Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Người Kéo

Trong thành phố có một kẻ giết người hàng loạt… Với thủ pháp đặc trưng là đâm phập kéo vào họng nạn nhân. Thi thoảng hắn cũng gia giảm một chút công đoạn khác. Ví như có lần hạ sát một cô bé giỏi tiếng Anh, hắn đã tò mò rạch nát má cô ra để ngó vào trong xem cái lưỡi nói giỏi tiếng Anh trông thế nào. Nhưng cách thức cơ bản vẫn là: đâm kéo vào họng. Truyền thông bèn đặt cho hắn hỗn danh: Người kéo. Một ngày nọ, Người kéo lên đường đến địa điểm đã định để giết nạn nhân tiếp theo, thì lại chỉ nhặt được xác cô bé. Ai đó đã nẫng tay trên con mồi của hắn, và ngang ngược hơn là, bằng đúng thủ pháp hắn vẫn dùng: đâm kéo vào họng nạn nhân. Cảm thấy tự tôn bị thương tổn, Người kéo bắt đầu lên đường săn lùng kẻ sát nhân mạo danh mình. Từ đó đem đến một mô típ rất hiếm gặp trong trinh thám: Không phải cuộc đấu tranh giữa Thiện và Ác! Mà là màn đấu trí nghiệt ngã giữa Ác và Tà! *** Người kéo – Masayuki Shuno Một tác phẩm trinh thám xuất sắc, thực sự xuất sắc!!! Masayuki đã bằng tài năng của mình vẽ nên chân dung 1 kẻ giết người hàng loạt máu lạnh đa nhân cách mà ta có thể coi là điển hình – đẹp và lạnh lẽo một cách đáng sợ! Những thủ pháp của tác giả là quá cao tay, như: viết dưới ngôi thứ nhất đưa đến góc nhìn trực diện của chính kẻ sát nhân, cho đến việc ngắt đoạn có chủ ý thâm sâu khiến độc giả vừa như bị nhập vào kẻ giết ng, vừa như lạc vào mê cung và bị lừa cho đến phút cuối….tất cả đều bị Shuno lừa – từ độc giả cho đến những nhân vật trong truyện như cảnh sát, nạn nhân, phóng viên và cả chính kẻ giết ng….với 1 cách chọn nhân vật sáng tạo đến ko ngờ, Shuno khiến t vô cùng thích thú khi cho kẻ giết ng là 1 cô gái xinh đẹp, bị chứng đa nhân cách đặc biệt (có thể giao tiếp với nhân cách khác) cộng với hội chứng tự kỷ ám thị bản thân sâu sắc! Và với cách viết từ góc nhìn của hung thủ, tác giả khiến t bị mơ hồ lẫn lộn giữa đúng-sai, tôt-xấu….những kẻ ko giết ng, chắc gì đã tốt đẹp, và kẻ giết ng cũng có lí lẽ riêng của hắn. Đọc truyện này khiến t nhớ đến 1 ca khúc của Atmosphere đã nghe từ lâu, và giai điệu ca từ của bài hát cứ nhảy múa trong đầu: “Cuộc đời là những chuỗi dây xích Trôi dần qua ngày tháng Quay đều , những vòng quay nhàm chán Mỗi người là một mắt xích Những mắt xích móc nối vào nhau Bấu víu nhau Xiết chặt nhau Không ai có thể thoát ra Vì tất cả đều là: Mắt xích!” …..và công việc của ng kéo, là cắt xoẹt đi một vài mắt xích, để giải phóng những mắt xích, và giải phóng cả chuỗi dây xích cuộc đời…. Mọi vấn đề khúc mắc đc Shuno gỡ dần ở cuối truyện, và rồi ông kết thúc bằng 1 mắt xích hở….cái kết khiến t cực kỳ thích thú và thỏa mãn, và nó sẽ khiến t nhớ đến người kéo lâu nhất có thể! Tôi đã hào hứng đến độ tìm ngay những tác phẩm khác của Shuno, nhưng ko tìm thấy ☹ ông viết ít và Người Kéo là tác phẩm duy nhất đc dịch….thậm chí, ông đã mất và có lẽ t sẽ chẳng còn đc đọc những tác phẩm khác của ông đc nữa….(Người kéo đã đc dựng thành phim nhé, bạn nào hứng thú có thể tìm xem) Chấm điểm 9,5/10 Nguyễn Thành Tiến NGƯỜI KÉO | Masayuki Shuno Người dịch: Nguyễn Kim Hoàng Thể loại: Trinh thám Đọc trinh thám đến tận bây giờ rồi nhưng vẫn còn bị đánh lừa bởi “Người kéo” thì rốt cuộc quyển sách này hay hay không hay? Người kéoNGƯỜI KÉO Với mình, mình xếp nó vào bên “hay”. Quả thực là mình đã rất chán ngán với những tiểu thuyết trinh thám hiện đại hay cố tình kéo dài dung lượng của nó bằng những trường đoạn miêu tả quang cảnh, quần áo hay “làm đầy” hoàn cảnh cá nhân hoặc triết lý sống của (một số nhiều) những nhân vật trong đó. Vì thế nên vẫn có hứng thú hơn với những quyển sách vừa đủ, vừa tay như “Người kéo”. Vụ án của “Người kéo” không mới khi lấy chủ đề sát nhân hàng loạt làm mạch nguồn của câu chuyện. Mỗi nạn nhân đều bị hung thủ siết cổ đến chết trước khi bị cắm ngập cây kéo vào cổ họng. Truyền thông dựa vào đặc điểm chung ấy đặt tên cho hắn là “Người kéo”. Đến nạn nhân thứ ba, hung thủ chưa kịp ra tay đã bị nẫng tay trên: nạn nhân đã bị sát hại với cùng một cách thức như chính hắn đã làm với hai nạn nhân trước. Kể từ đây, Người kéo lao vào hành trình truy tìm hung thủ thật sự của vụ án thứ ba này. Một cuộc chiến giữa Ác và Ác. Masayuki Shuno dường như còn muốn nói lên nhiều vấn đề khác hơn là bản thân tính trinh thám của quyển sách. Nổi cộm lên nhất có lẽ là việc truyền thông đã có tác động lớn thế nào đến một vụ án nhận được sự quan tâm sâu sắc từ dư luận xã hội. Truyền thông báo chí không chỉ bóp méo đi, phóng đại thêm sự thật, làm chệch hướng điều tra, mà còn bị lợi dụng trở thành công cụ đắc lực cho kẻ thủ ác. Tác giả cũng ngầm lồng ghép những vấn đề nội tại phát sinh từ bên trong một con người, lằn ranh mỏng manh giữa thiện và ác hay mặt nạ giả tạo hoàn hảo của họ trong xã hội hiện đại. Mình đã phải giở lại một số phân đoạn để kiểm tra sau khi đọc xong, và gật gù nhận ra lý do mà người dịch (hoặc biên tập) lựa chọn những từ ngữ ấy. Bởi sự khác biệt về ngôn ngữ là một trong những thứ khiến điều tác giả “giấu đi” trở nên bất ngờ hơn ở đoạn kết. Sự lựa chọn từ ngữ như vậy ở bản dịch mình nghĩ hoàn toàn là có chủ đích, dù lúc đọc cũng cảm thấy lạ lạ. Mình không dám đảm bảo người khác sẽ có cùng cảm nhận, nhưng “Người kéo” đã gia vị đầy đủ những mong đợi của mình về một quyển trinh thám tốt: một vụ án, một câu chuyện, một suy luận, một bầu không khí và trên hết là một bất ngờ không thể đoán trước. “Người kéo” có nhiều hơn những tiêu chuẩn “một” ấy, và mặc dù với dung lượng khiêm tốn, nó vẫn gợi lên cho ta những suy nghĩ, những phán xét riêng, đặc biệt là ở cái kết. P.S: Ngoài lề, đây là cuốn trinh thám đầu tiên mình đọc lại sau khoảng nửa năm bỏ đọc trinh thám và IPM vẫn không làm mình thất vọng. Chắc là gu chọn sách trinh thám của IPM hợp với mình. Đã mua Ác ý của IPM và rất hy vọng vào một tương lai tươi sáng. Quốc Huỳnh Người Kéo - Masayuki ShunoNGƯỜI KÉO – MASAYUKI SHUNO Người Kéo – Masayuki Shuno Profiling của Người kéo: “Tầm tuổi 20-35. Có khả năng béo phì. Độc thân, sống một mình trong thành phố… Chỉ số thông minh rất cao… Thuộc dạng tự luyến, mắc chứng tâm thần phân liệt, gặp chướng ngại về nhân cách phân lập. Khả năng cao hay ảo giác, ảo thanh và mắc chứng hoang tưởng…” Con mồi của Người kéo bị sát hại. Kẻ sát hại dùng chính thủ pháp của Người Kéo. Người Kéo quyết định tìm ra hung thủ thực sự. Ngay từ đầu câu chuyện, người đọc đã được giới thiệu Người kéo, nơi công tác cũng như cách thức lựa chọn, sát hại con mồi của hắn. Tuy nhiên, câu chuyện đã chuyển sang giai đoạn mới khi con mồi của Người Kéo bị sát hại bằng chính thủ pháp của Người Kéo. Cả câu chuyện là cuộc truy đuổi giữa Người Kéo với đội điều tra. Góc nhìn của Người Kéo và đội điều tra liên tục thay đổi trong suốt câu chuyện, giúp người đọc nắm được hành động cũng như suy nghĩ của 2 bên. Vậy ai là Người Kéo? Ai là hung thủ thực sự? Chỉ đến những chương cuối cùng, mọi mắt xích của vụ án mới được hé lộ. Điểm: 8/10 Câu chuyện diễn ra khá chậm, chỉ gồm những đoạn hội thoại giữa nhân vật và những người liên quan tới nạn nhân. Những bạn thích đọc trinh thám hành động sẽ thấy khá nản với câu chuyện. IPM biên tập bộ này khá ẩu, còn một số lỗi đọc thấy khó chịu, hơi thất vọng vì những bộ trinh thám nhật trước của IPM biên tập tốt hơn nhiều. P/S: Bìa chả liên quan tới nội dung truyện :v *** Nạn nhân thứ ba của Người kéo sống ở khu Takaban. Tôi hầu như chưa nhìn thấy hay nghe đến cái tên Takaban này bao giờ. Lúc mới nghe, tôi cứ ngơ ngác không biết khu phố ấy nằm chỗ nào trong quận, ga gần nhất là ở đâu và muốn đến đó thì nên bắt chuyến tàu nào. Thứ Sáu, ngày 10 tháng Mười, tôi quyết định nghỉ làm một hôm để đến Takaban xem thử. Tôi vẫn chưa biết Tarumiya Yukiko mặt ngang mũi dọc ra làm sao, song tôi tự nhủ rằng hôm nay chỉ cần xác nhận nơi ở của cô bé là được. Bữa sáng của tôi gồm một miếng bánh mì nướng cùng trứng ốp la lòng đào, bông cải luộc còn thừa từ tối qua và một tách cà phê nhiều sữa. Tôi vừa ăn vừa lấy tập bản đồ bỏ túi yêu thích vẽ 23 quận Tokyo ra để lên chiếc bàn ăn tròn, giở xem quận Meguro. Khu Takaban tọa lạc gần trung tâm quận. Nếu bắt tàu chạy theo hướng Nam-Bắc, cắt ngang qua hai con đường thì sẽ đến ga gần đó nhất là ga Đại học Gakugei. Thế tức là từ căn hộ của mình, tôi cần bắt tàu, đổi tuyến để xuống được ga Đại học Gakugei. Quãng đường khá xa nên tốn nhiều thời gian đây. Dám chừng sẽ ngốn của tôi nguyên ngày. Tôi nhặt chiếc túi đeo vai vứt dưới sàn lúc về nhà tối qua, lục túi lấy một tờ giấy in ở chỗ làm rồi giở ra, đặt cạnh tập bản đồ. Họ tên: Tarumiya Yukiko Địa chỉ: Căn 503 Desert Himonya, số 4-13 khu Takaban, quận Meguro Số điện thoại: xxx Tôi so địa chỉ trên tờ giấy với bản đồ. Khối phố 4 Takaban có một mặt tiền ở đường Meguro. Tức là bắt tàu đến chỗ đổi tuyến thì dừng, chặng còn lại đi xe buýt cũng được. Như thế có gần hơn không nhỉ? Tôi vừa nhấm nháp miếng bánh mì nướng phết đầy bơ vừa nhìn xoáy vào bản đồ. Loại bỏ túi này cầm theo thì tiện, nhưng các