Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Hóa ra bản vương mới là thế thân Tác Giả: Tả Ly Thanh Số chương: 122 chương + 9 phiên ngoại Thể Loại: ngôn tình, ngược tâm, cung đình hầu tước, cường cường, HE Editor: Ji Ji Beta-er: Yui Design bìa: Tôm Nướng – Châu Về Hợp Phố Nguồn convert: Wiki Dịch *Copy nhớ ghi nguồn giúp mình* LƯU Ý: CÁC BẠN ĐỌC NỘI QUY NHÀ TRƯỚC KHI ĐỌC TRUYỆN GIÚP MÌNH NHA — Ba năm trước đây, Tề Vương Hoàn Huyên giận dữ chạy ra nơi biên quan xa xôi chỉ vì người con gái thanh mai trúc mã của mình gả cho Thái tử. Ba năm sau, hắn quay về cùng một cô bé mồ côi của thợ săn, diện mạo tương tự với người trong lòng đến sáu – bảy phần. Đêm mà người trong lòng thành hôn, hắn nhận nàng làm ngoại thất. Nàng yêu hắn đến thảm thương, thậm chí vì hắn mà lấy thân mình chắn tên. Cuối cùng cũng có một ngày, hắn mới nhớ rõ tên của nàng là Tùy Tùy nhưng nàng bỗng nhiên mất hút, chỉ để lại một bộ trang phục nhuộm đầy máu. Cho đến lúc này, Hoàn Huyên mới phát hiện trái tim mình như bị khoét mất một khoảng lớn. Hắn tựa như tên điên đi tìm nàng khắp nơi trong vô vọng. … Hai năm sau, Tiết độ sứ mới nhậm chức ở Tam Trấn Hà Sóc vào Kinh Thành nhận phong hào, hắn đến cổng thành đón tiếp. Nàng là chiến thần Đại Ung thống lĩnh hơn hai mươi vạn tinh binh. Cũng là vị hôn thê của trưởng huynh đã mất sớm của mình. Hóa ra hắn mới là kẻ thế thân chân chính. *** Văn án | Edit bởi Châu Về Hợp Phố: Khắp thành Trường An đều biết trong lòng Tề vương Hoàn Huyên ôm ấp một hình bóng, chính là Thái tử phi đương triều. Hắn vì nàng mà mãi chưa chịu cưới vợ. Lại còn mang một người con gái có dung mạo tương tự nàng từ biên quan về. Ai cũng tưởng đó chẳng qua chỉ là một thế thân không hề quan trọng. Ngay chính Hoàn Huyên cũng nghĩ thế. Mãi đến một ngày. Người con gái nọ bỗng dưng mất tích. Chỉ để lại một biển lửa và một xác cháy. Tất thảy mọi người đều nghĩ nàng đã chết. Duy có Hoàn Huyên không tin. Tim hắn như bị khoét đi một miếng. Hắn nguyện đổi hết những gì mình có, chỉ cần có thể tìm lại đôi mắt dịu dàng như nước hồ thu, sáng lấp lánh như sao trời kia. Tìm lại Tùy Tùy của hắn. Hắn tìm nàng đến phát điên. Nhưng mãi vẫn không thấy bóng nàng. Mãi đến hai năm sau, khi Tam trấn Tiết độ sứ vào kinh nhận sắc phong, rốt cuộc hắn cũng gặp lại nàng. Nàng ngồi trên lưng ngựa, thản nhiên nhìn hắn như nhìn kẻ xa lạ: “Mơ luôn phải tỉnh.” Nàng là chiến thần Đại Ung, thống lĩnh hai mươi vạn quân tinh nhuệ. Cũng là thê tử đã cưới hỏi đàng hoàng của người anh ra đi khi tóc còn xanh của hắn. Hóa ra hắn mới là kẻ thế thân. Hóa ra trong đôi mắt kia, hắn chưa bao giờ là chính mình. Tay hắn cầm lưỡi dao nàng, kề sát mặt mình, để mặc máu chảy đầm đìa: “Bây giờ không giống nữa rồi.” Giới thiệu trong một câu: Nam nữ chính đều xem nhau là thế thân của người khác, dỗ vợ thừa sống thiếu chết. Ý chính: Tình yêu đòi hỏi sự công bằng. *** Cuối thu, cây lá xào xạc. Thành bắc của Trường An, bụi đất cuồn cuộn trên đường lớn, một nhóm người lẫn ngựa xuất hiện từ phía xa. Hàng chục binh lính tinh nhuệ mặc áo giáp đen, cưỡi ngựa tiên phong dọn đường, tựa như cưỡi mây từ trên trời xuống. Người đi đường cùng xe ngựa xung quanh lần lượt tránh sang một bên, khẽ bàn luận: "Thấy đoàn hắc kị binh cùng hắc mã đó không? Đó chính là Thần Dực Quân của Tề Vương đấy." "Đúng thật là uy phong lẫm liệt!" "Chẳng phải Tề Vương mấy năm nay đều trấn thủ ở biên quan sao? Vì sao đột nhiên hồi kinh vậy?" "Đại hôn của Thái tử, huynh