Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Những thử thách của Apollo Tập 1: Sấm Truyền Bí Ẩn - Rick Riordan

Làm sao để trừng phạt một vị thần bất tử? Bằng cách biến vị thần ấy thành kẻ phàm trần. Sau khi khiến cho cha mình - thần Zeus nổi giận, Apollo bị tống cổ khỏi đỉnh Olympus. Yếu ớt và mất phương hướng, thần giáng xuống thành phố New York trong bộ dạng một cậu thiếu niên tầm thường. Giờ đây, thiếu những quyền năng thần thánh, vị thần bốn ngàn năm tuổi phải học cách sống sót trong thế giới hiện đại cho tới khi tìm được cách nào đó lấy lòng Zeus trở lại. Nhưng Apollo có quá nhiều kẻ thù là các vị thần, lũ quái vật và cả những kẻ phàm trần. Tất cả đều ao ước được thấy cựu thần Olympus bị tiêu diệt mãi mãi. Apollo cần được giúp đỡ, và thần chỉ biết có duy nhất một nơi để tìm đến…một vùng đất của các á thần hiện đại có tên gọi Trại Con Lai. *** Bộ sách Những thử thách của Apollo gồm có: Sấm Truyền Bí Ẩn Lời Tiên Tri Hắc Ám Địa Cung Rực Lửa Lăng Mộ Bạo Chúa ,,, *** Rick Riordan là tác giả có sách bán chạy nhất do tờ New York Times bình chọn cho bộ truyện dành cho trẻ em: Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus và bộ Tiểu thuyết trinh thám dành cho người lớn Tres Navarre. Ông có 15 năm giảng dạy môn tiếng Anh và Lịch sử ở các trường trung học cơ sở công và tư ở San Francisco Bay Area ở California và Texas. Ông cũng từng nhận giải thưởng Giáo viên ưu tú đầu tiên của trường năm 2002 do Saint Mary’s Hall trao tặng. Rick Riordan hiện đang sống ở San Antonio, Texas cùng vợ và hai con trai. Ông dành toàn bộ thời gian cho sáng tác. *** Ta là Apollo. Ta đã từng là một vị thần. Sống trên đời, ta đã làm vô số chuyện. Ta gieo rắc bệnh dịch lên đám quân Hy Lạp trong cuộc chiến thành Troy. Ta chúc phúc cho anh chàng Babe Ruth ghi ba trái home run trong hiệp bốn của giải World Series năm 1926. Ta trút giận Britney Spears vào năm 2007 tại lễ trao giải thưởng Video Âm Nhạc của MTV. Nhưng suốt bằng ấy thời gian, ta chưa bao giờ ngã đâm đầu vào thùng rác. Ta còn chẳng nhớ rõ nó diễn ra thế nào. Đơn giản là ta thức dậy và thấy mình đang rơi tự do giữa trời. Các tòa nhà chọc trời thoắt ẩn thoắt hiện trong tầm mắt. Lửa tuôn trào từ người ta. Ta cố bay lên. Ta thử hóa thành đám mây hay dịch chuyển tức thời sang đầu bên kia thế giới và làm hàng trăm chuyện mà đáng lẽ phải dễ ợt với ta, song ta cứ mãi rơi không ngừng. Ta lao xuống con hẻm chật hẹp giữa hai tòa nhà, và RẦM! Còn gì não nề hơn âm thanh của một vị thần đập mặt vào cả núi rác? Giữa thanh thiên bạch nhật, ta nằm rên rỉ trên đống rác với toàn thân đau nhức. Xộc vào lỗ mũi ta là mùi thối của xúc xích hun khói ôi thiu lẫn mùi tã lót đã qua sử dụng. Ta có cảm giác xương sườn mình bị gãy mặc dù chuyện đó đáng lẽ là bất khả thi. Đầu ta ong ong hỗn loạn, nhưng một mảnh ký ức lờ mờ xuất hiện - giọng nói của cha ta, thần Zeus: "Lỗi tại ngươi, hình phạt cho ngươi." Ta đã nhận ra chuyện gì đã xảy đến với mình. Và ta bật khóc nức nở trong tuyệt vọng. Ngay cả vị thần