chi tiết bị in bé đến nhức mắt, tôi không thể ước lượng được khoảng cách từ ga Đại học Gakugei đến đường Meguro chính xác là bao xa. Sau một hồi nghĩ ngợi, tôi quyết định sẽ thẳng tiến đến ga Đại học Gakugei chỉ bằng phương tiện tàu điện, vì đổi sang xe buýt thì dù quãng đường có ngắn hơn đi nữa tôi cũng không biết mình sẽ tiết kiệm được bao nhiêu thời gian. Ăn xong, tôi đem đĩa tách bỏ vào bồn rửa, thay áo len, quần jeans, đeo đồng hồ. 7 giờ sáng. Giờ này đúng là có hơi sớm thật, nhưng lần đầu tiên đi đến chỗ lạ thì cũng nên chừa thời gian dư dả ra một chút. Tôi xỏ giày thể thao rồi rời khỏi nhà. Hôm nay chỉ đi thị sát nên cũng không cần mang túi theo làm gì. Tôi khóa trái cửa lại rồi bước xuống bậc thang tối hù của chung cư. Căn hộ tôi đang trọ thực chất chỉ là một cái hộp sắt chứ chẳng phải căn hộ một phòng ngủ như công ty bất động sản đã từng một mực nói với tôi. Tôi chẳng biết nó được xây từ thời nào, nhân viên bất động sản cũng thận trọng tránh nhắc đến chủ đề ấy. Nói tóm lại, chung cư trông cũng chẳng khác gì các tòa nhà được xây từ hồi xửa xưa là mấy. Tường bê tông thì ngả màu vàng vọt cáu bẩn, đèn chiếu sáng trên trần nhà thì tầng có tầng không. Chủ chung cư không chịu thay đèn huỳnh quang, đến cả hệ thống điện cũng không được ai bảo trì. Sống ở đây được cái chẳng bao giờ bị hàng xóm soi mói, chung cư cũng ở gần nhà ga. Sau khi người chủ cũ rời đi, tôi đã quyết định dọn vào chỗ này phần lớn cũng vì đi lại tiện lợi. Qua cửa chung cư, tôi bước ra đường, bấm nút báo hiệu ở cột đèn để xin sang đường. Ga tàu điện ngầm đã ở ngay trước mặt. Dòng quảng cáo “đến nhà ga chỉ mất chừng một phút” của công ty bất động sản xem chừng không phải phóng đại hay lừa đảo, ngược lại, tôi còn thấy ước tính ấy khiêm tốn hơn thực tế. Nếu chạy hết tốc lực chắc chẳng mất đến một phút đâu. Tàu điện chạy qua khu này theo lộ trình đường sắt trên cao. Dù cũng bình thường thôi, nhưng gọi là tàu điện ngầm rồi lại leo lên mặt đất thì cũng hơi ngạc nhiên. Đoàn tàu hướng về trung tâm thành phố, trong toa đông nghẹt người đi làm và đi học. Ánh mắt tôi tự nhiên dạt đến chỗ mấy nữ sinh trung học. Hồi mới tới Tokyo, lúc nào tôi cũng nhìn thấy những con nhóc tóc nhuộm đỏ hoe, lông mày thì cạo sạch, đuôi mắt kẻ sắc lẹm, vớ rộng thùng thình, cổ chân nhuộm màu cam nhạt như màu lông đười ươi, trông chẳng khác gì bị bệnh da liễu. Vả lại, trào lưu bây giờ của lũ trẻ hình như là nhuộm tóc thành bạc phếch thì phải. Mặc đồng phục thủy thủ rồi nhuộm tóc bạc như y bác sĩ nhìn cứ phản cảm thế nào, như kiểu cosplay mấy mụ già hành nghề vũ nữ thoát y ấy, nhưng người trong cuộc hẳn chỉ đang nghĩ rằng mình trông hợp thời lắm thôi. Đứa nào cũng ưỡn ngực đầy tự hào, khoe khoang với những hành khách khác trên toa. Nhưng khi đến trường thì chúng nó phải làm sao? Trên đời không có trường cấp ba nào để yên cho đám học sinh nghênh ngang đem quả đầu bạc phếch ấy vào học đâu nhỉ? Hay mấy đứa nó lén nhuộm tóc trong nhà vệ sinh nhà ga bằng thuốc nhuộm lấy trộm của mẹ? Tôi ghì lấy dây nắm trên toa tàu, miên man nghĩ về Tarumiya Yukiko, cô bé mà tôi vẫn chưa một lần gặp mặt. Tóc em liệu có bị nhuộm bạc phếch không? Chắc là không đâu, quả đầu giả tạo ấy không hợp với cô bé chút nào. Nhưng lỡ tôi vỡ mộng khi nhìn thấy cô bé thì sao? Mong rằng cô bé sở hữu một mái tóc óng ả thướt tha. Sau một quãng đường dài dưới lòng đất thì đến chỗ phải đổi tuyến. Tôi ngồi xuống băng ghế ở nhà ga, đợi tàu đổi. Theo thói quen, tôi lia mắt đọc hết toàn bộ quảng cáo của các tờ tạp chí dán trên tường nhà ga. Mấy dòng tít của những tờ tuần san và nguyệt san truyền tải các loại thông tin rất đa dạng. Nội chiến nổ ra tại một nước cộng hòa ở châu Phi, giá gạo tăng cao do mùa hè năm nay nhiệt độ giảm mạnh, tin đồn một nghệ sĩ sân khấu đã sáu mươi tuổi có quan hệ tình dục với con gái nuôi, chất liệu giả lông thú lộng lẫy cho mùa đông năm nay, trào lưu nhuộm tóc bạc của giới trẻ hiện nay gọi là “bờm trắng”, vân vân… Những dòng tít này có lẽ sẽ hữu ích với ai đấy, nhưng đối với tôi thì chúng chỉ là thông tin vô bổ. Trước hết, tôi đâu cần biết những vụ việc đang xảy ra ở đất nước châu Phi mà ngay cả tên tôi còn không đọc được. So với cơm gạo thì tôi thích ăn bánh mì hơn. Còn nữa, dù là quan hệ tình dục với con gái nuôi hay chó cưng hay laptop đi nữa, chỉ cần ông nghệ sĩ kia thích là đủ, bới móc làm gì? Tôi không mặc trang phục giả lông thú. Hơn nữa, tôi chẳng có tí hứng thú nào với đám con gái theo trào lưu “bờm trắng”. Thứ gây tò mò nhất đối với tôi lúc này chỉ có Người kéo. Hiện giờ Người kéo chỉ là thần tượng của đám báo lá cải và hiếm khi được nhắc đến trên các phương tiện truyền thông chính thống, như một đứa con cưng giờ đã thành con ghẻ. Vụ án gần đây nhất của Người kéo xảy ra đã hơn nửa năm, thông tin báo chí cũng vì thế mà trở nên lộn xộn. Trong quãng thời gian Người kéo ẩn mình cũng có nhiều vụ án, tai nạn và scandal khác gây chấn động dư luận hơn. Tôi chẳng tiếc nuối gì việc Người kéo bị sụt giảm danh tiếng. Ngược lại, tôi còn cảm kích vì truyền thông đã không còn hứng thú với tên sát nhân này nữa. Từ vụ Konishi Mina bị sát hại ở tỉnh Saitama đến vụ Matsubara Masayo bị sát hại trên bờ vịnh quận Edogawa, hễ có người bị hại là cánh truyền thông sẽ bâu vào xâu xé ngay. Vậy nên tốt nhất là đừng ai nhắc đến Người kéo nữa. Nếu được, tôi chỉ mong tên tuổi Người kéo rơi vào quên lãng luôn. Một chiếc tàu điện màu cam dừng lại ở ga. Tàu đổi đây rồi. Chắc là do tàu di chuyển từ trung tâm ra ngoại ô nên khoang vắng vẻ đến nỗi một người có thể thoải mái ngồi phần ghế dành cho ba người. Tàu ra khỏi đường hầm âm u của nhà ga để chạy lên mặt đất. Từ đường ray trên cao, tàu chạy xuống lòng đất, rồi lại chạy lên đường ray trên cao khác. Như một con chuột sợ bò lên chỗ sáng, tôi chỉ dám di chuyển trong lòng đất của khu trung tâm để đi từ Bắc đến Nam. Từ cửa sổ nhìn ra, trời đã bắt đầu âm u vần vũ. Dạo gần đây trời cứ mưa dầm dề, chẳng mấy khi tạnh. Sắp tới còn là ngày hội Sức khỏe toàn dân, phen này hội thao phải hủy hết rồi. Hội thao của trường cấp ba Hazakura nơi Tarumiya Yukiko theo học có sao không nhỉ? Cuối cùng tàu cũng đến ga Đại học Gakugei, tôi tính nhẩm rồi trả phí đi tàu cho quãng đường ban nãy ở máy tự động, đoạn bước ra ngoài. Cắt ngang ga tàu nằm ở tuyến đường sắt trên cao là một khu phố mua bán nhỏ. Tiệm sách, tiệm ăn, hàng tạp hóa, tiệm bán đồ điện khí, quầy bán mì soba. Toàn là những hàng quán quen thuộc thường gặp ở các bến tàu tư nhân. Loa phóng thanh mắc trên dàn dây điện bọc nhựa an toàn đang phát nhạc nho nhỏ. Tôi móc bản đồ từ túi quần sau, kiểm tra lại một lần nữa rồi đi về phía đường Meguro. Theo bản đồ thì khu này đã là Takaban của quận Meguro rồi. Hẳn là tôi đang ở gần căn hộ của Tarumiya Yukiko lắm đây. Tôi tiếp tục men theo lối hẹp lát gạch sau khi đi hết con đường nằm gọn dưới mái vòm của khu mua bán. Thấp thoáng bên phải có một hàng rào bằng kẽm, đối diện là một tòa nhà lớn nhưng không cao lắm. Trên tầng thượng có một tháp tín hiệu sơn màu đỏ tươi trông đến là bắt mắt. NTT chi nhánh Meguro. Không hiểu sao, hình như tôi đi nhầm đường rồi thì phải. Qua khỏi NTT thì ra một con đường lớn. Đường Meguro đây rồi. Biển báo màu xanh bên vệ đường ghi bằng cả chữ Nhật và chữ La tinh. Tôi dừng ở ngã tư có cột đèn giao thông, giở bản đồ ra xem lại, Tôi so hình vẽ trên bản đồ với khung cảnh thực tế, xác định vị trí tương quan giữa NTT và bưu điện. Muốn tìm chung cư Desert Himonya thì có lẽ từ đây chỉ cần đi hướng bên phải. Tôi cất bản đồ vào túi quần rồi tiếp tục bước đi. Lúc trông thấy tấm biển khu dân cư bằng nhựa màu xanh biển gắn trên cột điện đề “Takaban, khu phố 4”, tôi lập tức rẽ vào con đường nhỏ ngay đấy. Từ đây chỉ thấy được một mặt chung cư. Đành phải mò mẫm trong khu phố phức tạp này vậy. Đến là khổ với hệ thống chung cư nhiều vô kể của Tokyo. Sau chừng hai mươi phút lòng vòng, rốt cuộc tôi cũng phát hiện ra một chung cư màu đỏ gạch. Chẳng biết tòa nhà xây theo phong cách gì, nhưng trông tổng thể như một sân khấu múa rối khổng lồ làm bằng sa thạch đang đổ hẳn sang bên. Bức tường tiếp giáp mặt đường bị đục lỗ chỗ bằng các ống nhựa ruột gà, những ô chữ nhật lớn thụt vào có lẽ là ban công, còn những ô chữ nhật bé hơn thì có vẻ là cửa sổ. Cửa sổ nhà tắm. Bên trên cửa ra bằng kính có khắc dòng “Desert Himonya” bằng kí tự La tinh theo lối viết thư pháp. Hàng rào kẽm nằm ven con đường ban nãy có gắn biển đề “Nơi để vật dụng dành riêng cho chung cư Desert Himonya”. Suy cho cùng chỉ là bãi đổ rác thôi mà, có cần cầu kì thế không? Sau khi bước qua cánh cửa tự động, chân tôi lập tức bước lên khoảng sân trước lát gạch màu pastel. Gần kế bên cánh cửa tự động choán cả mặt tiền tòa nhà là hộp máy điều khiển khóa tự động có hai cạnh cong cong. Hệ thống này không cho phép người lạ vào nếu như sau khi bấm số căn hộ, chủ nhà không lên tiếng cho phép qua chiếc loa gắn bên trong máy. Nói cách khác, hộp máy kim loại trơn nhẵn như búp bê chạm bằng gỗ này chính là tên lính canh không ngơi nghỉ của các chủ hộ. Hôm nay cũng chưa cần vào chung cư. Tôi đến gần dãy hòm thư gắn âm tường để kiểm tra hòm thư đề số 503. 