Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bãi Gió Cồn Trăng (Hồ Trường An)

Truyện Bãi Gió Cồn Trăng là một truyện mới được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện online, một truyện đầy sức hút với những tình tiết thú vị. Truyện như một bức màn bí ẩn phủ lên mọi chuyện tưởng như là chỉ có những mơ hồ nhưng khi bước vào truyện mới thực sự thấy được mọi thứ dưới ánh sáng. Có nhiều uẩn khúc quẩn quanh, có nhiều bí mật cần phải chờ lời hồi đáp, nhưng liệu đi đến cuối truyện có tìm được câu trả lời hông, mời bạn đón đọc truyện kinh dị, trinh thám này.***

Thời gian vẫn dằng dặc tiếp nối. Máy tạo hóa luôn cần mẫn xoay vần. Lớpsóng phế hưng cứ tái diễn không ngừng nghỉ. Thăm thoắt mà tám năm trờitrôi qua.

Ông Năm Tảo vẫn tiếp tục nghề xem mạch hốt thuốc. Bà Năm Tảo ngoàiviệc nội trợ, thương viếng thăm hai cô con gái và hai chàng rể để có dịp hủ hỉ với lũ cháu ngoại. Ông Chín Thẹo qua đời. Bà Chín Thẹo tuy cóbuồn đôi chút nhưng rất hãnh diện vì lũ con trai mình ăn nên làm ra, còn cô con gái út của bà được làm vợ một bực ăn học, trở nên ngươi đàn bàtrung lưu có tư cách. Bà Mười Thiệp và ông bà Mười Hai cất am bên bờrạch Tân Giai tu hành, ra công giúp đỡ người trong làng, trong xóm.

Cô Út Ngọc An sanh cho chồng một trai hai gái. Cô càng sanh đẻ, máuhuyết càng thay đổi, càng lồ lộ vẻ tươi mát nuột nà. Ông Đốc học Hạnhxoay qua viết biên khảo về kinh điển Phương Đẳng Đại thừa. Cô Hai TúyNgọc sanh cho chồng ba cậu con trai. Vóc vó cô vẫn thanh cảnh, thần thái cô vẫn giữa vẻ xán lạn tươi tỉnh. Ông Huyện Khải vẫn trẻ trung và dẻodai. Ông giữ vẹn nếp thanh liêm cho nên lương bổng ông không đủ trangtrải những nghi thức hào nhoáng cần thiết. Mấy năm sau này, song songvới việc làm quan, hễ rảnh rang là ông viết tiểu thuyết loại nghiêng vềgiải trí, rất ăn khách, riết rồi cô Hai Túy Nguyệt coi sóc luôn việcxuất bản sách cho chồng. Ông bác vật Cảnh dắt vợ lên Sài gòn cư ngụ, lập trường tư thục Kiến Thiết, chủ trương tờ Khuyến Nông nguyệt báo nhắmmục đích khuyến khích nông nghiệp và cổ võ việc canh tân nếp sống mớicho dân quê. Cô Ba Túy Nguyệt sanh cho chồng một trai hai gái. Cô đượcngười chồng cô truyền dạy các món môn bánh xưa, nghệ thuật thêu xưa. Rồi cô còn được dì phước Marie vốn là chị con nhà bác bên chồng dạy các Ônthêu đan kiểu Tây và các món bánh nay. Sau đó cô mở nữ công học hiệu đểdạy các lương gia nữ tử các món nữ công phụ xảo. Cô cũng xin bà MườiThiệp cho hai cô Kim Liên và Kim Huệ lên Sài gòn theo học trường cô đểrồi sau này hai cô trở thành giáo sư nữ công trẻ tuổi, được hai thầygiáo lớp nhứt tiểu học Cầu Kho cầu hôn.

Cô Thiệt Nguyện từ khi làm vợ bác sĩ Lê Thạnh Mậu rồi thì được chồng cưng như trứng mỏng. Cô tận tụy săn sóc chồng, coi sóc mọi việc trongnhà châu đáo. Hễ có thời giờ rảnh rang là cô đi săn sóc trẻ em mồ côi,đi làm công quả cho chùa, lo việc đúc tượng in kinh. Cô sanh cho chồnghai cô con gái xinh như mộng, đẹp như tranh. Tìm mua: Bãi Gió Cồn Trăng TiKi Lazada Shopee

Hai cô Agnès Thuận và Isabelle Định thỉnh thoảng có về thăm cô BaCẩm Tú và cô Tư Cẩm Lệ. Họ đã đứng tuổi, tuy chưa phấn lạt hương phainhưng họ sớm lo liệu trước. Cô Agnès Thuận làm vợ kế một thương gia HuêKiều ở Tân An, đối xử với lũ con chồng tử tế nên chiếm được cảm tình của họ. Còn cô Isabelle Định lấy thầy giáo góa vợ dạy lớp nhứt cở Gò Đen.Cô sanh cho chồng một cậu con trai xinh đẹp.

