Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tương Du Nữ Quan

Truyện cùng hệ liệt với bộ “Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận” Truyện được edit phi thương mại, chưa có sự đồng ý của tác giả. Giới thiệu: Nhiếp chính vương một tay che trời đột nhiên đề cử thực hiện tân chính. Thiếu nữ nào đó bởi vì kế mưu sinh, thừa nước đục thả câu. Kết quả vừa vào vương phủ đã lầm lỡ cả cuộc đời. Từ này về sau khí tiết gì đó trở thành đều người qua đường Tổng kết: Câu chuyện về một cô nương dường như không có gì nổi bật, trong lúc một bước lên mây còn câu được vị Nhiếp chính vương hùng mạnh……… *** Dạo này thể loại nữ chính vào triều làm quan có vẻ hot, nên vớ đại 1 bộ xem thử jgwb_thumb Tác giả Thiên Như Ngọc thì ko phải bình luận nhiều, đc khen cũng ko ít, hiện giờ có mấy bộ như “Ngày tháng trắc trở” và “Nữ ân sư” đang đc edit . Mình ko theo dõi 2 bộ này nên ko đánh giá chung đc, nên chỉ nói gọn trong bộ này thôi ^^ Nhìn chung thì sủng nhưng ko ngấy, ko phải kiểu hài giải trí mà có chỗ xoắn hẳn hoi, cũng có đôi chỗ buồn man mác, đôi trẻ yêu nhau cutoe lắm nên nhiệt liệt đề cử nhé, mình chỉ REVIEW ngắn thôi . Tên gốc của bộ này là “Thất tiết là chuyện nhỏ, chết đói là chuyện lớn”. Nhưng cơ bản thì mình thấy nó chả liên quan gì cả. Tác giả cũng sửa lại tên & xuất bản theo như tên mới là “Tương du nữ quan”. Tương du ở đây là xì dầu, nước tương, xuất phát từ cụm từ “Đả tương du” – 1 trong 10 từ thịnh hành nhất Internet năm 2008, ý chỉ những kiểu người thích hóng hớt chuyện ko liên quan đến mình, hoặc dạng như người qua đường cưỡi ngựa xem hoa. Truyện này cũng lâu rồi, tác giả viết hồi 2011 mà đến 2014 mới xuất bản nên phong cách vẫn còn mang âm hưởng phong cách ngôn tình ngày xưa lắm. NỘI DUNG CHÍNH: Nữ chính – Văn Tố là gái Giang Nam hàng thật giá thật, sống triều Đại Lương, nhà nghèo nên lên kinh thành kiếm miếng ăn. Bỗng nhiên thấy phủ nhiếp chính vương treo bảng cần tìm nữ phụ tá, vừa đc ăn ngon, có chỗ ngủ lại đc hưởng bổng lộc, thế là nàng tiện chân ghi danh ứng cử luôn. Truyện là quá trình yêu đương mưa dầm thấm đất của Văn Tố và nam chính – nhiếp chính vương – Tiêu Tranh, ko cẩu huyết sến súa màu mè gì nhé.) Ko có tiểu tam, nam phụ chỉ là gió thoảng mây bay :)) Hơi sầu là đoạn cuối nữ chính đi “công tác” tới 4 năm, về nhà thì tác giả miêu tả cảnh ngọt ngào của 2 anh chị trong vòng vài nốt nhạc rồi… hết truyện . Thật ra cứ nhắc đến nhiếp chính vương thì mình lại nghĩ sẽ là 1 triều đại sóng gió nhiều bão tố cơ ???? Trong truyện này Hoàng đế chỉ là 1 cậu nhóc 8 tuổi thôi, là cháu nam chính. May mà bối cảnh ko quá khắc nghiệt, chứ mà viết theo kiểu Ngự phồn hoa thì sẽ ngược tâm cỡ nào. May mà tác giả này viết theo lối hài sủng. Đoạn cuối có 1 chi tiết cũng rất giống Ngự phồn hoa đấy, à ko, phải nói Ngự phồn hoa giống, tại truyện này viết trước, hehe, sẽ nói sau. NHÂN VẬT: – Nữ chính – Văn Tố: 1 điểm cộng là tuy ham tiền nhưng ko điên khùng như nhiều nữ chính khác. Nàng trưởng thành dần dần theo câu chuyện, từ 1 nữ phụ tá nhỏ trở thành thiếu phó cho Hoàng đế, rồi thành sứ giả Đại Lương sang nước khác. Nói chung thân thế cũng bí hiểm, nhưng đoạn thân thế này mình lướt vì thấy ko hấp dẫn mấy, nhưng đọc ngoại truyện về đời trước thì đúng là gây cấn thiệt.. – Nam chính – Tiêu Tranh: Nhiếp chính vương nhưng hiền như cục đất. Cảm giác như anh này giống người gõ đầu trẻ, xung quanh là 1 đám con nít ăn nhờ ở đậu. Đã làm quân sư cho bạn Hoàng đế 8 tuổi thì thôi đi, nhà lại trông chừng 1 thằng nhóc & 1 thằng to xác nhưng tâm hồn trẻ trâu, vâng, tất cả đều là cháu anh.  