Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hoàng Ân

Nhân vật chính: Cố Loan, Triệu Quý Có một ngày giữa ban trưa, Cố Loan giật mình tỉnh giấc. Nàng nói với mọi người, mình gặp ác mộng. Trong cơn ác mộng ấy, nàng trẻ trung nõn nà, cha mẹ huynh trưởng thương yêu, ngàn kiều vạn sủng, lại vì bị bỏ thuốc mà bị người chiếm đoạt, ủy khuất làm trắc phi cho Thái tử. Trong cơn ác mộng ấy, Ninh vương như Quỳ thú từ trên cao giáng xuống Hoàng thành, máu tươi vung vãi, Thái tử bỏ mạng. Nàng sợ hãi, nàng trốn chạy, thậm chí không oán không thán khi bị mang lên giường Ninh Vương thị tẩm, đổi lại vẫn là một cái chết không thể nào tránh khỏi. Bàng hoàng tỉnh giấc, Cố Loan bật khóc. Khóc cho những bất lực, khổ sở, sợ hãi mà mình đã phải chịu. Bởi những gì nàng thấy không phải giấc mơ, chúng thật sự đã từng xảy ra với nàng trong hiện thực. Cố Loan đã bị Ninh vương siết chết trên giường, rồi mang theo oán hận và khủng hoảng quay trở về quá khứ.   Nữ chính Cố Loan trong câu chuyện này không phải tuýp người thông minh. Nàng chỉ như một chú chim non được cha mẹ thương yêu bảo bọc trong chiếc lồng kín, hận không thể đem hết mọi thứ tốt đẹp nhất cho con gái của mình. Gia đình của nàng đông đúc nhưng quy củ, huynh đệ tỉ muội nhường nhịn nhau, có tranh đấu cũng chỉ là chút ghét bỏ đích thứ không đáng để mắt tới. Phụ thân chinh chiến sa trường, cả đời chỉ có một người vợ là mẫu thân. Bà cố lại chịu sự kính trọng của Hoàng thượng, nhóm di nương của ông cố hay ông nội cũng toàn là tuýp không đủ não để đấu tranh hậu trạch. Thế nên ngôi nhà nơi Cố Loan lớn lên thật sự là một chiếc tổ yên bình. Chiếc tổ nhỏ ấm cúng, tứ đại đồng đường, dưỡng nên một tiểu tiên điểu xinh xắn ngây ngô, không hề biết tới gió tanh mưa máu ngoài chiến trận. Trọng sinh quay trở về, nói rằng Cố Loan không oán hận là giả. Chỉ là nàng biết mình là ai, mình ở vị trí nào, mình có đủ sức lực để mà trả thù hay không. Cố Loan càng không nỡ để những người thân xung quanh vì oán hận kiếp trước mà phải thay nàng tranh đấu. Thế nên nàng lựa chọn lãng quên và trốn tránh. Nhưng bánh xe vận mệnh vô tình vẫn ép nàng gặp lại những kẻ từng là cơn ác mộng trong quá khứ của mình. Một kẻ ẩn giấu âm mưu và dã tâm dơ bẩn trong lớp vỏ thanh nhã. Một kẻ cao ngạo lạnh lùng, hung tàn máu lạnh. Đây không phải là một câu chuyện có quá nhiều âm mưu. Nữ chính là con người ngây thơ nhưng không nhu nhược ngu ngốc, nàng chỉ không ôm chí lớn, mong ước một đời một kiếp an bình, sống trọn đến tuổi già. Chỉ khi số phận ép nàng phải lựa chọn, bóc trần những âm mưu dẫn tới tấn bi kịch của nàng đời trước,Cố Loan mới buộc phải chui ra khỏi sự bảo bọc của gia đình mà đưa ra quyết định cuối cùng. Nam chính không có ký ức kiếp trước, nhưng kiếp này nữ chính trùng sinh trở về, vô tình trồng liễu liễu lại xanh, khiến Ninh vương không còn bước trên vết xe đổ bạo ngược như xưa. Truyện không quá thiên vị hay theo mô tuýp bàn tay vàng, nữ chính chỉ ngẫu nhiên thay đổi một chút dòng chảy của số phận để bảo vệ mình mà thôi. Nàng ko có oán hận hay tiếc nuối gì kiếp trước bởi sau đó phụ thân đã giết Ninh vương để trả