Hai Dần cưới cô Sáu Bạch Huệ, cọn về chợ Phú Quới cách chợ tỉnh sáu cây số. Cô sanh cho chồng cặp hổ bôn hổ bịch kháu khỉnh.

Đã liếc qua gia đạo kẻ hiền lương hoặc bình thường, thì chúng ta nên ghé mắt nhìn qua gia đạo những kẻ vì vô minh mà gây ác nghiệp... chocông bình.

Cậu Hai Luyện tuy trở thành phế nhơn nhưng không vì vậy mà tráchtrời oán đất và giận ghét người đời. Hồi tưởng lại bao chặng đời dĩvảng, cùng ngắm nhìn thói tham lam tán ác của gia đình mình, cậu giựtmình kính sợ cho lẽ thiện ác đáo đầu chung hữu báo, cho nên cậu ăn nănlung lắm. Cậu tìm kiếm cô Ba Hưởng, giúp đỡ đứa con rơi của cậu ăn học.Cậu cũng tìm cô Hai Thiều, cất am cho cô ở gần nhà tía má cô để cô có kẻ săn sóc. Cậu ăn chay trường, làm nhiều công quả và Phật sự cho các chùa chiền. Cậu cộng tác với cô Thiệt Nuyện giúp đỡ trẻ mồ côi, đóng góptiền cho trường mù, cho nhà thương cùi ở cù lao Rồng, Mỹ Tho. Đều đềucậu tụng kinh cầu siêu cho vong linh cha mẹ sớm thác sanh vào cõi Anbang Tịnh độ.

Hơn lúc nào hết, ba anh em cậu Hai Luyện sát cánh nương tựa nhau sau bao tai biến. Trong năm đầu chịu tàn phế, cậu Hai Luyện có cho người dò la tin tức Bửu. Mãi tới ba năm sau cậu mới nhận được tin tức về ngườiem cùng cha khác mẹ kia. Bửu tu hành trên núi Cô Tô, dưới mái hảo am của pháp sư Chơn Huệ, bên Điện kín, pháp danh Thiệt Tánh. Trong thư viếtcho cậu Hai, sư Thiệt Tánh cho biết năm tới sư sẽ đi Anh Quốc để diễnthuyết tại các cơ sở và các trung tâm Phật giáo cùng với Paul Carlson,một ký giả người Anh rất am tường Phật pháp.

Cậu Hai Luyện bảo hai cô Cẩm:

- Dòng họ mình chỉ có ba người đáng kể. Đó là pháp sư Chơn Huệ, anh Đốc học Hạnh và sư Thiệt Tánh.

Cô Ba Cẩm Tú và cô Tư Cẩm Lệ nhìn nhau dửng dưng. Thiệt tình hai côcũng sợ quả báo, nhưng không vì lẽ đó mà họ thích chuyện tu tâm dưỡngtính, bởi nghiệp tham dục của họ còn nặng lắm. Tuy thương yêu anh mình,sát cánh với đương sự để chống chỏi với hoạn nạn tai ương, nhưng làm sao họ bỏ được chuyện làm giàu cùng thú vui nhục dục! Năm nay cô Ba Cẩm Túđã ba mươi lăm tuổi, còn cô Tư Cẩm Lệ đã ba mươi bốn. Cô Ba chuyền từtay ông Chánh tham biện Leblond qua ông Cò mi Carrière khi ông Chánhtham biện về Pháp. Còn cô Tư ăn ở với ông Biện lý Beauregard được bốnđứa con, đứa nào cũng chưa đầy ba tuổi là vong mạng.

Mỗi khi cấn thai, cô đi xin bùa phép trừ tà ếm quỉ để đứa con trongbụng cô không phải là con ranh, nhưng làm sao cô cải được cái ác nghiệphiện hành! Khi đứa con thứ hai chết đi, trước khi chôn, cô thử lấy mựcđỏ vẽ một vết nhỏ cỡ hột đậu ở háng nó. Đứa con thứ ba vừa chui ra khỏibụng mẹ đã có vết son đó. Rồi khi đứa con thứ ba từ trần, cô vẽ thêm một chữ thập nhỏ bằng mực đen trên mông nó. Thế là đứa con thứ tư chẳngnhững mang vết son ở háng mà còn mang chữ thập đen trên mông. Rõ ràngđây là đứa con ranh đầu thai qua năm kiếp.