đệ ruột thịt dù sao cũng phải có mặt chứ." "Không phải nói Tề Vương và vị Thái tử phi kia...!Khụ khụ...!Gặp lại chẳng phải quá xấu hổ..." "Suỵt...!coi chừng rơi đầu!" "Có cái gì, trong thành ai mà không bàn tán..." Chuyện huynh đệ Thái tử và Tề Vương tranh giành một nữ nhân, mọi người trong kkinh thành đều biết. Mà đối tượng bọn họ tranh đoạt, chính là tam tiểu thư Nguyễn Nguyệt Vi của phu nhân Ninh Viễn Hầu phủ. Nguyễn Nguyệt Vi là cháu gái ruột nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong cung Thái Hậu, là thanh mai trúc mã với Tề Vương Hoàn Huyên. Nàng sinh ra đã hà tư nguyệt vận với danh xưng đệ nhất mỹ nhân kinh thành, lại có tình cảm cùng lớn lên, Tề Vương đối với nàng đương nhiên nảy sinh tình cảm sâu đậm. (Ji: Hà tư nguyệt vận - phong thái thanh lịch, đẹp đẽ của giới quý tộc) Nhưng lúc bàn đến chuyện hôn thú, đột nhiên trong cung có chuyện lớn, đích trưởng Thái tử bỗng nhiên bệnh nặng hoăng thệ, Nhị hoàng tử trở thành chủ Đông Cung, chuyện thứ nhất sau khi hắn vào Đông Cung chính là hướng Ninh Viễn Hầu cầu thú Nguyễn Nguyệt Vi. Ninh Viễn Hầu quyết định rất nhanh, Nguyễn tam nương liền định hôn với Thái tử. Người trong lòng bỗng trở thành tẩu tẩu, Tề Vương giận dữ chạy đến Tây Cương. Chớp mắt đã ba năm, đại hôn của Thái tử sắp tới, Hoàng Đế hạ chỉ triệu Tam Hoàng tử hồi kinh để bịt miệng dân chúng - vì một nữ nhân mà náo loạn, ngay cả đại hôn của huynh trưởng cũng không lộ diện, chẳng phải khiến thiên hạ chế giễu hay sao. Kháng chỉ không tuân coi như mưu phản, dù cho Hoàn Huyên không tình nguyện cũng chỉ đành hồi kinh tham dự đại hôn. Xe ngựa tấp nập qua lại, không ai để ý trong đó có một chiếc xe ngựa nhỏ rèm xanh lướt qua. Trong xe ngựa, tỳ nữ Xuân Điều xoa đôi chân đang tê rần, thỉnh thoảng dùng khóe mắt liếc sang nữ tử trẻ tuổi bên cạnh. Nữ tử khoảng hơn hai mươi, mặc chiếc váy màu xanh bình thường, không tô son điểm phấn cũng không đeo trang sức vàng ngọc, mái tóc dài chỉ dùng cốt trâm búi gọn trên cao. Nàng là chủ nhân nhưng quần áo cùng cách trang điểm còn giống nô tỳ hơn cả nô tỳ. (Yu: cốt trâm là trâm được làm từ xương động vật, thường là xương bò) Nàng nghiêng người dựa vào thành xe, lồng ngực theo hô hấp phập phồng nhẹ nhàng, hiển nhiên là ngủ rồi. Xuân Điều cũng có chút bội phục nàng, tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe ầm ầm như thế mà có thể ngủ được, tâm này cũng quá lớn đi. Đúng lúc này, xe ngựa bỗng lắc mạnh. Nữ tử hơi cau mày, hàng mi dài run run, chậm rãi mở mắt, ánh hoàng hôn xuyên qua khe hở của rèm chiếu trên mặt nàng, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh ánh vàng, xinh đẹp đến dị thường. Nàng ngáp một tiếng, lười nhác vươn vai, vốn là một động tác lỗ mãng nhưng khi nàng làm lại có dáng vẻ tuyệt đẹp như vậy, tựa như con báo lười biếng đang vươn mình. Xuân Điều thầm nghĩ, ở cạnh nàng ấy hơn nửa năm nhưng đôi lúc không cẩn thận vẫn bị lóa mắt trước nhan sắc này. Làm sao một cô gái xinh đẹp tựa châu ngọc lại không thể làm vui lòng Tề Vương điện hạ chứ? "Chưa tới trạm dịch à?" Giọng nói của nữ tử không chuẩn lắm, pha lẫn khẩu âm nồng đậm vùng biên quan, hơn nữa thanh âm còn trầm thấp hơn những tiểu cô nương khác, có chút khàn khàn, làm người nhớ đến làn gió đầu xuân thổi qua cánh đồng bát ngát. "Cô nương, sắp tới rồi." Xuân Điều đáp, "Người muốn uống trà không?" Nữ tử vừa mới tỉnh giấc vẫn còn mơ màng, nàng lắc đầu, mí mắt lại cụp xuống: "Ta đây tiếp tục..." Không đợi nàng nhắm