Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Những Đứa Con Của Thuyền Trưởng Grant - Jules Verne

Những đứa con của thuyền trưởng Grant là một câu chuyện phiêu lưu hấp dẫn từ đầu đến cuối. Câu chuyện là cuộc hành trình của 2 người con đi tìm cha sau một vụ đắm tàu. Trên đường thám hiểm, thuyền trưởng Grant đã gặp nạn và cầu cứu đất liền bằng cách thả chai thủy tinh xuống biển. Một trong những bức thư đó đã đến được bờ biển quê hương của thuyền trưởng Grant. Một đoàn thám hiểm được thành lập. Trên đường đi tìm thuyền trưởng Grant, đoàn người đã trải qua nhiều sóng gió, thủy thủ nổi loạn, bị thổ dân bắt làm tù binh. Cuối cùng, bằng sự dũng cảm, mưu trí, đoàn tìm kiếm đã thoát khỏi nguy hiểm và tìm được thuyền trưởng Grant. Câu chuyện hấp dẫn với những tình tiết lý thú sẽ lôi cuốn độc giả, đặc biệt là những người thích phiêu lưu mạo hiểm.  *** Jules Gabriel Verne sinh ngày 8 tháng 2 năm 1828 tại Pháp và được coi là cha đẻ của thể loại Khoa học viễn tưởng. Để theo đuổi việc viết văn, Jules Verne đã bỏ học luật, nghề cha ông định hướng. Cuốn tiểu thuyết đầu tay thành công Năm tuần trên khinh khí cầu (1863) đã mở đầu cho hàng loạt các tác phẩm nổi tiếng về sau của Jules Verne như Cuộc Thám Hiểm Vào Lòng Đất (1864), Hai vạn dặm dưới biển (1870), 80 Ngày Vòng Quanh Thế Giới (1873)… Các  tác phẩm của ông được dịch khắp nơi trên thế giới. Jules Verne mất ngày 24 tháng 3 năm 1905. Sau khi ông qua đời, nhiều tiểu thuyết chưa in của ông vẫn được tiếp tục xuất bản. *** Ngày 26 tháng 7 năm 1864, một chiếc tàu buồm lộng lẫy băng băng lướt trên sóng kênh Bắc Cực theo hướng gió Đông - Bắc đang thổi mạnh. Trên cột buồm trước của tàu phất phới lá cờ Anh, còn trên lá cờ hiệu màu xanh da trời nơi đình cột buồm cao nhất nổi lên hai chữ thêu kim tuyến " E" và 3G". Chiếc tàu buồm ấy mang tên " Duncan" và người chủ của nó là huân tước Edward Glenarvan, hội viên quan trọng nhất của câu lạc bộ thuyền buồm nổi tiếng khắp vương quốc liên hiệp Anh. Trên boong tàu Duncan " có huân tước Glenarvan với người vợ trẻ là huân tước phu nhân Helena và người anh họ của huân tước - thiếu tá Mac Nabbs. Mới đây không lâu, ngoài biển khơi, cách vịnh Fort of Clyde vài dặm, đã diễn ra cuộc chạy thử chiếc tàu buồm này và bây giờ chiếc tàu đang quay trở lại cảng Glasgow. Nơi chân trời hiện rõ đảo Arran. Khi ấy, người thủy thù trực phiên cho biết có một con cá to nào đó đang bơi sau tàu "Duncan". Thuyền trưởng John Mangles lập tức ra lệnh báo cho huân tước Glenarvan biết và huân tước, có thiếu tá Mac Nabbs đi cùng, đã lên ngay tầng lái. - Anh cho biết, theo anh đó là con cá gì? - Huân tước hỏi thuyền trưởng. - Thưa Huân tước, tôi nghĩ đây là một con cá mập bự. - John Mangles đáp. - Cá mập ở vùng nước nầy? - Huân tước kêu lên. - Điều đó không còn nghi ngờ gì nữa, - thuyền trưởng nói tiếp; Những con cá mập như thế này ở biển nào và vì độ nào cũng thấy có cá. Đó là con cá búa. Hoặc là tôi lắm lẫn hoặc là chúng ta đang phải đưng đầu với một trong những con quái vật chết tiệt. Nếu như ngài huân tước cho phép và huân tước phu nhân Glenarvan vui lòng chứng kiến một cảnh săn bắn cá thú vị, thì chúng ta sẽ có thể mau chóng biết đích xác đó là con cá gì? - Còn ý kiến bác thế nào, bác Mac Nabbs? Glenarvan quay sang hỏi thiếu tá. - Chúng ta nên bắt nó chăng? - Tôi hưởng ứng trước tiên của chú, - thiếu tá điềm nhiên trả lời. - Nói chung, cần phải tiêu diệt nhiều càng tốt những con vật ăn thịt người ấy. John Mangles phán xét, - Nhân cơ hội này ta vừa được thấy một chuyện lạ thường, lại vừa làm một việc có ích. - Vậy thì ta bắt đaâu John - Huân tước Glenarvan nói. Ông sai người báo cho vợ biết và huân tước phu nhân Helena rất thích thú với cuộc săn cá hấp dẫn sắp diễn ra, đã vội vàng lên ngay tầng lái với chồng. Biển lặng sóng, nên từ đài chỉ huy theo dổi mọi hoạt động của con cá mập chẳng khó khăn gì; lúc thì nó lặn ngụp, lúc thì nó vọt thật mạnh lên mặt nước. John Mangles ra những mệnh lệnh cần thiết. từ mạn thuyền bên phải, các thủy thủ thả xuống biển một sợi dây cầu chác chắn. Lưỡi câu mốc một miếng thịt heo to làm mồi. Con cá mập háu ăn, mặc dù ở cách tàu "Duncan " đến 50 yards (1), nó đã đánh hơi thấy mồi và nhanh chóng đuổi kịp tàu. thấy rõ những cái vẫy của nó, đuôi vẫy màu xám, chân vãy màu đen, băng băng rẻ sóng, còn cái đuôi thì giúp nó giữ đường bơi thằng không chê được. Con cá mập càng bơi đến gần tàu, mọi người càng nhìn thấy rõ đôi mắt lồi to thâm ẩn của nó. Khi nó lật ngửa người cái mồm của nó để lộ bốn hàm răng, cái đầu của nó hé ra nom giống như một cái búa kép cấm vào càm. John Mangles đã không lầm - đó đúng là con cá mập háu ăn nhất - con cá búa. Cả hành khách lẫn đội thủy thủ tàu " Duncan " đều hết sức chăm chú theo dõi con cá mập. Kìa, nó đã đến sát lưỡi câu, kìa, nó đã ngữa mình lên đớp mồi cho dễ. Loang một cái, cả miếng mồi to tướng đã mất hút trong cái mồm tộng hoắc của nó, lai loang một cái, con cá mập giật mạnh sợi dây và bị mắc lưỡi câu. Các thủy thủ liên tranh thủ thời gian dùng hệ thống ròng rọc gắn vào trụ buồm lớn kéo con cá mắc câu lên. Con cá mập cảm thấy đang bị tách ra khỏi môi trường tự nhiên thân thuộc, nên giãy giụa một cách tuyệt vọng. Nhưng người ta đã nhanh chóng trị được nó bằng cách quăng dây thòng lọng xiết cứng đuôi, làm tê liệt hoạt động của nó. vài giây sau, con cá mập đã được trục lên khỏi mạn tàu và quăng trên boong. Lập tức, một người trong đám thủy thủ thận trọng tiến lại gần con cá mập và lấy rìu chặt mạnh một nhát đứt phăng cái đuôi kinh khủng của nó. Cuộc săn đã kết thúc. Chẳng còn gì đáng sợ con quái vật nữa. ý định trả thù của những người thủy thủ đã được thỏa mãn, nhưng tính tò mò của họ thì chưa. Cần phải nói rằng, trên tất cả các tàu biển người ta có quy định phải khám nghiệm kỹ lưỡng dạ dày của cá mập. Những người thủy thủ thừa biết giống cá mập háu ăn này rất liều mạng, nên thường chờ đoơi cuộc khám nghiệm như