Đau đớn vì trải qua năm lần chửa đẻ con ranh con lộn nên lần có chửa thứ sáu, cô Tư Cẩm Lệ đi phá thai trong căn nhà một mụ xẩm già có nhàđâu đít với trường học Huê kiều, giáp với miễu Quốc công. Mụ dùng chiếcđũa sắt bọc dây thun ở đầu, bôi lên đầu một chút dầu cho trơn rồi thọcsâu vào tử cung cô. Dây thun quấn vào bào thai vừa tượng hình trong bụng mẹ, bị rút ra khỏi cơ thể của mẹ nó. Cuộc phá thai không quá đau đớnnhư cô tưởng. Cô thầm mong rằng từ đây về sau, bởi trận phá thai kia côsẽ bặt luôn đường chửa đẻ. Nhưng hai ngày sau, trong cơn chiêm bao côthấy Cô Tư Thục hiện về, mắng:

- Đồ khốn nạn! Mầy tưởng đâu phá thai là hết chuyện sao! Thai nhi dù có chết đi thì cũng kể như mầy đã sanh lần thứ sáu rồi vậy. Còn thêm ba lần sanh nữa là đủ chín lần, đứa con ranh con lộn kia sẽ vật mầy chếttươi. Khi nó vừa ra đời là mầy sẽ bị băng huyết sối xả, đố ai cứu được!!

Cô Tư Cẩm Lệ sầu não lắm, thường cùng chị thì thầm than thở rồi khóc sụt sùi. Cậu Hai Luyện khuyên dứt cô em út:

- Nấu mầy sợ sanh đẻ thì cữ kiêng việc chung chạ với chồng. Mầy đãgây ác nghiệp thì chi bằng lo tụng kinh sám hối, dứt chuyện tham dục,bình tĩnh mà trả quả. Có lý đâu mầy cứ huê kia nguyệt nọ hà rầm, lo chạy áp phe chơn không bén đất. Mầy cũng đã trải qua hai tên bạn chăn gối,thôi thì dứt hết nợ phong tình nguyệt trái đi cho khỏe thân...

Và cậu quay qua trách cô Ba Cẩm Tú:

- Còn em, em đã dùng đủ mưu đen chước đỏ đẻ kiếm được người chồngthuộc hạng thượng lưu trong xã hội, vậy mà em không chịu giữ vững hạnhphúc, để rồi giờ trở thành thứ vợ ngày vợ bữa cho bọn ngoại kiều! Em cứcoi cặp chơn cụt của anh đây mà hành xử sao cho khỏi vướng vào vòng taikia họa nọ.

Cô Ba khóc lóc:

- Ai cũng muốn đẹp mặt nở mày chớ ai có muốn làm bia cho miệng đờichê cười sỉ nhục đâu! Bởi em dại dột, nên giờ có muốn kiếm một ông chồng tử tế cũng như mò kim đáy biển mà thôi!

Cô Tư Cẩm Lệ tuy đồng ý với anh mình, nhưng cô đang độ trẻ trungsung sức, lẽ nào cô chịu cảnh cám treo để heo nhịn đói cho được! Bởi đóphá thai chưa trót năm mà cô đã có chửa lần thứ bảy. Cô sợ quá, thỉnhkinh Từ Bi Thũy Sám và Lưng Hoàng Sám Pháp về tụng ra rả.

Một sáng kia, cô Ba Cẩm Tú và cô Tư Cẩm Lệ, kẻ từ nhà ông Cò mi,người từ nhà ông Biện lý, không hẹn mà cùng về Câu Đào để thăm anh. BàNăm Đặng dọn lên bàn bữa đểm tâm ê hề, nào bánh canh giò heo, nào bánhđúc tôm khô, nào cà phê sữa, nào khoai luộc, bắp luộc.

Giũa lúc đó, một tăng sĩ mặt mũi thanh tú, dáng dấp oai nghi, từngoài cửa thung dung bước vào. Ba anh em chưng hửng, ngờ ngợ là ai rồi.Tăng sĩ chiếu cặp mắt sáng như sao nhìn họ, sang sảng bảo:

- Chắc anh chị không nhận ra em. Bửu đây mà. Bây giờ em là Đại đức Thiệt Tánh rồi.

Cậu Hai Luyện cảm động:

- Mừng thầy về thăm nhà sau tám năm tầm sư học đạo.

