Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhất Thụ Nhân Sinh

Thể loại: Hiện đại, Thanh xuân Tuổi trẻ mang theo nỗi buồn. Đôi mắt mang theo giận dữ. Sao tuổi trẻ lại buồn vậy? Như bàn ghế không bầy. Thôi hãy đứng dậy đi em. Người bán hàng đã ngủ bên quầy. Anh mang em đi trốn. Những dày vò ngày mai. *** Với mình, Nhất thụ nhân sinh không chỉ về tình yêu, mà còn về tình cảm bạn bè, gia đình, sự ấm áp tình người, cưu mang lúc khó khăn của người với người, yêu thương đùm bọc nhau, cũng là sự phấn đấu cố gắng không ngừng nghỉ, nghị lực sống kiên cường mạnh mẽ của nhân vật chính là Tạ Nhất. Sự cô độc trong truyện của cậu, sự lạc lõng khi một mình lặng lẽ giữa thành phố ồn ào náo nhiệt xa hoa khiến mình có một sự đồng cảm vô cùng. Đó là cảm giác lạc lõng đến thiêu đốt cõi lòng, nhớ khôn nguôi về quê nhà, đứng trong đám đông mà thấy mình vẫn lạc, không nhìn thấy phương hướng, chỉ thấy lòng một mảnh lặng câm. Tuy truyện nhiều khi rất buồn, bi kịch và tưởng như nỗi đau chồng chất tới bế tắc, nhưng không hề đẩy nhân vật đến cùng đường tuyệt lộ, đều có ánh sáng hy vọng, dù le lói nhưng vẫn có, và thứ ánh sáng ấy, cũng một phần được tạo nên bởi sức sống mạnh mẽ của các nhân vật trong tryện. Phải nói, từng nhân vật trong truyện tuy yếu đuối có yếu đuối nhưng khi cần mạnh mẽ lại mạnh mẽ hơn ai hết. Mỗi nhân vật đều có sức sống vô cùng dữ dội, bản năng sống và sức chịu đựng kiên cường, nhẫn nại làm cho người đọc dù mệt mỏi đau lòng nhưng vẫn cảm thấy có hy vọng, chỉ cần vượt qua hết khó khăn chông gai này sẽ thấy thành công trước mắt. Nó là cả 1 quá trình cố gắng bền bỉ, khổ tận cam lai, có nhân có quả, chỉ cần nhẫn nại kiên trì thì sẽ đạt được thành quả. Hơn nữa, ở từng nhân vật, đều có cách sống và lý tưởng sống riêng, nhưng trên hết, dù sớm hay muộn, họ cũng cố gắng phấn đấu, để đạt được cái “tự do” cho bản thân, để là chính mình. Đó chính là điều mình rất thích ở truyện này. Từng nhân vật được khắc họa vô cùng rõ nét và có cá tính rất riêng, và nhất quán cho đến cuối truyện. Một Tạ Nhất trầm lặng tưởng như yếu đuối nhút nhát mà lạnh lùng kiên quyết, tưởng như yếu mềm mà đôi khi lại mạnh mẽ dữ dội đến không ngờ. Một Thụ Dân tưởng như không sợ thứ gì cũng có lúc chùn bước, cũng có lúc lo lắng, phóng khoáng tự tại đầu đội trời chân đạp đất cũng có lúc trốn chạy né tránh. Từng nhân vật được miêu tả rất thật, không phải dạng “anh tuấn tiêu sái”, “vạn nhân mê” hay “làm gì được nấy”, điều đó khiến cho các nhân vật vô cùng gần gũi cũng như sinh động hơn rất nhiều. Tình tiết truyện không quá nhiều, cũng không có những chi tiết gây kịch như tay ba tay tư, anh anh em em mưu mô chồng chất hay gì cả, rất dịu dàng bình thản, chỉ xoáy quanh cuộc sống thường ngày, những tâm sự giản đơn của cuộc đời nhưng lại khiến cho mình cảm thấy vô cùng xúc động, bởi nó làm cho mình cảm thấy đồng cảm, bắt gặp được mình trong đó. Truyện đề cập đến sự vượt qua chính bản thân mình của Thụ Dân, sự căm ghét bản thân mình của Tạ Nhất, cũng chính là cảm xúc của rất nhiều người khi bước vào tình yêu đồng tính hoặc nhận ra mình đang yêu một người cùng giới tính với mình, những cảm xúc như sợ hãi, lo lắng, ghê sợ chính mình, không chấp nhận nổi bản thân là hoàn toàn có thể hiểu được, rất thực tế nhưng cũng rất tàn nhẫn. Nói tóm lại, Nhất thụ nhân sinh với mình là một bộ đam mỹ rất đáng đọc, hay nói chính xác là cảm thấy may mắn khi bắt gặp mà đọc được. Tuy rằng, mình cảm thấy phần kết có hơi vội vàng, giá như quá trình theo đuổi của Thụ Dân dài hơn một chút, quá trình biến đổi tâm lý của Tạ Nhất từ không dám tin, không dám hy vọng đến đón nhận và chấp nhận của Tạ Nhất được viết nhiều hơn một chút, sâu hơn một chút thì có lẽ nó hoàn hảo với mình, nhưng dù sao, đây cũng là bộ đam mỹ mình vô cùng vô cùng yêu thích. Về người biên dịch, Lâm Hiên, không còn gì để nói về câu từ cẩn thận, trau chuốt, tỉ mẩn nữa cả. Bản dịch quá hoàn hảo, văn phong đẹp đẽ, hành văn trôi chảy, lỗi type gần như