Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiết Tử Hiên

Không biết ai có còn nhớ đến đoạn kết của "Đả kiểm cuồng ma"? Chu Chu đã mang kho dữ liệu bị Chủ Thần phá hủy sửa chữa và bảo tồn nó. Cố sự chính là phát sinh tại thê giới ảo mới tái lập của Chu Chu. Tiết Tử Hiên yêu là Chu Chu người này, linh hồn này, cùng hắn có chơi đàn dương cầm hay không hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì. *** Kiếp trước, Tiết Tử Hiên là thiên tài piano, cao băng ngạo lãnh, không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài âm nhạc. Ngay cả đối với cha mẹ ruột, hắn cũng hết sức lạnh nhạt. Người ta nói, Tiết thiếu gia Tiết gia khi sinh ra, có lẽ đã bị thiếu mất một trái tim, nên về phương diện tình cảm mới khiếm khuyết nghiêm trọng như vậy. Chỉ đến khi Tiết gia nhận nuôi một cô con gái từ bên ngoài, Tiết Tử Hiên mới dành một chút ấm áp cho cô em gái tên Tiết Tịnh Y đó. Mà hắn lại không biết rằng, Tiết Tịnh Y chính là nguồn cơn của mọi đau khổ mà hắn sẽ phải chịu sau này. Tiết Tịnh Y có một anh trai song sinh. Mọi người gọi cậu là Hoàng Di. Nhưng cùng là anh em, Tiết Tịnh Y được Tiết gia đón về hưởng cuộc sống giàu sang phú quý, còn Hoàng Di phải ở lại nông thôn chịu cuộc sống nghèo khổ đói rét. Mãi tận sau này, người Tiết gia mới đến đón Hoàng Di về, nhưng không phải là vì muốn cưu mang cậu như đã làm với Tiết Tịnh Y. Tiết Tịnh Y bị bệnh tim. Tiết gia muốn đem Hoàng Di về, coi thân thể cậu là một cái “bình chứa” tim, sau này cần thiết sẽ giết chết cậu, đem trái tim khỏe mạnh kia đưa vào cơ thể của Tiết Tịnh Y. Mà ngay từ đầu, Tiết Tử Hiên cũng chẳng hề để tâm tới Hoàng Di. Hắn đã từng chán ghét Hoàng Di, không cho phép cậu gọi hắn là ca ca. Cho đến lúc nhận ra tình cảm của mình, thì Hoàng Di đã ngã vào một vòng tay khác. Cậu bộc lộ tài năng piano không ai sánh bằng, trở thành diễn tấu piano gia nổi danh thế giới. Âm mưu mưu sát Hoàng Di của Tiết gia bị bại lộ. Tiết gia sụp đổ; bàn tay của Tiết Tử Hiên - niềm kiêu hãnh của một người chơi piano bị thương đến suýt tàn phế. Nhưng cho đến cuối đời, hắn vẫn không ngừng mong nhớ và tưởng niệm Hoàng Di. Còn vì cậu mà soạn nên một bản nhạc “Vĩnh hằng”, gửi tới nơi của cậu, mong được một ngày thấy cậu chơi nó. Nhưng đến lúc nhắm mắt xuôi tay, hắn vẫn không đợi được. Một kiếp của Tiết Tử Hiên cứ thế trôi qua, cùng với muôn vàn tiếc nuối đau khổ vì mối tình đơn phương không bao giờ được hồi đáp. … Khi trọng sinh tỉnh lại, điều đầu tiên Tiết Tử Hiên quan tâm, không phải là thương thế của mình, cũng không phải em gái và cha mẹ đang lo lắng, mà là Hoàng Di đang ở đâu. Hắn âm thầm thề, kiếp này sẽ đối xử thật tốt với em, bù đắp cho em, dùng tình yêu của mình khiến cho em dần dần cảm động mà ở lại bên hắn. Tiết Tử Hiên vì chuyện của Hoàng Di kiếp trước mà vô cùng ác