Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mối Tình Đầu

Convert: Bichan Edit – Biên tập – Chỉnh dịch: Nhiều thành viên Hà Tất Sinh tự biết mình thoạt nhìn không giống kiểu người lương thiện, dáng vẻ cộc cằn, mặt mũi ương ngạnh, tính khí quá hoang dã, chẳng khác gì mấy bọn côn đồ chuyên đi đập phá nhà dân thu phí bảo kê. Trước mặt người khác lớn tiếng quát tháo, động một tí giơ nắm đấm lên doạ nạt. Nhưng đến khi gặp đóa hoa xinh đẹp Phạm Như Sanh, anh hoàn toàn tiêu-đời-rồi! Hai bên giáp mặt chưa được năm phút, cô chỉ đơn giản liếc nhìn một cái mà tim anh đã lạc nhịp, căng thẳng như một cậu trai tân lần đầu rung động vậy. Khi nói chuyện cùng cô, anh tự giác giảm thấp giọng xuống để khỏi làm cô sợ. Một thân một mình đơn độc lang bạt bao lâu nay, anh chưa từng cẩn thận che chở cho bất kỳ cô gái nào. Vậy là anh đủ hiểu mình đã thích cô rồi, thầm muốn được bên cô. Ôi, nam tử hán sớm muộn cũng phải yêu chứ, nhưng sống trên đời 30 năm rồi mới thể nghiệm mùi vị mối tình đầu, là sớm hay là muộn? Phải theo đuổi người ta thế nào mới khiến đóa hoa nhỏ này nở rộ trong tay anh đây? *** [REVIEW] MỐI TÌNH ĐẦU Tác giả: Lâu Vũ Tình Editor: vit4mat2212, Yoohy, Bichan, Blue Wind,.... Reviewer: Cielo.Hoa bất tử Poster: Cielo.Lép Thể loại: Ngôn tình hiện đại, nhất kiến chung tình, HE Tình Trạng: Đã hoàn (11 chương) Link: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?style=6... (Đây chỉ là link post lại. Blog của nhà bạn edit đã bị khóa) ------------------------- Tình đầu như một viên kẹo ngọt ngào chạm vào đầu lưỡi khiến ta không chỉ đắm chìm trong dư vị còn tham lam muốn ăn nữa ăn mãi để đến khi viên kẹo tan hết mới phát hiện đầu lưỡi đã phồng rộp đầy vết thương. Có đau xót, nhức nhối cùng khó chịu nhưng lại không ngăn nổi cảm giác muốn ăn thêm lần nữa. Nên mấy ai đã trải qua tình đầu mà dễ dàng buông bỏ. Nắm tay nhau được đến tận cùng đã là viên mãn rồi. Nữ chính Phạm Như Tranh sinh ra trong gia đình có ba anh em. Cô là em út, báu vật của hai anh. Tuổi thơ họ là chuỗi những bi kịch bị bạo hành, tổn thương và bất lực. Năm cô mười hai tuổi, vì để bảo vệ anh hai sắp bị cha dượng xâm hại mà lỡ tay giết chết ông. Anh cả - người luôn đưa đôi tay ra ôm cô vào lòng, dùng tấm lưng cắn răng che cho em những trận đòn roi từ người cha vũ phu, lại một lần nữa nhận tội giết người thay em gái. Như Tranh bị tổn thương tâm lý nặng nề, từ đó tự phong bế chính mình: không nghe, không nói, không hỏi, không biết, cứ sống mãi trong thế giới của mình. Cho đến khi cô gặp Hà Tất Sinh - mối tình đầu đã sưởi ấm trái tim yếu đuối tràn đầy vết thương của cô. Vì yêu, nữ chính lần đầu tiên biết nhớ nhung, biết giận hờn, biết lo sợ, cũng hiểu giữa thích và yêu khác nhau như thế nào. Vì yêu, cô học cách mở lòng, gạt bỏ quá khứ, muốn cùng anh xây dựng tổ ấm. Như Tranh rất dễ thương, tâm cũng rất kiên cường. Tuy cô ngốc ngốc, tâm trí không bình thường nhưng cô sẵn sàng mạnh mẽ học, mạnh mẽ muốn đồng hành cùng người mình yêu, không muốn bản thân trở thành gánh nặng cho ai cả. Đọc truyện, bạn sẽ hiểu yêu là cách nhanh nhất để khiến con người ta trưởng thành. Bởi chỉ có yêu, có trân trọng ai đó mới làm chúng ta luôn muốn nỗ lực để xứng đáng với