Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phiêu Du Giang Hồ - Hạ Tiểu Mạt

Thượng Quan Tình, mười bảy tuổi, là một thiếu nữ thế kỷ Hai mươi mốt hết sức bình thường, do sai sót nhỏ của người bạn sáng chế thiên tài Giang Thần, cô đã xuyên không trở về thời cổ đại. Tại đây cô bị mọi người nhầm lẫn với Thượng Quan nữ hiệp sau cái chết bất ngờ của vị nữ hiệp này. Nhờ thân phận mới, Thượng Quan Tình có được mối lương duyên đầy “oan nghiệt” với bốn huynh đệ nhà Âu Dương. Mặc dù cô đã “n+1” lần trốn tránh nhưng vẫn không thoát khỏi vòng vây của bốn “mỹ nam” này. Một Âu Dương Thiếu Nhân yêu mị, háo sắc nhưng cũng rất dịu dàng. Một Âu Dương Huyền lạnh lùng, cao ngạo nhưng luôn âm thầm bảo vệ. Một Âu Dương Y ngọt ngào, lãng mạn nhưng thi thoảng lại rất quái gở Lại thêm Âu Dương Thiếu Nhiên vô cùng ngây thơ, đáng yêu. Bốn huynh đệ nhà Âu Dương cũng là những người đầu tiên biết được bí mật về thân phận thực sự của Thượng Quan Tình. Cũng chính vì vậy mà kế hoạch “đào tạo” một “nữ hiệp” Thượng Quan Tình đại danh đỉnh đỉnh, võ công siêu phàm, uy chấn giang hồ đã ra đời. Và bắt đầu từ đó, Thượng Quan Tình tội nghiệp của chúng ta ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, ôm uất hận mà đi ngủ vì sự “dạy dỗ” đầy tâm huyết của bốn mỹ nam nhà Âu Dương. “Tiểu Tình, hôm nay chúng ta sẽ luyện cưỡi ngựa. Hãy tưởng tượng chút xíu nhé. Nàng và ta đang ở trong một khu rừng, thúc ngựa phi như bay, giống như chú chim nhỏ giữa rừng xanh đang dang rộng đôi cánh vậy. Cảnh tượng thật đẹp biết bao, trước mặt chúng ta ngập tràn hoa tươi như tắm mình dưới ánh trăng sáng, lúc đó màn đêm đã…” “Dừng! Đừng nói nữa!”, tôi vội vàng cắt lời huynh ấy. “Âu Dương Y, huynh có chắc là phải luyện cưỡi ngựa trong rừng mới được không?” “Tiểu Tình à, nàng không thấy lãng mạn hay sao?” Cảm giác mồ hôi lạnh như bão lốc túa khắp người tôi thế này là sao? Nhưng! Tôi có một dự cảm không lành, mặc dù quái nhân năm nào cũng có, nhưng quái nhân năm nay lại đặc biệt đông. Kỳ lạ, tại sao lại dừng ngựa? Tôi nhìn về phía trước, miệng há thành hình chữ O. “Âu… Âu Dương Y! Ở… ở đây sao lại có hổ thế?” “À! Ha ha! Tiểu Tình à, đây là con vật yêu quý mà ta muốn tặng nàng. Nàng thích không?”, Âu Dương Y vẻ mặt nịnh nọt nói với tôi. “Âu Dương Y, đồ dã man, đồ biến thái!”, con ngựa sợ hãi vội lao đi như bay, còn tôi tìm mọi cách cố sống cố chết bám chặt vào cổ nó. Cuối cùng, số phận của Thương Quan Tình sẽ đi đâu về đâu? Mời các bạn đón đọc “Phiêu Du Giang Hồ” của tác gải Hạ Tiểu Mạt để theo dõi câu chuyện này nhé. *** Trên thế giới này có một chân lý bất hủ: Rắn rết dù độc đến đâu cũng không độc bằng lòng dạ đàn bà. Trước khi biết được điều này, nếu bạn lỡ may trêu ghẹo nữ nhân, đành coi là bạn đen đủi không hiểu chuyện. Nhưng sau khi bạn hiểu được rồi mà vẫn muốn chòng ghẹo bọn họ, vậy thì bạn cũng chuẩn bị luôn tinh thần để đón nhận vận hạn của mình đi. Cho nên mới nói, các bạn đừng có dại mà trêu chọc phụ nữ. Cô nương tôi tuy bình thường trông có vẻ dịu dàng lương thiện. Nhưng cũng không thể vì thấy tôi dịu dàng lương thiện như thế mà tưởng tôi dễ bắt nạt đâu nhé. Quăng cây gậy trong tay đi, tôi mỉm cười nhìn hai khuôn mặt đang kêu gào thảm thiết, bị dây trói cuốn quanh người. “Xong, giờ việc phải làm trước tiên là đưa Tần Ngữ đến Bách U cốc”, tôi vỗ vỗ tay, nói sảng khoái. Âu Dương Thiếu Nhân tủi thân ngước lên nhìn tôi: “Vậy còn bọn ta?”