503 Tarumiya Kazuhiro Bố của Yukiko tên là Kazuhiro thì phải. Hài lòng rồi, tôi lấy tay xoa cái đầu trơn nhẵn của tên lính canh kim loại và rời khỏi Desert Himonya. Tôi quay ra đường Meguro, vừa đi vừa ghi nhớ đường đi nước bước đến khu này. Tôi định bụng chiều tan làm sẽ bắt thử xe buýt về chỗ đổi tàu xem sao. Tôi cần xin nghỉ thêm một ngày nữa để đến Desert Himonya, theo dõi xem Yukiko mặt ngang mũi dọc ra sao. 9 giờ sáng hôm sau, tôi đến chỗ làm. Tôi đang làm thời vụ ở Nhà xuất bản Himurokawa, đi thẳng từ nhà trọ đến không cần đổi phương tiện di chuyển. Đấy là một trong những lý do khiến tôi tăng hợp đồng thuê nhà thành dài hạn và làm việc ở đó những hơn hai năm. Đến ga, tôi đi lên mặt phố, bước vào một con hẻm nhỏ nằm ở góc đường lớn, thế là tòa nhà năm tầng của Nhà xuất bản Himurokawa đã hiện ra trước mắt. Nhưng không phải tất cả đều là của họ. Hiniurokawa chỉ thuê tầng ba và tầng bốn, mang tiếng là nhà xuất bản nhưng cả thảy chỉ có hơn chục nhân viên. Tôi bước vào thang máy rồi bấm nút lên tầng bốn. Bảng nút tầng của cái thang máy này có dạng hình tròn nhô ra ngoài, âu cũng hiếm thấy vào thời nay. Nhà xuất bản cơ cấu rõ ràng cho hai tầng. Tầng ba là phòng Kinh doanh, tầng bốn là phòng Biên tập. Về danh nghĩa rất rạch ròi, nhưng thực tế thì các phòng ban nội bộ không thể tuân theo lằn ranh đó được. Cứ vào giữa tháng, tức là đợt bận rộn nhất của nhà xuất bản, nhóm ba nhân viên thời vụ chúng tôi lại phải chạy đôn chạy đáo giữa hai bộ phận, đến nỗi ranh giới giữa hai bên coi như xóa nhòa. Công việc của tôi hiện ở tình trạng thế này. Sau khi lấy hơn năm mươi bản photo ở tầng bốn thì xuống tầng ba để phụ giúp phân loại, đóng thùng các bộ giáo trình hoặc gửi chúng đi, rồi quay lại tầng bốn, giả vờ hiệu đính bản thảo bằng bút chì đỏ, không thì cũng đeo đôi găng nhựa mỏng dính để xếp mấy tấm phim dương bản vào trong phong bì.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ma Nữ của Laplace
Những hiện tượng dị thường xuất hiện quanh Madoka, một cô gái trẻ. Sau thời gian làm vệ sĩ cho cô, Takeo, một cựu cảnh sát, đã nhận thấy điều đó. Trong khi những nghi vấn của anh chưa có lời đáp, Madoka đột nhiên biến mất…  Cùng lúc đó, những vụ tử vong vì khíhydro sulfuaxảy đến tại hai khu du lịch suối nóng cách xa nhau. Đến hiện trường điều tra, giáo sư chuyên ngành địa hóa học Aoe chạm tránmột cô gái trẻ bí ẩn. Lần theo tung tích của cô, Aoe bắt gặp một thảm kịch kinh hoàng từ quá khứ, và sự tồn tại của một dự án tối mật có liên quan tới tương lai nhân loại…  “Một cuốn sách đáng kinh ngạc phá vỡ giá trị quan của tôi từ trước đến nay.” - Horikita Maki, – nữ diễn viên chính phim Bạch Dạ Hành *** Reviewer: Điền Yên Tôi khá phân vân trước khi đọc Ma nữ của Laplace vì cái đoạn giới thiệu ở bìa 4 sách. Cái gì mà cô gái biến mất, vòi rồng rồi thì tương lai nhân loại. Tôi đã tưởng tượng bối cảnh người ngoài hành tinh xâm chiếm trái đất không thì cũng là AI gì gì đó. Lẽ nào Keigo đã bay sang cả thể loại viễn tưởng? Đắn đo một hồi rồi tôi cũng quyết định đọc Ma nữ trước Trứng chim vì dàn trang nó đẹp hơn. Vẫn như đa số tác phẩm khác, mở đầu truyện là màn giới thiệu một loạt nhân vật và một loạt câu chuyện tưởng như chẳng liên quan gì đến nhau: một đạo diễn nổi tiếng đi nghỉ suối nước nóng cùng cô vợ trẻ đẹp bị chết vì nhiễm độc H2S, mặc dù cái chết hoàn toàn là do hiện tượng tự nhiên nhưng vẫn có quá nhiều điểm kỳ lạ nên theo thông lệ là sẽ có người nghi ngờ và kiên trì điều tra; một diễn viên vô danh cũng chết theo cách thức tương tự; một cô bé có mẹ bị chết vì vòi rồng; một cảnh vệ phải về vườn vì tăng axit uric máu bất ngờ nhận lời mời làm vệ sĩ cho một thiếu nữ… Các câu chuyện rời rạc dần được chắp nối vào nhau thành một bức tranh toàn cảnh thông qua điều tra của cảnh sát Nakaoka và giáo sư Aoe. Rất nhiều người nói “nếu biết trước thế này thì tôi đã…” nhưng dự đoán được tương lai có phải điều may mắn không? “Con người mang trong mình ước mơ vì chưa biết tương lai sẽ ra sao”. Nếu không có ước mơ, chúng ta sống như chỉ chờ để chết. Thế nên nếu cho lựa chọn biết trước tương lai hoặc không, tôi sẽ chọn vế sau. Dù sao, hiện tại cũng là một món quà và vị lai là một điều bí mật. Quay trở lại với Ma nữ của Laplace. Cội nguồn của tội ác trong tác phẩm đề cập tới một vấn đề gây tranh cãi: tội phạm có phải là bẩm sinh hay không, đặc biệt là những kẻ thái nhân cách. Có những giả thuyết cho rằng có những kẻ sinh ra đã có gen phạm tội, cấu tạo não của họ không có sự xót thương, đồng cảm nên giết chóc và hành hạ người khác với họ chẳng khác gì những việc làm bình thường như nấu ăn, xem phim. Sinh ra đã như vậy không phải lỗi của họ, vậy nếu họ phạm tội thì có bị trừng phạt không? Nếu phạm tội do bẩm sinh khuyết tật về não cũng trừng phạt thì những người đồng tính có bị trừng phạt vì “tội đồng tính” hay không, khi mà WHO đã coi đồng tính không phải bệnh mà là tự nhiên? Câu trả lời, dĩ nhiên không được tác giả đưa ra. Keigo luôn vô cùng khôn khéo trong việc đưa vấn đề cho độc giả còn mình chẳng bày tỏ gì. Kẻ thủ ác trong truyện người thì bị trừng phạt, người thì bỏ đi, một số người liên đới dù làm việc ác cũng vẫn sống nhơn nhơn. Cuộc sống luôn không công bằng và truyện của Keigo không cố gắng thay đổi điều ấy. Hầu hết bi kịch của loài người xuất phát từ lòng tham lam, sự ích kỷ, thói đố kị. Bài học rút ra từ truyện này là nếu bạn muốn giết người mà không để lại bất kỳ dấu vết nào thì cách tốt nhất là lợi dụng thiên tai để người đó chết vì thiên tai, để làm được việc này thì hoặc bạn hên hoặc bạn có một trí tuệ siêu phàm, có thể căn cứ vào các dữ liệu trong quá khứ mà dự đoán tương lai. Truyện rất cuốn hút, tình tiết lồng ghép luôn là thế mạnh vô địch của Keigo. Nhưng trong Ma nữ của Laplacd, tôi vẫn thấy thiêu thiếu điều gì đó khiến tôi không thể chấm cuốn này xuất sắc. Chấm điểm: 8-/10 *** Có vẻ cái tên Higashino Keigo không ít fan ở Việt Nam đâu nhỉ. Trả lời câu hỏi Sự cứu rỗi của thánh nữ có hay hay không? Câu trả lời là có hay. Có vẻ Nhã Nam vẫn là nhà chọn sách tốt trong rất nhiều các tác phẩm của Keigo. Sẽ chỉ nói về Thánh nữ chứ không so sánh nó với tác phẩm nào của Keigo. Cà phê, lại là cà phê. Mình nhớ trong Sự thật về Bebe Donge của Simenon thì người vợ cũng đã đầu độc chồng trong ly cà phê. Sự cứu rỗi của thánh nữ cũng liên quan đến cà phê. Thế nên các quý ông quý bà thích uống cà phê cẩn thận nha, có thể bị độc chết bất cứ lúc nào. Mashiba Yoshiaka, người chồng bị độc chết trên sàn nhà, thạch tín còn sót lại trong cốc cà phê lênh láng bên cạnh. Mọi nghi vấn được tập trung vào hai đối tượng: người vợ Ayane và cô người tình bí mật Hiromi. Vấn đề là cả hai người đều có chứng cớ ngoại phạm vững chắc. Bài toán đặt ra là làm thế nào để hạ độc Yoshitaka và đầu độc bằng cách nào? Vì trong thời điểm xảy ra vụ án không ai có khả năng tiếp cận nạn nhân. Thật ra, trong Sự cứu rỗi của thánh nữ, hung thủ có thể thấy ngay từ đầu. Vấn đề là nguyên nhân và cách thức gây án. Một bài toán vô cùng khó và có những cái không thể ngờ tới. Vẫn là những người phụ nữ. Nếu bạn nào ít nhiều đọc Keigo chắc hẳn sẽ rất ấn tượng với những người phụ nữ trong tác phẩm của ông. Họ thường đẹp và rất nguy hiểm. Sự cứu rỗi của thánh nữ cũng không ngoại lệ. Cô ấy đẹp, thu hút nhưng luôn treo cái chết trên đầu bạn. Thật sự rất nể người phụ nữ này luôn. Làm sao cô ấy có thể kiên trì sống và chịu đựng, chấp nhận cuộc sống với tình yêu và sự thù hận, treo cái chết lơ lửng từng ngày như vậy. Sự cứu rỗi của thánh nữ nằm trong series “Thám tử Galileo” Yukawa. Đọc đến nửa thì vị thám tử này mới nhập cuộc nhưng vô cùng thú vị. Có lẽ bài toán càng hóc búa thì càng thu hút vị thám tử này. Mặc dù khó tin, có thể là “đáp án ảo” chỉ “có thể chỉ xảy ra về mặt lý thuyết nhưng không hề tồn tại trong hiện thực” nhưng chứng minh đáp án đó là ảo lại cho ra một kết quả hết sức kinh ngạc của một sự thật chua xót. Và tất nhiên tác giả cũng có lồng ghép một số kiến thức rất thú vị vào trong vụ án vì thám tử Galileo là giáo sư dạy vật lý ở trường đại học mà. Cứ tưởng đâu đây là vụ án “hoàn hảo”, biết mười mươi mà không đủ bằng chứng để buộc tội gây “ức chế”, nhưng may quá, vẫn còn ánh sáng cuối đường hầm mặc dù sự thật là đau xót. Có một câu hỏi: Đàn ông quan niệm như nào về lập gia đình? Phải chăng họ lập gia đình chỉ vì cần người sinh con? Họ không cần tình yêu? Nếu không sinh được con thì người phụ nữ chẳng qua chỉ là vật trang trí trong ngôi nhà không hơn không kém? Tác phẩm: Phía Sau Nghi Can X Bạch Dạ Hành Bí mật của Naoko Thánh Giá Rỗng Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya Hoa Mộng Ảo Ngôi Nhà Của Người Cá Say Ngủ Trước Khi Nhắm Mắt Sự Cứu Rỗi Của Thánh Nữ Tên của trò chơi là bắt cóc Ác Ý Ảo Dạ Ma Nữ Của Laplace Phương Trình Hạ Chí Cáp Treo Tình Yêu Trứng Chim Cúc Cu Này Thuộc Về Ai Thư Ma Thuật Bị Cấm Án Mạng Mười Một Chữ ... *** Madoka tỉnh giấc vì một cơn rung nhẹ. Vừa mở mắt đã thấy ngay một vật là lạ trước mặt mình. Phải mất một lúc Madoka mới nhận ra đó là phần nóc của một chiếc xe hơi. Ngay sau đó Madoka nhớ ra việc mình đã tới cửa hàng cho thuê xe cạnh sân bay Asahikawa. Nhưng Madoka không thể nhớ nổi mình đã leo lên chiếc xe nào. Vì xe chạy chưa lâu thì Madoka bị cơn buồn ngủ tấn công và ngả lưng ở băng ghế sau rồi. Uhara Madoka chậm rãi ngồi dậy, ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa xe. Xung quanh họ là cánh đồng bát ngát, những ngôi nhà kính nối tiếp nhau. Xa xa có thể thấy thấp thoáng những ngọn đồi. “Con ngủ say thật.” Mina, mẹ cô bé, từ ghế lái ngoảnh lại nói. “Mẹ cứ lo con sẽ trở mình rồi ngã phịch khỏi ghế đấy.” “Chúng ta đang ở đoạn nào rồi mẹ?” “Sắp tới nơi rồi. Tầm hai mươi phút nữa là đến.” “Con ngủ lâu thế rồi cơ à.” Madoka chớp chớp, rồi dụi mắt. Quê ngoại Madoka cách sân bay khoảng ba tiếng lái xe. Sau khi thấm họng với nước trà đóng chai, Madoka lấy gương từ chiếc xắc tay ra. Cô bé cần kiểm tra xem tóc mình có bị mất nếp sau giấc ngủ không. Bố thường tròn mắt hỏi một đứa nhóc mới học tiểu học như Madoka mà khi nào cũng mang theo gương bên mình cơ à, nhưng với một cô bé thì đây là chuyện đương nhiên. Khi Madoka vừa nhìn vào gương, chợt thấy thân xe rung lắc hai bên. “Ơ? Sao thế này?” “Gió đấy.” Mina nói. “Hôm nay gió mạnh lắm.” “Mẹ nhắc con mới nhớ, máy bay hôm nay cũng hơi rung mẹ nhỉ.” “Ừ. Vào mùa này, khí quyển vùng này hay mất ổn định.” Mina tuy tốt nghiệp khối văn học, nhưng dùng những từ ngữ chuyên ngành tự nhiên hết sức lưu loát. Có lẽ là do ảnh hưởng của chồng. Bố của Madoka là bác sĩ mà. Sau đó, xe thong thả chạy qua một con đường nữa, chẳng mấy chốc khung cảnh quen thuộc đã dần hiện ra. Bên phải đường là cánh đồng bao la trải rộng, bên trái là các tòa nhà công xưởng. Ngay cạnh công xưởng là một công viên tổng hợp, nếu phóng tầm mắt về phía trước sẽ thấy một bãi trượt tuyết nhỏ do thành phố quản lý. Mới đầu tháng Mười một nên vẫn chưa có tuyết. Sau khi đi qua vùng đó, nhà cửa và quán xá nhiều dần lên, cuối cùng cũng ra dáng phố thị. Tuy nói vậy nhưng nó cũng chỉ là một khu phố nhỏ. Trường tiểu học, cấp hai và cấp ba nằm gọn trong một chu vi chỉ vài trăm mét. Mina xoay tay lái hết cỡ. Chiếc xe thuê ngoặt trái nơi góc đường có cửa hàng mì soba, rồi nhanh chóng dừng lại trước cửa một ngôi nhà gỗ vuông vắn. Madoka xuống xe, nhấn chuông gọi cửa. Mina mở khoang sau xe, dỡ hành lý xuống. Cửa vào nhà nhanh chóng mở ra, bà ngoại Yumiko của Madoka xuất hiện. “Ôi, Madoka đấy à? Cháu mau lớn quá!” Yumiko bước như nhảy xuống bậc thang, tà áo cardigan màu hồng phất phơ. Bà chưa tới bảy mươi, chân tay hãy còn khỏe mạnh. “Cháu chào bà.” Madoka cúi đầu. “Xa thế mà cháu tới tận đây thăm bà à. Có mệt không cháu?” “Dạ không, cháu ngủ nên không mệt chút nào ạ.” “Con mới là người mệt này. Mẹ mang cái này vào đi.” Mina nói với mẹ ruột cộc lốc, tay đưa ra một túi giấy và túi xách. “Con đi đậu xe ở bãi đậu mọi khi rồi về ngay.” Trước mẹ ruột, Mina lập tức trở nên kẻ cả. Có lẽ đó cũng là một dạng được chiều quá sinh hư. Yumiko nói bà biết rồi, và vui vẻ làm theo. Tháng Mười một ở Hokkaido thật lạnh. Madoka chỉ khoác một áo nỉ có mũ ngoài chiếc áo phông dài tay. Trước khi để Yumiko phải giục, Madoka đã chạy lên bậc thang tới cửa nhà rồi. Tại phòng khách hướng ra vườn, vừa uống tách trà Yumiko pha cho, Madoka vừa kể chuyện trường lớp, bạn bè. Madoka nghĩ những chuyện đó chẳng thú vị mấy, nhưng có lẽ chỉ cần nghe giọng Madoka là đủ vui rồi, nên bà vừa cười tươi vừa hưởng ứng câu chuyện của Madoka. Chẳng lâu sau Mina cũng về tới, bắt đầu uống nước từ chai nhựa lôi trong tủ lạnh ra. “Zentaro cuối cùng vẫn không xin nghỉ phép được nhỉ.” Yumiko hỏi Mina. Zentaro là bố của Madoka. “Nghe nói sắp có một ca phẫu thuật quan trọng. Anh ấy nhờ con gửi lời hỏi thăm bố mẹ.” Mina vẫn đứng nguyên, trả lời. “Nghề bác sĩ vất vả thật đấy. Không nhờ ai làm thay được hả con?” “Hình như đây là ca phẫu thuật đầu tiên của bệnh này trên thế giới, ngoài chồng con không ai thực hiện được. Con không rõ lắm, nhưng nghe nói bệnh nhân chờ phẫu thuật là một bé trai mười hai tuổi.” “Ôi, còn bé thế mà phải phẫu thuật ư. Tội nghiệp thằng bé. Mười hai tuổi không phải chỉ hơn Madoka hai tuổi thôi sao.” Yumiko chớp chớp mắt nhìn Madoka. Chuyện này Madoka nghe lỏm bố mẹ thảo luận nên đã biết sơ sơ. Cậu bé bị cuốn vào một vụ tai nạn, không hồi tỉnh được - đại khái nội dung như vậy. “Nhưng mà thôi, hai mẹ con về chơi là tốt rồi. Mẹ với bố hôm trước còn lo Zentaro bận việc nên hai mẹ con cũng không về luôn đấy.” “Hai người, à không, bố mẹ chỉ muốn gặp Madoka thì có.” Trước lời lẽ hờn giận của con gái, Yumiko thản nhiên trả lời: “Đúng đấy, chính là như vậy, điều đó không phải là đương nhiên sao.” Rồi bà nói “Nhỉ?” để tìm sự đồng tình của Madoka. Madoka cười. Được nghe những mẩu đối thoại kiểu này giữa mẹ và bà ngoại là một trong những điều cô bé mong ngóng ở chuyến đi. Nhờ ngày kỷ niệm thành lập trường mà Madoka đang theo học, đầu tháng Mười một thường có đợt nghỉ dài ngày. Năm nay đợt nghỉ là bốn ngày. Nếu công việc của Zentaro cho phép, cả gia đình sẽ đi du lịch. Zentaro nói các năm trước đều đi Hawaii, nên năm nay anh đề nghị về thăm bố mẹ Mina. Có lẽ anh thấy có lỗi vì lâu rồi chưa đưa cháu về thăm ông bà ngoại. Nhưng rồi kế hoạch phẫu thuật đó chen vào, nên cuối cùng Zentaro không tới được. “Bố con đâu ạ? Bố ra ngoài à?” Mina hỏi. Yumiko đáp ông đi dự đám tang. “Nghe nói một cán bộ ở công ty bố con làm ngày trước vừa mất. Hồi bố con còn trẻ, ông ấy đã giúp đỡ bố con nhiều. Hình như là bị ung thư, nhưng ông ấy cũng tám mươi tuổi rồi, nên không hẳn là chết trẻ.” Hội trường tang lễ ở khu phố bên cạnh. Đang nói dở chuyện đó thì điện thoại đặt trên kệ reo vang. “Ô kìa, vừa nhắc xong.” Vừa nói Yumiko vừa đứng lên, nhấc ống nghe. “Vâng, nhà Ebisawa xin nghe… Ôi quả nhiên là ông. Tang lễ kết thúc chưa ông?… Thế à. Mẹ con Mina về chơi đấy… Mà ông vừa uống rượu phải không? Ông không sao chứ?” Mina tới gần như thể đánh hơi thấy điều gì, rồi cướp ống nghe từ tay Yumiko. “A lô, bố ạ? Con Mina đây… Vâng, con khỏe. Mà bố ơi, không được lái xe sau khi uống rượu đâu ạ… Bố nói gì thế. Không được. Để con đi đón, bố đợi con tới nhé… Con sẽ đi xe đạp tới… Không sao đâu, chỉ khoảng ba ki-lô-mét thôi mà. Xe bố là xe Hiace đúng không ạ? Thế nên có thể chất xe đạp lên mang về được… Vâng, con biết. Con đi liền. Thế nhé.” Mina ngắt máy, thở dài nhìn mẹ. “Sao mẹ lại để bố con lái xe đi. Mẹ biết bố thế nào cũng uống say bí tỉ rồi mới về mà.” “Mẹ biết thế, nhưng bố con có bao giờ nghe theo mẹ đâu.” “Mẹ nuông chiều bố con như vậy là không được. Mẹ nghe giọng bố rồi chứ? Mẹ không thấy giọng bố lè nhè à? Nếu để thế này, có ngày bố con sẽ gây tai nạn mất.” Mina ra khỏi phòng khách. “Chờ con với!” Madoka chạy theo. “Con cũng đi.” “Madoka đợi ở nhà đi. Chỉ có một cái xe đạp thôi*.” “Mẹ chở con là được mà. Con muốn đạp xe đi dạo trên đường phố Hokkaido cơ!” Mina vừa xỏ giày vừa cười. “Cái xe đó không đủ điệu đà để đạp đi dạo được đâu. Có ai lại chở một người bằng xe đạp tới khuyên người khác không nên lái xe sau khi uống rượu bao giờ. Mà thôi cũng được.” “Vâng, được chứ, được chứ! Đi thôi đi thôi!” “Nhưng mà mặc bộ đó lạnh đấy. Con có mang theo áo phao gi-lê đúng không? Mặc cái đó vào đi.” “Vâng.” Khi Madoka khoác áo phao gi-lê lên người rồi ra ngoài, thì Mina đã lôi được chiếc xe đạp phía sau nhà ra. Quả thật chiếc xe không hợp với việc “đạp xe đi dạo” chút nào. Đó là một chiếc xe thô lậu dùng để chở hàng, đôi chỗ nổi lên những vết gỉ sét. Nhưng nó có vẻ vững chắc, và yên sau rộng để ngồi. “Nhìn hướng mây đen bay này.” Mina nhìn lên trời lẩm bẩm. Madoka cũng nhìn lên. Bầu trời phía xa đen kịt. Như thể trời sắp mưa tới nơi. “Chúng ta đi mau thôi mẹ.” “Ừ. Con bám chắc lấy mẹ nhé.” “Vâng.” Madoka vòng hai tay quanh thân thể mảnh mai của mẹ. Mina bắt đầu đạp pê-đan. Gió đằng trước có vẻ lạnh, nhưng Madoka áp má vào lưng mẹ nên không sao. Hơi ấm và mùi hương của mẹ truyền tới cô bé qua lớp áo khoác len màu xanh. Vì là khu phố nhỏ nên đạp xe một lúc, nhà dân đã thưa thớt hẳn. Khi ra tới con đường thẳng sắp dẫn tới khu phố bên cạnh, đột nhiên xung quanh tối sầm. Gần như cùng lúc đó, chiếc xe đạp khựng lại. “Sao thế mẹ?” Ngay sau câu hỏi của Madoka, có cái gì đó rơi rào rào từ trên trời xuống. Nếu là mưa thì trông lạ quá. Nhìn thứ vừa rơi vào cánh tay mình, Madoka kinh ngạc. Đó là một viên đá nhỏ. “Khổ rồi!” Mina nói, quay xe lại. Đập vào mắt Madoka là một cột đen thẳng tắp kéo dài từ bầu trời đen kịt tới mặt đất “Mẹ ơi, kia là cái gì?” “Vòi rồng đấy!” Mina kêu lớn. “Phải mau tìm chỗ trốn thôi!” Những hạt mưa bắt đầu rơi. Mina gắng hết sức đạp pê-đan. Madoka nhìn ra phía sau, giật thót mình. Vì cây cột tròn khổng lồ màu đen mỗi lúc một tiến gần họ. Vô số vật thể đang bị cuốn bay lên trời. “Mẹ ơi, nó đuổi kịp chúng ta mất!” Mina dừng xe. “Mau xuống xe! Qua chỗ này!” Vứt xe ở