thù, bởi vậy ở kiếp này, nàng đối với nam chính chỉ có sợ hãi và bất lực, trốn tránh. Quá trình theo đuổi cô vợ nhỏ vừa mềm mềm đáng yêu vừa sợ mình như quỷ của nam chính bởi vậy mà bắt đầu. Đau đớn đẫm đầy máu và nước mắt, suýt chút nữa phải hồn bay phách lạc, “Quỳ thú” Ninh vương mới làm thịt được “Tiểu Tiên Điểu” mà hắn muốn. Truyện cũng khai thác tới một số nhân vật phụ xung quanh Cố Loan, nhờ nàng tác động mà kiếp này có được một hạnh phúc viên mãn hơn kiếp trước. Hoàng đế rất dễ thương, tính tình tùy hứng, cực kỳ sủng cậu con trai của ái thiếp khiến cho nó đã hung tàn bạo ngược nay slại càng coi trời bằng vung. Về sau sầu não tới bạc cả đầu vì nó hung quá không ai dám lấy. Truyện HE ngọt ngào, cả quá trình không có quá nhiều âm mưu, nam chính bạo ngược và nữ chính nhát gan vô tình cảm hóa con thú hung dữ. Tác giả chắc ví von thành nghiện nên cuối truyện làm hẳn 1 phiên ngoại dễ thương chết người luôn, lấy bối cảnh là một chú chim phượng hoàng con vô tình đi lạc vào đảo nơi Quỳ thú trú ngụ. Xong bị Quỳ thú nhốt nhốt, nuôi nuôi, song tu, thịt thịt, đẻ ra quả trứng. Truyện siêu thích hợp cho những bạn thích ngọt thích sủng, lại có độ dài vừa phải không cần cày lâu. Chỉ tiếc là hình như mới có convert chứ chưa có link edit hoàn. *** Tháng tư kinh thành, xanh lá mạ, hoa hồng, quất vào mặt gió nhẹ không nóng không lạnh, rất là thoải mái. Sáng sớm thời gian, Cố Loan mới vừa khởi không lâu, đối diện gương đồng chải đầu, tiểu cung nữ ôm mấy chi hoa hồng nguyệt quý đã đi tới. Cố Loan thất thần mà nắm kia đầu đen nhánh nồng đậm tóc dài, giương mắt nhìn lại. Nàng động tác lười nhác, còn lộ ra vài phần tiền đồ chưa biết, vô lực sửa đổi suy sút, nhưng Cố Loan có song thủy nhuận mỹ lệ đôi mắt, tiểu cung nữ bị nàng nhìn, cũng chưa lý do mà hoảng hốt, tựa như gia cảnh quẫn bách thư sinh nghèo gặp được quốc sắc thiên hương nhà giàu tiểu thư, đã hoảng loạn mỹ nhân vì sao xem hắn, lại tự biết xấu hổ sợ mỹ nhân ghét bỏ. “Tứ cô nương, ngài xem này hoa còn được không?” Tiểu cung nữ khẩn trương hỏi. Cố Loan nào có tâm tình ngắm hoa, tùy ý xem mắt, hỏi tiểu cung nữ: “Nhưng có Thừa Ân Hầu phủ tin tức?” Đó là nàng nhà mẹ đẻ. Tiểu cung nữ lắc đầu: “Chưa từng nghe nói.” Cố Loan liền tiếp tục chải đầu. Tiểu cung nữ yên lặng mà đem đế cắm hoa ở trên bàn quan diêu bình hoa trung, vội xong rồi, tiểu cung nữ triều A Loan hành lễ, cúi đầu lui đi ra ngoài, giống như trước giống nhau, trừ phi Cố Loan hỏi chuyện, nàng liền sẽ không chủ động nói cái gì. Tiểu cung nữ rời đi sau, Cố Loan tầm mắt, chậm rãi chuyển qua bình hoa phấn nguyệt quý thượng. Kia nguyệt quý khai đến cực hảo, cánh hoa phấn nộn, thủy linh linh. Cố Loan bỗng nhiên nhớ tới qua đời Thái Tử, Thái Tử từng ở nàng bên tai nói: “A Loan, ngươi này thân mình, so cánh hoa còn nộn.” Cố Loan ánh mắt mê ly lên, hồi tưởng mấy ngày nay biến cố, vẫn cứ cảm thấy giống tràng mộng. Lão hoàng đế bệnh tình nguy kịch, Thái Tử một bên thương tâm khổ sở, một bên âm thầm trù bị đăng cơ, vừa người long bào đều bị hảo, đã có thể ở Đông Cung mỗi người ngóng trông chuyển qua chính cung đi thời điểm, Ninh Vương