người mình yêu. Hà Tất Sinh - một kẻ lỗ mãng, vai hùm mặt hổ, đã ba mươi tuổi đầu chẳng làm được gì nên hồn. Nhờ dáng người thô kệch, khuôn mặt dữ tợn và thái độ cộc cằn, anh trở thành đại ca chuyên đi đòi nợ thuê cho ngân hàng. Một người chưa từng suy nghĩ đến tương lai, lần đầu tiên biết yêu là gì. Anh bị trúng tiếng sét ái tình ngay lần đầu tiên gặp Như Tranh. Sự xinh đẹp, thánh thiện của cô đã làm siêu lòng anh. Tình yêu kỳ diệu ra sao nhỉ? Từ một kẻ không thể ngồi yên một chỗ, anh lại có thể ngồi hàng giờ bên cạnh người con gái mình yêu, không làm phiền, tích cực xua đuổi côn trùng để đảm bảo cho cô có không gian vẽ lý tưởng nhất. Từ một chàng trai âm lượng chưa bao giờ xuống quãng năm, Hà Tất Sinh đã học cách nói nhỏ nhẹ vì sợ dọa tới thiên sứ trong lòng mình. Anh học ngôn ngữ câm vì nghĩ cô không thể nói. Đến mẹ cũng “răn đe” trước để bảo vệ khiếm khuyết của người yêu. “Thôi miên” mấy đứa em rằng Như Tranh là thiên hạ vô song, đáng yêu không ai bằng. Anh luôn nhớ về cô, vì cô có thể phá bỏ mọi nguyên tắc. Một Hà Tất Sinh thẳng thắn, nồng nhiệt chỉ biết dùng sự chân thành và bao dung để yêu Như Tranh. Vì cô là mối tình đầu, là món quà vô giá thượng đế ban tặng. Chỉ có cô mới có thể đập vỡ cái vỏ sần sùi để nhìn thấy sự lương thiện trong anh. Hà Tất Sinh cứ ngập tràn trong tình yêu đầu đời đầy hạnh phúc. Nhưng hiện thực vốn dĩ rất tàn khốc. Tình cảm có thể khiến ta tạm thời quên đi lý trí nhưng vấn đề sẽ không bao giờ mất đi. Một Phạm Như Tranh có vấn đề về tâm lý không thể hòa nhập cuộc sống như người bình thường. Một Hà Tất Sinh chưa từng biết phải gánh trách nhiệm là gì. Lần đầu tiên hiểu rõ quá khứ của bạn gái, lần đầu tiên hiểu cái mình mong muốn là gì. Anh chọn tình yêu và trách nhiệm. Có lẽ ai nhìn thấy cách yêu của nam chính cũng thấy tim mình se lại. Khát khao giá như trên đời có người yêu mình được như vậy thì viên mãn biết bao. Vì yêu, Hà Tất Sinh thực sự suy nghĩ cho tương lai của hai người. Bình thường anh thô kệch, sến súa có thừa nhưng việc gì làm cũng có mục đích lại cực kỳ nhẫn nại để người yêu bé bỏng có thể dần dần thích ứng. Thậm chí, anh còn thuyết phục mẹ chuyển nhà về ở gần nhà cô, ai mà không ghen tỵ sự chu đáo ấy cơ chứ. Nhưng cái tình cảm đầu đời giữa hai kẻ ngốc xít vẫn sẽ có hiểu lầm. Nam chính thấy nữ chính nỗ lực ngày càng bình thường, tự lập, lại hiểu nhầm cô chỉ xem anh như cha mà thích em trai. Cái gọi là tình yêu cao thượng, tự mình rút lui hết sức vớ vẩn khiến người đọc phải phì cười. Anh dùng cách thức nói chuyện bình thường mà quên mất tư duy của bạn gái vốn dĩ không thể bình thường nên dẫn đến hiểu lầm. May thay hiểu lầm được giải trừ, cả hai nhân vật lại có cái kết viên mãn. Dàn nhân vật phụ cũng siêu cute và khiến người đọc thổn thức, xót xa. Mong cho anh cả đã chịu nhiều bất công và San San kiên trì sớm tối sẽ tu thành chính quả. Mong cho anh hai trong lòng có nhiều vết thương sớm được chữa thành, sẽ tìm được chân ái đời mình. Cả hai cậu em trai của nam chính cũng rất đáng yêu, luôn hết lòng vì anh trai. “Mối tình đầu” là câu chuyện tình yêu dí dỏm, ngọt ngào của một cô gái có chứng bệnh tự bế, không thể nói chuyện như người bình thường và một chàng trai ba