. Tôi cười cười: “Đương nhiên là đi cùng rồi. Mặc Nguyệt, Triều Lưu, hai huynh giúp tôi đỡ bọn họ nhé. Đây là chuyện nhà, chúng tôi về nhà sẽ xử lý tiếp”. Hừ, vì ở bên ngoài nên tôi còn để cho họ chút thể diện, may mà họ cũng là người ít nhiều có danh tiếng trên giang hồ đấy. Về đến nhà thì sẽ biết tay tôi. “Cẩn thận chút, đừng để hai người đó chạy mất”, vừa kéo Tần Ngữ đi, tôi vừa khoát tay nói. Đi được một đoạn, hình như tôi nghe thấy tiếng thở dài của Mặc Nguyệt: “Xin lỗi, bọn ta thật không thể làm khác, các huynh cũng nên quen dần đi”. Tôi nhếch mép, Tần Ngữ ngẩng đầu hỏi tôi: “Tình tỷ, tỷ định xử lý bọn họ thế nào?”. Tôi mỉm cười, chỉ chỉ vào mũi cậu ta: “Bí mật. Ngươi phải nhớ, đến Bách U cốc rồi thì phải chăm chỉ học võ từ cốc chủ, còn phải chăm chỉ trau dồi kiến thức, sau hai ba năm nữa được ra ngoài, phải nhớ đến tìm ta tỉ thí”. Tần Ngữ cau mày, hỏi: “Tỉ thí cái gì?”. Tôi cười: “Chính là ta muốn xem thực sự cậu có trở nên xuất sắc hay không?”. “Thực ra, ta cảm thấy ở bên cạnh Tình tỷ, ta học được rất nhiều thứ”, Tần Ngữ cắn môi nói. Tôi bất giác cảm thán, tên tiểu tử này nếu thực sự đi theo tôi, không khéo lại học hết cả những thứ không nên học. Tôi tuy là lúc nào cũng lộ ra cái vẻ uyên bác, sở hữu tri thức cả một ngàn năm. Nhưng thực tình cũng có một vài phương diện không tốt, nếu để hắn theo tôi, Tần Ngữ hắn nhất định sẽ bị tiêm nhiễm những điều không tốt đó. “Không cần đâu, Tình tỷ đây cả đời chỉ thích tự do, chuyện dạy dỗ giáo dục người khác ta không làm được. Nhưng Tần Ngữ, ta có đạo lý này vẫn muốn dạy cho ngươi, ngươi phải nhớ kỹ những lời ta nói. Thứ quan trọng nhất của con người không phải thân thể hay bất cứ thứ gì khác. Thứ quan trọng nhất của con ngưởi chính là một tấm lòng ngay thẳng. Đó chính là thứ giúp ngươi tồn tại. Bất luận sau này có xảy ra chuyện gì, bất luận bản thân phải làm điều gì, ngươi đều phải xuất phát từ tấm lòng của mình, phải nhớ, nếu lòng ngươi ngay thẳng, dù lưng có cong, ngươi cũng vẫn đứng thẳng được. Ngược lại, nếu lòng ngươi có chút tà niệm, dù ngươi có cố thế nào, cũng không thể ngẩng cao đầu”, tôi khẽ cười, nói với cậu thiếu niên mười sáu tuổi. Những lời này tôi đã muốn nói với hắn từ lâu rồi. Tần Ngữ ngẫm nghĩ một hồi, ngẩng đầu nở nụ cười nhìn tôi: “Tuy ta chưa thực sự hiểu hết đạo lý ấy, nhưng Tình tỷ, ta sẽ ghi nhớ. Đợi đến khi ta thực sự hiểu được, trở thành một người đàn ông chân chính, oai hùng, dũng mãnh, ta sẽ đến tìm tỷ”. Tôi xoa xoa mái đầu hắn, thân thiết kéo hắn vào trong lòng. Tên tiểu tử này, hình như lúc này trông hắn rất đáng yêu. Quyết định rồi, nếu sau này hắn ta trở nên đẹp trai hơn, tôi nhất định sẽ tìm cho hắn một cô vợ xinh đẹp. Đi một lúc lâu, tôi thực sự không kìm được nữa, cuối cùng mở miệng hỏi lão nhân đang dẫn đường trước mặt. “Lão minh chủ à, sắp tới chưa vậy?” Mời các bạn đón đọc Phiêu Du Giang Hồ của tác giả Hạ Tiểu Mạt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đan Nữ - Cống Trà