đột nhiên tạo phản, làm trò lão hoàng đế mặt dùng kiếm lau Thái Tử cổ. Lão hoàng đế bị tức giận đến sống sờ sờ biến thành tiên đế, Ninh Vương ra lệnh một tiếng, tiếp tục huyết tẩy hoàng cung. Đông Cung là Ninh Vương tạo phản chủ chiến trường. Đông Cung bên trong, đã sớm thất sủng Thái Tử Phi đã chết, so Cố Loan trước hầu hạ Thái Tử mặt khác thiếp thất đã chết, hầu hạ Cố Loan nha hoàn không đầu ruồi bọ dường như ra bên ngoài chạy, cũng đã chết. Lần đầu tiên cùng tử vong ai đến như vậy gần, Cố Loan đã quên quý nữ khí tiết, sợ tới mức bò tới rồi giường phía dưới. Đông Cung mọi người thê lương tiếng kêu không dứt bên tai, Cố Loan run thành run rẩy. Liền ở Cố Loan một bên run run một bên cầu Bồ Tát phù hộ nàng né qua kiếp nạn này khi, một trận chỉnh tề có tố tiếng bước chân sau, Ninh Vương tâm phúc lạnh nhạt vô tình thanh âm từ phía trên truyền tới: “Cố cô nương, Vương gia có mệnh, không được ta chờ thương ngài mảy may, còn thỉnh ngài ra tới, Vương gia khác cho ngài an bài tẩm cư.”   Mời các bạn đón đọc Hoàng Ân của tác giả Tiếu Giai Nhân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chỉ Sợ Tương Tư Khổ
Ai nha! Rốt cuộc Tiểu bạch xà mà nàng đợi tám năm cũng được đưa tới! Nàng kinh ngạc mở hai mắt nhìn vào giỏ trúc dò xét. Thật lâu sau, vẫn không thấy có âm thanh. “Vị công tử này, ta muốn chính là tiểu Bạch xà.” “Ta biết.” “Phải là màu trắng.” “Ta biết.” “Phải có hình dạng của rắn.” “Ta biết.” “Phải nhìn thấy được.” “Ta biết.” “Như vậy, Tiểu bạch xà của ta đâu?” “… Ách, không… Không thấy .” Không thấy?! Thật sự là ông trời cũng giúp nàng, vừa vặn, nàng có thể trao đổi điều kiện với hắn! Hắc hắc hắc, trông người này khi tức giận mà vẫn thanh tú, nói chuyện còn nhỏ giọng hơn so với cô nương nhà người ta. Nhìn nhã nhặn như vậy, chắc là người đọc sách rồi, cá tính ôn hòa như con thỏ con, bộ dạng thoạt nhìn có vẻ rất dễ khi dễ. Sau khi thử một lần, quả nhiên là không phải dễ lừa gạt một cách bình thường. Cái này… Nàng từ từ lừa hắn mới được. *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** Trước kia, trong thành Tô Châu có một người con gái quốc sắc thiên hương, vẻ đẹp thiếu nữ không ai có thể sánh được. Không biết có bao nhiêu vương tôn công tử quỳ gối trước váy của nàng, bà mối tới cửa cầu thân thiếu chút nữa dẫm lên cả cánh cửa. Nhưng có một ngày, khi thiếu nữ kia được mười tám tuổi, nàng đột nhiên nổi điên. Vì thế, nữ tử tuyệt sắc không còn tuyệt sắc như xưa, tóc tai bù xù lại quần áo không chỉnh tề chạy đến cạnh chợ đóng giả vai hề xướng tuồng, gọi heo mẹ là nương của nàng, nhận hòa thượng là phụ thân của nàng, còn có thể bắt chước gà trống mổ thóc trên mặt đất, cắn bậy như chó điên, có khi đấm xuống đất rồi khóc to, có khi đi khắp nơi để truy đánh người qua đường, đã không còn là thiếu nữ lanh lợi thông minh như ngày xưa nữa. Phụ thân của nàng là Nhiếp lão gia đành phải đem con gái đi,để tránh cho nàng tiếp tục ở bên ngoài làm mất mặt, khiến lão mất hết thể diện. Cứ như vậy trôi qua nửa năm, nàng sinh con. Nàng chưa thành thân, mà lại sinh con trai.   Mời các bạn đón đọc Chỉ Sợ Tương Tư Khổ của tác giả Cổ Linh.