mươi lỗ mãng, lang thang, cầm đầu đám đầu đường xó chợ, sống không có mục tiêu gì. Hãy xem hai người đó vì yêu mà hoàn thiện bản thân tốt lên như thế nào nhé. Truyện ngắn gọn, nhẹ nhàng, vẻn vẹn chỉ mười một chương. Tác giả viết chắc tay, edit dịch tốt. Nhiệt liệt đề cử ---------- “Cô biết không? Có đôi khi tôi cảm thấy, mình giống như bị nguyền rủa, mọi người thân quanh tôi sẽ gặp bất hạnh. Thực vô căn cứ, nhưng tôi đã để ý, tất cả mọi việc đều chứng tỏ số tôi khắc mệnh, khắc cha, khắc mẹ, khắc anh, khắc em, khắc cả vợ, nhất định tôi sẽ phải cô độc sống quãng đời còn lại....” "Tranh Tranh là vì bảo vệ tôi .Vì thế lỡ tay giết người kia, cái phúc của nó đổi lấy sự bình an của tôi. Một đứa trẻ mười hai tuổi, không thể chịu đựng cảm giác tội lỗi vì đã huỷ hoại một sinh mạng, bèn nhốt mình trong đáy sâu mặc cảm, ngăn cách với thế giới bên ngoài. Anh cả cũng vì bảo vệ Tranh Tranh, mới nhận tội giết người... " ---------- *** “Học trưởng, học trưởng…” Học trưởng: nam sinh học khoá trên, còn gọi là sư huynh Nghe thấy tiếng gọi sau lưng, anh ngẩng lên nhìn trời ba giây với dáng vẻ chấp nhận số phận, sau đó mới dừng chân quay đầu lại “Cô gọi cái quái gì thế?” Người tới chẳng phải ai xa lạ, chính là hoa khôi danh chấn giảng đường, không ai không biết. Nhưng, có là hoa khôi giảng đường thì cũng thế thôi, cái hư danh ấy chẳng giúp cô nhận được sự quan tâm của anh, nói trắng ra anh là một người đàn ông mặt sắt, xưa nay chưa từng biết thương hoa tiếc ngọc. Người như cô không chịu đi cùng đám fan hâm mộ để được yêu chiều mà lại cứ bám theo bất kể anh trợn mắt lạnh lùng thế nào, rốt cuộc thì có vấn đề gì đây? Song, nói đi nói lại, thật bất ngờ cô hoa khôi này chẳng phải kiểu con gái õng ẹo, giả tạo như anh thường nghĩ, khi vui thì cười sảng khoải, khí thế rót rượu đâu ra đấy, trên sân bóng phải đối đầu cũng không hề nao núng, vẻ đẹp của cô thuộc kiểu đẹp tự nhiên, không pha tạp hay thêm bớt bởi công nghệ thẩm mỹ thời buổi này. Nói tóm lại là kiểu đẹp có thể khiến người khác chói mắt khi dõi nhìn. Nếu không phải thế, sinh vật nào là phụ nữ dám quấn lấy anh đã sớm bị anh đá tới tận Bắc cực rồi! Bỏ qua một đống người ái mộ đang chờ được bày tỏ vì anh, thôi thì xinh đẹp và giới tính không phải lỗi của cô, được rồi, miễn cưỡng chấp nhận người bạn giống cái này vậy. Ai ngờ anh chiều ý cô vài lần, cô lại càng không coi ai ra gì. Cả ngày cứ bám theo hỏi anh độc một câu “Có muốn làm bạn trai tôi không?”! Thử hỏi lần nữa xem, nếu không bẻ sạch răng cô thì anh thề đổi sang họ giống cô. “Chúng ta biết nhau lâu thế rồi…” “Hai tuần ba ngày.” Không cần nói như vợ chồng già thế, danh tiết nam tử hán trong sạch của anh sau này vẫn phải dùng đến. “Anh tính toán kĩ thế! Ý em là, tốt xấu gì chúng ta cũng đã chơi bóng cùng nhau hai lần, thi uống rượu một lần, rồi cả kì thi lần trước em giúp anh quay cóp, còn có N lần cùng dưới ánh trăng…” “Gì mà cùng dưới ánh trăng! Nếu không phải tại cô hại tôi bị chủ nhiệm phạt, tôi sẽ cùng nhổ cỏ với cô chắc?” “Được rồi, ý em là, chúng ta đã quen nhau tới vậy rồi mà em còn chưa biết tên đầy đủ của anh, chỉ nghe mọi người gọi Sinh, rốt cuộc họ của anh là gì!” Anh mồm miệng há hốc, sau đó khóe môi khẽ mấp