thơ ca như ta còn khó diễn tả cảm xúc líc này của mình, thì làm sao ngươi - một kẻ phàm trần - có thể thấu hiểu chứ? Hãy thử tưởng tượng cảnh bị lột trần, rồi có vòi cứu hỏa phun nước thẳng vào cơ thể ngươi trước mặt đám đông cười chế giễu. Cứ tưởng tượng dòng nước lạnh như đá ngập trong miệng với phổi của ngươi, sức ép từ nó làm bầm dập da, và khiến các khớp xương ngươi rã rời. Rồi tưởng tượng cảm giác bất lực, hổ thẹn, hoàn toàn yếu đuối - bị công khai tước đoạt một cách tàn nhẫn mọi thứ tạo nên chính bản thân ngươi. Nỗi nhục nhã của ta còn ê chề hơn thế. "Lỗi của ngươi", giọng thần Zeus vang lên trong đầu ta. "Không!" Ta kêu khóc thảm thiết. "Không phải mà! Xin cha đấy!" Chẳng ai đáp lời. Hai bên cạnh ta, cầu thang thoát hiểm han rỉ chạy uốn lượn dọc theo bức tường gạch. Trên cao, bầu trời âm u và xám xịt. Ta cố nhớ lại chi tiết án phạt dành cho mình. Cha ta có nói hình phạt sẽ kéo dài bao lâu không nhỉ? Ta phải làm gì để lại được trở lại? Ký ức của ta quá mờ. Ta gần như không nhớ nổi diện mạo thần Zeus, chứ đừng nói đến lý do tại sao cha quyết định quẳng ta xuống trần gian. Ta nghĩ là đã có một cuộc chiến với bọn khổng lồ diễn ra. Các thần bị đánh úp, bị bẽ bàng, và gần như bị đánh bại. Có điều này ta biết chắc: hình phạt dành cho ta là bất công. Thần Zeus cần ai đấy để đổ tội, nên hiển nhiên cha chọn vị thần nổi tiếng nhất, xuất chúng nhất, đẹp trai nhất trong toàn bộ các thần: chính là ta. Ta nằm trong đống rác, nhìn chòng chọc cái mác đính ở nắp thùng: Để dọn rác, hãy goih 1-555-Stenchy. Zeus sẽ cân nhắc lại, ta tự nhủ. Cha chỉ đang doạ ta chút thôi. Trong chốc lát, cha sẽ đưa ta về Đỉnh Olympus và để ta thoát tội kèm một lời cảnh cáo. "Phải..." Giọng ta nghe trống rỗng lẫn vô vọng. "Phải, thế mới đúng." Ta cố cử động. Ta muốn đứng trên hai chân đường hoàng, ngạo nghễ khi thần Zeus tới xin lỗi. Xương sườn ta đau nhói. Bụng ta quặn thắt. Ta cào mép thùng rác và xoay xở lôi được mình tới bên hông thùng. Ta ngã nhào ra ngoài thùng rồi tiếp đất bằng vai, khiến một tiếng rắc vang lên khắp mặt đường. "Á!" ta kêu lên vì đau. "Đứng dậy. Đứng dậy nào." Đứng lên chẳng dễ dàng gì. Đầu ta quay mòng mòng. Ta suýt ngất vì gắng đứng dậy. Ta đang đứng tại một cái ngõ cụt. Cách đấy khoảng mười lăm mét, lối ra duy nhất dẫn đến một con đường bẩn thỉu với mặt tiền của văn phòng người hành nghề bảo lãnh và tiệm cầm đồ. Ta đoán mình đang ở đâu đó phía tây Manhattan, hoặc có lẽ là Crown Heights ở Brooklyn. Thần Zeus ắt hẳn giận ta tột độ. Ta xem xét cơ thể mới của mình. Hình như ta là một thiếu niên da trắng, đeo giày thể thao, quần bò xanh dương, cùng áo phông polo xanh lục. Thiếu gu hết sức. Ta cảm thấy như đang phát ốm, yếu ớt, và vô cùng, vô cùng giống con người. Ta đã, đang và sẽ chẳng thể nào hiểu nổi làm sao người trần mắt thịt các ngươi có thể chịu được. Các ngươi sống cả đời trong một khối thịt, không thể tận hưởng thú vui đơn giản như hóa thành chim ruồi hay tan biến thành những tia sáng rực rỡ. Và hiện tại, ôi các vị thần