đó, Mina nắm lấy tay con, bắt đầu chạy. Con gió dữ dội lạnh buốt khiến cơ thể chị bị đẩy lùi lại. Không có nhà dân, nhưng ở bên đường có một ngôi nhà trông tựa nhà kho. Trước nhà có xe tải và những máy móc nặng nề. Mina chạy vội vào trong nhà. Nơi đây giống như văn phòng của một cơ quan nào đó, một phụ nữ trung niên đeo kính đang nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ. Từ cửa sổ đó không nhìn thấy vòi rồng. Trước sự xâm nhập đột ngột, người phụ nữ trung tuổi tỏ rõ vẻ bối rối. “Có chuyện gì vậy?” “Vòi rồng chị ạ!” Mina hét lên, kéo cánh tay Madoka, đẩy cô bé xuống gầm chiếc bàn bên cạnh. Ngay sau đó, cùng với một tiếng động khủng khiếp, cả căn nhà rung lên. Bị một cơn gió dữ dội cuốn lấy, chiếc bàn Madoka trú bên dưới đổ qua một bên. Cô bé nhìn thấy thân thể đang nằm úp của Mina bay lên, rời khỏi nền nhà. “Mẹ!” Madoka kêu lên thảm thiết. Các mảnh kính và gạch vụn bay lên. Bụi mù mịt, mở mắt ra cũng thật khó khăn. Madoka nhắm tịt mắt, đợi thời khắc ác mộng qua đi. Tiếng động chấm dứt, Madoka run run mở mắt. Xung quanh sáng sủa đến kỳ lạ. Chẳng mấy chốc, cô bé nhận ra các bức tường của ngôi nhà đều đã biến mất. Chiếc xe tải đỗ trước cửa bị lật ngang. Không thể tưởng tượng trên đời lại có quang cảnh như vậy. Khi đó cột xoáy tròn như một con rồng đen đang rời đi xa. Nhưng Madoka vẫn chưa thể ra khỏi gầm bàn. Vì có rất nhiều thứ đang rơi từ trên trời xuống. Thêm nữa, cơn sợ hãi khiến cơ thể cô bé không thể cử động nổi. Nghe thấy tiếng động lớn ngay gần đó, cô bé quay qua nhìn, hóa ra là mái tôn. Nó đã bị thổi bay lên trời lúc trước, giờ vừa rơi xuống. Madoka hít mạnh một hơi rồi bò ra. Chân cô bé run lập cập, bước không vững. Nhìn xung quanh, cô bé hoảng hốt. Ngôi nhà mà hai mẹ con chạy vào giờ không còn chút vết tích. Chỉ còn lại một đống gạch vụn. “Mẹ ơi, mẹ ơi!” Madoka lấy hết sức, gọi liên tiếp mấy câu. Nhưng không có lời đáp. Vừa gọi vừa khóc, cô bé đi quanh đám gạch vụn. Xa xa có tiếng loa thông báo. Vòi rồng đen đó đã hướng về phía khu phố. Liệu bà ngoại có bình an không? Một vật thể màu xanh dương quen thuộc lọt vào tầm mắt Madoka. Cô bé nhìn về phía đó. Không thể nhầm được. Đó chính là chiếc áo khoác len của Mina. Nó đang nằm dưới bức tường đổ. Dồn hết sức lực, Madoka đẩy những mảnh tường sang một bên. Một lúc sau nửa thân trên của Mina hiện ra. Khuôn mặt chị xám ngắt, đôi mắt nhắm nghiền. “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ mở mắt ra đi!” Madoka dùng hết sức lay thân thể mẹ, vỗ vỗ vào má mẹ. Mí mắt Mina khẽ động đậy. Sau đó hé mở. “A, mẹ! Mẹ! Mẹ ráng lên! Con sẽ gọi bác sĩ bây giờ!” Không biết câu nói của Madoka có được Mina nghe thấy không. Nhưng Mina mỉm cười. Sau đó lưỡi chị hơi cử động. “Gì cơ ạ?” Madoka ghé tai vào sát miệng mẹ. “Tốt rồi.” Hình như Mina thì thầm như vậy. Sau đó, chị lại nhắm mắt. “Không! Không! Không! Mẹ, mẹ đừng chết! Đừng chết! Không! Không!” Madoka ôm chặt thân thể mẹ, kêu lên. Nước mắt không ngừng tuôn rơi.   Mời các bạn đón đọc Ma Nữ của Laplace của tác giả Higashino Keigo.
4MK
4MK - cuốn sách giành giải Audie năm 2018 cho thể loại tiểu thuyết kinh dị, gay cấn. "Nạn nhân đầu tiên, Calli T Hai ngày sau khi bị bắt cóc, gia đình Tremell nhận được tải con gái mình trong hòm thư. Hai ngày sau đó, họ nhận được đôi mắt của cô. Hai ngày tiếp theo, chiếc lưỡi của cô được chuyển đến. Thi thể của cô gái được tìm thấy tại công viên B Bàn tay cô nắm chặt một mẩu giấy nhỏ ghi KHÔNG LÀM ĐIỀU ÁC" Bộ sách 4MK Thriller gồm có: 4MK Cái Chết Thứ Năm Đứa Trẻ Thứ Sáu *** J.D. Barker là một tác giả người Mỹ nổi tiếng quốc tế về phim kinh dị hồi hộp, thường kết hợp các yếu tố kinh dị, tội phạm, bí ẩn, khoa học viễn tưởng và siêu nhiên. Cuốn tiểu thuyết đầu tay của anh, Forsaken, là người vào chung kết cho Giải thưởng Bram Stoker năm 2014. *** “Nạn nhân đầu tiên, Calli T Hai ngày sau khi bị bắt cóc, gia đình Tremell nhận được tải con gái mình trong hòm thư. Hai ngày sau đó, họ nhận được đôi mắt của cô. Hai ngày tiếp theo, chiếc lưỡi của cô được chuyển đến. Thi thể của cô gái được tìm thấy tại công viên B Bàn tay cô nắm chặt một mẩu giấy nhỏ ghi KHÔNG LÀM ĐIỀU ÁC” Với 4MK, tác giả J.D. Barker được đánh giá là thế hệ tiếp theo của Stephen King và Thomas Harris. Tên sách có vẻ gì khó hiểu, mang tính học thuật và toán học quá… thực chất để ý hình con Khỉ trang bìa thì đây là từ viết tắt của ‘The-4th-Monkey-Killer’ (con khỉ thứ 4 làm điều xấu…chưa hiểu lắm đúng không???), nếu dân văn phòng thì không xa lạ gì 4 bức hình nhân “chú tiểu”, chú thứ nhất: bịt tai – không nghe điều xấu, chứ thứ hai: bịt mắt – không thấy điều xấu, chú thứ ba: bịt miệng – không nói điều xấu, chú thứ tư: khoanh tay sau mông – không làm điều xấu… nhưng nguồn gốc thật sự thì bắt nguồn từ văn hóa Nhật Bản, bốn chú tiểu hiện hành bạn thấy trên bàn làm việc là tượng trưng cho bốn chú khỉ… và 4MK tượng trưng cho con khỉ thứ 4, và tất nhiên con khỉ này được hiện thực hóa trong khuông khổ…đã-làm-điều-xấu. Mình rất thích lối kể chuyện mở ra bằng một kết thúc, và trong tác phẩm này cũng vậy… một tai nạn xe buýt tình cờ đã tông chết kẻ thủ ác và kéo lê xác hắn tận 5m – kẻ đã thực hiện thành công các cuộc tra tấn về mặt thể xác lẫn tinh thần của bất kỳ nạn nhân nào hắn “vô tình” bắt được, tất nhiên là tài xế xe buýt vô can! Bằng bút pháp tả thực… từng chân tơ, kẻ tóc của nạn nhân được tác giả miêu tả đầy mang rợ, tạo cho người đọc cảm giác đang chứng kiến cái ác được diễn ra nhưng vô cùng câm lặng không thể thốt thành lời. Tên thủ ác lần lượt là cắt tai, cắt lưỡi, khoét mắt của nạn nhân và gửi từng bộ phận đấy về cho chính cha mẹ ruột của họ… trước khi phần còn lại của cái xác nằm gói gọn đâu đó bên mặt hồ tĩnh lặng hay công viên thanh vắng… Nếu các bạn đã đọc “Sự im lặng của bầy cừu” thì sẽ thấy quen thuộc với kiểu ra tay tàn ác của kẻ sát nhân nhưng (LƯU Ý: spoil sự im lặng của bầy cừu) Jeam Gumb giết nạn nhân xong mới lột từng tấm da lưng, thì trong căn phòng tối này 4MK tra tấn thể xác họ… ngay khi họ còn sống!!! Tất nhiên không có bất kỳ một cuộc dạo chơi hoặc thuật dẫn dắt tâm lý nào từ kẻ thủ ác trong 4MK (đỡ phải chịu cảm giác nhức nhói về mặt tâm lý so với đọc Sự Im lặng của bầy cừu!) Vẫn phong cách đặt vấn đề quen thuộc của mình… để một cuộc giết người diễn ra cần ba yếu tố “nguyên nhân – động cơ – mục đích”, thế nguyên nhân gì đã khiến 4MK thực hiện cuộc thanh trừng như một kẻ mộ điệu thực thi công lý, và tội ác của hắn hiễn nhiên thách thức các mật vụ điều tra liên bang suốt nữa thập kỳ để rồi một chiếc xe buýt vô tình cán chết hắn, tất nhiên là hắn vừa mới thực hiện thành công một ca “tùng xẻo tai của một bé gái mười sáu tuổi” và cái chết của hắn đặt ra một dấu chấm hỏi rất lớn… cái ác vẫn tiếp diễn cho dù kẻ thủ ác thật sự đã chết??? Không có bất kỳ dòng hồi tưởng nào của kẻ sát nhân, xin nhắc lại đây là bút pháp tả thực, không ảo mộng về quá khứ, không huyễn hoặc tự đặt mình vào vai kẻ sát nhân và tưởng tượng! Tuy nhiên kẻ thủ ác vẫn để lại cuốn nhật ký, và nội dung quyển nhật ký tuyệt đối không liên quan gì về cô gái mười sáu tuổi… cuốn nhật ký như một thái độ tự mãng, một lời thách thức đối với cục điều tra liên bang! Dưới nhận định của một trong các điều tra viên thì “hắn như muốn bất tử, dùng cái chết để trở nên vĩnh hằng”. Điều mình thật sự thích trong tác phẩm này là quá khứ và hiện thực được kể lại song song nhưng ngược lối, có những lúc mình chỉ muốn đọc liên tục nội dung cuốn nhật ký của kẻ sát nhân, để hiểu được nguyên nhân – động cơ – mục đích của cuộc thanh trừng này, và tất nhiên, bài toán không hề đơn giản như vậy, một lần nữa chính các độc giả cũng như các bạn sẽ bị lừa như chính các điều tra viên liên bang mà thôi! Cậu truyện trong nhật ký là gì, cô gái mười sáu tuổi rồi sẽ ra sao??? Tất cả đang chờ các bạn trong cuốn 4MK, và mình chốt hạ câu cuối, hiện thực tàn ác… không có chỗ cho cung đàn ảo mộng đâu, nên đừng đọc vài trang sách đã tự mãng đoán ra được cái kết! Nếu dễ dàng như vậy thì 4MK đã không đạt danh hiệu “Cuốn sách giành giải Audie năm 2018 cho thể loại Tiểu thuyết Kinh dị, gay cấn”! Reviewer: Nhut Phan *** Porter Ngày 1 - 6:14 sáng Lại là nó, tiếng chuông điện thoại réo rắt mãi không dứt. Mình tắt chuông rồi cơ mà. Tại sao lại có chuông báo tin nhắn? Tại sao lại có tiếng chuông kêu nhỉ? Steve Jobs mất, Apple cũng ngắc ngoải theo luôn. Sam Porter lăn người sang bên phải, tay quờ quạng tìm chiếc điện thoại để trên kệ tủ đầu giường. Chiếc đồng hồ báo thức bay xuống, vỡ tan tành dưới nền nhà, kèm theo là tiếng rơi vỡ đặc trưng của món đồ điện tử rẻ tiền xuất xứ Trung Quốc. “Tiên sư cái tay.” Mần mò mãi, khi những ngón tay chạm được tới chiếc điện thoại, Porter rứt nó khỏi dây sạc rồi đưa ra trước mặt, nheo mắt liếc nhìn màn hình nhỏ xíu sáng chói. GỌI CHO TÔI - 911 Tin nhắn của Nash. Porter liếc nhìn sang vợ ở bên kia giường, chẳng thấy người đâu, chỉ thấy một tờ giấy nhắn: Em đi mua sữa, sẽ về ngay. xoxo, Heather Anh cằn nhằn gì đó rồi lại đưa mắt nhìn vào điện thoại. 