Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chân Nhân Không Lộ Tướng

Cố Thường và Lục Tử Triệt, từ mười năm về trước đã được hai nhà họ Cố - Lục định thân bằng tín vật là cây lược gãy mấy cái răng và... một hòn đá nhặt bừa ở vệ đường. Nay, Lục gia có ý từ hôn với lý do Cố Thường không giữ thân trong sạch, ôm ấp nam nhân giữa thanh thiên bạch nhật.   Bức thư từ hôn vừa tới, không chỉ Cố lão gia tức giận dựng râu, mà Cố Thường còn cảm thấy cực kỳ oan ức. Ngày ngày Cố Thường sờ sờ mó mó các bột thuốc, độc dược, mê hương để mang đi hù người còn không đủ thời gian, ngoại trừ phụ thân và đệ đệ, nàng mới chỉ tiếp xúc với mấy con ngựa đực trong trang trại nhà mình thôi đấy!   Phụ thân Cố Thường từng làm phẩm quan triều đình, mẫu thân là nữ ma đầu năm xưa cả giang hồ sợ mất mật, Cố Gia bảo là một trang trại ngựa tốt nhất thiên hạ, nói tóm lại cả Cố gia đều tiếng tăm lẫy lừng. Hổ phụ sinh hổ tử, Cố phu nhân đã truyền cho nhi nữ bảo bối từ nhỏ một chân lý giữ trượng phu cực hiệu quả: “Khiến cho toàn bộ nữ nhân đều khiếp sợ mình, thì cho các nàng tiền cũng không dám mon men đến cướp.”   Tiếp thu triệt để lời mẫu thân dạy, Cố Thường dấn thân trên con đường chế biến độc dược không lối thoát. Nghe truyền rằng, chỉ có nàng chưa nghĩ đến, chứ không có loại mê độc cao cấp nào nàng không tạo ra được.   Nay phu quân tương lai chưa gặp mặt đã vuột mất với lý do không chính đáng, Cố Thường nhanh chóng đóng gói đồ đạc, tự tin một thân giắt đầy độc dược cực phẩm mới điều chế chưa có đất dụng võ, đi lên Kinh Thành tính sổ.   Quên chưa nhắc tới một tài năng khác của Cố Thường, già trẻ lớn bé nam nữ, chỉ cần qua bàn tay dịch dung của nàng, hoàn toàn có thể nhào nặn ra giống không một khe hở. Để hành trình ngao du tránh ong bướm đến phiền toái, Cố Thường che giấu mỹ nhan tuyệt trần, hô biến thành vô số nhân dạng khác nhau.   Lần đầu tiên, một nữ tử thanh tú với làn da nhợt nhạt.   Lần thứ hai, một tên nam nhân thô bỉ với hai cọng râu cá trê rung rinh như cọng rau.   Lần thứ n, một bà lão gần đất xa trời, lưng gù tai điếc, đi một bước lại thở dốc cực nhọc, vân vân và mây mây ~   …   Tuy nhiên hoá trang cũng chỉ có thể thay đổi được vẻ diện mạo bên ngoài chứ làm sao lung lay được bản chất nội tâm. Vậy nên tà tính háo sắc của Cố Thường hừng hực ngay khi chạm mặt một nam tử “Dáng người cao ngất, cả người toát ra khí chất cao quý, ngũ quan của hắn vô cùng tuấn tú giống như điêu khắc, làm cho người ta luyến tiếc không muốn dời tầm mắt, hắn vừa xuất hiện thì ánh sáng xung quanh hắn đều trở nên ảm đạm, dường như chỉ có nơi hắn đứng mới là nơi chói loá nhất.”   Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, trùng hợp làm sao mỹ nam ấy lại chính là Lục Tam-khốn-kiếp-huỷ-hôn-cần-được-hạ-độc mà Cố Thường đang tìm kiếm.   ———   Lục Tử Triệt da trắng mà mặt “than”, tuy trên người luôn có hương thơm thoang thoảng nhưng tính tình lại rất thối, hắn rất ghét những ai nhìn mình chằm chằm. Đặc biệt cặp chủ tớ này, mắt như đính keo vào hắn, khi bị khinh thường lại thẹn quá hoá giận mắng luôn cả Lục Tử Triệt là con lừa mặc áo hoa.   Kết bạn đã không khó, kết thù thì càng dễ. “Nghiệt duyên” của họ bắt đầu ngay từ lần thứ nhất gặp mặt, lúc nào cũng phải đấu võ mồm đến khi đối phương không còn mảnh giáp nào mới ngừng.   Lục Tử Triệt quẳng Cố Thường xuống sông, nàng trở tay cho hắn nếm mùi các độc dược kỳ quái. Lục Tử Triệt ném Cố Thường vào ăn cơm địa lao, ngay lập tức lan ra tin đồn hắn có đam mê đoạn tụ “chọt cúc hoa”,...   Từ thế giằng co không đội trời chung, chẳng biết vì sao Lục Tử Triệt lại rơi vào bể tình với nàng từ bao giờ. Martin Luther King từng nói “Yêu thương là sức mạnh duy nhất có thể biến kẻ thù thành bạn” nhưng với hắn vẫn chưa đủ. Lục Tử Triệt còn thậm chí muốn biến kẻ thù thành thê tử =)).   Mặc dù hồi trước bắt nạt con nhà người ta rất quá đáng, nhưng đến khi động lòng rồi thì nàng có đứt một sợi tóc cũng khiến hắn tiếc hộ. Cơ mà Cố Thường vẫn còn ghi nợ hắn rất dai, Lục Tử Triệt khôn khéo xuống tay từ nhạc phụ nhạc mẫu tương lai trước. Hắn dùng cả cuộc đời này để đảm bảo sẽ luôn bảo hộ và yêu thương Cố Thường - người trên đầu quả tim của hắn.   ——————   Trong cuốn truyện, một số nhân vật phụ phối hợp diễn có khá nhiều đất như Lục Đậu cái đuôi tuỳ tùng nhỏ của Cố Thường, tỷ tỷ song sinh Cố Y và Quách Tiểu Trà - công tử ngố nhà quan, có niềm đam mê nghiệt ngã với ngựa, mỗi người đều đóng góp công sức trong việc xúc tiến tình cảm nam nữ chính cao trào. Tuy nhiên rắc rối với tà giáo mà Cố Y mang đến cho Cố gia bị tác giả xử lý có chút qua loa, nhiều khi chẳng liên quan đến mạch truyện.   