vậy đem lại một sự bất ngờ nào đó, và sự chờ đợi của họ không phải bao giờ cũng uổng công. Huân tước phu nhân Glenarvan không muốn tham dự cuộc mổ xẻ gớm ghiếc này đã dđ lên mui tàu. Con cá mập vẫn còn thở. Nó dài 10 feet (2) và nặng 600 pound 3. Đó là kích thước và trọng lượng thông thường đối với loại cá mập này. Nhưng cá búa, dầu là không phải giống cá mập to nhất, song lại được coi là giống cá nguy hiểm nhất. Chẳng mấy chốc con cá to tướng ấy đã bị người ta dùng rìu phanh thây mà không cần thủ tục gì cả. Chiếc lưõi câu đã lọt xuống tận dã dày con cá. Hóa ra cái dạ dày của nó rổng tuếch. Có lẽ con cá mập đã ăn chay từ lâu. Những người thủy thủ thất vọng, đã định quẳng con cá mập xuống biển, bỗng phó thuyền trưởng để ý thấy một vật gì đó bám chặt vào nội tạng con cá. - Ồ, cái gì thế này? - Ông ta kêu lên. - Ừ đúng rồi, một mảnh đá, con cá mập đã nuốt mảnh đá để giữ thăng bằng khi bơi, - một thủy thủ đáp. - Làm gì có chuyện ấy! - Một thủy thủ khác lên tiếng, - Đó chỉ đơn giản là một miếng mồi mà thôi; miếng mồi ấy đã trôi vào dạ dày con cá và chưa kịp tiêu hóa. - Im đi các cậu! - Phó thuey-én trưởng Tom Austin xen vào câu chuyện. Các cậu không thấy con cá này là một con sâu rượu sao? Để không mất đi cái gì cả, nó không những đã nốc cạn rượu maàcòn nuốt luôn cả chai nữa. - Thế đó! - Huân tước Glenarvan kêu lên - Một cái chai trong bụng con cá mập? Một cái chai chính cống, - phó thuyền trưởng khẳng định. Nhưng có lẽ, cái chai này đã ra khỏi hầm rượu từ đời tam hoánh nào rồi. Vậy thì Tom, huân tước Glenarvan nói: - anh khui nó ra, nhưng hãy cẩn thận đó. Vì trong những cái chai tìm thấy ở biển thường có những bức thư quan trọng. - Chú nghĩ vậy ư! Thiếu tá Mac nabbs hỏi: - Ít nhất cũng có thể là như thế. - Ồ, tôi sẽ không tranh luận với chú, - thiếu tá đáp lại. - Không chừng cái chai này ẩn giấu điều bí mật nào đấy cũng nên. - Bây giờ đây chúng ta sẽ biết điều đó, - Glenarvan thốt lên. Tom, anh cho rửa sạch chai đi, rồi đưa lên mui. Tom tuân lệnh và cái chai tìm thấy trong bối cảnh lạ lùng ấy chẳng bao lâu đã được để trên bàn trong căn phòng chung. Huân tước Glenarvan, thiếu tá Mac Nabbs, thuyền trưởng John Mangles và huân tước phu nhân Helena - quả người ta nói không ngoa rằng mọi người phụ nữ đều tò mò - đứng vây quanh bàn. Ở trên biển, bất kỳ điều nhỏ nhất nào cũng trở thành một sự kiện. Mọi ngưòi im lặng chừng một phút. Ai nấy đều nhìn cái chai mỏng manh cố đoán xem trong đó đựng cái gì. Bí mật của một tai nạn đấm tàu ư, hay đơn giản là bức thư của một người đi biển vô tích sự nào đó phó mặc cho sóng gió? Nhưng đã đến lúc cần khám phá xem sự thế ra sao, và huân tước Glenarvan bắt đầu xem xét cái chai, sau khi đã có những biện pháp cần thiết đề phòng trường hợp bất trắc xảy ra. Lúc ấy nom ông giống như một điều tra viên hình sự đang phân tích một trọng tội. và đương nhiên ông ta chăm chú vào công việc như vậy là đúng, bỡi vì thường khi cái tưởng không đâu lại có thể hé mở rất hiều điều. Trước khi mở chai. Glenarvan xem xét kỹ bên ngoài cỏ. Cổ chai dài, cứng cáp còn nguyên đoạn dây thép buộc đã bị gỉ. Thành chai chắc chắn tới mức có thể chịu được áp suất vài atmasphete. Điều ấy nói lên rằng đây là một cái chai đựng rượu Champagne. Đó chính là cái chai mà các nhà trồng nho tên là Épernay và Ai đã đập vào thanh ghế, nhưng không hề bị một vết nứt nhỏ nào. Không có gì đáng ngạc nhiên khi chính cái chai ấy đã có thể vượt qua mọi thử thách của những cuộc viễn du. ... Mời các bạn đón đọc Những Đứa Con Của Thuyền Trưởng Grant của tác giả Jules Verne.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!
Tên cũ của truyện: Bởi ta thuộc về nhau Đây là phần 2 của Anh trọn ai? Siêu mẫu hay osin?, post riêng để bạn nào thích đọc riêng thì đọc. Rate: 16+ Câu chuyện tình yêu giữa anh chàng thủ lĩnh bang Đại Bàng Đen và cô bé mồ côi... - Sao cô bé đột nhiên im lặng vậy? - Anh ơi, nếu có một ngày mình không còn bên cạnh nhau nữa thì phải làm sao? - Trời đất, xem phim nhiều quá rồi... - Anh trả lời đi??? - Dĩ nhiên anh sẽ lật tung địa cầu này lên để tìm em... - Em thì sẽ không như vậy đâu... - Thật sao? Anh không quan trọng? - Đồ ngốc, anh đã đi tìm em, em cũng đi, nhỡ chúng ta không gặp được nhau thì sao? Em sẽ luôn ở nơi đây thôi nhé...sẽ luôn đợi anh... ******* - Anh à, anh nói xem? Thế gian có bao nhiêu người...Tại sao mình lại tìm thấy nhau? - Bởi vì em thuộc về anh...em là của anh... - Không phải...là vì anh là của em...anh thuộc về em - Ừ, bởi vì ta thuộc về nhau!!! ********  P/S: Lan Rua's story ~ Porcupine & Duck Family *** Sau tuần trăng mật thứ hai, nàng và hắn về nhà mẹ đẻ. Mẹ con, ba con, anh em nhận nhau, lại một trận mưa nước mắt. Đêm tối, nằm nói chuyện với bà chị dâu… -”Con ranh, dám giở trò với cả tao…” -”Này, em chồng, em ăn nói cho cẩn thận…” -”Mày không xứng đáng làm chị nghe con, biết chuyện mà còn diễn như thật, lừa tao tưởng ông Lân bị vô sinh thật…phải cho mày một trận” Nàng nhổm dậy, toan cù Uyên, nó vội vàng thanh minh: -”Eo, mọi người đồng lòng đồng sức, tao không theo chỉ có bị tẩy chay thôi, mày thông cảm tý đi…mà ngày xưa mày, đúng rồi, mày cũng thông đồng lão Minh, tao cũng bị bắt cóc về làm dâu đấy, mày nhớ không? Còn oan à, hòa!” Lan ngớ người. -”Không, tao bảo, thực ra lỗi không phải do chị em mình, mà là do hai lão, phải trả thù mới được…” -”Mày tao cái gì, xét về tuổi, kém chị gần 6 tuổi, xét về danh phận, cũng là em…” -”Bà mày chưa quen, lắm điều…” -”Già mồm, đúng, phải trả thù…” Vừa hay, mẹ nàng đi vào, bà hỏi hai đứa đang nói chuyện gì, hai nàng hào hứng đem đầu đuôi kể lể. Bà cười mỉm, rồi thì thầm kế hoạch. Nghi Lan sửng sốt. -”Ngày xưa mẹ có thử với ba không?” -”Có chứ, ba mày chả sợ phát run, cầu xin khóc lóc” Uyên bổ sung. -”Ba sợ là mẹ sướng còn gì?” -”Đúng, Uyên ạ, tao với mày phải áp dụng, xem hai lão sợ như nào…” -”Mày đừng mơ tưởng vội, chưa chắc họ đã sợ đâu, có khi lại cười tươi sung sướng ý chứ!” -”Cười thì ly dị, chị em ta sống với nhau” -”Được!” -”Quyết vậy đi!!!” …. Được sự trợ giúp của các bậc lão thành, kế hoạch của hai nàng diễn ra khá hoàn hảo. Bước 1: Trút rượu say cho các ông tướng. Xong! Bước 2: Tống vào phòng khách sạn, thuê hai em gái xinh đẹp biểu diễn trước mặt. Xong! Bước 3: Tắt đèn, gái ra, nàng vào. Xong! Tường thuật câu chuyện diễn ra ở phòng Cáo Thỏ. Vài ngày luyện giọng quả đem lại kết quả tốt tới bất ngờ. Giọng cô nàng giảng viên giờ lả lướt không thua kém gái bao là mấy. -”Anh yêu, muốn em chiều gì nào, yêu quá…” Lão chồng nàng cất tiếng khàn khàn: -”Tới đây đi em….