Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Thể loại: xuyên việt, mạt thế, dị năng, chủ thụ, cường cường, nhất thụ đa công, HE Nội dung nhãn: Linh hồn chuyển hoán xuyên việt thời không trùng sinh Nhân vật chính: Cung Lê Hân. Phối hợp diễn: Tống Hạo Nhiên, Lâm Văn Bác, Hạ Cẩn, Đậu Hằng, Cung Viễn Hàng, Cung Hương Di Cái khác: Cường cường, trùng sinh, NP (Số lượng N tùy người đọc hiểu, vs ta thì là…4.5 =]]]]]) Cung Lê Hân bị đại ma đầu trong giang hồ bắt giữ xem như nam lô đỉnh nuôi ở địa cung, nhưng dưới ấy hắn lại học được võ công thâm hậu, khiến hắn chống lại tên ma đầu nhưng đáng tiếc cả hai đều chết. Những tưởng chết đi rồi sẽ được đầu thai kiếp mới tốt hơn nhưng lại được xuyên qua thời không tới hiện đại vào một thanh niên yếu đuối. Đáng tiếc chưa sống được ngày thanh bình bao lâu thì mạt thế đã tới. Không có tùy không không gian, không dị năng chỉ có võ công của kiếp trước để hắn tồn tại trong mạt thế như bình thường. nam lô đỉnh: nam nhân có thể chất vô cùng thích hợp thải âm bổ dương, thường được dùng để nam nhân hấp thụ nhằm đề cao công lực ( giống như song tu áh, nhưng mà cái này với người tu luyện thì có lợi, còn người bị hấp thụ thì có hại:3  Đây là truyện về mạt thế (tận thế) nên ta sẽ chú thích 1 số khái niệm trong truyện để mng hiểu nha Tang thi: kiểu như zombie á, tang thi cũng có dị năng nhưng ko phải tang thi nào cũng có, tang thi không có dị năng gọi là tang thi sơ cấp Dị năng giả (DNG): người có năng lực đặc biệt sau khi xảy ra tận thế, có 11 hệ: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, băng, niệm lực (niệm chú), không gian, cường hóa. Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong (gió), lôi (sấm sét), băng là các hệ thường thấy, mng bik rùi, còn: *Niêm lực: khi DNG có hệ này chúc phúc thì DNG khác sẽ mạnh hơn, còn bị nguyền rủa thì sẽ yếu đi, nếu áp dụng với tang thi (tiến hóa) thì ngược lại, nguyền rủa sẽ bình tĩnh lại, còn nếu chúc phúc sẽ điên lên, người có hệ này còn có khả năng chữa thương, tạo ảo ảnh,…nói chung tùy mỗi dị năng giả tự luyện, ko xác định được *Không gian: DNG hệ này có khả năng lưu trữ vật, thức ăn, tinh hạch,… trong không gian của mình, không gian mở rộng tùy thuộc vào cấp ( cứ như chơi game =v=|||), và DNG hệ này khi cấp bậc cao tới 1 mức nhất định có thể tạo ra “lĩnh vực”, mỗi ko gian dị năng giả có các lĩnh vực khác nhau, trong truyện sẽ giải thik rõ hơn *Cường hóa: tăng cường khả năng các giác quan như tai nghe thính hơn, mắt nhìn xa, cầm đc các vật nặng như chơi:)) tăng cường khả năng phòng thủ (người cứng như kim cương á, ko bị đâm xuyên ^^) Mng coi truyện sẽ hiểu kỹ hơn về mấy cái dị năng này Tinh hạch: cái nằm bên trong não tang thi/DNG, DNG hấp thụ sẽ tăng cấp sức mạnh của mình, và ngược lại; tang thi cũng có thể ăn nhưng vì chúng ko bik nên thường ko tấn công đồng loại của mình; DNG/tang thi dị năng nào ăn tang thi hệ đó, ăn của hệ khác ko được Các cấp bậc của dị năng: đầu tiên là sơ cấp (đối với tang thi)/DNG bình thường vừa có dị năng, chưa có cấp bậc, sau đó sẽ tiến hóa dần lên cấp 1, 2, 3,…,n *Trong mỗi cấp sẽ có 3 bậc: đê giaitrung giaicao giaicao giai điên phong *** Cảm nhận cá nhân về Mạt thế trùng sinh chi thiếu chủ hoành hành Minh chỉ đọc đến chương hai mấy, nên không biết nhiều về tình tiết. Ưu điểm: Lời văn ngọt ngào ấm áp, cường cường, không cẩu huyết, tình tiêt cũng được Nhược điểm:  Cũng không có gì nhiều chỉ là Minh không thích truyện này. Cảnh báo spoil hai mươi chương đầu. – Thể loại đã có bàn tay vàng, còn np, nam chính – bạn thụ – ngây thơ hoạt bát mà thanh tỉnh thấu triệt (vế sau là bạn edit nói). – Lời văn (vì có bạn 9) nên rât ngọt ngào trong sáng… mà Minh thì không thích, cảm thây mấy chục chương đầu thật dài dòng. Tác giả có tập trung miêu tả anh 9 đẹp thê nào, đáng iu như thế nào, đọc mà thấy phiền dê sợ. Anh 9 còn có chut vạn nhân mê (có 5 anh công mà). – Một yếu tố khác khiến Minh không chịu được là: chị của anh 9, chị ấy có kiếp trước khổ thế rồi mà, tất nhiên một phần là do tỷ ấy hơi mù quáng trong cách nhìn nhận, một phần là vì tận thê mà, ai cũng trải qua khổ sở cả. Nhưng, tác