Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xuân Giang Hoa Nguyệt

Phụ thân là thượng thư lệnh, Mẫu thân là trưởng công chúa. Huynh đệ trong tộc đều là tài tuấn Giang Tả, phong lưu hàm súc. Ranh giới giữa sĩ thứ tựa như lạch trời. Cho nên khi bị gả đi, Lạc Thần vẫn không thể hiểu được, tại sao vị võ tướng quê mùa hoang dã Giang Bắc xuất thân thứ tộc hàn môn ngay cả tên nàng cũng chưa từng nghe bao giờ dựa vào cái gì mà dám cả gan đề nghị với cha để cầu hôn mình? Một câu tóm tắt: Quý nữ cao môn vs quyền thần hàn môn. *** #REVIEW: XUÂN GIANG HOA NGUYỆT Tác giả: Bồng Lai Khách Thể loại: Cổ đại, nam trọng sinh Review bởi: Hà Trần ----- Kiếp trước, nữ chính Cao Lạc Thần xuất thân phú quý, cha là tướng quân, mẹ là trưởng công chúa, chị là thái hậu (hoàng đế nhỏ tuổi). Từ nhỏ đến lớn, chị này vốn được cưng chiều hết mực, cha mẹ yêu thương, cả chị gái bao bọc, 14 tuổi gả chồng cho thanh mai trúc mã, cuộc đời tưởng đẹp như hoa. Tiếc là năm 15 tuổi chồng chị chết trên chiến trận, bị kịch đời chị bắt đầu từ đây. Thế gian loạn lạc, giặc ngoại xâm lăm le, mẹ chị này mất, cha chị ý cũng đau khổ đi theo. Người thân của chị cứ thế, cứ thế dần dần bỏ chị ý mà đi. Chẳng được ai chở che nữa, chị phải tự mình trưởng thành, cuối cùng chị lại là người đứng ra hi sinh cho gia tộc hai nhà Cao - Lục, phải kết hôn với đại tư mã đương triều, người quyền khuynh thiên hạ, xuất thân hàn tộc, Lý Mục, à mà nhân tiện, đây là nam chính của chúng ta luôn. =)) Nói về nam chính thì cũng nhiều chuyện để nói, anh này vốn xuất thân nghèo khó, phải khổ cực mãi thì mới lên được đến chức vị Đại Tư Mã này. Song, anh ý vốn chẳng có ý muốn soán ngôi, chỉ là mấy người kia thấy anh quyền lực quá nên lúc nào cũng nghi kị, sợ hãi, chỉ đợi cơ hội để lật đổ, để hại anh, nào ngờ mục đích duy nhất của anh chỉ là muốn chống giặc ngoại xâm, trả thù cho cha? Mấy người đấy giết anh vì muốn bảo vệ lợi ích gia tộc mặc kệ khi anh chết, không biết ai sẽ là người bảo vệ đất nước khỏi giặc ngoại xâm. Đây cũng chính là biểu hiện của nhà nước phong kiến thời kì mục nát, không biết lấy dân làm gốc, không biết đặt lợi ích của đất nước lên đầu. Lúc đầu khi nữ chính gả cho anh này, chị nữ chính nói vì muốn hi vọng có nữ chính thì sau này anh có lên ngôi thì vẫn chừa cho chị và con một con đường sống. Nào có đơn giản như thế? Nữ chính bị lừa, Lý Mục chết ngay trong đêm tân hôn của hai người. Trước khi chết, anh vẫn vùng lên một cách đáng sợ, vẫn giết hết những cả đám thích khách, song cuối cùng anh lại tha cho nữ chính một đường sống. Chẳng phải anh thương hại, tâm hồn bồ tát, thấy chị bị lừa nên không giết, mà là vì anh yêu chị ý, tất nhiên cũng chẳng phải kiểu tình yêu sét đánh, yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà có nguyên nhân cả, cái này moi người đọc rồi sẽ rõ. Sau khi anh chết thì chẳng còn ai đủ khả năng đánh giặc nữa, đất nước nhanh chóng sụp đổ, nữ chính vùi mình xuống sông mà chết, thế là hết một kiếp. Kiếp sau nam chính trùng sinh, dần dần ngăn cản tất cả những bi kịch xảy ra trong cuộc đời nữ chính, cố gắng lấy chị về làm vợ, để đầu quân cho gia đình nữ chính, hi vọng hai người sẽ không phải chịu điều không may như kiếp trước nữa. Nhưng anh xuất thân hàn tộc, muốn chị gả thấp nào có