mắt, một chiếc túi da đựng đầy nước đã đưa đến bên miệng nàng. "Cô nương uống một ngụm trà cho tỉnh đi." Xuân Điều nói, "Nếu ban ngày ngủ nhiều, ban đêm sẽ khó vào giấc." Nữ tử nhận lấy túi nước uống một ngụm, nước trà pha lâu nên có vị đắng chát, nàng cau mày: "Đắng quá." "Đắng mới tỉnh được." "Đổi cho ta một bình rượu." Xuân Điều nhíu chặt mày: "Hết rượu rồi." "Nhanh hết vậy sao?" "Bình rượu đã cạn lâu rồi." Xuân Điều hơi lộ ra bất mãn. Tiểu cô nương nhà người ta uống rượu đều là chỉ rót một ly uống làm dáng, chưa từng thấy ai như nàng, mỗi lần uống đều là một ngụm một chén. Nàng không nhịn được, bèn khuyên nhủ: "Khuê tú trong kinh thành đều uống trà, hiện giờ cô nương vào kinh, phải học nhập gia tùy tục mới tốt." "Học thế nào chứ, cũng không thể biến đắng thành ngọt được." Nữ tử ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng vẫn nhịn không được miệng lưỡi khô khốc, nàng ngửa cổ uống vài ngụm rồi trả lại túi nước, còn vô tâm vô phế nói: "Lại nói ta cũng đâu phải khuê tú, học mấy thứ vô ích này làm gì." Xuân Điều nhất thời á khẩu không trả lời được. Đúng là nàng không có chút liên quan nào đến khuê tú. Nàng họ Lộc, tên là Tùy Tùy, là con gái nhà thợ săn. Nửa năm trước, Tề Vương dẫn binh đến Tần Châu dẹp loạn, vào núi truy đuổi phản quân thì tình cờ cứu được nàng. Cả gia đình Tùy Tùy đều chết dưới lưỡi đao của phản quân, bản thân nàng cũng bị trọng thương, khó khăn lắm mới nhặt được mạng về. Mời các bạn mượn đọc sách Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân của tác giả Tả Ly Thanh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Dụ Lang (Vân Khởi) - Minh Nguyệt Đang
Nàng luôn luôn mắt cao hơn đầu, nhưng cuối cùng cũng có lúc té ngã.      Trong từ điển của Thẩm Thất Đại tiểu thư, trước nay chỉ có chữ "cướp", không có chữ "nhường".      Nam nhân nàng liếc mắt trúng ý đang triền triền miên miên cùng với nữ nhân khác, vậy cũng chỉ có thể dâng lên một chữ "ngầm". Cứ như vậy, hoàng tử Tây Hoa – Hàn Sâm tự cho là phúc hắc hoàn toàn thất thân biến thành phu quân của thiên kim quý tộc Lan Lăng – Thẩm Thất.      Cho dù Thẩm Thất trăm phương ngàn kế, ủy khuất cầu toàn mà lấy lòng Hàn Sâm, vì y, nàng không tiếc bỏ đi tính tình tiểu thư như xa xỉ, lãng phí, kiêu căng, ngang ngược; lúc mưu toan củng cố tình yêu đến từ giang sơn không đổi này thì lại phát hiện Hàn Sâm đã sớm có đối tượng trong lòng.      Nhưng càng tức giận chính là, cho dù nàng đào sâu ba thước cũng không tìm được tiểu tam đến quyết đấu với nàng, bởi vì, giai nhân kia đã sớm qua đời, Thẩm Thất nàng làm sao có thể đấu với một oan hồn?      Lúc nên có thiên trường địa cửu thì hận này lại kéo dài không có thời hạn cắt đứt. Thẩm đại tiểu thư nàng há có thể ngồi chờ "phế"?      Thiên kim điêu ngoa bảo vệ chủ quyền tình yêu xuất hiện lớp lớp ám chiêu, hoàng tử lạnh nhạt mọi việc đều suôn sẻ thể hiện rõ bản sắc vô tình. *** “Chủ tử à, hiện tại người chính là hoàng hậu, sao có thể tùy tiện xuất cung được chứ?” Tiền Nhi ở trước mặt Thẩm Thất vô cùng sốt ruột. “Tiền Nhi, trước kia ngươi sẽ không như thế này, có phải sợ ta làm liên lụy đến phu quân ngươi không?” Thẩm Thất trừng mắt nhìn Tiền Nhi, đều nói nữ sinh ngoại tộc, quả nhiên, từ khi Tiền Nhi được chỉ hôn cho công tử của thái phó đương triều, chủ tử trong lòng nàng ta cũng thay đổi. Tiền Nhi đỏ mặt, thực sự bị Thẩm Thất nói trúng, “Chủ tử, hoàng hậu không được phép tự tiện xuất cung đâu, nếu nặng còn có khả năng bị phế.” Tiền Nhi