ôi trời, em đẹp quá, khác hẳn con vợ già nhà anh…” Lộn ruột lần thứ nhất, vẫn cố: -”Con vợ già nhà anh xấu lắm hả?” -”Ừ, xấu lắm, từ khi đẻ xong còn béo như con lợn ý, anh nhìn phát tởm…” -”Thế sao anh không li dị đi?” -”Không được, ba mẹ anh nghiêm lắm, nào bé con, tới đây với anh….” Một giọt nước mắt lăn dài, thì ra là vậy…thì ra cái hạnh phúc lâu nay chỉ là ảo tưởng…thì ra nàng giảng viên có cuộc sống viên mãn tới giờ, là nhờ ba mẹ chồng nghiêm? Tự cười chính bản thân mình, cố nén nhịn, mặc xác lão ta làm gì thì làm. Cố nhịn thôi, anh cáo già lắm ư? Được, lần này xem chối cãi ra sao, kết thúc đêm nay, nhất định ai đi đường ấy…. Chiếc lưỡi kia lần mò trên dưới, mọi khi, hành động ấy thật lãng mạn, giờ đây, nàng chỉ thấy kinh tởm. Từng cú rướn người của đức lang quân, mà trong đầu anh ta đang nghĩ là với một em người mẫu xinh đẹp, khiến nàng ghê sợ. Nước mắt nàng cứ chảy, cố nén, cố nén,…trong đầu chỉ duy nhất một suy nghĩ, sau trận mây mưa này, cả hai sẽ ra tòa, lòng nàng đau thắt… Nếu không có việc này, sao đo được lòng người? Rút ra khỏi người con gái phía dưới, Minh nửa nói nửa cười: -”Sao, đang tính viết đơn ly dị như thế nào hả, nàng giảng viên ưu tú – con thỏ khốn nạn?” Nàng sốc! -”Anh…Minh…anh…biết từ bao giờ?” -”Dạo này cũng gớm thật, dám trêu cả chồng, thường ngày vợ mình hiền lành ngây ngốc, ai dè cũng có ngày…haha” -”Làm sao mà anh biết???” Minh cười sung sướng: -”Chiều ông xã lần nữa thì ông xã nói cho bà xã…” Nàng bị chơi lại, tức, nhưng vì tò mò nên đành làm theo… Vừa thở dốc, chồng nàng vừa nói: -”Thứ nhất, người mẫu người ta chân dài, còn nàng thì chân ngắn lắm. Lần sau kiếm con nào chân ngắn nhé! Thứ hai, xịt nhiều nước hoa lên, cái mùi này, trong hàng trăm người tôi cũng nhận ra…” Chàng cười ha hả, nàng xấu hổ tới đỏ mặt, có một chuyện chàng chẳng nói ra, nhất cử nhất động của nàng, từ lâu chàng đều cho người theo dõi, cái việc này, chàng ta đã biết tỏng từ lâu rồi!!! …… Tường thuật câu chuyện diễn ra ở phòng Vịt Ngan. Tất nhiên, Ngan thì ranh hơn Thỏ, cho nên nàng ta dùng hẳn lọ Miss Dior ngụy trang. Đã thế, dáng nàng ta còn chẳng khác dáng người mẫu là mấy. Quan trọng nhất, Việt không cho người theo dõi vợ, kể cả là có thì nàng ta cũng biết, khôn lắm:XXX. Khổ thân Vịt. Đèn tắt. Người mẫu không nói không rằng, bò lên người hắn làm loạn, nghệ thuật, lả lơi rất đúng tiêu chuẩn! Sức nóng của rượu loại mạnh, sức quyến rũ của sắc, sức mạnh nam tính, ba thứ này kết hợp, người đàn ông nào chịu được??? Cũng may, trên đời còn có loại sức mạnh lớn hơn thế, sức mạnh của tình yêu!!! Người ngợm mệt rã rời, mà hắn dùng tay hất con sâu trên người mình, lớn giọng: -”Tránh ra…” Con sâu hơi mỉm cười, nhưng vẫn cố gắng, nhả mật ngọt: -”Anh yêu, chiều em một đêm đi mà…ken bon thế…” Tất nhiên là giọng nói cũng đã thay đổi, hắn dứt khoát: -”Tránh ra, tôi có vợ rồi…” -”Làm gì mà phải thế, trời không biết, đất không biết, đêm nay chỉ có mình em với anh vui vẻ thôi…” Đoạn, nàng mân mê trên mặt, lại từ từ xuống dưới: -”Anh xem, người anh nóng sắp không chịu được rồi, đừng cố nữa anh…” -”CÚT” Nàng sướng, càng ngày càng phấn khích, được thể nhào tới, hôn thắm thiết lên môi hắn. Hắn lúc đầu kháng cự, nhưng sao cái vị ngọt này nó quen tới thế? Nàng càng hôn, hắn càng thấy quen thuộc lạ lùng! Bất giác, hắn đưa tay mân mê trên chiếc lưng trần, cái vết nho nhỏ lồi lên cũng quen. Giật mình, nhanh chóng nắm lấy bàn tay, đất trời, bàn tay gầy gầy thon thon xương xương này, chỉ có thể là của một người!!! Phát hiện mình bị chơi, hắn cay cú. Nhất định, nhất định phải lật ngửa lại ván bài. Hắn hắng giọng: -”Được thôi em, nhưng bật đèn lên, mang máy quay tới đây!” Nàng hơi thất vọng. -”Sao cần mang máy quay hả anh?” Mẹ kiếp, giả giọng như thật, hắn tưởng mình đã thấu hiểu hết vợ mình rồi cơ, ai ngờ, còn nhiều điều mới mẻ nha!!! -”Anh phải quay về cho vợ anh xem…” -”Ặc, người ta làm tình phải giấu phải diếm, sao anh ngốc vậy?” Hắn thở dài, nàng nghĩ ngợi, khuôn mặt thoáng buồn với suy luận của mình: -”Em đoán không nhầm, anh chán vợ rồi hả, nên muốn dùng cách này li dị?” Những ngón tay kia vẫn không ngừng trêu chọc nơi nam tính, hắn điên, nhưng cố nén, lại thở dài… -”Không phải, anh muốn dùng cách này khiến cô ấy hận anh, mà quên anh đi…muốn cô ấy có cuộc sống hạnh phúc…” Bắt đầu nghi ngờ, tên này, có gì giấu nàng ư? Không giữ được bình tĩnh, nàng hỏi: -”Làm sao mà phải để vợ mình quên mình? Anh kì quá…” -”Haizz, lần trước anh có gặp tai nạn, sau đó có biến chứng, hôm nọ đi khám bác sĩ, bảo không sống được bao lâu nữa, anh sợ cô ấy không chịu nổi cú sốc này, thôi thì cứ để cô ấy nghĩ anh phản bội cô ấy còn hơn…” Việt ăn một phát tát. Lan giận tím mặt tím mày. -”Mẹ kiếp, anh là thằng khốn nạn!” -”Chó chết này!” Chửi bới xong, ngồi khóc hu hu. Hắn cười sung sướng. -”Lần sau đừng lừa anh nữa, bé còn non và xanh lắm!!!” -”Anh…anh…” -”Đùa đấy, chết thế éo nào được!” Nàng giận, điên, uất, mà tội là mình gây chuyện, chẳng thể nào mà ăn vạ được. -”Đến đây em bé, lúc nãy còn hào hứng giảo hoạt lắm cơ mà!!!” -”Quên đi!” Chưa kịp chạy đã bị ai đó kéo lại, ăn thịt không thương tiếc. …. Sáng hôm sau, hai nàng gặp nhau, mặt nàng nào nàng đó méo xệch!!! Mời các bạn đón đọc Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!! của tác giả Lan Rùa.