Cô Ba Cẩm Tú cảm xúc quá, vừa khóc vừa bệu bạo:

- Thầy ôi, gia đình mình tai nạn cứ tới dập dồn. Thầy về đây thăm nhà và ở chơi được bao lâu?Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Hồ Trường An":Bãi Gió Cồn TrăngLớp Sóng Phế HưngTruyện Ngắn - Hồ Trường AnTruyện Ngắn 2 - Hồ Trường An

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Bãi Gió Cồn Trăng PDF của tác giả Hồ Trường An nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Một Giây Rung Động Cả Đời Không Quên (Vô Xứ Khả Đào)
Có thể nói rằng trong tình yêu thì không phân biệt giai cấp, càng không có sang hèn nghèo giàu ở đây, cũng chẳng phải khái niệm đúng sai được áp dụng, mà chỉ là một khi đã đánh mất trái tim thì không thể nào tìm lại được, dù đã trốn chạy nhưng lại không thể trốn khỏi những nhung nhớ. Đó chính là thông điệp mà câu chuyện muốn nhắn gửi. Lời biên tập: Cô yêu anh mù quáng, tự mua dây buộc mình, không thể nào trốn thoát. Nhưng trái tim của anh lại giống như ánh nến, không thể phân biệt, càng không tài nào nắm bắt. *** Tìm mua: Một Giây Rung Động Cả Đời Không Quên TiKi Lazada Shopee Cho dù trốn chạy thì cũng không thể trốn khỏi tình cảm trong lòng, đó là thông điệp mà câu chuyện muốn truyền tải. Một lần rung động, nhưng lại theo em và anh đến trọn đời. *** Nội dung: Nếu tình yêu có thể diễn ra theo mong muốn thì Bạch Hi nhất định sẽ cảnh báo bản thân ngàn lần vạn lần không được gặp Thẩm Khâm Tuyển vào ngày hôm ấy, và càng không được trúng phải tiếng sét ái tình với anh ta. Anh dùng mọi cách để giữ cô bên cạnh, nhưng chỉ thỉnh thoảng bố thí cho cô một chút ấm áp nhỏ nhoi, đến khi cô cam tâm tình nguyện hiến dâng tất cả cho anh thì anh lại lạnh lùng nói với cô rằng anh tiếp cận cô chỉ là âm mưu, là để trả thù. Cô nói: "Thẩm Khâm Tuyển, chẳng qua anh chỉ là làm tổn thương người tin tưởng anh vô điều kiện thôi." Khi cùng nhau truy tìm manh mối, cô không thể nhìn ra rốt cuộc đằng sau bóng lưng kiên định của anh là sự lạnh lùng, tàn nhẫn hay là một tình yêu chân thành, nồng nhiệt.***Bạch Hi là một cô gái lớn lên trong trại trẻ mồ côi, có thành tích học tập xuất sắc nhưng khi tốt nghiệp đại học, cô đã từ chối lời mời làm việc của Vinh Uy - tập đoàn được giới sinh viên mong muốn ứng tuyển nhất - để đi theo ước mơ của mình: nhiếp ảnh gia. Dù chỉ là một trợ lý nhiếp ảnh nhỏ nhoi của tòa soạn, dù bị chửi mắng, dù phải làm việc hùng hục, nhưng đó chẳng là gì so với việc cô được làm việc với Mạch Trăn Đông - bậc thầy trong giới nhiếp ảnh, và càng hạnh phúc hơn là cô được Mạch Trăn Đông nhận làm học trò. Ấy vậy mà, tất cả những điều đó, hay nói đúng hơn là ước mơ của cô, đều không bằng ánh mắt của anh. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy anh, cô biết mình đã trầm luân vào bể tình. Vậy nên cô đã quyết định vứt bỏ lý tưởng của mình chỉ để đổi lấy những lần gặp thoáng qua. Theo như lời cô nói, cô từ bỏ sự ổn định để theo đuổi lý tưởng mơ hồ, rồi lại chẳng màng lý tưởng để chạy theo cái còn mơ hồ hơn. Thẩm Khâm Tuyển là tổng giám đốc của tập đoàn Vinh Uy, hoàn cảnh đã “nuôi” anh trở thành một con người lạnh lùng, quyết đoán, nhưng ẩn sâu trong tâm hồn là một tình yêu sâu nặng của anh dành cho Tần Mâu - nữ diễn viên vô cùng xinh đẹp