dễ thế? Quá trình ý khá vất vả gian nan, xen lẫn cả những âm mưu chính trị đấu đá quan trường giữa vua - quan, họ Hứa cùng hai nhà Cao, Lục. Anh ở giữa bọn họ, lợi dụng những đấu đá đó để đứa được chị về nhà. Rồi sau đó, sau đó là gì thì mình cũng không rõ nữa, bản convert mới 16 chương. Giờ thậm chí anh còn chưa lấy được chị về nhà. Nếu ai đã đọc Khom Lưng thì chắc chắn phải biết tác giả này, văn phong tốt, tình tiết truyện cũng tốt, sủng ngọt mà không ngấy, ngược có nhưng cũng không phải cố tình ngược mà là mọi thứ vốn phải diễn ra như vậy. Mình cũng là từ đọc Khom lưng mà tìm được bộ này. Cũng mới chỉ đọc được 16 chương vẫn chưa biết hết như thế nào, nhưng 16 chương vừa qua đủ để mình cảm thấy hài lòng. Đăng lên đây cũng để cầu hi vọng nhà nào đó sẽ nhận bộ này về edit, nếu không thì bạn nào đang convert cũng tăng tốc độ convert lên, mỗi ngày một chương thế này, đọc không bõ  *** Bên bờ Bạch Lộ Châu, mùa xuân ở Đài Thành đầy sức sống. Giang Nam lại là một năm hoa hạnh như mưa hoa lê như mây, ong bướm lưu luyến hương thơm. Cao Lạc Thần ngồi lặng lẽ trong căn phòng yên tĩnh trong tĩnh thất tại đạo quan mà mình đã sống một mình trong mười năm. – Các ngươi đi đi. Trốn được xa thì cố mà trốn đi. Nàng nói với một vài đạo cô còn chưa chịu đi. Nàng còn chưa nói xong thì bên ngoài đã có những tiếng bước chân dồn dập, một thị vệ từ bên ngoài xông vào trong. – Phu nhân! Người Yết đã công phá cửa thành! Nghe nói Thái hậu bệ hạ trên đường xuôi nam đã bị bắt! Vinh Khang lĩnh Yết binh đang tiến về bên này, sợ là có bất lợi đối với phu nhân! Phu nhân còn không đi sợ là sẽ không kịp mất. Người nào cũng đều biết quân đội người Yết cực kỳ bạo ngược tàn bạo, mỗi một lần công phá một thành của Nam Triều đều đốt giết gian cướp, không chuyện tàn ác nào không làm. Hoàng đế người Yết hiện giờ càng không hề có nhân tính, nghe nói từng cho nữ tù nhân Nam Triều vào chung với nồi thịt nai rồi sau đó mang ra bắt ép thực khách phân biệt mùi vị để tìm niềm vui. Nhóm đạo cô vốn đã kinh hoàng nay nghe vậy mặt cắt càng không còn giọt máu đồng loạt khóc lóc lên. Mấy người nhát gan cả người run lên bần bật sắp không đứng vững nổi nữa. Cao Lạc Thần nhắm mắt lại. Ánh nến leo lét in cái bóng gầy gò lẻ loi trong bộ đạo phục của nàng ở trên tường, càng làm tăng thêm vẻ cô độc lạnh lẽo của nàng. *** Thần Châu chìm trong khói lửa chiến tranh, gót sắt của dị tộc lần lượt giẫm nát mảnh đất cũ tươi đẹp phì nhiêu của Lưỡng Kinh. Người phương Nam dưới sự háo hức mong chờ của phụ lão ở phương Bắc mà đã lần lượt Bắc phạt, nhưng mà kết cục hoặc là bất lực quay về hoặc là nửa đường bị gãy cánh, sắp thành thì lại bại. Khi mà mộng tưởng thu phục non sông cố quốc hoàn toàn tan biến, tất cả những gì người phương Nam có thể làm là dựa vào lạch trời Trường Giang mà sống an phận ở Giang Tả, trong một tia cản giác ưu việt cuối cùng của bản thân về Hoa Hạ chính thống mà mộng ngắm Lưỡng Kinh, mượn mũ áo lễ chế kia để hồi tưởng về những tàn dư của vinh quang còn sót lại trong quá khứ. Nhưng mà hôm nay điều này đã không thể thực hiện được nữa. Lạch trời đã từng cho rằng phòng thủ kiên cố cũng không thể nào ngăn cản được bước chân xâm nhập phương Nam của người Yết. Mà Vinh Khang kia đã từng là Phiên trấn địa phương