còn lại, ta là một trong số các ngươi - là một khối thịt khác. Ta lục túi quần, lòng thầm hy vọng mình vẫn giữ chìa khóa cỗ xe mặt trời. Nhưng làm gì có chuyện may mắn thế. Ta tìm thấy chiếc ví ni-lông rẻ tiền chứa một trăm đô-la Mỹ - chắc là tiền ăn trưa cho ngày đầu làm người - cùng với bằng lái xe của lứa tuổi vị thành niên tại New York có ảnh một cậu thiếu niên tóc xoăn ngố tàu, kẻ không thể là ta được, kèm cái tên Lester Papadopoulos. Thần Zeus đúng là giàu trí tưởng tượng độc ác! Ta ngó vào trong thùng rác, mong ngóng cung, bao đựng tên, đàn lia biết đâu đã rơi xuống trần gian cùng ta. Mà kể cả harmonica ta cũng chấp hết. Chẳng có gì cả. Ta hít một hơi thật sâu. Lạc quan lên nào, ta thầm nhủ. Ta dám chắc là mình phải còn đôi chút sức mạnh thần thánh gì đó chứ. Sự việc có thể còn thảm hơn. Một giọng nói cộc cằn vang lên, "Ê, Cade, coi thằng nhóc dở hơi kia kìa." Chắn lối ra con hẻm là hai thằng nhóc xấu xí: một tay béo lùn tóc bạch kim, tay kia tóc đỏ dáng cao dong dỏng. Cả hai mặc áo khoác có mũ trùm ngoại cỡ cùng quần thụng. Những hình xăm rắn rít phủ kín cổ chúng. Chỉ còn thiếu mỗi dòng "Xã hội đen đây!" được in bằng khổ chữ to ngang trán chúng thôi là hoàn hảo. Gã tóc đỏ tăm tia cái ví trong tay ta. "Này này, lịch sự chút đi, Mikey. Trông anh bạn đây cũng thân thiện đấy." Hắn cười nhăn nhở rồi rút con dao đi săn khỏi thắt lưng. "Thực ra, tao cá nó muốn tặng chúng ta hết tiền của mình." . Ta đổ lỗi cho bộ não mất phương hướng vì những gì xảy ra tiếp theo. Ta biết mình đã bị lấy đi sự bất tử, tuy nhiên ta vẫn cho rằng bản thân là thần Apollo oai phong lẫm liệt! Người ta không thể thay đổi cách nghĩ dễ dàng như, ờm, một kẻ biến thành báo tuyết. Hơn nữa, trong mấy lần thần Zeus trừng phạt ta bằng cách biến ta thành người thường (ờ, nó từng xảy ra hai lần rồi), ta vẫn giữ lại được sức mạnh khủng khiếp và chút ít quyền năng thánh thần của mình. Nên dĩ nhiên ta mặc định bấy giờ cũng thế. Ta sẽ không cho phép hai tên lưu manh phàm phu tục tử cướp ví của Lester Papadopoulos. Ta đứng thẳng người, hy vọng Cade lẫn Mikey sẽ bị đe dọa bởi phong thái quyền quý và dung nhan thoát tục của ta. (Tất nhiên những phẩm chất đó chẳng thể nào bị lấy khỏi ta, bất chấp ảnh bằng lái xe của ta trông thế nào chăng nữa.) Ta lờ phắt nước thải từ thùng rác đang chảy xuống cổ mình. "Ta là thần Apollo," ta hùng hồn thông báo. "Lũ phàm trần các ngươi có ba lựa chọn: dâng lễ vật cho ta, cúp đuôi chạy, hoặc bị hủy diệt." Ta muốn lời mình nói vang vọng khắp con hẻm, làm rung chuyển các tòa tháp ở New York, và khiến bầu trời đổ cơn mưa từ những tàn tích bốc khói. Không chuyện nào trong số đó diễn ra. Khi nói từ hủy diệt, giọng ta trở nên the thé chói tai. Gã tóc đỏ, Cade, còn cười gớm hơn. Ta nghĩ sẽ thú vị biết bao nếu ta có thể biến đống hình xăm rắn quanh cổ hắn thành thật rồi để chúng bóp cổ hắn tới chết. "Mày nghĩ sao, Mikey?" hắn hỏi đồng bọn. "Chúng ta có nên dâng lễ vật cho hắn không?" Mikey quắc mắt. Với mái tóc vàng lởm chởm, đôi mắt ti hí dữ tợn, cùng dáng người mập mạp, hắn gợi ta nhớ đến con lợn nái quái vật từng khủng bố ngôi làng Crommyon trong những năm tháng tươi đẹp xa xưa ấy. "Tao không có hứng thú với màn dâng lễ vật, Cade." Giọng nói nghe như thể hắn vừa nuốt cả đống điếu thuốc lá đang cháy. "Mấy phương án khác là gì?" ... Mời các bạn đón đọc Những thử thách của Apollo Tập 1: Sấm Truyền Bí Ẩn của tác giả Rick Riordan.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thái Cổ Cuồng Ma
Tại Thanh Liên Thiên Vực, truyền thừa Thái Cổ thời kỳ vạn trượng chiến tổ tông từ trong, treo một tấm thần bí họa quyển: Phía trên họa quyển một gã lão giả lưng còng khuôn mặt dữ tợn, gào thét ngôi sao, có nói người này là Tổ Sư Vương Thanh người dẫn đường, cũng có người nói đây chính là Vương Thanh Tổ Sư tự bức họa..." Một ngày nào đó, quần áo tả tơi Tần Vũ đứng ở tổ từ trong, nhìn qua truyền thừa vô số năm thần bí họa quyển, lông mi có chút không vui sắc mặt, hắn lẩm bẩm nói: "Vương Thanh, tiểu tử ngươi đối với ta oán niệm tương đối lần nữa a?" *** "Lâm Vũ, ta xem ngươi là huynh trưởng, vì cái gì? Tại sao phải sau này hung ác tay! U Minh Bàn Niết, thật ác độc độc, ta Tần Vũ không cam lòng!" Tần Vũ ngửa mặt lên trời gào rú, cái kia mương máng tung hoành gương mặt kịch liệt cứng đờ, một cái đen nhánh máu tươi không cách nào ức chế phun ra, thân thể chậm chạp hướng về sau phương hướng mới ngã xuống. Tần Vũ chỉ cảm thấy cái kia mênh mông bát ngát mênh mông ngôi sao dường như tại điên đảo, mí mắt giống như buông thỏng vạn quân lực, chậm chạp khép kín, giống như cái kia mênh mông ngôi sao cũng nhắm hai mắt lại. "Ca ca, ca ca ngươi làm sao vậy? Ca ca, ngươi đừng dọa Huyết nhi, ca ca. . . Van cầu ly biệt bỏ xuống Huyết nhi. . . Huyết nhi sợ. . ." Trong thoáng chốc, Tần Vũ đã nghe được lo lắng tiếng khóc. "Huyết nhi, đừng sợ, có ca ca tại!" Tần Vũ mãnh liệt ngồi dậy, thấp giọng nói, nhưng tình cảnh trước mắt lại để cho Tần Vũ khẽ giật mình, đó là một cổ kính gian phòng, nhàn nhạt đàn cây mộc hương tràn ngập ở bên cạnh, chạm rỗng khắc hoa cửa sổ cữu bên trong bắn vào loang lổ từng điểm nhỏ vụn ánh mặt trời, tại dưới cửa sổ, một tấm đàn Mộc Điêu hạn chế mà thành cái bàn bầy đặt, trên mặt bàn bày biện mấy quyển sách tịch, xuyên thấu qua ánh mặt trời lờ mờ vừa ý mặt dính đầy lấy hơi mỏng bụi bặm, mà ngoài cửa sổ cũng truyền đến kỹ càng tiếng đàm luận. Đây là nơi nào? Tần Vũ kinh nghi bất định.   Mời các bạn đón đọc Thái Cổ Cuồng Ma của tác giả Hán Lệ.
Bất Hủ Kiếm Thần
Thời đại Thái Cổ, Thiên Ma tàn sát chúng sinh. Chứng kiến cảnh sinh linh đồ thán, cường giả trăm tộc đã hợp với nhau dựng lên một phương thế giới, chống chọi với Thiên Ma. Trận chiến Thần Ma đại phát, số Thần tham chiến ngã xuống quá nửa nhưng đổi lại là cuộc sống bình yên của trăm họ, năm tháng an bình. Nghỉ dưỡng sức suốt vạn năm, trăm họ cùng đón nhận thời đại thịnh thế. Một tên tiểu tử thân thể bất phàm ngang trời xuất thế, hắn dùng sức một người xông vào Ma Vực, chiến ngoại tộc, lòng mang chính