Chỉ trách anh là con út của tiên đế, khi anh chào đời thì các ông anh zai chuẩn bị vợ con đề huề cả rồi.. Nói chung thì ko sạch, nhưng vì yêu lần đầu nên còn bẽn lẽn lắm. Mấy đoạn ghen tuông cũng dễ thương hết sức, kiểu ko biết xả đi đâu, tội nghiệp anh cận vệ Triệu Toàn vừa hứng mà phải vừa nín cười. Buồn cười nhất chắc là đoạn lỡ trèo tường ôm eo nữ chính, thế là cứ hỏi có cần phải chịu trách nhiệm ko miết. Cơ bản thì mang tâm hồn thiện lương, ko mang tham vọng gì cả, nên trong chuyện tình cảm Tiêu Tranh ko đc quyết liệt cho lắm (mình nghĩ vậy .) Văn Tố 5 lần 7 lượt né tránh lời tỏ tình của Tiêu Tranh, mà chàng thì cũng chưa có kinh nghiệm gì, thế nên cứ… “chúc bạn may mắn lần sau” hoài. Đc tí cao trào khúc đến cứu Văn Tố ở pháp trường, với đoạn nàng đi công tác 4 năm nơi đất khách, nhưng nói chung thì tác giả là mẹ ruột, nên giải quyết nhẹ nhàng hoy. Nói về nút thắt của truyện này, có 1 đoạn mình đã nghĩ là có thể sẽ hay hơn, tạo đc mâu thuẫn hơn. Đó là sự tồn tại của nhân vật Tiêu Đoan – cháu của Tiêu Tranh. Anh này thể chức yếu kém, nên ko có tư cách tham gia cuộc đấu chính trị rồi. Nhưng Tiêu Đoan rất kính trọng Tiêu Tranh, cho rằng Tiêu Tranh là người sinh ra mang sẵn tố chất vương giả, nên ko ai xứng đáng với ngôi vua bằng Tiêu Tranh hết. Chi tiết Tiêu Đoan muốn loại trừ điểm yếu của Tiêu Tranh là Văn Tố thông qua việc xúi giục Hoàng đế xử trảm nàng, để Tiêu Tranh hận Hoàng đế và tạo phản làm mình nhớ đến Nguyên Hạo Hành trong “Ngự Phồn Hoa”. Thật ra Tiêu Đoan & Văn Tố đã có thể là bạn tốt của nhau (Tiêu Đoan còn thừa nhận mình có thể thích nàng nữa), nhưng cuối cùng đại cục vẫn quan trọng hơn, & Tiêu Đoan đã quyết định chọn Tiêu Tranh. Cái hay của truyện là ở nhân vật Tiêu Đoan này, vì từ đầu anh này đc xây dựng như 1 công tử lông bông, ko có tầm nhìn, chỉ thích hưởng thụ. Nhưng thông qua những hành động của anh này, tác giả dần dần hé lộ mục đích thật sự của Tiêu Đoan. Chỉ tiếc mấy anh zai sinh ko đúng thời, thiên hạ thái bình, tham quan lần lượt rớt đài hết, minh quân nắm quyền (triển vọng).. Có 1 bạn nam phụ là Thám hoa, thuộc tuýp thư sinh, tình cờ quen nữ chính khi còn ở Giang Nam. Nếu tác giả xây dựng thành hình tượng thanh mai trúc mã thì chắc sẽ tạo đc kịch tính cho việc phân vân của nữ chính hơn. Chứ sự xuất hiện của anh này cũng thuộc kiểu bình bình, chỉ tăng tình thú cho anh Tiêu Tranh nhờ mấy màn ghen bóng ghen gió thôi chứ ko có gì ghê gớm.. Còn 1 bạn nữ phụ, cùng nhập phủ chung đợt với Văn Tố, có tri thức hơn nhưng kỹ năng xử sự ko bằng Văn Tố nên ko đc trọng dụng. Chị này thầm thương trộm nhớ nhiếp chính vương, nhưng luôn bị mâu thuẫn bởi tình bạn với Văn Tố nên có lần suýt hãm hại Văn Tố. Thật ra mình lại thấy chị này đáng thương, có lẽ vì do nữ chính lên mây phần nhiều là ăn may nên với những người đi từ năng lực lên như chị này mình lại thấy tiếc.. Điểm trừ là vụ Văn Tố vào triều làm nữ quan hơi ảo. Mặc dù đc bạn nam chính cất nhắc nhưng truyện lại ko bật đc lý do quyết tâm của Văn Tố. Có lẽ 1 phần cũng là do cái tựa truyện, do thích bon chen nên tiện đà lên mây. Về sau có lẽ là vì muốn sánh vai cùng nam chính nên muốn tìm 1 vị trí xứng đáng, chấp nhận ra đi 4 năm để tạo dựng chỗ đứng. Nhưng nói chung là mình ko cảm nhận đc động lực. Mà tác giả cũng ko đề cập chi tiết đến chuyện cha mẹ Văn Tố đã tác động đến sự hình thành thế giới quan của nàng thế nào để từ 1 người dân thường quyết tâm cống hiến vì đất nước đến vậy. Đây là 1 trong những lý do mình rất hạn chế xem thể loại nữ chính làm quan này. Với mình, thường thì nữ phẫn nam trang sẽ có nhiều nút thắt để xoáy hơn, nhưng còn nữ chính vào triều danh chính ngôn