máy. “Cái gì, cái gì Sinh?” Cô day day tai nhưng rõ ràng là vẫn không nghe rõ. “Hà Tất?” Mặt anh không tự nguyện một chút nào. Hà Tất trong tiếng Hán nghĩa là Tại Sao Phải, Sao Lại, nghĩa tên của anh ý mọi người tự suy ra nhé. “Không phải chứ, học trưởng, anh như thế rất không có thành ý, dù gì cũng là bạn bè, cho em biết thì có làm sao? Rốt cuộc là cái gì Sinh?” “Hà, Tất!” Anh nghiến răng phun ra. “Em nói rồi…. Học, trưởng!” Người gì mà nói không chịu nghe, không chịu tiếp thu! Cô quyết tâm phải hỏi tới cùng mới thôi, trừng mắt chiếu vào khuôn mặt không chút tự nguyện kia, mắt càng trừng càng to, càng trừng càng to… Không, không phải chứ? ” Anh trao cô một ánh nhìn vừa kiên định vừa buồn bã. “Anh –” Thật sự là rất…… “Em có ý kiến gì hả?” Anh trừng mắt doạ nạt. Đôi môi hồng chúm chím của cô hé mở muốn “A” một tiếng nhưng cuối cùng lại không thốt ra được, vì trên mặt đối phương rõ ràng viết dòng chữ “Em dám cười thì phần đời còn lại chúng ta tuyệt giao luôn.” “Phì — ha ha ha ha –” Buồn cười quá cơ. Cô không chỉ cười, mà còn cười nghiêng ngả, không thèm bận tâm chút nào tới hình hình tượng hoa khôi giảng đường, chỉ thiếu nước lăn lộn trên cỏ nữa thôi. “…… Nông cạn!” Anh oán hận rủa thầm, đây là người thứ N, anh thề, sau này dù có thế nào cũng không bao giờ cho ai biết họ tên đầy đủ của mình nữa! Mời các bạn đón đọc Mối Tình Đầu của tác giả Lâu Vũ Tình.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tẫn Hoan - Xuân Phong Lựu Hỏa
Câu chuyện này kể về hành trình chinh phục cùng một người đàn ông của cùng một cô gái, sự khác nhau có chăng chính là thời gian và hoàn cảnh. Ngày đó là tuổi trẻ, yêu đương cuồng nhiệt nhưng môi trường còn quá trong sáng. Ra đời rồi, gặp con sóng to đầu tiên, không cẩn thận bị nó đánh vỡ. Khương Nghiên là một phóng viên, cô chính trực liêm chính, muốn đem nhiệt huyết của mình mang đến khán giả “chân tướng sự thật”. Chân tướng đó đã khiến cho cô và người đàn ông cô yêu thương xuất hiện rạn nứt. Không phải không tin tưởng, không phải yêu không đủ, mà chính là không dám đối mặt. Có quá nhiều khó khăn, có quá nhiều ngăn trở, khiến cho Khương Nghiên dù không đành lòng cũng phải cách xa. Ba năm là một khoảng thời gian đủ để một người xác định được cái gì đối với mình là quan trọng nhất. Thế nên, Khương Nghiên trở về, bằng lòng chấp nhận để anh trừng phạt, chỉ mong mối tình đầu có thêm một cơ hội. Lục Lẫm nào có thể xuống tay với cô, ba năm qua đã đủ hành hạ anh đến không còn hình dạng. Anh chỉ là muốn cho cô một bài học, tình yêu không chỉ có ngọt ngào, còn có khó khăn và cay đắng. Nhưng tình yêu là của hai người, phải là cả hai cùng nhau cảm nhận, cùng nhau xác định có thể tiếp tục vượt qua hay không. Nếu đã hiểu rõ mọi thứ, tốt đẹp và hạnh phúc sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian. Anh cho em thời gian, nếu đã xác định rồi thì hãy về đây, anh sẽ giữ mọi thứ y nguyên như lúc em rời đi, kể cả bản thân anh. “Sẽ cùng nhau đi khắp mọi nơi chứ?” Là lời tỏ tình Lục Lẫm dành cho Khương Nghiên. Không phải là “anh yêu em”, không phải là “hãy ở bên anh”, mà chính là “cùng nhau đi khắp thế gian”. Bên nhau, cả đời. … Mời các bạn đón đọc Tẫn Hoan của tác giả Xuân Phong Lựu Hỏa.
