sự cố chấp của trẻ con, cô nghe theo mọi sắp xếp của Lục Đình Trấn miễn là anh vui, nghe nói anh thích người thông minh, Chương Chi Vi sẽ dốc lòng học hành, anh thích mái tóc dài đen mượt, cô sẽ không nhuộm không cắt. Chương Chi Vi chỉ muốn mình được giống như những người bạn khác, hẹn hò, yêu đương thân mật với người khác giới, mà người này chỉ có thể là Lục Đình Trấn. Anh có thể cho cô mọi điều kiện sống tốt nhất, duy chỉ có điều cô muốn này anh lại tránh né hết lần này tới lần khác. Dù cho một ngày họ phát sinh ra “chuyện kia”, thì mối quan hệ của họ vẫn mắc kẹt giữa người tình và chú - cháu. Chương Chi Vi chấp nhận dâng hiến và hy sinh để chứng minh tình yêu của cô. Cô đặt cược mình có thể thắng được tình yêu của anh, trói được trái tim anh, họ có thể vượt qua luân thường đạo lý, người người lên án để ở bên nhau. “Nhìn đi, cháu yêu chú biết bao, yêu chú đến nỗi ngay cả những khổ sở và đớn đau cháu cũng chịu đựng được, còn chú có yêu cháu không?” Lục Đình Trấn vẽ nên một tương lai cho Chương Chi Vi, anh nói cô chỉ cần dùng sáu năm học thành tài, đến những vùng trời mới mở mang tầm mắt, nếu cô vẫn muốn lấy anh thì quay về anh sẽ chiều theo mong muốn của cô. Chương Chi Vi cho rằng anh chỉ viện cớ thôi, nhưng vì anh chưa từng nói dối nên lời hứa này của anh như “lưỡi móc một củ cà rốt”, dụ dỗ cô ra sức học hành, thuận lợi tốt nghiệp sớm để sớm được đứng bên cạnh anh. Rơi vào bể tình có thể làm người ta trở nên mù quáng. “Từ lâu Chương Chi Vi đã yêu anh, kính trọng anh, sùng bái anh, tựa như thiên đường đã ném xuống dưới một sợi dây mây, Chương Chi Vi nắm lấy nó chẳng hề do dự, chẳng thèm bận tâm sợi dây ấy sẽ đưa cô lên thiên đường hay ném cô xuống vực thẳm.” Chương Chi Vi có lẽ vẫn sẽ ngây thơ như thế nếu như không có một ngày cô phát hiện sự thật về thân phận của mình. Thì ra nhà Lục không ai là thật lòng tin tưởng cô, thậm chí có người còn ghét cay ghét đắng cô. Bí mật này đồng nghĩa với việc cô trở thành con dâu của nhà học Lục là điều không bao giờ có thể xảy ra. Lục Đình Trấn cũng biết điều ấy nhưng anh che giấu quá kín kẽ, vậy anh có tin cô không? Tin cô ở bên anh không vì lý do gì khác, tin cô sẽ không bao giờ phản bội anh. Và nếu anh biết nhà họ Lục sẽ không chấp nhận Chương Chi Vi, tại sao anh còn định ra một lời hứa khó thành? Số phận cho cô một cơ hội để rời đi. Chương Chi Vi vẫn đặt cược một lần vào tình yêu của Lục Đình Trấn, tin rằng anh đã bỏ qua những thù hận trong quá khứ và thật sự muốn ở bên cô. Nhưng thực tế phũ phàng khiến Chương Chi Vi tỉnh ngộ. Lục Đình Trấn quá lý trí, lý trí đến mức giống như không có khả năng yêu người khác. Trên danh nghĩa họ là chú cháu nhưng thực ra còn chẳng được bằng người tình. Lục Đình Trấn sẽ không bao giờ hạ mình dỗ cô sau khi cãi vã, “anh là cậu chủ Lục ăn trên ngồi trốc, là chú Lục của cô, là bậc cha chú, dạy bảo cô cũng là chuyện hiển nhiên. Trong mối tình này, Chương Chi Vi vẫn luôn đứng ở thế yếu, dường như mọi thứ đều phải phụ thuộc vào người khác, dựa vào chút nuông chiều lọt qua kẽ tay của Lục Đình Trấn.” Nếu đã vậy Chương Chi Vi quyết định phải rời đi, cô phải thoát khỏi anh, thoát khỏi cạm bẫy ngọt ngào của anh. Càng ở cạnh bên anh, nhận được sự chiều chuộng dịu dàng anh ban phát sẽ chỉ càng làm cô lún sâu vào trong bẫy, cam tâm tình nguyện làm tình nhân của anh, sinh con cho anh, làm bà hai bà ba trong bóng tối đáng thương của anh. Chương Chi Vi còn cắt phăng đi mái tóc dài để thể hiện quyết tâm từ bỏ của mình. Nhưng trí thông minh của Lục Đình Trấn là không thể xem thường được. Kế hoạch bỏ trốn của cô nhiều lần bị anh lật tẩy hoặc chặn trước khiến con đường thoát đi vô cùng khó khăn. Chương Chi Vi chỉ còn cách sắp xếp một hành trình giả c hết, chỉ có biết tin cô đã không còn trên đời