bắt đầu đe dọa Thẩm Thất. Thẩm Thất hừ lạnh một tiếng, “Cứ để cho hắn phế đi, ta luôn luôn không vừa mắt hắn, lần này hắn dám ở trước mặt ta thông đồng với cung nữ, ta…” Đôi mắt Thẩm Thất lập tức ửng đỏ. “Đánh chết ta cũng không tin.” Tinh thần Tiền Nhi rất tỉnh táo, “Hoàng thượng luôn không coi trọng nữ sắc, bao nhiêu năm nay trong cung chỉ có một mình chủ tử, độc chiếm sủng ái, thế gian hiếm có, nữ nhân trên đời không ai lại không hâm mộ, vậy mà chủ tử cứ chọn ba lấy bốn.” “Nam nhân nào chả coi trọng nữ sắc, con mắt nào của ngươi nhìn thấy hoàng thượng không thích nữ sắc, chẳng qua ngươi không biết hắn có bao nhiêu…” Nhìn thấy ánh mắt hiếu kì của Tiền Nhi, Thẩm Thất lập tức rút lại lời, thiếu chút nữa nói chuyện khuê phòng cho nàng ta nghe. “Nếu hoàng thượng thật sự muốn nữ nhân, tuyển thêm tú nữ là được rồi, mỹ nhân thiên hạ này đều là của hoàng thượng, sao có thể lén lút tư thông với cung nữ chứ.” “Tiền Nhi, rốt cuộc là ngươi giúp hắn hay giúp ta?” Thẩm Thất tức đến nỗi muốn hộc máu. ... Mời các bạn đón đọc Dụ Lang (Vân Khởi) của tác giả Minh Nguyệt Đang.
Đôi Nhạn Quay Về - Minh Nguyệt Đang
Sinh ra đã mồ côi mẹ, cha cưới vợ kế bỏ mặc không quan tâm, Mộ Thanh Hề được dì ruột nhận về nuôi, duyên phận của nàng và Phong Lưu bắt đầu từ đó. Phong Lưu hơn Thanh Hề mười tuổi, suốt mười lăm năm chàng luôn che chở, nuông chiều, bao dung nàng. Rồi khi Thanh Hề đến tuổi cập kê, nàng lại trở thành vợ của Phong Lưu, là Tề Quốc công phu nhân cao quý. Dường như số phận của nàng vô cùng may mắn được mẹ chồng yêu thương, gia đình nhà chồng đều là người thân thuộc. Thế nhưng như người ta nói, số phận là do chính bản thân mình tạo nên. Thanh Hề không biết quý trọng phúc phận vốn có, ỷ vào việc được nuông chiều từ nhỏ, làm nhiều điều quá đáng khiến gia đình chồng thất vọng, cuối cùng nàng bị bỏ và rơi vào kết cục bi thảm, qua đời khi vẫn còn trẻ. Ông trời đã cho Thanh Hề một cơ hội nữa được sống lại để sửa chữa những sai lầm của bản thân. Liệu hai vợ chồng vốn có duyên sâu đến vậy có thể như chim nhạn sánh đôi, sát cánh đến trọn đời? *** Phong Lưu lấy được đơn thuốc mà Thanh Hề đã uống từ chỗ Phong Cẩm, may mà trong đó không có vị thuốc nào quá mạnh. Thái y cầm đơn thuốc nghiên cứu một hồi rồi nói: "Tôi sẽ kê thử một đơn thuốc, chỉ cần phu nhân từ từ điều dưỡng, biết đâu sau này lại có thai, chỉ có điều hi vọng không phải là lớn lắm. Phong Lưu đưa đơn thuốc cho thái y xem không phải đế nhờ ông ta chữa chứng vô sinh cho Thanh Hề, chỉ vì nàng thường xuyên kêu đau bụng nên hắn sợ bát thuốc đó đã làm hại đến cơ thể nàng, muốn nhờ thái y xem có thế chữa được chứng đau bụng này không. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã đến ngày thành thân của Mi Thư Nhi, con gái của vợ chồng tam gia. Sáng sớm, Phong Lưu vỗ vào cặp mông càng ngày càng nờ nang của Thanh Hề. “Đừng làm ồn, để thiếp ngủ thêm một lúc nữa, một tuần trà, chỉ một tuần trà thôi." Thanh Hề làu bàu trở mình, quay mặt về phía Phong Lưu. "Hôm nay là ngày Mi Thư Nhi về nhà lại mặt, chẳng phải tối hôm qua nàng dặn đi dặn lại ta rằng sáng sớm thì gọi nàng dậy sao?" Phong Lưu nghĩ bụng, nha đầu này cũng biết tật ngủ nướng của mình càng ngày càng trầm trọng nên mới dặn hắn gọi nàng dậy. "Vậy thì nửa tuần trà, nửa tuần trà thôi." Thanh Hề cũng đã nhớ ra hôm nay là ngày gì, nhưng tật ngủ nướng thì không thể sửa ngay trong một sớm một chiều. ... Mời các bạn đón đọc Đôi Nhạn Quay Về của tác giả Minh Nguyệt Đang.
Nàng Dưới Lớp Long Bào - Đại Phi
Sở Luyến có hai bí mật. Thứ nhất, Sở Luyến là hoàng đế nhưng không phải nam nhân. Thứ hai, thiên hạ chí tôn là nàng hàng đêm lại bị tên ngụy thái giám Dung Khâm đè trên long sàng* chơi đùa. Sở Luyến từ khi sinh ra đã sống trong lãnh cung, ngay đến cả thân phụ** dường như cũng đã quên đi sự tồn tại của nàng. Cho đến một ngày, triều cương nhiễu loạn, đám hoàng tử vì tranh nhau ngôi vị mà từng người bỏ mạng, chỉ còn một mình nàng mang trong mình huyết thống hoàng gia. Để trấn an quần thần, Dung Khâm liền đem Sở Luyến từ lãnh cung ra, lập nàng làm hoàng đế. Ngồi trên đế vị vốn nên là một chuyện vui, thế nhưng chỉ cần nàng sơ sẩy một chút, làm lộ ra thân phận “nữ nhi” của mình, cái kết sẽ không còn là bị giam cầm trong cung cô độc nữa mà chính là đầu rơi máu chảy. Con đường này vừa đi liền biết là tử lộ, nhưng ít nhất, so với việc mãi mãi phải sống trong cung hoang vắng lạnh lẽo, chịu người ức hiếp khinh khi vẫn tốt hơn rất nhiều. Vì thế, nàng nhẫn nhục chịu đựng tên biến thái Dung Khâm. Bởi vì chỉ cần khiến cho Dung đốc chủ không vui, mạng của nàng cũng khó giữ. Nhưng có ai nói cho nàng biết, vì sao nàng đã ngoan ngoãn nghe lời mà vẫn bị tên thái giám chết tiệt kia hàng đêm trừng phạt. Càng quá đáng chính là, Dung đốc chủ không chỉ chiếm thân thể nàng, còn muốn lấy đi trái tim nàng.  Có lẽ, nhân duyên này lúc bắt đầu là gượng ép, đem trái xanh hái xuống, lại nhờ có thời gian từng chút một bồi đắp, khiến trái xanh biến ngọt, đem tình cảm nở hoa.  Ta cùng người trải qua bao nhiêu sóng gió, rốt cuộc cũng tìm thấy chân tình.  Từ nay về sau, tóc mai kề cận, một kiếp bạc đầu. Vầng, trên đây là phần giới thiệu văn vẻ, lừa tình như cách các chị đẹp biến hình trên tiktok xin được kết thúc. Sau đây sẽ là chuyên mục “tẩy trang” để thấy được “bộ mặt thật” của tên thái giám biến thái Dung Khâm và tiểu hoàng đế đáng thương Sở Luyến. Để mở đầu chuyên mục “bóc trần sự thật” ngày hôm nay, tớ xin được nhấn mạnh với các tình yêu rằng: đây là một bộ truyện CAO H, nội dung chủ yếu là THỊT, chỉ dành cho các ĐỒNG DÂ* và SẮC NỮ. Vì thế, những cô gái mơ mộng, mong manh với trái tim màu hường, íu đuối thì xin mời tránh khỏi chốn này. Kẻo nhỡ có xa vào rồi hắc hóa, lại trách tớ là không báo trước. Như đã giới thiệu ở trên thì Sở Luyến là một trong số rất nhiều đứa con của lão hoàng đế. Bởi vì mẫu phi của nàng mang tội, nên từ lúc sinh ra Sở Luyến đã sống trong lãnh cung. Không biết lúc nhỏ bị hung tinh nào chiếu trúng, khiến cho nàng đụng phải Dung Khâm, còn khiến cho Dung thái giám “nhất kiến chung tình”. Sau này, Dung tiểu thái giám năm nào đã trở thành Dung đốc chủ tay nắm triều cương, quyền khuynh thiên hạ, để ổn định đám quần thần mà đem nàng từ lãnh cung ra, còn khiến nàng trở thành hoàng đế. Ngồi lên ngai vị nghe thì huy hoàng lắm, thế nhưng Sở Luyến biết rằng, nàng chỉ là một con rối bị Dung Khâm giật dây. Ban ngày, nàng là đế vương cao cao tại thượng còn ban đêm nàng chỉ là một tiểu cô nương bị Dung Khâm ôm trong lòng, vừa sờ vừa hôn.  