Cười Hỏi Sinh Tử Duyên
Ai! Nếu không phải thời gian cấp bách, nếu không nàng thật sự không để vị hôn phu có sẵn vào mắt. Nàng thế nào mà cấp bách tùy tiện tìm nam nhân để gả đâu? Nhưng người nam nhân này có thể hay không cũng quá tùy tiện a? ! Nghe nói khi cha nàng thân chinh nguyện ý gảnàng cho hắn thì… Hắn chỉ cưới nàng với duy nhất một điều kiện ── nếu có thể làm việc nặng! Khư ~~ tuy rằng nàng chưa từng đem chính mình xem như là thiên kim đại tiểu thư, tuy rằng nàng từ trước đến nay đem chịu khổ là việc đương nhiên. Nhưng nàng cũng rất thực tế, đem nàng làm như là “Thôn phụ” chân chính! Phàm là tất cả việc nông gia lớn nhỏ tất cả đều giao cho nàng xử lý; mà nàng cũng nhân quật cường, cá tính không chịu thua. Đến nỗi cắn răng muốn làm tốt đến nổi phu quân nàng có thể khích lệ nàng một câu, hoặc là cho nàng một cái ánh mắt yêu mến. Bất quá. . . . . . Đương nhiên không có! Cho nên hắn vẫn đều nhận định nàng gả cho một cái “Nông phu” chính gốc, còn là một nông phu thực vất vả cần cù── Sớm cũng cấy mạ, gieo; trễ cũng cấy mạ, gieo. . . . . . Chẳng qua là khi nàng mang thai, hắn bắt đầu thay đổi, trở nên săn sóc, trở nên ôn nhu. Trở nên. . . . . . Không hề giống cái nông phu? ! Thật sự! Nàng càng lúc càng không biết phu quân của nàng . . . . . . Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? ? ? *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** “ Ngươi đang làm gì?” “ Làm đất” “Vụ thu cũng đã thu hoạch, còn sửa sang làm gì ?” “Chuẩn bị sang năm cày bừa vụ xuân.” “Ngươi yêu làm ruộng như vậy sao?” “Cuộc đời này ta không yêu gì cả, chỉ yêu làm ruộng.” “Ít nói văn chương lại cho ta, thơ văn của ngươi còn không phải do cha ngươi dạy ngươi.” “Lão tử chính là yêu việc nhà nông, câu này có thể chứ?” “Ta mới là lão tử của ngươi!” “Vâng vâng vâng, ta là tôn tử của ngươi.” “Ngươi là cha của cháu ta!” “Ta là nhi tử của lão bà của ngươi.” “…Quên đi, mặc kệ ngươi là tôn tử hay nhi tử của ai, tùy ngươi thích làm sao liền làm như thế, bất quá, ngươi trả lời câu hỏi này của ta!” “Trả lời cái gì?” “Trong thôn chúng ta, ngươi có vừa mắt cô nương của gia đình nào không?” “Không.” “Thế còn trong gia tộc?” “Các nàng là tỷ muội, không phải cô nương.” “Tốt lắm, nếu đã không có, vậy ngươi liền cút khỏi thôn trang, đợi khi tìm được lão bà rồi trở về làm ruộng. Ta cũng không muốn tiếp tục nghe mẹ ngươi lải nhải!” “Vì sao ta không thể ở trong thôn chờ đợi?” “Chờ cái gì? Chờ trên trời rớt xuống một lão bà đến đạp nát đầu ngươi?” “Đúng.” “Đúng cái đầu ngươi. Trong thôn ngươi không vừa mắt cô nương nào, lại không chịu ra khõi cửa đi tìm, chổ nào có lão bà đến chịu thành thân với ngươi?” “Ta còn chưa muốn thành thân.” “Nguyên nhân?” “Không có hứng thú.” “Ta không thể đợi ngươi có hứng thú, chờ nương ngươi bắt đầu khóc đổ Trường Thành sẽ không kịp. Đến lúc đó chúng ta cùng toàn bộ người trong thôn ai cũng trốn không thoát, bao gồm hai phụ tử chúng ta, tất cả đều bị nàng khóc đến chết. Ta đây cha ngươi còn chưa sống đủ, cho nên, lập tức cút cho ta!”   Mời các bạn đón đọc Cười Hỏi Sinh Tử Duyên của tác giả Cổ Linh.