6:15 phút sáng. Đáng buồn thay cho một buổi sáng tĩnh lặng. Porter ngồi dậy rồi ấn số gọi cho người cộng sự. Nash bắt máy sau hồi chuông thứ hai. “Sam à?” “Ừ, Nash.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia nín lặng trong giây lát. “Tôi rất xin lỗi, Porter ạ. Tôi đã đấu tranh rất lâu không biết có nên gọi cho anh hay không. Chắc tôi phải bấm số của anh cả chục lần rồi ấy, nhưng vẫn chẳng dám xuống tay nhấn nút gọi. Cuối cùng tôi quyết định tốt hơn hết là nhắn tin cho anh. Để anh có cớ bơ tôi, anh hiểu chứ?” “Không sao đâu mà Nash. Có chuyện gì thế?” Lại tiếp tục là một khoảng lặng. “Anh sẽ muốn xem tận mắt đấy.” “Xem cái gì?” “Có một vụ tai nạn.” Porter day day thái dương. “Tai nạn á? Chúng ta là Tổ Trọng án cơ mà. Tại sao phải quan tâm tới tai nạn nhỉ?” “Anh phải tin tôi lần này. Anh sẽ muốn xem qua đấy.” Nash nói lại lần nữa. Giọng anh chàng nghe là lạ. Porter thở dài. “Ở đâu thế?” “Gần công viên Hyde Park, ven đường 55. Tôi nhắn anh địa chỉ rồi đấy.” Chuông báo tin nhắn vang lên to tướng sát bên tai, Porter đưa chiếc điện thoại ra xa. Mẹ cha cái thứ iPhone rởm đời! Anh nhìn xuống màn hình điện thoại, ghi lại địa chỉ rồi tiếp tục cuộc gọi. “Tôi sẽ có mặt trong khoảng ba mươi phút. Như thế được chứ?” “Được.” Nash đáp. “Chúng tôi chưa xong việc nhanh đến thế.” Porter ngắt máy rồi nặng nhọc lết hai chân xuống khỏi một bên giường, lắng nghe cái cơ thể năm mươi hai tuổi đang lên tiếng phản đối bằng đủ những tiếng khục khặc, răng rắc. Mặt trời đã dần lên cao, ánh sáng lọt vào trong nhà qua tấm rèm đã kéo xuống của cửa sổ phòng ngủ. Buồn cười thay, căn hộ không có mặt Heather lại trở nên tĩnh lặng và u sầu đến lạ. Đi mua sữa. Trên sàn nhà lát gỗ, chiếc đồng hồ báo thức lóe sáng như thể đang nháy mắt với anh, mặt đồng hồ nứt vỡ bên trên hiển thị những kí tự không còn tương ứng với các con số nữa. Hôm nay sẽ là một trong số những ngày như thế. Mà gần đây có rất nhiều ngày như thế. Porter bước ra khỏi căn hộ sau đó chừng mười phút, khoác trên người bộ cánh chỉn chu, đẹp đẽ nhất vốn thường dành để đi lễ vào Chủ nhật - bộ com lê màu xanh hải quân nhàu nhĩ mua ở cửa hàng Men’s Wearhouse từ gần một thập niên trước - rồi đi hết bốn lượt cầu thang để xuống tới khu sảnh chật chội của tòa nhà. Anh dừng lại trước chỗ để hòm thư, lôi điện thoại ra và bấm số điện thoại của vợ. Bạn đã gọi điện tới số điện thoại của Heather Porter. Vì đây là hộp thư thoại nên khả năng rất cao là tôi đã nhìn thấy tên của bạn trong danh sách cuộc gọi, và tôi có thể cam đoan một điều khá chắc chắn là tôi không hề muốn nói chuyện với bạn. Nếu bạn nguyện tâm nguyện ý cống nạp cho tôi bánh sô cô la hay các loại đồ ăn kiêng giàu dinh dưỡng khác, hãy nhắn tin chi tiết cho tôi và tôi sẽ cân nhắc sắp xếp lại vị trí của bạn trong danh sách những người quen biết và có thể sẽ gọi lại cho bạn sau. Nếu bạn là nhân viên kinh doanh đang tính dụ tôi đổi số thì làm ơn từ bỏ ý định luôn và ngay, tôi là của AT&T trong ít nhất một năm nữa rồi. Còn những người khác, xin hãy để lại lời nhắn. Hãy nhớ cho kĩ, chồng yêu của tôi là một chàng cớm nóng nảy, và chàng ta mang súng theo người đấy nhé! Porter mỉm cười. Giọng nói của cô luôn khiến anh mỉm cười. “Này, Button. Anh đây. Nash gọi điện. Có một vụ ở gần công viên Hyde Park. Anh đang xuống đó gặp anh ấy. Anh sẽ gọi lại cho em sau, chừng nào anh biết mấy giờ có thể về nhà.” Anh nói tiếp. “À mà anh nghĩ là đồng hồ báo thức của chúng ta không ổn rồi.” Anh thả điện thoại vào trong túi áo rồi đẩy người bước ra khỏi cánh cửa, những cơn gió lồng lộng của Chicago nhắc anh nhớ mùa thu sắp qua, nhường chỗ cho mùa đông đang tới.   Mời các bạn đón đọc 4MK của tác giả J. D. Barker.
Ván Cờ Đổi Mạng
Cuốn tiểu thuyết kể câu chuyện về cuộc đấu tay đôi đến chết của một trò chơi cờ vua vẫn chưa kết thúc trong hơn 50 năm. Khi một doanh nhân người Đức bị phát hiện đã bị bắn chết, một bí ẩn mở ra cho người đọc về sự ganh đua của người đàn ông này với một cầu thủ cờ vua Do Thái xuất chúng và mở ra bí ẩn trong quá khứ của họ. *** Mở đầu quyển sách đúng là một vụ án. Một doanh nhân thành đạt đồng thời cũng là một kỳ thủ có tiếng một thời bị chết. Thi thể ông ta nằm ngửa trong vũng máu của chính ông ta, ở chính giữa mê cung, khẩu súng ngắn quân dụng cũ của ông ta được tìm thấy cách đó vài bước. Khẩu súng được lắp ống giảm thanh và đã không ai nghe thấy tiếng nổ. Họ tìm thấy trên bàn làm việc của ông ta là một bàn cờ vua được sắp xếp trong thế trận phức tạp của một ván cờ đang chơi dở. Đó là một bàn cờ rất lạ: những mảnh vải xơ xác cả sáng lẫn sẫm màu được khâu lại với nhau. Những chiếc khuy áo có kích cỡ khác nhau đại diện cho các quân cờ, biểu tượng của mỗi quân được vạch một cách thô sơ lên mặt khuy, có lẽ bằng đinh. Nhưng các bạn chớ có tìm hung thủ làm gì, cũng đừng trông mong gì những pha đấu trí nghẹt thở hay những cuộc phiêu lưu điều tra phá án của một vị thám tử tài ba mà ta thường thấy trong các tác phẩm trinh thám. Hay tìm thấy những khiếm khuyết trong tâm hồn của các nhân vật bị tổn thương về tâm lý trong các tác phẩm trinh thám mà thiên về tâm lý của tội phạm. Bởi cái chết của ông sẽ đưa bạn trở về một thời kỳ mà mỗi lần nhắc lại người ta không khỏi rùng mình. Thời kỳ mà người ta đã phải thốt lên rằng sao nỡ ăn thịt đồng loại của mình. Cái thời kỳ mà Đức Quốc Xã bài trừ người Do Thái, đưa họ đến những trại tập trung, đày đoạ họ, biến người Do Thái thành trò chơi, trò tiêu khiển, mạng họ trở thành ván cược trong một trò chơi rồi sau đó là những vụ thảm sát hàng loạt đẫm máu. Không chỉ là ván cờ thông thường mà đó là ván cờ cuộc đời, ván cờ đổi mạng. Binh Boog *** Người ta nói rằng cờ vua được sinh ra trong đổ máu. Truyền thuyết kể lại khi trò chơi này lần đầu tiên được ra mắt trước triều đình, nhà vua quyết định thưởng cho người phát minh vô danh của nó bằng cách đáp ứng bất cứ sở nguyện nào của ông ta. Phần thưởng nhà phát minh thỉnh cầu có vẻ thật khiêm nhường: tổng số lượng gạo gộp lại khi đặt một hạt gạo lên ô đầu tiên trong số 64 ô của bàn cờ, rồi hai hạt lên ô thứ hai, bốn hạt lên ô thứ ba, cứ như thế. Thoạt đầu, nhà vua vui vẻ đồng ý, song đến khi nhận ra tất cả các kho lương vựa lúa trong vương quốc của mình, hay có khi cả thế gian, cũng không thể cung ứng đủ lượng gạo như thế, ông ta thấy tốt hơn nên giải thoát cho mình khỏi thế khó bằng cách cho chém đầu người phát minh khốn khổ. Truyền thuyết không nhắc tới chuyện nhà vua sau đó còn phải trả cái giá đắt hơn, ông ta bị trò chơi mới mê hoặc tới mức mất trí. Hóa ra chỉ có sự tham lam của chính trò chơi ấy mới bì kịp lòng tham của người phát minh trong truyền thuyết. Các báo ra hôm nay thuật lại cái chết của một người đàn ông tại một ngôi làng nằm cách Vienna không xa. Hôm qua, sáng Chủ nhật, một người có tên Dieter Frisch chết vì bị bắn. Báo cáo pháp y cho biết thời gian tử vong là khoảng 4 giờ sáng, kết quả của một phát đạn súng ngắn ở cự ly rất gần, viên đạn xuyên qua vòm họng và vọt ra qua thùy chẩm. Bài tường thuật trên báo đi kèm một bức ảnh mới chụp gần đây của người chết, cho thấy ông ta đang thư thái ngoài khu sân vườn ngôi biệt thự của mình như một điền chủ miền quê vừa trở về sau cuốc đi dạo thường ngày. Mặc đồ vải lanh sáng màu, ngồi duỗi trên chiếc ghế đan bằng liễu gai, vẻ như ông ta đang chìa bàn tay ra vuốt ve một trong hai con chó cuộn tròn dưới chân. Tôi đã xem bức ảnh đó và thấy thật khó nhận ra khuôn mặt, vì nó bị chìm dưới bóng cái vành một món đội đầu trông giống mũ Panama nhẹ. Chẳng lẽ diện mạo của một con người chỉ đơn thuần là tổng hòa của hình khối và trọng lượng, là những đường nét của một cấu trúc cơ thịt? Hay còn có thứ gì khác lâu bền hơn, nằm bất biến dưới những lớp thời gian tàn nhẫn? Ẩn dưới cái tên và diện mạo đó có khi nào là người tôi quen biết? Chỉ sau một hồi tập trung, những nét mặt đuợc luu giữ thật sâu trong trí nhớ tôi lại hiện lên, nhu một tấm hình trong suốt áp chồng lên khuôn mặt đã bị thời gian bào mòn song trông vẫn còn trẻ một cách ngoan cường đó. Các hàng tít nói nhiều tới sự ra đi của “nhân vật xuất chúng” này, song không hề nói xem chuyện này xảy ra như thế nào. Dưới sức ép từ gia đình nạn nhân, kiên quyết bác bỏ giả thuyết tự sát, gần nhu tất cả các tờ báo đều nhắc đến một “tai nạn”, “sự cố” hay cái chết trong “tình huống khó hiểu”. Cho dù bằng chứng có là gì đi nữa, nó cũng trở nên vô giá trị khi thiếu vắng một động cơ hợp lý. Tất cả những ai từng biết ông ta dường như đều sẵn sàng thề rằng ông ta hoàn toàn không có bất cứ lý do nào để tự kết liễu đời mình. Ông ta chưa bao giờ bị trầm cảm hay tỏ ra chán đời. Lần kiểm tra cuối cùng, mới gần đây, cho thấy sức khỏe ông ta hoàn toàn bình thường, và ông ta có phom dáng đáng để thèm muốn: ở tuổi sáu mươi tám, ông ta vẫn tích cực chơi các môn thể thao ưa thích, tennis và cưỡi ngựa, dù vẫn hơi tập tễnh kể từ cuộc phẫu thuật sau chấn thương do ngã ngựa. Cũng không hề có bất cứ dấu hiệu nào của rắc rối tài chính. Trên thực tế, chỉ vài ngày trước đó