Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ta Đi Rồi

Bạn đang đọc truyện Ta Đi Rồi của tác giả Linh Hạ Bát Bát Bát Bát Độ. Nếu cuộc sống của tôi là một quyển tiểu thuyết, thì nhân vật của tôi có lẽ là một nam phụ si tình. Nói tôi là nam phụ si tình thì thật quá đề cao rồi, bởi vì trong nhận thức của Tống Phi, tôi chẳng qua chỉ là một kẻ tự phụ đa tình, đê tiện, thậm chí đến người qua đường giáp tôi còn không bằng. Nhưng tôi sắp chết, cho nên nâng giá trị bản thân của mình lên một chút cũng không có gì quá đáng. Tôi nghĩ như vậy, người chết là việc lớn, không quá đáng. Nếu yêu thích truyện đam mỹ, bạn có thể đọc thêm Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình hay Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Cùng Bá Tổng Tương Lai HE Rồi. *** Chu Tri Viễn thị giác + 1. Nếu cuộc sống của tôi là một quyển tiểu thuyết, thì nhân vật của tôi có lẽ là một nam phụ si tình. Nói tôi là nam phụ si tình thì thật quá đề cao rồi, bởi vì trong nhận thức của Tống Phi, tôi chẳng qua chỉ là một kẻ tự phụ đa tình, đê tiện, thậm chí đến người qua đường giáp tôi còn không bằng. Nhưng tôi sắp chết, cho nên nâng giá trị bản thân của mình lên một chút cũng không có gì quá đáng. Tôi nghĩ như vậy, người chết là việc lớn, không quá đáng 2. Ngay từ đầu tôi không nghĩ tới cái chết, có thể sống thì ai cũng muốn sống. Khi phát hiện mình bị ung thư dạ dày, tôi vẫn còn mang một chút hy vọng, hỏi bác sĩ có chẩn đoán sai hay không, tôi còn quá trẻ, làm thế nào có thể kiểm tra là bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Nhưng cuộc sống cũng không phải là tiểu thuyết, chuyện chẩn đoán nhầm cũng không đến lượt tôi. Cũng may tôi ở bên cạnh Tống Phi nhiều năm như vậy, nên năng lực chịu đựng của tôi có thể không nói là đi ngàn dặm mới tìm được thì cũng được nói là đứng đầu trong mười người về sức chịu đựng. "Được rồi" Tôi hơi thất vọng và hỏi, "Tôi có thể sống được bao lâu?" ” Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên, đoán chừng là đã nhìn ra chút thất vọng của tôi, trong ánh mắt lộ ra chút thương hại cùng không đành lòng. Bà ấy do dự một lúc, không nói quá nhiều mà đưa ra cho tôi một vài ví dụ may mắn về điều trị tích cực, cuối cùng đã sống được mười năm. Tôi cảm ơn tấm lòng của bà ấy. "Nếu tôi không chữa khỏi thì sao?" Tôi hỏi bà ấy. Có rất nhiều điều may mắn và xui xẻo trên thế giới này, tôi đã sống được ba mươi năm, và tôi dùng ba mươi năm kinh nghiệm này để đi đến kết luận rằng tôi có thể không may mắn tới vậy. Tôi nói, "Nếu không chữa khỏi, thì tôi có thể sống được bao lâu?" Bác sĩ có lẽ chưa từng gặp qua người vừa mới chẩn đoán đã muốn từ bỏ trị liệu, trong khoảng thời gian ngắn có chút không nói nên lời, thuyết phục tôi mãi không được, cuối cùng đành nói: "Nhiều nhất là nửa năm." ” Nửa năm, lâu hơn tôi tưởng. Tôi lúc này lại bắt đầu thấy may mắn, cảm thấy vận khí của mình cũng