cảm với Tiết gia và Tiết Tịnh Y. Trong mắt hắn giờ chỉ còn Hoàng Di. Tội ác cùng với tâm tư đen tối dơ bẩn của Tiết gia khiến hắn kinh tởm. Tiết Tử Hiên thậm chí đã mấy lần muốn bóp chết Tiết Tịnh Y vì không quên được cảnh cô ta cầm dao đuổi theo Hoàng Di, đòi móc tim cậu ở kiếp trước. Tiết Tử Hiên giờ không còn coi piano như mạng sống, hắn bắt đầu học kinh doanh, muốn tiếp quản Tiết gia, trở nên ngày càng cường đại, có như vậy mới bảo hộ được thiếu niên hắn vẫn hằng yêu mến. ______ Nếu bạn đã đọc “Cao thủ đổi trắng thay đen”, thì chắc bạn cũng đã biết, đây chính là một câu truyện được phát triển tiếp từ thế giới thứ mười bốn. Có lẽ Phong Lưu Thư Ngốc cũng cảm thấy thương cảm cho tình yêu của Tiết Tử Hiên, nên mới muốn hắn có được một cái kết đẹp hơn. Tiết Tử Hiên dù kiếp trước hay kiếp này, vẫn là yêu Hoàng Di đến mức không cần cả sinh mạng. Tình yêu của hắn thật khó mà tưởng tượng được. Hắn vì Hoàng Di chờ đợi cả đời ở kiếp trước; tới kiếp này, lại âm thầm bảo hộ cậu, cưng chiều chăm sóc từng li từng tí, thậm chí sẵn sàng vì cậu mà hủy đi cả Tiết gia. Khi đọc “Cao thủ đổi trắng thay đen”, tuy đã xác định được công chính không phải là Tiết Tử Hiên, nhưng mình vẫn thương và tiếc cho Tiết Tử Hiên vô cùng. Thậm chí người theo chủ nghĩa 1 x 1 như mình còn nghĩ rằng, ước gì tác giả để kết 2 x 1, cho Tiết Tử Hiên được yêu Hoàng Di trọn vẹn một chút, hưởng hạnh phúc lâu dài một chút. Bộ truyện “Tiết Tử Hiên” được tách riêng ngoài chính văn “Cao thủ đổi trắng thay đen”, thật giống như cái gọi là “cầu được ước thấy” với mình vậy. Nếu bạn đã đọc “Cao thủ đổi trắng thay đen”, hãy tạm quên đi Chu Doãn Thịnh và người đàn ông đã cùng nhau kinh qua bao thế giới của hắn, xem Tiết Tử Hiên chính là chân mệnh thiên tử của Chu Doãn Thịnh; còn nếu bạn chưa đọc “Cao thủ đổi trắng thay đen”, thì hãy cứ đọc một cách bình thường. Tin rằng tình yêu của Tiết Tử Hiên sẽ làm cho bạn cực kì cảm động. ______ Người bình thường coi trọng sức khỏe, cũng là vì chính bản thân mình. Nhưng Tiết Tử Hiên coi trọng sức khỏe, lại là bởi vì Hoàng Di. Dù là trước đây hay sau này cũng thế. ... Khi cha của Tiết Tử Hiên tận tình khuyên bảo hắn bỏ thuốc, ông nói, “Hút ít thôi, không tốt cho cơ thể. Ta cũng đang chuẩn bị cai thuốc.” Thì, “Tiết Tử Hiên lại cứ như không nghe thấy. Hắn biết nên chăm sóc thân thể như thế nào, kiếp này, hắn vẫn sẽ giống như đời trước, rời đi vào ngày tiếp theo sau khi thiếu niên nhắm mắt lại. Hắn phải sống lâu hơn em một ngày, như vậy mới có thể thủ hộ em đến cùng, chẳng sợ em cũng chẳng cần phần thủ hộ này.” Tiết Tử Hiên không tiếc tiền mua xe cho Hoàng Di. Người bình thường được tặng món quà giá trị như thế, nâng niu cất giữ còn không kịp. Nhưng Hoàng Di lại muốn chế tạo lại nó ( nghĩa là đập đi xây lại đấy :v ). Tiết Tử Hiên cũng