giả cho chị ấy trong sinh mà không thể để cho chi ấy vui vẻ chút sao. Minh mơi đọc hai mười chương đầu, chưa thấy kêt cục của chị ấy, nhưng mà có thể đoán được không tốt gì. Chưa kể trong sô công của bạn 9 còn có vị hôn thê của chị ấy là biêt rồi, kiếp này sống lại không những mất người yêu mà mất cả người thân, quyền lực, thảm hơn kiếp trước. Tuy mình biết, kiếp trước chị tiêu cực theo kiểu này, sông lại, lại tiếp tục tiêu cực theo một kiểu khác, nên cái kết của chỉ không tốt được nhưng mà tác giả không thể thiện lương thêm chút sao. Haizzz… – Nói đến công 2 của bạn 9, aka vị hôn thê của chị trên. Minh đọc 20 chương đầu và thấy, tình yêu giữa anh và chị rẻ mạt đến vậy sao. Minh chưa yêu, cũng không đọc tiểu thuyết tình yêu nam nữ, nhưng trong truyện tiên hiệp, dị năng nam nữ chính cách xa nhau cả chục năm, ngàn năm vì chiến tranh mà vẫn nghĩ về nhau. Mà tình cảm của anh công dành cho chị này chỉ vì một chút chuyện chen vào liền rạn nứt, dễ đên vậy sao. Kiếp trước, chị bị mât vật tư, đau buồn, người kia thì cư bận rộn mãi, không qua tâm chị, chưa kể còn thấy tiểu tam nên chị cư uât ức, u buồn mãi. Ra ngoài đánh tang thi để giải sầu, thì hình như có người nhúng tay nên chị bị hại chêt. Trước khi chết vẫn nghĩ người kia không còn yêu mình lạnh nhạt với mình. (Sự thật ra sao thì Minh chưa đọc tới nên không biết) Kiếp sau, chị bị sốc quá nên thay đỏi thành người dã tâm, lạnh lùng, cực đoan, haizzz… Anh kia thấy chị lạ nên có hỏi han mấy lần, bị chỉ đẩy ra, nên lạnh nhạt với tỷ. WTF?!!! Trong đầu mình hiện lên chữ này khi nghe ảnh nói thế. Anh chính miệng miêu tả chị trước kia là một người thiện lương ôn nhu. Sau khi có khả năng đoán trước tương lai thì thay đổi thế này thế kia. Thế mà anh chỉ hỏi han vài lần, bị từ chối vì lý do chỉ quá bận, không thể nói chuyện được, anh liền lạnh nhạt với người ta à. Còn bị đứa em trai của người ta thu hút, có hảo cảm với nó. Chưa kể mày còn nói một câu là giờ đứa em trai còn quan trọng hơn cô chị gái. Anh ấy được xưng là thông minh, mà không đoán được lý do chị ấy thay đổi là do năng lực bao trước của chị ấy à (dù cái năng lực này bịa ra là đẻ che dấu việc sống lại thôi, nhưng ảnh đâu có biêt là bịa). Đáng lẽ lúc này anh phải vừa kiên quyết vừa ôn nhu kéo kéo, ôm ôm người ta mà hỏi anh đã làm gì khiến em phiền lòng à, hay em đã nhìn thấy điều gì trong tương lai khiến em khó chịu, anh trong tương lai làm tổn thương em sao,… bla… bla… hay nói là em không cần khiến mình bận rộn thế đâu đã có anh đây rồi. Please, hai người đang trong đoạn tình cảm  nồng thắm, gần kết hôn đấy, nói lạnh nhạt là lạnh nhạt được sao. – Còn có một khúc khác, có bác Lâm của anh hôn phu kia đến nhà thảo luận chuyện tận thế. Vừa gặp liền quý đứa nhỏ ngây thơ, tinh thuần là anh 9, không thich nữ phụ dã tâm mà lạnh lùng. Nữ phụ trong lòng ghen tị chêt đi được vì kiếp trươc mình cố gắng lấy lòng bác mà toàn bị lạnh nhạt, thằng em từng hại mình trong kiêp trươc vừa gặp liền chiêm được sự hảo cảm của bác. Việc bị trưởng bối nhà chống lạnh nhạt đối với người phụ nữ nào đều là một vết đau lắm đo. Chị viết như vậy không sợ quả báo à. – Quá trình phát triển tình cảm:… đọc đống trên là bạn biết nó tệ ntn rồi ấy… – Tình tiết đấu đá, xây dựng lực lượng, sức mạnh: … Minh không biết phải nhận xét là kịch tính hay nhảm xịt nữa. Vì có nhiều tình tiết, nút thắt thú vị được đưa ra, cách nvc lên kế hoạch giải quyết cx oke, nhưng mà bàn tay vàng, buff buff lôi lôi tô tô quá nhiều. Đọc quá nản. Kết luận:  Minh không thích truyện này, nhưng thấy nhiều người đọc, nên chắc có chỗ đặc sắc. Chúc mọi người đọc vui vẻ. ***   Review: Mạt thế trọng sinh chi thiếu chủ hoành hành Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc Thể loại : xuyên việt, mạt thế, dị năng (thụ ko có dị năng, chỉ có võ công >v<), chủ thụ, cường cường, thoải mái, nhất thụ đa công, có H, HE Nội dung nhãn : Linh hồn chuyển hoán xuyên việt thời không trùng sinh Nhân vật chính : Cung Lê Hân Phối hợp diễn : Tống Hạo Nhiên, Lâm Văn Bác, Hạ Cẩn, Đậu Hằng, Cung Viễn Hàng, Cung Hương Di, Kim Thượng Huy, Kim Thượng Ngọc Link Raw : Xà Viện  :3 Editor + Beta : Carly Bị giang hồ đại ma đầu xem như nam lô đỉnh tu luyện nuôi ở địa cung, sau luyện thành một thân võ công thâm hậu, phản kháng nhưng lại đồng quy vu tận. Những tưởng chết đi có thể đầu thai một kiếp tốt hơn, không ngờ lại trùng sinh đến hiện đại, biến thành một thiếu niên văn nhược. Nhưng chưa sống những ngày thanh bình được bao lâu thì mạt thế lại tới. Không có không gian, không có dị năng, chỉ dựa vào một thân võ công tuyệt thế, thiếu chủ vẫn có thể hoành hành tại mạt thế như thường. Tôi định review một bộ NP khác cơ nhưng tôi đọc lại từ qua đến nay chưa xong. Nên quyết định review một bộ nhất thụ đa công khác cho đổi gió Truyện bàn tay vàng vô số Thụ không hề có dị năng cũng không có không gian. Nhưng một thân võ công cũng có thể tung hoành mạt thế. Tôi đọc xong truyện này mới để ý tác giả là Phong Lưu Thư Ngốc- bởi vì giọng văn khác hoàn toàn truyện Cao thủ đổi đen thay trắng hay Hữu xu... Haha lại còn NP nữa chứ Nói nhảm vậy thôi chứ tôi đánh giá khá cao nội dung truyện này Truyện kể về Cung Lê Hân, một cậu bé xuyên từ thời tu tiên ngược về hiện đại Kiếp trước vì cơ thể thuần âm mà cậu bị ép tu luyện môn công pháp Nghịch mạch thần công để làm lô đỉnh, sau cùng cậu đã đồng quy vu tận với kẻ thù Xuyên qua hiện đại, vào một thiếu gia nhà giàu vừa yếu vừa không có đầu óc, cậu được hưởng thụ sự ấm áp của người nhà không được mấy ngày thì mạt thế xảy ra. Cũng giống như các truyện mạt thế khác. Cậu cũng lao vào chiến đấu. Bảo vệ người nhà. Đi kiếm lương thực... rồi xây dựng thế lực Nhờ vào cơ thể thuần âm của mình mà cậu lại tiếp tục tu luyện môn công pháp Ngịch mạch thần công. Đời trước bị coi là lô đỉnh nên cậu không coi luân thường đạo lý quá quan trọng Cậu sống tuỳ tâm sở dục, ai cho cậu ấm áp cậu sẽ hết lòng che chở. Truyện có hai anh công chính mà cậu thừa nhận là có cảnh xôi thịt... nhưng theo mình thì chắc cũng phải đến 5 anh. Mỗi anh một vẻ. Anh nào cũng cường đại ( có một anh tang thi) Thụ không ẻo lả và đặc biệt không hề dựa dẫm vào công chút nào. Có thể nói bàn tay vàng của cậu chính là võ công cậu luyện được. Ở truyện này có nhân vật người chị. Tôi không thích nhân vật này. Nhiều người bình luận tại sao tác giả cho chị thảm hại như vậy trong khi rõ ràng chị cũng trọng sinh trở lại, mang theo bàn tay vàng không gian Nhưng trái ngược với thụ. Chị hơi ích kỷ khi chỉ nghĩ đến sống sót trong mạt thế. Có thể trải qua một lần rồi, tính chị có thể lạnh nhạt nhưng hơi vô lý khi tạo ra một tính cách kiêu căng tự mãn như vậy. Mà nhân vật này cuối cùng cũng có thể gọi là hạnh phúc Còn hai anh công chính. Cực mạnh mẽ. Đất diễn khá nhiều nhưng tôi lại thích nhất anh công phụ Đậu Hằng. Đừng hỏi vì sao tôi thích, haha hợp mắt thôi Truyện có H cực kỳ đầy đủ và có cả cảnh song long nhập động nha ^^ Mời các bạn đón đọc Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành của tác giả Phong Lưu Thư Ngốc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngự Linh Sư Thiên Tài - Tiêu Tương Túy Vũ
Kiếp trước, nàng là “Quái vật” duy nhất còn sống sót trong cuộc thí nghiệm bí mật, nàng tàn nhẫn, không tiếc liều cả tính mạng bản thân cũng phải báo thù vì mình và đồng bạn bị chết oan! Tỉnh lại ở dị thế, nàng trở thành người không cha không mẹ, huynh trưởng mất tích, chịu đựng mọi sự khinh bỉ khi dễ của thân thích, làm một đại tiểu thư vô dụng. Tình cảnh càng khó khăn, ý chí chiến đấu của nàng càng dâng trào. Nàng thề đời này nhất định phải trôi qua muôn màu muôn vẻ, đứng ở ngọn núi cao nhất cười kiêu ngạo nhìn cuộc đời. Về phần đám ruồi bọ dám can đảm quấy phá sự thanh tĩnh của nàng, tất cả đều đưa đến địa ngục là tốt nhất. Thể chất yếu kém? Không sao, bảo vật bí ẩn trong bảo tàng của nàng đủ để nàng nhanh chóng thăng cấp thành đấu sĩ mạnh nhất. Không thể cảm ứng nguyên tố tự nhiên, không cách nào trở thành Ma Pháp Sư? Nàng mới không thèm, có vô hạn cường đại lực tinh thần làm hậu thuẫn, trở thành Ma Pháp Sư toàn hệ dễ như trở bàn tay. Muốn trở thành Ngự Linh Sư là mơ mộng viễn vông? Người nói lời này thấy nàng còn nhỏ tuổi mà đã tu thành Ngự Linh Sư nhanh nhất trong lịch sử thì đều muốn