nghĩa, phá vỡ thần thoại, trở thành một truyền kỳ bất hủ. Nhưng khi hắn đang đứng sừng sững ở trên đỉnh phong tiên đồ, bước trên hỏi ông trời thì lại biết được càng nhiều hơn về những đều mới lạ của Thái Cổ và bí mật kinh người. Một ít chân tướng dần dần trồi lên mặt nước, làm cho cả người hắn phát lạnh... Tiên và Ma vốn chỉ gần nửa bước,chẳng qua chỉ là một ý niệm.... *** Mặt trời chói chang ở trên không, trên mặt đá có một mảnh rêu xanh lớn có mười mấy đứa trẻ non nớt đang ngồi xếp bằng, tay bấm pháp quyết, nhắm mắt thổ tức, không ít đứa trẻ vì nóng tới mức không chịu nổi cho nên len lén dùng ống tay áo để lau mồ hôi. Thạch bình mười cấp có hai tên Đạo sĩ đang đứng, một mập một gầy, tuổi không lớn lắm, lưng đeo bảo kiếm, đều là Đạo sĩ chấp giáo của Dịch Kiếm Tông, lúc này khuôn mặt hai người nghiêm túc, mắt không chớp nhìn chằm chằm về những đứa trẻ ở phía dưới. - Tất cả đều phải chú tâm, không được lười biếng. Bí quyết Ngưng Khí là pháp quyết tu đạo nhập môn đơn giản nhất. Nếu như trong vòng một tháng mà các ngươi có thể ngưng ra một tia linh khí, như vậy cũng không uổng tâm tư trông ngóng thành tiên của phụ mẫu các ngươi. Hôm nay là kỳ hạn chót, nếu như vẫn không thể ngưng ra linh khí, như vậy cũng có nghĩa các ngươi vô duyên với tu đạo. Đột nhiên, một đứa trẻ hoa chân múa tay rất vui vẻ, hưng phấn nói: - Ta đã ngưng ra linh khí, ta đã ngưng ra rồi, ha ha ha. Đạo sĩ mập cũng mỉm cười gật đầu, đạo sĩ gầy hừ lạnh một tiếng, nói: - Người tu đạo cần tâm tĩnh như nước, không thể vui buồn vì bất kỳ chuyện gì, ngồi xuống tiếp tục tu luyện, vận chuyển linh khí một vòng. Trong mười mấy đứa trẻ có một tiểu hài tử chừng mười tuổi, có chút đần độn, nhắm mắt thổ tức một lúc lâu, đột nhiên cả người chấn động, hai mắt mở ra, ánh mắt tản mạn, lộ ra vẻ mờ mịt. Sau đó dường như nó không cam lòng, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, lần nữa nhắm mắt điều tức, một lát sau, đứa trẻ này lại lần nữa mở hai mắt ra, vẻ mờ mịt trong mắt quá nặng, giống như si ngốc vậy. - Cũng không biết đứa trẻ này Lâm sư thúc tìm từ đâu tới, chăm chỉ thì vô cùng chăm chỉ, có điều… Quả thực ngu ngốc nhiều hơn, thời gian một tháng, chỉ mình hắn là chưa ngưng ra linh khí, ài. Đạo sĩ mập thở dài một tiếng. Trong mắt Đạo sĩ lóe lên vẻ khinh bỉ, lắc đầu lạnh lùng nói: - Đường tu đạo chia làm Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh. Ngưng Khí chính là một hòn đá lớn đầu tiên trên con đường tu đạo, nếu như trong một tháng mà không ngưng ra được một tia linh khí, tư chất bậc này tốt nhất nên yên tâm làm một phàm nhân thì hơn. Năm đó khi Dịch Kiếm Tông ta còn hưng thịnh, lúc thu đồ đệ đều là trong một ngày Ngưng Khí thì mới có thể gia nhập tông môn, hôm nay điều kiện đã trở nên phóng khoáng hơn, mà người này vẫn không thể Ngưng Khí ra được. Như vậy cũng chỉ trách hắn vô duyên với Dịch Kiếm Tông ta mà thôi. Mặt trời chiều dần dần ngả về phía Tây, hoàng hôn đã tới gần. Mời các bạn đón đọc Bất Hủ Kiếm Thần của tác giả Tuyết Mãn Cung Đao.
Sơn Hải Dị Thú Chí
Sơn Hải Dị Thú Chí Tác giả: Mao Đậu (Biên tập), Thôn Thôn (Minh họa), Mặc Ngư (Minh họa) Mục lục 1. Cửu Dư 2. Thiên Cẩu 3. Nhân Mã 4. Nhân Xà 5. Cửu Nhĩ Khuyển 6. Cửu Vĩ Xà 7. Tam Giác Thú 8. Đan Ngư 9. Bạch Viên 10. Lộc Thục 11. Toàn Quy 12. Lục 13. Loại 14. Chuyên Dã 15. Quán Quán 16. Cổ Điêu 17. Tê 18. Li Lực 19. Hủy 20. Hổ Giao 21. Phượng Hoàng 22. Chuyên Ngư 23. Ngung 24. Hàm Dương 25. Đồng Cừ 26. Phì Di (Xà) 27. Phì Di (Điểu) 28. Thông Lung 29. Mân 30. Quặc Như 31. Điệp 32. Du Sơn Thần 33. Phù Hề 34. Chu Yếm 35. Nhân Diện Mã Thân Thần    36. Nhân Diện Ngưu Thân Thần 37. Cử Phụ 38. Long Thân Nhân Diện Thú 39. Bi 40. Khê Biên 41. Sổ Tư 42. Man Man 43. Cổ 44. Văn Diêu Ngư 45. Anh Chiêu 46. Thiên Thần 47. Lục Ngô 48. Thổ Lâu 49. Hoạt Ngư 50. Trường Thừa 51. Giảo 52. Thắng Ngộ 53. Thần Ủy Thị 54. Tranh 55. Tất Phương 56. Kỳ Đồng 57. Đế Giang 58. Hoan 59. Kỳ Dư 60. Nhiễm Di Ngư 61. Bác 63. Cùng Kỳ 63. Thục Hồ 64. Thủy Mã 65. Quán Sơ 66. Điều Ngư 67. Hà La Ngư 68. Mạnh Hòe 69. Tập Tập Ngư 70. Ngụ    71. Nhĩ Thử 72. Mạnh Cực 73. U Át 74. Túc Tí 75. Chư Kiền 76. Trường Xà 77. Nghễ Ngư 80. Bào Hào 79. Hiêu 80. Thiên Mã 81. Phi Thử 82. Lĩnh Hồ 83. Tượng Xà 84. Toan Dữ 85. Hoàn 86. Dong Dong Ngư 87. Tòng Tòng 88. Điều Dong 89. Chu Nhụ 90. Tệ Tệ 91. Du Du 92. Kiết Câu 93. Uyển Hồ 94. Yết Thư 95. Kỳ Tước 96. Hợp Dũ 97. Phỉ 98. Tứ Thánh Thú 99. Thanh Long 100. Bạch Hổ 101. Chu Tước 102. Huyền Vũ 103. Kỳ Lân Mời các bạn đón đọc Sơn Hải Dị Thú Chí của tác giả Mao Đậu & Thôn Thôn & Mặc Ngư.
Máu Mực
Nếu bạn đã đọc và say mê Harry Potter của J.K.Rowling thì không thể bỏ qua Tim Mực của Cornelia Funke, hiện đang đứng đầu danh sách Bestseller tại CHLB Đức và Mỹ. Với bộ tác phẩm Tim Mực, Cornelia Funke được coi là J.K.Rowling của nước Đức. Một đêm nọ, cha của Meggie, ông Mo, đọc to thành tiếng cuốn Tim Mực. Và thế là tên trùm nanh nọc đen ác tên là Capricom cựa quậy, sổng ra ngoài ranh giới của sự tưởng tượng và xuất hiện sừng sững trong phòng khách. Bằng cách nào đó Meggie và ba Mo phải học cách chế ngự phép thuật để giải thoát khỏi cơn ác mộng này. Bằng cách nào đó, họ phải thay đổi diễn biến của câu chuyện để thay đổi cuộc sống của họ mãi mãi… *** Cornelia Caroline Funke là một nhà văn người Đức dành rất nhiều giải thưởng trong lĩnh vực văn học cho trẻ em. Funke được biết đến nhất với bộ ba Inkworld; bản dịch tiếng Anh của tập thứ 3 Inkdeath đã được phát hành vào 6 tháng 10 năm 2008. Các tác phẩm của bà phần lớn thuộc thể loại giả tưởng, phiêu lưu và rất nhiều trong số đó đã được dịch sang tiếng Anh. Hiện bà đang sống tại Los Angeles, California.   Cornelia Funke đã bán được hơn 10 triệu bản sách trên toàn thế giới.   Cornelia Funke sinh năm 1958 tại thị trấn Dorsten nước Đức, là con của Karl-Heinz và Helmi Funke. Lúc còn nhỏ, bà muốn trở thành một phi hành gia hoặc phi công, nhưng sau đó đã quyết định theo học ngành sư phạm tại Đại học Hamburg. Sau khi hoàn thành việc học, Funke làm nhân viên xã hội trong 3 năm, tập trung chủ yếu vào những đứa trẻ có hoàn cảnh thiếu thốn. Cornelia Funke có một công việc minh họa sách, nhưng bà đã sớm bắt đầu viết những tác phẩm của riêng mình, được truyền cảm hứng từ những câu chuyện đã hấp dẫn lũ trẻ nghèo khổ mà bà làm việc cùng. Vào cuối những năm 80 và thập kỷ 90, Funke đã gây dựng tên tuổi tại Đức với 2 loạt truyện cho trẻ em có hơi hướng giả tưởng là Gespensterjäger (Ghosthunters) và