không có. Nhiều đoạn thơ rất hay rất hay được xen vào vô cùng hợp lý, khiến cho truyện tăng thêm chiều sâu và “tình” hơn rất nhiều. Quả thực, ở bản dịch của Hiên Hiên, mình luôn cảm thấy có gì đó rất thơ, mang một chút gì đó mỹ miều hoa lệ, nhưng khi đọc không hề cảm thấy xa cách mà lại vô cùng gần gũi. Nói chung là vô cùng khó nói :)) À, bên cạnh đó truyện của Priest khá nhiều và được vote rất cao trong những bảng xếp hạng đam mỹ gần đây nhưng ngoài Nhất thụ nhân sinh mình chưa đọc tử tế được bộ nào khác của bả cả :)) Bạn nào có đề cử thì đề cử cho mình vài bộ với nhé. Mình đang đọc “Qua cửa”, cũng thanh xuân hiện đại nhưng lười quá nên chưa đọc hết nữa huhu T_T ***   [GÓC REVIEW] Nhất Thụ Nhân Sinh. . Tôi nhớ trước đây từng có một cuộc khảo sát về các truyện bạn yêu thích của Pi, lúc đấy tôi khá ngạc nhiên khi biết là hầu như 27 truyện đều có người thích. Có khi truyện bạn này đọc không nổi lại là truyện bạn kia yêu nhất. Lúc đấy cảm thấy muôn người muôn vẻ, cũng cảm thấy truyện Pi đa màu đa sắc. Giống như Nhất Thụ Nhân Sinh vậy. Đây hẳn là truyện nằm trong danh sách đen của nhiều bạn nhưng cũng là truyện nằm trong list các truyện tôi thích nhất, hẳn nhiên là với vài bạn khác cũng vậy. Tôi đọc truyện này vào khoảng 5 – 6 năm trước, vẫn nhớ hôm đấy mẹ không có ở nhà, bố thì chẳng bao giờ đi kiểm tra phòng hết, thế là tha hồ trùm chăn đọc truyện đến hơn 3 giờ sáng. Tôi khóc tức tưởi luôn… Với tôi, Nhất Thụ Nhân Sinh là câu chuyện kể về những mảnh đời thường tình, bản thân công và thụ trong truyện cũng là những người rất bình thường – bình thường nhất trong các truyện của Pi tôi từng đọc. Hai đứa nhỏ lớn lên bên nhau, trải qua đủ chuyện cùng nhau, cũng có những suy nghĩ riêng giữ mãi trong lòng. Một người thông minh và nhạy cảm, một người thì chính xác là cái chày gỗ ngờ nghệch nhưng rất ấm áp. Công trong truyện – Vương Thụ Dân – là thằng ranh con quậy phá có tiếng, dốt học nhưng được cái giỏi ăn đòn nên chẳng sợ trời sợ đất gì cả. Thằng ranh con hư đốn ấy lỡ làm một chuyện không thể tha thứ, gián tiếp gây nên chuỗi bi kịch cho một người, lúc bấy giờ mới bàng hoàng nhận ra mình lầm lỗi biết bao, thằng ranh con năm đấy mới 8 tuổi. Nó ra sức bù đắp lỗi lầm của mình, dù có đụng phải tường nam cũng không quay đầu, hết lần này đến lần khác quan tâm người kia, chờ một ngày làm lành trong vô vọng. Một trong những điều hiếm hoi tôi thích ở thằng oắt này chính là biết nhận sai, biết hối hận và biết sửa lỗi của mình, cứ mỗi lần nó cáu vì bị thờ ơ thì nó lại nhớ đến cái lỗi ngày trước, thế là tiu nghỉu đi tò tò theo người ta. Còn thụ của truyện – Tạ Nhất – từ nhỏ đã được khen là thông minh sáng suốt, học giỏi hơn người, thằng bé chưa từng chủ quan, luôn cố gắng hết mực. Trước năm 8 tuổi, tiểu Tạ luôn theo sau Thụ Dân; từ năm 8 tuổi trở đi, tiểu Tạ không hề muốn nhìn mặt ranh con đấy nữa. Rồi ngày qua ngày, đứa trẻ 8 tuổi ngày ấy lớn lên thành một thiếu niên thanh tú, loay hoay xoay sở giữa học và làm hòng kiếm tiền đóng học phí. Cho đến khi cậu gặp bọn xấu muốn cướp tiền giữa ban ngày, và rồi có một ánh mặt trời xông thẳng vào tầm mắt của cậu bé, đổ máu vì cậu. Lúc đấy tiểu Tạ mới nhận ra: À, đây là lần đầu tiên cậu thật sự nhìn Vương Thụ Dân trong suốt ngần ấy năm. Tạ Nhất là bảo vật mà Vương Thụ Dân dốc lòng bảo vệ suốt thời niên thiếu, còn Vương Thụ Dân là mặt trời trong lòng Tạ Nhất lúc thiếu niên. “Vương Thụ Dân thì giống với thứ gì nhất? Vương Thụ Dân như là mặt trời, không có thì khiến cuộc sống tối tăm buồn bã, còn bằng đến gần thì lại đau đớn tổn thương.” Mặc dù Tạ Nhất được khen là thông minh giỏi giang đấy, nhưng trong mắt tôi thì cậu cũng là người bình thường thôi. Là người bình thường trong vô số những người bình thường. Tạ Nhất đậu vào một trường cấp 3 top đầu như ý, vào rồi mới nhận ra có rất nhiều người xuất sắc hơn mình. Đứa nhỏ từ bé đến lớn luôn đứng đầu lớp ấy thế mà tuột xuống hạng 31 trong kì thi đầu tiên của trường mới, khi mà cả lớp