đập đầu vào tường. Giám bảo sư? Luyện đan sư? Đoán khí sư? Nàng chỉ là tiện tay đùa nghịch mà thôi, tại sao lại bị một nhóm người khóc kêu gọi là thần tượng? Đối thủ của nàng nói nàng là kẻ địch đáng sợ nhất, lòng dạ độc ác, khát máu vô tình. Bằng hữu của nàng nói nàng là đồng bạn đáng dựa vào nhất trên đời này, có thể vĩnh viễn yên tâm giao sau lưng cho nàng. Ca ca của nàng kiên trì nàng là muội muội xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất trên đời. Về phần nam nhân dám có ý với nàng, thực lực không đủ sớm đã bị những người hâm mộ khác đánh thành thịt vụn, còn dư lại thì nghiến răng nghiến lợi: Phượng Vũ, ngoại trừ mọi thứ toàn năng ra thì trước tình cảm ngươi thật sự chỉ là tảng đá! Trừ bỏ thích đứng xem, nàng chỉ là một người cuồng tu hành thích du lịch thám hiểm khắp nơi mà thôi. Ma sủng, linh sủng, Thượng Cổ linh khí. . . Tất cả bảo vật bí ẩn nơi tay, lại được vị tiền bối thần bí tùy thân tự mình chỉ điểm nàng tu hành, Phượng Vũ nếu không trở thành Ngự linh sư vĩ đại nhất liền thề viết ngược tên lại! *** Nhớ tới cuộc huyết chiến kia, trên mặt Ban Tư lộ ra một tia chán nản: "May mà ta xuất ra ma thú mà ta nuôi dưỡng nhiều năm để ngăn cản, nếu không chỉ sợ lúc đó đã mất mạng. Đáng tiếc, tất cả bọn họ đều chết rồi, tâm huyết nhiều năm của ta, vì vậy mà hóa thành hư không." Nghe vậy, Phượng Vũ nắm chặt tay Ban Tư: "Nhà bị phá hủy có thể xây lại, ma thú chết đi còn có thể nuôi lại, chỉ cần người còn sống là tốt rồi." Nghe được sự an ủi của nàng, trái tim Ban Tư dâng lên mấy phần ấm áp. Ngừng lại một chút, lại nói: "Thật vất vả ta mới có thể thoát ra ngoài, người đuổi giết ta luôn gắt gao bám sau lưng ta. Có đến vài lần thiếu chút nữa bọn họ đã phát hiện ra ta, nhưng cũng chính thừa dịp ở gần đó, ta mới nghe được đối thoại của bọn họ, mới phát hiện bọn họ là người của Quang Minh Thánh Điện. Chắc là nghe được tin tức sau cuộc chiến ở Ma Vực năm đó, còn có người chưa chết, mới phái người ra ngoài đuổi giết ta." Phượng Vũ khinh thường nói: "Bọn tiểu nhân đó, lỗ mũi còn thính hơn cả chó." "Tiểu nhân?" "Không sai." Phượng Vũ nói ra đủ loại hành vi ti tiện bỉ ổi của ngân y hộ vệ mà mình gặp được hôm nay, "Rõ ràng là làm chuyện còn hung ác hơn so với cường đạo, mà vẫn còn tự xưng là Quang Minh Thánh Điện, thật là ô nhục hai chữ Quang Minh." Trên mặt Ban Tư lại lộ ra vẻ không hiểu: "Thật kỳ lạ. . . . . . Mấy chục năm trước, Quang Minh Thánh Điện không có loại tác phong làm việc như vậy, từ trước đến giờ bọn họ tự cho mình là người bảo vệ Linh Sĩ, cực kỳ gò bó và nghiêm nghị đối với thủ hạ. Mặc dù bệ hạ đối đầu với bọn họ, nhưng đánh giá không thấp đối tác phong làm việc của bọn họ, đảm bảo đảm đương nổi bốn chữ quang minh lỗi lạc ." "Quang minh lỗi lạc? Quả đúng như vậy, trong cuộc chiến năm đó nếu bọn họ không xúi giục sư phụ coi trọng thủ hạ, thì sư phụ cũng sẽ không thua trong cuộc chiến kia, bị người ta phong ấn 60 năm." Phượng Vũ xem thường nói. "Chuyện năm đó, quả thật là có nhiều điểm đáng nghi, đến nay ta vẫn có vài chỗ không hiểu. Mà hiện tại thủ đoạn của Quang Minh Thánh Điện trở nênác độc như thế, cũng là hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của ta." Dù sao cũng không phải điểm mấu chốt của sự tình, Ban Tư nghĩ một lát không nghĩ ra, liền vứt nó qua một bên, hỏi thăm Phượng Vũ gần đây bệ hạ có bị người của Ma Vực truy lùng hay không. Sau khi lấy được câu trả lời là không, thì lo lắng lớn nhất trong tim rốt cuộc cũng biến mất: "Việc ta lo lắng nhất chính là chuyện này sẽ liên lụy bệ hạ, nếu như vô sự, thì không còn gì tốt hơn." "Chỗ ở trước đây của người đâu? Mặc dù ngân y hộ vệ bị tiêu diệt, nhưng thành Quang Minh khẳng định còn có thể phái sát thủ ra ngoài. Theo ý ta, không bằng trước mắt người tìm một nơi tốt để dưỡng thương, chờ mọi chuyện đi qua rồi hãy nói." Mặc dù có thù hận vô cùng lớn với Quang Minh Thánh Điện, nhưng Ban Tư biết rõ chỉ dựa vào sức của một mình mình cũng không cách nào đối kháng với Quang Minh Thánh Điện. Ngay lập tức chỉ có thể cắn răng nhịn xuống việc bị luân phiên đuổi giết, lòng báo thù càng thêm mạnh mẽ: "Được, chúng ta yên lặng chờ bệ hạ tu hành trở về sẽ tính toán sau." Chủ ý đầu tiên là tìm nơi dưỡng thương lại làm hai người lo lắng: thế lực thành Quang Minh Thánh trải rộng khắp thiên hạ, phải tìm được một nơi có thể lừa gạt được bọn họ dễ vậy sao? "Trước tiên chúng ta ra khỏi Tử Vong Chi Cốc, rồi hãy tìm nơi đặt chân." "Bây giờ, cũng chỉ có thể làm như vậy." Vừa dứt lời, mảnh đất bằng phẳng đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, hoa cỏ cắm rễ không sâu vì vậy mà bị kéo lên, bay đi theo gió. Ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, Phượng Vũ không khỏi nhíu nhíu mày: "Nơi nào đã xảy ra chuyện? Cái cốc chết tiệt này quả nhiên giống như tên gọi, thật đúng là không yên ổn." Cùng lúc đó, thành Quang Minh, Quang Minh Thánh Điện. Bên trong phòng đèn đuốc sáng trưng, có một bóng người khô gầy đứng chắp tay, nếp nhăn khắp nơi trên mặt, một đôi mắt sáng rực tràn đầy hung ác, một nốt ruồi đen bên quai hàm không ngừng lay động theo bắp thịt, giống như có thể rớt xuống từ trên mặt bất cứ lúc nào. "60 năm rồi ! Rốt cuộc lại để cho ta tìm được chỗ của dư nghiệt Ma Vực! Lần này, ngàn vạn lần ta cũng không thể bỏ qua, cho dù là《 Ngự Linh yếu quyết 》, hay là cánh cửa kia. . . . . ." Rất nhanh, sự thiết tha trong mắt hắn đã bị sự tính toán thay thế: "Đáng ghét, nếu ta tự mình đi nhất định sẽ kinh động đến những người khác. Thôi, hay là trước tiên phái những người khác đi tiếp ứng cho ngân y hộ vệ, tránh cho đám phế vật kia làm hỏng mọi chuyện. Nhưng chuyện này có liên quan đến một việc trọng đại, ta luôn đối muốn giữ bí mật với tất cả mọi người, ta phải phái người nào đi đây?" Do dự một chút, lão giả gầy khô liền có quyết định: "Để cho đứa bé kia đi đi, trên người hắn có thứ ta tự tay gieo xuống . . . . . . Trên đời này cũng chỉ có hắn tuyệt đối sẽ không phản bội, giấu giếm ta." Hình như lão giả rất hài lòng đối với quyết định của mình, cuối đầu nở nụ cười, âm thanh thô kệt giống như tiếng quạ kêu. Ánh đèn chiếu bóng dáng của hắn lên trên bức tường tuyết trắng, không biết có phải góc độ có vấn đề hay không, mà bóng dáng của hắn cũng giống như một con quạ đang chờ cái gì đó, giống như đang chọn người để ăn, nhìn qua chẳng tốt lành gì. Lúc này, cửa chính hoa lệ đang khép chặt đột nhiên bị người nhẹ nhàng gõ. Bị cắt đứt suy nghĩ trong mắt lão giả lóe lên một tia tức giận, âm thanh vẫn hùng hậu hòa ái như thường ngày, và vẻ mặt hoàn toàn khác biệt với ban nãy: "Chuyện gì?" "Thánh Tế tư đại nhân tôn kính, thuộc hạ có chuyện quan trọng xin bẩm báo với ngài." Nghe được âm thanh, lão giả được gọi là Thánh Tế tư không khỏi khinh ngạc: "Là Tả Trường đại nhân sao? Có chuyện gì, vào đây rồi nói." Cửa chính không tiếng động mở ra, đi vào là một lão giả mặt mày ngoan độc, đi về phía trước, quỳ xuống trước Thánh Tế tư ở phía xa: "Đại nhân, học trò cưng của ta Cam Ma La hơn mười ngày trước lại Tu Tháp Đế Quốc bị người ta giết hại! Mà trong thơ hồi âm của hoàng tộc Lạc thị của Tu Tháp, lại rất là che chở đối với hung thủ! Cam Ma La là Sứ giả Thánh điện phái đến đại lục, Tu Tháp đế quốc rõ ràng là đối nghịch với Quang Minh Thánh Điện, nói không chừng chính là bọn họ phái hung thủ giết chết ái đồ của ta! Thuộc hạ thỉnh cầu ngài lập tức phái ra hộ vệ mạnh nhất của Quang Minh, tiêu diệt Tu Tháp Đế Quốc, huyết tẩy những tội đồ này để rửa sạch sỉ nhục trên mình Quang Minh Thánh Điện!" ... Mời các bạn đón đọc Ngự Linh Sư Thiên Tài của tác giả Tiêu Tương Túy Vũ.
Ma Phi Khó Theo Đuổi - Mặc Nhã
Truyện này nữ chính không ngốc nghếch, không ngây thơ, không thánh mẫu, không não tàn, thông minh tỉnh táo, ra tay ác độc với kẻ ác, tuyệt không nhân từ nương tay! Đêm tân hôn, nàng quay người ngồi khóa lên người hắn, tay bóp chặt cổ hắn: "Muốn thượng ta? Đánh thắng ta trước đã!" Hắn nở nụ cười xinh đẹp: "Bổn vương không đánh nữ nhân, bổn vương chỉ đau lòng nữ nhân..." Tình ý nảy sinh, nàng nói: "Nghe rõ đây! Chàng là người đàn ông của ta, nếu chàng dám thay lòng đổi dạ, ta sẽ..." Hắn cười hỏi: "Sẽ thế nào với ta?" Nàng hừ lạnh: "Trước cưỡng sau giết!" Hắn liền nằm ngay đơ: "Nhanh tới đi, bổn vương cam đoan nàng cưỡng xong sẽ không