Wilde Hühner (Wild Chicks). Tiểu thuyết giải tưởng Kỵ sĩ rồng (1996) là bước đột phá quốc tế của bà. Tác phẩm này đã lọt vào danh sách Sách bán chạy nhất của tờ New York Times trong 78 tuần, và sau đó là The Thief Lord (Vua Trộm) (2000, dịch sang tiếng Anh năm 2002), đã leo lên vị trí thứ 2 trong danh sách này trong 19 tuần và bán được 1.5 triệu bản. Tiểu thuyết tiếp theo của Cornelia Funke là Inkheart (2003) đã giành giải thưởng BookSense Book of the Year Children's Literature năm 2004. Inkheart (Tim Mực) là phần đầu tiên của bộ ba Inkworld, tiếp đó là Inkspell (Máu Mực) (2005) đã tiếp tục giành giải BookSense Book of the Year Children's Literature năm 2006. Bộ ba được kết thúc với Inkdeath (xuất bản tại Đức năm 2007, phát hành bản tiếng Anh vào năm 2008, bản Mỹ vào mùa thu 2008).   Trên trang chủ của mình, Cornelia Funke phát biểu rằng điểm khởi đầu sống còn cho một quyển sách hay là “ý tưởng”, và nếu ý tưởng đó có giá trị thì hãy nghiên cứu những chủ đề thú vị để phục vụ nó và tìm kiếm những địa điểm và nhân vật thích hợp. Bà nói về những ý tưởng: “chúng đến từ mọi nơi và chẳng từ đâu cả, cả trong lẫn ngoài. Tôi có rất nhiều và không thể viết hết chúng trong một cuộc đời này được.” Cornelia Funke cũng nói về các nhân vật của mình: “Hầu hết bọn họ bước vào phòng viết của tôi và sống động đến mức tôi phải tự hỏi bản thân, rằng họ từ đâu đến. Dĩ nhiên, một vài nhân vật là kết quả của suy nghĩ kỹ lưỡng, thêm vào tính cách, cử chỉ..., nhưng những người khác đều sống từ ngay giây phút đầu tiên họ xuất hiện”. Bà cũng cho biết Dustfinger trong “Inkheart” là một trong những nhân vật sống động nhất đã từng nảy ra trong đầu bà. Đối với những người đang mơ ước trở thành nhà văn, Funke khuyên: “Đọc – và hãy tò mò. Nếu có ai đó nói với bạn: ‘Mọi thứ là như vậy. Bạn không thể thay đổi được’ – thì đừng tin một lời nào.”  *** Khi bắt đầu viết tiểu thuyết Tim Mực, tôi hoàn toàn không linh cảm được rằng câu chuyện này rồi sẽ lớn lên trong đầu tôi, lớn đến mức nó đổ đầy hơn một cuốn sách. Đã từ rất lâu rồi tôi muốn viết một câu chuyện nơi các nhân vật trở thành thực thể sống, bởi ai mê sách mà không biết cảm giác đó: rằng các nhân vật trong một cuốn sách đối với ta còn thực hơn và gần gũi hơn là những con người ta quen trong đời thực.   Lời giải thích thật đơn giản. Đã có người thực nào cho phép ta nhìn thật sâu vào trái tim anh ấy, giống như cách mà người kể chuyện cho phép ta làm với những nhân vật? Ta có thể đào đến đáy sâu tâm hồn, có thể nhìn thấy mọi nỗi sợ, mọi tình yêu, mọi giấc mơ.   Nhưng còn một điều nữa thúc cho tôi viết Tim Mực – một hình ảnh mà tôi luôn nhìn thấy trước mắt mình: một cô bé, quỳ trên giường trong đêm, trước một khuôn cửa sổ ướt nước mưa, và phía ngoài kia có một người đang đứng. Tôi nhìn thấy hình ảnh đó thật rõ ràng, giống như một cảnh trong phim, và tôi chỉ cần tìm cho ra câu chuyện nào đang núp đằng sau hình ảnh đó. Dĩ nhiên tôi đọc rất nhiều, kể cả những cuốn sách về những người sưu tầm sách, những người ăn cắp, những người giết sách, những người mê sách, những người đóng sách (như Mo)… và tìm thấy rất nhiều thứ cùng rất nhiều ý tưởng để có thể chăm bón cho câu chuyện của mình.   Chưa bao giờ việc viết sách đối với tôi trở nên dễ dàng đến như thế, như khi viết Tim Mực, chưa bao giờ có một câu chuyện thúc hối được tràn xuống mặt giấy như vậy – rất có thể bởi đó là nỗi đam mê về một câu chuyện của bản thân tôi, nỗi đam mê dành cho sách vở, và kể cả dành cho việc đọc sách cho người khác nghe. Giờ đây Tim Mực đã được xuất bản.   