Đám người Huyền Dương Tử bắt về một vị Niêm Hoa Tăng giỏi bách biến dị dung thuật. Phòng luyện đan bất ngờ bị nổ, Huyền Dương Tử Niêm cứu Hoa Tăng ra ngoài. Không ngờ kinh ngạc phát hiện, đầu Niêm Hoa Tăng mọc ra một mái tóc dài đen mượt... "Nàng" vẫn là Niêm Hoa Tăng sao? *** Niêm Hoa Tăng là một hoà thượng được nuôi nấng trong chùa, tuy nhiên lại học được dịch dung thuật kỳ dị, biến ảo khôn lường dùng mỹ sắc đi lừa tình, lừa tiền các tiểu thư. Nay tên dâm tăng này đang bị tình nghi là kẻ đã câu dẫn và giấu sư muội Huyền Cảnh Tử cùng sư phụ của Tam Thanh quán, vừa bị bắt lại, đang chờ điều tra sau đó thủ tiêu. Tam Thanh quán dưới sư phụ Tam Thanh đạo trưởng có tổng cộng sáu đạo sĩ, lần lượt là Huyền Dương Tử, Huyền Phi Tử, Huyền Vi Tử, Huyền Thanh Tử, Huyền Cảnh Tử, Huyền Tuỳ Tử, và đan đồng Quỳ Phiến. Họ tóm được dâm tăng Niêm Hoa Tăng đang định uy hiếp dùng hắn làm mồi dẫn cho đan nổ để tra hỏi tung tích của sư muội, sư phụ. Nào ngờ lò luyện đan phát nổ, sức ảnh hưởng đánh sập cả một Tam Thanh quán, sáu sư huynh đệ đành phải tới Văn Hoà quan ở tạm, đợi ngày trùng tu quán xong sẽ trở về. Nhưng điều kỳ lạ nhất ở đây, vốn “Niêm Hoa Tăng” là một tên sư đầu trọc chấm nhang, sau vụ nổ đột nhiên “mọc” ra một đầu tóc dài, gương mặt mỹ nữ, thân hình mông tròn ngực nở eo thon, giọng nói thánh thót. Chẳng lẽ dịch dung thuật của hắn đã đạt tới cảnh giới kỳ ảo như vậy??? ... Đại sư huynh Huyền Dương Tử tên tục Cảnh Bạch Thạch, là Nhị gia của Cảnh vương phủ. Đại Yến đánh trận thua nước Kim, Hoàng thượng bị bắt sang Kim quốc chăn dê. Nước một ngày không vua như rắn mất đầu, Huyền Dương Tử là dòng dõi hoàng thất duy nhất còn sót lại, bắt buộc phải hồi kinh lên ngôi Hoàng đế. “Dâm tăng” mất trí nhớ, vì “sinh” ra từ lò luyện đan, mọi người thống nhất đặt nàng tên Đan Nữ. Đan Nữ tự biết bản thân hiện không nơi nương tựa, chỉ có thể theo Huyền Dương Tử về kinh, giả làm một vị Quý phi. Xưa chỉ có cung nữ thăng cấp làm Quý phi, thì nay đã có Quý phi sáng là cung nữ cầm quạt, chiều chuyển thư đồng nghiền mực rót nước, tối lại phải làm ấm giường (nghĩa đen). Nhưng trách ai được bây giờ, phận ăn nhờ ở đậu, chỉ làm chút việc nhẹ tay chân cũng quá là hạp lí đi. Thực chất ban đầu Huyền Dương Tử giữ nàng lại bên mình mục đích đơn thuần là xác nhận giới tính “linh hoạt” của Đan Nữ thực sự là nam hay nữ, còn phải tìm tung tích sư muội cùng sư phụ. Chàng lại nhớ tới chiến tích cũ của “dâm tăng” đi quyến rũ tiểu thư nhà lành, chỉ sợ sơ suất để nàng biến mất khỏi tầm mắt là Đan Nữ liền đi tạo nghiệp. Cho dù Huyền Dương Tử luôn coi Đan Nữ là tên “dâm tăng” giống đực, nhưng hàng ngày nàng một mực giễu qua giễu lại với dáng vẻ xinh đẹp mỹ miều, thậm chí đến tối lại chung chăn chung gối, khiến chàng có chút căm tức =)).  “Dâm tăng, ngay cả bản đạo trưởng cũng muốn câu dẫn, quá vô liêm sỉ!” Chính vì vậy, Huyền Dương Tử càng đẩy nhanh quá trình vạch trần thân phận Đan Nữ. Căn bản là, chừng nào còn chưa ra ngô ra khoai, chừng nấy chàng còn phải tắm nước lạnh, hại sức khoẻ hại thân lắm, nhỡ đâu về sau hại lây cả nàng =)).   Mời các bạn đón đọc Đan Nữ của tác giả Cống Trà.