Tình Yêu Đến Muộn
Hai người đẹp đôi, đính ước vui vẻ và quan hệ với nhau ở mức hợp tác. Họ quý mến chứ không đắm say, thân thiện chứ không thân mật, và trước ngày Sara đi Pháp thì kỷ niệm nồng nàn nhất giữa nàng với vị hôn phu chỉ giới hạn vài nụ hôn phớt nhẹ dưới trăng. Nhưng vài tuần sau, Sara trở về với sức hấp dẫn hoàn toàn mới mẻ. Vẫn những đường nét ấy, nhưng Rey thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng trở nên mê hồn, mái tóc đỏ hung thành rực rỡ, tấm thân săn chắc trở thành mềm mại hơn và lúc nào cũng như bốc lửa. Rey không hiểu tại sao, chỉ cố cưỡng để mối quan hệ giữa họ đừng dấn sâu vào gắn bó. Nhưng một buổi tối mất kiềm chế, chàng đã ôm nàng vào lòng, và đúng khoảnh khắc môi chạm môi, chàng nhận ra người đang đứng trong tay chàng không phải là Sara, không phải người chàng đã từng đính ước... *** Trước khi kịp hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, Rina thấy nàng bị xoay đi, tay nàng khóa chặt trong tay chàng, và cả hai đang hối hả bước về phía thang máy. “Sara, anh đã gọi cho em suốt một tiếng liền. Anh gọi cả số máy cầm tay và số ở nhà vì không biết chắc em đã quay lại đảo chưa. Anh không hiểu vì sao em không thông báo giờ bay cho anh. Anh có thể đến sân bay đón em mà. Tại sao em không hề gọi cho anh?” “Tôi...” nàng mở miệng. Đầu óc nàng đang cố sức để theo kịp với chàng. Điện thoại di dộng ư? Đương nhiên rồi, Sara chắc chắn đã lờ đi những cuộc gọi của chàng. Số hiện tại của chị ấy đăng kí ở New Zealand nhưng có thể nghe gọi quốc tế, nàng biết nàng không thể đơn giản chỉ nói chị ấy đã thay số. Hãy nghĩ đi nào! Nàng tự bảo mình, Sara sẽ nói gì, làm gì trong trường hợp này? Rina đành bám vào biện pháp đơn giản nhất, “Em xin lỗi, em đánh mất điện thoại. Anh biết em mà”. “Giờ thì chẳng quan trọng nữa. Anh rất mừng vì em đã đến đây”. “Nhưng em...” Ánh nhìn của chàng khiến nàng ớn lạnh. Chỉ một phút trước thôi, đôi mắt ấy ấm áp và chào đón là thế, giờ đã đột ngột lạnh lẽo, vùng trán giữa hai hàng lông mày của chàng nhíu lại. “Anh nhận được tin xấu. Benedict gặp tai nạn. Alex vừa gọi cho anh. Chúng ta sẽ đến thăm nó và Abuelo ở bệnh viện, ơn Chúa là em đã đến, tiết kiệm thời gian cho cả hai ta”. “Benedict ư?” “Thằng ngốc”. Reynard khẽ gật đầu, “Em biết nó lái xe như thế nào rồi đấy. Có vẻ như con đường ven biển dẫn tới vườn nho đã hạ gục nó cùng với cái đống sắt vụn chất lượng cao mà nó vẫn gọi là xe hơi”. “Cậu ấy không sao chứ?” “Có đấy. Chúng ta không biết chắc nó đã mắc kẹt trong xe bao lâu nhưng đội cứu hộ đã mất tới gần một giờ đồng hồ để lôi nó ra khỏi đống đổ nát. Nó đang trong phòng phẫu thuật”. Giọng của Reynard khô khốc khi phát âm những từ cuối Rina vô thức nắm chặt những ngón tay của chàng trong tay nàng, “Em chắc cậu ấy sẽ ổn thôi”, nàng cố gắng bình tĩnh hết mức có thể. Nhưng thực ra sâu trong lòng nàng đang hoang mang cực độ bởi tin xấu. Làm thế nào nàng có thể nói với Reynard nàng không phải người chàng đang nghĩ tới. Benedict là em út trong số ba anh em nhà Castillo, đó là tất cả những gì nàng nhớ từ một email của Sara. Nàng cũng nhớ Sara từng nói Benedict trông coi việc sản xuất rượu nho của gia đình. “Anh rất mừng vì có em ở đây”, Reynard nói, xiết chặt tay nàng, “Em cũng mừng vì mình đã đến đây”. Nàng thì thầm trả lời, và thật kỳ lạ - nhưng đó là suy nghĩ thật của nàng. Nếu đến cả cô dâu đóng thế là nàng cũng biến mất, thì đó có lẽ là điều cuối cùng chàng có thể nghĩ tới. Ngày mai vẫn còn kịp để nói với chàng sự thật, sau khi họ đã biết Benedict sẽ không sao. Reynard im lặng suốt thời gian họ đi thang máy. Rina có thể cảm nhận được sự căng thẳng và lo lắng từ chàng đang truyền sang nàng như những đợt sóng vô hình, trái tim nàng quặn thắt. Nàng biết nếu như ở vị trí của Benedict lúc này là Sara, nàng sẽ cảm thấy như thế nào. Chắc chắn nàng sẽ chẳng thể làm được gì nữa. Cuối cùng, cánh cửa thang máy cũng mở ra, phía trước là khu tầng hầm đỗ xe ô tô. Reynard đút tay vào túi quần và nàng nhìn thấy đèn pha của chiếc xe rọi sáng lối đi. Dù trong ánh sáng lờ mờ của tầng hầm, chiếc xe hơi vẫn tỏa sáng vì lớp vỏ xe tự thân nó cũng là một tấm gương sáng bóng. Biểu tượng chú ngựa đang lồng ở mũi xe đã nói lên xuất xứ xa xỉ của nó. Lòng nàng tràn đầy nỗi băn khoăn. Cho tới lúc này, Reynard del Castillo đã có đầy đủ mọi tiêu chuẩn nóng của chị gái nàng. Chàng cao ráo, lịch duyệt, và rõ ràng tiền không phải là vấn đề với chàng. Rina không thể nhận ra có điểm nào ở chàng không hấp dẫn chị gái mình. Vậy thì vì sao Sara lại băn khoăn về việc có thể chị ấy đã mắc sai lầm? Và vì sao chị ấy nghĩ đến chuyện phải ra đi để tìm câu trả lời? Sara cũng không tỏ vẻ đang trốn chạy một điều gì đó. Thông thường, chị ấy luôn đối mặt với mọi chuyện thay vì bỏ trốn. Rốt cuộc vì sao chị làm như vậy? Dù rõ ràng chàng đang vô cùng lo lắng cho em trai và chỉ nóng lòng muốn lao tới bệnh viện, Reynard vẫn mở cửa sau xe cho nàng và đợi đến khi nàng ngồi vào ghế mới đóng cửa và tiến về phía vô lăng, điều đó khiến nàng ngạc nhiên. Nàng vốn là một phụ nữ độc lập, và luôn làm tốt việc tự chăm sóc bản thân. Nàng tôn trọng và tuân thủ sự công bằng trong mọi việc. Nhưng kiểu lịch lãm cổ điển ấy vẫn hấp dẫn một cách kỳ lạ. Và đó chưa phải là toàn bộ sự hấp dẫn ở người đàn ông này. Trong không gian khép kín của chiếc xe hoi, toàn bộ giác quan của nàng hướng về phía chàng. Dù trên xe có điều hòa, nàng vẫn nhận ra hơi ấm tỏa ra từ chàng, những chuyển động tự tin của bàn tay chàng đặt trên vô lăng và cần lái khi chàng tăng tốc đưa