Sở Luyến tử nhỏ đã bị giam trong cung cấm lạnh lẽo cho nên thứ nàng am hiểu nhất chính là giả vờ ngoan ngoãn. Vì thế, nàng đối với Dung Khâm không dám phản kháng nhưng trong lòng thì vẫn nhen nhóm ý định vùng lên. Nàng muốn có một ngày tự tay giết chết tên thái giám chết bầm Dung Khâm. Nhưng mà, nếu như Dung đốc chủ thực sự chết thì đã chẳng còn là chuyện gì để bàn. Dung Khâm không những sống, mà còn sống vui vẻ, tay trái nắm giang sơn, tay phải ôm mỹ nhân. Bởi vì, Dung đốc chủ dùng rất nhiều năm, vừa dụ dỗ vừa đe dọa, rốt cuộc cũng đem tiểu cô nương mình thích “dạy" tốt, không chỉ chiếm được thân thể nàng, còn đem cả trái tim nàng cướp đi. Còn quá trình “dạy dỗ” của Dung đốc chủ là như nào, thì chỉ có thể dùng mười chữ để hình dung: "trên giường như lang hổ, dưới giường càng biến thái".  Đối với Dung Khâm, Sở Luyến là một đóa hoa đào, từ lúc còn chúm chím trên cành cao liền bị đốc chủ đại nhân níu xuống nắm trong tay, từ từ “tưới tắm” cho đến khi nở ra thành một đóa hoa “kiều diễm”. Ấy thế mà đóa hoa này không chịu yên phận, lại còn muốn vượt tường, khiến Dung đốc chủ tức giận không thôi. Sau đó à, tất nhiên là cửa cung đóng chặt, rèm buông đong đưa, long sàng kẽo kẹt và... mời bạn tự tưởng tượng tiếp (hoặc đọc truyện để biết thêm chi tiết :v). Tất nhiên là, bởi vì lúc đầu đến với nhau là do Dung đốc chủ mạnh mẽ ép buộc thế nên Sở Luyến sẽ không phục. Để hoàng đế và thái giám phát triển cảm tình, tất nhiên phải có thêm một chàng nam phụ xuất hiện làm chất xúc tác. Và người đóng vai nam phụ không ai khác chính là “đường huynh” của Sở Luyến, thế tử Tấn Vương phủ Sở Trinh. Trong ấn tượng của Sở Luyến, Sở Trinh là một quân tử, nho nhã, lễ độ lại ân cần, ấm áp. So với tên thái giám Dung Khâm chỉ biết bắt nạt nàng thì tốt hơn rất nhiều. Thế nên, Sở hoàng đế đổ cái rầm trước sự dịu dàng của Sở thế tử.  Nhưng mà, chàng chỉ là nam phụ, xuất hiện chưa được bao lâu đã bị Dung Khâm (dưới sự giúp đỡ của mẹ đẻ là tác giả) đánh cho hiện nguyên hình thành một tên yêu quái xấu xa, vừa muốn cướp ngôi vừa muốn làm thịt hoàng đế. Đáng tiếc, Dung thái giám quá mạnh, cho nên Sở thế tử chỉ có thể xuống sàn trong máu và nước mắt (thật tiếc, haizz!!!). Ấy, suýt chút nữa thì đã hạ màn mà thiếu đi phần nhận xét về nhân vật quan trọng nhất, ngụy thái giám biến thái Dung Khâm. Dung đốc chủ bề ngoài yêu mị, là một đóa hoa có độc, còn rất thích mang “độc” đi “bắt nạt” người, đặc biệt là Sở hoàng đế. Giống như tất cả các huynh đệ “ngụy thái giám” đồng môn khác, Dung Khâm cũng được miêu tả là một kẻ bên ngoài lạnh lùng, bên trong biến thái. Minh chứng là Dung đốc chủ có rất nhiều cách để “dạy dỗ” tiểu hoàng đế, khiến nàng mỗi đêm đều phải khóc lóc xin tha. Dung đốc chủ là kẻ ỷ mạnh, miệng không ngọt, tính cách càng thối, đã "không có liêm sỉ lại còn cứ thích làm màu", khiến cho tiểu cô nương Sở Luyến hiểu lầm, ghét bỏ. May mắn là có một Sở Trinh không sợ chết xuất hiện, suýt chút nữa thì đào đổ tường nhà Dung đốc chủ, mới khiến Dung Khâm sáng mắt ra, bỏ sĩ diện để thổ lộ với cô nương nhà mình. Tớ vốn định ăn chay giải nghiệp cô hồn tháng 7, thế nhưng dòng đời xô xô đẩy đẩy không hiểu thể nào mà khiến tớ lộn nhào một phát vào thẳng hố thịt. Cho nên là, đến cả cuộc đời cũng không đồng ý cho tớ “tu nghiệp”, tớ chỉ còn cách thuận theo tự nhiên, trở về làm sắc nữ mà thôi.  