chỉ có bốn mươi hai người. Thế nên cậu bé bình thường không đọ lại ai ấy ngồi lại trong lớp, dò chỉnh lại toàn bộ đáp án sai trên bài thi, cậu bé quyết định từ bỏ đợt nghỉ đông, ở trường ôn bài. Tôi thương Tạ Nhất, thương vô cùng. Con người chẳng giỏi gì hơn ai, chỉ có chút sáng dạ, lại phải bù rất nhiều rất rất nhiều cần cù để theo kịp người khác. Tôi thương cốt cách của Tạ Nhất, khi cậu đắm chìm trong việc lấy nỗi đau cơ thể để làm dịu đi khổ sở tinh thần nhưng lớn dần thì từ bỏ, hoặc khi cậu bắt đầu hút thuốc nhưng một thời gian sau lại cai, không phải vì cái gì hết, chỉ đơn giản là không ai thương mình thì tự mình thương mình thôi – không ai bảo cậu cai thuốc, thì tự cậu cai thuốc thôi. Tôi thương cách mà Tạ Nhất chống lại cuộc đời mình, thương sự nỗ lực của cậu suốt từ bé đến lớn. Không chấp nhận được người cha tệ bạc, Tạ Nhất vừa nhận tin đậu đại học ở Thượng Hải đã một mình đến nơi đất khách, sẵn sàng bảo lưu một năm để tự mình kiếm tiền đóng học phí. Cậu sống trong một phòng trọ ọp ẹp, một ngày làm rất nhiều việc: sáng phụ hồ, chiều làm ở MC Donald, tối khuya thì đi dọn quán karaoke. Cậu trai có đôi vai gầy ấy, luôn thẳng lưng đối đầu với vận mệnh của mình. Tôi thương cả cách cậu yêu Vương Thụ Dân… Khi phát hiện mình yêu người bạn thân nối khố, Tạ Nhất dằn vặt nhường nào. Priest miêu tả cảm giác đó của cậu là “Song mỗi lần nhớ đến chỉ thấy tức ngực ngạt thở, hai bên huyệt Thái dương cũng nảy lên đau, tựa như có cây kim vô hình mọc trong lòng, đâm đau cả tim gan da thịt.” Làm sao chấp nhận được đây? Đứa trẻ thôn quê từ nhỏ đã lớn lên cùng những định kiến, làm sao chấp nhận được mình yêu đàn ông đây? “Tạ Nhất, mày là tên biến thái. Ba mày uống rượu đánh vợ hành con, là phường lưu manh vô lại, còn mày là hạng biến thái, chẳng biết xấu hổ.” Cậu một mình ôm nỗi tủi nhục và dằn vặt đó trưởng thành, đơn phương làm cảm giác đau đớn trong bất lực thế nào. Chờ mong một điều phi lí trong vô vọng, trong vô vọng ấy vẫn chờ mong… “Vì cô đơn nên nhung nhớ, lại vì nhung nhớ lại càng thêm cô đơn.” Có lẽ Tạ Nhất đã luôn hy vọng, luôn khao khát một ngày tình cảm mình sẽ được Vương Thụ Dân đáp trả. Tiếc thay cậu đợi, đợi đến hoa cũng tàn. Nếu Vương Thụ Dân không nguyện ý, Tạ Nhất chắc chắn sẽ không theo đuổi, cậu không có lý do lôi kéo người khác đi lên con đường khác biệt này, huống hồ người đó còn là con trai của mẹ nuôi. Thế nên cậu chỉ lặng lẽ đợi trong một góc, lặng lẽ đến mức bản thân cũng không ý thức được là đang chờ ngày cảm tình trong lòng héo tàn theo năm tháng hay đang chờ một tia nắng ấm áp rọi lên mảnh đất khô cằn của mình. Tôi thật sự ngưỡng mộ những người cầm được buông được một cách dứt khoát, lại càng thương những ai không thể buông nổi một mối tình, thương đến xót xa. Con người đều là muôn hình vạn trạng, vẫn luôn có chỗ yếu đuối tự bản thân biết. Đối với Tạ Nhất, có lẽ chỗ yếu đuối ấy chính là sức đề kháng với hơi ấm của Vương Thụ Dân. Tôi thích Nhất Thụ Nhân Sinh ở chỗ đây là một câu chuyện rất bình thường, với hai con người bình thường không chịu nổi định kiến cuộc đời. Họ không có cốt cách tướng quân anh dũng nơi sa trường, không có một tấm lòng rộng rãi bao la, không có tài năng cốt cán gì hơn người, họ chỉ có nỗ lực của riêng mình và một tình yêu đủ nhiều để vượt lên hết thảy những cái “luân thường” ấy. Giống như kẻ tầm thường Vương Thụ Dân. Một ông trời con sống trong gia đình bình thường, lớn lên trong yêu thương và ấm áp, anh đã có thể vĩnh viễn sống dưới mái ấm như thế, cả đời vẫn là đứa trẻ được cha thương mẹ yêu. Thế nhưng năm 16 tuổi, anh xin phép đi bộ đội. Vương Thụ Dân luôn nhìn nhận rất rõ bản thân mình, quyết đoán chọn đúng con đường anh nên đi, theo một cách nào đó, mình cảm thấy anh là một người rất đáng tin tưởng. Tiếc thay con người đáng tin ấy bị đần. Tôi không rõ rốt cuộc Vương Thụ Dân thích Tạ Nhất từ lúc nào, nhưng tôi nghĩ có thể trước nụ hôn trong cơn say chếnh choáng ấy thì anh đã yêu rồi. Đã yêu rồi nên mới