thuận thế này trong thời đại phong kiến thì rất khó để xây dựng thuyết phục. Nói về nữ chính làm quan, mình vẫn đánh giá cao bộ “Thái Vân quốc truyện” nhất, vì nó bật đc những mâu thuẫn trong tư tưởng, khó khăn từ định kiến của mọi người, & lối suy nghĩ trọng nam khinh nữ của xã hội phong kiến. Thật ra logic chung của những bộ truyện theo thể loại này đại khái thì là: Làm quan thì có thể trợ giúp các anh trong việc cai quản đất nước, còn bước vào hậu cung hay nhà trong thì vĩnh viễn ko thể tham gia chính trị. Có lẽ vì bị giới hạn về thể loại (hài) nên Thiên Như Ngọc chưa khai thác yếu tố này sâu sắc, mình vẫn thấy nữ chính chẳng qua chỉ làm quan vì… đột nhiên hứng thú thôi. Nói chung là thuộc kiểu siêu sủng nên ko đòi hỏi gì nhiều, nếu đọc giải trí thì OK. *** Lương quốc đã hỗn loạn vô cùng. Kể từ khi Sùng Cảnh đế nửa năm trước nhắm mắt xuôi tay, giang sơn giao cho nhi tử chưa tròn tám tuổi, nhi tử giao cho hoàng hậu còn chưa tới ba mươi, còn đại quyền triều chính thì giao cho đệ đệ thứ mười bảy Tấn vương, Lương Quốc loạn thật rồi. Nói ra thì, Lương quốc truyền tới trên tay đời này của ấu đế chẳng qua mới chỉ là đời thứ sáu, đương vào thời kỳ cường thịnh, có điều tiên đế ra đi như vậy quả thật quá mức vội vã, thế nên liền dẫn tới cơn rung chuyển lớn. Trước là ngoại tộc ở biên cương rục rịch, kế đó là ở trong nước, bởi vì bất mãn Tấn vương phụ chính mà thân đệ của tiên đế – Ngô vương-dẫn dầu mấy vị vương gia phát động tạo phản. Tiên đế đột ngột băng hà, ấu đế mất đi chỗ dựa, loạn trong giặc ngoài, Nhiếp chính nắm giữ triều đình….. Nhất thời, ‘thiên hạ đại loạn’ là một trong những từ có tần suất xuất hiện cao nhất trong bàn tán của bách tính. Tấn vương Tiêu Tranh nhận lời ủy thác của tiên đế trước lúc lâm chung, vì an nguy của quốc gia, kiên cường quyết đoán tiếp nhận cục diện hỗn loạn này, nhận sắc phong làm Nhiếp chính vương, tuổi còn trẻ đã đảm nhận trọng trách thống lĩnh triều chính, quả thực là gan dạ, đại trí đại dũng, anh hùng kiệt xuất….. “Mấy lời này ai nói vậy? Lôi ra chém cho trẫm!” Trong Ngự thư phòng, tiểu hoàng đế Tiêu Dực sau khi nghe những lời Lễ bộ thượng thư tâng bốc Nhiếp chính vương thì như thường lệ ném vỡ một nghiên mực bằng ngọc Thanh Điền, phùng mũi trợn mắt, dọa Lễ bộ thượng thư sợ đến rụt cổ chẳng dám hé răng. “Bệ hạ bớt giận, Trương đại nhân tới có chuyện cần bẩm báo.” Tiểu thái giám tùy thân Phúc Quý nhỏ giọng nhắc nhở bên tai hoàng đế, vừa hay để tiểu hoàng đế sớm một chút thu hồi lại thái độ, tránh bị truyền đến tai Nhiếp chính vương những lời mới nghe vừa rồi. Trương đại nhân này cũng thật là, trong triều ai ai cũng biết tiểu hoàng đế bất mãn Nhiếp chính vương, ông ta lại dám ở trước mặt hoàng đế mà tán dương ca tụng Nhiếp chính vương, đây không phải là muốn ăn mắng à? Tiểu hoàng đế mặc dù hãy còn chưa tròn tám tuổi, nhưng ở trong cung đã thấy quá nhiều cảnh tượng ngươi lừa ta gạt, điểm nhãn lực này vẫn có, càng huống chi Lý thái hậu mỗi ngày đều tận tâm răn dạy: Hoàng thúc rất đáng sợ, tiếp xúc cần thận trọng. Cho nên sau khi bùng phát lửa giận xong, tiểu hoàng đế lại trở về như thường, bày ra bộ dạng nghiêm trang ngồi trở lại sau án thư, nhìn Trương đại nhân, “Khanh có việc gì cần tấu?” Kỹ xảo tuyệt vời đến độ suýt nữa khiến Trương đại nhân cho rằng một tiếng sư tử hống mới rồi là ảo giác. “Khởi tấu bệ hạ, phụng thủ dụ của Nhiếp chính vương, hạ thần đến thông báo cho bệ hạ về chuyện liên hôn giữa bệ hạ và nữ vương Thanh Hải quốc………..” “Thông…..báo…..” Trên gương mặt tinh xảo của tiểu hoàng đế tràn đầy oán niệm. Mời các bạn đón đọc Tương Du Nữ Quan của tác giả Thiên Như Ngọc..