Tình Đầu Trong Vũ Trụ - Thủy Thiên Mặc
Anh là một mỹ nam quan nhân "hoa đã có chủ", cô là phần tử khủng bố đuổi đánh đến cùng. Một người không tình nguyện, một người quá chủ động. Hai người vốn không liên can vì đã gây nên hậu quả mà phải ở bên nhau, Cô là người cố chấp, thề chết cũng phải công phá được bức tường đúc từ sắt nghìn năm kia. Anh hỏi, là do anh quá may mắn sao? Cô cười, do anh quá xui xẻo. Anh bó tay chịu trói, cô thắng lớn trở về. *** Ai đó đã từng nói rằng: “Không phải trong 7 tỉ người trên thế giới không còn ai quan tâm ta nhiều hơn, mà là ta chỉ cần sự quan tâm của một người ấy thôi…”. Có lẽ, đây là lý do cho mọi tình yêu đơn phương chăng? Vì chỉ cần người ấy, nên dù không có kết quả, dù phải ôm câu chuyện mãi cho riêng mình, vẫn cứ cố chấp thế thôi… Đây là câu chuyện về một cô gái cố chấp theo đuổi tình yêu, theo đuổi một cái cây trên sa mạc, bằng lòng vượt qua biển cát mênh mông để bước tới gần cái cây trong lòng mình.  Đường Quả gặp Diệp Bổng lần đầu tiên năm mười sáu tuổi. Mười sáu tuổi, cô đã biết thế nào là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Dưới cái nắng chói chang ngày học quân sự, anh chàng giáo quan Diệp Bổng cứ thế đi vào lòng cô thiếu nữ tuổi mới lớn và tình đầu lặng lẽ nở hoa. Nhưng Đường Quả không phải là cô thiếu nữ hay e thẹn ngượng ngùng, giấu trong tim mối tình đầu không dám thổ lộ cùng ai. Ngay trong ngày thứ hai gặp mặt, cô đã cho cả thế giới biết rằng Đường Quả thích Diệp Bổng. Cô theo đuổi anh bằng sự nhiệt thành của tuổi trẻ, có nông nổi nhưng rất kiên định sâu sắc. “Năm đó tôi mười sáu tuổi, bạn có thể nghĩ tôi trẻ con, liều lĩnh, không biết trời cao đất dày, nhưng bạn không thể nói tôi không hiểu thế nào là tình yêu. Đó là ý trời, có người chẳng phải tìm đâu xa mà tự dưng nên duyên, cũng có người tìm hoài cả đời mà không tìm thấy…”  Nhưng có lẽ ngay từ đầu, tình yêu này đã được định sẵn là một tình yêu đơn phương cố chấp, tình yêu chỉ do một mình Đường Quả viết nên. Diệp Bổng chưa bao giờ coi tình cảm của cô là nghiêm túc, luôn coi cô là người em gái nhỏ chỉ đang ngộ nhận về tình yêu. “Trong thế giới của Diệp Bổng, tôi có vị trí rất quan trọng, tôi là người bạn nhỏ, anh yêu quý người bạn nhỏ ấy bằng tình cảm chân thành nhất, nhưng tình cảm ấy không thể thay thế được tình yêu”.  Khi gặp Đường Quả, anh đã có người anh yêu, một cô gái hơn anh ba tuổi, là thanh mai trúc mã với anh. Anh hết lòng yêu người con gái ấy, còn chỉ coi Đường Quả là em gái để quan tâm chăm sóc. Là cô bất chấp tất cả để quấn lấy anh. Trong suốt bốn năm, từ năm mười sáu tuổi đến khi hai mươi, cô chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, nhưng cũng chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội đến được với anh.  Thế rồi hai người ấy chia tay, anh muốn đi về nơi gian khổ, đi hoàn thành giấc mộng của anh, mà cô gái anh yêu lại chẳng thể chờ đợi. Cô ấy buông tay, cưới người đàn ông khác, để lại Diệp Bổng đau khổ nhớ nhung.  Đường Quả xót xa cho anh, đau lòng thay anh, nhưng cũng thầm vui mừng vì cơ hội của mình cuối cùng cũng đã đến. Anh đồng ý cho cô một lần thử, đồng ý để hai người thử yêu nhau. Nhưng dù có cố gắng thế nào, Đường Quả vẫn không thể tìm đường vào được trái tim Diệp Bổng. Lần này, cô đã quyết định buông tay, thực sự buông tay… Nhưng biến cố xảy đến lúc chẳng ai có thể ngờ. Ngày người cũ kết hôn, anh đau khổ, say rượu đến không thể kiểm soát được bản thân, cùng cô xảy ra quan hệ. Sau đó cô trốn tránh anh, không mong anh phải chịu trách nhiệm gì với mình.  