và nổi tiếng. Mỗi khi nhắc đến cô ấy, ánh mắt, giọng nói của anh đều mang theo sự dịu dàng khiến người ta phải rung động. Chính vì điều đó, vậy nên mặc dù biết rõ anh yêu người khác, biết rõ bản thân chỉ là một kẻ thế thân kém chất lượng, biết rõ mình sắp sa chân vào vũng bùn không lối thoát, Bạch Hi vẫn chấp nhận lời đề nghị giả làm người yêu của anh. Vì yêu Tần Mâu, Thẩm Khâm Tuyển không ngại trao cho Bạch Hi những ấm áp hiếm hoi để rồi làm tổn thương cô sâu sắc. Vì yêu Thẩm Khâm Tuyển, Bạch Hi chấp nhận chịu tổn thương để đổi những ấm áp hiếm hoi mà anh trao… … Cho đến khi cô không chịu đựng nổi nữa. Cô nói cô yêu anh, và cô không muốn nhìn thấy anh nữa. Những tưởng từ đó, Bạch Hi và Thẩm Khâm Tuyển sẽ là hai đường thẳng song song như đã từng, nhưng tấm màn bí mật trong quá khứ lần lượt được vén lên, từ lớp này đến lớp khác… Khách quan mà nói thì đây không phải là một áng văn xuất sắc, nhưng cách hành văn của tác giả gần như đã lấn át hết những khiếm khuyết về mặt nội dung. Cốt truyện không mới, tình tiết không quá nhiều, nhân vật không dàn trải, bối cảnh không có gì đặc biệt, nhưng dưới sự dẫn dắt của tác giả, những điều đó tạo nên một tác phẩm đáng đọc với những nhân vật đa chiều. Một Bạch Hi yêu mù quáng, nhưng cũng dứt khoát hơn bất kỳ ai. Một Thẩm Khâm Tuyển lạnh lùng, nhưng bên trong lồng ngực là mối tình si không biết tỏ cùng ai. Một Mạch Trăn Đông đào hoa đa tình, nhưng luôn là chỗ dựa vững chắc cho người thân thương. Một Tần Mâu bất chấp tất cả để leo lên đỉnh vinh quang, nhưng ẩn sâu đáy lòng là tình yêu chỉ mình cô biết. Trong tình yêu, không có sang hèn, cũng chẳng phải đúng sai, chỉ là một khi đã đánh mất trái tim thì không thể nào tìm lại được, dù đã trốn chạy nhưng lại không thể trốn khỏi những nhung nhớ. Đó chính là thông điệp mà câu chuyện muốn nhắn gửi. *** Tôi có thể cảm nhận được nét bút lướt trên mặt giấy, vừa sột soạt lại vừa nhẹ nhàng. Đầu ngón tay của bác sĩ mổ chính nhẹ nhàng ngừng lại trên mặt tôi, giọng nói trầm thấp: "Cô Bạch, trước khi tiêm thuốc mê, tôi hỏi lại lần cuối, cô nhất định phải làm thật ư?" Tôi nhắm mắt, nhớ lại ngày tôi lảo đảo bước vào bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ nổi tiếng này. "Bác sĩ, gương mặt của tôi nên chỉnh sửa ở đâu?" "Thông thường, bệnh nhân sẽ nói họ không hài lòng chỗ nào, sau đó chúng tôi sẽ nghĩ ra biện pháp chỉnh sửa." Tôi suy nghĩ một chút: "Cằm và mắt." Bác sĩ tỉ mỉ quan sát tôi, cười nói: "Cô Bạch, cô nghĩ nên chỉnh sửa như thế nào?" Tôi nhếch môi, hờ hững: "Mài xương, tiêm thuốc, kéo mắt... Làm gì cũng được." Bác sĩ nhìn tôi giống như nhìn người điên, nói khéo: "Cô à, cô có biết rất nhiều người đến chỗ chúng tôi đều nói rõ muốn cằm hoặc mắt mình giống minh tinh nào không?" Tôi mơ hồ nhận ra anh ta đang ám chỉ điều gì. Tôi cắn môi, nhìn mình trong gương, đó là một khuôn mặt tái nhợt như hồn ma lưu lạc. "... Tần Mâu là người được nhiều bệnh nhân mong muốn giống nhất. Cằm và mắt của cô ấy đúng là rất hợp với nhau, thuộc tỷ lệ vàng." Bác sĩ nâng kính, "Cô Bạch, mắt và cằm của cô rất giống cô ấy, tương đối hoàn mỹ." "Không! Tôi không muốn giống cô ấy." Tôi vô thức cao giọng, "Bác sĩ, tôi không muốn có cái cằm và đôi mắt như vậy." Vì thế, bây