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhàn Vân Công Tử - Vũ Hồng
Thân là Tả hộ pháp của Ma giáo lừng lẫy trong chốn giang hồ được người Trung nguyên truyền tụng. Lại thập phần vinh hạnh bị tên Giáo chủ điên rồ kia chỉ định làm người nối nghiệp… Aizz, thẳng thắn mà nói, cả đời này nàng là người theo chủ nghĩa cá nhân, rất có khuynh hướng tham sống sợ chết. Chỉ là, aizz….vận mệnh nàng luôn không tốt lắm. Khi được mười tuổi, Giáo chủ ban thưởng cho nàng một gã Thiên nô tuấn mỹ vô song. Vì sinh tồn, từ đó về sau nàng và gã Thiên nô đó một bước không rời, hợp tác vô cùng khăng khít chặt chẽ. Hắn chịu đi theo nàng suốt cả đời…Tốt lắm, suốt cả đời a! Khi được mười bốn tuổi, bị một gã thiếu niên lạc đường lặng lẽ lén nhìn hết tấm lưng trần của nàng. Ô…… Chỉ là lưng mà thôi, không sao, không sao…không có gì quan trọng. Nàng rất hào phóng, không cần tính toán với hắn làm gì. Nào ngờ tuy nàng hào phóng, nhưng người ta lại cứ cố chấp, khăng khăng không nhận nàng làm nghĩa muội không được! Nghĩa huynh – nghĩa muội? Nghe nói Vân gia trang có một thói hư tật xấu mà người giang hồ ai nấy đều biết… Aizz…Thất sách a! Thất sách a! Một khi đụng đến vị thiên tiên có diện mạo xuân sắc vô biên cách xa trần thế đến chín tầng trời nhưng âm độc đến nỗi người người run sợ này, nàng còn có thể toàn thân trở ra hay sao?  *** Một tiểu cô nương mười tuổi đi ra từ phòng bếp, nàng xem xem sắc trời, thật cẩn thận bưng một chén thuốc nóng bốc hơi nghi ngút, một đường đi thẳng về căn phòng ngủ của điệt nhi nàng. Nàng cười khúc khích như mèo…..Không được cười, không được cười, Hiển nhi bị cảm lạnh, nàng làm cô cô sao có thể cười như vậy chứ? Vì thế, nàng cố gắng nín cười, đi vào căn phòng ngủ. Trên giường có một nam hài đang ngủ. “Hiển nhi, dậy uống thuốc đi.” Nàng nói. Nam hài kia lập tức xoay lưng đi. “Hiển nhi, ngươi không thể không uống thuốc. Không uống thuốc sẽ không hết bệnh, đến đây, để cô cô đút thuốc cho ngươi.” Hắn vẫn đưa lưng về phía nàng như trước. Nàng mếu máo. “Ngươi cái tên tiểu hài tử này thực không nghe lời mà, bình thường ta uống thuốc đâu có khó khăn như ngươi vậy, từ nhỏ đến lớn chỉ có lần này ngươi mới bị bệnh, để ta đút thuốc một chút thì có gì ghê gớm lắm đâu?” “Ngươi nói bậy. Lần nào ngươi uống thuốc mà không lần lựa kéo dài? Ngay cả Ngũ thúc cũng hết cách với ngươi.” Thanh âm tên tiểu hài tử kia lạnh lùng bẩm sinh, có chút giống phụ thân của hắn. Nàng mím môi, rất muốn tranh cãi tiếp cùng hắn, nhưng lại sợ thuốc nguội đi. Nàng có nghe người lớn nói qua, người bình thường ít bệnh, một khi bị bệnh nhất định sẽ nghiêm trọng. Đừng giống như nàng mới tốt a! “Được rồi, được rồi! Ta biết là ngươi rất xấu xa, chỉ đợi cơ hội để chỉnh ta mà thôi. Nếu hôm nay ngươi ngoan ngoãn uống thuốc, lần sau khi ta bị bệnh, ta cam đoan sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn, ngươi uống thuốc như thế nào, đến lúc đó ta cũng uống thuốc như thế đó.” Người trên giường từ từ ngồi dậy, liếc xéo nàng một cái. “Thật không?” Nàng mặt mày hớn hở, vội vàng đưa muỗng thuốc đến bên miệng hắn. “Thật sự, thật sự. Uống nhanh lên, uống nhanh lên, thuốc nguội rồi sẽ phải sắc lại.” “Ta có thể tự uống.” “Không được, phải đút!” Nàng cười đến ngay cả cặp mắt cũng mở không ra. Hắn lạnh lùng nghiêm mặt, kềm chế xúc động muốn đoạt lấy chén thuốc, mặc nàng đút cho hắn từng ngụm từng ngụm. Nàng giống như một tiểu mẫu thân nhỏ, thật cẩn thận đút thuốc, miệng lẩm nhẩm: “Uống thuốc điều độ, thân thể khỏe mạnh, sống đến bảy tám mươi tuổi.” Đây là câu thần chú mỗi ngày Ngũ thúc đọc khi đút thuốc cho nàng, hôm nay rốt cuộc đến phiên nàng khoe kinh nghiệm. “Công Tôn Yếu Bạch, ngươi đừng có quên lời hứa của mình!” Hắn chăm chú nghiêm nghị nói. Khi Công Tôn Hiển bưng thuốc đến gian phòng ngủ nho nhỏ kia, hắn nghe bốp một tiếng, lập tức thấy có người vì trở mình đột ngột mà bị đụng đầu vào thành giường. Mời các bạn đón đọc Nhàn Vân Công Tử của tác giả Vũ Hồng.