Ách Dương Tình Quanh Co
Hắn là một người bình thường nhưng không hề tầm thường_ Tuy rằng là hậu nhân của một võ lâm thế gia… Lại vì một nhân duyên nào đó, nghèo túng đến nỗi phải lấy đánh cá làm nghề nghiệp, nhưng dù vậy Hắn vẫn là một người giữ chữ tín, một nam tử hán đỉnh thiên lập địa. Khi hắn bị bắt phải cưới một thiên kim tiểu thư hết sức bá đạo, nàng lại xuất hiện… Không nói một lời, chỉ là đưa ra tín vật đính thân yêu cầu hắn thực hiện hôn ước. Ách… Đừng nói hắn cảm thấy kinh diễm khi gặp nàng… Chỉ là khi hắn cùng nàng nhìn nhau, hắn liền không hiểu được tâm ý của hắn. Cái này làm hắn tưởng vui vẻ nhận nàng làm thê tử của hắn, cùng nàng sống qua đời còn lại Thẳng đến khi suy sự đến cửa, thẳng đến lúc hắn bị kẻ gian hãm hại, nàng lại đột nhiên “Đại biến thân” *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** “Xú tiểu tử đáng giận, ngươi thật sự để con bé đi một mình?” “Đúng vậy.” “Thật là đáng chết” “Mới gặp mặt đã mắng chửi người ta, lão cha, con ngoan của cha lại làm sai chỗ nào?” “Tất cả đều không đúng, kỳ thực con bé cũng không cần đi đâu hết, nếu như vị hôn phu của nó đã qua đời…” “Nhưng tín vật đính thân vẫn còn, nàng lại kiên trì muốn cầm lại, thuận tiện lấy về tín vật đính thân của đối phương thôi!” “Làm gì có, đó bất quá chỉ là vòng tay thôi…” “Lão cha, người đã sai rồi! Đó không chỉ là vòng tay thôi, mà đây chính là di vật duy nhất gia gia của nàng lưu lại! Lúc trước, Mặc gia bị võ lâm các bang phái liên thủ công kích, chẳng những người bị giết, tài vật bị vơ vét không còn gì, ngay cả nhà cũng bị phóng hỏa đốt sạch, ngay cả cái rắm cũng không lưu lại, chỉ duy nhất có phong thư về vòng tay đính thân lưu lại được, cũng là vật đính ước của gia gia nàng! Nàng muốn đến lấy lại cũng là hợp tình hợp lý thôi!!!” ”Hợp tình hợp lý?” “Đúng, hợp tình hợp lý!” Mời các bạn đón đọc Ách Dương Tình Quanh Co của tác giả Cổ Linh.
Độc Nhất Phu Nhân Tâm
Điều tuyệt vọng nhất chính là nhìn từng người mà mình đem lòng yêu thương lần lượt rời xa. Đôi tay muốn nắm lấy để có thể níu giữ, lại chỉ có thể buông lơi. Bao nhiêu đau đớn và bi ai, bao nhiêu chua xót và yếu mềm... Trái tim bi thương đến nghẹn lời... Kiếp trước, Đào Cẩn đã từng gánh chịu tất cả những bi kịch bất hạnh như vậy. Phụ thân nàng vì thiếp thất mà vô tình đẩy mẫu thân đến cái chết. Khi ấy, nàng quá nhỏ chưa hiểu hết mọi chuyện nên không thể cứu lấy mẫu thân. Nàng để cho bà mất đi với đệ đệ đang mang trong bụng, một xác hai mạng. Chuyện này, là cỡ nào thương tâm với nàng kia chứ. Vậy mà, mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, khi người ca ca thầm thương vì bảo vệ nàng mà bị kẻ xấu hãm hại, sau cùng thì tự vẫn chết. Ca ca quá đau buồn rồi cứ thế bỏ đi biệt tích... Đào Cẩn bơ vơ lạc lõng ở thế giới này, từng ngày trôi qua là những oán hận và khổ sở. Giá như, nàng có thể bảo vệ mẫu thân, ca ca... khỏi những tai ương này. Giá như, tất cả chỉ là giấc mộng mà thôi. Tỉnh giấc rồi, sẽ không còn nước mắt và đau buồn đến thế. Tỉnh giấc rồi, trái tim cũng thôi không còn đau đớn nữa….   Và ông trời đã nghe thấu lời nguyện cầu đầy tuyệt vọng của nàng, cứ thế cho nàng thêm một cơ hội nữa để có thể xoay chuyển vận mệnh bất hạnh của mình… . . . Tỉnh dậy sau cơn hôn mê, Đào Cẩn đã thật sự trùng sinh quay về lúc thơ bé, khi mà tất cả mọi chuyện vẫn chưa đi đến hồi bi kịch. Lần này, nàng nhất định sẽ bảo vệ mẫu thân và ca ca thật tốt, không để cho ai hay bất cứ điều gì thương tổn đến họ. Mẫu thân sẽ bình an vui vẻ mà sống, ca ca sẽ không vì quá đau buồn mà rời đi nữa. Những kẻ đã phá hủy gia đình nàng và đẩy họ vào con đường tuyệt vọng lúc trước, nàng sẽ từng chút một đòi lại, không nhân nhượng, không mềm yếu, không tha thứ.  