dung túng Hoàng Di hết mực. Hắn hỏi. “Muốn công cụ? Em muốn hủy xe đi?” “Có thể sao?” Đề cập đến đam mê của mình, Chu Doãn Thịnh quên ngụy trang, nhào lên, ôm cánh tay thanh niên lay động. “Tiết Tử Hiên bình tĩnh nhìn em, màu mắt thâm ám, thẳng qua một hồi lâu mới thấp giọng nói. “Có thể, dù cho em đem nó đi đốt cũng được. Nó là của em, tùy em xử trí.” “Anh cũng là của em, đồng dạng tùy em xử trí.” Hắn vẫn nhớ tới bản nhạc “Vĩnh hằng” đời trước mình vì thiếu niên soạn nên. Hắn cỡ nào muốn được nghe thiếu niên đàn bản nhạc đó. Đó là tâm ý của hắn, là tình cảm sâu thẳm như đại dương dành cho thiếu niên. Nhưng khi thiếu niên nói, mình không đàn được. Hắn không tức giận, chỉ gắt gao ôm em, nỉ non, “Em đàn không được, bởi vì em không yêu anh.” _______ Kiếp này, Hoàng Di vẫn là Chu Doãn Thịnh, không tin tưởng ai, luôn mang tâm đề phòng mọi thứ. Nhưng đứng trước tình cảm chân thành của Tiết Tử Hiên, cậu vẫn buông lỏng cảnh giác, đáp lại tình yêu của người này. Cứ tưởng, đến đây, chuyện tình đã viên mãn rồi. Dù Tiết Tử Hiên chú ý đến đâu, cuối cùng bi kịch kiếp trước vẫn xảy ra lần nữa: Hoàng Di rời bỏ hắn. Đám người Tiết gia vẫn không muốn bỏ qua cho Hoàng Di. Tiết Tịnh Y vẫn muốn lấy tim của cậu. Hoàng Di rời khỏi Tiết gia, Tiết Tử Hiên lại càng thống hận đám người được gọi là “gia đình” kia. Hắn muốn dìm họ xuống tận đáy bùn. Và hắn đã làm như vậy. Bởi vì âm mưu mưu sát, những người tham gia đều không có kết cục tốt đẹp. Tiết Tử Hiên gọi điện thông báo cho cảnh sát. Vợ chồng Tiết gia phải ngồi tù. Tiết Tịnh Y vì bệnh tim nên được án treo. Nhưng sống cũng không sung sướng gì. Cô ta được đón vào Tiết gia, ăn sung mặc sướng đã quen, giờ lại phải quay lại với kiếp sống nghèo hèn, không chỉ vậy, còn phải chịu ánh mắt khinh ghét của người ngoài. Có thể nói là sống không bằng chết. Có thể Phong Lưu Thư Ngốc khắc họa quá rõ ràng sự tàn độc và tham vọng dơ bẩn của Tiết gia, nên khi Tiết Tử Hiên làm vậy, mình cũng không thấy thương gì họ hết. Cha của Tiết Tử Hiên là một kẻ ích kỉ, chỉ biết đến mình, kiếp trước vì muốn an ổn mà không tiếc đẩy con gái ra làm tốt thí mạng; mẹ Tiết Tử Hiên thì coi trọng sĩ diện và danh vọng hơn ai hết, bà muốn giết Hoàng Di cũng vì không muốn tin con trai Tiết gia đồng tính bị lọt ra ngoài. Còn Tiết Tịnh Y thì, đây đúng là nữ nhân ác độc theo đúng nghĩa đen. Ích kỉ, mưu mô, không ăn được thì tìm mọi cách đạp đổ. Cô ta yêu Tiết Tử Hiên, nhưng Tiết Tử Hiên lại chỉ yêu Hoàng Di, vì thế mới oán hận Hoàng Di đến vậy. Đến gần cuối, Tiết Tịnh Y vẫn chỉ coi Hoàng Di là một cái “bình chứa tim” cho mình. Thật sự mình hoài nghi đầu cô này có vấn đề. Mạng của cô ta là mạng, thế mạng của Hoàng Di chẳng lẽ không phải là mạng? Cô ta còn cho rằng Hoàng Di chết đi để mình được sống là điều đương nhiên nữa chứ. Thôi