Nguyệt Thượng Trọng Hỏa - Thiên Lại Chỉ Diên
Thượng Quan Thấu - chủ nhân của Nguyệt Thượng cốc, là người nho nhã, lễ độ, cách làm việc lại không phân biệt chính tà. Là người lạnh nhạt, không màng nữ nhân khác rơi lệ nhưng lại vì một cái nhíu mày của nàng mà lo lắng, cho dù có mất tất cả cũng muốn bảo vệ nàng. Trọng Tuyết Chi - là thiếu chủ của Trọng Hỏa cung, xinh đẹp tuyệt trần, phong tình vạn chủng, mỗi một cử chỉ đều làm người khác điên đảo vì nàng. Nàng chưa từng sợ bất cứ điều gì nhưng lại luôn e ngại ánh mắt của hắn, trong muôn vàn người nàng chỉ nguyện ý hắn. Vốn là một đôi trời sinh, nhưng nàng lại là người phản ứng chậm trong chuyện tình cảm, hắn lại là kẻ phong lưu trời sinh. Hai con người bị vận mệnh đùa giỡn mà không thể đến với nhau. Tình yêu của họ đều phải chôn chặt ở trong lòng, khiến cho cả hai phải chịu những tổn thương sâu sắc. Giấc mộng thời niên thiếu vốn đầy màu hồng nay đã phai nhạt, hai con người vốn phải ở bên nhau nay lại biến thành hai kẻ xa lạ. Trải qua một đoạn tình cảm nồng nàn phải chăng cuối cùng cũng sẽ trở nên nguội lạnh *** Thẻ: giang hồ, ma giáo, âm mưu Đọc giống như đọc “kiếm hiệp kinh điển” vậy. Nhất là mấy khúc âm mưu, tranh đoạt võ lâm Đây là bộ giang hồ giành cho các fan giang hồ. Đọc cũng lâu rồi Cũng được lắm. Chị nữ chủ Trọng Tuyết Chi là con gái của đại ma đầu Trọng Liên, nhưng thân thế thực sự của chị cũng li kì lắm. Sau lại bị hiểu lầm có tình cảm với anh Hạ Khinh Mi của danh môn chính phái, ngươi ta lại có vị hôn phu là Lâm Phụng Tử. Nên chị lại càng bị mang tiếng. Cha chị mất, cha nuôi cũng bỏ đi. Anh cha nuôi này có một đệ tử, chính là anh nam chính Thượng Quan Thấu. Chính anh cha nuôi này đã dụ anh nam chính bỏ danh môn chính phái mà đi (hình như vậy), còn dụ anh cùng mình tạo lập môn phái mới, dạy cho anh sống hưởng thụ, chơi bời, vô sỉ… Nhưng mà dặn anh, chọc ai thì chọc, không được chọc con gái mình. Hic, tóm lại anh nam chính tiếng xấu vô kể Tất nhiên sau khi hai người này gặp nhau, luôn cố đối xử với nhau như anh em, hé hé, nhưng mà không được Sau này lấy nhau, hai người có hai đứa con sinh đôi, nhưng một trong số đó bị giết. Anh cũng bị người ta đánh cho tàn phế… Nhưng thật ra, người đó không phải là anh. Anh mai danh ẩn tích, tìm cách trả thù… Kết thúc có hậu. Chỉ tội anh hộ pháp Mục Viễn trong giáo phái của chị. Mang nặng mối thù gia thế, kế hoạch báo thù hoàn hảo, nhưng lúc sắp buông tay thì bị hãm hại, sau này còn tàn phế. Cũng không biết anh yêu ai giữa hai chị em chị nữ chủ nữa. Tình hình là dạo gần đây truyện convert rất nhiều nên truyện hay cũng ít đi, hoặc do ta đọc nhiều quá nên bị chai lờn cảm xúc luôn rồi. Nếu là lí do thứ nhất, chắc ta lục lại mấy bộ cũ, convert đã lâu mà chưa dọc, may ra kiếm được bộ nào hay. Nếu là lí do thứ hai, chắc tạm dừng đọc một thời gian quá. Không biết làm nổi không đây ? Ta thích giang hồ, vì quá bội thực cung đấu rồi, thích tình cảm ấm áp 1 chọi 1, vì trong NP yy nhiều quá, đọc đôi khi thấy làm quá, nhất là những truyện mà nhân vật nữ chủ không hay, kéo theo các anh nam vừa điên vừa ngốc, làm ta tiếc rẻ cho bộ dáng đẹp đẽ của mấy anh. Mời các bạn đón đọc Nguyệt Thượng Trọng Hỏa của tác giả Thiên Lại Chỉ Diên.