nỡ giết nữa!" Sau đó lại làm bộ làm tịch, vờ ngượng ngùng nói: "Bổn vương cũng chỉ chịu để mình ái phi gian thôi à..." *** Tô Linh Phong vừa nói xong những lời này, bốn phía liền im lặng trong nháy mắt. Nàng… Nàng nói cái gì? Nàng nói nước miếng của Kim Cát điện hạ phun hết vào thức ăn của nàng ư? Sao có thể… Sao Kim Cát điện hạ có thể làm ra những chuyện thất lễ như vậy? Bùi Kim Cát cầm muỗng, ngẩn người nhìn Tô Linh Phong, trong chốc lát có vẻ như phản ứng không kịp. Hắn ta vừa… Có phải hắn ta nghe nhầm không? Nhất định là tai của hắn ta có vấn đề… “Phì… Ha ha ha…” Bầu không khí im lặng quái dị bị An Tri Hiểu cười ầm lên cắt đứt. Nhưng bữa ăn sáng này thật không tài nào ăn nổi nữa, Hoa Nhược Hề, Thủy Thanh Thanh và Hứa Nặc đúng là không chú ý tới Bùi Kim Cát phun nước bọt vào đồ ăn của Tô Linh Phong, nhưng mà các nàng rõ ràng thấy nước bọt của An Tri Hiểu văng đầy bàn… “…” Các cô gái không nói gì, động tác nhất trí để muỗng xuống. Tô Linh Phong lấy khăn ra bình tĩnh lau miệng, nói với các cô gái: “Chúng ta đi thôi.” Hoa Nhược Hề, Thủy Thanh Thanh và Hứa Nặc đều gật đầu đồng ý, đứng dậy. An Tri Hiểu ôm bụng, hiển nhiên là cười đến đau bụng. Hoa Nhược Hề và Thủy Thanh Thanh đi bên cạnh đỡ An Tri Hiểu cười đến nỗi không đứng dậy được, cùng Tô Linh Phong rời khỏi phòng ăn. Cuối cùng Bùi Kim Cát cũng phản ứng kịp rằng vừa rồi không phải là thính giác của hắn ta có vấn đề, sắc mặt liền đỏ bừng, lúc hồng lúc đen, sau đó đen hẳn…. Hai tay hắn nắm chặt, thầm mắng một tiếng: Đồ con gái đáng chết, dám nhục nhã ta trước mặt mọi người. Đẩy bàn ăn ra, Bùi Kim Cát bước nhanh rời khỏi căn tin trong ánh mắt của mọi người… Sau khi Bùi Kim Cát rời đi, một vài nam sinh không ưa hắn ta liền hả hê nở nụ cười: “ Ha ha ha, Kim Cát điện hạ cũng có lúc đánh mất khí phách đại nhân.” “Đúng vậy, cười chết ta, nhìn sắc mặt hắn kìa…” “Cô gái vừa rồi là tân sinh à? Ta thấy mặc y phục ban luyện kim, trông thật đẹp…” “Gương mặt và khí chất này chẳng hề kém muội muội của Bùi Kim Cát, chỉ là không biết cô gái có thể khiến cho Kim Cát điện hạ để ý như vậy có thân phận gì?” “Mặc kệ thân phận là gì thì cũng thật sự rất có cá tính, lại có thể khiến Bùi Kim Cát kinh ngạc, ha ha.” Nữ sinh cạnh đó nghe thấy mấy người nam sinh nghị luận bèn dứ nắm đấm: “Các cậu không được nói Kim Cát điện hạ như vậy.” “Nói xấu sau lưng người khác, có phải là đàn ông hay không?” Người ái mộ Bùi Kim Cát nói. “…” Ở học viện thống nhất rằng trước buổi lễ tựu trường, các lớp sẽ tự mở một ban hội nhỏ. Trên đường đi về phía khu dậy học, An Tri Hiểu đang còn cười ha ha không ngừng. “Linh Phong, vừa rồi muội cố ý à? Có đúng không? Có đúng không? Ha ha ha…” An Tri Hiểu lắc tay Tô Linh Phong hỏi. “Đều không phải.” Tô Linh Phong bình tĩnh nhả hai chữ. “Ồ? Đều không phải? Thiệt ư?” An Tri Hiểu không tin. “Bùi Kim Cát hắn… quả thật có phun hết nước bọt lên đồ ăn của muội ư?” Thủy Thanh Thanh mở đôi mắt to long lanh, tò mò hỏi. “Ừ.” Tô Linh Phong gật đầu. Sao nàng có thể bỏ ăn vì tên Bùi Kim Cát dính như cao da chó kia được. Nếu như không thấy nước bọt văng thì nàng thật sự sẽ ăn hết sạch sẽ phần cơm còn lại. Haizz, thật lãng phí… Hoa Nhược Hề cũng có vẻ ngạc nhiên nhìn Tô Linh Phong, nàng ấy cũng cho rằng Tô Linh Phong cố ý. Chỉ có Hứa Nặc rất bình tĩnh, tiểu thư không phải là người nhàm chán như vậy…. Bởi vì có thể thấy được, cô nàng Hứa Nặc thật sự không biết tính cách tiểu thư nhà nàng ấy im lìm, tuy rằng lần này không phải nàng cố ý nhưng sau đó thì chưa biết… Khu dạy học trong học viện đều giống nhau, chỉ khác hệ và lớp, phòng học là các tòa nhà khác nhau. Hứa Nặc được Hoa Nhược Hề dắt theo đến nơi dạy của ban kiếm sĩ. An Tri Hiểu, Thủy Thanh Thanh và Tô Linh Phong vừa đi ra liền đều tự đi trước đến lớp của mình. Lần này Tô Linh Phong tới ban luyện kim, chỉ có ba mươi sáu học viên, không chia lớp, cả ban đều ở đây. Lúc này, trong phòng học đã tới hơn phân nửa học viên, sau khi Tô Linh Phong đi vào thì trong lớp liền yên lặng. Bởi vì ngày hôm qua Tô Linh Phong báo danh, khảo nghiệm nhập học, chờ đóng tiền, đứng xếp hàng phía sau, rất nhiều học viên mới của