xe vọt khỏi bãi đỗ, hướng ra phía bên ngoài chói nắng, đó còn chưa kể đến mùi thơm tinh tế của nước hoa mà chàng sử dụng. Nàng nhắm mắt, chầm chậm hít thật sâu, bóc tách trong suy nghĩ từng tầng lớp của mùi hương ấy. Mùi hương gợi cho nàng nhớ tới cảm giác đang nhấm nháp từ từ một trái xoài chín mọng, từng lát rất mỏng, và bên dưới hương vị trái cây ấy là một hương thơm khác. Một mùi hương cay nồng. Hoắc hương ư? Có thể lắm chứ. Nhưng dù là gì đi chăng nữa, nó cũng đang khiến nàng ngây dại. Sự ngây dại hoàn toàn không nên có khi mà chính bản thân nàng vừa bị đá phăng bởi chồng sắp cưới và vẫn đang phải suy nghĩ về chị gái nàng. Rina cố mở mắt. Chuyện này thật lố bịch. Nàng không phải kiểu người dễ dàng điên đảo chỉ vì vẻ bề ngoài và sự tồn tại của một người đàn ông. Những hấp dẫn mê đắm hoàn toàn trái ngược với bản năng đầy lý trí, biết điều của nàng, và nó khiến nàng hơi lo sợ. Thậm chí ngay cả trong những ngày tháng yêu đương mặn nồng nhất, khi nàng đồng ý chung sống với Jacob phần đời còn lại của mình, nàng cũng chưa bao giờ có cảm giác mê đắm với anh ta như với người đàn ông đang ngồi cạnh nàng. Nàng cố xua đuổi ý nghĩ đó. Có lẽ do nàng quá mệt... và có thể tình cảm của nàng đang bị tổn thương sau tất cả những chuyện đã xảy ra. Đúng vậy, đó chính là nguyên nhân. Đêm nay nàng sẽ nghỉ ngơi và ngày mai sẽ nói sự thực với Reynard. Nàng hé miệng, ép mình thở bằng miệng, nỗ lực tống khứ nỗi xúc động đang ngày càng lớn bên trong nàng. Bỗng nhiên, việc phải nói sự thật với chàng vào ngày mai trở nên rất xa vời. Khi họ bước ra khỏi xe bên ngoài bệnh viện, Rina đã đứng bên cạnh xe trước khi Reynard đi vòng sang để mở cửa cho nàng. Tuy nhiên, chàng vẫn giữ bàn tay nàng trên cánh tay chàng khi họ bước qua cánh cửa bệnh viện. Quá dễ hiểu vì sao chị gái nàng lại say đắm người đàn ông này nhanh chóng đến thế. Chàng chính là hình mẫu mà chị em nàng mơ ước. Nàng không hề thấp bé, đứng chân trần cũng phải cao đến hơn một mét bảy mươi, nhưng chàng vẫn cao hơn nàng hẳn một cái đầu và có thần thái của kẻ chỉ huy, cùng với vẻ hấp dẫn giới tính tinh tế. Thế là quá đủ để mọi người phụ nữ trưởng thành phải thèm muốn. Tập trung đi, Rina tự dặn mình khi họ bước qua bàn tiếp tân sáng bóng của bệnh viện, Reynard đi thẳng tới thang máy. Tất cả các biển hiệu ở đây đều được viết bằng ba thứ tiếng: Tây Ban Nha, Pháp và Anh, nên nàng hiểu họ đang đi thẳng tới phòng phẫu thuật. Đột nhiên nỗi căng thẳng ập đến trong nàng. Điều gì sẽ xảy ra nếu những thành viên khác trong gia đình nhận ra nàng không phải là Sara? Lúc đó nàng phải làm gì? Nàng cố gắng hít thở để trấn tĩnh. Vì sao người ta cần phải nghi ngờ kia chứ? Nếu chính Reynard, hôn phu của Sara cũng không nhận ra ngay sự khác biệt, nghĩa là không ai khác có thể nhận ra. Ở tầng có phòng phẫu thuật, họ được chỉ tới một phòng đợi riêng. Rina lập tức để ý đến một người đàn ông đẹp trai khác, người mà nàng ngờ rằng chính là anh trai của Reynard, Alexander. Anh đang đứng gần cửa sổ, vòng cánh tay ôm lấy một phụ nữ mảnh mai, an ủi cô dù gương mặt anh cũng thể hiện đầy đủ mọi nỗi lo âu mà họ đang cùng chịu đựng. Mái tóc của anh sẫm màu hơn Reynard, thì đường nét của gia tộc vẫn thể hiện rất rõ ràng. Nhìn kỹ hơn, Rina nhận ra chính người phụ nữ đang an ủi anh chứ không phải điều ngược lại. Khi vừa nhìn thấy em trai, Alex rời khỏi vợ và bước tới bên em trai. Tình cảm mà anh em nhà del Castillo dành cho nhau thể hiện rõ ràng trong cái ôm dài im lặng. “Có gì mới không?”, Reynard hỏi khi họ buông nhau ra. “Không gì hết”, Alex nói, giọng khàn đi. “Bác sĩ nói chắc phải mất vài giờ”, người phụ nữ nhẹ nhàng góp lời. Bỗng cô nhận ra Rina đang đứng gần cánh cửa, cô tiến tới gần nàng, “Hẳn em là Sara. Chị rất tiếc vì lần gặp gỡ đầu tiên của chúng ta lại trong hoàn cảnh như thế này”. Lần gặp gỡ đầu tiên ư? Sara chưa bao giờ gặp gia đình của Reynard ư? “Cô ấy vừa mới trở về sau chuyến thăm bạn bè ở Pháp. Em thậm chí còn không để cho cô ấy kịp thở”. Reynard quay về phía Rina và kéo nàng về phía mình, “Alex, Loren, đây là Sara Woodville, vợ sắp cưới của em . “Mừng em đến với gia đình của chúng ta”, Alex nói, cầm tay nàng và cúi xuống để đặt lên má nàng một nụ hôn kiểu châu Âu, “Loren nói đúng, anh rất tiếc khi gặp em như thế này, nhưng anh mừng em đã đến đây vì Reynard”. “Cảm ơn anh”, nàng đáp, nhưng trước khi nàng kịp nói gì thêm, tiếng ồn ào ngoài phòng đợi khiến họ phải chú ý. Khi cánh cửa mở ra, từng tràng tiếng Tây Ban Nha liến thoắng vang lên. Những đường nét của người nhà del Castillo hiện rõ trên gương mặt người đàn ông lớn tuổi vừa đẩy cửa bước vào. Cả người ông đổ dồn lên một chiếc gậy bằng gỗ sáng bóng phía trước, theo sau là một người đàn ông trung tuổi, với gương mặt vừa lo lắng lại vừa như có lỗi. “Tôi đến thăm ông ấy ở bệnh viện để trực tiếp báo tin, ông ấy đã đánh cắp chìa khóa xe của tôi. Tôi cố gắng ngăn ông ấy lại rồi, thưa các cậu, nhưng ông ấy không nghe”, người trẻ hơn nói. “Nghe ư? Hừ!”