Đối với mình, Lục Tử Triệt có thể gọi là nhân vật ổn, có tư sắc, có phúc hắc, có sự tài giỏi, còn Cố Thường về cuối truyện lại hơi Tiểu Bạch. Phần đầu truyện tác giả hành văn hài hước và cuốn hút, từ nửa chừng đổ đi chắc là Khá Bảnh cũng khá đuối, đọc buồn ngủ, tốn nơron lắm mình mới đọc hết toàn văn. Có một điểm nhỏ mình để ý là cả hai truyện này và “Chọc không nổi trốn không xong” nữ chính đều bị huỷ hôn, phải chăng tác giả có bóng đen gì hay chỉ là thích thì viết thôi? =))   Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng bất chân nhân, nếu bạn muốn học hỏi bí kíp dụng “độc” bắt chồng thì cứ thử tìm hiểu xem sao nhé.    —-Phân cách nhỏ “dạy võ kiểu lưu manh”—-   Chả là Cố lão gia và Cố phu nhân muốn Lục Tử Triệt dạy Cố Thường chút công phu tự bảo vệ bản thân. Lục tranh thủ đã ra luật lệ: Trong vòng nửa nén hương phải đi hết các cọc gỗ, đổ cọc hay không hoàn thành đều phải chịu “sắc” phạt.   Cố cừu non khó khăn giữ thăng bằng, đi một mạch qua các cọc gỗ lung lay.   “Không tệ, cứ đi theo lực như vậy, chỉ là nhắc nàng một câu, nàng đi quá chậm rồi, nửa nén hương đã cháy xong rồi.” Lục Tử Triệt nói.   Mới đi một lúc mà nửa nén hương đã cháy xong rồi sao? Cố Thường không nhịn được ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên nén hương đã cháy xong, nhưng mà tên Lục Tử Triệt đáng ghét đó lại cầm cây quạt quạt nén hương!   ———— " ": Trích từ truyện   Review by #Tà Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** "Buồn cười, Lục gia thật là khinh người quá đáng!" Lúc này, râu Cố lão gia vểnh lên, lông mày cũng theo đó mà nhướn lên, hai tròng mắt trợn trừng trừng như muốn rơi ra ngoài, thật là dọa người. Hạ nhân đứng ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng động mà giật mình, thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy đi mời phu nhân tới dập lửa. Chỉ trong chốc lát, một vị phụ nhân liền xuất hiện, khuôn mặt trái xoan, phong thái diễm lệ vội vàng chạy tới, cho hạ nhân lui ra, một mình đi vào thư phòng. "Lão gia, chuyện gì khiến ông tức giận đến vậy?" Vừa vào thư phòng, Cố phu nhân liền thấy một đống hỗn độn trên mặt đất cùng với vẻ mặt nổi giận của trượng phu, mày nàng lập tức nhăn lại, đi tới đỡ tay hắn, lo lắng hỏi. "Phu nhân, nàng xem đi!" Cố Phong Niên đưa cho thê tử bức thư suýt bị hắn xé rách, sau đó cầm một hòn đá, cố gắng lắm mới có thể nhìn ra là chữ "Cố" được khắc xiêu xiêu vẹo vẹo trên đó, giận dữ nói, "Lục gia nói Thường nhi không trong sạch, bôi nhọ gia phong* Cố Gia, cố ý từ hôn, vừa rồi, quản gia nhà bọn họ tới cửa đem thư do chính Lục lão gia tự tay viết, ngay cả tín vật kết thân năm đó cũng đều đem trả lại!" *gia phong: nề nếp gia đình Việc hứa hôn hơn mười năm trước là tình nghĩa chiếm hơn phân nửa, lúc đó Cố Phong Niên chỉ là một tiểu tử nghèo, lúc say rượu tai nóng là lúc vừa nghe cùng hắn có tình huynh đệ, muốn cùng hắn kết thân, khiến hắn mừng đến mức đồng ý luôn. Kích động lục lọi khắp người nhưng không tìm được vật gì tương xứng cho việc kết thân, hai người đành để lúc nào bàn bạc lại, sau vô số lần bọn họ chiến đấu anh dũng, tắm không biết bao nhiêu máu của kẻ thù, đánh lui vô số quân địch, bọn họ dùng vật tràn đầy kỷ niệm, có ý nghĩa quan trọng đối với họ trên chiến trường làm tín vật, lấy hòn đá sáng mà nhẵn, dưới ánh mắt lờ đờ say rượu, họ dùng chuỷ thủ, xoay tay bảy lần, khắc ở mặt trên viên đá tám nét nguệch ngoạc của chữ "Cố". Từ xưa đến nay, không có điều luật nào nói hòn đá không thể làm tín vật kết thân đúng không? Bởi vậy, Cố Phong Liên liền lấy hòn đá làm "dấu hiệu đặc biệt", là tín vật kết thân đưa cho Lục gia. Mà năm đó, của cải của Lục lão gia rất phong phú, nhưng lúc hành quân đánh giặc, cả người không có vật nào dư thừa, rối rắm cả buổi, cuối cùng đau lòng lấy ra vật có giá trị nhất trên người - - cây lược Mộc Đào, cây lược Mộc Đào là đồ hắn lấy trộm của ái thê trước đêm đánh trận nhằm an ủi bản thân, vốn không muốn đưa, nhưng ai bảo bọn họ đều uống say? Đầu nóng lên, vì thể hiện sự khác biệt của chiếc lược Đào Mộc này so vớt lược trên thế gian, Lục lão gia bèn giơ bàn tay to bẻ gãy vài cái răng trên cây lược thân yêu, vì vậy, sau một lượt bị giày vò, cây lược được Lục gia đưa cho Cố gia làm tín vật kết thân. (editor: éc....kết thân bằng đá nhặt ven đường vs lược mất răng...) "Nói: giữa thanh thiên bạch nhật Thường nhi cùng nam tử...ôm ấp?" Cố phu nhân xem xong thư, không thể tin nổi,nhìn sắc mặt xanh mét của trượng phu, nghi ngờ mình hoa mắt, lại một lần nữa nhìn chữ trên bức thư, kết quả chứng minh, những chữ nàng nhìn được cũng vẫn là những chữ vừa này nàng đã xem, chính là thứ từ hôn, lý do là nữ nhi Cố Thường của bọn họ dâm oa đãng phụ, Lục gia không thể cho nàng dâu như vậy vào cửa! "Nhưng mà, Thường nhi của chúng ta ngoại trừ thích sờ mó một ít độc dược, thuốc mê, lôi ra để dọa người, thì có chỗ nào không chứ? Lớn như vậy nhưng cả tay nam tử trẻ tuổi nó cũng chưa được sờ, thì sao mà ôm ôm ấp ấp được!" Cố Phong Liên thở gấp, giọng nói vang dội, thân hình cao lớn, mặt vuông chữ điền, mắt to như chuông đồng, khi trợn lên có thể khiến người nhát gan sợ tới mức nhũn cả chân. Cố phu nhân tính tình không tốt, nghe vậy đem thư vò thành cục, dùng sức ném bỏ, tức giận nói: "Mấy năm nay, trước mặt hoàng đế, Lục gia trở thành tâm phúc thì càng ngày càng khác trước, chẳng nhẽ cảm thấy hai nhà chúng ta không môn đăng hộ đối nên không muốn cưới Thường nhi! Nói thằng ra là nhà họ không muốn cưới, chẳng nhẽ Cố Gia chết cũng bám lấy bọn họ hay sao? Lấy chuyện trong sạch của con gái chưa chồng để nói, muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do! Rốt cục, ta cũng hiểu cái gì gọi là đê tiện vô sỉ, cái gì gọi là đổi trắng thay đen!" Mời các bạn đón đọc Chân Nhân Không Lộ Tướng của tác giả Mèo Mặt To Thích Ăn Cá.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vợ Yêu Của Ông Trùm Mafia