ông ta vừa giành được một hợp đồng xây dựng trị giá nhiều triệu đô la từ Bundesbank. Frisch là một trong những người dường như được vận may mỉm cười trong mọi lĩnh vực. Ông ta kết hôn với một người thừa kế giàu có và có bốn con trai, tất cả giờ đây đều có địa vị nổi bật trong xã hội. Ông ta có một cuộc sống ngăn nắp bình lặng, tuần dành ra bốn ngày ở Munich để điều hành việc làm ăn và quay lại Vienna vào thứ Sáu để được lái xe đưa tới nơi ông ta thích rồi dùng toàn bộ thời gian tự do của mình ở đó: một biệt thự nằm giữa khu tư viên mênh mông, bao quanh là khu săn bắn rộng 125 mẫu. Khu tư viên, được xây dựng từ cuối thế kỷ mười tám, từ lâu đã trở thành một điểm thu hút khách du lịch, được mở cửa vào mùa hè. Khách tới thăm được phép tham quan trại nuôi ngựa và tản bộ khắp khu đất, một kiệt tác thực thụ về nghệ thuật làm vườn và điều tiết nước, được thiết kế từ hơn một thế kỷ trước. Điểm nhấn là một mê cung đồng tâm được tạo thành từ những hàng rào cây cao ba mét dẫn tới một khoảng trống hình bàn cờ lát những phiến cẩm thạch vuông màu trắng và đen. Ở hai đầu đối diện của bàn cờ, các quân cờ đã được cẩn thận tạo nên bằng cách xén tỉa những cái cây tán rậm cao bằng người thật. Các quân đen được tạo thành từ thủy tùng, quân trắng từ hoàng dương. Như phần lớn những người ở tuổi mình, Frisch sống nề nếp. Một tuần ba ngày ở biệt thự, đúng 7 rưỡi sáng ông ta dậy và dành ra đúng năm phút dưới bể bơi nước lạnh trong nhà, tiếp đó là vài động tác thể dục mềm dẻo và tiến trình chỉnh trang mặc đồ tỉ mẩn như một nghi lễ. Đến khoảng 8 giờ, đã ăn vận chỉnh tề, ông ta sẽ đi xuống phòng ngồi chơi rộng thênh thang dùng bữa sáng thanh đạm được bưng ra trên những món đồ sứ tinh xảo: tách cà phê đen không đường và ít bánh mì nướng làm hoàn toàn từ bột mì cùng xíu mứt cam. Sau đó, ông ta sẽ lui vào phòng làm việc và dành thời gian còn lại của buổi sáng cho niềm đam mê lớn của bản thân, cờ vua. Ông ta sở hữu tất cả sách vở tài liệu về chủ đề này và tự hào về một bộ sưu tập quý giá những bộ cờ vua cổ. Cho dù đã nhiều năm không thi đấu, ông ta vẫn thuộc hàng kiện tướng và là chủ bút của một tạp chí uy tín về cờ vua. Mọi bằng chứng cho phép phỏng đoán là đã không có gì tác động đến thời gian biểu thường quy của ông ta cho tới tối thứ Sáu cuối cùng. Lái xe đến đón ông ta tại nhà ga ở Vienna như thường lệ. Họ chỉ trao đổi với nhau vài lời trên đường quay về biệt thự, và về tới đó lúc nửa đêm - chính xác là 1 giờ 45 phút. (Người lái xe luôn cẩn thận tính toán thời gian chuyến đi.) Frisch ra khỏi xe, và như thường lệ, trước hết đi tới khu chuồng chó, vuốt ve từng con trong số “cún con” của mình, đáp lại màn chào đón hân hoan của chúng. Sau đó ông ta vào nhà. Như tất cả những thứ Sáu khác. Nhưng ngay sáng sớm thứ Bảy bà hầu phòng lớn tuổi đã để ý thấy một điều lạ lùng trong cách cư xử của ông chủ. Frisch trông có vẻ như đã ngủ rất ít và không ngon giấc. Trên thực tế, bà sẵn sàng thề rằng kể cả có lên giường nằm, ông ta cũng không buồn cởi đồ. Vốn quen lấy thời gian biểu thường quy chính xác như đồng hồ của ngôi biệt thự làm niềm khuây khỏa lớn lao nhất, bà này rất lo lắng trước sự thay đổi đột ngột trong thói quen của ông chủ. Tuy nhiên, là một người làm công tận tụy hết lòng, bà cảm thấy ở vị trí của mình bà không nên nói gì với ai, thậm chí cả với những người làm khác. Bà cũng không báo với vợ Frisch, một phần vì vợ chồng ông ta ở các khu khác nhau của biệt thự và trên thực tế là sống đời riêng, chỉ xuất hiện cùng nhau ở những dịp lễ lạt hiếm hoi có tính nghi thức. Theo lời kể của bà hầu phòng, Tiến sĩ Frisch không hề ăn sáng ngày hôm đó, và bữa trưa của ông, được bưng tới vào giờ thường lệ, còn nguyên trên khay không được đụng đến. Ông ta dường như đã trải qua cả ngày một mình trong nhà, không tiếp vị khách nào. Chỉ khi nhân chứng của chúng ta mang bữa tối tới cho ông ta trong phòng làm việc, bà mới để ý thấy một ngọn đèn đã được bật lên. Nó vẫn bật khi bà đi ngủ vào khoảng 2 giờ sáng. Chủ nhật, quá 8 giờ sáng rất lâu mà vẫn chưa thấy bóng dáng Frisch. Lo lắng trước sự chậm trễ khác thường này, bà hầu phòng lên lầu tới phòng ngủ. Thấy trong phòng không có ai, giường chiếu phẳng phiu, thoạt đầu bà nghĩ ông chủ đã ngủ qua đêm ở nơi khác, dù đó không phải là thói quen của ông ta. Bà bắt đầu nghi ngờ khi thấy không thiếu chiếc xe nào trong gara. Sau đó, bà liên tục gõ cửa phòng làm việc, lớn tiếng gọi tên ông chủ. Không thấy ai trả lời, bà quyết định vào trong phòng, nhưng không có ai trong đó. Đến lúc này, bà cảm thấy mình không có lựa chọn nào khác ngoài đánh thức vợ Frisch, một nước đi không phải không có rủi ro, vì bà chủ nhà bị chứng mất ngủ hành hạ và vào thời điểm đó rất có thể đang tận hưởng thời khắc nghỉ ngơi đầu tiên của mình. Toàn bộ người làm nhanh chóng được huy động để tìm kiếm khắp hai mươi tám căn phòng, các hầm, khu dành cho khách, cuộc tìm kiếm được mở rộng ra tận khu tư viên xung quanh nhưng vẫn công cốc. Cuối cùng, một người nghĩ tới chuyện đưa mấy con chó của ông chủ tới. Hai con chó chăn cừu Đức yêu quý của ông ta đã sủa liên tục suốt buổi sáng. Khi con thứ nhất được thả ra, nó lao thẳng tới chỗ mê cung trong vườn; con thứ hai, được tròng dây, lập tức dẫn họ tới nơi. Thi thể Frisch, nằm ngửa trong vũng máu của chính ông ta, ở chính giữa mê cung; khẩu súng ngắn quân dụng cũ của ông ta được tìm thấy cách đó vài bước. Khẩu súng được lắp ống giảm thanh, và đã không ai nghe thấy tiếng nổ. Họ tìm kiếm xem có lời nhắn nào không nhưng vô ích, tất cả những gì họ thấy trên bàn làm việc của ông ta là một bàn cờ vua được sắp xếp trong thế trận phức tạp của một ván cờ đang chơi dở. Đó là một bàn cờ rất lạ: những mảnh vải xơ xác cả sáng lẫn sẫm màu được khâu lại với nhau. Những chiếc khuy áo có kích cỡ khác nhau đại diện cho các quân cờ, biểu tượng của mỗi quân được vạch một cách thô sơ lên mặt khuy, có lẽ bằng đinh. Trong tất cả các tờ báo tường thuật lại hiện trường được những nhân chứng tìm thấy, chỉ có một bài, trên một tờ báo tỉnh lẻ rất có thể thiếu thông tin trực tiếp, là bình luận về chi tiết có vẻ vặt vãnh này. Bài báo kết luận: “Sẽ không ai biết được vì sao Tiến sĩ Frisch lại chọn một mảnh giẻ rách như thế thay vì bộ sưu tập quý giá nổi tiếng của ông. Có lẽ nó chỉ được dùng cho ván đấu cờ cuối cùng của ông, với cái chết.” Mời các bạn đón đọc Ván Cờ Đổi Mạng của tác giả Paolo Maurensig.
Đốt Cháy Băng Giá
Nếu bạn là cô gái Dusty, nghe tiếng con trai lạ mặt tự nhận là người anh trai Josh mất tích bấy lâu của mình, bạn sẽ hoảng loạn và gọi điện cho cảnh sát? Bạn sẽ khóc oà và chạy vào phòng bố? Bạn sẽ cố ngủ vùi để quên đi giọng nói đầy ám ảnh? Bạn sẽ chạy thẳng vào trong cơn bão tuyết để rồi bị nhấn chìm trong màn đêm đen thẳm? Hay là... Đợi chờ tới đêm mai, Giữa màn đêm mịt mùng, khi bão tuyết gào rú, Chuông điện thoại lại reo... Và người con trai lạ mặt ấy, vẫn đợi bạn...! Sự xuất hiện của cậu bé kì lạ với cuộc điện thoại mỗi đêm khuya đã làm thay đổi cuộc đời Dusty. Những nghi ngờ và rượt đuổi, những bí mật kinh khủng được giấu kín, những sự thật không ai muốn phơi bày, sự sống dậy của một linh hồn tội lỗi... Tất cả cùng cuốn theo mạch câu chuyện để rồi ẩn số tưởng chừng không thể được giải mã dần hé lộ trong ánh sáng ảm đạm của buổi sáng mùa đông sau cơn bão tuyết điên cuồng... Không chỉ là một chuỗi kịch tính khiến bạn chẳng thể rời khỏi trang sách, Đốt Cháy Băng Giá còn mang một ý nghĩa nhân văn to lớn, mà chỉ đến những tình tiết cuối cùng người đọc mới nhận ra. Được thừa nhận về mặt ý tưởng cũng như cách kể chuyện lôi cuốn, Đốt Cháy Băng Giá của tác giả trẻ Tim Bowler đã gặt hái được rất nhiều giải thưởng về Sách hàng đầu như: Giải thưởng Sách Hull 2007, Giải thưởng Sách Highland 2007, Giải thưởng Sách Redbridge 2007, Giải thưởng Sách Trường Stockport 2007, Giải thưởng Sách Teen South Lanarkshire 2008, Giải thưởng Trường Sách Southern 2009, v.v. ... Nếu bạn là một tín đồ của viễn tưởng và kinh dị, Đốt Cháy Băng Giá chính là lựa chọn hàng đầu cho các bạn độc giả trẻ tuổi. Nếu tiết trời đang rét buốt, tốt thôi, hãy chuẩn bị một tách trà thật nóng, một góc quán thật tĩnh mịch, để hoà mình vào từng nhịp thở dồn dập của Đốt Cháy Băng Giá bạn nhé. Và nhớ là: Đốt Cháy Băng Giá không dành cho những cô nàng yếu tim! *** Sinh: 14 tháng 11, 1953 (tuổi 62), Leigh-on-Sea, Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland Tác giả Tim Bowler là nhà văn người Anh chuyên viết truyện cho lứa tuổi thanh thiếu niên. Ông đã có 19 tác phẩm được xuất bản, đoạt 15 giải thưởng, trong đó có giải thưởng danh giá Carnegie Medal cho tác phẩmCậu bé của sông phát hành vào tháng 8 vừa qua. Nếu như Cậu bé của sông là sự khám phá kỳ diệu, mãnh liệt về những tình cảm gắn bó của một cậu bé mới lớn với người ông bẳn tính thì trong Những cái bóng vừa được phát hành vào đầu tháng 12, Jamie, một cầu thủ quần vợt 17 tuổi luôn tự tìm cách để thoát khỏi cái bóng của cha tồn tại trong cuộc sống của cậu. *** “Tôi sắp chết rồi,” giọng nói lạ cất