của Ba Đông, mấy năm trước sau khi vợ mất, vì ngưỡng mộ danh tiếng Lạc Thần Cao thị, ỷ vào binh hùng tướng mạnh, có triều đình chống lưng mà đã cầu hôn với nàng. Với dòng dõi và địa vị cao quý như Cao thị tại làm sao lại liên hôn với võ tướng như Vinh Khang? Huống chi Cao Lạc Thần từ mười năm trước đã bắt đầu tiến vào đạo môn, lập lời thề cả đời này sẽ không bao giờ tái hôn nữa. Vị đường tỷ của nàng là Cao Thái hậu bởi sự kiện mười năm trước biết mình thiếu nợ nàng nên cũng không dám ép buộc nàng. Vinh Khang cầu hôn không thành tự thấy mất hết mặt mũi, từ đó nuôi mối hận ở trong lòng, năm sau khởi binh làm loạn, từ sau khi bị bình định mà trốn đến phương Bắc nương nhờ người Yết và đã được trọng dụng. Lần này người Yết xâm nhập phía nam với quy mô lớn, Vinh Khang đi tiên phong, dẫn dắt binh Yết xuôi nam phá thành, diễu võ dương oai, không chuyện ác nào không làm. *** – Ta không đi. Các ngươi đi đi. Cao Lạc Thần từ từ mở mắt ra, nhắc lại câu nói. Biểu cảm của nàng rất bình tĩnh. – Phu nhân, xin hãy bảo trọng… Nhóm đạo cô đồng loạt quỳ xuống dập đầu với nàng sau đó đứng dậy dìu đỡ nhau vừa khóc thút thít vừa rời đi. Tử Vân Quan to lớn như vậy chẳng mấy chốc chỉ còn lại có một mình Cao Lạc Thần. Cao Lạc Thần đi ra khỏi đạo quan bằng cửa sau, một mình đi đến bờ sông, đứng trên một mỏm đá cao nhìn mặt sông cuồn cuộn phân chia Cửu Châu thành hai vùng nam bắc ở trước mặt. Vầng trăng màu bạc treo trên không trung, gió nơi sông thổi phần phật làm vạt áo nàng tung bay loạn xạ, như cuốn theo gió mà đi. Đêm xuân muộn, trên mặt sông, thủy triều chập chờn nơi xa, giống như một sợi tơ bạc kéo vầng trăng kia đến. Ánh trăng bàng bạc cùng với thủy triều sông xuân bên ngoài Đài Thành này nàng cực kỳ quen thuộc. Vô số những đêm khuya tỉnh giấc sau những cơn ác mộng, khi nàng không tài nào chợp mắt được nữa, thứ duy nhất đồng hành cùng nàng là tiếng sóng vỗ mỗi đêm, đêm này qua đêm khác, năm này qua năm khác, tháng này qua tháng khác. Nhưng mà trong đêm nay, âm thanh của thủy triều sông lại giống như là âm thanh của cơn địa chấn nhỏ đều đặn như tiếng trống do Yết kỵ xuôi nam phát ra. Cao Lạc Thần thảng như nghe được tiếng khóc tiếng la hát hoảng sợ của nhóm đạo cô không kịp trốn thoát cùng với tiếng cười điên cuồng và tiếng gầm rú hoang dã của Yết binh ở nơi xa. Mọi thứ đều kết thúc rồi. Vinh quang của Nam Triều, vinh quang của gia tộc, cùng với tất cả những gì có quan hệ với nàng đều sẽ kết thúc ở trong đêm nay. Yết binh phía sau càng ngày càng gần, thanh âm theo gió truyền đến cực kỳ rõ ràng. Cao Lạc Thần không hề quay đầu lại. Nước sông cuốn theo làn váy dần dần nổi lên của nàng, giống như một đóa hoa xòe ra, thân hình mảnh khảnh như ngọn trúc của nàng bị sóng xô đẩy, đung đưa trong gió ở bên bờ sông. Nàng ngước mắt lên, nhìn chằm chằm thủy triều đang ập về phía mình, từng bước một đi về phía trước, lê bước về phía lòng sông. *** Từ lúc Cao Lạc Thần bắt đầu có ký ức, phụ thân thường xuyên mang nàng đi đến thành Thạch Đầu bên sông. Giữa những ngọn đồi xanh hùng vĩ là một bức tường thành cao chót vót, thành Thạch Đầu nằm ở phía tây hoàng thành, bên bờ Trường Giang, nơi này hằng năm được trọng binh đóng giữ để bảo vệ xung quanh đô thành. Phụ thân luôn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng nhìn phương bắc xa xôi chỉ cách một con sông, nhìn rất lâu rất chăm chú. Bắc phạt thu phục đất đai đã mất, khôi phục cố quốc nhà Hán là tâm nguyện lớn nhất cả đời này của phụ thân. Nghe nói vào trước đêm mà mẫu thân sinh nàng, phụ thân từng mơ một giấc mơ được quay về Đông Đô Lạc Dương. Trong mộng lấy mộng làm thực, dạo chơi hai bên bờ Lạc Hà, vui vẻ cất cao giọng hát, tỉnh dậy trong trạng thái ngây ngất mừng như điên để rồi sau đó lại phiền muộn gấp đôi. Lạc Thần từng phỏng đoán, có lẽ nào vì thế mà phụ thân đã đặt cái tên này cho nàng, trong đó, hẳn là có hoài niệm về quá khứ, hoài niệm về hiện tại và những mong ước sâu xa về tương lai. Chỉ là phụ thân chắc có lẽ chưa bao giờ nghĩ đến giây phút cuối cùng của cuộc đời này của nàng lại trôi theo dòng nước như thế này. Giống như cái tên của nó, vận mệnh định sẵn, điều này chưa chắc đã không phải là một loại sấm mệnh. Thủy triều lúc nửa đêm giống như một con rồng lớn ở dưới ánh trăng phát ra những tiếng gầm giận giữ kinh hồn táng đảm. Tiếng rít gào của nó càng lúc càng ép đến gần nàng, càng ép càng gần, như là sắp nuốt chửng lấy nàng. Nàng lại không hề sợ hãi chút nào. Trong cuộc đời này, có quá nhiều người nàng yêu thương đã ra đi sớm hơn nàng. Năm Hưng Thịnh thứ mười lăm, mười sáu tuổi, lần đầu tiên nàng đã nếm được tư vị của tử biệt. Một năm đó, người em họ Cao Hoàn cũng mười lăm tuổi giống như người chị họ là nàng đã bất hạnh gặp nạn ở trong cuộc chiến bình định phản loạn tông thất Lâm Xuyên Vương. Tiếp theo, năm Thái Khang thứ hai, năm ấy nàng mười tám tuổi, nàng đã mất đi vị trượng phu mới cưới Lục Giản Chi. Năm Thái Khang thứ ba, vị tân quả phụ là nàng đang đắm chìm trong đau khổ vì mất đi người thân yêu thì trời cao lại vô tình cướp đoạt đi phụ thân cùng mẫu thân nàng. Một năm đó, loạn Tam Ngô khắp nơi, loạn binh vây thành, mẫu thân bị nhốt, phụ thân vì cứu mẫu thân mà cả hai cùng đồng thời lâm nạn. Và hôm nay, hơn mười năm sau, cách đây không lâu, từ huynh, thúc phụ của nàng – người cuối cùng chống đỡ giang sơn Đại Ngu cùng môn hộ Cao thị cũng đã lần lượt chết trong trận chiến ở thành Tương Dương Giang Bắc, nơi đang đối mặt trực diện với quân Yết nam hạ. Trước mắt Cao Lạc Thần có rất nhiều hình ảnh vụt lướt qua. Và cuối cùng, trong đầu nàng đột nhiên lại chiếu ra một gương mặt khác. Đó là một gương mặt của một người đàn ông trẻ tuổi, khuôn mặt oai hùng của đối phương nhuộm đầy máu tươi. Máu rất tươi mới, hơn nữa còn không ngừng chảy ra từ hốc mắt. Từng giọt từng giọt, bắt tung tóe lên trên trán nàng, bắn tung tóe lên khuôn mặt xinh đẹp như hoa của nàng. Ngay lúc đó, nàng bị đối phương đè dưới đất. Hai người mặt đối mặt, khoảng cách gần gũi tới mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Đôi mắt của đối phương như đang nhỏ máu, nhìn chằm chằm nàng, trong mắt tràn ngập phẫn nộ cùng thù hận sâu đậm. Anh giống như một con mãnh thú bị trọng thương bùng phát cơn hận cơn phẫn nộ trước khi chết, ngay sau đó muốn xé nát nàng, nuốt sống nàng. Nhưng mà cuối cùng, nàng vẫn còn sống, sống đến hôm nay. Mà anh, đến cuối cùng lại chết ở trên người nàng như thế. Trong một thời gian dài, Cao Lạc Thần đã muốn xóa khuôn mặt của người đàn ông với đôi mắt chảy máu khỏi ký ức của