Tần Gia Uy anh là ông trùm giới mafia, là người đàn ông khét tiếng lạnh lục. Trong thế giới của anh, anh chính là thượng đế là pháp luật. Chỉ cần là thứ anh thích thì sẽ phải thuộc về anh. Người trong giang hồ mỗi khi nghe đến Tần Lão Đại đều liên tưởng đến một con sói hung tàn, mưu mô đa kế. Nhưng anh cũng có một mặt của vị nam thần, lạnh lùng dũng cảm. Đường Vịnh Hi là con gái duy nhất của Đường Chấn Nam, vị tổng thống đương nhiệm của Mỹ. Cô sở hữu nhan sắc hơn người và trí thông minh tuyệt đỉnh. Nhưng thật kỳ lạ, một con người không sợ trời sợ đất như cô lại sợ Tần Gia Uy một cách kỳ lạ. Và con sói hung tàn cũng đã trở nên đáng yêu dịu dàng vì cô. *** GHI CHÚ: 5 quyển truyện tiếp nối lẫn nhau. * Quyển 1: Bá Chủ Hắc Đạo Cưng Chiều Vợ Sát Thủ. ( Lôi Lạc Thiên và Trình Lam). *Quyển 2: Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Luật Sư Kiêu Ngạo Của Mình. ( Mạnh Hùng và Kiều Nhi). * Quyển 3: Cô Vợ Xã Hội Đen Của Ông Trùm Hắc Đạo. ( Nam Liệt và Hàn Mạc). *Quyển 4: Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí. ( Tràn Hạo và Tần Gia Duyên) *Quyển 5: Vợ Yêu Của Ông Trùm Mafia. ( Tần Gia Uy và Đường Vịnh Hi) ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Trên sân thượng toà cao ốc One World Trade Center còn được biết với cái tên "World Trade Center", vừa nghe qua đã làm rung động không biết bao nhiêu trái tim. Tòa cao ốc được tọa lạc ngay trung tâm thành Phố Lower Manhattan, New York. World Trade Center đã bị tàn phá, mang theo 3 ngàn mạng sống vô tội và đã làm bị thương 6000 người trong vụ khủng bố 11-9-2011, do tổ chức khủng bố al-Qaeda gây ra. Ba chiếc trực thăng quân đội hùng hồn đáp xuống sân thượng, tiếng vù vù của cánh quạt cùng với gió mạnh xóay cuồn cuộn lên, làm cả bầu trời chạng vạng tối trở nên mờ mịt bởi cát bụi. Một tốp người tinh anh thành thạo nhảy từ mấy chiếc trực thăng xuống, nhìn vào kỹ thuật và hành động điêu luyện của bọn họ có kỷ luật và trình tự hẳn hoi, cũng đã đủ biết họ là những người được huấn luyện đặc biệt theo lối quân sự. Chỉ trong tích tắc mười mấy tên mặc âu phục màu đen, trên tay mỗi người cầm một khẩu súng Trường Tấn Công M4, do Tần Gia sản xuất đứng thành hai đường thẳng. * Súng Trường tấn công M4 được đặc biệt chế tạo cho Quân Đội Mỹ. Với quy lực khiếp người, tầm bắn xa lên đến 600m và tóc độ bắn ra 950 phát trong vòng một phút. Chiếc trực thăng vừa dừng hẳn lại, Doãn Kỳ, Nhật Trung, Sam cùng với Trần Linh Giang bước xuống, bốn người cẩn thận quan sát tứ phía sợ có người mai phục. Từ lúc Tràn Hạo giao bang Thiên Địa lại cho Tần Gia Uy, anh đã cho thuộc hạ đắc lực nhất của anh là Doãn Kỳ ở lại bên cạnh của Tần Gia Uy. Chỉ khi có Doãn Kỳ bên cạnh, Gia Duyên mới an tâm vì cô biết Doãn Kỳ là thuộc hạ xuất sắc nhất của Tràn Hạo. Sau khi nhận được ánh mắt ok của Doãn Kỳ, Tần Gia Vỹ mới cùng Tần Gia Uy oai nghiêm bước xuống. Trên người Tần Gia Uy là bộ âu phục màu đen cùng với áo bành-tô dài, chân mang đôi giày da bóng loáng, tay lúc nào cũng là đôi găng tay bằng da màu đen. Anh oai phong đứng chính giữa một tốp người xuất sắc này, ánh mắt ngông cuồng đầy vẻ tự tin cùng với khuôn mặt yêu nghiệt ngẩng lên thật cao, dáng vẻ này khí thế này đích thực của một lão đại hắc bang, một ông trùm mafia. Hôm nay là buổi hội nghị một năm một lần trong giới hắc đạo, mỗi năm hội nghị sẽ được diễn ra tại một địa điểm khác nhau. Năm nay tòa cao ốc One World Trade Centre, tại New York được chọn là điểm họp mặt. Những người hiện diện tối đêm nay toàn là những kẻ tai to mặt lớn trong giới hắc đạo, chính vì vậy sự phòng vệ của nơi này vô cùng chặt chẽ. Trên sân thượng lúc này đã đậu sẵn ít nhất 25 chiếc trực thăng tư của những người đến tham gia buổi hội nghị. Tần Gia Uy được đám thuộc hạ cẩn thận hộ tống vào bên trong toà cao óc, trước khi vào thang máy Trần Linh Giang đã dùng thiết bị kiểm tra thuốc nổ để kiểm tra thang máy. Sau khi không phát hiện có gì khả nghi, cô mới nhìn Tần Gia Uy cung kính báo cáo. "Lão đại, đã an toàn." Nghe Trần Linh Giang nói vậy, Tần Gia Uy và tứ đại hộ pháp bước vào trong. Đám thuộc hạ còn lại được Tần Gia Vỹ sắp xếp chờ lệnh trên sân thượng. "Anh hai, hôm nay Chung gia và Đoàn gia cũng có mặt. Em thật chán ghét cái bộ mặt ta đây của hai tên đó." Tần Gia Vỹ nhìn Tần Gia Uy nói, chỉ cần nghĩ đến sẽ gặp mặt hai tên "khẩu phật tâm xà" đó là anh đã chán ghét vô cùng. Tần Gia Uy với khuôn mặt lạnh tanh, anh không nói gì ánh mắt lạnh lùng liếc vào góc bên phải trên trần thang máy. Tứ đại hộ pháp liền đề cao cảnh giác, Tần Gia Uy mới vừa cho họ biết nhất cử nhất động của bọn họ đang bị người khác giám sát. Tần Gia Vỹ biết nếu lỡ những lời nói vừa rồi của anh bị lộ ra ngoài, Đoàn gia và Chung gia nhất định sẽ lấy cớ này làm loạn, kiếm chuyện với Tần Gia. Ngồi trong phòng giám sát là một đám người được thuê tới, để giữ an ninh trật tự của đêm hôm nay và cũng để đảm bảo sự an toàn cho tất cả khách mời. Ngạn Hùng trên tay cầm máy bộ đàm cặp mắt không ngừng theo dõi 30 máy camera, đang nhấp nháy quan sát từng góc cạnh của toà cao óc. Cặp mắt sắc bén nhìn láo lia từ màn hình này sang màn hình khác, lúc này ứng dụng "hệ thống nhận dạng khuôn mặt" bất đầu hoạt động, nó không ngừng zoom vào và zoom ra liên tục để xác nhận khuôn mặt của tất cả mọi người bước vào toà cao óc, sau khi máy vi tính xác nhận được thân phận của đối phương, tư liệu của họ lập tức hiện lên trên màn hình, và sẽ tự động lưu tư liệu của họ vào trong kho dữ liệu. Dùng cách này vừa có thể kiểm tra an ninh vừa có thể kiểm soát ai có mặt trong buổi hội nghị ngày hôm nay. "Chuẩn bị tiếp đón Tần Lão Đại." Ngạn Hùng ấn vào máy bộ đàm, liên lạc với thuộc hạ của mình đang đứng canh chừng trước cửa phòng hội nghị. Hôm nay công ty an ninh của Lôi Thị được mời đến để phụ trách sự an toàn của mọi người. Bước vào cửa là Lôi Phu nhân trên nguời cô mặc một cái đầm dài màu trắng bó sát vào thân hình gợi cảm của cô, trong tai cô đặt một chiếc máy bộ đàm vô hình do Đường Tam phát minh ra, để tiện việc liên lạc với thuộc hạ. Vừa bước vào cửa cặp mắt sắc bén của Trình Lam liền quan sát màn hình máy vi tính, đôi mày thanh tú của cô chau lại trong vẻ không hài lòng, cô lập tức bước nhanh đến máy vi tính. Trình Lam chống hai tay lên bàn xem kỹ lại màn hình, cặp mắt khôn khéo của cô chợt hiện lên tia phẫn nộ. "Ngạn Hùng cậu làm việc như thế nào? Có người xâm nhập vào hệ thống an ninh của chúng ta, vậy mà cậu cũng không hay." Ngạn Hùng nghe Trình Lam nói vậy liền khom tới nhìn vào màn hình, khi anh nhìn kỹ hơn mới thấy màn hình bị nhiễu sóng, nhưng chỉ khi quan sát thật kỹ mới có thể nhận ra. Ngạn Hùng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trình Lam, vừa rồi anh đã kiểm tra nhưng không hề phát hiện ra việc này.   Mời các bạn đón đọc Vợ Yêu Của Ông Trùm Mafia của tác giả Lan Hồ Điệp 134.
Vợ Ơi Chào Em
Anh hỏi một cách khó hiểu: Anh có nhà, có xe, có tài, có mạo, có chỗ nào không tốt? Cô trả lời: Những ưu điểm này của đàn ông đều hấp dẫn kẻ thứ ba, có chỗ nào tốt? Đầu tiên, anh xấu hổ, sau đó nghĩ lại rồi nói: Anh còn có thể một lòng một dạ, biết dọn dẹp nhà cửa, biết nấu ăn, biết lái xe, biết trải giường chiếu, em muốn ra ngoài, anh hộ tống Cô nghe vậy, thương xót nói: Vậy em đành cố mà không chê bai anh. *** Đàn ông tốt không được để cho người phụ nữ mình yêu tranh đấu với kẻ thứ ba, mà phải tự giác đá văng cô ta. *** Câu chuyện có motip quen thuộc của thể loại ngọt, sủng: nam chính yêu chiều và sủng nữ chính đến tận trời. Tô Nhạc là một cô gái tài giỏi, không hề “bánh bèo”, mít ướt mà cực kì tự lập, kiên cường, yêu, hận hết mình, không hề lụy tình, là một hình tượng nữ cường điển hình. Biết mình bị phản bội, cô đã dứt khoát đá tên đàn ông bạc bẽo. Ngụy Sở thì đúng chuẩn thê nô, là một nam chính vô cùng hoàn hảo: yêu chiều nữ chính, luôn đặt cô lên hàng đầu. Anh là một chủ tịch giỏi nhưng luôn giữ mình, không ăn chơi, trai gái như một vài vị tổng tài khác. Thế nhưng, đường tình duyên với nữ chính lại rất lận đận. Vậy, vì sao tình duyên hai người lận đận như thế mà vẫn đến được với nhau? Các bạn hãy tự đọc và tìm hiểu nhé. Review (cảnh báo spoil): Tô Nhạc và Ngụy Sở hồi xưa học chung trường đại học với nhau. Anh chàng Ngụy Sở sau vài lần gặp Tô Nhạc đã có cảm tình với cô. Thế nhưng, vì sự chần chừ của mình mà anh đã bỏ lỡ Tô Nhạc… Nếu để nói chính xác thì có lẽ mình sẽ yêu thích Tô Nhạc hơn Ngụy Sở. Bởi vì Tô Nhạc là hình tượng nữ chính mà mình yêu thích. Cô là nữ cường, nhưng lại không quá hoàn hảo hay tài năng như Mộc Ly Tâm (Đạo tình), Yến Thanh Ti (Boss hung dữ, ông xã kết hôn đi) hay Ninh Tịch (Chọc tức vợ yêu, mua một tặng một). Tô Nhạc không phải là người hoàn hảo nhất nhưng lại giống “người” nhất. Cô cũng chịu cú sốc lớn trong tình yêu khi người mà cô nghĩ sẽ là người ở với mình đến cuối cuộc đời lại ngang nhiên “ăn vụng” với kẻ luôn coi cô là đối thủ từ bé đến lớn, rồi thản nhiên đổ lỗi cho sự kiên cường, tự lập của cô khiến anh ta chán (dù cho trước đó, anh ta nói rằng chính những điều này khiến anh ta yêu cô). Nhưng nào đâu có câu chuyện cổ tích của cô bé Lọ Lem và chàng hoàng tử. Chí ít, Tô Nhạc cũng may mắn vì đã nhận ra bộ mặt thật kẻ sở khanh như Trang Vệ trước khi bước chân vào hôn nhân với anh ta. Tô