giờ tôi nằm ở đây, yên lặng chờ người ta mài xương cằm và kéo dài mắt. Tôi không cần vẻ đẹp tự nhiên, cũng không cần có sức hấp dẫn, tôi chỉ cần...không giống cô ấy. "Được rồi, chúng tôi sẽ bắt đầu tiêm thuốc mê cho cô." Bác sĩ cười nói. Sau đó, một người cầm một chiếc khăn bông lớn bịt mũi và miệng của tôi lại, rồi tôi nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ. Thật tốt... Cơ thể dần được thả lòng thì bỗng "rầm" một tiếng... Tôi dùng chút sức lực còn sót lại, hé mắt nhìn ra cửa thì thấy một bóng người đang bước nhanh về phía tôi. Một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim tôi, làm tôi không thể thở nổi. "Thưa ngài, đây là phòng phẫu thuật, không thể tùy tiện đi vào..." Ai đó đang ngăn anh ta lại... Suy nghĩ của tôi bắt đầu hỗn loạn, chỉ mong sao có người đuổi anh ta ra ngoài! "Bạch Hi, muốn chỉnh sửa gương mặt?" Người đàn ông đó cúi đầu, đôi tay dùng sức bóp chặt quai hàm tôi. Mặc dù ý thức đang dần dần rời xa, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sức lực mạnh mẽ ấy. Tôi bị ép phải nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của anh. Giờ phút này, anhđang cực kỳ tức giận, nhưng đôi mắt ấy vẫn lạnh lùng, tĩnh lặng như hồ nước. Sợ hãi, hối hận, không cam lòng...Tôi không biết phải làm sao để khống chế tâm tình của mình, chỉ có thể để mặc những giọt nước mắt rơi xuống gò má, không chút kiêng dè. "Cô không biết tôi coi trọng gương mặt này nhất sao?"Anh bóp chặt hơn, chóp mũi gần như chạm vào mũi tôi, giọng nói thản nhiên, " Thế mà cô lại muốn phá hủy nó?" Hô hấp của tôi trở nên dồn dập. "Bạch Hi, cô có tin không? Dù cô muốn giày xéo gương mặt này thế nào đi nữa, tôi đều có bản lĩnh khiến nó quay trở lại như lúc ban đầu!" Giọng nói của anh ta chỉ đủ để tôi nghe thấy, "Nếu muốn chịu khổ thì cô có thể thử!" Anh hất mặt tôi ra, không nói thêm một chữ, xoay người bỏ đi. Bác sĩ đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng xảy ra, không biết phải làm sao, chỉ đành cười khổ: "Cô Bạch..." Có người tắt đèn phẫu thuật, bóng đen như một ngọn núi nhanh chóng đổ ập xuống tôi. Tôi nghĩ tôi sắp chết thật rồi. Tôi không thở được. Tôi muốn nôn. "Cô Bạch? Bạch Hi?" Tôi mơ hồ nghe thấy có người gọi tôi. Tôi nghĩ có lẽ bác sĩ muốn hỏi tôi có làm phẫu thuật nữa không... Tôi từ bỏ, tôi không làm nữa. Thẩm Khâm Tuyển đã phát hiện. Tôi biết anh không phải chỉ là đe dọa... Một khi tôi phá hủy toàn bộ gương mặt mình, chỉ e anh sẽ một tay cầm dao, một tay cầm tiêm mà chỉnh sửa nó lại như ban đầu. Tôi bỏ cuộc. Khi tia ý thức cuối cùng sắp mất đi, tôi bỗng nhiên nghĩ nếu có thể được làm lại thì tốt quá. Tôi muốn từ bỏ những tình cảm và đam mê hoang đường. Nhưng tôi lúc này chính là gieo gió gặt bão.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Vô Xứ Khả Đào":Có Một Loại Yêu Ai Dám NóiGió Nghiêng Mưa Nhẹ Chẳng Nên VềMột Giây Rung Động Cả Đời Không QuênNgự Phồn HoaTrở Về Nơi Tình Yêu Bắt ĐầuĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Một Giây Rung Động Cả Đời Không Quên PDF của tác giả Vô Xứ Khả Đào nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Một Đường Núi Sông (Thời Câm)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Một Đường Núi Sông PDF của tác giả Thời Câm nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Một Đứa Trẻ Vừa Chạy Trốn Khỏi Tôi (Nguyễn Nga)