mình. Tốt nhất là quên nó đi, dọn dẹp nó đi. Thế nhưng mà trong mười năm qua, trong vô số đêm khuya bị ác mộng đánh thức, khi trằn trọc theo tiếng thủy triều yếu ớt phía xa xa mà không thể ngủ được, Cao Lạc Thần đều không khống chế được bản thân mà nghĩ đến cảnh tượng của năm đó. Đêm động phòng tràn ngập âm mưu và máu. Rất nhiều năm sau, cho đến tận ngày hôm nay nàng vẫn không thể hiểu được. Vào thời khắc cuối cùng trước khi chết, sở dĩ hắn không bẻ gãy cổ nàng, rốt cuộc là xuất phát từ bất lực hay là buông tha nàng? Nàng cũng đã nhiều lần tự hỏi mình, nếu thời gian có quay trở lại, mọi thứ có thể quay ngược trở lại, liệu nàng có chấp nhận sự sắp đặt như vậy không? Nàng thậm chí còn nghĩ, nếu mười năm trước, người đàn ông tên Lý Mục kia chưa chết và còn sống đến ngày hôm nay, vậy thì Giang Tả lúc này sẽ có cục diện như nào? Đám người Yết phương Bắc kia liệu có còn cơ hội công phá Kiến Khang, bắt đi Thái hậu cùng với Hoàng đế Đại Ngu hay không? – Bắt được cô ta sẽ có thưởng lớn… Âm thanh chói tai cùng với tiếng bước chân dầm dập từ phía sau truyền đến. Yết binh đã đuổi tới bờ sông, tiếng người hò hét, có người lội nước đuổi theo nàng. Thủy triều chồm lên ập vào đầu nàng, nàng nhắm mắt lại, buông người đón lấy nó. Toàn bộ cơ thể nàng, từ đầu đến chân, ngay lập tức bị thủy triều nuốt chửng không thấy bóng dáng. Thủy triều không còn cơn bạo nộ như lúc trước nữa, nó cuốn ra tầng tầng lớp bọt màu trắng xóa, hoàn toàn bao vây lấy nàng. Nàng trôi nổi bồng bềnh bên trong đó, thong thả trôi giạt, như thể được sự chăm sóc dịu dàng nhất từ trong lòng mẹ. Trong mũi nàng, thứ cuối cùng ngửi được là mùi tanh nhạt đặc trưng của thủy triều sông xuân. Mùi này khiến cho nàng lại nhớ đến hơi thở cuối cùng của người đàn ông trẻ tuổi đã chết trên người nàng năm đó. Đó là hơi thở của máu. Ký ức, và cũng là một lần cuối cùng đưa nàng trở về cuối mùa xuân ở Giang Nam vào mười năm trước. Năm đó, nàng 25 tuổi, đang ở độ tuổi tươi đẹp trổ mã nhất, nhưng nàng đã góa chồng được bảy năm rồi. Cao thị là môn phiệt hàng đầu, sĩ tộc hàng đầu ở Giang Tả. Phụ thân Cao Kiệu của Cao Lạc Thần cả đời được xưng tụng là thanh tiết nho nhã, nhiều đời triều đình đảm nhiệm Tướng quân lĩnh quân, Trấn Quốc tướng quân, Thượng thư lệnh, Luy quan ti công, Phong Huyền công, danh khắp thiên hạ. Mẫu thân Tiêu Vĩnh Gia, trưởng tỷ của Hưng Bình Đế, tên hiệu Thanh Hà trưởng công chúa. Ngoài gia thế, Cao Lạc Thần người cũng như tên tài mạo danh chấn Kiến Khang, trong bảy năm nay, người tới cầu hôn nối liền không dứt, gần như toàn bộ đều là con cháu tuấn kiệt sĩ tộc tương xứng với Cao thị. Nhưng Cao Lạc Thần lòng yên tĩnh như nước, thường xuyên ở trong nhà. Mãi cho đến có một ngày, nàng bị triệu gọi vào hoàng cung. Cuộc sống bình yên đó đã bị phá vỡ như vậy.   Mời các bạn mượn đọc sách Xuân Giang Hoa Nguyệt của tác giả Bồng Lai Khách.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ký Sự Hậu Cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương
Trọng sinh quay lại một đời, đồng thời cũng cần phải thu hồi sự kiểu cách, thay đổi cách sống. Thẩm Tịch Nguyệt biết rõ, ở trong thâm cung nội viện này, đoan trang sẽ không nhận được lời cám ơn. Nàng có chút tính toán, có chút phong tình, còn có chút ương ngạnh, thành công  diễn trọn vai một vị nữ chủ xinh đẹp ngực lớn nhưng không có đầu óc. Đương nhiên, nếu không phải như vậy, thì làm sao có thể miệt mài thăng chức? *** Đôi dòng [Cảnh báo] cho những bạn đọc thân yêu chuẩn bị nhảy hố - So với nghề làm phi thì bộ này ko thuần cung đấu bằng, nhưng hợp với những ai thích kết cục đại đoàn viên và thuần chất ngôn tình. Tác giả xây dựng tình tiết, tính cách nhân vật và cốt truyện rất là hợp lý. Mỗi người đều có đất diễn, ko nhiều ko ít cũng ko hề dư thừa. Ko có đầu voi đuôi chuột. Thích nhất là truyện đề cao tình thân, có tính nhân đạo. ^^ - Tính cách nữ 9 rất dc, nam 9 cũng thế. Cung đấu thật sự thì đừng mong nam 9 sạch từ đầu - mà có sạch cũng quá vớ vẩn nhảm ruồi, trừ khi nữ 9 theo nam 9 từ hồi mới khai trai thì may ra. ^▽^ - Truyện đọc ko đau não, tuyến nhân vật ko quá nhiều. Tiền triều cũng ko có nhúng tay dc nhiều vào hậu cung, nữ phụ cũng có đủ đất diễn. - Và cuối cùng, hoan nghênh mọi người nhảy hố! *** Thiên Điện Phượng Tê cung. Công chúa Chiêu Dương Nghiêm Tử Di ném ly trà vỡ nát, tức giận ngồi ở chỗ đó, lúc này nào có người dám tới đây khuyên. Thế nhưng trong cung nàng nổi danh ngôi sao gây rắc rối, chính là ca ca đệ đệ của nàng cũng không có năng lức gây sự bằng nàng. Mà lúc trước hoàng hậu nương nương và hoàng thượng cùng lên đường đi tế trời, Đại hoàng tử Nghiêm Vũ lại bận rộn công vụ, như vậy xem ra, nàng càng trở nên coi trời bằng vung. Cũng không biết là ai chọc nàng, lại để cho nàng như thế. Ngoài cửa lộ ra một cái đầu nhỏ, chính là Tam công chúa Nữu Nữu mới vừa đầy năm tuổi. Thấy tỷ tỷ Kiều Kiều nhìn lại, Nữu Nữu nhếch miệng cười: "Đại tỷ tỷ." Rầm rập rầm rập chạy vào, kéo tay đại tỷ tỷ, cô nhóc lời nói thành khẩn: "Đại tỷ tỷ, tỷ đang làm cái gì vậy chứ? Tại sao lại tức giận chứ? Nữu Nữu sẽ sợ bộ dạng như tỷ." Ngay cả mắt to của bé chớp lại chớp, lông mi thật dài đáng yêu như tiểu tiên nữ, nhưng Kiều Kiều nơi nào lại không biết bé ấy là hạng người gì. Cô nhóc này là tiểu ác ma trong cung. "Muội sẽ bị hù doạ?" Liếc bé một cái, Kiều Kiều vẫn bực mình mãi. Cô nhóc giơ hai tay lên, một bộ dáng đầu hàng: "Đại tỷ tỷ, muội lại không có chọc giận tỷ nha. Làm sao tỷ trợn trắng mắt đối với người ta chứ. Hu hu, muội thật đau lòng, muội thật là khổ sở, cầu xin an ủi ~~~" Kiều Kiều nhìn bé vừa phát ra, không vui nhiều hơn nữa đều tan thành mây khói, cười hì hì ôm bé đến trong lòng mình, nhíu mày lầm bầm lại: "Tiểu Bàn muội, có phải muội lại mập hay không hả?" Lời này khiến cho Tiểu Bất Điểm bắn ngược: "Mới không có, đại tỷ tỷ hư." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn béo ụt ịt của tiểu nha đầu, Kiều Kiều ngắt: "Nói như muội vậy, tỷ rất đau lòng ư!" Tiểu nha đầu thừa dịp mở miệng: "Vậy tỷ tỷ dẫn muội đi chơi đi." Con mắt lóe sáng lấp lánh. Kiều Kiều nhìn bộ dạng muội muội yêu kiều, bật cười. Lần này phụ hoàng và mẫu hậu ra ngoài dẫn theo Nhị muội muội ấy và Tiểu Lục Nhi, Nữu Nữu lại bị chọc tức rồi. Chỉ là, Kiều Kiều nghi ngờ nhìn Nữu Nữu, chần chờ hỏi: "Không phải là lừa tỷ đấy chứ?" Cũng không biết tên khốn kia còn ở Ngự Hoa Viên đó hay không. Nữu Nữu xoắn vạt áo, gương mặt khổ sở. "Tại sao tỷ tỷ có thể không tin Nữu Nữu." ... Mời các bạn đón đọc Ký Sự Hậu Cung của tác giả Thập Nguyệt Vi Vi Lương.