Nhạc từ khi còn bé đã không được nhận tình cảm từ cha. Người đàn ông đó đã bỏ mẹ con cô để đến với một người phụ nữ khác có thể mang tới cho ông ta nhiều danh vọng. Tô Nhạc thiếu cha, nhưng cô còn có mẹ, và chỉ cần mẹ là đủ. Cô vẫn lớn lên, trưởng thành, tài giỏi, và đáng được người khác coi trọng. Ai biết được, khi nhìn thấy đứa con của mình lớn lên tốt đẹp như thế, người đàn ông bội bạc kia sẽ có cảm giác gì.  2 người đàn ông, cả già cả trẻ đều bỏ Tô Nhạc mà đi (một theo danh vọng, một thì vì muốn chứng tỏ bản thân), nhưng người đàn ông thứ 3 trong cuộc đời cô thì không như vậy. Anh coi trọng cô, nâng niu cô và vì cô làm rất nhiều, rất nhiều việc thầm lặng. Tình yêu của Ngụy Sở nhẹ nhàng như một ly trà chiều, nó thoang thoảng, nhẹ nhàng mà không quá mạnh mẽ. Nhưng tình yêu ấy đủ để làm cho một Tô Nhạc cảm động. Mình không rõ ban đầu Tô Nhạc có phải vì có cảm tình với Ngụy Sở mà tới với anh không. Nhưng chí ít, cô dám thử yêu một người đàn ông có vẻ không quá an toàn để cuối cùng nhận lại được hạnh phúc. Ngụy Sở ban đầu là từ hứng thú với Tô Nhạc, rồi thành cảm mến, và cuối cùng là yêu. Nhưng ở bất cứ một giai đoạn nào, anh cũng đều rất nghiêm túc. Những thứ anh làm vì Tô Nhạc chẳng có gì to tát, cũng chỉ là vì người mình thương mà cố gắng học nấu ăn những món cô thích; cũng chỉ vì biết cô là tác giả vài cuốn tiểu thuyết mà bỏ tiền ra mua không sót cuốn nào; cũng chỉ vì muốn rước được vợ về nhà mà từ một anh chàng chẳng bao giờ nấu ăn cho bạn bè lại sẵn sàng lấy cớ mời bạn đến ăn để mời cô gái mình yêu tới ăn cùng. Còn rất nhiều điều nhỏ nhặt khác Ngụy Sở làm cho Tô Nhạc khiến cho mình cảm động. Nó nhỏ, nhưng đủ nặng để khiến một người như Tô Nhạc sẵn sàng giao cả tim mình cho anh. Nhiều người nói rằng, đây là câu chuyện của cô bé Lọ Lem và Hoàng Tử. Nhưng mình thì không nghĩ Tô Nhạc là cô bé Lọ Lem bởi cô hoàn toàn xứng đáng có được điều đó. Người con gái ấy đâu có đợi Hoàng Tử tới, rồi bảo cô đi thử chiếc giày thủy tinh. Rõ ràng, chính cô tự tìm được hạnh phúc của mình cơ mà.  Ngụy Sở rất hoàn hảo, gần như là hoàn hảo nhất trong số những nam chính mà mình đã từng đọc. Trên đời này, sẽ chẳng còn tồn tại một ai như thế (hoặc do mình chưa gặp được?). Nhưng điều khiến cho mình vẫn yêu Ngụy Sở và coi anh là nam chính mình yêu thích nhất (bỏ qua mọi sự phi thực tế từ anh) chính là câu nói mà anh nói với Tô Nhạc  “Đàn ông tốt không được để cho người phụ nữ mình yêu tranh đấu với kẻ thứ ba, mà phải tự giác đá văng cô ta.” Không phải, người phụ nữ nào cũng chỉ mong muốn người đàn ông của mình làm được điều này sao? Chẳng phải một lời nói hoa mỹ, chẳng có hoa, chẳng có nến, nhưng câu nói ấy chính là lời khẳng định tình yêu chân thành nhất mà Ngụy Sở có thể dành cho Tô Nhạc.  Mình vẫn tự hỏi, nếu người con gái đó không phải là Tô Nhạc thì Ngụy Sở có còn hoàn hảo như vậy không, hay anh cũng sẽ trở thành một Trang Vệ thứ 2? Có thể có, có thể không, vì đây là một câu chuyện ngôn tình. Nhưng ít ra, trong câu chuyện này, Tô Nhạc là nữ chính, Ngụy Sở là nam chính và, hai người đã tìm lại được nhau. Nhận định, đánh giá Đọc hai lần vẫn đầy cảm xúc như vậy. Đàn ông không cần quá đẹp trai,quá giàu có,có gia thế chỉ cần nguyện ý để người anh yêu là chính minh . Phụ nữ khi yêu phải lý trí nhưng khi gặp được người đàn ông tốt phải sống theo con tim. Truyện hay, rất thích tính cách nhân vật nữ chính. Còn nam chính thì chắc chỉ có tác giả tạo ra. Ý kiến cá nhân: rất thích sự tuyệt tình của nữ chính, lời thoại rất chất không giống như đa số ngôn tình bây giờ,muốn tìm 1 nữ chính có lòng tự trọng cũng khó toàn thấy nữ chính chẳng ra làm sao khó khăn lắm mới tìm được nữ chính khiến mình vừa lòng, nữ chính có lòng tự trọng chỉ đếm được trên đầu ngón tay đa số toàn đưa đẩy giả tạo. *** Mình đã hiểu vì sao câu được comment nhiều nhất là “Nguỵ Sở không có thật.” Truyện hay dã man luôn không có tình yêu sét đánh dữ dội nồng cháy gì cả. Mình có cảm giác giống như 1 câu truyện học đường nam chính đi trên con đường thê nô theo đuổi nữ chính hết sức nhẹ nhàng ???? Chính thức hoàn bộ này, mình thì thích ngược hơn, cơ mà bộ này đọc ngọt từ đầu đến cuối mà không thấy ngán, hay với đáng yêu lắm luôn, nên đọc đi nhé ! *** Đây là câu chuyện tình của “cô bé lọ lem” và “hoàng tử”. Chuyện kể rằng, ngày nảy ngày nay, ở một thành phố nọ, có một cô bé tên là Lọ Lem, một cô gái mạnh mẽ và độc lập. Bố mẹ ly hôn từ nhỏ, một mình cô học được cách may áo, đóng giày để đi dự dạ hội mà không cần đến bà tiên vẫy đũa thần. Một hôm, sau một ngày làm việc vất vả, cô trở về nhà và nhìn thấy bạn trai mình đang quấn lấy mụ phù thủy độc ác. Anh ta dùng chính sự tự lập của cô để biện minh cho sự phản bội của mình. Lọ Lem mạnh mẽ quyết định bỏ đi không quay đầu nhìn lại. Rồi một ngày, Lọ Lem gặp lại Hoàng Tử, một người đàn ông không có khuyết điểm trong mắt mọi người. Anh thông minh, có tiền, có địa vị, sống trong một thế giới khác