Đó không phải là gia đình. Nơi mỗi ngày nhân vật "Tôi" cùng anh chị chạy trốn những cơn say rượu điên cuồng của cha. Thói bắt nạt "đàn anh" của những đứa trẻ ngày càng tàn nhẫn. Nhân vật “Tôi” đối mặt với đói, cô đơn, tổn thương và cái chết…khi cô bé chỉ mới 10 tuổi. *** Nguyễn Nga hiện là nhà văn, biên kịch, blogger sống và làm việc tại TP.HCM. Đọc những mẩu chuyện cực ngắn nhưng ý nghĩa, thú vị về tình yêu-hôn nhân-gia đình, cuộc sống trên instagram của cô ấy. INSTAGRAM: https://www.instagram.com/vietlach/ Tìm mua: Một Đứa Trẻ Vừa Chạy Trốn Khỏi Tôi TiKi Lazada Shopee Đọc miễn phí truyện ngắn, tiểu thuyết, kịch bản phim và bài viết chia sẻ kinh nghiệm viết cũng như hướng dẫn SEO sách, ebook tại blog cá nhân của cô ấy. BLOG: http://vietlachvn.com/ Lưu ý: Tất cả tác phẩm, bài viết của Nguyễn Nga tuy là miễn phí nhưng mong quý bạn đọc tôn trọng quyền tác giả. Chỉ sử dụng với mục đích cá nhân, việc chia sẻ lại nên ghi rõ nguồn của tác giả.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Một Đứa Trẻ Vừa Chạy Trốn Khỏi Tôi PDF của tác giả Nguyễn Nga nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Một Đứa Con Đã Khôn Ngoan (Nguyễn Công Hoan)
Trong truyện Một đứa con đã khôn ngoan, nhà văn giáo dục trẻ em đức tính yêu lấy tiếng Việt. "Ta có tiếng nói riêng. Bổn phận ta là phải giữ lấy tiếng ta, vì tiếng ta tức là tinh thần nước ta". Cậu bé Chỉ trong truyện này chỉ mê tiếng Pháp và cho rằng tiếng Việt không đủ để diễn tả hết mọi suy nghĩ và sự vật. Ngay cả lúc viết thư cho bạn, cậu cũng phải dùng thêm tiếng Pháp. Cậu (bố) của cậu bé Chỉ không đồng ý và phân tích cho cậu rằng: "Con thấy thiếu chứ tiếng ta không thiếu. Nếu thiếu chăng, thì nó thiếu ở ý mới, vật mới xưa kia không có. Còn những ý cũ vật cũ thì tiếng nước ta vẫn đủ như thường. Xem ngay như về gia đình, ta có biết bao nhiêu tiếng: kỵ, cụ, ông, bà, cha, mẹ, con, cháu, chắt, chút, bác, cậu, mợ, dì, cô, thím, âu yếm, thân, hiếu, đễ, từ và biết bao nhiêu tiếng nữa. Lại nói như cách mang đồ đạc, ta có đội, gánh, xách, vác, cầm, khênh, ôm, cõng, bẽ, tải, cắp, khuân, bế, mỗi tiếng một nghĩa riêng" và "Cậu dám đánh cược với ông cử, ông nghè Tây dùng tiếng Pháp mà dịch nổi tiếng "lôi thôi" của ta đấy". Dù được phân tích thấu đáo như thế nhưng cậu bé Chỉ vẫn không tin. Và cậu chỉ thật sự tin khi mợ (mẹ) của cậu bị ốm và nhờ cậu đọc giùm tiểu thuyết tiếng Việt. Cậu bất ngờ là không ngờ nó lại hay đến thế! "Truyện Tây cũng đến thế là cùng". Thật bùi ngùi khi đọc lại những lời của người mẹ nói với con: "Mợ mua sách Quốc văn, được sách hay đã đành, dù phải sách dở mợ cũng vui lòng. Mình không có tài làm cho Quốc văn hay đẹp hơn lên, thì phải có chút khuyến khích những người có công quý hóa ấy vậy".