Tôi đang viết tiếp phần ba của câu chuyện này – và nó vẫn là một cuộc phiêu lưu lớn lao! Tôi hoàn toàn không biết trước kết cục sẽ ra sao, nhưng như vậy là tốt! Tôi rất thích để những nhân vật của mình gây ngạc nhiên cho bản thân mình. Nếu tôi biết chính xác con đường rồi sẽ dẫn tới đâu, chắc là tôi sẽ nhàm chán đến chết khi viết mất.   Như vậy đấy – tôi hy vọng khi đọc sách bạn cũng sẽ thấy vui thú y hệt như khi tôi viết sách – xin chào mừng bạn vào mê hồn trận của các chữ cái!   CORNELIA FUNKE *** Trẻ thơ muốn đọc sách. Các em đòi hỏi những câu chuyện lớn lao và không cần những mẩu thức ăn dễ tiêu. Ít nhất thì đó cũng là ấn tượng được gây nên bởi những phong trào đọc sách trong mấy năm gần đây. Ý tôi không chỉ nói đến cậu học trò phù thủy Harry Potter hoặc Molly Moon, cô gái với ánh mắt thôi miên, mà cũng muốn đề cập tới cả thành công của tủ sách pháp thuật Bartimäus của Jonathan Stroud (Anh) và các tập Eragon từ công viên rồng của nhà văn trẻ tuổi người Mỹ Christopher Paolini… Đặc biệt đáng chú ý là những cuốn sách đan quyện một thế giới tưởng tượng với thế giới thực, chặt chẽ tới mức độc giả dễ dàng lướt qua lướt lại giữa hai nơi. Những tiểu thuyết đó mang lại cho dòng văn học tưởng tượng một thứ như là một mảnh đất nền tảng.   Thế giới trong Máu Mực của Cornelia Funke mang không khí của một chợ phiên thời Trung Cổ: dòng hoạt động nhộn nhịp, thợ thủ công làm những nghề đã từ lâu sa vào quên lãng, trẻ em ồn ào, những lề thói thô bạo và những mối nguy hiểm lớn lao. Trong phần hai này của Tim Mực, những nhân vật được đưa vào một vương quốc được làm bằng câu chữ - vào cuốn sách. Họ bị đọc vào đây bởi giọng nói của những người đọc sách tài năng, những người không chỉ thổi sức sống vào trang sách theo nghĩa bóng.   Ngón Tay Bụi, người lúc đầu được xuất hiện trong thế giới thực vì nhầm lẫn, nay quay trở lại chốn cũ và thấy mình không còn dễ sống như trước nữa. Còn Meggie, vốn chỉ muốn chạy vào, ngó qua Thế Giới Mực chút đỉnh, lại không thể thoát ra được. Cô cảm thấy thân thiết với thế giới này, bởi mẹ cô cũng đã từng bị biến vào đây, thời Meggie còn nhỏ. Nhưng giờ thì cả cha cô cũng bị kéo vào đó, và không ít kẻ muốn lấy mạng ông.   Với Máu Mực, Cornelia Funke đã chứng minh rằng bà thật sự có được một hơi văn dài, đã được báo trước khi phần một kết thúc trong lời hứa hẹn tiếp nối. Cũng vẫn chính là các nhân vật đã quen thuộc, nhưng Cornelia Funke kể tiếp câu chuyện trong những điều kiện khác hẳn. Nếu trong phần một, chị dệt ra một cuộc kiếm tìm cuốn sách bí hiểm, cuốn Tim Mực đã nhả ra chàng Ngón Tay Bụi thông minh và cả một loạt những gương mặt u tối, với quầng hào quang của tình yêu sách vở còn phần nào quen thuộc với ta, thì cú nhảy vào trong sách cũng có nghĩa là một cuộc di chuyển tới một địa hình xa lạ.   Nữ văn sĩ Cornelia Funke, thuở đầu còn bị trách móc vì viết quá nhanh (mặc dù không tác phẩm nào của chị thiếu ý tưởng), ở đây đã chú ý rất kỹ đến chi tiết. Người đọc hiểu cách Ngón Tay Bụi gọi cho lửa múa; người đọc nhìn thấy vẻ buồn rầu của ông Vua, cảm thấy những ánh mắt tò mò của lũ trẻ. Và mỗi lần đổi cảnh là mỗi lần một bầu không khí lạ lùng kỳ ảo được tạo ra.   Cuốn sách hấp dẫn tới phút chót.   Cornelia Geißle   (Tạp chí Berlin)   Mời các bạn đón đọc Máu Mực của tác giả Cornelia Funke.