quả báo cuối cùng thế là cũng đáng đời. Nhưng mà Hoàng Di lần này rời đi, không phải là như kiếp trước, vĩnh viễn không cùng Tiết Tử Hiên gặp mặt nữa. Tiết Tử Hiên sau khi Hoàng Di biến mất, vẫn miệt mài cho người đi tìm tung tích cậu, mình thì một mặt đưa Tiết thị đi lên thành công ti hùng mạnh, mặt khác lại ngày ngày lên weibo viết nhắn gửi tới Hoàng Di. Tiết Tử Hiên không quên, thiếu niên của hắn rất giỏi máy móc. Hắn tin rằng, thiếu niên dù ở đâu, cũng sẽ đọc được tâm ý của mình. Cho dù phải đợi thiếu niên cả đời, giống như kiếp trước vậy, thì cũng không sao cả. Cuối cùng, vào một ngày nào đó, Hoàng Di một thân một mình ở nước ngoài phát sốt, bên cạnh lại không có ai, lại nhớ tới Tiết Tử Hiên. Một cuộc điện thọai vô thức bấm trong lúc mê sảng, kết thúc thời gian chờ đợi và giày vò đằng đẵng. Cuối cùng hạnh phúc đã thực sự đến với Tiết Tử Hiên. Hoa cát cánh nở rồi, tình yêu được phục sinh. Từ nay về sau, trọn đời bên nhau. “Tiết Tử Hiên” thì thú thật là edit không được mượt lắm. Nhưng mình rất rất thích cách editor chọn lựa danh xưng. Gọi Chu Doãn Thịnh là “em”, càng cho thấy sự nâng niu và tiếc thương của Tiết Tử Hiên với cậu, cũng khiến cho bộ truyện trở nên “tình” hơn nhiều lắm. Thật ra mình rất thích những truyện mà tiểu thụ được gọi là “em”, nghe bé bỏng, cưng cưng sao ấy. Điều mình cảm thấy chưa thỏa lắm ở bộ này, có lẽ là ở tính cách của tiểu thụ Chu Doãn Thịnh. Chu Doãn Thịnh có lúc thì quá lí trí, có lúc lại quá mù mờ. Vì thế mới dẫn đến thời gian xa cách của cả hai phần cuối truyện. Nhưng không vì thế mà mình đánh giá thấp “Tiết Tử Hiên”. Phong Lưu Thư Ngốc miêu tả nội tâm cùng tình cảm của Tiết Tử Hiên rất hay, rất sâu sắc. Với một người theo đảng thâm tình công như mình, mình cảm thấy khá hài lòng với tác phẩm này. Cho đến bây giờ, khi ngồi viết review, mấy câu nói thâm tình của Tiết Tử Hiên lại làm mình muốn đọc lại lần nữa rồi. Xin được kết lại bài review bằng weibo mà Tiết Tử Hiên đã đăng vào ngày Chu Doãn Thịnh trở về. “Cảm tạ có em. “Trong tuyệt vọng, cảm tạ có em; Một đường đi tới, cảm tạ có em. Em là sự tồn tại đẹp nhất trên đời.” ___________ " ": Trích từ truyện Review by #Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Tiết Tử Hiên của tác giả Phong Lưu Thư Ngốc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hoàng Thượng Đừng Nghịch - Lục Dã Thiên Hạc
Tống Tiêu tuổi trẻ muốn làm nhất đại hiền thần, không may lại bị cái tên hoàng đế khư khư cố chấp thú vào cung. Sự nghiệp nhất đại hiền thần đành ngậm nguồi chuyển sang sự nghiệp hiền hậu thịnh sủng. Nhưng truyện dần bế tắc khi sự nghiệp hiền hậu vừa mới bắt đầu, hoàng đế băng hà... Lần nữa mở mắt ra đã đến thế kỷ thứ hai mươi mốt. Đường đường là Trạng Nguyên tài trí hơn người cũng phải cõng túi xách lên, đối mặt với kỳ thi trung học. Cơ mà... cái bạn ngồi cùng bàn này nhìn sao quen mắt quá vậy cà... Hoàng đế bệ hạ ▼_▼: "Cho mượn bài tập chép cái coi." Tống Tiêu: "..." *** Đám người bát quái cho Ngu Đường đủ loại chủ ý, có vài tên còn chạy qua bên weibo của Tống Tử Thành làm thuyết khách, đủ điều khuyên bảo. Mọi người vẫn không thường xuyên chú ý, lúc này mới thấy, weibo của Tống Tử Thành cũng thật phấn khích, có rất nhiều tin nói về Tống Tiêu, cái gì mà... con ta bây giờ đã lên đại học, hôm nay con trai đã mua quà cho ta, con trai giờ đây đã có thể tiếp quản công ty được rồi... Mọi người bên kia vẫn cứ tự mình tưởng tượng rồi tự mình sướng, vẫn đang chờ thêm các tin khác, nhưng đã mấy ngày trôi qua, trên weibo của Ngu Đường vẫn im lìm, nhưng bên Tống Tiêu lại có tin mới. "Nhà người kia có một con chó, ấy thế mà lại tên là 'Trương Hiếu Nhân'...", trong ảnh là bản mặt ngu ngốc của một con Husky lông xù, trong mồm vẫn còn ngậm một cái bánh quy hình khúc xương. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Thượng Đừng Nghịch - Lục Dã Thiên Hạc
Thổ Phỉ Công Lược - Ngữ Tiếu Lan San
Do trên núi có thổ phỉ chuyên ăn cướp không chỉ của dân lành mà còn có của bọn quan phủ mấy đời quan phủ đến đây nhận chức được mấy ngày lại từ chức đi nơi khác khiến dân trong thành nghèo đói khổ sở.Ôn Liễu Niên là tân Tri phủ đại nhân, mới nhận chức  tại thành Thương Mang.Bách tính khua chiêng gõ trống, cứ tưởng rằng vị quan này cùng vị lúc trước như nhau đều là tráng hán ngũ đại tam thô rắn chắc, ai ngờ rằng từ trong xe ngựa đi ra lại là một con mọt sách gầy gò ốm yếu.Ôn đại nhân nhìn chung quanh, cau mày cảm khái, “Quả nhiên rất nghèo.”Bách tính nghe vậy cùng tan nát cõi lòng, chúng ta cũng không muốn, nhưng mà trên núi ngoài thành có thổ phỉ a. . . *** Giữa trưa trời nắng chang chang, khiến cây cối trong viện cũng héo rũ. Mộc Thanh Sơn bước từ trong phòng thu chi ra, dùng sức lười biếng duỗi eo, cảm thấy hơi nhức đầu. "Công tử." Hạ nhân đúng lúc bưng đến một chén nước thuốc, "Có thể khai vị thanh lọc, bảo chủ cố ý dặn dò phải uống hết." Nhìn chén nước thuốc màu nâu kia, Mộc Thanh Sơn nhíu mày, hít sâu mấy lần, rốt cuộc quyết tâm nuốt xuống hết. Vừa chua vừa đắng. "Bảo chủ đang ở tiền thính bàn chuyện với Lưu tiêu đầu." Hạ nhân lại nói, "Công tử vẫn là về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay bên ngoài rất oi bức, hẳn là qua trận sẽ đổ mưa." Mộc Thanh Sơn cả người đều buồn ngủ, muốn trở về phòng lại nhớ đến lúc nãy Thượng Vân Trạch nói qua có chuyện muốn thương nghị với mình, cũng liền đến tiền thính, muốn xem thử rốt cuộc đang trò chuyện gì với Lưu tiêu đầu, cư nhiên có thể trò chuyện lâu như vậy -- Lúc trước cũng chưa từng nghe qua người này a. ... Mời các bạn đón đọc Thổ Phỉ Công Lược của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.