Tuy nhiên, vì đã biết trước vận mệnh nên nàng xác định rõ, có một số người nhất định không nên chọc vào. Đó chính là Ngụy vương Giang Hành - người sau này sẽ lên ngôi hoàng đế, một kẻ lạnh nhạt xa cách và nắm trong tay quyết định sinh - tử toàn bộ số phận của Đào gia. Thậm chí, nàng còn cảm thấy rằng, tốt nhất là mình nên ôm chặt “cái đùi vàng” này lại, tích cực xây dựng quan hệ thật thân thiết bằng bối phận nàng gọi hắn một tiếng là “cửu cửu”. Ít nhất, sau này nếu Đào gia có xảy ra chuyện gì thì nàng vẫn còn một con đường để có thể cầu tình được. Thế nhưng dù đã sống hai đời, trải qua rất nhiều chuyện nhưng khi đứng trước Giang Hành nàng vẫn không khỏi run sợ. Khí chất lạnh lùng uy nghiêm của người này quả thật không phải đùa đâu ha. Vì thế, khi gọi Giang Hành bằng hai tiếng “cửu cửu”, trái tim nàng như nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ cảm thấy sợ hãi và muốn chạy trốn à :v :v  Giang Hành năm nay 27 tuổi, quanh năm chinh chiến và đóng quân ở Tống Châu cách xa đế đô vạn dặm. Chàng không có thiếp thất cũng chưa từng trải qua nhi nữ tình trường gì hết, nói chung là “sạch bong sáng bóng - hơi nhừ” chút so với nam nhân thời bấy giờ mà thôi. Dù vậy, thì luận theo bối cảnh thân thế, quyền lực cùng nhan sắc thì chàng chính là một “cái đùi vàng” vô cùng hoàn hảo mà bất kỳ ai cũng đem lòng mơ ước. Đáng tiếc, lạnh lùng cùng vô tình với nữ nhân chính là phong cách mà chàng không cần học cũng thực hiện vô cùng tốt. Vậy mà, khi đối diện với tiểu cô nương Đào Cẩn bé nhỏ, chàng luôn không còn là chính mình. Có thể, ngay lần đầu nhìn vào đôi mắt to sáng của nàng, nghe nàng gọi hai tiếng “cửu cửu”, biết nàng rất sợ hãi mình lại vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh, điều ấy làm chàng ấn tượng. Rồi lần chàng cứu nàng từ trên cao xuống, đôi tay to lớn ôm toàn bộ thân thể nàng, nhìn thấy nàng run rẩy lại nảy sinh thương tiếc. Và có lẽ, cảm giác muốn bảo hộ yêu thương chở che cho nàng bắt đầu xuất hiện trong lòng là khi nhìn nàng vì bị bệnh tim mà đau đớn từ trên lưng ngựa ngã xuống rồi cứ thế ngất đi. Khoảnh khắc ấy, rõ ràng đã có cái gì đó lặng lẽ đổi thay trong lòng chàng mất rồi. Đào Cẩn, tiểu cô nương tươi sáng như mặt trời mới hôm qua còn cười đùa vui vẻ nói chuyện cùng chàng mà hôm nay đã như chiếc lá thu héo rũ ngoài kia, tùy thời đều có thể rơi xuống. Nghĩ đến điều ấy, trái tim chàng thắt lại, đau đớn. Nếu có thể, muốn đem tất cả gió mưa giông tố quét qua cuộc đời nàng dừng chân ngoài cửa, để nàng vẫn mãi là Đào Cẩn khỏe mạnh bình an mà sống. Khi biết về bệnh tình của Đào Cẩn, Giang Hành càng cảm thấy yêu thương và muốn chở che cho cô gái nhỏ này nhiều hơn. Vì thế, chàng chẳng ngại vì nàng mà làm cả những điều nhỏ nhặt tầm thường nhất. Ban đầu, tình cảm của Giang Hành chỉ xuất phát từ sự thương tiếc và chút động lòng nhỏ bé. Bởi xét theo thân phận thì chàng là “cửu cửu” của nàng, cho dù không có quan hệ huyết thống thì vẫn là “cửu cửu”.  