hẳn với Lọ Lem. Vốn tưởng rằng Lọ Lem và Hoàng Tử là hai đường thẳng cắt nhau, gặp nhau một lần rồi vĩnh viễn xa cách. Nhưng bằng tình yêu của mình, Hoàng Tử đã vượt qua muôn trùng khó khăn, chiếm được trái tim người đẹp. Bị cảm động bởi tình yêu của Hoàng Tử, Lọ Lem quyết định tin tưởng vào cuộc sống một lần nữa, cuộc sống vẫn có thể đẹp như truyện cổ tích nếu người ta là chính mình và sống hết mình vì nó. Và từ đó, họ sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi. (Nguồn: thanhdaocac.wordpress.com) – Nhận xét: Về nội dung: Câu chuyện có nội dung không mới hoàng tử – lọ lem. Tuy nhiên, cách dẫn dắt câu chuyện của tác giả khá thu hút, góc nhìn sáng tạo, lối viết hài hước và đặc biệt là cực cực sủng. Tuy nội dung và kết thúc có thể đoán ra nhưng mình cực kỳ bồ kết giọng văn của tác giả, kiểu như vừa đọc vừa tủm tỉm cười sung sướng vậy đó. Bên cạnh đó, tuy lấy mô tuýp quen thuộc nhưng chuyện không đi vào lối mòn mà vẫn có những chi tiết, tình huống đột phá, khiến cho người đọc ko thấy nhàm chán với cốt truyện cũ này. Ví dụ bạn sẽ không phải chứng kiến mấy chuyện cẩu huyết như bố mẹ nam chính ép nữ chính chia tay với con trai mình hay nữ chính khóc lóc lên bờ xuống ruộng khi bị bồ cắm sừng, vân vân và mây mây. Về nữ chính Tô Nhạc: Tính cách lạc quan, tự lập, mạnh mẽ, kiên cường, có đôi chút lạnh lùng và tàn nhẫn (với những người từng phụ bạc cô). Ban ngày, cô là nhân viên văn phòng như bao người khác, nhưng tối đến, cô là một tác giả có chút tiếng tăm trên mạng, vì ghét thể loại nữ chính lụy tình mà bắt đầu viết tiểu thuyết nữ cường. Khi cô chứng kiến ban trai Trang Vệ ngoại tình, cô tuyệt đối không nhiều lời, bỏ đi rất phong độ. Mình nghĩ ko phải cô ấy ko từng yêu Trang Vệ mà vì cô ấy quá lý trí. Ngay khoảnh khắc Trang Vệ phản bội cô thì cô cũng tuyệt tình cắt đứt đoạn tình cảm ấy luôn. Chuyện gì thì chuyện, cô tuyệt đối ko chấp nhận chuyện phản bội, đó là điều tối kỵ nhất với cô. Cá nhân mình nghĩ ai cũng có nguyên tắc riêng của mình thôi. Cho nên ko thể trách tại sao Tô Nhạc lại ko mảy may buồn bã, đau khổ, khóc lóc khi chia tay Trang Vệ được, mình nghĩ vì người đàn ông như vậy mà đâu buồn thì chả đáng tí nào, cứ sống vui vẻ như Tô Nhạc chính là sự trả thù tàn nhẫn nhất với kẻ phản bội kia. Vì đã bị phản bội 1 lần như thế nên cô luôn cảm thấy đàn ông đẹp trai, có tiền, có gia thế tuyệt đối là sinh vật không an toàn. Cô chỉ đơn giản muốn có một bạn trai bình thường, chung thủy, chân thành là được. Vậy nên khi nam chính đại thần kia xuất hiện, cô đã liệt anh vào danh sách không an toàn, cần tránh xa. Thế nhưng cuối cùng cô vẫn bị sự chân thành của nam chính làm rung động. Trong một cuốn sách của mình, cô từng viết một câu rất hay thế này: “Người đàn ông che ô cho phụ nữ trong ngày mưa chẳng có gì đáng khen tặng, quan trọng là, người đàn ông này có bằng lòng che chắn tất cả nước bùn, tai nạn và gió lạnh hay không” (và tất nhiên nam chính đã làm được chuyện này). Mình thấy cách cô ấy bị nam chính dụ dỗ rất đáng yêu: thông qua con đường dạ dày. Bình thường tuy cô rất thông mình, cư xử có chừng mực, nhưng mỗi khi nhìn thấy các món ăn cay Tứ Xuyên là như kiểu bị bỏ đói mấy ngày vậy đó. Về nam chính Ngụy Sở: Trên thương trường là người lạnh lùng, công tư phân minh. Trên tình trường là một chàng thiếu niên si tình, mặt dày. Dẫn chứng cho việc mặt dày là anh ý đã nói với nữ chính rằng “Nếu mỹ nam kế có tác dụng, anh không ngại mỗi ngày đều cười với em.” =)) Vì bề ngoài và gia thế hoàn hảo nên con đường cua gái của anh đầy chông gai (đúng là ngược đời mà), nhiều khi anh còn lăn tăn không biết có cần phẫu thuật thẩm mỹ cho xấu đi để bạn gái được yên tâm hay không. Vì người mình thầm để ý thích món cay Tứ Xuyên mà đi học nấu các món ăn này. Vì không muốn người yêu cực khổ mà tình nguyện lau nhà, rửa chén, xách đồ cho cô ấy (khiến cho nhiều bạn đọc truyện ném đá sao Tô Nhạc lại ăn cơm mà ko rửa chén, quét dọn các kiểu, nhưng thật ra là bạn Ngụy Sở dành làm hết rồi, có cho bạn Tô Nhạc sờ vô đâu). Cứ như thế, cuộc cách mạng cua gái của anh cũng dần dần thu được kết quả. Mình thích cái cách lấy lòng bạn gái của anh này: phong độ là phù du, bạn gái vui mới quan trọng, không muốn cuộc sống bạn gái phiền muộn vì mình. Anh này thiệt tình là soái ca điển hình luôn ý, giỏi việc công ty, đảm đang việc nhà, lúc nào cũng đội vợ lên đầu mà không ngại mất mặt. Vì Tô Nhạc vốn đã có tính tự lập nên anh chỉ có thể âm thầm quan tâm đến những việc mà cô ít để ý đến. Chỉ có những người thực sự quan tâm đến bạn mới chú ý đến những thói quen của bạn mà có khi ngay cả bạn cũng ko chú ý đến. Tóm lại, đây là một truyện nhẹ nhàng, đủ cuốn hút bạn thức đêm mà luyện, đủ làm cho bạn mỉm cười tự kỷ, đủ làm cho bạn GATO với nữ chính. Thành viên hội FA cân nhắc kỹ trước khi đọc truyện ^^   Mời các bạn đón đọc Vợ Ơi Chào Em của tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh.
Vì Vợ Là Vợ Anh!