Cái hố này đối với tớ chính là đủ thịt, đủ sắc, đủ biến thái. Thế nên, nếu bạn là sắc nữ có thể ghé qua nơi này nhé.Còn đối với những thanh niên tò mò, đã yếu tim còn thích chơi mạo hiểm thì nếu lỡ có lọt hố mà xảy ra mệnh hệ gì cũng xin đừng tìm tớ tính sổ. Vì như tớ đã nói rồi, cái hố này không dành cho những người có tâm hồn mong manh đậu ạ :) Cuối cùng chúc mn cùng Dung đốc chủ cuối tuần ăn thịt vui vẻ và hẹn gặp lại ở cái hố tiếp theo. Yêu thương ***
Trường Hận (Vô Tâm) - Đạm Anh
 "Ta cùng sư phụ thành thân, sư phụ cái gì cũng tốt, duy nhất không tốt chính là không yêu ta. Ta thề, kiếp sau sẽ là người vô tâm."  Kiếp này, nữ chính - mang một chữ Uyển đi đầu thai, nhưng không phải là Tạ Uyển của kiếp trước, mà là Tiêu Uyển - 1 quận chúa của kiếp này. Nàng cái gì cũng có, cha mẹ, anh cả yêu thương, nhưng chỉ có một điều, họ nói nàng là người vô tâm. Sống 10 mấy năm mang theo căn bệnh kì lạ, điều duy nhất làm nàng có hứng thú đến Nam Thư Quán là nghe Dịch Phong đàn. Bỗng một hôm, từ đâu cha mẹ "ôm" về 1 cao nhân, bắt nàng nhận làm sư phụ, hắn hứa hắn sẽ chữa khỏi bệnh cho nàng....  Thẩm Yến, kiếp trước nam chính có 1 thân tuyệt thế võ công, được mệnh danh là vô song công tử, cả đời chỉ thu nhận một đồ đệ của ân nhân, nhưng lại không rõ tình cảm là thứ gì. Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, nàng lại thích hắn, tìm cách để hắn phải cưới nàng. Nhưng nàng đã lầm, hắn là một kẻ vô tâm, 2 năm, đổi lấy sự tương kính như tân của hắn. Nàng đã sai, sai trầm trọng, sai lầm ấy kéo theo cốt nhục của hắn phải theo nàng. Sau khi nàng chết, hắn nhận ra lòng mình, tự phế 1 thân tuyệt kĩ võ công, làm 9999 việc thiện để được mang kí ức kiếp này khi đầu thai. Và hắn - Thẩm Hoàng đã được như ý, cái ngày nàng kính trà nhận hắn làm sư phụ, hắn như lạc về thời gian khi nàng bái sư ở kiếp trước.  Tần Mộc Viễn, y là bạn thanh mai trúc mã của Tạ Uyển, hôn phu môn đăng hộ đối của nàng. Từ nhỏ y chỉ có 1 ý nguyện, đó là cưới nàng về làm vợ. Nhưng sao nàng lại phản bội y theo hắn, nàng không gọi y là Cẩn Du ca ca. Được, kiếp này y mang cái tên Cẩn Du (tên tự) của kiếp trước theo kiếp này, y sẽ đầu thai vào gia đình có gia thế hơn, để xem nàng còn không gọi y 2 tiếng Cẩn Du hay không?  Kiếp trước là 3 người, kiếp này là 4 người. Liệu Tần Mộc Viễn kiếp này là ai? Dịch Phong là mắc xích gì của câu chuyện? Con người muốn vô tâm thì được hay không? Kẻ cố ý làm sai ý trời sẽ bị trừng phạt....  Đây là 1 truyện ngược nam rất đáng đọc. Không như những truyện khác, nữ chính mang theo kí ức mà xa lánh nam chính, lần này chính nam chính là người nhớ hết thảy mọi chuyện, sờ cũng không sờ được, chỉ ráng đứng nhìn mong nàng được hạnh phúc.   