nhớ nhung, mới sợ hãi được mất, mới không ngại bôn ba đường xa đến thăm người thương nhớ. Đối với Vương Thụ Dân, Tạ Nhất có lẽ là một bảo vật cần được bảo vệ, là một điều quý giá đến mức anh không nỡ nghĩ đến một ngày cậu sẽ có gia đình. Ấy chẳng phải là yêu sao? Thế nhưng định kiến bám vào xương tủy con người tầm thường này, lần đầu nhận ra gió thổi cỏ lay, anh bỏ trốn; lần hai muốn vươn tay giữ lấy người nọ, anh ngại ngần – Vương Thụ Dân không dám – không dám thoát khỏi xiềng xích luân thường này, không dám bước lên một con đường mờ mịt tương lai. “Trên đất liền này, có rất nhiều sợi tơ giăng ngang chằng chịt, cuốn lấy mỗi người. Sợi tơ ấy có tên khuôn phép.” Một Tạ Nhất luôn tự dằn vặt mình trong suốt quá trình trưởng thành vì tình yêu đồng giới, một Vương Thụ Dân bị xiềng xích luân thường quấn chặt xương tủy, chẳng mảy may dám bứt phá để tiến lên. Bọn họ tầm thường đến nỗi không chống lại được định kiến ấy. “…từ hàng ngàn năm trước, những luân thường đạo lý đã sớm ăn vào xương. Chúng ta là dân tộc linh hoạt biến đổi nhất, đồng thời cũng là dân tộc cố chấp nhất.” Chính Priest đã thở dài não nề như thế trong câu chuyện buồn thương này. Thế nhưng may mắn thay, Tạ Nhất trưởng thành dần chấp nhận tình cảm của mình, Vương Thụ Dân trưởng thành muộn hơn cũng tìm cách để mình có thể thẳng lưng làm một người đàn ông. Vương Thụ Dân rời khỏi ngôi nhà ấm cúng của mình, bôn ba khắp chốn xa lạ, mong một ngày đủ mạnh mẽ, đủ mạnh mẽ… “…tôi phải đi. Tôi phải rời khỏi nơi khiến tôi không thể trưởng thành nổi. Phải một lần được nhìn trời ngắm đất, được thỏa lòng ngao du, và cũng có thêm dũng cảm nói ra câu nói thật tâm luôn chôn giấu suốt gần ấy năm..." Đủ mạnh mẽ để thoát khỏi tơ giăng chằng chịt mang tên khuôn phép, để nắm tay người thương và nói lên câu thật lòng. Vương Thụ Dân yêu Tạ Nhất, đủ yêu để sẵn lòng chạy về phía cậu dẫu thấy hoa đã tàn, dẫu người kia e rằng không còn cảm tình nữa, dẫu… dẫu chẳng có hy vọng. Những màn xun xoe lấy lòng Tạ Nhất của Vương Thụ Dân làm tôi thấy thật buồn cười, may mà Tạ Nhất vẫn yêu anh – vẫn yêu nên không nỡ từ chối nỗ lực của anh, vì dù sao thì đây là bạn công ngay từ đầu đã không có hình tượng nhất nhà Pi tôi từng biết. Vương Thụ Dân không phải tổng tài bá đạo hay thông minh hơn người để có thể làm được những chuyện hoành tráng hoặc vô cùng lãng mạn với người thương, anh chỉ là một người đàn ông tầm thường, ngoại trừ cố gắng bù đắp cho người kia bằng những việc bình thường nhất thì chẳng thể làm gì cả. “đồng chí Vương Thụ Dân làm việc hết sức năng suất, ngoại trừ công việc ra thì chẳng có lấy chút thú vui hay trò tiêu khiển nào, rảnh rỗi lại liên tục gọi cho một số nào đó. Từ cuối xuân gọi đến giữa hè, qua hết một mùa lá rụng lại đến gió lạnh tuyết rơi, gọi mải đến gần cả cuối năm...” “Vương Thụ Dân gắp cho cậu một miếng thịt, nhỏ nhẹ nói, "Biết cậu không thích ăn cay nên tôi không bỏ ớt." Tạ Nhất thình lình rùng mình một cái, ngước đầu nhìn Vương Thụ Dân, vô cùng không quen mà đáp, "Umm... cảm ơn." “ Lần đầu tiên đọc Nhất Thụ Nhân Sinh, cứ nghĩ hoài vì sao Tạ Nhất lại yêu dai dẳng một người như Vương Thụ Dân? Nhưng đọc lại mới thấy, quả thật Vương Thụ Dân rất ấm áp, dù cho khờ khạo trì trệ chuyện tình cảm, lại vẫn là một người hết lòng với những người mình yêu. Một Vương Thụ Dân chân thành và ấm áp như vậy có lẽ là tia nắng dịu dàng Tạ Nhất cất vào lòng, dẫu có lúc đau thấu tim gan vì tia nắng ấy. Thế nên, “đợi cậu đợi đến hoa cũng tàn”. Hoa tàn mất rồi thì cậu mới đến. Cậu đến rồi lại cùng chờ hoa nở rộ thôi. Tạ Nhất yêu Vương Thụ Dân, không cần đến những suy nghĩ mỉa mai trong lòng, chỉ cần nhìn những cử chỉ của cậu thì tôi biết cậu luôn yêu Vương Thụ Dân. Từ nhỏ đến lớn, khi trưởng thành, khi đã là một người đàn ông cứng cáp, Tạ Nhất vẫn hoài khao khát hơi ấm của người kia, chỉ một người duy nhất. Tựa như Vương Thụ Dân thừa nhận rằng trái tim anh chỉ đủ chỗ cho một người vậy. Thế nên thật may, trải qua nhiều lỡ làng, trải qua nhiều chần chừ bởi khúc mắc, cả hai đã về với nhau. Ngoài chuyện tình của nhân vật chính, tôi còn thấy tình thương cha mẹ luôn bàng bạc trong truyện. Hai hôm trước có đọc lại Nhất Thụ, chủ yếu là muốn xem lại vài chi tiết để viết được bài cảm nhận tình cảm của hai bạn công thụ, thế nhưng đọc đến một đoạn của mẹ Vương Thụ Dân đồng thời là mẹ nuôi Tạ Nhất – Giả Quế Phương, tôi lại muốn dành vài lời để nói về vợ chồng nhà Vương. “Hôm trước coi TV... chương trình gì bà? Chiếu một ông lão già rồi, bị mù lại còn lưu lạc ăn xin, làm mẹ nuôi con khóc quá trời. Bả chỉ lo con một thân một mình sống bên ngoài ăn không no mặc không ấm, lại chẳng có nơi ở lẫn tiền bạc..." "Con đừng có lừa mẹ nuôi! Mẹ nuôi sống từng này tuổi, có gì chưa thấy đâu? Mẹ từng thấy người ta ban ngày vất vả đi làm, ban đêm chui vào trong cái lều rách mà ngủ... Nghe đâu chỗ của con mùa đông không lắp hệ thống sưởi hơi... Trời lại lạnh như vậy... Mỗi ngày mẹ đều xem dự báo thời tiết, Thượng Hải hổm rầy toàn dưới 0 độ, sao mà sống nổi hả con?" Sao mà sống nổi hả con? Tôi ứa nước mắt chỉ vì câu hỏi tu từ này. Bỗng dưng cảm thấy mình như Tạ Nhất, bao nhiêu tủi hờn cứ trỗi lên trong lòng, chỉ muốn chạy về ôm mẹ khóc òa mà thôi. Cả cuộc đời này, người lo lắng, yêu thương mình nhất chỉ có đôi ông bà đấy, luôn xem mình là con nít, luôn nghĩ đủ điều đến mức phiền hà. Thế nhưng chỉ có tình cảm của họ là ấm áp chân thật nhất mà thôi. Ngoài ra, Nhất Thụ Nhân Sinh là câu chuyện đậm ý thơ nhất của Priest mà tôi biết. Có lẽ một phần là vì Lâm Hiên edit truyện này. “Nhĩ xanh tôi hái, hái hoài Giỏ tre nghiêng nắng rớt ngoài bên hiên Nhớ anh tôi nhớ trường miên Giỏ kia bỏ lỡ giữa viền chiêm bao.” Có lẽ được đọc Nhất Thụ bởi Lâm Hiên edit cũng là một cái duyên, cảm giác không khí của câu chuyện này rất hợp với văn Lâm Hiên, một nỗi buồn man mác lại bàng bạc ý thơ, câu chữ bộc bạch đẹp đến nhói lòng. Tóm lại, với tôi, Nhất Thụ Nhân Sinh là một câu chuyện đáng đọc. Dù cho còn nhiều lỗi, dù cho lời văn bộc bạch vẫn chưa cứng cháp thuần thục, nhưng Nhất Thụ chính xác là câu chuyện quý tôi may mắn được đọc lúc thiếu niên, để được thấy cuộc sống, tình yêu, tình thương và sự nỗ lực không ngừng của những con người vô cùng bình thường. Nhất Thụ Nhân Sinh, mỗi người chúng ta cũng chỉ có một cây cuộc đời mà thôi. Quản bao nước thẳm non xa Để ta tìm kiếm cho ra bạn lòng. (Ly Tao/Khuất Nguyên/ Nhượng Tống dịch)   Mời các bạn đón đọc Nhất Thụ Nhân Sinh của tác giả Priest.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Loạn Thế Vi Vương - Cố Tuyết Nhu
Một cuốn sách rung động tận tâm can về giai đoạn lịch sử hưng vong của Trung Nguyên, một khúc chiến ca thời loạn trải quả mười năm dài đằng đẵng. Thiên hạ ngập khói lửa, non sông bị tàn phá, vương đạo ở ngay trong lòng mỗi người. Liệu với đại nghĩa và thâm tình, con người ta có thể chiến thắng mọi khó khăn. Tập 1: Vốn là một cậu ấm mười sáu tuổi ăn sung mặc sướng, trước gia cảnh đột ngột thay đổi, Du Diểu chỉ còn mỗi sơn trang hoang vu do người mẹ quá cố để lại và người nô bộc Khuyển Nhung rất mực trung thành. Hoàn cảnh khó khăn quẫn bách khi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng đã trở thành thử thách lớn lao đầu tiên trong đời cậu… Tập 2: Đến kỳ khoa cử, Du Diểu vào kinh dự thi, ngờ đâu bộ tộc phương Bắc xâm lược, thế như chẻ tre đánh thẳng xuống phía Nam, người Hán ồ ạt chạy nạn, khói lửa bốn bề, nước mất nhà tan, lang thang phiêu bạt không chốn lương thân… Tập 3: Du Hiểu và các huynh đệ kết nghĩa vượt qua cảnh ngộ lưu lạc cùng khốn, về đến Giang Nam dốc hết sức lực gầy dựng nửa mảnh giang sơn đã bị giày xéo dưới gót sắt quân thù… Tập 4: Cảnh đẹp khó tồn tại lâu dài, Nam Triều thoi thóp hơi tàn phải đối mặt với vô vàn âu lo hoạn nạn cả trong lẫn ngoài. Triều đình rối ren, quyền thần đấu đá, nhưng sau bao cơn sóng gió, ánh trăng nơi đại mạc vẫn vằng vặc sáng trong… Mời các bạn đón đọc Loạn Thế Vi Vương của tác giả Cố Tuyết Nhu.