Giới hạn độ tuổi: 22+ Không thích hợp với teen, mình khuyên teen đừng đọc. Bộ này gồm tuyển tập những điều bình thường nhất trong cuộc sống, rất nhẹ và giản dị thôi, không có đao to búa lớn gì cả, chuyện gia đình, hôn nhân, phản bội, ngoại tình, quanh đi quẩn lại có ông chồng bà vợ, mấy bóng hồng xung quanh, vài việc lặt vặt, vài người xung quanh. Hai vợ chồng nhà anh chị này, anh chồng không phải rau sạch nhé, cũng có lúc trái tim rung động trước cám dỗ như bao người đàn ông khác. Chị vợ thì cổ hủ lạc hậu khỏi nói luôn. Mỗi lần nhím kể sẽ là một chuyện nhỏ nhặt thôi, nên các nàng đừng thắc mắc vì sao chap ngắn nhé. Cái này thuộc thể loại tâm sự tản mạn gia đình xã hội, không thích hợp với những người yêu phong cách sôi động, cuồng nhiệt nồng cháy hoặc trẻ trung chưa lập gia đình. Viết ONGOING và viết theo cảm xúc cho nên không có thời gian ra chap cụ thể, có thể ba ngày, một tuần, cũng có lúc bế tắc thì cả tháng. Các bạn cân nhắc trước khi nhảy hố. P/S: Lan Rua’s Story ~ Porcupine & Duck Family. *** Mỗi tình yêu đều có một con đường nhỏ để đi, nếu trên quãng đường ấy, một trong hai người có vô tình rẽ lạc, thì tình yêu này sẽ đưa họ trở về với nhau. Có một câu châm ngôn khá nổi tiếng như thế này: “Đằng sau sự thành công của đàn ông luôn có bóng dáng người phụ nữ.” Đó là người phụ nữ chấp nhận đánh đổi thanh xuân của mình cho cuộc tình nồng, chấp nhận lui về phía sau làm hậu phương vững chắc. Bởi khi yêu, phụ nữ thường sẵn sàng làm nhiều thứ, thường sẵn sàng cho đi nhiều thứ. Thậm chí, họ có thể ngay lập tức mang tặng bạn cả thế giới, cả vũ trụ bao la, chỉ cần đổi lại, bạn cho họ một tình yêu thật lòng. “Vì Vợ Là Vợ Anh” – cuốn tiểu thuyết viết lên câu chuyện tình yêu như thế! Câu chuyện về hạnh phúc được vẽ bằng màu của bình yên và thấu hiểu. Thứ hạnh phúc diệu kì mang sắc tím của loài hoa oải hương nhẹ nhàng, tinh khiết. Thứ hạnh phúc phải đánh đổi quá nhiều, phải dùng biết bao phép thử của cuộc sống trớ trêu mới có được. Họ đến với nhau bằng lời hẹn thề của cha mẹ, sống với nhau bằng trách nhiệm và sự trân trọng, nâng niu. Họ cùng xây lên một mái nhà ấm êm cùng hai cô công chúa nhỏ, xinh xắn nhưng lại thiếu tình yêu, thiếu sự thấu hiểu và chia sẻ.Cho đến khi vợ rời khỏi cuộc đời anh, để lại trong lòng anh những khoảng trống khó thể lấp đầy, những chuỗi ngày khổ đau, thậm chí là tuyệt vọng. Lúc ấy, anh mới hiểu vợ quan trọng đến nhường nào. Lúc ấy, anh mới biết đâu là tình yêu thực sự của đời mình. Suy cho cùng, mỗi cô gái trên đời này không mong cầu điều gì to lớn. Điều duy nhất cô ấy mong cầu chính là tìm được một người trở thành bến đỗ vững chắc cho cuộc đời mình. Một người đàn ông mà không bao giờ để cô ấy phải một mình chống chọi với cuộc sống khắc nghiệt. Một người đàn ông luôn tâm niệm một điều “Vì Vợ Là Vợ Anh”. *** Review Nâu:   Đã bao giờ bạn nghĩ yêu và cưới nhau chỉ là vì trách nhiệm? Một mối tình mà không có hạnh phúc là nền tảng, chắc chắn bạn sẽ rơi vào hoàn cảnh giống như Hà. Hậu và Hà đến với nhau chỉ là do sự gán ghép từ hai gia đình, và cũng là do sự thiếu hụt tình cảm từ hai phía. Hậu luôn cho rằng trách nhiệm của một người chồng, một người đàn ông là phải nuôi nấng và chăm lo cho gia đình, nhưng anh chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của Hà. Anh cho là Hà không có tình cảm với mình, anh vì người khác mà bỏ lơ cảm xúc và nghi ngờ cả luôn vợ mình... Chỉ khi Hà rơi vào cảnh thập tử nhất sinh và Hậu nhận ra bộ mặt thật của người yêu cũ, Hậu mới như chợt bừng tỉnh, như chợt nhận ra lỗi lầm... và may mắn rằng, Lan Rùa vẫn cho gia đình này một kết cục vô cùng đẹp. Lột tả từng lớp nhân vật sâu sắc, bộc lộ rõ nội tâm của từng nhân vật một cách chi tiết và sắc xảo là cái hay và tài tình của Lan Rùa. Từ đó, tác giả muốn lồng ghép vào tác phẩm một câu chuyện buồn, để nói lên tấm bi kịch của người phụ nữ, nói về phận làm dâu và sự hờ hững của người đàn ông trong gia đình. Một sự hờ hững suýt trở thành một tấm bi kịch cho cả gia đình. Và tôi nghĩ rằng: "Cưới một ai đó thì hãy vì tình cảm xuất phát từ tận sâu thẳm trái tim, che chở cho ai đó đừng là vì trách nhiệm và đừng để miệng lưỡi thế gian ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình".   Mời các bạn đón đọc Vì Vợ Là Vợ Anh! của tác giả Lan Rùa.