*** Nguyễn Công Hoan sinh ngày 6 tháng 3 năm 1903, tại thôn Xuân Cầu, xã Nghĩa Trụ, huyện Văn Giang, tỉnh Bắc Ninh, nay là tỉnh Hải Hưng, trong một gia đình Nho học. Chính nơi sinh cũng là quê hương ông. Ông bắt đầu viết văn rất sớm, ngay từ khi còn đương học ở trường Bưởi. Tập truyện ngắn đầu tiên của ông là Kiếp hồng nhan xuất hiện năm 1923, khi ông tròn hai mươi tuổi. Từ đó ông viết nhiều truyện ngắn và truyện dài đăng trên các báo đương thời. Năm 1932 ông bắt đầu được bạn đọc chú ý khi cuốn truyện dài Những cảnh khốn nạn ra đời và nổi tiếng sau khi ra tập Kép Tư Bền (1935). Ông viết văn vừa dạy học cho đến Cách mạng tháng Tám. Do tham gia hoạt động trong phong trào Quốc dân đảng của Nguyễn Thái Học rồi Đảng xã hội Pháp, và bắt liên lạc được với những người cộng sản Đông Dương, ông luôn luôn bị Sở mật thám theo dõi. Hai lần ông bị bắt giữ rồi lại được thả vì không đủ chứng cớ kết tội. Lần cuối cùng, ông bị Nhật bắt giam cho đến ngày khởi nghĩa tháng Tám.*** Một buổi sáng, Tâm vừa ngủ dậy, chợt có hai người bịt mặt, lại gần Tâm. Một người giơ lưỡi dao sáng quắc, nói: Tìm mua: Một Đứa Con Đã Khôn Ngoan TiKi Lazada Shopee - Hễ nói, ta đâm chết. Tâm sợ hết hồn, không dám nhúc nhích. Tức thì một người lại ôm lấy Tâm, lấy khăn buộc ngang mắt. Thế là Tâm không trông thấy gì nữa. Tâm hiểu biết rằng lần này ông Bẩy sai đem Tâm đi một nơi khác, mà không muốn cho Tâm biết đường. Tâm im lặng, thì thấy một người lấy cái gậy, gõ vào đầu Tâm, nghiến răng nói: - Bé mà bé hạt tiêu, liệu hồn! Đau nhưng Tâm không dám kêu. Một lát, Tâm ra dáng hiền lành, hỏi: - Các ông định đưa cháu đi đâu? Khốn nạn, Tâm chẳng được một câu trả lời; trái lại, một cái tay có năm ngón như năm quả chuối ngự đã tát mạnh vào má Tâm, khiến Tâm điếng người đi. Một người đắc chí, cười khanh khách, nói: - Rồi cháu đi đâu, cháu khắc biết. Cháu định đưa các ông đi chỗ nào, thì các ông cũng đưa cháu đi chỗ ấy. Tâm vơ vẩn nghĩ mãi câu ấy mà không hiểu. Nào Tâm có định đưa đảng Rổ Bẫy đi đâu đâu. Một người nói: - Kẻo rồi lại hiện làm ma về kêu oán nhé. Tâm giật nẩy mình. Rồi họ nói chuyện cùng nhau: - Tôi đã bảo cứ bẻ cổ nó đi có hơn là dìm xuống sông không? Tâm hết hồn. Đích là họ giết Tâm rồi. Tâm sực nhớ lại ngày trước ông Bẩy có giao hẹn với Tâm. Thì ra nay ông định cho Tâm chết, chứ không phải ông chỉ cho Tâm đi chỗ khác mà thôi. Bỗng Tâm rớt nước mắt, thút thít khóc, thì thình lình một cái bạt tai thật mạnh làm Tâm ngã dúi dụi. Nhưng may quá, Tâm đã nghe rõ ràng tiếng ông Bẩy quát: - Không được thế. Rồi ông Bẩy lại, nắm lấy tay Tâm, dắt đến ghế ngựa, bảo Tâm ngồi đó, rồi hỏi: - Con có oán gì thày không? Tâm không đáp, vì cho là đáp cũng vô ích. - Bất đắc dĩ thày mới xử con tàn nhẫn, con đừng oán thày nhé. Tâm cũng chẳng đáp, bởi vì Tâm cho rằng đến nông nỗi này thì còn mong gì sống nữa. Tâm có mỗi một mình, lại là trẻ con. Đảng Rổ Bẫy làm gì chẳng nổi. Thôi đành vậy, biết làm thế nào? Một lát, Tâm ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngào ngạt. Rồi dễ đến năm bảy người kéo nhau tới. Họ mời nhau ăn uống no say.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Nguyễn Công Hoan":Bước Đường CùngKép Tư BềnLá Ngọc Cành VàngLệ DungMột Đứa Con Đã Khôn NgoanNgười Ngựa, Ngựa NgườiNợ NầnOẳn Tà RroằnTấm Lòng Vàng Và Ông ChủTắt Lửa LòngTiểu Thuyết Nguyễn Công HoanTuyển Tập Truyện Ngắn Nguyễn Công HoanBơ VơDanh TiếtÔng ChủTấm Lòng VàngTruyện Ngắn - Nguyễn Công HoanĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Một Đứa Con Đã Khôn Ngoan PDF của tác giả Nguyễn Công Hoan nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.