Không Bằng Duyên Mỏng - Viên Nghệ
Đây là câu chuyện về một ông chú phúc hắc lừa em gái nhỏ hàng xóm về nhà. Khi Tiếu Hàm cất tiếng khóc chào đời, Chu Triển Nguyên đã xưng vương xưng bá ở trường tiểu học. Lúc Tiếu Hàm tốt nghiệp đại học, Chu Triển Nguyên đã là cha của một đứa nhỏ. Có duyên tái ngộ, Tiếu Hàm 25 tuổi gặp lại anh trai hàng xóm Chu Triển Nguyên 34 tuổi. Lúc mới đầu hai người còn khách khí, càng về sau tình cảm càng sâu đậm. Chỉ có thể nói, hận không thể sớm hơn chỉ có thể hận trễ thế mới có duyên gặp lại. Mà gặp lại Chu Triển Nguyên, Tiếu Hàm đúng là gặp thời. Mời các bạn đón đọc Không Bằng Duyên Mỏng của tác giả Viên Nghệ.
Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia - Vân Thiên Thiếu
Đêm đại hôn, hắn kiểm tra trinh tiết của nàng, cười lạnh: “Thì ra...”  Lúc nàng sẩy thai, hắn mang về một nữ tử thần bí để nạp làm phi Hôn lễ, trong tiếng nhạc mừng vui còn có tiếng thở dài của ngự y: “Không chữa được...” Hắn cấu xé thân thể mềm mại của nàng, không hề chán ghét mùi vị trên thân thể đó. Cho nên hắn không cho phép nàng chết đi, khi mây mù tản ra, nàng dĩ nhiên là... *** Tuyết rơi như lông ngỗng bay đầy kinh thành to lớn. Trong hoàng cung, nơi nơi ngập mùi máu tươi. Bọn nha đầu trên dưới vội vã, không khí vô cùng khẩntrương làm cho người khác không dám hít thở. Phong Mạc Thần không để ý can ngăn của người khác, mạnh mẽ chạy vào Thần Hòa Điện, nhìn khắp phòng đầy máu, và máu đỏ tươi trên tay của bọn nha hoàn mới biết được, con gái của mình đã sinh ra rồi. Hơi thở Bạch Ly Nhược mong manh, cung nữ bên cạnh hét lớn "A, máu, máu.... Ngày càng nhiều, mau gọi người đến cầm máu...." Phong Mạc Thần vừa từ Tây Vực vội vã trở về, hắn đi chỉ vì đánh bại kẻ uy hiếp quốc gia mình: Hung Nô và người Hồ. Trước khi đi, hắn nói với Ly Nhược "Nhược Nhi, ta sẽ nhanh chóng quay về, nàng chờ ta." Ai biết tại sao bởi vì một đứa bé, liền biến thành như vậy. Một nữ y đến cung nói với mọi người "Được rồi, không có việc gì, mẫu tử bình an." Phong Mạc Thần, một đại nam nhân rong ruổi sa trường, nam nhân không sợ bất cứ thứ gì, ngồi xuống ghế ngà voi điêu khắc, ánh mắt thâm trầm nhìn Bạch Ly Nhược, đôi môi mỏng của hắn mím thành một đường thẳng tắp, hai tay nắm chặt, khớp xương nổi rõ, nhìn ánh mắt Bạch Ly Nhược, đã nói lên hết thảy, Bạch Ly Nhược dịu dàng mỉm cười với hắn, giữa bọn họ, đã không cần đến ngôn ngữ, ở đây, tất cả đều sáng tỏ. Thị nữ Nhu Di ở bên cạnh kinh ngạc kêu lên "Ai da, trong tay tiểu thư có một khối ngọc." Phong Mạc Thần ôm con, trong tay đứa bé nắm một khối ngọc đẹp đẽ, óng ánh trong suốt, không có tỳ vết, điêu khắc không rõ, vô cùng tinh xảo. Hoa tướng quân lau nước mắt, nở nụ cười "Là ai bướng bỉnh đem để vào đùa cho mọi người vui vẻ hả?" Mọi người hết sức kỳ quái, không có mà, vốn là tiểu thư trời sinh đã có. Nhưng mà, đây cũng quá thần kỳ, trẻ con mới sinh tại sao lại nắm trong tay một ngọc thạch? Bạch Ly Nhược đau đớn rên rỉ vài tiếng, sau đó mạnh mẽ chống người dậy, nói"Con của ta đâu, đưa đến đây cho ta ôm..." Hoa Phu Nhân bế đứa bé nói "Đứa bé này, đặt tên là gì?" Phong Mạc Thần bỗng nhiên chuyển sự chú ý đến khối ngọc đứa bé nắm trong tay, nói "Đứa bé này tên là Phong Huyền Cẩn. Huyền Cẩn, Huyền Cẩn, tên như ý, sinh ra trong tay đã nắm mỹ ngọc không trầy xướt, tên này là thích hợp nhất." ... Mời các bạn đón đọc Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia của tác giả Vân Thiên Thiếu.