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Sau một trận nổ, Du Tiểu Mặc bỗng chốc trờ thành đệ tử dưới danh của phái Thiên Tâm, hơn nữa tư chất rất kém. Ngay lúc hắn chuẩn bị thích ứng với hoàn cảnh, hắn nghe được một tin dữ, nếu như trong vòng nửa năm không thể luyện chế ra thành phẩm đã được chỉ định và trở thành đệ tử chính thức của phái Thiên Tâm, hắn sẽ bị đuổi khỏi phái… Vì thế, Du Tiểu Mặc đang cố gắng kiếm tiền để gặp tên Lăng Tiêu khoác da người, về sau hắn mới sững sờ nhận ra, tên này thật sự khoác một lớp da người… Thuộc tính của Lăng Tiêu: giả nhân giả nghĩa, phúc hắc. *** Du Tiểu Mặc sau khi bị tai nạn tan xác liền xuyên đến một thế giới khác mà tại đây con người có những khả năng siêu phàm, vượt trội về sức mạnh. Và điều đấy không thể ngăn cản được sự thật là em có tài phú hơn người, người ta tu luyện chân chính méo bằng em biết nửa tiếng trước. Rồi như định mệnh, anh công xuất thân từ phố đại gia xuống xóm nhà lá tìm người liền thấy hứng thú với em. Và sau đấy thì khỏi đoán, em chính là X-men mà anh đang cần tìm. Sau đấy thì hai đứa hai thiên phú trời ban thống trị từ ngõ này đến phường kia, cứ thằng nào khoẻ hay con ông cháu bà không thành bạn thì cũng có ân tình cần đáp, thằng nào phản diện ấy hả, khoẻ đến mấy thì cứ đợi chục chương là cũng phải chết thôi. Cả một bộ truyện dài đều nói về quá trình hai đứa phấn đấu từ tổ trưởng khu phố đến chủ tịch thành phố và cuối cùng đã thành công giành vị trí chủ tịch nước thống trị thế giới. Sau đây là một ít về thân thế của hai đứa. Du Tiểu Mặc sinh tại trái đất, vi diệu là ở đây cũng có những người tu chân các thứ [Xin đừng hoang mang mình có phải người trái đất không :]]] Gia tộc em chính là một thế lực lớn TẠI TRÁI ĐẤT về phương diện này. Lúc em sinh ra thì phụ huynh phát hiện em không có thiên phú vì mấy cái thử nghiệm rởm đời dẫn đến em méo biết đến cái gì mà chết tức tưởi và cuộc đời quay 180 độ sang màu hồng rực rỡ [Tác giả tuyệt đối không rủ rê tự vẫn :]]] Sau đấy thì như đã nói, em như một vị thần và trèo lên đỉnh thế giới. Còn về Lăng Tiêu thì từ lúc sinh ra đã éo le, mẹ anh thực ra không phải mẹ anh, bố anh không hoàn toàn là bố anh. Vì nhiều lí do mà bố mẹ anh hợp tác với nhau để có được đứa con xuất chúng dị hợp tử như anh. Người chân chính mang thai anh và trao nốt cho anh phần còn thiếu để anh trở nên bá cmn đạo là..... bố thứ hai anh. Và với một hệ gen biến dị vô cùng phong phú Lăng Tiêu đã thành công trong công tác chọn giống và tiến hoá trở thành bá chủ thế giới. Quá trình thì xin được lược bỏ vì quá nhiều thứ lảm nhảm. Đọc truyện để biết thêm cái kết HE như thế nào. Đánh giá Khá. Có đôi khi hơi sa đà quá. Nhiều thứ lảm nhảm mà hoàn toàn có thể cắt bớt đi, thay vì làm phim Ấn Độ với mỗi cái hít thở cũng phải viết để truyện nó dài ngoằng ra như vậy. Bàn tay vàng cũng hơi vi diệu. Quá phân biệt đối xử, nhân vật phản diện được gây dựng hoành tráng như vậy mà đánh tầm 50 chương đã đi ngỏm củ tỏi. Mỗi đứa phản diện xuất hiện như một vị thần và sau khi hết đất liền bị đá khỏi sân khấu không thương tiếc, chưa kịp chào khán giả một câu liền đi khỏi màn hình. Bất mãn cuối, đây là con trai đó, ngưng bánh bèo. Càng về cuối lại càng bánh bèo là thế nào??!!! H đầu truyện rất nhàm, may mà về cuối đã ổn hơn nhiều, tiến triển tốt...... cắt ngắn H đi. *** Vừa đọc xong truyện này, bây h lại còn đúng 00:12 nữa chứ, mình muốn review luôn cho nóng. Thực sự thì mình bắt đầu nản ở tầm chương 250 nhưng mình lại chợt nghĩ lại mục đích mình bắt đầu đọc, chính là tìm một câu chuyện ấm áp hài hước ngọt ngào an ủi cho tâm hồn sau khi đọc một truyện hết sức nặng nề đau đớn nên mình lại tiếp tục. Và bởi vì mình đã không còn cái nhiệt huyết lúc mới đọc ngôn tình, lúc nào cũng sẵn sàng đọc những truyện dài đến cả 400, 500 chương nên con số 713 và 18 phiên ngoại thực sự là sự thử thách rất lớn. Vì truyện này mình nghĩ đã quá nổi tiếng quá kinh điển rồi nhỉ, công thụ quen nhau bên nhau yêu nhau rất tự nhiên và đáng yêu. Đoạn đầu truyện anh công rất thần bí, trí lực lại kinh người, bảo vệ em thụ không sai một chút nào. Sau đó là cả quá trình thu phục yêu thú và tiểu đệ cũng như đánh quái đánh háo hôi của 2 người, từng bước tạo nên 1 truyền thuyết. Điểm trừ của truyện là có vài chỗ hơi bị hở hoặc tác giả quên không làm sáng tỏ (cũng có thể tác giả làm mập mờ rồi nhưng mình vẫn không hiểu) ví dụ như rốt cuộc âm mưu của Lâm Tiếu là gì, đã làm gì mà khiến cho Lăng Tiêu lại thức dậy? Nhưng cũng chỉ là vài điểm nhỏ ở đấy thôi, tổng thể thì câu truyện vẫn rất hay, logic, có sức hút cao. Công lao lớn nhất ở đây chắc chắn là ở người edit rồi, edit rất hay rất thuần lại còn tự nhiên nhưng có điều mình băn khoăn mãi là về vấn đề giờ giấc. Bởi vì 1 canh giờ là 2 tiếng cho nên mình không biết canh giờ ở trong truyện là rốt cuộc là giờ chuẩn hay người edit của để vậy cho có phong thái cổ xưa và dễ hiểu. Còn một vấn đề nữa mình không biết là tại người edit hay nguyên tác tiếng Trung đã thế nhưng mà ngôn ngữ nói có hơi nhiều quá, nhiều đoạn cảm thấy thật hơi chối. Các cặp đôi phụ cũng rất đáng yêu, có điều tác giả chẳng chú tâm gì mấy, nuối tiếc nhất của mình là không được thấy đôi sư đồ Phó Thương Khung và Vệ Bạch chính thức từ ái đồ trở thành thê tử. Còn nữa, có một vấn đề chỉ nằm ở ngoại truyện, vấn đề này chính là nam phụ. Cũng vì một vài ảnh hưởng tâm lý trong cuộc sống hiện tại của mình và đặc biệt là sở thích cá nhân, mình có phần chướng mắt cái thứ tình cảm của em trai Tiểu Mặc dành cho Tiểu Mặc, cũng hơi chướng mắt cái cách đối xử và suy nghĩ của Tiểu Mặc về cái phần tình cảm không đơn thuần đấy. Đến bản thân em thụ còn thấy chột dạ khi nhắc đến mối quan hệ của em và em trai trước công thì chứng tỏ em thụ cũng đã có nhận thức về phần tình cảm ấy rồi nhưng mà thụ vẫn tình nguyện nghĩ rằng tình cảm ấy chỉ hơi đặc biệt hơn tình anh em chút xíu thôi. Nói thật thì khi thấy đoạn em trai Tiểu Mặc ghen với Lăng Tiêu mình còn thấy phẫn nộ và uất ức thay cho Lăng Tiêu. Nam phụ à, anh có quyền gì? Anh có quyền gì chứ? Mình lan man dài dòng về cái tiểu tiết này quá rồi, tốt xấu gì Lăng Tiêu cũng là chúa tể, cái phần tâm tư nhỏ nhoi lại còn vướng (cũng như chính là cái cớ để gần gũi) tầng quan hệ anh em này, sẽ giải quyết rất dễ dàng rồi. Nói chung thì bộ này rất hay và đáng đọc chỉ là nó có chút hơi dài quá. Mời các bạn đón đọc Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân của tác giả Doãn Gia.