Hắc Phong Thành Chiến Ký - Nhĩ Nhã
Hắc Phong Thành Chiến Ký là phần tiếp theo của Long Đồ Án Quyển Tập , bao gồm mười chiến dịch, địa điểm chủ yếu là Hắc Phong Thành ở Tây Bắc, đồng thời cũng có tình tiết phá án xen kẽ giữa các chiến dịch ~~ Sự xuất hiện của Ác Đế Thành phá vỡ bình yên của vùng Tây Bắc, trận chiến giữa chính và tà hết sức căng thẳng. Vụ án kết hợp với chiến dịch, toàn bộ nhân vật trong Long Đồ tiếp tục trải qua những câu chuyện truyền kỳ. *** Núi Hắc Phong nằm ở phía Nam của Thành Hắc Phong, đỉnh núi quanh năm tuyết phủ, sườn núi cây cối tốt tươi, chân núi có suối nhỏ đan xen, quả là một ngọn núi bốn mùa luân chuyển. Con đường quan đạo kéo dài từ biên giới Trung Nguyên cho tới Hắc Phong Thành do xe ngựa thường xuyên qua lại, cho nên vô cùng rộng rãi, mặt đất cũng vì vậy mà bằng phẳng. Bốn phía của quan đạo đều có núi bao phủ, chỉ cần vòng qua núi Hắc Phong là có thể trực tiếp đi thẳng tới cửa thành phía Nam của Hắc Phong Thành. Dưới chân núi có quân doanh của Triệu gia quân, một phần của đại quân Trung Lộc đóng ở đây, quân trướng kéo dài tới trăm dặm, tính từ cửa Nam của thành Hắc Phong cho đến núi Hắc Phong, tổng số quân lính lên tới mười hai vạn người. Phía Bắc Hắc Phong Thành giáp với núi Hắc Phong, phía Nam giáp Đại Tống, phía Tây Bắc lại giáp với một tòa thành hết sức phồn hoa - Tây Châu Phủ. Trên sườn núi phía Nam có rất nhiều chùa và miếu, có cả những ngôi chùa gần nghìn năm tuổi, hương khói rất vượng. Một ngày sáng sớm, tại một ngôi miếu gọi là 'Lưu Vân Tự' tọa lạc ở lưng chừng sườn núi phía Tây Nam của thành Hắc Phong, có hai vị tiểu hòa thượng mang theo cây chổi rơm, ngáp một cái rồi quét lá rụng trước cửa. Hai người vừa quét vừa trò chuyện, mấy ngày hôm trước quan tiên phong của Triệu gia quân là 'Hỏa Kỳ Lân' Âu Dương Thiếu Chinh mang theo kỵ binh trở về quân doanh, phỏng chừng nguyên soái Triệu Phổ cũng sắp dẫn binh mã quay về. Trong lúc trò chuyện, phía bên kia rừng truyền đến tiếng "xào xạc" khác thường, không giống tiếng gió thổi, cứ như đang có vật gì đó đang di chuyển vậy. "Ai nha!" Tiểu hòa thượng nhỏ tuổi chạy đến trốn phía sau lưng của tiểu hòa thượng lớn hơn, "Sư huynh, không phải là dã thú xuống núi đấy chứ?" Vị tiểu hòa thượng lớn hơn có chút bất đắc dĩ nhìn sư đệ của hắn, "Núi Hắc Phong làm gì có dã thú, nhưng mà hươu sao thì có rất nhiều đấy. Chúng không cắn người, ngược lại còn rất thú vị, đệ có mang theo bánh không? Nếu chúng chạy đến, chúng ta cho bọn nó ăn đi." Tiểu hòa thượng kia vừa mới nói xong chữ "đi", trong rừng cây liền "viu" một tiếng, một con Hắc Hổ cực lớn chui ra, bay qua đỉnh đầu của hai tiểu hòa thượng rồi nhảy vào khu rừng bên dưới núi. Hai tiểu hòa thượng vẫn duy trì tư thế há hốc miệng ngẩng đầu nhìn bầu trời. "Sư huynh, đó là hươu sao à?" Mãi một lúc lâu, tiểu hòa thượng túm lấy vị sư huynh đang trợn mắt há mồm, hỏi, "Nó có ăn bánh không?" Lúc này, trong rừng lại truyền đến một loạt tiếng động xôn xao, hai tiểu hòa thượng sợ tới mức ôm nhau thành một cục. "Viu viu" hai cái, trong rừng cây lại xuất hiện vài bóng người, chẳng qua hiện tại không phải hắc hổ mà là vài người thợ săn mang theo cung tên. "Tiểu hòa thượng!" Dẫn đầu là một thiếu niên cường tráng hỏi hai người, "Có thấy một con hắc hổ không?" "Cái này..." Hai vị tiểu hòa thượng cùng nhau gật đầu. ... Mời các bạn đón đọc Hắc Phong Thành Chiến Ký của tác giả Nhĩ Nhã.