Cửu Môn Ký Sự - Sát Na Thất Công Tử
Mọi chuyện bắt đầu từ khi Hoắc Tiên Cô ( hay còn gọi là nữ đương gia của nhà họ Hoắc) đã bắt đầu cho mối quan hệ giữa Trương Khải Sơn và Ngô Lão Cẩu. Mọi chuyện thì việc nhà họ Hoắc sau khi lão nhân gia mất thế lưc trong gia tộc đều ra rẻ cần có người đứng ra làm đương gia. Nhưng còn phải thông qua sự cho phép của Lão Cữu Môn mới có thể đứng vững được. Liệu sao lại là câu nối cho hai người bọn họ thì mời bạn đón xem. *** Không hiểu sao Trương Tiểu Ngũ lại có hảo cảm với một nhà ba người này. Từ khi đứa nhỏ tên Trương Tiểu Tà này bắt đầu gọi y là ông cố nội, y liền cảm thấy vô cùng thân cận, cho nên mới không hề khúc mắc mà nhường cho nó nửa cái giường của mình. Hơn nửa đêm nhìn thấy người xa lạ, rồi tự nhiên cậu ta lại bắt mình dẫn đi gặp người thân cận với mình nhất bây giờ. Rồi lại biết cha của Tiểu Tà bây giờ không biết đang ở đâu, liền theo bản năng năn nỉ đại ca ca tìm người. Y bất quá cũng chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi, chưa hiểu nhân tình, tất cả đều làm theo thiên tính và bản năng cảm nhận ấm áp. Chỉ là, có lẽ vì vừa rồi Trương gia đại ca ca đề cập đến chữ ‘đi’, trong lòng y lại cảm thấy rất khó chịu, tựa hồ là hôm nay từ biệt rồi sẽ không còn được gặp lại bọn họ nữa. Y cũng không biết vì sao lại đa cảm, lúc bị ôm đến trước mặt Ngô Tà, nước mắt đã rơi ướt má. ... Mời các bạn đón đọc Cửu Môn Ký Sự của tác giả Sát Na Thất Công Tử.
Mạt Thế Trọng Sinh Lộ - Mộc Diêu
Trọng sinh trở về thời kì mạt thế, mặc dù có trí nhớ của kiếp trước, nhưng lại không dự đoán được mạt thế cuối cùng lại đến sớm hơn. Có dị năng không gian khác thường, có người thân lẫn tình người, có bạn bè có đồng đội, phải sống sót mới là đạo lý. *** Đêm khuya yên tĩnh, thời gian chậm rãi trôi qua, sau ba canh giờ, căn cứ vẫn không có lộ ra tin tức gì của tang thi vây thành, nhưng mà lòng hai người Từ Hạ hết sức rõ ràng, đây cũng không phải là không có một chút tin tức, mà là quân đội căn cứ đã khống chế tin tức này. Đoàn đội mỗi ngày ra ngoài chấp hành nhiệm vụ căn cứ ít nhất cũng có trên trăm, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có vài đội ngũ đụng phải tang tri triều loại nhỏ, có lẽ vừa mới bắt đầu phần lớn mọi người cho rằng đây chẳng qua là trùng hợp, sau khi trở về nghe người khác vừa nói nữa, tin tưởng ít nhiều cũng có thể đoán được sơ sơ. ... Mời các bạn đón đọc Mạt Thế Trọng Sinh Lộ của tác giả Mộc Diêu.