thì anh mới buông tha cho cô mà thôi. Ngày Lục Đình Trấn biết tin, anh như mất đi nửa linh hồn. Anh không ngờ chỉ một phút yếu lòng chấp nhận cho cô đi chơi mà lại mất đi cô mãi mãi. Vi Vi của anh còn quá trẻ, nếu tất cả không phải là sự thật, nếu cô trở lại bên anh một lần nữa, anh nhất định sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn. Cô không muốn học nữa, vậy thì không cần học nữa. Tiền của anh đủ nuôi cô cả đời. Cô muốn kết hôn, thế thì kết hôn thôi. Cô muốn một danh phận, vị trí bà Lục chỉ có thể dành cho cô mà thôi. Nhưng mọi thứ đã muộn rồi. Vi Vi đã không còn cần nữa. Cô đã vô số lần nói “cháu yêu chú”, nói đến khô cả miệng, nói với tất cả sự chân thành chờ mong, vậy mà cô chưa lần nào được đáp lại. “Thậm chí Vi Vi còn chưa nghe thấy câu “Tôi yêu em". Một câu cũng không.” Lục Đình Trấn đau khổ không chấp nhận sự thật, anh tìm kiếm những sự bất thường dù là nhỏ nhất để tin rằng cô vẫn còn sống, anh điên cuồng tìm kiếm Chương Chi Vi khắp mọi ngóc ngách từ Malaysia sang Anh Quốc, chỉ cần còn một tia hy vọng nhỏ nhoi thì anh sẽ bắt lấy mà không ngừng đuổi theo, chỉ cần cô còn sống, chỉ cần Vi Vi trở lại bên anh, anh chấp nhận trả giá tất cả. *** Sau khi Chương Chi Vi “mất” đi thì chúng ta mới thấy được mặt thâm tình đáng thương của chú Lục nhà ta. Vừa phải gian nan chạy khắp nơi tìm vợ, xong rồi tìm được thì bị đuổi như đuổi tà. Xin lỗi chú nhen không có chú người ta còn trưởng thành hơn, độc lập giỏi giang hơn, người ta thành cô Chương ưu tú rồi, không có mộng mơ đổi thành họ Lục nữa đâu. Hỏi chú có yêu cháu không chú không thèm trả lời hả? Giờ người ta đổi lại thành: “Rốt cuộc phải làm thế nào thì chú mới chịu buông tha tôi?”. Sao? Chú có thấy bên má rát rát chưa? Màn vả mặt ngoạn mục khá là đau đến từ vị trí cô Chương ưu tú. Mà chú Lục chỉ có thể ẩn nhẫn chiều theo ý muốn của cô. Người đã mất đi một lần sẽ biết trân trọng nâng niu khi tìm lại được, thà bị cô xua đuổi còn hơn trải qua khoảng thời gian như sống trong địa ngục kia. *** Truyện đưa ta về với bối cảnh Hồng Kông, Malaysia, Anh Quốc những năm 1982 - 1986, cách tác giả miêu tả thật sự có thể giúp ta phần nào mường tượng ra được khung cảnh tráng lệ ngày đó với những ông chủ lớn, những băng nhóm tính toán lẫn nhau, những người dân di cư nghèo khổ cùng cực. Hơi thở thời đại qua từng câu chữ được khắc họa một cách sống động. Một điều nữa mình vô cùng vô cùng thích ở truyện này là các cảnh H được miêu tả rất đặc biệt. Trời ơi mình chưa đọc truyện nào mà cảnh H tinh tế dã man như thế. Không hề trần trụi nhưng vẫn có sự gợi tình da diết, nó nên thơ nó lãng mạn làm sao ấy. Nên dù không thật sự rõ ràng có thịt ăn nhưng mình vẫn rất rất hài lòng. Nhà chuyển ngữ cũng đã dịch cực kỳ mượt mà, từng câu chữ trơn tru không chỗ nào cấn. Đọc những dòng trong đoạn chú Lục biết tin Vi Vi mất đau khổ vật vã mà thấy thương muốn khóc theo luôn á. Mình đọc truyện với tâm thế truyện thể loại vả mặt nam chính với các motip thường thấy, không ngờ cuốn theo các tình tiết truyện mà đọc luôn một lèo. Cuối cùng thì mình đánh giá đây là một truyện rất đáng đọc, không phải vì nội dung thì cũng phải vì những câu chữ quá xuất sắc. Mong là bạn đọc sẽ có được trải nghiệm mới lạ và hay ho. ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: La Hán *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Sau khi ngủ trưa dậy, Chương Chi Vi mới hay tin Lục Đình Trấn đã về. “Chú Lục có mang gì về cho cháu không?” Chương Chi Vi lấy tờ báo phủ trên mặt mình xuống, trên mặt báo nồng nặc mùi mực, được hong khô* rồi mới mang ra. Cô không ghét thứ mùi khó ngửi này, chỉ quay sang hỏi vú Trần: “Mấy giờ chú ấy về? Giờ đang ở đâu ạ?” *Ngày xưa báo giấy chưa có kỹ thuật in tân tiến, báo in xong được đưa đến nhà dân mực vẫn còn ướt, phải hong khô trước để người đọc không bị dây mực vào tay. “Cậu chủ đang ở bên chỗ lão gia, nói là chập tối mới qua đây.” Vú Trần bưng cốc nước đường, dỗ Chương Chi Vi uống: “Cô chủ uống cái này trước đi đã, để tôi giúp cô chọn quần áo.” Chương Chi Vi đảo mắt: "Không cần, để cháu tự chọn.” Cả căn phòng sáng sủa thoáng đãng, trong ngoài toàn là cây cối xanh tươi. Chương Chi Vi chỉ mặc áo ngủ, vươn người uống cốc nước đường. Hạt sen đã được người ta dùng tăm khêu bỏ nhân đắng, trộn cùng hạnh nhân và hạt bo bo ninh thành nước đường. Mấy ngày trước cô mê món chè khoai lang nấu cùng gừng già và đường phên vàng, đến giờ lại không thích nữa. Sự ham thích của thiếu nữ đến vội mà đi cũng vội, Lục Đình Trấn chiều chuộng cô, muốn gì cũng cho chứ nói gì đến một bát nước đường đỏ. Ánh mặt trời chói chang, Chương Chi Vi ăn mấy miếng là hết một bát, vú Trần than vãn không ngớt rằng cô không ra dáng cô chủ, Chương Chi Vi lau miệng: "Cháu có phải họ Lục đâu, ra ngoài cũng chẳng làm họ mất mặt.” Cô đi tắm, cũng chẳng bận tâm đến chuyện lộ thân trước mặt vú Trần, quanh đi quẩn lại trong nhà chỉ có hai người họ. Vú Trần hoảng hốt cầm chiếc khăn tắm khô ráo bao lấy người cô, hết lời khuyên bảo: “Thì cũng phải giữ thể diện cho cậu chủ chứ.” Cậu chủ mà vú Trần nói chính là Lục Đình Trấn, chủ nhân của căn nhà này. Chương Chi Vi mệnh khổ, bố mẹ nguyên quán ở Phúc Kiến, sau này di cư sang Malaysia. Vào những năm năm mươi sáu mươi, Đông Nam Á bài trừ người Hoa, bố mẹ cô lại vội vã dẫn cô bỏ trốn, bôn ba đến sống ở North Point, quận phía Đông đảo Hồng Kông. Có điều, bố mẹ của cô không chịu đựng được mà chết ở nơi này, hàng xóm nhà Chương Chi Vi thấy cô đáng thương nên đã nhận nuôi cô. Lúc mới đầu người hàng xóm này thấy cô đói khát quá đáng thương mới đưa cho cô miếng bánh, sau đó khi nhận lương sẽ tiện tay mua cho cô bộ váy, hoặc chiếc cặp sách… Mua mãi mua mãi, chú ấy đã đưa Chương Chi Vi đến trường đi học, nhận cô làm con gái của mình. Người hàng xóm này không có họ, người khác đều gọi chú ấy là “A Man”, cái tên này nghe chừng thì có vẻ hơi nữ tính, nhưng A Man lại là một người đàn ông thô kệch hàng thật giá thật. Hồi nhỏ Chương Chi Vi bị bạn nam cùng lớp giật đồ, ngồi trên đất khóc lóc, cũng là A Man đi tới, mỗi tay xách một đứa lên. Kể từ ngày hôm đó, dù là trên đường hay ở trong trường cũng chẳng có ai dám bắt nạt Chương Chi Vi nữa. Khi Chương Chi Vi học cấp hai, A Man qua đời. Đó là một chuyện ngoài ý muốn, A Man đỡ một phát súng cho ông chủ của chú ấy, trước khi chết ông chủ hỏi chú ấy còn việc gì chưa yên tâm, ông ấy sẽ thu xếp thay. A Man mở to mắt, thở không ra hơi, trong miệng thì trào máu tươi, lấy một hơi nói với ông ấy rằng mình có một cô con gái, tên là Chương Chi Vi. Ông chủ Lục con cháu thưa thớt, chỉ có một người con trai tên là Lục Đình Trấn. A Man đã đi theo ông chủ Lục gần chục năm, trung thành tận tụy, còn không tiếc mạng sống cứu ông ấy. Mối ân tình này, ông chủ Lục không thể không báo đáp. Ông ấy là một người trọng nghĩa khí, sau đó đã đón Chương Chi Vi ra khỏi căn nhà cũ nát, xem cô là cô chủ của nhà họ Lục, cho cô đi học ở tu viện Maryknoll, ăn mặc đi lại cái gì cũng tốt nhất, để cô sống cuộc sống giàu sang phú quý. Có điều vấn đề xưng hô hơi loạn, Chương Chi Vi và Lục Đình Trấn cách nhau hơn tám tuổi, chưa đến chín tuổi nhưng vẫn phải gọi anh một tiếng “chú Lục”. Bởi vì lúc sinh thời A Man làm việc cho ông chủ Lục, gọi ông ấy một tiếng “bố già”*. Khi qua đời, A Man được an táng một cách long trọng vẻ vang, người người đều biết ông chủ Lục trọng nghĩa khí, trọng ân tình. Không tin? Thử nhìn Chương Chi Vi lúc này đi, ấy thế mà lại là cô cả nhà họ Lục cơ đấy. *Từ gốc (老豆) trong tiếng Quảng dùng để gọi cha. Chương Chi Vi không chịu mặc