Ta Là Đào Hoa Tinh - Thiên Lí Châu
Hoa đào rơi lẳng lặng trên mặt nước. Ta cùng chàng một bước thoảng qua nhau. Duyên phận của công chúa Nhiếp Trường Hoan và thừa tướng Ôn Nhược Cẩn có thể gói gọn trong hai câu nói trên. Bởi vì lúc gặp nhau, một người là công chúa bị lưu đày, còn một người đang bị đuổi cùng giết tận bởi chính đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình. Là Trường Hoan đã cứu Ôn Nhược Cẩn, nhưng nàng tuyệt nhiên không nhớ. Bởi vì khi ấy, nàng đang phát bệnh. Trường Hoan vốn là một nàng công chúa được cưng chiều từ nhỏ, thế nhưng bởi vì cữu cữu của nàng phạm phải tội danh hối lộ, kết quả ngoại trừ đương sự bị phán trảm, gia tộc của nàng từ già đến trẻ phải chịu kiếp lưu đày. Mà trước đó, mẫu phi của nàng không vượt qua được sự thâm hiểm của hậu cung, chết không rõ nguyên do. Còn nhỏ như vậy đã phải chịu quá nhiều biến cố, Trường Hoan liền mắc một chứng bệnh lạ trong người, khi phát bệnh, nàng thường ngồi ôm chân bó gối, nghĩ mình là một cây hoa đào thành tinh. Và trong một lần như thế, nàng gặp Ôn Nhược Cẩn. Ôn Nhược Cẩn bị truy sát, thân thể mang theo độc tố chạy trốn, đã rơi vào bẫy thú. Trường Hoan không hề biết rằng mình đã từng cứu hắn, bởi vì sau lần gặp ấy, Ôn Nhược Cẩn vẫn không hề quay lại tìm nàng. Hắn phải trị thương. Giống như số trời đã định, Ôn Nhược Cẩn bị chất độc trong người hành hạ đến sống dở chết dở, nhưng mỗi lần hắn chuẩn bị đi đến bờ vực ấy, hắn lại nhìn thấy Trường Hoan, rồi chẳng biết vì sao, hắn lại dần dần khỏe lên. Cho đến ngày, hắn hoàn toàn vượt ra khỏi cái chết, cũng là lúc hắn quyết định sẽ đi tìm nàng. Ôn Nhược Cẩn sắp xếp một chút, tạo ra một vài tình huống vô tình mà hữu ý để gặp Trường Hoan. Trường Hoan được trở về hoàng cung sau 5 năm lưu đày, đều là nhờ đến công lao của biểu ca nàng trên chiến trường. Nhưng sống ở môi trường khắc nghiệt quá lâu, Trường Hoan đã không còn là một công chúa hoạt bát khỏe mạnh nữa rồi. Nàng sợ lạnh và sợ cả lòng người. Cho nên khi quay về, nàng sống lặng lẽ ở Sương Thanh Điện. Đối với ai cũng đều là một biểu tình hiểu chuyện, nghe lời. Dù sao cũng từng là nữ nhi của một phi tần được sủng ái, hoàng hậu đương triều Trịnh thị đương nhiên cũng tỏ rõ mình là mẫu nghi thiên hạ, liền muốn sắp xếp hôn sự cho Trường Hoan. Chính ngay lúc đó, nàng không tìm được lý do thoái thác liền vận dụng cách cũ, giả vờ phát bệnh. Quả nhiên, tránh được một lần chỉ hôn. Thế nhưng, điều này lại khiến Ôn Nhược Cẩn được lợi. Mọi người thấy Trường Hoan có bệnh trong người, ai cũng tránh xa. Chỉ có hắn, nhân cơ hội một lần lập công liền khẩn cầu Hoàng đế Nhiếp Dục ban hôn cho mình cùng công chúa Trường Hoan.  Đương nhiên lần này Trường Hoan không còn cách gì để từ chối. Nhưng quả thật, nàng vốn cũng không muốn từ chối. Bởi vì, qua một vài lần gặp gỡ tiếp xúc, nàng cảm giác được, con người này là thật sự có ý với nàng. Có ý, cho nên mới quan tâm đến cảm nhận của nàng, sợ nàng lạnh, sợ nàng không vui, sợ nàng xa lánh. Thế nên mới có chuyện, đã bái đường rồi mà hắn vẫn không hề động đến nàng. Cùng lắm không nhịn được thì cũng chỉ là nắm tay một cái, hôn hôn một chút. Trường Hoan thực sự cảm động. Thời gian ở cạnh hắn, nàng luôn cảm thấy vui vẻ, cũng hiểu được những khó khăn mà hắn đã từng trải qua. Thì ra, một Ôn thừa tướng tuổi trẻ tài cao của ngày hôm nay thật sự chẳng hề dễ dàng. Một người bị hoàn cảnh khó khăn mài giũa, còn một người bị nhân tình thế thái dạy dỗ. Cả hai nguyện ý ở bên cạnh, cùng nhau an ủi, cùng nhau trải qua chặng đường còn lại yên bình an ổn. Sau khi giúp Hoàng đế diệt trừ mầm mống phản nghịch, đồng thời trả được mối thù giết mẫu thân cho Trường Hoan, Ôn Nhược Cẩn từ quan, mang theo thê tử về quê sinh sống. Hai người lúc này mới chính thức bái đường, vui hưởng hạnh phúc của một cặp phu thê thật sự. Không màng thế sự, chỉ cầu yên vui. Mời các bạn đón đọc Ta Là Đào Hoa Tinh của tác giả Thiên Lí Châu.