Ngọ Môn Quẫn Sự - Ảnh Chiếu
“Tại sao phải xuyên không? ! tại sao ta phải xuyên ? !” “Không mặc* sẽ cảm . . .” *”xuyên” và “mặc” đều là chữ “穿”, đây là từ nhiều nghĩa Khi toàn bộ các thiếu nữ trên thế giới đều đang mơ mộng muốn được một lần xuyên không, thì ở đâu đó vẫn còn có một cô nương đang giãy giụa, liều mạng dốc sức quay trở về hiện đại. BMW tính là gì? Mỹ nam cũng xin đứng sang một bên! Là một phụ nữ thế kỉ 21 có học vấn cao, làm sao chúng ta có thể chịu đựng được khi không có máy tính, không có sô cô la, không có bồn cầu xả nước trong nhà vệ sinh??Vì vậy, mới có một đoạn như thế này “Câu chuyện kể về một người con gái không hiểu điều kỳ diệu gì đã được xuyên trở về thời cổ đại.Cứ tưởng cô gái đó sẽ vô cùng hạnh phúc ai zè lại liều mạng muốn xuyên trở về hiện đại.Nhưng chưa kịp trở về thì không may lại gặp phải một đám tuyệt sắc mỹ nam âm hiểm cản trở.Bị họ chà đạp cô chà đạp lại, cùng họ đấu trí cùng so dũng khí.Lư Sơn mồ hôi đổ như thác huyết lệ lịch sử” . Nhanh chóng tiến vào thời  Ô Long nhân sinh truyền kỳ, cái nơi mà toàn những lời đồn đại không căn cứ, những câu chuyện bát quái thì nhiều không kể xiết, một chén thịt kho tàu cũng có thể bất ngờ gây ra vụ án hài hước nào đó. *Ô Long: Ô Long viện, chắc nhiều bạn biết quyển truyện tranh nhảm này rồi ???? “Hai con chim vàng oanh không có tâm, một chi hồng hạnh xuất tường .” “Chớ buồn con đường phía trước mình không rõ, một chi hồng hạnh xuất tường .” “Chân trời xa xăm nơi nào chẳng có cỏ thơm , một chi hồng hạnh xuất tường .” “Hầu môn vừa vào sâu như biển , một chi hồng hạnh xuất tường .” (thơ con cóc = =”) . . . Quýnh ???? 囧rz ! Chúng ta có thể đoán được trước tình tiết, đáng tiếc lại đoán không ra được kết cục của câu chuyện này  . . . *** Trạch nữ hiện đại Cố Thanh Kiều rất không tình nguyện gia nhập cổ đại, vì mục đích trở về được nhà, trở lại cuộc sống tươi đẹp phải tiếp tục cố gắng phấn đấu,bất khuất cùng kiên cường. Nàng thành công chạy thoát khỏi hoàng cung kinh thành tràn ngập nguy hiểm, dấn thân vào phái Tây Lăng có thế lực lớn mạnh nhất trên giang hồ, thay tên đổi họ ẩn núp học võ , để tìm ra một trong tứ linh “Thanh mộc kiếm Hình Nhân”  .Trải qua vô số trắc trở, nàng rốt cục cũng làm quen được với người đứng đầu phái Tây Lăng- Nguyễn Tự Khung trong truyền thuyết, hai người đánh bậy đánh bạ thế nào lại trở thành cộng sự, chuẩn bị liên hợp với nhau tìm bảo kiếm . Không ngờ biến cố nổi lên,trong quá trình xuống núi chiêu mộ đệ tử, đã xảy ra chút sự cố, đệ tử bị người ngoài ác ý chặt đầu giết chết, mọi người nhao nhao suy đoán mục đích là vì bảo kiếm . Vì vậy Nguyễn Tự Khung cùng Cố Thanh kiều một mặt đi tìm  hung thủ giết người, một mặt giúp nhau thăm dò nghi kỵ, cuối cùng , hai người chân chính kết trở thành đồng bọn. Trải qua sự sắp đặt hãm hại của hung thủ, cùng Đoàn vương gia gặp lại , sau khi thiếu một chút bị mất mạng, Cố Thanh Kiều biết rõ chỉ cần có thể rút…ra bảo kiếm , liền có thể danh chính ngôn thuận mượn đi nó. Vì vậy nàng đã phải trải qua khó khăn đủ đường do chưởng môn