Kế Thê
Dường như tiểu Hàn thị bị nàng làm tức giận không nhẹ, mắng nàng mấy câu còn không thu được miệng. "Biết ngươi thiện tâm, ý thiện cũng không nên dùng ở loại địa phương này! Bây giờ khen ngược, ngươi vừa đố danh ra, người khác đều đồng tình nữ quan, ngược lại chỉ trích ngươi không phải! Nói đến nói đi, sự thật là ngươi đuổi người khỏi phủ!" Tiểu Hàn thị nói không kịp thở: "Người này nếu truyền đến trên đầu, không chừng ngày nào đó Thánh thượng lại cho cửu Hoàng Tử hai Trắc phi, đến lúc đó ngươi có thể làm sao đây?!" Nhạc thị lôi kéo tiểu Hàn thị nói: "Thái thái không cần tức giận, tam cô nương còn nhỏ tuổi, không thể nghĩ lâu dài như vậy..." "Nàng tự cho mình xử lý rất khá, không chịu suy xét tới kết quả kém cỏi nhất!" Tiểu Hàn thị tát văng tay Nhạc thị ra, đứng dậy đi trở về, phút chốc quay đầu nhìn Thường Nhuận Chi nói: "Còn có thông phòng kia, cứ như vậy cho ra khỏi phủ sống?" Thường Nhuận Chi chỉ có thể nói lại một lần chuyện của Vương Bảo Cầm. Đó cũng là sự đồng ý của Lưu Đồng, tiểu Hàn thị nghe xong ngược lại cũng chưa nói gì khác, chỉ nói lảm nhảm: "Lúc trước Thái Tử và Sầm Vương tặng người đến, ngươi trở về Hầu phủ thảo chủ ý, ta nói với ngươi một là không thể đắc tội Thái Tử, hai là không thể truyền ra thanh danh ghen tị, ngươi lại la ó..." Tiểu Hàn thị lại ngồi xuống, Nhạc thị sốt ruột nói: "Thái thái đừng chú ý mắng tam cô nương, sự tình phát triển đến bây giờ, cũng là do Mạc nữ quan làm người không an phận, ra phủ huyên thuyên nói loạn bại hoại danh dự tam cô nương... Nên làm sao đây, còn muốn thái thái cho tam cô nương chủ ý, không thể để Mạc nữ quan cứ như vậy liên tục bại hoại thanh danh tam cô nương..." Thường Nhuận Chi vẻ mặt đau khổ, thấp giọng nhận sai nói: "Mẫu thân, là nữ nhi nghĩ xóa... Ngay từ đầu không có đứng ở điểm cao, ngược lại khiến cho Mạc nữ quan chui chỗ trống, nữ nhi biết sai rồi, mẫu thân đừng nóng giận, vì nữ nhi chọc tức thân thể chính là nữ nhi đắc tội quá..." Tiểu Hàn thị nhìn Thường Nhuận Chi như vậy, tức giận cũng tiêu một nửa. "Ngươi đó." Tiểu Hàn thị lắc đầu, tận tình khuyên nhủ: "Lúc trước ngươi thừa nhận ngươi ghen tị, nhưng chỉ có trong lòng ngươi biết, sao có thể biểu hiện ra ngoài? Bên cạnh đều dễ nói, nếu Thánh thượng thật sự hạ chỉ ban cho cửu Hoàng Tử một hai Trắc phi, ngươi không phải mất nhiều hơn được sao?" Thường Nhuận Chi cười khổ, tâm nói A Đồng sẽ không nhận. Tiểu Hàn thị đang nói, cửa phòng "Phanh" một tiếng bị mở ra. Lưu Đồng đứng ở cửa, sắc mặt trịnh trọng lễ một cái với tiểu Hàn thị và Nhạc thị, nói: "Nhạc mẫu và di nương yên tâm, tiểu tế tuyệt đối sẽ không cưới Trắc phi. Đó là kháng chỉ, cũng tuyệt không nuốt lời. Trong phủ này, vĩnh viễn chỉ có mình Nhuận Chi. Nếu làm trái lời thề, thiên lôi đánh xuống." "Ai u, cửu Hoàng Tử này..." ... Mời các bạn đón đọc Kế Thê của tác giả Hồ Thiên Bát Nguyệt.