Siêu Mẫu - Hồ Ly Xù Lông
“Khi mặc quần áo, cài sai nút áo có thể cài lại, nhưng trong tình cảm, nói sai làm sai, thì không có cơ hội sửa đổi, càng không có khả năng bắt đầu lại lần nữa.” Cũng như câu chuyện của Đan Ninh và Tiêu Mạc Phàm vậy. Đan Ninh là một cô gái lạc quan, giàu tình cảm và rất nhiệt huyết với công việc. Cô bước chân vào giới người mẫu khi mới 18 tuổi. Ở cái tuổi chập chững bước vào đời, cô vẫn chưa thể lột bỏ hết sự ngây thơ trong sáng của một cô gái trẻ. Tình yêu đầu đời rất đẹp, rất thơ mộng như một cây kẹo ngọt ngậy mùi hương nên chẳng ai có thể tránh được sự hấp dẫn của nó. Đan Ninh cũng không ngoại lệ, vì tình yêu cô đã đánh đổi quá nhiều thứ. Cô gặp Tiêu Mạc Phàm khi sự nghiệp đang lên đến đỉnh cao. Vì yêu anh, cô đã hy sinh tuổi trẻ, lựa chọn từ bỏ sự nghiệp người mẫu và phấn đấu trở thành diễn viên. Cô làm tất cả những điều đó chỉ vì muốn được sánh vai cùng anh. Nhưng hóa ra, tình yêu 5 năm của cô lại bắt đầu từ một lời nói dối, để rồi cuối cùng, cô qua đời trong một tai nạn xe cộ khi tuổi đời còn quá trẻ. Khi Đan Ninh những tưởng tất cả đã kết thúc với cô thì một phép màu lại xảy đến. Cô được sống lại trong thân xác của Tĩnh An, một cô gái 18 tuổi.  Đan Ninh nhận ra cô và Tĩnh An có rất nhiều nét tương đồng, hai người cùng có một đôi mắt biết nói thu hút người đối diện, cùng đam mê công việc người mẫu và cùng đem lòng mến mộ một người đàn ông. Một lần nữa sống lại ở tuổi 18, Đan Ninh tập trung phấn đấu vì sự nghiệp mà cô đã bỏ lỡ ở đời trước và cố gắng nắm bắt được nhiều cơ hội hơn. Chính nhờ đôi mắt và thần thái quá giống Đan Ninh, Tĩnh An đã vô tình khiến Đường Dự bị thu hút. Nhiếp ảnh gia quỷ tài Mr. Tang lừng danh được công chúng sùng bái vì tài hoa xuất chúng, giữ địa vị có một không hai trong giới nhiếp ảnh. Nhưng ít ai biết rằng Mr. Tang tên thật là Đường Dự.  Ấn tượng của Tĩnh An về Đường Dự là vẻ ngoài anh tuấn, phong thái và lịch sự nhưng cũng rất lạnh lùng. Khi được nghe kể về một người mẫu trẻ có thần thái rất giống với Đan Ninh, anh lập tức sắp xếp một buổi chụp ảnh để có cơ hội được gặp cô.  Vừa mới nhìn thấy Tĩnh An, anh đã lập tức bị cô hấp dẫn. Khi bắt đầu chụp hình, Đường Dự nhận ra Tĩnh An mới là người khống chế ống kính trong tay anh, từ ánh mắt hút hồn, thần thái đến từng bước đi để tạo dáng của cô làm cho Đường Dự bị vây hãm trong đó. Nhìn Tĩnh An qua ống kính, hình ảnh của Đan Ninh lại ùa về trong tâm trí anh.  Tĩnh An quá giống Đan Ninh, hình bóng hai người con gái cứ mơ hồ đan xen khiến Đường Dự vừa hoang mang lại vừa bối rối. Nhưng dần dần anh nhận ra rằng, Tĩnh An không phải Đan Ninh.  Đan Ninh vừa là nút thắt khó buông bỏ trong anh vừa là tiếc nuối của anh, còn Tĩnh An là người một lần nữa mở cánh cửa trái tim tưởng như đã khép chặt của anh. Đường Dự muốn giúp cô tỏa sáng, muốn vì cô mà loại bỏ chướng ngại vật. Vì một lời nói của cô, anh sẵn sàng công bố thân phận giấu kín của mình – nhiếp ảnh gia Mr. Tang. “Có lẽ, đã động lòng rồi” Ngày cô tỏa sáng trên sàn catwalk của tuần lễ thời trang, anh lặng lẽ đến, mang theo chiếc máy ảnh yêu thích, đứng trong góc nhỏ bên sân khấu dùng ống kính trong tay lưu giữ từng khoảnh khắc rực rỡ nhất của cô. Hào quang của cô là ánh sáng chiếu rọi góc tối của anh. Từ động lòng cho đến động tình, tình yêu làm cho trái tim của người đàn ông lạnh lùng ấy tan chảy. Tình yêu khiến cho Đường Dự sẵn sàng giải nghệ, chấp nhận quay về tiếp quản công ty của gia đình chỉ vì muốn giúp người con gái anh yêu thực hiện khát vọng vươn ra thế giới. Đến lúc này, Tĩnh An mới nhận ra tình cảm của anh dành cho mình, nhưng những tổn thương trong quá khứ đã khiến trái tim cô đóng băng và chằng chịt những vết sẹo. Tĩnh An từ chối anh, từ chối yêu và được anh yêu. Cô nói với anh: “Trở về đi” Xin anh hãy trở về để cô có thể tiếp tục trốn tránh, tiếp tục bảo vệ trái tim mang nặng vết thương ấy. Nhưng đến cùng, nó lại chẳng nghe theo sự điều khiển của cô nữa rồi. Cô đã chạy đến nơi anh đã hẹn. Có ai đó từng nói: “Khi tình yêu mới bắt đầu, chúng ta không hề hay biết đó là tình yêu.”(**) Thực ra, Tĩnh An đã động lòng. Một người đàn ông luôn tôn trọng cô, săn sóc, bảo vệ và trân trọng cô, sao cô có thể không động lòng? Làm sao cô có thể lạnh nhạt với người đàn ông đã từng bước lặng lẽ xâm nhập vào cuộc sống của cô từ lúc nào không hay? Ngày đó cô vội vã rời khỏi kinh đô thời trang nước Pháp để trở về bên anh. Ngày đó, cô nhận ra rằng cô yêu anh. *** 18 tuổi, Đan Ninh vì một bữa trưa miễn phí mà tham gia cuộc thi người mẫu Tinh Quang, từ đó trở thành người mẫu mới. 21 tuổi, Đan Ninh vì nóng lòng trong sự nghiệp, cố gắng từ người mẫu hạng C thành công tiến lên vị trí người mẫu hạng A. 22 tuổi, Đan Ninh vì Tiêu Mạc Phàm, không tiếc nuối dứt khoát từ bỏ cuộc đời người mẫu, trở thành một diễn viên mới. 26 tuổi, Đan Ninh vì muốn làm cho trái tim năm năm cố chấp chết đi hoàn toàn, đi ô tô trên đường đến hôn lễ của Tiêu Mạc Phàm và người mẫu Lý Na bị tai nạn xe cộ lao xuống vực. ... 26 tuổi, cô mở mắt ra, lại...trở thành thiếu nữ 18 tuổi, Tĩnh An. Nửa đời làm người, tim Đan Ninh nguội lạnh, thầm nghĩ: Đời này, cô không muốn yêu, thế giới của cô chỉ có trên sân khấu, cô sống vì nghề người mẫu   Mời các bạn đón đọc Siêu Mẫu của tác giả Hồ Ly Xù Lông.
Phượng Nghi Thiên Hạ - Tâm Doanh Cốc
Liễu Khinh Vũ, xuất thân từ danh gia vọng tộc, kì tuyển tú năm ấy đến miếu Nguyệt Lão, một lòng mong muốn được gả cho nam tử tốt nhất trong thiên hạ - Hoàng đế. Nàng không ngờ ở chính miếu Nguyệt Lão ấy, nàng gặp được nam tử cướp đi trái tim mình - Lý Hy. Chàng nhặt khăn tay nàng đánh rơi, cùng nàng hứa hẹn sẽ đem khăn đến phủ trả lại cho nàng. Nhưng chưa đợi được, xe ngựa tuyển tú đã đưa nàng vào cung. Nàng không ngờ, ở vườn hoa trước đại điện, nàng không gặp hoàng đế mà lại gặp Lý Hy. Chàng mặc triều phục đội mũ quan... Thời khắc ấy, ước nguyện của Khinh Vũ đã thay đổi, một lòng hi vọng không được chọn, cũng Lý Hy hẹn ước bên nhau. Nàng đến tạ ý chỉ của Thái hậu, không ngờ lại gặp Hoàng đế. Tiểu muội muội của Hoàng đế một mực đòi Hoàng huynh đi thả diều, còn kéo theo nàng. Hắn phát hiện ra miếng ngọc bội trên cổ nàng - miếng ngọc trước đây rất lâu, khi còn bé trong lúc bị sốt cao được nàng bên cạnh chăm sóc hắn đã tặng cho nàng. Hoàng đế ép buộc nàng bên mình, hôn sự với Lý Hy bỗng chốc hóa hư không. Nàng căm phẫn nhưng không thể kháng chỉ, đau thương nhìn nam tử mình yêu bị Hoàng đế điều ra biên ải đánh giặc. Nàng là nữ nhân của Hoàng đế nhưng ngày đêm mong nhớ nam