bộ váy mà vú Trần chọn, cô không thích mấy thứ rườm rà này, chỉ mặc áo trắng váy trắng giày trắng. Hôm nay gió to, cô đành phải khoác thêm chiếc áo len cardigan sáng màu trong tiếng càm ràm của vú Trần, vội vàng xuống lầu, bảo tài xế đưa cô đến gặp Lục Đình Trấn. Tài xế tươi cười khen chú cháu hai người tình cảm sâu sắc, Chương Chi Vi chỉ nhìn ra ngoài cửa xe, không nói một lời. Chú cháu tình cảm sâu sắc? Nói ra thì cũng chẳng sai, nhưng chưa chắc đã là cái “tình” kia, mà là “tình dục” thì đúng hơn. Biệt thự nhà họ Lục khiêm tốn kín đáo, tọa lạc tại một nơi thanh vắng, Chương Chi Vi và bà Lục - cũng chính là vợ của ông chủ Lục khá thân thiết, chỉ là hôm nay đối phương không có nhà, nghe nói là đi xem phim. Lại nghe người ta nói Lục Đình Trấn cũng không có nhà, anh và ông chủ Lục đến công ty, ngay cả tách trà trong nhà cũng chưa uống xong. Chương Chi Vi không gặp được người nhưng cũng không thất vọng. Cô đội mũ cói, vào vườn hoa phơi nắng, ngủ một giấc, nghe thấy hai con hầu đang xì xào tám chuyện với nhau ở trong vườn hoa. Thật là khéo, người được nói đến chính là cô, sự tồn tại lạ lùng nhất ở nhà họ Lục - Chương Chi Vi. “... Nghe nói ông chủ Lục tốt bụng nên mới giữ cô ta lại.” Một con hầu bĩu môi nói: “Tôi nghe vú Trương nói, bây giờ ông chủ Lục bắt Chương Chi Vi chuyển đi là vì sợ cô ta gây ra chuyện gì đó với cậu chủ.” Chương Chi Vi biết vú Trương, đó là người hầu lâu năm ở trong gia đình này, chăm sóc Lục Đình Trấn đến khi anh trưởng thành. Quan hệ của Chương Chi Vi và bà ta không tốt, hai người đã cãi vã không ít lần. “Nghe nói cô ả kia nửa đêm dụ dỗ cậu chủ, bị bà chủ bắt gặp.” Một người khác nói: "Bà chủ chỉ có một người con trai là cậu chủ, rồng đi với rồng, phượng đi với phượng, nhà họ Lục cũng chẳng có quy tắc lấy nhiều vợ, sao có thể chứa chấp cô ta.” “Thế á, thế á?” Chương Chi Vi sấn lại gần, hỏi: “Có thật không?” Đám người hầu một phen hú hồn, thấy cô có vẻ lạ mặt: "Cô là?” Chương Chi Vi hạ giọng nói: “Vú Trương sai tôi qua đây.” Dừng lại một thoáng, cô lại nói: “Vú Trương nói như vậy sao? Lần trước tôi nghe bà ấy nói với người khác, tôi còn tưởng là nói đùa cơ.” Đám người hầu không hề nghi ngờ: "Không chỉ có mình vú Trương đâu, còn có La Chí lái xe cho cậu chủ cũng nói Chương Chi Vi bị đuổi đi rồi.” Chương Chi Vi nói: “Cảm ơn nha, cô tên gì đấy?” Một con hầu đáp: “Tôi tên là Tiểu Nguyệt.” Lại chỉ sang người bên cạnh: "Nó tên là Trân Lệ, còn cô?” Chương Chi Vi nhấc mũ xuống, mái tóc đen xõa tung, cô mỉm cười nói với hai con hầu: “Tôi là Chương Chi Vi.” Trong ánh mắt kinh hãi của hai con hầu, Chương Chi Vi cầm mũ, xoay người bỏ đi. Đây không phải lần đầu tiên Chương Chi Vi nghe thấy những chuyện như này từ miệng của đám người kia. Chương Chi Vi đã sống ở nhà họ Lục được mấy năm, tháng trước đột nhiên phải chuyển đi, sống ở căn nhà mà Lục Đình Trấn mua, vợ chồng ông chủ Lục còn đưa một người qua cho cô sai sử; Còn Lục Đình Trấn đã đi Ma Cao ngay sau hôm ấy, đi một mạch cả tháng trời. Một cô con gái đang được sống sung sướng, đột nhiên lại bị đưa ra bên ngoài, cộng thêm bây giờ cô đã thành niên, tuổi xuân như hoa, Lục Đình Trấn lại là thanh niên độc thân chưa vợ. Tuy gọi nhau là chú cháu, nhưng từ lâu đã có một số người thêu dệt nên vô số lời đồn đại hoang đường. Có người xì xào bàn tán rằng Chương Chi Vi dụ dỗ không thành còn bị Lục Đình Trấn chán ghét đuổi đi, có người tận mắt trông thấy. Rốt cuộc chuyện này có phải là thật hay không? Chẳng ai biết được. Chỉ có hai con hầu bị dọa đến mức ôm chầm lấy nhau, run lên cầm cập, thấp thỏm bất an, chỉ sợ Chương Chi Vi mách lên trên đuổi bọn họ ra ngủ ngoài đường. Sau khi chuyển đi vào tháng trước, Chương Chi Vi không qua đây lần nào nữa, ai mà biết hôm nay cô lại đột ngột xuất hiện? Hơn nữa