Nhưng, Đường Quả là ai chứ, Đường Quả là người ngày ngày tâm tâm niệm niệm phải có anh, chỉ cần anh bước về phía cô một chút, cô lại có thể bất chấp tất cả để tiến về phía anh. Anh bảo cô “Chúng ta hẹn hò nhé”, cô sẽ không ngần ngại đồng ý. Trước khi lên đường đi huấn luyện, anh cầu hôn cô “Anh chưa kịp mua nhẫn, cũng không đủ thời gian mua hoa, em có đồng ý lấy anh không?”, tạm bợ như thế, nhưng cô gái nhỏ không hề thấy tủi thân mà chỉ tràn ngập hạnh phúc.  Hai người họ kết hôn vội vàng, khi tình yêu còn chưa kịp nở hoa. Anh đi huấn luyện gian khổ, cô ở nhà mòn mỏi nhớ mong. Cuối cùng, tình yêu cũng không vượt qua được khoảng cách, cô vẫn không cách nào chạm đến trái tim Diệp Bổng, nên một lần nữa lựa chọn chia tay.  Sáu năm sau gặp lại, cô đã trưởng thành, là một bà mẹ đơn thân, là trụ cột của gia đình. Gặp lại anh, cô không còn là cô gái bất chấp tất cả để theo đuổi anh năm ấy, không còn là cô gái chỉ vì một câu nói của anh mà rung động. Cô không còn thanh xuân để dành cho anh, giờ chỉ muốn sống một cuộc đời bình lặng. Nhưng, sự vật đổi dời, người không buông xuống được bây giờ lại là anh. “Tổ tông của anh, em thích anh lại từ đầu có được không… Tuy anh không xứng với em, nhưng em cho anh cơ hội để trở nên tốt hơn nhé? Sau này anh sẽ tốt hơn, sẽ yêu em hơn bất cứ ai, sẽ khiến em hạnh phúc. Em có thể cho anh cơ hội đó không?” Rốt cuộc, anh bây giờ đã hiểu được cảm giác của cô năm đó, cảm giác theo đuổi một người, cảm giác “xót từ tim lên mũi, xót đến mức cơ thể lạnh ngắt, muốn tìm nơi nào đó để chui vào, mùa đông thì càng khó chịu, chỉ hận không thể như gấu ngủ đông”.  Anh bắt đầu sợ hãi, sợ để mất cô “Anh chỉ sợ hôm nào đó em thấu hiểu hồng trần, thấy anh chả có gì tốt, không yêu anh nữa, không cần anh nữa. Tuy miệng anh nói em không nỡ, thật ra là mặt anh dày thôi, trong lòng anh rất hoang mang…” Anh đã hiểu được sự nhớ nhung không thể kìm nén, nỗi mất mát khi bị cự tuyêt, hiểu được vì sao khi xưa dù đau khổ đến chết, cô cũng quyết không buông tay. Bởi vì bây giờ, dù cô không còn yêu anh, dù có phải dùng cách nào đi chăng nữa, dù có phải mặt dày bám chặt không buông, thì anh cũng quyết sẽ không bỏ được, phải mang được cô trở về bên mình. Bởi vì, không phải là bây giờ, mà từ rất lâu trước kia, cô gái nhỏ đã tìm được chiếc chìa khóa vào trái tim anh và lặng lẽ ở đó rồi. Nhưng không một ai tin anh, kể cả cô cũng không hề tin rằng anh yêu cô.  Anh đồng ý ly hôn vì nghĩ rằng mình không xứng với cô, không muốn cô chôn vùi tuổi thanh xuân để chờ đợi mình. Khi cô đề nghị ly hôn, anh những tưởng rằng cô đã hết yêu mình.  Nhưng sáu năm qua đi, khi một lần nữa gặp lại, phát hiện cô vì anh mà một mình sinh con, anh đã ân hận biết bao. Ân hận vì không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, ân hận vì ngày ấy đã buông tay, ân hận sáu năm qua đã không hề đi tìm cô. Bây giờ, dù cô có còn yêu anh hay không, thì anh cũng chỉ muốn có cô mà thôi…   Mời các bạn đón đọc Tình Đầu Trong Vũ Trụ của tác giả Thủy Thiên Mặc.