ban luyện kim không chú ý đến nàng. Lúc này, cả lớp kinh ngạc phát hiện ra rằng ban của bọn họ còn có một nữ sinh xinh đẹp như vậy. Tô Linh Phong nhìn một lúc, ánh mắt thanh lãnh, nhàn nhạt quét mắt một vòng phòng học, sau đó nhấc chân đi về phía góc phòng. Chọn hàng cuối cùng, vị trí trong góc đã có một người, chính là cậu bé ngày hôm qua lúc khảo nghiệm nhập học có tinh thần lực cấp bốn. Lúc này cậu ta đang mím môi, khuôn mặt nhăn nhó, ngồi ở chỗ kia, mắt nhìn ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì. Tô Linh Phong suy nghĩ một chút rồi liền chọn vị trí trước mặt cậu bé để ngồi xuống, quay đầu cũng nhìn ra ngoài cửa sổ. A… Đột nhiên nàng thấy trên cây ngoài cửa sổ, một con chim nằm trên một con chim khác, đang vận động không hài hòa… 囧! Mới sáng sớm, bên ngoài phòng học, hai con chim thật đúng là không phân biệt được thời gian trường hợp… Tô Linh Phong dám khẳng định rằng tên nhóc ở phía sau nàng cũng đang nhìn “Hoạt động” này. ... Mời các bạn đón đọc Ma Phi Khó Theo Đuổi của tác giả Mặc Nhã.
Luận Kết Quả Của Trông Mặt Bắt Hình Dong - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Từ lúc bắt đầu có ký ức, Kỳ Yến có hai điểm bất mãn với bản thân. Một là cái tên không đủ uy vũ, hai là diện mạo còn không uy vũ hơn cả cái tên. Nhưng mà, hết thảy đều không hề ảnh hưởng tới việc cậu đi lên con đường tiểu bạch thỏ răng sắc thênh thang. *** Sầm Thu Sinh không nghĩ tới con trai út sẽ trở về vào lúc này, chỉ nhìn sắc mặt trắng nhợt, không chút giọt máu của con trai, ông cau mày nói: “Bách Hạc, sao con không nghỉ dưỡng ở bệnh viện?” Tầm mắt Sầm Bách Hạc lướt qua một dãy xe dừng trước cổng chính, cúi đầu nói: “Chờ trong bệnh viện cũng thế thôi, chi bằng ra ngoài hít thở không khí.” Sầm Thu Sinh biết con trai út luôn luôn không tin chuyện phong thủy quỷ thần, cho nên mới không nói cho nó biết, không ngờ nó vẫn biết rồi. Liếc nhìn Lương Phong đứng sau lưng Sầm Bách Hạc, Sầm Thu Sinh thở dài: “Thời tiết bên ngoài không được tốt, con về nghỉ ngơi đi.” Sầm Bách Hạc chìa tay ra muốn mở cửa: “Chuyện náo nhiệt thế này, sao con có thể bỏ qua.” “Bách Hạc, xe hết chỗ trống rồi, đường về quê cũng không tốt, em đừng đi.” Anh cả duỗi tay ngăn em trai lại, nụ cười có chút lúng túng. Khi xem phong thủy cần chú trọng đủ điều, đặc biệt kiêng kị người không tin phong thủy nói lời bất kính, hôm nay là ngày trọng đại, anh sợ em trai sẽ phá hỏng chuyện này mất. Anh cả nhà họ Sầm là người có tính cách thật thà, ngày thường luôn quan tâm chăm sóc các em mình. Với anh, nếu sửa chữa nhà tổ tiên có thể có lợi cho sức khỏe của em trai, anh nhất định không nói hai lời liền đồng ý. Chính vì vậy, anh càng sợ em út sẽ làm ra chuyện không có lý trí. Có điều em trai vì nguyên nhân sức khỏe từ nhỏ, rất ít bộc lộ tình cảm, anh nói câu này xong, cũng không thể nhìn thất bất cứ cách nghĩ gì trên gương mặt của em ấy. “Xe này hết chỗ không sao cả.” Sầm Bách Hạc nhìn về phía sau, chọn một chiếc khá gần anh, đồng thời vẫn chưa có ai ngồi vào, cúi đầu trầm mặc tiến vào. Kỳ Yến đứng bên ngoài cửa xe chưa làm rõ chuyện gì đang xảy ra, liền thấy toàn thân một người đỏ đến chuyển tím, cướp chỗ ngồi đã được sắp xếp cho cậu trước đó. Cậu nghiêng đầu nhìn anh bảo vệ đang mở cửa cho cậu, vẻ mặt bảo vệ vừa vô tội lại lúng túng nhìn cậu. Kỳ Yến nghĩ nghĩ, ngồi vào xe theo người con trai có sương tím tráo đỉnh này, có thể cọ chút sương tím là được. Cửa xe đóng xong, Kỳ Yến lại thấy người đàn ông bị sương tím vây quanh bên cạnh, có chút không khỏe mạnh, phát hiện đối phương có gương mặt khiến người ta kinh diễm, tóc màu mực dính vào sau tai, có chút đẹp kiểu bệnh trạng. Tay với những khớp xương rõ rệt đặt trên đùi gối, thon dài trắng nõn, nếu có thêm chút thịt, càng đẹp hơn nữa. Sầm Bách Hạc chú ý người thanh niên bên cạnh đang xem anh, anh nghiêng đầu nhìn đối phương, đối phương toét miệng cười, còn lộ ra hai lún đồng tiên không sâu không cạn. Anh ngẩn ra, gật đầu với người thanh niên, sau đó thu hồi tầm mắt của mình. Kỳ Yến không để ý kiểu thái độ có chút lạnh nhạt đó, thu hồi tầm nhìn về, lấy điện thoại ra cúi đầu chơi game. Trong xe