còn không có dáng vẻ hung hãn như trong lời đồn mà trái lại giống một cô bé hồn nhiên ngây thơ hơn, quanh người toát lên khí chất thanh thuần trong trẻo, mộc mạc lại lanh lợi, không hề diêm dúa như vú Trương nói. Thấp thỏm chờ đợi đến tối, Lục Đình Trấn cuối cùng cũng đến. Chương Chi Vi đã đứng ở ngoài cổng từ sớm, gió thổi lạnh cả chân. Cô co người ôm chặt hai vai, buổi chiều mới ăn một bát nước hạt sen, cơm tối còn chưa ăn chỉ vì đợi Lục Đình Trấn về nhà. Chiếc Rolls-Royce màu đen từ từ tiến vào, Chương Chi Vi nhận ra xe của Lục Đình Trấn, cô đứng trên bãi cỏ, gió đêm khiến vạt áo khoác sáng màu của cô bay bay, cô nhìn đăm đăm vào chiếc xe không chớp mắt lấy một lần. Có người khom người mở cửa xe phía sau, người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám nhạt bước xuống xe, dáng dấp cao lớn, thon gầy. Ánh trăng đêm nay nhạt nhòa, chỉ có đôi mắt anh ánh lên ánh sáng trầm tĩnh, Chương Chi Vi đã chạy về phía anh, tươi cười chào anh: “Chú Lục!” Cô không dám sà vào lòng anh, chỉ đứng cách anh ba bước. Ánh mắt của Lục Đình Trấn cuối cùng cũng đặt trên người cô, hỏi: “Xem quà chưa? Có thích không?” Chương Chi Vi hỏi: “Quà ư?” “Buổi chiều đã sai người đưa đến chỗ vú Trần - Cháu chưa về nhà sao?” Lục Đình Trấn nhìn cô: "Đợi cả buổi chiều à?” “Vâng.” Chương Chi Vi nói: "Cháu nghe vú Trần nói chú đã về, ngóng chờ chú mãi đấy!” Lục Đình Trấn thở dài: "Chú đã bảo là chú sẽ đến thăm cháu mà.” Chương Chi Vi cất bước theo anh: "Nhưng cháu muốn gặp chú sớm hơn xíu thôi mà.” Lục Đình Trấn không nói gì nữa, bữa tối đã được chuẩn bị xong từ lâu. Bà Lục ăn xong đã đi ngủ, ông chủ Lục có chuyện muốn nói với Lục Đình Trấn. Ăn cơm xong, Lục Đình Trấn đi gặp ông ấy, chỉ có một mình Chương Chi Vi chậm rãi ăn bánh kem ngàn tầng, xuýt xoa khen ngợi: “Vú Trương, tài nghệ của bác Vương càng ngày càng tốt nhỉ.” Vú Trương cúi người rót sữa, mỉm cười nhắc nhở cô: “Cô chủ, cô quên rồi sao, bác Vương đã không còn làm việc ở đây nữa rồi.” Sau lưng bà ta, con hầu Trân Lệ đang bê một bình hoa bách hợp to vật vã, hồn vía để lên mây, mấy lần suýt cắm hoa bách hợp ra khỏi bình hoa. Chương Chi Vi ngạc nhiên kêu lên: “Cháu nhớ ra rồi, có phải bác Vương bị cắt lưỡi vì đơm đặt về người khác không?” Vú Trương vẫn không đổi sắc mặt: “Tôi thì lại nghe nói là vì thua bạc.” Chương Chi Vi lắc đầu, bỏ dĩa xuống: "Giống nhau cả, thua bạc phải chặt ngón tay hoặc chặt tay, còn đơm đặt, nói xấu người khác cũng đáng bị cắt lưỡi.” Vừa dứt lời đã nghe thấy một tiếng “loảng xoảng”, vú Trương giật nảy mình, quay lại nhìn thấy con hầu Trân Lệ đang nhìn trân trân vào bình hoa thủy tinh đã vỡ nát, mặt xám như tro tàn. Trên sàn nhà vương vãi mảnh vỡ, nước chảy lênh láng, hoa bách hợp dập gãy, tung tóe trên đất trông vô cùng lộn xộn. Vú Trương hạ giọng dạy dỗ con hầu tay chân vụng về này, mới nói được mấy câu thì Lục Đình Trấn đã đi tới. Anh cởi áo vest, vắt lên cánh tay, nhìn thấy đống lộn xộn này cũng không nổi giận, nói với vú Trương: “Chỉ vỡ cái bình hoa thôi mà, dạy bảo mấy câu là được rồi, không sao cả. Có điều vú Trương à, bà là người cũ ở trong nhà, nếu đã nhận mấy đứa hầu nhỏ tuổi này thì phải biết lối dạy dỗ cẩn thận.” Vú Trương cúi đầu: "Tôi hiểu rồi thưa cậu chủ.” Lục Đình Trấn cũng không nói nhiều, xoay người gọi Chương Chi Vi: "Đi, về nhà.” Vú Trương càng cúi đầu thấp hơn. Chương Chi Vi đứng dậy, cô ghét thời tiết nóng bức nên đã cởi chiếc áo len cardigan mà vú Trần khăng khăng bắt cô mặc, bây giờ không biết đã để ở chỗ nào. Nghĩ lại cũng chỉ là một cái áo, cô vội đuổi theo bước chân của Lục Đình Trấn, ra khỏi nhà họ Lục. Ánh trăng mông lung, Lục Đình Trấn giở áo vest của mình ra, khoác lên vai cô rồi khép chặt vạt áo. Lục Đình Trấn có dáng người cao lớn, ngay cả áo vest cũng to, thoáng chốc đã che kín người Chương Chi Vi. Anh bình thản nói: “Áo ngực cũng không mặc, còn ra thể thống gì.” Chương Chi Vi tựa đầu lên vai anh, Lục Đình Trấn không đẩy ra. Cô áp má vào cánh tay anh, dụi mấy cái, nhắm mắt nói bằng giọng êm ái: “Lần trước chú Lục xé mất cái áo ngực duy nhất của cháu rồi, bảo cháu mặc kiểu gì đây?” Mời các bạn mượn đọc sách Ngọc Lụa Vàng của tác giả Đa Lê.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết
    Thông Tin   Tác phẩm : Cục cưng phúc hắc: Mẹ vẫn còn rất thuần khiết Tác giả : Đồng Niên Thể loại : Hiện đại, HE, Ngôn Tình, Lãng Mạn, Tiểu Thuyết, Văn Học Phương Đông Convert : Ngocquynh520 Editor : huyenbibo Ebook : Hana Độ dài : 204 Chương + 43 phiên ngoại Nguồn :  huyenbibo.wordpress.com Đăng : dtv-ebook.com Giới Thiệu   Chín năm trước, cô vì lầm thẻ ra vào, đi nhầm phòng, bị người nào đó cầm thú một phen. Sau đó người nào đó vì tìm cô, đã lật tung cả thành phố SHI lên. Chín năm sau —— Cô trở về mang theo con trai vạn người mê, dựa vào thực lực tiến vào ‘ Đông Vũ hoàn cầu ’ thành người tâm phúc bên cạnh Đông lão gia. Đại thiếu gia làm quen. . . . . . Cô khinh bỉ nhổ vào mặt. Nhị Thiếu Gia chơi đùa lãng mạn. . . . . . Cô không xem ra gì. Nhưng Tam Thiếu Gia phúc hắc quấy rầy đùa bỡn lại không thể làm ngơ. ◇*◇ Ngày nào đó cục cưng tiếp nhận điện thoại truyền lời nói “Mẹ, Đông Tam Thiếu nói, mẹ có thể không gả cho chú ấy, nhưng điều kiện đầu tiên là mẹ phải sinh cho chú ấy một đội banh!” “Con trai, câu chuyện của cầm thú này, bảo tên đó đi tìm heo mẹ thương lượng!” “Chú ấy nói, không phải là chú ấy đang cùng. . . . . . Ai kia, thương lượng sao!” Cục cưng thông minh bỏ qua từ mẫn cảm. “Nói cho tên đó biết, về sau không cần gọi điện thoại tới” Sư Tử Hà Đông rống: “Bảo tên đó chết đi!”
eBook Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu - Tịch Mộng Full prc,pdf, epub [Ngôn Tình]
CƯNG CHIỀU : BẢO HỘ VỢ YÊU     Thông Tin   Tác phẩm: Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu Tác giả : Tịch Mộng Thể loại : Hiện Đại, Sủng, HE, Ngôn Tình, Tiểu Thuyết, Văn Học Phương Đông Convert : Ngocquynh520 Edit : Huyenbibo Ebook: Hana Độ dài : 188 Chương  Nguồn : huyenbibo. wordpress.com Đăng : dtv-ebook.com   Giới Thiệu   Mười ba tuổi, cô cứu anh cả người đầy vết thương, từ đó về sau bên người cô có nhiều người thần bí bảo hộ. Mười bốn tuổi, cô vừa bị người nhà đuổi ra khỏi nhà, thì người thần bí lập tức xuất hiện thu nhận cô, mỗi lần gặp nạn, đều có người kịp thời ra tay cứu giúp. Người thần bí này, về sau trong lòng anh chôn dấu vết xuống thật sâu, cô muốn tìm để biết người thần bí là ai, nhưng mà mặc kệ cô cố gắng thế nào, cũng hoàn toàn không biết gì cả. Mười tám tuổi, lần đầu đi quán bar, lại bị người ta hạ mê dược, cô ở duới tác dụng của dược tính, té nhào vào một người đàn ông vừa xa lạ vừa quen thuộc, cho anh ăn sạch sẽ. "Tôi bị một người đàn ông XXOO rồi, không đúng, là tôi đem một người đàn ông XXOO ." Một cô gái giống như đứa nhỏ đang làm sai, chột dạ nói. "Tôi cũng bị một cô gái XXOO rồi, không đúng, là tôi cũng đem một cô gái XXOO ." Một tên con trai gian tà đáp trả. Song đến khi người thần bí đích thực vạch trần với cô thì lại khiếp sợ không thôi, mang theo dũng khí, chạy trối chết. Sáu năm sau, người thần bí xuất hiện lần nữa, anh tiếp tục bảo vệ cô. . . . . . . . "Tại sao phải trốn?" Anh cưng chìu mà chất vấn. "Bởi vì quá sợ đi, cho nên lựa chọn trốn tránh." Cô ngoan ngoãn trả lời. "Trừ phi anh chết, em mới có thể đi, cho nên em không được trốn tránh." Nội dung vở kịch của Bảo Bảo: "Ba, đêm nay mẹ hẹn hò, chấp hành kế hoạch A của chúng ta." "Ba , ngày mai có người cầu hôn với mẹ, chấp hành kế hoạch B của chúng ta." "Ba , có người định đóng gói mẹ mang đi, chấp hành kế hoạch AB của chúng ta."