Manh Sủng Ký - Lục Manh Tinh
Màn 1 cảnh 1: “Ôi, cô gái nhà ai mà xinh đẹp nhường này, đợi anh đợi anh!” “Này, này, anh làm cái gì thế?” “Du Điểm Điểm, anh đối với em là nhất kiến chung tình!” “Thế nên, anh mới, anh mới… bắt nạt người ta.” “Em yên tâm, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm.” “Anh làm sao mà chịu trách nhiệm?” “Anh… anh còn có chủ nhân mà, anh ấy nhất định sẽ chịu trách nhiệm.” Cắt! Đừng vội hiểu lầm, trên đây chính là đoạn đối thoại của hai bạn Samoyed được tưởng tượng ra, còn tình huống thực sự thì là ở bên này cơ. Thẩm Thanh Châu lấy ví ra: “Thật xin lỗi, chó nhà tôi…, ừm,... với chó nhà cô… Phải bồi thường bao nhiêu tiền?” Du Vãn trừng mắt, “Anh xem Du Điểm Điểm nhà người ta là cái gì? Tình một lần?” Nói xong liền dắt con chó nhà mình hiên ngang bỏ đi. Đại ý thì chuyện tình Samoyed của Đậu Đỏ và Du Điểm Điểm bắt đầu như vậy, chỉ là không ngờ, hai sủng vật yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên vừa khéo cũng khiến cho hai vị chủ nhân của mình bước vào ngưỡng cửa trái tim. Người ta là phát cẩu lương theo nghĩa bóng, còn hai người này chính là phát cẩu lương theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Thẩm Thanh Châu nuôi Samoyed đực tên Đậu Đỏ, còn Du Vãn nuôi Samoyed cái tên Du Điểm Điểm. Sau tình huống ở màn 1 cảnh 1 phía trên, vừa vặn làm sao mà màn 1 cảnh 2 lại diễn ra ngay sau đó, bởi vì về đến nhà mới biết, thì ra hai người là hàng xóm đối diện trong cùng một tiểu khu. Hai con chó nhất cự ly nhì cường độ, Đậu Đỏ sang nhà Du Vãn hẹn hò với Du Điểm Điểm, thế nên cũng được “ăn chùa". Nhưng mà thức ăn ngon quá, về nhà lại không thèm thức ăn của Thẩm Thanh Châu cho nữa. Thế là, tất cả vì sự nghiệp nuôi chó, đại đạo diễn đẹp trai lạnh lùng đành phải sang nhà cô gái nhỏ xinh đẹp ở đối diện để “nhờ vả". Du Vãn cảm thấy chuyện này cũng không có gì, dù sao cũng phải nấu cơm cho Du Điểm Điểm, tiện tay thì thêm một phần cho “tình lang" của nó cũng được. Hơn nữa, anh hàng xóm này cũng thú vị lắm, không kể cái vẻ đẹp trai xuất chúng ấy, thì khuôn mặt bị liệt cơ như núi băng ngàn năm kia cũng khá là đặc biệt. Mối quan hệ của họ, cứ như vậy mà bắt đầu. Chỉ có điều, ban đầu là cẩu lương nghĩa đen, dần dần lại thành cẩu lương nghĩa bóng. Du Vãn chính hiệu là một cô gái “nhà hàng xóm", xinh đẹp đáng yêu, lại nấu ăn cực giỏi, ngon đến nỗi chó thích mà chủ nhân của chó … cũng thích. Thành ra, Du Vãn kiêm thêm nhiệm vụ mới, nấu cơm cho Thẩm Thanh Châu. Cuộc đời nhiều lúc lại đầy những bất ngờ như vậy đấy. Thẩm Thanh Châu là một đại đạo diễn nổi tiếng long trời lở đất, vậy mà Du Vãn không biết. Chính vì không biết nên mới có thể đối xử với anh thật tự nhiên, thật chân thành. Ngược lại, Du Vãn là một tác giả tiểu thuyết vô cùng nổi tiếng trên mạng, nhưng Thẩm Thanh Châu lại luôn cảm thấy cô ngoài đời thật gần gũi và giản dị, còn có, ở bên cô… ừm, rất thoải mái. Chính vì cảm giác nhẹ nhàng không tên ngày một nảy nở trong lòng, khiến cho Thẩm Thanh Châu ngày càng muốn đến gần cô hơn. Và cuối cùng, mong muốn ấy đã trở thành hiện thực. Tiểu thuyết