không tệ lắm. Tôi còn sống được nửa năm, vậy thì, tôi có thể ở bên Tống Phi thêm nửa năm nữa. Hóa trị quá đau đớn, mà tôi lại sợ đau. 3. Ra khỏi bệnh viện, tôi xé giấy khám bệnh thành từng mảnh, tiện tay ném vào thùng rác. Gió bên ngoài có chút lớn, tuyết bắt đầu rơi, rất nhỏ. Tôi ngẩng đầu nhìn một hồi, thầm nghĩ, không biết Tống Phi có mang ô hay không. Tôi vừa định đi về phía nhà ga, lấy điện thoại ra nhắn tin hỏi thăm em ấy. Tin nhắn đã được soạn thảo trong hộp thoại nhưng không được gửi đi. Đầu ngón tay kéo lên trên một chút, tất cả đều là tin nhắn tôi đơn phương gửi. Chỉ nhìn thôi, tôi đã mất đi hứng thú gửi tin nhắn. Thực ra loại phương thức ở chung này tôi sớm đã quen từ lâu, không vì cái gì khác, chỉ đơn giản là một kẻ muốn cho và một người muốn nhận. Nhưng cho dù có quen đến đâu, cũng sẽ cảm thấy chua xót. Tôi khóa điện thoại di động lại, mặc dù tôn nghiêm vốn có của một người đàn ông đến muộn, tôi nghĩ hôm nay sẽ lạnh nhạt em ấy một lần vậy, ít nhất làm cho mình trông không hèn mọn như vậy. Tôi yêu em ấy, nhưng tôi cũng cần thể diện. "Sắp chết rồi, mới biết mất mặt?" Đang vào giờ cao điểm, trên xe buýt đầy người chen chúc, chật ních, tìm một nơi dừng chân cũng khó khăn. Bà dì đứng bên cạnh tôi, gân cổ lên và hét vào phía đầu dây bên kia, giọng nói cực kỳ xuyên thấu, khiến tôi theo bản năng quay đầu, cho rằng người bà ta nói là tôi: "Tao thấy mày chính là thứ đê tiện! Chỉ có loại như mày, sống cũng tiện, chết cũng tiện! ” Chậc chậc, mắng thật tàn nhẫn. Tôi quay đầu lại, lặng lẽ lấy tai nghe trong túi ra. Bật âm lượng đến mức tối đa và cố gắng cách ly bản thân với thế giới bên ngoài. Đại thẩm không hổ là đại thẩm, từng câu từng chữ đều chọc trúng tim đen tôi, đâm chuẩn từng cái, vừa lạnh vừa đau. Cũng có chút buồn cười không thể tả. Không phải là nó quá buồn cười đi? Tôi nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường, những suy nghĩ trong trái tim trùng khớp với kim giây, không biết bao nhiêu lần nó chạm đến số "60", tôi biết, tôi nói buồn cười là đúng. Đối với Tống Phi mà nói, việc tôi thích, tôi theo đuổi, cuốn quýt theo em ấy, hoặc nói cách khác chính tôi, chính là một trò đùa. Tất nhiên trò đùa chắc chắn phải hài hước, nếu không nó chẳng có giá trị gì.   Mời các bạn mượn đọc sách Ta Đi Rồi của tác giả Linh Hạ Bát Bát Bát Bát Độ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hạ Tuyền Sống Lại - Hiển Thị Tiểu Thất
Hạ Tuyền sống lại về năm năm trước, thầm nghĩ thoải mái mà sống, cho đến trước mắt, mọi chuyện đều tốt. Còn có vị cấp trên khắp nơi chăm sóc mình, Hạ Tuyền tỏ ý hết thảy đều rất hài lòng, Ngẫu nhiên gian phát hiện, cấp trên nhà mình đối với mình hình như có cái bí mật gì đó người nhìn không ra, Mở gian phòng cấp trên ra, nhìn thấy hình của mình gần như chiếm toàn bộ không gian… Hạ Tuyền bày tỏ, hắn hình như có chút đơ. *** Hạ Tuyền là bị người lôi từ trên giường