Vậy nên, chàng đã nghĩ rằng đối tốt với nàng là chuyện đương nhiên, sủng ái nàng là chuyện phải làm mà chẳng hề suy tư điều gì. Cho đến khi, những sợi tơ yêu thương trong lòng chàng bắt đầu cuộn vào nhau, càng ngày càng bền chặt, không cách nào dứt ra được nữa. Đến lúc này, chàng mới biết, hóa ra hai chữ “Đào Cẩn” đã từ từ khắc sâu vào tim chàng lúc nào không hay rồi. Thế nhưng, cô nhóc kia thật đáng ghét, không hiểu lòng chàng thì thôi đã đành vì nàng còn quá nhỏ chưa hiểu chuyện tình cảm đi. Đằng này,nàng cứ vô tư mà đối xử tốt với tên nam nhân khác trước mặt chàng nữa chứ. Đáng giận hơn cả là chàng “ăn giấm chua” muốn no rồi, mà tiểu cô nương kia còn không thèm để ý quan tâm chàng. Thật hận đến nghiến răng. Vì vậy, đôi lúc Đào Cẩn lại không hiểu rốt cuộc mình làm sai gì mà cửu cửu Giang Hành nhìn nàng như thể muốn cắn nàng một miếng vậy đó :v :v  Kỳ thật, Giang Hành vốn muốn là đợi nàng lớn lên thêm tí nữa thì nói chuyện yêu đương nhưng bất ngờ có một số sự việc xảy ra khiến chàng nhanh chóng quyết định đẩy nhanh kế hoạch. Đây là lúc nữ phụ Tần Mộ Mộ xuất hiện, cũng nhờ nàng ta mà Giang Hành bắt đầu bộc lộ bản chất tàn nhẫn ác độc của mình. Bởi chàng không phải là người mà ai cũng có thể tính kế được. Theo đúng kịch bản kiếp trước thì Tần Mộ Mộ rất lợi hại, còn có thể bên cạnh Giang Hành sau này nữa. Còn kiếp này, nàng ta vừa mới giăng bẫy tính kế Giang Hành thì đã bị lật tẩy rồi. Có lẽ kiếp trước, chàng không thèm so đo tính toán đối với chuyện nữ nhi tình trường vì chàng không quan tâm cũng không cần quan tâm. Bởi không yêu nên ai bên mình cũng như nhau mà thôi. Nhưng bây giờ thì khác, nhìn thấy Đào Cẩn tức giận đến vậy chàng mới biết mức độ nguy cấp của sự việc. Nên, Tần Mộ Mộ kia, ngươi xui xẻo rồi. Khó khăn lắm, chàng mới có thể nhích từng chút một quan hệ với Đào Cẩn mà dám phá hoại ư? Thật không muốn sống tốt. Vậy là, nàng ta và cả nhà đều bị trừng trị thích đáng. Đọc mà sảng khoái ghê vậy đó. Đối với nữ phụ muốn chen chân vào thì không cần nhân nhượng gì hết. Tiêu diệt được cứ việc tiêu diệt :v :v  Lúc này, Đào Cẩn mới mơ hồ phát hiện ra tình cảm của cửu cửu Giang Hành đối với mình. Có phải sự việc có chút sai lầm ở đâu không nhỉ? Sao nàng chỉ muốn “ôm đùi vàng” để bảo vệ bản thân và gia đình thôi mà bây giờ lại thành Giang Hành ôm nàng vào trong ngực vuốt ve yêu thương thế này. Thật muốn khóc. Vậy nên, thấy cửu cửu Giang Hành là nàng chạy trốn, nhất quyết cách xa ra được chừng nào hay chừng ấy. Nhưng mà thật không ngờ rằng, Giang Hành luôn lạnh nhạt khó gần lúc trước bây giờ lại thô bỉ vô sỉ hết biết như vậy chứ. Chàng ta cứ lẻn vào phòng của nàng mà ôm ấp rồi sờ sờ thơm thơm nàng hoài á. Hại nàng chỉ cần nghe thấy thị nữ kêu tên chàng là đã nhanh chóng đóng hết cửa xong trốn vào chăn rồi. Thế mà, cái tên vô sỉ này cũng không tha cho nàng, lén lút nhảy vào phòng không nói, còn quang minh chính đại hỏi nàng vì sao khóa cửa. Và nàng đã trả lời một câu vô cùng thiếu muối khiến mình bật cười như này nè: “Trời lạnh, sợ cửa hở” :v :v  Giang Hành à! Công cuộc truy thê của cửu cửu còn gian nan lắm đấy nha ^^ Nhưng mà mn yên tâm nghen, gì chứ thê tử mà Giang Hành đã chọn thì làm sao mà trốn thoát được. Và thế là, khi Đào Cẩn 15 tuổi - Giang Hành 30 tuổi hôn lễ được cử hành. Phải nói đây là hôn lễ giữa đại thúc - loli thì đúng hơn :v Khỏi nói tiếp cũng biết, cuộc sống sau này của Đào Cẩn như thế nào rồi ha. Giang Hành yêu thương sủng ái nàng vô cùng, còn làm cho nàng sinh mấy bánh bao nhỏ vô cùng đáng yêu nữa chứ. Đọc mà muốn nghẹn ngào cái độ sủng ngọt sâu răng của bộ truyện luôn đấy. Vậy nên, truyện này chỉ thích hợp cho những bạn yêu thích kiểu trùng sinh quay lại sữa chữa vận mệnh và viết nên một chuyện tình yêu lãng mạn ngọt ngào thôi ạ, không có chút ngược nào luôn á.  #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mới quá chính ngọ, thời tiết càng lúc càng thêm oi bức. Trên cây ve sầu kêu râm ran, không khí khô nóng xuyên qua mành lụa truyền vào trong phòng, ngay cả nha hoàn giơ quạt tròn quạt ra gió đều là khí nóng. Đào Cẩn ngồi gần cửa sổ, cầm trong tay một cây bút lông nhỏ luyện bút, nghiêm túc miêu tả viện ngoài đang nở rộ đầy hoa thạch lựu đỏ rực. Đại khái là tiết trời quá nóng, chân mày nàng càng chau càng chặt, trên trán non mịn chảy ra mồ hôi li ti, cuối cùng khó chịu đem trang giấy vò thành một cục, ném ra ngoài cửa sổ. ”Không vẽ không vẽ nữa, không thú vị gì hết.” Nha hoàn hai bên trái phải thấy thế, dùng sức quạt càng thêm nhanh một chút. Các nàng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ vị tiểu tổ tông này không thoải mái. Đại nha hoàn Ngọc Minh lấy khăn lụa ra, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi hai bên thái dương nàng “Phải chăng Quận chúa là mệt mỏi, hay là nghỉ ngơi một lát đi?” Đào Cẩn lắc lắc đầu, ánh mắt cố chấp dừng trên mảng hoa thạch lựu trên cây. Nàng thoáng mím đôi môi anh đào, dường như muốn đem nó nhìn ra cái đến tột cùng. Đôi mắt trong suốt như mặt hồ, nhìn chăm chú, một hồi lâu sau mới xoay đi, “Hôm nay là ngày gì?” Ngọc Minh bình tĩnh trả lời, “Mùng ba tháng sáu.” Mùng ba, cách ngày giỗ mẫu thân nàng Ân thị còn có hai ngày. Ân thị Vu Minh Huy qua đời năm mười lăm tuổi, đến nay đã qua bảy năm. Bà là mẫu thân thân sinh của Đào Cẩn, gả cho tể tướng Đào Lâm Nguyên sau sinh được một trai một gái, đang muốn sinh lần thứ ba thì lại bởi người suy yếu, cuối cùng không thể sinh nở bình an, một xác hai mạng. Đào Cẩn chống cằm, như có điều suy nghĩ nhìn phía đình viện, trong mắt lộ ra mấy phần cô đơn. Kỳ thật mẫu thân không phải khó sinh, lúc đó đại phu đã chuẩn đoán không có vấn đề, huống chi khi sinh nàng cùng đại ca ra đều thuận lợi, sao lại nói khó sinh liền khó sinh đây? Truy cứu nguyên nhân, có lẽ có người từ trong làm khó dễ mà thôi. Lúc ấy nàng còn nhỏ, không biết bảo vệ tốt cho mẫu thân, trơ mắt nhìn bà hương tiêu ngọc vẫn, lại bất lực. * Thời tiết Trường An càng ngày càng nóng, giống như đang nung trên một chậu than cực nóng, dù cho nàng chỉ mặc một bộ đồ hoa lụa mỏng, cũng chống đỡ không nổi cái cảm giác oi bức này. Đào Cẩn có làn da trắng như tuyết, giống như tuyết trên đỉnh núi lóng lánh trong suốt, làn da này còn phơi nắng không đen, không biết gây nên bao nhiêu ghen tỵ của hào môn quý nữ. Nàng không phải nữ nhân xinh đẹp nhất, nhưng bởi vì có một khuôn mặt nhu thuận non nớt, tạo cho người khác một cảm giác ngây thơ. Chỉ có người thân cận nhất mới biết, cô nương này kỳ thật có một bụng ý nghĩ xấu, không hề vô tội giống như vẻ bề ngoài. Làm nàng mất hứng, có thể đem ngươi chỉnh đến khổ không thể tả. Phỉ Thúy đem bức rèm vén lên, Bạch Nhụy bưng một chén đường chưng tô lạc ướp lạnh lại, cầm lên cái bát men xanh nhạt, “Quận chúa ăn vài thìa canh giải nhiệt đi.” Đây là món ăn Đào Cẩn thích nhất, nàng múc một thìa, vừa cho vào miệng đã tan, có ướp băng mỏng quả thật đã giải nhiều nhiệt khí. Mời các bạn đón đọc Độc Nhất Phu Nhân Tâm của tác giả Phong Hà Du Nguyệt.