gây ra, cuối cùng cũng đã được như ý nguyện động vào bảo kiếm.Cầm được bảo vật mong muốn, nàng mang theo sự lưu luyến không rời ra khỏi núi Tây Lăng. Nhưng mà tuyệt đối không ngờ rằng, dưới chân núi chờ nàng lại là xe ngựa cùng quân đội hoàng gia ! Mặt khác, nàng cũng không biết , khi thuận lợi cầm được bảo kiếm , kỳ thật còn có một bí mật động trời phía sau chưa bị vạch trần . . . *** Rốt cục cầm được truyền thuyết bảo kiếm , người gặp người giẫm hoa gặp hoa bại (đánh bại) nữ chính hình tượng Tiểu Cường* Cố Thanh Kiều , chưa đầy nửa năm ăn vạ trong Tây Lăng phái , bị thái tử cưỡng ép nửa kéo nửa đẩy trở lại hoàng cung , dùng thân phận mới “Thượng nghi”  bắt đầu sưu tập “Tứ linh”  cuối cùng. Trước có vị hôn phu Đoàn vương gia uy bức , sau có thanh mai trúc mã Đang Đang ca  lợi dụ , thêm mỹ thiếu niên thái tử đột nhiên trúng độc , Không Không đại sư ám chỉ đầy bí ẩn, hoàng cung khắp nơi là mạo hiểm cùng bí ẩn . Sóng ngầm khởi dậy, tất cả đấy bí ẩn cuối cùng được mở ra, độc thủ phía sau màn rốt cuộc là ai? Tiểu Kiều cô nương thân về nơi nào? Không thể bỏ qua ! *Tiểu Cường là con gián trong phim Đường Bá Hổ p/s: Editor đã nhảy cóc đọc cuối sách, kết cục hơi bất ngờ, có thể gây ra nhiều ý kiến nên cẩn thận khi cân nhắc. Truyện này số chương toàn đặt là đồ ăn, nên mình tự đánh số chương có thể nhầm lẫn trong quá trình đếm _ _||| *** Sáng sớm cuối thu ở Thiên Thủy các, nhẹ nhàng khoan khoái mà ngọt ngào. Băng qua đình đài lầu các trùng điệp, có một cô gái khóe miệng mỉm cười dáng người thướt tha, đang ngồi ngay ngắn soi mặt nước chỉnh trang. Trong đám sương mông lung, ngón tay ngọc thon dài khi thì lướt qua tóc đen, khi thì phẩy nhẹ mặt hồ, dáng vẻ tràn đầy phong tình, lặng lẽ làm lay động trái tim một con cóc trưởng thành trong nước. —-đối với con cóc quanh năm không gặp con khác phái như nó mà nói, tình cảnh này, tựa như tiên nữ kinh diễm trong tiếu thuyết võ hiệp lên sân khấu, làm chấn động tiểu tử ngốc ở lâu năm trong núi sâu. “Muội muội tốt, sao rời giường sớm thế?” Giọng nói tựa tiếu phi tiếu cách đó không xa, nhanh chóng đập tan ảo tưởng hoa si của cóc. Cùng với tiếng bước chân, mĩ nam tà ác Lục Tử Tranh được chúng sinh vật trong Thiên Thủy các công nhận “Ăn người không nhả xương, ăn ếch không nhả da”, cầm mặt nạ hoa lan của hắn lên sàn. “Tối hôm qua mơ thấy ác mộng, ngủ không ngon.” Cô gái thở dài, tùy tay ném một hòn đá nhỏ vào trong hồ. —– oa oa! Cóc ngoài ý muốn nhận được hòn đá cô gái ném qua, hạnh phúc tới mức ngất ngay tại trận, lật mình lộ cái bụng trắng như tuyết nổi trong hồ. “A! Bị ta nện chết sao?” cô gái bị dọa nhảy dựng, buồn bực tự nói, “Nhưng ta cũng không dùng sức mà…” “Ta thấy quá nửa là lá gan quá to, làm cái bụng bị căng nổi lên.” Quét mắt qua “thi thể” trong hồ, Lục Tử Tranh mi dài khẽ nhướng, thoại lý hữu thoại. (tức là câu nói có hàm ý khác) Cảm thấy sát khí sắc bén ập tới, con cóc xoay mình nhảy dựng lên. —-không hay rồi, bị tên nam nhân tà ác này nhìn thấu âm mưu! ... Mời các bạn đón đọc Ngọ Môn Quẫn Sự của tác giả Ảnh Chiếu.