tử khác, hỏi thăm tin tức về Lý Hy. Nàng mang thai, ngày Lý Hy trở về, nàng đang ở cữ vội vàng chạy đến đài gác, ngắm Lý Hy từ xa, khóc đến thương tâm. Nàng được phong hậu, Lý Hy được Thái hậu tứ hôn... Từ ngày đó, nàng tự chôn vùi hết tình cảm dành cho Lý Hy. Nàng ở Hậu cung càn quấy, dùng thủ đoạn lộ liễu bao nhiêu cũng chưa từng thấy ai trách cứ, phát giác. Đám phi tần nhìn nàng căm phẫn. Hoàng đế dung túng yêu thương nàng, nàng không càn quấy nữa, luôn bồi hắn uống thuốc bổ. Hoàng đế uống thuốc, uống suốt 6 năm, cuối cùng sắc mặt nhợt nhạt nói: “Trẫm biết… là nàng hạ độc, cho dù là thuốc độc, trẫm cũng không thể chống lại sự thùy mị của nàng… Khinh Vũ, đây là tội lớn phản nghịch đó… cái đầu nhỏ của nàng làm sao mà giữ được…” Đến giây phút cuối cùng ấy, Liễu Khinh Vũ bật khóc. Đến cuối cùng, nàng cũng trả được thù, nhưng nhận lại được gì? Nàng không nhận ra người nàng hận nhất cũng từ từ ăn sâu vào tâm gan trở thành người nàng yêu nhất... -----[ Trích đoạn 1 ]----- Ta chưa từng biết, chỉ cần ta tùy ý cười là có thể khiến hoàng đế điên đảo thần hồn. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, nội giám đến gọi hoàng đế lâm triều, hắn vừa định đứng dậy, cánh tay ta đột nhiên ôm lấy thắt lưng cường tráng, dịu dàng cười nói: “Hoàng thượng, ở lại với nô tỳ một lát được không…” Vì thế quân vương không vào triều sớm. Ta không thích kiến trúc cổ xưa của Đông cung, hắn liền sai người thu thập hoa cỏ của cả kinh thành và ngoại ô, ủ thành nước hoa, pha thuốc màu quét lại vôi cho ta, lập tức khắp kinh thành không ngửi thấy hương hoa, bướm chỉ bay lượn dập dờn trong Đông cung. Nửa đêm ta đột nhiên muốn ngắm tuyết, hắn không ngại tối trời đưa ta lên Ly Sơn. Ta nóng lòng nhớ nhà, hắn thuận theo ý ta xuống tuần phía Nam. Sử quan ghi chép: Đương kim thánh thượng và hoàng hậu yêu thương lẫn nhau, tình cảm gắn bó, nguyện làm uyên ương không làm tiên. -----[ Trích đoạn 2 ]----- Rốt cuộc ta đã trả được thù, nào những thống khổ ngày xưa hắn trút lên người ta, nào những cưỡng bức tù túng hai năm trong mù mịt tăm tốt, ta đã trả lại hết. Hắn hít một hơi sâu, khó khăn nói: “Trẫm biết… là nàng hạ độc, cho dù là thuốc độc, trẫm cũng không thể chống lại sự thùy mị của nàng… Khinh Vũ, đây là tội lớn phản nghịch đó… cái đầu nhỏ của nàng làm sao mà giữ được…” Ta thảng thốt không nói lên lời. Hắn quả thực biết hết… trao hết quyền lực cho ta để ta có thể giữ được tính mạng, thậm chí sau khi ngôi vua thay đổi vẫn hưởng phồn hoa! Ta cứ cho là hắn hồ đồ, đầu óc bị sắc đẹp của ta làm mê muội, hóa ra hắn vẫn tỉnh táo, chỉ có một mình ta chìm đắm trong thù hận, không tài nào thoát ra… Nước mắt của ta lăn xuống, ta thấy ánh mắt hắn dần dần tản mát, sinh khí từ từ rút khỏi thân thể, trong lòng chợt len lỏi một tia hối hận, mà hắn lại nở nụ cười, “Có phải chung quy nàng cũng không hận được trẫm phải không… Thế nhưng trẫm chưa bao giờ hối hận cả! Ha ha…” Bàn tay nắm lấy tay ta bỗng chốc siết chặt, ánh mắt tỏa ra sự tinh nhuệ rực rỡ như sao băng, cuối cùng lụi tắt trong bóng tối khôn cùng, “Khinh Vũ, trẫm cảm thấy rất may mắn vì kiếp này trẫm là hoàng đế… nhờ vậy mới có quyền lực cưỡng ép giữ nàng lại bên cạnh!”   Mời các bạn đón đọc Phượng Nghi Thiên Hạ của tác giả Tâm Doanh Cốc.