. Người tóc bạc nạt, “Cậu nghĩ là ta đã quá già, không hỗ trợ được các cháu trai của ta khi chúng cần đến nữa ư?” “Đừng lo, Javier, Abuelo ở cùng chúng tôi là được rồi. Sao ông không đi tìm xem quanh đây có cà phê tử tế để uống không?”, Reynard nói, bước lên trước đỡ lấy cánh tay của ông mình. “Tôi biết khẩu vị của tất cả những người khác rồi, nhưng còn tiểu thư, cô thích dùng cà phê như thế nào?”, Javier hỏi. “Cà phê đặc có sữa, cám ơn ông”, Rina khẽ cười mỉm trả lời. “Cháu quên hết lễ nghĩa rồi phải không?”, ông già quở trách cháu trai, “Cô gái này là ai?” Giọng nói hơi run với một ngữ điệu Anh đặc sệt của ông trái ngược hẳn với ánh mắt soi thấu sắc lẻm khi ông nhìn Rina. Trong khoảnh khắc, nàng tự hỏi liệu có phải ông đang nhìn xuyên qua nàng không, nhìn ra việc nàng đang giả mạo chị gái sinh đôi của mình. “Đây là Sara Woodville, hôn thê của cháu”, Reynard nhẹ nhàng đáp. “Đã đến lúc cô ấy trở lại. Ta bắt đầu nghĩ cô ấy là sản phẩm do trí tưởng tượng của cháu. Bà gia sư đó không chờ đợi ai, cháu biết đấy. Hãy nhớ lấy lời của ta. Vụ tai nạn này của Benedict”, ông vừa nói, vừa vung tay chém vào không khí, “nó thực ra không phải là vụ tai nạn, ta đảm bảo”. “Abuelo, đủ rồi”. Giọng của Alex sắc lạnh, “Benedict luôn liều lĩnh với tính mạng của mình mỗi khi ngồi sau tay lái. Không sớm thì muộn nó cũng lĩnh đòn đau. Chẳng liên can gì tới việc..”. “Cháu muốn phủ nhận đến bao giờ cũng được, cháu của ta. Nhưng sự thật thì sờ sờ trước mặt cháu đó. Còn bây giờ, cháu trai của ta đâu? Ta muốn gặp nó”. Ông già hung hăng giậm mạnh chiếc gậy bằng bàn tay xương xẩu lên sàn nhà bóng láng, và Rina bỗng nhận ra vì sao mấy anh em không muốn ông đến bệnh viện. Ông hoàn toàn không biết tình trạng thật sự của Benedict nguy hiểm như thế nào. Nàng hết đưa mắt nhìn ông lại nhìn sang các cháu trai của ông, đặc biệt là Reynard. Gương mặt chàng tràn ngập lo âu, bóng đen phủ tối đôi mắt nâu của chàng. Rõ ràng thương tích của Benedict rất nặng, đe dọa tới tính mạng. Tại sao nhất định cả chàng và Alex phải giữ kín bí mật với ông của họ? Và giờ đây, ông đang yêu cầu được gặp mặt cậu cháu út của mình. Rõ ràng họ vô cùng tôn trọng ông, điều này thấy rõ trong cung cách xử sự của họ, làm thế nào để nói với ông sự thật. Không cần suy nghĩ đến lần thứ hai, Rina tiến lên phía trước, vòng tay qua cánh tay của ông già, “Thưa ông del Castillo, cháu đã đi cả ngày hôm nay và rất mệt. Cháu muốn ngồi. Ông có thể cùng cháu ngồi xuống mấy chiếc ghế kia và chúng ta có thể trò chuyện để hiểu rõ về nhau hơn không?” Thực ra nàng không hề phóng đại sự việc. Nàng đã kiệt sức, nàng đã phải di chuyển liên tục, và vẫn đang phải đứng trong suốt hai ngày qua. “Cái gì thế này?”, ông già nhảy dựng lên. Rina lập tức bắn một cái nhìn lo lắng về phía Reynard trong khi chàng chỉ khẽ nhướn lông mày lên. “Cháu xin lỗi. Cháu đã nói gì sai phải không?”, nàng vội vàng nói. “Rey, cháu có thể giải thích không? Tại sao vợ sắp cưới của cháu lại gọi ta là ông del Castillo?” Đôi môi quyến rũ của Reynard giãn ra thành một nụ cười khẽ, báo cho Rina chút thông tin về lý do nàng khiến ông già bực bội. “Cháu nên gọi ông là xê-ni-ô đúng không? Cháu xin lỗi, tiếng Tây Ban Nha của cháu...”. Nàng thấy mình suy sụp hẳn. Nếu tiếng Tây Ban Nha của Sara đã vượt xa trình độ mới bắt đầu mà hai chị em nàng từng học cùng nhau từ xưa trong thời gian sống ở nước ngoài thì sao? “Là lỗi của cháu. Lẽ ra cháu nên giới thiệu cẩn thận cả hai người thay vì chỉ làm một nửa trách nhiệm. Sara, đây là ông của anh, Aston del Castillo”, Reynard chen vào. “Cháu phải gọi ta là Abuelo”, ông già trả lời, mắt đột nhiên lấp lánh, “Nếu cháu thực sự muốn kết hôn với cháu trai của ta”. Từ phía bên kia phòng, Rey quan sát Sara mặt đang tái đi vì những lời của ông chàng, lòng tràn ngập sợ hãi. Đương nhiên nàng sẽ không thể hiện bản chất cuộc đính hôn bốc đồng của họ. Chàng biết cả hai đã nhập cuộc với một chút phóng túng, cả hai đều không có ý định thực sự nghiêm túc trong việc này. Thậm chí Sara từng nói, để xem gió sẽ thổi hai người tới đâu. Chính thái độ ấy đã biến nàng vào vai hôn thê một cách hoàn hảo. Chàng cần một lễ đính hôn mà cô dâu tương lai không đòi hỏi quá nhiều sự cam kết trong khi vẫn đảm bảo ông của chàng thôi hò hét việc chàng phải kết hôn. Chàng ngờ rằng ngay thời điểm này, Sara cũng chẳng kỳ vọng gì ở một đám cưới, cũng như chàng. Nếu Abuelo ngừng kêu than về lời nguyền kì quặc, cả hai lại có thể trở về như bình thường. Và trong vòng vài tháng, chàng và Sara có thể chia tay trong vui vẻ, không để lại những cảm giác nặng nề cho nhau. Đương nhiên, kể từ sau hôn lễ thành công của Alex và Loren, ông già Abuelo còn tranh đấu mạnh mẽ hơn vì lời nguyền ấy. Không thể phủ nhận rằng kể từ sau đám cưới của hai người - tuy chỉ một thời gian ngắn - nhưng tình hình tài chính của gia đình họ cũng như nền kinh tế của toàn đảo Isla Sagrado đã vững mạnh lên rất nhiều. Abuelo càng vin vào cớ đó để tuyên bố nếu cả ba anh em chàng đều kết hôn, lời nguyền sẽ được hóa giải và đem lại sự thịnh vượng cho cả gia tộc. Nhưng Reynard vẫn nghi ngờ về lời nguyền của bà gia sư. Abuelo đã bị ám ảnh quá mức bởi vấn đề này trong những tháng qua, thậm chí ông già còn tuyên bố đã nhìn thấy bóng ma của bà ta. Nếu như lời của ông già là đáng tin, thì những lời nói cuối cùng của bà ta với người tình mang họ del Castillo của mình là nguyên nhân gây ra mọi cái chết trong dòng họ của chàng, đó là chưa kể sự tuột dốc của cả nền kinh tế trên đảo Isla Sagrado. Suy nghĩ đó quá nực cười, nhưng chàng và các anh em của mình rất yêu ông già, cả ba đều chuẩn bị tinh thần làm tất cả mọi việc nếu cần để biến những ngày tháng cuối của ông thật hạnh phúc. Thậm chí cả khi đối với chính Reynard, việc đó đồng nghĩa với chuyện chàng phải kết hôn. Rey tự nhiên nhận ra sự im lặng kéo dài trong căn phòng. Chàng tiến tới phía bên kia của Sara và hôn lên chóp mũi lốm đốm tàn nhang của nàng, chàng thích thú phát hiện ra gò má của nàng đang ửng hồng.Mời các bạn đón đọc Wed At Any Price #2: Tình Yêu Đến Muộn của tác giả Yvonne Lindsay.