phút chốc im lặng hẳn, đợi đến khi xe bắt đầu di chuyển, Kỳ Yến mới cất điện thoại, ngửa đầu dựa vào ghế xe, nhắm mắt nghỉ ngơi. Xe chạy được một đoạn, liền xóc nảy, Kỳ Yến phát hiện xe đã chạy ra vùng ngoại ô, tiến vào đường nhỏ về nông thôn. Kinh tế Đế Đô phát triển, cho dù nông thôn cũng rất náo nhiệt, luôn luôn có xe sang chạy vượt qua đoàn xe, dưới ánh nắng phát ra ánh sáng lóng lánh. “Anh sao vậy? Tôi thấy sắc mặt anh có chút không đúng.” Kỳ Yến quay sang nhìn người đồng hành bên cạnh, sắc mặt còn tệ hơn cả lúc nãy: “Say xe à?” Bảo vệ lái xe nghe thấy Ngũ Thiếu có lẽ bị say xe, liền dừng lại bên đường, xoay đầu khẩn trương hỏi: “Ngũ Thiếu, cậu không sao chứ!” ... Mời các bạn đón đọc Luận Kết Quả Của Trông Mặt Bắt Hình Dong của tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh.
Quãng Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Tùy Hầu Châu
Một đồng nghiệp có quan hệ tốt len lén hỏi cô cùng BOSS từng có quan hệ gì. Lục Già thành thực khai báo chi tiết, loại bỏ lòng hiếu kỳ của đồng nghiệp, "Ba tôi từng chia rẽ anh ấy và bạn gái." Và cả, "Tôi từng viết thư tình theo đuổi anh ấy nữa." Đồng nghiệp hưng phấn hẳn lên, "Kết quả ra sao?" "Không theo đuổi được." Cũng có mấy người nhiều chuyện hỏi quan hệ giữa anh và cô. Từ trước tới nay anh không thích nhiều lời. Về phần nguyên nhân, à, anh thực sự không muốn có bất kỳ quan hệ gì với người phụ nữ chân đạp nhiều thuyền, bỏ dở giữa chừng kia. Có phải tình cảm còn chưa hết nên đang tìm một cái cớ hay không. Thật ra thì sự thực rất đơn giản —— Chỉ cần cho tôi một lý do, tôi sẽ ở bên em cả đời. *** "Buổi sáng hôm nay Lục Già có đánh mất 100 đồng ở sân thể dục, nếu các em có nhặt được thì trả lại cho bạn nhé. Mặt khác các em phải chú ý giữ tiền hay đồ có giá trị của mình cẩn thận. Các em xem hiện tại bạn học Lục Già đau lòng như thế nào." Thầy Trương nói xong, Lục Già xấu hổ còn hơn cả đau lòng, úp nửa mặt xuống bàn không ngóc đầu lên nổi. Một vài bạn học nhiệt tình trong lớp chạy qua an ủi cô, cũng hỏi chi tiết xem đánh rơi một tờ 100 đồng hay là hai tờ 50 đồng. Đối với sự thương tâm của Lục Già, bọn họ ít nhiều cũng có chút cảm thông. Từ Gia Tu cũng đi tới chỗ này nhưng không phải là quan tâm đến Lục Già, mà là nói với nam sinh ngồi bên cạnh cô: "Đi, chúng ta xuống dưới chơi đá bóng." Cô quay mặt sang hướng khác, tiếp tục khổ sở. Kết quả, sau khi Từ Gia Tu chơi bóng trở về, sự tình đột nhiên lại có chuyển biến —— Từ Gia Tu nhặt được tiền của cô. Anh ném cho cô tờ 100 đồng, giọng điệu thật không khách khí: "Lần sau cẩn thận một chút." Sau khi Lục Già đánh mất 100 đồng, Từ Gia Tu tự lấy tiền của mình ra bù vào, lúc này vấn đề bắt đầu nảy sinh: Bữa trưa của bạn học Từ Gia Tu phải làm sao bây giờ? "Có người" ăn ở đều tại trường học thì dù không có tiền cũng chẳng có gì phải lo lắng, nhưng anh thì có được như vậy đâu? Từ Gia Tu thực sự cảm thấy mình hành động quá nông nổi rồi. Bên kia, Lục Già tìm lại được tiền thì vui vẻ mời mấy bạn nữ trong lớp đi ăn kem. Bên này, Từ Gia Tu chạy đi tìm một bạn học nam tương đối thân thiết, tuy là lần đầu tiên đi vay tiền nhưng động tác cùng phương pháp tương đối thành thạo. Anh khoác tay lên bả vai của bạn học nam: "Trong túi có tiền không?" Bạn học nam lập tức cảnh giác, có điều vẫn lấy ra tờ 10 đồng nhăn nhúm: "Chỉ có từng này thôi." Từ Gia Tu: "Cám ơn, ngày mai sẽ trả lại cậu." Bạn học nam: "Không được, tớ còn phải để 5 đồng ăn cơm trưa nữa." Được rồi, vậy thì chia đôi mỗi người 5 đồng đi. Chỉ có 5 đồng tiền, không chỉ phải ăn cơm trưa, mà còn phải mất 2 đồng đi xe bus về nhà. Còn lại 3 đồng thì cơm trưa mua được chẳng thấm vào đâu. Đúng lúc này, Lục Già bưng một khay đồ ăn đi tới, còn ôm thêm một bình đồ uống. Có người hỏi Lục Già: "Sao cậu mua nhiều vậy?" Lục Già cười hì hì: "Mình ăn nhiều lắm đó." Sự thật là, cô tìm lại được tiền, cảm thấy vô cùng hạnh phúc nên thầm nghĩ cứ tiêu pha lãng phí để hưởng thụ một ngày đi. Từ Gia Tu: "..." Đứng trước khay giá đỗ và cải trắng gắp đến mỏi nhừ tay! ... Mời các bạn đón đọc Quãng Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta của tác giả Tùy Hầu Châu.