Mộng Hồi Đại Thanh - Kim Tử
Một cô gái sống ở thế kỷ 21, trong một lần đi lạc ở Cố Cung, vô tình xuyên qua thời không về triều Thanh, bất đắc dĩ bước vào hoàng cung nội viện nguy cơ tứ bề. Thập Tam a ca nhiệt tình như lửa, Tứ a ca thâm trầm sâu sắc, tiểu tỷ muội vận mệnh đa đoan, Khang Hi hoàng đế uy nghiêm…. vô số nhân vật đã từng đọc trong sử sách, mỗi người mang theo hỉ nộ ái lạc khác nhau. Lịch sử cùng sự thật khó bề phân biệt, yêu cùng đả thương khó có thể lựa chọn, giữa ái hận tình cừu nên chọn con đường nào? Trong đoạn lịch sử đã biết trước đó, tại sao vẫn phải hết lần này tới lần khác đối mặt với lựa chọn khó khăn? Một nàng “lọ lem” hiện đại đã thực hiện được ước mơ tình yêu của mình trong lịch sử, tái hiện những trắc trở lãng mạn, làm ấm lại những khoảnh khắc cảm động kinh điển… Một nàng “lọ lem” hiện đại đã thực hiện được ước mơ tình yêu của mình trong lịch sử, tái hiện những trắc trở lãng mạn, làm ấm lại những khoảnh khắc cảm động kinh điển… *** Cô tên là Tường Vy, một nữ nhân xinh đẹp ở thời hiện đại, phải chật vật với cuộc sống hiện tại cùng đồng lương ít ỏi. Sở thích của cô là muốn tham quan những công trình kiến trúc cổ. Bởi vì cô là người Mãn nên mỗi khi đến nhưng nơi như vậy làm cho cô có một cảm giác rất khó tả. Trong một lần đi lạc ở Cố Cung, khiến cho nàng xuyên không về thời Thanh triều, gặp gỡ được Tam a ca nhiệt tình giúp đỡ. Nhưng phận là hồng nhan phải chiều ý các vị a ca khiến cô cảm thấy mệt mỏi rồi dẫn đến tổn thương. *** Ta soa soa cổ, mới vừa rồi ngửa đầu nhìn đèn lồng, cổ bắt đầu có chút đau nhức rồi, thầm nghĩ “hay là thôi đi”, náo nhiệt như thế, nghĩ rằng các nàng cũng sẽ không xếp hàng thăm quan giống học sinh, tám phần cũng đã sớm rời đi, ta cũng không quan trọng tới mức bọn họ phải tìm kiếm, dù sao thì cũng không ra cửa cung, sớm muộn gì cũng đều về Trường Xuân cung. Nghĩ vậy, cũng có chút cao hứng, cuối cùng cũng thoát khỏi các nàng, có thể thanh tĩnh một chút, thấy xung quanh cũng yên tĩnh, ta cân nhắc một chút, tựu hướng vào sâu thêm mấy dặm, đi tới một núi giả sau đó ngồi xuống, tảng đá tuy có chút lạnh, nhưng cũng không đến nỗi. Đem hộp đựng thức ăn bỏ một bên, hai tay chống lên tảng đá, ngửa đầu nhìn trời sao...Thật sự rất đẹp…..Trước kia tại sao không phát hiện trăng sáng như vậy, tròn như vậy... Qua một lát, gió nhẹ thổi lại, chỉ cảm thấy trên mặt ẩm ướt, lúc này mới lấy lại được một chút tinh thần. Xem ra gần đây thủy nguyên của ta phong phú không ít, tràn cả ra ngoài. Nếu không chính là gần đây dùng não quá độ, già cả ngốc nghếch trước tuổi, không khống chế được nước mắt, “Ha ha...” Ta bĩu môi, ngồi thẳng người, cảm thấy có chút đói bụng, mở hộp đựng thức ăn ra, thấy bên trong có mấy miếng bánh Trung Thu, còn có một bình rượu Thiệu Hưng, liền thuận tay lấy ra. Gần đây ta luôn không thích ăn... những thứ này, có điều thứ nhất là đói bụng, thứ hai là… nơi này gió mát trăng sáng, cảm thấy có một chút phong nhã. Không nhịn được hứng khởi dâng lên, liền bỏ một miếng bánh vào miệng...chậm rãi nhau.. n! Dường như là bẩm sinh, mùi vị cũng không tệ, ngọt mà không ngấy. Tửu lượng của ta không tốt, trước kia ở nhà nhiều nhất cũng chỉ nửa ly bia, vì vậy tuy rót một ly rượu, cũng chỉ nhấp một chút cho hợp thời... Đang dương dương tự đắc, mơ hồ nghe thấy tiếng người truyền đến, ta sửng sốt, liền dựng lỗ tai nghe. Chỉ nghe thấy một trận tiếng bước chân càng ngày càng gần, không nhịn được nhíu mày, cảm thấy có chút mất hứng, trong lòng thầm mong, bọn họ chỉ là đi ngang qua mà thôi. Nhưng hết lần này tới lần khác không biết là ai, liền ngưng lại ở hướng ngược lại với ta. “Chúng ta ở chỗ này đi, nơi này yên tĩnh, không có người đến, như vậy nếu có một chút tiếng động gì chúng ta đều nghe thấy .” Một giọng nam hết sức dịu dàng truyên đến. Ta cực kỳ sửng sốt! Giọng nói này sao lại quen tai như thế! Hình như là... “ n...” Một giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân khẽ đáp lại, lại giống như là một cái búa nặng cả tạ hung hăng đập vào trái tim ta —— là Tiểu Xuân! Mời các bạn đọc đọc Mộng Hồi Đại Thanh của tác giả Kim Tử.