xuống mặt đất —— ngã tỉnh. “Ba!” Một tiếng, đừng nói đau đớn tới mức nào, tưởng tượng một chút, không phải là cảm giác bị người hung hăng đánh một gậy vào gáy sao? Mở mắt ra, nhìn thấy người phụ nữ vênh váo tự đắc đứng ở trước chân, trong lòng Hạ Tuyền nghi ngờ, lại cũng cảm giác được đầu mình ngày càng đau hơn, là loại đau đến tận thần kinh não, từng cơn, không gián đoạn… Hắn ấn ấn huyệt thái dương, phảng phất như sờ thấy cả gân xanh nổi lên. “A Tuyền, anh đừng nóng giận mà, là gã đàn ông kia tự mình quấn lấy em, không hề có một chút quan hệ nào với em hết.” Mạc Nhã Lệ thờ ơ nói có lệ, giống như nhận định chỉ cần mình giải thích một chút, dùng dáng vẻ mềm mại, là có thể được tha thứ. Nếu là bình thường, như vậy, cô ta nhất định sẽ thành công, chỉ là hiện tại, thì không chắc. Hạ Tuyền híp mắt một cái, nhìn người phụ nữ cực kỳ quen thuộc này, làn da trắng lại nhẵn nhụi, ngũ quan xinh xắn, trang điểm thành bộ dáng khiến người thoải mái, vóc người lồi lõm đủ cả, trùm lên một chiếc váy lam giá cả không thấp, hắn nhớ tới —— cái váy này khiến hắn bỏ ra hơn nửa tháng lương, cái miệng nhỏ đỏ bừng đỏ bừng lại phun ra ngữ khí không sao cả. Hết thảy đều có vẻ đương nhiên như vậy. Chỉ là cô ta có đẹp, có chịu thua thế nào, cũng không thể khiến Hạ Tuyền bây giờ động tâm cùng nhẹ dạ. Tại sao cô ta lại ở chỗ này? Nghi vấn này chỉ tồn tại trong đầu Hạ Tuyền một giây, liền tan thành mây khói. Này liên quan gì tới hắn? Hắn hiện tại, không còn muốn gặp người phụ nữ này chút nào. “Đi ra ngoài.” “Cái gì?” Mạc Nhã Lệ trừng lớn hai mắt mỹ lệ, kinh ngạc nhìn Hạ Tuyền, giống như không hề ngờ tới chút nào người luôn luôn chỉ nghe theo lời mình, coi mình là trân bảo, bình thường nâng ở trong lòng bàn tay còn sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, lại không nể mặt mũi nói như vậy với mình. “Tôi nói, cút ra ngoài!” Không muốn thấy đối phương mè nheo phiền nhiễu, Hạ Tuyền trực tiếp nắm một tay đối phương kéo về hướng cửa chính. Mạc Nhã Lệ mới phản ứng lại, một bên vừa phản kháng vừa rít gào với Hạ Tuyền, “Hạ Tuyền, anh biết anh đang làm gì không?” Làm gì? Có rõ ràng thì sao. Hạ Tuyền không hề bị lay động mà tiếp tục lôi kéo Mạc Nhã Lệ. Dù sao cũng là phụ nữ, còn là một phụ nữ chỉ biết ăn uống vui đùa chỉ hiểu được hưởng thụ, sức lực đến cùng không bằng sức lực lớn của Hạ Tuyền là đàn ông, không bao lâu sau, liền bị Hạ Tuyền vứt ra ngoài cửa. Mạc Nhã Lệ có chút chật vật ngồi sập xuống đất, ngay cả như vậy, cũng không quà mức tổn hại tới bộ dáng điềm đạm đáng yêu của cô ta, đoán chừng nếu không phải vì duy trì hình tượng cuối cùng, đã sớm quyền đấm cước đá tới, nhưng mà bây giờ, chỉ là rống to với Hạ Tuyền, “Hạ Tuyền, anh dám đối xử với em như vậy, em cho anh biết, kể cả anh có tới cầu xin em, em cũng sẽ không trở lại.” “À… Cầu còn không được.” ... Mời các bạn đón đọc Hạ Tuyền Sống Lại của tác giả Hiển Thị Tiểu Thất.