Hạnh Phúc Bất Ngờ
Chuyển ngữ: Lephngoc & Mkhoi1983 & Rylinh Chỉnh sửa: Rylinh Check chính tả: Marie Cô chưa kết hôn, trinh bạch và gần ba mươi tuổi, nhưng nhà tiểu thuyết Amanda Briars không định mừng sinh nhật lần tới của mình mà không qua đêm với một người đàn ông. Khi anh xuất hiện ở ngưỡng cửa nhà cô, cô tin rằng anh ta món quà cô tặng cho chính mình, thuê cho một đêm đam mê. Đẹp trai một cách khó quên, mạnh mẽ không thể cưỡng lại, anh quyết rũ cô theo những cách mà cô không bao giờ nghĩ rằng có thể… nhưng có điều gì đó ngăn cản anh hoàn thành trọn vẹn giấc mơ của cô. Vậy anh có phải là hạnh phúc bất ngờ mà định mệnh dành tặng cho cô? Quyết tâm sở hữu Amanda của Jack Delvin trở nên mạnh hơn khi cô khám phá ra danh tính thực sự của anh. Nhưng Amanda vốn được nuôi dạy đàng hoàng khao khát sự tôn trọng hơn cả cô thừa nhận, trong khi Jack, đứa con bị bỏ rơi của một nhà quý tộc và là nhà kinh doanh nổi tiếng nhất Luân Đôn từ chối sống theo những quy tắc của xã hội. Tuổi thơ bị ruồng bỏ, chối từ và đày đọa khiến Jack trốn tránh bất cứ một cơ hội nào liên quan đến những chữ ‘gia đình’ hay ‘trẻ con’, liệu niềm đam mê cuồng nhiệt không thể kiềm chế ẩn giấu một tình cảm mà ngay cả anh cũng không dám đối mặt và thừa nhận với chính mình có thể thuyết phục anh vượt qua những bóng ma của quá khứ và đón nhận hạnh phúc bất ngờ của cuộc đời mình! Suddenly you – Hạnh phúc bất ngờ là một cuốn tiểu thuyết sống động, nóng bỏng và chứa đầy sự ngạc nhiên của nữ tác giả nổi tiếng Lisa Kleypas. Một món quà nhóm dịch dành tặng các bạn nhân dịp 8/3, hy vọng đây sẽ là một tác phẩm được các bạn yêu thích. *** LISA KLEYPAS sinh năm:1964 tại Texas, Mỹ. Bút danh:LISA KLEYPAS. Lisa Kleypas là tác giả có sách bán chạy nhất nước Mỹ về thể loại tiểu thuyết lịch sử và đương đại lãng mạn.Năm 1985, bà đoạt danh hiệu Miss Massachusetts và tham gia cuộc thi Miss America diễn ra ở thành phố Atlantic. Kleypas luôn yêu thích việc đọc sách, đặc biệt là thể loại tình cảm. Bà bắt đầu viết quyển tiểu thuyết đầu tiên của chính mình trong thời gian nghỉ hè của bà khi học nghiên cứu khoa học chính trị Wellesley College,cha mẹ bà đồng ý hỗ trợ bà vài tháng sau khi tốt nghiệp,vì vậy bà có thể hoàn thành công việc mới của mình. Khoảng hai tháng sau, ở tuổi 21, Kleypas đã bán cuốn tiểu thuyết đầu tiên của mình. Cùng thời gian đó với chiều cao 5'2" Kleypas đã đạt danh hiệu Miss Massachusetts. Trong cuộc cạnh tranh tại cuộc thi Miss America bỏ lỡ, bà đã hát một bài tự mình sáng tác, điều bà thu được là giải thưởng "Người không vào chung kết tài năng ". Kleypas đã trở thành một nhà văn tiểu thuyết toàn thời gian kể từ khi quyển sách đầu tiên được bán. Tiểu thuyết của bà đã được xếp ở thứ hạng cao trong bản danh sách những người bán chạy nhất, hàng triệu bản trên toàn cầu và được dịch ra 14 loại ngôn ngữ khác nhau. Tháng 10 năm 98, căn nhà của bà ở Texas bị tràn ngập sau vài giờ mưa lớn, cả thị trấn của họ chìm trong nước. Bà và gia đình đã bị mất tất cả ngoại trừ quần áo họ đang mặc và chiếc ví của bà. Trong ngày đó, đồng nghiệp của bà tại Avon gửi những thùng quần áo và sách vở để giúp các gia đình hồi phục. Về phần Kleypas, bà và mẹ mình về nhà sau khi đã thực hiện một chuyến đi nhanh đến của hàng để mua bàn chải đánh răng, làm sạch quần áo và các nhu cầu cần thiết khác. Đặc biệt trong số họ ai cũng chọn cho mình một cuốn tiểu thuyết lãng mạn, một điều cần thiết để giúp họ thoát khỏi căng thẳng mà họ đang mang. Với Kleypas điều này đã xác nhận thực hiện quyết định của mình để viết tiểu thuyết lãng mạn thay vì những tác phẩm văn học tư tưởng. Được biết đến chủ yếu về thể loại tình cảm lịch sử của mình, đầu năm 2006, bà đã ra một thông báo về việc sẽ bắt đầu viết về tiểu thuyết tình cảm đương đại. Bà còn có kế hoạch cho tiểu thuyết tình cảm lịch sử trong tương lai.  Các tác phẩm của cô đã được dịch sang 14 thứ tiếng, nằm trong danh sách bán chạy trên toàn thế giới và đem lại cho cô rất nhiều giải thưởng. Hiện cô đang sống ở Washington cùng chồng và hai con. Tác phẩm: Người Tình Hoạt Ngôn Chuyện Xảy Ra Giữa Mùa Thu Bí mật đêm hè Ngoài Vòng Tay Anh Là Bão Tố Người Tình Của Tiểu Thư Sophia Đêm Trước Giáng Sinh Ở Thị Trấn Friday Harbor Ngôi Nhà Cuối Phố Rainshadow Hồ Mộng Vịnh Pha Lê Devil in Winter A Wallflower Christmas Scandal in Spring Again The Magic Smooth-talking Stranger Brown Eyed Girl (Cô Gái Mắt Nâu) Bỗng Gặp Được Anh Giá Nào Cũng Yêu Giá Nào Cũng Yêu Ác Quỷ Mùa Xuân Kết Hôn Với Winterborne Đáng Giá Nơi Khởi Đầu Của Những Giấc Mơ Lời Cầu Hôn Mùa Đông Lễ Cưới Lúc Bình Minh Hẹn Ước Hạnh Phúc Bất Ngờ ... *** Jack lười biếng mỉm cười với cậu bé tóc đen đang đứng ở trên anh. Được đặt tên theo tên của cha Amanda, Edward, con trai họ sở hữu một nguồn năng lượng không cạn và một vốn từ vựng vượt xa lứa tuổi lên ba. Edward con thích nói, điều này cũng khó làm ai ngạc nhiên nếu biết đến cha mẹ của cậu bé. “Con trai, cha đã chơi đuổi bắt với con hơn một tiếng đồng hồ vừa qua,” Jack nói. “Hãy để ông già có vài phút nghỉ ngơi.” “Nhưng con chưa muốn nghỉ!” Với một tiếng cười bất ngờ, Jack túm và kéo cậu bé xuống chơi trò lăn-và-cù. Ngước mắt từ những trang giấy trong lòng mình, Amanda quan sát cặp đôi đang chơi. Họ đang