Nam phụ truyện này khá biến thái, nữ chính chết được khá lâu, xác đã bị phân hủy nhưng vẫn đào lên bái đường cưới nàng về làm vợ. Cái cảnh diễn tả ổng hôn cái xác mà mình muốn ói cả cơm  Khi nam chính về nhà phát hiện ra cướp về hắn đành lập mộ cho thê tử, 1 người 2 mộ, 2 vi phu vì nàng mà lập.  Truyện đan xen 2 kiếp khá thú vị, nhưng chính vì thế mà nhiều chỗ tác giả viết còn tối ý, hơi mông lung và có phần khó hiểu. Dường như đã dồn hết công lực vào đầu truyện, đến cuối cùng thì lại không thỏa mãn được người đọc... Điển hình của rất nhiều tác giả ngôn... Nếu...nếu nó được xây dựng chặt chẽ hơn, đánh mạnh về ngôn từ cũng như một số quyết định của nữ chính, không cà lơ ất ơ như này thì nó thật sự rất tuyệt   Nói chung mình không thích nữ chính cho lắm, kiếp trước thì quá tiểu thư bị nuông chiều đến ương ngạnh, kiếp này thì vô tâm đến nỗi nhiều khi muốn chửi ngu  nam phụ tuy ác nhưng chỉ vì nữ chính, thật sự tuy nam phụ rất biến thái nhưng mình thấy đáng thương nhiều hơn. Nam chính thì bị ngược chưa đãaaaa. #team_cuồng_ngược_nam. Nhiều lúc tác giả xây dựng hình ảnh nam chính khá mờ nhạt. Ngoại trừ thâm tình ra thì thật mình chả nhớ gì ngoài nhớ anh nam phụ hơn  Tội nhất là kẻ thứ 4 vô duyên vô cớ bị dính vào, rồi chết 1 cách thảm thương huhu ( *** Lần đầu tiên Thẩm Yến gặp Tạ Uyển là khi Tạ Uyển còn là một tiểu cô nương mới đến tuổi dậy thì, hai búi tóc bánh bao tròn trịa, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn cực kỳ giống trái táo nặng trịch trên ngọn cây. Đương nhiên, những điều này đều là sau khi Thẩm Yến bị phế võ công mới nhớ lại. Còn lúc đó, khi Thẩm Yến gặp Tạ Uyển thì chỉ có một ấn tượng -- Con gái của ân nhân. Người giang hồ đều biết có ba nơi không thể chọc. Một, không chọc Thiên môn. Hai, không chọc Ma giáo. Ba, không chọc Tạ gia thành Thiệu Lăng. Thiên môn chính là môn phái thần bí nhất giang hồ, dùng từvõ công cái thếcũng không thể miêu tả được võ công cao cường của môn phái này, Vô Song công tử Thẩm Yến được người trong giang hồ xưng tụng cũng là người của Thiên môn. Ma giáo vẫn luôn coi Thiên môn là cái gai trong mắt, ba lần bốn lượt ám sát Đại đệ tử Thẩm Yến của Thiên môn, đáng tiếc là chưa thành công được lần nào, nhưng nghị lực của Ma giáo phi phàm, đến nay vẫn đang siêng năng nghĩ biện pháp mới để giết chết Thẩm Yến. Mà Tạ gia thành Thiệu Lăng sở dĩ không thể chọc, ngoại trừ nguyên nhân từng có hai vị Minh chủ võ lâm ra, thì chính là Tạ gia phú khả địch quốc[1]. [1] Phú khả địch quốc: giàu hơn quốc gia. Khi Thẩm Yến còn trẻ, Thẩm gia từng bị người hãm hại, sắp bị tai ương ngục tù, thì Tạ Nam Phong luyến tiếc kỳ tài liền thuận tay cứu một nhà Thẩm Yến. Sau đó Thẩm Yến bái nhập Thiên môn, đến khi cái tên Vô Song truyền khắp đại giang Nam Bắc, thì Thẩm Yến cũng chưa từng quên ân huệ năm đó. Thẩm Yến đến thăm hỏi Tạ phủ, cũng muốn đến trả ơn. Tạ Nam Phong sờ râu, trầm ngâm một lát, "Tiểu nữ năm nay mười hai, được nuông chiều thành tính, lão phu đang muốn tìm cho con bé một sư phụ có võ công cao cường." Kết quả là, Tạ Uyển trở thành đồ đệ đầu tiên của Thẩm Yến, cũng là người cuối cùng.   Mời các bạn đón đọc Trường Hận (Vô Tâm) của tác giả Đạm Anh.