Cấm Ái Chi Tương Sủng
CẤM ÁI CHI TƯƠNG SỦNG     Thông Tin   Tác phẩm : Cấm ái chi tương sủng Tác giả : Tư Đồ Cẩm Tranh Thể loại : Đam mỹ, Cổ Trang, Xuyên Không, Tá Thi Hoàn Hồn, Cường Công Cường Thụ, Hài, Nhất Thụ Nhị Công, HE, Văn Học Phương Đông Tình trạng: Hoàn Chuyển ngữ : Lightraito Nguồn : Sưu tầm Đăng : dtv-ebook.com   Giới Thiệu   Khi y đang đợi đèn đỏ, mà cũng có thể gặp phải sự cố. Trực thăng rơi thẳng từ trên trời, trái không rơi phải không rơi, mà lại chọn ngay trên nóc xe của y. Khi tỉnh lại, y cảm thấy tứ chi đau đớn giống như bị nghiền nát, hạ thân cơ hồ không còn tri giác. Điều này làm y càng thêm biết rõ, nam nhân trên người đang điên cuồng chiếm đoạt thân thể của mình. Mẹ nó, ngay cả tiện nghi của lão tử cũng dám chiếm, thật là không muốn sống nữa mà!! Đợi lão tử tỉnh lại, xem ta có bẻ gãy cái căn nguyên thị phi của ngươi không!! Con bà nó bộ ngươi không thể nhẹ một chút sao? Ta cũng là người a!! Ân và oán, thị và phi, vướng mắc không rõ, dứt không đứt, lý càng loạn…   Y đã đủ loạn lắm rồi, đệ đệ đồng mẫu dị phụ lại xen vào, không để y được an ổn hay sao?
Cưỡng Chiếm Giường Vua: Bạo Quân, Thỉnh An Cho Bổn Cung - Nại Tiểu Nhàn
《CƯỠNG CHIẾM GIƯỜNG VUA: BẠO QUÂN, THỈNH AN CHO BỔN  CUNG》       Thông Tin   Tác phẩm : Cưỡng Chiếm Gường Vua: Bạo Quân, Thỉnh An Cho Bỗn Cung Tác giả : Nại Tiểu Nhàn Thể loại : Cổ Trang, Xuyên Không, Ngôn Tình, HE, Lãng Mạn, Văn Học Phương Đông Tình trạng: Hoàn, 136 chương Convert : Linhmaroon, Ngocquynh520 Ebook : Hana Beta: Tieu_hao Nguồn :   huyenbibo.wordpress.com Đăng : dtv-ebook.com     Giới Thiệu   “ Bạo quân, đêm nay ngươi nên thị tẩm .” Hạ Như Thanh ngồi ở trên long sàng, vẻ mặt cười nhìn Kỳ Lạc Hi.”Hoàng hậu, ngươi muốn làm gì. . . . . .” Kỳ Lạc Hi nuốt nước miếng một cái, dùng ánh mắt hàm chứa sương mù nhìn nàng. Hạ Như Thanh cong môi cười, sau đó”Hoàng hậu, ngươi đừng cởi y phục, ” “Hoàng hậu, đừng kéo đai lưng trẫm, ” “Hoàng hậu, không cần cưỡng bách trẫm!” -“Ngươi xác định không cần? Người triệu nam sủng Nhị Hào tới thị tẩm!” “Trẫm không cho phép, trẫm tới thị tẩm. . . . . .” Đêm hôm đó, hắn tung người vì sói, không biết là ai ăn ai. Chính là dưới đời này không có ăn bữa cơm miễn phí, chiếm tiện nghi liền muốn làm osin.”Bạo quân, châm trà cho Bổn cung. Thay quần áo cho Bổn cung. Làm ấm giường cho Bổn cung. Cho Bổn cung. . . . . .” Hạ Như Thanh hé ra cái miệng nhỏ nhắn lải nhải đối Kỳ Lạc Hi ra lệnh. Mà Kỳ Lạc Hi mặt lại buồn rầu, nữ nhân đáng chết rõ ràng đem hoàng đế làm nô tài sai vặt, xem trẫm không hảo hảo giáo huấn ngươi, “Người tới, đem hoàng hậu kéo tới trên long sàng của trẫm, trẫm muốn tiến hành 【 giáo dục yêu 】 . . . . . .” Hạ Như Nhanh bạc con mắt nhíu lại, nói nhỏ: “Bạo quân, ngươi dám phòng kháng? Người tới, đem nam sủng Nhất Hào mang xuống, triệu Nhị Hào hầu hạ.” Chúng nô tài run rẩy đối Kỳ Lạc Hi nói ra: “Nương nương chí thượng, ngài thứ hai, cho nên ủy khuất hoàng thượng. . . . . .” Mọi người vung tay lên, đem hoàng đế kéo xuống. . . . . . ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Tiết tử Cực phẩm cuồng ngạo 】 cung chủ Nàng, Hạ Như Thanh, “Yêu nghiệt điện”  cung chủ lãnh huyết, Một nữ nhân làm người trong hắc đạo nghe tin đã sợ mất mật, Cuồng ngạo, ngoan độc, xinh đẹp, lãnh huyết. . . . . . Ai có thể so với nàng cuồng 】 ? Một khi xuyên qua, Hạ Như Thanh thẳng đến long sàng của bạo quân, nàng đảo khách thành chủ, một cước hướng phía hoàng đế đưa hắn đá xuống long sàng, nàng cao gầy lông mày kẻ đen cuồng vọng đối bạo quân nói: “Bạo quân, giường của ngươi Bổn cung muốn. . . . . .” Ai có thể so với nàng ngạo 】 ? “Bạo quân, ngươi nghĩ đông chết Bổn cung sao?” Hạ Như Thanh lạnh run co rúc một góc ở long sàng , nhìn như thân thể mềm mại đơn bạc nguyên nhân chính là rét lạnh run rẩy. Nàng dùng khóe mắt liếc bạo quân bên giường liếc, dùng tay chỉ hắn, có chút  câu khóe miệng, khẽ mở môi lạnh, giống như nữ vương bình thường uy nghiêm cao ngạo phát số ra lệnh: “Bạo quân, còn không mau một chút đi lên làm ấm giường cho Bổn cung!” Ai có thể so với nàng yêu 】 ? Hạ Như Thanh bàn chân trắng nõn đứng ở trên giường hoàng đế, nàng cúi người xem nhẹ (khinh thường) bạo quân, cánh tay xinh đẹp vũ động, một mình đấu nâng cái cằm trơn bóng của hắn, không nói lời gì bá đạo hôn xuống, “Bạo quân, làm nam sủng cho Bổn cung được không?” Hạ Như Thanh khẽ cười, hơi nghiêng khóe môi, ba phần cuồng ngạo, bảy phần xinh đẹp —— Cực phẩm yêu nghiệt 】 bạo quân Hắn, Kỳ Lạc Hi, “Kỳ Liên Quốc”  quân chủ vô tình, Một nam nhân làm cả triều văn võ kinh hồn táng đảm, Yêu nghiệt, tàn bạo, vô tình. . . . . . Ai có thể so với hắn cuồng 】 ? Hắn căm tức nữ tử kia đưa hắn đá xuống giường, tà câu lấy khóe môi, “Ngươi muốn giường? Trẫm cho ngươi. Bất quá trẫm muốn người của ngươi. . . . . .” Ai có thể so với hắn ngạo 】 ? Hắn cao gầy nâng lông mày tuấn tú, tà tứ nhìn Hạ Như Thanh chính là lạnh run  , muốn trẫm giúp ngươi ấm giường? Như vậy ngươi trước giúp trẫm ấm áp thân a. . . . . . Ai có thể so với hắn yêu 】 ? Hắn có chút giật mình nhìn  Hạ Như Thanh, hắn đường đường quân chủ một nước, lại bị một nữ nhân cưỡng hiếp, còn muốn hắn làm nam sủng cho nàng? Kỳ Lạc Hi híp lại con mắt lạnh, mới thả ra ánh sáng lạnh, “Không sai a, như vậy khiến cho trẫm cẩn thủ (cẩn thận nghiêm túc) chức trách nam sủng  . . . . . .” Tiếng nói còn chưa hạ xuống, hắn liền ngược lại hôn lên, xâm lược Hạ Như Thanh hết thảy, bá đạo cướp đoạt . . . . . . Nữ nhân đáng chết rõ ràng đem hoàng đế làm nô tài sai vặt, xem trẫm không hảo hảo giáo huấn ngươi, “Người tới, đem hoàng hậu kéo lên trên long sàng của trẫm , trẫm muốn tiến hành giáo dục yêu. . . . . .” Làm cung chủ đụng với bạo quân, Làm cuồng nữ gặp gỡ yêu nam, Khi nữ nhân đụng nam nhân Khiến ngươi biết không khí thuốc nổ mười phần. Theo thời gian dần dần xoay chuyển, Thân thể hắn / nàng bắt đầu rơi vào tay giặc, cũng kể cả tâm. . . . . .