của Du Vãn được chuyển thể, đạo diễn lại là Thẩm Thanh Châu. Ừ thì, duyên phận đến rồi, không trốn được mà cũng không muốn trốn. Cứ như vậy, toà thành băng giá Thẩm Thanh Châu tan chảy trong sự ấm áp ngọt ngào của cô gái đáng yêu Du Vãn. Nhưng mà, con đường đi từ trạng thái tình cảm “tĩnh” sang trạng thái “động” của hai người cũng không kém phần hấp dẫn và dễ thương. Ngoài chuyện nấu ăn ngon thì Du Vãn là một thầy châm cứu cực giỏi mà cả đoàn phim ngưỡng mộ. Lý do chính là, ai cũng cho rằng Thẩm đại đạo diễn bị liệt cơ mặt nên mới lúc nào cũng lạnh như băng vậy, thế nhưng chỉ cần là nhìn thấy Du Vãn là lập tức bệnh nặng mấy cũng khỏi. Trong mắt anh chỉ còn là dịu dàng và cưng chiều, thỉnh thoảng không nhịn được còn mỉm cười. Thế nên, trong mắt của tất cả mọi người, Du Vãn không chỉ là một tác giả, một biên kịch tài năng, mà còn là cứu tinh của vô số người đang làm việc dưới sự chỉ huy của đạo diễn nghiêm khắc Thẩm Thanh Châu. Không cần nói cũng biết, đãi ngộ của Du Vãn thật sự là vô cùng, vô cùng tốt. Tuy rằng Thẩm Thanh Châu lạnh lùng, nhưng không khí toàn bộ câu chuyện lại vui vẻ và ấm áp. Bởi vì cô gái nhỏ Du Vãn nhẹ nhàng đáng yêu, từng bước lan toả sự dịu dàng của mình dành cho anh, khiến người đàn ông ấy không thể kìm lòng mà muốn yêu thương cô. Không trách được, bởi vì trên đời, người muốn yêu thương cô gái này nhiều vô kể. Anh trai Du Hoán bên ngoài là đại minh tinh, về nhà lại là một người anh giản dị muốn dành hết tất cả những gì tốt đẹp nhất cho người em gái duy nhất này. Còn có, cô bạn thân Giản Vũ Nùng thẳng thắn nhưng vô cùng hiểu ý, luôn muốn vun đắp hạnh phúc cho cô bạn thân ngốc nghếch của mình. Còn có, ba mẹ của Thẩm Thanh Châu, cũng muốn thay ba mẹ đã mất của Du Vãn mà yêu thương cô nhiều hơn một vạn lần. Và còn rất rất nhiều người khác nữa.  Đương nhiên, những tình cảm này phải là vô cùng trong sáng thì mới được Thẩm Thanh Châu cho phép đến gần. Nói chung là, Thẩm đại đạo diễn không yêu thì thôi, yêu là yêu đến mức tự biến mình thành thế giới của riêng Du Vãn mà thôi. Du Vãn: “em biết, tất cả đàn ông đều thích phụ nữ sexy.” Thẩm Thanh Châu: “nhưng anh chỉ thích em.” Thích em, cho dù là kiểu nào cũng thích. … Một câu chuyện ngọt ngào đáng yêu, viết về thế giới showbiz đầy thị phi nhưng không hề có sự tranh giành đấu đá hay âm mưu đen tối khiến người ta sợ hãi, hoặc giả những chuyện đó đều không còn ý nghĩa gì khi đứng trước sự chân thành trong tình cảm của họ. Một đạo diễn tài ba và cô biên kịch trẻ, một đại minh tinh và cô em gái hàng xóm có bối cảnh bình thường, ngay cả là tình cảm đơn phương nhiều năm của một diễn viên nổi tiếng, đến cuối cùng cũng sẽ chấp nhận buông bỏ vì hạnh phúc của người mình thầm mến. Mỗi một mối lương duyên trên đời đều là đáng quý. Nếu đã gặp được rồi, hãy cố gắng nắm giữ thật chặt, nếu chưa gặp được xin đừng vội vã. Bước một mình trên đường cũng chưa hẳn là cô đơn, hãy ngẩng đầu nhìn về phía trước, biết đâu tại một ngã rẽ nào đó, bạn sẽ nhìn thấy có người đang đi về phía mình thì sao? Mời các bạn đón đọc Manh Sủng Ký của tác giả Lục Manh Tinh.
Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy! - Thịnh Thế Ái
Thi thể cá voi chết trong biển sâu cần mười lăm năm để phân giải, để quên đi một người thì cần mất bao lâu? Nghiêm Hi Quang. Nhiều năm trước, anh là một người không có bằng cấp chân trái còn bị tật, làm nghề thợ may ở Ôn Châu. Trong trí nhớ hỗn loạn của anh bên cửa hàng may đã cùng cô có một thời niên thiếu không kìm lòng được. Nhiều năm sau cô đã có bằng cấp mà rời đi trấn nhỏ và tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng. Mà anh, lại trở thành truyền kì. Một người không có bằng cấp, tiếng ý lưu loát, yêu thích âu phục, trên cổ luôn đeo cà ra vát của đàn ông. *** Đừng để tất cả những dòng trên lừa bạn, kể cả là thể loại nhé. Không thấy thanh mai trúc mã, ngọt văn đâu ????. Nghiêm Hi Quang là một cậu bé mới được học hết lớp sáu. Vì nghèo, người mẹ bỏ con, người vợ bỏ chồng để ra nước ngoài kiếm một cuộc sống giàu sang. Anh theo bố và ông ngoại học nghề may từ nhỏ. Hai cha con mở một tiệm may nhỏ ở Ôn Châu. Tiệm may này lại gần nhà Thẩm Mộc Tinh. Nghiêm Hi Quang là cậu bé sáng sủa, đẹp trai, hiền lành, ít nói và hay ngại ngùng. Nếu ai đó hỏi Hi Quang, ước mơ của cậu là gì, cậu sẽ đáp không có. Cậu không có ước mơ, cũng không có mục đích. Thẩm Mộc Tinh là tiểu Trạng nguyên ở Ôn Châu. Một cô gái học hành giỏi giang, tương lai tươi sáng ấy vậy mà lại thi trượt đại học trọng điểm nên bị bố mẹ bắt học lại để thi lại. Thẩm Mộc Tinh vốn là đứa con ngoan, mẹ nói đi hướng Đông, cô không dám đi hướng Tây. Cô luôn là niềm tự hào của gia đình họ Thẩm. Như duyên trời đã định, Hi Quang và Mộc Tinh mến nhau, thương nhau từ khi nào, là ai chủ động trước, là ai nói thương ai trước đã chẳng phân biệt nổi. Từ những lần gặp nhau ngắn ngủi, những lần đưa hộ canh, những lần đón đưa cô về nhà, họ thường im lặng nhưng lại luôn để ý từng hành động của đối phương…. Một anh thợ may nghèo là thế nhưng luôn cưng chiều Mộc Tinh hết mực. Vì cô mà anh đã có ước mơ, có hoài bão của mình. Với Hi Quang, Mộc Tinh chính là mặt trời của anh. Tình cảm của họ rất đẹp, tác giả miêu tả không sâu sắc đến rung động đất trời, nhưng qua từng con chữ, chắc chắn bạn sẽ cảm nhận được Tuổi trẻ là những vụng dại do còn thiếu từng trải, thiếu va vấp. Họ đã vấp ngã, họ bế tắc, họ bị ngăn cấm. Nhưng không có ai chỉ đường dẫn lối cho họ. Cô làm mất mặt mũi, thể diện của gia đình. Còn anh quá nghèo, không thể cho cô một tương lai ổn định. Vì thế người đã từng hứa với Mộc Tinh “sẽ không ra nước ngoài” đã đi Ý để học nghề may. Nhưng không phải đi theo con đường chính thống. Anh đi theo đoàn người dẫn sang Ý, là vượt biên, nhập cư trái phép, những tháng ngày sống chui lủi trong địa bàn của đám tội phạm, xã hội đen,… Những ngày tháng khổ sở anh chưa từng hé răng nửa lời oán thán với cô, sau này anh chỉ nói: “Nếu không thể khiến em thoải mái, mấy năm anh chịu khổ coi như toi công rồi”. Nếu một người từ ăn hủ hiếu biến thành vi cá, phải mất bao nhiêu thứ để đánh đổi…? Nay anh đã công thành danh toại, tình cảm anh dành cho Mộc Tình vẫn chưa hề thay đổi, chỉ có một thứ thay đổi, đó là chân anh không còn lành lặn nguyên vẹn như xưa nữa….. Nhưng may mắn thay, giờ đây, gia đình Mộc Tinh không còn ngăn cấm họ nữa. Cái hay nữa của truyện đó chính là cách khắc họa nhân vật. Mẹ của Mộc Tinh đã từng rất độc đoán, thời gian qua đi, trải qua những biến cố, giờ bà đã già, nhớ nhớ quên quên, đã biết thương con trai, con gái, biết sửa sai. Xung quanh đó, còn tình cảm vô cùng tốt đẹp của nữ chính và em trai. Một người em trai có trái tim chung tình nhưng lại bất hạnh, một tương lai cũng rộng mở ấy mà lại bị chôn vùi… Đối với bản thân mình, đây là một cuốn nhẹ nhàng do tác giả khắc họa vừa phải, không đâm chỗ này, chọt chỗ kia. Nhưng với nhiều người, có thể thấy đây là một truyện tẻ nhạt. Nhân vật được khắc họa khá thực tế, không có ai quá đáng ghét, không có ai quá tuyệt vời. Mỗi người đều có cuộc sống riêng, suy nghĩ riêng, tính toán riêng,… bạn sẽ không hiểu vì sao họ lại thế? Tại sao lại hành xử như vậy?... Tất nhiên, mọi chuyện đều sẽ có đáp án ở phía cuối … truyện. Truyện cũng không xoáy sâu vào giàu có, tiền nhiều như nước, tất cả mọi thứ đều bình thường, không có tình tiết cao trào. Tình yêu cũng vậy, bình dị lặng lẽ, len lỏi vào lòng người đọc, không có những chi tiết sến, sủng, hay những câu nói ngọt ngào đâu.   Mời các bạn đón đọc Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy! của tác giả Thịnh Thế Ái.