Diệp Gia - Triệt Dạ Lưu Hương
Trong mùa muôn hoa rơi rớt và héo rũ ấy, họ quen nhau. Vẻn vẹn một cái nhìn đã quyết định cả cuộc đời về sau. Có lẽ bởi anh trốn tránh, vờ hờ hững để quên đi mảng ký ức không nên có này; có lẽ bởi anh nhát gan, không đủ dũng khí mà đẩy người anh yêu vào vòng tay cô gái khác. Nhìn cậu kết hôn, nhìn cậu có con. Nhìn cậu từ một cô nhi nay đã gia đình đề huề. Thế nhưng, anh nào có hay, cậu vẫn hằng chôn sâu bóng hình cậu thật sự yêu thương vào đáy lòng. Để rồi khi bắt gặp bốn con chữ "W, H, H, L", mọi thứ mới hoàn toàn tan rã. Kén nhộng bấy lâu anh tạo ra khóa kín chính mình, bỗng chốc bị rạch toang… Hai người họ, một là đội trưởng đội phòng chống ma túy biên giới, một là cảnh sát cơ trí xuất thân cô nhi. Trong vụ án truy bắt tội phạm này, đã không chỉ là đấu tranh cho chính nghĩa, mà còn là cuộc đua của tình yêu. *** Có người từng nói với tôi, trong bốn mùa, chỉ có âm thanh mùa thu là có thể ngấm vào xương cốt bạn. Đó là thứ âm thanh phù hợp nhất với bản chất sinh mệnh. Nếu nói chết chính là vùi lấp trong băng tuyết mùa đông, thì những tháng ngày chúng ta còn sống chính là những tháng ngày lang thang trong mùa thu. Lúc ấy tôi nghe xong cũng chẳng thiết tha gì, xem đó như lời nghe được khi say. Mà mặc dù có tỉnh, tôi cũng sẽ không cảm thấy bi thương, vì vào mùa trăm hoa bị quên lãng ấy, tôi quen biết Diệp Gia. Đó là một ngày vừa qua đầu thu, ánh mặt trời vẫn rất nóng và gay gắt, nhưng gió đã có phần mạnh hơn. Diệp Gia cúi đầu, đi phía sau một đội người. Tôi lúc ấy cũng không biết cậu chính là Lâm Diệp Gia tôi hao tổn tâm trí muốn tìm, một Lâm Diệp Gia nghe nói trời sinh phải làm cảnh sát, người duy nhất ở trường trong giờ dạy vật lộn tự do đánh ngã huấn luyện viên, là học viên trong lớp mô phỏng đối kháng chỉ một mà đánh bại cả tổ. Nói thật thì, ảnh chụp cậu ấy trên lý lịch sơ lược khiến tôi có phần hoài nghi đây chỉ là một anh chàng ngây ngô, đơn thuần và phảng phất chút ngượng ngùng. Ấn tượng khắc sâu nhất chính là cậu có hàng mi rất đen, chỉ cần hàng mi ấy thôi đã có thể bắt gặp vài phần sát khí. Mặc dù kinh ngạc, nhưng tôi không hề do dự. Đại đội chống buôn lậu ma túy nơi biên giới khi ấy không đông đúc nhân tài như sau này, thay vào đó là thiếu người trầm trọng. Mà tôi, tôi cũng đang vô cùng hăng hái, vô cùng vội vã quyết tâm phải làm nên tên tuổi, để người cha cao cao tại thượng kia xem. Lâm Diệp Gia đúng là nhân tài mà người ở mỗi cục đều muốn cướp lấy, trải qua đấu đá, cuối cùng vẫn bị tôi đoạt đi. Nhân tài như vậy, cuối cùng tên tuổi làm sao có thể rơi xuống một đại đội nho nhỏ chống buôn ma túy chẳng tên tuổi như thế, tôi chưa từng nghĩ đến việc ấy có liên quan gì với cha mình, mãi đến khi thư ký Vương đến đưa tư liệu cười nói, lần sau trở về nhớ nói tốt cho bọn chú với cha cháu. Vậy nên lúc Diệp Gia tiến vào, tôi kìm nén lửa giận trong bụng, vừa thấy có kẻ bước vô liền quát: “Đều ngẩng đầu lên cho tôi!” Và rồi, giữa nhiều người đến thế, tôi liếc mắt một cái chỉ thấy mỗi Diệp Gia. Hoặc có lẽ, mặc kệ là ai đi chăng nữa, nếu cậu đứng giữa bộn bề đám đông, người đầu tiên mắt tôi có thể nhìn thấy luôn là Diệp Gia. Tóc cậu không được coi là ngắn, nhưng cũng chẳng phải rất dài, lọn tóc trên trán rũ xuống như dòng chảy của biển, hàng mi rất đen, đôi mắt sáng ngời trong vắt, thứ lấp lánh trong mắt cậu dưới ánh nắng ban trưa như một con cá quẫy đuôi bơi lội. Cậu mặc một bộ quần áo màu trắng đơn giản, có hai khuy áo chưa cài, nhưng không vì vậy mà trông có vẻ tùy tiện hoặc biếng nhác. Sau đó, tôi đã nghĩ đến một lúc lâu mới nhớ được cậu giống thứ gì, cậu giống một chú hươu, sẽ làm người liên tưởng đến thảo nguyên mênh mông vô bờ, liên tưởng đến trời xanh mây trắng, thuần khiết mà tự do. Diệp Gia là người sẽ khơi dậy dục vọng chiếm giữ hoặc bảo vệ trong sâu thẳm con người. Tôi nghĩ, tôi thuộc vế sau. ... Mời các bạn đón đọc Diệp Gia của tác giả Triệt Dạ Lưu Hương.