dành thời gian nóng nhất của mùa hè tại dinh thự được thừa kế của Jack, phong cảnh nơi đây đẹp đến mức nó có thể trở thành chủ đề cho một bức tranh của Rubens. Tất cả những gì nó cần là thêm vài thiên thần và những đám mây lơ lửng, và khung cảnh đó sẽ trở thành hoàn hảo. Khu vườn của dinh thự kéo dài từ phía sau ngôi nhà từ thế kỷ XVII xây bằng gạch theo hình bán nguyệt đ̓ườn phía trên được chăm sóc cẩn thận, một nhịp cầu cong bằng đá trắng, rồi đến một mảnh vườn rộng lớn đầy màu sắc sống động và một cái hồ hình bầu dục bên dưới. Gia đình thường xuyên có những cuộc pic ních bên dưới bóng mát của một cây sung dâu già khổng lồ, thân cây được bao phủ dày đặc bởi những cây tú cầu. Chiếc hồ gần đó, bao quanh bởi những thảm cỏ xanh mướt và những cây irit vàng, mang đến một nơi lý tưởng để thả bước. No căng từ giỏ thức ăn đầy tràn mà người đầu bếp đã chuẩn bị, Amanda cố gắng quay sự chú ý về với công việc cô đã mang theo. Sau 4 năm dưới sự quản lý của cô, tạp chí Conventry Quarter Review đã trở thành một tạp chí được đọc rộng rãi nhất ở Anh. Amanda rất tự hào về những thành tựu của mình, đặc biệt khi chứng tỏ được rằng một nữ biên tập có thể táo bạo, thông minh và suy nghĩ phóng khoáng như bất cứ một người đàn ông nào. Thậm chí khi công chúng khám phá ra rằng một phụ nữ là người lèo lái đằng sau một tạp chí mang tầm quốc gia, những tranh cãi chỉ giúp doanh số bán tăng lên. Đúng như đã hứa, Jack trở thành một người bảo vệ kiên quyết, gay gắt gạt gỏ những đề nghị rằng phải là anh, chứ không phải Amanda phụ trách tờ báo đó. “Vợ tôi không cần giúp đỡ gì trong việc hình thành những ý tưởng,” anh đã nói với những nhà phê bình một cách nhạo báng. “Cô ấy có khả năng và chuyên nghiệp hơn bất cứ người đàn ông nào mà tôi quen.” Anh khuyến khích Amanda tận tưởng sự nổi tiếng mới đã khiến cô trở thành vị khách được mong đợi nhất ở tất cả những bữa tiệc sang trọng của Luân Đôn. ‘Trí tuệ thông minh’ và ‘sự dí dỏm độc đáo’ của cô đã được ngợi ca hết lời trong giới văn chương và chính trị. “Em đang bị phô bày như một con ngựa non láu lỉnh,” Amanda đã một lần than thở với Jack sau một buổi họp mặt mà trong từng lời nói của cô đã nhận được sự chú ý quá mức. “Tại sao quá khó để mọi người có thể tin rằng một người mặc váy cũng có thể có một bộ não thế nhỉ?” “Không ai thích một phụ nữ quá thông minh,” Jack đã trả lời. “Đàn ông chúng anh thích duy trì cái vẻ ngoài của vị trí bề trên của mình.” “Vậy tại sao anh không bị đe dọa bởi sự thông minh của một phụ nữ?” cô hơi cau có hỏi. “Vì anh biết làm thế nào để giữ em ở đúng vị trí của mình,” anh trả lời với một nụ cười khiến người khác phát cáu, rồi lùi lại và phá lên cười khi cô nhảy chồm lên anh với ý định trả đũa. Mỉm cười với ký ức đó, Amanda lắng nghe khi Jack kể một câu truyện cổ tích về những con rồng, cầu vồng và những câu thần chú kỳ diệu, cho đến khi Edward rơi vào giấc ngủ trong lòng anh. Cẩn thận, Jack đặt cậu bé đang ngủ xuống tấm khăn lanh trải trên bãi cỏ. Amanda giả vờ không để ý khi chồng cô ngồi xuống bên cạnh. “Bỏ cái đó đi,” anh ra lệnh, dụi mặt vào mái tóc xõa ra “Em không thể.” “Tại sao không?” “Em có một ông chủ đòi hỏi, người sẽ cằn nhằn khi tờ Review bị quá hạn chót.” “Em biết cách làm anh ta dừng cằn nhằn mà.” “Bây giờ em không có thời gian cho chuyện đó,” Amada nghiêm nghị nói. “Để em làm việc, làm ơn.” Nhưng cô không phản đối khi cảm thấy cánh tay anh trượt vòng quanh cô. Miệng anh áp vào bên cạnh cổ cô, tạo ra một tia khoái lạc xuyên thẳng xuống những ngón chân của cô. “Em có chút ý tưởng về việc anh khao khát em đến như thế nào không?” Anh úp tay vào bụng cô, nơi đứa con thứ hai của họ đang ngọ nguậy trong cô. Bàn tay anh lang thang từ chân đến mắt cá chân và luồn vào bên dưới váy của cô. Những tờ giấy rơi khỏi tay cô, phất phơ trên đám cỏ. “Jack,” cô nói không ra hơi, nghiêng người dựa vào anh, “Không phải trước mặt Edward.” “Nó đang ngủ.” Amanda quay lại trong vòng tay anh và tìm miệng anh, trao cho anh một nụ hôn tròng ghẹo, chầm chậm. “Anh phải đợi đến tối nay,” cô nói khi môi họ hé mở. “Thật đấy, Jack, anh thật không thể sửa chữa được. Chúng ta đã cưới nhau 4 năm rồi. Đến giờ anh nên chán em như những người chồng đáng kính bình thường khác rồi mới phải.” “Ừm, đó là vấn đề của em,” anh nói với vẻ hợp lý, những ngón tay anh đùa nghịch sau đầu gối cô. “Anh chưa bao giờ đáng kính. Anh là một tên phóng đãng, nhớ không?” Mỉm cười, Amanda ngả xuống đám cỏ ấm áp và kéo anh xuống với cô, cho đến khi đôi vai anh chắn những tia nắng lốm đốm xuyên qua tán lá xào xạc trên đầu. “Thật may vì em thấy rằng kết hôn với một kẻ phóng đãng thú vị hơn nhiều so với kết hôn với một quý ông.” Jack mỉm cười, nhưng tia sáng tinh quái trong đôi mắt xanh của anh được thay thế dần bởi ánh mắt trầm ngâm. “Nếu em có thể quay lại và thay đổi sự việc …” anh thủ thỉ và gạt những lọn tóc xoăn đang xõa ra khỏi mặt cô. “Không cho dù với tất cả của cải trên thế giới này,” Amanda trả lời, quay mặt sang để hôn dịu dàng lên những đầu ngón tay của anh. “Em đã có mọi thứ mà em từng dám mơ ước đến.” “Vậy hãy mơ ước thêm nữa,” anh thì thầm, chỉ ngay trước khi miệng anh khép trên miệng cô. Mời các bạn đón đọc Hạnh Phúc Bất Ngờ của tác giả Lisa Kleypas.