lên. Dusty siết chặt cái điện thoại. Cô không biết người này là ai. Một tên con trai chạc tuổi cô, căn cứ vào tiếng nói của hắn ta - khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, có lẽ lớn hơn một chút. “Có ai ở đầu dây không?” tên đó thì thào. Giọng hắn líu nhíu giận dữ. Cô liếc nhìn đồng hồ. Hai mươi phút nữa là tới nửa đêm. Cô đã trả lời điện thoại ngay lập tức vì nghĩ là ba gọi về báo ông bị kẹt vì tuyết rơi nhưng đang trên đường về. Cô không ngờ lại là tên con trai này. “Có ai ở đó không?” hắn hỏi. “Anh là ai?” Chỉ có tiếng ho khan đáp lại. “Và làm thế nào anh có số điện thoại này?” cô hỏi. “Chúng tôi không nằm trong danh bạ điện thoại.” Lại một tiếng ho nữa nhưng lần này hắn trả lời. “Tôi chỉ nghĩ đại ra một số điện thoại và quay số thôi.” Cô nhăn mặt. Đây hẳn là một trò chơi khăm rồi. Tối thứ Sáu, đêm giao thừa. Một tên con trai nào đó đang chọc phá bạn bè. Nếu lắng nghe thật kỹ, có lẽ cô sẽ nghe thấy được cả tiếng cười thầm bị nén lại ở đằng đó. Nhưng tất cả âm thanh cô nghe thấy là hơi thở khò khè nặng nhọc của hắn ở đầu dây bên kia. Cô nghĩ đến ba đang ở Beckdale hẹn hò. Cô đang vui vẻ ở nhà một mình lần đầu tiên sau nhiều tuần lễ, đặc biệt sau tất cả rắc rối mà cô đã bày ra để khiến ba đi đến cuộc hẹn, nhưng giờ cô ước gì ông mau chóng về nhà. “Cô có nghe tôi nói không?” hắn luống cuống nói. “Tôi đã nói tôi sắp chết mà.” Cô biết đó không phải sự thật. Nếu tên này thật sự gặp nguy hiểm thì hắn ta không thể nào nghĩ đại ra một con số rồi gọi nó. Hắn sẽ gọi 999. “Anh nên gọi cảnh sát,” cô nói. “Tôi không muốn cảnh sát.” “Thế thì là xe cứu thương.” “Tôi không muốn xe cứu thương.” “Nhưng anh nói là anh sắp chết mà.” “Tôi sắp chết đây.” “Thế thì anh cần gọi...” “Tôi không cần gọi bất cứ ai cả. Tôi đã nói tôi sắp chết mà. Tôi không nói là tôi muốn sống.” Một khoảng im lặng nặng nề mà cô chẳng thích thú gì. “Tôi vừa mới dùng thuốc quá liều,” hắn nói. Cô cắn môi, không chắc chắn phải tin vào điều gì nữa và miễn cưỡng bị lôi kéo sâu hơn vào thế giới của tên con trai này. Có thể hắn đang nói thật, có thể không, nhưng cho dù rắc rối của hắn là gì đi nữa thì đó cũng không phải là chuyện người khác có thể giải quyết được. “Tôi không thể giúp anh,” cô nói. “Cô có thể. Tôi chỉ muốn nghe một giọng nói thân thiện thôi. Ai đó để nói chuyện trong khi tôi lịm dần đi.” “Anh cần thành viên của hội bác ái chứ không phải tôi. Tôi sẽ cho anh số của họ.” “Tôi không cần hội bác ái,” hắn nói. “Tôi cần cô.” Chuyện này đang bắt đầu sởn gai ốc rồi đây. Tất cả bản năng của cô mách bảo cô hãy dập điện thoại ngay. Nhưng trước khi cô kịp làm vậy hắn lại nói. “Cô bao nhiêu tuổi?” “Không phải chuyện của anh.” “Cô nghe chừng khoảng mười lăm.” Cô không nói gì. Hắn ta đã đoán trúng, có lẽ chỉ là ăn may nhưng nó vẫn khiến cô lúng túng. “Cô tên gì?” hắn hỏi. “Đấy cũng không phải chuyện của anh.” “Sao cô không cho tôi biết nhỉ?” “Bởi vì nó không liên quan đến anh.” “Tên tôi là Josh.” Cô siết chặt máy điện thoại. Josh - trong tất cả những cái tên nó đã được chọn. Hắn lại nói. “Tôi đã nói tôi tên Josh mà.” “Không, đó không phải tên anh.” Cô đáp. Cô thầm cầu nguyện là mình đã đúng. Cô không muốn bất cứ ai tên là Josh cả. Một khoảng im lặng, rồi hắn nói. “Cô nói đúng. Nó không phải tên tôi. Nhưng cô có thể gọi tôi là Josh nếu cô muốn. Ý tôi là chỉ cần cho tôi có một cái tên là được.” “Tôi không hứng thú với việc đặt tên cho anh.” “Tùy ý cô thôi.” Hắn ta ngừng một chút. “Còn cô thì sao?” “Tôi thì sao cơ?” “Hãy cho tôi một cái tên để tôi có thể gọi cô. Bất cứ cái tên nào cô thích.” Lại một lần nữa bản năng trong cô gào thét bắt cô dập máy. Mấy cái trò tên tuổi này khiến cô cảm thấy dễ tổn thương, đặc biệt là chuyện nói về Josh. Cô bắt đầu cảm thấy thắc mắc về tên này. Hắn hoàn toàn là người xa lạ đối với cô, nhưng lại chọn ra một cái tên vô cùng có ý nghĩa với cô. Có thể đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng cũng có thể hắn biết cô là ai, nơi cô sống và ngay lúc này đang theo dõi nhà cô. Cô liếc mắt nhìn ra phòng khách. Đấy là căn phòng duy nhất trong nhà đang bật đèn sáng, nếu hắn đang quan sát từ bên ngoài, hắn chắc chắn đang nhìn chăm chăm vào ô cửa sổ này. Cô mừng là rèm cửa đã được kéo vào rồi. Nhưng điều đó không khiến cô cảm thấy an toàn hơn. Bản thân Thorn Cottage là một ngôi nhà duyên dáng đẹp đẽ. Vùng ngoại ô của Beckdale cách đó vài dặm về bên phải và không có gì ở bên trái ngoại trừ công viên Stonewell và khu đồng hoang Kilbury, xa xa là cái hồ và những đồi dốc đá, ở đây ít được bảo vệ. “Tôi không phải đang theo dõi qua cửa sổ đâu,” hắn đột nhiên nói. “Tôi không biết cô là ai và sống ở đâu.” Cô rùng mình. Dường như hắn có thể nói ra từng nỗi sợ hãi đang lướt qua tâm trí cô lúc này. Nhưng điều tiếp theo hắn nói mới càng làm tăng thêm nỗi lo sợ của cô. “Daisy à?” Cô cứng đờ người. “Anh nói gì cơ?” “Daisy. Tôi đang cố đoán tên cô. Thứ gì đó đại loại như Daisy.” Cô nuốt khan và lại thấy ánh mắt mình đang liếc về phía những tấm rèm cửa. “Tôi đã bảo rồi,” hắn nói. “Tôi không phải đang theo dõi ngoài cửa sổ đâu.” Bây giờ thì cô hoảng sợ thật sự. Tên con trai này dường như biết mọi điều cô đang làm và đang nghĩ. Cô cố gắng lý trí hơn. Có thể chuyện đó với hắn ta không khó khăn gì. Hắn chắc phải biết một cô gái trẻ trong hoàn cảnh thế này sẽ sợ hãi, nhận ra cô đang thắc mắc hắn ở đâu và có thể đang liếc nhìn ra cửa sổ. Nhưng cái tên Josh, rồi còn... Daisy nữa chứ. Nó không chính xác nhưng cũng gần đúng. “Tôi không phải tên Daisy,” cô chậm rãi nói. “Tôi không nghĩ cô tên đó,” hắn nói. “Nhưng nó gần giống như thế, đúng không?” Cô không trả lời. “Thế... Cô nàng cá tính thì sao?” hắn lại nói. “Tôi có thể gọi cô như thế không? Tôi biết nó thật quái dị nhưng cô nghe có vẻ giống một cô nàng bạo dạn.” Cô thở gấp. Bây giờ thì nghiêm trọng rồi đây. Chỉ duy nhất một người trên thế giới này từng gọi cô là cô nàng cá tính. Đó là cách gọi thân mật người đó dành cho cô, và thật quá mức không bình thường khi hắn có thể đoán được. Anh chàng này biết cô là ai - và còn biết nhiều là đằng khác. “Josh đang ở đâu?” cô lạnh lùng hỏi. “Tôi không biết ai tên Josh cả.” “Anh ấy đâu? Nói cho tôi biết.” “Tôi không biết ai là Josh mà.” “Anh vừa mới nói cái tên Josh một phút trước còn gì.” “Tôi bịa ra thôi. Giống như tôi nghĩ đại ra số điện thoại nhà cô ấy. Và cái tên Daisy nữa.” “Cả cô nàng cá tính nữa?” “Phải. Sao nào? Có ai gọi cô bằng cái tên đó à?” Cô không trả lời, đúng hơn là không muốn trả lời. Lúc này những nghi ngờ đang chạy đua trong đầu cô. Anh chàng này biết nhiều hơn so với những gì hắn chịu thừa nhận. Cô phải tìm hiểu cho ra đó là gì. Một khuôn mặt chập chờn hiền ra trong tâm trí cô: gương mặt cô đã không được thấy từ hai năm nay nhưng nó vẫn luôn ám ảnh từng ngày, đôi khi là từng giờ, thậm chí dường như là từng phút trong đời cô. “Josh đang ở đâu?” Cô lại hỏi. “Tôi đã nói cô rồi. Tôi không biết ai tên Josh cả.” “Anh biết.” “Tôi không biết.” “Nhưng anh vừa nói...” “Tôi không quan tâm mình đã nói gì.” Giọng hắn bây giờ nghe đã có vẻ cáu kỉnh. “Tôi không quan tâm ma xui quỷ khiến thế quái nào, được chứ? Tôi đã nói điều tôi nói. Tôi không biết nó nảy nòi ra từ đâu cả.” Cô cố gắng làm mình bình tĩnh lại. Cô biết phải thận trọng, phải thăm dò tên này nhưng nếu cô dồn ép quá, hắn sẽ gác máy. “Hãy cho tôi biết tại sao anh lại chọn mấy cái tên ấy,” cô nói. Nhưng tên đó không trả lời. Thay vào đó cô nghe thấy hắn đang nôn khan ở đầu dây bên kia. Cô lắng nghe, đầu óc rối bời. Nếu trò này chỉ là diễn kịch thì nó khá là đạt đấy. Tiếng nôn ọe tiếp tục dường như một lúc lâu, rồi đột nhiên ngừng lại. “Anh ổn chứ?” cô hỏi. Không trả lời, chỉ có một tiếng động khác mà cô lập tức nhận ra nó là tiếng gì. “Anh đang uống thứ gì đó,” cô nói. “Là gì thế?” “Rượu rẻ tiền,” có tiếp đáp lại. “Mùi vị như cứt ý.” Cô nghe thấy một tiếng lọc xọc. “Gì thế?” cô hỏi. “Cái gì cơ?” “Âm thanh đó.” “Đây á?” Và cô lại nghe thấy tiếng lọc xọc đó lần nữa. “Phải rồi.” “Lọ thuốc viên,” hắn nói. “Tôi nghĩ mình có thể vật vã lần cuối nhiều nên mang thêm một ít nữa. Nếu mà tôi có thể bỏ cái nắp chết tiệt này ra.” “Nghe này,” cô bắt đầu định nói. Nhưng tên con trai kia không nghe nữa. Hắn ta hình như đã bỏ điện thoại xuống và đang đánh vật để mở lọ thuốc ra. Cô nghe tiếng hắn chửi rủa mình khi vặn cái nắp lọ. Sau đó cô nghe thấy tiếng rên rỉ hài lòng, tiếp theo sau đấy là một khoảng im lặng. “Anh còn đó không?” cô hỏi. Không có tiếng trả lời. Cô cố suy nghĩ. Bây giờ cô tin rằng tên con trai kia đã dùng quá liều thuốc và thậm chí ngay lúc này cũng đang nuốt thêm thuốc nữa. Nhưng cô cũng tin rằng hắn biết điều gì đó về Josh. Cô phải moi cho được những gì có thể từ chỗ hắn. Nhưng trước hết cô phải cứu sống hắn đã, điều đó có nghĩa là phải tìm ra xem hắn đang ở đâu. Nếu may mắn hắn sẽ nói cho cô biết. Có khả năng đây không phải là một nỗ lực tự sát mà là một lời cầu cứu. “Anh còn đấy không?” cô lại gọi.   Mời các bạn đón đọc Đốt Cháy Băng Giá của tác giả Tim Bowler.