Hủ Mộc Sung Đống Lương - Tô Du Bính
Kỷ Huy Hoàng là thần thoại võ lâm. Sinh thời là thần thoại, khuất bóng vẫn là thần thoại. Kỷ Vô Địch là con trai độc nhất của Kỷ Huy Hoàng, không chỉ thừa hưởng cơ đồ, mà thừa hưởng cả danh vọng của phụ thân.Nhưng khác ở chỗ, Kỷ Huy Hoàng là lửa cháy bừng bừng, còn Kỷ Vô Địch chỉ là đám khói bung xung mà tinh anh Huy Hoàng Môn phải dùng hết trí tuệ và thể lực mà quạt lên cho mù mịt… *** Hi Nháo Giang Hồ gồm có: Hủ Mộc Sung Đống Lương Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc Phồn Hoa Ánh Tình Không *** Kỷ Vô Địch bị nước lạnh dội cho tỉnh. Câu đầu tiên y nói sau khi mở mắt là: “Thúy Hoa, râu ngươi sau lại dài thế?” Mặt Tả Tư Văn nữu khúc, sau đó cắn răng cười nói: “Môn chủ, người lại đến Di Hồng viện sao?” Một chữ ‘lại’, đem căm giận ngút trời trong lòng hắn nói ra đến lâm li tẫn trí. Kỷ Vô Địch mở to mắt nhìn, thấy rõ người trước mắt xong, thở dài nói: “A Tả, ta là một nam nhân.” “Vậy sớm ngày cưới vợ!” “Thế nhưng A Tả, ta chỉ thích nam nhân.” Kỷ Vô Địch bi thương nói, “Ta nói rồi ta là một đoạn tụ a!” Tả Tư Văn giận dữ phản cười, “Một đoạn tụ suốt ngày tới kỹ viện chơi?” Kỷ Vô Địch xấu hổ lắc lắc tay áo, “Người ta là muốn hướng tỷ muội lãnh giáo biện pháp lung lạc trái tim nam nhân a. A Tả, ngươi thật không hiểu lòng ta.” . . . Tả Tư Văn che mặt chạy đi. Lúc Hữu Khổng Vũ vào thì Kỷ Vô Địch vừa vặn lau khô thân thể, thay đổi xong y phục. “Nga, A Tả lại hướng ngươi làm nũng ba?” Kỷ Vô Địch giả vờ lý giải vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Có một người vợ như vậy thực sự là bất hạnh a.” Hữu Khổng Vũ khóe miệng giật một cái, “Môn chủ! Tả Tư Văn cùng lão tử một điểm quan hệ cũng không có, ngươi đừng có luôn bả chúng ta xả làm một khối!” Kỷ Vô Địch nói: “A Hữu, đây là ngươi sai rồi. Vợ hư có hư đến đâu thì cũng là vợ a.” Hữu Khổng Vũ nhảy dựng lên, “Lão tử nói, cái kia tử bại hoại cùng ta cái thí quan hệ cũng không có!” Kỷ Vô Địch nháy mắt nói: “Loại sự tình này cùng cái thí không có quan hệ, cùng cái mông mới có quan hệ.” . . . Hữu Khổng Vũ chỉ còn lại tiếng thở dốc đầy phẫn nộ. Kỷ Vô Địch nói: “A Hữu, ngươi đôi khi cũng nên khuyên nhủ A Tả. Hắn lúc nào cũng thừa dịp ta uống say đến phòng ta, ta thì không có gì quan hệ, thế nhưng truyền ra ngoài, đối với khuê dự của hắn không tốt.” Hữu Khổng Vũ cũng lui. Hắn là hướng ngoài cửa lao ra. Thượng Thước, Chung Vũ và Hạ Hối cùng nhau đến. Kỷ Vô Địch đang triển quyển lạc bút (mở giấy ra viết). Thượng Thước mỉm cười nói: “Môn chủ đang luyện tự?” Kỷ Vô Địch nói: “Không, ta chỉ là nghĩ đường cong trong bức tranh của Ngô Đạo Tử thiếu lưu sướng, ta cấp sửa sửa.” . . . Thượng Thước nghĩ, bức tranh Tả hộ pháp yêu nhất, may là hắn không phát hiện, nếu không hắn nhất định giận đến thổ huyết. Chung Vũ cúi đầu vờ không hiểu. Hạ Hối mở miệng nói: “Môn chủ a, ngươi chuẩn bị lúc nào luyện công ni?” Thượng Thước kính phục nhìn hắn. Không hổ là tên khờ nổi danh của Huy Hoàng Môn a, quả nhiên là không có đại não, lại còn nói như thế gọn gàng dứt khoát. Mỗi lần nghĩ đến trọng trách thủ vệ của Huy Hoàng Môn lại giao thác cho người như thế, hắn lại nghĩ đến ngủ cũng không nỡ. ... Mời các bạn đón đọc Hủ Mộc Sung Đống Lương của tác giả Tô Du Bính.